Cậu ta “già” mặt hơn tôi tưởng. Đã đến nước này mà vẫn còn giả vờ
ngây thơ. Cậu ta muốn tiếp tục lừa tôi sao? Với mục đích gì chứ?
Hay cậu ta nghĩ tôi rất cần cậu ta, nên định bố thí cho chút tình
cảm giả tạo cuối cùng, trước khi tôi bước vào một ngưỡng cửa mới.
Hay cậu ta muốn lôi con trâu già như tôi vào bộ sưu tập bồ nhí của
cậu ta, cho thêm phần sự sinh động? Càng nghĩ tôi càng thấy thật
nực cười. Quan niệm trước đây của tôi đã đúng, đã là trâu già thì
đừng nghĩ đến việc gặm cỏ non! Giá như tôi đã không phá lệ một lần
nào, để không trở nên đáng thương như thế này…
Giọng tôi trở nên chua ngoét:
- Cậu đừng giả vờ ngây ngô nữa. Tôi biết hết cả rồi. Đi đi. Từ này
đừng tới nhà này nữa. Muốn gặp người yêu của cậu thì ra ngoài đường
mà gặp! Đừng để tôi thấy cậu một lần nào nữa!
Tôi toan bước đi thì cậu ta một lần nữa lại giằng lấy tay
tôi.
- Ý chị là sao? Em… thực sự…
Tôi vùng mình ra khỏi cậu và quát, mắt đỏ gay nhìn cậu:
- Tôi không muốn đôi co với cậu thêm nữa. Tôi vào nhà đây. Phiền
cậu ra về nhớ đóng cổng.
Nói rồi, tôi bước thẳng vào nhà, không ngoái lại đến một lần. Vừa
đi tôi vừa hát, hát một bài nào đó mà đến bây giờ tôi cũng không
nhớ ra đó là bài gì. Tôi chỉ muốn cậu ta biết rằng: tôi đang rất
vui, rất hả hê khi được quát tháo, được vạch mặt một kẻ tệ bạc như
cậu! Nhưng hình như không phải… hình như nước mắt tôi đang
rơi.
Tôi thật sơ ý khi không để ý rằng từ nãy đến giờ Thủy đã chứng kiến
hết toàn bộ sự việc. Đến lúc tôi bước vào nhà, thấy Thủy đang sững
sờ nhìn tôi với bộ dạng thảm thê này, tôi mới thấy mình đúng là mất
trí khi không nghĩ rằng Thủy ra tiễn Hoàng Anh.
- Ly… Ly làm sao vậy? Sao Ly lại khóc… Hoàng Anh…
Thủy ngồi cạnh bên tôi, nắm lấy tay tôi và cứ quan tâm hỏi.
Quan tâm à?
Có thật lòng hay không khi trên tay Thủy đang lấp lánh một chiếc
nhẫn.
Là nhẫn đôi với Hoàng Anh…
o-0-o
Hết chap 20.
CHAP 21
- Ly! Hoàng Anh với Ly giận nhau à? Đã có chuyện gì xảy ra
sao?
Tôi quay mặt đi. Tôi đều đều:
- Không có gì. Thủy ra ngoài đi. Lúc này, Ly chỉ muốn một
mình.
Nhưng Thủy vẫn nắm lấy tay tôi, rồi nói bằng giọng tha thiết:
- Ly à. Thực ra Thủy đã biết…
Tôi chẳng muốn nghe Thủy nói gì nữa cả dù tôi không ghét Thủy, bởi
trong chuyện này Thủy không phải là người có lỗi. Nhưng không có
nghĩa rằng tôi có thể vui vẻ với Thủy như xưa, nhất là lúc này, lúc
tôi thấy tệ nhất.
Tôi vẫn lạnh lùng:
- Thủy ra ngoài đi.
Thủy lắc đầu. Xưa nay, Thủy luôn ở bên tâm sự với tôi mọi chuyện,
đáng lẽ… tôi đã có thể gục vào người nó, mà khóc, mà kể… cho trôi
hết bao nhiêu uất ức, nhưng tại sao không phải ai khác, mà lại là
Thủy… người yêu mới của Hoàng Anh.
- Thủy muốn nói chuyện với Ly mà…
Bỗng, điện thoại tôi đổ chuông. Tôi bật nguồn từ bao giờ vậy nhỉ?
Có lẽ là Hoàng Anh, cậu ta muốn giải thích hay là nói lời xin lỗi
đây? Qủa là thế thật. Nhưng tôi đã tắt máy không thương tiếc. Bắt
máy để làm gì? Để làm trò cười cho cậu ta? Cậu ta còn khiến tôi
khinh ghét hơn cả anh Hoàng. Bởi ít nhất, anh còn chủ động thừa
nhận mọi chuyện và xin lỗi tôi trước.
- Sao Ly không nghe máy?
Tôi cố giữ bình tĩnh để nói với Thủy một cách nhẹ nhàng nhất:
- Thủy ra ngoài đi. Ly muốn được yên. Ra ngoài đi… trước khi Ly nổi
nóng.
Tôi đau khổ đến mức không thể khóc được nữa. Chỉ thấy nơi ngực trái
như đang túa máu bởi hàng ngàn mũi dao đâm vào. Tôi cứ nấc lên,
nhưng nước mắt không hề rơi, mắt cũng không hề chớp, bàn tay cũng
không thể cử động. Người ta bảo, khi con người đạt đến nấc cuối
cùng của nỗi đau, người ta sẽ mất cảm giác, bởi không đau vì đã quá
đau. Giống như tôi đây, tôi đang mạnh mẽ hay rằng đang đau đớn tột
cùng? Tôi cũng không biết nữa.
Nửa, tôi thấy mình cứng cỏi, hoàn toàn có thể vượt qua chuyện này
một cách dễ dàng, nhưng nửa, tôi đang chứng kiến bản thân mình mềm
yếu, suy sụp. Rốt cuộc… tôi hiểu, tôi chưa từng mạnh mẽ. Có lẽ tôi
đã quá ngu ngốc khi dành cho con người tệ bạc đó một tình yêu quá
lớn. Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói đến từ “giá như” , tôi sẽ không
ước thời gian quay trở lại. Vì đã từng có một người quan tâm tôi
nhiều đến thế, đã có người cho tôi cười nhiều đến thế, hạnh phúc
đến thế, đã từng có người khiến tôi nhận ra… tôi yêu nhiều đến
thế.
Điện thoại lại reo chuông.
Rồi chuông lại nghỉ. Và rồi lại reo.
Tôi khẽ lướt nhìn lên màn hình điện thoại. Ban đầu tưởng Hoàng Anh,
tôi đã tắt máy không suy nghĩ, nhưng thì ra là Anh Hoàng chứ không
phải Hoàng Anh. Sao anh lại gọi cho tôi nhỉ? Tôi chưa kịp nghĩ ra
tại sao thì anh đã gọi lại cho tôi lần nữa, và tôi bắt máy.
- Chào em! Ban nãy sao lại cúp máy? Anh gọi điện hỏi thăm tình hình
thi cử của em đây. Em làm bài thế nào? Ok chứ?
- Được ạ.
- Tốt quá. Không biết có làm phiền em không… trường anh được nghỉ
vài tuần trước khi thi học kì, nên anh cũng có về… tối nay...
- Anh định rủ em đi chơi à?
- Uh. Anh vừa định nói thì em nói mất rồi! Em có thể bớt chút thời
gian đi cùng anh được chứ? Anh muốn mời em đi xem phim.
- Được thôi. Anh qua đón em, lúc nào tới, chỉ cần gọi điện, em sẽ
ra.
- Vậy hẹn em 7h tối nay nhé. Chào em!
o-0-o
Tôi động viên bản thân mình phải cố gắng và sẽ thể hiện quyết tâm
sống vui vẻ, hạnh phúc, mặc kệ những chuyện đã xảy ra bằng việc đầu
tiên là đi chơi cùng anh Hoàng. Tôi lấy đồ đi tắm.
Bây giờ mới gần 6h30, còn sớm so với giờ hẹn quá, mà bụng tôi cũng
chẳng đói, TV cũng chẳng buồn xem, nên tắm xong tôi lại chui vào
phòng. Lúc tôi vào, Thủy đã ngồi trên giường, mắt vẫn chăm chú theo
từng nhất cử nhất động của tôi.
Tôi nhún vai:
- Gì thế?
- Không. – Thủy lắc đầu, rồi lại chú mục vào điện thoại, bấm bấm gì
đó. – Ly không ăn cơm à?
- Không. – Tôi lắc đầu, rồi lại giải thích thêm, bởi tôi biết chắc
thế nào nó cũng hỏi câu tiếp theo rằng: “Sao lại không ăn?”. -
Không phải không muốn ăn, mà là no rồi.
Thủy lúng túng gật đầu rồi lại thỏ thẻ:
- Ly này… Thủy muốn hỏi…
Tôi biết Thủy định hỏi gì, hẳn là chuyện về tôi và Hoàng Anh, vậy
nên tôi tảng lờ đi:
- Để khi khác đi. Giờ Ly có việc phải đi ngay rồi.
Nó lại hỏi, hệt như muốn kiểm soát hết mọi hành động của tôi:
- Ly đi đâu vậy?
Tôi trả lời cộc lốc:
- Đi chơi.
Nó hỏi dồn dập:
- Ở đâu? Với Hoàng Anh hả?
Thủy bỗng trở nên sốt sắng. Nó đang lo lắng điều gì thế? Thật buồn
cười!
Tôi không đáp mà chỉ lắc đầu, sau đó mở tủ quần áo, bây giờ tôi nên
mặc gì để đi chơi nhỉ? Tôi định mặc áo phông thụng cùng với quần
skinny, nhưng nghĩ đến khi chiều… Thủy cũng mặc gần như vậy, tôi
rùng mình rồi bỏ chúng lại vào tủ. Lâu ngày tôi cũng không mặc váy,
bởi khi đi cùng Hoàng Anh là bằng xe đạp, nên tôi thường mặc jeans
cho thoải mái. Tôi chọn chiếc màu vàng nhạt, rồi mặc kèm áo khoác
thun lửng. Tôi kéo rèm thay đồ, sau đó buộc gọn lại tóc rồi xịt
chút nước hoa cho thơm tho.
Thủy vẫn nhìn tôi với ánh mắt tò mò. Có gì lạ chứ, làm như cả đời
nó chưa nhìn thấy tôi mặc váy không bằng, hay nó sợ tôi đi cùng
Hoàng Anh.
Thấy tôi nhìn lại nó, nó vội vã ôm chầm lấy cái điện thoại, rồi lại
ngồi bấm bấm.
Vừa lúc đó, điện thoại tôi cũng đổ chuông.
- Anh ạ? Dạ… dạ… em ra liền.
Anh đang đợi tôi ở ngoài. Tôi xem lại đồng hồ thì mới 7h kém 10,
anh đã đến sớm so với giờ hẹn 10 phút, chắc anh háo hức lắm ( tôi
chỉ đoán vậy thôi ^^ ).
Tôi lấy vội chiếc túi đeo chéo nhỏ, bỏ điện thoại, một ít tiền vào
đó rồi lạch đạch chạy ra ngoài.
Tôi vừa mở cổng ra thì đã nhìn thấy anh cười tươi, nụ cười vẫn đẹp
như ngày nào. Bỗng chốc, anh ngây người ra, cho đến khi tôi lay lay
vai anh thì anh mới giật mình và nụ cười lại trở về trên môi.
Anh vẫn nhìn tôi không chớp mắt:
- Ôi! Em dễ thương quá… - Anh thốt lên, rồi bỗng từ đâu, chìa ra
một bó hoa hồng to ơi là to, anh nháy mắt. - Tặng em.
Tôi chỉ kịp “woa” một tiếng, sau đó đã bị bó hoa “phong tỏa” hết cả
gương mặt mình. Tôi đoán phải được cỡ 99 bông. Đây không phải lần
đầu tiên tôi được tặng hoa, nhưng đây là bó hoa to nhất mà tôi từng
được nhận. Thật tuyệt vời và lãng mạn quá! Tôi cứ ngỡ như mình là
diễn viên đang đóng phim vậy, tôi chẳng dám tin là thật nữa.
- Bó hoa rất đẹp. Cảm ơn anh. Để em vào nhà cất rồi mình đi
ha!
Vừa trở vào thì tôi đã chạm mặt Thủy, Thủy đang đứng ở sân và dĩ
nhiên là đang nhìn tôi và anh Hoàng. Tôi đưa vội cho Thủy.
- Thủy đem vào nhà hộ Ly. Ly đi đã.
Thủy nhón người cố gắng nhìn mặt Anh Hoàng, tay đón lấy bó hoa trên
tay tôi.
- Ai vậy?
- Bạn. – Tôi đáp gọn, miễn không phải là Hoàng Anh là được rồi,
Thủy hỏi thêm nữa làm gì vậy nhỉ.
Tôi toan chạy ra thì Thủy lại kéo tôi lại.
- Ly định đi chơi ở đâu vậy?
- Cũng không biết. Chắc uống café hay coi phim gì đó, về ngay
thôi.
Tôi đáp cho qua rồi mau chóng ra ngoài, để mặc cho Thủy ú ớ như
định hỏi gì thêm.
- Mình đi thôi! – Tôi rạng rỡ nói, sau đó lên xe anh, ngồi chéo
sang một bên.
- Em có nón bảo hiểm chưa?
Lúc này tôi mới để ý rằng anh cẩn thận tới mức mang theo cả một cái
mũ bảo hiểm khác cho tôi. Tôi cười khì:
- Em đội rồi nè anh!
- Uh. Anh cứ cầm theo cho chắc đó mà. – Anh gật gù nói rồi cho xe
chạy.
Chúng tôi đi, sau đó cả hai cùng im lặng, không biết anh thì sao,
chứ tôi còn ngại lắm. Được một đoạn, anh bỗng vòng tay ra sau, nắm
lấy tay tôi rồi đặt ngang lưng anh.
- Ôm anh đi. Chứ không có người ngã anh không chịu trách nhiệm
ah!
Tôi ngượng nghịu, đặt hờ hai tay ngang hông anh, rồi bắt đầu huyên
thuyên những câu chuyện vớ vẩn mà tôi vẫn thường kể với anh.
- Giờ mình đi đâu anh?
Giọng anh nhè nhẹ trong gió thoảng, nghe thật dịu dàng làm
sao:
- Em thích đi đâu trước?
Tôi le lưỡi:
- Tùy anh nè. Em cũng chẳng biết nữa.
- Vậy thì đi ăn bánh ngọt rồi mình đi coi phim ha? Kế hoạch của anh
là vậy đó.
Tôi đồng ý ngay:
- Ok ạ. Đã lên kế hoạch luôn rồi mà còn bày đặt hỏi em!
- Anh chìu em mà!
o-0-o
Tôi không nghĩ tôi và anh Hoàng vẫn có thể giữ được mối quan hệ tốt
như vậy. Anh Hoàng với tôi bây giờ là một người bạn, một người anh
thân thiết. Sau này liệu tôi và Hoàng Anh có thể được như thế không
nhỉ? Tôi rùng mình, tôi chẳng muốn. Tôi thậm chí không muốn gặp lại
cậu ta nữa là…
- Em nghĩ vẩn vơ gì vậy? Mau ăn bánh đi kìa!
- Ơ… dạ… vâng…vâng… em đang ăn đây! – Tôi cười với anh, sau đó xúc
một ít bánh kem đưa lên miệng. Thực tình là tôi không khoái món này
lắm bởi nó ngọt ơi là ngọt. Hôm nay tôi ăn được thế này là cả một
kì tích rồi đấy!
Ăn xong, chúng tôi tới rạp chiếu phim ngay vì đã tới giờ
chiếu.
- Em muốn xem phim gì? – Anh lại hỏi ý kiến tôi.
- Ôi! Gì cũng được ạ. – Tôi cười đáp, thực ra thì vào lúc này, tôi
xem phim gì cũng thấy chán như nhau cả thôi.
Anh nhìn lịch chiếu, sau đó lại quay sang tôi:
- Phim hài nhé? Hay phim tình cảm?
Nhưng khi anh đưa ra hai sự lựa chọn cho tôi, tôi không phó mặc cho
anh quyền chọn nữa, tôi đáp ngay:
- Hài đi ạ!
Sau đó thấy anh nhìn mình chăm chú, tôi liền chú thích thêm:
- Em dị ứng phim tình cảm.
Anh cười dịu dàng rồi đi lại quầy mua vé, lát sau quay lại, tôi
thấy anh còn cầm theo cả pepsi và bỏng ngô nữa. Tuyệt vời!
Chúng tôi tiến vào trong rạp.
Nhưng chưa kịp bước chân vào thì…
- Tiểu Ly! Chị đứng lại!
Tôi khựng lại, tôi biết đó là ai, giọng nói đó làm sao tôi có thể
quên… nhưng tôi không cho phép mình quay đầu lại. Tôi toan đi tiếp
thì một bàn tay nào đó đã giằng lấy tay tôi, khiến tôi đánh rơi cả
cốc bỏng ngô trên tay. Chúng rơi tung tóe xuống sàn, dĩ nhiên tôi
không định nhặt, nhưng bất thần lại ngồi phịch xuống, và bàn tay đó
lại kéo tôi lên.
- Chị… Sao chị lại đi cùng hắn ta?
Tôi hất tay Hoàng Anh ra, sau đó quay sang Anh Hoàng:
- Em xin lỗi… rơi hết cả bỏng ngô rồi… mình vào trong rạp đi…
- Chị! Sao chị không nghe em nói! Chị!
Tôi vẫn không nhìn mặt cậu, một tay vẫn nắm chặt lấy tay anh Hoàng,
tay còn lại thì bị Hoàng Anh giữ.
Anh Hoàng bỗng trở nên giận dữ:
- Bỏ tay cô ấy ra!
Tôi không nhìn Hoàng Anh nhưng biết chắc sắc mặt cậu lúc này đang
tệ lắm, điều đó thể hiện hết qua giọng nói như bốc hỏa của
cậu.
- Tôi không bỏ! Anh mới là người phải bỏ tay cô ấy ra! Anh có quyền
gì chứ?
Một lần nữa, tôi giằng tay mình ra khỏi Hoàng Anh. Rồi tôi
nói:
- Anh ấy là bạn trai tôi. Cậu đi đi.
Hoàng Anh đứng sững như trời trồng, sau đó bước lại đẩy mạnh Anh
Hoàng ra, tuy Anh Hoàng có vẻ ngoài thư sinh nhưng không hề yếu
đuối. Anh vẫn đứng vững, tay nắm chặt tay tôi, mắt vẫn nhìn Hoàng
Anh bằng vẻ thách thức.
Hoàng Anh ôm lấy hai má tôi, đẩy nhẹ lên, ép tôi phải nhìn vào mắt
cậu:
- Chị nói sao? Chị nói dối! Chị nhìn thẳng vào mắt em mà trả lời
này! Chị nói đi!
Tim tôi đập cuống cuồng hoảng loạn, nhưng bên ngoài tôi vẫn cố tỏ
ra thật bình thản:
- Nói gì chứ? Có gì cần nói tôi đã nói hết rồi.
Hoàng Anh buông tôi ra, tôi thấy rõ ánh nhìn thất vọng của cậu dành
cho tôi lúc này:
- Anh ta… anh ta lừa chị chưa đủ hay sao? Sao chị vẫn còn… với anh
ta được sao?
Tôi chủ động vòng tay qua anh Hoàng, sau đó nhìn Hoàng Anh không
chút biểu cảm:
- Như cậu thấy đó. Có cần tôi nhắc lại nữa không?
Hai tay Hoàng Anh buông thõng, cậu quay lưng bước đi, ánh mắt vô
hồn, suýt chút nữa còn đâm vào một cô gái. Cậu đi như không biết
trời đất là gì, như thể cả thế giới này chỉ còn lại nỗi đau của
riêng cậu.
Tôi đã thấy một Hoàng Anh đau đớn như thế. Nỗi đau đó tôi cảm nhận
được, rõ ràng nó có thật… nhưng… Có lẽ, cậu đã quá tham lam.
Tôi bối rối buông tay anh Hoàng ra, nói lời xin lỗi, anh chỉ lắc
đầu, sau đó cùng tôi vào trong rạp.
o-0-o
Hết chap 21.
CHAP 22 – CHAP CUỐI
Một lần nữa, bàn tay đó đã níu tôi lại, lần này, quyết liệt gấp mấy
lần trước.
Tôi cố giằng ra mãi mà vẫn vô ích, tôi gắt lên:
- Cậu lại làm gì thế? Bỏ tôi ra!
Hoàng Anh lắc đầu, càng lúc cậu càng siết chặt tay tôi hơn, tôi
thấy tay mình tê buốt, cậu hét lên mặc kệ những người xung
quanh:
- Không! Không bao giờ! Chị đã hứa là không buông tay em nữa cơ mà!
Chị đi theo em! Đi theo em!
Mặc kệ tôi vùng vằng thế nào, Hoàng Anh kéo tôi ra khỏi rạp chiếu
phim. Anh Hoàng định níu lấy tay tôi nhưng không kịp, tôi nhìn theo
anh nhưng không dám nói anh hãy giúp mình, có lẽ tôi nên đứng ra
giải quyết chuyện này một cách rõ ràng thì hơn.
Hoàng Anh cứ kéo tôi đi, đến gần công viên, cậu mới bỏ tay tôi
ra.
- Cậu làm tôi đau đấy! – Tôi gắt lên.
Hoàng Anh ngồi phịch xuống, hai tay chống xuống mặt đất, mặt ngẩng
lên trời.
- Chị… chị giải thích gì đi chứ? Anh ta đòi quay lại với chị sao?
Sao chị lại bỏ em như thế? Ít nhất chị cũng nên cho em một lời giải
thích.
- Ai…? Ai mới là người cần giải thích? Tôi không muốn nói nhiều với
cậu nữa. Quá đủ rồi! Tôi đã biết hết tất cả, chuyện giữa cậu và…
Cậu đừng hòng qua mặt được tôi!
Hoàng Anh bật dậy, cậu lại nắm lấy vai tôi, trong khi tôi vẫn sợ
hãi lùi dần về sau.
- Chị… Chị nói gì? Em không hiểu… Chị không nói rõ ra thì làm sao
em biết được? Xin chị hãy nói cho em biết, em đã làm gì sai? Chị…
Em đã làm gì sai? Chị tha lỗi cho em được không? Chị à… Nghe em nói
đi! Chị! Trả lời em đi…
Nước mắt tôi lại bắt đầu rơi lã chã, tôi không nói được lời nào.
Tại sao nhất định phải khiến tôi đau khổ thế này? Đắng cay nhường
này chưa đủ, cần thêm nước mắt sao? Tại sao em lại tàn nhẫn với chị
như thế chứ?
Nhưng được rồi, nếu thực sự cậu muốn chứng kiến cảnh đó, tôi sẽ cho
cậu xem. Nói thì nói. Sợ gì chứ? Tôi sẽ không đau khổ đâu, ít nhất
là trước mặt cậu.
- Được. Muốn nghe phải không? Tôi biết chuyện giữa cậu và Thủy rồi.
Hai người xứng đôi đấy!
Từng lời, từng chữ tôi nói ra, sao mặn đắng cả cổ họng tôi thế này.
Vậy mà tôi vẫn phải cố gắng tỏ ra thật bình thản, như thể chuyện đó
chẳng đáng khiến tôi quan tâm và tôi đang rất cao thượng khi không
hề trách mắng cậu điều gì. Nhưng tôi đã không biết, từng lời tôi
nói như từng vết dao găm trong cậu…
- Chị… Chị hiểu lầm em ư? Em với Xuân Thủy không là gì hết. Bọn em
là bạn thôi mà. Chị…
- Là bạn? Là bạn mà tối ngày gọi điện cho nhau nói nhớ nói nhung
sao? Tôi không tin. Lại còn…- Tôi định nhắc tới vụ nhẫn đôi, nhưng
sau đó, cảm giác như bản thân không còn chịu đựng được nữa, tôi gạt
tay Hoàng Anh ra, rồi đi tiếp… dù lòng đang rối bời và chẳng biết
mình nên đi đâu, về nhà hay quay lại rạp chiếu phim với Anh
Hoàng…
o-0-o
Tôi về nhà, vừa mở cổng ra là đã thấy Thuỷ đứng ngóng tôi ở trước
cửa. Lúc này tôi mới nghĩ đến việc tại sao Hoàng Anh lại biết tôi
đang trong rạp chiếu phim. Hẳn là Thuỷ đã nói với cậu ta. Nếu là
bình thường, tôi sẽ càu nhàu rồi “dần” cho Thuỷ một trận vì cái tội
“bép xép”. Nhưng bây giờ đến cả việc đó tôi cũng không màng nữa,
tôi thấy đủ mệt mỏi rồi. Hai chân tôi tê nhức vì đi bộ cả tiếng
đồng hồ trong chiếc giày búp bê chật ních.
Thuỷ làm vậy nghĩa là đã biết chuyện giữa hai chúng tôi. Và lý do
Thuỷ làm vậy, hẳn là muốn Hoàng Anh lấy đó làm cớ để buộc tội tôi
chăng? Rồi sau đó, hai người sẽ dễ dàng đến bên nhau mà không lo
tôi oán trách.
Tôi chậm rãi ngồi xuống nệm, đưa chân lên thoa bóp một chút cho đỡ
nhức, tôi vẫn coi như không có sự hiện diện của Thuỷ ở đây. Tôi
biết, Thuỷ ghét nhất trên đời là bị người khác ngó lơ, không quan
tâm đến nó. Cũng có thể nó đã không còn quý tôi nữa, giờ ghét thêm
một chút chắc cũng chẳng sao. Về phía tôi thì tôi chưa bao giờ hết
quý mến nó, tình cảm chị em bấy lâu nay vì một người con trai mà
sứt mẻ, quả thật không đáng chút nào.
Thuỷ không ngồi xuống giường, mà ngồi xuống ghế, nơi bàn học của
tôi. Một lát sau, khi thấy tôi định mang đồ đi tắm thì Thuỷ mới lên
tiếng:
- Ly này!
Tôi quay người lại nhìn Thuỷ.
Thuỷ ấp úng thêm một lát rồi mới tiếp:
- Thuỷ muốn nói chuyện với Ly, Thuỷ chỉ xin vài phút thôi.
Vẫn giữ nguyên nét mặt rất bình thản, tôi đáp:
- Chuyện gì? Về Hoàng Anh phải không?
- Phải… Thuỷ…
Tôi lại tiến về phía tủ và lấy đồ, chậm rãi đáp:
- Ly không quan tâm mấy chuyện đó nữa đâu.
Thuỷ không thể dịu dàng mãi trước tôi được, nó bỗng hét lên:
- Ly đã hiểu lầm rồi! Ly nghe đi! Đừng bỏ ngoài tai mấy lời Thuỷ
nói nữa! Xưa nay Ly luôn vậy, tại sao không thèm quan tâm đến cảm
xúc của người đối diện chứ? Thuỷ chỉ vì muốn tốt cho Ly thôi!
Tôi đặt bộ đồ xuống giường, nhìn sang Thuỷ, tôi nghinh mặt:
- Vậy nói đi? Nói gì mà có thể tốt cho Ly? Đau khổ là tốt cho Ly
sao?
Thuỷ nghẹn giọng, tay nó vung tứ tung:
- Ly! Ly quá cố chấp!
Tôi cảm thấy như Thuỷ đã nói ra hết “tim đen” của mình, tôi hơi
sững lại, nhưng rồi… một lần nữa, tôi lại chứng tỏ rằng mình quá cố
chấp:
- Phải. Ly cố chấp. Cố chấp đấy! Thì sao?
Thuỷ lắc đầu, giọng nó bắt đầu nhẹ nhàng hơn, cơ hồ đã lấy lại được
bình tĩnh:
- Cố chấp quá sẽ mất người mình yêu. Thuỷ đã biết chuyện của Ly và
Hoàng Anh.
Nghe đến đây, tôi bỗng trở nên hèn nhát, tôi không dám đối mặt, tôi
lại trốn tránh bằng cách cầm đồ lên để đi tắm.
Nhưng Thuỷ ngăn tôi lại, Thuỷ cầm đống đồ của tôi, ném mạnh xuống
đất:
- Thôi đi! Nghe Thuỷ nói đây này!
Tôi nhìn xuống nền nhà, tâm trạng tôi lúc này cũng hỗn loạn như
đống đồ áo đang *** vất, đơn độc và tội nghiệp đến khủng
khiếp.
Tôi chờ Thuỷ nói, chờ đợi một sự đau khổ mà tôi sắp phải gánh chịu
và không thể lẩn tránh.
- Thuỷ đúng là có thích Hoàng Anh, nhưng chỉ là thích thôi, thích
làm bạn với cậu ấy. Chứ chẳng có ý gì cả. Đừng có vì vậy mà trút
hết giận dữ lên Hoàng Anh! Ly có biết Hoàng Anh đã buồn nhiều thế
nào không? Tin không? Hoàng Anh đã hút thuốc đấy! Hút thuốc đấy! Vì
Ly đấy! Ly biết không?
Tôi nghe Thuỷ nói, một cơn ớn lạnh tràn đến sống lưng. Hoàng Anh
hút thuốc ư… Có đánh chết tôi cũng không dám tin. Cậu nhóc rất
ngoan ngoãn, có lần còn ho sù sụ vì ngửi thấy khói thuốc nữa là…
hơn nữa, cậu lại là người rất coi trọng sức khoẻ. Hoàng Anh không
thể hút thuốc được! Nhưng những lời Thuỷ nói, chẳng có vẻ gì là giả
cả… Còn những gì mắt thấy tai nghe, tôi phải làm sao? Tôi đã nghe
hai người gọi điện cho nhau… thật tình cảm. Tôi đã thấy hai người
cùng mua nhẫn đôi… thật đáng ghen.
Tôi vốn rất giỏi trong việc giữ bình tĩnh, nhưng trong chuyện này,
tôi không ngờ mình lại mất cân bằng đến thế. Nhưng tôi vẫn còn đủ
lí trí để tin vào bản thân mình, bởi trên đời này tôi không dám tin
ai nữa, kể cả Thuỷ hay Hoàng Anh…
- Thôi, Thuỷ không cần phải nói gì nữa đâu. Tối nay, Thuỷ cứ ngủ ở
đây. Ly qua ngủ cùng Tiểu Long…
o-0-o
Mấy ngày sau đó, tôi tránh mặt Thuỷ liên tục, hễ thấy Thuỷ muốn nói
chuyện, tôi lại tảng lờ đi làm việc khác. Thậm chí cả khi Thuỷ chặn
đường tôi, không cho tôi đi và lại xin tôi vài phút để nói, tôi vẫn
tỏ ra chẳng quan tâm, sau đó quay lưng về lại phòng. Tôi đã cư xử
thật tệ. Nhưng nếu Thuỷ nói chuyện khác không phải là Hoàng Anh thì
tôi đã không làm vậy…
Nghe thấy chuông điện thoại, tôi vội vàng chạy vào phòng. Thì ra là
tin nhắn từ tổng đài. Nhưng sau đó, tôi không thể trở ra và vui vẻ
coi TV như ban nãy nữa...
- Thuỷ! Thuỷ đi đâu vậy…??
Tôi thấy Thuỷ đang thu dọn đồ đạc, từ quần áo cho đến bàn chải đánh
răng, sữa rửa mặt… Chỉ có thể là…
Thuỷ mỉm cười nhìn tôi, sau đó dựng chiếc vali đã được xếp đồ đạc
gọn gàng vào một góc rồi đáp:
- Thuỷ chuẩn bị ra sân bay.
Thuỷ cũng đã mặc đồ chỉnh tề, không phải là bộ đồ ở nhà nữa, vậy là
sắp đi thật sao? Nhưng Thuỷ đi đâu? Chẳng lẽ lại về nhà…? Chẳng
phải cuối tháng 6 mới về sao?
- Thuỷ đi đâu?
- Về nhà.
Qủa là Thuỷ về nhà… có lẽ thời gian qua tôi đã cư xử không tốt, và
Thuỷ đã chọn cách rời khỏi đây để cả hai không phải khó xử.
Dường như hiểu được tôi đang nghĩ gì, Thuỷ nhe răng cười, nhưng tôi
vẫn thấy đâu đó chút gượng gạo.
- Hè năm nay Thuỷ đi học thêm sớm, nên về sớm. Với lại còn phải
thăm họ hàng bên đằng ngoại nữa.
Thấy tôi vẫn đứng trơ như khúc gỗ, Thuỷ chuyển sang cười
hiền:
- Hì… Không phải giận Ly gì đâu. Không hề luôn!
Tôi thấy cảm giác tội lỗi bỗng dâng lên. Tôi biết tôi đã cư xử
không phải với Thuỷ suốt thời gian qua, tôi đã hành động như một
đứa con nít không biết suy nghĩ, tôi biết tôi đã sai. Chúng tôi là
chị em cơ mà... tại sao bây giờ lại thành ra thế này cơ chứ, đến cả
lời xin lỗi tôi cũng không thể nói… Tôi thấy cổ họng mình nghẹn
đắng.
Tôi không biết nói gì, ngoài hỏi bâng quơ để khoả lấp ngột ngạt của
sự im lặng:
- Thuỷ bay chuyến mấy giờ?
Thuỷ đưa tay lên xem đồng hồ.
- Hmm… bây giờ là 10h15, Thuỷ bay chuyến 11h30. Chắc là đi ngay
đây. Hôm qua Thuỷ cũng nói với anh Lâm rồi, còn Tiểu Long thì vẫn
chưa dám nói… hihi… sợ nó khóc oà lên đòi đi theo thì khốn!
Hihi…
Tôi cũng bật cười khe khẽ, sau đó tiễn Thuỷ ra cổng.
Tôi muốn níu Thuỷ ở lại chơi vài hôm bởi chúng tôi còn nhiều thứ
chưa làm được, ví dụ như hẹn nhau đi ăn bún ốc, bánh canh cá dầm,…
Nhưng, tôi cảm thấy mình không còn đủ tư cách vì thời gian
qua…
Chợt, Thuỷ đứng lại, lục lọi gì đó trong túi xách, sau đó từ từ đưa
ra một chiếc hộp nhỏ.
Thuỷ hí hửng đặt túi xách xuống rồi mở chiếc hộp ra.
Là một sợi dây chuyền rất đẹp, có mặt là một nửa trái tim.
- Quà của Ly đấy!
Tôi mắt tròn mắt dẹt:
- Quà à? Cho Ly á?
Thuỷ đeo vào cổ cho tôi rồi đáp:
- Uhm… Thực ra thì món quà này là dây chuyền đôi… Thuỷ mua một sợi
tặng Ly, sợi còn lại… là tặng Hoàng Anh… nó cùng bộ với nhẫn đôi mà
Hoàng Anh đã mua tặng Ly đó.
Nghe đến đây, tôi cảm thấy cơ thể mình bỗng hoá không trọng lượng,
nếu tôi không níu vội vào tay Thuỷ thì có lẽ đã ngã mất rồi!
- Sao…ssao cơ…?
- Hoàng Anh chưa tặng cho Ly hả? – Thuỷ ngạc nhiên rồi nói tiếp. –
Hôm trước, sau khi Ly thi tốt nghiệp xong, Hoàng Anh rủ Thuỷ đi mua
một món quà để chúc mừng Ly… Hoàng Anh chưa tặng sao?
Tôi ấp úng, mắt nhìn về chiếc nhẫn trên tay của Thuỷ:
- Không phải… Không phải là…
Nhìn thấy thái độ của tôi và bằng sự tinh tế của mình, Thuỷ nhận ra
ngay, nó hét lên ầm ĩ:
- Trời ơi là trời! Chiếc nhẫn này là Thuỷ tự mua. Đừng có nói là vì
nó mà Ly hiểu nhầm đấy nhé???
Thì ra là vậy ư? Chỉ đơn giản là như vậy... Tại sao tôi lại đi nghi
ngờ lung tung như thế cơ chứ? Nhưng cứ cho là vậy, còn việc gọi
điện thoại thì sao? Mắt tôi đã thấy, tai tôi đã nghe…??? Thôi thì
bây giờ tôi sẽ liều mình hỏi cho ra lẽ luôn vậy.
- Thế còn…
Thuỷ phừng phừng lửa trong người, có vẻ như nó đã bực bội lắm lắm
khi biết những chuyện tồi tệ vừa qua đều là do tôi nghi ngờ vớ
vẩn.
- Ly nói đi.
Ban đầu tôi còn ấp úng, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, nghĩ về
Hoàng Anh, tôi chợt can đảm đến lạ, tôi khều nhẹ tay Thuỷ.
- Thực ra… Ly không cố ý nhưng… đã vô tình nghe được Ly gọi điện
cho Hoàng Anh… bảo là rất nhớ nhau… không phải là thế sao?
Lần này, Thuỷ như muốn bò ra giữa đất, nó ôm cột nhà mà gào
thét:
- Trời đất ơi!!! Sao lại tai hại thế này! Hoàng Anh đó là Hoàng Anh
khác. Là bạn của Thuỷ cơ. Hic hic. Hoàng Anh của Ly mà dám nói như
vậy, Thuỷ đấm cho vêu mỏ luôn!
Tôi vẫn đứng ngơ ra:
- Thật…thật sao…?
Thuỷ nổi cáu:
- Đã bảo là hiểu lầm rồi mà không chịu nghe! Thật là tức chết đi
được. Mấy ngày qua ở cạnh Ly mà cứ như ở cạnh đống lửa vậy đó, ngột
ngạt ơi là ngột ngạt!!!
Tôi im lặng, mặt cúi gằm, hai tay đan chặt vào nhau. Tại sao tôi có
thể ngốc nghếch đến thế? Tại sao tôi quá cố chấp và bảo thủ. Tại
sao? Thuỷ nói phải, cố chấp quá sẽ mất người mình yêu. Nếu ngày hôm
nay, tôi vẫn cố chấp, không chịu nghe Thuỷ nói, tôi đã để vuột mất
một người yêu tôi thật nhiều. Để rồi một ngày nào đó tôi biết được
sự thật này, tôi sẽ đau gấp ngàn lần.
Nhưng điều tôi quan tâm bây giờ không còn là những nỗi đau mà tôi
đã trải qua, mà là sự dằn vặt khủng khiếp... hẳn tôi đã khiến Hoàng
Anh đã buồn nhiều lắm. Tôi nghĩ mà thấy thương cậu, rất
thương…
o-0-o
Taxi cũng đã đến, Thuỷ ôm tôi một cái thật chặt, dặn dò tôi không
được “phụ bạc” Hoàng Anh thêm một lần nào nữa, phải cố gắng trân
trọng bởi Thuỷ biết Hoàng Anh yêu tôi rất nhiều.
Thuỷ đi rồi… Tôi vội vã gọi cho Hoàng Anh.
Tôi chưa kịp nói gì, Hoàng Anh đã vội thốt lên trong điện
thoại:
- Chị! Chị…
- Em tới nhà chị đi. Thuỷ sắp về nhà rồi, chúng ta cùng ra tiễn
Thuỷ?
- Thuỷ về nhà á? Sao em không nghe nói gì cả?
- Em tới ngay nhé!
- Vâng, em tới liền, chị nhớ đợi em…
Chỉ 5 phút sau, Hoàng Anh đã có mặt ở nhà tôi. Hoàng Anh đèo tôi
tới sân bay.
Cả hai chúng tôi không nói gì với nhau… chỉ im lặng trong bối
rối.
Chúng tôi tới sân bay là đã 11h. Tưởng rằng phải nhờ đến cái điện
thoại mới tìm ra được Thuỷ giữa sân bay rộng lớn này, nhưng chúng
tôi đã thấy nó đang đứng làm thủ tục ở đầu kia.
Hoàng Anh nắm tay tôi, cùng chạy lại phía Thuỷ.
Thấy bọn tôi, Thuỷ ngạc nhiên dữ lắm:
- Ơ… Hoàng Anh??? Ly???
- Sao về không nói tiếng nào vậy? – Hoàng Anh quát.
- Tôi thích bí mật vậy đó! Ông làm gì được?
- Xời. – Hoàng Anh nhăn mặt, sau đó chuyển sang bối rối khi… Thuỷ
chăm chăm nhìn hai bàn tay chúng tôi đang đan chặt vào nhau.
Tôi vội gỡ ra, rồi đánh trống lảng:
- Thuỷ làm xong thủ tục chưa?
- Uhm. Nhưng giờ phải đi rồi, sắp tới giờ bay rồi mà…
Hoàng Anh ôm nhẹ Thuỷ rồi vỗ nhẹ vào vai nó:
- Về đó rồi nhớ gọi điện kể về Hoàng Anh kia cho Hoàng Anh này nghe
nhé!
Thuỷ che mặt, ra vẻ ngượng nghịu:
- Được rồi! Được rồi! Ông cứ yên tâm… tôi là tôi chỉ biết tâm sự
với ông thôi! Chứ Ly á hả? Bữa giờ…
Nói đến đây tôi vội bước tới chỗ Thuỷ, bụm miệng Thuỷ lại và hăm
doạ:
- Nói thử coi! Rồi biết thế nào là hết đường lên máy bay
luôn!
Thuỷ giơ tay xin hàng:
- Được rồi! Được rồi! Không nói! Không nói! Hihihi… - Tôi vừa buông
Thuỷ ra thì nó đã vội khều tay tôi lại. - Ê! Có mang theo cái đó
không?
- Cái đó là cái gì?
- 1/2 ấy…
Nói đến đây tôi “à” một tiếng, bối rối lôi từ túi áo sợi dây chuyền
còn lại… của Hoàng Anh.
- Đây, sẵn có hai người ở đây thì tốt quá rồi. – Thuỷ quay sang
Hoàng Anh. – Hôm bữa tôi nói đó… Hi. Tôi đã đeo cho Ly rồi, ông
nhìn xem, đẹp mà, phải không? Giờ để tôi đeo cho ông, hihi, tôi
giống “cha xứ” quá phải không?
Hoàng Anh gãi đâu, giấu ngượng, từ từ để Thuỷ đeo dây chuyền cho
mình, sau đó lại chằm chằm nhìn tôi, nhìn vào sợi dây chuyền nơi cổ
áo tôi đang đeo. Tôi lè lưỡi quay mặt đi và Thuỷ chộp ngay được bộ
dạng đó, Thuỷ cười phá lên thích thú.
Và rồi, nghe tiếng thông báo về chuyến bay của mình, Thuỷ bước tới
ôm Hoàng Anh, ôm tôi và nói lời tạm biệt.
Hoàng Anh nắm nhẹ lấy tay tôi, cùng nhìn về phía Thuỷ, cho đến khi
cô nàng khuất bóng sau tấm gương trắng đục.
Cậu xoay người, đứng đối diện và nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt
dịu dàng đầy yêu thương.
- Chúng ta lại ở sân bay rồi!
- Chị xin lỗi.
- Không sao chị à… miễn là lúc này, chị lại chấp nhận ở cạnh
em…
- Chị xin lỗi… nhiều lắm...
Tôi ôm ghì lấy Hoàng Anh.
- Chị lại mít ướt nữa rồi. Nín đi nào! Người yêu của em hư quá đi
mất!
Tôi mếu máo nhìn cậu:
- Em mau mắng chị đi! Mắng chị đi chứ! Chị sai rồi, em phải mắng
chị đi chứ!
Hoàng Anh lắc đầu, đặt tay tôi áp lên má cậu:
- Em chỉ quan tâm lúc này, chị đang ở đây… bên em… thế là đủ…
Rồi, cậu nâng bàn tay tôi rồi từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay
tôi. Giây phút này tôi sẽ không bao giờ quên, sẽ không bao giờ
quên, sẽ mãi mãi trân trọng, sẽ không để vụt mất thêm một lần nào
nữa!
- Em đã muốn đeo nó cho chị từ lâu lắm rồi...
- Chị xin lỗi…
- Đừng nói xin lỗi nữa… chị cũng đeo cho em đi chứ!
- Đẹp quá! Đẹp quá! Thiệt là hợp với chị em mình, hình như người ta
làm riêng cho chị với em đó! Mà… chị thấy hơi chật đúng không?
Hehe… Em cố tình lựa chật một chút đó, để chị khỏi tháo ra luôn… Em
thông minh ha? Chị này! Đến khi nào mình có nhẫn cưới thật, thì mới
được tháo ra, chị nhỉ?
Tôi gật đầu, nước mắt vẫn không ngừng chảy, tôi khóc như mưa… mưa
của tình yêu nay đã được trọn vẹn…
- Chị xin lỗi… Xin lỗi…
- Đừng nói xin lỗi nữa… Chỉ nói chị yêu em thôi, được không?
Tôi nhón người, lòng tinh khôi cảm nhận vị ngọt của đôi môi
ai.
- Mãi mãi… chỉ nói chị yêu em thôi…
Mãi mãi…
Chị yêu em… yêu em…
o-0-o
Bảy hôm trước. Điện thoại của nhân vật chính bỗng đổ chuông tin
nhắn…
Có nước mắt ai đó đã rơi.
Có giọt rượu sầu gieo rắc trong men say nóng hổi.
Có trái tim đang rỉ máu vì yêu.
“Có lẽ giờ này em đã ngủ rồi. Nhưng anh sợ để đến ngày mai anh sẽ
không còn đủ can đảm để gửi cho em tin nhắn này… Anh sợ đến lúc đó
mình không còn đủ quyết tâm để chấp nhận từ bỏ em. Anh nhận ra rằng
mình đã yêu em quá nhiều, nhiều đến mức anh nghĩ cả đời này anh sẽ
chỉ yêu, quan tâm và che chở cho riêng mình em. Và rồi, khi người
con trai đó xuất hiện, anh mới nhận ra anh không phải là nhân vật
chính trong chuyện tình này, anh chỉ là người thứ ba... Anh cảm
nhận được qua cái ánh mắt, cử chỉ và lời nói đầy ấm áp đó, tình cảm
chân thành mà cậu dành cho em, hệt như cả thế giới này không còn ai
khác, ngoài em, trong mắt cậu ấy. Giây phút đó, anh có thể ích kỷ
giữ em lại ở bên mình, bởi tình cảm trong anh dần lớn theo từng
ngày, nỗi nhớ của anh về em nay không thể đong đếm bằng giây… nhưng
trước tình cảm chân thành và to lớn của cậu ấy dành cho em, anh
thấy mình thật đáng xấu hổ. Thực ra… lúc đó, lòng anh cũng dấy lên
những ích kỷ. Nhưng… anh nhận ra trong ánh mắt của em, cũng chỉ có
duy nhất người con trai đó. Em vui niềm hạnh phúc của cậu ấy. Em
đau nỗi đau của cậu ấy. Em và cậu ấy thuộc về nhau. Em đã rời khỏi
tay anh, anh đau lòng không níu em lại… vì anh đã quá yêu em… Yêu
em… là chỉ cần em được hạnh phúc.”
Và… có những ngọn cỏ non xanh khẽ vươn mình trong nắng… như bắt đầu
cho một cuộc sống mới.