TRỜi Oai, anh quả thật không nghĩ được ra cái gì hay hơn sao? Mà
lại nói cô câm, nhưng mà suy ra thì thế lại càng tốt sẽ không phải
nói. Mọi người bên dưới quả thật là đang hỗn loạn với câu nói của
anh, người MC cầm lại míc, tiếc nuối nói, "chà thật là đáng tiếc,
một mỹ nữ lại không thể nói được."
Người MC thao thao bất tuyệt cuộc chơi, các cô gái phải lựa chọn
cho mình một tiết mục biểu diễn, thí dụ như (Múa, hát, nhảy, hay
chơi nhạc cụ. v.v.). Trong 10 cô sẽ chọn ra 3 cô để vào phần
trong.
Thanh Thu quả thật chẳng biết làm gì cả mà cô cũng không muốn chơi,
chỉ muốn biến khỏi đây thật nhanh. Trong người cô cảm thấy rất khó
chịu nó làm con mắt cô giật giật mạnh.
Thí sinh đầu tiên là Luật sư Kim, cô Kim biết chơi đàn violon, nên
cô đã mượn của ban nhạc đằng sau một cái và chơi bản của Mozart, cô
Kim rất uyển chuyển kéo tiếng đàn vang xa, nghe thật êm tai. Ai ai
trong hội trường to lớn đều im lặng nghe cô kéo đàn.
Cô Kim xong phần trình bầy của mình, chàng pháo tay lớn được tặng
cho cô. Luật sư Kim biết khả năng của mình nên rất kiêu ngạo, cô
lấy tay hất mái tóc dài xoan của mình về đằng sau. Đưa lại chiếc
Violon cho MC rồi ra chỗ mình ngồi.
“woahh, quả thật là tuyệt vời phải không quý vị.” Người MC khen
ngợi cô Kim
Rồi anh cũng nhanh chóng giới thiệu người tiếp theo, là Chi Mỹ. Khi
Chi Mỹ bước lên, cô nói cho MC và toàn thể mọi người xin hát một
bài hát và bài hát này cô xin tặng riêng cho Văn Thiên.
Chi Mỹ nhanh nhẹn chạy đến chỗ ban nhạc nói gì đó rồi quay lại phía
trước đứng, tiếng nhạc cất lên đó là bài hát trong bộ phim „Khi
người ta yêu“ (TG: Các bạn nghe thử bài đó đi, hay lắm^^).
Giọng của Chí Mỹ cất lên rất trầm ấm, cô hát rất hay và rất hợp
giọng với bài hát. Dai điệu bài hát thật là du dương, khi đoạn cuối
của bài hát gần kết thúc, Chi Mỹ đã rơi nước mắt nó chạy nhẹ long
lanh trên gò má cô chảy xuống. Nhìn trông thật chuyên nghiệp và cảm
động.
Khán giả vỗ tay nhiệt liệt với phần trình bầy, thật là đi vào lòng
người của cô. Chí Mỹ cảm ơn rồi lấy tay lau nhẹ nước mắt và quay
đầu lại, mắt liếc nhìn Văn Thiên. Văn Thiên anh cũng nhìn Chi Mỹ.
Thanh Thu nhận thấy được khi 2 người đó nhìn nhau, cô cảm thấy, tim
cô rất đau nhức nhối. Trong đầu cô nghĩ người anh nói anh yêu mà
càng lúc càng xa anh là Chí Mỹ sao? Cả buổi cô nhìn Chí Mỹ, cô so
sánh Chí Mỹ với mình đến thật tội.
Thà cô không đến đây còn hơn, nhìn thấy thế này cô cảm thấy còn khó
chịu hơn nữa. Cô cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, dù gì cô
cũng là em gái Văn Thiên mà nhưng nếu có một phép mầu cô ước cô
không phải là người nhà anh. 2 mắt cô cay sè như muốn khóc, lấy tay
mình đặt lên ngực cố nét cảm xúc lại.
Văn Thiên ngồi bên cạnh cô, anh nhìn thấy cử chỉ của cô gái ngồi
cạnh mình, hơi cau mày vì nó rất giống với cử chỉ khi muốn khóc mà
cố kìm nén của Thanh Thu. Anh hơi nhếc đôi môi lên cười nhạt, sao
anh đi đâu cũng nghĩ đến Thanh Thu vậy? Cô đang ở viện mà làm sao
có thể đến đây được cơ chứ. Nhưng anh lại rất muốn cô ở đây để xem
anh thành đạt, anh muốn ôm người anh yêu vào lòng và nói với cô
rằng anh yêu cô, anh không phải là anh 2 của cô.
Nhưng tất cả đó chỉ là mơ ước của anh, cô không bao giờ nhận ra
điều đó và anh không muốn cô bị tổn thương thêm một lần nữa. Văn
Thiên đã quyết định chỉ cần cô được hạnh phúc thì bắt anh làm cái
gì anh cũng làm, kể cả đâm đầu vào lửa để cứu cô ra anh cũng cam
chịu và tình nguyện.
Thanh Thu cảm thấy đôi mắt mình dần dần nặng trĩu, cô ngáp dài. Còn
2 người nữa là đến lượt cô, mà cô còn chưa không biết mình nên biểu
diễn cái gì. Bây giờ lại thêm cơn buồn ngủ nữa chứ, sao cô có thể
buồn ngủ thế này được cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình đã 10h kém
20 rồi. Khi nhìn vào đồng hồ thì cô nghĩ đến viên thuốc mà cô ý tá
buổi tối đưa cho cô chẳng lẽ thuốc đó làm buồn ngủ sao? Bây giờ nó
đang ngấm dần dần.
vào trong cơ thể cô, quả thật là không đúng lúc mà. Thanh Thu ngáp
ngắn ngáp dài, mắt cô như muốn nhắm lại, đầu gật gù trông đáng
thương.
Cả buổi Văn Thiên anh quan sát cô, anh hơi nhếc mép lên cười. Nghĩ
thầm cái cô gái nhỏ này sao lại có thể ngủ gục thế này cơ chứ. Bỗng
Thanh Thu ngả đầu vào vai anh mà ngủ.
Thế này thì còn biểu giễn gì nữa, giờ chắc gọi cô cũng không dậy.
Văn Thiên thấy lúng túng khi cô tựa vào vai mình, anh lấy ngón tay
hẩy đầu cô ra, thì làm cô lại giật mình tỉnh giấc, mắt mở he hé lên
xem nhưng đôi mắt nặng trĩu lại muốn xụp xuống ngay.
Không cần biết mình đang ở đâu, và sắp chuẩn bị làm gì, Thanh Thu
đã gục hẳn vào vai Văn Thiên mà ngủ.
Văn Thiên anh thấy tình trạng này, chắc là phải hoãn lại. Anh đưa
tay ra bể bổng Thanh Thu lên, cho cô úp sát vào lòng mình. Hành
động của anh làm cả hội trường ầm mĩ cả lên, cô gái đang thi cũng
ngừng luôn. Mọi con mắt đều đỏ dồn vào anh và Thanh Thu.
Anh MC chạy lại gần hỏi, "cô ấy làm sao thế?"
"Cô ấy như ngủ hay sao ấy, bỗng tôi thấy cô ấy ngả người vào tôi mà
không động tĩnh gì nữa." Văn Thiên vẫn bế Thanh Thu trên tay nói
cho người MC hiểu.
Trí Kiệt anh cũng chạy lên luôn, bế lấy Thanh Thu từ tay Văn Thiên.
Trí Kiệt cúi đầu xin lỗi mọi người, định rời đi thì Văn Thiên giữ
anh lại hỏi, "ai đây Trí Kiệt?"
Trí Kiệt còn đang ấp úng, thì bỗng do tư thế được bế của Thanh Thu
đầu cô ngửa ra đằng sau nên làm rớt bộ tóc giả của mình
xuống.
Mái tóc dài mềm mại của Thanh Thu xõa ra, lại một lần nữa làm hội
trường ồ lên bất ngờ.
Những cái máy ảnh và mấy chiếc máy quay đổ dồn vào 3 người họ. Văn
Thiên anh mở to mắt nhìn cô gái trên tay Trí Kiệt, anh không thể
ngờ được. Quả thật là anh đã nghĩ đó là Thanh Thu nhưng do sợ anh
sẽ nhầm, nhưng ai ngờ đâu lại chính là cô thật.
Mặt anh chuyển hình tối sầm con mắt như muốn nuốt sống người ta
nhìn Trí Kiệt, giọng nói gấm lên chút, "sao lại dẫn Thanh Thu đến
đây mà không nói với tôi?"
Thư Quân anh cũng chạy lên sân khấu, mặt anh cũng ngạc nhiên không
kém nhưng lại đưa tay bế lấy thân hình của Thanh Thu trong tay Trí
Kiệt.
Quả là làm cho mọi người, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Một cô gái và 3 chàng trai.
Văn Thiên anh cầm lấy tay Thanh Thu, khi đang được Thư Quân bế.
"Thanh Thu sẽ đi theo tôi, mấy người cứ ở lại đây đi."
Thư Quân anh nói vào ngay. "Không cô ấy là nguời yêu tôi, tôi sẽ
đưa cô ấy đi viện. Anh là nhân vật chính hôm nay anh nên ở
đây."
Trí Kiệt lúng túng nói, "tôi sẽ đưa cô ấy quay lại. Chính tôi đã
đưa cô ấy tới đây thì xin phép tôi sẽ đưa cô ấy về an toàn."
Một cảnh tượng hết sức là khó sử, may thay cho Thanh Thu, cô thì
vẫn ngủ ngon không biết gì hết, nhưng mai trên mặt báo mà thấy mình
đang nằm trong tay một trong 3 chàng trai này thì chắc cô sẽ không
muốn đi ra khỏi viện nữa đâu.
Luật sư Kim tiến lại gần bên Văn Thiên, "sao vậy honey?"
Cô Kim hỏi thế, nhưng đôi mắt nhìn Thanh Thu đến toé lửa. Cô Kim
không ngờ con nhỏ này liều ghê, đã cảnh cáo nó thế mà nó vẫn còn
bén bảng gần bên Văn Thiên. Quả thật là con nguời làm thối tha chết
tiệt, rồi để xem tao sẽ cho mày biết tay tao.
Thư Quân anh bế Thanh Thu, ba anh đứng trước mặt anh ông nhìn anh
liếc xuống nhìn Thanh Thu đang nằm trong tay anh gừm mắt đến sát
thủ, ông lên tiếng tức bực, "con bé đó là gì? Bỏ nó xuống
ngay."
Trí Tuyết cũng không kém méc lẻo cho ba mình, "con nhỏ người làm
ngày trước đó bố. Nó bây giờ sang bên Thượng Ngư rồi."
Ông Lưu đứng lên, quả thật ông không biết phải nói gì. Nhìn Thanh
Thu chỉ biết lắc đầu rồi quay lưng cùng với người Quản Gia đi ra
khỏi nơi đây.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Ông Nhiên tức giận gầm lớn hơn, "bỏ nó xuống cho tao."
Tiếng gầm của ông làm mọi nguời ai cũng hoảng hốt và sợ hãi. Tất cả
mọi người đều im lặng quan sát xem chuyện gì đang sẩy ra.
Thư Quân anh đứng im như tượng không nói câu nào. Văn Thiên anh
chạy xuống bế lấy Thanh Thu. Cô Kim cũng chạy theo nhìn thấy thế
nói vào, "honey anh sao lại bế cô gái đó."
Văn Thiên anh không thèm để ý đến bất kì ai, bế Thanh Thu đi thẳng
ra ngoài. Lúc anh ra đến xe đặt Thanh Thu vào ghế ngồi, thắt hộ cô
dây bảo hiểm. Vừa định lên xe để đi thì Luật sư Kim cô chạy tớ dữ
lấy anh.
"Honey, sao anh lại có thể bỏ đi như thế chứ?" Cô ôm lấy anh.
Văn Thiên kéo tay cô ra, "xin lỗi để anh đưa Thanh Thu quay lại
viện."
Cô Kim vẫn không chịu. "Nếu anh mà đi, em sẽ không muốn làm Luật sư
cho anh nữa đâu."
Anh cười nhếc mép. "Thế thì cảm ơn em trong thời gian qua đã cố
gắng giúp anh, anh sẽ phải tìm Luật sư mới rồi."
Cô muốn uy hiếm anh bằng cách đó không được đâu. Luật sư Kim hiểu
nhanh ra mình đã sai. Liền quay sang thay đổi bộ mặt buồn rầu, nước
mắt tuôn ra, "em yêu anh Văn Thiên. Đừng đi với cô ta."
Luật sư Kim chủ động kiễng chân lên hôn anh, thì ngay lúc đó Thanh
Thu ngồi trong xe vì ngồi ngủ rất khó chị nên cô thay đổi tư thế hé
mở đôi mắt ra thì nhìn thấy một cảnh tượng mà cô không hề muốn
thấy.
Văn Thiên anh đang hôn một người con gái, 2 mắt của Thanh Thu mở to
ra long lanh như nó sắp ướt sũng. Tim cô, nó sắp bắn ra ngoài vì
nhức nhối. Lòng cô mách bảo rằng hãy nhắm mắt mình lại đi đừng nhìn
nữa, nhưng đôi mắt cô không chịu nghe cứ mở to ra. Bây giờ thì quả
thật cô không thể ngủ được nữa.
Thanh Thu rón ren tháo dây bảo hiểm mở cửa nhẹ nhàng đi xuống xe. 2
người kia đang mải hôn nhau không để ý đến cô, nên cô cũng không
dám đóng cánh cửa ô tô lại sợ sẽ làm cho 2 nguời họ phát hiện ra
mình.
Cô cúi thấp người rón rén đi. Ra đến trục đường chính Thanh Thu
chạy như bay, cô không biết mình chạy đi đâu nữa 2 con mắt ướt như
mưa chảy dài trên khuôn mặt. Thanh Thu không cần biết mình đang mặc
gì hay đang đi đôi guốc cao gót, cứ thế mà cắm cổ chạy, chiếc váy
sẻ tà tung lên theo từng bước.
Do cô đi dày cao nên vấp ngã, 2 tay sát xuống đường chảy rất là
nhiều máu và cả đầu gối cô nữa.
Thấy chân đau quá không chạy được nữa cô tháo đôi guốc cầm lên tay,
đi chầm chầm lại. Buổi tối mùa hè ở Đài Loan thường hay có những
cơn gió nhẹ, những con gió mát thổi qua dáng người bé nhỏ của cô
trong bóng tối được những ánh điện đường mờ nhạt toả xuống, mái tóc
dài chấm mông bay lên từng luồng.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Tay và đầu gối cô rất đau nó đang chảy mấu, nhưng nó không đau và
không chảy nhiều mấu bằng cái quả tim bé nhỏ yếu đuối của cô bây
giờ. Thế giới này thật là bất công với phận má hồng và nhất là
những người nhỏ bé như cô.
Muốn yêu một người, mặc dù biết là không thể nhưng sao lại vẫn cứ
yêu? Có phải ông trời sinh ra 1 cô và anh là để cho cô biết thế nào
là yêu không? Lúc trước khi chưa bị mất trí nhớ cô cũng đã yêu anh
chưa?
Thường thì đâu có loạn luân thế được như sao cô lại có ý nghĩ đó?
Cô có phải là người bệnh hoạn không? Có thể yêu anh trai mình mà
không cần suy nghĩ trước sau thế? Nhưng bây giờ thì cô phải làm gì
để không có suy nghĩ và tình cảm đó đây?
Lòng Thanh Thu rối như là bối bòng bong, không biết bây giờ mình
nên làm gì và đi đâu nữa.
Esp 10
Cô lang thang trên con đường vắng tanh, lạ hoắc không có một bóng
người, thời tiết càng về đêm thì lại càng lạnh. Cái lạnh làm cho
mấy vết thương ở tay và đầu gối cô đau buốt. Tuy là máu đã đông
nhưng mấy vết thương hở nên nó nhứng nhối.
Chân cô không đi guốc nó đã bẩn đến đen xì. Chiếc váy cô mặc trên
người vì ngã mà làm nó cũng nhem nhuốc, và có phần đã bị
rách.
Quả thật bây giờ cô không khóc được nữa vì cái lo lắng đã bắt đầu
ùa đến lấy cô, Thanh Thu nhìn xung quanh không có một bóng người,
đôi chân tuy đã rã rời nhưng vì sợ hãi cô lại càng đi thật nhanh
cho hết con đường vắng tanh này.
Tiếng bước chân chạy nhanh mạnh mẽ của cái giày da của một người
đàn ông va xuống nền đường nhựa trong không gian lặng lẽ phát ra
những tiếng cộp cộp.
Tiếng bước chân chạy tới mỗi lúc một gần, làm Thanh Thu sợ, bước đi
càng nhanh không dám ngoái đầu lại nhìn.
Tốc độ của người phía sau rất nhanh, Thanh Thu cũng nhanh không kém
cô chạy như thiêu thân chiếc váy nó vứa từng bước chân cô chạy. Lúc
này không còn biết sống hay chết cô túm lấy cái váy và kéo nó lên
cao để cho bước chân được thoải mái mà sải bước cho thật
nhanh.
Nhưng người kia quả thật là quá nhanh đối với cô, tim cô đã đập
mạnh miệng đã thở dốc và nuốt khan. Cô mệt lắm rồi không thể chạy
được nữa, cái chân đau rã rời, từng ngón tới lòng bàn chân, lan lên
cổ chân và 2 bắp đùi.
Thanh Thu đứng lại, 1 không gian như chết lặng. Cô chỉ nghĩ được
rằng bây giờ cô phải chết sao? Không có ai để cô la hét kêu cứu cả.
Trong bóng tối cái người đang đuổi theo cô kia tiếng bước chân càng
lúc càng tiến lại gần hơn.
Thoáng chốc người đó đã xuất hiện ngay đằng sau cô, Thanh Thu nghe
được cả tiếng thở mạnh từng hồi mệt vì chạy nhanh của người đó.
Người lạ mặt đó đi chầm chậm lại đứng đằng sau cô, lấy cánh tay to
lớn của mình ra, bám lấy vai cô kéo cô quay lại và ôm vào lòng
mình.
Còn Thanh Thu thì đang nhắm chặt mắt chờ chết, thì thấy hơi ấm từ
người đó ôm lấy cái thân thể lạnh tanh của cô, mùi hương quen
thuộc. Mặt cô được úp sát vào ngực của người ấy, nghe được tiếng
tim của người đàn ông cao lớn ôm mình đang đập rất mạnh và
nhanh.
Cô hơi ngẩng khuôn mặt mình lên, trong ánh điện đường mờ mờ hắt
xuống khuôn mặt lo lắng, mệt mỏi, cau lại của Văn Thiên cũng cúi
xuống nhìn cô.
***
Lúc cô trốn ra khổi chiếc xe của anh, Văn Thiên quả thật không nhìn
thấy. Anh đã đẩy Luất sư Kim ra khi cô còn muốn hôn anh thêm
nữa.
Quả thật bây giờ ngoài Thanh Thu ra anh không thể chấp nhận 1 người
con gái nào cả. Làm gì hay đi đâu đều nghĩ đến Thanh Thu, để anh có
hứng thì chỉ có 1 người đó chính là cô.Thanh Thu mới đem lại cho
anh cảm giác thèm muốn đó.
Anh quay lại xe không thấy cô đâu cái cửa xe bên chỗ cô ngồi thì mở
hé. Anh xuống xe chạy khắp nơi đi tìm cô, tìm cô tất cả là hơn 2
tiếng đồng hồ. Lo lắng đến tột cùng, bây giờ nếu cô có làm sao thì
anh sẽ không bao giờ tha thư cho cái bản thân mình.
Văn Thiên chạy dọc theo một con đường vắng tanh, qua chiếc cầu anh
nhìn từ xa thấy một bóng dáng nhỏ, không cần biết là ai lao đến.
Khi đến gần hơn thì nhận ra ngay đó là bóng hình của Thanh Thu và
đuổi theo cô.
Nhưng anh càng đuổi thì Thanh Thu lại càng chạy nhanh, anh tăng tốc
như điên lao về đằng trước để đuổi kịp lấy cô, muốn gào lên để gọi
cô nhưng anh thở còn không kịp nói gì đến gọi nữa.
Rồi anh lại thấy cô đứng lại, đứng im ở đó cũng không thèm quay đầu
nhìn anh. Văn Thiên chạy đến gần đi chầm chậm mà kéo cô vào lòng
mình. Người cô bé ngốc này sao lại lạnh thế này, cô lạnh mà làm tim
anh nhói đau, anh siết cô chặt vào lòng mình hơn.
Đôi mắt mơ hồ ngước lên nhìn anh nó càng mở to hơn khi nhận ra đó
là anh. Văn Thiên nhanh mắt nhìn xuống đôi bàn chân đã bẩn và không
đeo guốc của cô, 2 tay thì mỗi tay còn cầm chặt lấy mỗi chiếc guốc
run rẩy.
Chiếc váy nó rách ở phía dưới chỗ đầu gối và lại còn bẩn nhem
nhuốc. Lập tức Văn Thiên ngồi xuống kéo váy cô lên, anh nhìn thấy 2
cái đầu gối bẩn và xước ra đến chảy máu tuy là máu đã đông như anh
nghĩ chắc là cô đau lắm, nên cau mày rồi thở dài nuốt cái nghẹn vào
trong.
Văn Thiên bế bổng Thanh Thu lên, lấy máy điện thoại gọi cho người
thư ký của anh, "anh có thể đi xe tôi về trước đi, mai lái đến công
ty cho tôi." Rồi anh cụp máy.
Đi hết con đường nhìn thấy cái ngã tư, rồi một biển báo Hotel cánh
đó 100m. Văn Thiên không thèm nói câu nào, còn Thanh Thu thì vẫn
ngoan ngoãn nằm yên trong tay anh đôi mắt vẫn nhìn anh đầy vẻ ngạc
nhiên.
Khi đến nơi, anh thêu 1 phòng ngủ và hỏi người nhân viên khách sạn,
có thể đem quần áo ngủ và cả bông băng lên hộ anh.
Vào đến phòng anh bế cô luôn vào phòng tắm, xả nước vào bồn. Đặt cô
ngồi vào cái bệ bồn tắm lấy tay mình cời váy của cô ra, Thanh Thu
hốt hoảng dữ lại miệng ấp úng nói, "anh.. anh làm gì thế?"
"Đi tắm chẳng lẽ em mặc đồ sao?" Anh cất giọng trầm lên nhưng có vẻ
hơi tức giận.
Anh đang tức giận vì mấy cái vết thương ở trên tay cô nữa, lúc ở
ngoài đường tối không nhìn thấy, bây giờ vào đây nhìn thấy 2 cánh
tay cô mà lòng anh như muốn xé nát. Làn da mịn màng mà bị mấy vết
xước đến dài ngoàng làm nó sần hết cả da của cô lên.
Thanh Thu cúi xuống nhỏ giọng, "để em tự làm được rồi anh đi ra
ngoài đi."
Văn Thiên nhìn cô cau mày rồi cũng đi ra ngoài, đóng cánh cửa lại
anh tức tối túm láy cái cavat trên cổ lới lỏng nó ra, thì tiếng gõ
cửa vang lên, anh ra mở cửa đó là người nhân viên đưa quần áo và
hộp băng thuốc lên cho anh.
Anh cầm lấy cảm ơn rồi đóng cửa lại, đi đến bên bàn đặt cái hộp
bông băng xuống. Còn lấy trong 2 cái bộ quần áo ngủ của nam và nữ,
lấy ra cái của nữ đem đến cạnh cửa phòng tắm gõ nhẹ. „Thanh Thu đây
là cái áo ngủ cho em.“
Nói rồi anh mở khẽ chỉ giám đưa tay cùng với cái áo ngủ vào, còn
người thì vẫn đứng sau cánh cửa.
Thanh Thu nhận lấy đồ của anh, thì thầm nhưng anh vẫn nghe thấy,
„cảm ơn anh.“
Cô tắm xong bước ra ngoài, cùng với chiếc áo ngủ mầu trắng dài qua
mông, mái tóc dài đã được sấy khô bay nhè nhẹ cùng với chiếc áo ngủ
từng bước cô đi, làm đôi mông trắng nõn, đầy đặn sau chiếc áo nhấm
nhô lúc hiện lúc ẩn thật là mê người.
Văn Thiên kéo cô ngồi sát mình bên mé giường, lặng thinh không nói
gì tay cầm lấy hộp băng bông mở nắp hộp ra, lấy bên trong lọ axetôn
và bông băng.
„Em nhấc 2 chân lên và đặt nó lên giường cho anh.“ Anh ra lệnh với
cô.
Thanh Thu ngoan ngoãn làm theo lời anh, 2 chân co để song song bên
nhau. Mấy vết thương của cô nhìn thật ghê khi vừa tắm xong, nó mềm
ra nhưng vẫn còn đỏ và sần sùi xước xát. Văn Thiên anh đau lòng
khôn siết khi nhìn những thứ này trên người cô.
Anh đổ Axeton vào bông trắng, cúi thấp người vừa thấm vừa thổi nhẹ
vào những vết thương trên 2 đầu gối của cô. Thanh Thu xót, nhưng
lại cố nén cơn đau lại, mặt nhăn đến tội cùng mà vẫn không kêu một
câu.
Thấm Axeton xong anh bôi thuốc rồi lấy 2 cái băng dán bản to dán
vào đó. Anh ngẩn mặt lên, „xong chân bây giờ đến tay.“
Anh nhấc cao tay cô lên và làm lại những gì anh đã làm với 2 đầu
gối của cô. Lần này Thanh Thu không chịu được tuy vẫn không la hét
nhưng 2 đôi mắt long lanh như muốn khóc của cô đã ngấn lệ.
Khi anh làm xong cho cô, ngẩn lên nhìn vào khuộn mặt tội nghiệp sắp
khóc của Thanh Thu, anh thương xót ôm cô vào lòng anh cất giọng ấm
áp của mình lên âu yếu nói, „nếu đau thì em hãy khóc đi.“
Chưa nói xong cô khóc nững nở, nhưng quả thật khóc vì vết thương
chỉ là 1 phần nhỏ cái chính là vì cô đã quá sợ hãi khi lang thang
trên đường buổi tối một mình, nếu không phải là anh? Nếu đó là
người khác thì không biết cô bây giờ ra sao rồi?
Thanh Thu khóc nứng nở đến tội nghiệp, cô úp mặt mình sâu vào vai
anh ôm lấy thân hình to lớn của anh mà khóc như không bao giờ muốn
ngừng.
Nửa tiếng sau tiếng khóc của cô chỉ còn lại là tiếng nấc nghẹn và
sụt sịt. Thanh Thu đã chịu buông tha cho anh để anh có thể đi tắm.
Vết thương của cô có vẻ đau nên cô không ngủ được. Nhìn lên đồng hồ
thì đã là 3h hơn rồi.
Văn Thiên tắm xong, người anh tỉnh táo hơn hẳn và tâm tình cũng dịu
đi chút ít, anh nhìn thấy cô ngồi trên giường tuy là không còn khóc
nhưng 2 mắt thì đỏ au mơ màng nhìn lại mấy cái vết thương mà anh đã
băng lại cho cô mà xúyt xao.
Anh đi đến bên giường mệt nhoài nằm xuống, Thanh Thu đưa mắt ngạc
nhiên nhìn anh hỏi, „anh Văn Thiên?“...“em ngủ ở đâu?“
Văn Thiên mở mắt lên nhìn cô cười nói, „ngủ ở đây chứ ngủ ở
đâu?“
Vừa nói anh lấy tay mình nắm lấy bàn tay cô kéo xuống giường nằm
sát cạnh mình. Trái tim cả 2 đập thật mạnh, đôi mắt 2 người cũng
nhìn nhau, rồi Văn Thiên bất chợt đặt đôi môi mình lên môi cô hôn
cô đến cuồng điên, đầu lưỡi anh tách 2 miệng cô ra đi vào trong
quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Cô mở to mắt nhìn anh, lòng rối loạn không hiểu anh đang làm gì thế
này, nhưng trái tim khi yêu là trao, nên hiện tại trái tim của cô
cũng thế. Thanh Thu nhắm mắt mình lại hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào
của người mình yêu mà quên đi phép tắc vốn có trên đời này.
Nụ hôn làm cho 2 người say đắm và nồng nàn thêm, Văn Thiên anh nổi
lên cơn dục vọng thèm khát của mình, lấy thân hình của mình đè lên
cô, hôn cô và âu yếm. Tay anh mơn chớn xuống bên chiếc áo ngủ mềm
mại. Cô không mặc áo con sao? Thế thì càng dễ cho anh, qua chiếc áo
ngủ đó anh có thể cảm nhận được 2 bầu ngực mềm mại của cô, nó tròn
trĩnh đủ vừa khít vời bàn tay của anh. Văn Thiên lăn nhẹ 2 đồi núi
căng của cô, làm cho Thanh Thu bị kích thích rên nhẹ.
Anh cởi từng cúc áo trên người cô, Thanh Thu cũng không phản ứng gì
để cho anh làm. Chiếc áo rơi nhẹ xuống nền, cô thẹn thùng lấy tay
che bộ ngực mình đi. Văn Thiên anh cười hiền rồi cầm lấy gỡ nó ra
khỏi ngực cô, 2 tay anh dữ lấy 2 tay cô rồi đầu anh bắt đầu cúi
xuống, môi anh chạm nhẹ nên nhũ hoa mềm mại hồng hòa đến tuyệt đẹp,
bộ ngực cô nó đang phập phồng theo từng hơi thở gấp, nó như đang
khiêu khích đùa giỡn anh.
Dục vọng anh dâng cao, há miệng ngậm lấy cái nhũ hoa kia, còn tay
kia thì nắn bóp bên còn lại. Văn Thiên anh rất là nhiều kinh nghiệm
về cái chuyện này, tại vì đã không biết là bao nhiêu tiểu thư đã
qua tay anh rồi, nhưng lần này anh lại bị bỡ ngỡ đến khổ sở. Vì đó
là cô sao? Là người anh khao khát quá nhiều nên anh lại cảm thấy
mình không biết nên làm gì với cô nữa.
Văn Thiên anh hôn cô, đến 2 bờ môi cô đỏ tấy không còn chút hơi nào
nữa thì anh mới buông tha và mân theo cổ cô xuống bên dưới, lần này
anh xuống sâu hơn nữa tới bụng và rốn cô, từng nơi trên cơ thể cô,
anh lướt qua đều để lại những dấu tích đỏ và bé nhỏ.
Tay anh bóp lấy mông cô, chiếc quần con cũng theo bàn tay anh mà bị
kéo xuống rồi trong chốc lát nó bị rơi xuống giường và nằm nhau
nhúm dưới đất.
„Anh Văn Thiên chúng ta không thể? Như thế là loạn mất.“ Cô giữ lấy
tay anh, kêu lên sợ hãi.
Văn Thiên anh nhấc mông cô lên rồi nhìn vào giữa 2 đùi cô rồi nói,
„không có gì là không thể hết, chúng ta không phải loạn luân. Cứ
hiểu thế cho anh được rồi.“
Nói xong miệng anh đi vào nơi nữ tính của cô, hôn nó. Thanh Thu dụt
người lại vì cái điều kỳ lạ anh đang làm với cô. Tiếng hét nhẹ
„Ahhh“ một cái của cô làm dây thần kinh anh và cô tê liệt
thêm.
Sự trong trắng con gái của cô, anh đã hút lấy và nuốt vào bụng
mình. Thanh Thu mặt đỏ bừng vì ngượng, đôi mắt đẹp mơ màng nhìn
anh.
Anh mãn nguyện khi thấy cô như thế này, Văn Thiên nhanh nhẹn cởi
luôn đồ ngủ trên người mình ra. Anh ôm lấy cô hôn cô đến mê muội
đầu óc. Thì thầm bên tai cô, „em chấp nhận anh chứ?“
Thanh Thu không nói gì nhắm nghiền mắt xấu hổ, nhưng rồi cô lại cất
giọng run rẩy lên, „đừng làm đau em.“
„Không anh sẽ không bao giờ làm cho em đau.“ Anh cười nhẹ rồi hôn
cô thật đậm sâu thêm lần nữa.
Rồi anh đi vào bên trong cô, một sự rách toác đâu đớn chiếm lấy cô.
Thanh Thu ưỡn người lên vì không chịu nổi, nước mắt đầm đìa chảy
ra. „KHÔNG ĐỪNGGGGG“
Tiếng hét của cô lẫn trong tiếng nói đó. Văn Thiên ngậm lấy miệng
cô để hút lấy tiếng hét đau đớn từng miệng cô vào trong mình. „anh
xin lỗi.“
Tuy miệng anh nói xin lỗi mà anh vẫn cứ làm tiếp, tường hơi thở của
anh lan vào da thịt của cô. 2 người họ bây giờ là một, cảm giác đau
đớn vẫn còn trong cô nhưng mà nó cũng dịu đi phần nào khi anh nhẹ
nhàng xoa và vuốt ve, nụ hôn của anh như là thuốc gây mê để cho cô
bớt đau hơn.
Trong một đợt sóng cuồng nhiệt 2 thân hình mệt mỏi vẫn dính vào
nhau, sự ham muốn cuồng nhiệt của anh thêm một lần nữa và một lần
nữa rồi lại một lần nữa chiếm lấy cô không ngừng. Không biết họ đã
cùng nhau thỏa mãn đến mấy lần, Thanh Thu đã ngất lịm đi vì mệt mỏi
cô chỉ còn nằm trong vòng tay anh mà yên giấc.
***
Sáng hôm sau, tia nắng mới tỏa vào trong căn phòng và chiếc giường
rộng lớn, làm tan biến đi những u ám của mùi vị dục vọng đêm hôm
qua. Một cô gái mệt mỏi vẫn ngủ say trên người một chàng trai to
lớn, vẻ mặt 2 người tuy mệt nhưng nó lại phát ra một sự vui sướng ở
trong đó.
Thanh Thu đã ngủ đến gần trưa, sự mệt mỏi trên mặt cô hiện rõ ràng.
Văn Thiên anh đã dậy tắm rửa và ăn sáng, anh không muốn đánh thức
cô vì biết tối qua mình làm hơi quá, nhưng không thể trách anh
được, vì một người con gái anh ngày đêm khao khát thèm muốn và yêu.
Anh yêu cô đến quằn quại con tim thì đối với anh biết khi nào mới
là thỏa mẵn, nếu cô không ngất đi thì anh đã làm thêm tăng nữa
rồi.
Văn Thiên anh đến bên giường chỗ Thanh Thu đang say giấc, ngắm nhìn
cô. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, Thanh Thu vì nụ hôn đó, cô
cử động và mở mắt ra. Đôi mắt hé mở một sự mơ hồ trước mặt cô,
Thanh Thu nhìn thấy anh đang nở nụ cười của buổi sáng do những tia
nắng hắt vào càng thêm rõ nét của vẻ đẹp trên khuôn mặt anh.
Khi đã tỉnh hẳn đôi mắt Thanh Thu mở to ngỡ ngàng, nghĩ lại được
chuyện hôm qua, cô nhanh chóng lấy chăn chùm kín đầu. Văn Thiên
nhìn cô nằm xuống giường ôm cô vào lòng anh nhẹ nhàng nói, „còn mệt
sao? Đừng xấu hổ hãy nhìn anh đi.“
Cô nằm im trong chăn nói nhỏ ra, „em không xấu hổ, tại vì...?“ Cô
định nói gì thêm, nhưng rồi lại im lặng.
Anh kéo cái chăn qua khỏi mặt cô xoay người cô lại phía mình, nhìn
thẳng vào đôi mắt cô. Thanh Thu sợ quá nhắm nghiền mắt lại. Văn
Thiên anh hôn nhẹ lên đôi mắt đó, xuống 2 cánh mũi phập phồng rồi
sau đó là môi cô, nụ hôn buổi sáng kéo cô lại về tối hôm qua.
Khuôn mặt cô đỏ rực, hơi đẩy anh ra, cau mày hỏi anh, „chúng
ta...“
Rồi cô lại ngừng không nói nữa, anh nhìn cô không hiểu hỏi lại, „
chúng ta làm sao?“
„Thì.. chúng ta...chúng ta...không....phải ...là anh ..em sao?“ Cô
rặn mãi mới ra được một câu. Nói xong lại cúi gằm xuống.
Văn Thiên cong đôi môi mỏng lên cười không ra tiếng, rồi ôm chặt
lấy cô hơn, „Em nghĩ sao thế?“
„Nếu chúng ta là anh em, anh sẽ không bao giờ làm thế với em đâu.“
Anh cười một sự thoải mái, khi đã nói được bớt một cái rắc rối
ra.
Thanh Thu cau mày nhìn anh, ấp úng „Thật sao?“
Anh gật đầu mạnh, Thanh Thu hỏi tiếp, „thế sao lại nhận làm anh
trai em khi anh không phải?“
Đôi mắt anh đăm đăm nhìn cô, „tại vì anh yêu em, nhưng mà Thư Quân
đã nhanh tay hơn anh nên anh không muốn em chịu nhiều áp lực và anh
đã giả làm anh trai em để có thể tiếp cận em.“
Câu nói anh chấm dứt thì nó như là một niềm vui với Thanh Thu,
chẳng lẽ những gì cô ước nguyện đã thành hiện thực? Ông trời cũng
thương cô sao, cũng cho cô một niềm vui nho nhỏ của cuộc sống, cô
âm thầm cảm ơn và đón nhận nó một cách trân trọng.
„Em có chấp nhận anh không?“ tiếng nói của anh làm cô hơi giận mình
thoát khỏi suy nghĩ riêng của mình.
Văn Thiên đúng là kì quái, ăn sống nuốt tươi con nhà người ta xong
rồi lại hỏi có chấp nhận anh không. Haizzz 10 đứa con gái chắc cũng
chấp nhận cả 10 luôn đó chứ. Kể cả không muốn cũng phải nói là muốn
ấy. Haha tà ác ghê.
Quả thật mà nói, Văn Thiên chưa bào giờ như thế này, anh chưa bao
giờ cầu xin người con gái nào, có chấp nhận anh không, và cũng
không bao giờ có cái cảm giác sợ mất 1 người như thế . Vì anh quá
yêu cô? Vì cô là tất cả của cuộc đời anh kể từ ngày ba má anh mất
đi và vì cô là Thanh Thu chứ không phải là ai khác.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Trời sinh ra Adam và Eva thì cũng như Văn Thiên với Thanh Thu. Họ
là của nhau mãi mãi sẽ là của nhau, nếu kiếp này không thì đảm bảo
sẽ là kiếp sau.
***
2 Ngày trôi qua, Thanh Thu đã có quay lại bệnh viện để kiểm tra lần
cuối, tình trạng của cô đã tốt lên rất nhiều nên bác sĩ đã cho cô
về nhà. Chuyện của cô và Văn Thiên quả thật chưa có một ai
biết.
Thư Quân anh phải đi công tác 1 tuần nên cũng vắng mặt, còn Trí
Kiệt anh vẫn thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình của Thanh
Thu.
Lee sang chơi với cô thường xuyên, làm cho Thanh Thu rất vui cô
nhìn mỗi lúc 1 rặng rỡ hơn, đã đẹp nay còn đẹp hơn đến lạ
thường.
Cô đang yêu mà, nên những người đang yêu thường là rặng rỡ, thế
giới của họ là mầu hồng, họ không cần biết gì và suy nghĩ gì. Họ
chỉ còn thấy nhau và thấy nhau.
Văn Thiên cũng thế anh cũng không kém gì Thanh Thu, cộng thêm công
việc suôn sẻo anh lại càng thêm hưng phấn. Văn Thiên làm việc rất
chóng và chỉ mong về nhà để có thể gặp được Thanh Thu.
***
Một cô gái mặc một chiếc váy bó sát người, mầu đen và mái tóc xoãn
xoăn dài ngồi trên chiếc ghế sa lông to đen bóng bằng da. Nhìn một
người đàn ông đã cao tuổi đang ngồi bên trên ghế sau cái bàn làm
việc bằng gõ đăm chiêu tức giận nhìn xuống.
„Nói đi, cô đã tìm được những gì cho nó rồi?“ Ông cất giọng ma ác
của mình lên.
Cô gái cầm ly rượu lên nhấm môi, rồi đặt nó xuống, nhếc đôi môi
được đánh son bóng loáng mầu đỏ lên, „cũng chưa đủ để hắn kết tội
ông đâu.“
Người đàn ông đập bàn cái Bộp một cái mạnh rồi gầm lên, „may cho cô
đó, không thì cô cũng giống như 2 người đó thôi, nếu ngoan ngoãn
thì làm theo lời tôi đây.“
Ông cười một nụ cười man rợn rồi nói tiếp,“làm thế nào mà mọi tội
lỗi đổ lên đầu nó thì tôi sẽ chấp nhận cô. Nếu cô làm được thì tiền
cô muốn bao nhiêu cũng có.“
„Ông yên tâm, chuyện đó thì không khó gì với tôi cả. Nếu tôi không
muốn hắn biến khỏi đây thì tôi đã không đến chỗ ông.“ Cô gái miệng
lưỡi cũng sắc như dao trả lời lại ông.
„Tốt, mọi chuyện của cô làm bây giờ là do tôi điểu khiển, cô không
được quyền hành động một cái gì mà không có phép của tôi.“ Ông nói
cho cô rõ và cho cô gái đó hiểu đã đến đây là không có đường lùi,
nếu có đường lùi thì chỉ là cái chết.
Sống trên đời này không có kẻ ghen ăn tức ở thì cuộc sống quả thật
là vô vị, nhưng mà có rồi thì quả thực là phiền toái. Những con
người lòng dạ không đáy, không biết thế nào là đủ thì lại toàn gặp
nhau để đấu tranh với những người tốt bụng và hiền lành.
Thanh Thu đã vào bếp nấu ăn, cô nấu ăn rất ngon và cũng biết làm
nhiều món, những đồ ăn bầy biện trên bàn ăn to tròn ở trong nhà
Thượng Ngư lâu ngày lạnh ngát nay nó được bởi mùi thơm phứng phức
làm ấm cúng hẳn lên.
Văn Thiên anh bước vào trong nhà ngửi được mùi vị thơm ngon của đồ
ăn thì lòng anh rất vui. Thanh Thu trên người còn đeo tạp dề chạy
ra đón anh. Trên môi cô nở một nụ cười đón lấy cái ca táp của
anh.
Văn Thiên ôm lấy cô hôn cô một cái lên trán rồi xuông đôi môi hôn
say đắm. Thanh Thu đẩy người anh ra rồi cười khẽ, „anh đi tắm đi
rồi vào ăn cơm, không thì thức ăn nguội mất.“
Anh gật đầu đi vào lên phòng cô nói với theo, „em đã sắp sẵn hết
cho anh ở phòng tắm rồi, anh chỉ việc tắm thôi.“
Văn Thiên vui vẻ đi xuống bước vào phòng tắm, „cảm ơn em“
anh nhìn quần áo và khăn tắm sếp gọn gàng thì nói vọng ra ngoài cảm
ơn cô. Tắm xong mái tóc anh chưa được sấy khô vẫn còn hơi ướt, trên
người mặc một cái quần thun đen dài và chiếc áo ba lỗ trắng ở nhà
trông rất là thoải mái.
Đi vào phòng ăn ngồi xuống chiếc bàn ăn, nhìn thức ăn trên bàn mà
vui vẻ cầm đũa lên gắp đồ ăn. Cô cầm bắt canh cá nóng chạy lại, đặt
nó xuống nhìn anh cười, „có ngon không anh?“
Anh kéo cô ngồi lên đùi mình và cười hiền, „vợ anh nấu ăn ngon ghê,
thế này thì đảm bảo không bao giờ thèm ăn đồ bên ngoài mà chỉ cần
em nấu cho anh ăn là đủ.“
Thanh Thu nhìn anh bĩu môi, „em không phải là vợ anh.“
„Thế em có muốn làm vợ anh không?“ Anh cười đùa cô, nhưng ý anh là
thật.
Thanh Thu đỏ mặt ngồi vào ghế bên cạnh, thực sự là cũng muốn gật
đầu nhưng nghĩ nó hơi nhanh quá, nên không dám nói gì, ngồi im lặng
ăn cơm.
„Em hôm nay đã làm gì cả buổi ở nhà thế?“ Anh quan tâm hỏi
cô.
Thanh Thu nhìn anh cười vui vẻ, „em đã nói chuyện với Lee và đi gặp
mấy người ở cùng Lee. Họ rất là tốt bùng và vui vẻ, họ nói chuyện
vui lắm và rất gần gũi với em.“
Thấy cô vui vẻ anh cũng mừng rỡ, rồi cô hỏi lại anh, „còn anh? Công
việc hôm nay anh đã làm những gì?“
Văn Thiên vừa ăn cơm vừa nói nói cho Thanh Thu hay, anh không muốn
giấu cô 1 cái gì cả, tuy là Thanh Thu còn ít tuổi nhưng suy nghĩ
của cô cũng làm cho anh thấy cô đã trưởng thành.