Nhi vừa bước xuống lầu để ăn sáng, thì cảm thấy ngực đau nhói
"Chắc hôm qua có nhìu chuyện xảy ra quá, nên hôm nay bị đau ngực"-
Nhi nghĩ
Cô xuống bếp và định lấy ly nước thì
CHOẢNG
1 tiếng CHOẢNG cực lớn phóng vào tai cô, tiếng bể ly….
"Chuyện gì xảy ra với mình ngày hôm nay vậy ta, sao mới sáng sớm mà
xui dữ vậy nè"- Nhi nhăn nhó
Cô chợt liếc nhìn cuốn lịch trên tường
"Ngày 14..14…..14"- Cô thầm nghĩ
"Hả, ngày 14, hôm nay ko phải sinh nhật mình sao, sao xui kinh
khủng vậy"- Nhi để cốc nước xuống vào hét lên
"GIống như 1…linh…cảm….ko…tốt.. về chuyện ….gì đó"- Nhi ngập ngừng
nói nhẩm
Tại bệnh viện
"Trân, thằng Thiện sao rồi, Trân ơi là Trân, Thiện ơi là Thiện"- Mẹ
Trân vừa chạy đến vừa khóc lóc
"Mẹ, vẫn chưa biết chuyện gì cả, bác sĩ, vẫn đang làm việc, mà ko
sao đâu mẹ đừng lo"- Trân cố an ủi mẹ, cho dù trong long cô cũng o
lắng ko kém gì bà
Vừa lúc đó, Kent cũng bước vào
Ko nói, ko cười, Kent bước vào như 1 con robot vào hỏi
"Thiện ko sao chứ"
"Ko sao"- Trân lạnh băng trả lời lại
Cũng vừa lúc đó nhà Nhi nhận được 1 cú điện thoại
"Alo, nhà Nhi đây ạ"Nhi nói
"Nhi, Nhi đó hả, có chuyện lớn rồi Nhi ơi"- Hồng bên đầu dây hoảng
hốt nói
"Từ từ, có chuyện gì mà cậu hoảng hốt thế hả"Nhi hỏi
"Thiện…."Hồng dừng lại như lấy hơi
"Thiện….???"Nhi ngạc nhiên
"Thiện bị tai nạn giao thông rồi, giờ ko biết sống chết…….alo, Nhi
cậu còn nghe đây chứ, Nhi"
Tít tít tít
Nhi vừa nghe xong khuôn mặt bắt đầu chuyển màu, chạy 1 mạch đi mà
ko cần biết Thiệ đang ở bệnh viện nào
Trên đường
Nhi đang chạy đi tìm bệnh viện thì
"Chị Nhi"1 giọng nói gọi Nhi lại
Nhi quay lại và ngạc nhiên
"Trân…."
"Có chuyện gì mà chị chạy kinh khủng vậy…….chắc lẽ chị biết chuyện
đó rồi hả……."Trân cố nói
"TRÂN, SAO XẢY RA CHUYỆN NHƯ VẬY MÀ EM KO NÓI VỚI CHỊ HẢ, TRÂN"Nhi
hét vào mặt Trân
Đây là lần đầu tiên Trân thấy Nhi giận dữ như vậy
"Sorry…"Trân ko dám nói Tiếng Việt
Nhi thở dài nhìn Trân rồi hỏi
"Tại sao Thiện lại bị tai nạn"
Trân kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Nhi nghe
"Mua bánh sinh nhật, nhưng mà tại sao em lại biết ngày sinh nhật
của chị và còn biết chị thích món gì nữa"
"Hỏi thông tin thôi"Trân thanh thản trả lời
Nhi bỗng cảm thấy ứa nước mắt, có bao giờ cô nghĩ Thiện như vậy, cô
luôn nghĩ Thiện là 1 bad boy, 1 tên háo sắc, những thứ tệ nhất
thuộc về Thiện, cô cảm thấy có lỗi
"Thôi mình đi đến bệnh viện đi"Trân nói, đánh tan suy nghĩ của
Nhi
"Oừ…"
"Mẹ sao rồi mẹ, có tin gì chưa"Trân chạy lại mẹ hỏi
"Chưa con ạ" Khuôn mặt bà xanh xao đáp lại
"Ủa, Nhi …"Bà ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhi
Kent cũng ngạc nhiên quay lại
Đã 4 tiếng trôi qua, Trân, Nhi, Kent và Mẹ đã chờ đến ăn cũng chưa
ăn, chắc dám đi đâu cả vì sợ nếu mình đi, lỡ lúc đó bác sĩ ra thì
sao
5 tiếng
6tiếng
7 tiếng
……
Bín Boong
Cửa phòng mổ mở ra
Trân chạy ào tới hỏi bác sĩ
"Bác sĩ, anh cháu sao rồi"
Bác sĩ mở bịt mặt ra nhìn mọi người và nói 1 câu ko ai mong
đợi
"Chúng-tôi-đã-cố-gắng-hết-sức-có-thể-nhưng-mà……."Bác sĩ ngập
ngừng
Chừng đó chữ như át xit, dao, cứa vào tai Nhi, câu đó nghĩa là vì
chứ
Mẹ Thiện ngất xỉu, Nhi tuyệt vọng, ngồi xuống ghế, khóc lóc, còn
Kent vẫn với khuôn mặt đó
Tất cả mọi thứ như ngừng hoạt động, đúng mọi thứ, chân tay tê cóng
như đóng băng, mọi thứ đều nhạt nhòa, Trân cố lết bước chân vào
phòng mổ, nơi mà người Trân thường hay cãi cọ, người Trân"ghét"
nhất
Bước vào, nhìn khuôn mặt Thiện, nước mắt như ứa ra, muốn ngăn cũng
ngăn ko được, ko thể ngăn được
Trân chạy lại, nhìn Thiện, nhìn 1 cái xác vô hồn đang nằm ngay
trước mắt mình, Trân bật khóc, nước mắt cô làm ước chiếc khăn dưới
bụng Thiện
Bây giờ, ko còn 1 Trân mạnh mẽ, 1 Trân thông minh, 1 Trân lanh lẹ,
1 Trân lẽo mép, 1 Trân tươi cười như ngày nào, mà hiện bây giờ, là
1 Trân với khuôn mặt vô hồn, 1 Trân bất cần đời, 1 Trân chán nản, 1
Trân "yếu đuối"
Trân quỳ xuống chỗ Thiện
"Anh hai ơi, 2 đùa với em đúng ko, đùa kiểu này chằng vui chút nào
đâu 2 ơi, 2 ơi, đùng đùa nữa mà 2, 2 ơi"Trân bật khóc thành
tiếng
"2 tỉnh lại đi, em hứa sẽ nghe lời 2, 2 nói gì em cũng là mà, làm
gì cũng được, miễn là 2 tỉnh lại được rồi"
Trong căn phòng lạnh lẽo ko tiếng người chỉ nghe tiếng nấc của 1
đứa trẻ ĐÃ TỪNG được gọi là Tôn Thất Bảo Trân mạnh mẽ
¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬
"Cho hỏi ở đây có ai tên Nhi ko "- Cô y tá bước ra hỏi
Nhi ngước đầu lên với con mắt xưng vù
"Là tôi"Nhi trả lời
"Mời cô đi theo tôi"Cô y tá nói
Nhi vâng lời đi theo Cô y tá
Tới 1 căn phòng cô bước vào, ở trong đó là người bác sĩ vừa lúc
nảy
Ông tươi cười nhìn cô vào mời cô ngồi xuống và hỏi
"Cô có quan hệ gì với bệnh nhận Thiện ko?"
Nhi ngạc nhiên với cậu hỏi đó nhưng cô vẫn trả lời
"Chúng tôi là……..bạn cùng lớp"Nhi ngập ngừng
"Chỉ là bạn thôi sao"Ông hỏi
"Vâng"
"Lúc tôi đang phẫu thuật, cậu ấy có tỉnh dậy vào nói, hôm nay là 1
ngày trọng đại, cực kì quan trọng với người quan trọng nhất trong
tim cậu, Thiện đưa tôi 1 tấm thiệp và 1 cuốn USB trong túi của
mình, và……chắc cô biết tôi định nói gì" Bác sĩ móc từ trong túi của
mình 1 tấm thiếp đã nhàu và 1 USB bị trầy đôi chút và đưa cho
Nhi
Nói xong ông ra khỏi phòng và nước mắt Nhi ứa trào
"Cái gì chứ, "NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT" Thiện, cậu có ngốc ko vậy hả,
hức ….hức"Nhi nói
Về đến nhà, cô thơ thẫn như người ko hồn bước lên phòng, đóng sập
cửa lại
Mở tấm thiệp ra, trong tấm thiệp đó hiện ra
"Happy Birtday, My Love
Chúc mừng sinh nhật
Và cuối cùng là 1 hình vẽ trái tim méo xẹo, và tác giả của trái tim
đó ko ai khác, là 1 tên viết chữ xấu như Thiện
Nhi cười nhưng nước mắt cứ chảy dài là nhạt nhòa những dòng
chữ
Cô lấy cái USB ra và bắt đầu gắn và chiếc máy tính
Xuất hiện trước màn hình là khuôn mặt ngô ngố của Thiện với cái mũ
nhọn trên đầu
- À, Ừ……Biết nói gì bây giờ nhỉ, à, đây là lần đầu tiên tôi gửi
messe bằng video có gì sai đừng trách tôi nha, để xem mình có đẹp
trai khi lên video ko đã, ok, check, quá đẹp trai, bằng giờ vào vấn
đề chính, tôi biết ngày mai là ngày sinh nhật của với "người đó"
nên tôi đã làm đoạn video này, thật ra lúc đầu tôi nhìn thấy Nhi
tôi cảm thấy bực lắm, tôi luôn nghĩ trên đời này có đứa con gái nào
điên mà dữ như thế cơ chứ, nhưng khi nói chuyện với Nhi, tôi nhận
ra rằng Nhi ko giống như những người con gái khác, nhìu lúc nhìn
thấy Nhi cười nói với ai đó, tim tôi đau kinh khủng, tôi ko biết
cảm giác đó là gì, nhưng những ngày gần đây, mỗi lần nhìn thẳng vào
mặt Nhi và người tôi lại nóng như lửa đốt, tôi nghĩ mình iu Nhi mất
rồi, hihihihi, ko ngờ tôi cũng có lúc tỏ tình nhỉ, dù sao thì tôi
chỉ cần ở gần Nhi thôi, còn mấy chuyện khác tôi ko dám làm nữa đâu,
hihihi, chúc mừng sinh nhật My Darling
Rè…..rè…
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Cuốn video đã hết
Căn phòng iên ắn, chỉ nghe thấy tiếng rè của chiếc laptop
Nhi ngồi đó nhìn vào mà hình laptop với khuôn mặt trắng bệch, xanh
xao, nước mắt chảy dài, chảy mãi, như nghĩ rằng thế giới ko thể
ngăn nổi những giọt nước mắt đó chảy xuống, bàn tay khô ran cố gắng
kéo chiếc USB ra khỏi chiếc máy tính, cô cầm chiếc USB lên và đưa
lên miệng mình, nước mắt chảy xuống, cô áp chiếc USB vào mặt
mình
"Cậu-cũng-là-1-người-quan-trọng-đối-với-tới-Thiện à" Nhi cố mĩm
cười nhẹ để nói
Bây giờ chiếc USB đó còn quý hơn cả vàng bạc, vì có nó, cô mới thấy
được khuôn mặt ngô ngố của Thiện, 1 giọng cười con nít tường chừng
như cô sẽ ko bao giờ được gặp và được nghe lại
nó…………………………………….
Chap 20
Vậy là đã 3 tháng Thiện mất, mọi chuyện đều trở lại bình thường,
nhưng chỉ có điều, nụ cười ko bao giờ xuất hiện trên mặt Trân nữa,
Nhi cũng vậy, cô ít tiếp xúc hơn với những đứa con trai khác, Kent
vẫn như vậy, Đăng cũng vậy, Hồng cũng vậy, vì bọn họ biết, Thiện
luôn quan sát mình.
Ngày hôm nay cũng vậy, cũng như bao ngày, nhưng sao Nhi cảm thấy
buồn, cô cầm chiếc USB trên tay rồi nở nụ cười, nói
- Con đi học đây mẹ
- Ừ, đi học cẩn thận nha con- Mẹ Nhi vẫn chưa biết chuyện gì
hết
Nhi bước trên đường rồi bỗng nhiên khựng lại, cô quay đầu lên, quay
đầu xuống, quay đầu phía bên phải, rồi quay đầu sang bên trái
- Mình bị ảo giác hả trời??- Nói thầm xong, Nhi đi tiếp
Tại trường
- Trân, chào buổi sáng- Nhi thấy Trân rồi vẫy tay chào
- Chào- Trân vẫn khuôn mặt buồn rầu đó đáp lại
1 cú sốc quá lớn đối với Trân, chuyện Trân như vậy ko thể tránh
khỏi
- Trân, em ăn sáng chưa, nếu chưa thì đi ăn với chị- Nhi nắm tay
Trân rồi nói
- Ừ- Trân nói lại
Tại căn tin
- Trân à, sao em ít cười với ít nói quá vậy, Trân ngày xưa đâu rồi-
Nhi nhìn thẳng vào Trân nói
Trân cúi xuống vào giây rồi nói
- Cười với nói có lúc thôi chị Nhi ạ, cười với nói ko đúng lúc
người ta sẽ gọi là bị điên đó
- Trân à…….- Nhi buồn rầu nhìn Trân nói
- .....
- ....
- Nếu chị ko gọi đồ ăn, thì em lên lớp đây- Trân đứng dậy đi
thẳng
- Trân…..khoan đã……chờ chị….Trân- Nhi chạy theo Trân
Trân vẫn đi, nhưng sao hôm nay Trân đi nhanh thế, bỗng 1 hình bóng
vút qua, Trân khựng lại, nhìn theo hình bóng đó, rồi mở to mắt,
chạy theo.
Nhi thấy lạ, cũng chạy theo Trân.
Trân dừng lại tại 1 góc, rồi nhìn quanh
- Trân, chuyện gì xảy ra mà em chạy dữ vậy hả- Nhi kéo tay Trân lại
hỏi
- Chị Nhi, anh…..Thiện……anh ….ấy- Trân nhìn Nhi với đôi mắt bơ phờ
nói
- Thiện, thiện sao??- Nhi nhìn Trân nói
- Anh ấy…vừa….đi….ngang…qua…..em …….- Trân nhìn lại chỗ lúc nãy rồi
nói
Nhi nhìn Trân shock, rồi lắc người Trân nói
- Trân, em ko khỏe đúng ko, em bị shock vì Thiện ra đi nên nói bậy
đúng ko, Trân nhìn chị rồi nói đi
- CHỊ NHI, EM NÓI THẬT ĐÓ, CHỊ TIN EM ĐI- Trân hét lên vào mặt
Nhi
- T….r…ân……..- Nhi nói ko ra lời
Nhi buôn cánh tay mình xuống khỏi cánh tay của Trân rồi ngã xuống,
bất tĩnh
- ChịNhi, chị Nhi, chị ko sao chứ, chị Nhi- Trân ngồi xuống đỡ Nhi
dậy rồi gọi
Tại bệnh viện
Trân kể lại mọi chuyện cho mẹ mình, Hồng, Đăng, Kent và lẫn cả Chi
nghe
Mẹ nhìn Trân rồi nói
- Trân, con nên lên bệnh viện khám tổng quát 1 lần đi Trân
- Mẹ, ý mẹ là con bị khùng, bị ảo tưởng đó hả, sao ko ai tin con
hết vậy chứ, con thấy anh Thiện đàng hoàng mà- Nhi đứng dậy bùng nổ
rồi nhìn mọi người
- Trân, bình tĩnh rồi ngồi xuống, ko phải mẹ ko tin con, nhưng mà
người chết thì ko thể, ko phải là ko bao giờ sống lại được mới
đúng, làm sao mẹ tin con bây giờ- Mẹ Trân dức khoác nói
Nhưng Trân vẫn 1 mực cãi lại mọi người
Mẹ Trân đành đem Trân ra ngoài mộ của Thiện và dở mộ lên
Thiện vẫn nằm đó, vẫn nhắm mắt
- Con thấy chưa Trân, Thiện vẫn còn nằm đây, Thiện nào mà con thấy
hả- Mẹ Trân quát lên
Nhưng Trân vẫn ko tin cô bước xuống mộ của anh mình và bức 1 ít tóc
còn lại trên đầu Thiện rồi chạy đến bệnh viện
- Bác sĩ, con muốn chứng nhận 1 chuyện, đây là tóc của anh trai
con, con muốn biết nó có đúng DNA của mọi người trong gia đình con,
và có phải đó là anh Thiện ko
- Được, con ra ngoài chờ 1 chút- Ông bác sĩ nói
4 tiếng sau
Ông bác sĩ gọi Trân vào nói chuyện
- Cháu tên gì- Ông ấy hỏi
- Trân- Trân đáp lại
- Trân à, đây đúng là…….- Ông bác sĩ chưa nói hết câu thì Trân chặn
lại
- "Đúng là", ý bác sĩ là đây chính là DNA của anh trai cháu
- Đúng vậy, đây chính là sợi tóc của anh trai cháu, và người đó đã
mất, ta muốn nói thêm với cháu, DNA, chỉ thuộc quyền sở hữu chỉ duy
nhất 1 người, ko có người thứ 2, đó cũng có nghĩa là, Thiện thật sự
ko còn nữa Trân à, ta đã nghe mẹ cháu nói về chuyện cháu gặp được
anh cháu, ta khuyên cháu nên đi khám tổng quát 1 lần đi, Trân à-
Ông bác sĩ hiền từ nói
Trân nghe xong câu đó, cô ngồi im ko nhúc nhích, cô đau khổ hơn bao
giờ hết.
- Chẳng lẽ mình bị sốc đến nỗi phải gặp ảo giác sao, ko thể nào,
mình đã gặp anh 2 thật mà, thật mà……..- Trân nghĩ
Rời khỏi bệnh viện, Trân đi lang thang trên phố
Trân ngồi đại dưới 1 hàng ghế công viên, và nghĩ lại những gì ngày
hôm nay xảy ra
Rồi 1 lần nữa Trân nhìn chằm chằm vào 1 phía
- Ko nhầm được đâu, thật sự ko nhầm được đâu, người đó ko ai khác
là ANH HAI- Trân nhìn chằm chằm về chiếc xe ở phía bên kìa đường
rồi nghĩ
Chiếc xe lăn bánh, Trân chạy theo
- ANH HAI, LÀ ANH PHẢI KO???, LÀ ANH ĐÚNG MÀ, XUỐNG XE ĐI, ANH HAI
ƠI- Trân vừa chạy vừa hét lên
Chiếc xe dừng lại…………………..
* * *
Chap 21
Chiếc xe dừng lại, ông tài xế bước xuống, đi đến chỗ Trân nói
- Này, cháu bé, muốn chết sớm hay sao mà chạy theo xe oto giữa
đường phố thế hả???
Trân bỏ ngoài tai những lời ông tài xế nói, rồi chạy lại chỗ chiếc
xe, nhìn vào gương xe, nhưng chiếc gương màu đen, cô ko thể thấy gì
hết.
Trân gõ cửa sổ xe
- Anh hai đúng ko, kéo cửa sổ xe xuống cho em đi- Trân nói
Người trong xe vẫn im lặng
- ANH HAI, EM BIẾT LÀ ANH MÀ, KÉO CỬA XE XUỐNG ĐI- Trân hét
lên
Chiếc cửa xe dần dần được kéo xuống.
Trân nuốt nước bọt nhìn thẳng vào người đang ngồi trong xe.
Trân mở to mắt
- Ko thể sai được, là anh hai đây, Tôn Thất Hoàng Thiện, anh 2 đang
ngồi trước mình đây mà- Trân nói thầm
Trân nhảy nhào tới xe, nắm lấy tay người đó
- Anh 2, anh chưa chết hả, em mừng quá- Đó là lần đầu tiên trong 3
tháng Trân nở nụ cười
- Xin lỗi, em là…..- Người đó ngập ngừng
- Anh 2, anh ko nhớ em sao, Tôn Thất Bảo Trân, em gái anh mà- Trân
nhìn người đó nói
- Xin lỗi, dòng họ của anh ko mang họ Tôn Thất, anh mang họ Thác,
anh là Thác Vĩnh Kỳ, rất vui được gặp em- Kỳ nở nụ cười nói
- Ko thể nào……anh 2 đừng đùa nữa mà……Thác Vĩnh Kì gì chứ- Trân gặng
cười vỗ vai Kỳ
Kỳ có vẻ ngạc nhiên nói
- Nhưng thật sự tôi ko phải anh 2 em, cũng ko biết người mang tên
Tôn Thất Hoàng Thiện, xin lỗi, mong em tránh đường cho chúng tôi
đi- Kỳ kéo tay Trân ra khỏi cánh cửa sổ, rồi keo bác tài lái xe
chạy
Chiếc xe khuất dần, Trân đứng đó ko tin vào mắt mình
Ở trong xe
Kỳ cởi áo khoác ngoài ra, kéo trễ cà vạt xuống, gỡ vào chiếc nút áo
ra, cầm lon bia lên và nói
- Trời xui đất khiến sao hôm nay gặp nhìu chuyện xui quá, mịa, con
quỷ khỉ đó là ai thế, cái gì mà Tôn Thất Hoàng Thiện, rồi cái gì là
anh trai, em gái, mịa nó
Anh chàng này là người có 2 tính cách ???
Câu trả lời nằm ở chap sau ^^
- Cậu chủ đừng quá lo nghĩ tới cô bé lúc nãy- Người thư ký đeo kính
ngồi bên cạnh nói
- Sax, xui xẻo- Kỳ nói
Sáng hôm sau
Nhi đã đi học lại, Trân biết thế nên đã đi tìm Nhi
Trân thấy Nhi đang đứng đó và gọi
- Chị Nhi
Nhi quay lại thấy Trân, rồi nói
- Trân, nói cho chị nghe rõ chuyện hôm qua đi
- Chị Nhi à, em xin chị làm ơn tin em đi, sáng hôm qua, em chỉ thấy
sơ qua thôi, lúc đó em có chút nghĩ mình bị ảo tưởng, nhưng mà, vừa
tối hôm qua, em đã gặp được 1 người rất, à ko phải nói là cực kì,
cực kì giống với anh 2, nhưng mà……- Trân ngập ngừng
- Nhưng mà???????????..- Nhi nhìn Trân tò mò
- Nhưng mà, anh ta bảo anh ta ko phải anh 2, rồi bảo anh ta ko phải
họ Tôn Thất, rồi, nào là tên anh ta là Thác Vĩnh Kỳ……- Trân nhăn
mặt
- Em thực sự muốn điều tra về việc này- Trân nói típ
Nhi cực kì tò mò và ngạc nhiên về điều đó, nhưng điều khiến Nhi
ngạc nhiên hơn là TRÂN, con bé đã trở lại như xưa, nó nói nhìu hơn,
tò mò nhìu hơn, con bé THỰC SỰ đã quay lại rồi, cảm ơn Chúa
- Trân, trông em hôm nay vui lắm- Nhi nói
Trân giật mình nhìn Nhi rồi cười thật lớn
- Em mà, hahahaha- Trân thực sự đã quay lại
Nhi thấy vậy cũng vui, vòng tay Trân về lớp
Tại lớp
- Trân, Nhi, 2 người biết chuyện gì chưa- Hồng và Đăng lần lượt
xông tới nói
- Thì là chuyện, có 1 anh chàng, con của chủ tập đoàn "The Sun" có
khuôn mặt y chang như Thiện, anh ta có dòng máu Hàn Quốc trong
người, và điều đặc biệt công ty này từng hợp tác lâu dài với nhà em
đó Trân- Kent từ đâu nói ra
- Ủa, Kent mà cũng biết chuyện này hả??????- Hồng và Đăng nói rồi
nhìn nhau
Trân nghe vậy, liền phóng tới chiếc máy vi tính, rồi tiềm thông
tin
- Đúng rồi- Trân thốt lên
- Chính là anh ta, Thác Vĩnh Kỳ, người mà em gặp hôm qua, điều đặc
biệt ko ngờ là….- Trân trợn mắt nhìn kỉ vào máy tính rồi nói
tiếp
- Anh ta …..anh….ta….sinh cùng ngày cùng tháng…..cùng năm với anh
Thiện nhà em
- HẢ Ả Ả Ả Ả Ả Ả Ả Ả Ả- Hồng, Đăng, Nhi, Kent và con khỉ Chi ở đâu
xuất hiện hét lên
Mọi người bỏ qua chuyện đó, quay lại nơi phát ra âm thanh như khỉ
thì
- Cô ở đâu chui ra thế, Chi monkey
- Đừng gọi tôi như thế, tôi cũng vừa mới biết chuyện này thôi, trên
đời này thật sự có sự trùng hợp đó, tôi cũng đã điều tra thông tin
rồi, anh ta chỉ mới về VN có 4 tháng trước, từ nhỏ anh ta đều hoạt
động ở Hàn Quốc- Chi đi thẳng tới mọi người rồi nói
- Chi….cậu…..- Nhi nhìn Chi nói
- Đừng nhìn tôi bằng con mắt đó
- .......
- Tôi vẫn ko từ bỏ Thiện đâu- Chi nói
Nguyên rạp ngất xỉu
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
- Con lạy chị khỉ, anh Thiện nhà em đi bán muối rồi, nếu muốn chị
đi bán muối với anh ấy luôn đi- Trân nhìn Chi nói
- Ơ, con nhỏ này, chị tưởng mày sẽ đau khổ lắm chứ, ai dè còn tĩnh
bơ, nói 1 câu sốc họng vậy mày- Chi giật mình nói
- Đúng, đã có thời gian tôi rất đau khổ, nhưng mà nghĩ lại, nếu tôi
buồn như vậy, chắc hẳn, anh 2 sẽ buồn lắm, tôi nghĩ mình ko nên
buồn nữa, và còn, tôi cực kì tò mò về anh chàng có khuôn mặt của
anh 2 tôi, Thác Vĩnh Kỳ- Trân nói rồi quay mặt nhìn về phía chiếc
máy vi tính
Chap 22
Từ hôm qua khi phát hiện ra có người giống anh trai mình, Trân dùi
đầu dùi cổ tìm thông tin của người có cái tên Thác Vũ Kỳ, nhưng
hình như anh chàng này giấu mình hơi bị kĩ, rất ít thông tin của
anh được lộ ra ngoài, cô nhờ Chi, Đăng cùng giúp dùm, nhưng chẳng
tìm ra cái gì mới ngoài, anh ta tên Thác Vũ Kỳ, sống ở HQ
v……v
Sáng hôm sau tại trường Alice Rose
Trân vẫn cấm cổ vào chiếc máy tính đem từ nhà lên, Nhi thấy lạ liền
đến hỏi
- Trân, em làm cái gì vậy?
- Ôi, giật mình- Trân giật thót người nói
- Trân em ko sao chứ??- Nhi lo lắng hỏi
- Tất nhiên ko sao, em mà- Trân tươi cười nói
- Trân, trân, có tin mới- Đăng từ đâu chạy lại nói
- Hả tin gì- Trân tò mò
- Nghe nói, thằng Thác Vũ Kỳ gì đó, lúc nhỏ nó khá thân với thằng
Thiện khi thằng Thiện qua bên Hàn Quốc đó, và nó cũng gặp mẹ của
Thiện rồi, mày về hỏi dì Diệu thử xem có tin gì ko- Đăng ngồi lên
bàn rồi nói
- Chị Nhi đi với em, còn anh Đăng, nói hôm nay em với chị Nhi ốm
nghĩ nhá- Trân nói rồi kéo tay Nhi đi
Trân lôi Nhi ra ngoài rồi gọi 1 chiếc taxi gần đó
- Bác, chở cháu đến công ty "Gold" nha chú- Trân ngồi lên xe rồi
nói
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh
- Công ty "Gold" ???- Nhi ngạc nhiên nhìn Trân
- Là công ty của mẹ em đó, anh Thiện chưa nói chị biết hả??- Trân
ngạc niên ko kém
- Anh ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện gia đình với chị- Nhi trề môi
nói
Trân chỉ cười trừ
Nửa tiếng sau 2 chị em đã đứng trước công ty của mẹ Trân
- Mình vào thôi - Trân nói
- Ừ
Trân bước vào chỗ tiếp tân rồi bảo
- Cho cháu gặp chủ tịch, cô cứ lên bảo có 1 cô bé tên Trân là
được
- Ủa, họ ko em hả Trân- Nhi hỏi
- Em rất ít đến công ty của mẹ nên họ ko biết cũng phải
- Em có thể lên gặp giám đốc- Cô tiếp tân nói
- Cảm ơn chị
Lên đến phòng của mẹ, Trân gõ cửa
- Mời vào- mẹ Trân nói ra
Trân mở cửa, chạy ào đến mẹ hỏi mà ko nói 1 lời chào
- Mẹ, mẹ biết người tên Thác Vũ Kỳ đúng ko
- Trân…..sao….con…biết…người….đó- Mẹ Trân nhìn Trân ngạc nhiên
hỏi
- Nhưng mẹ có biết người đó ko - Trân gằn dọng
¬- Mẹ biết, Thác Vũ Kỳ là con của Sophie, bạn mẹ, thằng bé có khuôn
mặt rất giống Thiện, giống đến độ ko ai nhận ra- Mẹ Trân nói rồi
quay máy tính cho Nhi và Trân xem bức ảnh của Thiện và Kỳ lúc
nhỏ
Trân trố mắt nhìn vào 2 tấm ảnh, rồi chỉ thốt lên 1 câu
- giống quá, mình là em ổng mà cũng ko giống như vậy, trên đời này
có người giống người sao thật sao ta
- Mẹ cũng đã gặp nó rồi tuy 2 đứa giống nhau nhưng tính tình thì
khác hoàn toàn, đúng Thiện và Kỳ đều là lũ hám gái cả, và chơi đùa
nữa, nhưng Thiện anh con lại vui vẻ và yêu đời, tốt bụng nhưng
thằng Kỳ lại ngược lại, nó chán đời, mẹ ko nói nó ác, nhưng nó cũng
chẳng phải đứa tội nghiệp, nó bỏ học từ cấp 2, rồi từ đó ko còn tin
tức gì nữa, mẹ cũng chẳng biết nữa, nhưng mà con sao lại biết nó-
Mẹ Trân nói
- Con đã gặp anh ta- Trân nói
- Hả, con đùa hả, nó đang ở Hàn Quốc mà,…..khoan đã cái ngày con
bảo con gặp thằng Thiện rồi bắt mẹ ra mộ nó là ngày con gặp nó hả-
Mẹ Trân hoảng hốt hỏi
- Vâng- Trân đáp lại
- Trời……..
*************************
Giới thiệu nhân vật
Thác Vũ Kỳ
Anh mang dòng máu Hàn-Việt, anh có khuôn mặt y đúc của Thiện, tính
tình, bất cần đời, là 1 người mơ hồ về tình cảm, từ nhỏ anh rất
thân với Thiện, vì 1 lý do gì đó mà anh về VN 1 cách bí mật, anh bỏ
học từ năm cấp 2 vì đánh thầy cô, là 1 người khó gần, ko có lấy 1
người bạn, cậu chủ của tập đoàn đô thị " The Life and Death"
***************************
Chap 23
Nhi và Trân bước ra khoải công ty "Gold" với khuôn mặt thẩn
thờ
- Trân, em đói bụng chưa, nếu đói rồi thì qua bên đó ăn cơm nhá-
Nhi đứng lại hỏi Trân rồi chỉ tay qua quán cơm bình dân bên
đường
- Ờ, em cũng đói rồi, mình qua đó ăn đi- Trân cười nói
2 chị em dẫn nhau qua đường, rồi vào tiệm ăn đó, Nhi và Trân tìm
chỗ ngồi, rồi tìm chỗ ngồi
- Dì ơi cho cháu 2 tô cơm gà nhá, - Nhi gọi
Trong lúc chờ thức ăn đem ra Nhi hỏi Trân
- Đúng là anh em và Kì giống nhau quá nhỉ
- Thì đó, em thật sự ko ngờ, cực kì ko ngờ là trên đời này lại có
người giống người đến như vậy- Trân nói lại
- Trên đời này có nhìu thứ, chúng ta ko biết được đâu,
Trân……trân…..em nghe chị nói chứ- Nhi hỏi
Trong lúc Nhi đang nói chuyện thì Trân nhìn chằm chằm ra ngoài rồi
nói
- Chị Nhi, nhìn ra bên ngoài đi
Nhi nghe lời Trân rồi quay đầu lại, thì
- Thiện…….- Nhi thốt lên
- Ko phải đâu, là Thác Vũ Kì đó, đi thôi chị Nhi- Trân lôi Nhi ra
ngoài mặc cho bà chủ quán có gọi
- Taxi, taxi, đi theo chiếc xe màu đen đó dùm cháu- Trân lôi Nhi bỏ
vào xe rồi nói
- Trân, em định làm gì thế hả??- Nhi ngạc nhiên hỏi
- Thì đi theo anh ta chứ sao, em rất muốn biết anh ta là ai, em cực
kì tò mò về anh ta- Trân nhìn Nhi nói
- Lỡ anh ta phát hiện ra thì sao
- Đừng lo, chị lo xa quá- Trân nói lại
Chiếc xe taxi đi theo chiếc xe màu đen đó rồi dừng lại trước 1 ngôi
biệt thự ngoài ngoại ô
- Chiếc xe đó chỉ đi tới đây thôi cháu- Bác tài xế nói
- Vâng, cảm ơn chú- Trân nói rồi kêu Nhi r axe
2 người đi đến ngôi biệt thự trước mặt mình
- Anh ta chẳng cũng phải giàu tổ bố chứ chẳng phải chơi- Trân nhìn
lên cái biệt thự rồi nói
- Ờ, giàu thật, cái nhà còn to hơn nhà em nữa Trân- Nhi há hốc mồm
hình chứ o rồi nói
- Rãnh thật…….- Trân nhìn Nhi nói
Vừa lúc đó từ trên xe bước xuống là Thác Vũ Kì, anh ta bước vào
nhà
Thấy vậy Trân cũng kêu Nhi đi vào cùng, đến gần tới cổng thì Trân
nói
- Chị Nhi, chị vào rồi leo lên hành lang cửa sổ rồi bước vào phòng,
còn em sẽ đi bao quanh nhà này rồi mới lên, chứ đi dính chùm như
thế này nguy hiểm lắm
- Ừ- Nhi đáp lại
2 người bắt đầu tách ra
Nhi thì trèo lên hành lang cửa sổ bước vào, vừa lúc đó thì có 1 bàn
tay kéo cô vào phòng rồi bịt miệng hỏi
- Cô là ai ??? cô gan quá nhỉ ??? là ăn trộm hả???- Và người đó ko
ai khác là KÌ
Nhi chỉ tròn mắt nhìn Kì mà ko nói gì
- Nói gì đi chứ
Nhi như bừng tĩnh liền lấy tay mình chỉ lên tay Kì như có ý "anh
bịt mồm tôi như thế này thì lấy gì mà nói"
Kì như hiểu ý, liền bỏ tay mình ra
- giờ cô nói đi, cô rốt cuộc là ai thế hả
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
- Thiện, là cậu phải ko, cậu nhớ tớ mà đúng ko??- Nhi nhảy bổ vào
Kì hỏi
- Nữa, lại nữa, lại là Thiện, tôi phải nói bao nhiu lần hả, tôi ko
phải Thiện, mới mấy hôm trước có nhỏ khùng nào từ đâu chạy đến,
chặn xe tôi hỏi "anh có phải là Thiện ko?" giờ lại tới cô- Kì chán
nản nói
- Vậy anh biết người này chứ- Nhi lấy trong túi của mình ra 1 bức
ảnh Thiện chụp chung với mình rồi nói
- Là tôi chứ ai- Kì nhìn vào tấm ảnh rồi nói
- Thì đó, thì là anh, đây là Thiện, anh nói đó là anh, anh mà ko
phải là Thiện chứ anh là gì- Nhi ngước mặt lên nói
- Tôi nói tôi ko phải Thiện mà, với lại cái cái tấm ảnh
này………………..mà khoan đã ý cô là thằng Chang Dong Chul ấy hả- Kì vỗ
tay 1 cái rồi nói
- Chang Dong Chul- Nhi ngạc nhiên
- Vì trên đời này có người giống tôi đến thế thì chỉ có thằng Chang
Dong Chul thôi- Kì nhìn Nhi nói
- Đúng, là Chang Dong Chul đó- Trân từ đâu đi vào nói
Kì nhìn Trân ngạc nhiên
- Sao nhóc biết Chang Dong Chul- Kì hỏi
- Thì anh ta là anh trai tôi- Trân đáp lại
- Trân, Chang Dong Chul là ai thế- Nhi vỗ nhẹ vai Trân hỏi
- Chang Dong Chul là Tôn Thất Hoàng Thiện đó, lúc nhỏ anh ta có qua
bên HQ, nên lấy luôn tên HQ, em nghĩ lúc đó là lúc anh ta gặp Thác
Vũ Kì đó- Trân nói
- À, thì ra là vậy
- Vậy nhóc là em gái thằng Chul, ý lộn thằng Thiện hả, đúng là trái
đất nhỏ thật- Kì nói
- Nhưng cho hỏi, nghe nói anh chán đời lắm mà, sao giờ nhìn anh
khác thế- Nhi hỏi
- À, đúng tôi đã từng rất chán đời, cực kì chán đời, nhưng từ lúc
gặp thằng khỉ Thiện đó, tôi nhiễm tính nó luôn rồi, nó khiến tôi
yêu đời hẳn lên, mà bây giờ nó thế nào rồi, còn chơi bời chứ- Kì
hỏi
Cả ko gian như yên lặng đến nghẹt thở, khi nghe câu hỏi của
Kì
- Hả sao vậy, nó vẫn tốt chứ
Trân nhìn Nhi, Nhi nhìn Trân, rồi Nhi lên tiếng
- Thiện…..cậu…….ấy……mất rồi
- Hahahahhaha, cô đùa với tôi hả, thằng đó yêu đời như thế, chết
sớm nhỉ
Ko gian yên lặng lần 2
- Cô nói ……thật…….hả- Kì nhìn Nhi hỏi
- Anh nghĩ tôi rãnh đến mức, bịa chuyện đó hả- Nhi hét lên
Ko gian yên lặng lần 3
Rồi bỗng nhiên
- Hhahahahha, anh Kì ơi, em chịu ko nổi rồi, hahahahha- Trân cười
lớn
- Ờ, tao cũng vậy, hahahhaha- Kì cũng vậy
Nhi ngạc nhiên nhìn Trân và Kì hỏi
- Ơ, hay, con nhỏ này, anh trai em chết sao em lại cười tươi
thế
- Chị Nhi à……em xin lỗi……nhưng………HAHAHAHHAHAHA- Chưa nói hết câu
thì Trân ngã ra cười tập 2
- Để, tôi nói cho cô biết, thật ra…….chúng tôi thật sự xin lỗi, bé
con à, thật sự Thiện-chưa-có-CHẾT- Kì nói rồi ôm đằng sau Nhi
- Thả ra, anh nói cái gì thế hả- Nhi vùng vẫy ngạc nhiên
Trân quỳ gối xuống Nhi nói
- Chị Nhi à, em xin lỗi, vì dấu chị, nhưng thật sự anh hai vẫn chưa
chết
- Thằng đó yêu đời như vậy, chết sớm thì uổng lắm, đúng ko tác giả
[sao tự nhiên ông hỏi tui]- Kì nói
- Trân, rốt cuộc chuyện này là như thế nào hả, dì Diệu, Hồng, Đăng,
Chi, Kent và cả em đều chung 1 ruột hả- Nhi bốc khói nói
- Xin lỗi, nhưng thiếu tôi- Kì hí hững nói
- Anh câm mồm, và đi xuống địa ngục đi- Nhi nhìn Kì bằng ánh mắt
như tôi sẽ giết chết anh rồi nói
- Chị Nhi à, em còn chuyện muốn nói
- Chuyện gì, nói lun thể đi, rồi tao xử từng đứa 1- Nhi phừng phừng
nói
- Thật ra cái first kiss của chị là thuộc về Kì, chứ ko phải anh
Thiện
- Bây, giờ mà mày còn muốn giỡn cho bà sặc máu hả
- Ko phải giỡn đâu là thật đó, cái first kiss đó đó, nó ngọt lắm,
lần đầu kiss 1 cô nàng chưa được ai kiss, cũng thú vị lắm- Kì liếm
môi mình rồi nói
- Thật ra, anh hai và Kì luôn thay phiên nhau để nói chuyện với
chị, nhưng mà chị ko biết đó thôi, cái lần mà đi xem phim là anh
Thiện thật, nhưng cái lúc mà chị qua nhà em lần đầu tiên [xem lại
chap 6, 7, hoặc 8] là Kì chứ ko phải Thiện, với lại anh ta chẳng
chán đời gì hết á, anh ta y chang như ông Thiện nhà em à- Trân
nói
- Được lắm, 2 anh em nhà mấy người giỏi lắm, giám lừa tôi hả, vậy
thì chuẩn bị chết đi- Nhi với cái đầu bốc khói, vớ lấy con dao cạnh
mình rồi dí Kì và Trân chạy
- Bà con làng xóm ơi, chạy đi, kẻo chết người, tác giả nữa, chạy
hết đi- Trân và Kì cầm dép chạy bán sống bán chết về trường
Tại trường
- Nhi à, bà nuốt giận đi rồi chúng tôi xin lỗi- Hồng xoa xoa tay
Nhi
- Bỏ cái tay của bà ra- Nhi nói lại
- Lần này mình chết chắc rồi- Hồng nói nhỏ vào tai Trân
- NÓI???- Nhi bỗng hét lên
- Ui trời, giật mình, tính giết người bằng mồm hả??- Hồng giật thót
người nói
- Nói mau, đứa nào dám xử ra ba cái trò hù người như vậy hả, nào là
Thiện chết, nào là DNA, nào là đào mộ, đứa nào, khai ra đi- Nhi
nhìn đoàn người đang quỳ dưới mình nói
- Hỏi bà tác giả ý [seo cũng lôi tôi vào là seo], nói giỡn thôi,
chứ ai thông minh, lém lĩnh, ai hoạt bát, lanh lợi hơn Trân đây-
Hồng nói rồi liếc Trân
- Trân, em rãnh ko có việc gì làm hay sao thế hả
- Chị Nhi à, tại thấy nó vui mà, với lại cũng đâu có sao
- Vui hả, em nên chui vào "Liar Game" mà bày ra mấy cái trò đó,
cũng kiếm được khối tiền đó
- Nếu vào được, thì em cũng vào lâu rồi, nó là truyện tranh, chứ có
phải là đời thực đâu chứ- Trân lẩm bẩm
- Vậy, Thiện ở đâu, thằng khỉ ôn dịch đó ở đâu- Nhi hỏi
- Cái đó chị hỏi anh Kì á, ổng ém ông Thiện ở đâu, kĩ quá [kĩ
thật]- Trân nói rồi quay đầu lại chỉ vào Kì đang ngồi gác chân nghe
nhạc
- Anh???- Nhi nói
- ........
- ANH???- Lần 2
- Hả, em gọi anh hả, nhưng xin lỗi anh là Kì chứ ko phải Anh, em
nên nhớ tên người mình kiss chứ *chớp chớp*
- Anh dẹp đi, Thiện đâu???
- Thằng đó hả, nó đang ở Pháp chơi với mấy em ngoài đó đó
Vừa nói hết câu Trân chạy lại bốp vào mỏm Kì 2 cái, rồi nói
nhỏ
- Sao anh lại nói ra chuyện đó, anh chân thật quá nhỉ
- Chơi với mấy em LÀ Ý GÌ HẢ?????????????????????- Nhi hét
lên
- TRÂN, NGÀY MAI ĐƯA CHỊ QUA PHÁP- Hét lên lần 2
- Nhưng em đâu có nhìu tiền như thế chứ- Trần van nài
Nhưng Nhi ko nghe, đi thẳng về nhà ko thèm ngoáy đầu lại
* * *
Phần 2, chap 1
Sáng hôm sau tại sân bay Tân Sơn Nhất, Nhi đã đứng đó đợi từ sớm,
mà vẫn chưa thấy ai đến.
Vừa lúc đó thì Nhi thấy bóng dáng của Kỳ
- Yah, anh đến đây làm gì nữa hả???- Nhi quát Kỳ
- Đừng có mới sáng sớm ra quát người ta như thế chứ, ko đi ra nước
ngoài thì ra sân bay làm gì, hỏi lạ- Kỳ mệt mỏi [thiếu ngủ hả ông
nội]
- Anh đi đâu???- Nhi hỏi
- Ơ, hay, đi Pháp chứ đi đâu- Kỳ ngạc nhiên
- Ơ, hay, anh ra Pháp thì làm sao tôi biết được ai là Kỳ ai là
Thiện- Nhi nói lại
- Trời ơi là trời, phải ko đây, nhưng ko sao, nó giờ nhuộm tóc rồi,
tóc nó vàng khè à, còn tóc tôi đen thui, giờ nhận ra chưa- Kỳ lè
lưỡi
- Sax….., sao Trân lâu đến vậy nhỉ
- Nó bỏ quên cô rồi hả
- Anh…….zip mồm lại dùm tôi đi
- Chị Trân, xin lỗi vì tới muộn- Trân vừa lúc đó chạy tới chỗ Nhi
và Kỳ
- Cho hỏi cô Trân, lý do sao lại đi trễ vậy- Kỳ hỏi Trân
- Chỉ 2 chữ thôi " dậy trễ"- Trân nói
Toàn rạp xỉu
- Rãnh nhỉ, thôi đi, kẻo muộn- Nhi nói
30 phút sau
3 người đã ngồi yên vị trên máy bay
- À, mà anh Kỳ, cũng lâu lắm rồi em ko gặp 2, 2 khỏe chứ- Trân nhìn
Kỳ hỏi
- Thằng đó hả, nó vẫn khỏe phè phè, ở bên Pháp đó, còn chơi bờ…..-
Chưa nói hết câu thì bị Trân bịt mồm
- Ko có gì đâu chị Nhi…hehehe- Trân cười gượng
- Mà sao anh với Thiện giống nhau thế hả ???- Nhi nhìn Kỳ hỏi
- Ai biết, hỏi ông trời ý, sao hỏi tôi- Kỳ nói lại
- Trân, em biết Kỳ được nhiu năm rồi???
- 2 năm trước- Trân đáp lại
- Ờ
Máy bay bắt đầu cất cánh
Lúc đầu Nhi hơi ngợm vì máy bay bay lên, nhưng sau đó lại quen và
ko sợ nữa
13 Tiếng sau
Tại sân bay Pela nổi tiếng của Pháp
- giờ chúng ta đi đâu đây- Nhi hỏi
- Trước tiên, mình về khách sạn đã, rồi sáng mai tìm anh 2 sau vậy-
Trân nói
- Đồng ý 2 tay- Kỳ mệt mỏi nói
Kỳ và Trân đều nói tiếng Pháp rất giỏi nên chỉ trong 2 tiếng họ đã
tìm được 1 khách sạn 5 sao, nhưng điều lạ mà Nhi thấy là, khi bước
vào khách sạn, Kỳ chỉ cần đưa 1 cái thẻ gì đó là tất cả mọi người
đều phải cúi đầu [giàu là vậy đó chị Nhi].
- Bây giờ chỉ còn 2 phòng, Nhi với Trân 1 phòng, còn tôi 1 phòng,
ổn rồi chứ- Kỳ nói
- Khoan…khoan…..ko ổn chút nào, từ nhỏ đến lớn tôi đều ngủ riêng 1
mình 1 phòng, giờ anh Kỳ với chị Nhi 1 phòng đi, còn tôi 1 phòng,
chị Nhi tha lỗi cho em, nhưng chỉ có 1 đêm thôi mà…chị ráng chịu 1
chút thôi- Trân nói rồi lấy chìa khóa từ tay Kỳ, dọt lẹ [kẻo bị
chết bị tia laze từ mắt Nhi]
- Trân…..- Nhi cứng họng
- Đứa trẻ mạnh mẽ như nó, ko chịu ngủ chung với ai đâu, thôi lên
phòng ngủ thôi, tôi mệt rồi- Kỳ nói
- ....
- Tôi ko làm gì cô đâu- Kỳ nói
- Anh nói thật chứ- Nhi hỏi lại
- Thật, tôi quan hệ với nhìu người, chán rồi- Kỳ nói lại
- Kinh khủng thật- Nhi nói rồi chạy thẳng lên phòng
- Ê, hay nhể, kinh khủng là ý gì- Kỳ chạy theo
Tại phòng 404, phòng của Kỳ và Nhi
- Tôi đi tắm đây, cô ngủ trước đi- Kì nói
- Ờ, đi tắm sau rồi đừng đụng đến tôi đó- Nhi nói
- Sì…
Phòng tắm bật đèn, tiếng nước mở ra
10 phút sau
Kỳ ra với chỉ chiếc khăn quấn phần hông
Lúc đó Nhi đã ngủ như say rồi
Kỳ đến chỗ Nhi, rồi cười mĩm
- Đúng là ko hề thay đổi, lúc qua nhà mình cũng ngủ say như chết
như vầy, đúng là Nhi thì vẫn là heo thèm ngủ mà thôi, dễ thương
thật ~
Nói xong Kỳ lấy tấm mền xuống phía dưới nền nhà rồi ngủ [ có nhân
cách quá nhỉ]
6 giờ sáng ngày mai
Nhi vươn tay thức dậy chào buổi sáng đầu tiên tại Pháp
Cô bước ra vén màn cửa sổ rồi nhìn ra ngoài
- Nước Pháp buổi sáng đẹp thật- Nhi trầm trồ
- Ủa, Kỳ đâu rồi
Nhi đi vòng vòng quanh phòng tìm Kỳ thì thấy Kỳ đang nằm trên vển
trên nền nhà mà ngủ
Cô ngồi xuống nhìn vào mặt Kỳ, rồi nghĩ
- Anh ta đẹp thật, giống Thiện, mình thật sự ko nhận ra anh ta và
Thiện thay phiên nhau gặp mình, mà anh ta tốt thật, nhường cho mình
nguyên 1 cái giường
- Này, Kỳ sáng rồi, dậy đi, dậy đi, walk up- Nhi lây người Kỳ
- Aish…..mới sáng sớm mà làm cái khỉ gì thế- Kỳ quay người
nói
- Sáng rồi, dậy thôi, tôi muốn đón buổi sáng đầu tiên tại Pháp- Nhi
nói
- Vậy tự đi 1 mình cô đi- Kỳ nói
- Nhưng đây là lần đầu tiên tôi sang Pháp, ko biết đường, dậy đi-
Nhi hét vào tai Kỳ
Sau 1 hồi "ca hát" của Nhi, cuối cùng Kỳ cũng phải lê bước đau khổ
vào phòng vệ sinh.
Lúc đó Nhi đi qua bên phòng của Trân để gọi
- Trân ới ời Trân, dậy thôi
Trân giật mình gãi toàn người [kinh thật, ở bẩn là vậy đó], úp mặt
vào gối rồi ngủ tiếp
- Trân dậy thôi- Nhi cầm cái loa lên rồi hét vào tai Trân
Cuối cùng số phận của Trân cũng giống như Kỳ
Sau 1 tiếng ăn sáng, chuẩn bị, 3 con người bắt đầu đi tìm
Thiện
Phần 2 chap 2