- Có được ăn nữa không _ hắn chớp chớp mắt nhìn nó
- Không.
- Vì sao.
- Thì không chứ sao
- Nhưng tôi đói lắm.
- Ăn thế còn kêu đói nữa.
- Không biết nhưng nó ngon mà.
- Có nhiều thứ ngon hơn nữa cơ.
- Nhưng tôi thích ăn nó.
- Tuỳ anh. Ngồi đây mà ăn một mình , tí anh đi bộ nha. Tôi đi trước
đây _ Nó đấy nghế đứng dậy
- Ơ. Đợi tôi trả tiền.
- Con bé trả tiền rồi mà cháu _ Bác bán hàng nở nụ cuời.
- Hở. À Dạ _ Rồi hắn chạy ra xe. _ Sao cô lại trả.
- Có sao đâu , lên xe đi .
- Nhưng đi ăn để con gái trả dơ lắm cô biết hông. _ hắn ngồi sau
xe.
- Chả có gì cả , với tôi là bình thường. Anh còn đi cùng thôi thì
cứ quen nó đi.
- Nhưng mà….
- chẳng sao cả. Giờ là lúc nào rồi mà còn quan niệm điều đó chứ.
Đúng là.
- Là gì.
- Không có gì.
- Mà cô trả lúc nào
- Lúc mà anh chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào bát bánh đa cua ý.
- Sao tôi không biết nhỉ.
- Làm sao mà anh biết được. Haha. _ nó cười mãn nguyện.
- Thế bây giờ cô lai tôi đi.
- Đi bán.
- Hả. Cô hâm à.
- Không.
- Cho tôi xuống.
- Làm gì.
- Chứ để cô lai tôi đi bán à.
- Nhát chết. thích thì nhảy xuống đi _ Nó nói rồi đạp nhanh hơn
nữa.
- Gì đó. Tôi không giám nhảy.
- Vậy kệ anh. Tý có làm sao tôi không chịu.
- Ơ.
- Đùa anh thôi. Tôi đưa anh đi một nơi , nhưng hứa với tôi là anh
phải làm những gì tôi nói đó.
- Đi đâu _ Giọng nói đầy nghi ngờ.
- Không đi bán là được chứ gì.
- Ư. Đâu cũng được.
- Hôm nay hiền thế _ nó quay lại chu môi.
- Gì đó. Hưrrrrrrrrrr _ hắn quay mặt đi , hai má hơi ửng hồng ( chả
giống con trai tí nào )
- Ngồi đây nhá. _ nó dựng xe rồi chạy vào một đại lí.
- Đi đâu đó.
- Mua đồ. đừng đi đâu , lạc tôi bảo _ nó chạy vào . Một lúc sau đi
ra và sách một túi đồ to , tòan là quà vặt không à.
- Mua gì nhiều thế , làm sao ăn hết.
- Tôi đâu nói là mua cho anh cơ chứ.
- Ơ. thế cô mua đi đâu.
- Lát nữa thì biết .
Rồi nó phóng xe đi . Nó lai hắn về khu ổ chuột , hắn ngồi sau có vẻ
khó chịu lắm , nhưng hứa là sẽ làm theo điều nó nói nên không nói
gì. Nó ra một bãi bóng rồi giật chiếc chuông treo ở đó. Một lúc sau
thì rất nhiều trẻ con , nhìn khá là nhếch nhác chạy tới.
- Chị chị Hân.
- Lâu lắm không gặp mấy nhóc lớn à nha _ Nó xoa đầu mấy đứa trẻ gần
đó. Còn hắn chỉ đứng nhìn không nói gì , rất bình thường.
- Chị đi đâu mà mất tích không nói với bọn em một câu vậy hả _ một
nhóc lớn tuổi nhất đứng ra nói với nó
- Chị có chuyện mà , giờ chị đền nha _ nó giơ cao túi bánh kẹo mua
được cho tụi nhỏ.
- Chỉ có chị Hân là yêu tụi em nhất thôi _ chúg nó hét nên.
- Được rồi , nhưng với điều kiện
- Gì vậy chị .
- Đi ra đây _ Hân kéo tụi nhỏ đi nói khẽ , khiến hắn đứng xe tò mò
ngớp theo nhưng không tài nèo biết được nó đang nói gì.
- Tụi em không thích làm vậy với người lạ đâu.
- Thôi mà. Giúp chị đi.
- 1 Lần thôi nhé.
- được rồi. như cũ nha.
- tụi em biết rồi.
Nó đi ra kéo tay hắn . Rồi lấy tay che mắt hắn vào :
- Gì nữa đây
- Cứ làm theo tôi đi. Nhắm mắt nha , không được mở đâu đó. Bao giờ
tôi nói mới được mở biết chưa.
- Nhưng làm gì.
- Khổ lắm , nói nhiều , cứ biết thế đi.
Môt lúc sau , khi nghe nó nói hắn từ từ mở mắt ra . HẮn đang đứng
giữa một hình tròn được tạo bởi những bông cỏ lau mềm mại do những
đứa trẻ cầm trên tay là đưa người theo nhịp bài hát Happy Birth
Day. Hắn ngỡ ngàng chỉ biết đứng nhìn những đứa trẻ đó. Trong mắt
hắn giớ đẹp chúng đẹp hơn bao giờ hết , hắn quên đi cái gianh giới
thân phận giữa hắn và lũ trẻ. Mọi thứ với hắn đẹp hơn bao giờ hết ,
gió thổi những bông lau khẽ lay , những cánh hoa mong manh bay
trước mặt hắn. Mọi thứ , chưa bao giờ hắn thấy đẹp đến vậy , dù đây
không phải là nơi thuộc về hắn và đây là lần đầu tiên hắn bước vào.
Vòng tròn tách ra , nó nâng trên tay một chiếc bánh kem nhỏ và đi
đến trước mặt hắn :
- Happy Birth Day._ Nó cười.
Hắn không còn nhìn thấy gì nữa , ngoài khuôn mặt ấy và nụ cười của
nó , nhẹ dịu như hoa lau , và thoang thoảng như gió. Chưa giây phút
nào hắn thấy nó đẹp đến vậy .
- nài. _ nó gọi to làm hắn giật mình
- Gì.
- ước rồi thổi nên đi không kem chảy hết bây giờ
- Hả.
- Hả gì , nhanh nên
hắn nhắm mắt và đưa tay nên trước mặt . Hắn chẳng bao giờ nghĩ rằng
mình sẽ àm cái trò trẻ con này. Vừa thổi nên xong. Bọn nhóc bên
ngoài hô to đếm ngươc 3 2 1 . Cả cái bánh kem dễ thương đó úp thẳng
vào mặt hắn không một chút thương tiếc. Chưa kịp định hình thì lũ
nhóc cùng nó hô to một lần nữa. Happy birth day to Phong. Nếu nhứ
là vài giây trước đây , có lẽ hắn rất tức giận nhưng mà giờ lời
chúc mừng sinh nhật của tụi nhỏ bất ngờ đến nỗi xua tan mọi buồn
bực trong long hắn .
- Cảm ơn nha. _ hắn nhìn nó và nói
- Không có gì . Đó là nhiệm vụ.
- Nhưng giờ tôi cần cô huỷ bỏ nhiệm vụ đó trong vài phút.
- Hả.
Chưa định hình được chuyện gì hắn đã lấy kem trên má mình rồi quệt
tứ tung vào mặt nó. Và thế là trấn chiến bánh kem bắt đầu nổ ra .
Lũ trẻ cùng nó và hắn , cứ nhảy xô vào rồi đanh nhau tranh giành
mấy cái kẹo và gói bim bim. Ăn không ăn quang nhau là chủ yếu. Hắn
thì có bao giờ thiếu mấy thứ này đâu , vậy mà lần này hắn chịu bò
lăn lộn duới cát để cướp mấy cái kẹo của tụi nhóc và cười lăn
lộn.
Tàn tiệc tụi nhỏ đi về. Còn nó với hắn ngồi bệt suồng đất tựa lưng
vào chiếc cột duy nhất ở đó. Nó thở , cươi hỏi hắn :
- Vui không.
- Vui lắm.
- Giờ còn muốn đi đâu nữa không.
- Đi ăn đi , tôi đói rồi.
- Tôi tưởng lúc nãy anh ăn nhiều lắm rồi chứ.
- Gì. Đánh nhau với tụi nó mệt như ma ý.
- Vậy thì đi.
- Dẫn tôi đi rửa mặt đã
- Tôi biết rồi. Đứng dậy. _ Nó kéo tay hắn .
Nó và hắn , 2 khuôn mặt nhem nhuốc đầy bánh kem và một chút đất cát
, đi xe đạp , ai đi qua cũng phải nhìn mà không nhịn được cười. hắn
thì xấu hổ , không biết dấu mặt vào đâu , còn nó cứ cười một mình
nhiều lúc khiến hắn phát tức. Nó đưa hắn đến một chỗ nước chảy từ
trên khe đã xuống , rất trong và mát .
- Ở trong thành phố cũng có chỗ này sao.
- Chỗ duy nhất mà tôi tìm được đó.
- Ừ. Nước mát thật đó.
- Dĩ nhiên rồi. Rửa đi , giống hai con mèo quá.
- Ừ.
- À khoan đã.
- Gì vậy.
Hắn quay ra thì đúng lúc nó dơ máy nên máy nên mà chụp cái tách một
cái . Nhanh hơn hắn tưởng .
- Oái. Cô làm gì vậy hả.
- Làm kỉ niệm.
- Vậy cô cũng phải cho tôi một kiểu. _ nói xong hắn chụp luôn
- Ơ . không được
- Sao không.
- Sn anh chứ sn tôi đâu mà chụp tôi làm gì.
- Nhưng tôi thích.
- Xoá đi.
- Không.
- AAAAAAAAAAAAAaaa. Tôi điên mất.
- đừng điên vào ngay hôm nay chứ. Lều lều
Tranh cãi một lúc không làm gì được , nó đành chịu thua.
- Đi ăn bánh gối nào .
- Bánh gối là bánh gì _ hắn tròn mắt
- Đi ăn thì biết. Bây giờ là 4h . ăn 1 tiếng ta đi tiếp.
- Đi đâu.
- Đi hết ngày thì thôi.
- Ừ.
Lúc ăn bánh , hắn cứ xuýt xoa khen ngon . Nước chấm thì cay , nước
mắt lèm nhèm cả mà hắn cứ nói toàn cái gì không à, làm nó nhiều lúc
phì cười , chút nữa thì sặc.
Ăn xong nó lai hắn đi rất xa. Hắn cứ ngồi sau vi vu nghe nhạc. Đến
một thung lung cỏ xanh mượt .
- Đến đây làm gì nữa.
- Tập xe.
- Gì. Tôi không tập đâu , ngã đâu lắm
- Không cũng phải có. Nhanh nên nào.
Trời ơi. Hai đứa to đầu rồi mà còn đi tập xe đạp , ngã vui dập ra .
Thế mà tiếng cười vẫn còn mãi trên môi của nó và hắn. Đến chiều
muộn thì nó và hắn dừng lại , cuối cùng thì hắn cũng biết đạp xe.
Hắn cười thích thú.
- Ngồi ngắm hoàng hôn nào.
- Đẹp thật đó.
- Hì.
- Cô hay ra đây lắm sao.
- Cũng thỉnh thoảng , khi tôi buồn.
- Vì sao cô lại ngồi đây khi buồn.
- Vì ở đây không ai biết đến tôi hét , tôi tha hồ hò hét mà không
ai nghe thấy , không ai nhìn hết .
- Ừ . Sở thích kì lạ.
- Không , nó hay mà.
- Ừ thì hay.
Nó chạy ra phía trước dang rộng hai tay và nói “ I want fly.” Mặt
trời dần xuống núi , những tia nắng dịu nhẹ đang nhuộm vàng cả cánh
đồng cỏ. Gió nhẹ. Hắn cảm thấy thật êm ái. Không biết bao giờ hắn
mới nhìn thấy nó một lần nữa. Nghĩ vậy thôi. hắn rút điện thoại và
chụp lấy ảnh hoàng hôn ở quanh đây , thật đẹp , màu đỏ của ánh mặt
trời , xanh của cỏ , và trắg nhạt của mây. Kiểu ảnh cuối khiến hắn
ngỡ ngàng , vô tình thôi , cụ cười của nó đã chiếm một góc của bức
ảnh. Nụ cười đó thật tươi thật đẹp , đẹp hơn cả khung cảnh bên
ngoài. Hắn rút tay lại , định xoá , nhưng rồi lại thôi . Hắn cất
điện thoại vào trong túi áo ngắm nhìn trời và nhìn nó một lúc. Hắn
và nó cùng về khi mặt trời đã không còn toả nắng được nữa .
Tối về nó ngồi học thì hắn đi đến bar cùng Long và Hoàng. Cả buổi
tối ngồi cùng hai thằng bạn mà hắn cứ tủm tỉm cười hoài à , làm cho
Long và Hoang muốn nhảy bổ vào và đập chết hắn ngay lập tức.
Hắn về nhà khá muộn. Thấy nó đang cười rích rích hắn gõ cửa bước
vào.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
- Cô nói chuyện với ai đấy
- À với anh Cường , Duy và Huy nữa. Nhớ mọi người quá.
- Sí. Tôi không phiền. Về phòng đây.
- Ừ.
Nó trả lời như vậy khiến hắn càng bực mình . Vừa bước từ phòng tắm
ra , có tin nhắn của nó . Hắn hậm hực đọc . Sau đó lại cười. Thì ra
là tin nhắn chúc mừng sinh nhật. Hắn không trả lời mà đi ngủ luôn,
trên môi vẫn còn nụ cười hạnh phúc . Nó cũng tắt đèn đi ngủ , vươn
vai một cái nó nằm ẹp xuống giưùơng , kết thúc một ngày dài khá mệt
nhưng thật vui.
Sáng hôm sau nó vươn vai bước ra khỏi giường , tuy rằng ngủ một
giấc tới sáng thế nhưng nó vẫn cảm thấy mệt mỏi sao sao ấy. Có
chuông ở điện thoại là lạ. nó lấy xem thì ra là thông báo nghi nhớ
, trên màn hình có nghi là. “ Ngày giải thoát khỏi địa ngục”. Đọc
xong nó ném máy xuống giường đi vào nhà tắm . Haizzzz! Thực sự với
nó hôm nay chả có chút sức sống nào cả . Hôm nay trời cũng không
đẹp. âm u , chắc là sẽ mưa. Mà nghĩ đi nghĩ lại đáng nhẽ ra hôm nay
phải là ngày nó vui lắm chứ , sao nó lại rơi vào cái tình trạng như
thế này , thật bực mình quá đi mà. Sao nhìn cái gì nó cũng muốn đập
phá hết. Và cũng chỉ đến đây thôi , cái cốc thủy tinh trong nhà tắm
vỡ tan tành không hiểu lí do tại sao. Nó thì thản nhiên nhìn đống
thủy tinh vỡ dưới sàn còn Hắn thì cò cò ở đâu chạy phi thằng vào
nhà tắm :
- Chuyện gì thế
- Ơ điên à. Vào mà không gõ cửa
- Gõ cửa gì ! Tự nhiên nghe tiếng đổ vỡ không chạy nên thì
sao.
- Đã làm sao đâu.
- Cô phá nhà tôi thì có ý.
- Có vỡ một cái cốc mà sao anh phải như thế . _ nó hậm hực gắt nên
bỏ ra ngoài , mặc kệ cái đống đổ vỡ còn nguyên trên sàn
- Ơ. _ Hắn ngơ ngác nhìn theo
Nó đến bàn học cầm cặp sách đi luôn , chả buồn nấu ăn sáng cho hắn
nữa :
- ơ không nấu ăn sáng cho tôi à
- Không. Tự đi mà nấu .
- Nài ……….. Thái độ gì thế hả
Nó không buồn quay lại nhìn mặt hắn luôn. Sao hôm nay đột nhiên nó
nhìn cái mặt ý nó ghét đến đáng sợ. Không biết hôm nay nó bị sao
nữa. Bức bách khó chịu . Nó đi ra khỏi nhà hắn , đi bộ đến trường
luôn . Còn hắn cứ ngơ ngơ trên nhà , không hiểu truyện gì đang xảy
ra , xuốg đến nơi thì đã không thấy nó đâu rồi , vội vàng lấy xe
đuổi theo.
Chả hiều vì lí do gì nó lại đi đường khác đến trường , khác mọi
ngày , nhưng đến khi nhận ra thì nó đã đi được nửa đường rồi . Nên
thôi cư đi tiếp. Còn hắn thì vừa đi vừa ngóng để tìm nó. Mà không
thấy . Rồi trời mưa. Vô tình thôi cả hai đều dừng lại , đều ngửa
mặt nên trời và cùng đưa tay ra hấng những giọt mưa nhẹ ban đầu.
Rồi cả hai đều chạy tìm chỗ chốn. Nếu là tính con đường để 2 người
này tìm đến nhau thì xa lắm , nhưng khoảng cách thì gần thôi. Chỉ
cách nhau một bức tường . Hắn đứng tựa vai vào tường nhìn ra cái
con đường trắng xoá mưa , lưa thưa bóng người . Nhưng chiếc xe máy
vụt qua rất nhanh chỉ nhìn thấy một ánh ság mờ trong mưa trắng .
Còn nó vì lạnh mà ngồi rụp xuốg đất , co lại giốg con mèo con tội
nghiệp bị lạc đường trong phim mà nó thường xem cùng Huy. Lúc này
nó cũng nhớ Huy lắm , nhớ cả Cường và Duy cả thầy nữa. Nhưng sao
chỉ lúc này nó mới thấy nhớ . 2 ngày hôm nay sao nó không thấy ,
nỗi nhớ đó không hiện diện trong nó . Đã có ai đó , ai đó đã thay
thế vị trí đó và đánh mất nó . Nhưng sao nó không biết,. Nó ngây
ngô , vẫn không nhận ra điều gì. Và nó biết đã có người khiến con
tim nó loạn nhịp , nhưng nó không biết là ai. Cứ mải mê với dòng
suy nghĩ miên man đó mà nó không biết có điện thoại . Là
Hoàng.
- Em đi cùng với Phong chứ
- Em không . Sao không ạ
- Cũng không có gì đâu. Không thấy ông ta đến lớp cũng không thấy
em , nên anh gọi hỏi thử thôi,
- Em đang mắc mưa , nên không đi được . Chắc hắn ta bỏ đi chơi
rồi.
- Ừ. Anh gọi không ai nghe máy , không biết làm gì nữa.
- Ờ.
- Em gọi hộ anh với . Thế nhá. Anh đi có việc.
- Ơ…. Ơ…. Em không ………. TRời ạ…._ nó lắp bắp rồi hét nên_ Sao lại
là em , sao phải gọi cho cái tên chết tiệt kia chứ.
AAAAAAAAAAAAAAAA.
“ỊCH”. Từ trên tường có người nhảy xuống đứng cạnh nó.
- Á. Giật mình _ nó hét nên.
- Cô làm cái quái gì thế hả.
- Tôi phải hỏi anh câu đó mới đúng.
- Tôi đứg bên kia , nghe cái giọng của cô thì tôi nhảy sang.
- Sao anh biết là của tôi , nhỡ nhầm thì sao.
- Có mà nhầm.
- Hừ. Xe đâu
- Bên kia kìa.
- Điên à mà để bên đó , nhỡ mất thì làm sao.
- Mất được , dĩ nhiên là tôi khoá lại rồi .
- Khôn thế.
- Khôn gì , thông minh.
- Khôn.
- Không cãi nhau với cô nữa , thế sáng nay làm sao.
- Làm sao là làm sao _ nghe đến đây nó quay mặt đi , dịch lui ra
một tý.
- Không nói câu nào , cứ đi là đi luôn , còn không làm đồ ăn sáng
cho tôi nữa chứ.
- ………………… _ Im lặng
- Này.
- Cái gì.
- Trả lời đi.
- Có cái gì mà trả lời.
- Her. Tại tính cô thất thường nên trời hôm nay mới mưa đó.
- Ai nói anh thế , tôi làm sao.
- Nói thật đi cô buồn khi sắp phải về nhà rồi đúng không.
- Anh điên à. Tôi vui còn chẳng hết thì buồn cái gì.
- Vậy sao đột nhiên cô lại thế.
- Thế là thế nào .
- Thế nào cô phải hiểu chứ. Cô thông minh lắm cơ mà.
- Không biết. Không biết gì hết.
- Trả lời đi , có phải cô thích tôi rồi không.
- ĐIÊN À. Tôi thề tôi mà thích anh sét đánh tôi liền.
“ĐOÀNG “ . Nó vừa nói rứt câu thì sét ở đây nổ cái đùng một cái ,
Hắn chưa kịp nở nụ cười vì hắn nói đúng thì đã chết đứng người vì
có một vòng tay ôm từ phía trước hắn , rất chặt . 2 con mắt của hắn
trợn hết cỡ luôn. Đây là lần đầu tiên có người ôm hắn chặt và ấm
như thế này. Hắn cứ đứng đó , tim đập thình thịch thình thịch .
Không gian chỉ toàn tiếng mưa. Con nó sau khi định hình có chuyện
gì sảy ra thì đã đẩy hắn ra lập tức. Hai má ửng hồng nên. Rõ đáng
yêu. Quay sang nhìn hắn , ấp úng :
- Xin …. Xi….n … lỗi… Tôi sợ sét.
Rồi chạy mất tiêu luôn. Hắn ngơ người một lúc mới kịp đuổi theo.
Kéo tay nó vào một mái hiên khác :
- Tự nhiên chạy đi đâu đấy.
- Kéo tôi vào đây làm gì.
- Thế bị dở à mà chạy ngoài mưa , xong tối về lại ốm.
- Chuỵện của anh phải quan tâm à.
- Osin của tôi mà. Ít thì cũng còn ngày hôm nay nữa đó.
- Hừ.
- Mưa này chắc lại nghỉ rồi.
- Gì . Tôi không nghỉ được.
- Thế cô định đi mưa đến trường sao.
- Bây giờ tôi phải làm sao.
- Hôm qua xin phép nghỉ lí do gì.
- Ốm.
- Thế thì hôm nay cứ ôm mà xin thôi .
- Nó cứ làm sao ý.
- Sao chả sao.
- Nhưng mà….
- Thôi được rồi. Để tôi _ hắn nói xong rút điện thoại ra gọi cho
Hoàng _ Alô Cưng hử.
- Ông muốn chết à.
- Ít sợ.
- Sao không đi học.
- Mưa này , ông bảo tôi bay đến à.
- Ý nghĩ không tồi.
- Grừ.
- Thế có chuyện gì.
- Xin phép cho con bé hân tại nạn xe vào viện rồi nhá.
- Gì. Đùa à. Tôi vừa gọi điện cho Hân xong mà, thế có nặng khôn g,
chiếu chụp chưa.
- Sờ tốp. hỏi lắm thế. Không sao , không có lí do nào nghĩ học thì
cứ nghĩ bừa thế đi.
- Ông đùa kinh thân. Hú hồn thằng bé.
- Có mà bé. Thế trốn tiết à mà giờ vẫn nghe máy
- Cănteen. Không trốn sao nghe được máy ông.
- Ừ. Long đâu
- Trên lớp.
- Cái gì. Tiết đầu môn gì
- Văn.
- Tôi có nghe nhầm không.
- Không đâu , hắn ta hôm nay ngồi trên lớp ngắm gái.
- Ai cơ.
- Thì đấy , ông hiểu ý tôi mà.
- À À. Thế này là không được. Liệu có thật không.
- Nghe cũng thật lắm , mới âm thầm thôi cũng không giam ho he
gì.
- Ồg. bạn bè trong lớp mà nó chơi vớ vẩn là không được , ông lo dạy
bảo nó đi.
- Này. Có cả nhiệm vụ của ông nữa đây.
- E hèm. Thôi thì tôi cũng biết là thế , nhưng mà .. tôi bận lắm
chứ.
- Bận gì. Có mà bận khối.
- Ừ thì khối cái bận thây.
- Tôi bên văn mà phải chịu thua ông á.
- Thôi thôi. Cúp đây , lâu lâu nó nhiễu sóng , sét đánh bỏ
bà.
- Ôi zời. Có mấy khi được thử cảm giác mạnh đâu . Sao ông phải chùn
mà.
- Không , cái phúc đấy tôi nhường ông.
- Ấy chết , tôi lại không giám nhận , dù gì bạn bè cũng lâu nay ,
biết là phúc cùng hưởng hoạ mày chịu à nhầm hoạ cùng chịu , nhưng
tôi không thế cướp giật giữa ban ngày như thế được.
- Không có gì . Tôi hiểu được tấm lòng của ông mà.
- Thôi cúp.
- Haha . Next đi. _ Hắn vừa cất điện thoại xong thì bị nó giáng cho
một cú vào bụng , một cái đạp vào chân. Cầm tay lắc lư lắc lư người
, chóng hết cả mặt:
- Sao anh có thể nghĩ ra cái lí do đấy chứ.
- thế không thì làm sao , gì cũng không chịu.
- Mai tôi biết đi học nhìn mọi ngươi làm sao _ nó cứ lắc lắc
hắn
- Chóng mặt _ hắn hét nên.
- Ơ. Tôi tưởng cái bao cát.
- Nài, cô cận không.
- Không.
- Vậy mà cô nhìn một hotboy thế này thành cái bao cát là sao
hả.
- Tôi lộn. . đứng cạnh anh nó áp lực quá.
- Sý. đồ con gái lắm chuyện
- Đã thế không thèm nói nữa.
- Đi ra chỗ khác.
Nói xong nó đi luôn , đi đứng típ ở cuối hiên . Hắn tựa lưng vào
tường ngắm mưa , còn nó thì đưa tay ra hấng nước mưa chảy từ mái
xuống. túc đầu là một tay , sau thành hai tay . Lạnh thật , nhưng
nó thích lắm , cứ cười cười một mình làm hắn tò mò quay sang. Chút
bối rối , nó đẹp , và chưa lần nào thấy nó ngây thờ trong sáng đến
thế , có lẽ bình thường nó phải suy nghĩ quá nhiều.
- đứng lui vào khôgn lại ướt như tắm bây giờ.
- Sao không nói sớm
- Nói gì.
- Cầm cặp đây tôi đi tắm.
- Hả.
- Tắm mưa . Tôi thích tắm mưa lắm luôn.
- Ơ.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chả kịp nói gì nó đa chạy thẳng ra ngoài trời . dang rộng hai cánh
tay và hét lên thích thú . Ngửa mặt nên trời đón những hạt mưa mùa
thu lành lạnh. Nhưng nó thích cái cảm giác này. Còn hắn cứ đứng
nhìn nó mãi. Rồi lại bất chợt cầm điện thoại lên chụp một kiểu ảnh
của một con bé hâm hâm , tắm mưa mùa thu. Được nửa tiếng , hắn thấy
hơi lo , gọi nó vào :
- Ê. Vào đi , nửa tiếng rồi.
- Ừm._ nó chạy vào _ grừ grừ lạnh thật _ nó xoa hai bàn tay vào
nhau.
- Lạnh còn thích tắm.
- …. Run …. Run.
- Lạnh lắm không.
- Có.
- Trèo tường ra với tôi.
- Hả , bây giờ á.
- Ừ.
- LÀm gì .
- Trông xe.
- Khoá rồi mà.
- thế có đi không. Một là trèo , hai là chạy đường vòng cô chọn
đi.
- Ashiiiiiiiiiiiiiiii.
- Hay là không giám trèo
- Sý. Anh đã trèo bằng tôi chưa.
Sau một hồi hì hục , 2 người cũng bật sang được tường bên kia. Tóc
nó ướt hết , nước cứ chảy chảy xuống cổ áo. Giật mình hắn quay mặt
đi , mở cốp xe , vất cho nó cái áo đồng phục thể dục :
- Nài.
- Làm gì.
- Lau tóc , lau người đi , con gái con đứa , không biết gì
cả.
- Hử. Biết gì cơ.
- Không có gì. Nhanh nên tôi chở về , dù gì người cũng ướt
rồi.
- Nhưng anh đâu có ướt.
- chứ không đứng đây đến bao giờ nó tanh mưa, xong nước mưa nó ngấm
về lại ốm.
- Cũng được.
- Lên xe.
- Ừ. _ nó leo lên.
- Ôm chắc vào.
- Không ôm
- Không ôm ngã đừng bảo tôi không nói trước.
- Ừ thì ôm. _ Nó vươn người về đằng trước. ôm hắn , hờ hờ.
Hắn lao xe về phía trước. Tốc độ. Lúc đầu nó hét nên vì sợ , vì rát
khi mưa cứ liên tiếp đập mặt đó. Sau , quen rồi nó cứ dang tay ra
cản gió . :
- Ngã giờ.
- Không sao
Nói thế thôi nhưng nó vẫn để một tân vòng lên trước , ôm hắn thật
chặt , Hắn nhìn xuống , mỉm cười. Rồi bỗng nhiên tim lại đập thình
thịch , một lần nữa loạn nhịp không rõ lí do.
Về tới nhà , 2 đứa cũng ướt . Thay đồ xong nó xuống phòng khách đã
thấy hắn ngồi lù lù ở đó rồi.
- Tôi đói , cô vào bếo xem có gì nấu tôi ăn đi.
- Ừ. Tôi cũng đang đói. 9h rồi , nấu cơm ăn luôn chắc cũng được
.
- Tuỳ cô đằng nào nát tôi cũng đi có viêc.
- Ờ.
Nó vào bếp lúi húi nấu cơm. Chả hiểu sao hôm nay nó nấu toàn món
ngon không à , nhiều ơi là nhiều. Nó bày mâm rồi gọi hắn ra :
- Sao hôm nay nhiều món vậy.
- Thì càng tốt chứ sao.
- Tôi là tôi sợ béo lắm.
- Anh béo được tôi đi bằng đầu đó nha.
- Sao không , người tôi hấp thu hơi bị tốt đó.
- Có mà tốt , nhìn như que củi mà lắm chuyện.
- Cô là người đầu tiên nói tôi như thế đó. Grừ
- Chứ sao
- Tôi được xếp vào hạng dáng chuẩn , dáng người mẫu à nha.
- Mẫu cái con khỉ khô thì có. Ha ha
- Cô muốn chết à.
- Tôi ít sợ.
- Thôi thôi , tôi không thèm chấp cô nữa , ăn cơm tôi còn đi có
việc.
- Mấy giờ anh đi.
- 11 – 12 h. Bộ cô hỏi chị dợ.
- Thì tôi hỏi biết chứ , anh đi tôi cũng đi , chứ ở nhà mình buồn
lắm.
- Cô đi đâu .
- Đi làm chứ đi đâu , Tôi nghỉ làm cũng lâu lắm rồi đó.
- À ừm.
Rồi hai người họ ăn cơm. Xong , nó dọn bàn rồi mang hoa quả ra bàn
khách ngồi. Hắn ngẩng đầu lên hỏi nó :
- Hôm nay tốt thế , mọi hôm tôi không nói cô cũng đâu có
mang.
- Chẳng qua tôi cảm ơn anh vì lai tôi về thôi.
- À ra thế.
- Chứ anh nghĩ làm sao.
- Không chả sao cả.
- Ừ. Thì biết thề.
- Mà này
- Gì.
- Hôm nay là ngày cuối cùng cô làm osin cho tôi đó.
- Tôi biết chứ _ nó thoáng giật mình.
- Cô vui lắm hả.
- Dĩ nhiên rồi , thoát khỏi địa ngục ai chả vui _ nó hơn hớn nhưng
thoáng qua mắt có một nét buồn khó tả.
- Ừ _ hắn cũng chỉ trả lời cụt lủn như thế.
- Thôi rồi , anh đi đâu đi đi , tôi cũng chuẩn bị đi đây._ nó đứg
dậy.
- À _ hắn gọi với.
- Gì vậy.
- Cô chuẩn bị đồ về nhà luôn cũng được , dù sao giờ đến tối, tôi
cũng không có ở nhà , nên cũng không có việc gì làm đâu.
- Ừ. … Cũng tốt. _ nó nõi nhỏ rồi lững thững nên cầu thang.
Nên trên phòng , nó nằm vật ra giường , sống mũi bỗng cay sộc, nó
chả hiểu vì sao . đột nhiên tới ở cạnh hắn , rồi cũng đột nhiên cái
đùng nó rời xa hắn. Nó buồn ư – nhưng vì sao mới được , nó với hắn
là oan gia , xa hắn là một niềm vui lớn nhất đối với nó rồi mà .
Sao nó lại cảm thấy khó chịu đến như vậy cơ chứ. bực mình nó úp mặt
xuống giường , không khóc nhưng cũng chẳng biết phải làm gì cả. Nó
cứ thỉnh thoảng lại vò đầu , vì nó không biết mình đang nghĩ cái gì
nữa . Hic. Nó mệt mỏi sao sao ý , nó chưa bao giờ rơi vào tình
huống này cả. điện thoại có tin nhắn của " con lợn đầu to " nó mở
ra xem : " Tý đi sau khóa cổng cho tôi nha. Chìa khoá khi khác đưa
cũng được , cảm ơn cô trong 3 ngày qua " . Nó thở dài. Ừ thì thôi
vậy, hắn đã nói thế rồi nó cũng không biết làm sao hết nữa , coi
như hoà , sòng phẳng hai bên . Tự nhiên chân tay ấn linh tinh vào
vào album ảh và có một bức ảnh hiện ngay trên mặt nó , nó sững
người. Là hắn hôm sinh nhật ở bãi bóng khu ổ chuột đây . Nhìn lúc
này trong ảnh hắn thật dễ thương , nó cười nhẹ , định xoá rồi nhưng
lại thôi. Đứng dậy nó chuẩn bị đồ ra về.
Bước ra khỏi cổng , nó quay lại ngắm ngôi nhà nó ở chưa được 3 ngày
rồi nó quay đi. Nó về đến nhà lại phải làm một tiệc giải thích cho
mọi người ở nhà về tất cả mọi chuyện. Rồi cũng về phòng , về căn
phòng mới chính là của nó từ trước tới nay. Nó nhằm nghiền mắt , nó
chả muốn nghĩ gì cả . Cường bước vào phòng , thấy nó ngủ nên lại
bước ra. Cường đang băn khoăn không biết có nên nói cho nó biết về
tình cảm của mình không.
- Anh _ Duy vỗ vai Cường khi thấy khuôn mặt đăm chiêu của anh mình
.
- Gì vậy , làm anh giật cả mình .
- Anh nghĩ cái gì mà như người mất hồn thế .
- Nghĩ cái gì , em cứ suy đoán linh tinh. _ Cường bước về
phòng.
- Oài. Em không đoán linh tinh đâu à nka . Anh thích chị Hân hả _
Duy lẽo đẽo theo sau.
- Gì . Em nói thế mọi người nghe thấy thì sao.
- Có ai mà mọi người. nhưng anh thú thật đi có phải không.
- Không.
- Thôi nha. Anh không dấu được em đâu. _ Duy cười cười.
- Thế còn em thì sao , em không thích hân chắc.
- Thưa vâng. Ngoài tình cảm chị em , em chả có chút đặc biệt nào
như anh đâu.
- Ừ thì có , nhưng Hân đâu có thích anh.
- Anh không nói sao chị ý biết.
- Nhưng mà…
- Nhưng cái gì mà nhưng , bình thương anh mạnh dạn lắm cơ mà .
Vướng vào tý mà đã…
- Gì. Anh hơi bị dũng cảm đó.
- Vâng. ! Vậy anh tỏ tình đi , để lâu bốc hơi đó. Chị hân tốt thế
mà, vào tay ai em cũng lo , nhưng là chị dâu em , em thấy ổn hết
chỗ để ổn cơ.
- Ừ.
- Anh cứ ừ đi , nhanh thông báo cho em nhá . Em hóng
Duy đi , để lại mình Cường trong phòng suy nghĩ . Có lẽ Cường phải
nhanh đưa ra quyết định cho chính mình.
Tại bar. 3 người đang ngồi quanh chiếc bàn quen thuộc. Hắn đã ngủ
được một giấc 7 tiếng đồng hồ rồi mà giờ Long với Hoàng mý đến
:
- Sao rồi. _ Long nhìn hắn
- Nó về rồi.
- Chưa hết 3 ngày mà.
- Ở lại cũng có làm gì thêm nữa đâu , nó thích thì cho nó về
vậy.
- Ừ . Thế còn ông _ Hoàng hỏi
- Tôi thì có thể có chuyện gì xảy ra được cơ chứ.
- Ông nói thật không đó.
- Vậy hai người nhìn tôi giống đang đủa lắm hả
- Ừ _ đồng thanh.
- Trời.
- Tôi thấy ông chả bình thường chút nào _ Long nhìn chằm chằm
- Long nói đúng rồi đó . ông có gì , nói cho bọn tôi nghe , chứ
nhìn ông thế này , 2 thằng chúng tôi chắc cũng không thoải mái được
.
- Tôi cũng không biết nữa . Giờ đầu óc đang dẫn hỗn lộn , không
biết phải nghĩ gì và làm gì . Haizzz!
- Chuyện của Hân à_ giọng Hoàng buồn buồn.
- Có lẽ vậy.
- Ông thích Hân rồi _ Long uống một ngụm bia.
- Tôi không biết , và tôi cũng không muốn biết gì cả.
- Anny _ Hoàng đột nhiên thốt nên.
- Gì .
- Ông vẫn còn nhớ Anny , chỉ có Anny mới làm ông đau đầu như
thế.
- Tôi….
- Ông vẫn chưa quên được à.
- Ừ. Còn người con vật ông bảo tôi quên làm sao.
- Khó nói quá. _ Long khẽ vò đầu.
- Thôi bỏ đi , đừng quan tâm mấy chuyện vớ vẩn nữa. Ra nhảy
đi.
- Này _ Hoàng gọi với.
- Đi thôi _ hắn đi , không quay lại .
- Ra thôi . _ Long đứng dậy
Hắn ra trước , Long và Hoàng ra sau . Hắn ngồi ở quầy , mới có tý
thôi hắn đã uống hết 3 ly rượu hạng lặng rồi , 2 thằng bạn không
kịp ngăn thì hắn đã choạng choạng ra sàn. Nếu như bình thương 3 li
nay với hắn chắc không là gì , nhưng vì người nặng trĩu tâm trạng ,
nên mới uống đã say. Thả hồn vào điệu nhạc của vũ trường , hắn quên
tất cả , hắn không nghĩ gì nữa. Hắn cứ lắc cứ nhảy như một kẻ điên
, như một người không làm chủ được hành động. Long và Hoang vẫn
đứng bên nhìn thằng bạn thân tàn tạ đến thế này . Trước đây , khi
Anny bỏ hắn đi , cũng là lần đầu tiên hắn bắt đầu bước chân vào bar
, lần đầu tiền biết chạm vào công bia . li rượu. Lần đầu tiên trong
đầu hắn có khái niệm " Gái " là gì. Rồi trong cái ánh đèn mở ảo đủ
màu của bar , hắn nhìn thấy một người con gái áo trắng tóc vàng ,
mắt xanh biển long lanh đang nhìn hắn , cười với hắn. Rồi hắn lại
nhìn thấy một người con gái mặc bộ đồ bóng rổ , đội mũ rất rộng ,
đang nhìn hắn , chỉ nhìn thôi , không cười , không nói , trên khuôn
mặt không chút cảm xúc. Hắn khua tay vào không khi chạm tới hai
người con gái đó rồi họ cứ xa dần xa dần rồi mất hắn. Hắn chùng
chân , ngã , hắn ôm phải một đứa con gái gần đó , nó quay lại nhìn
hắn . Hắn cười , đưa tay vuốt nên má nó , Long và Hoàng không kịp
chạy ra đỡ thì hắn đã lĩnh nguyên một cú đấm vào mặt rồi đá bị đánh
tứ tung cả. Rõ là vừa đứng trước mặt 2 thằng bạn xong mà mất tiêu
bao giờ cũng không biết . đến lúc nhìn đám lộn xộn mới biết là bạn
mình . 2 người họ nhảy vào kéo được hắn ra rồi đập lại một trận làm
loạn cả bar nên mới chịu thôi . tổn thương nặng nề cho những ai
giám động vào bạn của họ. Dìu hắn vào phòng , Long chỉ muốn đập cho
hắn thêm trận nữa cho thôi , mà nhìn hắn thằng bạn thân bị đánh
ngay tại đại bàn của mình , Long thấy có lỗi và muốn xử thằng kia
thêm trận nữa quá .
- Tôi muốn đập lão này lắm rồi _ Long gầm gừ.
- Thôi mà , giờ Phong như thế rồi con đập nữa chắc mai anh em mình
được mặc đồ đen quá . mà tôi không thích màu đen lắm đâu nha.
- Thì chỉ nói thế cho oai , như đánh gì nữa .
- Tôi biết mà.
- Cho hắn về nhà thôi .
- Mà tôi mý ông thế này , chăm hắn qua đêm là cả vấn đề đấy.
- Gọi cho Hân đi.
- Nhưng …. _ hoàng lưỡng lự.
- Hết hôm nay mới hết 3 ngày , ông yên tâm.
- Ừ.
- Lấy máy Phong gọi đi .
- Hay đới . ông hiểu ý tôi à nha _ Hoàng cuời. – mà ông ra lưu là
cái gì ý nhỉ.
- Cứ cái gì đặc biệt nhất thì gọi.
- Xem nào . Đ Đ G là gì.
- Đ Đ G ý á.
- Ừ.
- À . Đồ đầu gấu.
- Thế thì đúng Hân nhà mình rồi
- Gọi thôi.
Sau một hồi nhạc chờ dìa đườn :
- Hân hả.
- Anh gọi tôi cái gì thế , tôi không đi đaua nha , anh bủ cho tôi
về tôi đó _ nó nói một hồi.
- Anh Hoàng mà.
- Ớ. Ơ.
- ớ gì.
- Sao anh cầm mấy Phong.
- À là thế này , em đến nhà Phong luôn đi , truyện nó dài
lắm.
- Nhích.
- Đến đi , còn sớm mà.
- Vâng ợ.