Duck hunt




Nó thu đồ ra về. Trên đường đi nó vẫn cứ nghĩ về vấn đề chị quản lí nói. Nó không biết có nên nghe theo lời chị không , nó rất khó mới dữ được mái tóc dài này , nói bỏ một cái là bỏ thì quả thật là không dễ chút nào. Nó cần suy nghĩ nếu như kiếm được việc gì làm khác thì nó sẽ chuyển để giữ lại mái tóc này.
Về đến nhà , nó nghe tiếng khóc là Huy. Nó phi vào như điên :
- Huy ..em làm sao thế.
- Chị ơi . Em đau lắm.
- Em uống thuốc chưa.
- Em uống lúc tối rồi.
- Cố chịu nha. Chị đưa em đi viện.
Rồi nó ra ngoài bắt xe cho Huy đi viện . Nó nhìn Huy phải chịu những cơn đau mà lòng nó thắt lại. Khổ cho thằng bé quá. Nếu như nó có thể chịu đau cho Huy thì tốt biết mấy. Nó cứ ôm Huy trong lòng nghĩ miên man cho đến khi đến bệnh viện. Nó đi thẳng vào phòng cấp cứu đặt thằng bé lên giường rồi ra ngoài để bác sĩ làm việc.
Ngồi ngoài nó lo lắng , cứ đi đi lại lại ngoài cửa phòng cấp cứu , tim nó đập nhanh , toát mồ hôi lạnh .
1tiếng trôi qua. Bác sĩ mở cửa phòng.
- Cháu là gì của bé .
- Dạ là chị gái ạ .
- Bố mẹ cháu đâu.
- Dạ . Họ hiện không có nhà. Em cháu có sao không ạ
- Cậu bé cần được nằm viện để theo dõi , cháu đi theo bác để làm thủ tục .
- Vâng ạ.
Nói chuyện với bác sĩ và làm thủ tục xong nó vào phòng thăm Huy. Nó không giám nói với bác sĩ là bố mẹ nó mất vì nó sợ họ sẽ không yên tâm khi cho Huy nằm viện, giờ thì dù khó khăn đến thế nào nó cũng phải làm cho bằng được tiền để Huy điều trị.
Nó tranh thủ lúc Huy ngủ nó đi tìm xem ở đâu làm thêm được nữa không nhưng mọi cố gắng giường như vô ích. Nó suy nghĩ cả đêm và đã quyết định bỏ đi mái tóc dài của mình để giả trai làm việc tại bar tiếp , chứ không thì nó không biết phải làm gì để kiếm tiền nữa.
Hôm sau khi nó vào viện thăm Huy sớm , Huy đã thốt nên đúng như nó dự đoán :
- Chị , tóc của chị .
- À. Hè rồi , nóng quá chị cắt đi đấy mà.
- Không đúng, chị quý bộ tóc của chị lắm mà. Chị nói dối em. chị bán tóc đúng không.
- Không mà. Chị chỉ cắt đi thôi , chị không bán đâu.
- Chị….
- Thôi , ăn hết bát cháu này đi rồi uống thuốc nha. CHị đi học đây , trưa chị qua.
- Vâng.
- À chị mag người gỗ cho em đây , nhớ ngoan đó.
- Em biết rồi. Chị đi học cẩn thận nha.
- Ừ. Chị đi đây không muộn
Nó ra khỏi phòng , thở dài vì đã qua mặt được Huy. Huy mà biết nó cắt tóc để đi làm thì Huy giận nó mất , dù Huy biết là chị làm thế vì mình , nhưng Huy không muốn chị hi sinh quá nhiều vì mình . Giờ nên lớp , phải đi qua biết bao con mắt với bộ tóc mới và ngắn tũn thế này là cả vấn đề đối với nó.

Nó như biết trước được mọi chuyện vậy đó. Bước vào cổng trường ai cũng nhìn nó hết , cứ chằm chằm như kiểu người lạ hành tinh ấy. Rồi đến lớp , bắt đầu là ánh mắt ngạc nhiên rồi tò mò cuối cùng là những câu hỏi mà nó có thể đoán trước được “ bà cắt tóc à” . “ sao lại cắt vậy” . “ ui , tóc đang đẹp mà” …. Bla bla…. Nó cũng chỉ cười cho qua. Và nó đang thấy một ánh mắt hình viên đạn đang nhìn nó – không ai khác đó chính là Vân.
- Bà xuống đây. _ Vân kéo tay nó
- Hì hì. Có chuyện gì zợ _ nó cười ngượng
- Thích giả vờ không. Tóc tai đâu hết rồi thế này
- Thì tôi cắt chứ đâu.
- Trời ơi. Bà nói đơn giản thế mà được à.
- Thế bây giờ bà bắt tôi phải nói làm sao.
- Lí do vì sao cắt .
- Hè rồi , nóng lắm.
- Không đúng , bà từng nói với tôi là chết cũng không cắt cơ mà _ Vân hỏi rất giống Huy
- Sao bà nói giống thằng em tôi quá vậy. Thì đó là trước đây thôi , bây giờ khác rồi.
- Bà…..
- Bà bán có phải không chứ gì
- Ừ. _ Vân nghiêm nghị
- Giống không lệch tí nào luôn.
- Mai sang nhà tôi , tôi cho xem , nó còn một đống ở nhà kè. Để trong tủ hẳn hoi đấy . Sang mà coi , khổ lắm .
- Được rồi. Tôi tạm tin. Bà cứ cẩn thận đấy.
- Hì hì. _ nó cười.
Nó ngục mặt xuống bàn ngủ một tí , tối qua đi tigm việc muộn , lại trông Huy đến khuya nó chỉ kịp chợp mắt được một lúc :
- Vân, tiết đầu là tiết gì vậy bà
- Địa.
- Ok. Tôi ngủ , lát cô hỏi bảo tôi đau bụng nhá.
- Ừ. Hôm qua lại làm về muộn hả.
- Ừ. Hơn mọi hôm.
- Tôi biết mà. Thôi ngủ đi. Chắc tôi nói cô cũng tin thôi.
Rồi nó ngủ. 3 tên kia đến muốn , bước vào lớp hắn nhìn quanh quanh nhưng không thấy nó , vất cặp xuống bàn hắn hậm hực :
- Lớp mình có học sinh mới à. Sao lại ngồi chỗ của con nhỏ đáng ghét kia nhỉ
- ừ. Cũng đến lớp ngủ như tụi mình à _ Long nhìn nó
- Thế là có bạn cũng chúng ta rôi , đỡ cô đơn , chắc cũng con nhà này nọ mới giám thế chứ. _ Hoàng vẫn điềm tĩnh
- Thôi ngủ _ hắn nói rồi nằm rạp xuống bàn .
Hết tiết địa . Nó vươn vai ra sau đập cái bốp vào đầu Long :
- Đứa nào vậy , đứa nào phá giấc ngủ của ta vậy
- Có chuyện gì thế _ Hoàng ngái ngủ.
- Ông khùng hả , đang ngủ tự nhiên la om sòm là sao _ hăn nhăn nhăn cái mặt , dụi dụi cái mắt
- Có đứa nào nó đập cái gì vào đầu tôi đó chứ. _ Long nhìn quanh quanh .
- Tôi xin lỗi . Tôi không cố ý _ nó quay lại nhìn Long và 2 người kia.
- THIÊN NGỌC HÂN. _ 3 người họ đồng thanh trố mắt nên nhìn nó, cả lớp đều đổ dồn về phía cuối lớp
- Cái gì thế hả , điên lây truyền hết rồi sao , tự nhiên gọi tên tôi lớn lên như vậy làm gì.
- Tóc đâu _ hắn cụt lủn
- Sao tự nhiên em cắt tóc thế _ hoàng quan tâm
- Ủa. định làm tomboy sao mà cắt kiểu này dị. Ngắn tý nữa là giống tóc của cha này rồi _ Long nói rồi đưa tay xoa đầu hoàng.
- Ông thích ăn đòn không _ Hoàng quay phắt sang lừ.
- Không tại tôi đang giới thiệu.
- Tôi không phải sản phẩm quảng cáo.
- À quên. Haha. _ Long nhìn hoàng cười đểu.
- Tý xử , vào vấn đề chính đã , sao em lại cắt tóc _ hoàng lừ Long rồi quay sang chỗ nó hỏi
- trả lời đi _ hắn dục mà gần như quát nên
- Sao tôi phải trả lời , mấy người là gì chứ.
- Bọn anh chỉ quan tâm nên hỏi thôi mà. _ Hoàng nói giọg bình thường
- Thôi , tôi không giám nhận cái quan tâm của mấy người , Tôi làm gì thì kệ tôi , chẳng liên quan đến ai cả , mấy người biết cũng chẳng làm cái gì. _ nó nói một hồi rồi quay lên.
3 người kia cũng im lặng . Lúc này thì họ chẳg ngủ nữa , Hoàng thì ngồi đọc cuốn trinh thám , còn Long ngồi cầm điện thoại cười rúc rích cả , hắn thì cứ gục xuống bàn lại ngẩng lên nhìn nó , rồi lại gục xuống bàn , chả biết hắn làm cái gì nữa.
Nó vẫn làm thêm ở quán caffe vào buổi chiều . Và tối đi làm tại bar . Nhưng hôm nay lại có thêm một trận đấu bóng rổ , lại còn phải vào bệnh viện thăm Huy, nó không biết sắp xếp lịch làm sao cho hợp lí đây nữa. Thế rồi nó vẫn phải làm . Có lẽ cuộc sống của nó trở nên phức tạp hơn khi nó vào làm ở bar rất nhiều , nhưng công việc ở đây lại có số tiền khá nhất trong nhưng việc nó đang làm nên có cần phải duy trì .
Nó đến bar sớm hơn mọi ngày , vì nó cần phải về sớm để tham gia trận bóng rổ đêm nay nữa. Nó gặp chị quản lí nói chuyện một lúc rồi đi làm , vừa thay đồ xong bươc ra ngoài nó gặp ngay cái người hôm trước , nó tránh mặt , ông ta chỉ quay lại nhìn nó một lúc lâu rồi quay đi với một nụ cười nham nhở bẩn thỉu . Hắn , Long và Hoàng bước vào bắt gặp ánh mắt của nó nhìn ra cửa . Nó vào phòng của Hắn :
- đây là lí do cô cắt tóc sao.
- Không phải chuyện của anh. Gọi đồ đi , tôi còn nhiều việc lắm
- Cô trả lời đi , không thì tôi không cho cô đi đâu.
- Tuỳ anh , dù dì thì quán này cũng không thiếu phục vụ , để người khác vào thay vậy.
- Thôi được rồi , như cũ_ hoàg nói.
- Xin đợi chút_ nó cúi đầu như thường lệ rồi ra ngoài.
Ở một góc khuất của quán bar , có một người đang nhìn nó , dõi theo từng bước chân cử chỉ nó đi , rồi ông ta cười , một nụ cười kinh tởm và ông ta nói gì đó với một thằg tay chân bên cạnh mình , nghe ông nói xong hắn lập tức làm theo.
Nó làm xong việc của mình rồi vội vàng ra về. Nó đi được một đoạn thì cảm giác có người đang theo dõi mình , sắp đến khu bóng rổ nó tìm cách cắt đuôi chúng và nó đã thành công , nó nhân ra tên cầm đầu là kẻ đã đứng cạnh ông ta trong quán . Nó cười nhạt rồi quay đi , nó thay đồ và ra làm nhiệm vụ của mình.
Trận đấu này là đấu 3 nên nó cũng không vất vả cho lắm , nó có bạn chơi kết hợp ăn ý , nên nghĩ điểm khá dễ dàng nó luôn là người ném bóng , những quả từ vạch 3 điểm và cả những quả bật nhảy để đưa bóng vào rổ nó cũng thực hiện một cách dễ dàng. Kết thúc trận đấu và bàn thắng thuộc về đội nó , nó vui mừng bắt tay những người bạn . Một người bên đội kia đã đứng sau kéo mũ nó ra chắc họ cũng nghi ngờ nó là con gái . Thật may mắn là nó vừa mới cắt tóc , nó quay lại nhìn hắn , luồn tay vào túi áo bật khởi động chiếc míc đổi giọng bên trong người , cười và nói :
- muốn khẳng định tôi là trai hay gái à.

- Đúng
- Vậy thì giờ anh biết rồi chứ. Đa nghi quá cũng không tốt đâu.
- Anh…. Nhưng tôi chưa muốn dừng lại
- Vậy anh còn muốn gì nữa.
- Tháo chiếc bịt mặt kia ra.
- Không được _ nó kiên quyết.
- Vì sao không được .Anh đã thắng không biết bao nhiêu trận trong cái thế giới bóng rổ đường phố này , người ta gọi anh là bóng quỷ nhưng sao không ai được biết mặt anh.
- Tôi không muốn.
- Anh có điều gì để dấu chúng tôi , không thì vì sao anh phải bịt mặt . Mọi người có ai muôn biết khuôn mặt thật của Bóng Quỷ không. _ tên đo hét to.
- Có…. mở ra đi.. _ mọi người bên ngoài nhộn nên
- Tôi…. _ nó lùi lại
- Anh thấy rồi đó , hãy chứng tỏ đi chứ. nể mặt anh em trong sân này anh hãy làm đi _ tên đó nhìn nó , ánh mắt cương định.
Bỗng từ đâu một quả bóng rổ bay qua mặt hắn và đén tay nó. Nó nhìn thấy dòng chữ trên quả bóng , hai hàng lệ chảy dài trên má , đôi mắt đỏ gầu . Mọi người bên ngoài cứg đơ . Sao tự nhiên nhìn thấy cái tên đó nó lại yếu đuối thế này. Rồi ở đâu có 3 người đàn ông đứng cạnh nó. Một người khẽ đặt tay nên vai nó , nó quay sang nhìn, rồi ôm chầm lấy ông. Còn 2 người kia chỉ đứng nhìn , mọi người bên ngoài thì cứ mắt chữ A mồm chữ O không hiểu có chuyện gì sảy ra trước mắt mình , nó thay đổi theo từng tích tắc đến chóng mặt . ông đẩy nó ra :
- Hãy cho họ xem mặt đi con.
- Dạ.
- Yên tâm hãy tin ta.
Rồi ông xoay người nó quay lưng lại với mọi người bên ngoài , tháo cho nó chiếc bịt mặt màu đen ra ngoài , rồi làm gì đó mà chẳng ai nhìn thấy vì đây là điều kiện ông đã đặt ra cho mọi người khi muốn nhìn thấy mặt nó , hơn nữa lại có 2 người con trai cao đứng quanh nó nên chẳng ai nhìn thấy gì hết cả.
Ông nhìn nó cười , nó gật đầu nhẹ rồi ông xoay người nó về phía bao con người đang hồi hộp để muốn biết khuôn mặt của bóng quỷ . Từ từ hai người con trai đứng trước mặt nó tách ra để mọi người có thể nhìn thấy khuôn mặt thật sự của nó. tất cả đang thực sự bất ngờ và không thể tin vào mắt mình nữa. Một sự thật bàng hoàng , khuôn mặt đó khiến cho bao người xung quanh chỉ im lặng không thể thổt nên lời nào nữa , cổ họng họ như bị chặn lại bởi một vật cản vô hình đáng sợ nào đó . Chân và toàn thân họ cứng đơ lại , họ chỉ giám đứng nhìn mà không thể làm điểu gì khác nữa.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
- Giờ thì mọi người đã hiểu vì sao thằng nhóc này nó không muốn cho ai nhìn thấy mặt chưa . _ ông nói bằng dọng ôn tồn
- Thực sự tôi không thể tin được , tôi nghĩ là hắn ta dấu bí mật nào đó . chúng tôi vô cùng xin lỗi.
- Không có gì đâu _ nó cười.
- Thằng nhóc này bị bỏng trong một vụ cháy gần nhà , nó lao vào lấy đồ quan trọng hộ họ nên đã bị cháy thém nửa mặt , vì tự ti với khuôn mặt xù xì đáng sợ của mình , sợ người ngoài không ai muốn nói chuyện tiếp xúc nên đi đâu nó cũng mang theo cái khẩu trang đen . _ ôg cười hiền quay sang xoa đầu nó.
- Chúng tôi xin lỗi. _ mọi người hơi cúi đầu.
- Vì thế đừng nên nghi ngờ ai đó quá , họ chắc chắn phải có lí do nên hộ mới làm vậy .Cứ kệ họ đi , coi như đây là một bài học được chứ .
- Vâng , Tụi em xin phép thấy đi về trước ạ.
- Ừ. Đi đường cẩn thận
Họ vừa đi khuất thì nó ôm chầm lấy thầy :
- Thầy à. Thầy về sao không báo với con một câu
- Thầy về được 2 ngày rồi. Ta muốn cho con một bất ngờ thôi mà.
- Cảm ơn thầy đã giúp con nha. Con không nghĩ là thầy biến khuôn mặt con thành thế này được đâu _ nó từ từ tháo cái mặt nạ xù xì xuống.
- Cảm ơn gì chứ , ta đã hứa là giữ thân phận cho con cơ mà.
- Mà sao thầy chuẩn bị kĩ thế , như thầy biết trước vậy đó.
- Trời. Ta đứng đây từ đầu trận đấu cơ , muốn xem con sau bao ngày xa ta có chút nào tiến bộ không , con khá hơn nhiều đó , còn cái mặt nạ thì lúc nào ta cũng chuẩn bị trong balô vì ta biết sẽ có ngày này , chỉ là lúc đi ta quên không đưa cho con thôi.
- Hic. Chỉ có thầy là hiểu con nhất mà . _ nó lại ôm chầm lấy thầy.
- Con bé này , lớn rồi đó _ thầy xoa đầu nó.
- Con chỉ lớn với người ngoài thôi , còn với thầy con lúc nào cũng bé hết , thầy bảo con vậy mà.
- Được rồi. Ta giới thiệu cho con 2 người bạn mới . Đây là Cường và Duy . họ là 2 anh em ruột cũng là những tay chơi bóng rổ được phố chuyên nghiệp . Giờ họ sẽ về sống với con .
- Gì cơ ạ. Sống với con.
- Ta sẽ giải thích sau , giờ con làm quen với họ đi
- Vâng. Xin chào mình là Hân , rất vui được làm quen với 2 bạn _ nó đưa tay ra phía trước.
- Ừm. Mình là Cường còn đây là Duy em mình, nó kém bạn một tuổi đó. _ Cường cũng đưa tay ra chào hỏi.
- Bây giờ chúng ta về nhà thôi. _ thầy cười
- Về nhà ai ạ. _ nó tròn mắt
- À nhà thầy.
- Con không đi được rồi. Con phải vào bênh viện.
- Sao. Nhà con có ai ốm à.
- Vâg. Huy lại phát bệnh ạ.
- Bố mẹ con thì sao , vẫn khoẻ chứ .
- Không. Họ mất rồi _ Giọng nó trầm xuống.
- Thôi , ta sẽ nói chuyện này sau . Giờ thì 4 thầy trò mình cũng vào viện đi .
- Cũng được ạ.
4 người họ đi vào bệnh viện thăm Huy dù thời gian đã khá muộn.
- Thằng bé nằm ở đây lâu chưa _ Cường tỏ ý quan tâm
- Nhóc cũng mới nằm thôi ạ .
- chị Hân này , thế ngày nào chị cũng vào đây sao _ Duy tròn mắt hỏi
- đừng nhìn chị như thế , ừ , ngày nào chị cũng vào nhưng không được lâu , chủ yếu là nó tự chăm sóc mình thôi.
- Chị đi học cả ngày à
- Không , chị học nửa buổi còn nửa buổi phải đi làm thêm.
- Làm thêm á _ 2 anh em họ tròn mắt
- Làm gì mà ngạc nhiên thế. _ nó cười.
- Nhà Hân khó khăn , con bé vừa đi học vừa đi làm đỡ bố mẹ từ khi mới lớn , lúc nào cũng có học bổng của trường , giờ bố mẹ mất rồi , nó phải đi làm thêm nhiều cũng đúng thôi _ thầy giải thích.
- Chị giỏi thật đó _ Duy cười.
- Có gì đâu. Cũng một phần là trách nhiệm , chứ có ai muốn mình vất vả thêm đâu. Với lại làm việc ngoài xã hội cũng chẳng dễ dàng gì mà. _ nó vừa nói vừa lấy khăn ướt lau mồ hôi cho Huy.
- Giờ con ở đâu.
- Vẫn nhà đó thôi ạ.
- Từ mai , Cường và Duy sẽ giúp con dọn đồ sag nhà ta ở .
- Không được đâu thầy , con không thể làm phiền thầy như thế được.
- Ở nhà ta là phải làm việc đó .
- Là sao ạ _ 3 người đều tò mò nhìn thầy.
- Thì nhà ta rộng lắm , có vườn , nhà to , vì thế ta sẽ không thuê người làm mà để 3 con tự chăm sóc cây cối , dọn dẹp nhà cửa, hơn thế là phải luyện tập bóng rổ thường xuyên để làm một đội 3 người chắc chắn.
- Nhưng chúng con sẽ tập ở đâu _ Cường nói
- Sau nhà có một đám đất trống khá rộng , 3 con tự xây đắp nên để tập . Ổn chứ.
- Như thế được không ạ. _ nó gãi đầu
- sao . con không muốn làm à
- Không ạ. Con chỉ sợ phiền thầy thôi .
- Phiền cái gì chứ. Cứ thế đi,. Giờ muộn rồi , con cũng về ngủ đi , mai đi học , để ta trông nhóc cho .
- Thế còn con và anh cường ạ.
- Thuê nhà nghỉ ngủ tạm một hôm đi. _ thầy nháy mắt.
- Trời. _ 2 anh em ngã ngửa.
Sáng sớm ngày hôm sau nó mang đồ ăn cho thầy và Huy .
- Con vào sớm thế.
- Dạ con nghé qua thôi , con còn phải đi học nữa. _ nó lê phép.
- Chị ơi , thầy nói là chị em mình có nhà mới đó.
- À ừ. Tại hôm qua thấy em ngủ ngon quá chị không đánh thức em dậy báo tin mừng đó.
- Vậy mình sẽ ở đâu hả chị.
- Ở nhà của thầy nè _ thầy cười hiền.
- thật sao ạ. chị ơi em thích lắm .
- Ừ được rồi. Giờ ăn nhiều uống thuốc đúng giờ thì sớm được về nhà thầy ở nghe chưa. _ xoa đầu Huy , nó cười
- Dạ . Em biết rồi.
- Thầy , nhờ thầy chăm sóc nhóc giúp em , giờ em đi học rồi.
- Ừ. Yên tâm , thầy thì có việc bận rồi , nhưng tí có 2 anh em nhà Cường Duy vào chơi với Huy rồi.
- Chơi ạ.

- Thì thằng Cường chăm sóc còn thằng Duy nó chơi , tính nó cũng trẻ con lắm mà.
- Vâng. Vậy con nhờ thầy gửi lời cảm ơn đến 2 anh em nhà họ. Giờ con xin phép con đi học ạ.
- Ừ. Đi học đi.
Mọi chuyện trên trường cũng không có gì thay đổi , hôm nay hắn nghỉ học , chỉ có Long và hoàng đi , tuy nói là không để ý , nhưng thỉnh thoảng thấy lạh lạh trống trống sau lưng nên nó cũng hơi quay đầu về sau nhìn, rồi lắc nhẹ đầu quay lên.
Thực ra thì hôm nay là ngày dỗ của mẹ hắn . Hắn đã một mình mang bó hoa ly trắng ra mộ , chỉ ngồi đó hàng giờ đồng hộ để nhìn lên tấm bia và bức ảnh của người phụ nụ đẹp , một nét đẹp quý phái dịu dàng ấm áp như những tia nắng bắt đầu cho một ngày mới. Hắn cười , nụ cười không ai hiểu được :
- mẹ ơi giờ ông ta hạnh phúc lắm , con cũng đã tách khỏi nhà rồi. con không thể sống khi nhìn thấy họ hạnh phúc mẹ à. Có phải là con ích kỉ không mẹ. Con nhớ mẹ lắm , con nhớ món trứng cuộn của mẹ quá, nhớ cả món mì ốp trứg của mẹ nữa… mẹ à. Cho con được mền yếu chỉ khi ở cạnh mẹ thôi mẹ nhé.
Hắn cứ ngồi quỳ trước mộ mẹ cho đến khi có tiếng nói :
- Tôi biết là ông ở đây mà _ Giọng hoàng ấm áp
- Hai ông _ hắn ngạc nhiên.
- Cứ ngày này là ông mất tích , với tư cách là một người bạn tôi phải làm điều gì đó chứ _ log đặt tay nên vai Hoàng.
- Quỳ từ sáng giờ đủ rồi đó , khóc sưng mắt rồi , giờ đi về cùng chúng tôi thôi _ Hoàng đưa tay ra nhìn hắn
- Cảm ơn nhiều lắm _ hắn nắm lấy tay Hoàng đứng dậy.
- Ông khùng hả, cảm ơn cái gì chứ , ông nói thế là không coi tụi tôi là bạn rồi nha. _ Long khoắc vai hắn.
- Long nói đúng đó , bạn bè mà, phải hiểu nhau chứ . _ Hoàng nháy mắt
- Được rồi , hôm nay tôi muốn đi đâu đó khuây khoả một chút , 2 ông giúp tôi nha.
- Bar. _ Long hí hửng.
- Không được , hôm nay tôi không được uống đồ có cồn.
- À À À. _ Long và Hoàng kéo dài .
- Vậy một trận bóng rổ đường phố không . _ Hoàng cười khoắc vai 2 thằng bạn .
- Ý kiến hay . hehe
- Mẹ à , bên cạnh con luôn có những người bạn tốt như thế này đó. họ sẽ luôn ở cạnh con , hiểu và bảo vệ con như mẹ vậy. Mẹ vui chứ , con cũng vui lắm . Vì con biết rằng trên đời này con sẽ không cô đơn dù con đã mất mẹ _ hắn nhìn nên trời , mỉm cười , một nụ cười thể hiện niềm hạnh phúc thực sự
Rồi 3 người hộ về CLUB bóng rổ của trường để trơi một trận bóng rổ với tất cả niềm đam mê. Một lúc lâu khi tất cả đã mệt nhoài họ nằm ra sân :
- thoải mái không _ Long hỏi vu vơ
- Cũng ổn , nhưng tôi muốn đấu một trận với ai đó để thể hiện khả năng , và tinh thần đoàn kết của 3 đứa mình.
- Nếu như đâu chính thức thì giờ chắc là rất khó phải trong mùa giải cơ. _ Hoàng nói
- À. Bóng rổ đường phố thì sao. _ Long bật dậy
- Gì, sao ông biết hay vậy _ hắn cười.
- Tôi chưa chơi bao giờ nhưng biết khá rõ và muốn thử nó rồi. _ Hoàng cũng ngồi dậy
- Vậy thì tối nay nha. ĐỂ tôi gọi cho thằng em hẹn trước vậy _ Long rút điện thoại ra bấm bấm. Một lúc sau _ ok. 10h tại sân bóng sau khi công trình đang xây dựng giữa thành phố đó.
- Được thôi , giờ đi ăn cái gì đã , tối lấy tinh thần _ hắn đứg dậy.
- Dĩ nhiên là đc rồi. _ Hoàng kéo tay Long lên.
- Đi thôi _ 3 người họ cùng đông thành ( trẻ con ) .
Nó về nhà thì thầy gọi điện cho Cườn sang dọn đồ để chuyển về nhà mới luôn còn Duy có nhiệm vụ ngồi chơi với Huy. Cường giúp nó xong xuôi và về nhà thầy theo sự chỉ dẫn của ông. Thực sự thì cả 2 đều ngạc nhiên trước ngồi nhà của thầy và không ai nghĩ tới là nó sẽ như thế, thực sự nó rất đẹp và rộng , đúng như thầy nói là thầy vườn rất rộng và ngôi nhà được đặt ở giữa vườn. đang phải khuân đồ vất vả thì có người gọi điện cho nó là người tổ chức những cuộc thi bóng rổ đường phố mà nó thường tham gia , nhưng nó không hề mang mic đổi giọng ở đây đành đưa mấy cho Cường nghe( bất loa ngoài ) :
- Có chuyện gì thế ạ.
- Bóng quỷ hả , tối nay rảnh không
Cường nhìn nó , nó gật đầu :
- Dạ rảnh có gì không ạ.
- 10h tối nay giao lưu một trận đấu với một đội bóng 3 người mới nhá , nhưng có lẽ họ cũng rất mạh , tự chọn người đi nha.
- Vâng.
Rồi Cường quay sang nhìn nó , nó nhún vai tỏ vẻ bó tay . Mọi chuyện xong xuôi thì thầy đến , nó và cường hỏi ý kiến thầy , thầy cười :
- các con có cơ hội được thể hiện tài năng của mình rồi .
- Là sao ạ. _ Cường thắc mắc
- Con , Hân và Duy sẽ là đội 3 người.
- Hân. Nhưng hân là con gái _ Cường chỉ chỉ
- Con gái nào. _ Hần gõ đầu Cườg
- Đúng mà.
- Thế lần đầu tiên anh gặp em em là con gì , ở sân bóng đó.
- À ừ. Anh quên _ cương nghĩ nghĩ một lúc rồi cười trả lời.
- Liên lạc với Duy đi , rồi cứ theo kế hoặch đã địh mà làm , được chứ.
- Dạ được. _ nó và cường cùng cười.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
9h30 . Nó , Duy và Cường đã chuẩn bị thật kĩ lưỡng cho trận đấu này . Đây là trận đấu đầu tiên 3 người phối hợp với nhau , thực sự dù họ có là những tay chơi bóng rổ chuyên nghiệp nhưng không có những đồng đội phối hợp ăn ý thì thật khó mà nghi điểm , trong khi đó , trận đấu ngày hôm nay họ sẽ gặp một đối thủ khá mạnh như người quản lí vừa nói.
Còn hắn , hôm nay tâm trạg của hắn rất vui và hắn cũng tự hứa với bản thân là phải chơi trận này thật tốt , không vì điều gì cả , chỉ là vì đam mê của chình mình và 2 người bạn. Và hắn cũng nhận ra một điều quan trọng là hắn sẽ không bao giờ cô đơn , vì hắn có Long có Hoàng là những người bạn tốt , những người bạn thực sự trong cuộc đời mình .
Đúng như những gì đã hẹn , 10h cả 2 bên đều có mặt ở sân bóng rổ , đội của hắn mặc chiếc áo màu trắng có hình con rồng đen được thuê tinh tế ở giữa áo . Còn đội nó là những bộ đồ kín đáo và riêng nó thì luôn mag bên mình chiếc khẩu trang đen kì bì.
Cả hắn , Hoàng và Long đều chú ý đến người bịt mặt đằng trước kia. Nhưng khi tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu thì cả hai bên đội đều thực sự chú tâm vào giành bóng . Cả nửa thời gian rồi mà cả hai đội vẫn không đội nào nghi được điểm , vì thực sự cả hai bên đều quá mạnh , bóng cứ về đến cung thành là bị chặn lại bởi những đôi tay chắc khoẻ , nó và hắn va chạm đã không biết bao nhiêu lần , cứ mỗi khi đứng trước mặt nó nhìn vào đôi mắt của nó hắn lại có cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng thực sự là không thể nhận ra đó là ai . Quả bóng màu cảm cứ truyền tay người này rồi lại tay người khác nhưng chưa một lần vào rổ . 6 người trong cuộc toàn thân đã ướt đầm mồ hơn , quản lí và mọi người đứng ngoài xem ai cũng nôn nóng , họ chưa bao giờ thấy một trận đấu nào như này , họ đều ngang tài ngang sức. Sự phối hợp chặt chẽ giữa các thành viên trong một đội và những kí hiệu khi dẫn bóng về cung thành đối phương họ như nắm chắc trong lòng bạn tay . Nói về sự phối hợp của đội nó thì không ai có thể tin được đây là lần đầu tiên họ chơi cùng với nhau , hai anh em nhà Cường và Duy thì không phải nói vì họ từ lúc nhỏ đã được huấn luyện là một cặp ra sân. Nhưng còn nó thì đây quả là một sự bỡ ngỡ , 5’ đầu trận đấu hầu như chỉ có Cường và Duy dẫn bóng để ghi điểm , thậm chí nhiều lúc nó còn đứng ngơ là một chỗ để nhìn gì đó , đến khi bóng từ tay Duy bị Long cướp nó mới ngỡ ngàng trở về với chận đấu , và từ đó thì nó , Duy và Cường phối hợp vô cùng ăn ý , thậm chí một tay cừ bóng rổ như hắn cũng phải phần nào gưỡng mộ , hay một người giỏi quan sát như Hoàng cũng khó tìm ra chỗ hở trong nhưng lần giao bóng cho đồg đội của nó . Còn Long một cầu thủ chặn bóng xếp vào hạng đỉnh bởi chiều cao và khả năng bật nhảy của anh cũng nhiều khi phải tròn mắt khi thấy Duy với cú bật nhảy nhẹ nhàng mà hất được bóng từ tay của Hoàng ra. Cả 2 đội đều là những người có kinh nghiệm bóng rổ nhiều năm và đã thi đấu nhiều lần vì vậy nên hộ không hề chủ quan về đối thủ của mình.
Gần kết thúc hiệp 2 tỉ số của 2 đội vẫn là 0-0. Hắn là một người ra sân và chưa chịu thua bao giờ . Nói ra đấu bóng rổ đường phố nhưng từ đầu trận tới giờ chưa bên nào sử dụng đến những đòn cần thiết trong một trận bóng đường phố. Mồ hơi đầm đìa trên má và cổ của 6 người trên sân hiện giờ. Sau lớp khẩu trang đen , nó thở những hoi thở gấp gáp và nở một nụ cười như biết trước được điều gì đó, khi nó và hắn cùng đứng nên để lấy bóng . Nó không hề nhìn vào hắn chỉ tập trung vào quả bóng , nó biết ,hắn đang nhìn nó để tìm ra khuôn mặt sau lớp khẩu trang bí ẩn , nó giật một chân về phía trước , ngước mắt mở to nhìn hắn …… đồng thời luồn tay lấy bóng từ hắn . Hắn lúc này đang ngỡ ngàng vì đột nhiên cái người từ đầu trận đấu chưa một lần nào nhìn thẳng vào mắt hắn vậy mà … nên một chút ngỡ ngàng hắn đã mất bóng . Nó chuyền bóng cho Cường và tìm cách chặn cách tay cứng cáp của Hoàng trên không và nó đã làm được , qua mặt Hoàng nó dễ dàng luồn qua thân hình chắc khoẻ của Long bên cung thành . Trở ngại cuối cùng nó cũng đã vượt quá và đội nó đã nghi được điểm đầu tiên.
Nó vui mừng đến nỗi nằm ngay ra sàn , cười , một nụ cười không ai thấy được cũng những nhịp thở không đều đặn. Hai anh em là Cường cũng đã thấy được khả năng dẫn bóng và khiến đối phương phải bất ngờ của nó một phần thán phục và một phần cũng tò mò , vì trận đấu trước khi 2 người đứng ngoài cùng Thầy xem nó chơi bóng thì chưa từng thấy nó thể hiện điều này . Ngặc nhiên hơn thế nữa phải là 3 con người chưa từng thua trận đấu nào kia. Hoàng bỡ ngỡ khi thấy hắn để mất bóng mà vẫn còn đứng yến trong trạg thái đó nên nó mới có thể dễ dàng vượt qua , còn Long vì thầy 2 người bạn của mình như bị sao đó nên cũng không để ý .
- ông không sao chứ. _ hoàng đến vỗ vai hắn
- Tôi không. Bắt đầu thôi . Chúng ta không thể thua _ hắn nhìn Hoàng bằng ánh mắt cương quyết.
- Được rồi _ Hoàng quay lại nhìn Long và cười , một nụ cười thể hiện sự đoàn kết và quyết thắng.
Nó chỉ có thể lừa hắn được một lần mà thôi . Ngay khi bóng trước mặt hắn đã cướp được bóng nhưng nó không chịu thua và đuổi theo . cố với từ trên không và nó lấy được bóng nhưng lập tức hắn đặt tay nên quả bóng mà nó đang cầm trên tay dùng lực ép mạnh xuống là lật bóng nó mất đã ngã nhưng tay vẫn giữ lấy bóng , hắn kéo bóng và đập cả quả bóng vào mặt nó , tiếp là một đòn đạp vào bụng đúng như một trân bóng rổ đường phố . Sau đó ném bóng cho Hoàng để nghi điểm . Cường và Duy nhìn thấy nó bị thương ất hết tinh thần thi đấu nên đã để đội bạn giành điểm .Và điểm số bây giờ là 1-1 cũng đồng thời tiếng còi báo kết thúc trận đấu vang nên. Duy chạy nhào tới chỗ nó :
- Chị… nhầm Anh không bị sao chứ.
- Khụ… không sao đâu , anh vẫn ổn mà _ Nó ngồi dậy.
- Nài nhóc , tý vào thăm Huy thì khám ngay đi nhá , không nhẹ đâu.
- Vâng. Em biết rồi
Rồi Cường và Duy cầm tay nó kéo dậy. Một tay nó ôm bụng , mặt khẽ nhăn. Hắn bước đến :
- Luật mà , chắc là cậu không sao chứ _ Hắn cười khẩy.
- Tôi không sao. Mới một bàn thắng mà anh đã ngông cuồng vậy sao. _ Nó ngước nên nhìn hắn
- Ồ. Vậy sao. đừng tỏ ra mình biết , hiểu chưa .
- Anh chưa đủ tư cách để dậy dỗ tôi đâu , mới chỉ là một trận đấu thôi .
- Các người nghĩ các người giỏi lắm sao.
- Chỉ anh nghĩ thế thôi , chúng tôi thì chưa bao giờ.
- Đúng là bọn không ra gì mà.
- Anh này , mẹ anh không dạy cách anh ăn nói khi ra xa hội sao , người mới mà đã thế này rồi . tôi mà có đứa con như anh tôi sẽ không để nó ngông cuồng thế này đâu. _ Nó trừng mắt nhìn hắn.
Hắn không thể nhìn thấy thái độ của nó chỉ qua đôi mắt , nhưng giọng nói cương quyết và mỉa mai thì hắn có thể hiểu rõ , và trên đời này nó ghét nhất là kẻ nào giám động tới mẹ nó. Hắn nghĩ trong tích tắc nắm chặt nắm đấm và đấm thằng vào mặt nó một cú đau điếng, nó ngã , hắn còn đạp thêm nó một cái vào chân :
- Thằng … mày là cái gì mà có quyền phê phán mẹ tao chứ. … mày làm gì có quyền mà trách bà ấy….HẢ
Thấy hắn giận dữ , Long và Hoàng đã kịp thời dữ tay hắn lại . Nó chống tay đứng dậy , đứng sát vào nó không một chút sợ hãi.
- Nếu như anh muốn không ai động vào mẹ anh thì sống cho tử tế vào. Đừng lúc nào cũng tỏ ra mình là nhất vậy đó. Nhàm lắm anh biết không.
- Cậu đi đi . Bạn tôi hiện giờ không ổn đừng gây sự nữa _ Hoàng nói
- Đúng đó . _ Long cũng đồng tình.

- Lên nhớ. Tôi sẽ vượt anh _ nó nói rồi nhìn 2 người kia khẽ cúi chào rồi ra về cùng Cường và Duy.
Trong sự ghìm chặt của 2 thằng bạn , hắn bắt đầu trở lại bình thường . Rồi hắn ngồi gục xuống sân :
- Sao ông mất bình tĩnh vậy. _ hoàng cũng ngồi xuống cạnh hắn
- Tôi không biết nữa. Thằng nhóc đó là người duy nhất động đến bà ấy…. tôi.
- Được rồi , mọi chuyện qua rồi mà _ Long vỗ vai
- Tôi thấy hắn quen lắm . Tôi phải điều tra được hắn.
- Sao tôi không thấy điều đó nhỉ _ Long ngơ ngác.
- Tôi cũng không. _ Hoàng nhún vai.
- Vừa này cũng vì đột nhiên thằng nhóc đó nhìn tôi lạ kì nên tôi mới mất bóng đó.
- Ừ. Thảo nào , tôi cũng hơi ngạc nhiên , chưa bao giờ tôi thấy ông trên sân mà như thế cả _ Long gật gù.
- Thôi . Về thôi. _ hoàng đứng dậy trước.
- Ừ. _ Long và hắn cũng đứng lên ngay.
Quay lại với nó lúc này , vừa ăn một cú đấm của hắn , môi nó bật máu , lại thêm quả bóng lúc trước vào mặt cùng một chỗ giờ nó tím bầm nên . Duy lo lắng :
- Chị không sao đấy chứ.
- Không sao mà , bóng rổ đường phố thế này là nhẹ đó . _ nó đưa tay gạt đi chút máu con vương trên khoé môi .
- Haizz ! đội này cũng mạh thật đó. _ Cường vừa đi vừa nói.
- Chứ gì nữa. mãi mới nghi được một điểm _ Huy lon ton _ à mà sao lúc này chị dẫn được bóng qua mặt tên đầu tiên thế .
- À. Biết điểm yếu của nó thôi.
- Ừ. Anh cũng hơi bất ngờ _ Cường cười.
- Lát chị vào viện nhớ kiểm tra qua đi nha. _ Huy nhắc nhở.
- Chị biết rồi mà. Anh em nhà em nhắc hoài à _ Nó cười.
Nó thăm Huy rồi về nhà , người nó uể oải mệt nhoài . Từ trước tới nay nó chưa chơi trận nào lại mệt như thế này. Nói là kiểm tra nhưng muộn rồi nên nó cũng đến phong kiểm tra đứng một lúc rồi về chứ kiểm tra gì đâu . Về phòng nó nằm vật ra , ôm cái bụng đang nhói nên của nó . Lực của hẳn cũng mạnh thật đó . Nó đi tắm rồi nằm giưỡng suy nghĩ về hành động của hắn vừa nãy “ không lẽ mình đã sai , hắn yêu mẹ hắn đến vậy sao , nhưng sao hắn lại cư xử thô lỗ trước đám đông thế cơ chứ”. Rồi nó thiếp đi lúc nào không biết.
Như một lịch trình được sắp trước , nó đến bênh viện và đến trường. Vân nhìn thấy nó đã chạy đến ké tay sềnh sệch về bàn :
- Bà làm sao thế kia. _ Vân đưa tay nên chạm vào má nó
- À ừm.. thì va chạm nhẹ ý mà. _ nó ấp úng
- Không đúng , hôm qua bà lại đi chơi bóng nữa đúng không.
- Ừm… _ tránh mặt . lúi húi lấy sách vở.
- Tôi biết mà. Thế trên người con bị chỗ nào nữa không.
- Hết rồi . Khổ lắm. _ nó cười.
- Bà cứ liệu đấy . Tôi mà biết bà cứ dấu tôi là tôi không chơi mý bà nữa đâu nhé.
- Tôi đâu có giám dấu bà đâu.
- Hừ. Biết thế là tốt .
- À mà bà này . Tôi chuyển nhà rồi.
- Cái gì cơ. Chuyển nhà. Chuyển đi đâu _ Vân tròn mắt nhìn nó rồi hét nên.
- Bé bé cái miệng thôi , tôi chuyển đến nhà thầy .
- Ừm. Thế là tôi an tâm biết bao nhiêu rồi . Hỳ.
- Thế tôi mới cần thông báo cho bà chứ.
Rồi nó và Vân cười đùa cho đến khi hắn đến lớp , nhìn thấy môi nó có vết nứt lại bầm ở má , hắn đặt cặp xuống bàn lầm bầm :
- cô lại đi đánh nhau đúng không. _ hắn kéo vai nó.
- Anh điên à. Tôi làm gì kệ tôi , liên quan gì đến anh. _ nó hất tay hắn ra.
- chỉ là Phong nó quan tâm em thôi mà _ Hoàng khẽ nói.
- Tôi không cần. _ rồi nó quay lên.
3 người kia chỉ biết nhìn nhau , nhún vui , riêng hắn một chút gì đó buồn và một chút bâng khuâng về đôi mắt của người chơi bóng tối qua. đến giờ mà hắn vẫn không thể nhận ra sự giốn nhau đó.

Tối nay nó vẫn đễn bar làm như bình thường , với bộ dạng của nó hiện giờ chẳng ai biết nó là con gái , chỉ là một thằng nhóc với khuôn mặt baby mà thôi , nhưng có một người đã dẽo theo nó bao ngày hôm nay . Mà hôm nay người đó đã cười khi nhìn thấy nó.
Nó bê đồ uống đến một bàn có 3 người con gái ăn mặc sexy , phân son loè loẹt :
- Mời chị dùng ạ . _ nó cúi đầu lẽ phép
- Ê nhóc, baby thế . _ 1 người kéo tay nó lại
- Ờ đây uống với chị đi. _ 1người khác nói.
- Dạ. Em xin phép , em con có việc ạ. _ nó cúi đầu.
- Yên tâm , để chị nói với chị quản lí cho.
Nó đành phải ngồi xuống , nếu như trước kia là thân phận một đứa con gái thì nó phải cố gắng tránh nhưng bây giờ với một bề ngoài như một thằng con trai thì nó cố gắng mà ngồi vậy , thực sự mà nói từ bé tới giờ nó chưa một lần chạm vào bia rượu. Như biết được điều đó , 3 người con gái kia cứ ép nó uống khá nhiều , khiến nó say bê bết phải xin phép đi vào phòng trong. Chị quản lí đưa nó nằm nghỉ một lát rồi nó cũng đi về . giờ mới có 9h30 . Nó đi chân nó vắt vào chân kia , bước cũng không vững nữa , rồi ngã ở ven đường , lôn thốc lôn tháo , nằm vật ra , mệt mỏi . Bước được thêm vài bược nữa nó thấy một lũ người cầm côn , gậy đứng trước mặt nó cười ha hả , mắt nó mờ mờ không nhìn rõ gì cả , nhưng nó nhìn thấy một kẻ râấ quen – là ông ta - người mà nó đã bất lại ở bar mấy hôm trước thôi. Ông ta đạp nó ngã :
- Mày đững tưởng máy cắt tóc mà qua mặt được tao nha con oắt , để sao xem lúc mày say thế này rồi mày còn đánh được ai nữa không. Chúng mày đâu đánh chết con này cho tao .
Ông ta nói rồi không biết bao nhiêu người nữa nhảy vào đánh nó . Nó thực sự đã còn còn sức để đứng dậy nữa chứ không nói là đánh chả. Cứ từng cú đá , từng đòn gậy quật vào vào người nó đau điếng , nó không biết gọi ai để cứu vào lúc này cả , nó chẳng có ai để dựa dẫm cả . Dù nó cố tỏ ra mạnh mẽ đấy , nhưng nó cũng yêu đuối lắm , cũng đau lắm , và cũng hay khóc như những đứa con gái khác . Nhiều lúc ngồi một mình nó từng mơ có một ai đó cho nó mượn bờ vai rộng để dựa dẫm , một ai đó có thể lau được giọt nước mắt trong lòng của nó , nhưng nó biết là sẽ chẳng có ai vì con người nó sống ngoài là một , nội tâm nó lại là một . Không ai có thể hiểu nó được. Nó co người lại , năm chắc lấy tay để không bật ra một tiếng khóc nào. Chúng đánh chán rồi chúng đi . Nó mỉm cười , một nụ cười nhạt như chưa bao giờ hết . Nó kiệt sức rồi nó không còn đủ sức để bấm số điện thoại của bất kì ai. Người nó giờ toàn thân ê ẩm , máu nhiều lắm , máu ở môi , ở tay , ở chân …ở đâu trên người nó giờ cũng thấy có máu và những vết bềm tím đến đáng thương. Trời lại mưa . ông trời ghét nó vậy sao , tại sao ông lại cho mưa vào lúc này . Nó khóc , đây là lần đầu tiên nó khóc cho chính nó . ông trời để nó thành ra thế này chưa đủ sao ông còn dội nước vào người nó nữa. Một chiếc ôtô vụt qua nhanh như một tia sét , nó mờ mờ mọi thứ trước mắt nó chở nên ảo như chưa từng. Có chuông điện thoại, nó cố gắng lấy ra , nó chẳng biết là ai nữa , màn hình đã ướt hết cả rồi , nó bấm nghe :
- Cô đang ở đâu đó . Trời mưa. Cô về chưa.
- Tôi….. không…không… _ rồi chiếc điện thoại trên tay nó rơi xuống , nó nằm dưới đất giữa một thân hình đầy máu và viết thường , nó dầm mình dưới mưa , để mưa rửa trôi những vết máu trên người nó . Bất chợt nó cười , nhạt quá , dường như nó biết nó không còn cơ hội nào để quay về nữa. Không còn ai cứu nó nữa , không còn ai giúp được nó nữa.
Hắn ngồi trong xe , lo lắng , không hiểu nó nói gì , sao nó lại tắt máy , hay đã có chuyện gì sảy ra , thấy giọng nó ấp úng quá à, vừa nãy đứng xin số chị quản lý ở bar nghe nói nó say về rồi mà , thì phải gặp trên đường rồi chứ . Rồi hắn đến một cái xác nằm bên đường , tóc và nước đã che hết mặt , nhưng cái balô đó …. Là nó… đúng là nó rồi. Hắn quay xe rồi phi như điên về chỗ nó. Hắn tự trách sao lại có thể để nó như vậy được cơ chứ. Hắn dựng xe xuống , lật người nó nên . Hắn bàng hoàng … đúng là nó rồi…
- Hân… Hân. tỉnh lại đi. Sao lại thành ra thế này cơ chứ.
Hắn hoảng loạn rồi bế nó nên xe . Lại một lần nữa , hắn đi xe như không nhìn thấy gì nữa cả , mưa trắng xoá trước mắt mà hắn vẫn cứ giữ nguyên một tốc độ nhanh nhất có thể . Người đó đang rất yếu , hắn phải đi thật nhanh để cứu con nhỏ đang ghét đang nằm kia. Môi nó tái nhạt đi như không con chút sức sồng nào đó , Người nó lạnh ngắt , những vết thương vẫn đang rỉ máu cùng với nước.
Nó được đưa vào phòng cấp cứu . Trong lúc chờ đợi Hắn gọi điện cho Hoàng và Long nói qua mọi chuyện , và nhắc gọi cho Vân đến bệnh viện ngay.
Ôm chiếc balô ướt đẫm của nó . Hắn như đang tìm một chút gì đó quen thuộc. Hắn thấy tim minh như lêch nhịp, tại sao như nhìn thấy nó như thế hắn lại lo lắng đến vậy chứ. Hắn chưa làm thế với bất kì ai. Hắn kiểm tra trong balô chẳng có thứ gì quang trọng cả , ngoài một bộ quần áo học sinh và một ít đồ vặt , hắn quyết tâm dữ nó.
Cửa phòng cấp cứu được mở . Hắn hốt hoảng chạy đến :
- Bác sĩ ơi , bạn cháu không sao chứ ạ , cô ấy ổn rồi đúng không
- Cháu bình tĩnh đi . Cô bé bị thương nặng , hơn nữa lại ngấm nước mưa , nên hiện nay vẫn phải trong thời gian theo dõi .
- Vâng . Cháu biết rồi ạ.
Rồi bác sĩ đi , hắn đứng ngoài lan can nhìn nó qua ô cửa kính phòng bênh. Hoàng và Long đến :
- Hân đâu rồi _ Long hỏi
- Trong kia kìa _ hắn chỉ vào phòng.
- Cô bé không sao chứ . _ Hoàng lo lắng
- Không sao sao được , nghe bác sĩ nói nguy hiểm lắm còn phải theo dõi nữa .
- Có chuyện gì mà lại thành ra thế .
- Tôi cũng không rõ nữa , con nhỏ bị ai đó đánh trong tình trạn người nồng nặc mùi bia và dầm mưa nữa.
- Bị đánh nhưng đó là ai . _ Long nói gấp.
- Làm sao tôi biết . Tôi mà biết thì giờ đã không ở đây nữa rồi _ Hắn đấm vào tường.
- Nhưng sao con bé lại uống bia rượu thế.
- Ừ. Đúng rồi đó.
- Trời. Cái đó tôi càng thắc mắc nhiều nữa đó . Thôi đừng hỏi nữa . đau đầu quá đi .
- Ừ. Hân sắp được chuyển sang phòng theo dõi rồi , liên lạc với gia đình con bé đi chứ . _ Hoàng nhìn 2 người.
- Nói cũng đúng nhưng giờ chúng ta biết liên lạc kiểu gì.
- gọi cho Vân đi. _ Hoàng nói.
- Tôi không có số _ hắn khẽ nhăn.
- Tôi có đây rồi _ Long lấy điện thoại rồi gọi cho Vân. Xong xuôi , Hoàng và hắn nhìn Long cười :
- Sao ông có số Vân vậy. _ hắn nháy mắt
- Ờ … thì .. tôi lấy ở chỗ lớp trưởng đó.
- Không ý tôi là , ông lấy làm gì đó. _ Hoàng nhìn Long cười thích thú.
- Thì… đôi lúc cũng cần như thế này đấy thôi.
- Tôi biết ý ông rồi nha. Để ý nhỏ từ lúc nào thế _ hắn cười nhìn Long
- Không có mà.
- Ông dấu sao đc tụi tôi , đúng không ông _ Hoàng nhìn hắn
- Thôi … dẹp … Hân chuyển phòng kìa , lát nữa Vân đến giờ.
- ừ , được rồi , tạm tha , tra khảo sau.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Khi nó được chuyển sang phòng theo dõi được một lúc thì Vân đến . Vân nhìn thấy bộ dạng của nó bây giờ mà cứ nước mắt cứ chảy ròng ròng . Thực sự mà nói nhìn nó lúc này rất thảm thương , hầu như toàn cơ thể đều một màu trắng hết , màu trắng của chiếc chăn mỏng và màu trắng của những vết băng trên khắp người nó :
- Hân . Bà làm sao thế này. Sao lại ra nông nỗi này hả _ Vân cầm lấy tay nó thật chặt rồi khóc.
- Bình tĩnh đi _ Long đặt tay lên vai Vân.
- Nói cho tôi biết đi . tại sao cậu ấy lại thành ra thế này.
- Thực sự thì chúng tôi cũng chưa biết rõ chuyện gì xảy ra cả , Hoàng và Phong đang tìm hiểu .
- Thế còn anh , sao anh không đi.
- Tôi có nhiệm vụ ở đanh canh trừng không cho kẻ lạ nào tiếp xúc với cô bé đo _ Long nhìn về phía nó .
đột nhiên hai người nghe tiếng mở cửa gấp gáp , là Huy, Huy chạy vào không dữ được bình tĩnh ôm chầm lấy cái thân mỏng manh của Hân đang nằm bất động trên giường.
- Chị ơi. Chị tỉnh dậy nhìn em đi , chị không được bỏ em đấy.
- Thôi nào Huy , để cho chị con nghỉ ngơi đi _ thầy bế thằng bé nên.
- Thầy ơi , chị con không sao đúng không thầy.
- Ừ. Không có chuyện gì đâu , chị con mạnh mẽ lắm mà. Con đừng để kích động , cẩn thận lại ảnh hưởng đến sức khoẻ đó.
- Híc. Con sợ chị Hân sẽ bỏ con lắm thầy à. _ thằng bé ôm thầy khóc.
- Hân sẽ không sao đâu con . Giờ ta đưa con về phòng nghỉ ngơi , rồi khi nào chị Hân tỉnh ta sẽ đưa con sang thăm , được không.
- Không , con muốn ở đây với chị cơ.
- Huy ngoan , đi về với thầy nhá , chị hân đã có chị chăm sóc ở đây rồi _ Vân cười nhẹ khi ngấn mắt vẫn còn long lanh xoa đầu Huy
- Dạ. Em biết rồi.
Huy cùng thầy về phòng thì gặp Cường và Duy đang chạy vào :
- Thầy chị Hân không sao chứ _ Duy hổn hển trong tiếng thở
- 2 đứa vào thăm nó đi .
- Vâng . ._ Hoàng hơi cúi đầu.
Khi bước vào phòng , Hoàng chợt nhận ra khuôn mặt quen thuộc là Long đang đứng cạnh Vân nhìn ra cửa , chưa kịp phản ứng gì thì Long đã thốt nên :
- Anh…. chẳng phải anh là người chơi bóng rồ hôm nọ sao.
- Hả _ Lúc nay Duy mới chú ý đến Long khi ngay lúc vào chỉ dán mắt vào nó.
- Ừ. Cậu cũng nhớ lâu thật đó _ Cường cười.
- Chỉ mới đây thôi mà , sao mà không nhớ được.
- Là người của đội hôm trước đúng không anh _ Duy nhìn Cường
- Ừ.
- Chào anh , mong được gặp đội anh và chỉ giáo nhiều hơn nữa _ Duy khẽ cúi chào , nhưng không thiện cảm lắm , như một cách xã giao bình thường , vì Duy vẫn còn không quên được hôm đó , nó đã bị thương như thế nào.
- Không có gì , chúng tôi cũng cần học hỏi nhiều lắm _ Long cũng đáp lại một cách lịch sự .
Mọi người cũng chỉ nói chuyện qua lại vài câu rồi ai đi đường lấy, lúc này chỉ còn có Cường ngồi lại phòng nhìn nó thôi. Nó bơ phờ quá , thực ra thì Cường đã thích nó từ ngay lần đầu tiên gặp rồi , khi ở sân bóng nó bỏ chiếc mặt nạ xù xì ra , Cườg chút bất ngờ trước khuôn mặt thanh tú của nó nhưng không ai thấy điều đó cả . Chỉ thời gian ngắn ở cạnh nó thôi nhưng Cường cảm nhận được điều gì nó rất lạ . Nó là một cô bé rất cứng rắn , tự tạo cho mình một vỏ bọc đáng sợ . Nhưng thực ra cô bé đó sống nọi tâm nhiều lắm và điều đặc biệt là rất yêu qúy cậu em trai của mình . Nó là người đầu tiên Cường gặp có đủ nghị lực sống đến thế , vừa học vừa đi làm để kiếm tiền nuôi hai chị em . Nhưng dù vất vả với những người thân thiết nó luôn giữ nụ cười trên môi và không bao giờ than trách điều gì với ai hết . Và luôn ngại ngùng khi nhờ vả ai đó bất kì điều gì ngay cả người thân với nó hơn ai hết là thầy . Nó lạ lắm. Cường cũng không biết nữa. Cường cũng không biết phải thể hiện tình yêu của mình như thế nào đây nữa. Cường cầm nhẹ lấy bàn tay của nó :
- Em nhanh khoẻ nhá. Mọi người chờ em chờ cả nụ cười của em nữa.
Ở một góc khuất , có một người con trai đẹp kì lạ , mái tóc phớt nâu đang đứng nghe điện thoại cạnh chiếc xe của mình :
- Tìm được thằng cha đó chưa.
- Dạ rồi _ đầu dây bên kia.
- địa chỉ.
- Bãi công trường tại đường 43 .
- được rồi. đứng đó. Anh đến giờ
- Vâng.

Lúc này trong bệnh viện nó vẫn chưa tỉnh , từ hôm qua giờ vẫn thế . Nó như không còn chút sức sống nào nữa ý. Hoàng và Long, Vân còn phải đi học vì vậy mà thời gian đến thăm nó không được nhiều , chỉ nghé một chút thôi. Như đã hứa trước mọi viện phí của nó đều được Hoàng tri trả hết . Mọi người hỏi thì Hoàng cũng chỉ cười : vì đó là nhiệm vụ thôi ạ. Thấy Hoàng không muốn nói nên cũng không ai hỏi thêm gì nữa. Người ở cạnh nó nhiều nhất lúc này vẫn là Cường. Còn hắn , từ hôm đưa nó đến viện thì chưa một lần nào vào thăm. bệnh tình của Huy đã đỡ hơn nhiều vì vậy mà Huy được xuất viện và ngày nào cũng vào thăm chị cùng với thầy , nhưng thời gian đó cũng không phải là nhiều vì nhóc cũng phải đến trường và cố gắng phục hồi sức khoẻ.
Ở bãi công trường. Hắn đứng ngoài cũng với những chiếc mô tô phân khối lớn. Một tên đàn em đi ra :
- Có chuyện gì.
- Mày cũng ngang ngược gớm. _ Hắn cười.
- Không phải chuyện của mày.
- được thôi. Tao muốn gặp ông chủ của mày.
- Ha ha. Mày nghĩ mày là ai , ông chủ tao là gì mà ai muốn gặp cũng được chắc.
- Vậy sao. Nghĩa là giờ mày chặn tao chứ gì.
- đúng đó, mày cũng khôn lắm.
Hắn cười , một nụ cười nửa miệng quen thuộc rồi một con dao phi với vận tốc của gió ghim thẳng vào tim của tên đàn em . Tên đó chết không kịp nói thêm một lời nào. Không một lời.
Hắn xuống xe và đi thẳng vào cùng với một số người khác. “RẦM” tiếng đạp cửa. Những con người ngôi trong chút ngơ ngác rồi quay ra phía tiếng động vừa phát ra , chăm chú nhìn. Một người con trai bước vào , dưới ánh đèn mập mờ của căn phòng , dường như hắn đẹp hơn bao giờ hết. đôi mắt sâu đến vô tận và khi nhìn vào nó người ta không thể đoán được chủ nhân của đôi mắt đó đang nghĩ gì muốn làm gì . Nhưng người ta có thể thấy được sự nguy hiểm cũng từ đôi mắt đó , khi sự giận giữ nên đến tột cùng và khi trên con mắt đó xuất hiện những tia máu đỏ lừ.
- Mày là ai , sao ngang nhiên giám vào đây _ một tên to cao đứng ngay cửa
- Mày không đủ tư cách hỏi tao là ai .
- Mày nghĩ mày đang đứng ở đâu mà to mồn
- Câm đi. Không phải chuyện của mày , người tao muốn gặp là ông chủ của mày cơ.
- Mày tưởng ai cũng gặp được ông sao.
- DĨ nhiên , cũng chỉ là loại không ra gì mà. Gọi người chỉ để đánh một đứa con gái thì có phải đàn ông không. Phỳ _ Hắn nhổ nước bọt
- Mày…. Tên đó toan giơ tay nên đấm hắn thì bị một con giao ghim thẳng vào tim .
- Đó là cái giá của mày . _ Hắn cười rồi đi thẳng tới chỗ một người đan ông ăn mặc lịch lãm đang ngồi trên nghế cao mà ngay từ đầu khi bước vào hắn đã biết là ai trong bao con mắt ngạc nhiên.
- Chàng trai trẻ , có chuyện gì vậy _ người đàn ông đó nở một nụ cươi , thân thiện đến phát tởm
- Trả thù.
- Haha. Ta gây thù truốc oán với cậu sao.
- Không phải tôi mà là bạn của tôi.
- Không biết ai cả.
- Rồi ông cũng sẽ biết.
- Cậu quá ngông cuồng rồi đó , khi đứng trong địa bàn của tôi .
- Tôi sẽ ngông với những loại người không ra gì.
- Thái độ lồi lõm và sự ngông cuồng của tuổi trẻ.
- Ông nghĩ sao. Dù có là thế nào cũng không bằng một thằng đàn ông thua một đứa con gái bồi bàn trong một quán bar, bị nó chọc đũa để rồi quay ra gọi người đánh nó , có đáng là đàn ông không. Một cách trả thù ngu ngốc và không đáng cho chó nhay. Tôi nói đúng không , ở một thằng con trai vô lễ và ngông cuồng .
- Mày là ai. Sao mày biết _ ông ta bắt đầu mất bình tĩnh.
- Là một người luôn nhìn những thằng đàn ông như ông là một lũ chó.
- Tao sẽ không tha thứ cho đứa nào giám động vào lòng tự trọng của tao.
- Ông cũng có tự trọng thì chó trên đời này thành người hết .
- Giết chết thằng đó cho tao. _ ông ta gào lũ tay chân bên ngoài nhảy vào .
- Tao biết _ hắn cười.
Rồi trận chiến xảy ra giữa hai bên. Ai cũng cuồng điên như những con thú hoang . Nhưng dường như hắn quá đỗi bình tĩnh , nhưng những ai mà xông vào người hắn thì vẻ như không có ai kịp kêu nên tiếng nào khi đã đo đất , chỉ âm thầm nhẹ nhàng nằm xuống , yên giấc . Khi mà quân của cả hai bên đã mệt nhừ mà trấn thương không ít thì một khí lạ ở đâu bay ra , ông ta cười ha hả :
- Các ngươi nghĩ thoát được sao.
- Vậy ông nghĩ sao.
Rồi không nói gì nữa cả , hắn đưa một tay che vùng mặt để đở hai đôi mắt lạnh băng rồi rút súng bắn về bía trước mắt . Dù cố gắng , nhưng người hắn giườg như đang nhũn ra. Còn tay chân của hắn thì đã chạy hết ra ngoài. Hắn cứ đuổi theo ông ta rồi bắn . Hắn trong nhịn được nữa buông một tay che mặt vơ một cái súg ở gần đó nữa hai tay hai súng , hắn bắn như điên về phía trước mặt. ông ta cứ chạy, cũng cầm súng bắn lại hắn . Cho đến khi ông ta bị hai viên đạn ghim thẳng vào chân. Thì hắn mới dừng lại. Thấy mình không ổn, hắn đưa tay nên che mặt tiếp và sau đó là nhảy băng ra khỏi cửa sổ. Nhưng thật không may ông ta đã bắn vào vai trái của hắn. Tiếp đất đau đớn , hắn chạy xa ra khỏi khu nhà. Ra ấn nút. “ĐÙNG ……… ĐÙNG…. ĐOÀNG…. “ Tiếng nổ kinh hoàng phát ra. Cả khu công trình sụp đổ trong giây nát. bọn tay chân đến đỡ Hắn , hắn cười rồi bảo họ đi trước, không nát nữa cảnh sát đến chạy không kịp. Dù lo lắng nhưng lệh của hắn thì không ai giám chống vì thế mà tự lấy xe đi hết với nhau. Còn hắn đừng nhìn đám tàn tụi khi vẫn còn lửa đang bừng bừng. Tay ôm chỗ vết thương đang định đi về thì có điện thoại. khó khắn lắm , hắn mới lôi được cái điẹn thoại trong túi ra , là Hoàng:
- Tôi đây.
- Ừm. Có chuyện gì vậy _ hắn nói
- Không. Ông đang ở đâu đấy. 2 ngày nay biệt tích đâu vậy
- Tôi xử lí xong rồi.
- Gì. Tên đó á. _ Hoàng chút ngạc nhiên
- Ừ. Vừa xong.
- Ông điên à. Sao lại đi một mình.
- Không sao rồi mà .
- Về bệnh viện đi. Tôi hỏi tội.
- Được rồi.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay