Nó cũng chả suy nghĩ gì đâu , cứ đến là đến thôi. Vào trong nhà
thấy hắn thì nằm dài trên nghế quần áo xộc xệnh , mặt mùi bầm thâm
, chả ra đâu mý đâu . 2 người kia thì mang cái khuôn mặt đăm chiêu
, nhìn vu vơ mà tay cầm hai cốc nước cam.
- em đến rồi à _ hoàng cất giọng.
- Có chuyện gì vậy ạ.
- Em hộ anh cái đống này được không.
- Nhưng mà tại sao em phải làm.
- Em không nhớ sao , em còn buổi tối hôm nay nữa mới hết việc đó.
đừng quên à nha _ Long nói.
- Em biết , nhưng hắn ta bảo em về từ sáng cơ mà
- ừ thì biết là thế đấy , nhưng mà … . mà thôi coi như em hộ hai
đứa anh đi , chứ chăm sóc người ốm đâu phải dễ đâu , anh mý Hoàng
lại chả quen .
- Anh ta ốm à.
- Cũng không hắn , nhưng mà lại nặng hơn đó _ Hòag cười gượng
- Là sao.
- Biết nói làm sao bây giờ ý chứ. Nói chung là em cứ chăm sóc ông
ta hộ anh hết ngày hôm nay .
- Nhưng mà khoan đã.
- Gì.
- Anh mý Long cho anh ta đi tắm đi . Lực mùi quá . Em không lo
khoản này.
- À . Anh quên _ Hoàng cười cười. _ Long ới . đi thôi.
- Ừ. _ Long và hoàng đứng dậy lôi các xác bê bết đó nên tầng hai
rồi lôi hắn vào nhà tắm. Sau một hồi trật vật chả biết làm gì ,
Long và Hoàng lại lôi hắn ra phòng ngủ với bộ đồ ngủ rõ là
…..
- Xong rồi , anh giao hàng cho em đó. _ Long cười hỳ hỳ.
- Thế bọn anh về đây.
- Ớ. Tôi ở một mình à.
- THì không một thì mấy bây giờ. Em cũng từng ở quen rồi mà .
- Nhưng…….
- Thôi được rồi , cố lên . Anh về đây _ Hoàng kéo Long ra khỏi nhà
mất tắp.
- Ớ.
- Bài bái . _ Long toe toét vừa đi vừa quay lại vẫy tay chào
nó.
Nó thở dài , lững thững bước nên phong , nhìn cái dáng vẻ của hắn
thế này , tự nhiên nó lặng . Lôi hộp y tế vào phòng “ Cố lên Hân ,
mày còn 3 tiếng nữa thô i” nó tự nhủ. Ngồi cạnh giường thấy hắn mặc
bộ đồ ngủ này xinh xinh. Tuy mặt mũi hơi bầm dập một tí , sứt sát
cũng khá nhiều nhưng mà nó thấy buồn cười. Cái bộ pijama màu xanh
biển có mấy con gấu bay bay quanh cái áo. Nó không nghĩ là hắn có
bộ đồ ngủ này đâu. Nó nghĩ ra cái gì mà hí hứng tìm trong ngăn kéo
của hắn , sau một hồi tìm tòi nó tìm ra một thỏi son vất lăn lóc ra
đấy , chạy sang phòng lấy mấy cái dây nịt rồi nhảy tót lên giường
hắn . Hì hục ngồi buộc tóc thành 3 nhúm , tóc hắn cũng dài dài nên
buộc dễ. Lấy thỏi son tô hai vòng tròn má hồng to đùng ở má , to
một tí ở môi. Đang tô thì hắn cựa mình làm nó thót tim ngoặch hết
ra má lại mất công ngồi tẩy. Lau lau kiểu gì nó chạm vào môi , tự
nhiên tay nó khựng lại. Nhìn nhìn , rồi lắc đầu lia lịa. Tiếp theo
đó là nó lấy điện thoại chụp ảnh hắn , sửa thành mọi tư thế. Nó
thích thú cứ cười tủm suốt. Cuối cùng , nó cúi đầu sát xuống chụp
mý hắn một kiểu , đang định chụp kiểu đi thứ hai thì hắn đột nhiên
lật mình tay choàng một cái , nó nằm ngọn trong vòng tay hắn luôn .
Mắt nó to dần đều , tim đập thình thịch , hơi ngẩng đâu nên một tí
là chạm môi hắn . Nó giật mình , đạp hắn cái bụp , rồi chạy ra khỏi
phòng. Hắn thì say bí tỉ rồi nên chắc không biết đau đâu. Hai má
của nó đỏ ửng nên , tay nó đặt nên ngực thở gấp. Đang định bỏ về
mới nhớ là nó chưa băng bó vết thương cho hắn , lại lững thững đi
nên , cái má thì xị ra . Nó nhòm nhòm như kẻ chộm xem hắn dậy chưa
, cũng may là hắn ngủ như chết rồi. Nó đi vào thực thi nhiệm vụ
được giao. Sát trùng vết thương rồi dính dán cẩn thận vào . Nó toan
đứng dậy cất đồ thì hắn kéo tay nó lại :
- đừng bỏ anh mà
- ơ her, anh hâm à , bỏ ra _ nó giằng
- đừng mà ….
- Bỏ ra xem nào _ nó càng cố dứt thì hắn cầm càng chặt.
- Anny… đừng đi…. đừng đi mà… đừng bỏ anh.
- …………………. _ Im lặng quay lại nhìn.
- Ở lại nước đi , đừng sang đó . đừng đi … anh xin em….
Hắn cứ ngồi nói một hồi . CÒn nó cũng cứ đứng như thế. Nghe hắn nói
, nghe hắn gọi tên cái người mà trong lúc hắn hôn mê không phải nó
. sao tự nhiên nó thấy có cái gì nhói ở tim . Nó với hắn đâu có cái
gì đâu , nó không thích hắn sao tự nhiên nó lại như vậy , nó không
hiểu nổi mình nữa. nó với hắn là tình địch mà , nó tránh xa được
hắn ra càng tốt cuộc sống của nó sẽ êm đềm hơn rất nhiều rất nhiều
đúng không. Vậy sao nó lại có cái cảm giác lạ đến vậy. Nó không
muốn nghĩ nữa , kéo tay hắn ra khi hắn đã ngừng nói cái điều gì đó
mà nó không hiểu nối . Nó bước xuống cầu thang rồi ra về. Khoá cồng
cần thận cho hắn . Nó đi bộ. Hai tay cho vào túi áo khoắc. đêm thu
cũng lạnh thật. Giờ mới có 10h thôi . đường thưa người hẳn , có thì
cũng chỉ vài chiếc xe máy của tụi thanh niên đua đòi lượn lờ ngoài
đó. Nó thế này chắc cũng chẳng ai nghĩ nó là con gái nên nó cũng
không lo ngại cho lắm. Bước chậm chậm từng bước một . Nó không biết
mìh đag nghĩ cái gì . Nói thực sự ra nó không muốn nghĩ gì cả , nó
ép mình phải quên đi , không được nhớ . nhưng nó lại không xác định
được mình đang nhớ gì và phải quên gì . Khuôn mặt không một chút
biểu hiện gì , nhưng sao trong đầu nó lúc này như rồi tung nên.
đang trong lúc miên man thì nó bị đánh tỉnh bởi chuống điện thoại ,
là Cường :
- Dạ . em nghe
- Em đang ở đâu đấy.
- Ở ngoài đường ợ.
- Làm gì ngoài đấy thế , về nhà thôi.
- Em đi dạo thôi , lát em về.
- Thế em đang ở đâu để anh đến đi cùng với.
- Đường 25 anh ợ.
- Ừ. đứng chỗ đó đợi anh lát .
- Vâng.
Nó tắt máy , Cường luôn như vậy , luôn cạnh nó khi nó ở một mình ,
dù là nó có cần hay không. Nhưng anh chỉ suy nghĩ đơn giản là , lúc
nó một mình là lúc nó có nhiều tâm sự và nhiều chuyện để suy nghĩ ,
anh không muốn nó mệt mỏi anh muốn được chia sẻ cùng nó. Nhưng với
nó Cường chưa quá giới hạn của một người anh trai. Trong suy nghĩ
nó đột nhiên lại xuất hiện Cường – có lẽ là người tốt nhất đối với
nó và cả thầy cả Huy và Duy đều tốt với nó.
Nó nghe có tiếng gọi , là Cường . anh đến nhanh hơn nó tưởng . Thực
ra thì anh đi môtô và lai Duy đằng sau . Cường xuống xe , Duy đã
ton ton nói :
- Em về ha , chúc 2 anh chị một buổi tối vui vẻ.
- Này , nói cái gì đấy _ Cường liếc Duy một cái.
- Thôi em về.Pai pai chị.
- Ừ. _ Hân cười _ đi cẩn thận.
- Vâng
Duy vừa đi khuất , nó quay lưng lại bước tiếp mà không nói với
Cường câu nào , Cường cũng chỉ biết đi theo thôi :
- Hôm nay em có chuyện buồn à.
- Hờ. Em thì buồn cái gì được chứ.
- Nhưng mà Anh thấy em hơi khác.
- Tại anh cứ hay nghĩ lung tung chứ em có gì khác đâu mà.
- Ừm. Học hành gì chưa mà đi lượn thế.
- À. Em chưa , nhưg mai toàn môn em có điểm rồi nên cũng không lo
lắm.
- Lâu anh không thấy em đi chơi mý Vân. Hai đứa cãi nhau à.
- Không. Dạo này em hơi bận mà.
- Ừ anh quên .
- Mới có đây thôi đã quên rồi . Anh cứ như người trên trời rơi
xuống ế nhể.
- Hài . Anh cũng đang gặp chuyện khó nghĩ mà.
- Chuyện gì vậy . Mà mình ra ghế đá ngồi đi , em mỏi chân.
- Mới đi tý đã mỏi chân rồi cơ.
- Ai bảo anh là em mới đi tý. Em đi hơi bị lâu ế.
- Vâng , anh biết em rồi.
- He he.
- Ngồi đây được rồi nè. _ Nó chỉ chỉ vào cái ghế đá.
- Ừ.
- Mà nài.
- Dạ.
- Rõ là em có chuyện nhá , không giấu được anh đâu.
- Làm sao anh giám khẳng định như thế .
- Nhìn mặt em anh biết liền à. Nhiều chuyện quá khiến em mệt
hả.
- Chắc là vậy , em cứ ước như trước đây tốt hơn,
- Trước đây , anh không biết.
- À ừ. Thì có bố có mẹ có em trai , tuy vất vả chút nhưng cuộc sống
bình yên mà hạnh phúc. Dù ngheo đấy nhưng mà vẫn còn đủ một gia
đình , Tuy giờ có khá giả hơn trước vì nhờ thấy nhớ bạn bè mà Huy
cũng đỡ bệnh , em bớt lo nhưng em cảm thấy thiếu thốn và lặng kiểu
gì đó.
- Em nhớ bố mẹ à.
- Hỳ. Mới mà , anh bảo không nhớ sao được.
- Anh xin lỗi.
- Xời ơi , có gì đâu . Em không lặng nhọc về vấn đề đấy đâu.
- Ừ.
- Thế còn anh và Duy là anh em ruột hả , sao không ở trong Nam cùng
bố mẹ ra bắc làm chi.
- Ừ. BỐ mẹ anh ra nước ngoài làm ăn , có mấy khi về nhà . Ở trong
Nam buồn lắm , anh với Duy theo thầy ra bắc tìm cái gì đó mới
lạ.
- Cũng xa bố xa mẹ nứa. Có bao giờ anh nhớ họ không.
- Có chứ . Có lẽ nhớ mẹ hơn – thèm ăn cơm mẹ nấu hơn là bác giúp
việc.
- Chắc rồi . Em thế này không biết nhóc Huy sao nữa. Dạo này em
không có thời gian tâm sự với nó nhiều lắm.
- Không sao đâu , có Duy nó chăm sóc rồi , hai anh em cũng hợp nhau
lắm . Đứa 12 đứa 16 cũng không xa nhau mấy . Hơn nữa Huy có suy
nghĩ người lớn lắm .
- Em dạy mà. Haha.
- Vừa đi học vừa đi làm có bao giờ em bị áp lực không.
- Có chứ . Nhất là thời gian kiểm tra , em cứ chạy như tên nữa ý ,
nhỏ Vân nó kêu nhiều lắm ý.
- Bạn em cũng tốt lắm hở.
- Dĩ nhiên rồi . Một ngày không nghe nó cằn nhằn em không chịu được
đâu. Thành quen luôn rồi đó.
- Trời , lần đầu tiên anh thấy có người như vậy , thích người khác
cằn nhằn nữa.
- Hỳ. Đặc biệt không.
- Ừ . đặc biệt lắm.
- ……….. nó không nói gì nữa , ngước mắt nên trời nhìn quanh
quanh.
- Hân này _ Giọng cường chút run rutn
- Dạ.
- Em … Em thích ai bao giờ chưa.
- Trời , sao anh lại hỏi thế.
- Thì anh quan tâm thôi.
- Ừ. Em chưa , em không hứng với mấy chuyện đấy lắm , dù mấy đứa ở
lớp cứ kể chuyện yêu đương hoài.
- Sao lại không hứng.
- Anh thấy đấy , em xí gái thế này mà hơn nữa lúc nào em cũng cắm
đầu cắm cổ đi học lại đi làm thời gian đâu mà yêu mý chả đương cơ
chứ.
- Gì , em dễ thương thế mà.
- Haha. Nói chung với em đã không thích thì nói thế nào nó cũng vậy
thôi.
- Vậy à. Mà anh sao vậy.
- Không.
- Tự nhiên lạ à. Thôi mình về đi , cũng muộn rồi. _ Nó đứng dậy
bước vài bước
- Hân . Anh thích em. _ Cường vẫn ngồi nghế đá nói khá to
- Gì vậy , em không đùa kiểu này đâu nha.
- Em nghĩ anh giống đùa lắm sao _ Cường đứng dậy nhìn thẳng vào mắt
nó.
- Nhưng mà….
- Nhưng gì. Anh thích em thật đó .
- Em … Em thì có cái gì để thích cơ chứ. Với lại anh cũng biết rồi
mà , em không có hứng với mấy chuyện yêu đương vớ vẩn đó còn
gì.
- Không có hứng . Yêu không phải là vớ vẩn .
- ……. Không trả lời.
- Anh thích em , vì tất cả con người em thôi .
- Nhưng em không hiểu.
- điều gì.
- Em chưa bao giờ nghĩ là anh sẽ thích em được . Em cũng thích anh
, nhưng đó là tình cảm anh em , em chưa từng nghĩ mình sẽ vượt quá
giới hạn đó.
- Anh em. Anh không cần Anh em .
- Nhưng em không cho phép mình vượt quá cái giới hạn đó._ nó gần
như hét nên
- Tại sao em phải đặt ra cái giới hạn đó làm gì.
- EM không biết … …. Nhưng em.
- Em không nói được. Vì sao , em thích người khác rồi ư.
- Không. Em không có . Em không thích ai cả.
- Có đấy , em thích thằng Phong , em thích hắn rồi.
- Không , em không bao giờ có tình cảm với hắn , anh đừng ăn nói
linh tinh.
- Anh không nói linh tinh , em không thích sao em lại quan tâm với
nó như thế , nó gọi là em đến , nó cần em cũng đến . em còn ở nhà
nó còn gì.
- Nó là hắn ra điều kiện thôi.
- Điều kiện à.
- Anh đừng nói cái giọng đó.
- Anh nói đúng , anh khẳng định mình đúng sao anh lại không được
nói cơ chứ.
- Không chả có gì đúng hết.
- Hay em cần thời gian . Anh cho em thời gian để suy nghĩ mà , em
không thấy anh tốt với em sao.
- Đúng anh tốt , anh rất tốt là đằng khác , nhưng mà từ trước tới
nay em chỉ coi anh là người anh trai mà thôi.
- Lại là anh trai .
- Em không cần thời gian , em luôn luôn có cầu trả lời : em cảm ơn
đã giành tình cảm cho em , nhưng em cũng xin lỗi là em không đáp
trả được nó.
- Anh không tin , anh không muốn nghe .
- Nhưng đó là sự thật . _ giọng nó trầm xuống _ em về đây.
Nó quay lưng đi , dù biết làm thế là có lỗi với Cường , để Cường
một mình . nhưng nó làm đúng , nó không thể đứng lại đó thêm một
giây một phút nào nữa. Sao những lúc thế này Cường lại nhắc đến tên
hắn chứ . Nó đã không muốn nghĩ , không muốn gì cả . Sau ngày hôm
nay nó và hắn coi như không liên quan gì đến nhau nữa. Cũng mày nó
kìm nén được khi chưa tát cho Cường một cái. Nó không có tình cảm
với hắn – đó là sự thật , không ai có thể phủ nhận được điều đó .
Mà sao cường lại giám khẳng định như vậy. Mỗi một bước đi , từng
dòng suy nghĩ của nó lại trở nên vô cùng rắc rối . Nó chạy , chạy
thật nhanh về phía trước . Về đến nhà nó lao phầm nên giường , đóng
cửa lại . Úp mặt xuống gối mà mắt mở trừng trừn . Nó làm tổn thương
Cường rồi , làm tổn thương người anh trai mà nó yêu quý. Nó cảm
thấy mệt mỏi kinh khủng. Mọi thứ cứ đến với nó ào ào rồi chống chất
nên nhau – nó không biết phải làm gì. định gọi cho Vân , nhưng giờ
này chắc Vân ngủ rồi , nó không làm phiền nữa. Nó thiếp đi .
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
]Duy đứng ở cầu thang , nhìn thấy Hân .Có lẽ cái suy nghĩ non nớt
của Duy đã nghĩ ra điều gì đó. Duy cầm máy gọi cho Cường. Cường
không nghe – có lẽ lúc này cường cần yên tĩnh. Cường lang thang
khắp con đường mà không biết mình đang đi về đâu , nhưng điều duy
nhất sai khiến Cường lúc này có lẽ là không bước về ngôi nhà
đó.
Qua đêm. Không có Cường trong nhà , có lẽ mọi người sẽ đặt câu hỏi
nhưng nó và Duy chỉ im lặng . Thầy quan sát rồi như hiểu ra gì đó.
Nó đi học với một tâm trạng không khá là mấy , khi nó có cảm giác
như tất cả quanh nó mất đi vậy . làm tổn thương một người và có cảm
giác lạ khi rời xa cái gì đó quen thuộc.
đến lớp nó như đứa mất hồn , chỉ ngồi một chỗ rồi nhìn ra cái nào
đó xa lắm , nhưg nó không biết là nó nhìn đi đâu và nó đang nghĩ về
cái gì nữa .
- hù _ vân doạ nó
- Uầy , bà làm gì vậy . Giật cả mình.
- Bà mới là người làm sao đó.
- Tôi làm sao.
- Thế sao đến lớp mà ngồi đờ người ra như thế chứ .
- Tôi thích yên lặng thôi mà.
- Nhưng vấn đề là bà làm sao.
- Tôi đang không hiểu nổi chính mình nữa.
- Chuyện của Phong à
- Sao lại là hắn ta
- Chứ không của ai bây giờ , theo tôi được biết thì Huy hiện giờ
điều trị bệnh rất đều đặn nên không thể phát bệnh được.
- Sao cứ có chuyện liên quan đến tôi là mọi người lại nhắc hắn sao
chứ. _ nó đột nhiên nổi giận rồi bỏ chạy
- Này , bà đứng lại cho tôi.
- …………… Nó không trả lời chỉ chạy . Nó tìm đến bờ hồ mà nó đã rớt
xuống khi tìm thấy cái móc treo cặp cửa hắn.
- Sao bà lại ra đây.
- Tôi muồn một mình _ nó nhìn xuống mặt hồ phằng lặng .
- Nhưng tôi không để bà một mình khi bà có chuyện như thế
được.
- Sao bà ngang ngược thế.
- Tôi ngang ngược vì ai chứ.
- Nhưng tôi đã nói là tôi không cần mà _ nó gần như hét nên.
- Sao bà lại thế. Chưa bao giờ bà to tiếng với tôi.
- Tôi …. Tôi xin lỗi .
- Bà nói cho tôi biết đi , tôi muốn được chia sẻ với bà mà.
- Tôi cũng không biết phải nói từ đâu nữa. Mọi thứ cứ diễn ra nó
không trong tầm kiểm soát của tôi.
- Có chuyện gì , bà kể rõ đi .
- Nhưng mà sắp vào lớp rồi , không đủ thời gian đâu , có lẽ chuyện
dài lắm.
- Cúp tiết cũng tôi nha.
- Không được nhá. Bà theo tôi lại hư rồi.
- Nhưng tôi muốn nghe , ngay bây giờ và ngay lúc này.
- Ngay trong lúc tôi rất khó chịu khi phải rời xa cái gì đó , thì
Cường lại nói thích tôi .
- Bà nói sao.
- Với tôi cường chỉ là một người anh trai thôi .
- Vậy là bà từ chối
- Chứ không tôi đồng ý chắc.
- Vậy sao bà buồn.
- Tôi làm tổn thương anh Cường , tôi không nghĩ mình sẽ làm vậy
.
- Không nghĩ là sao , bà cũng đâu có thích Cường đâu.
- Nhưng tôi sợ làm tổn thương người khác lắm.
- Hức. Chứ bà nghĩ người khác không tổn thương mà sẽ ổn lắm
hả.
- Tôi không biết nữa , từ đêm qua giờ Cường không về nhà , Duy và
Thầy cũng không nói gì với tôi cả.
- Duy biết à
- Có lẽ vậy.
- Còn thầy.
- Có lẽ thầy quan sát được và thầy biết được .
- Thế còn chuyện bà khó chịu là sao.
- Tôi không biết , đó là chuyện khiến tôi đau đầu nhất đây.
- Là Phong. Tôi thề là liên quan tới Phong .
- Lại là hắn ta .
- Tại bà rời xa cái cuộc sống quen thuộc khi có hắn ta bên cạnh
thôi,
- Không đúng , hắn là mối nợ của tôi , tôi phải vui khi rời xa hắn
mới đúng.
- Nhưng Phong trở thành một phần cuộc sống của bà từ lâu lắm rồi ,
Hân ạ.
- Tôi không biết nữa.
- Bà có cần tôi phân tích hộ không.
- Mà thôi , cứ kệ vậy , tôi không muốn nhắc tới nữa . Tôi tin vào
số phận .
- Số phận.
- Ừ
- Bà nghĩ nó sẽ đi về đâu.
- Về đâu cũng được nhưng tôi sẽ cố để đối diện với nó.
- Bà vẫn cứ muốn mình mạnh mẽ như vậy sao.
- Trước giờ tôi vẫn thế mà , tôi quen rồi.
- Ơ … tôi chả thích bà như thế tí nào.
- Ơ. Sao lại thế tôi như vậy tôi có thể bảo vệ được mọi người quanh
tôi cơ mà , trong đó có cả bà nữa .
- Tôi chả cần đâu.
- Tôi đọc tin nhăn cái đã.
- Dạo này gớm nha , tin nhắn đến suốt ngày .
- Sý , bà nói phét .
- Thế tôi nói có đúng không lại còn lắm chuyện lắm nữa.
- Không , chả đúng tý nào.
- Thế anh nào nhắn tin đấy . _ nó cướp máy .
- Uây , trả tôi đi .
- Xem số cái này . đuối 0544 , Quen giữ.
- Trời , trên đời này biết bao nhiêu cái số giống nhau mà , bà cứ
nghĩ linh tinh , trả tôi đây _ Vân cứ với , thì nó lại càng nghiêng
nghiêng.
- Từ từ xem nào : “đi đâu mà không đi học vậy” .
- Trả cái coi _ Vân giật máy .
- E hèm , e hèm , chèm chèm chẹp . Cùng lớp phải không.
- Không có mà.
- Thế sao biết bà không đi học . Thế nhắn tin lâu chưa.
- Đã bảo là không có gì mà.
- Có mà không có gì ý .
- Khai mau , đây là ai .
- Không có , tôi không biết mà , bà đừng hỏi nữa , cuống nên chết
tươi.
- Thế thì tôi phải để cho bà cuống chết thôi , kiểu gì cũng moi
được thông tin gì.
- Tôi vào lớp đây .
- đứng lại cái coi , muốn chạy nứa à.
- Tôi không trốn nữa đâu , tôi vào lớp học đây .
- Vào gặp chàng đó hả. Tôi vào mới.
Nó chạy ton ton theo Vân . Vân hai má ửng nên, chả giám nói gì cả.
Vào lớp nó tia tia cả lớp mà không thấy khuôn mặt ai khả nghi hết
chả thấy ai có biểu hiện gì lạ cả. Hơi buồn tý. Nó ngồi vào bàn học
. Có lẽ tâm trạng vừa bớt đi một chút thì lại có chuyện với nó.Duy
nhắn tin
- Chị đang học à
- Ừ , có gì không em .
- Chị gặp em một chút được không.
- Chuyện của anh Cường hả.
- Vâng, chị gặp em được chứ hả.
- Ừ. Cúp tiết vậy.
- Hỳ. Liều kinh.
- Hi sinh vì sự nghiệp.
- Sự nghiệp gì đây.
- Chưa xác định.
- Quán caphê nha chị.
- DREAM. hỳ hỳ.
- Đúng ý em rồi.
Ra ngõ vai Vân.
- anh cúp tiết đây cưng , ở nhà mà ngắm cái thằng chết bằm bà giấu
tôi nha.
- Ớ. Đi đâu đấy .
- Đi gặp Duy.
- Theo “ Dai “ bỏ bạn hả.
- Thôi mà , em biết “ Anh yêu em mà . đi có tí , tối cho đi ăn
kem.
- Thật ý á .
- Phét thế.
- Ơ.
- Đi đây.
Nó đến quán caphê và gặp Duy . Duy đã ngồi đó , có lẽ cũng lâu rồi
, thế nhưng trong con mắt Duy ẩn chứa điều gì đó lạ lắm , nó không
thể nhìn ra nối.
- Chị tới rồi.
- Sao trầm tư thế.
- Anh Cường về Nam rồi.
- …………….. Im lặng.
- Anh nói , anh cần có thời gian suy nghĩ.
- thế còn em , sao em không về cùng.
- Em về thì ai sẽ ngồi nói với chị đây.
- Ừ. Vậy là em cũng sắp về hả .
- Vâng , có lẽ vậy. Bố mẹ em cũng sắp về nước rồi.
- Ừ. Hai anh em sống khoẻ nha.
- Nhưng chị.
- Hả.
- Sao chị từ chối anh trai em , anh không tốt sao.
- Phù. _ nó thở dài _ Không , có lẽ là chị không đủ tốt.
- Là sao.
- Trước giờ với Cường cũng như với em chị cũng dừng lại ở tình cảm
anh chị em thôi , chưa bao giờ chị cho phép mình vượt quá cái giới
hạn đó .
- Chị vậy thôi sao.
- Chị rất cảm ơn vì lòng tốt của hai anh em đã quan tâm tới chị và
Huy trong thời gian qua.
- Không có gì mà chị .
- Ừ.
- Chị ăn kem đi.
- Em đủ tiền đãi chị không.
- Em chị sợ chị không ăn hết thôi , còn bao nhiêu với em cũng ổn
hết mà.
- Em nói nhá.
Rồi hai người trêu đùa nhau , vừa ăn vừa hàn huyên lại những cậu
truyện trước đây , nó vui lắm Duy cũng vậy nữa. Nhưng Duy đi nhanh
hơn nó tưởng . Sau ngày hôm đó , Duy chỉ chào thầy và Huy mà bỏ đi
lúc nào nó không hay . Chỉ để lại một dòng tin nhăn cho nó , chúc
nó khoẻ và chúc nó may mắn. Nó mỉm cười. Chỉ trong chớp mắt thôi nó
phải xa cả hai anh em nhà Duy. Có lẽ hơi hững nhưng nó hiểu lí do
vì sao Cường và Duy lại quay về. [/code]
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hắn mệt lừ , từ hôm đó tới nay không chịu ra khỏi giường , hắn
không muốn dậy không muốnnhìn cái ánh nắng dịu nhẹ vào mỗi buổi
sáng vì nó đẹp như người con gái mà suốt 3 ngày hôm nay nó đều nhìn
thấy mỗi khi nó tỉnh dậy. Cái khuôn mặt , luôn cả bộ Pijama hắn vẫn
chưa động đến , đúng hơn là hắn vẫn chưa biết được bộ dạng tôig tệ
lúc này của mình. Hắn say , thực ra thì tỉnh rồi chỉ là hắn không
biết phải làm gì cả , cái bản tính ngông cuồng của hắn đâu mất ,
cái bản tính bất cần , ngoài Anny thì 3 năm nay hắn chưa hề có bất
cứ tình cảm gì với bất kì đứa con gái nào cả , dù có xinh có đẹp
đến đâu hắn cũng không muốn để mắt tới. Hắn lướt qua những người
con gái xinh đẹp đó , không cảm xúc. Hắn chỉ coi họ như những con
búp bê , xinh đấy nhưng ngu ngốc và là những thứ vô trai vô giác và
con trai thì không bao giờ chơi búp bê.
Cuối cùng hắn cũng chịu ra khỏi giường , vì hắn biết cứ nằm mãi
cũng không giải quyết được gì cả. Với hắn , từ này tất cả sẽ trở về
như trước khi mà hắn chưa quen nó , khi tất cả hông là gì của nhau
, và hắn sẽ lại đợi mtộ người con gái mà gắn đợi suốt 3 năm nay
.
Bước vào nhà tắm , hắn dụi mắt ngước nên mệt mỏi nhìn vào trong
gương trong suốt 3 ngày nằm trên giường chưa một lần nào hắn dậy để
nhìn vào gương để thấy cái bản mặt tồi tệ của mình. Và
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Hắn hét lên như điên dại , hắn vò đầu ,
vuốt mặt , hắn không nhận ra chính mình nữa. Hắn dụi mặt liên tục
nhưng cái khuôn mặt đó vẫn thế. hắn không thể tin nổi mình đang
trong bộ dạng nào . đây là gì , ai đã biến hắn thành thế này ,
chính thức là như một chàng hề. Hắn chạy xồng xộc ra goài phóng lấy
điện thoại bấm nhanh số Long
- Em đây Anh yêu _ Long cười rich rich
- Rời ơi. Giờ còn đùa gì nữa. ông đang ở đâu.
- Giờ mới mở mắt à.
- Tôi hỏi ôg đang ở đâu
- Nhà
- Sang nhà tôi ngay
- Àm gì.
- Nhanh lên tôi sắp phát điên lê rồi.
- Ơ hơ. Có truyện gì thế, tôi sang ngay đây.
- Gọi cả Hoàng hộ cái. Tôi sẽ cố giữ bình tĩnh cho tới khi 2 người
đến, tôi nổi điên là vừa.
- Ừ biết rôi _ giọng Long có vẻ lo lắng
10’ sau. Long và Hoàng đã chạy sùng sục lên tầng lao thẳng vào
phòng hắn.
- Phong ơi ông đâu ròi. _ Giọng Hoàg có vè hoảng hốt.
Và sau đó thì hai người dựng lại ở cừa nhìn Phong với cái mặt xị ra
. Hắn ngước mắt nên , mặt trầm tư nhưng lại không hợp với bộ dạng
lúc này của mình . Cái miệg run run như con mèo ngồi ngoan ngoãn ở
mép giường , hai tay lại đa chéo để đàu gối. Sững người 3 giây
ngoài cửa sau đó thì Long và Hoang tròn mặt nhìn nhau và bắt đầu
lăn ra cười . Cười từ cửa vào phonghf , hai người họ ôm bụng cười
lăn lộn trên đất, lại bò lên giường ôm nhau mà cười. Cười đến nối
nước mắt tèm nhem . Hắn bực tức phải quay lại tay trống lạnh
:
- có tkôi đi không.
Tiếng nói của hắn làm hai người họ nẹp vào góc giường nhìn nhau rồi
nhìn hắn , Long và Honàg lại cười. Hắn muốn tức điên lên nhưng
không hiểu sao lại phì cười khi nhìn thấy hai thanừg bạn thân cười
như được mùa , như chưa bao giờ đuowcj cười , nên lại để cho cuowif
chán thì thôi . mà sao hai cái mặt kia nó cười nhìn ngu quá vậy.
Long thì vấn tơn tớn như ngày nào con Hoàng thì. Ơ her. Đúng là
cnhả tượng có một không hai khi một chàng tria trầm tĩnh lại cười
kinh khủng như hắn. HẮn nghĩ ra điều gì đó rồi mỉm cười vơ lấy cái
điện thoại. Hai tiếng tách tách phát ra liên tục khiến hai người
kai cứng đơ người ngước mắt nên nhìn hắn , hắn không ngờ việc đơn
giản này lại hiệu nghiệm như vậy , biết thế thực hành từ đầu. Hắn
cất điện thoại vào ngăn kéo và ngồi xuống giường.
- Cười chán chưa, cười nữa đi
- Ông làm cái gì ế. _ Mắt long chớp chớp
- Có gì đâu.
- Ông chụp tôi với Hoàng con gì .
- Điên.
- THế đưa máy đây xem nào.
- CHả có gì.
- Ừ thì thôi.
- Haha. thế cười chán chưa.
- Tôi vẫn muốn cười.
- Ờ thì cười tíêp đi.
- Nhưng mà sao.
- Ai alfm tôi ra nông nỗi này.
- Ông hỏi tôi làm sao tôi biết được.
- Ớ. giờ tôi không hỏi hai ông tôi biết hỏi ai
- Không biết,
- Ơ. Sao tôi hỏi cái gì hai ông cũng không biết thế, trong
khi….
- Khi làm sao…. Không biết tôi phải bảo không biết chứ.
- THế hôm đây ai lôi xác tôi về.
- Bọn tôi _ Hoàng từ hào.
- Ừ đúng rồi , mà giờ hỏi lại bủ không biết. Bọn ông lôi tôi về
xong biến người gợm tôi thành thế này giờ muốn cãi hả.
- Từ từ _ Hoàng giải thích.
- Làm thao.
- Không phải , hiểu lầm
- Lầm gì.
- Là thế này , thôi Long ông nói đi.
- Nói gì
- Thì đấy.
- Này , tôi không đùa đâu nhá , hai ông liệuhồn à nha.
- Ừa. sao dợ. _ Long hign Phong lại nhìn hoàng.
- tHôi thôi ngồi yên cho tôi nhờ. , suốt ruột _ Hoàng lừ
Phong.
- Ừ thì tôi vẫn ngồi yên mà , bắt kể thì biết kể cái gì mới được cơ
chứ.
- Cứ như trên trời rơi xuông ế nhỉ.
- Nhưng phải nói rõ mới biết được chứ.
- AAAAAAAAAAAA
- Gì đấy bay _ đồng thanh. N
- Ngồi đấy mà cãi nhau , nói nhanh lên không tôi giết chết cả hai
bây giờ.
- Ừ thì giờ nói
- Nói đi đang nghe.
- Nó cũng ngắn thôi ý mà
- Ngắn dài . không quan tâm.
- THì ông say đấy , xong ông bị đánh đấy
- Tôi biết , rồi sao.
- Xong rồi tôi mý phong lôi ông về.
- Tiếp
- Xong lôi ông vào nhà tắm/.
- Ờ. Và rồi lôi đâu ra cái bộ pijama tôi dấu àm cho măc.
- Xời ơi. Vội quá . mở tủ thấy xanh xanh xinh xinh lấy luôn. _
Hoàng cười hỳ hỳ.
- Để bên dười mà nó còn nhìn thấy , mắt như mắt cáo _ lẩm
bẩm.
- Nói gì đấy.
- Không kể tiêp đi. rồi thế ai biến tôi thành thế này.
- Không biết.
- Ơ
- À sau đó tôi gọi cho Hân
- Cái gì. Ông gọi cho con bé khùng đó làm gì hả. _ hắn nhảy cẫng
lên
- Ngồi yên _ đồng thanh
- rồi sao , mà gọi đến làm gì.
- Tôi và Long không biết chăm sóc cái của nợ lúc say rượ nên gọi
đến. Nhờ hân tí.
- THế mà nhỏ cũng chịu á.
- Thì chẳng phải còn ngày hôm đấy mới hết 3 ngày con gì.
- Ờ. Ròoi sao.
- Xong rồi về , con đâu cái sản phẩm đnág yêu này không phải tại
bọn tôi.
- Chả nhẽ con nhỏ đáng ghét đo sà.
- CHắc thế.
- Đúng là đầu gấu mà.
- Ơ nhưng sao lại gọi là đầu gấu.
- Ông không biết đâu con người đo đáng sợ lắm.
- Vậy là ông biết chứ gì.
- Ừ thì , không nhiều.
- Thế cũng là có. Haha
- Thôi đi.
- Ừ thì thôi
- Mà cũng phải công nhận để thế này ông dễ thương lắm , bọn tôi còn
không nhận ra nữa là mấy fan của ông nhể.
- Tôi làm gì mà có fan
- ỪU không fan thì cũng có vài em thao.
- Xuy. đẹp trai không phải cái tội.
- Ừ , đúng rồi thế mà nó vẫn là cái tôtị.
- Không hiểu.
- Hiểu làm sao được mà _ Hoang hất hàm.
- Thôi thôi , đi rủa mặt thay quần áo xong đi học . Ság tôi cúp rồi
, tại ông đấy.
- Sao dạo này chăm thế.
- À , em nó mới yêu mà _ hoàng cười đểu,
- Lớp mình ý hả
- Chuẩn.
- Thôi ngày nhá , có phải đâu mà. _ đỏ mặt
- Gớm , có mà không phải.
- Nhưng ông có định thật lòng khôg đấy.
- Không biết , không biết gì hết.
- Ơ thế nói chửa.
- Chửa.
- Ở ( part 2)
- Ơ gì mà mắt thế.
- Yêu mà không nói ý hả. ông bạn ga lăg của tôi âu rồi.
- Nhưng mà sợ
- Từ chối á.
- Ừ. Tại tôi cũng tiếng tăm quá mà. Giá như,….
- Mình hiền ……. Ha ha _ Long và Hoàng cười.
- Không
- Thế làm sao
- Giá như mình không đẹp trai lại hào hoa thế này
- Xin hồn .
- Hỳ hỳ.
- Thế phải tích cực lấy lòng tin nên chứ
- Khó lắm đó hồn.
- Khó phải làm.
- Ừ htì biết rồi , tắm đi nói lại lắm.
- Nói củng cấm ý a.
- Sỳ.