giới thiệu nhân vật.
1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột , con gái lớn
của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm
giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt
học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia
đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam . Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn
và mái tóc dài đen óng , và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực
chuẩn tới 1m68.
2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia
thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý , bố
là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong
phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu
khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch
liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột
nghèo hàn , nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó
cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng : nó là bạn với Vân chưa bao
giờ có 2 chữ lợi dụng.
3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia con nhà giàu có- bố là một
nhà kinh doanh nổi tiếng nhưng không làm việc tại Việt Nam mà hầu
hết là đặt công ti gốc bên hàn , bên VN chỉ là những chi nhánh nhỏ
của công ti. Là một hotboy của trường . Luôn được người khác nhìn
bằng con mắt ngưỡng mộ . Nhưng trong mắt nó thì hắn là một kẻ kênh
kiệu , lắm chuyện , anh hùng rơm , công tử bột, hống hách ….. Nói
chung là không tốt đẹp chút nào hết.
4. Phạm Thiên Hoàng . Là bạn thân của hắn , là một chàng trai đẹp
và tao nhá . Ẩn sau cặp kinh là đôi mắt hút hồn của Hoàng mà hiểm
ai được chiêm ngưỡng. Và Hoàng luôn là người đứng sau nó trong
thành tích của Trường – nói đúng hơn là nhường nó thôi. Chứ thực ra
đo độ thông minh thì nó vẫn còn phải học hỏi Hoàng. Thân phận của
Hoàng được che dấu. chỉ có 2 thằng bạn thân là được biết .
5. Lương Minh Long . cũng là bạn thân của hắn. Nhưng ngược lại với
Hoàng. Long là một tên sát gái kinh khủng. Với ngoại hình đẹp không
thua gì 2 người kia . đôi mắt lạnh lùg và nụ cười duyên với chiếc
răng khểnh chết người. Thì đối với việc thiếu con gái bên cạnh là
không thể. Hơn nữa ba Long lại cầm đầu hết tất cả các quán bar lớn
trong phạm vi các thành phố lớn trong nước.
**************************
Reng … reng …. Reng. Tiếng đồng hồ báo thức kêu inh ỏi mà nó không
chịu dậy. Thò tay ra khỏi chăn phải vất vả lắm nó mới với được cái
đồng hồ lăn lốc trên đầu giường và tắt nó đi. Hôm nay là thứ 2 đầu
tuần , phải chào cờ mà nó cứ nằm dài ra như thế , mãi đến khi Huy –
em trai nó vào phòng chị la lối om sòm.
- Chị Hân ơi. 7h30’ rồi. Chị không dậy đi học à.
- Cái gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Lúc này nó mới lồg ra
khỏi chăn , chạy ra vơ vội bộ đồng phuc vừa đi vừa kêu “ chết tôi
rồi , hôm nay chào cờ , đi muộn là toi”
- Hỳ Hỳ. Em đùa đấy. Giờ mới có 6h hơn thôi.
- Hả. _ mặt nó đần ra một lúc rồi đuổi Huy quanh nhà _ Mày có muốn
chết không hả. Chị ngủ mày cũng không để yên nữa là sao.
- Tại chị không chịu dậy đi học chứ. Hết cách rồi.
- Thôi được. Coi như hôm nay chị hiền chị tha , không là mày chết
với chị .
- Lều lều. E không sợ đâu. Chị đánh em , em khoe mẹ.
- Nhưng cậu em của tôi ơi. Sáng nào mẹ chẳng đi làm từ sớm sao mà
biết chị đánh mày mà mày khoe được chứ.
- Sý. Lúc mẹ về em khoe chị cũng bị la cho coi. Haha.
- Thôi được. Chị không chấp trẻ con nhá.
- Gì. Em 12t rồi đó. Sao chị cứ gọi em là trẻ con mãi thế.
- Không tranh cãi chị đi học đây. _ nó cười giơ tay bye bye Huy và
đeo chiếc balô xuống nhà
- À chị ơi. Mẹ mua bánh mì để ở bàn đó. mẹ mua cho em nhưng em
không ăn. Chị cầm đi học đi .
- Hâm à. Thế em ăn gì.
- Có cái này rồi. _ thằng bé hì húc móc trong túi quần ra gói mì
tôm.
- Nhớ phải nấu chín ăn đó. Không được ăn sống. Hại da dày nghe
chưa.
- Em biết rồi mà.
- Được rồi. chị đi học đây.
Nó ung dung xuống nhà cẩm ổ bánh mì và dắt chiếc xe đạp trên đường
từ nhà đến trường quen thuộc. Một tay cầm tay lái một tay cầm ổ
bánh mì ăn vội . Vừa đến cổng trường nó thấy đông lạ thường, vì cái
tính tò mò chết không đổi nó cũng nhanh chóng gửi xe rồi chen chen
vào xem là cái gì mà sao mọi người sâu xúm với xem vậy . Trước mắt
nó bây giờ là một chiếc xe mui trần thể thao màu đen trắng. Và từ
xe bước xuống là 3 con người – à mà không 3 thiên thần (đó là những
gì nó nghe thấy từ những người xung quanh ). Nhìn kĩ coi nó tự nhủ.
3 người này cao cũng sàn sàn nhau tầm 1m8 hoặc 1m82. Dáng của một
cầu thủ bống rổ. người đi đầu tiên. Là một tên có làn da trắng như
con gái, mái tóc nâu , mái chém . đôi mắt 2 mí long lanh cuốn hút
mặc một chiếc áo trắng , trên 2 hàng cúc áo là một viền đen . Tay
áo đuợc gấp nếp gọn gàng , một chiếc quần bò tụt cào một chút ở
phần đầu gối và ống đồng. Một đôi giầy thể thao màu đen nhẹ. Tên
đứng bên tay trái hắn : có một mái tóc đen gọn gàng , một cặp kính
che đi đôi mắt huyện bí. Một chiếc ao trắng tinh không một vết hoen
ố. Đi cùng với quần kaki trắng và một đôi giầy thể thao trắg – nói
chung từ trên xuống dưới hắn toàn màu trắng. Ngay cả chiếc đồng hồ
hắn đeo ở tay cũng là màu trắng nữa. Đi cạnh anh ta là một người
đối lập hoàn toàn . tóc anh ta để mào gà phớt ánh đỏ , bên tai trái
đeo một chiếc khuyên kim cương đen lấp lánh, một chiếc ao sơ mi đen
và có một dòng chữ vàng được ghi ở ngực chắc là nhãn hiệu nhưng đứg
xa nó chẳng thể nhìn rõ, đi cùng với chiếc áo đó là một chiếc quần
bò tụt , cào rách tứ tung , môt đôi giầy thể thao màu đen mạnh mẽ
cuốn hút. “3 tên này hay thật đó , kẻ đi đầu thì vừa đen vừa trắng
, 2 tên đằng sau thì một người trắg toàn bộ , còn một người lại đen
toàn bộ như 2 cá thể đối lập nhau vậy , nhìn cũng được , vậy mà sao
mọi người phải chen lấn zô đây làm chi cho mệt người ra .
- Úi Zời iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ! Tưởng gì cơ. Có gì đầu mà mọi
người phải túm tụm vào xem thế chứ. _ Nó nguýt một cái dài ngoành
rồi buông câu nói lạnh tanh khiến bao nhiêu người phải quay ra nhìn
nó với nhiều ánh mắt khác nhau , lườm , ngạc nhiên , …… , kể cả là
3 con người đang từ từ tiến vào cổng trường kia.
Thấy mọi người nhìn , nó biết ý , chuồn dần chuồn dần ra ngoài. Thờ
phào nhẹ nhõm . Lúc này thì nó cứ thẳng lưng tiến vào cổng trường.
Hắn kéo một tên học sinh gần đó và hỏi :
- Con nhỏ đó là ai vậy?
- Dạ. Nó tên Hân , học lớp b1 .
- Thú vị đấy. Điều tra về nó cho tôi. hết giờ chào cơ cầm tìm tôi
và thông báo . rõ chữ.
- Vâng. Em biết rồi.
- Rồi. đi đi. _ hắn hẩy tay cho tên hs đó đi làm nhiệm vụ của
mình.
Long đứng cạnh huých tay :
- định làm gì thế ông.
- thế ông nghĩ tao làm gì. Haha.
- Mới về trường mà đã có trò vui để xem rồi. _ Hoàng lắc đầu cười
nhẹ
- Các ông yên tâm đi . Tôi múôn biết con nhỏ đó là ai mà giám to
tiếng nói chúng ta không có gì để xem.
- À. Thì ra là thế . _ Long cười cười.
- Gì chứ. Con nhỏ đó coi thường chúng ta quá còn gì. 2 ông muốn
chơi cùng tôi không.
- Nói cái gì vậy _ Hoàng nhăn nhó.
- Đã chơi phải có cả 3 chứ. Chúng ta là anh em à _ nối tiếp câu của
Hoàng là Long và Hoàng cùng đồng thanh khiến hắn cũng hơi bất ngờ
.
Còn về phía nó đang tung tăng nơi sân trường tim bóng dáng nhỏ bạn
thân quen thuộc. Mãi không thấy, nó lấy máy nt :
“ bà đang ở đâu thế , đến trường chưa “
“đằng sau bà nè. Haha”
Đọc xong tin nhắn, nó giật mình quay lại.
- Hì hì. bất ngờ không _ nhỏ vân đã đứng đó từ bao giờ.
- Bất ngờ gì. Giật cả mình ý. Bà như con ma vậy .
- Tôi mà là ma , tôi bám theo bà cả đời.
- Gì chứ. Chẳng ma thì bà cũng đang bám theo tôi còn gì .
- Mà thôi đến giờ chào cờ rồi. vào lớp cất cặp nhanh rồi còn
ra.
- Ừ. Hìhì.
2 nhỏ kéo nhau chạy tung tăng trên sân trường nhưu 2 con chim trích
đáng yêu . 17t rồi mà như hai đứa trẻ 5t vậy đó.
********** Tại phòng hiệu trưởng :
- Chào mừng các em đã trở lại trường. _ giọng thầy hiệu trưởng vui
vẻ
- Vâng. cảm ơn thầy _ Hoàng lễ phép
- Hôm nay thầy sẽ giới thiệu các em với toàn trường được
không.
- Vâng. Sao cũng được ạ. _ Long nói giọng bình thường không chút
biểu cảm.
- Vậy các em về ngồi đây đợi nha. Thầy ra làm một số nghi lẽ cho
buổi chào cơ đầu tháng.
- À mà thầy. chúng em được quyền chọn lớp chứ à _ Giờ hắn mới lên
tiếng.
- Dĩ nhiên. Em muốn vào lớp nào.
- B1ạ.
- ừ. tốt. Ta sẽ thông báo cho cô chủ nhiệm ngay lập tức.
- Vâng. Cảm ơn thầy.
Khi thầy hiệu trưởng ra khỏi phòng, long tò mò nhìn hắn :
- Tại sao lại là b1. lớp đầu khổi học mệt lắm
- Với tôi không thành vấn đề _ Hoàng từ tốn
- Ông không tính , đồ mọt sách _ Long gạt phăng câu nói của hoàng
ra ngoài nhìn chằm chằm vào hắn
- Sao ông ngố thế. Sáng nay chẳng phai ta biết con nhỏ đó học b1
còn gì. phải cùng lớp quậy nó mới đã.
- Thế còn….
- Yên tâm. Chả ai làm gì được chúng ta đâu. Lo lắng chuyện đó làm
gì _ hắn cười cười , một nụ cười khinh khỉnh. “Hân à ! Cô sẽ là món
trò tiêu khiển để tôi quậy phá ngay từ lần đầu tiên quay về trường,
có vẻ thú vị đây, và cô sẽ hối hận khi đã cố gắng gây sự chú ý của
tôi trước đám đông sáng nay .”
Giọng thầy hiệu trưởng nghiêm nghị .
“Trong buổi chào cờ ngày hôm nay , thầy muốn giới thiệu với các em
3 học sinh mới của trường chúng ta, họ đã rời trường 1 năm để tham
gia một khoá học bóng rổ tại Nhật Và đó chính là 3 em. Tạ kiều
Phong , Phạm Thiên Hoàng và Lương Minh Long.”
Thầy vừa rứt lời thì 3 người họ bước ra sân khấu , như một ngôi sao
, tiếng vỗ tay của học sinh toàn trường và lời giới thiệu của thầy
hiệu trưởng . Học sinh bên dưới bàn tán về hộ , nhiều người ghen tị
, người thì ước ao được học cùng lớp , người thì xỉ vả đủ thứ ,
riêng nó thì vẫn đang lúi húi nghẹ nhạc và tập trung cao độ chơi
game, mãi đến khi thầy hiệu trưởng nói qua là 3 người họ sẽ học tại
B1. Nghe loáng thoáng thấy tên lớp mình nó mới tháo tai nghe và
nhìn lên sân khấu. Rồi quay sang gõ vai nhỏ Vận :
- Ê bà. 3 tên kia là ai vậy. Lại đấm đá nhau sao mà đầu tháng đã
được nên cột cờ đứng rồi .
- Úi. 3 người đó không phải hạng vừa đâu, nói lăng cẩn thận
vào.
- Thế nhưng mà họ là ai.
- Học sinh mới về trường đó , Toàn là những cầu thủ bóng rổ đầy
tiềm năng của trường mình đó .
- Úi zời. Toàn bọn công tử bột thì tiềm năng cái gì.
- Bà cẩn thận cái mồm cái miệng đó , cứ ăn nói lug tung là lại vác
hoạ vào thân chẳng chơi.
- Nhưng tôi nói thật.
- Tôi biết, nhưng mà không phải cái gì thật cũng được nói ra đâu.
Khổ lắm. Thôi bà chơi game đi.
- Ừ. Tí vào lớp gọi tôi với. haha.
- Biết rồi .
Sau đó là một hồi cả cẩm của bí thư đoàn trường về tình hình ý thức
, lề nếp của các lớp nói riêng và từng khối nói chung. Cuối cùng
thì 45’ chào cờ cũng đã qua. học sinh mỗi lớp ai về lớp đó. Nó và
Vân dắt tay nhau lên lớp vừa đi vừa cười vui vẻ lắm. Đi lên đến cầu
thang vì mải trêu đùa nó quá Vân đâm sầm vào một ai đó trước mặt và
ngã nhào xuống đất. Ngửa mặt lên Vân nhăn nhó nhìn nó .
- hix. Có sao không . đi với đứng _ nó hốt hoảng nâng nhỏ bạn đứng
lên.
- Không sao. Tại tôi không chú ý thôi .
- Ừ . Thôi đi vào lớp.
2 đứa nó cứ đi mà mặc kệ cái kẻ đâm vào mình là ai . Hắn kéo vai
Vân lại :
- ê. Đâm vào người ta rồi bỏ đi không một câu xin lỗi là sao
- ơ… mình _ Vân ấp úng
- Cậu là ai cơ chứ. Dù có là ai đâm đi nữa , nhưng là cậu ấy ngã ,
cậu đâu có sao mà bắt người ta phải xin lỗi chứ. Cậu là kiểu người
ở đâu vậy
- Cô biết đang nói với ai không vậy. đâm vào người ta thì phải xin
lỗi chứ.
- Tôi nói cậu không hiểu sao . Nếu cậu ấy cứ không muốn xin lỗi thì
sao.
- Hãy biết lấy cái địa vị của mình đi. _ Hắn lừ lừ.
- Tôi vẫn luôn biết.
- Con nhỏ hỗn xược . đừng tưởng muốn gây sự chú ý trước bọn này là
được nha. Bọn đây biết hết cả đấy.
- Anh nghĩ anh tốt đẹp lắm sao mà tôi phải gây sự chú ý với
anh.
- Cô ……. _ hắn túm lấy cổ áo nó .
- anh chỉ làm được đến vậy thôi sao _ nó cười , một nụ cười nửa
miệng .
Vân chạy tớii , kéo tay hắn ra . Để giải thoát cho cô bạn , nhưng
vô tình hắn hất mạnh cô làm cô ngã xuống đất đau điếng. Nhìn thấy
bạn mình bị người khác đối xử như vậy no vô cùng tức giận , từ lúc
vào cấp 3 tới giờ , nó chưa lần nào để người khác chạm vào Vân , vì
nó biết Vân hiền lành yếu đuối lên rất dễ bị bắt nạt , nên lúc nào
nó cũng phải đi cạnh Vân. Không thể nhường được nữa. Nó nhìn hắn ,
hắn đang cười , một nụ cười xấu xa nhất mà nó từg thấy từ trước tới
nay . Nó nhẹ nhàng đưa một tay cầm lấy tay hắn , bước chéo chân về
phía người hắn “ RẦM” . Một cú gã tuyệt đẹp đối với hắn , hắn đo
đất , mặt hắn bắt đầu nóng dần nên . Từ trước đến nay cũng chưa ai
giám động vào hắn dù chỉ là một cú đấm vậy mà đằng này lại là một
đứa con 2 , Long và Hoàng đứng ngoài mà mắt phải mở to hết cỡ. Nó
đứng dậy :
- Cứ thử động vào bạn tôi lần nữa xem
Rồi no chạy đễn đỡ Vân dậy và đi vào lớp. Không phải vì nó sợ hắn
mà là sắp đến giờ cô lên lớp , nó không muốn vào trễ chút nào
hết.
Hắn đứng dậy , nhìn theo nó . Ngằn giọng :
- Hãy nhớ tôi đó , con nhỏ đáng ghet
- Mà Phong đó chẳng phải là con nhỏ Hân sáng nay sao. _ Hoàng
nghiêng đầu nhìn hắn.
- Vậy sao. Vậy thì nợ cũ nợ mới , tôi sẽ chả hết vào thời gian tới.
Con nhỏ đág ghét , con nhỏ chết tiệt .
- Mà cô ta cũng lợi hại thật đó. _ Long cười
- Liệu có phải cô ta là đầu gấu không . _ Hắn mắt sáng nên nhìn 2
thằng bạn.
- Thôi nào. Đi vào lớp thôi. Trò chơi còn dài mà. Đâu cần thiết
phại vội thế _ Hoàng đưa tay khoắc vai hắn và Long kéo vào trong
lớp.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
- Lớp trật tự _ giọng cô chủ nhiệm đầy nghiêm khắc. _ theo như thầy
hiệu trưởng nói thì hôm nay lớp chúng ta sẽ đón 3 học sinh mới của
trường. Thật là một vinh hạnh cho lớp ta đúng không. Và giờ hãy cho
một tràng pháo tay để chào đón 3 người bạn mới của chúng ta vào lớp
nào.
Sau lời giới thiệu của cô 3 người họ bước vào . Mỗi người đều nở
một nụ cười hết sức thân thiện với lớp mới. Lần lượt từng người
giới thiệu . Rồi cô nói tiếp :
- Bây giờ 3 em sẽ ngồi bàn cuối , và Hân em tạm thời nên bàn trên
ngồi với Vân nha.
- Vâng thưa cô. _ nó lễ phép rồi thu dọn đồ lên bàn Vân và nở một
nụ cười thật tươi mà không để ý có ai đó đag nhìn nó bằg ánh mắt
hình viên đạn.
- Nài. Lần này chắc tụi mình chết rồi _ Vân tỏ vẻ lo sợ
- Chết gì chứ.
- Thì 3 cái tên đó đó , giờ học cùng lớp , nhỡ họ bắt nạt bà thì
sao.
- Ôi dào . tôi có sợ ai bắt nạt bao giờ đâu , chỉ sợ bà thôi. Mà kệ
đi . đừng nghĩ vỡ vẩn nữa. Mở sách vở ra nào.
- Ừ đc rồi.
Đúng lúc đó thì 3 người kia đã yên vị với cái bàn học cuối lớp rồi
.
- Lại gặp cô rồi. Hân à ! _ Hắn nõi khẽ nhưg đủ cho nó nghe thấy
tiếng.
- Có chuyện gì sao ? _ Nó cũng đáp trả một cách bình thường nhưng
tuyệt nhiên không quay lại .
- Rồi cô sẽ biết thôi. Cô đã vượt quá giới hạn của mình rồi
đó.
- Tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ muốn bảo vệ bạn tôi thôi.
- Thân mình còn không lo nổi mà muốn bảo vệ người khác ư.
- Đó không phải chuyện của anh. đừng dở giọng dạy đời với tôi. Tôi
với anh chẳng có liên quan gì đến nhau cả ngoài vụ việc vừa xảy
ra.
- Thế còn sáng nay.
- Chỗ cuối lớp _ tiếng cô chủ nhiệm nhắc nhở .
- Tôi không biết chuyện gì cả . Nhưng giờ thì tôi phải học.
- Cứ chờ xem. đừng đánh trống lảng với tôi.
- Tôi không rảnh để làm mấy cái trò mèo đó .
- Thôi bà. học đi _ vân hích tay nó
- Ờ . hỳ.
Cuối giờ. Vì nó phải cầm chìa khoá phòng lớp lên luôn ở lại cuối
cùng , nhỏ vân cũng ở lại cùng nó . 3 tên kia đã đứng ngoài cửa.
Nhìn thấy nó ra , hắn cười :
- Cô ngủ trong đó sao mà lâu thế.
- Tôi có chuyện gì nói với anh sao.
- Có chứ. Chuyện sáng nay. Thái độ cô là sao.
- Tôi không hiểu.
- Giữa đám đông cô hét lên với giọng điệu không coi chúng tôi ra
cái gì mà cô còn giám nói là không hiểu sao.
- Thế các anh là gì mà tôi phải coi trọng.
- Nài. Cô cũng mạnh mồn gớm _ Long cười khẩy.
- Sao các anh cứ thích gây chuyện với tôi. Tôi đâu có quen biết mấy
người đâu chứ .
- Thế thì xin lỗi tụi này đi , chẳng phải sáng nay cố làm thế là để
gây sự chú ý của tụi này sao . _ Hoàng dựa lưng vào tường nói không
nhìn mặt nó.
- Lũ Khùng , lũ khinh người
Nói rồi nó kéo nhỏ Vân đi .
- Bà không sao chứ _ Vân nhìn nó
- Bà nhìn tôi giống người có chuyện gì lắm sao.
- Thôi mà, tôi đã nói là đừng dây dưa vào bọn đó mà .
- Tôi đâu muốn , tại chúng kiếm chuyện trước. thế nên tôi mới muốn
bỏ đi sớm chứ, không đứg đó với giọng bộ của tôi là đánh nhau to
ý.
- Không biết sau này tôi với bà ra sao nữa , nhưng mà tôi có linh
cảm không hay.
- Oài. Tôi thì không sao , chỉ lo bà vì tôi mà liên lụy tôi cũng
ngại lắm.
- Trời nói gì không biết. Tôi biết là bà sẽ bảo vệ tôi mà.
Quay lại với 3 người kia , họ đang rất nóng , ngay cả người điềm
tĩnh như hoàng cũng phải ngạc nhiên trước câu nói lạnh lùg không
cảm xúc của nó trước khi đi :
- Giờ ông định xử thế nào đây _ Long nhìn hắn.
- Con nhỏ này cũng kinh đấy , nhưng tôi muốn xem tôi thắng hay nhỏ
đó thắng . _ Hắn cười khinh khỉnh.
- Biết là thế rồi , nhưng giờ ông định làm gì nó đầu tiên , sao
chẳng trả lời đúng câu hỏi gì cả _ hoàng nhăn.
- đợi thằng em đến đưa thông tin về con nhỏ này đã. Mà sao bảo nó
hết tiết chào cờ cơ mà sao giờ không thấy . _ Hắn nhíu mày.
- Nói tới tào tháo tào tháo tới kìa. _ Lòng hất hàm ra xa nơi có
một thằng học sinh đang thục mạng chạy nhanh tới chỗ 3 người họ
.
- Anh… Em.. Xin lỗi. Em quên. _ vừa nói gã vừa thở.
- Tạm tha , báo cáo đi. _ Hắn nói
- Dạ..! Con nhỏ đó tên đầy đủ là Thiên Ngọc Hân , nhà ở 1 khu ổ
chuột , con nhỏ này đánh nhau cũng khá giỏi , nhà có 4 người nhưng
nghèo vì nó có thằng em ốm đau suốt ngày , hiện giờ nó vẫn phải vừa
đi học vừa đi làm , còn nữa thành tích học của con nhỏ này khá đỉnh
anh ạ , nó hầu như không mất đồng học phí nào nhờ vào tiền học bổng
mỗi kì thi, và nó rất hay ra nhà vào buổi tối , khi mà ít ai để ý
là nó đi.
- Còn gì nữa không.
- Dạ hết rồi ạ.
- À. Có biết quán nó làm thêm ở đâu không.
- Nó bưng bê dọn dẹp ở một quán caphê cách trường mình tầm 500m đó
ạ . tên là… à. Dream.
- được rồi. về đi.
- Em xin phép .
Hắn khoắc vài Hoàng :
- Tôi cần ông giúp đây.
- Chuyện gì vậy . _ Long hớn hở.
- Tôi chỉ cần ông đạt điểm cao nhất trong kì thi tới là được
rồi.
- Để làm gì. _ Long ngơ ngơ
- Ngố thế. Chẳng phải con nhỏ đó sống ở trường này bằng tiền học
bổng sao , giờ mất hỏng bổng rồi xem nó xoay xở làm sao . Tiền học
trường này đâu có nhỏ, với điều kiện nhà nó lại càng khó
khăn.
- Ông làm được chứ _ Long nhìn Hoàng con mắt nghi nghi
- Ông lại hạ thấp tôi rồi. Tôi chẳng là mọt sách còn gì . Có mỗi
cái việc cỏn con này làm không nổi thì tôi còn mặt mũi đâu mà đi
học. _ Hoàng nhìn Long nhăn
- Haha. Tôi quên mất đó.
- À Long
- Hả.
- Tôi nhờ ông việc nữa.
- Cứ thoải mái.
- Ông nhờ lũ đàn em của ông tìm xem trong các quán bar lớn nhỏ
trong khu vực này có con nhỏ không.
- Sao lại tìm con nhỏ đó trong bar của tôi.
- Thế ông không nghe nó hay ra khỏi nhà vào buổi tối à, cái lũ con
gái ra khỏi nhà vào giờ đấy thì đi đâu ngoài bar.
- Ông định làm gì vậy _ Hoàng thắc mắc.
- Cho nó tuyệt đường thôi cả danh dự , cả tài năng. _ Hắn lạnh lùg
buông thẳng câu đó. 2 thằng bạn cũng lặng đi. Trước giờ vẫn thế ,
ai động vào hắn đâu có được yên thân đâu. Ít nhất là 2 người kia
cũng đã quen rồi.
Vừa về đến nhà , nó cất tiếng gọi :
- huy ơi. Chị về rồi nè.
Không ai trả lời , nó thấy lo lo , chạy thẳng lên gác . Huy nằm
trên đất , không phải là cậu bé ngủ mà là cậu bé ngất đi . Nó lo
lắng bé sốc Huy dậy rồi chạy xuống nhà . Bố mẹ đều đi làm phải cả
tuần mới về một lần , vì nơi làm việc xa nhà , không có phương tiện
đi lại lên họ phải ở tại công trường những ngày trong tuần chỉ duy
nhất ngày chủ nhật là được về với 2 con ở nhà, có lần công trường
nhiều việc quá họ phải ở đó cả tháng trời không được về với con lần
nào , chỉ tìm cách gửi tiền về cho chúng ăn uống thôi. Mọi việc đều
1 tay nó lo hết . Nó chuyển sang cõng Huy rồi chạy thẳng tới bệnh
viện , nó không thể đi xe đạp vì không ai ôm Huy , nhưng ra đường
bắt taxi lại không được , sợ nguy hiểm tới em nên nó đành chạy ,
chạy thật nhanh tới bệnh viện ngần nhất . Mồ hôi nó nhễ nhại , vừa
chạy vừa gọi tên Huy trong tiềm thức. Đang chạy thật nhanh bỗng một
tiếng phanh xe “ kítttttttttttt” , bánh xe trượt trên mặt đường tạo
ra một âm thanh chói tai cực kì. Nó ngã , Huy cũng ngã . nó chẳng
kịp nhìn đó là ai chỉ kịp cúi đầu.” xin lỗi ! Tôi xin xin lồi”. Rồi
nhanh chóng đỡ Huy nên lưng , đang định đứng dậy chạy tiếp , thì có
tiếng người nói :
- Cô đi đứng kiểu gì vậy , không nhìn à.
- Tôi xin lỗi ! thực sự xin lỗi nhưng giờ tôi có việc gấp phải đi .
không thể chậm đươc. _ nó nói nhưng vẫn không nhìn mặt người đối
diện chỉ đưa tay ra sau vuốt giọt mồ hôi trên trán em minh.
- Đúng là oan gia. Đi đâu tôi cũng phải gặp cô là sao.
Nghe đến đây. Nó ngẩng mặt nên nhìn người đối diện :
- Là anh sao.
- Không là tôi thì ai vào đây chứ.
- Thôi được , tôi sẽ đền bù cho anh sau , nhưng giờ thì không thể.
_ nó toan chạy đi nhưng bị hắn kéo lại
- Cô muốn bỏ chạy ư. đừng đóng kịch với tôi.
- Bỏ ra , tôi không muốn tranh cãi lúc này . tôi nói là tôi đang
rất vội cơ mà _ nó gần như hét nên.
- …….. Hắn chết đứng người.
- Chị… Chị..Hân _ Huy mở dần mắt rồi khẽ gọi.
- Em tỉnh rồi à. ! em sao thế. _ Dù nó đang tức tối nhưng khi nghe
thấy Huy gọi , nó như quên hết mọi chuyện vậy.
- Em không sao. Mình về đi chị , đừng đứng ngoài đây cãi lộn nữa ,
không hay đâu.
- để chị đưa em đi khám nhá.
- Em không sao mà chị. Mình đi thôi.
- Thôi được rồi. Nhưng có sao là phải nói với chị ngay đó biết
chưa.
- Em biết rồi mà. Chị bỏ em xuống đi để em đi bộ.
- Thôi. Ngồi yên đó đi , để chị cõng em cũng được . Có mệt thì ngủ
luôn trên lưng chị đi.
- Vâng!
rồi nó bước đi. Hắn lại kéo nó lại :
- Cô định đi đâu
- Đi về_ nó lạnh lùng
- Thế còn chuyện xe tôi thì sao.
- Xe anh làm sao , tôi đâu có động chạm gì vào xe anh đâu , không
một chút , giờ thì bỏ tôi ra. Tôi về.
- được. Coi như lần này cô may mắn , cứ thử lần sau xem, cô sẽ biết
tay tôi.
- Tôi không quan tâm. Bỏ tay tôi ra.
- Đó . đi đi. Bọn ổ chuột đáng khinh. _ hắn buông tay ra nói bằng
giọng khinh khỉnh
Nó bỏ ngoài tai những lời nói đó , bởi vì với nó khu ổ chuột không
có gì là xấu xa cả , nó hạnh phúc vì có ba có mẹ yêu thương nó và
cả cậu em trai dễ thương. Dù hoàn cảnh gia đình không có nhưng cuộc
sống của nó vẫn luôn rất vui.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hắn vào xe . Long hỏi :
- chạm chán đúng người nhỉ.
- Đúng là oan gia mà . làm gì mà vừa con nhỏ phải to tiếng với tôi
cơ chứ _ hắn nhăn
- Chắc nó cũng vội thật _ Hoàng nói mà mắt thì nhắm chặt.
- Tôi ngồi trong xe nghe loáng đâu được vài câu 2 chị em nó nói
chuyện với nhau. Hình như là thằng bé đó bị sao đấy _ Long nói vẻ
bác học.
- Tôi không quan tâm , con nhỏ ngu ngốc nếu nó đi taxi thì tôi đã
không phải bực mình thế này.
- Như thế thì đâu có chuyện để nói nữa _ Hoàng cười.
Cõng Huy lên gác, đặt thằng bé xuống giường , nhìn Huy ngủ nó an
tâm biết bao. Nó xuống nấu cơm rồi gọi Huy dậy . Lúc ăn cơm , nó
hỏi Huy :
- Em lại đau hả.
- Vâng! .
- Đau hơn lần trước nhiều không.
- Dạ cũng như nhau thôi.
- Sao không uống thuốc vào.
- Em…. _ thằng bé loay hoay.
- Sao vậy.
- Dạ hết thuốc rồi. _ Huy cúi mặt xuống bát cơm
- Hả. Sao em không nói cho chị biết _ khuôn mặt nó hiện lên 2 chữ
lo lắng
- Bố mẹ chưa được lương thì chị lấy tiền đâu mà mua thuốc cơ chứ.
Em biết mà.
- Chị có tiền đi làm thêm nữa mà.
- Tiền đó để ăn uống cũng còn thiếu , em đọc được quyển sổ nghi
chép tiền sinh hoạt của chị rồi. em biết chứ.
- Thôi được rồi. Em ăn đi. Chị sẽ cố gắng mua thuốc cho em trong
thời gian sớm nhất.
- Em không sao mà chị.
- Không được nói lung tung. Ăn cơm đi.
- Vâng.
Chiều nay nó nghỉ học thêm. Để đi làm. được phần nào thì được, nó
thà chịu vất vả chứ không thể để Huy chịu đau như vậy nữa. Không
thấy nó đi học , Vân lo lắng gọi điện :
- Bà sao mà nghỉ vây.
- Tôi đi làm.
- Trời ơi. Bà làm nhiều vậy , đã làm ca tối rồi giờ lại chiều nữa
là sao.
- Hôm nay Huy lại đau , mà nó hết thuốc không chịu nói với tôi
.
- Vậy thằng bé sao không.
- Nó ổn rồi. Tôi phải cố gắng mua thuốc sớm cho nó , tôi sợ nó lại
tái phát. đợt này bố mẹ cũng nhiều việc nên tôi không muốn
nói.
- Trời ơi. Bó tay luôn rồi . Bà có làm ca tối nữa không.
- Có chứ. Tranh thủ .
- Điên rồi.
- À. Mà bà này.
- Hả.
- Lát lên gặp cô chủ nhiệm cho tôi nghỉ hẳn học thêm nha.
- Sao thế. Bà điên à.
- Không đâu. Nhưng mà
- Bà học không mất tiền mà.
- Nhưng tôi phải dành thời gian đó đi làm. Tôi ….
- Không được. Như thế ảnh hưởng đến học tập , tôi không ghánh nổi
đâu.
- Vân. Bà giúp tôi đi . Thôi thế nhá , tôi làm đây. Bye bà
- Ừ bye.
Cúp máy , nó thở phào nhẹ nhõm , còn Vân thì khuôn mặt đăm chiêu
đang suy nghĩ chuyện gì đó.
- Nài . 2 ông con nhỏ kia hôm nay sao nó không đi học nhỉ _ hắn
thắc mắc
- Sao tôi biết _ Long lắc lắc.
- Con nhỏ này được đưa vào đề tài bàn tán của chúng ta từ bao giờ
vậy Phong _ Hoàng cười , nhưng nụ cười rất đểu.
- Ông nói vậy là sao. Tôi chỉ muốn trêu tức nó thôi mà .
hưrrrrrr!
- 2 ông bị sao đấy _ Long nhìn _ Tối nay đi chơi đi , lâu lắm mình
không đi rồi .
- được thôi . được bữa phá tan quán ông _ hắn cười hà hà.
- Tôi chỉ sợ ông không phá được thôi , mấy em của tôi nhớ tôi lắm
rồi.
- Thôi đi . Ngồi cạnh tụi tôi đừng động đến mấy vấn đề đấy chứ _
Hoàng quay sang nhìn Long bằng ánh mắt hình viên đạn.
- Thôi thôi. được rồi. Tôi biết 2 ông kinh rồi. 10h như mọi lần
nhá.
- Được rồi.
7h tối. Vân đã có mặt tại quán nó làm thêm . Vân chon một chiếc bàn
trong góc khuất của quán. Rút điện thoại Vân nhắn tin cho nó
“ Tôi đang ở chỗ bà làm nè. Ra đây đi .”
“Trời. Tôi đang bận chút . đợt mình nha”_ nó rep lại nhanh
chóng
“được rồi . Phải nhanh lên đó”
15’ sau. Nó ra vỗ vai nhỏ bạn :
- Có chuyện gì vậy
- Bà hết giờ làm chưa
- Mình hết rồi.
- Hỳ. Vậy coi như mình mời cậu uống nước. Gọi nước đi , như
cũ.
- Trời. Bà lắm chuyện lắm đợi tôi lát .
- Hỳ. Nhanh coi.
- Đây . uống đi _ 5’ sau nó đã đi ra với một li kem dâu và một cốc
cacao nóng
- Hân. Bà coi tôi là bạn chứ hả.
- Ớ. Sao hỏi kì vậy. Dĩ nhiên rồi.
- Vậy thì cần lấy cái này đi . _ Vân đưa cho nó một tập được bọc
bằng giấy.
- Gì vậy. tôi không nhận được
- Thôi mà. Tôi với bà là bạn coi như là giúp nhau thôi.
- Tôi không thể mà.
- Tôi biết bà nghĩ gì. Nhưng cứ cầm lấy mua thuôc cho Huy đi. Dù
bây giờ bà có làm nhiều đi nữa nhưng cũng đâu có tiền ngay đâu chứ.
Tôi đã nói qua với bố mẹ rồi , họ đều đồng ý giúp bà mà.
- Tôi….
- Bà cứ cầm đi. Coi như là tôi cho mượn cũng được. Khi nào có thì
trả tôi .
- được không.
- được mà. Hì.
- vậy tôi cảm ơn nha.
- Có gì đâu. Nhưng với một điều kiện .
- Chuyện gì.
- Hôm nay bà phải chở tôi đi mua thuốc cho Huy nè , nấu cơm cho tôi
ăn và quan trọng hơn là bà phải cho tôi đi xem trận đấu tối nay của
bà.
- Gì. Sao mà bà biết.
- Hà hà. Thế tôi mới là bạn của bà được chứ. Tôi còn chuẩn bị quần
áo rồi nè.
- Hơ. BÀ ma quai lắm. Rồi chúng ta đi thôi.
Vân về nhà nó chơi. Ăn uống rồi cho Huy uống thuốc. Thằng bé đi ngủ
, 2 đứa nó mới hì hục thay quần áo để đi tới trận đấu.
9h30. Tại sân bóng rổ sau khu công trình đang thi công tại trung
tâm thành phố. Liệu có ai nhận ra nó không. Nó mặc một chiếc áo
phông trắng rộng thùng thình và khoắc ngoài là một chiếc ao khoắc
đen với một chiếc mũ to lù che hết một vùng chán . Nó phải che
khuôn mặt mình bằng chíêc khẩu trang đen có hình đầu lâu trắng.
Cũng ăn mặc gần như giống nó , Vân ngồi ở một góc khuất của sân để
không ai chú ý đến mình nhưng vẫn đủ quan sát nó thi đấu. Trận đấu
bắt đầu . Là bóng rổ đường phố nên việc đánh khi cướp bóng là
chuyện rất bình thường. Nó luôn phải vận dụng hết kĩ thuật của mình
để tránh những đòn đá không thương tiếc. Chiều cao khá hạn hẹp đối
với một cầu thủ bóng rổ nhưng khả năng dẫn bóng của nó luôn xuất
quỷ nhập thần không ai có thể đoán trước được. Trận đấu chỉ có 2
người , nó và một tên to cao nữa. chỉ cần dẫn bóng qua người hắn là
nó dễ dàng ném bóng vào rổ từ vạch 3 điểm. Tỉ số trận đấu luôn nhấp
nhô vì cả hai bên thực sự đều rất mạnh . Sắp hết giờ , nó thực sự
rất sợ . Bóng đang trong tay nó , nhưng gần như các kĩ thuật dẫn
bóng của nó đều đã bị hắn nhìn ra một chút chỗ hở. Nó biết , vào
thời gian cuối hắn sẽ tấn công những đòn cực mạnh nếu không phải là
một cười to khoẻ thì khó mà đỡ được. Nó đành liều một phen . Dẫn
bóng qua chân hắn và lách người đập bóng nên cao , nhưng hắn đã đạp
thẳng vào chân trái của nó một cách không thương tiếc, nó không thể
thua. Nó chỉ đau chân trái thôi nó còn chân phải. nó móc đòn chân
phải ra sau đập vào đúg huyệt vai của hắn , tiếp túc là một đòn tay
tại quai hàm nhanh chóng đón bóng và ném vào rổ. Nó thắng. Đưa mắt
nhìn Vân , nhỏ đang típ mắt lại vì thành tích của bạn mình. Nó được
tiền thưởng như thoả thuận , cầm số tiền trong tay nó thực sự hạnh
phúc . Nó đã phải luyện tập rất lâu và đây cũng chíh là lí do mà
tối nào nó cũng ra khỏi nhà muộn , đâu như hắn đoán.
Vân hí hửng kéo tay nó :
- Bà chơi hay quá .
- Hì. Có gì đâu mà.
- Mình về thôi.
- Ừ. Mà Bà bắt đầu chơi từ bao giờ thế.
- Cũng mới từ năm ngoái.
- Lí do .
- Trời. Chuyện cũng dài lắm.
- Hic . kể tôi nghe đi.
- Vậy vừa đi vừa kể nha.
1 năm về trước. Hôm nay nó đi làm về muộn . Vì vậy nó đi đường tắt
về nhà. Đi qua phía sau khu công trình xây dựng nó thấy một đám
đông người đang tụ tập. Nó tò mò đi tới thì mới biết là họ đang
chơi bóng rổ đường phố. Nó cũng thích bóng rổ lắm. nhưng ở trường
lại không có câu lạc bộ bóng rổ cho nữ. Hơn nữa nó cũng không có
điều kiện để đến tập tại cái club thể thao trong trung tâm thành
phố. Bỗng có một người đàn ông đến vỗ vai nó :
- Làm gì vậy cô bé.
- ơ. Dạ cháu
- Cháu thích bóng rổ lắm sao
- Vâng ạ ! Nhưng cháu….
- Cháu có thực sự có niềm đam mê với bóng rổ không.
- Dạ có chứ.
- Vậy chá có sẵn sàng học không , ta có thể dạy.
- Thật không ạ. Cháu cảm ơn. Cảm ơn chú nhiều lắm ạ.
đợi khi trận đấu kết thúc , mọi người về hết . Nó đứng đối diện với
ông .
- Cháu sẽ phả vượt qua thử thách của ta.
- Vâng. Cháu sẽ cố
Ông chỉ cười mà không nói gì thêm cả. Cầm quả bóng trên tay ông ném
thẳng thật mạnh vào mặt nó. Nó ngã. rất đau. Nhưng nó vẫn đứng dậy.
Chỉ nhìn ông , đôi mắt đó , không ai đoán được điều gì cả. Tiếp tục
một quả bóng mạnh từ cao xuống nữa . Nó chỉ kịp dơ tay nên đỡ trên
mặt . Khoé môi nó rát và mặn . Thì ra là chảy máu. Nó vẫn chống tay
đứng dậy . Vẫn vị trí đó. Nó liên tục bị ông ném đến không biết bao
nhiêu quả bóng , khiến người nó như muốn rời ra từng bộ phận vậy.
Nó đau , đau lắm chứ. Nhưng hình như cái đam mê trong người nó đã
là nghị lực để nó vượt qua nỗi đau này.
- Tốt lắm cô bé. _ ông cười hiền
- Dạ. _ nó vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra
- Ta đã thấy được niềm đam mê trong cháu . Vậy từ nay ta sẽ là thầy
dậy của con.
- Con… con… cảm ơn chú nhiều lắm.
- Sao lại là chú. phải là thầy chứ.
- Vâng ạ. ! _ nó cúi đầu chào một cách lễ phép.
- Nhưng con hãy nên nhớ , bóng rổ đường phố không dành cho con gái
, vì thế con phải cải trang để người ta không nhìn ra con là ai. Và
bóng rổ đường phố là một môn vô cùng bạo lực. Họ có thể đập con bị
thương thật nặng để cướp bóng nên con phải hết sức chú ý . Hãy biết
bảo vệ mình khi chơi bóng rỏ đường phố. Con có chắc là con giám
chơi không.
- Con chắc ạ.
- Tốt lắm
Từ đó ôg dậy nó tập hàng ngày vào giờ này , khi các trận đấu kết
thúc , nó đều ở lại để luyện tập. Qua bao ngỳa tháng cần cù và chăm
chỉ , nó đã trở thành như ngày hôm nay . Với nó như thể chưa là
thành công , nhưng nó đã vượt qua chíh mình , vượt qua thân phận là
một đứa con gái để đến với bóng rổ đường phố . Bất chấp mọi nguy
hiểm để đạt được niềm đam mê của mình.
- đó là tất cả những gì tôi kể được cho bà nghe đó
- Ui. Cứ như trong phim ý. Thích thế.
- Hờ. Thích gì mà thích chứ. Mỗi mình thầy và bà biết tôi là con
gái khi chơi bóng đó.
- Thế thầ giờ ở đâu.
- Thầy vào Nam rồi. Trước khi đi thầy có tặng tôi một quả bóng. Và
một bộ quần áo để tôi đi đấu . Nhưng chẳng bao giờ tôi động vào nó
vì đó là thứ duy nhất để tôi nhớ về thầy.
- Tôi gưỡng mộ bà thật đó.
- Có gì đâu chứ. Trước tôi chỉ định chơi cho thích thôi , nhưng sau
này vì biết tới chuyện thi đấu có thể có tiền nên tôi đã tham gia ,
một cách để thêm thu nhập.
- Thảo nào. Bà hay ra khỏi nhà tối lắm sao.
- Ừ. Cũng hơi. Khi nào Huy ngủ tôi khoá cửa rồi lại đi.
- Bà không sợ nguy hiểm sao .
- Thế này bà nhìn tôi có giống con gái không mà nguy hiểm cơ chứ.
Ngố thế_ nói rồi nó nhấn đầu Vân
- Hì . hì. Hôm nay cho tôi ngủ với bà nha.
- Gì. Bà ngủ sao đuợc ở nhà tôi.
- cÓ gì mà không thể chứ.
- Không được mà. Còn chưa xin phép bác nữa.
- được hết. Tôi xin phép từ lâu rồi . Hì hì.
- Bất lực.
2 đứa nó tay trong tay đi trên đường về. Nhưng giờ nó đã bỏ đi bộ
quần áo bóng rổ đường phố mà thực sự là 2 cô gái xin xắn ( vừa thay
quần áo rồi ý) . Mà cũng không hiểu là 2 người này nghĩ gì mà đêm
hôm khuya khoắt vẫn còn dung dăng dung dẻ trên đường không biết
nữa.
Thực sự mà nói thì con gái đi đêm vô cùng là nguy hiểm. Và đúng như
thế. Gần về đến con hẻm . 2 đứa nó gặp một lũ côn đồ đi ngược đường
, nhìn kĩ ra thì chẳng thằng nào ra hồn cả . Vân thấy lo sợ còn nó
thì đã chuẩn bị tinh thần chống trả rồi.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chúng đến gần 2 đứa nó. Nó kéo Vân sau lưng mình. Việc quan trọng
nhất bây giờ là nó phải bảo vệ Vân.
- Đứng yên sau lưng tôi nhá.
- Híc. Bà cẩn thận đó.
- được rồi. Tý cứ cầm cây trên tay , thằng nào xông đến thì đập
nha.
- Tôi sợ lắm.
- Thôi nào. Bĩnh tình đi . Cứ đầu nó mà đập.
- Ừ.
Một thằng cạo 1 bên đầu , đi lên nhìn 2 đứa nó :
- Sao giờ này 2 cô em vẫn còn ở đây , bị lạc sao.
- Tránh xa tụi tao ra. _ nó nói rất bình thường
- Ồg. kinh quá ha. Tụi này không tránh thì em làm gì được nào _ rồi
tên đó cười ha hả thật kinh tởm .
- Thôi. Đi với tụi anh đi. _ một tên nữa đi nên, đưa tay cầm lấy
cằm nó, rồi cười.
- Bỏ ra. _ nó ngước nên nhìn hắn , đôi mắt đầy sự căm thù.
- Ôi. Kinh chưa kìa. _ hắn cười ha hả.
Nó không nói gì. Cầm lấy tay của hắn chặt thật chặt sau đó vặn
ngược lại sau , ém cổ ăn 2 cái lên gối và đòn cuối là đòn chẻ chân
từ độ cao gần 2m xuống ngang lưng. Hắn thét nên như con thú điên
rồi nằm vật xuống đất.
- đã bảo là bỏ ra cơ mà. Hưrrrrrrr. _ giọng nó bình thường, nhìn kẻ
nằm dưới chân nó cười , nụ cười nhạt hết mức
- Mày cười gì , con nhỏ láo toét kia.
- Tao cười tên ngu ngốc không biết lượng sức mình , cười cái loại
chỉ biết ăn chơi phá hoại , ức hiếp con gái nhà lành , dù không có
tao trong đó , nhưng tao khinh. được chứ.
- Mày… mày đánh đc 1 thằng liệu 20 thằng tụi tao mày đánh làm
sao.
- Tuỳ mày thôi.
Nó vừa rứt câu thì cả 20 thằng đều xông nên. Nếu như là mình nó thì
cũng không vấn đề gì là khó khăn lắm , nhưng đi cạnh nó còn có Vân
, nó không thể để Vân sảy ra chút vấn đề gì. Nó lao thẳng vào đám
đông . Rút trong cặp nó là một cay típ nhỏ , cứ ai đến chỗ nó, nó
cũng đều dùng típ đập , đầu tiên là tay sau đó là cổ , cuối cùng là
lưg bụng và chân . Tên cầm đầu như nhìn ra chỗ hở của nó là Vân đã
ra hiệu cho một thằng luôn ra sau túm Vân. Trong tay Vân có cây ,
vân cứ đập đập tứ tung vậy mà cũng vào mặt hắn mấy cái . Tuy thế
nhưng hắn vẫn tóm được Vân. Tên cầm đầu cười ha hả :
- Đánh thế đủ chưa.
- Ý gì. Nói thằng ra.
- Mày đánh hết lũ em tao vậy tao đánh đứa bạn mày chắc là
hoà.
- VÂN…. _ nó quay ra sau thì đã thấy Vân nằm trong tay 1 thằng côn
đồ. Nó quay lại nhìn thẳng vào hắn _ Mày. Thả bạn tao ra.
- Đơn giản vậy sao.
- Mày muốn gì.
- Mày thay vào chỗ bạn mày đi.
- đừng mà. đừng mà Hân. kệ tôi đi. Bà chạy đi _ Vân gào nên.
- Im . _ tên đang giữ Vân quát
- đừng động vào bạn tao . Tao đồng ý với mày. Thả Vân ra.
- Mày tự chói tay vào đi. _ tên đó ném cho hắn cái dây
- được thôi. _Nó bắt lấy cái dây rồi tự chói tay mình vào. Đi đến
trước mặt Vân
- Thả bạn tao ra.
- Thả con bé ra_ tên cầm đầu ra hiệu
- Chạy đi. Đừng quay lại . Tôi tự lo được . _ nó nhìn Vân
- Tôi không thể. _ Vân khóc
- Chạy đi . Nhanh lên _ nó hét nên .
Vân khóc vừa chạy vừa nhìn nó . Vân không biết làm gì , Vẫn nghĩ là
mình chạy để tim người cứu. Vừa chạy Vân vừa ngã , đau lắm nhưng
Vân phải đứng dậy để tim ngươì cứu nó. Nó đang gặp nguy hiểm.
Quay lại với nó bây giờ , tay bị chói ra , và bị giữ chặt . Nó vẫn
rất bình tĩnh . Tên cầm đầu đến trước mặt nó . Nhếch mép một nụ
cười đểu rả :
- Thế nào. Mày còn muốn đánh lại tao nữa không.
- Nếu như còn cơ hội. Tao không chịu thua đâu. _ nó cười. bước rộng
chân ra một chút nó cúi xuống tóm lấy chân thằng đang giữ mình rồi
quay lại cho hắn một đòn vào chân vào bụng đau điếng. Nó giật lùi ,
cố gắng tháo dây chói ở tay ra. Còn tên cầm đầu chỉ đứng đó , hắn
ta cười , một nụ cười ngạo nghễ:
- Khá lắm. Nhưng liệu mày còn có thể chạy được nữa không.
Hắn lập tức tấn công nó , nó chỉ có thể tráh , không thể đánh đòn
trả được vì tay nó vẫn đag bị trói mà. Nhưng thực sự rất khó , nó
đã lãnh nguyên một cú đá móc của tên đó. Nó gã. chống cả 2 tay
xuống đất , đau rát ,. Cổ tay nó đỏ cả nên rồi , nó không biết phải
làm gì nữa. tên đó cười , một nụ cười kinh tởm
- Thế nào. Mày còn muồn chống lại tao nữa không
Nó không trả lời , chỉ lúi húi tháo cái dây ở tay nó ra. Thấy thế
hắn rất tức , tiếp tục đạp nó một cái nữa. Nó vẫn không phản ứng
.
- Sao tao hỏi mày không trả lời hả con nhỏ kia.
Vì quá tức giận hắn đã túm tóc nó và kéo dậy. Tên đó định đánh nó
tiếp nhưng thật không may trong thời gian hắn tức giận nó đã tháo
xong sợi dây chói ở tay và nhẹ nhàng xoay người , vòng tay vào tay
hắn , sốc lách , vẫn chiêu quen thuộc , ém cổ nên gối, nhưng lần
này nó không còn kết thúc bằng đòn chân nhẹ nhàng đó nữa, nó để hẳn
đừng dậy , nhìn nó bằng ánh mắt căm thù rồi lại tấn công nó như một
con thú hoang , nó lé , tránh nhanh như sóc , nó giật lùi và cúi
xuống nhặt cái típ . Tên đó dựa thời cơ đá thẳng vào mặt nó nhưng
nó như đoán trước được , nó cười và cầm cả cái típ chặn chân hắn.
Xoay típ và đập thẳng típ vào đùi hắn . tiếp là một cái đá thẳng
vào bụng móc lên cầm khi hắn cúi xuống ôm chân. Đón quyết định là
chiếc típ được đặt ngang vào cổ tên đó. Một chiến trận 20 người nằm
lăn lốc trên đó , chẳng ai chết nhưng đủ nằm giường bệnh vài tuần
là ít. Nó vơ lấy cái balô , cấy típ vào và lấy điện thoại gọi cho
Vân . Vân nhanh chóng nghe máy :
- Alô.
- Bà đang ở đâu đấy
- Hân à. Bà có sao không.
- Tôi không sao. Nhưng bà đang ở đâu đấy.
- Huhu. Tôi khống biết.
- được rồi. đứng yên đó đi nha.
- Ừ.
Nó chạy thẳng con đường vừa Vân chạy. Phải thật lâu nó mới nhìn
thấy Vân đang ngồi co cóp ở bên đường. Nó chạy đến trước mặt Vân ,
vừa nói vừa thở :
- Hờ…. hơ… Vân… bà….bà… không sao… chứ
- Hân ơi. Huhu. Tôi sợ quá . _ Nhìn thấy nó Vân nhảy nên ôm chầm ,
khóc oà như một đứa trẻ con.
- Thôi được rồi. Tôi không sao rồi mà. Ngạt thở. Xin lỗi để bà sợ
nhá.
- Xin lỗi gì chứ. Tôi xem bà nào . Kiểu gì cũng xứt xát cho xem _
Vân nhìn người nó .
- Tôi không sao đâu mà.
- Không sao cái gì , môi chảy máu rồi nài. Tôi biết mà.
- Oài. nhẹ mà. Mà bà nhìn bà kìa sao quần áo lại lấm lem thế
này.
- Tôi vừa chạy đi tìm người giúp thì bị ngã.
- Trời ơi. Thấy chưa hậu đậu lắm cơ, giờ này thì lấy đâu ra người
giúp cơ chứ, ngố quá cơ.
- Hic.
- Thôi về thôi muộn lắm rồi. Mai còn đi học nữa.
- Ừ.
Có lẽ đường về nhà của 2 đứa nó đã an toàn rồi. Một chiếc ôtô vụt
qua. Có một người trong xe , một khuôn mặt lạnh lùng , nhìn vào
trong gương chiếu hậu , nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Tại quán bar:
- Sao không thấy tên Hoàng đến nhỉ _ Long thắc mắc
- chắc đang đến thôi. _ hắn nhâm nhi ly wicky
- Tôi đây. _ Hoàng mở cửa đi vào.
- đấy thấy chưa. Nói tào tháo tào tháo tới liền. _ hắn cười
- Sao hôm nay đến muộn thế. Mọi hôm ông vẫn đúng giờ lắm mà.
- Ông bà nhà tôi gọi điện về. Có truyện quan trọng . Haizz!
- Chuyện gì vậy.
- Liên quan đến con nhỏ Hân đó. _ Hoàng lắc đầu.
- Gì nữa đây _ Long nhăn nhó.
- Bố mẹ con nhỏ đó là ân nhân của bố mẹ tôi, bắt tôi gì là bảo vệ ,
và quan tâm đến nó để coi như đền ơn, khi nào họ về nước rồi lại
tính.
- Ặc. Sao lại thế _ hắn tỏ vẻ khó chịu
- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng ông biết rồi đấy , tôi không bao
giờ ngược ý bố mẹ mà.
- Thế trò chơi phải dừng lại à. _ Long ngơ ngác.
- Không được . chưa bắt đầu sao bắt tôi dừng _ Hắn cãi
- Ừ. Phong nói đúng đó.
- Thế giờ ông định làm sao.
- Tôi rút ra khỏi cuộc chơi thôi. Tôi không thể tham gia nhưng cũng
không muốn ngăn lại , nên rút vậy 2 ông cứ thoải mái.
- Vậy thế còn chuyện đứng đầu trong kì thi tới này ông vẫn làm chứ
hả _ hắn nghiêng nghiêng đầu
- Dĩ nhiên , nhưng chắc chỉ được một lần thôi.
- được rồi. ok _ Long cười .