"Đừng khóc, đừng khóc. . . . . ." Quan Chấn Ngôn dùng sức ôm cô vào
trong ngực.
Đỗ Nhược Đồng khóc đến đau lòng, nào có biện pháp nói dừng là dừng,
cô túm lấy áo của hắn, khóc không tự kiềm chế được.
"Đừng khóc, em nghĩ như thế nào liền như thế đấy! Em nghĩ anh cần
thích ứng cuộc sống bình thường như thế nào cũng tùy em, em nghĩ
chúng ta cần dọn ra ngoài ở, vậy cùng nhau dọn ra đi!" Hắn gầm nhẹ
ra tiếng, chỉ sợ cô khóc sẽ xảy ra vấn đề gì .
Đỗ Nhược Đồng cho là mình nghe lầm, cô ngẩng đôi mắt đẫm lệ lờ mờ
lên nhìn về phía hắn.
"Cuối cùng cũng dừng khóc." Quan Chấn Ngôn lấy khăn tay ra lau nước
mắt cho cô.
"Thật. . . . . . Sao. . . . . . Ách!" Đỗ Nhược Đồng lúng túng cắn
môi, nuốt vào một tiếng nức nở nghẹn ngào.
"Anh lừa gạt em sao?" Nhìn cô khóc đến sưng cả mắt, lỗ mũi đỏ rực,
Quan Chấn Ngôn cau mày. Sau này sẽ không để cho cô phải khóc thương
tâm như vậy nữa, cô khóc đến nỗi hắn cũng hít thở không thông nữa
rồi.
"Anh sẽ không phải hối hận, nhất định sẽ không hối hận ." Cô kích
động ôm cánh tay hắn, hai mắt đẫm lệ."Chờ anh thích ứng cuộc sống
chân thật, chờ trong lòng anh không còn những bất an nữa, anh phải
nhận được vui vẻ của mình, em cũng vui vẻ như anh , còn có
——"
Ừm, cô vẫn còn sử dụng thuốc tránh thai, hay là trước đừng nói ra
khỏi miệng. Tránh cho hắn sau khi nghe xong, lại nổi trận lôi
đình.
Đỗ Nhược Đồng trợn tròn mắt, tạm thời quyết định không nói.
"Còn có cái gì?" Quan Chấn Ngôn chợt nhíu mày, quay mặt cô lại, bốn
mắt nhìn nhau
"Còn nữa..., một lễ vật thần bí." Cô chỉ có thể nói như vậy.
"Lễ vật? Là con sao?" Ánh mắt Quan Chấn Ngôn đột nhiên lóe sáng như
bầu trời đầy sao, hắn nắm chặt bả vai cô, kích động hỏi."Thật
sao?"
"Em còn chưa có con mà." Đỗ Nhược Đồng đỏ mặt, liếc nhìn hắn một
cái.
"Thật là tiếc." Quan Chấn Ngôn thở dài, nhướng mày."Vậy trở về tiếp
tục cố gắng?"
Đỗ Nhược Đồng đỏ mặt, nũng nịu liếc hắn một cái.
"Nhược Đồng, ngã tư đường « Trung Hiếu » đã đến, chú dừng xe ở ven
đường." Ống nói điện thoại truyền đến giọng nói của Vương thúc ngồi
trước.
"Mắt cũng khóc sưng lên, như thế này làm sao ăn cơm?" Hắn gõ nhẹ
xuống đầu cô.
"Mặc kệ, em muốn ăn. Muốn ăn thịt bò nướng cay cùng thịt non mềm
mại." Cô cắn môi, nuốt nước miếng.
Quan Chấn Ngôn nhìn bộ dạng thèm ăn của người vợ ưu nhã từ trước
đến nay mà cảm thấy đáng yêu, không nhịn được bật cười.
"Xuống xe thôi." Hắn nhéo má cô.
Hai người xuống xe, Đỗ Nhược Đồng chỉ đường cho hắn, bởi vì mắt đỏ
hết lên, nên chôn mặt trong ngực hắn.
Quan Chấn Ngôn cao, tư thái Đỗ Nhược Đồng thon dài, một khí thế bức
người, một khí chất ưu nhã, khiến người khác không tránh được muốn
đền gần nhìn một chút.
Quan Chấn Ngôn mím môi, vẻ mặt không vui cầm lấy tay cô bước nhanh
về phía trước.
Đi vào quán, bà chủ là người nước ngoài có mấy phần phong tình tiến
lên đón , giúp bọn hắn sắp xếp một chỗ ngồi.
"Người ở đây quá nhiều." Quan Chấn Ngôn nói xong uống một ngụm trà,
cảm thấy rất có cảm giác bị áp bách.
"Nhưng ăn thật ngon." Đỗ Nhược Đồng kéo lấy tay của hắn, ánh mắt
trông mong nhìn hắn.
Quan Chấn Ngôn thở dài, chỉ có thể cảm thấy may mắn cô là vợ của
hắn, mà không phải là đối thủ trên thương trường, nếu không hắn sẽ
thua không đáng giá một đồng.
"Gọi thức ăn thôi." Hắn chỉ có thể nói như vậy.
…
"Thật quá đã!"
"Ăn đồ cũng hô qua đã?" Quan Chấn Ngôn không cho đúng, lấy khăn tay
ra, thay cô lau đi mồ hôi trên trán.
Khí trời nóng bức, mới đi ra khỏi máy điều hòa trong quán, ăn một
đống đồ cay, trên trán liền đã thấm ra mồ hôi rồi.
"Ăn thật ngon, không phải sao? Anh thực thích loại cá biển này,
không phải đem bát đậu cùng cá chép ăn sạch sẽ sao ." Cô vui vẻ
nhìn hắn, cũng không cho phép hắn phủ nhận.
"Thức ăn bọn họ xào độ lửa vừa đủ, ngay cả hương vị của đậu hũ cũng
tốt, quả thật không tệ." Quan Chấn Ngôn thõa mãn gật đầu nói.
"Vậy tối mai chúng ta trở lại ăn."
"Ừ." Quan Chấn Ngôn chẳng nói đúng sai đáp một tiếng.
Đỗ Nhược Đồng vui vẻ kéo tay Quan Chấn Ngôn, cười hì hì đi về phía
trước.
"Không có việc gì liền cùng một đám người chen chúc trong quán ăn
dùng cơm, đây chính là việc anh phải cùng với em thích ứng cuộc
sống binh thường sao?" Nhìn cô cười mặt mày hớn hở, hắn không nhịn
được lên tiếng hỏi.
Dù sao ngoan ngoãn bị người ta dắt mũi đi cũng không phải bản tính
của hắn.Hắn có thói quen chủ động xuất kích, muốn từ đáp án của đối
phương tìm được đầu mối.
"Ít nhất anh sẽ dần dần quen, thói quen cùng người khác chung đụng,
thói quen không phải ai cũng chú ý đến vết thương của anh. Trọng
điểm là, anh sẽ bắt đầu cảm thấy thoải mái với cái thế giới
này."
"Anh rất thoải mái " hắn không cho là đúng.
Đỗ Nhược Đồng đột nhiên dừng bước, cô đứng ở trước mặt hắn, kéo cà
vạt của hắn ra, cởi một chiêc cúc trên áo sơ mi, lộ ra xương quai
xanh cùng chiếc cổ rắn chắc của hắn. Dĩ nhiên, cũng lộ ra vết sẹo
mà hắn luôn canh cánh trong lòng .
"Em làm cái gì?" Quan Chấn Ngôn lật bàn tay cầm lấy cổ tay cô, ánh
mắt trầm xuống.
"Để cho anh thoải mái hơn một chút." Cô nói.
Quan Chấn Ngôn mím môi, nắm chặt quả đấm, muốn cự tuyệt, nhưng lại
không thể nói ra khỏi miệng
Đáng chết, mới vừa rồi hắn cần gì nhanh miệng nói mình rất thoải
mái!
"Trước tiên cởi áo khoác xuống, có được hay không ? '' Ánh mắt ngập
nước cầu xin của cô nhìn hắn.
"Đây là lần cuối cùng trong ngày hôm nay anh thuận theo ý em."
khuôn mặt Quan Chấn Ngôn cứng nhắc, cởi áo khoác xuống.
Đỗ Nhược Đồng cười một cái với hắn, nhón chân lên, đem cổ áo sơ mi
của hắn dựng thẳng lên, đem ống tay áo cuộn lên tới khuỷu
tay.
"Mặc như vậy không phải thoải mái hơn sao? Anh mặc như vậy rất đẹp
mắt, mặt có hình, vóc người lại đẹp, có dáng vẻ của người mẫu, so
với người mẫu chuyên nghiệp còn có cảm giác quyền uy hơn,em thích!"
Cô cười nói.
"Không cần cố ý nói những lời nói khiến anh vui vẻ như vậy, em
không phải thích ngoại hình của anh. Lúc học đại học, còn không chú
ý nhiều đến anh." Hắn nhíu mày, mí mắt hơi cau lại.
"Em biết rõ anh, nhưng thời điểm đó anh chói mắt như vậy, em chỉ
coi anh là minh tinh mà đứng xa xa nhìn."
"Cho dù là xa xa nhìn, vẫn có thể thích." Khuôn mặt cau lại, cảm
thấy thích một người thật là sự đầu tư thù lao lỗ vốn không có cách
tính toán.
"Trọng điểm là hiện tại em so với ai khác đều quan tâm anh hơn, như
vậy là đủ rồi." Cô ôm lấy mặt của hắn, nghiêm túc tỏ thái độ.
Quan Chấn Ngôn nhìn ánh mắt trong trẻo của cô, trong lòng đột nhiên
xuất hiện sự vui sướng, nhưng vẫn giả bộ nghiêm nghị.
Hắn nắm tay cô đi tiếp về phía trước.
Trên đường Đỗ Nhược Đồng nhận được điện thoại của mẹ, sau khi kết
thúc, cô trầm ngâm một lát.
"Tháng sau là thọ yến 90 tuổi của gia gia (ông nội) em, anh có thể
cùng em tham gia được không?" Đỗ Nhược Đồng nhẹ giọng hỏi.
"Anh nhớ là trước đây không lâu, mới nói một câu. Đây là lần cuối
cùng trong ngày hôm nay anh thuận theo ý em." Hắn bất đắc dĩ liếc
nhìn cô một cái.
"Vậy ngày mai anh trả lời em vấn đề này thôi." Đỗ Nhược Đồng vừa
nghe, nhịn không được, cười."Em không chấp nhận đáp án không này,
anh đã nói qua cái gì trong cuộc sống cũng theo em, giúp gia gia
chúc thọ coi như là xã giao bình thường thôi."
Quan trọng nhất là, cô hy vọng tất cả mọi người có mặt ở đó cũng có
thể biết hắn là một nam nhân thật tốt
"Anh có cảm giác mình đã lên nhầm thuyền giặc." khóe môi Quan Chấn
Ngôn hạ thấp xuống, không cười cũng không tức giận.
"Em không có xấu như vậy !" Đỗ Nhược Đồng nói xong, lại chột dạ
nháy mắt. Cô nhấp môi dưới, quyết định nói thật: "Mẹ em nói cho em
biết, đem chúc thọ hôm đó, La Gia Lệ cũng sẽ đến."
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô, nhất thời đường cong trên mặt hắn
trở nên nghiêm nghị.
"Anh không muốn gặp cô ấy." Hắn nghiêm trang nói, ánh mắt tuấn lệ
trừng mắt nhìn cô, không cho cô coi thường cảm thụ của hắn!
"Cho em một cái lý do anh không muốn gặp cô ấy."
"Bởi vì. . . . . ." Quan Chấn Ngôn vài lần há mồm, lại vài lần câm
miệng, phát hiện hắn không nói ra khỏi miệng được.
Bởi vì ghét bỏ La Gia Lệ? Bởi vì La Gia Lệ tham tiền? Bởi vì thống
hận La Gia Lệ đã từng đem thế giới của hắn đẩy vào địa ngục?
Ngẫm nghĩ lại, dường như những thù hận kia cũng không quan trọng
như vậy.
Mất đi La Gia Lệ thì như thế nào? Dù sao hắn vẫn tìm được người
quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn.
"Vật đổi sao dời, không có lý do gì không thể gặp mặt, đúng không?
Ghi hận cô ấy, chẳng qua là để cho bên trong lòng của anh đều là
hận ý. Chúng ta cùng nhau đối mặt với cô ấy đi, để cho cô ấy xem
một chút bây giờ anh tốt đẹp bao nhiêu, để cho cô ấy xem một chút,
anh là một nam nhấn đáng giá để em quan tâm." Đỗ Nhược Đồng đưa tay
trượt vào bàn tay của hắn, cùng hắn vững vàng mười ngón tay đan lấy
nhau.
Cánh tay dài của hắn duỗi ra ôm cô vào lòng mà quên mất rằng bọn họ
đang đi trên đường cái.
"Trên thực tế, mục đích chủ yếu là em hi vọng anh có thể cùng em
tham gia thọ yến của gia gia. Em có tư tâm, em ghét những người kia
chưa từng gặp qua anh đã đồn đại anh là người cô đơn, em muốn bọn
họ biết anh so với bọn hắn tốt hơn gấp trăm lần." Cô dùng sức ôm
lấy hông của hắn, ở trước ngực hắn nói nhỏ .
"Nhắc nhở anh lần tới muốn thuyết phục đối phương thống nhất thì
nhất định phải tìm ngươi đi làm thuyết khách." Cằm Quan Chấn Ngôn
chống lên tóc cô, khàn khàn nói.
Đỗ Nhược Đồng ngẩng đầu lên, mắt ngần lệ điềm tĩnh mà cười với
hắn
"Đi thôi, đừng làm cho Vương thúc đợi quá lâu. Đưa em trở về khách
sạn trước đã." Cô dịu dàng nói.
"Một mình em ở khách sạn, không sợ bị người khác nói vợ chồng chúng
ta bất hoà à? Em không sợ mẹ em lại lấy danh nghĩa quan tâm, tìm
cái gì Mike tới quấy rầy em?" Quan Chấn Ngôn ôm lấy eo nhỏ của
cô.
"Anh đừng tưởng rằng nói như vậy, em liền ngoan ngoãn theo anh trở
về, ngày mai em đi tìm nhà trọ, sau đó anh phải cùng em cùng nhau
chuyển ra." Cô sẽ không cho hắn trốn vào nơi tối tăm không ánh mặt
trời trong thư phòng lần nữa.
"Ai muốn em theo anh trở về? Ý của anh là, anh sẽ cùng đi với em
đến khách sạn, ngày mai cùng đi tìm nhà trọ ngắn hạn." Hắn nhíu
mày, cười một tiếng.
"Nhưng" Đỗ Nhược Đồng sững sờ, đột nhiên có cảm giác sập bẫy.
"Em hi vọng anh có thể dọn ra ngoài ở, nhưng thật ra là một cách
khiến anh sinh ra lòng tin thay đổi qua trình đối với mình. Quá
trình này, đối với vợ chồng chúng ta cùng ở một phòng, cùng ngủ một
giường lớn, sẽ không có có bất kỳ ảnh hưởng, đúng không?"
Hắn nói không sai, Đỗ Nhược Đồng chỉ có thể gật đầu.
Quan Chấn Ngôn nhíu mày cười một tiếng, vô cùng vui sướng cầm tay
cô
"Đi thôi, chúng ta trở về khách sạn." Đỗ Nhược Đồng cùng Quan Chấn
Ngôn đi ra thang máy đến tiệm cơm lầu ba mươi.
Lúc này, một đôi nam nữ lướt qua bọn họ, đi vào thang máy.
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên khiến Đỗ Nhược Đồng sững sờ
một chút, cô quay đầu lại, trước khi cửa thang máy đóng lại, nhìn
bọn họ lần nữa
Đó không phải là chồng của La Gia Lệ sao? Cô gặp qua hắn một lần,
dáng vẻ của hắn để lại ấn tượng khắc sâu trong cô.
Nhưng bên cạnh hắn lại không phải La Gia Lệ, mà là một nữ nhân trẻ
tuổi có vóc người mỹ lệ.
Haiz - Đỗ Nhược Đồng rũ mắt, khẽ cắn chặt môi.
Quan Chấn Ngôn nhìn cô một cái, cầm tay cô, đi vào phòng, hắn khơi
cằm của cô hỏi: "Em biết người đàn ông kia?"
"Hắn là chồng La Gia Lệ ."
"Đáng đời khi cô ta gặp phải loại đàn ông này." Quan Chấn Ngôn cười
lạnh một tiếng.
"Chớ nói như vậy, bởi vì động cơ lập gia đình của cô ấy không đúng,
cho nên hiện tại phải gánh chịu hậu quả này, nhưng chúng ta không
cần thiết phải ở sau lưng cô ấy chê cười." Đỗ Nhược Đồng nghiêm túc
nói.
"Em có phải đồng tình quá nhiều không?" Hắn không thể tưởng tượng
nổi nhìn cô.
Đỗ Nhược đồng thở dài, kéo tay hắn, đi tới sofa ngồi xuống. Cô rất
tự nhiên dựa vào ngực hắn, thấp giọng mà nói: "Trước đây cô ấy đối
xử với anh như vậy, em cũng vậy rất tức giận. Anh có hận ý với cô
ấy là điều tự nhiên, chỉ là ngàn vạn lần đừng đem vẻ hận ý này đặt
tại trong lòng, vậy sẽ khiến anh không vui. Chúng ta mặc kệ cô ấy
là được rồi."
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
"Vậy mà em còn bắt anh phải chạm mặt cô ấy ở bữa tiệc của gia gia
tháng sau?" Hắn vuốt ve lỗ tai cô, thấp giọng hỏi.
"Động cơ khác nhau nha! Hiện tại em đã biết rõ ngọn nguồn tình cảm
của hai người, thứ nhất em muốn cùng cô ấy nói rõ ràng. Thứ hai,
đương nhiên là không cho nữ nhân kia ở bên ngoài nói lung tung ,
truyền ra bất kỳ lời đồn nào sẽ làm anh tức giận."
Quan Chấn Ngôn chưa bao giờ cảm tạ ông trời, nhưng giờ khắc này,
hắn thật cảm tạ..
Hắn cám ơn ông trời cho hắn thông minh cùng nghị lực, khiến cho hắn
có thể thành công trong sự nghiệp, thông qua lợi thế cửa ải người
một nhà kia, cưới được cô.
Cô đã thay đổi sinh mệnh của hắn.
Cô khiến cho hắn cảm thấy hạnh phúc.
Đôi tay hắn đặt ở trên vai của cô, đưa mắt nhìn mắt cô, thận trọng
nói: "Anh yêu em."
"Em cũng ——" Đỗ Nhược Đồng tay nhỏ bé thật chặt nhéo lấy bờ vai của
hắn, kích động đến nỗi tứ chi đều run rẩy, nói."Em cũng vậy thật
yêu, thật yêu anh . . . . . ."
Đỗ Nhược Đồng không muốn khóc, tuy nhiên nước mắt ròng ròng chảy ra
rồi, gò má ướt đẫm dựa vào cổ hắn, làm ướt cổ áo của hắn.
"Thật ra thì. . . . . . Em rất sợ anh thích nữ nhân khác, trong gia
đình truyền thống c chúng ta, nam nhân đều có tiểu lão bà như ba
em, đại bá em, nhị ca của em, tất cả đều có tình nhân bên ngoài. .
. . . ." Cô lẩm bẩm nói nhỏ, rùng mình một cái.
Quan Chấn Ngôn nâng cằm của cô, ngón tay kiên định phất nhẹ vệt
nước mắt trên mặt cô.
"Muốn anh thích một người, em cho rằng đây là chuyện rất đơn giản
sao? Từ lúc đại học anh đã thích em, đến nay đã mười năm. Em cho
rằng anh còn có mấy mười năm có thể bỏ phí?"
Hắn nghiêm trang nói, mà cô thì nín khóc mỉm cười.
"Nên lo lắng là anh. em có nhớ hay không, Quan Ngữ trước còn nói
đùa, nói hắn mỗi lần cùng em nói chuyện thì anh hung ác nghĩ phi
đao bắn người. Anh thừa nhận anh không thích hai người nói chuyện
vui vẻ như vậy, giống như hai người mới là một đôi." Quan Chấn Ngôn
nhấp môi dưới, vẫn còn có chút cảm giác.
"Ngu ngốc, cho dù em nói chuyện với ai, chẳng lẽ em sẽ quên tim của
mình ở nơi nào sao?" Cô trừng phạt cắn mũi của hắn, nói.
"Cùng một lý do." Hắn nắm chóp mũi cô.
Đỗ Nhược Đồng thõa mãn thở dài, nhắm mắt lại cứ như vậy dựa vào
trong ngực của hắn, người vừa buông lỏng xuống, tối hôm qua cả đêm
chưa ngủ cùng một ngày mệt mỏi liền toàn bộ dâng lên.
Cô buồn ngủ quá. . . . . .
Quan Chấn Ngôn ngắm nhìn cô —— chóp mũi cô hồng hồng, bên má tuyết
trắng ửng đỏ, trên lông mi thật dài còn có mấy giọt nước mắt trong
suốt, tinh khiết giống như viên trân châu màu hồng.
"Bây giờ anh bắt đầu cảm thấy ở khách sạn không phải là một chuyện
xấu."
Quan Chấn Ngôn nói nhỏ, ôm ngang cô, cô bỗng nhiên mở mắt ra, còn
chưa có phản ứng kịp, hai người cũng đã nằm lên giường lớn tuyết
trắng.
Quan Chấn Ngôn vỗ vào cổ tay cô, tóc mềm mại xõa trên giường.
Hắn khẽ cắn mũi cô, cô khẽ nhếch môi, nghênh đón nụ hôn của hắn.
Hắn mút chặt đầu lưỡi cô, ham muốn đôi môi mềm mại của cô, tham
luyến lấy mùi của cô, nụ hôn dần dần trở nên nóng rực
Tinh thần của cô không tốt, đầu choáng váng trầm trầm, không có hơi
sức, nhưng hắn ở trên người cô dấy lên ngọn lửa nhiệt tình làm cho
cô không cách nào không đáp lại.
"Chờ một chút. . . . . . Người ta còn chưa có tắm." Cô thở gấp một
tiếng, đoạt lại tay của mình, kéo lại vạt áo bị hắn kéo đến bả
vai.
"Cùng nhau tắm?" Đầu ngón tay của hắn tự động cởi ra cúc quần jean
của cô, ngón tay dài lướt qua bụng mềm mại .
"Không cần. Em muốn tắm thật lâu, tắm đến có hương thơm mới đi ra
ngoài." Điểm này, cô rất kiên trì."Cho nên, anh đi tắm trước
đi."
"Em vĩnh viễn đều có hương thơm." tròng mắt đen nóng rực nhìn chòng
chọc cô, đột nhiên nhận thấy ở dưới hốc mắt tím bầm, một lời nhiệt
huyết thế là chậm rãi trở lại bình thường.
Hắn muốn yêu cô, nhưng cô cần nghỉ ngơi.
"Nhanh đi tắm đi." Đỗ Nhược Đồng bị nhìn thở không nổi, khẽ đẩy hắn
xuống.
Quan Chấn Ngôn theo lời đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Đỗ Nhược Đồng ôm gối đầu mềm nhũn, nằm ở mép giường, cảm giác mình
rất hạnh phúc.
Linh Linh linh. . . . . .
Đỗ Nhược Đồng bắt máy di động, tin tức từ đầu kia bên di động
truyền đến, khiến cô không nhịn được vui vẻ cười ra tiếng, tiếng
cười khiến cả căn phòng đều tràn ngập sựu vui sướng
"Hảo, ngày mai gặp." Nói chuyện một lát sau, Đỗ Nhược Đồng cúp điện
thoại.
Quan Chấn Ngôn nhíu mày đi ra từ phòng tắm, nhíu mày hỏi: "Sao cười
vui vẻ như vậy?"
"Mới vừa rồi Lưu lão sư ——" Đỗ Nhược Đồng cười quay đầu lại, lại
hoàn toàn quên mình vốn là muốn nói gì.
Hông Quan Chấn Ngôn được quấn một chiêc khăn trắng, đứng ở cửa, cầm
trong tay một cái khăn lông, lau đến khi tóc đen khô rủ xuống trên
bờ vai, cũng xốc xếch, hấp dẫn.
" Tại sao anh không mặc quần áo?" Cô lắp bắp hỏi.
"Vương thúc còn chưa có đem quần áo của anh đưa tới, anh không mặc
quần áo dơ."
Ý tứ của hắn là, hắn hiện tại không xấu hổ? Tầm mắt Đỗ Nhược Đồng
nhanh chóng nhìn toàn thân hắn một lần, ánh mắt không cẩn thận dừng
lại ở cơ bụng cùng bắp chân.
"Em mới vừa nói có tin tức gì tốt?"
"Lúc trước em giúp Lưu lão sư tạo cảnh một nhóm hoa sen trên nước,
Nghiệp Giả mới trở về nước, thấy rất thích đó! Nghiệp Giả muốn em
sáng sớm ngày mai đến nơi đó, buổi trưa đưa các khách quý Nhật Bản
tới trước, bố trí lại phòng khách cùng sân nhà. Cho nên, ngày mai
phải dậy sớm, sáu giờ phải đến tiệm." Cô hưng phấn tuyên bố.
"Sáu giờ, sớm như vậy? Như vậy em chỉ được ngủ một vài giờ ——" Quan
Chấn Ngôn nhíu mày, môi mỏng bĩu một cái.
"Công việc thích làm, không ngại sớm muộn gì. Trước đây, cũng là
bởi vì thích anh, cho nên mới phải nghiêm túc đi chợ mỗi ngày, hiểu
rõ sở thích của anh, muốn vì anh mà bỏ công sức." Cô ngồi ở mép
giường, ngửa đầu nhìn hắn, bắp chân tuyết trắng vui vẻ đá qua đá
lại.
"Như vậy anh phải nhanh một chút rồi hả ?" Quan Chấn Ngôn đứng ở
trước mặt của cô, ánh mắt tựa như ngôi sao nhìn vào trong mắt
cô.
"Nhanh một chút làm cái gì?" Đỗ Nhược Đồng nuốt ngụm nước miếng,
cảm thấy hương thơm của hắn sau khi tắm là một loại độc khiến người
ta mê mẩn.
"Nhanh một chút yêu em, để em ngủ sớm, để em dậy sớm " Quan Chấn
Ngôn cúi đầu nói, khí nóng thổi qua viền tai trắng như tuyết của
cô.
"Gạt người, anh sẽ không để cho em ngủ sớm dậy sớm ! Anh mỗi lần
cũng. . . . . ." lỗ tai cô hồng hồng, nhịp tim như trống đánh, nói
không được.
"Cũng làm rất nhiều lần? Còn làm thật là lâu?" Đầu ngón tay của hắn
hài hước xẹt qua gương mặt phấn hồng của cô, đôi môi mút chặt đôi
tai như bông tuyết của cô, hy vọng có thể hòa tan cô.
Đỗ Nhược Đồng nắm chặt tay, đầu ngón chân xoắn lại với nhau.
"Dù sao. . . . . . anh khiến người ta mệt vô cùng, ngày mai em muốn
dậy sớm. . . . . . Không cho phép. . . . . ." kháng nghị của cô lại
thở gấp lại không có lực, , một chút lực cũng không có.
"Anh trêu em thôi. Em nhanh đi tắm, sau đó nhanh lên giường ngủ!"
Quan Chấn Ngôn cười nhẹ, ngẩng đầu lên, đôi tay của hắn đặt ở dưới
nách cô, dùng sức liền đem cả người cô đứng lên.
Đỗ Nhược Đồng mãnh liệt nháy mắt, có chút không dám tin.
Hắn nói, hắn đang trêu cô? ! Cái người được gọi là ác ma máu lạnh,
lại trêu chọc cô? ! Trái tim cô ấm áp, muốn khóc.
"Anh mang theo một vật cho em." Quan Chấn Ngôn từ trong túi lấy ra
hoa tai làm bằng ngọc trai.
"Oa!" Đỗ Nhược Đồng thật vui vẻ, nhảy người lên, ấn xuống môi hắn
một nụ hôn
"Em thích đôi hoa tai này?"
"Bởi vì đây là lần đầu tiên anh thoải mái mở lòng tặng quà cho
em."
"Em. . . . . . Em có nghĩ tới nếu như mà anh không có cách nào vượt
qua tâm kết của anh, vậy làm sao có cuộc sống bình thường được?"
Hắn thốt lên hỏi, không được tự nhiên.
"Em có lòng tin với anh, anh nhất định có thể thay đổi. Không quan
tâm đến chuyện anh phải tốn bao nhiêu thời gian, em sẽ luôn ở bên
cạnh anh." Đỗ Nhược Đồng không suy nghĩ nói, dù sao hắn đã thay
đổi. Chẳng qua là, hắn còn không biết thôi.
"Cám ơn em đã có lòng tin." Hắn xoa xoa tóc cô, dường như tán gẫu
hỏi: "Đúng rồi, em nói sau khi anh thích ứng cuộc sống binh thường,
em sẽ cho anh quà tặng thần bí gì?"
"Chính là em sẽ không - " Đỗ Nhược Đồng vội vàng cắn môi, giả vờ
giận trừng mắt nhìn hắn."Thiếu chút nữa bị anh lừa gạt mà nói ra,
em muốn đi tắm." Cô hừ hừ mũi, chạy bước chậm vào phòng tắm, tiếng
cười của hắn bay theo vào trong phòng tắm.
Khi Đỗ Nhược Đồng đi ra, cô thấy ông chồng dễ mất ngủ của mình,
đang nằm ở chỗ vừa rồi tựa vào gối đầu, ngủ say như đứa con
nít.
Cô mang theo nụ cười hạnh phúc lặng lẽ dựa vào trong ngực
hắn.
Cô nghĩ, cho dù giờ phút này là đêm cuối cùng trong cuộc đời, cô
cũng không oán hận.Hôm nay, là ngày thứ 30 Quan Chấn Ngôn cùng Đỗ
Nhược Đồng chuyển ra ngoài.
Mỗi ngày, Đỗ Nhược Đồng đi làm đến ba giờ chiều.
Cô định đi đến tiệm cắt tóc, tuy nhiên bởi vì muốn sớm thấy Quan
Chấn Ngôn một chút, cho nên quyết định hủy bỏ.
Ngày hôm trước hắn ra khỏi nước, sáng sớm hôm nay mới trở về. Mặc
dù mới hai ngày không thấy, nhưng cô nhớ hắn đến mất ngủ. Thật dọa
người!
Đỗ Nhược Đồng ngồi lên tắc xi, nói cho tài xế địa chỉ công ty Quan
Chấn Ngôn, búi tóc lại lần nữa, thói quen vuốt hoa tai ngọc trai,
sau đó cười vui vẻ.
Đến công ty tìm hắn, đây là lần đầu tiên!
Kể từ sau khi bọn họ dọn ra nhà trọ bắt đầu cuộc sống mới, mỗi ngày
Quan Chấn Ngôn đều đến công ty đi làm.
Quan Ngữ len lén nói với cô, nói Quan Chấn Ngôn vừa tới công ty "đi
làm" một tuần lễ, cả gian phòng làm việc yên lặng đến mức ngay cả
tiếng cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Trước kia một tháng nhiều nhất đại lão bản tới công ty một lần, đột
nhiên, ngày ngày lại đến. Nhiều người ngay cả nói chuyện cũng không
dám dùng sức, chỉ sợ làm lão bản không vui, đá tất cả mọi người ra
cửa công ty.
Chỉ là, nàng nghe Quan Ngữ nói, bây giờ tình trạng đã được cải
thiện. Tuần trước còn có người bởi vì Quan Chấn Ngôn nói lên một
phương án lập trình quá đặc sắc, dưới sự kích động huynh đệ vỗ
xuống bả vai Quan Chấn Ngôn.
Nghe nói, ngay lập tức Quan Chấn Ngôn lạnh lùng liếc người nọ một
cái, đang lúc mặt người kia trắng bệch, chỉ còn nước hai đầu gối
không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì Quan Chấn Ngôn cũng không
để ý nữa mà tiếp tục tiến hành thảo luận.
Đỗ Nhược Đồng cúi đầu, mím môi cười trộm. Chịu thôi, mỗi lần nhớ
đến chuyện này, cô không nhịn được cười.
Xem ra ở trước mặt đồng nghiệp Quan Chấn Ngôn càng ngày càng có thể
buông lỏng. Thậm chí, thỉnh thoảng cô cũng sẽ từ trong miệng Quan
Chấn Ngôn, nghe được một chút chuyện về đồng nghiệp!
Cùng mọi người chung sống chính là một chuyện như vậy, cô tin tưởng
không lâu nữa, Quan Chấn Ngôn sẽ khôi phục lại bộ dáng toả sáng như
lúc học đại học.
Đỗ Nhược Đồng dừng ở trước cửa công ty, đi xuống tắc xi, chuẩn bị
cho Quan Chấn Ngôn một bất ngờ.
Sợ quấy nhiễu đến hắn, trước đó cô đã gọi điện thoại tới hỏi thăm
Quan Ngữ. Quan Ngữ còn thần thần bí bí nói cho cô biết, hôm nay cô
tới công ty không còn gì tốt hơn.
Đỗ Nhược Đồng đứng ở lối vào công ty, đẩy cửa thủy tinh ra.
"Xin chào, tôi có thể giúp được gì cho cô?" tiểu thư trẻ tuổi ở
quầy tiếp tân lễ phép cười hỏi.
"Xin chào, tôi muốn tìm Quan Chấn Ngôn." khóe môi Đỗ Nhược Đồng khẽ
nhếch, mắt ngọc mày ngài, tư thái tương đối động lòng người.
"Xin hỏi cô họ gì, tên gì, hẹn trước với giám đốc lúc mấy giờ?"
Tiểu thư ở quầy tiếp tân tò mò đánh giá chiếc áo khoác màu kem của
cô, áo ren ưu nhã thanh lịch màu be cùng quần lụa mỏng, với một búi
tóc đơn giản, đeo một đôi hoa tai bằng ngọc trai, da trắng mịn như
tuyết có khí chất mỹ nữ.
"Chị dâu, cuối cùng chị cũng đến rồi! Em đợi đến mức muốn ngủ rồi
đây " - Quan Ngữ từ cửa đi ra, cười đi tới bên người cô.
"Trên đường kẹt xe một chút." Đỗ Nhược Đồng dịu dàng nói.
"Oa, thì ra là phu nhân tổng giám đốc!" Quan Ngữ ở công ty mạnh mẽ
tuyên truyền vợ chồng tổng giám đốc ân ái, tiểu thư quầy tiếp tân
kinh hô một tiếng, đứng lên nhìn cẩn thận.
"Cô thật là đẹp." Cô gái kia nói.
"Cám ơn cô." Đỗ Nhược Đồng nhàn nhạt cười một tiếng, càng lộ vẻ
thanh lệ xuất chúng.
Quan Ngữ huýt sáo một hơi, dẫn đại tẩu đi vào trong phòng làm
việc.
Tiểu thư quầy tiếp tân lại bắt đầu bận rồn gọi điện thoại nội bộ,
báo phu nhân tới chơi.
"Chị dâu, em gái quầy tiếp tân nói không sai, gần đây quả thật thật
chị đúng là càng ngày càng xinh đẹp động lòng người rồi." Quan Ngữ
vẻ mặt cợt nhã nói.
"Em không phải cũng cảm thấy đại ca em càng ngày càng dễ nhìn sao?"
Đỗ Nhược Đồng trả lời như vậy.
"Không sai! Đại ca bây giờ là mối uy hiếp nghiêm trọng địa vị đệ
nhất mỹ nam tử trong công ty của em rồi. Bình thường em hết sức hoà
thuận láng giềng như vậy , không ngờ rằng không địch lại được nụ
cười thỉnh thoảng xuất hiện của anh ấy, thực đúng là tức chết
người!" Quan Ngữ đầy căm phẫn nói.
Đỗ Nhược Đồng bật cười, tiếng cười khiến nhân viên quan sát.
"Đây chính là đại danh đỉnh đỉnh phu nhân giám đốc." Quan Ngữ hoa
lệ dùng tay ra dấu, Đỗ Nhược Đồng ở phía sau làm ra hình dạng lóng
lánh.
"Oa!" Sau một hồi tiếng kinh hô, ất cả các điện thoại di động, máy
ảnh kỹ thuật số đều nhanh chóng giơ lên chụp một tấm hình.
Ai cũng biết bộ dạng tổng giám đốc trước khi kết hôn, xa cách tới
mức nào. Tuy nói hiện tại tổng giám đốc vẫn không phải cái loại đối
tượng có thể hi hi ha ha, nhưng ít nhất tương đối dễ dàng thân cận
một chút. Nghe Quan Ngữ nói, tất cả những thứ này đều là công lao
của phu nhân !
"Mọi người khỏe." Đỗ Nhược Đồng đối với mọi người hưng phấn, mỉm
cười đáp lại.
"Không có cách nào, mọi người tò mò chị là thần thánh phương nào đã
rất lâu rồi." Quan Ngữ bổ sung nói rõ, thuận tiện mở miệng giúp một
tay đuổi người."Mấy vị kia muốn cùng đại tẩu ta chụp chung, Giáp
Ất, Bính Đinh, chờ một chút đi lên nữa. Ngộ nhỡ đại ca biết các
ngươi trì hoãn đại tẩu tìm hắn, kia hậu quả. . . . . ."
Bỗng chốc, trước mắt Đỗ Nhược Đồng những người không có nhiệm vụ
hoàn toàn biến mất.
"Hắn đâu?" Đỗ Nhược Đồng cười hỏi Quan Ngữ.
"Đang họp."
"Vậy chị không có quấy rầy hắn chứ?" Cô ngừng bước chân, chân mày
dưới hơi nhíu.
"Không, bây giờ chị đi vào là thích hợp nhất rồi, bởi vì hiện tại
đề tài thảo luận có liên quan tới chị." Quan Ngữ hưng phấn
nói.
"Chị?" Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc dừng bước lại.
"Chị phải biết công ty chúng ta thường cố định quyên tiền cho những
người bị khuyết tật, đại ca luôn luôn yêu cầu cho dù là công ty
quyên tiền hoạt động, cũng hy vọng có thể tận lực phát huy ' 'thả
con săn sắt, bắt con cá rô'' hiệu quả. Lúc này chúng ta vì cả tập
thể những người bị khuyết tật thành lập công trường cà phê, mà kế
hoạch giao tiếp, hi vọng chị có thể đại diện phát ngôn hoạt động
công ích lần này."
"Chị thích hợp sao?" Đỗ Nhược Đồng nghi ngờ hỏi, nhưng mà chuyện có
thể trợ giúp người khác, ngược lại cũng không bài xích.
"Quan Chấn Ngôn nói lão bà là mỹ nữ, cực kỳ biết cách nói chuyện,
sao lại không thích hợp?" ngón trỏ Quan Ngữ chống lên môi, làm dấu
tay như muốn nói '' chớ có lên tiếng'' với cô, đẩy cửa phòng họp
ra.
Đỗ Nhược Đồng mới bước vào phòng họp, bên trong tiếng thảo luận
bỗng chốc im bặt, ánh mắt của mọi người toàn bộ đều tập trung vào
trên người cô.
"Chị dâu của tôi, tôi mời chị ấy đi vào tham dự thảo luận." Quan
Ngữ thấp giọng nói với mọi người.
Lúc này, Quan Chấn Ngôn đang đưa lưng về phía mọi người, mặt ngó
ngoài cửa sổ, không hề chú ý tới dị trạng phía sau .
Đỗ Nhược Đồng hướng mọi người gật đầu lên tiếng chào hỏi, sau, nhất
định im lặng đến bên cạnh Quan Chấn Ngôn.
"Này." Cô sờ nhẹ vai hắn, dịu dàng cười.
Bỗng dưng Quan Chấn Ngôn quay đầu lại, cô cười dịu dàng, nhất thời
tiến vào trong lòng hắn."Sao em lại tới ?"
Trong phòng họp một nhóm người trợn mắt há mồm nhìn tổng giám đốc
thường ngày vẫn nghiêm túc, khóe môi tươi cười nắm tay vợ, ôm cô
vào ngực.
"Em quấy rầy mọi người họp sao?" Cô hỏi, đưa tay giúp hắn điều
chỉnh lại cà vạt.
"Hôm nay không sao cả, bởi vì bọn anh đang thảo luận tìm em làm
người phát ngôn cho công trường cà phê dành cho người khuyết tật."
Quan Chấn Ngôn cúi đầu ngắm nhìn cô, trên mặt không có bất kỳ biểu
hiện gì.
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Trước đừng hỏi tới ý kiến của anh, em muốn làm người phát ngôn
không?" Quan Chấn Ngôn nhăn mày, hơi nhếch môi, hoàn toàn không che
giấu biểu tình để ý của hắn.
Đỗ Nhược Đồng cho hắn một nụ cười sáng lạn, bởi vì hắn mở miệng hỏi
thăm, mà không phải là tự quyết định theo ý của mình.
"Nếu như có thể giúp càng nhiều người, dĩ nhiên em không bài xích,
anh sẽ phản đối em phát ngôn sao?"
Quan Chấn Ngôn cau mày lần nữa, mím môi không nói.
Hắn đương nhiên biết nếu như Đỗ Nhược Đồng đại diện phát ngôn, công
trường cà phê có thể đặt được hưởng ứng lớn hơn.
Cô xinh đẹp ưu nhã, nói năng hợp lý, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn
của truyền thông, truyền thông tất nhiên sẽ chủ động viết báo.
Nhưng hắn không thích nhìn cô ra ngoài ánh sáng, không thích ánh
mắt người khác ở trên người cô chỉ chỉ chõ chõ.
Nhưng hắn không phải cô, hắn không thể thay cô quyết định. Dù sao
cái thế giới này, không phải mỗi người cũng đều do hắn làm chủ, tôn
trọng lẫn nhau là phương pháp duy nhất để chung sống hài hòa
"Chấn Ngôn, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em. Anh phản đối em
phát ngôn sao?" Cô lại hỏi lần thứ hai.
"Anh không tán thành, nhưng không có phản đối." Quan Chấn Ngôn
nói.
"Thật ra thì…Trong lòng em có một thí sinh tốt hơn!" Đỗ Nhược Đồng
cầm bàn tay hắn, yên lặng nhìn hắn.
"Anh không thể nào phát ngôn ." Quan Chấn Ngôn nhíu mày lại, lập
tức từ chối.
Hiện trường vang lên tiếng hít. Quả nhiên không hổ là phu nhân tổng
giám đốc trong truyền thuyết, thật là to gan, nói cái mọi người
không dám nói!
"Tại sao không thể nào là anh phát ngôn? Sau tai nạn xe hơi, sự
nghiệp thành công lại ưu tú, chính là khích lệ tốt nhất." Đỗ Nhược
Đồng trắng đen rõ ràng, mắt thẳng nhìn hắn, trong mắt đều bội phục
hắn.
"Chị dâu, nói thật hay!" Quan Ngữ trước vỗ tay bảo hay.
"Chúng tôi cũng cho rằng tổng giám đốc là người thích hợp nhất."
chủ nhiệm thiết kế vội vàng bổ sung thêm một câu.
Quan Chấn Ngôn nghiêng mắt nhìn qua một cái, lạnh đến nỗi khiến một
đám người ngậm miệng lại. Đám người kia thật là to gan, lại dám đem
động đến đầu của hắn.
"Nghỉ ngơi nửa giờ. Vấn đề này thảo luận sau." Quan Chấn Ngôn ôm
vai Đỗ Nhược Đồng, trở về phòng làm việc của hắn.