Hắn cởi chiếc áo khoắc ngoài thiết chặt vào chỗ vết thương để cầm
máu rồi phi đến chạm y tế gần nhất để lấy viên đạn ra và băng bó
cẩn thận , còn nghé qua fashion lấy tạm bộ đồ mặc vào cho nó đỡ
thấy vết thương, khôgn thì hai tên kia xé xác hắn ra. Phi tới bệnh
viện. Hắn đã thấy Hoàng và Long mặt hầm hầm đứng trước hành lang
rồi.
- Ôi gì đây. _ hắn nhăn nhó.
- Nói , sao đi không gọi tụi tôi _ Long ép hắn vào tường. May là ấn
tay bên không bị thương
- Thì tôi thấy cũng đơn giản nên không phiền hai người nữa.
- Đơn giản à, ông biết nó nguy hiểm như thế nào không hả _ Hoàng ấn
vào vai còn lại của hắn.
- À…._ hắn bất ngờ thốt nên.
- Tôi biết mà. _ Long hầm hầm nhìn hắn. Rồi kéo sệch một bên vai áo
của hắn ra.
- Thế này là thế nào. _ Hoàng lừ
- Thôi mà. CHỉ là vết thương nhỏ thôi.
- Nhỏ à. Đi kiểm tra lại cho tôi.
- Không sao đâu thật mà. _ sao hắn mềm lòng trước hai người này quá
vậy.
- Sao ông lại làm thế. Sao lại nhất định phải trả thù cho Hân. _
Long dựa lưng vào tường.
- Tôi không biết , chắc là thương hại. _ hắn cười nhạt.
- Không. Hình như ông thích nhỏ rồi _ Hoàng nói
- Điên à. Tôi thích gì cái con nhỏ đó.
- Ông nói dối.
- Tôi không điên. Mà con bé thế nào rồi.
- Vẫn thế.
Vừa rứt câu thì Duy lao phầm từ trong phòng ra không ngừng gọi bác
sĩ.
- Chuyện quái gì vậy_ hắn nhau mày
- Không rõ. _ Long nhún vai.
- Vào đi _ Hoàng nói.
3 người họ đi vào thấy Cườg đang lúi húi nhìn gì đó. Hắn nhìn nó,
đôi mắt sâu thẳm ấy lại xuất hiện. Tình trạng của nó hiện giờ là
sao. Đột nhiên ho rồi ứa máu từ miệng. Khiến hai anh em nhà Cường
hoảng hốt gọi bác sĩ. Những lúc như thế này sao hắn lại tỏ ra bình
tĩnh đến lạ lùng. Hắn đến bên giường , nhìn nó , chỉ nhìn thôi ,
nhìn cơ thể mềm yếu của nó , nhin khuôn mặt xinh xắn nhưng đã tái
nhợt đi từ khi nào. Tự nhiên sao hắn thấy có gì đó nghèn nghẹn ở
trong tim , nhìn nó thế này , hắn giường như chẳng đủ sức sống. Khi
bác sĩ vào hắn cũng lặng lẽ đi ra ngoài. Không nói gì cả . Long và
Hoàng cũng chị biết nhìn nó nhìn hắn rồi khẽ lắc đầu. Chỉ có Cường
và Duy là hốt hoảng nên chạy đôn chạy đáo vì lo lắng cho nó . Một
giọt nước mắt khe rơi từ khoé mi của nó – vì điều gì đó , nhưng
chẳng ai để ý đến nữa vì khi đó bác sĩ đang kiểm tra tình trạng của
nó .
Sau khi kiểm tra bác sĩ nói , đó chỉ là máu độc trong người nó , nó
đã tự đẩy ra vì vậy mà tình trạng của nó giờ đỡ hơn lúc trước
nhiều. Mọi người ai cũng đều vui vẻ hết cả .
Sau lần đó tình trạng sức khoẻ của nó bình phục khá nhanh, Huy ngày
nào cũng vào thăm chị , thấy chị khoẻ hơn nhiều Huy vui lắm. Hơn
một tuần hôn mê thì cuối cùng nó cũng tỉnh . Nó nheo mắt khi nhìn
thấy ánh nắng mặt trời , nó khẽ cựa mình nhưng như có gì đó đang đè
chặt nên chăn. Nó nhìn xuống dưới. Khuôn mặt hốc hác của Cường. Nó
cười nhẹ “Đã như thế này suốt bao ngày nay sao. Cảm ơn Anh
nhá”.
Nhưng nhìn vào khuôn mặt đó của Cường nó chỉ cảm thấy là mình nợ
Cường chứ nó không hề tìm thấy một chút cảm giác nào nơi đáy con
tim. Nó vẫn đang cố tìm cái con người đã xuất hiện trong giấc mơ
của nó vào hôm nó trào máu độc ra. Nó cứ ngỡ như mình sẽ ngủ mãi
không thể tỉnh được chỉ là một người sống thực vật thôi. Dù bao cố
gắng động lực của người thân xung quanh nó , dù nó chỉ nghe thấy
tiếng gọi nhưng nó không tài nào nhấc nổi chân bước ra khỏi giấc
mơ. Chỉ mãi đến khi , lúc mơ màng , lúc yếu đuối nhất chuẩn bị phải
rời ra cái cuộc sống phức tạp đến một nơi mà nó không biết vui biết
buồn , chỉ biết câm nín im lặng nhìn mọi vật thay đổi thì nó nghe
thấy một tiếng nổ kinh hoàng phát ra từ đâu đó , nó quay lại thoáng
thấy một người con trai nhảy ra từ chỗ có tiếng nổ đó. Nó thấy
người đó ôm một bên vai của mình có lẽ bị thương. Cũng không hiểu
vì điều gì mà nó cứ nhìn người đó mãi , không bước tiếp cũng chẳng
quay lại . Nó đưa tay khuơ vào không gian im lặng nó không thấy gì
cả , nhưng nó cảm nhận được có ai đó đang gọi tên nó một cách da
giết. “ tách” một giọt nước rơi nhẹ vào tay nó. Nhưng… Nhưng đó
không phải của nó . Giọt nước vẫn còn nóng hổi, nó biết . Nó vẫn im
lặng , nhẹ nhậc bàn tay nên trước mắt ngắm giọt nước long lanh và
nó cảm nhận được nỗi đau của ai đó . Nhìn về phía trước nó chợt
thấy một người con trai . Nó chỉ có thể biết được đó là một người
con trai đẹp lắm nhưng nó không tài nào nhớ nổi đó là ai. Người đó
cấm cười và nói:
- Về thôi. Anh và mọi người chờ Em lâu lắm rồi.
Nó không trả lời và người đó kéo nó đi , chay xa ra khỏi cái nơi
xung quanh chỉ toàn là màu trắng mờ áo với những lớp khói nhàn nhạt
bay lơ lửng trong không gian. Khi mà nó nhận thức được mọi chuyện
nó cũng đã chạy cùng . Người đó bỗng dừng lại buồn tay nó ra nói “
Em sẽ về đúng không” rồi biến mất.
Và đúng đó thì nó ho . Và nó biết mình đang trong bệnh viện. Nó đã
quay lại , nhưng vì nó muốn tìm cái người con trai đã cứu nó
.
Cường vẫn ngủ . Nó đợi cho chai nước chuyền trên tay nó hết, tự rút
kim nhẹ nhàng , lật nhẹ chăn nó bước khẽ ra ngoài. Cơ thể nó còn
yếu lắm , nó đứng lặng bên cửa sổ nhìn về phía trước có cây bằng
lăng . Nó không thích bằng lăng nhưng cũng không phải là ghét,
nhưng trong giây phút này nó thấy bằng lăng đẹp kì lạ. Dưới nền
trời xanh dịu nhẹ một bông bằng lăng nhỏ khẽ đưa trong gió nhẹ
nhàng mà êm ái nó muốn đưa tay chạm vào bông bằng lăng đó một lần.
nhưng nó quá xa . Một cơn gío se lạnh lùa vào cửa sổ , để cho mái
tóc ngắn của nó bay nhẹ , nó cảm nhận được , thu về rồi.
Cường tỉnh khi nó vẫn còn đang treo hồn nên bông bằng lăng tím nhỏ
ngoài cửa số. Giật mình khi không thấy nó. Đang định chạy đi tìm
thì Cường nhìn thấy nó bên cửa sổ . Cường cứ ngắm nó mãi, cái giây
phút này sao Cường thấy nó đẹp , đẹp hơn bất kì ai mà Cường đã từng
gặp , nó không phải mặc những bộ cánh xinh xắn , không cần chút má
hồng , một chút son , nó vẫn đẹp , nó đẹp tự nhiên. Đôi mắt đã nhấm
nghiền bao ngày giờ trở lại nó vẫn long lanh, đôi môi nhợt nhạt
nhưng sức sống như đang trở về với nó. Nó quay lại hơi sững người
khi thấy Cường tỉnh mà không nói một câu nào và đặc biệt là Cường
đang nhìn nó chăm chú lạ thường :
- Anh dậy rồi à . Sao không gọi em vậy
- À… ừ.. anh cũng vừa thôi . đang định mà_ Một thoáng giật mình
cường về với thực tại
- Vâng.
- Em Tỉnh bao giờ mà không gọi anh vậy , tự ý rút kim ra nữa.
- Em không sao mà , Em biết làm thì em mới giám rút chứ. Em cũng
vừa tỉnh thôi thấy anh ngủ nên em không lỡ làm phiền , chắc anh
cũng mệt rồi.
- Trời. Phiền gì.
- Em biết là mấy ngày em ngủ anh đều chăm sóc em mà.
- Làm sao mà em biết được.
- Linh cảm thôi anh . cảm ơn anh nhiều nha.
- Gì mà cảm ơn.
- Có chứ. Hỳ _ nó cười.
- Đói chưa anh mua gì cho ăn .
- Cũng được ạ.
Rồi Cường đi mua đồ ăn cho nó. Nó vơ lấy cái điện thoại để ở bàn .
Vừa cầm lên thì có tin nhắn của Cường .
- Đồ ăn anh mua rồi , tý có người mang nên cho em . anh nghe qua
nhà một chút nha
- Vâng , không sao đâu ạ. cảm ơn anh nhiều. _ nó rep lại nhanh
chóng.
Nó kiểm tra hộp thư thoại , có duy nhất một cuộc gọi đến của số máy
lạ. Nó cố nhớ nhưng không thể nhớ được đó là ai, rõ rằng là nó có
bắt máy mà. Xem lại ngày và giờ , nó bàng hoàng : là người đã đưa
nó tới bệnh viện sao. Nó gọi , nhưng không ai bắt máy , nó nhắn tin
.
“ Cho mình hỏi chủ nhân sđt này là ai vậy ạ. Dù cố không nghe máy
nhưng cho mình cảm ơn vì đã giúp mình”
Nó trông chờ nhưng không ai rep lại. Rồi nó buông điện thoại thiếp
đi lúc nào không biết. Nhưng nó khôgn biết rằng , người con trai
chủ nhân của sđt đó đang đứng ngoài cửa phòng để lặng nhìn nó . Cho
đến khi nó ngủ rồi hắn mới bước vào. Nhẹ ngồi cạnh giường , cầm tay
nó và nói :
- Em về rồi. Tôi biết là em sẽ về mà. Vậy là mọi thứ ổn rồi. Lo mà
sống tốt nha. Em yếu quá rồi đó , tôi thích nhìn thấy người con gái
năng động hơn nhiều so với em của bây giờ.
Rồi hắn đặt tay nó xuống khẽ hôn nhẹ lên tay rồi ra ngoài. Hắn vừa
quay lưng nó mở mắt trừng trừng , bỡ ngỡ quay sang nhìn người con
trai bước ra khỏi cửa phòng mà không quay nhìn lại. Dáng đi quen
thuộc , giống như nguời con trai nó đã gặp trong mơ , nó đau đầu cố
nhớ ra mọi chuyện , nó cứ cố cứ cố nhưng không thế , đến nỗi hết sự
chịu đựng nó ngất đi. Duy bước vào. Nhìn thấy nó như vậy , một lần
nữa Duy lại hoảng hốt gọi bác sĩ. Rồi Duy chạy ra nhìn theo người
con trai vừa bước ra từ phòng của nó. Duy nhìn hắn bằng đôi mắt tức
giận. Rồi chạy vào phòng khi bác sĩ đã khám xong :
- Bác sĩ , chị cháu có sao không ạ.
- Không sao đâu . Cô bé dường như đã tỉnh một lần .
- Tỉnh ạ.
- Đúng thế , nhưng vừa nãy do cô bé đã cố sức làm điều gì đó khi cơ
thể vẫn còn yếu nên chỉ tạm thời ngất đi thôi. Để cô bé nghỉ ngơi
thêm chút nữa là không sao đâu.
- Vâng . Cháu cảm ơn.
- À thông báo với gia đình là tình trạng cô bé phục hồi tốt
lắm.
- Thật ạ . Tốt quá rồi . Cảm ơn bác sĩ ạ _ Huy cười hạnh
phúc.
- Không có gì _ Bác sĩ cũng mỉm cười rồi ra ngoài.
thực sự mà nói thì Duy rất quý nó. Thời gian ngắn vừa qua sống với
nó , Duy đã được nhận cái tình thương thật sự của một người chị. Nó
ấm áp và dịu nhẹ. Duy không có tình cảm khác biệt như Cường , nhưng
Duy cũng quyết bảo vệ người chị yêu quý này dù không chung một dòng
máu.
Và Duy vẫn còn đang băn khoăn là không biết nó đã làm gì quá sức
khi mới tỉnh lại để lại phải ngất đi thế nào. “Không lẽ nào hắn ta
đã vào đánh chị , rồi chị dùng hết sức để đánh trả” . Một suy nghĩ
trẻ con của Duy khi biết hắn là người cuối cùng vào thăm nó.
Đến chiều khi tất cả đã đến bệnh viện đông đủ. Cả thầy , Huy hai
anh em nhà Cường và Vân cùng hắn Long , Hoàng . Đến thăm nó . Mọi
người ai cũng vui vẻ hêt , đặc biệt là Vân và Huy cứ nước mắt ngắn
nước mắt dài vì quá vui. Nhưng chỉ duy nhất mình hắn là chỉ đứng
một góc , không nói gì , chỉ nhìn nó dù biểt rằng sẽ chẳng khi nào
nó hướng mắt về mình. Hoàng đã quan sát được điều đó , chỉ khẽ
cười. Một nụ cười tinh nghịch. Bỗng Duy đến chỗ hắn và nói.
- Tôi cần nói chuyện với anh.
- Chuyện gì. _ hắn trả lời lạnh tanh.
- Ra ngoài đi. Ở đây không tiện.
rồi chẳng nói chẳng rằng gì Duy túm cổ áo của hắn lôi sềnh sệch ra
ngoài phòng. Thấy vậy mọi người đều chạy theo , duy nhất mình nó là
không được đi đâu hết cả. Duy cứ kéo thẳng nó ra ngoài phía sau khu
nhà , dước gốc cây bằng lăng , nó nghe tiếng nói gần ra khỏi giường
nhìn quanh quanh rồi dừng lại ở cửa sổ khi thấy mọi người dưới
đó.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
- Bỏ ra. _ hắn nói vẫn bình thường.
- Duy bỏ ra đi em , có chuyện gì thì nói đi , đừng hành động ngốc
nghếch như thế. _ Cường ôn tồn.
- được thôi _ Duy bỏ tay ra.
- Giờ thì có chuyện gì nói đi _ hắn nói không chút biểu cảm.
- Tôi cấm anh từ nay không được vào thăm chị nữa. _ Duy nói khá to
và chi tay vào mặt hắn.
- Bỏ tay xuống đi . mất lịch sự _ Long khẽ nhăn mặt.
- Nhưng vì sao lại thế_ hoàng nói trước sự ngạc nhiên của bao người
về câu nói của Duy.
- Đúng đó . Ta không hiểu _ thầy thắc mắc.
- Sao em lại cấm họ vậy _ Vân cũng hỏi.
- Không biết là anh đã làm gì nhưng anh vừa bước ra khỏi cửa phòng
chị là chị ấy ngất , bác sĩ nói chị đã quá sức làm điều gì đó khi
mới tỉnh nên mới vậy .
Cả bầu trời như sụp cái rầm dưới chân hắn. Hắn không có làm gì hết.
Không làm gì cả, và hắn cũng không thể tưởng tượng được là nó sẽ
như thế khi gặp hắn.
- Thế là thế nào. _ Cường nhìn hắn.
- Tôi không biết , tôi chẳng làm gì cả.
- Anh còn ngoan cố sao. _ Duy nói rồi đấm hắn một cú đau
điếng.
- Duy. Không được làm thế_ Thầy nói giọng nghiêm nghị rồi quay sang
nhìn hắn _ giải thích đi.
- Vì chuyện gì.
- Vì tất cả những gì cậu đã làm với con bé.
- Tôi không làm gì cả.
- Được nếu như vậy thì từ nay cũng mong cậu không đến làm phiền con
bé nữa , tránh những trường hợp như thế này sảy ra.
- Sao lại như thế. Chúng tôi chỉ đến thăm Hân như những người bạn.
_ Long nói
- Tôi nghĩ Hân cũng không vui vẻ khi có những người bạn như các anh
đâu _ Cường nhìn thẳng mắt Long
- Vẻ như mọi người quanh Hân đều tổt đẹp trừ chúng tôi đúng không _
Hoàng nhếch mép.
- Ý anh là sao.
- Chúng thôi chẳng ý gì cả. Anh là người thông minh cơ mà.
Họ cứ qua lại xô đẩy nhau chỉ riêng hắn không nói một lời nào từ
khi lãnh cú đấm của Duy. Hắn ngửa mặt nên và nhìn lên bông bằng
lăng tím nhỏ trên cây. Khẽ cười. Rồi cúi xuống mà không biết rằng
nó đã bắt gặp ánh mắt đó , cùng chung một bông bằng lăng và nụ cười
đó, chưa bao giờ nó thấy hắn cười như vậy . Một nụ cười chua chát ,
mặn đắng như tâm trạng.
- Đủ rồi. _ hắn gần như quát lên khi cả hai bên đang lời ra tiếng
vào
- Chuyện gì vậy _ Long nhăn mặt.
- Chúng ta về.
- Phong. Ông không làm gì sao phải vậy _ Hoàng kéo tay hắn
lại.
- Chúng ta có giải thích thì họ cũng chẳng muốn nghe. Cãi cọ chi
cho nhiều chuyện . _ rồi hắn quay sang Duy, cười _ được thôi, tự
nay tôi sẽ chẳng lảng vảng đến quanh người chị yêu quý chỉ cậu nữa.
chắm sóc thật tốt vào , tốt thật tốt vào đừng để một ngày tôi giật
về tay mình chị của cậu. mất vĩnh viễn đó .
Hắn đi để lại nụ cười nửa miệng nghê tởm mà cũng đáng sợ . Cả Duy
và Cường nghe câu nói đó của hắn đều cảm thấy chút nguy hiểm ,
không phải cho họ mà cho nó. Mọi người đứng một lúc rồi cũng lên
phòng.
Riêng nó lúc này , không còn biết gì nữa. Mắt nó đã nhoè dần đi như
có gì che mất vậy. Nó nhìn khuất theo cái bóng của hắn sau cây bằng
lăng cứ xa dần xa dần, cái dáng người quen thuộc nó đã phải suy
nghĩ suốt ngày hôm nay . Câu chuyện vừa rồi nó đã nghe thấy hết. Đó
là sự thật sao…..
đợi đến khi mọi người vào, nó đang năm trên giường suy nghĩ miên
man :
- con không ngủ sao_ thầy ngồi bên giường khẽ hỏi.
- Dạ. Con ngồi một chút cho khoẻ ạ.
- Ừ. Ta cho Huy về ăn cơm đây. Ngày mai ta lại vào
- Vâng ạ. Con cám ơn thầy.
- Cảm ơn gì chứ con bé này.
- Nhanh khoẻ về bóng rổ đợi con đó.
- Chị ơi , chị nhanh khoẻ về với em nhá. Em nhớ chị lắm đó. _ Huy
nói rồi hun lên má nó một cái.
- chị biết rồi . Ở nhà nhớ phải nghe lời thầy chăm học đó
nha.
- Vâng. Em về đây.
Cường và Duy cũng về cùng , nhờ Vân ở lại chăm sóc nó. Nhân lúc
không có ai. Nó kéo Vân xuống giường và hỏi :
- Hôm tôi vào viện bà biết chứ.
- Không. Hôm sau tôi mới biết.
- Ai nói cho bà vậy.
- À Long gọi cho tôi , rồi tôi mới gọi cho mọi người .
- Long sao .
- ừ. Có chuyện gì không.
- À không có gì đâu.
- Bà có biết là ai là người đưa tôi tới bệnh viện không.
- Hừm… để tôi nhớ…. À là tên Phong đó.
- Sao bà biết.
- Thì hôm đó tôi đến thấy tên Phong đó là người ướt nhẹp nhất mà.
Tôi cũng thấy hắn đeo chiếc balô của bà nữa.
- Ừ. Balô của tôi á. Ủa hắn không định trả hả .
- Làm sao mà tôi biết được. Hay còn để lại làm tin ta. _ Vân cười
thích thú.
- Thôi nào đừng trêu tôi nữa. Không có đâu.
- Biết đâu được mà.
- Mà thôi tôi cũng chẳng để ý . Dù gì trong balô cũng không có đồ
đạc gì quan trọng. coi như vất đi .
- Ừm.
Hai người nói chuyện với nhua thêm chút nữa thì Vân về , còn mình
nó trong phòng. Nó lại suy nghĩ về chuyện của hắn.
“ Tại sao lại là anh chứ , sao người cứu tôi là anh , người gọi cho
tôi trước lúc tôi lim đi cũng là anh , người xuất hiện trong mơ đưa
tôi về thực tại là anh , và ….. và…. người đến thăm tôi cũng là
anh… tại sao… … tôi…tôi”
chỉ nghĩ đến đây nó , nó lặng người đi. Không nói gì cả , mắt hướng
vào màn hình điện thoại, vào số điện thoại lạ và cuộc gọi cách đây
khá lâu. Rồi lại hướng ra ngoài cửa sổ , đôi mắt buồn nhìn về một
khoảng không gian vô định nào đó , không một điểm trên bầu trời
xanh nhẹ kia.
Hắn đứng ngoài cửa phòng , nhìn qua cửa kính thấy nó.
“ Nếu là tôi luôn khiến em đau khổ , thì tôi sẽ không đến cạnh em
nữa.” . Nhẹ nhàng , hắn lại đi. Bước chân nhẹ trên cái hành lang
dài rộng của bệnh viện, trước đây nếu như mùi thuốc sát trùng khiến
hắn nghe tởm thì bây giờ hắn thấy lòng như sát muối khi cảm nhận
được mùi của bệnh viện. Có 2 con người đứng cuối hành lang nhìn
khuất đi cái bóng của thằng bạn thân. Họ chỉ biết nhìn nhau . Tâm
trạng của 3 người như nối là một , Hoàng và Long biết hắn đang nghĩ
gì và sẽ làm gì. Vì họ thực sự là những người bạn.
Từ cái hôm ở bệnh viện về , hắn như người mất hồn luôn. Trừ những
lúc đi học còn đâu hắn chỉ biết ngồi trong phòng , một mình trong
căn nhà rộng thênh thang cứ ngắm chiếc balô của nó suốt , hắn cũng
không biết mình đang nghĩ gì và làm gì nữa. Hoàng và Long lúc này
cũng chỉ biết im lặng nhìn hắn . Nhiều khi 3 người họ đứng ở lan
can mà hồn hắn cứ bay lơ lửng trên mây thôi , Long và Hoàng thì
nhìn quanh quanh nhìn hắn thở dài . Có nhiều điều muốn nói muốn hỏi
mà họ chẳng biết hỏi từ đâu nữa. Lên đành im lặng nhìn thằng bạn
vậy. Và cũng suốt thời gian đó hắn không còn một lần nào bước vào
viện nữa. Hoàng và Long cũng thỉnh thoảng vào , mỗi lần như thế nó
đều nhìn xem có hắn trong phòng không , dù không nói ra nhưng nó
như mong chờ nhìn thấy hắn lắm. Dường như nó muốn xác thực điều gì
đó.
Nằm trên giường , hắn không thể nào diễn tả nổi cảm giác lúc này
của mình . Gọi điện cho Hoàng :
- Alô . _hoàng trả lời
- Ông đang ở đâu vậy.
- Ở nhà thôi , có chuyện gì không.
- Gọi Long tối nay làm một trận bóng rổ đường phố nữa nha.
- Ừ. được đấy.
- Nói với cha quản lí là liên lạc với đội lần trước ta đấu
nha.
- được rồi. Lát tôi gọi rồi thông báo sau.
- Ừ.
- À mà. GIờ ông sao rồi.
- Sao là sao.
- À không. Tôi nói sau vậy.
- Ừm . Tôi tắt máy đây_ rồi hắn cúp mắt.
Hoàng gọi cho bên tổ chức nhưng cha quản lí nói là đội bóng đó hiện
giờ đang tạm nghỉ , hình như là có ai đó bị thương thì phải. Hắn
biết được vẻ bực bội , đến tận nơi quản lí làm loạn hết cả lên ,
nhất định ngày hôm nay hắn phải đấu và đặc biệt là phải đấu với đội
đó . Dù bên quản lí đã không ngừng giải thích và nói rằng có nhiều
đội còn có khả năng chơi bóng hơn như vậy. Sau một hồi giằg co hai
bên và sự khuyên căn của Long và Hoàng hắn mới thôi phá phách. Và
tối nay là trận đấu 1-1 của hắn và bất kì đối thủ nào. Ngay lúc này
đây cả Long và Hoàng còn thấy chùn bước khi nhìn thấy tâm trạng của
hắn lúc này , hắn đủ khả năng giết chết ai nếu như trêu điên
hắn.
Cường ngồi trong bệnh viện cầm chiếc điện vẻ mặt lo lắng nói qua
với nó :
- Tình hình sân bóng vẻ như không ổn rồi.
- Chuyện gì ạ.
- Đội rồng đen lần trước đó , giờ muốn đấu với đối mình , nhưng anh
báo là tạm nghỉ vì có người đang bị thương .
- Là đội của tên Phong đó sao.
- Ừ. Giờ hắn làm loạn hết cả . Nhưng cuối cùng cũng chịu đấu 1-1
với bất kì ai vào tối nay.
- Điên à. Sao quản lí lại để hắn đấu 1-1 cơ chứ. Với cái tính ngang
ngược đó , hắn sẽ giết chết người ta mất.
- Nhưng hết cách rồi. hắn nói nếu như không đấu với đội mình thì
hắn chỉ đấu 1-1 thôi.
- Không được , em phải lên sân.
- Em mới là người không được đó , mai là xuất viện rồi , em không
để người em yên lành được hả.
- Nhưng mà………
- Không nhưng nhị gì hết. em ngồi yên đó. Anh nói qua với
thầy.
- Anh………
- Em có giận anh lúc này anh cũng phải chịu.
Nói rồi Cường bỏ ra ngoài gọi điện báo qua cho thầy và Duy biết,
hai người họ cũng đang lo lắng lắm.
Mục tiêu của hắn là được nhìn thẳng vào đôi mắt của người chơi bóng
tối hôm đó một lần nữa nhưng thật là khó khăn mà . Vì thế mà giờ
hắn như một con thú hoang vậy đó , gầm gừ và có thể nổi giận bất kì
lúc nào luôn . Hoàng lo sợ không biết tối nay thằng bạn thân của
mình nó sẽ làm ra những điều tồi tệ gì nữa.
9h tối. Trận đấu bóng rổ hôm nay được bắt đầu sớm hơn mọi lần. Hắn
đứng ngoài khởi động một chút , rồi bắt đầu vào sân. Hoàng và Long
như đoán trước được mọi chuyện , chỉ đứng ngoài nhìn hắn lắc đầu
ngán ngẩm và một chút lo lắng cho hành động của hắn bây giờ. Nhưng
dù có nhảy vào can thì hắn cũng không dừng lại được , vì lửa tức
giận của hắn và áp lực với chuyện của nó bao ngày nay đang bừng
bừng cháy trong người hắn , thì hắn biết dừng lại làm sao đây.
Không biết bao nhiêu người cứ vào lại ra , tàn tạ , sân bóng rổ giờ
đây không còn thấy sự đam mê nữa mà chỉ toàn là bạo lực và sự nóng
vội. Hắn đấu bóng mà như đi giết người vậy đó , cướp bóng cũng như
chặn bóng hắn hoàn toàn đánh vào điểm yếu của họ, những đòn đó mà
giáng vào ng`` bất cứ ai thì cứ nằm người vài tuần là nhẹ .
Lúc này ở bệnh viện. Một người gọi điện cho nó :
- Alô bóng quỷ à.
- Chuyện gì vậy _ Cường lại bắt máy và bật loa ngoài.
- Anh lên sân đi . Tất cả mọi người vào đấu đều bị đánh bại một
cách thê thảm.
- Tôi không thể. _ Cường nhìn nó ánh mắt ái ngại
- Gì chứ. Không phải là bị thương nhẹ như thường đâu tên đó điên
rồi , ai cũng bị thương nặng hết đó.
- …….. _ Im lặng
- Tôi xin anh đó , anh ra đi . ……… Nếu như anh không ra, cả cái thế
giới bóng rổ này không còn ai chào đón anh nữa đâu. Đồ hèn
hạ.
Nó xông nên cướp máy , tắt máy rồi nhắn tin lại cho người đó “ Tôi
xin lỗi. Tôi sẽ ra nhanh nhất có thể”.
- em điên à_ Cường nhìn nó
- Em không điên , em làm đúng , giờ em phải đi . em không thể để
mọi người như vậy được
- Em nghĩ cho người ta vậy , có ai nghĩ cho em không . Nhìn lại em
đi , lành lặn gì. _ Cường giọng to dần nên.
- Anh mặc kệ em. Em phải đi.
- ANH NÓI EM NGỒI YÊN ĐẤY CƠ MÀ _ Cường gào nên.
- Anh gào thét không tác dụng với em lúc này đâu . _ lúc đầu nó hơi
bỡ ngỡ nhưng rồi nó lại bỏ qua.
- Con đứng yên đó cho ta_ Thầy bước vào.
- Thầy à, con không thể , thầy biết mà.
- hắn ta sẽ phải dừng lại ngay thôi . _ thầy ôn tồn
- Hắn sẽ không dừng lại đâu . Con hiểu hắn ta mà , cái đồ ngông
cuồng đó chưa thực hiện được thứ hắn muốn , hắn không bỏ cuộc
đâu.
- Không được nhất định ta không cho con đi.
- Vậy thế này thì sao _ Nó đứng dậy vơ lấy con dao đưa nên mặt mình
.
- Con làm cái gì thế.
- Thầy biết không, họ nói con không đến họ sẽ từ con khỏi sân bóng
vậỵ thì thà con tự rạch mặt mình cho xong.
- Em điên à. _ Cường tiến lại gần nó.
- Anh cứ đến gần đây , con dao này vô tình lắm đó _ nó nói và nhìn
thằng mặt Cường , không một chút cảm xúc nào hết.
- Con có chắc là con đủ sức để ra thi đấu không.
- Con tin.
- Vậy con đi đi.
- Thầy à _ Cường quay sao nhìn thầy.
- Con cảm ơn. _ nó nói rồi chạy phăng ra ngoài cửa.
- Ngăn cản nó cũng chẳng ích gì lúc này nữa , ta hết cách rồi , con
đi theo nó đi .
Cường chỉ biết chạy nhanh đuổi theo nó và gọi gấp cho Duy chuẩn bị
đồ . Lúc này nó như đang ngồi trên đống lửa vậy , không thể yên
được , nó muốn đến dìm chết cái tên ngông cuông kia quá. Nó làm mọi
thứ thật nhanh gọn rồi đi thẳg đến sân. Duy và Cường ngồi trên xe
cũng chẳng giám nói câu nào nữa. Nó đã quyết như vậy rồi thì ai mà
cấm được đây. Tính nó cũng cứng đầu như hắn vậy đó.
Xe vừa dừng ở ngoài nó liền chạy thẳng vào bên trong , thấy hắn
đang cướp bóng và sử dụng đúng luật chơi của một tay bóng rổ đường
phố với một người bạn của nó . Nó hét to “ĐỦ RỒI ĐÓ” . Rồi cả sân
quay ra nhìn nó và dĩ nhiên có hắn , Long và Hoàng. Hắn cười
:
- Cuối cùng anh cũng chịu suất hiện rồi sao.
- Anh nói nhiều quá đấy , giờ anh muốn sao đấu đội hay đâu
một.
- Đấu một thú vị hơn nhiều chứ.
- Nếu như anh thích.
Nó bỏ balô xuống rồi vào sân. Cường và Duy không kịp chạy vào cản
nó đấu một nữa. 2 người họ lo lắng cho nó quá , vết thương còn chưa
khỏi. Ba chữ thôi. NÓ QUÁ LIỀU.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Đứng đối diện với hắn , nó nhìn bằng con mắt khác lạ , khác với lần
trước hắn thấy - một con mắt chứa đầy niềm đam mê của bóng rổ và sự
quyết tâm , còn giờ là một con mắt như nhìn thấu hắn , như muốn
biết được điều gì đó.
Bóng đang trong tay nó , nó đập dạo bóng một lúc rồi vượt qua hắn.
Nhưng tất cả không còn đơn giản như nó nghĩ. Hắn đã chặn bóng lại ,
không biết nó đang nghĩ gì mà không hề giành giật như lần đấu trước
nữa . Qua mắt nó , hắn cười , nụ cười nửa miệng và nghi bàn bằng cú
bật nhảy nhẹ nhàng, lần này bóng ở tay hắn. Nhìn thẳng vào đối mắt
quen thuộc trước mặt hắn phút chốc lơ đãng và nó đã bắt được cơ hội
đó lao lên lấy bóng , nhưng trong tích tắc ngắn ngủi , hắn đã quay
cả khuỷu tay vào đầu nó để lấy bóng. Cường và Duy trợn mắt nên nhìn
vào sân bóng , Long và Hoàng vẻ lo lắng hiện rõ lên trên khuôn mặt.
Nó ngã . Trước mắt nó tất cả đang quay cuồng. Nó ngồi gục xuống,
ngửa mặt nên nhìn hắn nghi bàn tiếp theo. Duy lao vào sân đỡ nó đậy
:
- Ch….. không Anh , mình về thôi .
- Không. Bỏ anh ra đi. Anh không sao _ nó nhìn Duy nói bằng giọng
nói cương quyết.
- Anh điên hả. Đi về với em.
- Đã nói là không sao mà. Em ra ngoài đi _ nó đứng dây rồi đẩy Duy
ra khỏi sân.
- đủ chưa thế _ hắn khó chịu
- Tiếp tục thôi. _ nó cười . Hắn nhận ra điều đó vì mắt nó hơi nheo
lại.
- Tổt thôi. _ lại nữa , một nụ cười nửa miệng
Không hiểu vì sao cứ nhìn thấy nó chặn hoặc cướp bóng hắn đều muốn
đẩy nó ra chứ không hề muốn dùng đến cú đấm một chút nào. Nhưng nó
không nhận ra điều đó , ánh mắt nó duy nhất nhìn vào quả bóng và
những bước chuyển và cách lấn bóng của hắn. Nó cứng đầu , dù đã
quan sát kĩ nhưng những lúc nguy hiểm nó luôn lao vào để lấy bóng ,
và đương nhiên theo phản xạ hắn có thể đấm , đá , làm bất cứ điều
gì để khiến nó tránh xa có bóng cam vô tình đó. Chỉ mới 20’ phút
đầu thôi nó đã không biết bao nhiêu lần đo sàn . Mỗi lân như thế
hắn chỉ nhìn rồi quay đi , không cười , không nói , không một chút
cảm xúc , nhưng đôi mắt hắn đang ngày trở nên sâu hơn và lạnh hơn
rất nhiều. Hắn không hiểu vì sao thế nhưng Long và Hoàng có thể
biết là vì sao. Hắn vẫn đang suy nghĩ về nó , lửa trong hắn vẫn
chưa tắt đi dù đã được đấu với người mà hắn yêu cầu. Nhưng phải
chăng hai người họ vẫn chưa nhận ra ánh mắt của người chơi bóng rất
đỗi quen thuộc như hắn đã nhìn thấy.
Với nó lúc này , dù có cứng rắn đến mấy , có mạnh mẽ tới đau nhưng
thực sự phải nói rằng nó đang rất đau , toàn thân , không một chỗ
nào thoát cả . Nếu là nó của những ngày bình thường nó còn phải
thốt nên chứ đằng này nó là một người chưa đến ngày ra viện , Người
vẫn chưa khoẻ hẳn vậy mà nó vẫn cố đi . Những người bị thương bên
ngoài nhìn nó , thấy áy náy và một chút có lỗi , vì nó đến nên nó
mới thành ra như vậy . Nó vẫn đứng trong sân khi tỉ số bây giờ là
26-0. Nó cảm tưởng như người nó muốn lả đi , toàn bộ cơ thể nó muốn
nghỉ ngơi lắm rồi , vậy mà không biết nó lấy đâu ra lí trí và đứng
trên đó nữa. Muộn rồi. Trên sân lúc này vắng bóng không còn ai
ngoài 6 người , 2 đội quen thuộc nó , hắn , Cường , Duy , Long và
Hoàng.
Chưa bao giờ nó ra sân mà không nghi được một điểm nào như hôm nay
, bóng luôn ở phía hắn , nó không đủ khả năng để chạy lên lấy bóng
, khi cơ thể nó sức lực để chạy cũng đã không còn. 2 cánh tay săn
chắc mạnh mẽ của hắn luôn tìm mọi cách để giữ bóng cho mình , mỗi
lần nó nó ngã xuống sân , Duy với Cường còn cảm thấy đau hơn nó.
Nhưng không ai có thể vao sân , khi nó nhìn thẳng mắt 2 người và
nói rằng “ Anh và Duy cứ thử bước vào xem , em không chắc mình sẽ
làm gì nữa đâu , em biết khả năng và sự chịu đựng của mình nó đến
đâu .” Vì thế mà 2 người họ giờ chỉ biết đứng ngoài thôi . Nếu như
nó không nói thì có lẽ nó đã không còn ở sân giờ này nữa.
Nó ngẩng mặt nên , đây là lần đầu tiên từ đầu trận tơi giờ nó nhìn
thẳng vào đôi mắt của hắn . Nó thấy sự khác lạ . Khựng lại trong
vòng 1 giây , nó lao lên . Một chân đạp nên đùi hắn và người cúi
xuống luồn tay lấy bóng , phản ứng của một cầu thủ chuyên nghiệp
hắn quay lại một cách nhanh chóng , nhưng thật không may tốc độ của
nó , hắn không tưởng tượng nối. Nó ném bóng từ vạch 3 điểm không
lệch một chút nào , nó cười và quay người lại. Giáp với mặt nó bây
giờ là hắn – nhưng hắn trở nên đáng sợ , đôi mắt đỏ lên những tia
máu , hai tay hắn nắm chặt lại . Khẽ cúi đầu và sau đó ngẩng nên
nhìn nó. Hắn cười :
- Đẹp lắm.
Nó không nói gì . Lấy bóng và về vị trí. Hắn cũng đi theo. Không
một chút trần trừ bóng vừa chạm xuống đất hắn nhìn nỏ , nhếch mép
và mất bóng . Nó đơ người . Tốc độ . Nhanh như một con gió chỉ nhẹ
lướt qua nó thôi. Ngoài trái bóng màu cam lờ mờ thì nó không còn
nhận ra gì nữa cả. Vì hiện giờ nó đang trong trạng thái nằm dưới
sàn và người thì không con cảm giác. Trước đây vài giây , hắn đã
phũ phàng cướp bóng và cho nó ăn cả cái cùi trỏ tay vào mặt không
chút thương tiếc. Chỉ chờ nó ngã sau khi đã nghi bàn hắn chạy tới
định lật chiếc khẩu trang kia ra thì Cường đã nhanh chân hơn . Đến
đỡ nó dậy và chặn bàn tay của hắn .
- Bỏ ra _ Hắn ngầm ngừ
- Anh không đủ tư cách để ra lệnh cho tôi.
- Tôi nói bỏ ra.
- Ngông cuồng. _ Nói rồi Cường bế nó dậy ra khỏi sân.
- Tôi muốn biết sau lớp khẩu trang đen đó là ai. _ Hắn nhìn theo và
nói.
- Không phải chuyện của anh _ cường khựng lại
- Nhưng nếu như tôi muốn.
- Tuỳ anh . Nhưng tôi có quyền ngăn cản.
- Anh là gì.
- Là người bảo vệ. Là đồng đội.
- ………… - im lặng. Hắn cười rồi quay lại nhìn Long và Hoàng hất hàm
. Hai thằng bạn nhìn nhau cười nhẹ rồi đi tới đặt tay nên vai
Cường:
- Xin lỗi , tôi phiền anh rồi. _ Long nói
- Các người muốn gì _ Duy đi lấy xe giờ quay lại nhào tới.
- Không gì cả. _ Hoàng ôn tồn.
- Bỏ hai người họ ra và để chúng tôi ra về.
- điều đó dĩ nhiên là không thể. _ Hắn bước tới và đứng sau
Duy.
- Anh…. _ Chị lịp kêu nên một tiếng Duy lịm đi. Hắn đã chặt một đòn
vào ngáy , ngất tạm thời chứ cũng không nguy hiểm.
- Các người muốn gì _ Cường cáu. Lay vai định giằng nhưng đã bị giữ
lại với 2 cánh tay chắc lịch kia.
- Tôi nói rồi . Tôi chỉ muốn xem đó là ai _ Hắn cười đưa tay chạm
vào lớp khẩu trang bên ngoài trên khuôn mặt nó.
- BỎ RA_ Cường gào lên.
“BỤP” Long cũng đánh một đòn vào gáy của cường như hắn đã thực hiện
với Long :
- Xin lỗi ! Nhưng tôi phải làm vậy vì anh quá bướng. _ Cười hì
hì.
Hoàng và hắn nhẹ đỡ nó khi Cường ngã.
- Thực hiện đi thôi _ Hoàng nháy mắt.
- Ừ. _ một tay dìu nó một tay hắn kéo chiếc khẩu trang ra.
- HÂN_ Cả 3 cùng hét nên.
- Chuyện gì thế này _ Long lắc đầu không tin vào mắt mình
nữa.
- Không thể tin được. _ Hoàng nhìn hắn.
- Trước đây khi giao đấu tôi đã thấy đôi mắt đó có gì quen quen
nhưng không tài nào nhớ nổi. Cuối cùng lại là con nhỏ này. _ Hắn
thờ dài nhìn nó bất lực.
- Ơ nhưng. Hân còn chưa được ra viện mà…. Con bé… trận đấu _ Long
ấp úng.
- Vậy là… suốt trận đấu hôm nay người bị ông dã đòn nhiều nhất là
Hân sao _ Hoàng tròn mắt.
- Không nói nhiều nữa. Đưa về nhà tôi đi. _ Hắn nhìn hai thằng
bạn
- Sao lại là nhà ông
- Thế bây giờ đi đâu. đến viện cho ông thầy dã chết tôi à.
- À ờm. Đợi xíu tôi đi lấy xe_ Long ton ton chạy đi.
- Tôi lại làm điều tệ hại nữa rồi _ cụp mắt xuống , hắn nói với
Hoàng.
- Ông thôi tự trách mình đi. Đâu ai biết trước được truyện gì
đâu.
- Tôi biết phải làm gì vào những lúc thế này đây. Nó… có lẽ con nhỏ
bị thương nặng lắm.
- Ừk. Gọi bác sĩ riêng đến nhà đi cho tiện.
- Cũng được. Về thôi _ hắn đặt tay nên vai Hoàng.
- Để tôi giúp cho.
- Thôi được rồi. Ông cầm đồ dùm tôi nha.
- Ừ.
Hắn đưa nó lên xe ngồi về nhà . Vừa đưa nó vào phòng thì bác sĩ
cũng kịp thời tới. Ông kiểm tra cho nó xong rồi ra nói chuyện với 3
người họ :
- Bạn cháu có nghiêm trọng không _ Hoàng hỏi bằng giọng trầm
ngâm
- Hình như trước đây cô bé từng bị thương chưa điều trị tận gốc ,
hay cơ thể chưa khoẻ ại hẳn như người bình thường. Nay lại rơi vào
tình trạng thế này , mọi chuyện giường như khá tồi tệ. ..
- Tội tệ _ Hắn ngầm ngừ nói nhỏ , rồi cười , nụ cười đau đớn.
- Nhưng…. Cô bé có sức khoẻ khá tốt , có vẻ như đã qua một quá
trình tập luyện về thể lực khá bền bỉ nên vượt bậc hơn với người
bình thường.
- Rõ hơn được không ạ _ Long nghiêng đầu.
- Thế này nhá. Lần này bị thương , tuy nhiều nhưng chưa ở đâu
nghiêm trọng cả , chỉ là một chút ngoài cơ thể , có thể tím , đau
một thời gian , hơn nữa vì sức chịu đựng của cô bé tốt và thể lực
cũng hơn những cô gái cùng lứa bình thường nên giờ chỉ cần chăm sóc
kĩ lưỡng , uống thuốc đầy đủ , và đặc biệt chú ý là không được để
bị thương trong thời gian này nữa.
- Vâng . Cháu hiểu. _ Hắn hơi cúi đầu _ Cảm ơn bác nhiều ạ.
- Không có gì. Thôi tôi có việc tôi về bệnh viện trước đây.
- Vâng. Bác lại nhà. _ 3 người họ tiền ông ra tới cửa rồi vòng
vào.
Hắn uể oải nằm vật ra chiếc ghế sô pha dài. Ngao ngán nhìn nên trần
nhà . Mắt hắn sâu dường như vô tận :
- Ông sao vậy. _ Long ngồi xuống nghế nhìn hắn.
- Ông nghĩ là tôi sẽ sao trong hoàn cảnh này.
- Nghĩ ít thôi _ Hoàng ngồi cạnh Long nhìn hắn chằm chằm.
- Ông bảo làm sao tôi không nghĩ cho được. Khi con nhỏ đáng ghét đó
ra nông nỗi thế này là tại tôi.
- Ông cũng đâu có muốn vậy đâu.
- Biết là thế đó , nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không thể tha thứ
cho chính mình được.
- Mọi chuyện đến lúc này tôi vẫn còn đang mơ mơ màng màng .
- Thực sự là như vậy đó , như một vòng luẩn quẩn mà không tài nào
rứt ra khỏi nó.
- Mọi chuyện chở nên phức tạp từ khi nào vậy.
- Từ khi tôi bắt đầu có ý định muốn trả thù hay trọc phá con nhỏ
đáng ghét đó _ Hắn thở dài.
Không khí trong căn nhà trở nên im lặng đến đáng sợ. Không ai nói
một lời nào , mỗi người một suy nghĩ khác nhau . Rồi bỗng hắn nói
:
- À Hoàng.
- Hả.
- Lần trước ông bảo nói với tối chuyện gì mà.
- Khi nào.
- Trước tham gia trận bóng vừa rồi.
- À.
- Thế là có chuyện gì.
- Ừ. Cũng nên nói rồi.
- Thì ông nói đi.
- Ông định dấu Hân chuyện ông trả thù và giúp Hân đến viện
hả.
- Thế ông nghĩ nói cho con nhỏ đó thì được gì.
- Tôi và Long đã thấy ông ở bệnh viện
- Khi nào _ hắn bật dậy
- Tất cả mọi khi ông chỉ đứng nhìn Hân qua ô cửa kính _ Long nhìn
thẳng xoáy sâu vào đôi mắt đầy tâm trạng và sự ngạc nhiên của
hắn.
- Tôi…………
- Nói thật đi. Ông thích Hân đúng không.
- KHÔNG. Tôi đâu có điên mà dính vào cái con nhỏ đầy dẫy những rắc
rối không lường trước được.
- Vậy ông định làm sao.
- Tôi sẽ chấm rứt tất cả.
- Tất cả . Ngay bây giờ _ Long và Hoàng đồng thanh.
- Không. Sau khi con nhỏ đó trở lại bình thường.
- Vì sao phải thế.
- Chỉ là một cách chuộc tội cho mọi lỗi lầm.
- Ông không có lỗi _ Long bướng.
- Nhưng đó là hành vi của tôi. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự
nhiên.
- Tuỳ ông vậy , bọn tôi cũng chẳng thể nào cản ông.
- Thế giờ ông định thế nào với bạn bè và ông thầy của Hân_ Hoàng
hơi nghiêng đầu nhìn hắn.
- Đến khi nào họ đến tìm , tôi sẽ tính tiếp. Giờ tôi ngủ đây , muộn
rồi , cũng mệt nữa.
- Qua đêm ở đây chứ. _ Long nháy mắt
- Phải chịu thôi.
- Hả. Gì . 2 ông định ngủ ở nhà tôi á.
- thế ông định để 2 đứa tôi đi về giữa trời đêm khuya vắng vẻ thế
này à. Nhỡ cướp giật , bắt cóc thì sao _ Long cười đều và đưa ra
một kho những lời giải thích.
- GÌ. Tôi đang tự hỏi có thằng điên nào nó chạm vào 2 cái con lợn
này không. Nếu có chắc là nó muốn chết.
- E hèm. _ Hoàng đưa tay lên miệng.
- Nhưng ngủ ở đâu. Tôi có 2 phòng , 1 là con bé kia ngủ rồi. 2 là
tôi , 2 ông thich nằm sô pha hả.
- 2 đứa tôi ngủ phòng ông . _ Long cười hì hì.
- Không được. _ hắn cương quyết_ tôi không quen ngủ với người
lạ
- Người lạ. HƯrrrrrrrr. À. Vậy thì sang phòng Hân cũng được _ Long
típ mắt lại hích vai Hoàng.
- Ý kiến hay đấy chứ. _ Hoàng nhìn hắn nháy mắt cực đẹp trai nhưng
cũng cực đểu.
- Thôi được. Vậy ngủ 3 trong phòng tôi. _ hắn ngao ngắn bước lên
cầu thang.
- Ơ. Tôi tưởng là ông không quen ngủ với người lạ _ Vừa nói Long
vừa bước theo hắn.
- Hết cách rồi. Con hơn là để ông nằm cạnh con bé đáng ghét đó, nhỡ
có làm sao lại đổ đầu tôi mệt lắm.
- Sao là sao. Ý ông là sao _ bước cuối cùng trong 3 người , Hoàng
nên tiếng , vẻ nghiêm khắc nhưng thực ra đang cười .
- Thì là làm sao đó thôi. _ Hắn quay lại nhún vai , lè lưỡi
- Á à .Ông nghĩ 2 đứa tệ vậy sao. _ Long nhảy nên túm khoắc vai hắn
rồi vật hắn ra giường.
- Từ từ. Đợi tôi nữa. _ Hoàng vừa giữ kính vừa đuổi theo hai thằng
bạn.
- Giờ thì nói đi. Ông muốn sao _ Long ngồi cả nên người hắn một tay
đè ở cổ .
- Thì đúng mà. Ông chẳng phải sát gái lắm sao.
- THế còn tôi _ Hoàng tiến gần đến dí sát mặt vào mặt hắn.
- Oái. Làm cái gì vậy. Ông khôgn sao. Ông ngoan hiền. ĐỒ MỌT SÁCH _
hắn lẩm bẩm đến buồn cười.
- Không thể tha thứ được. ông giám nghĩ thằng bạn thân nay là đồ
xấu xa sao. Đáng ghét. Hoàng đâu nhảy zoooooooooooô.
Chỉ chờ có thể. Hoàng và Long nhảy nên dậm bụp bụp trên người hắn.
Vừa cù li vừa đấm đá , khiến hắn vừa kêu đau vừa cười không ra đâu
với đâu cả. Khi cả 3 đã mệt lả , thì nằm ra ngủ hết mý nhau cả. Chả
còn biết trời đất gì nữa hết. Như chưa có chuyện gì sảy ra , tiếng
cười của tình bạn luôn xua tan đi những mệt mỏi ưu tư hàng ngày.
Bên kia phòng , có một người con gái , dù khuôn mặt có chút mệt mỏi
nhưng đột nhiên lại nở một nụ cười hạnh phúc. Chưa biết ngày mai sẽ
ra sao nhưng ngày hôm nay , giây phút này là thứ quý giá hơn tất
cả. Cảm nhận được sự hạnh phúc ngay từ giây phút đó.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
6h sáng ***********.
Cơn gió heo may lùa vào cánh cửa những tia nắng ấm áp dịu nhẹ soi
vào phòng . Nó nheo mắt tỉnh dậy , bỡ ngỡ khi không biết mình đang
ở đâu . Vơ lấy cái điện thoại cạnh gối nó ấn xem giờ. Nó trợn
mắt:
- Gì thế này. 167 cuộc gọi nhỡ . và 29 tin nhắn.
Rồi nó nhớ ra mọi chuyện của ngày hôm qua. đầu nó hơi đau , nó ngồi
để đọc tin nhắn , toàn của Cường và Duy cả Vân nữa. 167 cuộc gọi
nhỡ. Nó mơ cũng không nghĩ tới là có lúc điện thoại của mình lại có
con số khủng lồ thế này. Trông hộp thư thoại Duy và Cường cứ thay
nhau xếp hàng mà nó thấy chóng hết cả mặt.
Quay lại với hiện tại nó bàng hoàng không biết mình đang ở đâu ,
mọi thứ xung quanh nó đều rất xa lạ. Dù nó có cố như thế nào cũng
không nhớ nổi tại sao nó lại ở một căn nhà lạ hoắc như thế này. Chả
nhẽ có người đã cứu mình – nó tự nghĩ . Rồi cố lết cái thân xác
đang đau nhức ê ẩm của nó xuống giường . Bước từng bước mọi thứ
xung quanh căn nhà dần hiện ra trước mắt , nhưng nó vẫn chẳng biết
đây là ngôi nhà của ai. Nó thấy một căn phòng bên cạnh , nó bước
tới , gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Nó đẩy cánh cửa bước vào
. Và trước mắt nó một cảnh tượng phũ phàng . Một tiếng hét thất
thanh phát ra từ căn phòng:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA….._ rồi nó chôn chân tại chỗ luôn
- Ưmmm…… ừm…m Gì vậy _ Hoàng bịt tai dịu mắt ngồi dậy. Nhìn ra phía
cửa , nơi có tiếng hét đó.- HÂN_ giờ thì đến lượt hoàng hét tên nó
nên một cách ngạc nhiên vô độ.
- Ashiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ! Sáng sớm không có ai ngủ , hét rồi
kêu tên con nhỏ đáng ghét đó làm gì vậy mà _ Chui từ chăn ra hắn
làu bàu , nhăn mặt nhìn Hoàng. Vẫn chưa biết có sự xuất hiện của nó
trong phòng
- Tôi…. Ông… Hân… _ Hoàng lắp bắp không nói thành lời nữa.
- Con nhỏ đấy làm sao. Giờ này chắc thì nằm gáy như lợn chứ gì. _
Hắn vò đầu , ngáp ngủ.
- Ông điên à. Ông không nhìn thấy ai ở cửa kia sao.
- Ai chứ _ Hắn quay ra. _ A. Cô… sao cô.. – quay sang nói với
Hoàng._ sao ông không bảo tôi trước hả.
- Mấy người…. là sao…. _ Nó lấy hai tay che mắt nói với3 người
họ.
- Sao cơ chứ. Cô đừng có nghĩ linh tinh _ Hắn kéo cái chăn che cái
thân hình của mình lúc này
- Tôi cũng chẳng muốn nghĩ cái gì cả , chẳng qua mọi sự việc nó cứ
đập thẳng vào mắt tôi thế này đó. _ nó khẽ nhún vai khi biết đã
không có gì ái gại.
- Thế em nghĩ bọn anh làm sao cơ chứ.
- Các anh tự hiểu đi. Tôi cũng không biết phải nghĩ làm sao
nữa.
- Cô đừng có cái gì cũng chỉ nhìn qua thôi mà đã đoán chắc rằng
người ta là như thế. _ Hắn cứ một tay ôm lấy cái chăn , một tay chỉ
về phía nó nói.
- Tôi chả muốn tranh cãi đâu , mặc đồ vào rồi xuống nhà tôi cần nói
chuyện.
- Tôi chả có chuyện gì để nói với cô cả _ Hắn cãi bướng
- Anh không có nhưng tôi có.
- Cô….
- Hoàng à……….. sao dậy sớm vậy…. tôi buồn ngủ … ông mý Phong không
mệt sao hả……..Hừmmmmmmm _ Long lồm cồm bò ra trong đống chăn cuối
cùng chồm nên người Hoàng.
- ZỜi ạ…. Đi ra xem nào… _ Hoàng hất Long ra một cách phũ
phàng.
- Phong ơi…. Hoàng bỏ tôi rồi … tôi qua hứa rồi cơ mà _ bắt đầu
chuyển hướng và vẫn không biết rằng có một người con gái đứng chôn
chân ở kia từ nãy giờ.
- Sáng sớm đã gặp thằng điên rồi. Ông xê ra , không lại bị hiểu
nhầm nữa bây giờ _ Hắn lại hất Long ra ngoài.
- Ai mà hiểu làm. Có 3 đứa thôi mà _ Long đột nhiên lũng nịu như
con gái . Lúc nào không lúc cứ lúc nó xuất hiện là 3 người này trở
nên thân mật là thường . Không khỏi nghi ngờ.
- Cửa _ Lạnh tanh Hoàng buông một câu rồi ôm đầu
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA …. Sao không ai nói với tôi. _
Long nhìn ra cửa rồi trợn mắt hét nên rồi tìm cái chăn chui tọt vào
trong chăn lấp.
Nó ra khỏi nhà hắn được một đoạn thì nghĩ rằng mình cần phải gọi
điện cho Cường. Không ảnh lo chết. Nghĩ vậy nó liền lấy điện thoại
ra. Trời , Cường bắt điện thoại liền.
- Alô . Hân em đang ở đâu đấy.
- hỳ. Sao anh bắt máy nhanh thế.
- Khổ. Nhưng em đang ở đâu đấy .
- Yên tâm em không sao rồi. em đang trên đường về , biết anh thế
này nên em gọi để báo thôi.
- Em đang ở đâu , anh đến đón.
- Không sao đâu. Em tự về được mà.
- Không được. Em nói đi . Anh đến đón để em tự về anh không yên
tâm.
- Em lớn rồi đó .
- Lớn thì lớn.
- Thôi được rồi.
Nó đọc địa chỉ cho Cường rồi cúp máy. Cường lúc này đang phi như
điên để đến đón nó. Chỉ sợ nó đợi lâu. Cường yêu nó và luôn muốn
bảo vệ nó. Mà Cường không biết là đến bao giờ mới đủ can đảm để bày
tỏ tình cảm với nó đây. Đến nơi Cường dừng xe đưa mũ cho nó . Nó
cười :
- anh đi nhanh thế.
- Anh sợ em phải đợi lâu.
- Anh lo cho em vậy sao _ leo lên xe nó hỏi nhỏ.
- Lo chứ. Nhỡ em có mất tích hay làm sao thì… _ Cường lắc đầu cười
típ mắt.
- Kì lạ ha.
- chuyện gì.
- Anh đặc biệt quan tâm tới em vậy. Hì.
- À ừm… Thôi mình về nhah , ở nhà thầy với 2 thằng em đang chạy
loạn nhà nên rồi. anh nghĩ thế _ Cường đỏ mặt đánh trống lảng
- Vâng em cũng đang tưởng tượng đây.
Đúng như những gì nó tưởng tượng ra. Vừa về đến nhà, Huy đã chạy ra
nước mắt ngắn nước mắt dài ôm chầm nó lấy chân nó . Còn Duy thì
đứng đằng sau cứ hỏi thăm rối rít. Lời nói trầm ngâm nhưng chứa đầy
niềm quan tâm vẫn là thầy. Nó hạnh phúc , bởi luôn có những người
quan tâm nó.
Mọi người ngồi xuống bàn , nói qua về mọi chuyện tối qua. Hỏi han ,
cũng đang lo lắng nếu một ngày thân phận bóng quỷ là con gái bị bại
lộ thì thật không hay chút nào .
Sau một hồi vật lộn với bao câu hỏi , nó nên phòng và thả mình
xuống giường , nó mệt. Chưa bao giờ nó cảm thấy mình mệt như thế
này . Bình thường dù nó đi làm mệt đến thế nào nó cũng chưa một lần
vật vã như thế này. Phù.. Nó thở hắt ra ngồi nằm xuống giường ngủ .
Nó muốn ngủ một giấc thật thoải mái để ngày mai no tiếp tục đi học
lại. Nó nghỉ cũng khá lâu rồi.
7h tối . Tại bar. Vẫn căn phòng đó , vẫn 3 con người đó . Nhưng vẻ
như mỗi người một tâm trạng khác nhau . Trong phòng chỉ có tiểng
thở dài , tiếng li chạm vào mặt bàn thuỷ tỉnh , tiếng nhạc dj nhưng
không rõ , và ánh đèn mở ảo , khiến cho căn phòng càng trở nên tĩnh
lặng đến đáng sợ.
- Phong này. _ Long chợt nói phá tan sự im ắng trong căn
phòng
- Chuyện gì vậy
- Hết hôm nay là ông kết thúc thật với Hần hả.
- Gì chứ. Gì mà kết thúc . Tôi có quen con nhỏ đó đâu. Ông nói như
tôi thích nó không bằng ý.
- Ý Long là , ông sẽ tách ra khỏi Hân như lời ông nói hả.
- Ừ. Đúng rồi _ Long nhìn hắn
- Thì nói thế nào làm thế đó thôi.
- Ông nói thật đó hả.
- Ừ. Vậy ông nghĩ tôi luyến tiếc sao. _ hắn nhắn lon bia uống một
ngụm.
- Vậy còn điều kiện đó thì sao. _ Hoàng thắc mắc
- Điều kiện. À. Ông không nhắc tôi cũng quên đó.
- Đầu ông để làm gì mà sáng nói tối đã quên rồi _ Long lừ lừ.
- Thì để ăn mý ngủ chứ làm gì nữa.
- Thôi được rồi. ông định ra điều kiện gì với Hân.
- Tôi cũng không biết. her her.
- Gì vậy. Nếu như thế thì coi như là hủy bỏ rồi.
- Không được . Sao mà huỷ được chứ.
- Thế thì ông nhanh nên dùm đi. Chẳng phải ông nói là muốn tách ra
khỏi Hân luôn cho đỡ rắc rối sao. Giờ mà cứ thế này thì bao giờ mới
hết chứ.
- Ôi dào. Vậy 2 ông nghĩ hộ tôi đi.
- Ông cũng tiện thể nhỉ _ Hoàng cười
- Dĩ nhiên rồi. Dù gì thì 1 cái đầu không bằng 3 cái đầu mà.
Haha.
- Tôi chịu ông.
- À mà. Nghĩ cái gì quậy được nó vui vui vào. Chứ không thì..
- Thì sao _ Long tròn mắt
- Thì mất công tôi ra điều kiện với con nhỏ đó chứ sao.
- À mà nói mới nhớ. Ông sẽ giữ bí mật cho Hân chứ hả.
- Ừ. Dù nó có không chấp nhận điều kiện , nhưng mà nói ra cũng
chẳng được gì. Giữ lại biết đâu một ngày nào đó chúng ta lại được
đấu với đội con nhỏ đó tiếp. Chơi cũng khá mà.
- Ừ. Ông nghĩ đúng rồi. Lần này tôi không cãi gì.
- Thế mọi lần ông bất đồng ý kiến với tôi thế sao.
- Ồ. Không không. Nói thế cho nó có điệu ý mà.
- Xin hồn. KHông hổ danh là đồ mọt sách. Haha.
- Thôi nhà. Mọt sách cũng nhiều cái tốt đó chứ.
- Đúng rồi. nhiều cái tốt lắm. Tốt phát sợ ra cơ. Ha ha _ Hắn cười
ngạo nghễ.
- AAAAAAAAAAAAAAAA _ Long ngồi yên lặng từ nãy giờ bây giờ bỗng hét
nên
- Giật mình _ hắn đang cười cũng bị dìm tắt ngấm.
- Tôi nghĩ ra rồi.
- Chuyện gì. _ Hoàng nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.
- Thì chuyện điều kiện đó.
- Hả. Là gì _ Hắn nghe có vẻ nòng lòng
- Thì bảo Hân làm oxin cho ông đi.
- Sao tôi nghe giống trong phim hàn quốc quá vậy._ Hoàng hất hàm ra
phía Long.
- Nhưng như thế hay mà.
- Hay gì mà hay chứ. Làm gì chứ tôi nghĩ Hân không chịu làm oxin
đâu. Nhất lại là với Phong nữa _ Hoàng lắc đầu
- Tại sao Phong lại không được.
- Ông không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy hả. Phong mý Hân từ
trước tới giớ vẫn đối đầu , đối khẩu với nhau còn gì . Bây giờ mà
bắt Hân làm thế thì tôi tin chắc chắn là Hân không bao giờ làm. Mà
tôi không hiểu sao ông lại nghĩ ra được điều đó nữa.
- Tại vì tôi bên sát gái mà . Và tôi biết lửa gần rơm lâu ngày cũng
bén , hơn nữa ….. _ rồi Long bỏ lửng hất hất cái mặt điều điêu về
phía hắn. Trong khi hắn đang mải suy nghĩ gì đó , như một kẻ vô
hồn.
- Ông xem phim tình cảm nhiều quá rồi đó. _ Hoàng nhìn Long
cười.
- Vậy là không được sao . _ Long gãi đầu.
- Đúng đó.
- Nhưng tôi nghĩ là được đó. _ Lúc này hắn từ một pho tượng cất
giọng nói.
- Hả_ Hoàng tròn mắt.
- Gì… gì vậy. đó thấy chưa. Tôi nói là được mà _ Long hí hửng
- Ông định làm vậy thật sao.
- Ừ. _ Hắn chỉ nói mỗi mội câu.
- Liệu có được không.
- Tối nghĩ là được.
- Vậy thời gian thì sao. Không nhẽ là mãi mãi.
- Không . Tôi chỉ cần 3 ngày thôi. Như vậy có lẽ hay hơn
nhiều.
- Vậy ông nghĩ Hân có đống ý không.
- Dĩ nhiên là phải cố rồi. Tôi muỗn xả strees trong một thời gian
khá giài không ổn định ý.
- Yeahhhhhhhhhhhh ! Tôi thấy mình thông minh quá _ Long bỗng nhảy
cẫng nê.
- Ngồi yên đi. _ Hoàng nhìn Long.
- Tại tôi vui quá thôi mà.
- Tôi muốn nói ngay lúc này. _ Hắn rút điện thoại. Gọi cho
nó.
- Cô đang ở đâu thế.
- Ở nhà _ Nó thở dài ngao ngán khi thấy số điện thoại của hắn ,
không lưu số nhưng nó biết vì đó là sđt duy nhất nó không lưu trong
danh bạ.
- Cô đến bar đi tôi muốn gặp cô.
- Bar nào_ nó ngây thơ.
- Còn bar nào nữa. Chỗ cô làm thêm đó.
- Có chuyện gì để mai không được sao. Tôi còn bài tập.
- Mai là muộn đó. Nếu cô muốn sự thật bại lộ.
- Anh….
- đến ngay đi, tôi không có thời gian nói nhiều với cô đâu.
- điều kiện ……. Anh là đồ con lợn.
- Còn cô là đồ đầu gấu. Sý.
- Được lắm. Tôi sẽ cho cô biết thế nào là đầu gấu. _ Nó cúp máy cái
rụp . Thay đồ rồi đến bar của Long.
Đến cửa. Nó đẩy cửa bước vào. Và dĩ nhiên 3 người họ vẫn không phản
ứng gì. Vì họ biết chắc rằng người giám xông vào phòng riêng của họ
chỉ có thể là nó.
- Nhanh hơn tôi tưởng đó _ Hắn vẫn chăm chú vào cốc bia trước
mặt.
- Có chuyện gì anh nói đi. Tôi không có nhiều thời gian như anh vậy
đâu . _ nó ngồi xuống một chiếc nghê sôpha trống.
- Bận vậy sao . Nhưng nếu thế tôi lại càng muốn kéo dài thời gian
hơn nữa.
- Anh…. đồ tồi.
- Her. Giờ cô mới biết sao. Tôi tồi , nhưng sao bằng cô đầu gấu
chứ.
- Anh dựa vào đâu mà nói tôi đầu gấu _ Giọng nó bắt đầu to
dần
- Nhỏ thôi. Nóng thế. Vậy cô nghĩ cô là người bình thường sao khi
một lúc đánh được 20 thằng con trai nhỉ. _ hắn cười nhìn nó lắc lắc
cốc bia
- Đó không phải chuyện anh. Không vòng vo nữa. Nói gì nói đi.
- được thôi. Là chuyện điều kiện đó mà.
- Điều kiện.
- Cô đừng nói là cô quên đó chứ , mới sáng nay thôi.
- Ông cũng quên còn gì _ Long lẩm bẩm.
- E hèm. Ông ngồi yên được không. Cái mỏ cái mỏ.
- Sý. Tôi thèm vào nhá. _ Long quay mặt đi.
- Thôi được rồi. Để tôi chơi với ông_ Hoàng mò mò đến chỗ
Long
- Dỗ nó đi. Tí tôi về cho ăn kẹo_ hắn nhìn Hoàng cười cười , đểu
không chịu được.
- Các anh định đùa đến khi nào . Có gì thì nói , không thì tôi về _
Nó bực bội.
- Thôi không trêu em nữa. Phong , ông nói thì nói đi _ Hoàng nhìn
hắn.
- À . Là thế này chuyện điều kiện…
- Anh có cần phải nhắc lại không. Tôi biết là chuyện điều kiện ,
nhưng đó là điều kiện gì mới được chứ.
- Tôi muốn cô làm osin cho tôi.
- Gì. Anh điên hả. _ nó gần như hét nên , vì quá bất ngờ.
- Không . Tôi vẫn rất bình thường.
- Vậy sao anh đưa ra cái điều kiện quái dị đó.
- Vì tôi thích.
- Nhưng tôi thì không.
- Tuỳ cô , nếu như cô muốn bị loại ra khỏi thế giới bóng rổ. Nên
nhớ nơi đó dành cho bạo lực và cho những thằng con trai. Không phải
là cô.
- Nhưng chưa ai biết về điều đó.
- Có. Họ sẽ biết nếu cô không chấp thuận ý kiến của tôi.
- Anh….
- Hừ. Vì tôi biết bóng rổ là niềm đam mê của cô , nên cô không thể
rời bỏ nó một cách đau khổ thế này được mà.
- Thời gian.
- Hả. _ hắn tròn mắt ngu ngơ
- Thời gian phải làm osin cho anh là bao nhiêu.
- Haha. Tôi biết mà. 3 ngày thôi.
- 3 ngày. được tôi đông ý. Anh cũng phải dữ lời đó
- đồng ý mà không cần suy nghĩ sao. Cô không sợ mình sẽ hối hận
cả.