Không nên nói bọn họ mới chỉ gặp mặt hai lần, dù sao, bọn họ đã
từng học cùng một trường đại học.
Quan Chấn Ngôn là học trưởng của cô, là nhân vật uy danh lẫy lừng
trong trường .
Hắn là người văn võ song toàn, gia thế hạng nhất lại khiêm nhường
lễ độ. Hắn, không chỉ là hội trưởng hội học sinh, mà còn là đội
trưởng đội bóng rổ, chủ tịch câu lạc bộ tranh luận. . . . . . Tóm
lại, danh tiếng, chức vụ trong trường, tất cả đều rơi hết vào người
hắn. Đó là còn chưa nói tới những danh hiệu hắn đạt được bên ngoài
trường và quốc tế, nhiều đến mức khiến cho người ta chỉ có thể
nghẹn họng mà nhìn trân trối.
Sau đó, náo nhiệt cũng chỉ kéo dài đến năm thứ tư.
Năm đó, hắn bị tai nạn xe, chỉ trong một đêm mà biến mất không tung
tích, từ đó không công khai lộ diện nữa.
Có người nói hắn bị hủy dung, có người nói hắn phải sống đời sống
thực vật, có người nói đầu óc hắn có vấn đề. Có người nói, có người
nói, có người nói. . . . . . Ở trong trường tin tức của hắn được
mọi người bàn luận xôn xao.
Chỉ là, lời đồn đại đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Một năm sau, không ai lại nhắc đến Quan Chấn Ngôn nữa, mà Đỗ Nhược
Đồng cũng quên mất Quan Chấn Ngôn là nhân vật như thế nào.
Cho đến vài năm sau, tại Mỹ, Quan Chấn Ngôn đã thành lập một công
ty mạng, dựa trên sự tỉ mỉ, tinh tế, trở thành một chuyên gia mạng
có giá trị hơn trăm tỷ, trở lại trong nước, mọi người lại một lần
nữa hăng hái nhắc đến những chuyện trước kia "Có người nói", cũng
lại bắt đầu ca tụng Quan Chấn Ngôn, cùng phong cách máu lạnh, thủ
đoạn kinh người của hắn.
Đỗ Nhược Đồng chưa bao giờ đặc biệt quan tâm tới tin tức của Quan
Chấn Ngôn, bởi vì cô cho rằng cô cùng học trưởng là người của hai
thế giới khác nhau.
Cho đến một tháng trước, cô cùng hắn hẹn hò.
Cho tới hôm nay, bọn họ kết hôn.
Tối nay, là đêm tân hôn của cô.Nhưng đối với Đỗ Nhược Đồng mà nói,
Quan Chấn Ngôn vẫn là một người xa lạ
Đỗ Nhược Đồng ngồi trước bàn trang điểm, xóa đi hết lớp trang điểm,
khuôn mặt sau lớp trang điểm tái nhợt, cùng với hai phiến môi bị
cắn đến sưng hồng.
Nước mắt của cô không khống chế được, hô hấp nhỏ dần giống như sẽ
không thở nữa.
Trên thực tế, cô khẩn trương đến mức muốn té xỉu.
Là cô gái hiện đại, đêm tân hôn cũng không kinh khủng đến nỗi khiến
cho sắc mặt cô trắng bệch, mà nguyên nhân khiến cho cô khẩn trương
là.....
Từ hẹn hò đến đêm tân hôn, cô mới gặp mặt Quan Chấn Ngôn có hai
lần!
Bình thường cô được nói là một người tính tình trầm ổn. Nhưng bảo
cô cùng một nam nhân xa lạ lên giường quả thật là đòi mạng. Điều
này cũng khiến cho cô cảm thấy kinh hoàng và luống cuống.
Thậm chí bọn họ còn chưa đính hôn, vì Quan Chấn Ngôn nói ngại phiền
phức.
Tất cả quyết định giữa bọn họ đều do Quan Chấn Ngôn ra lệnh. Mà gia
đình của cô đối với việc bỗng nhiêncô biến thành phượng hoàng bay
lên cao, chỉ biết sốt ruột quạt gió đốt lửa, chọn lựa nghe theo
hắn.
Cho nên, không có ai, không có bất kỳ một người nào, có thể thông
cảm cho sự khẩn trương đến đau bụng của cô.
Cô nên làm gì bây giờ?
Đỗ Nhược Đồng bịch một tiếng nằm ở trên bàn trang điểm, cô mơ hồ
thở hổn hển nhìn vào gương, nhìn thấy trong gương phản xạ chiếu
chiếc giường cùng tấm màn tơ lụa. Giường lớn treo tấm màn tơ lụa
mềm mại, trên mặt giường rải đầy cánh hoa hồng của Pháp. Còn có
chất liệu ren tơ lụa trên người cô, tất cả đều nhắc nhở cô chuyện
sẽ xảy ra kế tiếp.
Trong nháy mắt dung nhan Quan Chấn Ngôn lạnh lùng thoáng qua trong
đầu Đỗ Nhược Đồng , bỗng dưng cô rùng mình một cái, nổi cả da
gà.
Cốc cốc.
A! Đỗ Nhược Đồng che miệng, kịp thời ngăn lại thiết thét sắp bật
ra.
Cốc cốc.
"Đợi. . . . . . Xin chờ một chút!" cả người Đỗ Nhược Đồng kinh
hoàng nhảy lên, cô đè ép ngực, sợ trái tim nhảy ra ngoài. Khuôn mặt
của cô ửng hồng, điều trớ trêu là, sự ửng hồng kia giống như cô là
tân nương đang vui mừng.
Đỗ Nhược Đồng kéo chặt áo ngủ màu trắng, từ từ đi tới cửa, mở ra,
mái tóc dài buông xuống vai, ngũ quan thanh tú, bên má còn có lúm
đồng tiền, cô đối diện nam nhân trước mặt mỉm cười.
Là Quan Ngữ, em trai của hắn.
Đỗ Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, từ hẹn hò đến kết hôn, có việc gì liên quan đến chú
rể đều do Quan Ngữ ra mặt giải quyết. Vì vậy, số lần cô cùng Quan
Ngữ gặp mặt không tính là ít.
"Quan Ngữ, em tìm chị có việc ư?" Cô dịu dàng hỏi, trên mặt thanh
lịch mỉm cười.
"Oa! Chị dâu, chi rất đẹp nha." Quan Ngữ thấy cô ăn mặc màu trắng
tinh khiết như vậy không khỏi kinh ngạc mà huýt gió.
"Cám ơn." Đỗ Nhược Đồng cười nhạt, khẩn trương đến nỗi dạ dày muốn
co ép lại.
"Đồ trang sức này là do anh trai bảo em mang cho chị." Quan Ngữ đưa
cho Đỗ Nhược Đồng một hộp trang sức màu lam bằng nhung.
Đỗ Nhược Đồng nhận lấy hộp trang sức, cau mày lại. Những ngày này,
quanh quẩn trong đầu cô có rất nhiều bất an, không tự chủ được thốt
ra.
"Tại sao anh ta không tự đưa cho chị?"
"Anh trai có thói quen ở trong thư phòng giải quyết công việc đến
mười một giờ nên bảo em mang cái này cho chị"
"Công việc? Nhưng hôm nay là ngày .... " Đỗ Nhược Đồng mím chặt làn
môi, cố gắng khống chế tâm tình của mình.
"Hôm nay là ngày anh ấy kết hôn, anh ấy nên nghỉ ngơi thật tốt ,
đúng không? Em cũng nói như vậy cho anh trai biết, nhưng anh ấy
không nghe." Quan Ngữ khoanh hay tay lại, trong mắt lóe lên tia
sáng bướng bỉnh."Có lẽ chị dâu nói, có thể anh ấy nghe cũng không
chừng.''
"Vậy sao? Chị muốn nhưng chỉ sợ anh ấy lại cảm thấy bị người khác
làm phiền thôi ." Đỗ Nhược Đồng miễn cưỡng cười nhạt.
Muốn cô đi khuyên một người chồng xa lạ không cần làm việc trong
đêm tân hôn ư?
Cô không làm được điều đó
"Chị dâu, chị nhanh mở chiếc hộp ra, xem có thích không?". Quan Ngữ
thúc giục.
Đỗ Nhược Đồng mở hộp vuông ra, sự chói sáng của ngọc trai khiến cô
lóa mắt.
Cô thích nhất là đồ trang sức bằng ngọc trai, bởi vì ánh sáng của
ngọc trai dịu dàng khiến cho cô có vẻ trang nhã, cũng nổi bật lên
màu da óng ánh của cô. Mà Quan Chấn đưa cho cô quà tặng này, là dây
chuyền của hãng Chanel mới có ở Đài Loan, giá thị trường hơn ngàn
vạn!
"Làm sao mà anh ấy biết chị thích ngọc trai?" Giọng nói của Đỗ
Nhược Đồng vẫn nhu hòa như cũ, nhưng trong lồng ngực cảm xúc lại
tán loạn. Tâm tình kia không phải là do giá trị của ngọc trai, mà
bởi vì tấm lòng của Quan Chấn Ngôn.
"Anh trai biết rất nhiều về chuyện của chị." Lời nói của Quan Ngữ
có ngụ ý .
"Làm sao anh ấy biết? Không phải anh ấy không thường ra khỏi cửa
sao?"
Đúng vậy, nghĩ lại, cô mới phát hiện gian phòng này cũng trang trí
giống sở thích của cô. Đỗ Nhược Đồng vừa nghĩ tới đây, bởi vì không
hiểu mà nhíu mày chặt hơn.
"Chỉ cần có tâm, muốn biết chị yêu thích thứ gì, không phải là việc
khó" Quan Ngữ cười đáp. Hắn phụng mệnh anh trai, thời gian này
chuẩn bị toàn bộ những gì chị dâu thích, cố gắng thu góp tự liệu về
chị dâu.
"Vậy sao?"
"Đúng vậy, anh trai vô cùng để ý chị nha. Mà nếu chị đã dâu yêu
thích phần quà tặng này chắc không ngại qua thư phòng nói một tiếng
cảm ơn chứ." Quan Ngữ dùng ngón tay chỉ chỉ cửa thư phòng.
Đỗ Nhược Đồng cúi đầu không nói, cô vuốt ngọc trai trong chiếc hộp
vuông, không hiểu tại sao Quan Ngữ liên tiếp muốn cô tới bên cạnh
Quan Chấn Ngôn. Cô cùng Quan Chấn Ngôn đã là vợ chồng, không sớm
thì muộn cũng thân thiết, hiểu rõ nhau hơn, không phải sao?
Thật sự sẽ như thế sao? Đỗ Nhược Đồng nhớ tới ngay việc cả đêm tân
hôn mà Quan Chấn Ngôn cũng muốn làm việc, không khỏi chán
nản.
Đây là quan hệ hôn nhân cô muốn sao? Lạnh nhạt cả đời ?
Không .Cô không phải là người chưa cố gắng đã tuyên bố bỏ
cuộc.
"Vậy chị sẽ đi nói một tiếng cảm ơn với anh ấy." Đỗ Nhược Đồng
ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên tia sáng kiên định.
"Em biết là chị sẽ không để cho em thất vọng mà." Quan Ngữ búng
búng ngón tay, má lúm đồng tiền bên môi chợt lóe.
" Đừng mong đợi quá nhiều là được"
"Thì ra chị dâu cũng phản kích nha." Quan Ngữ phá lên cười ha ha,
vỗ một cái lên bả vai của cô.
Đỗ Nhược Đồng bị hành động của hắn làm cho sợ hết hồn, nhưng thấy
hắn cười rất tự tại, cô không tự chủ được mà cười theo.
Cô có dự cảm, cô cùng người em chồng này sẽ trở thành bạn tốt. Quan
hệ kì quái trong hôn nhân của cô mà có một bằng hữu thì quá tốt
rồi.
"Chị dâu, anh trai em giao cho chị. Anh ấy không dễ ở chung những
sẽ là một người đàn ông tốt yêu vợ." Quan Ngữ thành khẩn nói.
"Bây giờ, chị đến thư phòng tìm anh ấy, có thể quấy rầy hay không?"
Đỗ Nhược Đồng hỏi.
"Yên tâm! Chị đi tìm anh ấy tuyệt đối là chuyện vui mừng. Không
phải là quấy rầy." Quan Ngữ cười ha ha, vỗ bả vai của cô lần nữa,
phát hiện mình càng lúc càng thích sự thông minh của chị dâu.
Đỗ Nhược Đồng chỉ cười không nói, chỉ là trong lòng lại than nhẹ
một tiếng.
Đúng vậy, nếu như cô không muốn cùng Quan Chấn Ngôn như người xa lạ
thì phải tích cực trong cuộc hôn nhân này.
Mới ngày đầu tiên tân hôn. . . . . .Quan Chấn Ngôn nghe thấy tiếng
cười to của Quan Ngữ cùng tiếng mỉm cười của vợ yêu.
Vì vậy, cửa thư phòng vốn định mở ra nhưng lại nhanh chóng đóng
lại.
Quan Chấn Ngôn bắt đầu ghét sự sơ ý lơ là của mình, nếu như hắn
không quên tài liệu trong xe mà xuống lấy thì cũng không phải nghe
thấy âm thanh trò chuyện vui vẻ như thế này.
Trong ngực dâng lên sự tức giận khiến gân xanh của hắn nổi đầy
tay.
Trên khuôn mặt có một đôi mắt đen tức giận tỏa sáng, giống như dã
thú, chỉ muốn xé rách tất cả mọi thứ trước mắt.
Cô nói chuyện cùng Quan Ngữ sẽ có vẻ mặt gì đây?
Là một tiểu thư khuê các? Hay nụ cười đơn thuần như khi học đại
học
Quan Chấn Ngôn mím chặt môi, đè nén tiếng gầm nhẹ nơi cổ họng. Hắn
nhắm mắt thật chặt lại, ở trong bóng tối suy nghĩ về việc sống
chung.
Tối nay, hắn không để ý đến công việc, hắn tốn quá nhiều thời gian
nghĩ tới đêm tân hôn cùng người vợ xuất chúng, khuôn mặt ưu nhã,
mọi cử động đều toát ra vẻ nhã nhặn, lại không kiêu căng như những
cô gái khác.
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, nóng nảy đi qua đi lại bên trong phòng,
máy điều hòa trong nhà đã để 19 độ, cũng không khiến hắn hạ lửa
giận.
Quan Chấn Ngôn đưa tay vuốt vết sẹo từ ngực trái cho đến bụng, cho
dù phẫu thuật mấy lần, vết sẹo đã không còn dọa người như trước,
nhưng đối với bất luận người nào mà nói, chỉ nhìn cũng cảm thấy
kinh hoàng.
Hắn không thường ra khỏi cửa bởi hắn không muốn thấy những ánh mắt
tò mò của người khác.
Nếu như cô nhìn thấy vết sẹo dài như vậy, đáng sợ như vậy, cô có
cảm thấy ghê tởm không?
Quan Chấn Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng phản chiếu từ
sàn đá cẩm thạch màu đen, những tin đồn bên ngoài đột nhiên nhảy
vào trong đầu hắn.
Ác ma máu lạnh!
Khóe môi hắn nhếc lên, vì vậy mà khuôn mặt càng thêm tà mị .
Hắn biết lời đồn bên ngoài, nói hắn là kẻ ngạo mạn, cuồng ngạo tự
đại, không tiếp xúc cùng nhân viên, chỉ lấy đánh giá thành tích,
sáp nhập các công ty khác tuyệt đối không nhân nhượng, máu lạnh, vô
tình.
Nhưng, hắn không quan tâm.
Cho dù các xí nghiệp khác ghét hắn, thì sao? Cho dù truyền thông
phê bình hắn tác phong tàn nhẫn, thì sao? Không phải hắn vẫn cưới
được một người vợ cao quý như ngọc trai sao.
Dù sao, Đỗ Nhược Đồng cũng là con gái của một xí nghiệp truyền
thống, ở hoàn cảnh kinh tế sa sút, cô chỉ có thể đến bên hắn, để
giúp đỡ sản nghiệp Đỗ gia.
Hắn cần gì phải vì lợi thế mà hao tổn tinh thần? Cô trò chuyện vui
vẻ cùng Quan Ngữ thì có quan hệ gì đến hắn ?
Hắn chỉ cần nói cho cô biết, yêu cầu của hắn đối với hôn nhân như
vậy là được.
Hắn hạ lệnh, mà cô phải tuân theo, chủ yếu nhất là nội dung khế
ước. Cô sớm hiểu điều này thì sẽ càng có lợi. Bởi vì hắn sẽ là một
người chồng hào phóng!
Quan Chấn Ngôn xoay người, đi về phía một cái cánh cửa khác trong
thư phòng
...... Đỗ Nhược Đồng đứng ở ngoài thư phòng mười phút.
Trong thư phòng dần lộ ra ánh sáng, nhưng bên trong lại không có
người.
"Có người không?"
Đỗ Nhược Đồng gõ cửa mấy lần, nhưng lại không có ai lên
tiếng.
Cô xoay nguời về phía gian phòng của mình, bước chân có vẻ chần
chờ. Ngay cả cửa Quan Chấn Ngôn cũng không chịu mở ra thì làm sao
cô có thể dám mở đây?
Cô đẩy cửa phòng ra, không khí lạnh truớc mặt khiến cô rét
run.
Bỗng dưng cô ngẩng đầu, cảm giác có nguời nào đó đang nhìn mình
chăm chú khiến cô ôm hai cánh tay, hốt hoảng nhìn xung quanh.
Góc sô pha, có ánh mắt như chim ưng đang chăm chú nhìn cô.
"Anh. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?" Đỗ Nhược Đồng hít vội một
hơi, vội vàng đem mu bàn tay đến phía sau, muốn nắm chặt tay lại để
cho mình có thể bình tĩnh hơn
Quan Chấn Ngôn không nói gì, hắn vắt chéo hai chân, quan sát mọi
động tác của cô
Cô đang rất khẩn trương. Tiếng nói cũng trở nên run rẩy, khuôn mặt
cũng không cuời, trên khuôn mặt đều thể hiện rõ tâm tình của cô.
Hoặc là,cũng chưa biết chừng cô đang sợ hắn . Mặc dù hắn là chồng
của cô, nhưng cũng là một người xa lạ.
"Em vẫn đứng ở ngoài cửa, tại sao không thấy anh đi vào?" Đỗ Nhược
Đồng nhẹ giọng hỏi, không muốn vì sự trầm mặc trong phòng mà hít
thở không thông
"Phòng của em cùng phòng của anh có một cánh cửa thông với nhau."
Quan Chấn dùng cằm chỉ vào cánh cửa thông sang thư phòng, ánh mắt
vì vậy dừng lại trên vai của cô.
Phòng của em? Phòng của anh? Chân mày của cô nhíu lại, cảm thấy có
gì đó không đúng
"Đây không phải là gian phòng của chúng ta sao?" Đỗ Nhược Đồng tiến
lên một bước, nhìn chăm chú vào mắt hắn, dịu dàng hỏi
"Thư phòng cách vách là gian phòng của anh, gian phòng này là gian
phòng của em. anh không hy vọng cuộc sống hôn nhân quấy nhiễu đến
công việc cùng nghỉ ngơi của anh, anh có thói quen ngủ một mình ."
Quan trọng hơn, căn bản hắn không muốn cho cô nhìn thấy sự đau nhức
trên tay phải của hắn mỗi lúc trời mưa
Nói xong, Quan Chấn Ngôn mở to mắt, nhìn về phía sau của cô.
Đỗ Nhược Đồng nhìn gò má của hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm,
đồng thời cũng thấy hơi thất vọng.
Hôn nhân của cô, lạnh nhạt đến vậy sao? Cô cũng biết thời gian
chung đụng của bọn họ cũng không quá dài. Nhưng mà ngay cả ở cùng
một phòng, nói chuyện cuộc sống một chút , tâm tình, đối với hắn
cũng là chuyện khó sao?
Đỗ Nhược Đồng nhìn gương mặt của hắn, nội tâm từ từ hiện lên cảm
xúc không chịu thua . Từ nhỏ đến lớn, bề ngoài cô nhu nhược nhưng
nếu không đạt đuợc mục đích cô sẽ không từ bỏ. Cô không tin, giữa
bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào giấy kết hôn để duy trì cuộc hôn
nhân thật mỏng manh này
"Cảm ơn anh đã tặng ngọc trai cho em, chúng thật đẹp." Cô chuyển đề
tài lần nữa.
" Chúng rất hợp với em". Làn da của cô cùng ngọc trai rất giống
nhau
"Tại sao anh lại lấy em". Cô muốn biết một chút về đều này để biết
mình phải cố gắng như thế nào.
"Em xinh đẹp, quen với việc xã giao, lại hiểu tri thức, lễ nghĩa."
Quan Chấn Ngôn nói mặt không thay đổi, nhìn phía sau cô, lạnh lùng
hỏi: "Vậy tại sao em muốn gả cho anh?"
"Mẹ em là nguời vợ thứ hai, bà ấy vẫn hi vọng em gả cho một người
giàu có nào đó để khiến bà ấy hãnh diện. Em cự tuyệt rất nhiều lời
cầu hôn rồi, năm nay em cũng gần ba muơi cô hội cũng giảm bớt. Lúc
này, anh xuất hiện, có thể giúp về mặt tiền bạc cho xí nghiệp nhà
em. Trên mọi phương diện, anh đều là ứng cử viên tốt nhất cho chức
rể hiền." Cô cũng giấu giếm, dù sao sau này còn có cả một đoạn
đừờng dài phía truớc phải đi
"Rể hiền?" Quan Chấn Ngôn nói rồi liếc nhìn cô một cái, mấy chữ này
khiến hắn cuời nhạt, thế nhưng nụ cuời thoáng qua của hắn lại khiến
khóe mắt cong cong.
Đỗ Nhược Đồng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hưởng ứng.
"Xem ra nam nhân chỉ cần có tiền, cá tính kiêu ngạo một chút tất cả
đều không quan trọng."
Hắn hừ lạnh một tiếng."Tóm lại, tốt nhất em nên rõ ràng, cuộc hôn
nhân của chúng ta đều có mục đích, chính vì vậy mà đừng bày ra bộ
mặt người bị hại truớc mặt anh"
"Em cũng không có cảm giác mình là người bị hại. Theo một mức độ mà
nói, mọi người sẽ coi em như Ma Tước biến thành Phượng Hoàng.
"Một nam nhân có tiền bị một mỹ nữ bắt giam trong hôn nhân, không
ai sẽ cho rằng chuyện này có chỗ quái dị." Quan Chấn Ngôn ném ra
mấy câu nói khinh thường, cảm thấy cô quá hoang đường. Ma Tước cùng
cô vĩnh viễn sẽ không cùng cấp bậc.
Đỗ Nhược Đồng nhìn Quan Chấn Ngôn, thật là bị hắn làm cho lẫn lộn
rồi. Bây giờ hắn đang an ủi cô, hay chẳng qua là hắn đơn giản phát
biểu ý kiến của mình
Cô phỏng đoán, Quan Chấn Ngôn cũng có chút thích cô, nếu không, hắn
sẽ không cưới cô. Nếu không, những điều kiện phù hợp mà hắn nói
như"xinh đẹp" , " xã giao quen thuộc " , "tri thức lễ nghĩa" cũng
rất nhiều người đạt được mà.
Nhưng, nếu như Quan Chấn Ngôn vì nhìn trúng mới cưới cô. Vậy tại
sao khi bọn họ đã kết hôn, hắn lại luôn luôn muốn cô tránh xa hắn
?
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn hồi lâu, lại không có biện pháp lấy được bất
kì đáp án nào từ khuôn mặt như pho tượng của hắn.
Hắn thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái, ánh mắt của hắn từ đầu
tới cuối đều nhìn ra phía sau cô
"Trừ chuyện chia phòng ngủ, anh còn muốn nói chuyện gì với em
không?" Cô cố gắng phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại
"Anh muốn một đứa con." Quan Chấn rất nhanh nhìn cô một cái.
Đỗ Nhược Đồng bỗng dưng lui về sau một bước dài, tất cả lý trí đều
biến mất trong nháy mắt.
Cô mở to mắt, thậm chí hốt hoảng đến mức không phát giác hai cánh
tay của cô đang phòng bị ôm trước ngực. Ý tứ của hắn là, hiện tại
hắn muốn cùng cô. . . . . .
Đôi môi Đỗ Nhược Đồng khẽ nhếch, cô muốn nói cái gì đó nhưng lại
không nói ra được khỏi miệng. Cô kinh hoàng mà nhìn chằm chằm vào
mặt của hắn, cho đến khi nụ cười mỉa mai của hắn xuất hiện trên
khóe môi, cô mới ý thức được mình đang luống cuống
Cô nhanh chóng đem tay đặt bên người, làm thế nào cũng bày không ra
tư thế thoải mái tự nhiên
"Yên tâm đi, tối nay anh không nghĩ sẽ xâm phạm em." Quan Chấn Ngôn
ác ý nói.
Cô cúi đầu lúng túng, nhưng cũng vì vậy mà không phát giác được ánh
mắt của hắn đang bừa bãi lưu luyến trên khuôn mặt của cô.
"Chuyện có con nên thuận theo tự nhiên, không phải sao?" Cô ngẩng
đầu, cố gắng ra vẻ trấn định.
"Thuận theo tự nhiên" Quan Chấn cười lạnh một tiếng, còn kém không
có cất tiếng cười to lên." Cuộc đời của anh có những chuyện mà anh
không bao giờ muốn thuận theo tự nhiên. Anh nghĩ muốn, cho nên rất
đơn giản sẽ đạt được."
"Con cái không phải thứ gì, cũng không phải sự nghiệp của anh." Cô
thốt lên phản bác.
Quan Chấn Ngôn đứng lên, thân thể cao gầy im lặng đến gần cô.
Đỗ Nhược Đồng cố gắng không cho mình lui về phía sau, chỉ có thể
trơ mắt nhìn sự lạnh lẽo trong mắt của hắn đang dần dần đến gần
cô.
Quan Chấn Ngôn giữ cằm cô, nhiệt độ lạnh lẽo trên tay hắn làm cho
cô cảm thấy rùng mình
"Em có tư cách gì mà dám nói như thế với anh?" Giọng nói của hắn so
với ánh mắt của hắn càng làm cho người ta không rét mà run.
"Em là vợ của anh."
"Vậy sao?" Quan Chấn Ngôn nhàn nhạt cười lạnh, cúi đầu hôn lên môi
cô.
Đỗ Nhược Đồng quá khiếp sợ mà không kịp tạo ra bất kỳ phản kháng
nào, khiến cho hắn có cơ hội tiến từng bước từng bước đưa lưỡi vào
miệng cô.
Khi hắn hôn nhẹ qua đầu lưỡi của cô, cô kinh hoàng thở gấp, vươn
tay kháng cự, làm như vậy quá mức thân mật rồi.
"Giãy giụa cái gì? Em không phải vợ của anh sao? Chồng hôn vợ là
chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải sao?" Ở cạnh môi của cô
Quan Chấn Ngôn ác ý nói nhỏ .
Đỗ Nhược Đồng, phải nhẫn nại! Dù sao, sớm muộn gì cô cũng phải trải
qua bước này. Cô nhắm chặt hai mắt.
Cô không phản kháng khiến Quan Chấn Ngôn càng thêm điên cuồng, môi
lưỡi của hắn vì vậy mà càng thêm càn rỡ tiến về phía miệng của cô
cướp lấy hương thơm của cô, thưởng thức xúc cảm của cô.
Môi cô ngọt giống như tưởng tượng của hắn vậy, giống như hôn lên
một đóa hoa, tầng tầng dưới mặt cánh hoa, có hương vị ngọt ngào của
mật hoa. Lực đạo của Quan Chấn Ngôn chậm lại, nhẹ nhàng nghĩ muốn
trêu ghẹo cô khiến cô có phản ứng nhiều hơn.
Đỗ Nhược Đồng cảm giác được ý thức của cô đang phiêu tán, cũng
không còn sức mà cản lại.
Nụ hôn của hắn sao lại nóng như vậy, hắn đang phá phách trong miệng
cô, khiến cô không tự chủ được thở gấp. Cô chưa bao giờ biết chỉ
dựa vào một cái hôn cũng khiến cho người ta sinh ra dục vọng.
"A. . . . . ." Đỗ Nhược Đồng nghe được mình bật ra tiếng thở khẽ,
bỗng dưng mở to mắt, xấu hổ đưa tay đẩy hắn ra. Cô cho là vì yêu mà
làm mới là tự nhiên nhất. Không nghĩ rằng, một cái hôn của hắn lại
làm cho cô. . . . . .
Quan Chấn Ngôn bị buộc phải rời khỏi đôi môi của cô, hắn khẽ cau
mày, ánh mắt ác độc bắn thẳng về phía cô.
Ánh mắt cô mờ mịt, cánh môi đỏ tươi, phút trước giãy giụa khiến cô
vô tình phơi bày ra một làn da trắng nõn, mỗi một tấc cũng làm cho
hắn cảm thấy nuốt khó khăn.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng đều muốn một cô gái như vậy.
"Bất kỳ"!
Đột nhiên trong đầu Quan Chấn Ngôn thoáng qua một màn ngoài cửa lúc
nãy.
"Anh cảnh cáo em, cách xa Quan Ngữ một chút." Bỗng dưng Quan Chấn
Ngôn trầm giọng ra lệnh.
"Anh. . . . . . có ý gì?" Tay Đỗ Nhược Đồng nắm chặt thành quả đấm,
không muốn theo suy đoán của hắn mà sinh lòng tức giận.
"Em là một mỹ nhân xinh đẹp mà Quan Ngữ lại là người anh tuấn, anh
không muốn nghe bất kì lời đồn nào về chuyện vợ của mình ngoại
tình." Quan Chấn Ngôn trực tiếp nói, ánh mắt di chuyển không nhìn
cô.
"Anh so với Quan Ngữ cũng không khó coi." Thậm chí, khí chất âm
lãnh của hắn so với Quan Ngữ còn làm cho người ta phải liếc
mắt.
"Vậy sao? Tại sao em lại sợ anh?" Tầm mắt Quan Chấn Ngôn dừng trên
đôi môi run rẩy của cô.
"Em không sợ anh, bởi vì sự hiểu lầm của anh khiến em phẫn nộ đến
phát run. Quan Ngữ là em trai của anh, em có chừng mức, hi vọng về
sau anh không nên nói những lời vũ nhục em như thế nữa ." Đỗ Nhược
Đồng kiêu ngạo mà ngẩng cằm lên.
"Anh cảm thấy tốt nhất em nên sợ anh." Bàn tay Quan Chấn Ngôn che ở
cổ của cô, chiếc cổ trắng mịn trong tay hắn giống như một gốc cây
bách hợp yếu ớt, tùy thời đều có thể bị chặt đứt
"Tại sao?"
"Bởi vì anh có thói quen phá hủy tất cả những người nào hay vật gì
không sợ anh." Hắn nói nhỏ, cánh môi quỷ dị giống như là chưa từng
mở ra.
Bỗng dưng Đỗ Nhược Đồng rùng mình một cái, nhanh đến nỗi cô không
kịp ngăn cản
Sự lạnh lẽo chui vào từng tấc trên cơ thể của cô, khiến cô cảm thấy
lạnh quá. Là ánh mắt quá lạnh lẽo của hắn, hay do máy điều hòa
trong phòng trở nên lạnh đây?
"Chỉ cần em ở trước mặt người ngoài, giả bộ hình tượng vợ chồng ân
ái, anh sẽ không can dự vào cuộc sống của em, bất kể thứ gì em cần
có thể tùy tiện lấy. Về phần nghĩa vụ vợ chồng giữa chúng ta, khi
nào thực hiện. . . . . ." Thấy cô lập tức nín thở, hắn cố ý thả
chậm giọng lại, nói "Yên tâm đi, anh sẽ tốt bụng nói trước nói cho
em ."
Nhất định phải như vậy sao? Đỗ Nhược Đồng không tự chủ được mà lắc
đầu.
Cô lắc đầu là bày tỏ cô không muốn thực hiện" nghĩa vụ vợ chồng"
sao? Quan Chấn Ngôn buồn bực trong lòng, bởi vì đè nén tâm tình mà
cánh môi khẽ co quắp.
"Ngày mai anh phải đi nước ngoài." Quan Chấn Ngôn quay đầu chạy lấy
người.
"Cái gì?"
"Anh phải đi công tác một tuần lễ." Hắn thích ở lại nước ngoài hơn.
Người ngoại quốc so người trong nước thì hiểu được việc tôn trọng
người, sẽ không ai liếc mắt với hắn, hoặc hỏi thăm vết sẹo lúc
trước của hắn.
"Em giúp anh chuẩn bị hành lí" Cô theo sát sau lưng hắn, định giúp
hắn.
"Em không cần lấy lòng anh."
"Người vợ muốn vì chồng của mình làm chút gì đó, cũng coi là lấy
lòng sao?" Cô thử dò xét đưa tay muốn chạm cánh tay của hắn.
"Không cần thiết!" Bịch một tiếng, Quan Chấn Ngôn đóng cánh cửa
ngăn cách giữa hai người.
Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc nhìn cánh cửa một cách nặng nề, có cảm giác
như mình đã bị đuổi vào lãnh cung.
Cô cầm tay nắm cửa, muốn mở ra, nhưng cửa đã khóa lại.
Đỗ Nhược Đồng vỗ trán, vô lực dựa vào vách tường, kinh ngạc mà nhìn
cánh cửa ngăn cản hai người
Đây là gì! Ngay tại đêm tân hôn, chồng của cô đem cô nhốt ở
ngoài.
"Phu nhân, cô đã ngủ chưa?" Cửa phòng của cô bị gõ hai cái.
"Còn chưa." Đỗ Nhược Đồng đáp một tiếng, cúi đầu sửa lại áo ngủ,
tiến lên mở cửa.
Lão quản gia bưng một chiếc khay gỗ, cười khanh khách đứng ở ngoài
cửa.
"Có chuyện gì không?" Đỗ Nhược Đồng dịu dàng hỏi.
"Tôi giúp cô pha một ấm trà hoa hồng." Bạch mẹ nói.
"Cám ơn." Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc nói."Bà làm sao biết thói quen
trước khi ngủ của tôi. . . . ."
"Quan tiên sinh đã thông báo."
"Anh ấy. . . . . ." Lại một lần khiến cho cô á khẩu không trả lời
được.
"Phu nhân, hôm nay tôi nói thế này có chút dư thừa, Quan tiên sinh
là người ngoài lạnh trong nóng. Chỉ cần cô dùng tấm lòng chân thành
đối đãi, cô sẽ phát hiện ngài ấy thật sự là người rất tốt." Bạch mẹ
tha thiết nói, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên ý nghĩ muốn cùng
người khác chia sẻ.
"Tôi sẽ cố gắng." Đỗ Nhược Đồng chỉ có thể trả lời như vậy, không
có hơi sức mà nói nữa. Tối nay cô đã trải qua quá nhiều cảm xúc, cô
cần một chút thời gian để tiêu hóa chúng.
"Cám ơn, ngủ ngon."
Đỗ Nhược Đồng nhận lấy khay trà hoa hồng trong tay Bạch mẹ, đóng
cửa lại lần nữa.
Rót một chén trà hoa hồng, hít thật sâu một hơi thưởng thức mùi
thơm hoa hồng, cô lại nhíu mày.
Người ngoài thì hình dung hắn là ác ma máu lạnh, nhưng người trong
nhà lại rối rít thay hắn biện minh. Rốt cuộc ai mới là Quan Chấn
Ngôn thật sự ?
Đỗ Nhược Đồng cầm chén sứ trắng, đi trở về trước bàn trang điểm,
nhìn hộp dây chuyền ngọc trai đặt ở trên bàn .
Hắn có tiền có thế, quả thật không có gì không mua được, nhưng lễ
vật muốn nhận được, trước hết luôn phải làm việc cực nhọc.
Tính đến trước mắt mới chỉ có ý định làm người thân của Quan Chấn
Ngôn, đây là sự thật không thể chối cãi. Mà cô nếu gả cho hắn, ít
nhất cũng nên được tôn trọng như "khách" chứ.
Mặc dù, cô không cho là Quan Chấn Ngôn sẽ dùng phép lịch sự mà xử
sự với cô. Nhưng, cô không thể nào chưa thử đã buông tay.
"Quan Chấn Ngôn. . . . . ." Đỗ Nhược Đồng gọi tên của hắn, sau đó
nâng chén đem trà hoa hồng uống một hơi cạn sạch, cũng đem tên tuổi
của hắn nuốt vào trong miệng.
Bề ngoài cô nhìn nhu nhược, nhưng lại không ngoan ngoãn chịu
thua.
Chồng của cô, tốt nhất là nên nhanh chóng chấp nhận điểm này.
Ngày mai, cô sẽ vì hôn nhân của mình mà cố gắng.
Ngày mai, cô cũng sẽ đi tìm bác sĩ khoa phụ sản lấy thuốc tránh
thai. Trước khi hôn nhân của cô rõ ràng, cô sẽ không để bảo bối
tham gia vào cuộc hỗn chiến này.
Ai! Đỗ Nhược Đồng nằm lên giường.
Trong đêm tân hôn mất ngủ.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Đi công tác một tuần lễ, đối với Quan Chấn Ngôn mà nói là chuyện
thường, thế nhưng lần này lại khác.
Mỗi một ngày, hắn có cảm giác như đứng trên đống lửa, sống một ngày
không khác gì sống một năm.
Bởi vì người nhà của hắn và quản gia, giống như mỗi ngày đều hẹn
trước thay phiên truyền tin ngắn, gọi điện thoại cho hắn, nội dung
không có gì hơn là về chuyện của Đỗ Nhược Đồng.
Thỉnh thoảng, vợ của hắn cũng đích thân gọi điện cho hắn.
—— " hôm nay công việc của anh có thuận lợi không"?
—— " khi nào trở lại, chúng ta cùng nhau ăn cơm được không"?
—— "ngày mai lúc nào thì anh trở về vậy"?
Những người này giở trò quỷ gì vậy! Cho là như vậy hắn sẽ đổi tính,
biến thành một người đàn ông ôn hòa sao? Quan Chấn Ngôn không cho
là đúng nghĩ đến.
Một buổi chiều ngày kia, Quan Chấn Ngôn trở lại Đài Loan.
Bình thường hắn luôn đến công ty trước, bận đến nỗi mặt trời xuống
núi mới trở về nhà, lúc này lại ngồi ở ghế sau xe Benz màu đen, sắc
mặt hắn tái xanh,trừng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Đi gần đến công viên nhỏ gần nhà, hắn thấy một chiếc xe đạp lướt
qua.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn người con gái thanh lệ đang đạp xe,
nhất thời mất hồn
Trong ánh tà dương, tóc Đỗ Nhược Đồng buộc thành đuôi ngựa, mặc một
chiếc áo màu kem cổ hình chữ V dệt kim, quần màu lúa mì, trên tai
mang khuyên tai ngọc trai, đang ra sức đạp về phía trước.
Bởi vì vận động mà gò má của cô ửng hồng, mồ hôi ở trán cứ tuôn ra,
lóe sáng giống như từng viên ngọc trai xinh đẹp.
Biết cửa sổ xe đã làm lớp kính chống người từ bên ngoài nhìn vào,
cho nên cô muốn thấy cũng không thấy được, vì vậy mà Quan Chấn mới
không chớp mắt nhìn kỹ nhất cử nhất động của cô.
Nhìn khí sắc cô rất tốt
Mọi người cần gì phải truyền tin tới quấy rầy hắn, giống như cô một
mình tại ngôi nhà cảm thấy cô đơn, cực độ nhớ hắn
Quan Chấn Ngôn nheo hai mắt, môi mỏng bĩu một cái, cảm giác mình bị
đùa bỡn.
Xe chạy nhanh hướng về phía Quan gia, đứng chờ đợi cửa lớn mở ra,
Quan Chấn Ngôn hung hăng tìm kiếm thân ảnh của cô.
Cô đang ra sức đạp xe , dùng sức dễ dàng có thể bẻ gảy chiếc cổ
mảnh khảnh hoặc bắp chân thon dài kia, chạy nhanh về phía cửa
lớn.
Xe mới đi vào trong cửa, Quan Chấn Ngôn liền quát to một
tiếng.
"Dừng xe!"
Xe dừng lại, ánh măt tài xế Vương không thể tưởng tượng nổi , xuống
xe ——
"Anh đã trở lại!" Đỗ Nhược Đồng tăng tốc đạp về phía hắn.
"Cẩn thận!" Quan Chấn Ngôn nhăn mày, gầm nhẹ một tiếng.
"A ——" tiếng kêu của Đỗ Nhược Đồng cùng tiếng phanh của xe đạp đồng
thời vang lên.
Cô phanh xe quá nhanh, trọng tâm không ổn định, từ xe đạp cả người
té ra ngoài.
Quan Chấn Ngôn kịp thời đỡ cơ thể của cô.
"Nguy hiểm thật!" Đỗ Nhược Đồng hốt hoảng nhìn ánh mắt âm trầm của
hắn, cô bám vào cánh tay của hắn, nhàn nhạt cười một tiếng."Cám ơn
anh, em đạp xe nhanh quá rồi"
Thân thể cô vừa động, hương thơm thanh nhã của cô nhẹ nhàng bay vào
trong mũi hắn. Hắn bỗng dưng đẩy cô ra,giống như cô là hòn lửa dễ
bị phỏng tay vậy.
"Trời nóng như vậy, em ở bên ngoài đạp xe làm cái gì?" Quan Chấn
Ngôn trừng mắt nhìn chiếc xe, không khách khí chất vấn.
"Ông chủ bán cá vừa gọi điện thoại cho em bảo có một mẻ cá mới, cho
nên em đến xem thử . . . . . ." Đỗ Nhược Đồng ôn hoà nói, không
muốn khiến hắn khó chịu.
"Em mua mấy cái đấy làm gì? Không ai muốn em nhiều chuyện!" Quan
Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô, nóng nảy trầm thấp giọng nói, thỏa mãn
ý vị trách mắng. Nhìn cô đạp xe mà ngã nhào, có khác gì tự tìm
phiền phức.
Đỗ Nhược Đồng giật mình đứng tại chỗ, đôi tay xoắn lại với nhau, có
cảm giác hung hăng bị tát một cái. Mấy ngày nay cô cố gắng tìm kiếm
tư liệu về sở thích món ăn của hắn, đột nhiên biến thành một đống
vô dụng đồ bỏ đi, ngăn chặn tất cả ý nghĩ của cô.
Cô cảm thấy mình như một đứa ngốc
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô không cười nữa, hắn mím chặt môi,
không cho phép mình nói những lời an ủi cô.
Ai biết cô đối với hắn có thực sự để tâm hay không! Trẻ tuổi như
cô, điều kiện lại tốt, không thể nào không có tâm cơ. Căn cứ theo
kinh nghiệm của hắn, càng là người có biểu hiện ân cần thì tâm cơ
càng sâu. Điểm này, hắn đã được lĩnh giáo qua từ những người đàn bà
khác
"Em chỉ cần đợi ở nhà là tốt rồi." Hắn trầm giọng ra lệnh.
"Chuyên tâm đợi ở nhà, không phải anh muốn có một người vợ chăm sóc
tốt cho anh sao?" Mắt Đỗ Nhược Đồng nguội lạnh nhìn hắn, không chút
nào dấu diếm nghĩ đến ý đồ của hắn.
"Em đến nhà anh đã mấy ngày? Không thể nào thích ứng hoàn cảnh ở
đây sao?" Hắn mở to mắt, không nhìn cô, không cấp cho bất kỳ đáp án
nào.
"Em đi ra ngoài không phải cũng là thích ứng hoàn cảnh nơi này
sao?"
"Em thật ra rất nhanh mồm nhanh miệng." Quan Chấn Ngôn không vui
nhăn mày.
Thì ra hắn mong cô là một người vợ an phận? Đỗ Nhược Đồng khó chịu
cắn môi, cô không tiếng động cúi đầu, đem những sợi tóc đen che
khuôn mặt để điều chỉnh lại tâm tình.
"Đem lời trong lòng em nói ra." Nếu không hiểu một cuộc làm ăn, hắn
sẽ không vung tiền. Nữ nhân cũng giống vậy. Hắn cưới cô, sẽ phải
biết ý nghĩ trong lòng cô.
"Đối với em mà nói, làm một người vợ an tĩnh không khó. Nhưng nếu
như anh không muốn đây là một cuộc hôn nhân chỉ mang vẻ hào nhoáng
bên ngoài, như vậy, ít nhất anh cũng phải cho em một chút thông tin
về anh để em biết nên làm thế nào mới có thể khiến chũng ta hiểu
nhau hơn." Đỗ Nhược Đồng không sợ biểu tình ủ dột của hắn, dũng cảm
nói ra lời trong lòng.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô, dưới lớp quần áo là lồng ngực
đang phập phồng kịch liệt( Ngư: không phải nói gì chứ anh này có vẻ
thích trò trợn mắt. Di: tỷ thấy mắt ổng sắp lồi ra hết rồi á
)
Gặp quỷ, vợ của hắn không sợ hắn, cũng là chuyện đương nhiên, hắn
không biết mình cao hứng cái gì!
Quan Chấn Ngôn liều chết đè nén tâm tư, không nhịn được nhếch
miệng, khiến khuôn mặt lại càng thêm cương cứng.
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn, trực giác cho rằng mình đã khiến hắn không
vui. Cô thở dài trong lòng, nhụt chí suy sụp hạ vai.
" Tại sao không gọi tài xế đưa em ra ngoài?" Hắn hỏi.
Hắn vừa mở miệng, trong mắt Đỗ Nhược Đồng lại hiện lên nụ cười.
Nàng ngẩng đầu thật nhanh, mắt đẹp như trân châu trộn lẫn sự nhu
hòa.
"Em thích đạp xe đạp phóng qua những dãy nhà trên đường, cảm giác
rất giống đi qua một đường hầm lục sắc. Anh cũng nên thử một chút,
đó là một trải nghiệm tuyệt vời"
Một làn gió mát thoáng qua khuôn mặt của cô, nụ cười của cô theo
gió nhẹ thổi tới trước mặt hắn.
"Tùy em muốn làm gì thì làm!" ngực Quan Chấn Ngôn cứng lại, bỗng
dưng quay đầu đi, không muốn cho cô thấy trong măt hắn có một chút
mât hồn
Đột nhiên hắn tức giận khiến tâm Đỗ Nhược Đồng chợt lạnh, nhìn bóng
lưng của hắn, cô liều chết hít sâu động viên mình.
Hắn hỉ nộ vô thường cũng không phải là chuyện ngày 1 ngày 2, cô
phải quen với thói quen này mới đúng.
Thấy Quan Chấn càng ngày càng đi xa, Đỗ Nhược Đồng vội vàng đuổi
theo bước chân của hắn.
Nhìn kỹ bóng lưng tây trang của hắn, đột nhiên cô thấy mình hơi
chột dạ.
Cô có thể nào quên, điểm xuất phát hôn nhân giữa bọn họ là quan hệ
cùng có lợi , mà điều kiện cơ bản nhất của hắn chính là một người
vợ đoan trang, thanh nhã!
Cô không thể vì một tuần lễ hắn không có ở nhà, tất cả mọi người
trong nhà cưng chiều, thuận theo ý cô, thì có thể vui vẻ giống như
lúc cô ở bên ngoài học đại học vô lo vô nghĩ.
Đỗ Nhược Đồng cắn cắn môi, tiến lên một bước, muốn cùng hắn nói
chuyện một chút. Nhưng đột nhiên ánh mắt của cô dừng lại vết sẹo
dài sau gáy hắn, thật lâu không thể di chuyển.
"Anh. . . . . . vết thương còn đau không?" Cô thấp giọng hỏi.
Quan Chấn Ngôn dừng lại một chút, không phục hồi lại tinh
thần.
Đỗ Nhược Đồng đi tới bên cạnh hắn, dùng ngón tay chỉ vào vết sẹo
sau cổ.
Quan Chấn Ngôn cảm thấy căng thẳng, thế này mới ý thức được hắn
đang đứng ở dưới mặt trời, ánh sáng không thể che dấu lại tất cả
các vết sẹo.
Lúc trước gặp mặt mấy lần, hắn đều dùng khăn quàng cổ hoặc mặc áo
cổ cao, không nghĩ rằng hôm nay cái gì cũng không kịp che
giấu.
"Chuyện không liên quan đến em." Quan Chấn Ngôn thẹn quá hóa giận,
gầm nhẹ, bước nhanh thoát khỏi cô, đi vào bên trong nhà.
Không giải thích được! Đỗ Nhược Đồng nuốt xuống một tiếng bất mãn
kháng nghị, phản kháng đứng ở cửa hành lang, không muốn vào
nhà.
"Nhược Đồng . . . . . ."
Đỗ Nhược Đồng vừa quay đầu lại phát hiện Bạch mẹ, tài xế Vương,
người làm vườn Hứa bá, một nửa người Quan gia cô đều quen thuộc,
tất cả đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô, cô biết bọn họ đều muốn
giúp Quan Chấn giải thích ——
Có một năm Hứa bá không kịp uống thuốc nên bị ngất, chính Quan Chấn
tự mình ôm người, ngồi trên xe cứu thương đưa người tới bệnh
viện.
Có năm, Bạch mẹ bị cảm phải nhập viện, mỗi ngày hắn đều đi
thăm.
Có năm, con trai của Hứa bá ở miền nam xảy ra tai nạn, bên trong cơ
thể ra rất nhiều máu, Quan Chấn Ngôn phái người từ Đài Bắc mang
theo bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất xuống.......
Chính những lời này của bọn họ khiến cho cô quên đi Quan Chấn Ngôn
là một ác ma máu lạnh, cảm giác thấy hắn thân thiết hơn.
"Hắn thật sự tốt như vậy sao, đáng giá để mọi người vì hắn mà ca
tụng sao?" Đỗ Nhược Đồng không hiểu hỏi.
Mọi người không chút do dự liền gật đầu.
Đỗ Nhược Đồng nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, cô chau mày, bị
hồ đồ.
Quan Chấn Ngôn không phải người xấu, hắn quan tâm, chăm sóc đến
người làm không khác gì đối đãi như người thân. Nhưng hắn đối với
cô, tại sao lại không như vậy?
"Tôi. . . . . . Sẽ thử lại lần nữa." Đỗ Nhược Đồng nói.Nếu như
không tìm ra nguyên nhân thực sự, cô sẽ ăn ngủ không yên .
Đây dù sao cũng là hôn nhân của cô!
Buổi tối hôm đó, Quan Chấn Ngôn không có xuống nhà ăn bữa tối
Bởi vì, hắn không muốn đối mặt với cặp mắt quá mức tích cực cùng
thiết tha của cô. Hắn không muốn đối với cô mong đợi quá nhiều, bởi
vì hắn không muốn thất vọng nữa.
Nhưng hắn vẫn phải xuống lầu ăn cơm.
Bởi vì Bạch mẹ đem quá trình dốc hết tâm huyết làm bữa tối nói
xong, ép hắn nhất định phải xuống lầu ăn cơm. (Nguồn:
Bạch mẹ tựa như mẹ hắn. Hắn có thể dùng mặt nạ lạnh lùng chặn lại
nhừng người xa lạ, nhưng đối với những người hầu như đi theo hắn cả
đời hắn còn có thể làm gì nữa đây
Quan Chấn Ngôn mặc một chiếc áo màu đen cổ cao, từ trên lầu đi tới
phòng ăn.
"Ừ, đúng vậy, tiệm gạo Hồng gia cũng có rất nhiêu loại gạo, trước
kia cháu cũng hay cùng mẹ đi qua. . . . . . Còn nữa..., cửa hàng cá
bên cạnh nhà bọn họ cũng rất mới mẻ, như hôm nay tôm hùm, con trai
cũng rất tốt. . . . . ."
"Không ngờ cháu cũng biết đó nha !"
Tiếng trò chuyện của Đỗ Nhược Đồng cùng Bạch mẹ thật vui, khiến
Quan Chấn Ngôn hơi cau mày lại
Tình cảm hai người bọn họ từ khi nào thì tốt như vậy?
Không phải Bạch mẹ sẽ đem tất cả những chuyện trước đây của hắn nói
cho cô biết đấy chứ?
Quan Chấn Ngôn tăng nhanh bước chân xuống phòng ăn, cả người đều
ngây ngẩn.
Hắn thấy bộ dạng hai người thì thầm, thoạt nhìn giống như mẹ con.
Thậm chí Đỗ Nhược Đồng còn ôm lấy cánh tay Bạch mẹ, cười thật vui
vẻ.
Sao cô lại có thói quen đụng chạm cùng người làm như vậy?
Gia thế bối cảnh nhà cô đều giàu có nên cô phải là một tiểu thư cao
ngạo mới đúng chứ?
"Tiểu Quan, mau tới đây." Bạch mẹ nhìn thấy Quan Chấn Ngôn, phất
tay chào hỏi: "Đây chính là măng tây mới từ châu Âu vận chuyển tới.
Còn có thứ con thích nhất là bánh trôi Thượng Hải, tất cả bánh đều
trong suốt, nhìn cũng biết là ăn ngon rồi."
"Bạch mẹ ——"
Quan Chấn Ngôn không vui kêu một tiếng, hơi bĩu môi, đi về phía bàn
ăn
"Ta lại quên, con cũng đã ba mươi ba tuổi, không thể gọi là Tiểu
Quan nữa rồi." Bạch mẹ cười cừơi với Đỗ Nhược Đồng, nói."Vì trước
kia ba cha con bọn họ, ta đều gọi là Quan tiên sinh, Tiểu Quan,
Tiểu Quan Quan."
"Tiểu Quan Quan còn thích hợp với Quan Ngữ ." Đỗ Nhược Đồng cười
nói, đôi mắt vẫn thủy chung nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quan Chấn
Ngôn.
Quan Chấn Ngôn cầm chén nước, uống một hớp. Vẻ mặt hờ hững, giống
như là không nghe thấy lời cô nói.
Nếu như cô thích Quan Ngữ, vì sao còn ngồi ở đây nhìn mặt lạnh của
hắn? Hắn cũng không muốn cầu xin cô dùng cơm cùng hắn.
Đỗ Nhược Đồng thấy thế, tâm chợt lạnh, cô miễn cưỡng cười, giả bộ
như chuyện gì cũng không xảy ra.
" Tên Quan Ngữ kia quả thật rất hay trêu đùa." Bạch mẹ vội vàng lên
tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc."Cháu nhanh ngòi xuống ăn cơm đi,
thức ăn lạnh ăn sẽ không ngon"
"Dạ" Đỗ Nhược Đồng nghe lời vào ngồi, cố gắng phấn chấn tinh
thần.
Bạch mẹ im lặng nói một câu"Cố gắng lên", liền rời phòng ăn.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt liếc người bên cạnh —— cô ngồi gần hắn như
vậy làm gì?
"Máy điều lạnh quá, em có thể để nhiệt độ lên cao một chút không?"
Đỗ Nhược Đồng dịu dàng hỏi.
"Em có thể lên lầu mặc nhiều quần áo hơn." Quan Chấn Ngôn vẫn không
có nhìn cô, cũng không tính để cho cô vừa lòng đẹp ý.
"Bây giờ là tháng năm, anh có thể mặc quần áo tay ngắn, vết sẹo
cũng không đáng sợ." Đỗ Nhược Đồng kiên trì nhìn thẳng mắt hắn, cho
đến khi mắt hắn và cô giao nhau mới thôi.
"Anh đã nói rồi anh không muốn thảo luận chuyện liên quan đến vết
sẹo, em không hiểu tiếng người sao?" Khuôn mặt Quan Chấn Ngôn hiện
lên một tầng băng, ánh mắt âm trầm giống như là trừng mắt với kẻ
thù.
Cô cho mình một mùa hè để cố gắng. Thời gian này, cô sẽ là một
người vợ tốt. Cô sẽ cố gắng cùng hắn cố gắng tiếp xúc, cố gắng hiểu
rõ hắn.
Nếu như sau một mùa hè, giữa bọn họ vẫn không có bất kỳ thay đổi
nào, cô cũng không muốn cố chấp bám lấy hắn.
Cô sẽ không ly hôn, bởi vì hắn đối với cô vô cùng tốt, mà cô cũng
rất rõ ràng cuộc hôn nhân này cô sẽ yên phận sống. Tất cả nghĩa vụ
của vợ, cô cũng sẽ ít làm đi. Nhưng, cô cũng sẽ không ngu đến mức
đi cầu xin cuộc hôn nhân của mình có lúc nóng lúc lạnh
Đỗ Nhược Đồng nhắm mắt lại, thở dài một cái
Quan Chấn Ngôn mím chặt môi, ánh mắt dừng lại ở bả vai phập phồng
kịch liệt của cô.
Đáng đời tâm tình kích động của cô, ai bảo cô tới trêu chọc
hắn!
Cô ngồi gần như vậy, gần đến nỗi hăn có thể gửi rõ mùi hương trên
người cô, hắn cũng rất phiền não!
"Nếu như em chỉ muốn cùng anh dùng bữa, vị trí của em nên ở đối
diện anh ." Hắn đại khái nói, mắt nhìn chòng chọc chiếc đũa.
"Hai người dùng cơm không nhất thiết phải ngồi xa đến thế, như vậy
là quá câu nệ tiểu tiết. Anh không phải phản đối em sắp xếp chỗ
ngồi như vậy chứ?" Đỗ Nhược Đồng cười yếu ớt, chậm rãi ngẩng đầu
nhìn hắn ——
Hắn không nhìn cô.
Đỗ Nhược Đồng có chút thất vọng, nhưng cô cũng không nhụt chí, bởi
vì hắn chủ động mở miệng tìm cô nói chuyện, là chứng tỏ sẽ bận tâm
đến cảm thụ của nàng.
"Em nghĩ làm cái gì, anh làm sao quản được?" Quan Chấn Ngôn không
nhìn cô, nhấc đũa lên bắt đầu dùng cơm.
Tôm hùm hấp, salad măng tây,. . . . . Tối nay các món ăn do Bạch mẹ
làm hình nhưu không hoàn toàn giống nhau, khẩu vị hơi nhẹ
chút.Nhưng nguyên liệu nấu ăn tương đối mới mẻ, không ăn cơm, cũng
có thể thưởng thức món ăn.
Hắn không thường ăn cơm, món ăn tối nay coi như là rất hợp khẩu vị
của hắn.
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn không có chê bai, cô cũng an tâm thoải mái
ăn cơm. Ăn đến một nửa thì cô no bụng, quay ra cùng hắn tán
ngẫu.
"Anh có một chiếc sân vô cùng đẹp"
"Đó là hứng thú của ba mẹ. Ngày đó kết hôn, không phải là mẹ anh
cũng cùng em tán ngẫu những thứ này sao?" Ba mẹ hắn thích khí hậu
trung bộ, hai, ba tháng mới trở lại thăm anh em họ.
"Đúng vậy, bá mẫu. . . . . . Ách. . . . . . Mẹ còn cầm hình cho em
xem, thời điểm hoa anh đào nở rộ, thật là đẹp vô cùng. Ba mẹ còn
nói, có rảnh rỗi có thể đến nơi ba mẹ đang ở chơi." Ánh mắt của cô
tỏa sáng, mong đợi nhìn hắn.
"Nếu như em muốn đi, anh gọi tài xế chở em đi." Hắn ăn cơm của hắn,
dù sao ánh mắt cũng không đối diện nhau cho nên mọi chuyện đều có
thể giả bộ.
"Anh không thể cùng em đi sao?" Giọng nói của cô như sắp khóc
"Anh không rãnh."
"Em biết công việc của anh rất bận rộn, nhưng cũng phải có lúc nên
nghỉ ngơi." Đỗ Nhược Đồng để đũa xuống, chuyên tâm nhìn hắn. Cô
cũng không tin hắn có biệc pháp ăn cơm, vĩnh viễn coi thường cô
ngồi bên cạnh.
"Nghỉ ngơi cũng không có nghĩa là anh muốn đi chỗ khác." Quan Chấn
Ngôn bắt đầu tức giận, giọng nói bắt đầu cao lên.
"Anh chỉ cần đi thăm cha mẹ một chút thôi." Cô tiếp tục cố
gắng.
"Khi nào anh muốn đi, dĩ nhiên sẽ đi." Hắn gầm nhẹ nói.
"Vậy đến lúc đó em sẽ đi cùng anh."
Bỗng nhiên Quan Chấn Ngôn ngẩng đầu lên, đưa mắt trừng cô ( Ngư: từ
đầu đến giờ anh này trừng mắt cũng hơn 10 lần rồi ấy nhỉ)
"Hôm nay tôm hùm rất tươi, ăn nhiều một chút đi." Đỗ Nhược Đồng
thuận tay đem một miếng tôm hùm vừa mới gắp để vào trong bát
hắn.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt với miếng thịt tôm trong bát, hắn không để
ý đến miếng thịt kia.
Cô bất đắc dĩ bĩu môi, đưa tay muốn gắp trở về. Chẳng qua là, tay
của cô vừa mới đụng vào bát, chiếc đũa của hắn liền dùng tốc độ sét
đánh đưa miếng thịt tôm kia vào trong miệng
Đỗ Nhược Đồng nhìn mặt hắn không đổi sắc, cô kinh ngạc khẽ nhếch
môi, nhất thời mặt mày trở nên rạng rỡ hơn.
"Hai ngày trước, em có đọc một tờ báo viết về anh." Cô dịu dàng
nói, giúp hắn múc một chén canh, đưa tới cho hắn.
"Nói những gì?" Khóe môi hắn châm chọc, nụ cười lãnh khốc, ánh mắt
lạnh hơn."Nói anh lãnh khốc vô tình sao? Coi trọng tiền bạc hơn
nghĩa khí? Có phải còn nói sáp nhập các công ty không thương tiếc,
không nể mặt mũi của các nhân viên cấp cao không ?"
"Nói ánh mắt anh nhìn xa trông rộng." Cô thật không hiểu, tại sao
hắn luôn nghĩ mình sẽ bị đánh giá tiêu cực.
Quan Chấn Ngôn năng nề đặt đôi đũa xuống bàn, con mắt lợi hại bắn
thẳng về phía cô.
Hắn không thích cách cô nhìn hắn, hắn có cảm giác ngột ngạt. Hắn
cho là đối với chuyện tình cảm hắn đã sớm lạnh nhạt mới đúng.
"Em không cần thiết phải lấy lòng anh." Quan Chấn Ngôn nói
"Em không cần thiết phải lấy lòng anh, em đã là vợ của anh. Em chỉ
muốn hiểu rõ anh hơn mà thôi, như vậy cũng không được sao?"
Đỗ Nhược Đồng nghiêng người về phía trước, một lần nữa đoán thử suy
nghĩ của hắn
Nhưng, Quan Chấn Ngôn không nghe
Lúc này trong phòng ăn trầm đến nỗi như một cơn bão tuyết vừa ập
xuống , lạnh đến thấu xương
"Anh không thể từ chối cho ý kiến với vấn đề của em!" Đỗ Nhược Đồng
lần nữa chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc, nhưng lần này cô cũng
không cố đè nén sự tức giận của mình nữa.
"Tại sao anh không thể? Ít nhất anh trước sau đều như một. Không
giống người phát ngôn ra những lời rất đường hoàng, giống như muốn
vì hôn nhân mà cố gắng cả đời. Kết quả đâu? Ngay cả một lần thất
bại, cũng không biện pháp chịu được."
Quan Chần Ngôn cầm khăn lên lau mồm, mặt mày hắn không thay đổi,
khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn đều bày ra dáng vẻ hận đời.
Lửa giận thoát ra từ hai gò má Đỗ Nhược Đồng , có quá nhiều lời
muốn bác bỏ, cô biết mình không nên trừng hắn nhưng cô không có
cách nào khống chế mình.
Dù cô có dùng ánh mắt ác liệt trừng hắn nhưng Quan Chấn Ngôn cũng
không nhìn cô lấy một cái, cô còn biết làm thế nào đây?
Không chịu thua, cô quyết định cùng hắn nói chuyện
"Sáng sớm ngày mai em định làm bánh pizza, anh có chịu dậy sớm một
chút để thưởng thức không?" Cô thật sự rất bội phục mình vì dù đang
rất tức giận nhưng thanh âm lại rất bình tĩnh.
Quan Chấn Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, mặt của cô rất ồn
hòa nhã nhặn mà nhìn hắn.
Hắn không có cách nào không kinh ngạc. Bởi vì mỗi lần hắn đều bức
cô đến tức giận không cho cô một cơ hội nhưng cô luôn biết xoay
chuyển hoàn cảnh
"Anh có chịu cùng em ăn sáng không?" Đỗ Nhược Đồng kiên trì muốn
đáp án.
Quan Chấn Ngôn quay đầu, trừ trầm mặc ra thì vẫn là trầm mặc.
Ngay lúc Đỗ Nhược Đồng cho rằng mình lại bị ngăn cách bởi thế giới
của hắn thì thanh âm của hắn lại truyền ra