Văn Thanh Thu: là một cô gái dễ thương, xinh đẹp họ hàng cách mấy
đời của gia đình giầu có thượng lưu (Thượng Quan) này, lúc Thanh
Thu lên 6 tuổi thì bố mẹ cô không may vì tai nạn ô tô mà qua đời cô
được đưa vào trong gia đình của họ hàng xa giầu có Thượng Quan nuôi
nấng.
Quan Văn Thiên: Một chàng trai, cháu đính tôn và là con một của
người cầm quyền gia đình này lại đem lòng yêu cô bé cách họ hàng
mình mấy đời. Nhưng anh lại cảm thấy ngại nói ra khi cô bé cách anh
tới gần 9 tuổi.
Quan Thư Quân: Cùng là anh em họ với chàng trai Văn Thiên, là một
anh chàng si tình và đã đem lòng yêu cô bé ngay từ lúc nhìn thấy cô
bé khi cô bé mới bước chân vào Thượng Quan lúc đó Thanh Thu chỉ mới
có 6 tuổi
và nhiều nhân vật khác...
-Esp. 1
Trong giới thượng lưu thì thường là nối nghề từ đời này đến đời
sau, Gia đình giầu có thì mãi giầu có. Nhưng không chỉ có giầu thôi
đâu mà còn có tài nữa, đúng là giống đời, cứ nghĩ con người được
cái này mất cái kia, nhưng nhìn kỹ lại thì quả thật cũng không hẳn
như thế...
Gia đình họ Thượng Quan của người Trung Hoa thì không ai là không
biết đến. Đã mười mấy đới cha truyền con nối, làm buôn bán lớn,
công ty này công ty kia, nhưng cái chính của gia đình này là buôn
bán Bất Động Sản. Thời Tổ tiên Họ Thượng Quan đã là 1 thời lẫy lừng
vì nhiều tiền và nhiều đất, nhưng thời đó họ thực sự chưa có nghĩ
ra để mà đẻ thêm ra gấp trăm lần số đó, cho đến đời thứ 15 của nhà
Họ Thượng Quan, là một người con Cả của gia đình được tên gọi là
Thượng Quan Lưu, ông đã tự mình buôn bán và đầu tư vào những mảnh
đất lớn nhất tại Đài Loan, Hông Kông và cả Trung Quốc cho đến nay
thì quả thật những mảnh đất mà ông có đã tăng lên đến chóng mặt và
những mảnh đất đó được bán hay là được cho thêu với những cái giá
thật kinh khủng.
Nhưng thực sự cái này tôi phải công nhận một điều là dân gian ta
nói đúng "nhiều tiền thì nhiều vợ". Quả thật là như vậy, Ông Thượng
Lưu thực sự có tới 5 người vợ và không biết bao nhiêu là tình nhân
nữa cả. Nhưng với cái tiền ông
hàng ngày kiếm được cũng có thể nuôi nổi hẳn cả một làng, cả một
xóm ăn no, mặc đẹp tiền tiêu không hết.
Ông sống cùng với 5 người vợ và con cháu trong một Vila cổ điển
kiểu Nhật thật phải nói là Khủng khiếp. Kín cổng cao tường, có tới
đến gần 100 người làm trong đó. Sống trong sự giầu sang và sung
sướng, ông có tới 7 người con, 3 trai và 4 gái, các con ông thì có
tới 3 người đi theo nghề của ông, còn lại thì tự làm những nghề
mình yêu thích.
3 người đi theo ông là Thượng Quan Ngư, Thượng Quan Nhiên và Thượng
Quan Mai. 2 người con trai và một người con gái này đi theo nghề
của ông, nhưng để người mà ông tin tưởng nhất chỉ có Thượng Quan
Ngư, giống ông, đầu óc có khi còn hơn ông nên ông đã tuyên bố cho
cả gia đình là sau này ông sẽ để lại gia tài cho Quan Ngư quan lý.
Ông đã tuyên bố như thế thì không có ai có thể thay đổi được. Anh
em trong gia đình cũng từ đó mà phải tuân theo...
Khi Quan Ngư lên cầm quền của gia đình thay bố thì cũng là lúc đứa
con trai yêu quý của ông đi du học.
Quan Ngư không giống cha mình. Ông chỉ có một người vợ mà ông gặp
và đem lòng yêu, cũng may là Cha ông đồng ý ngay, vì vợ ông cũng là
một gia đình giầu có xinh đẹp lại còn được cái hiền lành. Ai trong
gia đình cũng yêu thương bà và còn nhìn bà như một thiên thần không
có cách.
Bà sức khỏe không tốt nên chỉ dám đẻ một con cho người chông yêu
dấu của mình, Quan Ngư biết vợ mình như thế ông cũng không đòi hỏi
bà phải đẻ thêm cho ông nhiều con làm gỉ, ông nói "chỉ cần mình ở
bên cạch ta là ta rất mãn nguyện rồi."
Ông rất yêu vợ và con. Lúc con trai ông còn bé gia đình thường
xuyên đi đây đi đó hết nước này đến nước khác. Ông hay bỏ chút công
việc của mình ra để dậy bảo cho thàng con trai quý tử của ông. Đên
nay thì người con trai đó phải đi học xa, ông cũng rất là lo lắng
nhưng không muốn để lộ ra vẻ bên ngoài. Con ông ra nước ngoài sớm
hơn với những lứa tuổi ra nước ngoài học.
Anh lúc đó mới có 15 tuổi.
Khi con trai ông đi ra nước ngoài thì ông cũng nghe được một tin
rằng bố ông tim được cháu chắt gì của con chị gái của bố ông, vì
gia đình bố mẹ chết vì tai nạn xe nên để lại đứa bé cho bà nuôi,
nhưng bà thì đã già và cũng không may mất đi, chị của Quan Lưu đã
gửi một bức thư đến cho ông và nhờ ông nuôi dùm đứa trẻ xấu số
này.
Lần đầu tiên Quan Ngư và vợ ông gặp đưa bé, là một đưa bé gái tầm
khoảng 6 - 7 tuổi vô cùng dễ thương và xinh đẹp, đôi mắt to và sáng
ngời, lòng đen bao trùm con mắt long lanh của cô bé. Vợ của Quan
Ngư đem lòng yêu mến cô bé, và nhận lời với ông Nội nuôi nấng nó.
Quan Ngư biết vợ mình thích có con gái nên cũng không phản đối gì
cả, thực sự ông cũng như bao người khắc trong nhà này đều yêu quý
cô bé.
Cô bé lớn lên trong ngôi nhà rộng lớn và được mọi người yêu mến, vì
cô bé quá đáng yêu, nhiêu người còn tưởng cô bé la búp bê, tại vì
sự hoàn mĩ của cô bé thật là tuyệt vời.
Vợ của Quan Ngư đặc biệt là chiều chuộng cô bé, bà hay dẫn cô bé đi
chơi, đi học như đứa con gái của mình, còn bé gái thì rất yêu quý
bà hay nhìn bà bàng một ánh mắt sáng lọa và nhiều yêu mến, mỗi lần
bà nhìn thấy cô bé nhìn bà như thế bà cười và vẹo mũi cô bé rồi hỏi
" sao lại nhìn cô như thế, con vẫn lạ hả?"
Cô bé lập tức cúi đầu rôi lắc lắc. Bà cười hiền rồi bế cô bé lên,
hôn lên má bụ bẫm trắng nõn của cô bé. Nhiều đêm cô bé hay khóc và
gọi mẹ bà hay nằm cạnh cô bé an ủi và cất lên tiếng hát trong trẻo
của mình mà ru cô bé ngủ.
Cô bé được 10 tuổi thì nghe có con trai của cô Ngư từ nước ngoài về
thăm gia đình. Tuy cô sống trong gia đình nhưng mọi cái không được
tham gia. Cô đi học ở một trường khác so với những đưa con, đứa
cháu trong gia đình, những đưa bé trong gia đình này được đưa vào
trường tư nổi tiêng có danh giá, nhưng cô bé thì học trường cũng tư
nhân nhưng bình thường so với mấy người kia.
Cô bé rất dễ gần, càng lớn lại càng đẹp. Vợ chồng nhà Quan Ngư cũng
muốn cho cô vào trường nổi tiếng như mấy đưa cháu của mình, nhưng
vì còn anh còn em nên thôi. Trong gia đình giầu có này thực sự là
cũng có nhiều điều phức tạp về quyền thế anh em trong gia đình, chứ
không phải không có.
Thượng Quan Nhiên là người đứng sau Quan Ngư, tuy không tỏ vẻ ra
mặt nhưng ông rất ganh tị với lại Quan Ngư và ông cũng rất hận bố
ông về chuyện để cho Quan Ngư quản ly hết mọi chuyện trong và
ngoài. Quan Nhiên có 2 người con 1 trai va 1 gái đứa con trai cả
của ông tên là Quan Thư Quân và đưa con gái tiểu thư chính hiệu
Thượng Trì Tuyết. Ông luôn ép Thư Quân phải học thật giỏi và muốn
sau này lên cầm quyền gia đình này. Nhưng Thư Quân lại là người
không thích và không nghe theo quan niệm của ông, anh hay làm gì
anh thích và không ai ngăn cản được.
Lân đầu tiên Thư Quân gặp được Thanh Thu thì lúc đó cô là một đứa
trẻ 6 tuổi vừa mới bước vào Thượng Quan còn chưa biết một cái gì
ngơ ngác với đôi mắt long lanh đẹp tuyệt vời và say đắm long người
của mình. Còn anh thì là
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Nghe được tin là Quan Văn Thiên con trai của Quan Ngư về chơi ai ai
cũng mừng rỡ và muốn đón tiếp anh. Không khí náo nhiệt trong Thượng
Quan làm cho Thanh Thu cũng mừng rỡ và hồi hộp theo, tuy chỉ có 10
tuổi nhưng cô bé muốn giúp mấy người giúp việc trong nhà, chạy lang
quang hỏi người này người kia xem cô bé có giúp được gì
không.
Bà Ngư nhín thấy cô bé chạy như thế gọi cô bé lại và nói " Thanh
Thu àh, đừng chạy như thế được không?Chẳng may té ngã thì
sao?"
cô bé ôm bà nũng nịu " Cô, con muốn giúp mọi người mà, con xin hứa
con sẽ cẩn thận không để bị té đâu."
Bà Ngư vuốt tóc cô rồi cười. " Hôm nay con trai cô về, cô mừng lắm,
đã 4 năm rồi ta không được gặp nó, ta nhớ đưa con trai bé bỏng của
ta quá."
Thanh Thu thấy bà mặt buồn sầu liền hôn lên má bà một cái rồi nói "
cô ơi, cô đừng buồn, hôm nay anh Văn Thiên về rồi mà."
Cô bé vừa nói vừa cười một nụ cười dễ thương với bà. Bà nhìn cô bé
cũng cười và hôn lên má cô bé một cái. "cô yêu con uhmmuaah" cô bé
cứ thế mà cười khúc khích "con cũng yêu cô".
Quan Ngư từ đăng sau đi tới chỗ vợ mình và Thanh Thu ông bế cô bé
lên rồi nói " ahhh, Thanh Thu dạo này lớn ghê. Bác sợ vài năm nữa
bác không bế nổi con mất rồi."
Cô bé ôm ông và nói ngây thơ "thì con se bế bác."
Ông Ngư cùng vợ cười vang lên, ông nói "con bé này, con làm sao mà
bế nổi bác?"
Thanh thu mặt nghệt ra, ý cô bé không nói đùa " Con sẽ ăn thật
nhiều để rồi con bế được bác."
Ông Ngư hạ cô bé xuống đất vẹo mũi cô bé rồi nói tiếp. "Cháu có ăn
nhiều thế nào cũng không bế nổi ta đâu, ta nặng lắm. hahah"
Bà Ngư ôm cổ chồng rồi cũng nói "Thanh Thu biết không đến cô cũng
không bế nổi ông xã của cô làm sao mà con bế nổi đây?"
Ông Ngư quay sang chỗ vợ mình hôn lên mặt bà một cái, 2 người ôm
nhau không muốn rời. Thanh Thu thấy vậy nhắm mắt lại " Cô và bác
đợi con đi ra ngoài đã chứ?" và thế là cô bé theo phản sạ lao ra
ngoài chạy chạy về phía hành lang.
Thì bỗng cô bé va phải một ai đó RẦMMM một cái ngã về đằng sau, cô
bé ngã đau nhưng không khóc ngước lên nhìn người mình va phải, là
một chang trai thân hình cao lớn đứng hiên ngang liếc mắt xuống
nhìn cô. Đằng sau chàng trai là mấy người nữa cùng đi theo họ nói
chuyện với nhau bàng tiếng anh thì phải, nhưng cô nghe không hiểu
gì hết, cô bé mới học lớp 5 chỉ đang học bập bẹ tiếng anh
thôi.
Chàng trai ngồi quỳ đầu gối xuống hỏi. "Có làm sao không
nhóc?"
Cô bé ngước mắt lên nhìn anh, 2 mắt cô bé long lanh sáng ngời nhìn
anh, ánh mắt cướp hồn của cô bé làm anh không hỏi gì thêm mà cứ
nhìn cô bé. Mấy người đằng sau thấy thế liền đến gần và nói gì đó
với anh, anh đứng dậy thì Thanh Thu cũng lập tức đứng dậy
theo.
Thấy cô bé không sao, anh lấy tay xoa đầu cô bé và nói "lần sau đi
đứng cẩn thận nhé đừng có chạy như vậy nữa."
Cô bé cảm giác được sự ấm áp trong bàn tay đó lan xuống da đầu của
mình. Anh rời đi để lại cô bé đứng đó, 2 tay đang túm lấy gấu váy
của mình mà nhìn theo anh. Cô để ý anh đi đến Quan Ngư liền lúng
túng đi theo. Cô đứng ngoài cửa ngó đầu vào thì thấy cô Ngư và bác
trai đang ôm người thanh niên đó, cô thấy nước mắt của cô Ngư đang
đầm đìa rơi xuống. Cô đoán được rằng chắc hẳn đó là anh Văn Thiên.
Cô bé thập thò ngoài cửa, bỗng dưng cô Ngư nhìn thấy Thanh Thu cô
vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô bé vào trong. Mọi người nhìn theo bà và
thấy Thanh Thu chạy lại và ôm chặt bà Ngư.
Văn Thiên nhìn mẹ đang ôm cô bé anh ngơ ngác hỏi "Mẹ đây là Thanh
Thu, cô bé mà mẹ nói cho con trên điện thoại đây ạ?"
Anh vừa nói vừa chỉ tay vào Thanh Thu đang ôm bà Ngư. Quan Ngư đi
đên bên anh và nói " đúng rồi đó, con bé dẽ thương không?"
Văn Thiên cười và quỳ 1 bên gối xuông để ngang hàng với cô bé, anh
đưa tay ra, ý vẻ định bắt tay "Chào cô bé Thanh Thu, anh là Văn
Thiên.".
Anh cười hiền và nhìn cô bé, anh thật là thánh thiện, vẻ mặt đẹp
đẽ, khôi ngô tuấn tú, toán ra một vẻ đẹp hoàn mỹ và thân
thiện.Thanh Thu nhìn anh rồi cũng đưa bàn tay bé nhỏ của mình để
bắt lấy bàn tay to lớn của anh. Anh nhìn thấy cô bé thật dễ thương
đôi mắt cong lên và ôm chầm lấy cô bé vào trong lòng mình. Thanh
Thu hoảng hốt trước sự bất ngờ này, cô bé mở to mắt nhưng lại không
khắng khự lại cái ôm của anh. Cô để cho anh ôm mình, mùi hương trên
người anh làm cho cô bé thấy dễ chịu và thoái mái...
Một lúc sau anh buông cô bé ra và chêu " thích anh ôm thế
sao?".
Thanh Thu đỏ mặt lấy 2 tay che mặt mình mà không nói. Anh nhìn thấy
cô bé làm động tác đó, thì mím môi rồi cười nhẹ. anh cố gắng lấy
tay của cô bé ra khỏi mặt và đột nhiên anh hôn nhẹ lên cái má mềm
mại đến khó tả và mịn màng của cô bé. Thanh Thu với đôi mắt đã to,
hiện tại còn to hơn nữa, cô bé căng hết cỡ há mồm nhìn anh. Anh
thấy thế bật lên cười, Thanh Thu thấy vậy chạy đến chỗ Cô Ngư lao
vào lòng cô mà xấu hổ. Cả ba người thấy hành động đáng yêu của cô
bé cười rộ lên. "Văn Thiên àh, con đừng trêu Thanh Thu thế, nếu
không sau này hối hận đấy!"
Văn Thiên nhíu mày không hiểu Mẹ mình nói gì. Anh ngồi xuống ghế
Sôfà và nói "Sao lại hối hận chứ? con thấy bé nhóc dễ thương nên
trêu thôi mà, có sao đâu? Đúng không Thanh Thu?"
Anh nhìn về phía cô bé đang ôm mẹ anh mà cười cười. Thanh Thu không
nói gì, hình như cô cũng không hiểu cho lắm vẫn tiếp tục rúc vao
lòng cô Ngư. Văn Thiên nhìn cô bé 1 lúc rồi ngước lên nhìn mẹ anh
"Mẹ con có bạn gái rồi."
Bà Ngư hoảng hốt nhìn thằng con trai, ông Ngư đang uống nước cũng
ngừng uống luôn vì ho sặc sụa. " Có bạn gái?" 2 người họ cùng đồng
thanh lên 1 tiếng.
Anh thong thả uống nước rồi nói tiếp. "Vâng, cô ấy cũng về đây.
Nhưng hiện tại cô ấy đang ở nhà bố mẹ cô ấy. Con quen cô ấy ở trong
trường, cô ấy cũng cùng đi du học ở bên Mỹ như con."
Cô Ngư nói " thế sao không nói cho bố mẹ biết sớm chứ?"
Anh khua khua tay "Bọn con mới quen nhau chưa được lâu lắm, nên con
không kịp nói." Bố anh đứng dậy đi về phía anh, vỗ lên vai anh nhè
nhẹ. "Con có bạn gài lúc này thì bố không cấm, nhưng đừng lả lơ
chuyện học hành là được rồi."
Anh cười thánh thiện "Tất nhiên rồi Chếf."
Mẹ anh cũng mỉm cười "Cố gắng nhé con trai".
Anh đến gần bên mẹ anh đang ôm Thanh Thu cô bé đang hóng chuyện,
nhưng vẻ mặt ngây thơ như đang không hiểu gì cả. Anh vòng tay qua
ôm cả mẹ lẫn Thanh Thu vào lòng, mặt của anh với mặt cô bé gân xát
bên nhau, anh nhìn cô bé cười chìu mến, cô bé thấy vậy rúc vào lòng
cô Ngư để che đi cái mặt đỏ ửng của mình, khi anh nhìn vào.
Buổi tối hôm đó cả gia đinh Thượng Quan đông đủ, có rất là nhiều
người, Thanh Thu còn không biết ai vào với ai. Tại vì cô là bé nhất
ở đó nên không có ai để ý đến cô cả. Cô ngồi trên bàn ăn đối diên
cô là mấy cô gái khoản tầm 15 -16 tuổi chắc là cháu chắt của gia
đình họ Thượng Quan, mà cô chưa từng gặp.
Mấy cô gái trẻ đang bàn tán xôn xao về anh Văn Thiên. „trời ơi ông
anh họ sao mà đẹp trai thế kia, đẹp hơn cả Thư Quân ấy chứ?"
Một cô gái xinh đẹp khắc giọng điệu đanh đá hơn hếch đôi môi cong
đẹp quyến rũ của mình lên đáp trả lại. „này nhé, đang nói xấu gì
anh trai tôi đấy?" mấy cô kia không nói gì nữa hất hàm đứng dậy đi,
để lại cô gái xinh đẹp kia ở lại. Cô ta ngồi một chỗ nhìn về phía
Văn Thiên và mỉm cười thích thú...
Thấy mọi người không ai để ý đến mình Thanh Thu liền đứng dậy đi ra
ngoài, cô bé chạy đến hồ cá sau vườn nhà, tuy trời tối nhưng mà ở
đây đủ ánh điện để có thể nhìn thấy hết cả đường đi lẫn mọi vât
xung quanh.
Cô đi đến gần hồ cá ngồi xổm xuống định nhìn mấy con cá bơi trong
hồ, nhưng lúc này trời tối quá cô bé không nhìn thấy gì hết ngoài
cái bóng của anh trăng khuyết đáng động đậy dưới mặt nước.
Cô bé định rời đi thì có một tiếng bước chân tiến lại gần, là một
chàng trai cao lớn có một khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ bóng bẩy tiến
lại gần cô bé. Thanh Thu thấy người con trai lạ mặt này cô bé cũng
hơi sợ sợ định lùi đi, thì tiếng nói của người kia cất lên „Chờ đã,
đừng sợ".
Cô bé quay đầu lại nhìn người con trai đó, anh ta mỉm cười và đưa
tay ra trước mặt ý muốn cô bé lại gần „Chào cô bé, anh tên là Thư
Quân"
Thanh Thu liền thấy biểu hiện thánh thiện của anh thì không còn sợ
gì nữa mà cô bé đi đến gần chỗ anh và cũng đưa tay ra cầm lấy tay
anh, cất lên một giọng nói dễ thương và trong trẻo của mình „em tên
là Thanh Thu."
Thư Quân nhìn Thanh Thu thật lâu rồi anh mỉm cười nói „anh
biết".
Thanh Thu đưa con mắt kinh ngạc của mình lên, đôi môi xinh đẹp há
ra rồi hỏi lại anh. „Làm sao anh biết em tên là Thanh Thu ạ? Anh
Gặp em rồi sao?" Đôi mắt ngây thơ chớp chớp nhìn anh.
Dưới anh trăng khuyết Thư Quân nở ra một nụ cười để lộ ra hàm răng
trắng muốt của mình rồi anh quỳ một đầu gối ngồi xuống ngang hàng
với Thanh Thu. „Anh biết em từ rất lâu rồi cơ." Anh dơ bàn tay mình
lên đặt trên đầu cô bé xoa xoa.
Thanh Thu nhìn anh bàng 2 con mắt mở to sáng ngời của mình mà khi
ai nhìn vào đó không cưỡng được lại mà chỉ muốn ôm cô bé. „Anh nói
thật chứ?"
Thư Quân cười cười „Uhm" một tiếng rồi anh nói tiếp „Thanh Thu em
rất xinh đẹp đó, em có biết không?"
Thanh Thu nhìn anh ngây ngô 2 tay cầm lấy đuôi tóc dài được cô Ngư
buộc cao sang hai bên cho mình mà ngây ngô đáp lại „Thật thế ạ?"
rồi cười hì hì cảm giác thích thú được người khác khen mình
xinh.
Thư Quân nhìn cô bé cũng cười theo „Đúng, rất xinh và dễ
thương."
Thanh Thu nhìn anh rồi lại hỏi „Anh cũng là cháu của ông trong gia
đình này sao?"
Thư Quân gât đầu rồi nhìn cô bé. Anh lấy trong túi mình ra một cái
kẹo gói mầu hồng nhạt rồi đưa sang cho Thanh Thu hỏi „Anh cho em
đấy, em có thích ăn kẹo không?"
Thanh Thu nhìn thấy cái kẹo trong tay anh mà mắt sáng ngời, gât đầu
lia lịa „Có ạ."
Thư Quân mỉm cười rồi thở dài, „Thanh Thu chúng ta làm bạn bè nhé,
em có chịu không?"
Thanh Thu ngây người ra mà nhìn anh, cô thự sự là đang không hiểu
gì hết? "Anh lớn như thế, mà sao lại muốn làm bạn với em?" Tại vì
cô bé đã bị ảnh hưởng với cái gia đình Thượng Quan này đây mà,
không ai để ý đến một đứa bé cả, thật là tội nghiệp.
Thư Quân quay sang Thanh Thu cười hiền dịu, "nhưng anh muốn chơi
với em, có được không?"
Cô bé nhìn anh với đôi mắt sáng và long lanh, có vẻ bất ngờ trước
câu nói của anh rồi từ từ lộ ra một nụ cười mê người, gật đầu đồng
ý với anh. "Vâng ạ"!
Thư Quân cũng cười theo rồi đưa tay ra trước mặt cô bé dơ ngón út
của mình lên, "thế thì chúng ta móc tay đi, là sẽ làm bạn mãi mãi
ấy?"
Cô bé đồng ý định đưa tay mình lên để móc tay với anh thì bỗng
nhiên đằng sau cất lên một tiếng nói, "lớn rồi còn chơi trò trẻ con
vậy hả, Thư Quân?"
Thấy có tiếng nói của ai đó, khi hai người chưa kịp móc tay thì
liền quay đâu lại, nhìn ra đó là Văn Thiên, anh trên tay cầm một
điếu thuốc lá, miệng nở ra một nụ cười ngọt ngào nhìn về hướng Thư
Quân và Thanh Thu.
Thư Quân không nói gì chỉ đáp lại bàng một nụ cười hiềm bí, Thanh
Thu thấy Văn Thiên hút thuốc cô liền lấy tay mình bịp lên mồm và
mũi. Thấy cô bé làm như thế Văn Thiên liền thả điếu thuốc xuống
đất, lấy chân dẫm lên điếu thuốc cho nó không thể còn cháy được
nữa, nằm bẹp dí dưới nền đất.
Anh định đi lại gần chỗ 2 người họ thì đàng sau có một bàn tay của
một người con gái kéo anh lại, đó chính là Tri Tuyết em gái của Thư
Quân, cô nàng nhìn anh cười thật tươi, 2 bàn tay trắng mịn màng,
thon dài ôm lấy cánh tay của anh.
"Anh họ, đi đâu thế có muốn đi chơi với em không?" cô nũng niệu chu
cái môi cang mọng của mình lên nói với anh.
Văn Thiền nhìn cô cười một nụ cười không hài lòng cho lắm, thì bỗng
dưng mấy cô em họ đằng sau cũng lao tới bắt chuyện với anh. Tri
Tuyết thấy thế mặt hàm hàm, lườm nguýt mấy người kia. Bỗng dưng một
cô em họ khác nhảy vào hỏi anh, "Anh họ àh, anh có người yêu
chưa?"
Mọi người im lặng chờ anh tra lời, từ đầu, anh còn suy nghĩ cái gì
đó rồi anh khẽ nhếch môi lên cười, đi đến gần cho Thanh Thu ôm chầm
cô bé vào trong lòng, "anh có vợ sắp cười rồi." Câu nói vừa chấm
dứt thì anh hôn lên môi của Thanh Thu chụt một cái, một nụ hôn rất
nhanh và rất thoáng qua, nhưng vẫn có thể cho cô bé thấy được sự
mềm mại trên đôi môi của anh.
Mọi người cả Thư Quân và Tri Tuyết ai cũng ngạc nhiên về hành động
của Văn Thiên, thì bỗng dưng Thư Quân bật tỉnh anh tứ giận lao về
phía Văn Thiên túm lấy cổ áo anh, "mày làm gì thế thàng
khốn?"
Trước sự biểu hiện của 2 người kia, Tri Tuyết rất bất ngờ, cô quay
sang nhìn Thanh Thu bàng một ánh mắt không mấy là thiện cảm, cô
tiến lại gàn Thanh Thu, thấy cô bé đang mở to đôi mắt, đứng đơ
người cạnh hồ cá. Tri Tuyết đến gần cô bé, lướt qua cố ý va phải cô
bé làm cô bé chưa lấy được bình tĩnh và rơi vào hồ cá.
"AAAAHHHHH" một tiếng kêu và sau đó là tiếng tiêng kêu của nước bị
va chạm mạnh khi bị cô bé ngã xuống RÂmm nước trong hồ bắt tung téo
lên trên, mọi người đều nhìn về phía hồ cá. Văn Thiên nhanh chân
chạy đến hồ cá anh liền nhảy xuống, may là hồ cá không sâu ngay lập
tức anh nhìn thấy Thanh Thu cô bé đã ngất lịm đi vì sợ hãi. Anh lấy
tay chồm nhanh lấy cô bé và bế cô bé lên bờ.
Lên được trên anh đặt cô bé trên mặt đất và lấy tay hơi tát nhẹ nhẹ
vào mặt cô bé mà gọi "ThanhThu...., Thanh Thu tỉnh lại đi?" nhưng
cô bé nằm bất động. Anh vuốt mái tóc dài của cô bé sang một bên, áp
tai mình vào ngực cô bé rồi ngay lập tức anh bịp mũi cô bé lại, lấy
tay khác hơi mở miệng Thanh Thu ra và lấy môi mình thổi vào trong
đó. Rồi tiếp theo anh lấy tay ấn nhẹ vào ngực cô bé và cứ làm đi
làm lại nhiều lần như thế...
Mọi người lúc đó ở trong nhà nghe được tin là Thanh Thu rơi xuống
hồ cá bà Ngư và ông Ngư đều hoảng hốt lao nhanh ra ngoài xem, khi
đến nơi thì thấy Văn thiên trên người ướt sũng đang quỳ gối hô hấp
nhân tạo cho cô bé đang nằm dưới đất bất tỉnh không động đậy.
Thanh Thu ho sạc sụa, nước từ trong miệng cô bé trào ra ngoài chảy
theo đường miệng đi qua sau gáy. Cô bé hơi mở mắt, nhìn thấy cảnh
mờ mờ trước mặt mình, chớp chớp con ngươi rồi mới phát hiện ra Văn
Thiên vẻ mặt anh đang lo lắng nhìn cô.
Cô Ngư ngay lúc đó chạy đến ôm cô bé, bà đang khóc nước mắt chảy ra
hai bên má, ôm cô bé thật chặt rồi bà nói, "sao lại ngã xuống đó
vậy, Thanh Thu?" Thanh Thu không tra lời sợ hãi ôm bà thật
chặt.
Tri Tuyết đã đi từ lúc nào rồi, Thư Quân thì vẫn còn đứng ở đó, anh
nhìn Thanh Thu một lúc thật lâu rồi cũng mới rời đi.
Văn Thiên bế Thanh Thu vào nhà, đến phòng của cô bé, anh đặt cô bé
lên giường, lấy tay mình đặt lên trán cô bé, thấy hơi ấm ấm. Bà Ngư
đi vào lấy cho Thanh Thu bộ váy ngủ rồi đến bên giường cô bé, đỡ cô
bé dậy. "Thanh Thu àh, cô bế con đi tắm và thăy quân áo nhé, không
con sẽ bị cảm lạnh đó."
Thanh Thu khẽ gật đầu, trên mặt cô bé vẫn tỏ ra vẻ hoảng sợ choàng
tay lên cổ của bà, bà Ngư bế cô đi vào phòng tắm. Khi quay đầu lại
thì Văn Thiên đang ngồi ở ghế phòng cô bé, thấy được ánh mắt đục
ngầu của cô bé, khuôn mặt tái nhợt đi không còn như lúc anh gặp cô
bé ngay ngày đầu tiên nữa. Bỗng dưng trong lòng anh thấy nhói đau.
Anh sờ lên lồng ngực của mình, thì phát hiện bên trong đó đang đập
loạn lên...
Một lúc sau bà Ngư bế Thanh Thu đang mặc chiếc váy mầu hồng nhạt
dài thướt tha làm càng tôn thêm nước da trắng mịm màng của cô bé ra
khỏi phòng tắm, tóc cô bé đã được sấy khô. Mái tóc dài gần đến mông
đen nhánh, suôn dài, mượt mà, mà Văn Thiên cứ nhìn cô bé chỉ có 10
tuổi mà đã đẹp như tranh vẽ này không rời. Trông cô bé lúc này, như
cô công chúa ngủ trong rừng vậy.
Mắt của Thanh Thu mơ màng, hình như cô bé đang buồn ngủ. Bà Ngư cho
Thanh Thu nằm xuống rồi đắp mờn lên cho cô bé. Thanh Thu rất nhanh
đôi mắt lim dim chìm vào giấc ngủ.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Bà Ngư thấy Văn Thiên vẫn còn ngồi đó, bà khẽ nói, "Con không về
phòng mà nghỉ ngơi đi?"
Văn Thiên không nói gì đứng lên quay đầu ra cửa lúc anh đi được 2-3
bước thì quay lại, như nghĩ ra cái gì đó, hỏi mẹ anh, "Mẹ? Bố mẹ
của Thanh Thu chết vì tai nạn ô tô đúng không?"
Bà Ngư ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại hỏi đến vấn
đền này, "Uhm, khổ thân con bé. Lúc đó nó mới có 6 tuổi." bà quay
đầu lại nhìn Thanh Thu đang ngủ ngon trên giường, đôi mắt của bà
hời buồn rầu nhìn cô bé.
Anh cũng nhìn Thanh Thu, rồi thở dài một tiếng, như lại nghĩ ra cái
gì hỏi tiếp. "Ah, mẹ con nghe ba nói, Thanh Thu học trường tư nhân
bình thường, sao mẹ và ba không cho cô bé học trường mà gia đình
mình hay học ở đó?"
Mặt bà Ngư càng buồn hơn, bà nói "ba và mẹ cũng muốn cho con bé vào
trường danh giá học, nhưng mấy anh chị em của ba con có vẻ không
hài lòng, ông Nội thì không có phản đối gì mà chỉ bảo với ba và mẹ
tự tính thế nào mà không mất lòng ai cả là được rồi."
Bà thở dài rồi nói tiếp, "hôm đó có cả gia đình Quan Nhiên, con bé
con gái ông ấy nhất quyết không muốn Thanh Thu học cùng trường với
nó, con bé đó thật là oái oăm. Nó còn nói Thanh Thu đâu phải cái gì
trong gia đình này đâu, chỉ là họ hàng xa tít mù khơi được gia đình
mình nuôi là tốt lắm rồi. Thấy mọi người, anh em trong gia đình
phản đối thế nên ba con cho Thanh Thu vào học một trường
khác."
Văn Thiên nghe đến đó 2 hàng lông mày anh cũng nhíu lại, thật sự là
khó chịu với cái gia đình có tiền mà không có tình này...
Ngày hôm sau Văn Thiên dậy thật sớm, cả đêm qua anh mải lo nghĩ về
cái gì đó mà không ngủ được. Anh đi đến phòng Thanh Thu, thấy mẹ
mình đã ở trong đó rồi, anh gõ nhẹ cửa rồi đẩy cửa đi vào. Bà Ngư
quay lại, mặt bà có vẻ nhăn nhó nhìn Văn Thiên.
"Thanh Thu sốt cao quá, phải gọi bác sĩ thôi." bà tay sờ lên trán
của cô bé đang nằm trên giường hai bên mà đỏ ửng lên vì sốt, môi
tái nhợt đang thở hồng hồng.
Văn Thiên cầm lấy điên thoại di động của mình lên gọi cho bác sĩ.
Nửa tiếng sau một ông bác sĩ già chạy vào phòng Thanh Thu cùng với
một cô y tá.
Văn Thiên vừa rồi cầm điên thoại lên thì có thấy đến gần 20 cuộc
điện thoại và không biết bao nhiêu cái tin nhắn của cô bạn gái
mình, mà lúc đó anh không còn tâm trí để ý mấy thứ đó mà chỉ muốn
gọi nhanh cho bác sĩ.
Một lúc sau bác sĩ khám xong cho Thanh Thu, ông quay sang Bà Ngư và
Văn Thiên nói, "cháu bé, sốt hơi cao nhưng mấy ngày này chịu khó
nằm trên giường nghỉ ngơi uống thuốc là được rồi. Sẽ mau khỏi nhanh
thôi."
Ba Ngư cảm ơn bác sĩ rồi tiễn ông ra ngoài, Văn Thiên đến bên cạnh
giường Thanh Thu ngồi lên mép giường cô bé, tay anh lại đặt lên
trán cô bé. Bỗng dưng, anh hạ người thấp xuống, không có một chủ
trương gì hết mà hôn lên chán cô bé.
Ngay sau đó anh lại phát hiện ra tim mình lại một lần nữa đập loạn
lên, anh đứng bật dậy, lấy tay che lên miệng mình. Anh đang không
biết mình bị cái gì? Sao lại như thế này, chắc anh bị điên rồi? Anh
thầm tự trách mình, >>cô bé mới có 10 tuổi thôi đó, Văn
Thiên, mày đừng có làm loạn.<<
Rồi ngay lập tức anh lao ra cửa, thì đúng lúc đó mẹ anh định đi vào
va phải anh, bà kêu lên "AH" anh không nói gì vội rời đi, bà nhìn
theo anh lắc đầu, lẩm bẩm "cái thàng quỷ sứ này."
Văn Thiên rời đi, ngay lập tức điện thoại trong túi anh rung lên,
anh cầm điên thoại mình lên nhìn vào máy, cái máy di động nhấp nháy
hiện lên 2 chữ Chi Mỹ, cô bạn gái của anh. Anh chạm vào hình màu
xanh lá cây ở trong chiếc di động màn hình cảm ứng. Trong điên
thoại vang lên một tiếng của người con gái, nghe có vẻ hơi chói
tai, hình như cô bạn gái anh rất giận thì phải?
Anh không nói gì cứ để cho đầu bên kia nói tiếp, một lúc sau có vẻ
mặt của anh khó chịu, anh hạ điện thoại xuống cụp máy luôn, anh cầm
điện thoại của mình mà tiện tay tháo luôn cục pin trong đó ra, rồi
đút nó vào túi quần.
Anh thong thả đi xuống bếp, thấy mấy người làm đang cặm cụi nấu ăn
ở một cái bếp rộng lớn, anh đi vào mỉm cười với mọi người. Mấy
người làm thấy anh đều sững sờ nhìn, một người chủ bếp chạy đến hỏi
anh "Cậu chủ, cậu có việc gì mà xuống tận đây vậy?"
Anh nhìn ông ta lộ ra một nụ cười thiên thần đến mê người, mà mấy
cô gái trong phòng bếp đều mê mẩn nhìn anh mà không ai nói lên được
lời nào.
"Tôi muốn nấu cháo, có thể mượn tạm cái bếp của chú không?"
Mọi người trong đó lại một lần nữa ngơ ngác nhìn anh. Ông chú đầu
bếp trưởng cũng ngơ ngác không kém hỏi lại. "Cậu chủ muốn ăn cháo,
cứ kêu một tiếng để tôi nấu cho, chứ không cần phải xuống tận đây
đâu."
Anh khua khua tay nói "Tôi không muốn ăn, mà tôi muốn nấu. Chú cho
tôi mượn tạm cái bếp của chú đi."
Mọi người không ai nói gì nữa, ông chủ bếp hiểu ý, ra hiệu cho mấy
người làm lùi ra. còn anh ngay sau đó xắn tay áo sơ mi của mình lên
bắt tay vào nấu cháo. Mấy cô gái làm bếp, không thể tập chung nấu
đồ được nữa mà cứ nhìn anh, anh làm rất nhanh, từng động tác rất
lưu loát, 2 bàn tay với 10 ngón tay dài đẹp của anh thoăn thoắt cắt
hành rồi phi thơm, nguấy cháo. Có một cô bé đầu bếp định dình dập
lấy mấy di đông của mình ra quay lại, thì bị ông Chủ bếp phát hiên
được lấy cái muôi gó đánh một cái vào đầu, cô bé ôm đầu kêu oai
oai. Anh nhìn thấy thế cười nhẹ và lắc đầu.
khi anh rời khỏi phòng bếp anh bê một bát cháo trên tay được đặt
vào một cái khay gỗ, rồi cười cảm ơn mọi người quay đầu đi. Mấy cô
gái đứng trong bếp vẫn ngây người ra nhìn theo anh mà miệng thì lẩm
bẩm "Đẹp trai quá." Ông đầu bếp thấy thế GẦm lên một tiếng, mấy cô
gái kía giật mình hoảng hốt quay lại công việc của mình.
Anh bưng khay cháo tiến về phòng của Thanh Thu, lúc bước vào phòng
thì thấy cô bé đã tỉnh dậy. Anh đến bên cạnh cô bé đặt khay cháo
xuống cái bàn ngủ, ngồi lên mép giường cạnh cô bé, anh nở ra một nụ
cười thật tươi rồi nói, "Thanh Thu, còn mệt không?" Cô bé khuôn mặt
vẫn hơi nhợt nhạt nhìn anh, cố gắng để ra một nụ cười rồi nhè nhè
lắc đầu.
Tay anh lại sờ lên chán cô bé, thấy đã hạ sốt anh nói tiếp, "Thanh
Thu muốn ăn gì không?"
Cô bé vẫn khuôn mặt đó nhìn anh rồi lại lắc đầu, anh thấy cô bé lắc
đâu thì 2 hàng lông mày hơi nhíu lại.
"Không ăn, cũng phải ăn đó nhóc." anh quay người sang cầm bát cháo
lên rồi nói tiếp, "có cháo nè, thơm ngon lắm. Ăn nhé!"
Thanh Thu nhìn anh, nhưng lần nay cô bé lại gật đầu.
Anh cười mẵn nguyện, đỡ cô bé hơi ngồi dậy, múc một thìa chào thổi
và đút cho cô bé, cô bé nhìn anh rồi nhìn thìa cháo 2 mắt sáng ngời
chở lại vời lúc ban đầu vốn có của nó.
Khi ăn hết bát cháo, mặt của cô bé quả thự là đỏ bừng lên vì nóng,
bà Ngư lúc đó đi vào nhìn thấy thốt lên, "Thanh Thu con vẫn còn sốt
sao?"
Văn Thiên quay sang nói, "đỡ rồi mẹ, cô bé vừa ăn cháo xong."
Bà nhìn cô bé, thấy 2 má nó đỏ ửng lên vì nóng, bà quay sang nhìn
bát cháo, sờ vào nó thấy vẫn còn nóng mà đã hết. Bà nhíu mày lại
nhìn con trai quý tử của mình.
Anh thấy mẹ nhìn mình như thế thì hỏi lại "sao mẹ nhìn con như là
nhìn ác quỷ vậy?"
Bà lần này lườm anh luôn rồi gắt lên. "Quá ác quỷ,chứ không phải là
ác quỷ vừa"
Anh ngơ ngác hỏi lại, "vì sao ạ, con đã làm sai gì chứ?"
"Còn làm gì, bát cháo nóng thế kia mà đút cho con bé, anh không
nhìn con bé nó toán hết cả mô hôi và mặt nó đỏ bừng lên sao?" Mẹ
anh ôm cô bé vào lòng mà mắng anh.
Anh nhìn Thanh Thu quả thật là mặt cô bé đỏ như chưa bao giờ từng
đỏ. Bà Ngư hỏi Thanh Thu "có bị bỏng mồm không?"
Cô bé lúc đó nhăn nhó và cất lên giọng nói nhỏ và cực điểm dễ
thương, "nước!"
Văn Thiên lúc đó lập tức đi rót nước cho cô bé, anh không thể hiểu
Thanh Thu có thể chịu đựng mà không nói như thế. Anh thấy lòng mình
áy náy, khi không hỏi cô bé trước là có nóng quá không.
Anh cầm cốc nước đến cho cô bé, nhìn thấy cốc nước Thanh Thu liền
cầm lấy vội. Nhìn Thanh Thu uống nước bà Ngư nói tiếp "Con bé này
nòng thì phải, nói chứ."
Bà quay sang Văn Thiên đang đứng ở đó bà nói tiếp "Thanh Thu chịu
đựng giỏi lắm, kể cả có bị làm sao nó cũng không bao giò nói với
ai. Lúc mới đến đây đi học bị té ngã rách hẳn một miếng thịt ở đầu
gối về cũng không nói cho ai biết, đên khi mẹ thay quần áo cho con
bé thi phát hiện ra."
Văn Thiên cầm cốc trong tay cô bé, và đi lấy thêm cốc nước nữa cho
cô.
Khi quay lại anh thấy mẹ mình đang dằm thuốc nhỏ ra, anh thấy lạ
hỏi."Mẹ sao mẹ lại dằm nhỏ thuốc ra thế?"
Mẹ anh cười nhẹ bà nói, "phải như thế này thì Thanh Thu mới chịu
uống đó con, con bé sợ uống thuốc lắm, mỗi lần uống thuốc là như
tra tấn ấy.
Anh cười nhẹ, "mẹ yêu quý Thanh Thu hơn con rồi đó nhé?"
Bà Ngư ngước lên nhìn anh, vẻ mặt có vẻ khó sử, anh thấy thế liền
khua khua tay cười và nói "Mẹ àh, con cũng cảm ơn Thanh Thu lắm,
lúc con đi học xa cô bé đó đã ở bên cạnh mẹ cho mẹ đỡ buồn, con chỉ
nói đùa vậy thôi, giờ con đã lớn rồi con không có ganh tị
đâu."
Bà cười tươi, rồi nói "mẹ cũng rất yêu con, mẹ nuôi con dễ bao
nhiêu thì Thanh Thu khó bấy nhiêu, tuy Thanh tu không phải là con
mẹ, nhưng mẹ nhận nuôi nó mà thấy con bé gầy gò, suốt ngày đau
ôm.
Quả thật là đúng như thế cô bé từ ngày sống ở đây hết cảm sốt, thì
đau bụng rồi ngã, không biết là bao nhiêu lần. Thấy mà khổ thân bà
Ngư, nhưng có vẻ bà rất yêu mến Thanh Thu lại muốn được chăm sóc
một cô gái bé bỏng như Thanh Thu nên bà cho đó là hết sức bình
thường.
Bà định đứng lên cho Thanh Thu uống thuốc thì ở bên ngoài có người
làm gọi bà, bà đưa chén thuống nhỏ được dằm nát đưa vào tay Văn
Thiên rồi nói, "con cho con bé uống thuốc hộ mẹ, mẹ chạy ra xem có
chuyện gi? bà quay đầu lập tức đi ra ngoài đóng cửa lại.
Văn Thiên cầm cốc nước và chén thuốc đi đến bên giường của Thanh
Thu, cô bé đang ngồi trên giường ôm con gâu, 2 mắt long lanh nhìn
anh. Trông cô bé lúc này rất đáng yêu. Trong lòng một ai đó đang
rất là tức tối, tại vì cô bé mới có 10 tuổi thôi đó. ^^
Anh thở dài một tiếng, rồi nói "Thanh Thu, đến giờ uống thuốc
rồi."
Cô bé bỗng dưng đứng bật dậy ở trên giường, anh nhìn theo không
hiểu? Anh hỏi "Thanh Thu làm sao thế?"
Thanh Thu lắc lắc đầu "em không uống thuốc đâu, em khỏi bệnh rồi
mà." môi cô bé bũi ra, 2 má phụng phiệu vẻ mặt có vẻ khó chịu nhìn
vào tay cầm thuốc của anh.
Anh đặt cốc nước và chén thuốc lên bàn, tiến lại gần cầm lấy tay
của Thanh Thu và nói "Nếu uống thuốc xong thì anh cho em đi ăn
thạch."
Cô bé với mái tóc dài, đôi mắt to bên trong toàn lòng đen nhìn như
là búp bê, vẫn lắc đầu không chịu. Anh ngồi xuống giường cô bé "Thế
em thích đi đâu anh sẽ đưa em đi đó. Ok? anh nhấn mạnh từ OK để cho
cô bé nghe thấy là anh không có chút kiên nhẫn nào cả và anh cũng
chưa từng nghĩ mình phải đi dỗ một đứa trẻ uống thuốc như thế này.
Anh định về đây chơi 2 tháng để xả stress ai ngờ lại như thế này,
thì qua thực là không lường trước được.
Anh mệt mỏi ngả lưng ra đàng sau và nằm xuống giường của Thanh Thu,
một tay anh đưa lên thái dường và răy răy. Thanh Thu thấy thế cô bé
ngồi xuống nhìn anh rồi hỏi? "Anh Văn Thiên, anh đau đầu
sao?"
Anh "Uhm" nhẹ một tiếng, rồi mở mắt nhìn cô bé. Thanh Thu bỏ con
gấu xuống lấy 2 bàn tay bé nhỏ của mình đưa sang 2 bên thái dương
của anh mà xoa bóp hộ anh. Đôi tay mện mại nhỏ nhắn của cô bé xoa
xoa làm cho anh không có phản ứng gì mà nằm đó nhắm mắt lại, cảm
thấy thật thoái mái và dễ chịu. Sự mệt mỏi dường như tan
biến.
Đột ngột anh mở to mắt ra ngay lập tức nhìn thấy khuôn mắt trai
xoan bầu bĩnh của cô bé, Thanh Thu thấy anh mở mắt ra, thi 2 mắt cô
cũng mở to nhìn anh?
Anh ngồi bật dậy, trồm sang dữ chặt lấy Thanh Thu, cô bé không hiểu
gì cả mà để cho anh chủ động. "Uống thuốc nào không còn có thể chấn
chừ được nữa."
Lúc đó Thanh Thu mới hiểu chuyện cô bé liền vùng vẫy trên tay anh
muốn thoát khỏi, anh đang ôm cô bé thì thấy cô bé ngọ ngậy làm anh
mất đà và cùng cô bé ngã nhào xuống giường. Mặt anh với mặt cô bé
sát xịt gần nhau, 2 đôi môi cũng chỉ còn vài mili nữa là chạm
vào.
Anh mở mắt nhìn cô bé bên trên người mình, còn cô bé thì vẫn sỡ hãi
nhắm chặt hai con mắt lại. Anh thấy tim mình lại đập mạnh, thì đúng
lúc đó Thanh Thu cũng mở mắt ra nhìn anh. Đôi mắt cô bé lại làm cho
anh hồn vía trên mây khi nhìn vào đó, anh cảm thấy có một cái gì đó
khó tả trong người mình.
Anh muốn ôm cô bé này mãi trong lòng mình mà không buông. Mái tóc
cô bé dài phủ xuống dưới, hương thơm trên tóc thật quen thuộc, mùi
hương này mẹ anh cũng có. Anh đang say trong chính dục vọng của
mình thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Thư Quân và bà Ngư sững sờ khi thấy cảnh tượng của Văn Thiên và
Thanh Thu nhưng không ai nói lời nào, Văn Thiên lập tức đẩy Thanh
Thu từ trên người mình xuông đứng bật dậy, còn cô bé Thanh Thu thì
bị anh đẩy ra như thế không hiểu, mặt có vẻ tức giận với anh. Bà
Ngư tiến lại gần giường của Thanh Thu bà nói, „ Thanh Thu àh, Thư
Quân đến thăm con nè."
Cô bé thấy Thư Quân tiến lại gần mình nợ ra một nụ cười tươi nhìn
anh, Thư Quân thấy thế tiến lại gần cô bé rồi cất lên một cái giọng
chầm ấm hỏi cô bé, „Thanh Thu em đỡ hơn chưa, còn sốt không?"
Thanh Thu lắc đâu nhìn anh „ em đỡ hơn rồi ạ" sau đó cô bé còn cười
hihi rất là dễ thương nữa.
Thư Quân ôm lấy cô vào lòng, một câu nói phát ra nhẹ từ miệng anh,
như trong đó là bao nhiêu gánh nặng theo lời nói đó mà đi. „Cảm ơn
chúa, thế là tốt rồi."
Văn Thiên nhìn thấy Thư Quân ôm Thanh Thu hơi lâu, chạy đến gần nói
„Thanh Thu em chưa uống thuốc đâu đó, mau uống thuốc đi." Anh hừ
mắt nhìn cô bé. Thanh Thu nghe đến từ thuốc ngay lập tức chui vào
trong chăn, không nhúc nhíc. Bà Ngư thấy thế liền nói vào thay
„Thanh Thu àh, uống thuốc đi không thì sẽ không khỏi bênh đâu
đó."
Cô bé vẫn nằm im không nhúc nhích, Thư Quân thấy vậy liền cúi người
xuống nói „Thanh Thu em thích ăn kẹo phải không, em uống thuốc xong
anh cho em túi kẹo?"
Nghe đến kẹo cô bé từ trong chăn chui đầu ra, nhìn Thư Quần bằng 2
con mắt ý muốn nói là không có gạt cô bé chứ.Thư Quân tay dơ lên
một túi kẹo mà anh đã mang sẵn định tặng cho cô bé. Thanh Thu thấy
vậy liền ngồi dậy cầm túi kẹo trên tay, định lấy một cái ra ăn
ngay, thì ngay lập tức Thư Quân chặn lại. Cô nhìn thấy anh chặn lại
như thế, thì trên mặt đặt ra một cái hỏi chấm và ngước lên nhìn
anh.
Thư Quân cong 2 đôi mắt lên tay kia chỉ vào chén thuốc nhỏ, Thanh
Thu nhìn theo ngón tay anh, khuôn mặt đang tươi cười thì bỗng nhiên
xị xuống. Thư Quân không để ý đến biểu hiện của cô bé, tay cầm lấy
chén thuốc, lấy cái thìa múc hết những buột thuốc được nghiền vụn
vào trong đó, anh quay lại nhìn Thanh Thu và nói, „há miệng nào
Thanh Thu"
Cô bé rụt rè há miệng ra, khi cái thìa thuốc được đưa vào mồm cô
bé, vẻ mặt của Thanh Thu đã nhăn nhó đến tội cùng. Nhưng cô bé gắng
nuốt chỗ thuốc đấy xuống cổ ngay lập tức Thư Quân đưa cho cô bé cốc
nước, Thanh Thu mặt nhăn nhó và hơi rùng mình vì cái đắng của vị
thuốc trong miệng cô bé. Vội cầm lấy cốc nước, cô bé uống một hơi
hết sạnh, khi uống xong cô bé vẫn còn hơi rùng mình.
Văn Thiên thấy hành động của cô bé khi rùng mình thật đáng yêu, anh
hơi lấy tay lên che miệng mà cười thầm. Bà Ngư cũng tủm tỉm cười.
Thư Quân lấy tay lên đặt trên đầu cô bé và nói „Thanh Thu rất
ngoan, lại còn dễ thương nữa, bây giờ thì ăn kẹo được rồi
đó."
Cô bé vừa nghe đến kẹo lại sáng hết cả mắt mũi lên, quên luôn cả vị
đắng của thuốc còn vương sót lại trong miệng mình, hí hửng mở túi
kẹo ra và chọn một cái ra bóc ăn.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Bà Ngư bỗng dưng cất tiếng „mấy đứa cứ chơi đi, mẹ đi đến chỗ ông
Nội xem, nghe nói ông bị ốm" bà rời đi để lại 3 ngưởi họ ở trong
phòng. Văn Thiên tay cầm một cái Rubik trên tay xoay xoay để cho nó
vào đúng mầu với nhau, nhưng tai của anh thì vểnh lên nghe Thanh
Thu và Thư Quân đang nói chuyện gì.
Thư Quân nhìn Thanh Thu ăn hết cái kẹo này đến cái kẹo khác mà
không ngừng anh nhăn mặt, lấy tay vẹo mũi cô bé và nói „ăn ít kẹo
thôi không thì sâu răng đó cô bé"
Thanh Thu thấy anh nói thế thì cũng dơ lên một cái kẹo trước mặt
anh cười ngây ngô hỏi „anh cũng ăn một cái đi, ngon lắm"
Thư Quân lắc đâu „anh không ăn, em ăn đi" chỉ cần nghe được câu này
mắt của Thanh Thu theo nhau cong lên cười mẵn nguyện. Văn Thiên
thấy Thanh Thu mời Thư Quân mà không mời mình anh có vẻ hơi giận,
đứng bật dậy lao đến chỗ giường của Thanh Thu ngồi lên đó không cần
biết lúc này Thanh Thu cũng đang ngồi trên giường còn Thư Quân thì
đang ngồi một cái ghế đối diện cạnh giường, Văn Thiên lập tức
choàng tay qua người Thanh Thu ôm cô bé vào lòng mình, Thanh Thu và
cả Thư Quân hơi ngỡ ngàng trước hành đông của anh.
Ngay lập tức anh lấy túi kẹo từ tay Thanh Thu ra và nói, „cho anh
ăn với".
Không cần để Thanh Thu trải lời hoặc có đồng ý hay không anh lôi
trong đó ra một cái bóc ăn rất vô tư. Thanh Thu nhìn túi kẹo đang ở
trong tay của Văn Thiên mà khó chịu, nhưng cô là cô bé hay để im
mọi tình huống nên không nói gì mà liếc mắt mình nhìn Thư
Quân.
Thư Quân cũng khó chịu trước hành động trẻ con mà ràng ăn với Thanh
Thu của Văn Thiên, anh quay sang chỗ Thanh Thu dịu dàng nói với cô
bé „Thanh Thu hay chúng ta ra ngoài chơi nhé?"
Thanh Thu định gật đầu thì ngay lập tức Văn Thiên cản lại anh nói
„bác sĩ bảo em ấy bị bệnh, nên nghỉ ngơi nằm trên giường không nên
đi lại." Anh nói xong liền bóc một cái kẹo nữa thả vào mồm ăn ngon
lành.
Thanh Thu thấy Văn Thiên nói thế mặt ủi xìu không nói gì hết, cô bé
cảm thấy rất khó chịu với lại Văn Thiên.Từ đầu gặp được anh cô có
cái nhìn mến anh hơn so với bây giờ. Cô bé nằm lên giường chùm chăn
kín đầu không động đậy gì nữa.Thư Quân thấy thế liền đi đến đặt tay
lên cái chăn mà cô bé đắp khín rồi nói, „Thế anh về đây Thanh Thu,
em mau chóng khỏi bệnh nhé, gặp lại em sau."
Thanh Thu thấy vậy bỏ chăn ra khỏi đầu nhìn anh, nở một nụ cười
thật tươi với anh rồi nhẹ giọng nói, „chào anh Thư Quân."
Thư Quân cũng cười và cúi sát lại tai cô bé nói gì đó mà cô bé liếc
sang chỗ Văn Thiên cười tủm tỉm. Anh hôn lên chán của Thanh Thu và
nói tạm biệt với cô bé, ngay sau đó anh đứng thẳng lên liếc nhìn
sang bên chỗ Văn Thiên đang ngây ra nhìn 2 người, rồi anh lộ ra một
nụ cười không mấy là thiện cảm với Văn Thiên và quay người đi ra
khỏi phòng.
Văn Thiên nhìn theo không hiểu gì, chỉ cau mày lẩm bẩm khó chịu
„cười thế là có ý gì hả, cái thàng này?"
Khi Thư Quân rời đi, thì Thanh Thu tiếp tục vùi đầu vào chăn, không
thèm để ý đến Văn Thiên. Văn Thiên thấy thế, anh cau mày khó chịu
và tự động nằm cạnh Thanh Thu, anh thở dài rồi nói, "Em có muồn lấy
lại kẹo của mình không?
Anh quay sang nhìn Thanh Thu cô bé vẫn không động đậy nằm im trong
chăn. Anh lấy tay choàng qua và ôm gọn cô bé cùng chiếc chăn bông
vào lòng mình, tim anh lại bắt đầu đập loạn.
Một lúc sau Thanh Thu, cô bé như khó chịu hay sao, vùng vẫy đầy
chăn ra rồi thở hổn hển. Đúng là bị ngạt mà. Thanh Thu quay sang
nhìn Văn Thiên, anh đang nhắm mắt, anh đang ngủ sảo? Cô bé im lặng
nhìn anh, cô nghe được tiếng thở đều của anh, trai tim đang đập của
anh. Tại vì nằm quá gần nên cô bé có thể ngửi được cả mùi hương
trên người anh, một mùi hương thơm mát bao trùm lấy cô bé. Thanh
Thu cảm thấy dễ chịu và cô bé nhắm mắt lại mà ngủ thiếp đi lúc nào
không biết...
Thanh Thu đã ngủ một mạnh đến tận sáng, lúc tỉnh dậy cô bé đã cảm
thấy bụng mình đói cồn cào. Cô bé nhìn sang chỗ anh hôm qua nằm,
tất nhiền là anh không con ở đó nữa. Cô bé xuống giường đinh đi ra
khỏi phòng thì bà Ngư với bát cháo khói nghi ngút nằm trong một cái
khăy gố trên tay, bước vào trong phòng cô bé.
Thấy Thanh Thu đã tỉnh bà mỉm cười rồi nói, "Thanh Thu dậy rồi àh?
vào trong nhà vệ sinh đánh rang, rửa mắt đi rồi ra đây ăn cháo nhé"
Bà vừa nói tay vừa để khay gỗ xuống bàn, đền gần chỗ cô bé tay sờ
lên trán cô bé lẩm bẩm, "không còn nóng nữa rồi?"
Cô bé nở một nụ cười tươi rồi đi vào nhà tắm, bà Ngư cũng cười và
nhìn theo...
Văn Thiên anh đã dậy từ sớm, hôm qua quả thật anh đã ngủ cùng với
Thanh Thu đến tận sáng, nhưng anh đã dậy trước cô bé.
Anh gọi điện thoại cho cô bạn gái, Chi My muốn gặp anh nên 2 người
đã hẹn nhau bên ngoài.
Anh hẹn cô ở một quán càfê, khi anh bước vào quán thì cô đã ngồi
đợi sẵn anh ở một cái bàn 2 chỗ, gần cửa sổ to nhìn ra đường chính.
Cô nhìn thấy anh nở một nụ cười tươi, dơ tay vẫy vẫy anh lại chỗ
mình. Mấy cô nhân viên trong cửa hàng đều ngước lên nhìn anh. Anh
tướng mạo thanh cao, khuôn mặt tuấn tú, chiếc mũi cao thẳng với đôi
mắt đen nhánh sâu được tôn lên bởi đôi lông mày ngài rậm, mái tóc
bồng bềnh, mượt mà mầu hạt dẻ làm càng tôn thêm làn da trắng mịn
không tì nốt của anh.
Trong quán mấy cô gái ai ai cũng đổ xô con mắt lên nhìn anh, và thì
thầm khen ngợi, qua thật là cái sắc làm tiêu diệt hết cái nết mà.
Họ đâu cần biết bên trong như thế nào, chỉ cần bề ngoài hoàn hảo là
không ai là không để ý đến.
Anh đến bên cạnh chỗ Chi Mỹ, cô đứng dậy ôm anh, kiễng chân lên rồi
hôn lên má anh một cái rất tự nhiên, làm mấy cô gái ngồi xung quanh
đó đang để ý đến anh mà tụt hết hứng.
Anh không nói gì ngồi vào chỗ đối diện với Chi Mỹ, một cô nhân viên
đi ra, anh ngước lên nhìn rồi nói, "Cho tôi một cốc càfê." cô nhân
viên gật đầu rồi lùi đi.
Chi Mỹ nhìn anh rồi nói, "anh đang giận em hả, em xin lỗi, tại vì
không thấy anh gọi điện nên làm em lo thôi, mà gọi cho anh đến 100
cuộc cũng chẳng được, tin nhắn cũng không thèm viết lại." cô nũng
nịu nhìn anh.
Chi Mỹ là một cô gái con một nhà giầu có, cũng được gọi là xinh
đẹp, là một tiểu thư rất chải chuốt cho bản thân mình, bố mẹ bỏ
tiền ra để cô có thể đi làm đẹp, học hành cũng thế, cô không cần lo
chuyện gì hết, học không được thì bỗ mẹ cô sẵn lòng bỏ tiền ra để
mua bàng cấp. Nói chung là cần gì đều được theo ý.
Anh thấy cô nũng nịu, thì hơi hếch miệng lên cười và nói, "sorry
em, anh hơi bận chuyện nhà cửa một chút. Ông Nội lại còn ốm
nữa."
Cô nhân viên cầm cốc Càfê đến bàn đặt xuống cho anh rồi lùi đi. Anh
cầm cốc càffê lặnh lẽ uống một ngụm.
Chi Mỹ thấy anh không nói gì thêm bèn lấy ghế kéo sát lại chỗ anh.
Cô lấy tay, cố tình áp sát vào anh và nói, "chúng mình đi chơi đi,
về đây 2 tháng em chẳng biết làm gì cả."
Anh nhìn cô rồi cười "đi đâu giờ, anh về đây là muốn thăm gia đình
nên anh không muốn đi đâu cả."
Thấy anh nói thế Chi Mỹ thôi không nói gì nữa, mà người thì vẫn
tiếp tục áp sát vào anh...
"Thanh Thu ơi..." Bà Ngư gọi cô bé.
Thanh Thu vừa chạy ra ngoài và thưa lại, "DẠẠẠẠ"
Bà Ngư nhìn thấy cô bé cười rồi nói tiếp, "Thanh Thu,con đi cùng cô
ra ngoài không?" Vì hôm nay là Chủ Nhật mà Thanh Thu thi đã khỏi ốm
bà muốn đưa cô bé đi chơi.
Thanh Thu đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn bà thích thú gật đầu rất
nhanh. Cô bé rất thích đi cùng bà Ngư ra ngoài, mỗi lần đi như thế
là bà Ngư hay dẫn cô bé đi đây đi đó, mua hết cái này, cái kia cho
cô bé. Vì chồng bà Ngư rất bận rộn, nên rất ít có thời gian cho bà,
nhưng bà rất hiểu cho chồng mình, không đòi hỏi hay kêu ca gì ở
ông. Thế gian được vợ, đây được cả đôi nè.
Thanh Thu chạy vào tủ thay quần áo, bà Ngư bện tóc cho cô bé về
đàng sau rồi cài một cái nơ trên tóc hợp với màu cái váy mà cô bé
đang mặc.Nhìn cô bé không khác gì công chúa cả. Từ ngày cô bé sống
ở đây với bà Ngư, quần áo của cô bé được bà Ngư mua hết, trong tủ
quần áo của Thanh Thu thì toàn váy là váy, tại vì bà Ngư rất thích
cho Thanh Thu mặc váy, những cái gì bà thấy dễ thương và hợp với cô
bé bà mua luôn, kể cả những cái kẹp tóc, những đôi giầy, đôi hài
cũng thế, tất cả chỉ có thế thoát ra 4 chữ (cựng kì dễ
thương).
Nhưng mà mỗi lần Thanh Thu mặc một bộ váy đi học hay là đi ra ngoài
ai ai cũng phải nhìn cô bé, tải vì quả thật là dễ thương hết cỡ
luôn, nhìn cô bé không khác gì búp bê siêu công chúa.
Bà Ngư và Thanh Thu đi ra ngoài thì có người lái xe chờ sẵn hai
người ở cổng, một chiếc xe Audi đen nhánh, bóng loáng đưa hai người
ra trung tâm thành phố mua sắm.
Ngôi trên xe cùng với bà Ngư, Thanh Thu nhìn sang bà và hỏi, "cô
ơi, anh Văn Thiên không có nhà sao cô?"
Bà Ngư đang nhìn ra ngoài đường vì tiếng nói của Thanh Thu bà quay
sang cô bé, tuy bà đã hơn 45 tuổi rồi nhưng nhìn bà không ai nghĩ
bà 45 tuổi cả, bà nhìn rất trẻ đẹp, quý phái và có khuôn mặt rất
hiền từ, ai nhìn bà đều có thiện cảm ngay.
"Anh Văn Thiên ra ngoài từ sớm rồi con, cô không biết nó đi đâu,
không thấy nó nói gì cả." bà cười hiền từ, 2 tay ôm Thanh Thu vào
lòng. Thanh Thu không nói gì thêm cũng ôm chạt lấy bà.
Khi đến nơi, cô bé lao nhanh ra khỏi xe kéo theo bà Ngư "cô ơi
nhanh lên cô.." Cô bé muốn chạy vào trong siêu thị mua quần áo ngay
lập tức. Đã lâu rồi không được đi.
Bà Ngư cười rồi nói "Thanh Thu àh cứ từ từ thôi, siêu thị không
chạy mất được của con đâu." Bà nói xong cúi người vào ô tô nói với
anh tài sế xe, "anh cứ đi đỗ xe đi, tôi sẽ gọi cho anh nếu chúng
tôi muốn cần đi xe." Anh tài sế xe gật đầu một cái, rồi lái xe
đi.
Cái quán càffê ngay trước cửa siêu thị đã có người nhìn thấy cô bé
và mẹ mình, anh mỉm cười rồi quay sang bên chỗ Chi Mỹ nói, "chúng
ta ra ngoài đi" rồi anh không nói gì thêm, đứng dậy trả tiền và đi
ra cửa, Chi Mỹ thấy thế vội vàng đi theo anh.
Thanh Thu vừa bước vào trong siêu thị cùng bà Ngư thì mấy người
đứng đó đã đổ dồn con mắt về cô bé. Thật sự bà Ngư mặc cho cô bé
một cái váy mà khi cô bé mặc vào thì xinh đẹp hơn cả búp bê, làm
sao không ai nhìn được cơ chứ. Cô bé không để ý gì hết đôi mắt to
với lông mi dài rậm cong veo của mình đảo lia lịa nhìn mấy thứ xung
quanh.
Cô bé định đi tiếp thì có cái gì đó dữ chặt lấy cổ áo cô từ đằng
sau, cô bé quay đầu lại thì thấy Văn Thiên anh đang cúi người xuỗng
để dữ cô lại, Thanh Thu ngặc nhiên 2 mắt mở to mồm há hốc nhìn
anh.
Bà Ngư đi đến gần thì thấy Văn Thiên cùng Thanh Thu bà hỏi, "Văn
Thiên, sao con lại ở đây?"
Văn Thiên chỉ tay sang Chi My, cô đang đứng đàng sau anh. "Con đi
chơi với bạn con." Bà Ngư nhìn Chi Mỹ bà gật đầu với cô.
Chi Mỹ cũng chào lại bà, "Con chào bác, con tên là Chi My bạn gái
của anh Văn Thiên ạ." Văn Thiên không nói gì, bà Ngư hơi sững sờ
khi nghe Chi Mỹ giới thiệu là bạn gái, bà hơi liếc nhìn Chi My. Cô
ăn mạc rất hở hang. cái áo váy bó sát người của cô, chỉ dài đến
lưng đùi, còn cái cổ áo thì cắt quá sâu, gần để lộ ra cả
ngực.