Bữa ăn cơm vui vẻ của 2 người cũng nhanh chóng qua đi, Thanh Thu
đang rửa bát trong bếp, còn Văn Thiên thì ở trên phòng làm
việc.
Tiếng chuông ngoài cửa bỗng vang lên, Thanh Thu chạy ra ngoài mở
cửa thì đó là Lee cô bạn hiền. Văn Thiên anh ở trên nghe thấy 2
tiếng người con gái thì biết ngay là Lee sang chơi cùng với Thanh
Thu, nhưng rồi anh lại nghe tiếng đàn ông nữa. Anh đang đánh máy
trên cái Laptop thì ngừng lại, đứng dậy đi xuống bên dưới nhà xem
ai.
Trí Kiệt anh theo Lee vào nhà, lúc anh đến đây gặp Lee ở bên ngoài
đường nhận ra cô bé nói lắm lần trước nên đã gọi cô lại để cùng đi
vào trong. Lee cô nhìn thấy Trí Kiệt thì mắt mũi cũng hoa hết lên,
cái tính mê trai của cô lại chỗi dậy.
Lee say đắm nhìn anh làm Trí Kiệt ngượng ngạo đứng ngồi không xong.
Lee chạy lại kéo Trí Kiệt ngồi xuống ghế sofa rất tự nhiên, Thanh
Thu cười hiền rồi hỏi 2 người, “các bạn uống gì không?”
“Cho một cốc nước cam đi.” Lee mắt thì vẫn nhìn Trí Kiệt nhưng mà
mồm cô nhanh như chớp đáp lại Thanh Thu.
Trí Kiệt nhìn Thanh Thu như muốn cầu cứu ấp úng nói, “anh uống gì
cũng được. Hehe.” Tay anh đưa lên gãi đầu.
Thanh Thu gật đầu, “thế thì cả 2 nước cam đi.”
Nói xong cô đi xuống bếp, Văn Thiên vừa lúc bước xuống. Trí Kiệt
nhìn thấy anh đứng lên chào và cả Lee cũng thế. Văn Thiên ngồi đối
diện với họ. Lee quay sang bên Trí Kiệt hỏi, “anh Trí Kiệt làm nghề
gì vậy?”
Trí Kiệt quay sang nhìn cô, nhưng rồi lại quay lại ngay, không dám
nhìn thẳng vào mắt cô bé kia, tại vì Lee cứ nhìn anh như muốn ăn
tươi nuốt sống anh vậy nên Trí Kiệt rất ngại. “anh làm management
cho giám đống công ty Hon Dai.”
“Wow, thật thế hả?” Lee mở to mắt nhìn anh ngưỡng mộ. Trí Kiệt
ngược gãi gãi đầu, “cũng chẳng có gì đâu.”
Thanh Thu cầm 2 cốc nước cam ra nhìn thấy Văn Thiên thì ngạc nhiên
hỏi, “anh không làm sao?”
Cô đặt 2 cốc nước xuống cho Trí Kiệt và Lee. Lee cầm lấy cốc nước
cam uống gần hết nửa. Văn Thiên anh kéo Thanh Thu ngồi sát mình,
làm cho 2 người kia nhìn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Thanh Thu thật thà ngược ngùng nói, “mình với anh Văn Thiên không
phải là anh em.”
Cái đó thì ai cũng biết ngoài Thanh Thu ra thôi, nhưng Trí Kiệt anh
cau mày khi nhìn thấy 2 người ngồi cạnh nhau còn nắm tay nhau
nữa.
Văn Thiên anh nói luôn cho mọi người rõ. “Chúng tôi yêu nhau, nên
tôi muốn các bạn hiểu cho chúng tôi và có thể chấp nhận.”
Anh quay sang nhìn Thanh Thu, nở nụ cười thỏa mãn. Trí Kiệt như bị
một con dao đâm thẳng vào tim, anh như chết lặng ngồi đó còn Lee
miệng vẫn há hốc ra nhìn 2 người, nhưng khi thấy khuôn mặt cô bạn
mình vui vẻ thì lấy lại bình tĩnh hỏi lại, “2 người thực sự yêu
nhau sao?”
Cô hỏi cả hai nhưng mắt lại chỉ nhìn Thanh Thu, muốn biết chắc là
Thanh Thu có yêu Văn Thiên thật không? Nhưng thấy Thanh Thu gật nhẹ
đầu ngượng thì cô mới biết cô bạn tội nghiệp kia đã yêu thật rồi,
trên mặt lộ ra hẳn vẻ hạnh phúc chưa bao giờ thấy.
Trí Kiệt đứng dậy đi thẳng ra ngoài, Văn Thiên thấy thế anh đứng
dậy đi theo. Văn Thiên giữ Trí Kiệt lại, “chờ đã tôi có chuyện muốn
nói với cậu.”
“Buông tôi ra.” Trí Kiệt tức tối nhưng cố ghìm xuống.
Văn Thiên vẫn giữ lấy anh, “tôi thật sự xin lỗi cậu, nhưng
mà...”
Chưa nói xong một quả đấm vào mặt anh, làm anh suýt nữa ngã nhào về
sau. “Cậu cứ đánh tôi đi, nhưng mà tôi sẽ không thể nào sống mà
không có Thanh Thu được.”
Trí Kiệt kéo áo anh lại, “tôi, tôi không ngờ gia đình anh em mấy
người lại giống nhau như thế?”
“Tôi không thể nói gì hơn, chỉ mong cậu chấp nhận chuyện này, tôi
yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu tôi.” Văn Thiên đường đường chính chính
là một ông chủ mà lại phải xin lỗi Trí Kiệt, như đây không nói gì
đến quyền chức gì cả, anh thấy có lỗi với Trí Kiệt mà thôi.
Văn Thiên thấy Trí Kiệt là một chàng trai tốt và cũng rất yêu Thanh
Thu nên anh xin lỗi và mong rằng Trí Kiệt sẽ hiểu cho 2
người.
Trí Kiệt buông lỏng áo Văn Thiên ra, im lặng không nói gì nữa quay
đầu đi. Anh không thể ngờ được là yêu một người con gái lại khó đến
thế, nhưng cô là của anh trước mà? Anh với cô đến với nhau đường
đường chính chính không có gì rằng buộc mà sao bây giờ lại ra nông
nỗi này?
Anh đã để nó tiến chiển quá chậm khi không muốn cho cô sẽ bị ảnh
hưởng đến trí nhớ, nhưng hết Thư Quân rồi đến Văn Thiên quả thật
bọn họ muốn làm khó anh mà. Trí Kiệt lững thững bước đi.
Lee cô đi ra thấy cảnh tượng thế, chạy theo Trí Kiệt. “Anh Trí Kiệt
nghe em nói nè.”
Anh hẩy tay cô ra khi cô giữ anh lại, rồi đi tiếp không thèm nhìn,
nhưng Lee vẫn bám theo, “tôi nói cái này cho anh biết. Chuyện của
Thanh Thu và Văn Thiên họ...”
Bỗng anh đứng lại quay đầu nhìn cô, Lee giật mình cũng đứng lại
không nói gì nữa. Anh đi đến gần cúi sát đầu xuống mặt cô, “nói gì?
2 người đó làm sao?”
Sự gần gũi này rất lạ với Lee tuy là cô mê trai thật đó nhưng mà để
yêu một ai hay thích thật sự thì chưa bao giờ. Trí Kiệt vẫn đăm đăm
nhìn cô, muốn nghe cô bé nói nhiều này phiền toái anh gì nữa đẩy?
Anh quả thật là đang rất bức tức và hỗn loạn.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
“Thì..thì.. anh cứ đứng thẳng lên đi để tôi nói cho.” Mặt cô đỏ lên
lấy tay đẩy thẳng người anh lên, tránh lé ánh mắt anh nhìn
cô.
Chaaà Lee của chúng ta biết yêu rồi nè, đúng là tưởng sẽ không có
thể chứ, tưởng cô chỉ mãi chạy theo những thần tượng mỹ nam của
mình thôi? Ai rè lại có thể đỏ mặt về anh chàng Trí Kiệt của chúng
ta thì quả là trái tim đã biết rung động.
“Thực sự là... ờ thì anh biết không?... Quả thật là Thanh Thu cô ấy
thích anh Văn Thiên từ trước rồi, nhưng ro cô ấy mất trí nhớ nên đã
quên thân phận mình là ai thôi.” Cô nói chuyện với anh nhưng mắt
lại liếc qua anh chứ không thèm nhìn vào mắt anh.
Trí Kiệt vẫn nhìn Lee, làm cô không thể nhìn vào mặt anh được. Trí
Kiệt thấy thái độ của Lee kì lạ anh hỏi, “sao nói chuyện với tôi mà
cứ nhìn đi đâu thế?”
Lee bị bắt gặp mình tránh lé, ấp úng nói không lên lời, dơ hai tay
ra đẩy vào người anh quay lưng anh lại đầu cúi xuống ra sức đẩy
thân hình cao lớn của anh ra ngoài phía cổng chính. “Anh về được
rồi đó..., tôi đã nói hết rồi.... Thanh Thu và Văn Thiên không có
ai chia rẽ được họ đâu, anh đừng có mà lưu luyến nữa còn nhiều con
gái cho anh lựa chọn mà.”
Đúng còn nhiều cô gái mà, trong lòng anh nghe câu này của Lee cảm
thấy cũng an ủi đi phần nào, nhưng mà để người anh có cảm tình thì
rất là khó đây. Anh cứ để cho cô đẩy anh, cố tình làm mình nặng
thêm. Lee ra sức nhưng anh thì quá nặng đối với cô. “Anh ăn gì mà
nặng thế?”
Lee không thể cố được nữa buông 2 tay xuống, Trí Kiệt đang dồn sức
ngả vào 2 tay cô thì bất chợt cô cho tay xuống thế làm anh không
đứng vững đổ về đằng sau. Lee nhanh ý lấy đầu mình đỡ anh, súy nữa
thì vẹo cổ, “ui zda.”
Trông 2 người bây giờ thật mắc cười, một người con gái cao khoảng
1,57cm lấy đầu mình đỡ lấy lưng của một người đàn ông to lớn cao
hơn 1.80 cm đang ngả về đằng sau, thì làm sao mà không kỳ quặc cơ
chứ?
Trí Kiệt đứng thẳng người lên, quay sang xem. Tội nghiệp cho Lee,
cô đúng là catwoman đã cứu anh, không thì anh đã ngã về đằng sau vỡ
đầu rồi.
Mặt cô mẹo xệc tay đưa lên cổ mình, mếu máo đến đáng thương. Trí
Kiệt nhìn cô hoảng hốt, “tôi xin lỗi, cô có đau không?”
“Ôi....ôi cái cổ của tôi.. chết mất.” Lee ôm lấy cổ mình xuýt
xao.
Trí Kiệt sợ quá luống cuống không biết làm gì, “để...để tôi đưa...
cô đi viện.”
“VIỆNNN.... VIỆN CÁI CON KHỈ? Trời ơi anh nghĩ gì mà dám ngả vào
tay tôi chứ nặng như một con he...e e. Aaaa đau quaa á” định nói
nữa nhưng cô ngừng lại, tay bóp cổ mình mặt nhăn nhó.
Anh dơ tay lên chặm vào cổ cô bóp hộ, “để tôi xem nó có bị trẹo
không?”
*****
Thanh Thu quả thật không hiểu Trí Kiệt bị làm sao, cô đi đến gần
Văn Thiên hỏi, “có chuyện gì thế anh? Sao Trí Kiệt lại bỏ đi như
thế?”
Văn Thiên xoa mặt mình vừa bị Trí Kiệt đấm rồi nói khéo, “không có
chuyện gì, Trí Kiệt chỉ là có công chuyện thôi.”
Cô nhìn thấy anh xoa mặt thì đến gần, kéo tay anh xuống, “anh làm
sao thế?”
Khi nhìn thấy miệng anh sưng lên cô hoảng hốt kéo anh lại ghế hỏi,
“anh va vào đâu hay ai đánh anh sao?”
Thanh Thu định đi lấy đá chườm cho anh, thì Văn Thiên kéo lại, “em
thổi cho anh đi, đau lắm đó, anh vừa bị cái cửa nhà có tay nó đấm
vào mặt.”
Trời anh xọa ghê, cửa làm gì có tay? =.=
Cô cau mày nhìn, “cửa nào mà có tay thế?”
“Thì cái tay cầm ấy mà, anh cúi xuống nhặn cái bút lúc ngẩn lên thì
gió nó đập cái tay cửa luôn vào mặt.” Anh bĩu mỗi làm nũng, xoa xoa
vết sưng.
Thanh Thu đau lòng, cô ngồi cạnh anh ngẩn đầu lên, thổi những hơi
mát vào vết sưng ở gần phía miệng anh. Văn Thiên cười vui vẻ, luồn
tay qua sau gáy cô kéo đầu cô lại, miệng cô chặm vào miệng
anh.
Nụ hồn nồng thắm đến không rời, anh bế cô lên lầu, “em còn phải đi
tắm nữa.”
“Chúng ta tắm chung.” anh vui vẻ đáp.
Cô mở mắt to nhìn anh, băn khoăn, “anh mới tắm rồi mà?”
“Trời nóng tắm nhiều lần đâu có sao?” Anh vẫn đáp lại như
không.
Rồi sau đó trong ngồi nhà lớn chỉ còn là tiếng nước chảy và tiếng
thở nhẹ của 2 người và cả tiếng rên vang của Thanh Thu. 2 người này
lại làm chuyện xấu đây? Chắc không rời được nhau nhanh đâu?
Tình yêu của họ dâng cao đến tận trời mây làm cho mọi vật im lặng
để lắng nghe tình yêu đó.
***
Khi Thư Quân chở về, anh đã gọi điện nhanh cho Thanh Thu nhưng cô
hoàn toàn không nghe máy. Anh phóng nhanh về nhà.
Đến Thượng Ngư, thấy Thanh Thu đang tưới cây cho hoa phong lan và
cùng Lee nói chuyện vui vẻ. Anh chạy lại ôm Thanh Thu vào lòng, làm
cô sợ hãi đẩy anh ra. Thư Quân bị đẩy ra nhăn mặt nói, “anh
mà.”
Thanh Thu trợn mắt hoảng sợ nhìn anh, không nói được câu nào. Lee
cũng đứng cạnh cô không lên tiếng. Thư Quân thấy 2 người kỳ lạ
không hiểu hỏi, “làm sao thế Thanh Thu? Mới có 1 tuần mà không nhận
ra người yêu em nữa sao?”
Không phải là cô không nhận ra mà là cô không muốn gặp anh lúc này.
Thanh Thu nhìn anh nuốt nước bọt như gặp phải ác quỷ vậy. Cô cười
trừ rồi ý muốn nói gì đó với anh. Thì đằng sau Thư Quân có người
lên tiếng.
“Cô ấy bây giờ là của tôi. Tôi đã nói cho cô ấy biết là tôi không
phải là anh trai của cô ấy.” Văn Thiên anh đã suất hiện từ lúc nào
mà không ai hay.
Văn Thiên đi đến gần kéo Thanh Thu ra đằng sau mình để bảo vệ. Thư
Quân nhìn anh với ánh mắt lạnh như tiền, “là sao?” cái giọng anh
cất lên khô khan.
Văn Thiên nhìn anh nhếc mép, “tôi nói cậu không nghe rõ sao? Tôi đã
nói hết cho cô ấy hiểu giữa tôi và cô ấy và cả cậu nữa tất cả đều
là hiểu lầm thôi.”
“Cái gì mà hiểu lầm chứ? Cô ấy làm sao có thể?” Thư Quân tức giận
mặt đỏ lên túm lấy cổ áo Văn Thiên.
Thanh Thu chạy lại kéo tay của Thư Quân ra khỏi cổ áo Văn Thiên, lo
sợ nói, “em yêu anh Văn Thiên.”
Thư Quân mặt tối sầm lại khi nghe câu đó của Thanh Thu anh quay
sang gầm lên, “Không được, em là người yêu của tôi.”
Anh túm lấy tay cô thật chặt làm cho Thanh Thu nhăn nhó vì đau, Văn
Thiên anh thấy thế không chịu kéo Thư Quân ra, “buông cô ấy ra, mày
làm cô ấy đau đó.”
Thư Quân bị kéo nên đã buông tay Thanh Thu ra, Thanh Thu chạy nhanh
đến gần Lee đứng vì sợ hãi. Văn Thiên anh nói tiếp, “mày nghe cho
rõ đây, Thanh Thu và tao sẽ lấy nhau nên hãy chấp nhận đi.”
“Không bao giờ, tôi không bao giờ chấp nhận như thế.” Thư Quân định
lao đến chỗ Thanh Thu nhưng mà Văn Thiên lại dữ anh lại.
Thư Quân lại cùng cảnh ngộ với Trí Kiệt rồi khổ ghê.
Thư Quân anh không chịu muốn nói chuyện với Thanh Thu cho rõ ràng.
Thanh Thu cũng rất là áy náy cô đi đến gần 2 người nhìn vào Thư
Quân mặt cô vô cùng khó sự và thương tâm, nhưng cô hoàn toàn không
yêu anh, cảm giác ở bên Thư Quân như ở bên một người anh trai vậy,
“Anh Thư Quân........ em......em không biết trước lúc mất trí nhớ
em đã có yêu anh hay là không, nhưng bây giờ em hoàn toàn không có.
Chỉ coi anh như là một người bạn một người anh mà thôi.”
Nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên mặt, nhìn Thư Quân, cô nuốt nghẹn
rồi nói tiếp, “anh có thể hiểu cho em được không? Em rất rất yêu
anh Văn Thiên, dù thế nào em sẽ không thể yêu ai khác ngoài anh
ấy.”
Văn Thiên nghe xong choàng tay rộng ra ôm cô vào lòng mình, anh vừa
tức vì cô đang khóc về một người đàn ông khác nhưng mà nước mắt cô
và những lời cô nói thì anh lại không thể giận cô được mà càng yêu
cô hơn.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
2 người họ ôm nhau nồng thắm một cảnh tượng làm cho người ngoài
nhìn vào đây vẻ ganh tị còn người thứ 3 thì đang tức sôi máu lên.
Thư Quân anh quay mặt đi, không thèm để ý đến 2 người đó nữa.
Chiếc xe Lamborghini của anh phóng như bay trên con đường vắng
tanh, đôi mắt anh mơ hồ vượt qua cả đèn đỏ mà không hay.
Thư Quân đã uống không biết bao nhiêu là rượu bia vào trong người,
những cô gái ngồi xung quanh anh nhân cơ hội anh say mềm, ôm lấy
anh, hôn anh kéo anh vào phòng cùng anh mây mưa quên hết sự đời.
Đối với anh bây giờ không còn biết 1 cái gì nữa, anh đã quá say để
nhận biết được mình đang làm cái gì? Trước mặt anh chỉ có khuôn mặt
của Thanh Thu, nụ cười của cô. Anh đã yêu và vẫn còn đang yêu cô
đến điên cuồng. Nhưng cô mãi mãi không bao giờ là của anh.
***
Cuộc sống ai biết con người mình sẽ gặp được những ai và sẽ yêu ai
rồi lấy ai. Chưa chắc gặp là sẽ yêu, chưa chắc yêu rồi sẽ lấy và
chưa chắc lấy rồi sẽ sống chung thủy mãi mãi. Mỗi con người đều có
một số phận riêng, không ai giống ai cả.
Để yêu một người thật sự sống chết vì người đó nó là nợ duyên, họ
chắc phải nở nhau rất nhiều hay gọi là duyên kiếp họ phải nợ nhau
để có thể yêu nhau và sống bên nhau để trả nợ. Nhưng khi yêu mình
có nghĩ là trả nợ nhau không? Tất nhiên là không. Cảm thấy hạnh
phúc khi yêu 1 người, cảm thấy ân ái say mê trong tình yêu và thoải
mái trong cuộc sống khi ở bên người đó, nên chúng ta không bao giờ
biết đó là vì nợ nhau mà mới đến với nhau. Nghĩ ra thì chúng ta
không cần biết và cũng chẳng thèm muốn biết vì yêu là chúng ta chấp
nhận tất cả.
Nhưng ngang trái trong tình yêu thường đi kèm với lại hạnh phúc, nó
thường song song với nhau để chúng ta có thể nhận ra được tình yêu
là gì. Nhưng mà nó cũng có thể cho chúng ta đau thương mà không thể
nào nhận ra được điều đó.
***
“Ngày mai là hạn cuối cùng của hắn, cô hãy rạch mặt nó ra trước đó
cho tôi,” Trong một căn phòng mờ ảo ánh điện, người đàn ông cao
tuổi ngồi trên đó với con mắt cau lại vẻ điệu thỏa mãn nhìn xuống
cô gái với thân hình khiêu gợi ngồi trên ghế sofa.
Cô gái đứng lên đi lại gần ông, “có gọi cả cảnh sát đến túm hắn
luôn không?”
Ông cười to mãn nguyện, “thế lại càng tốt.”
“Thế thì tôi sẽ làm theo lời ông.” Cô gái hất mái tóc dài, xoan về
đằng sau, bước ra ngoài cửa, để lại người đàn ông nhìn theo cười
kểnh miệng.
“Anh àh, dậy đi.” Cô đứng bên cạnh giường nhìn vào người đàn ông
đang nằm, thân hình cao lớn trên người trần phủ một cái chăn mỏng
trắng đắp qua mông. Anh nằm múp mặt xuống gối quần quại không muốn
dậy, cô gọi không được bũi môi cau mày tức giận.
Cúi người xuống lăy nhẹ người anh, “anh Văn Thiên dậy đi.”
Bỗng một cánh tay to dơ lên kéo người cô xuống, Thanh Thu ngã vào
lòng anh bị ôm chặt. Dẫy dụa không được, “anh….anh ..buôn…”
Một nụ hôn ngọt ngào, thân hình rắn chắc còn không mặc gì đè lên
lên người cô, anh mân mê đôi môi, bàn tay vút ve cơ thể cô. Thanh
Thu đỏ hết cả mặt, cố gắng ngượng dậy để khống chế lại. Anh kéo
chiếc váy cô lên qua ngực, cùng một lúc chiếc áo con của cô cũng bị
kéo theo.
Bá đạo hôn lên 2 núi đồi đang thở hổn hển của cô, động tác anh rất
nhanh và mạnh mẽ, nó chiếm lấy cô một cách trọn vẹn. “Anh Văn
Thiên…..dừng lại…cho em.”
Cô hét to đến đâu anh cũng không bao giờ dừng lại, tại vì anh đang
bị cơ thể cô cuốn hút và dục vọng đã lên cao. Kéo chiếc quần con cô
xuống bá đạo cho tay vào giữa 2 cái đùi nơi da thịt mềm mại con gái
của cô mà mân mê sờ soạn.
Văn Thiên anh dịu dàng nhấc mông cô lên, khi 2 tay đặt vào 2 quả
mông tròn trĩnh mịn màng của cô, xoa và bọp nhẹ nó. Thanh Thu bị
kích thích đến rùng mình, cô ưỡn người lên ép sát vào người anh.
Văn Thiên hôn lên bụng và 2 trái đòa trắng căng phồng của cô.
Nhấc mông cô lên rồi bá đạo tiến vào trong, cô một lần nữa tiếng
rên nhẹ cùng anh hưng phấn. Văn Thiên nhẹ nhàng di chuyển cơ thể
mình, anh hôn cô, siết chặt lấy cô hơn để có thể đi sâu thêm hơn
vào bên trong cô.
Khi tiếng gầm nhẹ nam tính của anh phát ra, và tiếng kêu vang chói
tai của cô, thì cả 2 cùng mệt nhoài buông lỏng người nằm xuống
giường, thở hổn hển.
„Anh yêu em.“ Văn thiên quay sang ôm cô vào lòng thật chặt hôn nhẹ
lên trán cô.
Thanh Thu lấm thấm mồ hôi, đôi mắt mơ màng nhìn anh, cái miệng nhỏ
nhắn vẫn thở nhẹ ra những hơi nóng phản vào người anh. Anh hôn lấy
đôi môi đỏ ửng của cô hút lấy hơi thở cuốn rũ đó.
Văn Thiên ra khỏi giường, Thanh Thu lấy tay mình giữ anh lại nhẹ
giọng yếu ớt, “anh giúp em dậy đi.”
Nghe được câu nói dễ thương đến động lòng, anh cười hiền cúi người
xuống hôn nhẹ lên môi, rồi bế cô lên. Anh bế cô vào phòng tắm.
Thanh Thu quả thật là không còn đứng vững nữa, cô đã bị anh hành cả
đêm qua. Sáng nay mãi mới xuống được giường để làm ăn sáng nhưng
khi gọi anh dậy, ai ngờ anh lại tiếp tục thêm lần nữa.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Thân hình nhỏ bé, mỏng manh của cô dựa vào bờ vai rộng lớn của anh,
tiếng thở mệt mỏi của cô cho anh thấy tác hại của anh đã làm gì với
cô. Văn Thiên thương xót tắm cho cô cúi xuống, trán anh chặm nhẹ
vào trán cô hỏi nhỏ, “mệt lắm sao?”
Thanh Thu đôi mắt mơ hồ nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi căng mộng
đỏ hơi bũi ra gật đầu. Văn Thiên cau mày tim nhói đau nhẹ giọng
biết mình sai, “anh xin lỗi. Làm thế nào để bù lại giờ?”
“Em..em không biết.” cô cúi xuống không biết nói gì thêm, 2 má hồng
hào phụng phịu. Trong phòng tắm tiếng nước chảy và hơi nóng của
nước bốc lên. Làm cho cảnh vật mờ mờ, ảo ảo thêm đẹp mắt hơn. 2 con
người một Nam một Nữ đang ôm chặt lấy nhau, người con trai dịu dàng
dỗ dành người con gái đang mệt mỏi, tủi thân vì cơ thể mềm yếu của
mình mà, sắp bật lên khóc.
***
Khi ăn sáng xong anh chào tạm biệt cô để đi làm, “chờ chiều anh về
sẽ đưa em đi.”
Thanh Thu vui vẻ cười, anh đã hứa với cô nếu chiều nay anh về sẽ
đưa cô đi ăn ở nhà hàng Buffet mà nghe Lee nói mới mở, nên cô hứng
hở nói ra điều kiện với anh để đền bù lại hậu quả sáng nay, là đưa
cô đến đó ăn.
“Anh nhớ về sớm nhé, chúc anh thành công.” Nghe anh nói hôm nay là
hạn cuối của anh một tháng như ông anh đã quyết để anh có thể ngồi
vững trên chiếc ghế đó mà không phải suy nghĩ gì nữa cả.
Văn Thiên cười vui vẻ, “cảm ơn em, hôn cái nữa.” Anh cúi xuống hôn
lên môi cô rồi quay người đi.
Thanh Thu nhìn theo đến khi chiếc xe anh rời đi thì mới yên tâm vào
nhà đóng cửa lại……….
***
Mọi người hôm nay ở trong công ty có mặt đầy đủ, trong một cái
phòng lớn với chiếc bàn tròn to rộng lớn. Văn Thiên đang đứng trên
một cái mục nhỏ để nói về khóa trình của mình làm trong một tháng
nay . Quả thật anh đã làm cho mọi người ngạc nhiên, đúng là cha nào
con đấy. Ông anh rất tự hào về anh.
Mọi người ngồi trong căn phòng lắng nghe anh nói, thì tiếng của bật
tung ra, mấy người cảnh sát lao vào phòng chạy đến chỗ anh túm lấy
anh ghìm xuống bàn. Ai ai cũng hoảng hốt không hiểu chuyện gì? Nhốn
nhào đứng dậy.
Một người cạnh sát dơ cái thẻ mình ra, “chúng tôi được lệnh bắt ông
Thương Quân Văn Thiên vì tội giết người vì quyền chức. Xin ông hãy
đi cùng chúng tôi về đồn cảnh sát để xét xử.”
Tiếng máy ảnh phóng viên chụp lia lịa lẫn máy quay xoay hết vào
anh, tiếng người ồn ào, thủ tai nhau không hiểu chuyện gì? Ông Nội
anh đứng lên khi thấy anh bị kéo đi, “các anh làm gì với
cháu.t…”
Chưa nói hết câu đã bị người cảnh sát ngăn lại để đưa anh ra ngoài.
Khi mọi người đã rời hết đi chỉ còn lại một người đàn ông cao tuổi
ngồi đó, mắt nhìn ra ngoài cười một cách mãn nguyện và ác động.
Nhưng tiếng cười của ông ta lại được một người phụ nữ từ đằng sau
cánh cửa trông thấy và cũng cười khinh bỉ lại ông.
Esp. 11
„ Tôi muốn gọi luật sư của tôi đến, trước khi chưa thấy luật sư của
tôi thì tôi không có nói gì hết.“ Văn Thiên anh ngồi ngang nhiên
đối diện với người cảnh sát.
Quả thật anh cũng đang không hiểu làm sao mình lại bị bắt vào đây,
nhưng anh có đinh linh gì đó không tốt nên cũng đã rất bình tĩnh
đối phó.
Người cảnh sát tức nhưng phải chịu tại vì đúng theo quy luật như
anh nói, anh có quyền không khai báo gì hết trước khi anh có Luật
sư của anh.Nên họ đã gọi Luật sư Kim đến cho anh. Khoảng nửa tiếng
sau Luật sư Kim có mặt, cô vẻ mặt rất thản nhiên bước vào.
Khi ngồi xuống thì anh nhìn cô Kim cau mày nói, „cô nói cho bọn họ
biết là tôi không có làm mấy chuyện đê tiện đó đi.“
Luật sư Kim nhìn anh rồi quay sang người cảnh sát, lòng cười thầm,
„chuyện của ông Văn Thiên tôi không biết gì cả, nên xin các ông
đừng phiền toái đến tôi.“
Anh không tin vào tai mình nữa sao lại thế này, Văn Thiên đập bàn
quát lớn „CÁI GÌ?“
Mấy người cảnh sát chạy đến giữ anh lại, hóa ra tất cả là cô Kim
sao? Cô ta thật là một con rắn độc mà. Cô Kim nhìn anh cười nhếc
mép khinh thường, đứng lên đến gần anh đang bị 2 người cảnh sát giữ
tay. Kiễng lên miệng sát vào tai anh nói thì thầm, „ai bảo anh phản
tôi. Tôi sẽ không bào giờ tha thư cho anh khi anh bỏ tôi đi.“
Đêm hôm anh hẩy người cô Kim ra mà đi tìm Thanh Thu, thì cô Kim đã
tức giận và đổi kế hoạch của mình, không bám theo Văn Thiên nữa,
tại vì biết sẽ không sơ múi của anh được gì nữa nên đến chỗ ông
Nhiên cầu xin.
Tuy là cô giả vờ không biết ông Nhiên phạm tội trước mặt Văn Thiên
nhưng thực sự là cô ta đã hoàn toàn biết chuyện. Bởi muốn cho nó
kéo dài ra mà ở thêm lấy tiền của Văn Thiên nên đã không nói ra cho
anh biết là cô đã được bọn giết thuê khai báo cho.
Đúng là lòng dạ tham lam, không cần biết phải trái. Hậu quả của cô
bây giờ cô không cần biết, chỉ biết mình đang còn rất tốt và lãnh
một số tiền lớn của Ông Nhiên rồi còn muốn tẩu thoát ra nước ngoài
như cô đã lập.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Văn Thiên cũng đoán được một phần là do cô Kim, nhưng đến nước này
thì anh hoàn toàn không thể ngờ được là một con đàn bà ghê ghớm đến
thế? Anh cười lớn rồi nói thẳng vào mặt cô cho toàn thể mọi người
biết, „CÔ TƯỞNG TÔI SẼ SỢ CÔ SAO? „
Tiếng nói anh to gầm vang lên, cảnh sát kéo anh ngồi vào chỗ, anh
quay sang nói với mấy người đó, „tôi sẽ chẳng thèm động gì đến cô
ta đâu. Chỉ thêm bẩn tay thôi.“
Câu nói của anh làm Luật sư Kim tức điên lên, quay đầu đi không nói
thêm gì.
Người cảnh sát thở dài, „thế bây giờ thì sao? Anh có chịu khai báo
không.“
Văn Thiên cúi mặt xuống, nói trầm, „cho tôi gọi điện thoại
đi.“
Điện thoại bên Thượng Ngư vang lên, sau đó là tiếng của Thanh Thu
nhẹ nhàng cất lên, „alo?“
Nghe thấy giọng cô làm cho lòng anh đang sôi như lửa dịu hẳn
đi.
..........Anh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, „anh đây, em đang
làm gì thế?“
„Em đang phơi quần áo, còn anh?“ Thanh Thu nhanh nhẹnh cười trả lời
và hỏi lại anh.
Văn Thiên đưa tay lên ray 2 con mắt, rồi nặng nhọc nói tiếp, „Thanh
Thu, có thể anh không về được....công việc rất nhiều..anh phải đi
công tác mấy hôm.“
Anh định nói nhiều hơn để cô thông cảm nhưng Thanh Thu vui vẻ nói
ngang lời anh. „Em không sao đâu. Anh đi cần thận, nhưng
anh..“
„Anh yêu em....“ giọng nói trầm ấm anh cất lên cắt ngang lời
cô.
Thanh Thu đỏ mặt nói nhẹ, „emmm..cũng yêu..anh.“
Thời gian nói chuyện không được nhiều. Thanh Thu cô chưa hỏi được
anh gì thì đã thấy anh cụp máy.
Sau khi cụp máy với Thanh Thu thì, ông anh cùng với lại cô Mai anh
đến. „Con chuyện này là sao?“ Ông anh hỏi.
Anh lắc đầu, „con không biết. Như có người muốn hại con.“
Cô anh đi đến gần anh nói thầm vào tai anh, „cô biết đó là ai, con
yên tâm cô sẽ giúp con.“
Văn Thiên mở to mắt nhìn cô mình, „cô nói là cô biết? Chẳng lẽ lại
là...“
„Con yên tâm đi, bây giờ có ông nên ta không muốn nói nhiều, mai ta
sẽ đến.“ Cô anh ngồi xuống ghế, nhìn sang bên bố mình.
Ông Lưu cau mày nhìn anh, „các con không cần phải giấu ta, ta biết
là đứa nào rồi. Quả thật là cái thẳng quỷ đó nó hại thật là quá lắm
rồi. Ta sẽ không để yên nữa đâu.“
Sự thật là ông Lưu biết hết chứ, nhưng ông không muốn tin đồn ra
ngoài, gia đình ông lại có thể giết nhau về quyền lực thế này thì
không biết người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá thế nào? Nhưng mà ông
cũng không có bằng chứng gì để tống thằng con trai mất dậy đó vào
trong tù.
Ngậm đắng nuốt canh sống với kẻ giết con trai cả của ông và kẻ đó
cũng là con trai thứ nữa, mà nó còn muốn hại luôn cả cháu nó nữa
thì không biết nó là người hay là quỷ đây?
Nên từ lúc bé nó đã làm cho ông không thể tin tưởng được nó, nên
ông đã quyết sẽ không bao giờ để cái ghế Thượng Quan cho nó. Nó mà
lên thì đảm bảo sẽ chỉ có thảm họa cho gia đình thôi.
Bà Mai quay sang hỏi bố mình, „bố biết mà vẫn để cho hắn làm điều
đó sao?“
Ông nhìn con gái mình cau mày cúi đầu xuống nói giọng run rẩy của
mình, „thế con bảo ta thêu người giết luôn nó hả?“
Cô Mai thấy ba mình nói thế thì không nói được câu nào, quay sang
Văn Thiên.
„Ta có một luật sư bên Hồng Kông rất giỏi ta sẽ gọi anh ta đến đây
cho con.“ Bà Mai khoanh tay nhìn thằng cháu thân yêu của
mình.
Rồi bà lại nói tiếp, „con yên tâm ta sẽ không để hắn làm gì con
đâu. Đối với ta không còn người anh nào tên Thương Nhiên nữa cả, ta
đã ghét hắn từ lâu rồi, hắn đã làm cho ta nhiều lúc đứng ngồi không
yên bây giờ thì ta không thể khoanh tay mà đứng nhìn được
nữa.“
Văn Thiên nhìn cô mình cười hiền rồi mặt anh đổi sắc lạnh tanh nhìn
xuống, „cô, cái này là thù của con, con sẽ trả thù cho ba má con
chứ không phải ai khác, con chỉ cần Ông và cô đứng về phía con và
giúp con là được rồi.“
Cô Mai được Văn Thiên nhờ chăm sóc cho Thanh Thu hộ anh, thực sự là
cô của anh có thể cho anh ra ngoài không phải ngồi trong đó, nhưng
anh không muốn. Nếu anh ra bây giờ thì ông Nhiên sẽ nghi ngay và có
thể làm gì khác không hay.
***
Cô Mai về đến Thượng Ngư ấn chuông, đã lâu rồi cô không đến nơi này
nó vẫn thế, vẫn nhiều hoa phong lan như ngày nào, nhớ lại cùng anh
trai và chị dâu cả đứa cháu trai cùng ngồi ngoài vườn nướng thịt
nói chuyện vui vẻ. Đôi mắt cô lại đỏ hoe, thật là đáng thương cho
đứa cháu trai tội nghiệp, mất cả bố lẫn mẹ cùng một lúc.
Một cô gái nhỏ, trên người mặc một chiếc váy hoa trắng chạy ra mở
cửa. Ngơ ngác nhìn người phụ nữ lạ mặt trước mặt mình. Đôi mắt
Thanh Thu mở to ra nhìn người phụ nữ tuy đứng tuổi nhưng ăn mặc rất
sang trọng và kiêu xa.
“Cháu có phải là Thanh Thu không?” Cô cười hiền hỏi Thanh
Thu.
Cô Mai nhìn thấy Thanh Thu mà thấy giống chị dâu mình, người cũng
nhỏ nhắn thế, cái mùi hương của cô bé nhỏ này cũng là mùi hương của
bà Ngư. Trong lòng cô lại rung động thêm, nghẹn ngào nói với Thanh
Thu, “Cô là cô ruột của Văn Thiên, chắc là con không biết ta
đâu.”
Thanh Thu mời cô vào nhà. Cô Mai kéo một cái Vali con quần áo theo
sau. Đi vào trong cô nhìn quanh căn nhà rộng lớn, rồi đi lại gần
cái ghế sa lông ngồi xuống đó. Thanh Thu từ trong bếp đi ra cầm một
cốc nước mát đặt xuống bàn cho cô.
Ngồi đối diện, mắt Thanh Thu vẫn nhìn cô Mai vẻ lạ lẫm. Thượng Mai
cười với Thanh Thu rồi nói, “Cô là cô của Văn Thiên. Cô cũng nghe
nói về con, nhưng lúc đó cô ở bên Mỹ nên chắc con không biết ta
đâu.”
Kể cả cô có nói thế nói nữa Thanh Thu cũng chẳng biết gì cả, khuôn
mặt vẫn ngơ ngác nhìn cô “Văn Thiên anh ấy??? Ơ đâu?” Thanh Thu
hỏi.
Cô Mai nghiêm nghịch trả lời, “nó đi công tác bên Mỹ nên có thể
vắng mặt một thời gian, nên nó nhờ cô đến đây ở cùng con.”
Thượng Mai phải nói dối với Thanh Thu, thực sự là nói lại câu của
Văn Thiên mà thôi. Anh không muốn cô lo lắng, tại vì không biết anh
sẽ phải ngồi trong này bao nhiêu lâu nữa.
“Chuyến đi này là chuyện gấp và đột xuất nên không thể nói trước
được, nhưng nó nói sẽ gọi cho con sau.” Thượng Mai nói khéo cho Văn
Thiên không muốn làm cô bé lo lắng.
Mà Cô Mai cũng không thể ngờ được là Văn Thiên lại giống ba anh
thế. Ông Ngư đã chọn được người vợ hiền lành dễ nhìn, nay đến thằng
cháu cũng chọn được một đứa con gái không thua kém gì mẹ nó cả. Quả
thật cha nào con đấy mà.
Thượng Mai vui cười với Thanh Thu làm tan biến đi không gian tĩnh
lặng của 2 người, cô đứng dậy vươn vai. “Cô sẽ ở với con, con đồng
ý chứ.”
Thanh Thu thấy cô dễ gần mà lại vui vẻ, tuy là vẻ mặt rất lạnh
giống ông Lưu nhưng dù sao cô cũng là con gái nên cũng dễ mến hơn.
Nụ cười trên môi của Thanh Thu làm cô Mai yên tâm, “rồi bây giờ ta
ngủ ở đâu?”
Thanh Thu đứng dậy dẫn cô lên phòng, một cái phòng dành riêng cho
khách, mọi thứ bên trong ngăn nắp gọn gàng, tuy là hay để trống
nhưng, Thanh Thu vẫn hàng ngày quét rọn như mấy phòng khác.
Cô Mai đi vào phòng, quay đầu lại mỉm cười với Thanh Thu rồi đóng
cửa lại. Thanh Thu đi xuống nhà nhìn lên đồng hồ trong phòng khách
là 6h tối. Cô vào bếp nấu đồ ăn, rồi lên gọi cô Mai xuống ăn.
Thượng Mai tắm rửa xong thì cũng xuống nhà ăn cơm. Cô ngồi xuống
bàn ăn trong bếp, nhìn những món ăn Thanh Thu nấu rất đẹp mắt và
cũng rất là ngon miệng. Cô Mai vừa ăn vừa hỏi chuyện Thanh Thu,
“con đã ra mộ thăm 2 người đó chưa?”
“2 người nào cô?” Thanh Thu có phần ngạc nhiên hỏi luôn.
Thượng Mai nhìn cô gái, chẳng lẽ cô không nhớ họ nữa sao? Văn Thiên
cũng không nói cho cô bé biết, cô Mai thở dài rồi nói, “thế thì khi
nào rảnh, cô sẽ dẫn con ra đó, và nói cho con biết rõ.”
“Wooaaa, canh con nấu ngon quá lâu rồi cô không được ăn canh cá đó,
mùi vị rất giống với canh của chị dâu.” Cô Mai lại cười húp canh
ngon lành.
Thanh Thu vui mừng cười theo, múc thêm cho cô vào bát. “Anh Văn
Thiên cũng thích ăn canh này lắm cô.”
Họ nói chuyện vui vẻ, ăn xong bữa tối bà Mai đi sang bên chỗ Ba
mình bên tổng Thượng Ngư. Còn lại Thanh Thu, cô ngồi trong phòng
sách gần bên cửa sổ nhìn lên bầu trời tối, nhìn những vì sao lấp
lánh và ánh trăng sáng tỏa xuống dưới mặt cô, làm cô nhớ đến
anh.
Không biết bây giờ anh đang làm gì, đã đến nơi chưa nữa? Cô muốn
nghe giọng anh? Không biết anh đã ăn uống gì chưa? Tâm tình cô
không được tốt cho lắm, kể cả anh có gọi điện, kể cả biết tin anh
đang làm gì và ở đâu (tuy là nói dối, nhưng cô không biết), nhưng
ít ra thì cô phải thấy an tâm chứ? Nhưng đằng này nó cứ có một cái
gì đó không ổn, ruột gan cô nóng rực.
Gấp quyển sách trên tay lại, đi ra khỏi phòng sách, vào phòng mình
nhìn vào chiếc điện thoại di động cũng không có một cuộc gọi nào
cả. Thanh Thu thở dài, lên giường định đi ngủ, nhưng cô không ngủ
được.
Đứng dậy đi sang phòng anh, một cái phòng rộng rãi mát mẻ. Chiếc
giường to, chăn màn được gấp gọn gàng. Thanh Thu nhẹ nhẹ đi đến bên
giường, cô đưa ta rang rộng ôm chăn gối có mùi hương của anh vào
trong lòng, nằm úp mặt xuống giường để tận hưởng mùi hương đó. Cảm
giác dễ chịu, lâng lâng đưa cô vào giấc ngủ nhỏ bé.
Trong mơ cô mơ thấy một người phụ nữ và một người đàn ông, họ cười
nhẹ với cô đến gần bên cô ôm lấy cô. Mùi hương của 2 người đó dịu
dàng giống anh Văn Thiên. Người phụ nữ nhìn cô khóc thầm giọng nói
nhẹ nhàng như tiếng gió mùa hè cất lên bên tai Thanh Thu, „cô nhớ
con và Văn Thiên..“ Thanh Thu đưa tay lên xoa đi nước mắt cho người
phụ nữ đang khóc. Còn người đàn ông nhìn như là Văn Thiên khoảng 20
năm sau đứng bên cạnh người phụ nữ an ủi.
Người phụ nữ đưa tay lên, sờ lên bụng cô, xoa xoa rồi cười tươi,
„hãy bảo vệ nó tốt nhé.“ Thanh Thu ngơ ngác nhìn bà rồi nhìn vào
bụng mình. Khi cô ngẩng lên thì họ đã không còn đó nữa.
***
„HAHAAHAHAHA, quả thật là tuyệt ghê. Cô giỏi lắm cô Kim ta không
ngờ có thể dễ dàng đến thế? Ông Nhiên thỏa mẵn ngồi uống rượu
sâmbanh đắt tiền.
Cô Kim ngồi bên cạnh cũng vui chẳng kém, nâng cốc chúc mừng ông.
„Nhưng mà chúng ta còn phải đề phòng hắn đó. Hắn không phải là
người dễ bị mắc bẫy đâu.“
Con mắt sụp đen sâu, nhăn nheo của ông Nhiên cau lại, „tôi sẽ sử lý
nó triệt để nó sẽ không ngoi đầu được lên.“
Cô Kim cũng cười theo ông, khen ngợi ông. „Chà ông thật là người
nguy hiểm.“
„Cảm ơn cô đã khen.“ Hai người họ cùng cạn chén ăn mừng.
***
Kể từ ngày hôm đó, Thư Quân anh như người mất hồn suốt ngày chỉ bia
rượu bét nhè. Anh ở 24 trên 24h bên cạnh mấy cô gái xinh đẹp ở một
khách sạn. Nhưng đến một lúc anh không thể chịu được như thế này
nữa, mùi bia rượu bốc lên đến tận óc.
Nồng nặc mùi đàn bà quanh anh, cảm giác ghê tởm. Thư Quân anh chạy
nhanh vào phòng vệ sinh nôn mửa hết chất cồn trong người anh ra.
Cảm thấy dễ chịu hơn phần nào khi bụng mình không còn chút men nào
nữa.
Anh vào bồn tắm đứng xả nước lên người tắm cho sạch mùi của mấy cô
gái kia. Khi bước ra ngoài khách sạn, nhìn anh lại hoàn toàn là một
con người khác, không con mùi rượu, đầu tóc chải gọn gàng, bảnh bao
với bộ đồ tây được người phục vụ khách sạn giặt hộ bê lên phẳng lỳ
cho anh sáng nay.....
Lên chiếc xe của mình phóng đi, anh bây giờ muốn gặp Thanh Thu,
muồn nhìn thấy cô. Chiếc xe đỗ ở ngoài sân nhà Thượng Ngư. Thư Quân
đi vào ấn chuông. Cô Mai ra mở cửa, nhìn thấy anh cô giật mình,
nhưng lại cười tươi rồi ôm lấy anh chào mừng đón tiếp.
„Ôi Thư Quân, cháu đến đây có chuyện gì thế? Vào nhà đi.“ Tuy cô
Mai ghét ông Nhiên nhưng đối với mấy đứa cháu cô đều yêu và đều quý
như nhau.
Thư Quân nhìn cô mình cũng ngạc nhiên không kém hỏi lại, „ủa? Sao
cô lại ở đây thế?“
Cô Mai cười trừ, „àh cô đến đây ở cùng với Thanh Thu vì Văn
Thiên...“ nói đến đó cô kéo anh vào trong rồi ấp úng không nói
nữa.
Thư Quân cũng chẳng thèm hỏi lại, nhìn quanh ngôi nhà. Anh muốn tìm
Thanh Thu, nhưng có vẻ cô không có ở nhà. Anh quanh ra hỏi cô mình,
„cô, Thanh Thu đâu?“
„Con bé nó chạy sang phòng bếp lớn lấy cá muối của chú đầu bếp, con
bé nó về ngay bây giờ mà.“ Cô nhìn ra cửa rồi cũng ngồi
xuống.
Anh ngồi đó không nói gì, nhưng lại muốn hỏi cô về chuyện lúc nãy
cô không nói hết. Tại anh mấy ngày hôm nay mây mưa triền miên bia
rượu chẳng biết chuyện gì đã sẩy ra. Còn bố anh đang mải mê về kế
hoạch của mình nên ông cũng chẳng thèm để ý đến anh.
Đôi mắt anh vẫn còn ủ rũ, ngức lên nhìn cô, „Văn Thiên làm sao hả
cô?“