Sau đêm hôm đó, Đỗ Nhược Đống thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất
Đài Loan.
Quan Chấn Ngôn quan tâm cô, thích cô, ở cũng một chỗ với cô, ánh
mắt của hắn tuyệt sẽ không chuyển dời trên những người khác. Quan
Chấn Ngôn có thói quen ở nhà làm việc, thư phòng chính là nơi hắn
chỉ huy mọi việc, tất cả trang bị công nghệ cao, tất cả mọi thứ đều
đầy đủ. Bạch mẹ nói, khi bọn họ còn chưa kết hôn trước, hắn có thể
cả ngày ở trong thư phòng không ra một bước.
Nhưng, tình huống bây giờ thật khác.
Sau khi mà hắn vùi đầu vào trong máy tính làm hết mọi việc, hắn sẽ
đi qua phòng cô tìm cô nói chuyện. Thỉnh thoảng, Chấn Ngôn phải ra
ngoài cùng người mua đàm phán, nhất định hắn sẽ gọi về hỏi thăm
cô.
Cho nên, lão yêu Quan Ngữ chế nhạo bọn họ như cặp trẻ em song sinh,
suốt ngày dính với nhau
Chỉ là, đối với Đỗ Nhược Đồng mà nói, chuyện khiến cô phấn chấn
cũng là —— Quan Chấn Ngôn nguyện ý ăn cơm cùng cô ở trong
nhà!
Cô biết kể từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, hắn sẽ không thường
xuất hiện ở trong nước.
Cô hiểu thay đổi như vậy, ý nghĩa lớn biết bao. Điều này đại biểu
Quan Chấn Ngôn đã từ từ mở thế giới nho nhỏ của hắn ra.
Thế là, Đỗ Nhược vì hắn thay đổi, tính tình như trẻ con.
Huống chi, việc mà Quan Chấn Ngôn làm chô cô, vĩnh viễn luôn vượt
ngoài dự liệu của cô
Hắn biết cô thích trang trí hoa cỏ, thế là liền nhờ các mối quan hệ
tìm cho cô một phần công việc —— để cho cô theo một thiết kế sư nổi
tiếng học tập.
Đỗ Nhược Đồng thường nghĩ, nếu cô hạnh phúc một chút nữa, chắc cô
sẽ phát điên lên mất
Chiều nay, cô vùi đầu vào trong thư phòng của hắn, cái gì cũng
không làm. Chính là nằm trên giường, chờ hắn trở lại.
Bên trong phòng máy điều hòa để 26 độ, sẽ không bị lạnh như
băng
Đỗ Nhược Đồng nhìn bộ quần áo ngủ cùng kiểu dáng màu xám tro trên
mép giường , khóe môi cô nâng lên, nhàn nhạt cười.
Cửa được mở ra.
Quan ChấnNgôn một thân tây trang đi vào, kiểu tóc vẫn chỉnh tề như
vừa lúc ra cửa, cẩn thận tỉ mỉ.
"Còn tưởng rằng hôm nay anh rất muộn mới trở về !" Đỗ Nhược Đồng từ
trên giường nhảy lên, giống như con chim nhỏ chạy đến chỗ hắn như
bay.
Quan Chấn Ngôn giang hai cánh tay, đón cô vào ngực. Người ngoài
thường gặp khuôn mặt lạnh như băng của hắn, ngay lúc hắn về nhà
nhìn thấy cô, khuôn mặt ấy liền biến mất.
Cô sẽ không biết, mỗi lần cô nhìn hắn, bộ dạng hắn đều kích động
như vậy, hắn sẽ thấy cảm động.
Quan Chấn Ngôn cúi đầu tìm kiếm đôi môi cô, mỗi lần về nhà đều tiến
hành nghi thức này
Đỗ Nhược Đồng mỉm cười, đưa tay quàng qua cổ hắn.
Đôi môi cọ sát lẫn nhau, nhiệt tình của hắn, dịu dàng của cô, hòa
vào thành tư thái triền miên, ảnh hưởng lẫn nhau. Nụ hôn của hắn
càng dịu dàng, mà cô đáp lại càng thêm nhiệt tình.
"Thế nào, sao không ngủ trước?" Hắn ngẩng đầu lên, phủ lấy hai gò
má phần hồng, dịu dàng hỏi.
"Mới chín rưỡi, sớm quá ! Hơn nữa hôm nay anh đã sớm đi ra ngoài,
không thấy anh, em không ngủ được." Huống chi, trước khi ngủ là
thời gian tâm sự của hai người, cô không muốn hi sinh.
Đỗ Nhược Đồng đưa tay cởi cúc áo sơ mi giúp hắn, hắn cởi cúc trên
tay áo tây trang, cởi bỏ trang phục, làm những điều này cô có cảm
giác như mình thực sự đã là một thê tử.
"Em không phải cũng bận rộn cả ngày sao? Anh nhớ hôm nay em muốn đi
tiệm Ôn Tuyền, đúng không?"Hắn xoa nhẹ tóc cô hỏi .
"Anh có muốn xem tác phẩm mới của ông chủ của em không?" Không đợi
hắn trả lời, cô kéo lấy tay của hắn đi tới bên sofa, lấy máy ảnh
ra, tự nhiên mà dựa ngồi bên cạnh hắn. Khi màn hình hiện lên là hoa
anh đào cùng rơm làm bình phong trong khu vườn Nhật Bản, tất cả mọi
người thở hổn hển, cảm giác như rơi vào thời gian và không gian cổ
xưa....
Quan Chấn Ngôn liếc mắt nhìn hình, lại có nhiều thời gian hơn dừng
ở khuôn mặt hớn hở của cô
"Lưu Đạo Minh thật rất có tài hoa, có đúng hay không?" Đỗ Nhược
Đồng đóng máy chụp hình, cười hỏi hắn.
"Ừ." Đây là lần thứ tư cô nhắc đến lão bản Lưu Đạo Minh có tài hoa
rồi. Quan Chấn Ngôn không chút tư vị nghĩ ngợi - hắn có phải là dẫn
sói vào nhà hay không?
"Hôm nay anh cùng chuyên gia kế toán đàm phán như thế nào rồi?" Cô
nhớ công ty bọn hắn bởi vì chuyện phân chia cổ phiếu, đấn tới nội
bộ cổ đông tranh cãi rất lớn. Ngay cả bọn họ dự định đi hưởng tuần
tuần trăng mật ở Zehder, cũng phải hoãn lại
"Ai, chồng em anh minh thần võ (uy phong sáng suốt), sẽ không làm
được sao?" Cô cười giả dạng mặt quỷ rất đáng yêu .
"Anh thừa nhận, anh buôn bán so với người khác thuận lợi hơn, nhưng
đó là bởi vì anh cố gắng nhiều gấp mấy lần người khác. Thời điểm
anh làm việc, tuyệt đối không cho phép có một chút tâm tư nào không
liên quan đến thị trường buôn bán." Hắn nói.
"So với bất luận kẻ nào, em càng hiểu anh có rất nhiều cố gắng .
Mỗi ngày anh đều bận đến nửa đêm canh ba, hoàn toàn không muốn hảo
hảo bảo trọng thân thể của mình. Có thể sớm một chút nghỉ ngơi, nên
sớm một chút nghỉ ngơi. . . . . ." Mặc dù hiện tại hắn không thức
đến sáng sớm mới có cảm giác buồn ngủ, nhưng là ba giờ sáng mới đi
ngủ, vẫn còn quá muộn.
Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn cô, hình ảnh cô cùng Lưu Đạo Minh trò
chuyện vui vẻ xẹt qua trong não hắn, trái tim bỗng chốc căng thẳng,
tròng mắt đen cũng theo đó trở nên lạnh hớn.
"Anh làm sao vậy? Chuyện gì không vui?" Đỗ Nhược Đồng bàn tay dán
lên gương mặt của hắn, dịu dàng hỏi.
"Em không phải sẽ thích Lưu Đạo Minh chứ?" Hắn trực tiếp hỏi, khẩn
trương hơi nhếch môi.
Đỗ Nhược Đồng mở to mắt, phốc một tiếng bật cười.
Ánh mắt hắn thoáng qua một tia chật vật, bỗng chốc quay mặt
đi.
"Anh ăn dấm chua nha." Cô không khách khí quay mặt hắn lại, dùng
cái trán nhẹ cụng lấy chán hắn."Làm sao em có thể tùy tùy tiện tiện
yêu người khác?"
Quan Chấn Ngôn nhìn ánh mắt mỉm cười của cô, đột nhiên ghen tị tự
tại của cô. Là cô quá tự tin hay vẫn là hắn lo lắng quá mức ?
"Em mới phải là người nên ghen chứ." Cô thở dài một hơi."Anh hãy
thành thật nói sau La bác sĩ, anh còn để tâm tới tình yêu
không?"
"Anh cũng không ngốc đến nỗi để ngã lần thứ hai? Sau lần đó, anh
liền không nói đến chuyện tình cảm, cho đến khi gặp em." Hắn mặc
cho cô dựa vào trong khuỷu tay của hắn, coi hắn như gối đầu mà dựa
lấy.
"Anh không nói chuyện tình cảm thì tại sao muốn kết hôn?"
"Bởi vì anh muốn có con." Trên thực tế"Cái hắn muốn vẫn là cô!
Nhưng hắn không muốn cho cô biết hắn đối với cô có quá nhiều dụng
tâm. Hắn quá quan tâm cô, quan tâm đến nổi không vì hắn quá cố chấp
mà sợ hãi.
"Vậy tại sao anh lại chọn em là mẹ của con anh? Đừng nói với em,
trước đây anh nói cái gì xinh đẹp, quen thuộc công việc xã giao,
hiểu biết lễ nghĩa !" Cô cảnh cáo mà lắc lắc ngón trỏ với
hắn.
"Có một lần, anh nằm mơ thấy ác mộng." Hắn giật giật khóe miệng,
giống như là cười khổ."Trong mộng, một mình anh ở trên một hành
lang dài thật lâu, thật lâu, anh vẫn lớn tiếng la lên, cũng không
có người trả lời anh. Cho nên, sau khi tỉnh lại, anh muốn có một
gia đình.
Bên cạnh có người, hoặc là tương đối sẽ không tịch mịch, cho nên
anh bắt đầu thân cận, mà bộ dáng của em chính là kiểu anh thích"
trên thực tế, hắn chỉ thân cận lần thứ nhất, đối tượng dĩ nhiên là
cô.
Đỗ Nhược Đồng nắm chặt lấy tay hắn, vừa nghĩ tới thời điểm không
giúp hắn, không có ai có thể cho hắn một cái ôm, cô cũng chỉ muốn
yêu hắn nhiều hơn, đền bù cho hắn để hắn đi qua sự trống
rỗng.
Thấy cô không có nói, thế là hắn tiếp tục nói: "Sau khi cùng em
thân cận, anh mới vừa thâu tóm được một ngân hàng, mà gia đình của
em cần tiền . Trong lòng anh nghĩ nếu cưới em, tính anh không muốn
đối với hôn nhân cuộc hôn nhân của mình phí tâm, dù sao chúng ta
đều theo như nhu cầu, cũng rất công bằng."
Đỗ Nhược Đồng nhíu mày, thủy mâu trong trẻo thẳng tắp nhìn
hắn.
"Đây chẳng qua là ý tưởng lúc đó của anh. Tình huống bây giờ khác
nhau rất lớn ,không phải sao? Ánh mắt của anh cực tốt, chọn trúng
em, không phải sao?" Quan Chấn Ngôn vuốt nhẹ tóc cô, cười nhạt với
cô.
Đỗ Nhược Đồng nhíu mày càng sâu hơn, bỗng dưng cô rùng mình một
cái, chợt tiến lên ôm cổ hắn. Thân thể hắn cứng đờ một giây, nhưng
bởi vì những ngày qua hắn cũng quen với chỉ làm nũng tựa như mờ ám
của cô, cũng liền từ từ thư giãn xuống.
"Thế nào?" Hắn vỗ nhẹ lấy lưng cô..
"Em đột nhiên cảm thấy thật là đáng sợ. Nếu như mà em không có vì
đoạn hôn nhân này mà nỗ lực, giữa chúng ta cả đời cũng sẽ giống như
người xa lạ." Cô đem hắn ôm chặt hơn.
"Hoặc là, anh có dự kiến trước, anh hiểu rõ em sẽ đánh vỡ tầng băng
mỏng này, cho nên mới cưới em về nhà ." Hắn như có điều suy nghĩ
nhìn cô ở trong ngực.
"Em không tin anh biết trước ! Thỉnh thoảng khích lệ em một cái,
lại không cái gì không tốt. Rõ ràng cũng là bởi vì em rất cố gắng,
mới tạo ra mối nhân duyên tốt này"
Reng reng. . . . . . Bên trong phòng tiếng điện thoại vang lên, cắt
đứt lời nói Đỗ Nhược Đồng.
"Uy." Đỗ Nhược Đồng hơi nghiêng thân, nhấn phím điện thoại
nghe
"Nhược Đồng, mẹ cháu tới chơi." Bạch mẹ nói.
"À? !" Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc nhìn Quan Chấn Ngôn một cái."Cháu
biết rồi, cám ơn."
"Sao mẹ em lại chọn thời gian này tới?" Quan Chấn liếc mắt nhìn
đồng hồ báo thức - mười giờ.
"Em cũng cảm thấy kì quái, em đi xuống trước, anh không nhất định
phải xuống." Cô biết Quan Chấn Ngôn đối với mẹ cô không thèm nói
nhiều nửa câu
"Anh tắm trước, lập tức đi xuống." Quan Chấn Ngôn kéo cô đứng
dậy.
Đỗ Nhược Đồng ngửa đầu đối với hắn cười một tiếng."Vậy em ở dưới
lầu chờ anh." Chẳng qua là, cô mới đi tới cửa hai bước, liền lại bị
kéo vào trong ngực hắn.
"Mẹ em sẽ không ý nghĩ kỳ lạ chứ, lại muốn gả em cho nam nhân giàu
hơn thôi" Hắn dùng cằm để lên đầu cô, hô hấp có chút dồn dập.
Đỗ Nhược Đồng mở to mắt, hoàn toàn không có cách nào tin tưởng hắn
luôn luôn thông minh như vậy, thế nhưng lại nói ra lời nói càn
này.
Quan Chấn Ngôn không được tự nhiên hạ cổ họng, bên tai bốc lên một
tầng khí nóng.
"A. . . . . ." Đỗ Nhược Đồng cười ngọt ngào ra tiếng, nhón chân lên
cắn cằm của hắn.
Đầu tiên là Lưu Đạo Minh, hiện tại vừa cái nam nhân khác giả tưởng
, thì ra cô khiến cho hắn có nhiều bất an.
"Đứa ngốc, em đã gả cho anh, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không tái giá
cho những người khác, hiểu không?" Đỗ Nhược Đồng nhìn kỹ mắt hắn,
còn giơ cao tay phải lên thề
Quan Chấn Ngôn nặn ra nụ cười, nhưng vẫn không cách nào xóa đi vẻ
thoải mái trong tim.
Cô giống như một suối nước, làm dịu tâm linh của hắn. Nhưng là, vô
luận hắn như thế nào khép chặt lại bàn tay muốn giữ lại suối nước,
nước vẫn từ ngón tay hắn chảy ra
Hắn biết suối nước sẽ không di chuyển, nhưng hắn vẫn không nhịn
được sợ hãi những người khác cũng mơ ước muốn một ly nước
suối.
Đỗ Nhược Đồng ngắm nhìn lông mi hắn nhăn lại, cô có chút lo
lắng.
"Thế nào?" Cô ôm lấy mặt của hắn, dịu dàng hỏi.
"Không sao. Mau đi đi, đừng làm cho mẹ em đợi quá lâu." Quan Chấn
Ngôn cầm lấy tay của cô đi tới cửa, thúc giục cô xuống lầu.
Hắn đứng ở cửa phòng, đợi bóng lưng của cô biến mất sau tầm mắt cô,
hắn mới xoay người đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm.
Chẳng qua là, hắn mới bước vào phòng tắm, cả người liền lo âu , hắn
đang trong phòng tắm ven theo góc tường đi tới đi lui.
Mẹ của cô đến tột cùng là tới làm cái gì?
Mà hắn lại đang lo lắng mù quáng cái gì! Nếu như hắn lo lắng cô sẽ
bị điệu bộ của mẹ cô ảnh hưởng, lúc đầu hắn cũng không nên cưới cô
a!
Huống chi, hiện tại tình cảm của bọ họ rất thân mật, hắn vẫn còn lo
lắng cái gì đây? Hắn là đối với chính mình không tin tưởng sao? Còn
sợ hãi có thể sẽ mất đi cô?
Đột nhiên Quan Chấn Ngôn dừng lại hành động đi đi lại lại, hắn
quyết định ——
"Mẹ, mẹ tới đây sao không gọi điện trước?"
Đỗ Nhược Đồng đi vào trong phòng khách, thấp giọng nói.
"Mẹ nghĩ dù sao các con cũng không ngủ sớm như vậy, cho nên để tài
xế chở ta tới, dù sao cũng là thuận đường." Đỗ Giản Mỹ Tú vỗ vỗ bên
cạnh ghế sa lon, mặt nở nụ cười kêu."Tới ngồi bên cạnh mẹ
đây."
Đỗ Nhược Đồng theo lời ngồi bên cạnh bà, thần thái lại không chút
nào buông lỏng.
"Làm sao lại mặc áo ngủ như vậy, coi chừng Chấn Ngôn cảm thấy con
không nữ tính!" Đỗ Giản Mỹ Tú không cho là đúng nhìn ao màu xám tro
trên người nữ nhi, quần thì rộng thùng thình
"Cái này cùng áo của Chấn Ngôn giống nhau, chúng con cùng nhau
chọn."
"Không nghĩ tới tình cảm vợ chồng của các con lại mặn nồng như thế.
Chấn Ngôn đâu? mẹ muốn cám ơn nó đã tặng cho mẹ vòng tay." Đỗ Giản
Mỹ Tú lấm lét nhìn trái phải trong chốc lát.
"Anh ấy đang tắm, lập tức xuống."
"Nó không xuống cũng tốt, thấy mẹ lại không nói lời nào, âm trầm
giống như quỷ." Đỗ Giản Mỹ Tú hạ thấp giọng nói.
"Mẹ! Anh ấy không giỏi xã giao mà thôi. Lần gặp mẹ lúc trước, cũng
chưa có một lần thất lễ." Đỗ Nhược Đồng không vui sưng mặt
lên.
"Tốt lắm, tốt lắm, không nói những chuyện không vui kia. Bạn bè của
ba con là Mike từ nước Mỹ mới trở lại, nói muốn tìm con cùng ăn
cơm." Đỗ Giản Mỹ Tú cầm lấy tay cô, vòng tay Phỉ Thúy Quan Chấn đưa
đanh lấp lánh ánh sáng ở cổ tay.
Tâm Đỗ Nhược Đồng chợt lạnh, cuối cùng cũng biết mẫu thân tại sao
tới cửa bái phóng(kính cẩn,thăm hỏi). Bởi vì mẹ tự biết không có
cách nào ở trong điện thoại để cho cô có thể đáp ứng có mặt, cho
nên mới phải muốn đối mặt nói cùng cô.
"Mẹ, con không đi, con bây giờ đã kết hôn." Đỗ Nhược Đồng cự
tuyệt.
"Kết hôn cùng ăn cơm là hai chuyện khác nhau. Kết hôn, vẫn có thể
có bạn bè!" Đỗ Giản Mỹ Tú lấy lòng cười.
"Mẹ biết rõ Mike đối với con có ý tứ, làm sao mẹ còn nói những lời
như vậy? Mẹ lại nhận cái gì của Mike có phải hay không?" Cô hoài
nghi nhìn mẹ.
"Mike mang túi sách Hermes(1 hãng túi nổi tiếng) đến tặng mẹ, nói
phải đặt 1~2 năm mới có . Đó là tâm ý của nó, mẹ không nhận không
được ——"
"Mẹ, con không muốn nói những lời nói khó nghe." Đỗ Nhược Đồng
không khách khí cắt đứt lời nói của bà..., trực tiếp quay đầu
lại.
"Mẹ chỉ là muốn nghĩ tốt thầm nghĩ tìm con ra ngoài ăn cơm, con bày
cái sắc mặt gì cho mẹ xem, coi như mẹ thuận tiện tới hàn huyên với
con một chút, hai mẹ con tâm sự cũng không được sao?" Đỗ Giản Mỹ Tú
thấy nữ nhi lại muốn mở miệng dạy dỗ người, vội vàng thay đổi đề
tài, thần thần bí bí mà đối với cô nói: "Đúng rồi, tối mai có tiệc,
bác sĩ La Gia Lệ cũng sẽ đến."
"La Gia Lệ? Tại sao cô ấy cũng sẽ đến?" Đỗ Nhược Đồng hơi nhếch
môi, đối với cái tên đó vẫn thật là ghét.
"Cô ta cùng tiên sinh Mike là bạn học thời đại học." Đỗ Giản Mỹ Tú
lấm lét nhìn trái phải dưới, thấy bốn bề vắng lặng liền hạ thấp
giọng nói: "Mẹ nghe đám phụ nữ, bạn bè của mẹ nói, La Gia Lệ chung
quanh cùng con khoe khoang, cô ta cùng Quan Chấn Ngôn từng có một
đoạn tình, là cô ta không cần Quan Chấn Ngôn, hắn mới cưới con. Đây
là chuyện gì xảy ra?"
Đỗ Nhược Đồng đưa bàn tay đè ở dưới đùi, tránh cho mình nắm chặt
quả đấm."Tốt, tối mai con cùng đi với mẹ." Cô muốn đi gặp lại La
Gia Lệ. Cô sẽ không cho La Gia Lệ bất kì lời nói phỉ báng Quan Chấn
Ngôn, không có gì sánh kịp với hắn!
"Ai da, mẹ cũng biết con sẽ không làm mẹ thất vọng, buổi tối, Mike
nhất định sẽ thật cao hứng . Tên kia không lấy được con nhưng vẫn
không tù bỏ ý định, không có có việc gì liền hỏi thăm tin tức của
con ——" Đỗ Giản Mỹ Tú vừa mở miệng, không nhịn được liền giương cao
âm lượng.
"Mẹ! Con đáp ứng đi với mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không thích nghe
những thứ này."
Đỗ Giản Mỹ Tú im bặt, nụ cười đột nhiên cứng ở trên mặt.
Khuôn mặt Quan Chấn Ngôn âm trầm, xuất hiện ở cửa phòng
khách.
"Mẹ." Hắn thấp kêu một tiếng.
"Xuống lầu rồi sao?" Đỗ Nhược Đồng cười đi về phía hắn, rất tự
nhiên khoác cánh tay hắn.
Quan Chấn Ngôn yên lặng nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo không lộ ra bất
kì tâm tình gì
"Chấn Ngôn, mẹ là tới cám ơn con đã tặng cho mẹ vòng tay Phỉ Thúy
này , tất cả mọi người đều khen mẹ có con rể hiếu thuận." Đỗ Giản
Mỹ Tú đảo miệng, cố gắng cười một cách tự nhiên.
Quan Chấn Ngôn không nói gì, Đỗ Nhược Đồng lo lắng đưa mắt nhìn
hắn.
"Mẹ là tới tìm Nhược Đồng, tối mai theo mẹ đi tham gia một bữa
tiệc, bạn bè. . . . "
"Em muốn đi sao?" Quan Chấn Ngôn không để ý Đỗ Giản Mỹ Tú, ánh mắt
lạnh lẽo thâm trầm nhìn Đỗ Nhược Đồng.
"Đúng." Bởi vì có La Gia Lệ.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Quan Chấn Ngôn vừa nghe, tròng mắt lập tức bắn ra tia giết người.
Hắn trừng mắt nhìn Đỗ Nhược Đồng, gân xanh dữ tợn ở cổ nổi lên. Một
cỗ tức giận từ cơ thể hắn vọt lên, hắn giống như một trái bom, chạm
vào có thể nổ ngay, một chút xíu gió thổi cỏ lay, cũng sẽ đưa tới
thương vong nặng nề
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn mang theo sự giận dữ, dĩ nhiên cô biết hắn
đang mất hứng, nhưng cô không biết đến tột cùng là hắn mất hứng cái
gì?
"Anh có muốn đi cùng mẹ con em không?" Cô ngửa đầu nhìn hắn, bàn
tay đều dính vào trên cánh tay của hắn.
" Cái đó không có cần thiết." Quan Chấn Ngôn cố gắng không đẩy tay
cô ra, bởi vì không muốn làm cho mẹ cô cho rằng tình cảm vợ chồng
của bọn họ không tốt.
"Mẹ, chúng con có chút việc, mẹ chờ con một lát." Không muốn lại bị
hỉ nộ vô thường của hắn ảnh hưởng, Đỗ Nhược Đồng kéo lấy bàn tay
Quan Chấn Ngôn, không nói lời gì liền kéo hắn đến phòng ăn.
Quan Chấn Ngôn vừa thấy không có ai, lập tức liền kéo tay cô ra,
đứng một góc cách xa cô nhất.
Đỗ Nhược Đồng sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả nhìn hắn cũng
không liếc nhìn cô một cái.
"Anh có phải hiểu lầm chuyện gì hay không? Vậy anh nghe được cái
gì?" Hắn nghe được tin tức của La Gia Lệ sao?
"Em lo lắng anh hiểu lầm cái gì? Sợ anh nghe đến cái gì?" Cánh tay
Quan Chấn Ngôn khoanh ở trước ngực, thanh âm lạnh lẽo, tư thái nói
chuyện giống như tùy thời đều có thể nhào tới trước, cắn bất kỳ
người nào phản bội Quỷ Vương.
"Em không muốn đi gặp Mike ." Thanh âm của cô mềm xuống, phỏng đoán
hắn để ý có thể là chuyện này.
"Mike là ai?" Lời nói châm chọc của Quan Chấn Ngôn hỏi ngược lại.
Quả thật hắn nghe được một phần đối thoại giữa cô cùng mẹ
"Mẹ cũng biết con sẽ không làm ẹm thất vọng", "Mike nhất định sẽ
thật cao hứng". "Tên kia không lấy được con nhưng vẫn không từ bỏ ý
định, không có có việc gì liền hỏi thăm tin tức của con ——". . . .
.
Lời nói của mẹ cô giống như kim châm đâm vào tim hắn, máu tươi của
hắn chảy ra
Ác ma tự ti lần nữa từ chỗ sâu tròn tâm hồn hắn nhẹ nhàng ra ngoài,
không khách khí chút nào chiếm cứ mặt mũi của hắn.
Quan Chấn Ngôn liều mạng chừng mắt nhìn sàn nhà, sắc mặt một hồi
xanh trắng.
Sao cô lại đáp ứng lời mời kia? Rõ ràng mẹ của cô muốn đem cô đẩy
đến bên người Mike!
"Nhìn em" Đỗ Nhược Đồng nghĩ bắt tầm mắt của hắn, nhưng ánh mắt hắn
nhưng thủy chung đặt ở sau vai cô."Nếu như anh không nghĩ muốn cho
em tham gia buổi tiệc ngày mai, làm ơn nói cho em biết"
Quan Chấn Ngôn một câu cũng không nói.
"Em nói lại một lần nữa - em không phải là vì Mike mới đi! Nếu như
mà em đối với hắn có hứng thú, ban đầu đã sớm gả cho hắn rồi !" Đỗ
Nhược Đồng dùng kiên nhẫn cuối cùng của cô, ôn tồn nói.
"Ai biết được? Em là sẽ thay đổi." Quan Chấn Ngôn hoàn toàn không
có cách nào ngăn cản được lời nói cay nghiệt
"Quan Chấn Ngôn!" Sự tức giận chợt đánh úp tới Đỗ Nhược Đồng, cô
tức giận tới tứ chi phát run, lời phản bác cũng không nói ra
được
Trừng mắt hắn, nét mặt không chút máu dựa vào vách tường
"Thu hồi lời của anh." Cô nói nhỏ, hoài nghi hiện tại mình đứng
không phải trên mặt đất mà là lòng của mình
"Cần gì chứ? Có lẽ sớm muộn gì câu nói kai cũng được kiểm chứng ."
Quan Chấn Ngôn không phát hiên ra cô cái gì không đúng, bởi vì tức
giận đang rực cháy mà hắn thủy chung không nhìn cô một cái
Hắn sải bước đi ra ngoài phòng ăn, đi tới cửa trước đè xuống tiếng
nói điện thoại "Vương thúc, cháu muốn ra ngoài."
'' Anh đi đâu ?Đã trễ rồi." tâm Đỗ Nhược Đồng hoảng hốt, cắn răng
chống lên một tia hơi sức cuối cùng, đuổi theo.
"Bỏ bớt bộ dạng làm bộ làm tịch của em đi, đem trò diễn của em đến
hôm nay thôi." Quan Chấn Ngôn lạnh lùng cười một tiếng, vẫn không
có nhìn cô, bước nhanh ra khỏi cửa
Đỗ Nhược Đồng đứng tại chỗ, huyết dịch toàn thân cũng đông lạnh
thành băng.
Hai người thật vất vả mới dắt tơ hồng, làm sao sẽ nhanh như vậy
liền đứt dây đây?
Mới vừa rồi trên lầu ân ái ngọt ngào, hiên tại hai người lại có vẻ
căng thẳng, cỏ vẻ vô cùng châm chọc
Tại sao hắn lại phản ứng kịch liệt như thế? Chẳng lẽ hắn hắn ghen
cô cùng với Mike sao?"
Hoặc bởi vì nghe được ngày mai La Gia Lệ cũng muốn xuất hiện, cho
nên lòng hắn hỗn loạn sao?
Đỗ Nhược Đồng ôm lấy mình, bắt đầu căng đau trên trán, nhìn chậu
hoa đào hôm qua cô mới căm gần cánh cửa kai, bi thảm phát hiện
——
Cô không dám suy nghĩ.
Dù sao, vô luận cô bỏ ra bao nhiều đi nữa, hắn luôn có biện pháp
đem hảo tâm của cô thành lòng lang dạ thú, vậy cô cần gì phải tìm
tội để chịu đây?
Cuộc hôn nhân này, đến tột cùng coi là cái gì đây!
Quan Chấn Ngôn trở lại phong làm việc sau khi rời khỏi nhà, đóng
cửa suốt 24h.
Tâm tình của hắn càng ngày càng hỏng bét, hắn trừng mắt bản báo cáo
trong máy tín, cắn răng nghiến lợi, trên thực tế cũng là một chữ
cũng không nhìn vào đi.
Hai giờ trước, hắn gọi điện thoại về nhà, Đỗ Nhược Đồng đúng là ra
cửa.
Hắn ôm hi vọng trong lòng, hi vong cô sẽ tới trấn an hắn. Nhưng cô
chưa có tới, mà hắn bắt đầu cảm thấy phòng làm việc lạnh đến nỗi
khiến hắn đứng ngồi không yên.
Hắn cho là hắn đã có thói quen với nhiệt độ máy điều hòa lạnh đến
thấu xương. Nào có thể đoán được, Đỗ Nhược Đồng mới tới chưa bao
lâu, hắn cũng đã bị thay đổi .
Máy điều hòa để nhiệt độ ấm, mặc áo ngắn tay, cùng nhau ra cửa dùng
cơm, hỏi han ân cần. . . . . . Những thứ này nhìn như chuyện nhỏ
không đáng kể, nhưng cũng ở trong lòng hắn, trong lúc vô tình, hắn
đã bộc lỗ rõ ra sự quan tâm bị kìm hãn đối với cô
Quan Chấn Ngôn bỗng dưng rùng mình một cái, bởi vì quá lạnh mà cóng
đến nhức đầu, nhưng hắn vẫn kiên trì không đi thay đổi nhiệt độ máy
điều hòa.
Đỗ Nhược Đồng, thật là một nhân vật lợi hại.
Cô cùng La Gia Lệ thật khác, bởi vì cô so với La Gia Lệ tâm kế
hơn!
Ngay tại lúc hắn tháo xuống phòng bị với cô thì cô thình lình cho
hắn một đao
Một đao kia cắm ở trong lòng hắn, cắm đến đau khổ, là chịu đau,
nhưng hắn lại cố tình không dám nhổ. Hắn sợ sau khi nhổ đi, cô liền
quay đầu bỏ đi
Trời mới biết, hắn cả đêm đau khổ đến nỗi không thể chìm vào giấc
ngủ!
Rõ ràng cũng biết đó là một bữa tiệc "Túy ông chi ý bất tại tửu"
(có dụng ý khác) , tại sao cô lại không cự tuyệt?
"Mình tại sao lại không đứng trước mặt chất vấn cô!" Quan Chấn gầm
nhẹ ra tiếng, muốn cho mình một quyền.
Bởi vì hắn không muốn nhìn thấy cô lộ ra bộ mặt giống La Gia Lệ!
Cái gì cũng không hỏi, ít nhất còn có thể duy trì giả tượng nào đó
a.
Quan Chấn Ngôn khép mắt lại, dùng bàn tay xoa nhẹ cái trán.
Cốc cốc.
Cửa bị gõ hai cái.
"Cút ngay "
Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ một tiếng, trừng về hướng cửa.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Đỗ Nhược Đồng mặc một chiếc đâm dạ
tiệc màu vàng xuất hiện trước mặt hắn. Đầu tiên tim của hắn mừng
như điên, tiếp theo lại bắt đầu đau khổ vặn vẹo.
"Em tới làm cái gì?" Sắc mặt hắn trắng bệch tựa như quỷ, cặp mắt
lại hiện tia máu đầy thô bạo màu đỏ.
Đỗ Nhược Đồng không có nhận lời mà nói, ngay lập tức đi tới trước
mặt hắn.
"Thế nào? Cưỡi lừa tìm ngựa, sau khi tương đối hoàn tất, còn phát
hiện thì ra là con lừa xấu xí thích hợp với em sao?" Quan Chấn Ngôn
châm chọc nói.
Đỗ Nhược Đồng mặt không chút thay đổi, vẫn như cũ yên lặng nhìn
hắn.
Tối nay, lòng của cô đã vỡ, chính cô gánh chịu. Cô không muốn ở
trước mặt hắn, lộ ra bất kỳ thần thái yếu ớt nào.."Em hiện muốn đi
gặp La Gia Lệ ." Đôi môi Đỗ Nhược Đồng hé mở, ánh mắt như
kiếm.
"Cái gì?" Tâm của Quan Chấn Ngôn bỗng chốc cả kinh, chẳng lẽ hắn đã
tính sai phương hướng rồi sao?
"Anh không nghe lầm, tối nay ở bữa tiệc, La Gia Lệ cũng xuất hiện."
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn không nói một câu, đóng chặt lấy môi ."Vừa
nghe đến cái tên La Gia Lệ này, anh chính là không thích hợp. Anh
còn thích cô ta, đúng không?" Cô phun ra một câu, lòng của cô liền
cùng hắn kéo dài khoảng cách hơn.
"Người anh để ý là em, phải để anh nói bao nhiêu lần em mới chịu
tin!" Quan Chấn Ngôn rống giận ra tiếng, tức giận đến ngay cả trên
trán gân xanh cũng giương nanh múa vuốt cho thấy cơn giận của
hắn.
"Em cần gì tin anh? Anh cũng không tin tưởng em, không phải sao?
Không phải anh vẫn cho là, hiện mục đích của em là Mike sao?" Cô
không có cách nào không cùng hắn gây sự, bởi vì nội tâm lửa giận,
là giúp cô có động lực đứng ở chỗ này.
"Tối hôm qua tại sao em không nói rõ là muốn đi nhìn La Gia Lệ
——"
"Em nói, anh sẽ để em đi sao?" Cô bất đắc dĩ cười khô ra tiếng, cổ
họng khô cạn giống như có ngàn vạn cây kim đang đâm tới.
"Anh..." Quan Chấn Ngôn muốn mở miệng, rồi lại ngậm miệng lại. Cô
đang nổi nóng, mà hắn tự biết đuối lý, hắn còn có thể nói gì.
"Quan trọng là, coi như tối hôm qua em chưa nói, cũng không đại
biểu anh có thể dùng ý tưởng tà ác nhất tới vặn vẹo em." Đỗ Nhược
Đồng cúi đầu, hai tay đan lại với nha, tư thái nói chuyện giống như
đang lầm bầm lầu bầu."Em đã là vợ của anh, anh rõ ràng còn cho rằng
em muốn đi phàn long phụ phượng (dựa dẫm vào người quyền lực), em
không biết là anh đang vũ nhục em, hay đang vũ nhục chính mình.
Nhất định phải chê cười em, đem em kết luận thành phản bội anh, anh
mới có thể chịu cảm giác đau khổ sao" Đầu ngón tay của cô đâm thật
sâu vào lòng bàn tay, lại không cảm giác được một tia thống
khổ.
Quan Chấn Ngôn nhìn cô, đau lòng muốn chết, hắn biết mình nên cảm
thấy may mắn vì cô vẫn còn để ý hắn. Nhưng, lần này, thế nhưng hắn
lại bắt đầu hoài nghi mình đã hiểu lầm cô không lương thiện là thật
không thích hợp
"Là anh nghi thần giả quỷ( đa nghi) rồi, xin lỗi." Hai tay của hắn
vội vàng cầm bả vai cô.
Đỗ Nhược Đồng bỗng dưng ngẩng đầu, hắc bạch phân minh(đen trắng rõ
ràng), con ngươi nhìn thẳng trừng trừng chống lại hắn."La Gia Lệ
nói em chỉ là vật thay thế của cô ấy." Cô hỏi, thanh âm run
rẩy.
"Dĩ nhiên không phải! Lời nói của nữ nhân kia có thể tin tưởng
sao?" Coi như bị một phát súng lấy mạng, nét mặt so với hắn cũng
không kinh hãi như bây giờ. Hắn không biết cô từ đâu nghe được lời
đồn hoang đường như vậy!
"Em không có cách nào tin tưởng - bởi vì La Gia Lệ nói với em một
chuyện mà em không cách nào phủ nhận sự thật." Thân thể của cô suy
yếu lắc lư , mặt mũi trang điểm thanh nhã cũng không cách nào che
đi sự tái nhợt
"Chuyện thật gì?"
"Em cùng cô ấy mỉm cười có mấy phần giông. Trước kia anh và La Gia
Lệ ở chung một chỗ, sau mới cùng em kết hôn. Ạnh nói em nên nghĩ
như thế nào?" Cô cười khổ, vẻ mặt giống như là im lặng rơi
lệ.
Quan Chấn Ngôn dùng sức lắc đầu, kích động lay động bả vai cô."Lúc
ở đại học anh đã từng thấy qua em, em không phải đã quên chuyện này
chứ? Anh và em biết nhau trước a!"
"Chắc không phải là anh muốn nói cho em biết, anh từ lúc học đại
học liền bắt đầu thích em chứ?" Cô miễn cưỡng mỉm cười, chỉ cảm
thấy hoang đường.
"Anh" ! Lời nói của Quan Chấn Ngôn ngậm trong miệng, nhưng không
nói ra được. Cả ngày, dư âm của sợ hãi cùng thống khổ vẫn còn, hắn
thật sự không có cách nào tự đem tâm của mình giao cho cô.
"Anh ... Như thế nào?" Đỗ Nhược Đồng bi ai phát hiện mình lại để
tâm đến hắn, cô còn muốn cho hắn có cơ hội giải thích.
"Không có gì." Hắn rũ vai xuống, thấp giọng nói.
"Thật không có chuyện gì sao?" Đỗ Nhược Đồng đẩy tay hắn ra, tự lẩm
bẩm, ngồi xuống ghế sofa.
Cô thật muốn khóc - hắn nghĩ phản bác lời nói La Gia Lệ , nhưng hắn
vẫn liền một cái lý do nguyên vẹn đều không nói ra khỏi
miệng.
Cô chậm rãi đưa tay lấy xuống đôi khuyên tai mà cô yêu nhất, tháo
xuống dây chuyền ngọc trai chói mắt trên cổ, rút chiếc nhẫn ngọc
trai trên tay ra.
Cô để đồ trang sức trên ghế sofa, cười khổ nói: "Thì ra là do em
kiên định, chẳng qua tình cảm chỉ là một trò cười. Thôi, không sao,
thật...Không sao..."
"Trải qua mấy ngày nay, anh bởi vì em mà thay đổi, em so với ai
khách cũng nên biết rõ." Quan Chấn Ngôn đứng ở trước mặt cô, hi
vọng cô có thể ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
"Hiện tại cái gì em cũng không hiểu. Em không biết anh thay đổi là
bởi vì em, hay là bởi vì em giống La Gia Lệ." Hiện tại cô chỉ hy
vọng có thể tìm một chỗ mà yên lặng một chút.
"Anh nói rồi, em không phải là thế thân của cô ấy! Em đến tột cùng
nghe có hiểu không?" Quan Chấn Ngôn mất khống chế rống to ra tiếng,
bởi vì cô xa cách mà tâm hoảng ý loạn rồi.
Đỗ Nhược Đồng không gật đầu cũng không lắc đầu, cô chỉ là lặng lẽ
ngồi lấy.
Quan Chấn Ngôn không nhận được đáp án, hắn cắn chặt răng, ánh mắt
lạnh lẽo trừng mắt cô.
Nhất định hắn phải móc tim phổi, đem tự ái cùng tự ti của hắn, toàn
bộ dâng đến trước mặt cô, cô mới chịu tin tưởng hắn sao? Hắn bình
thường đối tốt với cô, cô tại sao tất cả đều làm như không thấy?
!
Một sự tức giận đột nhiên xuất hiện, khiến hắn bực tức xoay người,
đi tới một ngóc ngách cách cô xa nhất.
"Em muốn nghĩ như thế nào thì tùy em." Quan Chấn Ngôn nói.
Lúc này, bên trong phòng làm việc yên tĩnh giống như một tòa tử
thành, không nghe được bất kỳ tiếng hít thở nào, không có bất kỳ
tiếng di động vang lên, không có bất kỳ người nào mở miệng nói
chuyện.
Đỗ Nhược Đồng nhìn sàn nhà màu đen, muốn khóc, nước mắt lại chảy
không ra.
Lần này tốt lắm, cuối cùng cũng đem hắn bức đến thẹn quá thành giận
đi!
Tại sao cô lại không thể nhẫn nại một lát? Coi như hắn vừa bắt đầu
coi cô như thế thân của La Gia Lệ , lâu ngày cũng sẽ đối với cô
sinh tình thôi.
Hết thảy lần này đến lần khác, cô kiêu ngạo không cho phép cô nén
giận như vậy
Hết lần này đến lần khác, cô cho tới bây giờ mới biết -kiêu binh
tất bại( đội quân kiêu ngạo, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại), thì
ra là chính là như vậy.
Cô quá tự tin cho rằng có cố gắng sẽ có thu hoạch, lại quên tình
cảm trong thế giới hoàn toàn không có đạo lý có thể nói. Trận đánh
này, cô thua thảm thiết!
Đỗ Nhược Đồng kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, từ ghế sofa chậm rãi đứng
lên, rốt cuộc cũng không có dũng khí hoặc hơi sức liếc hắn một
cái.
"Em phải đi." Cô thấp giọng nói, giống như du hồn hướng cửa
bay.
"Em..." Quan Chấn Ngôn trực giác mà lên kêu cô.
Đỗ Nhược Đồng dừng bước, tâm bỗng nhiên nhảy đến nơi cổ họng.
Quan Chấn Ngôn nhìn bóng lưng cô, vài lần há mồm muốn nói, nhưng
cuối cùng lại không cách nào mở ra tâm của mình, bên ngoài là một
hàng rào lớn
"Không sao, em phải đi thì đi thôi." Hắn nói.
Đỗ Nhược Đồng nhắm mắt lại, che đậy giọt nước mắt sắp hình thành
trong mắt
Đủ rồi, cuộc hôn nhân này liền đến đây kết thúc thôi.