Chương 7
Thật ra Minh hiểu rất rõ Lê, cô bé tỏ ra mạnh mẽ như vậy là bởi vì
có một cô bạn gái yếu đuối như Thảo Nhi, vì Lê mong muốn được bảo
vệ cho bạn của mình nên luôn tỏ ra mạnh mẽ như thế.
Thanh và Thảo Nhi trò chuyện trong quán kem, trên suốt chặng đường
về. Cô bé có vẻ yếu mềm trước quyết định của mình. Rõ ràng trong
chuyện tình cảm không ai có thể cân đo đong đếm được lượng tình yêu
mình ban phát và nhận lại. Nhưng nếu để người ngoài nhìn vào nhận
xét thì có thể thấy Thảo Nhi đã từng dành cho Minh tình yêu nhiều
hơn. Cũng chính vì lẽ đó mà cô bé nhận lại tổn thương nhiều hơn
chăng?
- Chuyện tình cảm không hề đơn giản cô bé ạ!
- Em biết mà. Thế nên em không muốn dính quá sâu vào nữa.
- Thật ra thì...
Quang Thanh đang định nói cho cô bé nghe nhiều hơn những lời
khuyên, nhưng cậu đã thấy lấp ló bóng dáng của Minh, anh chàng có
vẻ cố gắng tỏ ra điềm đạm núp đằng sau một cây xanh, nhưng với
khuôn mặt khấp khởi của cậu, Quang Thanh lại thấy tốt nhất không
nên nói về chủ đề này nữa. Thế là họ đổi câu chuyện sang một hướng
hoàn toàn khác.
Con người ta kỳ lạ lắm, khi có điều quý giá trong tay thì thường sẽ
hành động theo hai hướng. Hoặc là giữ thứ quý giá ấy thật chặt vì
sợ lỡ tay đánh rơi mất, hoặc là trong trạng thái người chiến thắng
ngủ mơ, sẽ không để ý ngó ngàng gì đến vì chủ quan và tin tưởng cho
đến khi đánh mất thực sự mới quay qua hoảng hốt. Dù là hai hướng
khác hẳn nhau, nhưng kết quả lại giống nhau vì khi ngoảnh mặt nhìn
lại mới thấy điều quý giá mà mình đang nắm giữ cuối cùng cũng bị
tuột mất khỏi tay và đó là cảm giác đau khổ đến hững hờ. Cảm giác
như Minh lúc này, vụng về muốn tìm lại nhưng không biết bắt đầu từ
đâu. Hay như cô bé Thảo Nhi, vì đã nuôi ảo tưởng quá nhiều về tình
yêu đầu ấy mà ôm đau khổ. Chuyện tình cảm thật khiến con người ta
trở nên rối trí. Ngay như một anh chàng thông minh cũng phải nhăn
nhó khổ sở, một cô nàng bình thường ngây thơ vô số tội cũng trở nên
phải nghĩ suy. À, còn một người nữa chứ. Cô nàng tomboy cá tính bạn
của Thảo Nhi ấy, chẳng phải cũng vì chuyện này mà trở nên hấp tấp
hơn bao giờ hết sao? Quang Thanh mải ngẫm nghĩ, môi nhếch lên cười
nhẹ một nụ cười nửa miệng. Lát sau cậu lại lắc lắc đầu, đúng là
tình yêu rất rắc rối!
- Anh Thanh ơi, hình như có ai đó đi sau hai anh em mình.
- Ừ. Anh biết rồi.
Cậu ấy chẳng những đang đi theo sau mà còn cố gắng bám đuôi suốt từ
quán kem về cơ. Chỉ có điều Thanh không muốn vạch mặt cậu ấy, chơi
trò cút bắt này cũng thú vị lắm. Nhất là khi người đuổi theo là cậu
ấy. Hiếm khi thấy anh chàng hotboy nổi tiếng của trường phải nhằng
nhẵng theo đuôi người khác như vậy. Tất nhiên, người làm cho cậu ta
như vậy không thể là ai khác ngoài Thảo Nhi. Đúng là với người con
gái mình yêu thương thực sự vẫn khác, không thể đối xử qua quýt như
những cô nàng khác được.
- Em có muốn biết người đó là ai không?
- Ơ, anh biết người đó là ai à?
- Anh không biết. Nhưng bây giờ anh muốn biết.
- ...
"Két." Xe dừng lại, người đi sau hốt hoảng, giật mình, má cậu ấy
cũng trở nên đỏ bừng.
- Cậu cũng vừa đi đâu về à?
- À... ờ.
Quang Thanh chủ động hỏi, Minh ấp úng trả lời. Chỉ có Thảo Nhi là
ngơ ngác. Cô bé còn chưa biết phải làm sao thì Quang Thanh chủ động
kéo tay người con gái bên cạnh mình nép sát hơn vào người cậu. Đúng
lúc đó có một cơn gió thoáng qua, Minh rùng mình, mặt tái đi và bàn
tay như nắm lại rất chặt.
- Mình về nhé?
- Vâng.
Thanh quay sang nhẹ nhàng hỏi Thảo Nhi, cô nàng mơ hồ nhận ra trong
ánh mắt Quang Thanh có gì đó đổi khác. Nhưng hiện thời không định
hình nổi nên cô bé gật đầu rồi vâng khẽ. Lúc quay người lên xe
Thanh, Thảo Nhi vẫn muốn ngoái đầu nhìn lại về phía Minh đang đứng.
Cậu ấy đứng ở đó, trân người nhìn cảnh Thanh nắm tay Thảo Nhi đi về
phía trước mà không nói không rằng. Khuôn mặt cậu cũng biến sắc,
ánh mắt tối sầm lại. Chỉ có điều, những gì muốn nói với Thảo Nhi
lại nghẹn ứ trong cổ họng, không thể cất thành lời.
***
Sau khi đưa Thảo Nhi về nhà, Thanh trở về với miền suy nghĩ của
riêng mình. Cách mà Minh đang quay về chẳng phải đã sai lầm ngay từ
những bước đầu tiên hay sao? Sẽ là một lần nữa khiến Thảo Nhi bị
tổn thương khi cậu ấy ngang nhiên hẹn hò cùng một cô gái khác. Mà
không may cô gái ấy lại là bạn cùng lớp của Thảo Nhi.
Sẽ là một lần nữa khiến Thảo Nhi thất vọng khi cậu ấy thậm chí còn
không dám lên tiếng níu kéo cô ấy, chỉ lẳng lặng đứng nhìn như một
kẻ qua đường nhạt nhẽo. Và sẽ là một lần nữa khiến Thảo Nhi có niềm
tin hơn cho quyết định chia tay của mình khi Minh tỏ ra xa
cách.
Thanh lẩm bẩm, ngồi trước màn hình máy tính, có những suy nghĩ rất
mông lung mà cậu cũng không định hình nổi. Khi chợt nhận ra mình đã
lo lắng quá nhiều cho câu chuyện của hai người này thì cũng mới
nhận ra rằng mình hiện đang là người trong cuộc, sao có thể nghĩ
cho đối phương nhiều đến thế? Tình cảm mà Thanh dành cho Thảo Nhi
là gì? Cậu biết rất rõ rằng trái tim mình đập không bình thường khi
bắt gặp dáng vẻ của cô bé ấy trong khu vườn nhỏ. Buổi chiều đó đã
trở thành một hồi ức đẹp mà cậu cho rằng mình sẽ đóng vào khung kỉ
niệm, dù không có được tình cảm của Thảo Nhi thì cũng mang theo
trong suốt cuộc hành trình sau này. Riêng chuyện tình cảm, Quang
Thanh nghĩ thoáng hơn so với nhiều người. Cậu chỉ cần được thấy
người mình yêu hạnh phúc, vậy là quá đủ. Không nhất thiết phải luôn
bên cạnh, không nhất thiết phải tỏ tường về nhau. Nhiều lúc Thanh
cho rằng mình đang nuôi mơ mộng về thứ tình yêu hi hữu ấy. Nhưng
với cách suy nghĩ của mình, cậu lại thấy nó chẳng có gì sai cả. Nếu
như bây giờ, nhân lúc Thảo Nhi và Minh gặp chuyện, rất có thể sự
xuất hiện của cậu sẽ làm cho chuyện tình của họ rẽ sang một hướng
khác, và chính chuyện của cậu cũng như mở ra một trang sách mới.
Nhưng hơn ai hết, Quang Thanh hiểu rằng tình cảm mà Thảo Nhi dành
cho Minh không phải một sớm một chiều có thể tan biến hết được.
Huống hồ đó còn là mối tình đầu. Những rung động đầu đời đâu dễ
phai. Cứ cho là Thanh chấp nhận được việc Thảo Nhi giữ hình bóng
Minh trong tim, nhưng yêu như thế chẳng phải rất khó chịu sao?
Quang Thanh nghĩ vẫn nên giữ mối quan hệ tốt đẹp với Thảo Nhi như
bây giờ. Không phải là tình bạn, không phải là anh em, nhưng chỉ
cần hiểu, lắng nghe, quan tâm và chia sẻ là đủ. Cậu sẽ vui với niềm
vui và hạnh phúc của cô bé ấy, sẽ buồn và đau khổ với nỗi buồn của
cô bé ấy. Quang Thanh với tay tắt đèn để đầu giường đi ngủ, trước
khi chìm vào giấc mơ trên môi cậu còn vương một nụ cười. "Này, đồ
đáng ghét, trưa mai ở canteen nhé, không gặp không về. Kí tên: Áo
xanh, giày Converse màu xanh lá!" Điện thoại để trên bàn học của
Quang Thanh nhấp nháy đèn báo hiệu có tin nhắn mới. Tiếc rằng lúc
này người con trai đã ngủ say.
***
Cùng thời điểm đó, Lê đang loay hoay trước màn hình máy tính, đèn
phòng vẫn bật sáng choang. Cô nàng vừa tìm hiểu được số điện thoại
của "kẻ đáng ghét". Dám ngang nhiên xen vào chuyện của ông anh họ
và nhỏ bạn thân thì quả là to gan quá đáng! Lê vẫn tức vụ đi ăn
kem, rõ ràng là Lê ra tín hiệu như vậy rồi mà còn bị hai người đó
gạt phắt đi, coi như người vô hình. Gì thì gì Lê cũng đâu phải kẻ
cản đường đáng ghét? Thế nên cô tự tin mình sẽ hạ knock-out con
người tên Quang Thanh kia. Nói đi thì cũng phải nói lại, mặc dù
Quang Thanh ấy đáng ghét thật, nhưng... hình như cũng chưa có động
tĩnh gì trong việc lấn lướt tình cảm của Thảo Nhi cả!?! Anh ta vẫn
chỉ đơn thuần đưa Thảo Nhi đi học, thỉnh thoảng gọi đi ăn cùng, lúc
thì trà sữa, khi thì dạo phố. Không tỏ ra ráo riết theo đuổi cho
lắm! Cũng không thể quy chụp cho anh ta cái tội đục nước béo cò
được.
Lê ngồi vắt chân, tay xoa xoa cằm ra vẻ đăm chiêu. Vừa nghĩ vậy cô
nàng đã xua tay. "Không thể nào, có thể là anh ta giả nai, đóng
kịch thôi!" Con người có mưu cao sẽ là người đi những nước cờ chậm
mà chắc. Càng những kẻ hấp tấp càng nhanh chóng nhận về phần mình
sự thất bại thảm hại. Nghĩ vậy, Lê thấy cái tên Quang Thanh hiện
lên trong đầu mình quay búa lua xua, cô nàng thấy ù cả tai, chán
ngấy cái tên này và bản mặt đẹp trai thái quá của anh ta. Bực mình,
cô nàng đứng phắt dậy, cầm mũi phi tiêu đồ chơi nhỏ xíu phóng vút
một cái.
"Phịch!" Mũi tên cắm trúng tiêu điểm, trên đó là bức ảnh Quang
Thanh đang mỉm cười. Cái ảnh này là Lê đã lên mạng tải về trong một
trang báo viết bài ca ngợi về giải thưởng gần đây của anh ta. Nhìn
khuôn mặt "giả vờ" xởi lởi ấy khiến Lê hào hứng sắm ngay bộ phi
tiêu về để chơi trong phòng, nhân lúc nhàn rỗi hoặc bực mình sẽ có
trò vui để nghịch. Tất nhiên, trên bức ảnh kia, khuôn mặt tội
nghiệp của Quang Thanh bị không ít những vết phi tiêu cắm vào làm
thủng lỗ. Ấy vậy mà anh chàng điển trai ấy vẫn mỉm cười, nụ cười
rất tươi.
"Đồ hâm! Trúng mặt mà vẫn còn cười." Lê bịt miệng, vừa nói xong câu
ấy cũng tự nhiên thấy mình rất buồn cười. May là đêm rồi nên cả nhà
đều đi ngủ cả, cô nàng thích chí, phóng thêm vài phát phi tiêu nữa
rồi cũng cuốn chăn đi ngủ. Trước khi leo lên giường, Lê không quên
lục tủ đồ và để ra một chiếc áo màu xanh, đặt bên cạnh một đôi giày
Converse màu xanh lá.
Canteen trường, điểm hẹn, Quang Thanh đứng yên một chỗ, trên tay
cầm lon coca nhìn quanh. Thật là nhảm nhí nếu tin vào một lời hẹn
của số lạ qua tin nhắn điện thoại lúc nửa đêm. Nhưng cậu biết chắc
đó là ai, muốn gì, nên cũng không ngại ngần đi ra canteen. Dù sao
thì cô gái này cũng rất thú vị. Thanh chưa từng nói chuyện trực
tiếp với cô nàng này, chỉ vẻn vẹn mấy lần gặp khi cô nàng đi kè kè
bên cạnh Thảo Nhi. Nhưng qua dáng dấp, cách nói chuyện thì đủ thấy
cô nàng thuộc tuýp người bướng bỉnh, khó bảo và rất ngoan cố. Một
khi đã theo đuổi chuyện gì nhất định sẽ không buông xuôi một cách
dễ dàng.
- Hey!
- Chào em!
Lê chạy lại, đập mạnh vào vai Quang Thanh một cái khiến cậu hơi
giật mình. Khi quay mặt lại, Quang Thanh đã thấy Lê tắt ngấm nụ
cười khi nãy, thay vào đó là bộ mặt hình sự có vẻ như đang cáu
kỉnh. Lê nắm lấy tay Thanh, lồi xềnh xệch vào một tán cây gần đó,
ấn vai cậu ngồi xuống ghế đá. Hất cằm, hỏi khẽ:
- Chiều nay anh được nghỉ, đúng không?
- Ừ. Có việc gì mà em...
- Được nghỉ thì tốt. Anh em mình sẽ dùng buổi chiều nay để đàm đạo.
Ok?
Chưa kịp để Thanh nói hết câu Lê đã cướp lời, cũng chưa kịp để
Thanh đồng ý cô nàng đã cười đắc thắng, cứ coi như sự im lặng của
Thanh là đồng ý đi. Cô nàng hí hửng đâu biết rằng với một người vẫn
lạnh lùng như Quang Thanh thì sự im lặng đồng nghĩa với việc trong
đầu cậu hoặc đang nghĩ đến điều gì hoặc không quan tâm đến điều mà
người nói vừa mới nhắc đến.
- Đi nào!
Lê lại chủ động kéo tay Thanh đứng dậy. Lần này, Quang Thanh vùng
tay ra, vẻ mặt hơi khó chịu, đôi mày hơi chau lại.
- Em đang làm trò gì thế?
- Ơ.
- Nắm tay con trai có phải là sở thích kì quặc của em không?
- Ơ...
Lê tròn mắt, há hốc mồm. Đến lúc này mới ý thức được rằng tay mình
vẫn nắm chặt tay Quang Thanh. Phải rồi, bàn tay Lê lạnh ngắt, chỉ
mới chạm vào một tí tẹo thôi mà bàn tay ấy đã ủ ấm cho tay Lê trở
nên nóng nóng rồi. Lê hơi xấu hổ, nhưng với bản tính ngang ngạnh
của mình, cô bé vẫn hất cằm lên, mắt mở to, dõng dạc tuyên
bố.
- Phải. Anh đoán đúng rồi đấy! Quả là thông minh.
Nói rồi Lê tiếp tục lôi Thanh đi. Đến nước này thì Quang Thanh cũng
thấy mình chịu thua trước cô nàng ngỗ ngược này. Thôi thì đằng nào
cũng đã đến đây, đằng nào cũng là người mà cậu đoán, không sớm thì
muộn cậu biết cũng sẽ có ngày Lê đối xử với cậu như thế này mà. Lê
cứ kéo tay Thanh như vậy đi giữa sân trường, hai người đi đến khu
vườn nhỏ đằng sau trường, nơi này vẫn là địa điểm đẹp nhất được các
cô cậu học sinh thường xuyên lui tới. May mắn là giờ đang trong
tiết học nên cả trường hầu như im ắng, chỉ một số ít bạn học sinh
được nghỉ buổi chiều như Quang Thanh ra đây ngồi ôn bài. Quang
Thanh chắc mẩm rằng cô bé này trốn học để thu xếp buổi gặp mặt này.
Nếu không có chuyện quan trọng chắc chắn cô bé không phải phí công
vô ích như vậy.
- Ở đây được rồi. Anh ngồi xuống đi!
Lê nhanh chóng buông tay Quang Thanh ra, chỉ xuống ghế đá rồi ra
lệnh cho cậu ngồi xuống. Do kéo một sinh vật sống trên dưới 60kg đi
vòng quanh trường có phần miễn cưỡng nên Lê khá mệt, hai bầu má cô
bé ửng hồng vì nóng, lấy tay phẩy phẩy liên hồi.
- Được rồi, em có chuyện gì muốn nói với anh à? Sao lại phải cầu kỳ
thế này? Nói chuyện ở canteen cũng được mà.
Chương 8
Thanh ngồi xuống, nói mà không nhìn vào mắt Lê, tay khoanh lại
trước ngực. Lê vẫn đứng, thở hơi nhanh vì còn mệt, nhưng giọng nói
có phần nhanh nhẹn, không hổ danh là người dám chọc vào tảng băng
cực Bắc: Hồ Quang Thanh.
- Em muốn nói, anh hãy tránh xa Thảo Nhi ra!
- Sao anh lại phải tránh xa Thảo Nhi?
- Vì em là bạn thân của Thảo Nhi.
- Chỉ vậy thôi à? Em làm anh thất vọng rồi.
Quang Thanh nhìn chăm chú vào sự thay đổi sắc mặt của Lê. Cô bé hơi
mím môi, nhịp nói chững lại một chút có vẻ dè chừng. Nụ cười hơi
nhếch mép của Thanh như chế giễu. Câu nói cuối cùng chẳng phải như
muốn cô bé thôi vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề hay sao? Rõ ràng Lê
rất thông minh, rất nhanh nhạy.
- Tất nhiên không đơn giản như vậy. Nhưng người thông minh là người
biết cho đối phương đường lui.
- Em đang cho anh đường lui?
Quang Thanh bỗng thấy việc đấu khẩu với cô bé này cũng khá thú vị.
Lê đứng đối diện với băng ghế đá, trước mặt Quang Thanh, mắt vẫn mở
to, má hây hây hồng, giọng điệu hơi nhanh nhưng lanh lảnh rất rành
mạch chủ ý của mình. Cộng thêm cái động tác chống hai tay vào hông
của Lê nữa, vô tình, Quang Thanh thấy mình nên nhún nhường một
bước.
- Anh có cảm tình với Thảo Nhi. Anh biết mình cần phải làm
gì.
- Em e rằng anh không thể đạt được điều mình muốn đâu. Vì thực sự
người mà Thảo Nhi thích không phải là anh.
Lần này cô bé có vẻ điềm đạm hơn, nói chậm lại, mắt cũng thôi nhìn
trực diện vào Thanh. Lê nhìn ra xa, tay buông xuống và ngồi lại
băng ghế đá, cùng với Thanh.
- Thật ra, em là em họ của Minh. Em không ghét Minh như cách em vẫn
thể hiện. Tất nhiên, Thảo Nhi không biết. Nó ngốc mà!
- ...
- Khi mà anh Minh và Thảo Nhi có chuyện, em luôn là người giúp hai
người bọn họ trở nên hòa hợp hơn. Vì em biết, họ thực sự là của
nhau.
- ...
Lê nói những câu rất thật, cô nàng cắn môi, mắt không dám liếc nhìn
sang Thanh vì bộ dạng lúc này giống như một cô mèo con bị hắt nước
ướt sũng vậy. Tự nhiên, trước ánh mắt của Quang Thanh, cô bé cảm
thấy mình như bị tan chảy. Tan chảy một cách kỳ lạ. Cái phong thái
của "bản cô nương" đã không còn nữa, cái ý định nắm tay lại đập
lung tung cũng không còn nữa. Chỉ là tự nhiên thấy mình trở nên
ngượng ngùng trước ánh nhìn ấy. Đôi má chẳng hiểu vì vẫn còn dư âm
của công cuộc lôi kéo vừa rồi nên ửng hồng hay vì một lý do nào
khác.
- Anh biết.
- Anh biết?
Quang Thanh buông một câu thản nhiên. Dáng vẻ của Lê thay đổi chóng
mặt. Kể cả là có cơn gió lạnh thổi qua đây thì người trúng gió chắc
chắn không phải là Lê rồi, cô bé vốn rất mạnh mẽ kia mà, hơn nữa
lại ăn nói lưu loát, chẳng có vẻ gì của một người bị trúng gió
cả.
- Nhưng chuyện tình cảm thực sự rất phức tạp. Không phải muốn là
được, cần là có và cho đi là sẽ được đáp lại đâu em ạ.
Lần này Quang Thanh quay sang nhìn trực diện vào đôi mắt đang mở to
vì ngạc nhiên của Lê.
- Thực sự anh thích cái thái độ vô tư lự của em khi em giúp Thảo
Nhi và Minh. Rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến em, đúng
không? Nhưng em vẫn cố gắng làm nội giám để giúp Minh, cậu ấy thật
tốt số.
- Ý anh là em đúng là kẻ vô duyên, đi xen vào chuyện của người khác
à?
Lê hỏi lại.
- Là em thích nghĩ như thế đấy nhé!
Quang Thanh nháy mắt, buông một câu nói hờ hững rồi quay mặt
đi.
- Chỉ có điều, một khi anh thích thì dù em cố đến mấy cũng không
cản được. Có chăng là nên cầu mong cho anh... đừng thích nữa. Dù
hơi khó nhằn nhưng cũng còn khả quan hơn nhiều.
Nói rồi Quang Thanh đứng dậy và đi thẳng. Lê ngồi trơ lại ghế đá
một hồi, ngẫm nghĩ về những gì cậu vừa nói. Tự nhiên bao dũng khí
hừng hực trước khi xông trận tiêu tan đâu mất. Ánh mắt lúc này của
Lê đúng kiểu cô mèo ướt nước, buồn bã, hơi vô vọng và thoáng lo âu.
"Liệu có phải mình đã làm một chuyện điên rồ không?" Bầu trời một
chiều đông có phần hơi u ám, cái gam màu xám xịt như tâm trạng rối
bời của Lê lúc này. Chính bản thân cô bé cũng thấy mình không có vẻ
như một đứa vốn ngang ngạnh và hiếu thắng nữa, tự nhiên thấy chùn
bước. Không phải là vì không muốn Minh với Thảo Nhi êm xuôi, mà vì
con người đó tự nhiên không còn đáng ghét nữa. Và cũng tự nhiên, Lê
đưa tay lên ngực trái lắng nghe "nó" đang đập thình thịch. Có vẻ
như không ổn thật rồi. Chẳng ai đánh địch mà lại đi tương tư chính
kẻ địch cả. Bất ổn, bất ổn!!!
Lê lắc lắc đầu, chạy một mạch ra nhà xe rồi phóng xe về nhà ông anh
họ. Tất nhiên, trên đường đi có lướt qua Quang Thanh vì nhà cậu ấy
và nhà Minh đều đi cùng một con đường mà. Nhưng khi lướt qua, cô
nàng chỉ liếc nhòm rồi "hứ" một cái, sau đó chạy thẳng, không có ý
định hùng hổ với anh chàng này nữa.
Minh ngồi tỉ mẩn gấp những ngôi sao giấy màu lấp lánh. Có một chiếc
lọ thủy tinh tròn tròn xinh xinh đang đợi chờ những ngôi sao giấy
này. Chưa bao giờ công việc tưởng chừng như là thú vui của đám con
gái lại khéo léo níu kéo Minh ngồi tại giường một cách ngoan ngoan
như bây giờ. Vừa mấy phút trước, hội bạn đã alo rủ rê đi đá Pes,
mấy ngày trước khi được nghỉ Tết nên mấy thằng hào hứng lắm. Nhưng
với cậu chàng hotboy này thì không lấy gì làm hứng thú. Có những
điều tâm sự ngổn ngang mà cậu không thể giải quyết bằng cách giết
thời gian ở quán game được. Mọi lần vẫn có Lê cứu bồ, cô em họ có
phần hấp tấp nhưng vẫn đủ khéo để lôi Minh ra khỏi những rắc rối.
Lần này khác hẳn, rõ ràng là chính cô bé cũng bị kéo cho trôi tuột
vào chuyện này mà.
- Minh ơi, Lê sang chơi này con!
Tiếng mẹ vọng lên từ tầng dưới. Minh bất giác giật mình. Đúng là
rất thiêng. Không hổ danh là em gái của Minh, vừa mới nhắc đó đã
đến ngay được. Minh xoa hai tay vào nhau, mắt hơi ánh lên niềm vui,
vừa nhìn vào những tờ giấy màu chờ gấp cậu vừa thấy có tia hy vọng
le lói. "Cạch!"
- Anh!!!
- ???
Minh biết ngay phản ứng đầu tiên của Lê sẽ là như thế mà. Mở cửa,
mở luôn hết công suất của cái loa phát thanh, réo tên Minh đến chói
tai.
- Anh đang làm gì thế?
Lê quay ngoắt sang một thái độ khác khiến Minh không khỏi giật
mình. Sau tiếng gọi như còi tàu ấy, cô nàng bẽn lẽn lại gần cậu,
ngồi xuống giường, mở to mắt nhìn những tờ giấy màu và cất giọng
hỏi nhỏ nhẹ. Tự nhiên Minh thấy rùng mình, chẳng thà cứ để cô em
gái đanh đá cá cầy như mọi khi thì cậu còn thấy dễ chịu, bất chợt
thay đổi tính khí thế này khiến Minh không tài nào thích ứng
kịp.
- Này, em bị ma bắt hồn à?
- Cái gì cơ?
Lê trợn tròn mắt lên, giơ nắm tay lên dứ dứ vào mặt Minh ra vẻ đe
dọa.
- Anh dám bảo em thế à?
Minh cười mỉm, không để ý đến sắc mặt cô bé nữa. Khỏi cần tra hỏi
thì cũng thấy cái sự e thẹn "rất con gái" chình ình trên mặt nó
rồi, hai má hây hây hồng, miệng hơi nhếch lên như một nụ cười duyên
nhưng vì còn mải đe dọa Minh nên mới cố tỏ ra vẻ nghiêm
trang.
- Thôi đi, anh biết tỏng. Rốt cuộc là giúp cho chuyện của anh nhưng
cũng là lo cho chuyện của em. Có đúng không?
- Đừng đùa em!
- Ai đùa? Thừa nhận đi Đan Lê cô nương ạ.
"Phịch!" Một cái gối không cánh mà bay đến đáp trúng đầu Minh, làm
ngôi sao giấy trên tay cậu rơi xuống. Minh nhăn nhó.
- Này, anh nói thật nhé! Em mà cứ giữ cái tính khí đàn ông không ra
đàn ông, đàn bà không ra đàn bà như thế thì cậu Quang Thanh ấy
không thèm để ý đến em đâu!
"Phịch."
- Anh ta dám!
Thêm một cái gối nữa, lần này lực ném cái gối nhẹ hơn, giống như
một hành động để tảng lờ đi sự ngại ngùng trên khuôn mặt Lê mà
thôi. Cô bé giả vờ.
- Anh ta làm sao mà lọt vào mặt xanh của em được. Người lạnh lùng,
khô khốc, ngụy quân tử. Đáng ghét!
Lê kể lể một thôi một hồi, thái độ trút giận của cô bé lại một lần
nữa bộc lộ điểm yếu của chính mình. Minh chỉ mỉm cười, tiếp tục với
công việc gấp sao của mình, biết rằng nếu trêu cô em thì không biết
sẽ nhận hậu quả như thế nào. Thật ra Minh hiểu rất rõ Lê, cô bé tỏ
ra mạnh mẽ như vậy là bởi vì có một cô bạn gái yếu đuối như Thảo
Nhi, vì Lê mong muốn được bảo vệ cho bạn của mình nên luôn tỏ ra
mạnh mẽ như thế. Dần dần trở thành cá tính của cô bé luôn, khó mà
thay đổi được. Tuy nhiên, cô em họ của Minh cũng rất đáng yêu. Cô
bé có những cảm nhận rất con gái và khi biểu hiện ra thì nửa ngượng
ngùng nửa không. Có không ít anh chàng cùng khối 11 tán tỉnh Lê,
nhưng hầu như không ai lọt vào mắt xanh của cô nàng. Sau sự việc
này, dường như sự xuất hiện vô tình của Quang Thanh lại khiến tim
cô nàng đập loạn nhịp. Bề ngoài thì Lê nói cứng vậy thôi, chứ thực
sự chắc chắn cũng ít nhiều có cảm tình với cậu ấy.
- Được rồi, được rồi. Thế rốt cuộc là cô muốn gì nào? Tôi đang bận
lắm nhé!
- Ơ hay. Anh đuổi khéo em à? Không muốn tiếp em à?
Lê lườm cho Minh một cái sắc lẹm. Minh nhún vai, chỉ vào đám giấy
màu nằm ngổn ngang trên gường.
- Đây. Chăm chỉ làm để chuộc lỗi với nàng. Trong thời gian chờ đợi
quân sư đến thì tôi nghĩ ra cách này đấy! Hơi sến, nhưng chắc hiệu
quả.
Minh nháy mắt, Lê táy máy, nhấc một ngôi sao màu xanh lên, mở ra
đọc dòng chữ ghi trên tờ giấy gấp sao đó. Đọc xong, Lê cười phá
lên.
- Haha, sến! Không phải là hơi sến mà là quá sến! Nhưng mà anh Minh
này, em duyệt, em duyệt nhé!
Lê ôm bụng cười, đập đập tay xuống giường rồi lại giơ tay ra hiệu
OK, ngón tay cái giơ lên làm Minh đỏ bừng mặt.
- Tại không thấy tin tức hay chiêu trò gì của em nên anh quyết tâm
tự mình cứu lấy mình. Còn cười cợt anh nữa.
Lê im bặt, không cười Minh nữa. Tự nhiên cô bé lại thấy cô bạn Thảo
Nhi của mình hạnh phúc. Ít nhất cũng có một chàng trai vì Thảo Nhi
mà ngồi trong nhà gấp sao, viết điều ước, lời xin lỗi, lời tâm sự
này nọ... mặc dù bình thường Lê thấy mấy trò này rất rất phi thực
tế, nhưng quả thật nếu có anh chàng nào làm thế này với Lê thì chắc
cô bé cũng cảm động rớt nước mắt.
- Anh à, em tin là Thảo Nhi sẽ cảm động. Với một người bình thường
vốn chiêu này đã rất hiệu quả, huống hồ với một người vô tâm tắc
trách như anh. Anh yên tâm đi! Em giúp anh.
Lê đập đập vào vai Minh, trong giọng nói của cô bé có ít nhiều sự
cảm động mà Minh có thể nhận thấy. Cậu mỉm cười, thầm nghĩ : "Em
tôi tương tư rồi!"
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chương 9
Mặc dù xuất phát điểm của họ khác nhau nhưng điều cốt yếu vẫn là sự
trân trọng thứ tình cảm đang hiện hữu.
Thảo Nhi loay hoay mãi trên giường, dằn vặt con sâu nhỏ vô tội. Cô
nàng lại khóc rấm rứt. Cảm giác lúc này là thứ cảm giác vô cùng khó
chịu. Gọi điện nhắn tin cho bạn thân không thấy hồi âm lại, được
ông anh trai hờ rủ đi xem phim thì lại bận việc vào phút cuối. Tự
nhiên bao nhiêu ấm ức và tủi hờn lại ùa về, giam mình trong phòng,
cô bé nhõng nhẽo với chính mình.
"Nhi, anh qua nhà em một lúc nhé!" Sms của Quang Thanh, người đã vì
công việc bận rộn mà bỏ luôn cái hẹn xem phim với Thảo Nhi. Thảo
Nhi hơi buồn, xị mặt xuống, nhưng cũng reply nhận lời, trong suy
nghĩ của cô bé, nếu không thực sự bận việc thì Quang Thanh nhất
định không như thế. Dù sao, lúc này cô bé cũng hơi thấy bực mình,
đôi khi còn bồn chồn nữa. Nhưng trước khi gặp Quang Thanh thì phải
tút lại cái ánh mắt mọng nước này mới được.
- Xin lỗi em vì suất chiếu hôm nay nhé! Mai đi bù được không?
- Không sao đâu ạ.
- Anh được báo về vụ xin học bổng nên phải đến đó check ngay.
- Anh đỗ chứ ạ?
- Ừ. Anh sẽ sang đó nhập học sau khi ăn Tết ở Việt Nam.
- Anh đi...
- Thế nên anh em mình tranh thủ đập phá trước khi anh đi nhé!
Quang Thanh nháy mắt, Thảo Nhi nhìn nụ cười tươi trên môi cậu mà
cũng cố gắng nhoẻn cười. Vui chứ. Vui lắm chứ! Đây là tin mừng mà.
Quang Thanh giỏi như vậy, Thảo Nhi biết bầu trời nơi đây không thể
ích kỷ giữ cậu ấy lại được, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà
thôi. Nhưng có nhất thiết phải khéo léo kéo tất cả những người thân
thiết bên cạnh Thảo Nhi ra xa cô bé như vậy không? Đầu tiên là
Minh, tình đầu đắm say ngọt ngào như thế, cũng vì sự vô tâm của
người con trai ấy mà Thảo Nhi chính thức buông tay... Rồi sự xuất
hiện của Quang Thanh như một cơn gió nhẹ nhàng, vờn quanh sự cô
đơn, nỗi trống trải của Thảo Nhi. Cậu ấy xuất hiện đúng lúc, bây
giờ lại chọn đúng thời điểm để ra đi. Còn Đan Lê, dù chưa có động
tĩnh gì nhưng Thảo Nhi có cảm giác bất an... liệu rằng...
- Nhi, em nghĩ gì thế?
- Em...
- Bụi... trong mắt em...
- Dạ?
- Để anh thổi cho.
Quang Thanh khẽ ngồi sát vào Thảo Nhi hơn, cố gắng thổi bụi trong
mắt cô bé nhẹ nhàng hết sức có thể. Những ngón tay thon và dài đặt
hờ trên gò má đang ấm dần lên của cô bé đối diện. Một tích tắc sau,
Thảo Nhi nhận ra có gì đó bất ổn, gạt tay Quang Thanh ra, nói giọng
như mếu.
- Anh trêu em.
- Đâu có. Quang Thanh rụt rè đưa một tay lại gãi gãi tai, một bàn
tay vẫn đặt trên má Thảo Nhi, lau đi nước mắt cho cô bé.
- Anh... quý em, Thảo Nhi ạ.
- Dạ?
- Ừm. Vì em là một cô bé rất ngoan, thực sự đáng yêu...
- ...
- Nhưng mà, anh chỉ quý em thôi.
Quang Thanh nói rất rõ ràng, nhìn thẳng vào mắt Thảo Nhi. Cậu nhìn
thấy trong đôi mắt sũng nước ấy là những mất mát, những tổn thương.
Nhưng cậu biết có một bóng hình đã xuất hiện trước đó, đi trước cậu
một bước, chiếm giữ và án ngữ trong tâm tư cô nàng này. Thực sự,
Quang Thanh không sợ thua, không bao giờ sợ thua cuộc và cũng không
nghĩ mình là kẻ thua cuộc. Nhưng... có những thứ tình cảm đan xen
vô cùng rắc rối. Đúng như hôm cậu nói chuyện với Lê, những giây
phút đối diện với cô bé ấy là những giây phút cậu thật với lòng
mình nhất. Cả những gì cậu cảm nhận được...
- Em cũng rất quý anh!
Thảo Nhi nói như sắp khóc. Cô bé này quả không hổ danh là "mít
ướt", một chút xíu của cảm giác chia tay thôi cũng làm cô nàng run
lên đến tội nghiệp. Quang Thanh xoa đầu Thảo Nhi như xoa đầu một
đứa em gái đang nhõng nhẽo, lát sau ôm cô bé vào lòng, vỗ về.
- Ngoan. Nín nhé! Anh sợ nhìn thấy con gái khóc.
Quang Thanh vẫn dịu dàng như một cơn gió thoảng qua. Đúng là cậu ấy
không thực sự tạo cảm giác ấm áp khi nhìn vào, nhưng chỉ cần ở gần
bên cạnh, được tiếp xúc thì bất kỳ ai cũng có thể nhận ra sự ấm áp
từ những quan tâm chân thành ấy.
***
Khi Quang Thanh ra về, trên tay Thảo Nhi nhận được một hộp quà nhỏ.
Cô bé chưa vội mở quà ra vì còn mải mê nói chuyện với cậu ấy. Cô bé
cảm giác mình trở nên trẻ con hơn bao giờ hết khi bên cạnh Quang
Thanh. Có lẽ vì cậu ấy biết cách lắng nghe, biết cách an ủi cũng
như đưa ra những lời khuyên cho Thảo Nhi kịp lúc.
- Thực sự, chuyện của em với Minh kết thúc như vậy sao?
- Em... không biết.
Quang Thanh mỉm cười, cầm lấy bàn tay của Thảo Nhi đang đặt trên
bàn, nhấc lên và vẽ vào đó một vòng tròn bằng ngón trỏ.
- Tình yêu là một hình tròn. Không ai biết được điểm bắt đầu và
điểm kết thúc.
- Anh Thanh...
- Minh thực sự không vô tâm như cách cậu ấy thể hiện. Có thể em
chưa đủ kiên nhẫn để hiểu cậu ấy, hoặc có thể cậu ấy chưa sẵn lòng
để em hiểu được tất cả về cậu ấy. Nhưng có một điều mà anh dám chắc
chắn...
- Là... điều gì ạ?
Thảo Nhi ngần ngại, lí nhí cất tiếng. Thực ra, cứ mỗi khi Quang
Thanh nhắc đến Minh trước mặt Thảo Nhi thì cô bé luôn cảm thấy tâm
trí mình rối bời, tim đập không theo một trật tự nào cả. Khi cái
tên quen thuộc ấy ngân lên, Thảo Nhi vẫn cảm nhận được một sợi dây
vô hình thít chặt vào tim mình và cổ họng nghẹn đắng, nước mắt chực
trào ra... Nhưng vì đã mất quá nhiều nước mắt để khóc cho chuyện
tình này nên Thảo Nhi cố gắng kìm nén. Bao giờ cũng vậy, dần dần
thành thói quen, không cho phép mình khóc vì Minh, vì cô bé biết,
cô bé còn khóc vì cậu ấy nghĩa là còn yêu cậu ấy. Chỉ những người
mà chúng ta yêu thương thật nhiều mới có thể khiến chúng ta chịu
đựng tổn thương thật sự sâu sắc.
- Ánh mắt của Minh dành cho em. Đó tuyệt đối không phải là vô tình,
càng không phải là bông đùa như khi nhìn những đứa con gái
khác.
- Chuyện này...
Nhưng mọi sự kìm nén của Thảo Nhi lại một lần nữa trở nên bất lực.
Cô bé òa khóc. Rốt cuộc thì vì sao người con trai ấy lại xen vào
cuộc sống vốn rất đỗi bình yên của Thảo Nhi và đảo lộn mọi thứ? Rốt
cuộc thì vì điều gì mà người con trai ấy lại khiến cô bé có cảm
giác yêu thật nhiều, ghét thật nhiều, nhớ mong thật nhiều mà mong
muốn xa lánh cũng không phải là ít?
Cuối cùng, cuộc gặp gỡ giữa hai anh em lại trở thành một bữa tiệc
nước mắt của cô nàng Thảo Nhi. Khóc vì phải chia tay một người bạn
- người anh, khóc vì không thể dứt khoát tình cảm với một người
mang tên tình đầu, khóc vì những bất lực và những yêu thương đang
còn run rẩy tận đáy tim.
Quang Thanh ra về, mang theo những nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt
nhạt nhòa. Có thể, vì qua màn nước mắt nên Thảo Nhi thấy mọi thứ
đều nhạt nhòa, kể cả nụ cười, ánh mắt của Quang Thanh.