y điều tra, hợp ý mọi người trong nhà cô ấy để đứng về phía anh. Vì
không để cho cô ấy có cơ hội chán ghét con người anh, anh còn muốn
ngăn cản mình trước khi kết hôn cùng cô gặp mặt. Vì sợ cô ấy cảm
thấy cuộc hôn nhân bị gò bó, thậm chí anh còn vì cô ấy tìm một phần
công việc mà cô ấy thích. . . . . ." Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ tràn
đầy oán tính( ý nghĩ oán hận), giống như là âm hồn bất tán, vong
linh ở bên trong phòng vọng về không chịu rời đi.
"Bây giờ anh nói những lời thì có tác dụng gì, những thức cố gắng
này, Nhược Đồng cũng không biết! Anh đi nói cho cô ấy biết đi!"
Quan Ngữ kích động hô to ra tiếng, không thể chịu được một đôi rõ
ràng là yêu nhau, lại không giải thích được khiến cho hai người bị
ngăn cản.
"Anh không muốn cho cô ấy áp lức. . . . . ."
"Anh trai, trước mặt người trong nhà, đừng nói lời khách sáo, sợ bị
thương liền thành thật mà nói đi, đem mình bảo vệ đến giọt nước
cũng không lọt qua, hoặc là sẽ không bị thương, nhưng là người khác
quan tâm cũng không vào được." Quan Ngữ nặng nề vỗ xuống bờ vai của
hắn."Em dám cam đoan Nhược Đồng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt
anh."
"Em dám bảo đảm?" Quan Chấn Ngôn nhìn chòng chọc Quan Ngữ, nội tâm
đã sớm rục rịch.
"Nhược Đồng quan tâm anh như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ của anh, cô
ấy có một kiện nào không có để ở trong lòng? Cô ấy chỉ còn kém
không đem thật lòng đeo trên cổ để cho anh nhìn đi! Kẻ ngu mới có
thể không nhìn ra cô ấy đối với anh dụng tâm." Quan Ngữ trợn trắng
mắt, không hiểu anh trai làm sao thông minh một đời, lại hồ đồ nhất
thời đây?
"Anh không chỉ là kẻ ngu mà còn là tên khốn khiếp. . . . . ." Hồi
tưởng lại cô ở chỗ này đã mang tốt đẹp đến cho hắn, hắn chỉ nghĩ bỏ
rơi chính mình là một cái tát. Lại cho phép cô rời nhà trốn đi, hắn
đến tột cùng là thương cô bao sâu a? !
Hắn coi cô đối tốt với hắn là chuyện đương nhiên, hắn coi nàng như
Thiên Sứ vạn năng, không cổ vũ thận chí đổ lỗi cho việc cô giúp
hắn, chỉ là nghĩ đến những ngày kế tiếp không có cô làm bạn, hắn đã
cảm thấy không rét mà run.
Quan Chấn Ngôn hơi nhếch môi, trong mắt lóe lên tình thế bắt buộc
quyết tâm.
Hắn cầm điện thoại ấn số
Số bạn gọi không trả lời.
Như suy đoán của hắn, điện thoại của cô không mở máy.
"Di động tắt máy." Quan Chấn Ngôn trấn định nói.
"Nhưng anh đã có phương pháp ứng đối, đúng không?" Quan Ngữ mặt mày
hớn hở nói.
"Cô ấy không thể nào biến mất, cô ấy không phải cái loại sẽ làm
người khác lo lắng vì mình ." Quan Chấn Ngôn càng hiểu cô một chút,
hắn càng xác định cô đang bảo vẹ quyết tâm của mình.
Cô vì hắn bỏ ra nhiều như vậy, hiện tại đến phiên hắn vì cô làm
chút gì đi!
Nếu như hắn luôn muốn bởi vì mất đi mới có thể hiểu được, hắn ít
nhất nên hiểu được như thế nào tìm trở về ưu thế của mình, hơn nữa
so với mất đi thì lợi ích nhiều hơn.
Lúc này, cho dù hắn muốn giẫm vào bụi gai mới có thể tìm cô về, hắn
cũng sẽ không kêu ra một tiếng .
Bởi vì cô đáng giá!
Sáng sớm, Đỗ Nhược Đồng ngồi ở trong tắc xi, khuôn mặt mệt mỏi,
nhợt nhạt đã viết lên chữ cả đêm chưa ngủ.
Đôi môi của cô không có chút huyết sắc nào, mà thậm chí cô còn cạn
sạch sức lực để trang điểm cho bản thân.
Cả đêm vùi ở trong giường khách sạn, cô cho là có thể hiểu rõ được
một số chuyện.
Một số chuyện tự ý xuất hiện. Nhưng, cô lại không có cách nào làm
được.
Cô kết luận chỉ có hai - không phải cô buông tha hắn mà chính là cô
buông tha cho chính mình.
Buông tha Quan Chấn Ngôn , cô ly hôn.
Buông tha chính cô, cô trở về bên cạnh Quan Chấn Ngôn, từ đó là một
người vợ hoàn mỹ, tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).Cô
tin tưởng mình có thể làm được, dù sao người vợ hoàn mỹ diễn đã
lâu, sẽ tê dại, sẽ là thói quen. Làm cái cái xác không hồn cũng
không chỗ nào, ít nhất sẽ không bị thương, sẽ không đau lòng.
Trong trường hợp đó, cô lại không được lựa chọn.
Bởi vì vô luận buông tha cho cái gì đó cũng không phải kết quả vui
vẻ mà cô muốn.
Quan trọng nhất là, Quan Chấn Ngôn coi cô như thế thân của La Gia
Lệ, một tát này quá nặng, đánh cho cô đứng lên không nổi.
Đỗ Nhược Đồng xoa nhẹ vành tai trống không, hàm răng hãm sâu vào
phần môi.
"Cám ơn." Đỗ Nhược Đồng thanh toán tiền tắc xi , trước cửa tiệm hoa
xuống xe.
Trên thực tế, khoảng cách tiệm bán hoa mở cửa thời gian còn có nửa
giờ cô chỉ không muốn ở trong khách sạn chờ đợi mà suy nghĩ lung
tung.
Trời đầy mây, trên đường người của cũng không nhiều.
Cô đứng ở cạnh tấm kính ngăn cách với bên trong, cái trán dính lấy
tấm kính thủy tinh, nhìn bó một hoa hồng màu vàng nở rộ bên
trong.
Đột nhiên, một bóng ma từ phía sau cô chặn lại tất cả ánh
sáng.
Đỗ Nhược Đồng cứng đờ, bầu không khí trộn lẫn bạc hà cùng cà phê,
biết người đến là ai.
Cô nắm chặt quả đấm, trong lòng vừa sợ lại loạn, vừa vội lại mong
đợi, lại sợ bị thương tổn.
"Nhược Đồng." Quan Chấn Ngôn thấp giọng kêu.
"Làm sao anh lại ở chỗ này?" Cô dựa gần thủy tinh, không muốn bị
hắn phát hiện mình đang run rẩy.
"Tới tìm em, điện thoại di động của em suốt đêm cũng không mở." Tay
của hắn dính vào trên cửa kiếng, đem thân thể cô khép tại trong
ngực.
"Di động tắt máy, bởi vì em không muốn làm cho bất luận kẻ nào tìm
được." Cô đem chính mình mình cuộn thành một đoàn, cả người cơ hồ
đều dính trên cửa kiếng.
"Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề." Hắn lại đi lênmột bước,
cả người cô toàn bộ dính vào trong bộ ngực của hắn, cùng hắn thân
mật.
Mà đầu cô bất tỉnh đến không có cách nào phân biệt được nhịp tim
cuồng loạn, đến tột cùng là của cô hay là của hắn.
"Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề? Lời này từ trong
miệng anh nói ra, thật làm cho người ta cảm thấy châm chọc." Cô
cười khô một tiếng
"Cho nên, anh tới đối mặt vấn đề." Quan Chấn Ngôn xoay cô qua, khóa
lại tầm mắt của cô, nửa chỉ trích nửa lo lắng nói: "Em ngủ không
ngon."
"Anh——" Đỗ Nhược Đồng nuốt xuống quan tâm, không cho phép mình phát
ra bất kỳ ngữ điệu quan tâm nào đối với gương mặt tiều tụy của
hắn.
Hình tượng mà hắn chú trọng bên ngoài, hôm nay ngay cả râu ria mới
mọc lên cũng quên cạo. Là nhanh chóng tìm đến cô, hay là mệt đến
không muốn động?
Không hỏi không hỏi, cô toàn bộ không hỏi!
Đỗ Nhược Đồng rũ tầm mắt xuống, không ngờ lại nhìn đến vết sẹo tung
hoành trên cánh tay phải của hắn.
"Anh mặc áo ngắn tay!" Cô thấp giọng hô ra tiếng, bỗng dưng ngẩng
đầu, cùng hắn bốn mắt giao nhau.
"Anh đang thử thay đổi." Quan Chấn Ngôn nhìn cô, trong mắt có quá
nhiều lời xin lỗi không nói ra.
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời." Đỗ Nhược Đồng mở to mắt, lạnh
nhạt nói. Trong lòng hắn có một gian mật thất hiện đầy bóng ma hắc
ám, trừ phi hắn nguyện ý mở cửa ra, khiến ánh mặt trời đi vào, nếu
không hai người bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ cãi vả, nói xin lỗi, hợp
lại - hình thức thống khổ trong luân hồi như thế.
"Nhân định thắng thiên ( ý chỉ quyết tâm của con người có thể chiến
thắng được thiên nhiên và vận mệnh), luôn là muốn làm hết khả năng
mới có thể nghe thiên mệnh." Quan Chấn nhích người, hảo duy trì có
thể nhìn thẳng lấy ánh mắt cùng tư thế của cô ."Năm đó sau khi tai
nạn xe cộ, chính là anh có nghị lực không chịu thua, đơn giản chỉ
cần đem tuyên bố muốn một năm là có thể bình thường hoạt động tay
phải cho bác sĩ, trong vòng nửa năm liền khôi phục được bình
thường."
Quá hiếu kỳ tai nạn xe cộ của hắn, cô dựng thẳng lỗ tai, thật ra
thì nghe rất chuyên tâm.
Ánh mắt của cô liếc về phía cánh tay hắn bởi vì đã lâu không thấy
mặt trời nên cánh tay phải có điểm trắng nõn, lại phát hiện hắn
đang đưa tay trái ra vuốt ve cánh tay phải.
"Tay của anh thế nào? Sẽ đau không?" Cô bật thốt lên hỏi, tay nhỏ
bé liền lo lắng dán lên cánh tay của hắn, lo lắng suy nghĩ.
"Di chứng của tai nạn xe cộ. Mỗi lần gặp trơi mưa liền phát tác,
trình độ đau nhức tựa như có người ở bên trong mãnh liệt giống như
có cái gì đó đang ăn mòn bên trong ." Hắn cười khổ vẫy vẫy cánh
tay.
""Anh có đi xem qua Trung y sao? Xoa bóp, châm cứu thử qua sao?" Cô
đau lòng vặn vặn lông mày.
"Anh không thích vẻ mặt bọn họ nhìn cánh tay anh."
"Bọn họ nhìn anh thế nào là chuyện của bọn họ, thân thể của anh
quan trọng nhất - lần sau, em bồi. . . . . ." Đỗ Nhược Đồng nhìn
trong mắt của hắn chợt lóe lên nụ cười, cô cứng rắn mà dừng lại lời
nói, dời đi đề tài.
"Em không biết cánh tay của anh để lại di chứng." Cô đột nhên nhớ
lại tình cảnh lần đầu gặp La Gia Lệ, sắc mặt tái nhợt hơn."La Gia
Lệ biết cánh tay của anh có vấn đề, mà em lại cái gì cũng không
biết, em cùng trọng lượng của cô ấy, quả nhiên là khác biệt một
trời một vực a."
"Cô ấy là bác sĩ điều trị, cô ấy biết là một chuyện chính đáng.
Không có nói cho em biết, là bởi vì anh không muốn cho em biết quá
nhiều yếu ớt của anh, anh không muốn làm cho em thương hại anh."
Hắn ôm hai vai cô, không muốn giữa bọn họ có bất kỳ hiểu lầm.
"Anh có cái gì cần thương hại hay sao? Sự nghiệp thành công, có một
bầy người nhà yêu anh, tứ chi kiện toàn(khỏe mạnh), thể trạng không
có vấn đề lớn, anh còn có cái gì không hài lòng, còn có cái gì muốn
tìm " - cô nói xong đang kích động thì đột nhiên cảm thấy choáng
váng, khiến Đỗ Nhược Đồng nhắm hai mắt lại, thân thể lắc lư.
"Sao vậy?" Quan Chấn Ngôn vội vàng vịn hông của nàng, sợ tới mức
nín thở.
"Không có sao, chẳng qua là ngủ không ngon, cho nên đầu choáng
váng." Cô yếu ớt nói.
"Cùng anh về nhà nghỉ ngơi."
"Không cần, em còn muốn đi làm." Đỗ Nhược Đồng lắc đầu, rất kiên
trì.
"Trạng thái tệ như vậy, thân thể quan trọng nhất!" Quan Chấn Ngôn
không vui nói, kéo tay cô đi về phía trước.
Đỗ Nhược Đồng cố gắng di chuyển, lấy ra hơi sức cuối cùng, rốt cuộc
quật cường tính toán cùng hắn đối nghịch.
Nhìn hắn lo lắng, người không biết còn tưởng rằng cô bị bệnh gì khó
trị. Mà hắn đối với vật thay thế như cô, cũng quá nghiêm túc rồi,
hắn đối đãi La Gia Lệ chắc là tăng gấp bội!
"Chính anh còn không phải là ngày đêm điên đảo, bây giờ khí sắc của
anh so với em cũng không tốt hơn bao nhiêu." Đỗ Nhược Đồng lớn
tiếng phản bác hắn, hỗn loạn đè nén xuống lòng chua xót.
"Anh một đêm không ngủ là chuyện thường, cuộc sống làm việc và nghỉ
ngơi của em bình thường, một đêm không ngủ liền hoa mắt rồi, anh
làm sao có thể để em tùy hứng như vậy được." Quan Chấn Ngôn mím
chặt môi, kiên trì không buông tay.
"Nếu như lời của anh nói trước hai ngày, em sẽ vì anh làm trâu làm
ngựa. Nhưng bây giờ anh nói gì, đều khiến cho em cảm thấy châm
chọc. Anh yêu thích em, không do bề ngoài em tương tự như La Gia Lệ
sao?" Cô không muốn giấu giếm địch ý của mình đối với La Gia Lệ, cô
cũng không ngại cho hắn biết cô có bao nhiêu khó chịu. Dù sao, cô
cũng bỏ cuộc.
"Cho anh một chút thời gian giải thích." Quan Chấn Ngôn giữ chặt
vai cô, trầm giọng nói.
"Em không muốn nghe lý do anh biện minh. Nếu như anh cùng La Gia
Lệ, thật không có gì, ngày hôm qua anh có thể nói rõ, không nên kéo
dài tới hôm nay."
"Người kiêu ngạo làm sao có thể nói vứt liền vứt, anh cần thời
gian!" Hắn rống to ra tiếng, khuôn mặt trắng nõn từ trước đến giờ
ửng hồng.
"Nói thật còn cần vứt bỏ kiêu ngạo sao?" Cô không hiểu.
"Muốn anh trước mặt em tỏ tình là đã thích em nhiều năm, làm sao có
thể không cần vứt bỏ kiêu ngạo! Anh cũng sợ bị cự tuyệt chứ!" Quan
Chấn Ngôn bỗng dưng gầm nhẹ ra tiếng, cặp mắt trợn to giống chuông
đồng.
Đỗ Nhược Đồng ngây người như phỗng nhìn hắn, nhịp tim nhanh khiến
cho cô thở không nổi. Hắn nói… Hắn nói…
Hắn nói hắn đã thích cô nhiều năm rồi !
Quan Chấn Ngôn hơi nhếch môi, khó khăn nuốt xuống vài hớp nước
miếng, cổ họng khô cạn nhưng vẫn là không thốt nên lời. Phản ứng
của cô tại sao giống như là bị kinh sợ vậy?
Hắn cho là cô biết—— nếu như cô thật thích hắn, không nên là loại
phản ứng này a!
"Không thể nào…" Cô lẩm bẩm nói nhỏ lấy, cảm thấy đầu lại bất
tỉnh.
Hai đầu gối Đỗ Nhược Đồng mềm nhũn, thân thể mới thoáng một cái,
liền bị hắn tiếp được, thuận thế đổ vào trong ngực của hắn.
Quan Chấn Ngôn đỡ cô ngồi vào hai chiếc ghế trước tiệm hoa, nhìn bộ
dạng suy yếu của cô dựa vào trước ngực hắn , cả trái tim hắn cũng
nhói lên.
Bất cứ giá nào, bất kể phản ứng của cô là cái gì, dù sao, hắn cũng
muốn bảo vệ cô, chắc là sẽ không thay đổi!
"Em không phải nghe lầm?" Cô tự lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn lấy
hắn.
"Em không có nghe lầm, anh… từ lúc đại học, đã chú ý tới em." Hắn
nâng cằm cô lên, gằn từng chữ.
"Anh ——" một tầng ửng đỏ hiện lên trên gò má của Đỗ Nhược Đồng,
cũng thừa dịp cô chưa chuẩn bị mà nghịch ngợm bay vào trong mắt cô,
hại cô bởi vì sợ nước mắt rớt xuống, mà ngay cả lời đều nói hết
không xong.
"Em thật sự cho rằng bởi vì nhu cầu cho nên anh mới tìm em thân cận
sao? Em cho là lời La Gia Lệ đúng sao, bởi vì em lớn lên giống cô
ấy, cho nên anh mới cưới em vào cửa sao? Sai lầm rồi, anh là tìm
bóng dáng của em trên người La Gia Lệ, cho nên mới cùng cô ấy ở một
chỗ ." Quan Chấn Ngôn không hề chớp mắt nhìn thẳng cô, ánh mắt
chuyên chú chui thẳng vào trong lòng của cô.
"Em không tin."
"Năm thứ nhất đại học, em tham gia xã đoàn phụ đạo việc học tập cho
trẻ em , môn cầu lông cùng bóng bàn em đánh rất tốt, đại diện cho
trường học tham gia thi đấu. Em đã từng tham gia cuộc biện luận của
anh, cùng học tỷ tham gia bữa tiệc sinh nhật của anh."
Hả! Thì ra là hắn thật sự chú ý tới cô. Nội tâm Đỗ Nhược Đồng nhất
thời xông lên một cỗ cảm giác kích động lâng lâng .
"Vậy anh khi đó sao không theo đuổi em?"
"Anh không theo đuổi con gái, lần đầu theo đuổi, chỉ cho phép thành
công không cho phép thất bại, cho nên, anh một mực chú ý đến sở
thích của em.Anh vốn định ở buổi dạ tiệc trước khi tốt nghiệp mời
em làm bạn nhảy, ai biết lại xảy ra tai nạn xe cộ thay đổi cuộc đời
anh." Khóe miệng của hắn không tự chủ được co quắp.
"Bởi vì tai nạn xe cộ kia, kích phát tiềm năng của anh, thành tựu
cùng sự nghiệp của anh lớn hơn, em không cảm thấy như vậy có cái gì
không tốt." Đỗ Nhược Đồng vững vàng cầm lấy tay hắn, không cho hắn
lại lâm vào mặt trái trong ý tưởng.
"Sau đó lại cưới em, đúng là không có gì không xong."
"Cho nên, anh chọn trúng em thân cận hay sao?"
"Đúng, bởi vì anh phát hiện tài vụ của gia tộc em xảy ra vấn đề,
nhu cầu tiền bạc cấp bách. Anh quyết định nếu như ra tay lúc đó anh
sẽ thắng lớn. Dĩ nhiên, anh đủ hạnh phúc —— em vẫn chưa cưới ai."
Hắn vững vàng cầm lấy tay cô, không chớp mắt nhìn cô.
"Anh không phải sẽ tìm người điều tra em chứ?" Cô khẩn trương nuốt
một ngụm nước miếng.
"Đúng." Nếu quyết định mở miệng thổ lộ, Quan Chấn Ngôn không nghĩ
có gì giấu giếm."Sau khi em tốt nghiệp, làm thư kí cho công ty xây
dựng của nhà, ngày nghỉ xen chương trình học kéo dài hơn nhiều năm.
Em thích đồ trang sức bằng ngọc trai, cũng đã từng mẹ em tham gia
một bữa tiệc buổi tối nên mới bị tạp chí chụp hình. . . . .
."
Đỗ Nhược Đồng xoắn đôi tay, càng nghe càng không được tự
nhiên.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Trong quan hệ của hai người, cô vẫn cho là mình để ý nhiều đến đối
phương nhất, hiện tại mới đột nhiên phát hiện ra, thì ra hắn mới là
người… Đối với cô mà nói, chuyện này thực sự quá sốc.
Sốc đến nỗi cô cảm giác sinh ra tội lỗi với hắn, làm như cô ít
thương hắn một chút, tựa như sẽ thật xin lỗi hắn nhiều năm chuyên
tâm như vậy.
"Đại học năm thứ tư, em có kết giao bạn trai. Chỉ là, bởi vì cái
tên kia cố cố gắng đưa em về nhà, giở trò với em, cho nên bị loại
bỏ. Gia đình của em đối với cái tin tức bát quái này, cơ hồ không
giữ lại chút nào mà nói cho thám tử anh thuê biết hết….."
"Ngừng, không nên nói nữa ——" Đỗ Nhược Đồng hốt hoảng lắc đầu, kích
động níu lấy ống tay áo của hắn."Như vậy rất kinh khủng!"
Sắc mặt Quan Chấn Ngôn buồn bã biến đổi.
"Rất xin lỗi để cho em cảm thấy kinh khủng." Hắn mím môi lại, bỗng
dưng xoay mặt đi.
Đỗ Nhược Đồng vừa buồn cười vừa tức giận nhìn gò má cao ngạo của
hắn, người đàn ông này kiêu ngạo thật đúng là không tha cho một
chút thất vọng nào.
"Em không phải là không cảm động, chẳng qua là cuộc sống ở trong
lúc vô tình bị người ta tỉ mỉ mị đi điều tra, trong lòng làm sao có
thể không sợ hãi đây? Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không được tự
nhiên đi, có đúng hay không?" Đỗ Nhược Đồng xoay mặt của hắn,
nghiêm túc nhìn hắn.
Quan Chấn Ngôn không muốn lên tiếng.
"Anh không nói chuyện, em đoán không ra ý nghĩ của anh. Em không
thích cảm giác này - " Đỗ Nhược Đồng nhíu mày, khuôn mặt càng gần
hắn.
"Anh thừa nhận phương thức anh hỏi thăm tin tức của em cũng không
bình thường cho lắm, nhưng anh chỉ muốn xác định, sau nhiều năm, em
vẫn là người trong cảm nhận của anh. Dù sao sau khi anh và La Gia
Lệ chia tay, tín nhiệm của anh đối với phụ nữ chỉ có giảm chứ không
có tăng." Hắn trầm giọng nói, chân mày run sợ cho biết hắn đang
không vui bên trong.
"Trong cảm nhận của anh?" Cô nháy mắt, tò mò hỏi.
"Đúng, em vĩnh viễn là người khiến anh động lòng."
"Em muốn. . . Đó là bởi vì sau tai nạn xe cộ, không hề đến gần mọi
người nữa, cho nên, ở trong lòng anh em mới có một hình tượng đẹp
như vậy." Đỗ Nhược Đồng cắn môi, bởi vì bị cảm thấy hoàn mỹ mà
không thoải mái.
"Có lẽ vậy. Nhưng sự thật chứng minh ánh mắt của anh không hề sai."
đầu ngón tay Quan Chấn Ngôn phớt qua gương mặt cô, môi mỏng nâng
lên một nụ cười nhạt, cúi đầu liếc cô."Em chính là người mà anh
muốn."
Đỗ Nhược Đồng nhếch nhác tránh đôi mắt đen đắc nhân tâm (được lòng
người) khiến cô dễ bị tâm hoảng ý loạn.
Bị anh để ý, dĩ nhiên rất tốt. Nhưng một người đem toàn bộ hạnh
phúc cùng hi vọng đều đặt ở trên người mình thì người yêu thay đổi
phải có trách nhiệm trọng đại rồi.
"Em. . ." Cô cố gắng khiến cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn,
nhưng bởi vì quá thấp thỏm mà nói không ra nửa câu .
Cô vợ bé nhỏ của hắn lại xấu hổ đến nói không ra lời ! Nụ cười Quan
Chấn Ngôn càng lúc càng sâu, nâng cằm của cô nói: "Chúng ta về nhà
bàn lại."
"Anh trở về trước đi, anh quên em còn phải đi làm sao?" Cô dịu dàng
nói.
Quan Chấn Ngôn mới cười xong, nhất thời biến mất không còn dấu vết,
nhiệt độ trên mặt chợt giảm xuống.
"Em còn muốn làm việc cái gì? Em bây giờ phải là về nhà ngủ một
giấc." Quan Chấn Ngôn nói như chém đinh chặt sắt bác bỏ lời của
cô.
Đỗ Nhược Đồng sờ gương mặt hắn, lúc này cuối cùng cũng rõ ràng tại
sao cô không làm bất cứ điều gì để dễ dàng đồng ý đi về nhà với
hắn.
Hắn thông minh hơn người, nhiều chuyện có thể như hắn tính. Nhưng
cô là người, không phải là đồ vật, hắn không thể nào làm chủ tâm
tình cùng ý tưởng của cô. Vì vậy, hắn luôn là dễ dàng ở trước mặt
cô biểu hiện hỉ nộ vô thường.
Điểm này, hắn phải đổi! Nếu không, bọn họ vĩnh viễn sẽ có tranh
chấp.
"Em đã từng nói, em muốn một quan hệ công bằng cùng tôn trọng. Anh
quá để ý em, để ý đến ngay cả ý tưởng trong đầu em anh cũng muốn
quấy nhiễu. Em không thích anh như vậy - " Đỗ Nhược Đồng thẳng thắn
nói, ánh mắt như nước nhìn hắn.
Quan Chấn Ngôn chìm trong ánh mắt cố chấp của cô, hắn dùng lực làm
mấy lần hít sâu, không cho phép mình mở miệng phản bác cô.
"Hiện tại, em có thể đi làm không?"
" Nếu như em cảm thấy mình đủ thể lực để chống đỡ được, thì em đi
làm đi." Hắn nói.
"Rất tốt." Đỗ Nhược Đồng tán thưởng cho hắn một nụ cười. Mặc dù cảm
thấy phía trước còn có trận đánh ác liệt, nhưng hắn nguyện ý tôn
trọng ý kiến của cô, là bắt đầu tốt.
"Nhược Đồng, sao hôm nay tới sớm như vậy?" Một người mặc áo sơ mi
màu be rộng, tóc dài tùy ý ghim lên, đi tới, cắt đứt cuộc nói
chuyện của bọn họ.
"Lưu lão sư, hcào buổi sáng." Đỗ Nhược Đồng xoay người, trên mặt
giương ra một nụ cười lễ phép yếu ớt.
Quan Chấn Ngôn nhìn nụ cười yếu ớt trên mặt cô, trong lòng tương
đối không có cảm giác. Cô có cần thiết đối với Lưu Đạo Minh cười
đến ngọt ngào như vậy không?
"Ừ, vị này là?" Lưu Đạo Minh tò mò hỏi.
"Anh ấy là chồng của tôi, Quan Chấn Ngôn." Đỗ Nhược Đồng nói.
Quan Chấn Ngôn nghiêm túc hơi bớt giận, chủ động đưa tay bắt tay
đối phương.
"Xin chào." Lưu Đạo Minh bắt tay, cũng đang đồng thời đối với cánh
tay Quan Chấn thấp giọng hô ra tiếng."Vết thương trên cánh tay anh
có vẻ nghiêm trọng, không sao chứ."
Đỗ Nhược Đồng cứng cả người, cô dựa gần vào Quan Chấn Ngôn, cầm bàn
tay của hắn, khích lệ hắn.
"Cánh tay của tôi không sao." Quan Chấn Ngôn cầm bàn tay cô, mặt
không thay đổi nói.
"Không có việc gì là tốt, có thể sống là điều qua trọng nhất ." Lưu
Đạo Minh cười nói xong, liền xoay người tiến lên kéo cửa sắt
ra.
Đỗ Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm, ngửa đầu cười với Quan Chấn
Ngôn.
Quan Chấn Ngôn vỗ vỗ đầu cô, bày tỏ hắn biết được sự lo lắng của
cô.
"Em muốn đi vào đi làm." Cô nói với Quan Chấn Ngôn.
"Nhược Đồng, mau vào giúp ta pha một bình cà phê." Lưu Đạo Minh
kêu.
Quan Chấn Ngôn nghe vậy, ánh mắt thu lại, đường cong trên mặt bắt
đầu thay đổi , vô cùng căng thẳng. Tại sao Lưu Đạo Minh muốn cô pha
cà phê, việc chỉ chuyên thuộc về quyền lợi của hắn.
"Không cho tức giận. Em tới đây là học kỹ năng trang trí. Lão sư
muốn em làm cái gì thì phải làm vậy." Tay Đỗ Nhược Đồng dán sát vào
mặt của hắn, lập tức đoán được ý nghĩ lúc này của hắn.
Cô nghĩ, giữa bọn họ còn có một đoạn đường phải đi. Không phải cô
đi về phía hắn, mà là hắn phải tự mình đi tới bên người cô!
Biết rõ cô đang ngắm nhìn hắn, nhưng tâm tình Quan Chấn Ngôn cực kì
kém không nghĩ đáp lại. Hắn ngay lập tức xoay mặt, chuyển hướng
nhìn phương xa.
"Em cùng Lưu lão sư chẳng qua thuần túy là công việc, em coi anh ấy
là anh trai mà tôn trọng." Biết hắn tồn tại cảm giác không an toàn,
thế là cô lại bổ sung thêm một câu.
"Anh hiểu rõ, em thưởng thức tài hoa của hắn." Quan Chấn Ngôn châm
chọc nâng lên khóe môi, nụ cười lại chưa từng đạt tới trong
mắt.
Đỗ Nhược Đồng nhăn lại mày, nắm chặt quả đấm. Cô nên làm như thế
nào để hắn từ bỏ tật xấu không tự tin này? Hắn nhất định phải có
lòng tin đối với mình, quan hệ hôn nhân của hai người bọn họ mới
bình thường.
"Quan Chấn Ngôn, làm ơn nhìn mắt của em ." Cô nhấn mạnh, không vui
nói nhỏ.
"Em làm đến ế chiều, có đúng hay không? Buổi trưa anh đến đón em."
Quan Chấn Ngôn cúi đầu nhìn cô, đưa tay muốn ôm hông cô.
"Hôm nay em phải làm đến chiều." Cô lui lại một bước, thoát khỏi
phạm vi hắn có thể ôm lấy.
Cô kéo dài khoảng cách, để cho ánh mắt hắn rét lạnh, lạnh giọng ra
lệnh: "Năm giờ anh đến chở em về nhà."
Đỗ Nhược Đồng nhìn tư thái rắn rỏi không thỏa hiệp của hắn, khuôn
mặt nhỏ nhắn trắng nõn bỗng tức giận.
Caí tên ngốc này này, nên có người nói cho hắn biết, giới tuyến
"quan tâm" cùng"can dự" nên dùng ở thời điểm nào. Trái đất không
xoay xung quanh hắn, là hắn nên đi vào thế giới thực.
"Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn bữa tối nhưng em không về nhà cùng
anh."
"Em nói cái gì? !" Quan Chấn Ngôn tiến lên một bước, muốn nhéo vào
ngực cô.
"Bữa tối chúng ta bàn lại, em đi vào làm trước đây." Khi hắn bước
tới không kịp ngăn cản, Đỗ Nhược Đồng trốn vào trong tiệm
hoa.
Cô nghĩ, hắn cần có thời gian để yên tĩnh một chút! "Lưu lão sư,
nếu như không có chuyện gì nữa, tôi tan việc trước. " Đỗ Nhược Đồng
đứng ở trước mặt Lưu Đạo Minh, nhẹ nói.
Lưu Đạo Minh ngẩng đầu lên từ một cành cây ngô đồng,một lát sau mới
kinh ngạc nhìn cô, từ thế giới hoa cỏ phục hồi lại tinh thần.
"Phải về à?" Lưu Đạo Minh đột nhiên nhảy lên."Đợi chút, tôi lấy đồ
cho cô."
"Được." Đỗ Nhược Đồng đứng tại chỗ chờ, không nhịn được lại đem
điện thoại di động ra xác định lần nữa xem có cuộc gọi nào gọi tới
không.
Cả ngày nay, Quan Chấn Ngôn cũng không liên lạc với cô, ngược lại
Quan Ngữ lại gọi điện hỏi xem tình hình của bọn họ thế nào.
Quan Chấn Ngôn không có ý định để ý đến cô sao? Đây là điều cô lo
lắng nhất.
Cô hi vọng hắn có thể vì cô mà thay đổi cuộc sống của hắn, bởi vì
cô hi vọng hắn có thể thật lòng vui vẻ. Nhưng cô lo lắng hơn cả là
tự ái của hắn mạnh như vậy, có thể không theo kịp suy nghĩ của cô,
cũng bởi vì bị từ chối mà quay đầu đi.
Cô có nên gọi điện thoại cho hắn hay không? Đỗ Nhược Đồng cầm điện
thoại di động, cắn môi, nhìn ảnh chụp chung của hắn và cô.
"Nhược Đồng, cầm đi!" Lưu Đạo Minh giao cho cô một quả cầu pha lê
bằng nửa lòng bàn tay ."Đây là chồng thân ái của cô đặt hàng tôi
đưa cho cô"
Đỗ Nhược Đồng nhìn quả cầu thủy tinh trong tay, không thể nói ra
một câu nào.
Bên trong nửa quả cầu thủy tinh ( Ngư: ta nghĩ quả cầu này có hình
bán nguyệt. Di: không phải đâu mụi -,- Quả cầu này chia một nửa ra
để trang trí đó J) trang trí một nhánh hoa anh đào và mấy viên trên
ngọc trai xinh đẹp. Điều quan trọng là, hình dáng gốc hoa anh đào
cùng hình dáng cây hoa hải đường ở phòng khách mà cô trang trí quả
thật giống nhau như đúc.
"Lão sư. . . . . . tác phẩm của tôi. . . . . ." Khóm hoa hải đường
đã hết.
"Tôi biết, cái này giống cách trang trí cây hoa hải đường ở nhà của
cô, có đúng hay không? Đó là đương nhiên, bởi vì tôi làm theo những
bức ảnh mà chồng cô đưa tới, máy móc nhìn hình mà làm."
Đỗ Nhược Đồng nhìn nhánh hoa anh đào trong quả cầu, kích động đến
nỗi mặt ửng hồng. Quan Chấn ngôn vì tác phẩm nghệ thuật của cô mà
chụp hình lại, thật ra thì hắn rất để ý đến cô.
"Hắn gọi điện thoại tới phiền toái ngài vì tôi làm như vây
sao?"
"Đúng vậy, quà tặng lớn đó." Lưu Đạo Minh thành thật mà nói: "Chỉ
là, hoa hải đường đã hết, cho nên tôi dùng hoa anh đào để thay thế.
Hơn nữa, vì một ít khoảng cách đoạn nghiêng đó, tôi xem ít nhất
phải cần 200 cây hoa anh đào, tìm đến nỗi đầu tôi cũng muốn đau
rồi"
"Tạ ơn lão sư." Đỗ Nhược Đồng cúi mình vái chào, hốc mắt đỏ ửng.
Quan Chấn Ngôn biết, buổi sáng cô không vui khi hắn có thái độ địch
ý với lão sư, cho nên đặc biệt dùng phương thức như thế tới nói xin
lỗi a.
"Đừng cám ơn tôi, cám ơn chồng của cô đó. Đã kết hôn, còn lãng mạn
như vậy, thật là khó có được. Cô cũng biết chúng ta trêu hoa ghẹo
nguyệt coi trọng nhất là cảm giác." Lưu Đạo Minh cười nói, chỉ chỉ
phía sau cô."Tan ca đi, chồng của cô đã ở cửa chờ cô rồi."
Đỗ Nhược Đồng nhìn ra ngoài, Quan Chấn Ngôn đang đi ra từ xe. Trong
lòng cô vui mừng, cẩn thận từng li từng tí bưng lấy quả cầu, chạy
bước chậm ra ngoài.
Ngoài cửa Quan Chấn Ngôn mặc bộ tây trang Ainger ưu nhã phù hợp với
món đồ của hắn mà tuần trước cô đi mua cùng hắn.
Cô biết hắn không vui vẻ cho lắm bởi vì lông mày của hắn nhăn lại,
nhưng hắn không từ bỏ quan hệ của bọn họ, hắn còn tới đón cô. Vì
vậy, cô kiên định muốn đem sự tự tin của hắn kéo ra khỏi hố.
"Cám ơn anh đã tặng cho em tặng cho em cái này, em rất thích. Chúng
ta đi đâu ăn tối đây? Em đói quá." Cô nhón chân lên, ấn trên má hắn
một nụ hôn.
"Lên xe rồi nói tiếp." Sắc mặt nghiêm nghị của Quan Chấn Ngôn đến
lúc này trở nên nhu hòa hơn, hắn mở cửa xe, để cho cô ngồi vào
trước.
Cô cẩn thận từng li từng tý đặt bồn hoa lên bệ của xe hơi, rồi mới
cười khanh khách, quay người lại, chủ động dựa vào hắn.
Quan Chấn Ngôn nhíu mày, không hiểu ý nghĩ của cô, lại không từ
chối để cho bàn tay nhỏ bé cầm tay hắn.
Nếu như cô không muốn cùng hắn cùng nhau trở về nhà, thì tại sao
lại như chim nhỏ nép vào người hắn, dựa vào hắn.
"Em muốn đi đâu ăn cơm?"
"Đến Ngô Chao Thọ, có được hay không? Em thích món cay Tứ Xuyên ở
đó."
"Ngon lắm sao?" Hắn đối với quán ăn cũng không có ấn tượng
lắm.
"Cũng khá được." Ánh mắt trong sáng đầy mong đợi của Đỗ Nhược Đồng
nhìn hắn.
"Em thích là tốt rồi." Quan Chấn Ngôn nói, miễn cưỡng nhếch khóe
miệng.
Đỗ Nhược Đồng nghiêng thân nói cặn kẽ địa chỉ với Vương thúc xong,
lại dựa trở về trong ngực hắn, ngửa đầu nhìn hắn.
"Em biết rõ bây giờ anh có một đống vấn đề muốn hỏi em, hãy đặt câu
hỏi đi."
"Tại sao không về nhà cùng anh?" Hắn nhíu mày, trực tiếp hỏi.
"Anh nghĩ là tại sao em lại không muốn trở về nhà?" Cô hỏi ngược
lại.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô, thấp giọng nguyền rủa một tiếng.
Bây giờ cô đang gây khó khăn cho hắn sao?
Quan Chấn Ngôn từ từ tăng tấm kính đen giữa ghế lái và lưng ghế
lên, hắn nghiêng người bắt được hai vai cô, tròng mắt đen sắc bén
nhìn thẳng mắt cô.
"Em thật sự không còn suy nghĩ chuyện của La Gia Lệ chứ? Anh không
phải đã giải thích rõ sao?" Hắn gầm nhẹ.
"Em tin tưởng anh."
"Vậy em còn nghi ngờ cái gì? Tại sao không về nhà cùng anh?" Mặt
hắn nghiêm lại, trong mắt thoáng ra tia không vui.
Đỗ Nhược Đồng giữ lấy mặt hắn, nghiêm trang nói: "Bởi vì một khi em
về nhà, anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi chính mình."
"Lời của em có ý gì?" Quan Chấn Ngôn bị cô làm cho khờ khạo, không
hiểu trong đầu của cô, rốt cuộc giấu bao nhiêu ý tưởng cổ quái. Hắn
đã vì cô mà thay đổi rất nhiều, không phải sao?
"Một tháng anh đến công ty một lần, 99% thời gian là xử lý công
việc, luôn một mình ở trong thư phòng. Người trong nhà coi anh là
quốc vương, không ai dám ồn ào, cũng sẽ không đi ra khỏi thế giới
của anh. Cho nên, chẳng những em không trở về nhà, hơn nữa - " Đỗ
Nhược Đồng hít một hơi thật sâu, nghiêm túc đưa mắt nhìn mắt của
hắn, nói: "Em còn hi vọng anh có thể cùng em chuyển ra ngoài một
thời gian ngắn."
Quan Chấn Ngôn nhìn khuôn mặt nghiêm chỉnh nhỏ nhắn của cô, trong
lòng lại phiền não. Tại sao cố cứ khăng khắng muốn kéo hắn vào đám
đông? Như bây giờ có gì không tốt!
"Em cho rằng chuyển ra ngoài sẽ thay đổi được anh?" Hắn cười
nhạt.
"Em chỉ hy vọng cuộc sống của anh cùng những người bình thường
giống nhau." Đỗ Nhược Đồng nhìn thân thể đột nhiên chấn động của
hắn, cô cầm chặt bàn tay nắm thành quyền của hắn, vuốt ve trấn
an.
"Anh đừng kích động, bây giờ em thử lấy thái độ tự nhiên nhất cùng
anh chung đụng. Ở nhà, không ai dám ở trước mặt anh nhắc đến hai từ
『 bình thường 』, đúng không? Ở trong mắt mọi người, anh cùng người
bình thường cũng không có gì khác nhau." Cô dịu dàng nói.
"Cho nên, bây giờ là em đang chỉ trong lòng anh không bình thường
sao?" Hắn hất tay của cô ra, cắn răng nghiện lợi nói.
"Không cần giống như con nhím luôn phản bác mỗi câu nói của em,ít
nhất buổi sáng anh đối mặt với Lưu lão sư, cũng không tốt"
"Chỉ vì buổi sáng anh hi vọng chú ý đến thân thể, không muốn em đi
làm, em liền đem anh xếp vào loại nam nhân muốn sở hữu, hạn chế
hành động của em!" Khuôn mặt hắn xanh mét, ngắt lời cô.
"Anh toàn tự quyết định! Anh không tin tưởng em cùng lão sư chẳng
qua là quan hệ bằng bè đơn thuần, anh cũng không tin tưởng em thật
sự thích anh. Bởi vì anh đối với mình không có lòng tin, anh không
tin tưởng mình cũng có một phần quan hệ hôn nhân vĩnh cửu, cho nên
anh muốn nắm trong tay tất cả." Cô đem tất cả ý nghĩ trong lòng nói
ra khỏi miệng.
Mặc dù cô dùng một tay đẩy ngã, hậu quả đẩy trúng vết thương của
hắn, sẽ làm hắn đau, cô vẫn kiên trì muốn dẫn máu xấu trong nội tâm
của hắn chảy ra. Như vậy vết thương của hắn mới có cơ hội khỏi hẳn,
như vậy tương lai của bọn họ mới có thể khỏe mạnh mà đi được lâu
dài. Hắn cần cơ hội tiếp xúc cùng người khác thật nhiều, mà không
phải một mình hắn ở trong tòa thành
Đỗ Nhược Đồng kiên định nhìn hắn, không cho mình lùi bước dưới ánh
mắt hung ác của hắn.
"Em cho rằng mình là nhà tâm lý học sao? Muốn tìm lý do đẩy anh ra,
em có thể nói rõ!" Bỗng dưng Quan Chấn Ngôn mất khống chế gầm nhẹ
ra tiếng, bàn tay ôm chặt bả vai cô.
"Không phải em muốn tìm lý do đẩy anh ra, em muốn cho anh cơ hội để
chúng ta thân thiết hơn!" Cô đề cao giọng, bởi vì hắn cố chấp mà
hơi cáu.
"Anh nghe tới tất cả là một đống lời nói nhảm! Em đã là người thân
thiết nhất của anh!"
"Anh câm miệng cho em!" Vành mắt Đỗ Nhược Đồng hồng hồng, đưa tay
đảo qua môi hắn."Anh phát hiện ra không? Mỗi khi một chuyện không
như anh tính toán, tinh thần của anh sẽ biến đổi lớn, anh sẽ bắt
đầu hoài nghi anh có chỗ nào không tốt, có chỗ nào không "bình
thường" ? Nếu như anh không tin tưởng mình đáng giá để em yêu, vậy
em tại sao lại muốn đi yêu người không đáng giá để em yêu ?''
"Anh . .." Quan Chấn Ngôn nhìn nước mắt rơi trên khuôn mặt cô, hắn
nói không ra nửa chữ .
Hắn chọc cô khóc!
Mà điều càng làm cho hắn cảm thấy kinh hoàng luống cuống hơn là :
tất cả lời cô nói đều là sự thật.
Chỉ cần niềm vui, sự sung sướng của cô đều không xuất phát từ hắn,
trong lòng hắn run sợ mà cho rằng mình phải buông tha cô, hắn cũng
không có cách nào vui vẻ.
"Em có thể mặc kệ anh, tiếp tục cuộc sống giàu sang của thiếu phu
nhân. Em biết anh rất yêu em nhưng, anh vĩnh viễn đối với em không
có cảm giác an tâm. Anh cho rằng em thích nói những thứ kia để anh
tức giận sao? Em chỉ muốn anh có thể mỗi ngày đều vui vẻ thôi" nói
đến đây, Đỗ Nhược Đồng khóc không thành tiếng.