- Như anh nói. Bóng rổ là niềm đam mê của tôi. Nên hi sinh sinh vì
bóg rổ tôi sẽ không hối hận , dù có chuyện gì sảy ra.
- ………. Im lặng , Hắn không nói gì nữa. Chỉ khẽ mỉm cười
- Nếu không còn gì . Tôi về.
- Cứ tự nhiên.
Rồi nó bỏ đi, trong long chút hậm hực và lo lắng. Suy nghĩ một vài
điều. Không hiểu sao mọi thứ nó suy nghĩ lúc này đều vây quanh hắn,
sự im lặng sau lời nói của nó , và điều kiện chỉ 3 ngày , hắn tốt
đến vậy sao.
- Ngày mai sẽ là một ngày mới đầy thú vị _ Hắn nằm dài ra chiếc
nghế sô pha.
- Ông định sẽ làm gì. _ Hoàng thắc mắc.
- Tôi cũng chưa biết, xem thái độ của con nhỏ đó rồi tính.
- Thì cứ làm như trong phim hàn quốc đấy. _ Long cười cười.
- Thôi đi ông. Hàn quốc gì chứ. Ông nhìn tôi hợp với mấy cảnh lãng
mạng đó lắm sao.
- Thì không hợp thì làm cho nó hợp đi. Haha.
- Dẹp dẹp. Về ngủ thôi mai còn bắt đầu trò chơi chứ.
5h30 sáng ……………..
Chuông điện thoại của nó reo inh ỏi. Nó khuơ khuơ cái tay để tìm
chiếc điện thoại. :
- Quái lạ , mình đâu có hẹn giờ vào lúc này đâu chứ. _ nó tự nói ,
giọng ngái ngủ.
- Dậy nhanh nên. _ Cái giọng con trai mà chua lanh lảnh phát ra từ
trong điện thoại , nó dụi mắt , nhìn lại điện thoại . Con lợn đầu
to đang gọi ( nó lưu từ bao giờ ý nhỉ ).
- Anh điên à. Sáng sớm đã gọi làm gì .
- Ngày đầu tiên đó.
- Ngày đâu gì _ nó gắt.
- Hừ. đừng nói là quên nha. Mới tôi qua nói xong đó.
- Anh không cho ai ngủ à…………
- Không nói nhiều tôi cho cô 15’ đến nhà tôi. Nhanh nên. _ Hắn cúp
máy rồi mỉm cười.
- AAAAAAAAAAA. Điên rồi điên rồi _ nó lầm bầm vất vả ra khỏi
giường.
Nó đạp xe tới nhà hắn , trên đường đi , nó không ngừng chửi rủa cái
tên chết tiệt. Đến cống nó dắt xe vào. ĐÃ thấy hắn đứng lù lù một
đống ở cửa , cười cười , nhìn cái mặt điêu không chịu được :
- hơn 13’ . Tác phong cô cũng nhanh gớm nhỉ.
- Anh có điên không.
- Không.
- Có bị hâm không .
- Cũng không.
- Thân kinh vẫn ổn định chứ.
- Chắc chắn rồi.
- Vậy tại sao bắt tôi đến nhà anh vào cái giờ này.
- Thế osin để chủ gọi chứ để làm gì mà phải gắt, ha ha. Có 3 ngày
thôi , cố chịu đi.
- Tôi tưởng rằng anh tốt bụng , vậy mà. …
- Tốt bụng á. .. Cô ăn nhiều dưa bở quá rồi. Vào nấu đồ ăn sáng cho
tôi .
- Không biết nấu.
- Không biết phải tập. Nhanh tôi con đi học.
- Tuỳ thôi. Nếu như anh ép tôi nấu.
- Đơn giản vậy sao. Ngon tôi mới ăn, không thì cho cô tập nấu cả
ngày.
- Hả. Anh điên à. Tôi còn đi học.
- Cô thông minh không cần phải học nhiều. Thôi lề mề quá. Nhanh
nên.
Nó lết bước chân nên bậc cửa , hậm hực , bụng nó còn đang réo ầm ĩ
nên đây , vậy mà hắn. Hưrrrrrrr. Tức quá , nhưng phải nhịn.- nó tự
nghĩ. – 3 ngày thôi , 3 ngày thôi cố nên nào , mày sẽ làm được
mà.
Nó vào bếp mở tủ lạnh , mọi thứ cũng hơi hơi quen thuộc với nó , vì
nó đã từng ở đây một lần rồi. Nhanh gọn nó úp cho hắn một to mì với
trung gà , đập thêm chút gừng và hanh hoa. Nó bê ra bàn để trước
mặt hắn :
- Xong rồi.
- Gì vậy
- Mì tôm.
- Cũng được. Thế ăn gì chưa .
- Chưa.
- Ăn cùng không.
- Không.
- Vậy ra ngoài cho tôi ăn , đứng lù lù ai mà ăn nổi.
- Anh tưởng tôi muốn chắc. _ rồi nó bỏ đi.
- Trong tủ có sữa tươi đó. Lấy mà uống.
- Cảm ơn , nhưng tôi sợ độc.
- Tuỳ cô thôi. _ nói rối hắn cúi xuống ăn.
Nó ngồi ngoài phòng khách, nghịch nghịch mấy đồ trong phòng . Vừa
đi vừa nói :
- anh là con trai mà nhà cửa cũng sạch sẽ nhỉ.
- Có người dọn mà _ hắn không nhìn ra chỗ nó.
- Vậy còn phải bắt tôi làm osin làm gì.
- Thích. Đang buồn.
- Buồn. Tôi là trò chơi của anh à.
- Gần gần thế. Có 3 ngày mà sao cô nói nhiều thế._ hắn gẩng nên
nhìn nó
- Gì. Anh có biết 3 ngày làm osin cho anh với tôi nó là 3 thế kỉ
không hả.
- Tôi không phải là cô làm sao tôi biết được.
- Hưrrrrrrrrrr.
- Mà khi nào tôi gọi là cô phải đến ngay đó.
- Tôi còn việc của tôi nữa chứ.
- Hoãn hết lại đi. Có 3 ngày thôi mà.
- Sao anh nói nghe đơn giản thế hả . Có 3 ngày thôi mà. _ nó kéo
dài câu cuối.
- Không đúng là gì. Không thì chuyển đồ sang nhà tôi ở 3 ngày đi.
Nghe vẻ ổn nhỉ.
- Không . Không. Tôi không điên.
- Nhưng tôi thích thế.
- Sang đay bất tiện , ngủ nghỉ khó khăn , ăn uống mất tự
nhiên.
- Đúng là đồ con gái , lắm mồm. Không nói nhiều. Tôi muốn thê.
Không thì cô đừng có trách.
- Ôi. ước mơ của tôi.
- Thế bây giờ cô tính thế nào.
- Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzz!
- Thở dài cái gì. Trả lời đi.
- Thôi được rồi. _ nó ngám ngẩm đi ra ngoài cửa. _ tôi đi học
đây.
- Hở sớm thế.
- Vâng thưa anh , tôi đi xe đạp.
- Ai bắt cô đi xe đạp. Tý đi xe với tôi , hôm nay tôi có nhiều đồ
xách dùm tôi nữa.
- Gì . Còn phải đi học cùng nữa á. Sao tôi khổ thế này.
- Không nói nhiều . Tôi đặc biệt cấm cô không được kêu than , khóc
khổ ở đây nhá. Tôi ăn xong rồi. Rửa bát đi , tôi nên thay đồ đi
học.
- Biết rồi. _ nó lững thững đi vào nhà bếp dọn dẹp một chút.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hắn đứng ngoài cửa , cắn chiếc tai nghe vào trong điện thoại , rồi
đeo vào . Nó đi ra đeo chiếc balô đen lên lưng :
- Tôi xong rồi . đi được chưa.
- Cô lề mề quá đấy .
- Anh thích nhanh thì tự đi mà làm
- Cô nói thế thì tôi bắt cô làm osin để làm gì.
Nó không nói gì thêm nữa . Bỏ ra ngoài cồng.
- uầy. _ hắn gọi với theo nhưng nó không trả lời.
- Này. Dỗi à. Đúng đồ con gái mà _ hắn nhăn nhó dắt xe ra ngoài
cổng. Hắn tung chìa khóa cho nó
- Khoá cổng vào rồi nên xe đi .
- Tôi không nên. Anh đi trước đi.
- Cô điên à. thế cô đi học bằng gì.
- Tôi đi bộ.
- Đầu óc cô hôm nay có vấn đề à . Lên xe _ hắn gần như hét
nên.
- Tôi không lên.
- Thật không chịu nổi nữa. _ hắn xuống xe kéo tay nó _ đi theo tôi
nhanh nên.
- Bỏ ra . Tôi không đi _ Nó giằng lại.
- Sao cô cứng đầu thế hả.
- Biết tôi cứng đầu thì anh bỏ tôi ra đi _ No đạp một cái đau điếng
vào chân hắn.
- AAAAAAAAAAa. Con nhỏ đáng ghét này _ Nói thế hắn càng cố lôi nó
đi thật mạnh .
- Tôi không đi mà , tôi đã nói là không đi mà.
- Cô cứ thử không đi xem. _ Hắn buông tay nó ra mà bế sốc nó nên
xe. Nó vùng vằng nhưng vô ích . Hắn chụp cái mũ bảo hiểm to lù nên
đầu . _ Ngôi yên đó _ Hắn hét nên.
- Anh đúng là đồ con lợn đáng ghét.
- Còn cô là đồ đầu gấu. _ rồi hắn mỉm cười phóng xe đi.
Nó ngồi sau , gió tạt qua , ngọn tóc thưa thớt khẽ bay. Nó cũng
không nói gì , chỉ đột nhiên mỉm cười . Lạ lắm , nó cũng thấy lạ
nữa.
Hắn và nó dừng xe ở cổng trường. Bao nhiêu ánh mắt xung quanh đều
dồn về phía nó hết đó. Long với Hoàng chả biết từ đâu đến , cươi
rích rích :
- Gì thế này . _ Long khoắc vai hắn.
- Ông có nghĩ là lộ liễu quá không hả _ Hoàng nháy mắt.
- Ngày đầu tiên mà.
- 2 người này cũng biết sao _ nó chỉ chỉ
- Đó là ý nghĩ của anh mà . Hì hì. _ Long tự hào.
- Gì chứ. Là của anh sao. Hưrrrrr.
- Thôi mà thôi mà . đừng nhìn anh như thế _ Long che mắt
- Đi học. Cầm đồ đây _ hắn nói rồi ném cho nó cái cặp sách.
- Có mỗi một tí thôi mà cũng phải cầm hộ. _ Nó lầm bầm.
- Hân à Hân à. _ Vân từ đâu chạy nhào tới.
- Hi. Lâu lắm rồi không gặp bà ha.
- Ừm. Nhớ bà lắm đó. Bà khoẻ hẳn chưa thế.
- Rồi mà. Bà nhìn tôi nè. _ Nó cười típ mắt . Đúng lúc hắn quay lại
, chút chút đơ người.
- NÀI. Đi nhanh nên. _ hắn quát nên.
- Giật mình. Anh điên hả.
- CÓ chuyện gì thế bà _ Vân nhìn ngố
- Oài. Chuyện dài lắm. Tôi sẽ nói với bà sau . Bi giờ nên lớp đi.
Nhìn mặt hắn ta tôi ghét lắm. _ Nó kéo vân đi.
- Sao bà sách nhiều đố thế .
- Của cái tên chết bằm đằng sau kìa .
- Gì nữa. tôi chả hiểu gì cả _ Vân gãi đầu.
- được rồi , lát xuống canteen tôi nói cho, được chưa.
- Ừk. Tôi biết rồi._ Vân khoắc tay Hân đi vào lớp.
Đi lên đến cầu thang tầng 2 . Có một vài học sinh nữ chạy nhanh như
đầm phầm vào nó như không muốn dừng lại . Nó ôm Vân lao sang một
bên. Không may ngã , nó chỉ kịp quay người để Vân không bị đau còn
nó thì hứng hết. Chiếc cặp sách của hắn và của nó lăn xuống cầu
thang. Vân thì nhắm tịt mắt lại nằm im trên người nó. Sắp khóc đến
nơi rồi.
- Này. Bà có định dậy không thế. _ Hân nhăn nhó.
- Hic. Tôi quên , bà có làm sao không _ Vân ngôi dậy. Kéo nó
lên.
- Không sao đâu , cũng chỉ hơi đau một chút thôi.
- Cả người úp xuống thế mà bảo không sao à.
- được rồi , đứng dậy tôi xem nào . Bẩn hết đồng phục rồi.
- Thôi được rồi , bà đi lấy cặp sách đi , cũng bẩn hết rồi.
- Ừ. Tôi biết rồi . Ui đau. _ nó ôm ôm cái hông.
- Tôi biết mà _ Vân cười.
- Thôi được rồi. Không sao đâu. Vẫn còn nhẹ mà.
- Lúc nào bà chẳng nói thế. Đau đến đâu cũng nói là không sao. Tôi
đến bó tay với bà.
- được rồi đó. Lên lớp đi.
Nó và Vân đến lớp . Vừa bước vào chỗ , hắn đã hầm hừ:
- Cô vừa đi vừa ngủ đấy à.
- Gì chứ. Mà sao anh đi mà tôi không gặp.
- Tôi đi cầu thang từ canteen nên.
- À ừm .
- Đồ tôi đâu.
- Đây . _ Nó ném cho hắn cái cặp.
- Nhẹ nhàng rồi. Cái gì cũng rầm rầm nên.
- Anh nói ít thôi.
Vào lớp. Mọi thứ trở nên im lặng . 3 người , hắn hoàng long vẫn một
thói quen như mọi ngày . Chỉ game , truyện với ngủ , chả học hành
gì. Bỗng hắn kéo chiếc cặp ra lấy cái gì đó. Khuơ khuơ không thấy.
Hắn lôi lên bàn , đập rầm rầm .
- Phong . Trật tự _ giáo viên nhắc nhở.
- Ông làm sao vậy _ Hoàng quay sang nhìn hắn
- Mất rồi.
- HẢ. Mất cái gì. _ Long quay sang
- Chiếc móc treo cặp.
- Không thể . ông để đâu mà mất.
- Ngày nào chẳng treo ở cặp.
- Sao không cất đi , để ở nhà mang đi làm gì.
- Thói quen mà. Từ ngày đó , tôi đâu có bỏ ra làm gì. Cứ kệ
thôi.
- Ông…. Tôi bảo bỏ đi cơ mà. _ Long vò đầu.
- Thôi . Long. Ông ngồi yên được không. Để Phong ổng quyết định đi.
_ Hoàng đặt tay nên vai Long.
- Tôi điên mất. _ hắn nói nhỏ.
Long và Hoàng biết vậy cũng chỉ ngồi yên.
3 năm trước , khi mà hắn chỉ là một cậu bé 15t, vẫn còn rất ngây
ngô. Và đã bị một cô bé xinh xắn đáng yêu , hút hồn.
- Này Phong. Đi chơi với mình được không. _ cô bé khẽ đưa tay
hắn
- Đâu cũng được mà. Chán quá à.
- được rồi , đợi Phong thay đồ .
- Không sao đâu , mặc nguyên bộ này cũng được mà .
- Nhìn ngố lắm.
- Nhưng đáng yêu mà _ Cô bé cười típ mắt .
- Ừ. Vậy đi.
- Phong chở mình đi bằng xe đạp nha.
- Hả. _ hắn tròn mắt.
- Thôi được rồi.
- hì hì. Yêu Phong nhất đó.
Rồi cô bé đó kéo hắn ra ngoài. Hắn mỉm cười , nụ cười hạnh phúc. Cô
bé đó là Anny - người việt nhưng sinh sống bên anh. Là hàng xóm của
hắn. Mới chuyển về. bằng tuổi. Anny có đôi mắt xanh biển long lanh
và mái tóc vàng xoăn nhẹ , đáng yêu. Cô bé luôn tung tăng và làm
quen với hắn trước. Tính cách của hắn lạnh từ nhỏ , chỉ nói chuyện
với ai hắn thích và đặc biệt là 2 người bạn thân. Nhưng anny đã
khiến hắn thay đổi khá nhiều. Yêu đời hơn , hăn cười và tung tăng
hơn , khiến Long và Hoàng cũng có phần ngạc nhiên.
Ở đồng cỏ xanh mát . Anny với chiếc váy bồng màu trắng chạy tung
tăng trên bãi cỏ và kéo tay hắn :
- Nhanh nên nào. Cậu chậm chạm quá.
- Tại cậu thích chạy nhảy ý chứ.
- AAAAAa. _ Anny ngã.
- Mình biết mà. Đưa mình xem nào , có đau không .
- Hì hì. Không sao. Có cậu cạnh mình . mình không đau đâu.
- Ít nói nhảm thôi , biết chưa.
- Gì chứ. Cậu toàn bắt nạt mình thôi. _ anny nhõng nhẽo.
- được rồi. Mình sai. Ngồi yên xem nào.
- hì hì. Phong này.
- Chuyện gì vậy.
- Cậu thích ai bao giờ chưa.
- Hở. Chưa.
- Mình thích rồi nè.
- Ừ. _ Hắn khẽ cúi đầu.
- Cậu không hỏi là ai sao .
- tại sao mình phải cần biết chứ.
- Vì đó là cậu mà.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
- Hả. _ Hắn tròn mắt , ngẩng nên nhìn Anny.
Anny hôm cái chụt một cái vào má hắn. Hắn ngạc nhiên . mặt trợn
không còn gì để trợn nữa.
- nài nài _ Anny xua tay trước mặt hắn.
- Hả.
- Cậu bị làm sao thế.
- Không sao mà.
- Hi hi. Mình nói thật đó. Mình thích cậu lâu rồi.
- Lâu là bao lâu.
- Từ hồi mới về nước đó. Mình đứng trên lầu nhìn xuống thấy cậu đi
học về , mình đã thích rồi.
- Thích từ ánh mắt đầu tiên sao.
- Ừ. Thế nên mới tìm cách tiếp xúc vậy nè
- Ngốc quá.
- Gì chứ.
- ….. _ hắn chỉ im lặng rồi cười.
- Thế cậu có thích mình không
- Hả .
- Trả lời đi mà. Thích không.
- Cậu thì ai mà chả thích.
- Không. Cậu nói thật đi mà _ Anny đưa tay hắn
- ừ. Thì thích _ Hắn đỏ mặt (đáng yêu quá )
- hi hi. THật sao .
- ừ.
- Thích quá , vậy tặng cậu cái này nè. _ Anny xoè bàn tay đưa cho
hắn một chiếc móc treo cặp có hình cỏ ba lá bằng thuỷ tinh trong
suốt bên trong có 2 chữ A và P lòng vào nhau nhìn rất đẹp.
- Cậu tự làm sao.
- Mình đặt làm đó.
- Sao chùng hợp vậy.
- Mình làm từ lúc mình bắt đầu thích cậu đó.
- Ừm.
- Nhỡ giữ gìn cẩn thận nha.
- ừm . _ hắn cất chiếc móc treo cặp vào trong túi quần .
Từ đó đi đâu họ cũng gắn với nhau . một cặp gà bông rất đáng yêu .
Nhưng vẻ như hạnh phúc với hắn không kéo dài được.
Anny bỏ đi. Không một lời tạm biệt chỉ nhắn tin cho hắn và nói rằng
“ Tớ sẽ về mà , đợi tớ nhé”. Cứ tưởng đó là sự thật . Hắn cố chờ
nhưng đến một ngày có một cuộc điện thoại từ Anh nói rằng hãy quên
Anny đi , vì cô bé còn phải tìm cuộc sống của mình , và đã được
đính hôn rồi. đừng cản đường hạnh phúc của Anny. Hắn sững sờ . Tự
nhốt mình trong phòng 1 tuần , và từ đó , Hắn đã không con tin vào
những thứ ngây thơ nữa. Và hắn chở lên lạnh lùng và không cần bất
cứ thứ gì. Long và Hoàng cũng chỉ biết im lặng trước sự thay đổi
của hắn. Nhưng 2 người bạn vào lúc này không thể tìm được cách nào
giúp hắn . Hắn thay đổi mọi thứ. thứ duy nhất hắn dữ lại là chiếc
móc treo cặp đó . 3 năm nay , Vẫn thế , vẫn lúc nào cũng treo trên
cặp của mình. Chưa một lần nào đánh mất. đây là lần duy nhất hắn
không thấy chiếc móc treo cặp đâu , hắn bỗng thấy hụt hẫng. và
giườg như sắp nổi điên nên vậy .
Vừa hết tiết , hắn kéo tay nó rầm rầm ra ngoài hành lang , trong
con mắt ngạc nhiên của bao nhiều con người .
- Anh làm cái quái gì vậy _ Nó giằng tay ra
- Cô ra đây , tôi có chuyện muốn nói.
- Có chuyện gì thì lát về không được sao , tại sao anh cứ phải làm
nhộn nên thế nhỉ .
- Không được.
- được thôi. Giờ thì không có ai rồi , anh nói gì nói đi.
- Cái móc chìa khoá của tôi đâu.
- Móc nào. Làm sao tôi biết.
- Sáng tôi cầm vẫn còn thấy mà giờ không thấy là sao hả.
- Tôi không biết. đã nói là không biết cơ mà.
- Cô vô lí thật đó. Rõ ràng đưa cô cầm mà giờ cô nói không biết là
sao. Vô trách nhiệm.
- Tôi chỉ cầm thôi , chẳng động chạm gì cả.
- Tôi không quan tâm. Cô phải tìm bằng được nó về đây cho
tôi.
- Nhưng tôi không hề nhìn thấy nó. Và không biết là cái gì
cả.
- Nó hình cỏ ba lá được làm bằng thủy tinh bên trong có 2 chữ A P
lồng vào nhau đó. Cô phải chịu trách nhiệm cho tôi , tìm được ngay
ngày hôm nay.
- Biết tìm ở đâu được cơ chứ.
- Tôi không quan tâm. Cô đi ngay bây giờ đi.
- Nhưng tôi còn phải học.
- Cô giỏi rồi mà. Nghỉ một buổi không sao.
- Anh….
- Tôi sẽ nói là cô đau bụng. Từ giờ đến tối mà không tìm được thì
đừng trách tôi. Tôi không kiểm soát được hành động của mình
đâu.
- ……….. Im lặng , cúi đầu.
- ĐI ĐI. _ Hắn hét nên.
Nó ngẩng đầu nên nhìn hắn một lúc , rồi quay lưng đi. Nó muốn đạp
chết hắn quá nhưng nó lại không phải là con người thiếu trách
nhiệm. Có lẽ do nó bất cẩn làm rơi ở cầu thang lúc bị ngã. Nghĩ rồi
nó đi ra đó liền. đang lúi húi tìm tìm thì nó chạm vào người ai đó.
Không kịp ngẩng nên chỉ nói qua
- Xin lỗi. Mình đang tìm đồ không may va vào bạn.
- Gì chứ , đâm phải người ta xin lỗi còn không thèm ngẩng mặt nên
nhìn.
- Tôi xin lỗi rồi mà _ nó lúc này mới ngẩng nên rồi lại cúi
xuống.
- Mày là đứa nào mà không chịu lễ phép gì thế hả.
- Tôi bận lắm. _ nó vẫn không ngẩng đầu nên.
- Mày…. _ đứa con gái đứng đối diện nó định đưa tay nên tát nhưng
có một đứa đứng bên cạnh ngăn lại
- chị chị nó là con nhỏ sang nay đi với anh Phong đó. _ nó thì
thầm
- Thật sao.
- Vâng. Sáng em nhìn rõ mà. Còn cầm đồ cho anh Phong nữa cơ .
- Ừk.
- Con bé kia.
- Cô gọi tôi sao _ nó vẫn lúi húi tìm.
- Mày là gì của anh Phong.
- Phong. Phong nào. _ Nó nhìn nên tròn mắt
- Còn giả lai sao. Anh Phong mới chuyển về trường mình mà đang học
B1 đó.
- À. Rồi. Thì là bạn chứ sao _ Nó lại cúi xuống.
- Là bạn mà đi kè kè như vậy sao . Mày nói rõ xem nào.
- Thì có thế nào tôi nói vậy rồi mà.
- Mày không nói thì đừng trách tao. _ đứa con gái kéo cổ áo
nó
- Aaaaaaaaa bỏ ra tôi tìm thấy rồi. _ No hất mạnh tay rồi chạy về
phía cầu thang. Nó nhặt lấy chiếc móc chìa khoá nằm ở một góc bậc
thang _ tìm thấy rồi. _ nó cười. Một đứa con gái đứng gần đó cướp
thẳng ở tay nó rồi vất về phía đứa con gái ở trên nghe vẻ là đàn
chị. _ chị này.
- Tốt lắm
- Trả tôi đây. _ nó chạy nên đưa tay về phía đứa con gái đang cầm
chiếc móc treo cặp của hắn.
- Tao không chả thì mày làm gì được tao.
- Tôi không muốn chơi đùa kiểu này đâu. Trả tôi đây.
- Không thích. Trả lời tao đi đã
- Trả lời gì.
- Mày và anh Phong là gì.
- Là bạn.
- Không thể nào. Anh ấy chưa bao giờ đi với bất kì đứa con gái nào
, mày không thể làm bạn được.
- Tôi nói rồi , mấy người không tin thì tuỳ . Giờ thì trả tôi cái
đó đây.
- Nghe vẻ quan trọng với mày nhỉ.
- Không phải của tôi. Tôi đi tìm hộ.
- Vậy sao. Nhưng tao không muốn mày toại nguyện .
- Ý chị là gì.
- Là gì sao _ đứa con gái cười rồi chạy về cuối hành lang . Nó đuổi
theo.
- Chị muốn làm gì vậy.
- Tạo việc làm hộ mày thôi. _ nói rồi cô ta ném chiếc móc treo cặp
xuống bãi cỏ cạnh một con mương sau trường.
- Chiết tiệt , cô làm cái quái gì vậy _ chẳng cần đợi cô ta trả lời
nó đã lao xuống bãi cỏ để tìm . Còn bọn con gái đi và bỏ lại cái nụ
cười nhếch mép đág khinh
Nó cứ lúi húi tìm rồi tìm. Nhưng không thể nào thấy được. Trống tan
học , Vân gọi điện hỏi chuyện nó cũng chỉ nói qua rồi tắt máy . Còn
hắn thì không hề. 6h , sân trường không còn một bóng ma nào. Nó vẫn
đang tim. Bãi cỏ sau trường rất ít người qua lại vì thế mà cũng
không được dọn dẹp thường xuyên, cỏ mọc tốt , biết mò ở đâu. Nó
lướt người ngồi xuống gốc cây , vò tóc mệt mỏi . Không biết khi nào
mới xong nữa, trời mập mờ. Nó không biết phải làm gì nữa , thì bóng
đèn sau trường bật nên , nó nhìn thấy gì đó lấy lánh ở gần mép con
mương nó chạy tới , có gắng vận dụng hết khả năng ánh sáng của đèn
trường mà cái điện thoại mập mờ. Nó tìm đươc rồi. Nó nhanh chóng
cất chiếc móc treo cặp vào túi quần rồi đứng dậy , nhưng thật không
may đất trơn nó bị trượt cái rầm xuống con mương ngay cạnh đó.
Nhưng nó không biết bơi , lúc nhỏ một lần tập bơi cùng bọn ở xóm đã
suýt chết đuối nên từ đó nó cũng không dám tập bơi và giờ đó vẫn
còn là ác mộng bới nó. Nó cứ chới với kêu cứu , nhưng trường giờ
này thì đâu có ai chứ. Phóng bảo vệ quá xa , nó không thể gọi khi
đang chới với thế này , nó vẫn cố sức để mong ai đó cứu mình . Nó
cứ chìm dần chìm dần. Nhưng rồi nó cảm giác như có ai đó đang kéo
mình nên bờ , rồi có người gọi tên nó , rõ lắm. Nó dần mờ mắt , ho
rồi đẩy nước trong bụng ra ngoài . Ai đó đỡ nó dậy.
- Hân. Em ổn chứ.
- Long à. Em ổn. Cảm ơn anh .
- Gì chứ. Khách sáo quá .
- Mà anh không về sao còn làm gì ở đây.
- Anh quay lại lớp lấy đồ. Quên cái máy nghe nhạc.
- Đi đâu quên đấy.
- Thế em làm gì mà rơi xuống đó.
- Tìm cái này nè. _ Nó lấy trong túi quần ra chiếc móc treo
cặp
- Của Phong hả . Sao em lại cầm nó.
- Lúc sáng cầm cặp cho hắn , không may đánh rơi , phải đi
tìm.
- Ơ nhưng sao lại rơi được ngoài đây.
- Ôi , chuyện dài lắm . Tìm thấy là được rồi.
- Ừ. Cái đó quan trọng với Phong lắm.
- Ừ. Thảo nào hắn bắt em tìm bằng được.
- À em.
- Hả.
- Mai sinh nhật Phong đó.
- GÌ. Mà liên quan gì đến em đâu mà anh nói thế.
- Anh cứ nói thế , em muốn làm gì thì làm. Chả nhẽ cùng nhà mà
không tổ chức sinh nhất cho ổng .
- Bọn anh là bạn thân không tổ chức , bắt em làm chi.
- Sinh nhật Phong á. Bọn anh đi chơi bóng rổ chán rồi về bar ngồi ,
mà chẳng riêng gì Phong anh với Hoàng cũng thể. chẳng năm nào có
cái gọi là sinh nhật cả. Anh xem em có ngoại lệ được không.
- Èo. Em chịu thôi. Em với hắn ta không hợp nhau sẵn .
Haizzzz!
- Cứ thử đi.
- Thôi. Về đi , em ướt nhèm hết rồi.
- Ừ. Anh quên đó. Cần anh chở về không.
- Dạ có. Không thì em đi bộ.
- Nhà ai đây.
- Nhà Con lợn đầu to
- Là ai
- Phong.
- Sao gọi như thế.
- Vì nó như thế mà.
- Hả.
- Thôi đi về đi.
- Ừ.
Long lai nó về đến nhà hắn thì gọi điện thoại.
- Xuống mở cổng cho tôi.
- Hôm nay dở chứng à mà đến _ hắn càu nhàu
- Lai Hân về. Nhanh nên , con bé chết cóng rồi.
- Hở.
- Hở thì đậy . Có ra không thì bảo _ Long hét ầm ầm qua điện
thoại.
- Nài. _ nó chấm chấm vào vai Long.
- Gì em.
- Em đâu có chết cóng.
- Không nói thế sao nó ra. Ngồi lì trong nhà cơ.
- Hiểu nhau thế hả.
- Chuyện. bạn bè phải thế chứ.
- ừ
- Ra rồi kìa _ Long hất hàm về phía cổng.
- Đi đâu giờ này mý về _ Quay sang chỗ Long _ Mà sao cô ta lại đi
với ông.
- Đi tìm đồ cho anh. _ Nó lấy chiếc móc treo cặp ra _ Giờ thì chả
lại chủ của nó . Tôi về.
- Cô đi bằng cái gì về.
- Xe đạp của tôi. _ Nói rồi nó đi thẳng vào trong nhà lấy xe rồi đi
về.
- Sao người con nhỏ ướt nhèm vậy ông, nó bị xe chở nước đổ zô người
hả. _ đợi nó đi hắn hỏi Long
- Ông định để tôi đứng ngoài này nói hả , đồ bất lịch sự .
- Lắm chuyện . Vào đi._ Hắn cười rồi mở cổng cho Long, Vào đến
trong nhà. Long ngồi xuống nghế và nói :
- Hân bị rơi xuống con mương sau trường đó , không biết bơi , may
tôi ra kịp.
- Làm gì mà rơi , mà sao ông vẫn ở đó , về cùng với tôi rồi
mà.
- Quên cái máy nghe nhạc. Tìm cái kia kìa rồi trượt chân cải tủm
một cái thế là xong.
- Sao cái móc lại rơi được ngoài đó nhỉ.
- Tôi cũng suy nghĩ như ông , nhưng Hân bảo chuyện dài lắm nên
không kể.
- Ừ.
- Mai sinh nhật ông rồi , vẫn thế chứ hả.
- Không một chút thay đổi . Tôi đi chơi sáng còn buổi tối sẽ giành
cho 2 ông.
- Đi đâu với ai.
- Hỏi chi.
- Đừng nói là với Hân nha.
- E hèm. Nói nhiều quá đó. _ đỏ mặt ( haha)
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Ngồi thêm một lát nữa thì Long đi về. Hắn gọi điện cho nó :
- cô đang ở đâu đấy.
- Ở nhà. Hỏi thế cũng hỏi _ nó hậm hực.
- Làm gì không.
- Tắm.
- Đang tắm á
- Điên. Chuẩn bị.
- Vậy tắm đi , xong dọn đồ sang nhà tôi nhanh.
- Để làm gì.
- Ở.
- Điên à.
- Sáng tôi nói rồi mà
- Có 2 ngày cũng phải dọn
- Dĩ nhiên rồi. Nhanh nên đó
- Điên rồi,
- Cô ngồi đó mà lảm nhảm.
Hắn cúp máy rồi cười. khoảng 1 tiếng sau nó mang một một chiếc balô
đựng sách vở và một chiếc túi nhỏ đựng đồ . Bước vào đến cửa hắn đã
đứng lù lù ở đó rồi.
- Cô đúng là con gà chậm chạm mà.
- Sao mỗi ngày anh gọi tôi một biệt danh vậy hả. Anh chỉ sống để
nghĩ biệt danh cho tôi đấy à _ nó hầm hừ đi vào nhà.
- Nhưng không. Tôi vẫn thích gọi cô là đồ đầu gấu hơn.
- Anh có điên không. Tôi thật chẳng hiểu sao lúc nào anh cũng muốn
gọi tôi như vậy nữa.
- Đã nói rồi. Vì tôi thích mà. Cái tên đó cũng hay đó chứ.
- Hay cái đầu anh thì có.
- Nói ít thôi. Làm bữa tối cho tôi.
- Cái gì . Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà mới nấu.
- 9h_ Hắn trả lời lạnh tanh
- Trời ơi . Tôi điên mất. đây là chưa kết thúc ngày đầu tiên
đó.
- Còn 2ngày nữa cô cứ hưởng thụ thoải mái đi.
- Anh……..
- Đi nấu đi. Tôi đói lắm rồi.
- Đúng là điên mà. Sao không ra quán mà ăn. đồ dở chứng _ Nó vừa đi
vào bếp
- Tôi đã bảo rồi. Cô nói ít thôi. Cô ăn phải cái gì sao mà nói lắm
thế. Nói đi nói lại chỉ một chủ đề thôi mà không chán à.
- Vậy thì anh đuổi việc tôi luôn đi _ no quay phắt lại
- Cô chưa ngủ đã mơ rồi. NẤU ĐI
- Hưrrrrrrrrrrrrrr. _ nó cúi mở tủ lạnh_ hết đồ ăn rồi.
- Mì tôm cũng được.
- Tuỳ.
Nó nấu xong mì tôm bê ra cho hắn. Rồi xách đồ lên phòng. Nằm vật ra
giường , vẻ mệt mỏi lắm . Hắn ăn xong vất bất vào trong bếp , đóng
cửa rồi nên phòng. Tiếng bước chân của hắn khiến nó ngồi bật dậy
nhìn ra cái cửa im lặng. Hắn đứng đó nhìn vào trong phòng nhưng
không hề chạm tay vào cửa. 4 con mắt nhìn nhau nhưng không biết ,
qua cánh cửa gỗ vô tình . hắn bước đến phòng mình. Ngồi trên chiếc
máy tính , hay lướt wed rồi tự cười. Không gian ngôi nhà trở về im
lặng .
11h15’ P.m. Nó không tài nào ngủ được . Có phải là do lạ nhà nên
thế , hay do tim nó đang đập thình thịch không hiểu lí do tại sao.
Có tin nhắn , nó với lấy cái điện thoại tự hỏi ai nhắn lúc này
.
- Hở. Con lợn đầu to “ Ra lan can tôi bảo cái này”. Trời ơi. Anh ta
điên rồi. Ngủ thôi , ngủ thôi. _ Nó tự nói rồi chùm chăn kín đầu.
Nhưng lại một tin nhắn nữa đến : “ Tôi biết cô chưa ngủ mà . Ra đây
đi”. Nó tròn mắt rồi cũng vơ lấy chiếc áo khoắc mỏng rồi ra ngoài.
Hắn nhìn thấy nó , mỉm cười :
- Sao không ra ngay còn phải để gọi lần 2.
- Sao anh biết tôi chưa ngủ.
- Biết là được.
- Ơg. Thế anh có bị sao không mà cứ thích làm toàn cái chuyện không
đâu thế.
- Không đâu là chuyện gì.
- Gọi tôi ra lan can vào giờ này.
- Tôi biết cô không ngủ được gọi ra hóng gió cùng lại còn.
- Hừ. Thế anh làm gì mà giờ này không ngủ.
- Tí ngủ giờ.
- Thế sao giờ không ngủ luôn đi.
- Sao cô hỏi nhiểu vậy. Qua 00h00’ tôi ngủ.
- Vì sao.
- Thích.
- À. Ừ. _ Nó gật gù rồi chợt nhớ ra điều gì đó. Nó cầm điện thoại
ra bấm bấm .
- Cô làm gì thế _ hắn tò mò nghiêng nghiêng nhìn cái điện
thoại.
- Tò mò . đi ra cái coi _ nó đẩy đầu hắn ra.
- Cô tưởng tôi muốn xem lắm sao.
- Tôi có nói thế lúc nào. Lều_ nó lè lười trêu tức hắn.
- Sỳ. _ hắn quay đi , nhìn về bầu trời đen một màu . Những ngôi sao
hôm nay chẳng thấy đâu chỉ có những đám mây xám xịt trôi hững hờ.
Bóng đèn đường mờ mờ , như đưa hắn vào một không gian ảo ảnh.
- Này_ nó gõ vai hắn
- Gì.
- Tôi đi ngủ nha
- Ừ.
- Ừ . Ngủ ngon
- À khoan _ hắn quay đầu lại nhìn nó.
- Chuyện gì.
- đứng đây với tôi qua ngày hôm nay
- Để làm gì.
- Biết vậy được rồi.
- Ơ . Hờ.
- Mai trốn học đi chơi với tôi .
- Điên à. Lại bắt trốn học nữa.
- Một ngày mai thôi.
- Đi đâu.
- Đâu cũng được , địa điểm cô chọn , miễn làm tôi vui là
được.
- Sao phải thế.
- Vì tôi thích.
- Anh chỉ có một câu này thôi à.
- Biết thế. _ hắn đưa tay nhìn đồng hồ. _ được rồi , cô đi ngủ
đi.
- Không phải đuổi.
- Nói rất nhiều , đi đi.
- Sao trên đời lại có người con trai như anh nhỉ _ nó lầm bầm rồi
đi vào phòng.
- Lâu lắm rồi. Tôi không được đón giây phút sang tuổi mới cùng với
ai đó . cảm ơn nha _ hắn cười , nói nhỏ.
Sáng mai. Nó nhắn tin cho Vân là xin nghỉ học với lí do là bị ốm.
Còn hắn thì khỏi phải xin , nghỉ tự do luôn. Hắn đi xuống cầu thang
thấy nó ngồi ở nghế.
- LÀm gì ngồi sớm thế.
- Cả ngày hôm nay tôi có quyền được quản lí anh đúng không
- Ơ. Không.
- Đúng rồi. Không cãi . Đi thôi _ nó chạy tới kéo tay hắn đi.
- Đi đâu.
- Đi chơi.
- Chưa ăn sáng.
- Tôi cũng chưa.
- Thế ăn đi.
- Giờ đi ăn.
- Ở đâu.
- Tý biết.
- Ơ nhưng mà tôi thay đồ đã.
- Thôi không phải thay đâu. _ nó nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi
cười.
- Ơ. Sao hôm nay cô lạ vậy. đi xe nào tôi còn biết đường.
- Xe đạp.
- Gì cô điên à. Tôi không biết đi xe đạp.
- Thì tôi lai. Mà sao hôm nay anh nói lắm thế. Hơn tôi rồi
đó.
- Bao giờ_ hắn quay đi
- Khoá cổng vào . _ nó dắt xe ra khỏi cổng rồi quay lại nói với
hắn
- Nài. Tôi là chủ hay cô là chủ.
- Anh. Nhưng hôm tôi có nhiệm vụ làm cho anh vui mà.
- Nhưng không phải thế mà được sai tôi đâu.
- Thì coi như là giúp đi. Ăn gì khó tính thế.
- Ăn cơm.
- Thôi nên xe đi.
Nó đạp xe lai hắn trên con đường nhựa , ánh nắng nhẹ vào một buổi
sáng mùa thu đẹp trời. Thỉnh thoảng nó lại trêu hắn là vô dụng xe
đạp cũng không biết đi hay là kêu nặng . Làm hắn không cãi được vào
đâu. Bữa sáng của 2 đứa nó là 2 hộp xôi nhỏ. Lúc đầu hắn e dè sợ
không vệ sinh nó kia nhưng rồi nhìn nó ăn ngon lành hắn cũng ăn ,
Cũng sợ đói nữa. Nó cứ lượn xe quanh quanh thành phố cho mãi đến
khi ra một khu đất trống , cỏ mênh mông , cạnh là con đê với màu
nước đỏ của phù xa . Nó dựng xe xuống , hắn ngơ ngác làm theo nó
:
- Đến đây làm gì.
- Chơi.
- Ở đây sao
- Đúng.
- Đi về, Tôi không quen
- Ngồi đi không chết được đâu mà lo. _ nó chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh
để hắn ngồi.
- THì ngồi. _ hắn ngồi xuống.
- Anh có nhiều tâm sự lắm hả _ nó nhìn về con đê , đôi mắt lơ lửng
, hỏi hắn. Hắn hơi bất ngờ nhìn nó rồi trả lời
- Cô nhìn vào đâu mà nói tôi là người nhiều tâm sự
- Người khác không biết nhưng chắc tôi biết.
- Cô tự tin quá rồi. Tôi chẳng có tâm sự gì cả
- Thật không _ nó quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói khiến hắn
một chút chùn mà quay mặt đi
- Chứ chẳng thật à. Nói dối cô tôi được gì.
- Chả được gì , nhưng sống như vậy khó chịu lắm.
- Làm sao cô biết được .
- Vì tôi cũng sống như anh đó.
- Như tôi. Vậy sao cô không tâm sự với Vân .
- Vân biết nhiều nhưng không phải là tất cả , cũng như hoàng và
Long biết nhiều về anh nhưng không phải là tất cả.
- Chịu thôi _ hắn nhún vai .
- Đôi lúc tôi cũng muốn nói nhiều thứ lắm nhưng không có ai để nói
cả.
- Nói cho tôi đi.
- Vì sao. Trong khi anh cũng đâu nói cho tôi đâu.
- Cô đúng là…
- Là sao có qua phải có lại chứ.
- Thôi kệ đi , nó muốn đến đâu thì đến. Cho tôi mượn chân đi.
- Hở.
- Hở gì , đưa đây coi _ hắn kéo chân nó rồi gối đầu nên đó
- Làm gì vậy
- Ngồi yên đó , tôi ngủ một giấc , hôm nay trời đẹp mà.
- Này. _ nó chả kịp nói gì hắn đã nhắm tịp mắt lại.Nó lấy trong cặp
ra chiếc máy nghe nhạc cắm dây vào rồi đep cho nó một tai còn hắn
một tai.
Du dương theo một loạt ca khúc cho đến khi nó nhận ra chân nó đang
tê cứng thì cũng là lúc hắn tỉnh. 12h hơn.
- Sao cô không gọi tôi dậy
- Để làm gì , anh ngủ ngon vậy mà.
- Đúng là đồ dở mà.
- Này. Tôi cho anh gối nhờ đó , còn nói tôi vậy sao.
- Thì đúng là như thế mà. Mà cô chịu được 3 tiếng đồng hồ cũng siêu
nhỉ.
- ĐI ăn trưa. _ nó đứng dậy.
- Ăn ở đâu.
- cứ đi thì biết. Mà ăn nhẹ thôi đó.
Nó lai hắn đến một con phố nhỏ của thành phố. Chỗ ngóc ngách này
hắn chưa đến bao giờ. Nó đưa hắn vào một quán ăn ở ven đường.
- ăn ở đây sao _ hăn khẽ nhăn.
- Ừm. Cứ ăn thử đi, tôi ăn hoài cũng có chết đâu.
- Nhưng mà.
- Khổ lắm .ăn gì có bún chả và bánh đa cua.
- Cả 2.
- Ăn lắm thế.
- Đói.
- Cô ơi làm cho con 2 bún chả trước và 2 bánh đa cua sau nha cô _
nó gọi với tới chỗ người phụ nữ độ trung niên , nhưng nụ cười thật
đầy sức sống.
Khi đồ ăn đã được bưng ra , hắn và nó ăn vui vẻ. Vừa ăn hắn cứ vừa
khen ngon và nói chưa bao giờ được ăn ngon như vậy. Còn nó chỉ trêu
đùa vài câu rồi cười.
trích Lời Tác Giả
-----------------
- đây rồi đây rồi.
- để m.n chờ lâu .
- ngại quá.
- xl nka. Cảm ơn m.n nhiều nhiều lắm đó. Đã ủng hộ mình. hỳ