Bà không nói gì thêm nhìn Văn Thiên anh đang để ý đến Thanh Thu, cô
bé vẫn bị anh dữ, giãy dụa đến tội nghiệp mà không thoát khỏi
anh.
Văn Thiên, thấy thế liền ngay lập tức bế cô bé lên hôn lên mặt của
Thanh Thu, Thanh Thu cố tình lé tránh. Chi Mỹ nhìn thấy anh ôm cô
bé liền đến gần hỏi, "ai vậy anh?"
Văn Thiên quay đầu sang chỗ Chi Mỹ cười cượt và nói, "đây là vợ
tương lai của anh."
Anh nói dứt câu mà mặt Chi Mỹ tối sầm lại. Bà Ngư thấy thế liền đi
đến gần Văn Thiên, kéo Thanh Thu sang chỗ bà và nói, "đừng có luyên
thuyên nữa, chúng ta đi mua đồ thôi."
Thanh Thu thấy mình thoát khỏi tay Văn Thiên mừng rỡ cầm tay bà Ngư
rồi kéo bà đi.
Văn Thiên cũng đi theo sau, anh đã quên hẳn Chi Mỹ ở đằng sau mình,
còn Chi Mỹ nhìn anh rồi nhìn về phía Thanh Thu mà lườm lườm, nhưng
rồi cũng chạy theo anh, khoách tay vào tay anh cùng đi.
Bà Ngư đi thử hết cho Thanh Thu bộ này đến bộ khác, cái váy nào cô
bé mặc cũng đẹp. Còn Văn Thiền thì cũng nhìn theo cô bé, anh cười
thật tươi mỗi lần thấy cô bé thay được một bộ váy rồi ra trước
gương ngắm. Còn Chi My thì ngồi cạnh anh mặt sưng lên vì anh không
để ý gì đến mình. Cô đứng dậy, đi đến gần chỗ Thanh Thu, cô hơi cúi
người xuống chào Thanh Thu, "chào em, chị tên la Chi Mỹ, bạn gái
của anh Văn Thiên. Chị em mình làm quen nhé"
Thanh Thu nhìn người con gái kia, cô bé ngây ngô một chút rồi cười,
đưa tay ra muốn bắt tay với Chi Mỹ, "em tên là Thanh Thu."
Chi Mỹ nhìn tay Thanh Thu nhưng không đưa tay mình ra, cô nhìn
Thanh Thu với ánh mắt sắc sảo, như muốn đe doạ cô bé. Thanh Thu
thấy thế, thụt tay lại, cúi đầu không dám nhìn Chi Mỹ nữa.
Bà Ngư quan sát được biểu hiện đó bà đi lại gần, trên tay cầm một
chiếc váy khác cho Thanh Thu, "Thanh Thu àh, thử xong chưa, thử
tiếp cái này đi."
Nghe được giọng bà Chi Mỹ lại quay lại vẻ mặt tươi cười nhìn bà,
Thanh Thu ngước lên cô lao về chỗ bà không nói câu nào. Bà biết cô
bé bị đe doạ nên sợ và bà cũng biết nếu hỏi cô bé làm sao, thì cô
bé cũng không nói. Đến tội nghiệp.
Bà cầm tay Thanh Thu đi ra chỗ đám quần áo khác, để lại Chi Mỹ đứng
đó.
2tiếng mua đồ, Thanh Thu được bà Ngư mua cho bao nhiêu là quân áo,
váy vóc cuối cùng thì ai cũng mệt nhoài và bụng đói meo lên rồi. 4
người cùng nhau đi vào một quan ăn, Văn Thiên tất nhiên là từ lúc
đó đến giờ cứ bám theo bà và cô bé, kể cả Chi Mỹ có bảo đi đâu khác
anh cũng không đi.
Khi họ bước vào một quán ăn, trông cũng sạnh sẽ và sang trọng. Từ
đầu Chi Mỹ bảo mọi người đi sang cái quán 3sao bên kia đường, nhưng
bà Ngư lại muốn cho Thanh Thu quyền quyết định là cô bé muốn đi đâu
ăn, Thanh Thu luống cuống chỉ nhanh vào quán trước mặt mình. Chi Mỹ
rất tức giận nhưng không nói câu nào, giả vờ cười trừ.
Khi ngồi vào ghế, nhân viên đưa thực đơn ra, đưa cho từng người.
Thanh Thu nhìn vào thực đơn của nhà hàng mà 2 mắt cô bé hoa hết cả
lên. Bà Ngư nhìn cô bé cười hiền rồi nói, "Thanh Thu thích ăn gì
nào?"
Than Thu ngẩng lên nhìn bà nói, "con thích ăn, thịt bò viên với
lại..." cô bé ngừng một chút suy nghĩ. Quả thật nhìn cô bé hết sứng
đáng yêu từng động tác của cô bé, làm cho cô nhân viên đứng bên
cạnh nhìn thấy phải nở ra một nụ cười chìu mếm.
Bà Ngư nhìn cô bé, "Để cô đặt hộ con nhé?"
Văn Thiên lúc đó cũng đặt cuốn sách thực đơn xuống và nói, "thế mẹ
đặt luôn hộ con đi."
Chi Mỹ thấy vậy nhanh nhẹn nói, "để em đạt đồ ăn cho anh
nhé?"
Văn Thiên không nói gì, một lúc sau những món ăn đã được đem ra.
Những món ăn mà Chi Mỹ đặt ra cho Văn Thiên và cô, anh không ăn
được món nào trong đó. Khi nhìn sang bên phần của Thanh Thu và mẹ
mình, anh vô tư gắp từ đĩa thức ăn của Thanh Thu đưa lên miệng ăn
ngon lành.
Thanh Thu nhìn sang anh, cô bĩu môi xị ra, hai hàng lông mày cau
lại rồi nhìn sang bà Ngư cầu cứu. Bà Ngư thấy thế liền nói, "Văn
Thiên àh con không ăn được món của mình thì gọi món khác đi, đừng
trêu Thanh Thu nữa."
Anh nhìn mẹ mình cười cười, quanh sang bên chỗ Thanh Thu, "nhưng
con thích ăn cùng Thanh Thu."
Thế là cả buổi anh với Thanh Thu ràng ăn của nhau, như trẻ con. Bà
Ngư từ đầu thì còn phản đối nhưng sau đó thấy 2 đứa rất là ngộ
nghĩnh thì lại mặc kệ.
Về phần Chi Mỹ thì, cô thấy không ai quan tâm đến mình liền tức tối
đi vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho ai đó.
Bà Ngư thấy cô đi, liền hỏi Văn Thiên, "bạn gái con đó ha? Con có
thật lòng không vậy?"
Văn Thiên nhìn mẹ gãi gãi đầu rồi ngập ngừng nói, "Thì chỉ là bạn
gái thôi, cũng không lâu dài mà mẹ. hehe."
Mẹ anh lườm anh một cái, "cái gì thế hả, yêu đương vớ vấn, mấy đứa
con gái ba lăng nhăng đó làm cái gì?"
Anh cau mày quay sao véo má Thanh Thu ngồi cạnh anh, "tại vì vợ
tương lại của con còn bé quá nên con phải chờ và chịu khổ thôi."
nói hết câu anh cười nhìn Thanh Thu rồi nhìn mẹ mình.
Thanh Thu tất nhiên không hiểu câu nói của anh mấy, cố gắng ăn
nhanh để anh không ăn được đồ ăn của mình.
Bà Ngư lần này vẻ mặt còn khó chịu hơn nữa và nói "con đừng có vớ
vẩn nữa, cũng chỉ có mới 19 tuổi thôi đó, học hành cho cẩn thận
đi."
Rồi sau đó Chi Mỹ cũng quay lại bàn, 4 người ăn xong bữa cơm trưa.
Lúc đi ra thì Chi Mỹ bảo phải về nhà nên xin phép đi trước. Giờ chỉ
còn lại 3 người. Thanh Thu quay sang bà Ngư hỏi, „cô ơi bây giờ
chúng ta đi đâu?"
Văn Thiên bé cô bé lên và nói, „Chúng ta đi chơi đu quay ở công
viên."
Trước sự giật mình của Thanh Thu và sự ngỡ ngàng của bà Ngư, anh bế
Thanh Thu và cùng mẹ mình đi đến công viên gần đó.
Văn Thiên vẫn bế Thanh Thu trên tay, chạy vào nhà ma, bà Ngư không
đi cùng. Bên trong nhà ma tối om. Thanh Thiên sợ quá ôm Văn Thiên
càng chặt. Văn Thiên bỗng nhiên thả Thanh Thu xuống đất cô bé vẫn
bám chặt lấy cổ anh. Anh kéo cô bé ra „Thanh Thu bỏ anh ra, em nặng
lắm anh không bế mãi được, tự đi bộ đi."
Thanh Thu nhìn anh trong bóng tối, quyết định không buông cổ anh
ra, cô bé cất cái giọng sợ hãi run run lên, „Anh.. Văn Thiên...,
cho em ra ngoài đi, em... s sợ lắm. "Cô bé vừa ngớt lời thì có cái
gì đó bám vào vai cô bé.
„AAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHH" Trong nhà ma một tiếng hét gọi như là
vang ra tới tận bên ngoài, làm bà Ngư đang uống nước trái cân mà
sặc luôn.
Ở bên trong cô bé mặt tái mét nhẩy lên người Văn Thiên, tiếng hét
đó làm cho Văn Thiên ung đầu, tại vì anh đang cúi sát sịt xuống cô
bé, coi như là cô bé hét thẳng vào tai anh. Còn Thanh Thu thì vẫn
lấy tay khua khua cái gì trên vai cô bé còn mồm thì vẫn hét, „tránh
ra, tránh ra đừng chạm vào tô ô ô ô iiii."
Văn Thiên nhìn kỹ lại thì hóa ra là con nhện giả, đang đậu trên vai
cô bé, anh lấy tay cầm con nhện đó ra, dơ nó lên trước mặt Thanh
Thu, cô bé khứng lại nhìn con nhện giả đó, mặt cô bé nghệt
ra.
Bỗng dưng Văn Thiên bật lên cười to, còn cô bé trên tay cầm lấy con
nhện giả mặt cô bé tức giận đến đỏ hết lên, cô cầm con nhện ném vào
mặt anh, rồi chạy đi. Văn Thiên bị Thanh Thu ném con nhện vào mặt
mình, giật mình và không cười nữa cúi xuống định nói gì đó thì
không thấy Thanh Thu đứng đó nữa.
Thanh Thu, cô bé vừa tức giận chạy trong bóng tối. Một lúc sau chẳn
biết mình đang chay đi đâu nữa, cô bé sợ hãi, trong này tối qua và
lại còn không có ai nữa, vừa sợ nên cô bé cứ chạy vòng vòng mà
không biết đường ra. Tiếng hét, tiếng hú trong nhà mà làm cô bé sợ
đến tái mét cả mặt, cô bé chạy đến một chỗ ngồi xuống úp mặt xuống,
hai hàng nước mắt đầm đìa chảy xuống.
Văn Thiên đi ra ngoài, anh cứ nghĩ là Thanh Thu cũng chạy ra ngoài
rồi, anh đi đến chỗ mẹ mình đứng gần đó, nhưng lại không thấy cô bé
đâu anh hỏi mẹ, „mẹ, Thanh Thu đâu?"
Bà ngơ ngác nhìn anh, „tưởng nó đi với con vào nhà mà?"
Anh ngớ người, „nhưng cô bé chạy trước, con tưởng....?" anh quay
ngoắt đầu lại vể chỗ nhà ma. Không nói thêm lời nào, anh lại chạy
vào đó. Bà Ngữ cũng chạy theo, 2 người họ lao vào nhà mà vừa đi vừa
gọi, „Thaanh Thuuu?". Văn Thiên và mẹ chia nhau ra đi tìm mỗi người
một nơi.
Văn Thiên anh tim hết từng chỗ tường ngõ ngách một, những cái
tượng, những hình hài ghê sợ nằm ngổn ngang, anh bỗng dưng thấy nổi
da gà và nghĩ đến cô bé Thanh Thu, chắc cô bé sợ phát khóc và có
khi còn ngất ở chỗ nào đó? Anh thấy hối hận khi đã cười cô bé, để
cô bé chạy đi một mình. Anh cứ tìm, vẫn tìm và gọi nhưng không có
dấu hiểu gì của cô bé. Anh toát cả mồ hồi, anh đang lo lắng đến cô
bé, cảm thấy có lỗi với Thanh Thu. Trong đầu anh lúc này chỉ muốn
tìm thấy cô bé thật nhanh. Một lúc sau thì điện thoại trong túi áo
anh vang lên, anh cầm điện thoại lên không kịp nhìn ai gọi ngón tay
tự động ấn nút xanh, „Alô".
Là mẹ anh bên đầu bên kia, mẹ anh đã tìm được Thanh Thu, „vâng con
đến ngay" anh cụp máy chạy một mạch theo lối Exit ra gần đến ngoài
thì thấy mẹ anh đang ôm Thanh Thu. Cô bé đang khóc và ôm chặt lấy
mẹ anh.
Bà ngước lên nhìn anh với vẻ mặt nhăn nhó, „mẹ hỏi gì nó cũng không
nói, chỉ khóc thôi."
Anh nghe mẹ nói mà cảm thấy nhói lòng, ngồi xuống nhìn Thanh Thu, 2
mắt của cô bé đã khóc đến sưng húp và đỏ tấy lên rồi, mà nước mắt
vẫn thi nhau tuôn rơi. Anh định lấy tay lau nước mắt cho cô bé, thì
ngay lập tức Thanh Thu rúc vào lòng bà Ngư run rẩy, tránh bàn tay
anh động vào cô. Anh nhìn thấy cô bé thế bàn tay đang dơ lên lưng
chừng một hồi anh thụt tay lại. Thấy long mình chua sót, nghẹn ngào
mà không thốt được ra.
Bà Ngư bế Thanh Thu lên, đi ra ngoài lúc cho Thanh Thu vào ô tô bà
quay sang Văn Thiên hỏi, „con đi luôn cùng, hay con đi xe của
mình?"
Anh nhìn vào bên trong xe thấy Thanh Thu vẫn đang nước mắt ngắn
nước mắt dài, thì nhìn mẹ cười ngượng, „con có xe rồi, mẹ với Thanh
Thu cứ về trước đi."
Anh đứng đó nhìn chiếc xe rời đi, bầy giờ trời đã gần tối, anh nhìn
vào đồng hồ của mình đã là 5 rưỡi chiều, rồi anh đút 2 tay vào túi
quần, ngửa cổ lên trời và thở dài một cái...
Sorry mọi người! mình cảm thấy như là Wattpad bị lỗi hay sao ấy,
nhưng mình cứ post Esp.2 lên nhé, nếu ai không đọc được hãy rewiews
cho mình bên dưới. Cảm ơn nhiều.^^
Esp. 2
Kể từ ngày hôm đó, Thanh Thu không có muốn gặp và nói chuyện với
anh nữa, mấy lần anh định sang hỏi thăm cô bé nhưng mà lần nào cô
bé cũng tránh lé anh, nên anh thôi không quấy rầy nữa...
Kể từ ngày Văn Thiên về đến nay đã được 1tháng và cũng từ cái vụ
chuyện trong nhà ma, tới bây giờ thì anh vẫn chưa nói chuyện bình
thường lại với Thanh Thu. Mỗi lần cô bé gặp anh đều không nói gì,
vốn cô bé đã ít nói rồi nay còn ít nói hơn.
Ngày hôm nay lại là một ngày Chủ Nhật, bên ngoài bầu trời xanh mát
những tia nắng đang vươn mình xuống để bao phủ anh sáng cho từng
ngõ ngách của trái đất, làm tan đi cái bóng đêm huyền bí kia.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Thanh Thu đang ngồi trên bàn ăn sáng cùng với gia đình Ông Ngư
trong cái phòng ăn rộng lớn, anh Văn Thiên cũng ngồi ở đó. Anh đang
nói chuyện với ba anh về buổi lễ hội lớn cuối tháng này. Bà Ngư
đang cầm một cái khăn giấy lau những thức ăn đang dính trên miệng
cho Thanh Thu.
Tiếng ông Ngư trầm ấm vang lên, "lúc đó là trước ngày con đi 2
ngày, nên ta muốn con tham gia vào cái lễ hội này." ông uống một
ngụm càfê rồi nói tiếp, "trong đó có rất nhiều người mà ta muốn
giới thiệu với con."
Văn Thiên cười hiền, "thế thì con sẽ đi, theo ý nguyện của ba." anh
quay sang nhìn ba anh.
Ông cắn một miềng bánh mỳ rồi nói tiếp, "ta không có ép, nhưng nếu
con đi được thì ta rất mừng thôi." ông nói xong lấy khăn giấy ăn
lau miệng rồi đứng lên quay đầu ra cửa và đi thẳng ra ngoài.
Cuộc nói chuyện của bữa ăn sáng đến đó là kết thúc, người giúp việc
thu dọn bàn ăn, Thanh Thu nhìn cô giúp việc rồi hỏi, "cô ơi, cô cần
cháu giúp gì không ạ?"
Cô giúp việc nhìn Thanh Thu rồi cười "không cần đâu Thanh Thanh, cứ
ra ngoài chơi đi." cô giúp việc véo nhẹ má Thanh Thu một cái, rồi
lại dọn dẹp tiếp.
Thanh Thu thấy ai cũng có việc làm, còn cô bé thì nhàn hạ nên cô bé
cầm một túi bánh quy ra sau vườn, đến bên hồ cá định mở túi bánh
quy ra cho cá ăn thì có người từ đằng sau đi tới. Cô bé quay đầu
lại thì đó là Ông Nội, ông đã khỏi bệnh nên ông muốn ra ngoài thanh
đổi không khí, ông đi đến gần Thanh Thu.
Thanh Thu rất sợ ông, cô rất ít gặp ông nên không biết được ông như
thế nào. Ông có khuôn mặt vuông, nó thoát ra một vẻ lạnh lùng kiêu
xa, không giống ông Ngư hiền lành dễ gần.
Thanh Thu luống cuống, cúi đầu xuống chào ông, "cháu chào ông
ạ."
Ông nhìn Thanh Thu rồi hỏi, "cháu làm gì ở đây thế?" một câu nói
lạnh tanh, làm cô bé hơi run rẩy nhìn ông.
Thanh Thu lúng túng đáp lại, "dạa, chau muốn.. cho.. cá ăn bánh ạ."
cô vừa nói vừa giơ túi bánh đang cầm trên tay lên.
Ông liếc qua túi bánh rồi nhìn Thanh Thu nói mạnh, "Cá không ăn
bánh, cá có thức ăn riêng của cá. Không thể cho ăn linh tinh được."
Ông nói xong quay đầu đi vào một cái nhà nhỏ ở gần đó.
Thanh Thu sợ hãi, nhưng thấy ông đi thì cũng thở phào, cô tưởng ông
sẽ đánh cô chứ. Cầm túi bánh quy định rời đi thì ông Lưu quay lại
trên tay cầm một cái hộp gì đó. Thanh Thu nhìn thấy ông đứng sững
lại, bất động mắt mở to, tay hơi run lên.
Ông Lưu cầm cái hộp trên tay đi đến gần hồ cá, ông không nói gì mở
hộp đó ra rồi cho tay vào lấy một nắm rồi ném xuống hồ cá. Thanh
Thu đứng nhìn ông cứa lấy hết nắm này đến nắm khác trong cái hộp mà
thả xống hồ, cô bé tò mò không biết ông cho cái gì cho mấy con cá
kia, nên cô tiến lại gần.
Cô rón rén đến gần ông và hỏi nhỏ, "ông cho cá ăn gì thế ạ?" cô cúi
người nhìn xuống hồ, xem những thứ ông ném xuống đang nổi lềnh
phềnh trên mặt nước là cái gì.
"Đây là đồ ăn cho cá." Ông cầm cái hộp, đưa đến trước mặt Thanh Thu
cô bé nhìn hộp đó, rồi ngước mắt lên nhìn ông.
Cô bé hiểu ý, đôi mắt sáng rựng lên nở trên môi một nụ cười tươi,
và cho tay vào trong hộp lấy ra một nắm nhỏ rồi cũng thả xuống hồ
cho mấy con cá đang ngoi lên mặt nước mà ràng ăn của nhau.
Cô bé ngồi xuống nhìn mấy con cá trong hồ, nở ra một nụ cười thiên
thân, cứ ngồi đó hái tay đưa lên chống cằm ngắm nghía nhìn.
Ông Lưu nhìn cô bé rồi quay đầu đi, Thanh Thu thấy vậy đứng lên
quay lại luống cuống hỏi ông, "ông ơi ??...mai ông lại ra đây cho
cá ăn chứ ạ?"
Ông Lưu đi được một đoạn quay người lại nở ra một nụ cười nhìn
giống hệt ông Ngư, cô bé không nói gì cứng đứng nhìn ông. Ông chỉ
cười rồi quay lưng đi vào trong.
Thanh Thu nhún vai không hiểu, thấy ông hơi lạ. Cô bé chạy ra sân
trước thì có một cái xe Lamborghini màu xanh lá cây đậm đi vào
trong sân. Cô bé đứng lại nhìn, người bức xuống xe là Thư Quân, còn
có một cô gái từ bên phải xe bước ra, cô gái yêu kiều xinh đẹp ăn
mạc hết sức gợi cảm, đi lại chỗ anh choàng tay móc vào tay anh, nở
một nụ cười hút hồn nhìn Thư Quân.
Thư Quân cùng cô gái đấy định đi vào nhà, thì bỗng Thư Quân nhìn
thấy Thanh Thu anh khựng lại. Thanh Thu thấy anh thì cười cười,
"chào anh Thư Quân."
Thư Quân cùng cô gái tiến lại gần, "chào cô bé" anh cười và lấy tay
mình xoa đầu Thanh Thu.
Cô gái kia nhìn thấy Thanh Thu liền cúi xuống nói, "Wow, dễ thương
quá, chào em." Cô gái đưa tay ra véo nhẹ lên má Thanh Thu.
Thanh Thu nhìn cô gái rồi cũng cười. Thư Quân hỏi cô bé, "Thanh Thu
đi đâu đấy?"
Thanh Thu lắc đầu, "không đi đâu ạ, em vừa cho cá ăn thôi."
Thư Quân đưa mắt nhìn thấy túi bánh quy trên tay Thanh Thu rồi cúi
xuống nói với cô bé, "thế có muốn đi chơi không?"
Thanh Thu sáng mắt nhìn anh, anh nhấc bổng Thanh Thu lên, không để
ý đến cô bé đang lúng túng không biết trả lời thế nào, anh quay
sang cô gái kia hỏi, "em có đi không?"
Cô gái kia ú ớ đáp, "thế còn chuyện kia?"
Anh nháy mắt với cô gái đó, rồi quay đầu vừa đi về hướng chiếc xe
của mình, vừa nói, "để tối nay đi.."
Cô gái hiểu ý cười tươi chạy theo. Thế là Thư Quân cùng cô gái kia
đã bắt cóc Thanh Thu, tất nhiên anh đã gọi điện nhanh cho bà Ngư và
xin phép cho Thanh Thu đi chơi cùng anh, bà cũng đồng ý và dặn đừng
về muộn quá vì mai Thanh Thu còn đi học.
3 người họ đi đến công viên nước, anh dẫn Thanh Thu và cô gái kia
đi vào cửa hang đồ bơi, 3 người đã mua được đò bơi cho mình, cô gái
đã chọn cho Thanh Thu một bộ bơi hết sức dễ thương và chọn cho mình
hết sức là gợi cảm.
Khi đi đến Công viên nước, Thanh Thu được Thư Quân mua cho một cái
phao mầu hồng rồi cùng đi vào bể bơi. 3 người họ đi cùng nhau thì
ai ai cũng nhìn, thật là một cảnh tượng không thể nào mà không hiểu
lầm được. Do Thanh Thu gầy và bé nên không ai đoán cô bé 10 tuổi,
nghĩ cô bé bây giờ mới có 6 hoặc 7 tuổi mà thôi. Nên nhìn 3 người
như một gia đinh trẻ hạnh phúc.
Thanh Thu cùng Thư Quân xuống bể bơi tắm còn cô gái kia phơi minh
trên ghế với chiếc áo bikini gợi cảm cực độ. Mấy anh chàng đi qua
ai cũng phỉa liếc nhìn. Có một bà cô ngồi bên cạnh ngó sang hỏi cô,
"Cô có chồng đẹp trai quá, đứa con dễ thương và xinh gái
ghê."
Cô gái tủm tỉm cười mẵn nguyện, nghĩ trong bụng, cứ cho hiểu lầm đi
càng tốt, dù sao mãi cô mới lấy lòng được Thư Quân mà cảm thấy thế
này có thể không ai dám đến gần anh nữa.
Thanh Thu chơi với Thư Quân ở dưới hồ bơi. Trời thật nắng nóng phả
vào mặt nước làm cho da mặt của Thanh Thu ửng hồng trông thật đáng
yêu. Thư Quân trông rất phong độ, anh mặc chiếc quần bơi để lộ ra
cơ thể trên rắn chắc, với chiếc bụng sáu múi của mình, mấy cô gái
trong hồ bơi đều đang để ý đến anh. Nhìn anh như siêu mẫu đồ bơi
vậy.
Cô gái đi theo anh, mà thấy anh gọi cô là "Kêy", đi xuống nước ôm
anh từ đằng sau. Cô làm như thế là ý muốn nói cho mấy cô gái kia
biết, anh là của cô. Anh không phản kháng lại cái ôm của cô mà đang
nhìn về phía Thanh Thu, cô bé lấy 2 tay che mắt mình lại, tại vì cô
quen với ở nhà Ông bà Ngư mà ôm nhau là cô ngay lập tức lấy tay che
mắt lại.
Thư Quân gỡ tay cô gái kia ra, chồm đến Thanh Thu anh bế cô bé lên
khỏi mặt nước, Thanh Thu bỏ tay mình ra khỏi mắt và hoảng hốt "Áh"
lên một tiếng. Được nhấc lên cao cô bé không biết phải làm gì cứ ú
ớ trông thật tội nghiệp. Thì ngay lập tức Thư Quân ôm cô bé xuống
sát mình, mặt đối mặt. Thanh Thu nhìn anh không hiểu, anh vẫn cứ
nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn nà của cô bé, mà càng nhìn
kỹ có thể nhìn thấy những tia máu xanh, đỏ nhỏ bé nằm dưới làn da
trắng mịn búng ra sữa kia. Đôi môi của Thanh Thu mọng đến bóng
loáng và đỏ hồng trông như quả anh đào vừa mới ra quả.
Thanh Thu nhìn Thư Quân rồi hỏi, "anh Thư Quân, anh làm sao mà nhìn
em vậy?"
Thư Quân giật mình cười trừ, "Thanh Thu, em muốn ăn kem không?" anh
bế cô bé lên bờ.
Thanh Thu gật đầu "có ạh", Thanh thu bị thanh đổi chủ đề nhanh,
nhưng cô bé vốn cũng hay nhanh quên, mà chưa có thể nhận biết được
nhiều nên không thể nhận ra được làm sao Thư Quân lại nhìn
mình.
Ở nhà Văn Thiên biết được tin Thanh Thu đi chơi với Thư Quân, anh
cảm giác hơi khó chịu, ngồi ở phòng khách to, trên ghế Sôfa trước
màn hình TV phảng lỳ to lớn dính ở trên tường, anh chuyển hết kênh
này đến kênh khác mà không quết định dừng ở kênh nào cả.
Mẹ anh đi đến gần anh, bà nhìn thấy thế liền hỏi? "Con đang làm gì
thế, cái TV nó có tội tình gì mà phải hành hạ nó như vậy?"
Anh ngước lên nhìn mẹ, tay tắt luôn TV đi. Anh đứng lên vươn vai
rồi nói với mẹ mình, "chán quá, con chẳng biết làm gì cả?"
Mẹ anh thấy thế bà đến gần anh cười hiền từ rồi bảo, "thế thì ra
vườn trồng hoa với mẹ đi?"
Anh nhìn mẹ mình một cái, phụng phịu, "thôi cái đó mẹ làm đi",
nhưng mẹ anh không cần nghe anh nói, bà lôi anh ra đàng sau vườn,
thế là anh phải giúp mẹ anh trồng hoa.
Đến chiều Thư Quân đưa Thanh Thu về, cô bé vui sướng trên tay cầm
bao nhiêu là đồ chơi và đồ ăn vặt chạy vào nhà gọi bà Ngư, Thư Quân
đi theo sau vào nhà thì thấy Văn Thiên đang ngồi ở phòng khách trên
sôfa, còn Thanh Thu đã chạy đến chỗ bà Ngư ríu ra ríu rít khoe cho
bà những thứ trên tay mình.
Bà Ngư tiến lại chỗ Thư Quân, cười với anh rồi nói, "cảm ơn cháu
nhé, đã đưa Thanh Thu đi chơi."
Thư Quân cười và đáp lại, "không có gì đâu bác."
Bà Ngư cũng cười định mời Thư Quân lại ăn cơm, nhưng anh từ chối,
bảo có việc nên phải đi. Khi Thư Quân rời đi, bà Ngư dắt Thanh Thu
vào phòng ăn, những người làm đã chuẩn bị hết đồ ăn ở trên bàn. Văn
Thiên và Ông Ngư cũng ngồi xuống. Cả buổi ăn tối Thanh Thu bỗng
dưng nói rất nhiều, cô bé kể về cuộc đi chơi hôm nay cho mọi người
nghe, ông bà Ngư thì cười cùng cô bé, có mỗi Văn Thiên là không
cười anh cặm cụi ăn cơm không thèm để ý đến.
Buổi tối Thanh Thu đang ngồi im ở trong phòng mình đọc truyện tranh
mà hôm nay mới được anh Thư Quân mua cho. Thì bỗng dưng tiếng gõ
cửa vang lên, rồi sau đó cái cửa được mở ra, đó là Văn Thiên anh
bước vào trong phòng rồi đóng cửa sau mình lại.
Thanh Thu không nói gì vẫn nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, không
hiểu anh vào đây có chuyện gì? Anh đi đến gần chỗ Thanh Thu đang
ngồi và hỏi, „Thanh Thu vẫn còn giận anh sao?"
Thanh Thu không nói gì, vẫn nhìn anh với ánh mắt đó, anh đứng đó
thân hình cao lớn hơi khom người lại, một tay đút túi quần còn tay
kia đưa ra đằng sau gáy vút vút những cái tóc không muốn vào nếp
của nó xuống, đôi mắt có nét phiền muộn. Anh cúi đầu xuống rồi ngập
ngừng nói với cái giọng trầm ấm một lần nữa thốt lên, „anh xinh
lỗi, Thanh Thu."
Thanh Thu nghe xong câu nói của anh, cô bé cúi đầu khó sử rồi cũng
thì thầm với cái giọng nhỏ nhẹ của mình, „em hết giật anh
rồi."
Anh nhìn Thanh Thu ngạc nhiên, nhưng sau đó nở ra một nụ cười thật
tươi hết sức là vui sướng của mình, lao đến chỗ cô và bế cô lên.
ThanhThu bị bất động sứng sờ trước hành động của anh mồm há to, mắt
chớp chớp, anh ôm Thanh Thu cùng nằm lên giường. Thanh Thu thấy vậy
cố gắng vùng vẫy khỏi tay anh nhưng mà với sứng yếu đuối của cô bé
chỉ như là phủi muỗi cho anh mà thôi. Anh vẫn ôm chặt Thanh Thu vào
lòng mình và nhắm đôi mắt lại. Thanh Thu vùng vẫy chán chê, mà anh
thì không nhúc nhíc một centimét nào cả. Cô bé tức giận quay sang
bên anh, thì bỗng ánh mắt của cô đọng lại trên khuôn mặt thanh tú
của anh. Anh lại một lần nữa nằm đó, khuôn mặt đó đôi mắt thì vẫn
nhắm lại, mùi hương dễ chịu kia, tất cả lại bao trùm lấy ThanhThu
bé nhỏ.
Thanh Thu trong vô thức đưa tay lên chạm nhẹ đường sống mũi thẳng
của anh dọc xuống đến bờ môi , đôi môi mỏng hồng nhạt đầy quyến rũ
kia làm cho cô bé vội thụt tay mình lại quay đầu sang bên khác
không muốn nhìn anh nữa. Trong bóng tối mờ mờ của cái đèn ngủ, hai
bóng hình nằm trên giường một lớn một nhỏ chìm vào trong giấc ngủ
của riêng mình...
Sáng hôm sau, bà Ngư bức vào phòng Thanh Thu gọi cô bé dậy đi học,
bà bị vì cảnh tượng mà sững sờ. Thằng con trai quý tử của bà đang
nằm ôm cô bé Thanh Thu trong tay của mình mà ngủ ngon. Bà đi lại
gần bên giường nhìn hai đứa đang năm ngủ. Bà đứng nhìn thật lâu
trên miệng nở ra một nụ cười hiền diệu, 2 đứa bé mà bà yêu thương
nhất, bỗng bà có một cảm giác vui mừng lẫn buồn buồn trộn lẫn với
nhau, đế nghẹn ngào, khóe mắt hơi cay, bà để một tay lên ngực cô
kìm sự khó tả đó lại, còn tay khác khẽ lay ThanhThu.
Thanh Thu vẫn còn ngái ngủ cựa quậy, lấy tay dụi dụi mắt và hé mở
nhìn bà Ngư. Văn Thiên cũng cựa mình tỉnh giấc, anh nhìn mẹ mình
cười hiền rồi quay sang Thanh Thu, cô bé nhìn anh với đôi mắt mở to
ngạc nhiên.
„Dậy đi Thanh Thu, chuận bị đến giờ đi học rồi." Bà Ngư vừa nó vừa
đi đến bên tủ quần áo lấy đồ thay cho cô bé.
Văn Thiên anh với cái giọng khàn khàn thật quyến rũ buổi sáng của
mình nói, „chào buổi sáng", anh vươn vái rồi ngồi dậy.
Thanh Thu bật dậy và chui tọt xuống giường, chạy vào phòng tắm, anh
nhìn theo sau cười thầm. Bà Ngư tiến lại gần nhìn anh rồi hỏi, „sao
lại ngủ ở đây vậy con?"
Anh với tay ôm mẹ mình nũng nịu nói, „con thích ngủ cùng Thanh Thu,
vì Thanh Thu có mùi hương giống hệt mẹ đó."
Bà lấy ngón tay dúi đầu anh một cái rồi cất giọng nói, „đừng có mà
lấy cớ, con thế nào mẹ hiểu rất rõ."
Anh ngơ ngác nhìn mẹ nhưng lại cười, bà Ngư nhìn anh mặt bà lại
buồn đi cất giọng nói nhẹ thì thầm, „hãy đối sử với Thanh Thu tốt
nhé."
Anh lại một lần nữa nhìn mẹ mình không hiểu, đứng dậy đến chỗ mẹ
mình ôm bà vào trong lòng mình, rồi nói nhẹ, „mẹ con sẽ yêu thương
cô bé như người em ruột của mình vậy."
Bà Ngư và anh không nói gì nữa, hôm đó Văn Thiên đã đưa Thanh Thu
đi học và gần một tháng đó anh rất gần gũi với Thanh Thu, hàng ngày
đưa cô bé đi học, dậy Thanh Thu học bài. Thanh Thu cũng quen dần
với sự có mặt của anh, cô bé cũng thấy anh rất gần gũi và chăm sóc
cho mình chu đáo nên đã mến anh hơn nhiều....
Lễ hội lớn theo lời ông Ngư nói sẽ diễn ra vào lúc 20h tối nay, Văn
Thiên cùng bố mẹ anh chuẩn bị cho buổi tiệc. Thanh Thu phải ở nhà
tại vì cô bé mai phải đi học nên không được đi cùng. Lúc đi, bà Ngư
còn ôm cô bé dỗ dành, tại Thanh Thu thấy mọi người đi mà cô bé thì
không được đi nên rất buồn và đã khóc, nhưng rồi bà Ngư đã dỗ được
cô bé nín và Thanh Thu đã chịu ở nhà ngoan ngoan chờ mọi người
về.
Ba người họ cùng nhau đi đến lễ hội , Văn Thiên đi xe riêng của
mình, khi đến nơi ông bà Ngư đang đứng ở cửa chào mọi người, anh đi
tới chỗ bố mẹ mình. Bố anh giới thiệu cho anh vài người có tiếng
trong giới làm ăn. Bố anh giới thiệu hết người này người kia, thực
sự là anh không thể nhớ hết được ai với ai cả. T_T
Văn Thiên hôm nay quả thật là nổi bật anh mặc một bộ quần áo Vést
mầu đen bóng, bên trong là một cái áo sơ mi trắng cùng với lại cà
là vạt mầu đen giống với bộ Vést ở bên ngoài, đi đôi giày da màu
đen bóng loáng, trông anh rất là phong độ, nhìn không khác gì một
doanh nhân cả. Trong lễ hội lớn này anh đã làm cho mọi người ai
cũng đặc biệt chú ý đến mình, mấy cô gái đều say đắm liếc nhìn anh.
Những ông bố có con gái, khi anh cùng bố đi bắt tay, cũng có vẻ
thích gán gép con mình cho anh.
Mội buổi tiệc diễn ra rất bình thường nếu như cô bạn gái của Văn
Thiên không suất hiện cùng với một người đàn ông khác, nhưng mà khi
Chi Mỹ nhìn thấy anh thì, đã nhanh chóng vất cái người con trai kia
sang một bên mà quấn lấy anh. Anh nhìn được ra và có vẻ không hài
lòng cho lắm, nhưng anh cũng chẳng thèm quan tâm. Chi Mỹ đi theo
anh, nhưng anh cố tình đứng bắt chuyện với lại mấy cô gái khác mặc
kệ cho Chi Mỹ đang tức giận đứng bên cạnh. Chi Mỹ với vẻ mặt hình
sự nhìn mấy cô gái kia, làm cho mấy cô gái đó lúc nói chuyện với
anh mà cứ bị khó sử và hơi run sợ.
Cả buổi tiệc cứ thế đến lúc bố mẹ anh bảo với anh là về trước, anh
cũng muốn cùng với bố mẹ mình về luôn thì Chi Mỹ chạy ra giữ anh
lại, cô tức tối muốn nói chuyện với anh. Anh quay sang bố mẹ mình
và nói là sẽ đi về sau, anh muốn giải quyết một chuyện. Khi Bố mẹ
anh đi, anh ra sân đằng sau quảng trường nói chuyện với Chi
Mỹ.
Anh đứng đó vẻ mặt vẫn bình thản, Chi Mỹ tức tối nói, „Anh làm sao
thế, ai là bạn gái của anh? Sao lại cố tình không để ý đến em như
thế?"
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Anh lấy trong túi một điếu thuốc, rồi bật lửa lên châm điếu thuốc
hít một hơi thật sâu rồi thả ra một làn khói dày đặc. Anh thản
nhiên nhìn Chi Mỹ rồi nói, „chúng ta chấm dứt đi."
Chi Mỹ trợn hết cả mắt lên nhìn anh cao giọng hỏi, „tại sao vậy?
Tại sao lại muốn chấm dứt?"
Anh rít thêm một hơi thuốc nữa, thở nhẹ rồi nói, „tôi không có hứng
thú nữa."...
Trong thời gian đó bà Ngư và ông Ngư đang ngồi Ở ghế đằng sau của
một chiếc xe cùng nhau đi về, với người tài xế lái ở bên trên. Bà
Ngư đang khoác tay mình vào tay ông, ôm thật chặt. Bà nghiêng đầu
đặt vào vai ông rồi nói, „em thấy cái cô gái bám theo con trai mình
ấy, con bé đó thật đáng ghét. Đi cùng với một người khác đến đây
sau đó cứ lẽo đẽo theo sau Văn Thiên, em thấy rất khó chịu cho
thằng bé."
Ông Ngư cười hiền hôn lên trán vợ mình rồi nói, „chuyện của bọn
trẻ, em lo làm gì. Văn Thiên nó biết nó phải làm gì mà."
Bà Ngư vẫn thấy khó chịu, thở dài rồi nói, „thôi kệ em chẳng quan
tâm, em buồn ngủ quá, em chợp mắt một tí nhé."
Ông Ngư ôm vợ mình vào lòng, vỗ nhẹ lên vai bà. Bà Ngư lim dim, lim
dim thì bỗng có tiếng tút còi mạnh của một cái xe tải từ đằng sau
làm bà giật mình mở mắt, 2 vợ chồng cùng nhìn về đằng sau. Chiếc xe
tải chiếu đèn pha đến chói mắt.
Ông Ngư nói với người tài xế xe, „chú đi chậm lại đi, họ muốn vượt
thì cho họ vượt cũng không sao, con đường này tối rồi nguy hiểm
lắm."
Chú tài xế gật đầu với ông, cho xe đi chậm lại. Chiếc xe tải vượt
qua song hang với cái xe của ông bà Ngư, chiếc xe tải đảo đảo ghìm
xe của vợ chồng ông bà vào gần lề đường, bà Ngư hét lên vì hoảng
sợ. Chú tài xế cũng hơi hoảng hốt không biết cái xe tải kia muốn
gì. Ông Ngư cũng nhăn mặt lại, vẻ khõ hiểu .
Chiếc xe tải cứ thể lảo đảo làm xe ông bà Ngư cũng lảo đảo theo,
ông Ngư ra hiệu cho xe dừng lại. Chú tài xế đi chậm lại thi bỗng
một cái xe tải khác từ đằng sau lao với tốc độ khủng khiếp đâm RẦm
một cái mạnh váo xe của vợ chồng ông Ngư. Chiếc xe vẫn lăn bánh vì
thế mà bị vang ra, chẳng may chú tai xế không làm chủ được nữa quẹo
tay lái mà cả chiếc xe lao hẳn xuống vực. Trong bầu trời tối đó
tiếng hét của cả đàn ông lẫn phụ nữ chói tai, rồi một tiếng Râ â âm
nữa, mạnh vang lên đến trời của chiếc xe xuống vực sâu làm mọi vật
đều hoảng sợ, những con chim đang ngủ trên cây sợ hãi mà bay tung
lên không trung kêu ríu ríc. Một lúc sau, thì mọi thứ đều im lặng
như chưa từng có chuyện gì sẩy ra...
Thanh Thu bật dậy, cô bé toát hết cả mồ hôi vì gặp phải một ác
mộng. Cô bé thấy trong người khó chịu, trong giấc mơ cô bé thấy 2
vợ chồng ông bà Ngư cười và cùng nhau nhẩy xuống cái vực sâu, Thanh
Thu hoảng hốt với tay nhưng họ đã biết mất, cô bé còn nghe thấy
tiếng hét của bà Ngư rồi bừng tỉnh. Thanh Thu đi ra phía cửa sổ,
một cô bé gái với chiếc váy ngủ dài đứng ở cạnh cửa sổ nhìn xuống
sân nhà. Những chiếc xe của những người cô bé quý mến nhất vẫn chưa
đỗ ở đó, có nghĩa là họ vẫn chưa về. Thanh Thu vẫn đứng đó, tay túm
lấy cái rèm cử sổ trắng dài chạm tới đất, đôi mắt buồn ngước lên
nhìn mặt trăng, mặt trăng hôm nay rất tròn và sáng, ánh sáng đó làm
cô bé càng buồn thêm...
Văn Thiên cười chế nhạo với Chi Mỹ, anh quay đầu định đi về bãi đỗ
xe, thì anh bỗng nghe thấy tiếng nói của ai đó phớt qua, „mẹ yêu
con Văn Thiên." anh giật mình quay người lại nhìn Chi Mỹ, đôi mắt
Chi Mỹ đã tức giận và đỏ hoe.
„Cô vừa nói cái gì?" Anh hỏi cô.
Chi Mỹ tức tối hét lên, „tôi nói, tôi yêu anh được chưa."
Anh lại nở ra một nụ cười đểu, „cô nói câu này với bao nhiêu người
rồi hả?" giọng anh rất trầm tư, nhưng mà nó lại làm cho Chi Mỹ sợ
hãi, cô run run mình không nói gì nữa, đứng đó cắn môi.
Anh lại nói, „không trả lời được đúng không? Thế coi như là câu trả
lời cho lời chia tay hôm nay. Coi như là chưa có chuyện gì sẩy ra
nhé. Byee." Anh quay lại dơ tay lên vẫy vẫy rồi đi khuất vào trong
bóng tối.
Chi Mỹ tức tối lấy máy điện thoại di động của mình lên gọi điện ,
„ra đằng sau đón em đi."
Văn Thiên lên xe phóng về nhà, cả quãng đường đi anh suy nghĩ đến
tiếng nói vừa rồi, nó không phải của Chi Mỹ, tiếng nói đó nghe rất
quen thuộc, giống như của mẹ anh thì phải? Anh lắc lắc đầu muốn cho
suy nghĩ đó tan biến thì trước mặt anh là một đám đông có xe của
cảnh sát, cứu thương và cả xe cằn cẩu nữa. Chiếc cằn cẩu đang cẩu
một chiếc xe bị méo mó bẹp dúm lại từ dưới vực lên trên, mà trong
bóng tối không thể nhận dạng được.
Có một anh cảnh sát chạy lại chỗ xe anh và nói, „xin lỗi anh, ở đây
đang có tai nạn nên mong anh thông cảm quay đầu lại, đi lên đường
cao tốc rồi xuống cái lối rẽ đầu tiên, sẽ có một con đường khác đưa
anh trở lại con đường này cách chỗ này khoảng 500 mét."
Anh gật đầu với vị cảnh sát, rồi quay đầu xe lại. Anh nhìn vào
gương chiếu hậu, để nhìn lại vụ tai nạn kia, trong lòng cứ nóng ran
lên không hiểu là chuyện gì. Anh phóng thẳng về nhà. Vừa về đến
nơi, người làm trong nhà và ông Nội đang đứng ở sân, anh đi xuống
xe thì chú Quản Gia chạy lại báo cho anh một tin mà làm cho anh
đứng đơ người, không nói được gì, cổ họng khô rát, mắt cay sè, cứ
đứng đơ ở đó không động đậy gì. Ông Nội anh tiến lại gần, đặt tay
lên vai anh vỗ vỗ rồi nói, „chúng ta đi đến bệnh viện thôi."
Khi đến nơi anh lao thẳng vào bên trong nhưng, mấy người bảo anh
chờ bên ngoài, tại đang cấp cứu khẩn cấm. Anh ngồi bên ngoài phòng
cấp cứu chờ, tay vò đầu vò óc. Ông Lưu nhìn thấy thằng cháu thương
sót, nhưng mặt ông vẫn cứ lạnh như băng, ngồi đối diện.
2 tiếng sau chiếc đèn đỏ tắt đi, một ông bác sĩ với mấy người y tá
đi ra, anh chạy lại gần, 2 con mắt anh đã đỏ hoe nhưng không có
giọt nước mắt nào nhìn bác sĩ, người bác sĩ nhìn anh mặt buồn rầu
và lắc đầu. Đôi chân anh như mềm nhũn ra. Anh khụy xuống, quỳ lên
nền đất lạnh căm, lúc này thì đôi mắt đẹp kia đã ngập đầy nước mắt,
và từng hạt, từng hạt thi nhau tuôn rơi...
Đây không phải là cái tang lễ đầu tiên của gia đình Thượng Quan
giầu có này, nhưng đây lại là một cái tang lễ tiễn đưa 2 người, mới
chỉ sống được có nửa của đời của mình mà cùng một lúc đã phải rời
xa người thân của họ, đến cả bầu trời cũng âm u đến khó tả, không
khí bao trùm một mùi uất ức, nghẹn ngào, tiếng khóc sụt sịt, tiếng
người thì thầm, trên mặt ai cũng vẻ mặt buồn bã không nói lên
lời.
Cô bé Thanh Thu, trên người mặc một chiếc váy đen dài đến gót chân,
trên tóc cài một chiếc nơ cũng màu đen, mái tóc xõa dài đang quỳ
gối trên nền đất, 2 mắt đã sưng tấy lên vì khóc. Bên cạnh cô là Văn
Thiên anh cũng đang mặc trên người một bộ Vést đen, khuôn mặt tái
nhợt, đôi mắt sưng đến xụp xuống vì không ngủ.
Mọi người hết người này đến người khác vào chia buồn cùng anh, anh
không nói gì vẫn cứ ngồi đó như pho tượng. Anh đang không hiểu vì
sao 2 người mà anh yêu thương nhất lại có thể rời xa anh như vậy?
Anh đang tự trách mình làm sao lúc đó không đi cùng họ, và anh cũng
đã có mặt ở hiện trường không lâu sau đó, mà anh không thèm để ý
đến. Trong đầu anh bây giờ toàn là những câu hỏi tự đặt ra cho
mình, mà đến chính anh cũng không có thể trả lời được. Thật là đến
thương tâm.
Lúc ở nghĩa trang mọi người đứng xung quanh để tiễn đưa 2 người đã
khuất lần cuối, bầu trời lại càng thêm âm u, những hạt mưa nhỏ đã
rơi xuống, như ông trời cũng đang khóc để tiễn đưa 2 người họ về
nơi an nghỉ.
Thanh Thu cô bé khóc gào thét lên khi thấy mấy người kia lấy xẻng
súng đất để phủ lên 2 cái quan tài nằm ở dưới kia. Cô bé cứ lao vào
kêu gào, mấy người lớn khác bế cô bé lên và dữ chặt lại. Khi đất đã
phủ đầy và những bông hoa hồng trắng đã được đặt lên phủ kín mảnh
đất đó thì mọi người cũng đã tản dần đi. Chỉ còn lại Văn Thiên và
Thanh Thu đứng ở đó, cô bé vẫn khóc còn Văn Thiên thì đứng im lặng
không nói gì, đôi mắt nhìn vào 2 cái ảnh ở trên 2 cái bia mộ.
Thanh Thu lấy tay lau nước mắt cô bé ngước lên nhìn Văn Thiên rồi
nhỏ giọng nức nở, nghẹn ngào của mình lên hỏi anh, „ anh Văn
Thiên... làm sao.. bây giờ?" cô bé nấc cục nhìn anh.
Văn Thiên không nói gì mà cũng không nhìn Thanh Thu, còn Thanh Thu
cô bé vừa nấc, nước mắt như suối thi nhau lăn trên khuôn mặt trắng
trẻo bụ bẫm của mình mà tuôn rơi. „Anh Văn Thiên .. làm sao đây?"
cô bé vẫn ôm mặt và nói.
Một lúc lâu, Văn Thiên quay người đi, Thanh Thu nhìn thấy thế gọi
với theo, „Anh Văn Thiên anh đi đâu thế?"
Nhưng anh thì vẫn cứ đi để lại Thanh Thu một mình đứng đó gào khóc
gọi theo anh, trời bắt đầu mưa lớn, tiếng mưa ào xuống, to át cả
tiếng nói của Thanh Thu đang gọi với theo Văn Thiên. Anh trên tay
cầm 2 mảnh giấy, 1 là tờ giấy cam đoan của ông Nội, 2 là tờ di chúc
của ba anh mà vò nhàu nhúm trong bàn tay anh. Nước mưa làm dáng vẻ
cao lớn của anh ướt sũng, khuôn mặt khôi ngô nhìn về đằng trước, 2
mắt đỏ hoe, nhưng nước mưa kia đã che dấu đi những giọt nước mắt hộ
anh. Mưa mỗi lúc một to, một thân hình cao lớn đang rời xa một thân
hình bé nhỏ, còn đang đứng đó và khóc, 2 tay nhỏ bé dơ lên muốn dụi
đi hàng nước mắt và nước mưa trên mặt, nhưng mà không thể nào lau
khô được...
8 năm sau...
„Con bé này dậy đi, muộn rồi." Một người phụ khoảng tầm ngoài 40
tuổi mặt gừm gừm nhìn cô gái đang nằm trên giường mà gọi lớn.
Cô gái xinh đẹp dụi mắt, rồi bật dậy khi nhìn thấy bà Quản gia, cô
nhìn bà sợ sệt. Bà ta đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô rồi nói,
„dậy đi đến giờ làm việc rồi."
Cô gái nhanh nhẹn bật dậy khỏi giường đi đánh răng rửa mặt, mặc cho
mình một chiếc váy liền, đồng phục của người làm, trông cô thật là
xinh đẹp, mái tóc dài mềm mại được buộc cao thành đuôi ngựa trên
tóc gài một cái nơ, thân hình nhỏ nhắn, đeo cho mình một đôi giày
hài đen cùng màu với đồng phục đang mặc, chạy lại mấy cô gái giống
mình đang đứng và sếp thành một hàng ở hành lang.
Bà Quan Gia tay câm một cái thước dài đi đi lại lại, mồm thì nói ra
những kế hoạch của hôm nay, để những cô gái đang đứng sếp thành một
hàng kia, cần biết mình hôm nay phải làm những việc gì.
Mỗi người một việc, cô gái xinh đẹp cùng một cô gái khác đi trên
một cái hành lang rộng đang nói chuyện với nhau. Cô gái quay sang
hỏi cô gái xinh đẹp, „này làm gì mà hay dậy muộn thế, cẩn thận
không bỉ đuổi viếc đó. Lần này là lần thứ mấy cậu đi muộn
rồi?."
Cô gái xinh đẹp mặt nhăn nhó hơi khom người phụng phịu, „tớ không
biết nữa? Huhu."
„Tớ chịu cậu luôn đó, àh mà này cậu là bạn của Thư Quân đúng không?
Ôi cậu thật là may mắn, mình thấy anh ấy rất là đẹp trai, quý phái
lại còn là con của Thượng Quan này nữa chứ." Cô gái quay sang bên
cô xinh đẹp hỏi.
Cô gái xinh đẹp mắt nhìn cô kia lườm một cái, „cậu thật là mê trai
đó, cậu nghĩ con của Thượng Gia giầu có này sẽ để ý đến những người
như mình và cậu sao, mà anh ta đâu phải là bạn tớ đâu?"
Cô gái kia bĩu môi rồi nói lại, "ai mà biết được chứ, thấy cậu lần
trước đứng nói chuyện với anh ta, rất thân mật còn gì?"
„Cứ đứng nói chuyện thì sẽ là bạn sao?" Cô gái xinh đẹp quay sang
bên cô bạn mình và nói lại.
Cô gái kia, ngơ ngác hỏi lại, „ơ thế không phải là bạn àh?"
„Không. Chỉ là chủ muốn sai người làm dọn phòng anh ta thôi. Được
chưa cô bạn ngốc?" Cô gái xinh đẹp vừa cười, vừa quay đầu đi. Cô
bạn chạy theo sau 2 người họ vẫn nói chuyện và đi váo nhà kho để
lấy đồ dọn dẹp.
Thương Quan Nhiên với mái tóc đã bạc hết gần nửa đầu, mặt mũi cũng
đã có nhiều nếp nhăn ngồi trên ghế sôfa đối diện với Thư Quân và
nói, „Con phải làm tốt công việc của mình chứ, đã gần 30 tuổi rồi
mà cái gì cũng vẫn phải để ta còn bận tâm đến là sao?"
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Thư Quân không nói gì vẫn cúi đầu xuống, ông Nhiên lại lên giọng,
„Con phải làm tốt công việc của mình đi để ông Nội thấy được là con
không kém gì cái thằng Văn Nhiên, đến lúc đó ông có thể nghĩ lại mà
rút hồi cam kết. Dù sao cái thằng cháu đính tôn của ông ấy đã đi
qua lâu rồi, nó còn khồng thèm nói một câu nào đi biết tăm biệt
tích không ai biết bây giờ nó ở đâu?"
Thư Quân ngước mắt lên nhìn ba mình rồi nói với một cái giọng không
cần thiết, „ba ham cái gia tài nhà này thì ba đi mà lấy con không
cần."
Ông Nhiên tức giận nhìn thằng con trai, ông dơ tay tát thẳng vào
khuôn mặt thanh tú kia rồi gầm lên, „CÁI THẰNG HỖN LÁO NÀY, mày là
con tao mày phải nghe theo tao hiểu không?"
Anh không nói gì, ông Thiên tức tối đuổi anh,"Cút ra ngoài cho tao.
Thằng con bất hiếu."
Thư Quân đứng dậy đi ra ngoài. Anh rời khỏi tổng chính rồi đi thẳng
đến Gia Nhiên, dáng vẻ cao lớn mặc trên mình một bộ đồ tây mầu
trắng, trông anh thậy là bảnh bao và thanh tú, nhìn anh chỉ như đến
23 hoặc 24 tuổi thôi không ai có thể đoán được là anh đa gần 30
tuổi rồi đấy. Mấy cô người làm cứ nhìn theo anh thì thầm ngưỡng
mộ.
Anh đi vào Gia Nhiên thì nhìn thấy Thanh Thu cô bé mà anh vẫn ngày
đêm nghĩ đến nay đã trưởng thành, là một cô gái xinh đẹp, mảnh mai
thực sự là say đắm lòng người. Cô bé đang đi cùng với một cô gái
khác đang nói chuyện rôm rả và trên môi nở một nụ cười mà anh nghĩ
từ ngày sẩy ra phụ việc với ông bà Ngư và Văn Thiên đã rời đi đó,
thì cô bé không bao giờ cười được nữa chứ.
Nhưng đến nay anh lại càng thấy thêm chua sót khi biết sau vụ việc
đó cô bé đã bị ảnh hướng và bị chấn động mạnh, cả ngày hôm đó một
cô gái bé nhỏ, đã dầm mưa mấy tiếng đồng hồ mà không ai để ý, kết
quả cô bé đã bị ngất lịm đi, may mắn thay là có một người làm ở
Thượng Quan tìm được cô bé. Cô đã nằm liệt giường gần một tháng
trời, do còn quá nhó nên nghe bác sĩ nói cô bé đã bị ảnh hướng đến
cả dây thần kinh não vì bị chấn động mạnh nên có thể cô bé sẽ mất
hoàn toàn chí nhớ của mình, nên Thanh Thu đã không còn nhớ được
việc gì nữa cả, kể cả anh cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ coi anh như
là một người chủ, còn cô thì là một người làm.
Tất cả là do bố của anh, ông thật tàn nhẫn từ đầu ông định đưa cô
bé vào trẻ mồ côi không muốn nuôi, nhưng do có ông Nội đã nói vào
thay là hãy để cô bé đến lúc cô tròn 18 tuổi ông sẽ làm mai chô bé
lấy một người, rồi thì sau đó gia đình không phải suy nghĩ gì với
cô nữa. Thanh Thu cách đây một năm đã thôi không còn đi học, cô bé
đã chính thức làm người giúp việc cho gia đình anh, càng lúc khoảng
cách của anh và Thanh Thu càng xa nhau hơn. Anh không biết làm gì
để giúp cho Thanh Thu cả. Anh thực sự là bị nép vế bởi ba của
mình.
Anh tiến lại gần Thanh Thu, mấy cô gái người làm khác thấy anh, thì
ngước hết mắt lên nhìn và thì thầm khẹn ngợi vẻ đẹp nam tính của
anh. Anh đến gần cô, cô bạn gái đứng bên cạnh cô mắt mũi sáng lên
nhìn anh say đắm.
Anh nhìn Thanh Thu một lúc rồi nói, „cô vào trong phòng tôi, tôi
nhờ cô treo hộ tôi bức tranh hôm qua tôi mới mua."
Anh nói xong đi lướt qua cô rồi tiến thẳng đến phòng mình, còn cô
thì vẫn ngơ ngác không hiểu gì, cô bạn bên cạch giống hệt cô cũng
ngơ ngác không kém. Anh quay đầu lại hỏi cô, "không đi sao?"
Cô giật mình quay đầu lại, thân hình nhỏ nhắn mái tóc đui ngựa chợt
tung lên chạy theo anh, anh vẫn ngang nhiên đút tay vào túi đi
trước còn Thanh Thu lẽo đẽo theo sau. Khi đến phòng anh, tay anh
chỉ vào tấm ảnh to được bọng cẩn thận dựng ở dưới đất cạnh cái bàn,
rồi nói, „cô hãy bóc nó ra vào treo trên cái đinh ở trên tường kia
cho tôi."
Nói xong anh đi đến cái ghế lấy một cuổn sánh ở cái giá sách bện
cạnh, rồi ngồi xuống ghế đọc sách, còn cô bắt tay vào công viêc,
bóc cái bọc của cái ảnh ra, cái ảnh thật đẹp nó là ảnh sơn màu là
một cảnh biển lúc mặt trời sắp lặn xuống, được để trong cái khung
gỗ đắt tiền màu vàng làm cang tôn thêm cái mầu của thủy chiều cho
bức ảnh. Rồi sau đó Thanh Thu lấy một cái ghế ở gần đó cởi giày
mình ra cầm cái khung ảnh rồi trèo lên chiếc ghế để treo bức ảnh
lên cái đinh đã được đóng chắc chắn trên tường kia.
Cô treo xong cái ảnh ngay ngắn thì trèo từ trên ghế xuống, Thư Quân
liếc nhìn chiếc ảnh rồi nói, „nó vẫn không thẳng đâu treo lại
đi."
Cô nghe thấy thế hơi cau mày rồi lại trèo lên ghế ngắm lại cái ảnh
rồi chỉnh chỉnh lại, đến khi thấy không còn chỗ nào để chỉnh nữa
thì mới trèo xuống ghế. Vừa định bước xuống thì Thư Quân lại thốt
lên,"vẫn chưa thẳng đâu, nhìn lại đi."
Lần này cô cảm thấy khó chịu rồi nói,"nhưng tôi thấy thẳng rồi
mà?"
Thư Quần đang đọc sách ngước lên nhìn cô, rồi trầm tư nói tiếp,"từ
chỗ tôi nhìn không thấy thẳng."
Cô đứng dậy đi ra chỗ anh để nhìn xem cái ảnh nó không thẳng ở chỗ
nào, đi đến gần cô hơi cúi người xuống để đúng tầm nhìn của anh và
quay sang chỗ phía cái ảnh được treo trên tường rồi nhìn nó. Lúc
này cô với anh quả thực là rất gần nhau. Anh ngửi được mùi hường
thơm mát từ trên người cô phản ra, anh ngước lên nhìn cô đôi mắt
anh đọng lại trên từng đường nét của khuôn mặt cô, nước da trắng
mịn màng, cái mũi thẳng tắm và đôi mắt to và vẫn sáng ngời như hồi
nào, cùng với đôi lông mi dày và cong veo hơi rung lên đông đậy mỗi
khi cô chớp mắt.
Cô quay sang nhìn anh, nhưng anh không phát hiện ra. Cô hỏi nhưng
anh vẫn không hay, cô lấy tay mình khua khua trước mắt anh thì lúc
đó anh mới giật mình tỉnh lại. Rồi anh ngượng ngùng hỏi lại cô, „cô
bảo gì? Tồi không nghe thấy?"
Thanh Thu nở một nụ cười thiên thần rồi nhắc lại, „tôi thấy cái ảnh
nó rất thẳng rồi đó."
Anh lúng túng nhìn vào cái ảnh trên tường rồi ấp úng nói, "ờ ờ,
được rồi... cảm ơn cô, cô có thể đi."
Cô cúi đầu chào, rồi ra đặt lại chiếc ghế ngay ngắn vào cạnh cái
bàn, sau đó nhẹ nhàng ra ngoài và đóng cửa lại. Ngay sau khi cái
cửa được đóng, tay anh cũng đóng lại quyển sánh rồi đứng lên, đi
đến cái giường rộng lớn thả mình nằm lên đó, mắt quay về phía bức
ảnh được treo thẳng tắm trên tường kia, rồi thở dài và nhắm nghiền
mắt lại...
Một chàng trai đẹp, ngồi ở hạng nhất trên một cái máy bay từ Mỹ về
Đài Loan, tay cầm một tờ báo đang chăm chú đọc nó. Mấy cô nhân viên
hết cô này đến cô khác muốn ra để bắt chuyện với anh, một cô lấy
hết can đảm của mình đi đến gần anh rồi hỏi,"xin lỗi ngài, tôi có
.. thể hỏi.. ngài một chút được không ạ?"
Chàng trai nghe thấy tiếng nói thì bỏ tờ báo xuống, khuôn mặt đàn
ông, đẹp trai đến cực điểm, từng đường nét hoàn hỏa trên khuôn mặt
anh, làm cho cô nhân viên muốn hỏi mà cứ sững sờ nhìn anh không
chớp mắt. Khuôn mặt mịn màng, trắng trẻo, chiếc mũi dọc dừa thẳng
tắm, chạy xuống đôi môi mỏng đầy quyến rũ, đôi mắt đen sâu, đôi
lông mày rậm theo đướng cong chạy dài qua đến viền mắt kia, tất cả
toán lên thành một cái đẹp khó tả.
Anh nhìn cô nhân viên rồi cười một nụ cười cướp hồn người và cất
lên một giọng nói chầm ấm sexy hỏi lại,"yes? Cô có chuyện gì
không?"
Cô tiếp viên ấp úng, cái mặt đỏ lên vì ngượng ngùng, rồi thẹn thùng
nói. „Ngài .. Ngài.. Ngài có ... có. có. Cần dùng gì nữa không ạ."
Đó thực sự không phải là câu hỏi mà cô tiếp viên này muốn hỏi anh,
nên mấy cô bạn đứng đằng trong nghe được thất vọng tràn trề mà
nguyền rủa cô bạn cùng làm với mình kia.
Anh lại cười và nói, „không, cảm ơn cô. Tôi đủ rồi."
Cô tiếp viên buồn rầu đi vào trong, anh nhìn theo cười cười rồi đưa
tờ báo lên đọc tiếp.
Chiếc máy bay hạ cạnh xuống sân bay Đài Loan. Anh đứng lên đeo một
cái kính râm đen nhánh và bóng loáng lên, làm che đi con mắt của
mình. Mấy cô tiếp viên hàng không cúi đầu chào anh, vẻ mặt nuối
tiếc nhìn anh bước xuống máy bay.
Anh bước ra khỏ sân bay kéo theo một cái va ly, tay kia đứa điện
thoại di động lên bấm, tướng mạo thanh cao, anh mặc một đồ Vést đen
nhìn như siêu mẫu đi trong sân bay, làm ai ai cũng phải ngoái theo
nhì tưởng ở đây đang được đóng phim.
Mái tóc anh bông bềnh mầu hạt dẻ, đưa điện thoại lên tai, đầu bên
kia cầm máy anh cười rồi nói, „Hey honey, anh về Đài Loan
rồi."
Có một người cũng mặc một đồ Vést đen, chạy đến chỗ anh cúi đầu cầm
hành lý hộ anh, 2 người họ đi ra ngoài thì có một chiếc xe Mercedes
dài đen bóng, gần như có thể soi gương được chạy lại, đỗ ngay trước
mặt họ. Người kia nhanh tay mở cửa cho Anh, rồi cho va ly của anh
ra cốp xe rồi cũng trèo vào trong và trong nháy mắt chiếc xe ra
khỏi sân bay, lao trên đường cao tống vù vù...
Thanh Thu được gọi đến chỗ ông Lưu, cô bé run rẩy bước vào bên
trong, một người Quan Gia nghiêm trang cúi đầu chào rồi mời cô đi
theo mình. Cô bước vào căn phòng, toàn là đồ cổ, từ cái bàn, cái
ghế cho đến cái lọ hoa tất cả đều rất đẹp và quý phái. Cô đang mải
ngắm mấy thứ đồ cổ đắt tiền, thì có tiếng mở cửa, cô quay đầu lại,
một người đàn ông đã rất là cao tuổi rồi, trên tay chống một chiếc
gậy gỗ, trên đầu của chiếc gậy đó được khắc một cái mặt con sư tử
đang há mồm to, trông rất là hung dữ. Ông già run rẩy lưng hơi
còng, khom khom đi lại gần chiếc ghế gỗ to lớn được điêu khắc hình
thù đẹp đẽ, ông ra hiệu cho cô ngồi xuống đối diện với mình.
Một lát sau có người gõ cửa rồi bước vào trong, tay cầm một bình
trà với 2 cái cốc bằng đồ sứ gốm trông thật đẹp mắt, đựng trong một
cái khay gỗ. Đặt hai cái cốc xuống, người giúp việc rót từ trong
bình trà nóng vào hai cái cốc để sáng chỗ bên ông và bên cô, rồi
lùi đi.
Ông run rẩy cầm cốc trà lên rồi húp một ngụm trà rồi đưa mắt lên
nhìn cô, cô cũng cầm cốc trà nóng lên thổi nhẹ rồi uống. Ông nhìn
cô rồi mở ra một giọng nói trầm ấm nhưng hơi run rẩy, „Thanh Thu,
ta muốn gọi con đến đây là có chuyện muốn nói."
Thanh Thu ngơ ngác nhìn ông không hiểu có chuyện gì, cô cười hiền
rồi hỏi ông, „ông có chuyện gì cứ nói đi ạ."
Ông ngậm ngừng một lúc rồi nói, „Con còn vài ngày nữa là tròn 18
tuổi rồi đúng không?"
Cô lại nhìn ông với vẻ mặt lại càng khó hiểu hơn, không biết là có
chuyện gì mà ông lại hỏi cô về vấn đền đó. Cô cười trừ rồi đặt cốc
trà xuống và nói, „vâng, đúng ra là còn hơn 1 tuần nữa ạ."
Ông Lưu gật gù, rồi nói,"ta già rồi không còn sống được bao lâu
nữa, ta chẳng làm được gì cho con hơn nữa cả, nên ta muốn con chấp
nhận một lời đề nghị này của ta."
Thanh Thu càng trố mắt lên nhìn ông, rồi cũng cười và đáp, „ông
không cần làm gì cho con đâu, con sống rất tốt. Ông có đề nghị gì
cứ nói với con. Dù thế nào con cũng sẽ cố gắng hết mình."
Ông nhìn cô bé, rồi hỏi thẳng, „khi con tròn 18 tuổi ta muốn con đi
lấy chồng con có chịu không?"
Thanh Thu 2 mắt mở to hết cỡ mồm cũng há to nhìn ông, cô cứng họng
không nói được gì thêm. Cứ ngồi ở đó băn khoăn. Ông Lưu thấy vậy
nói tiếp, „Con là một người ta cũng rất muốn bảo vệ, ta sẽ không để
cho con thiệt đâu. Ta sẽ cho con đi gặp mặt, và cho con chọn người
con sẽ ưng ý. Ta muốn con hạnh phúc chứ hoàn toàn không ép buộc
con. Những người mà ta muốn giới thiệu cho con, toàn là gia đình
khá giả, hiền lành, giỏi giang. Con sẽ thực hiện cái yêu cầu đầu
tiên và cũng là yêu cầu cuối cùng của ta đối với con chứ?"
Thanh Thu nhìn ông băn khoăn, nhưng thực sự ông đã nói thế thì cô
không còn sự lựa chọn nào khác, nhìn ông cười tươi rồi nói, „con sẽ
đồng ý với yêu cầu của ông và sẽ chọn cho mình thật nhanh một người
chồng hợp lý."
Lúc Thanh Thu rời đi, Ông Lưu vẫn ngồi trên ghế và suy nghĩ, thực
sự ông cũng không muốn cô bé đi lấy chồng sớm thế, nhưng ông sợ về
lâu cô bé sẽ không chấp nhận và không đồng ý thì lúc đó ông khó mà
giúp cô bé được nữa. Ông cũng đã già yếu, nếu chẳng may ông mất đi,
thì đảm bảo cô bé sẽ không sung sướng gì khi sống ở đây cùng với
Gia Nhiên, ông hiểu rất rõ thằng con trai thứ 2 của ông, tính tình
nó rất là hung tợn giống hệt mẹ nó, nó có thể hành hạ cô bé nên ông
rất sợ đến lúc đó cô bé sẽ rất khổ mà sống không thể ngoi đầu lên
được. Nhưng ông lấy làm ngạc nhiên một điều là Thanh Thu lại đồng ý
quyết định này nhanh như thế. Ông tưởng cô bé phải từ chối ông ngay
chứ? Hay cô bé cũng nhìn ra được mọi việc rồi.
Ông nhắm đôi mắt nhăn nheo già nua của mình lại, và thầm ước đứa
cháu đính tôn của ông sẽ ở đây và có thể giải quyết hết vần đề này
cho ông, rồi ông có thể trao cái ghế Thượng Quan này và gia tài này
cho nó, yên tâm mà nhắm mắt rời khỏi cái cuộc sống này. Ông nhìn ra
ngoài cửa sổ nhìn lên bầu trời kia, lảm nhảm mấy câu, „cháu đang ở
đâu thế?"...
Chàng trai ngồi trên chiếc xe Mercedes, đi xuống trước cửa một
khách sạn 5 sao, một cô gái thân hình gợi cảm, trông thật quý phái,
diện một cái váy thướt tha chạy đến chỗ anh, ôm anh thật chặt miệng
nói, "honey, em nhớ anh qua."
Anh cười dịu dàng ôm cô gái kiêu xa kia vào trong lòng mình, hai
người đi vào trong khách sạn, đứng ở trong thang máy chỉ có hai
người họ, cô gái kia túm lấy cái cà là vạt của anh, đặt môi mình
lên môi anh hôn say đắm. Anh cũng ôm cô gái lại mà hôn cô. Khi ra
khỏi đó 2 người vẫn còn đang tình tứ, trao nhau những nụ hôn ngọt
ngào. Đến phòng cô gái định lôi anh vào giường ngay nhưng anh lại
hơi đẩy cô ra và nói, "anh phải đi tắm đã, ngồi trên máy bay suốt
mười mấy tiếng đồng hồ, rất là mệt đó. Chờ nhé."
anh nháy mắt rồi đi vào trong phòng tắm. Để lại cô gái tụt hết cả
hứng ngồi ở trên giường. Cô gái nói vọng vào phòng tắm, "Honey anh
không có quà cho em hả?"
chàng trai không nghe thấy gì nên không đáp lại. Một lúc sau anh đi
ra, với chiếc khăn quấn quanh hông, để hở phần trên rắn chắc, bụng
6 múi nổi cuồn cuộn lên, còn ướt đến bóng loáng.
Cô gái tiến lại gần anh, đưa hai tay lên choàng lên cổ anh, lấy bàn
tay mình xoa vào tóc còn ướt của anh, ép đôi môi mình vào môi anh
rồi thì thầm nói, "không có quà cho em sao?"
chàng trai cười tươi, rồi nói lại, "em không nhìn thấy sao? Trước
mặt em đó."
Rồi anh cúi xuống hôn cô gái say đắm, hai người cùng lao đến cái
giường ở gần đó mà hí hửng với nhau...
Thanh Thu đang dọn dẹp phòng cùng với mấy người làm nữa cho Tri
Tuyết em gái của Thư Quân, từ đâu đi về trên mặt đã đầy vẻ xát khí
bực bội, nép cái tú sách xuống đất rồi gào ầm lên. Thanh Thu cùng
mấy người làm hoảng hốt nhìn cô, Tri Tuyết nhìn thấy thế thì lườm
mấy người rồi gắt giọng chanh chua lên nói, "nhìn cái gì chứ? Cút
hết ra ngoài cho tôi."
Tất cả mọi người đều kéo nhau ra, Thanh Thu cầm cái túi của Tri
Tuyết vừa vứt xuống dưới đất nhặt lên để trên bàn hộ cô, rồi cũng
lùi ra ngoài.
Lúc tri Tuyết vứt cái túi, thì chiếc dây chuyền mới mua của cô từ
trong túi vung ra và chiu tọt vào gầm giường...
Một tiếng hét từ trên lầu vang lên làm hẳn Gia Nhiên bàng hoàng
không hiểu gì? Đó là tiếng hét của Tri Tuyết, cô đã để ý đến cái
dây chuyền mà cô tìm nhưng không thấy nó đâu. Cô gầm gừ đi đến
trước cửa phòng mà mấy cô gái giúp việc sống, đi vào rồi nói, "ai?
ai đã lấy cắp dây chuyền của tôi, khai mau?."
Mọi người đều đứng đó không ai nói gì, trong đấu ai cũng đang băn
khoan không hiểu lần này lại làm sao nữa. Lầy trước đã đổ oan cho
một cô gái, khiên cô bé bị đuổi việc rồi còn không biết lần này đến
lượt ai đây?
Tri Tuyết liếc từng người một, rồi cô phát hiện ra Thanh Thu, và
nghĩ lại lúc vừa rồi Thanh Thu có cầm túi cô lên để trên bàn, cô đi
lại chỗ của Thanh Thu đang đứng cúi mặt, cô dơ thẳng tay tát mạnh
một cái vào mặt Thanh Thu, làm Thanh Thu choáng váng mặt mày, mắt
trợn to, tay dơ lên sờ lên một bên má đang dần dần nóng rát lên của
mình, mọi người trong đó ai cũng sững sờ.
Tri Tuyết cười đểu rồi giọng quả quyết nói, "đồ ăn cắp trả lại dây
chuyền đây." Tri Tuyết vừa nói vừa dơ tay ra, như ép cô trả
lại.
Thanh Thu uất ức lắc đầu rồi nói, "tôi không có lấy cái dây chuyền
nào cả?"
Tri Tuyết hai mắt trợn ngược lên, trông rất dữ tợn nói, "mày còn
già mồm ảh? tao nhìn thấy mày cầm cái túi của tao để lên bàn đó?
Mau trả lại đây, hay mày muốn ngay hôm nay ra khỏi cái nhà
này?"
Tri Tuyết đi qua người Thanh Thu huýnh vai một cái thật mạnh vào
cô, đi đến cái tủ quần áo của cô lục tung lên, vất hết tất cả xuống
dưới đất, rồi cùng với chính đôi guốc cao gót dắm lên quần áo của
Thanh Thu.
Thanh Thu nhìn đống đồ ở dưới đất mà hai hàng nước mắt, thi nhau
tuôn rơi, nhưng cô uất ưc không khóc thành tiếng.
Tri Tuyết không tìm thấy hét to lên, "mày giấu nó ở đâu?"
Thanh Thu lắc đầu nói, "tôi không lấy."
Tri Tuyết tức giận đến đỏ hết cả mặt cô túm lấy tay của Thanh Thu
lôi ra ngoài, trên đường đi đến chỗ bố mình thì Tri Tuyết gặp Thư
Quân, anh nhìn thấy em gái mình mặt hầm hầm kéo theo Thanh Thu, 2
hàng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Anh đến gần chặn bước của Tri Tuyết, Tri Tuyết ngước lên nhìn anh
rồi cất giọng, "anh tránh ra, em phải đến chỗ bố."
Thư Quân không tránh mà hỏi lại, "Có chuyện gì thế, nói với anh là
được rồi. Bố không có ở đây."
Tri Tuyết thả tay của Thanh Thu thật mạnh ra rồi cong miệng đanh đá
của mình lên nói, "Cái con bé này nó ăn cắp dây chuyền của em, hỏi
nói không thèm đưa lại."
Thư Quân nhìn sang Thanh Thu rồi lại nhìn Tri Tuyết anh thở dài rồi
nói, "em có nhìn thấy cô ta lấy không?"
Tri Tuyết trợn mắt lên nói, "tất nhiên rồi, lúc ra khỏi phòng chính
con bé đó đã nhặt túi em lên mà."
Thanh Thu vẫn cúi đầu không nói gì, Thư Quân quay sang Tri Tuyết
nói tiếp, "chúng ta đi đến phòng em."