"Có muốn cá cược hay không, cuối cùng kết quả sẽ là do đại ca tôi
phát ngôn hay chị dâu xinh đẹp của tôi?" Quan Ngữ hứng thú
nói.
"Tôi cá phu nhân sẽ phát ngôn."
"Tôi cá là tổng giám đốc."
"Tôi cá là bọn họ sẽ cùng nhau phát ngôn'' Quan Ngữ cười như tên
trộm mà nói.
Thế là một cuộc đánh cược sung sướng ở trong phòng hội nghị náo
nhiệt được triển khai.
Xem ra không khí làm việc của cái công ty này, giống như bọn họ
kinh doanh, thật đúng là càng ngày càng không buồn đấy.
Quan Chấn Ngôn mới đóng cửa phòng làm việc, liền kéo lấy thân thể
của cô ấn vào ghế sa lon, hơn nữa không khách khí lôi cô ngồi trên
đùi hắn, hôn lên môi cô.
Hai ngày không thấy cô!
Nhưng môi của cô vẫn giống như lần đầu tiên hắn hôn cô: tinh khiết,
thơm ngọt như vậy.
Hắn kìm lòng không được càng thêm yêu cầu lấy mềm mại của cô, cho
đến khi cô thở không nổi, hắn mới buông nhẹ sức lực xuống, chậm rãi
quyến luyến nuốt lấy hơi thở của cô.
"Em nhớ anh." cô nói trên môi hắn.
"Em nghĩ anh không nhớ em sao." Hắn buông môi cô ra, tròng mắt đen
rạng rỡ đưa mắt nhìn cô.
Đỗ Nhược Đồng cười dùng trán chạm vào trán hắn, đôi tay ôm hắn thật
chặt.
Trước kia, cô sẽ đem những lời thích, tưởng niệm này để ở trong
lòng, âm thầm ngọt ngào. Hiện tại cô mới biết, những thứ yêu say
đắm này một khi chạy ra trong miệng, vui mừng sẽ giống như quả bom
nổ tung, nổ tung đến nỗi khiến hai người hạnh phúc vô tận.
"Sao lại đột nhiên chạy tới công ty?" Quan Chấn Ngôn hỏi.
"Không kịp đợi anh tan việc để nhìn thấy anh, cho nên chạy tới đây,
không ngờ đúng lúc như vậy, vừa đúng lúc đụng phải mọi người đang
chọn người phát ngôn. Em mới vừa đề nghị người phát ngôn khiến anh
tức giận sao?"
"Anh có chút không cao hứng, bởi vì anh cũng không xác định mình đã
chuẩn bị tâm lý thật tốt, muốn đối mặt với sự quan sát nhiều người
hay chưa." Môi Quan Chấn Ngôn phủ lấy đôi hoa tai bằng ngọc trai
như tuyết trắng của cô, nói nhỏ.
"Thật xin lỗi, là em quá lỗ mãng rồi, em cho là anh đã tự tại không
để cho những ánh mắt kia ảnh hưởng đến mình."
Đỗ Nhược Đồng bưng lấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, đầu ngón tay
khẽ vuốt lấy hắn vết sẹo sau tai, trong khoảng thời gian này, đôi
môi từng ly từng tý ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng thì thầm.
"Tháng này, anh sẽ theo em đến chợ mua thức ăn, anh bắt đầu có thói
quen không cần quàng khăn, nguyện ý ở bên ngoài lúc mặc áo ngắn
tay. Anh có thể cùng em cùng nhau xếp hàng mua vé xem phim, cùng em
đến cửa hàng chọn lựa quần áo của anh. Thậm chí anh còn đến khám
trung y để châm cứu cánh tay của anh, cũng cùng lão bản bán cà phê
ở lầu dưới thảo luận về đồ cổ, nói thật vui… Em thật sự cho rằng
cuộc sống của anh cùng em đã không có gì khác biệt nữa."
Quan Chấn Ngôn kéo người cô xuống trêu chọc, trừng phạt cắn cô một
cái
Thấy chân mày cô cau lại, lo lắng hắn u buồn không vui, ở trong
lòng hắn thỏa mãn thở dài.
Cô quan tâm tâm tình của hắn còn nhiều hơn là quan tâm tâm tình của
mình, vậy hắn còn có thể làm sao đây? Đương nhiên là suy bụng ta ra
bụng người, đừng làm cho cô quá lo lắng cho hắn.
"Anh thừa nhận, quả thật mọi người không đáng sợ giống trong tưởng
tượng của anh như vậy." Hắn thành thật mà nói.
"Đúng vậy, hơn nữa khí thế của anh rất đè người . Cho dù có người
cảm thấy tò mò với vết sẹo của anh cũng không có can đảm mở miệng
hỏi."
"Dĩ nhiên không ai dám hỏi. Đây là chuyện rất thực tế, nếu như mà
sự nghiệp của anh không thành công như hôm nay, ánh mắt mọi người
nhìn anh sẽ không phải như vậy." Quan Chấn Ngôn không cho là đúng
nói.
"Cho nên, anh mới nên đứng ra để cho mọi người biết bề ngoài hoặc
là sẽ ảnh hưởng đến phán đoán đầu tiên, nhưng một cái gì đó trong
tâm trí của mọi người, anh nghị lực, cho nên bây giờ anh mới là chủ
nhân lớn nhất ở chỗ này." Đỗ Nhược Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn kiêu ngạo đối với hắn ."Ở trong lòng
em, anh làm cái gì, đều có thể trong thời gian ngắn nhất làm được
tốt nhất !"
Quan Chấn Ngôn nhìn thấy cô nhìn mình chăm chăm, không nhịn được
khóe mỗi nâng lên.
"Trên thực tế, anh cảm thấy rằng cái gọi là cuộc sống bình thường ,
anh thích ứng tương đối tốt, anh nên có tư cách biết được phần quà
bí mật đi!"
"Nếu như anh đồng ý phát ngôn cho hoạt động công ích này, em lập
tức hai tay dâng lên phần quà bí mật này."
"Anh và em cùng nhau phát ngôn" Hắn muốn cầu xin.
"Đương nhiên là không có vấn đề!" Đỗ Nhược Đồng vui vẻ nhảy vào
lồng ngực của hắn, ôm chặt lấy cổ hắn.
"Anh sẽ cho mọi người biết, anh phát ngôn là vì em. Anh muốn khiến
mọi người hiểu được, chỉ cần nguyện ý tháo xuống phòng bị để cố
gắng, đó chính là cho mình cơ hội hạnh phúc." Hắn ở bên tai cô nói
nhỏ.
"Ừ!" Đỗ Nhược Đồng dùng sức gật đầu, nước mắt từ từ rơi xuống từ
trong hốc mắt.
"Đừng nghĩ dùng khóc thút thít tới phân tán lực chú ý của anh, em
nói phải cho anh cái phần quà bí mật là gì?" Quan Chấn Ngôn hôn lên
nước mắt của cô, cố ý bướng bỉnh xòe bàn tay về phía cô.
Đỗ Nhược Đồng cắn môi dưới, đột nhiên vẻ mặt trở nên bất an.
"Anh nghe em nói xong đừng tức giận đó " cô nắm lấy áo sơ mi của
hắn, lấy âm lượng nhỏ nhất để nói.
"Nói đi " hắn trầm giọng ra lệnh.
" Quà tặng thần bí là. . . . . ." Cô ấp a ấp úng trong chốc lát,
mới lấy dũng khí nói."Em quyết định dừng thuốc tránh thai bởi anh
đã tìm về tự tin,vượt qua khúc mắc."
"Em uống thuốc tránh thai!" Sắc mặt Quan Chấn Ngôn trầm xuống, bỗng
chốc đẩy cánh tay ở ngoài của cô ra, nhìn chòng chọc mặt cô.
"Đúng. Trước khi quan hệ của chúng ta chưa ổn định, em không hy
vọng kéo vào một sinh mệnh nhỏ vô tội, như vậy sẽ chỉ làm tất cả
phức tạp hơn." Đỗ Nhược Đồng sống lưng thẳng tắp, không chút nào né
tránh nghênh nhìn ánh mắt nổi trận lôi đình của hắn.
"Em không muốn, chẳng lẽ trước đó không nên cùng anh thương lượng
sao? Em biết anh muốn có con, vậy mà em còn uống thuốc tránh thai!"
Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ, trừng mắt nhìn cô từ trên cao.
"Anh "suy bụng ta bụng người", anh nên suy nghĩ một chút lập trường
của em. Nếu như anh vẫn cảm thấy hoài nghi chuyện em thật tình yêu
anh thì làm sao anh có thể mang đến cho con một gia đình bình
thường được?"
"Em trái một câu bình thường, phải một câu bình thường, anh có
nhiều không bình thường quá!" Quan Chấn Ngôn mất khống chế rống to
ra tiếng, tức giận ở trong phòng làm việc muốn nổ tung lên.
Đỗ Nhược Đồng ngẩn ra, bị hắn rống đến nỗi không thốt nên lời, cô
cúi đầu, hai tay xoắn lấy nhau ngồi trên sô pha cũng không nhúc
nhích.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn hai vai khẽ run của cô, hắn bỗng
nhiên xoay người lại, xoải bước lớn đi đến bên cửa sổ.
Tại soa hăn lại tức giận? Bởi vì chuyện cô uống thuốc tránh thai,
khiến hắn lại phát tác hối tiếc cùng tự ti, khiến hắn cảm giác mình
không"bình thường" ?
Nếu như hắn thật cho mình là bình thường, hắn sẽ vì loại chuyện như
vậy mà mất khống chế sao?
Quan Chấn Ngôn chậm rãi quay đầu lại, cô vẫn duy trì tư thế cũ, cảm
giác giống như cô vợ nhỏ mắc lỗi ngồi trên sô pha.
Trong khoảng thời gian này, cô vừa phải làm việc, vừa phải xử lý
công việc nhà một cách vất vả nhưng cô vẫn nở nụ cười sáng lạng, cô
không tiếc dụng tâm muốn hắn trai qua những sinh hoạt bình thường
trong cuộc sống, tất cả đều thoáng qua đầu óc của hắn. Tâm Quan
Chấn cứng lại, một cỗ khí nóng xông thẳng đến đáy mắt hắn.
Hắn xoải bước lớn đi đến bên người cô, bỗng dưng ôm chặt cô vào
ngực.
Đỗ Nhược Đồng níu lấy áo sau lưng hắn, lần đầu tiên trong đời không
thể tự chế oa oa khóc thành tiếng.
"Anh làm em sợ muốn chết… Làm em sợ muốn chết…”. Cô vừa khóc vừa mơ
hồ nói không rõ.
"Không sao, không sao, không có sao. . ."
Quan Chấn Ngôn vùi cằm vào tóc cô nói, ôm chặt lấy cô cho đến khi
sức nóng trong mắt của dần dần mờ nhạt mới thôi, hắn mới có biện
pháp lên tiếng lần nữa.
"Em nói rất đúng, nếu anh không có cách nào khôi phục cuộc sống
bình thường, mà để cho em mang thai, quả thật không phải là hành
động sáng suốt." Quan Chấn Ngôn nâng cằm của cô, khẽ hôn nước mắt
cô."Anh sai rồi."
"Em cũng có lỗi. Có lẽ sau khi có con, anh sẽ từ từ có thói quen ở
trong đám đông. Nhưng em không thể mạo hiểm như vậy được, khiến con
không vui." Đỗ Nhược Đồng nói, hốc mắt vừa đỏ, đấm vào vai hắn."Anh
làm em sợ muốn chết, em còn tưởng tất cả cố gắng đều là uổng
phí."
"Ngàn lỗi vạn lỗi đều là do anh." Hắn vuốt ve lưng cô, dỗ cô như dỗ
con nít.
"Ừ." Cô đồng ý.
"Nhưng hiện tại anh muốn đem toàn bộ thuốc tránh thai đi vứt!" Quan
Chấn Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói, vẫn có một điểm nhỏ nhỏ không
thể quên được.
"Tuân lệnh." Cô mỉm cười nói.
Con ngươi nóng rực của Quan Chấn Ngôn khóa tầm mắt của cô, bàn tay
của hắn thuận theo đường cong trên cơ thể mà đi xuống, phủ lấy mông
cô, đem cô kéo về phía trước, kề sát phái nam rung động của
hắn.
Đỗ Nhược Đồng xấu hổ cúi đầu tựa vào trên vai hắn, thật sự là không
biết mình đến tột cùng là tương đối quen với sự lạnh lùng trước kia
của hắn, hay cái ánh mắt nóng rực này, cử chỉ to gan hiện
tại.
"Không phải nói chỉ nghỉ ngơi nửa giờ sao? Còn không mau đi họp."
Cô dùng sức đẩy hắn, gương mặt còn đỏ rực.
"Đều là vợ chồng, còn xấu hổ gì" hắn đứng ở bên cửa, cười cắn hạ
môi của cô."Nhưng hiện tại thiên hạ đã thái bình rồi, anh giao cho
Quan Ngữ sắp xếp một chút, tuần sau chúng ta ra nước ngoài hưởng
tuần trăng mật."
"Tuần sau không được, anh quên chúng ta phải tham gia thọ yến của
gia gia sao?"
Quan Chấn Ngôn liếc mắt, Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc cười ngã vào lòng
hắn.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài nói cho bọn họ biếtchúng ta
muốn cùng nhau phát ngôn." Hắn nói, lướt nhẹ qua khóe mắt có viền
nước mắt của cô.
"Chờ một chút." Đỗ Nhược Đồng kéo cà vạt hắn xuống, đầu tiên cởi
ra, sau đó là hai chiếc cúc áo, xắn tay áo sơ mi của hắn đến khuỷu
tay."Đại công cáo thành rồianh như vậy thật đẹp mắt ——"
Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn nụ cười sáng lạn của cô, hắn vững vàng
nắm tay cô.
Thì ra là, đây chính là cảm giác của giác hạnh phúc!
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Một tuần lễ sau, Qua Chấn Ngôn cùng Đỗ Nhược Đồng cùng nhau phát ra
tin tức về hoạt động công trường cà phê trên đài truyền hình dày
đặc ánh sáng.
Cùng một buổi tối ngày hôm đó, Đỗ Nhược Đồng cùng Quan Chấn Ngôn
nắm tay nhau tham gia yến tiệc của gia gia.
Quan Chấn Ngôn mặc một bộ tây trang mà be hài hòa cùng bộ lễ phục
màu vàng rực rỡ của Đỗ Nhược Đồng, hai người cầm tay nhau, hướng
mọi người biểu hiện ân ái rõ rệt.
Hai người chúc thọ gia gia trước, còn Đỗ Giản Mỹ Tú thì bận bịu
không ngừng khoe con con rể.
Bởi vì có Đỗ Nhược Đồng ở bên người, cho nên Quan Chấn Ngôn cố gắng
nén nhịn đám người hai mặt này.
"Chúng ta có thể về chưa." Quan Chấn Ngôn vụng trộm kéo cô đến một
bên, nói nhỏ.
"Ít nhất phải đợi đến nửa giờ, đợi đến khi cắt xong bánh mới có thể
đi. Dù sao, bây giờ chúng ta có thể thuận tiện giúp công trường cà
phê tìm người quyên một khoản tiền nữa a. Kế tiếp anh không phải
muốn giúp những đứa trẻ khuyết tất thành lập một trường kỹ thuật và
dạy nghề sao? Những người này tiền nhiều như vậy, chúng ta là cấp
cho bọn họ một cơ hội làm chuyện tốt đi." Đỗ Nhược Đồng dựa vào bên
cạnh hắn, nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với hắn.
"Không nghĩ tâm cơ em nặng như vậy ——" bên môi Quan Chấn Ngôn mang
nụ cười yếu ớt, không chút nào không thấy mình tựa tiếu phi tiêu,
hợp với ngũ quan lãnh tuấn, đã đưa tới không ít mắt chăm chú nhìn
hắn.
"Có lẽ tâm cơ em thật nặng nói cũng không chừng, nếu không thế nào
có biện pháp có được anh?" Cô trực tiếp thừa nhận, ánh mắt cũng
không nhịn được len lén tìm bóng dáng La Gia Lệ.
Trước đây không lâu, một nhà báo nào đó viết Quan Chấn Ngôn cùng La
Gia Lệ đã từng là người yêu, còn bịa thêm nói Quan Chấn đối với La
Gia Lệ nhớ mãi không quên ... Tin tức này bị mọi người sôi nổi bàn
tán một phen.
Cô không mượn cơ hội này giúp Quan Chấn Ngôn đính chính lại thì đợi
đến bao giờ.
"Nhược Đồng, nghe nói mấy năm trước chồng cháu cùng La Gia Lệ suýt
đính hôn ! Đây là chuyện gì xảy ra?" Trưởng bối trong người thiếu
kiên nhẫn, trước mở lời, hỏi.
"Bọn họ từng nói qua một chút yêu đương nhưng bởi vì cá tình không
hợp cho nên chia tay." Đỗ Nhược Đồng hời hợt nói xong, ngẩng đầu
đối với Quan Chấn Ngôn cười một tiếng."Đúng không?"
"Ừ." Quan Chấn Ngôn chẳng nói đúng sai gật đầu một cái.
"La bác sĩ còn nói cái gì. . . . . . Bởi vì cháu dáng dấp cùng cô
ấy có điểm giống nhau, cho nên Quan Chấn Ngôn mới lấy cháu. . . . .
."
"Nói hưu nói vượn." Quan Chấn ngôn lạnh lùng ném xuống một
câu.
Tam cô lục bà im lặng, ánh mắt nhìn tư thái thân mật của Quan Chấn
Ngôn đang ôm eo Đỗ Nhược Đồng, nhìn tới nụ cười hạnh phúc trên mặt
Đỗ Nhược Đồng.
"Thật ra thì cháu cùng Quan Chấn Ngôn đã biết nhau ở đại học, nếu
muốn nói giống hay không, cũng có thể là La bác sĩ giống cháu. . .
. . ." gò má Đỗ Nhược Đồng dựa nhẹ trên vai Quan Chấn Ngôn, bọn họ
có bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu ngọt ngào.
"Là chính cô ấy không biết rõ tình huống, không biết từ lúc đại học
anh đã thích em rồi." Quan Chấn Ngôn đưa mát nhìn cô, bổ sung thêm
một câu.
"Ai da, nguyên lai là La bác sĩ tự mình đa tình! Chúng ta hãy nói
xem, La bác sĩ nào có được như Nhược Đồng dịu dàng uyển chuyển hàm
xúc, lương thiện, hiền lành, cô ta vừa nhìn chính là kẻ nịnh hót.
Hôm nay đeo một chiếc nhẫn kim cương năm Carat, khoe khoang như sợ
người ta không biết chuyện. . ."
"Xin hỏi La bác sĩ ở nơi nào vậy? Cháu muốn chào hỏi cô ấy một
chút." Đỗ Nhược Đồng dịu dàng hỏi, không muốn nghe quá nhiều điều
thêm mắm dặm muối.
Người hiểu chuyện lập tức hưng phấn hướng phía đông chỉ một cái -
La Gia Lệ đang nghiêng người, dùng đuôi mắt quan sát bọn họ.
Đỗ Nhược Đồng sử dụng ánh mắt hỏi thăm Quan Chấn Ngôn.
"Đi thôi." Quan Chấn Ngôn ôm eo Đỗ Nhược Đòng, trực tiếp đi tới
trước mặt La Gia Lệ.
"Chấn Ngôn, đã lâu không gặp." La Gia Lệ ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng
cằm lên, bày ra góc độ đẹp mắt nhất .
Quan Chấn Ngôn gật đầu.
"Hai vợ chồng anh mấy ngày nay rất hấp dẫn ánh nhìn của mọi người,
tin tức liên tiếp xuất hiện nhiều lần." La Gia Lệ vẻ bên ngoài thì
cười nhưng trong lòng không cười nói, mắt thẳng nhìn chòng chọc
Quan Chấn Ngôn."Không nghĩ tới tới anh lại có thể ở trước mắt
truyền thông phát biểu''.
"Là của công lao của cô ấy, cô ấy để cho tôi biết các vết sẹo không
ảnh hưởng gì đến cách xử sự" - Quan Chấn Ngôn cúi đầu dịu dàng nhìn
Đỗ Nhược Đồng.
"Cám ơn đã khen." Đỗ Nhược Đồng thản nhiên cười.
"Khi đó em cũng không nói cho anh biết, em cũng không để ý. . . . .
." La Gia Lệ dồn dập ngắt lời cô.
"Cô nói láo, cô nói ít thì tốt hơn." Quan Chấn Ngôn cũng không
khách khí cắt đứt lời nói của La Gia Lệ, hơn nữa mặt không thay đổi
gì làm cho người ta không dám vượt khuôn.
Vốn cho là nhìn La Gia Lệ thì hắn sẽ phẫn nộ đến không cách nào tự
kiềm chế, nhưng so với tưởng tượng của hắn thì hắn còn bình tĩnh
gấp mười lần.
La Gia Lệ trước mắt xinh đẹp, cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng
khí chất quả thật quá thấp hèn rồi, cặp mắt kia cũng trải qua nhiều
thăng trầm.
Quan Chấn Ngôn cũng không có mở miệng bình luận La Gia Lệ, nhưng
thần thái xem thường của hắn lại đã sớm đem ý nghĩ của hắn biểu lộ
không bỏ sót rồi.
La Gia Lệ ngậm chặt lấy môi đỏ mọng, nắm chặt bàn tay. Một người
đàn ông ngay cả tức giận cô cũng không có, cô còn có thể vọng tưởng
mình có thể đối với hắn có bất kỳ ảnh hưởng nào sao?
"Nếu như hai vị không có chuyện gì, tôi muốn đi tìm lão bằng hữu."
La Gia Lệ ngạo mạn, ngửa cằm lên.
"Xin đợi một lát, tôi muốn làm phiền cô sau này. . . . . ." Đừng
nói với người xung quanh mình và Quan Chấn Ngôn từng yêu nhau. Đỗ
Nhược Đồng nghĩ nói như vậy, nhưng là Quan Chấn Ngôn không cho cô
nói hết câu.
"La Gia Lệ, tôi muốn nói với cô một tiếng cám ơn cùng một tiếng xin
lỗi." Quan Chấn Ngôn nhìn La Gia Lệ, cánh tay lại đem Đỗ Nhược Đồng
ôm càng chặt hơn.
"Có ý tứ gì?" La Gia Lệ phòng bị hỏi, cô không cho là Quan Chấn
Ngôn sẽ có thiện ý gì.
"Nói cám ơn là bởi vì tôi đã chia tay, cho nên sau này tôi mới có
thể cưới được Nhược Đồng. Nói xin lỗi có lẽ là vì tôi chưa từng
thích qua cô, tôi chỉ đem cô thành thế thân của Đỗ Nhược Đồng. Đại
học năm thứ tư tôi đã thích cô ây." tốc độ nói chuyện của hắn không
nhanh không chậm, giống như là tán gẫu về chuyện nhỏ trong cuộc
sống.
"Anh ——" khuôn mặt La Gia Lệ tái xanh lại, giận đến nói không ra
lời."Anh cho rằng tôi còn lưu luyến anh sao? Bây giờ chồng tôi sản
nghiệp trải khắp thế giới, mạng lưới của công ty anh cũng chỉ nhỏ
như bong bòng, anh cho rằng mình là cái gì!"
Lời này vừa nói ra, Đỗ Nhược Đồng bắt đầu cảm thấy không đồng tình
với La Gia Lệ. Cô nhớ ngày đó nhìn thấy chồng của La Gia Lệ và nữ
nhân khác ở trong khách sạn, đột nhiên cô có chút cảm thấy hỗn
độn.
"Hôn nhân không nên chỉ vì lợi ích của bản thân mình, tôn trọng lẫn
nhau mới duy trì được cuộc hôn nhân lâu dài. Cô qua dụng tâm rồi,
đối phương tự nhiên có thể cảm nhận được. Nếu như cô yêu cầu chẳng
qua cũng chỉ là đời sống vật chất, người kia sẽ không thể không
biết cô có ý đồ riêng." Đỗ Nhược Đồng nói.
"Tôi không cần cô phải dạy tôi." La Gia Lệ khó chịu nói.
"Xin lỗi, tôi chỉ đem tâm tình của mình cùng cô chia sẻ
thôi."
"Chúng ta đi thôi." Quan Chấn Ngôn cầm tay Đỗ Nhược Đồng, cũng
không quay đầu lại đi về phía ban công.
La Gia Lệ trừng mắt nhìn bọ họ cầm thật chặt tay nhau, cô dùng sức
cầm viên kim cương năm Carat trên tay. Cô không hâm mộ bọn họ, một
chút cũng không hâm mộ!
Quan Chấn Ngôn mới đẩy cửa ban công ra, Đỗ Nhược Đồng liền hít thật
sâu không khí mát mẻ ban đêm.
"Hôm nay nhìn thấy sao." Đỗ Nhược Đồng ngẩng đầu nhìn bầu trời,
nghiêm túc đếm.
"Câu nói vừa rồi của em thật hay, cô ta đúng là cần tự kiểm điểm
lại tư tưởng." Quan Chấn Ngôn cười, nói.
"Em cũng không có ý muốn nói như thế với cô ấy, nhưng em hi vọng cô
ấy đừng tưởng rằng có sản nghiệp lớn là có thể đảm bảo được hạnh
phúc. Mẹ em ở trong hoàn cảnh đó dựa dẫm cả đời nhưng cũng không
được vui vẻ. Mà La Gia Lệ dù sao còn trẻ, còn có cơ hội thay đổi
quan hệ của cô ấy cùng chồng. . . . . ." Đỗ Nhược Đồng nói.
"Đừng nói tới La Gia Lệ nữa." Hắn biết Đỗ Nhược Đồng là người tốt
bụng, những cũng không cần phải lo lắng cho người khác quá nhiều
."Dù sao, ân oán của anh cùng cô ta đến ngày hôm nay là xóa bỏ.
Đúng rồi, anh có quà tặng muốn đưa cho em "
"Không cần lại đưa em quà tặng." Cô cảnh cáo đưa ngón trỏ ra, vẫn
là nhịn không được cười. Được hắn sủng ái như vậy, không có biện
pháp?
"Phần quà tặng này, nhất định em sẽ thích." Quan Chấn Ngôn ngắm
nhìn đồ trang sức bằng ngọc trai trên búi tóc của cô, tư thái ưu
nhã, cười như hài tử , ánh mắt càng thêm dịu dàng "Tháng sau anh
nghỉ phép nửa tháng, muốn đi nơi nào chơi?"
"Đi nơi nào đều tốt a, chúng ta đi tuần trăng mật !" Đỗ Nhược Đồng
ôm cánh tay của hắn, vui vẻ đến xoay tròn.
"Em rất dễ dàng thỏa mãn."
"Không, em rất khó thỏa mãn, cho nên mới muốn đem anh dạy dỗ thành
người chồng lý tưởng." Đỗ Nhược Đồng nhíu mày, nghịch ngợm cười."Em
chỉ là không có nghĩ rằng, dạy dỗ chồng lại có nhiều quà tặng đến
vậy."
Quan Chấn Ngôn véo nhẹ gò má của cô, cũng cười.
"Thật ra thì, em có quà tặng muốn đưa cho anh, nhưng là. . . Em vốn
định... Hay là từ từ hãy nói." Đỗ Nhược Đồng ngập ngừng nửa ngày,
lại ngậm miệng lại.
"Sao lại chỉ nói một nửa?"
"Em vốn muốn xác định mới nói cho anh biết ."
"Chuyện gì? Em thành thật mà nói cho anh " - Quan Chấn Ngôn nhìn
thần sắc lo âu của cô, vẻ mặt ngưng trọng.
" ' 'Bà cô'' của em tháng này đến muộn rôi, em vỗn muốn đợi sau khi
thọ yến kết thúc sẽ đi mua que thử. . ."
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn bụng của cô, cả người giật mình cứng
đơ tại chỗ.
Cô "có thể" mang thai!
"Muốn chết " hắn khàn khàn nói nhỏ.
"Anh không vui?" Cô lo lắng thấp giọng hỏi.
"Không!" Hắn bỗng dưng dùng sức lắc đầu, trong lúc bất chợt cười
ngây ngô ."Anh chỉ là đang suy nghĩ, bây giờ anh nên làm sao có thể
hạnh phúc hơn đây?"
"Dĩ nhiên có thể, so với bây giờ sẽ hạnh phúc hơn, anh có thể để
cho nhiều người thêm hạnh phúc " Đỗ Nhược Đồng dịu dàng cười, kéo
bàn tay của hắn che ở trên bụng cô.
"Anh biết rồi." Quan Chấn Ngôn kiên định nói, ôm vợ và đứa con còn
chưa ra đời vào ngực.
Tối nay, bầu trời không mây, trăng non cong cong, lấp lánh vô số
ánh sao, đẹp đến nỗi khiến người ta nhìn không rời tầm mắt.
Mặt trăng cùng ánh sao của hắn cũng cư trú trong trái tim
hắn...
THE END.