CHAP 12

Tôi nghe thấy tiếng Hà Trang đang nói chuyện với ai đó mà trong vô thức, tôi không thể định hình được đó là ai. Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng hai mi mắt cứ khép chặt vào nhau. Có lẽ tôi đã không còn chút sức lực nào để mở mắt ra được nữa.

Chợt, tôi thấy ấm áp lạ thường, có ai đó đang nắm lấy bàn tay tôi, thật nhẹ nhàng nhưng cũng ngọt ngào lắm. Cảm giác này thật bình yên và tuyệt vời, tôi cứ muốn níu giữ nó mãi nhưng rồi, bàn tay ấy cũng rời đi, tôi rơi vào hụt hẫng. Và rồi lại thiếp đi trong giấc mơ hồng, có cỏ xanh, mây trắng và cậu con trai có nụ cười tỏa nắng.

Tôi cựa mình tỉnh dậy.

- Trang…

- Ly! Mày làm tao lo muốn chết!

- Hì… t..ta…tao xin lỗi…

- Xin lỗi cái gì mà xin lỗi… Bác sĩ bảo mày bị kiệt sức. …&*#$*@(&$(… Mày thấy chưa? Nghe lời tao ăn cháo là hay rồi, giờ phải nhập viện mấy ngày. Mày đúng là lì lợm hết thuốc chữa.. thật là… tao không *!^#*&!)_!#@…

Hà Trang xổ ra một tràng giáo huấn tôi. Nhưng tôi nghe câu được câu mất bởi đầu óc vẫn còn choáng váng.

Tôi cố mỉm cười để trấn an cái Trang, sau đó đảo mắt nhìn quanh phòng. Đây là ở đâu mà trông rất lạ, hình như là bệnh viện. Tôi giật mình nhìn về cuối căn phòng, ở đó có một chiếc ghế sopha ngắn và anh đang ở đó – Anh Hoàng.

- Sao..sao… anh ấy lại ở đây? – Tôi vội vàng hỏi Trang.

- Lúc mày ngất đi, tao định gọi cho Hoàng Anh… nhưng quíu quá nên gọi nhầm sang cho Anh Hoàng… và…

Giọng tôi yếu ớt:

- Đuổi anh ta đi đi… đuổi anh ta đi đi…

Hà Trang nắm nhẹ lấy tay tôi. Nó nhẹ nhàng đáp, trong giọng nói có chút xót xa:

- Anh ấy đã ở đây từ tối qua đến giờ mới chợp mắt đi một lát. Khi nào anh ấy dậy, tao sẽ bảo ảnh đi…

Tôi lại khóc, người giật giật theo từng tiếng nấc. Hà Trang ôm lấy tôi, vỗ về an ủi. Dù đã cố gắng nhưng tôi không thể kìm được lòng mình. Tại sao anh ta lại là người như vậy? Tại sao anh ta lại khiến tôi tổn thương đến vậy? Tại sao anh ta còn đến đây, chăm sóc tôi như vậy? Anh ta… anh ta rốt cuộc còn muốn gì ở tôi?

Chúng tôi buông nhau ra khi nghe thấy tiếng rục rịch, Anh Hoàng đã trở mình và tỉnh dậy. Anh vội vàng bước lại rồi cũng ôm lấy tôi.

Tôi cố lấy chút sức lực cuối cùng đẩy anh ta ra.

- Bỏ ra… - tôi nói nhưng không bật ra thành tiếng.

Anh ta vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt quan tâm:

- Em lại thấy không khỏe sao? Để anh gọi bác sĩ.

Tôi lắc đầu. Mặt lạnh băng – tôi cố gắng không để lọt chút cảm xúc nào ra ngoài.

- Không cần. Chỉ cần anh ra khỏi đây thôi. Anh đi đi.

Anh vẫn giữ lấy hai tay tôi nhưng tôi chỉ đáp lại anh bằng ánh mắt hờ hững và cái nhìn lạnh ngắt.

Anh gọi tên tôi:

- Tiểu Ly…


Lúc này, tôi không giữ được bình tĩnh nữa, con người này khiến tôi ghê tởm, tại sao anh ta có thể đóng kịch tài đến thế cơ chứ? Ngoài miệng anh ta ngọt ngào gọi tên tôi nhưng trong lòng đang nghĩ đến cô gái nào khác hay không, làm sao tôi biết chắc?

Tôi gằn lên yếu ớt:

- Anh đi đi. Anh ra khỏi đây đi. Tôi không muốn nhìn mặt anh nữa. Đi đi! – Tôi sang Hà Trang. – Trang, đuổi hắn ta đi đi.. đi đi…

Trang run run quay sang phía anh:

- Anh Hoàng, anh nghe thấy rồi đấy…

Anh ta bỗng ghì lấy vai Hà Trang mà lắc mạnh:

- Hay là em? Em đã nói gì với Tiểu Ly? Là em phải không? Nói đi!

- Bỏ ra! – Hà Trang gắt lên. – Chúng ta ra ngoài nói chuyện. Để cho Tiểu Ly được yên!

Tôi gục mặt xuống gối, nước mắt thi nhau chảy ra ồ ạt.

Căn phòng trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết. Có lẽ họ đã ra ngoài và nói gì đó với nhau. Anh ta là đồ tồi.

Tôi nghe thấy tiếng người bước vào. Tôi cố gắng ngồi dậy.

- Cô…

Đó là mẹ Hoàng Anh.

- Cháu cứ nằm xuống đi. Giờ cháu thấy thế nào trong người? Để cô kiểm tra lại cho cháu. – Sau khi kiểm tra xong, cô rót ly nước rồi đưa cho tôi. – Cháu uống nước đi. Cháu giờ yếu lắm, ngoài truyền nước ra thì cần chịu khó uống nhiều nước vào.

- Dạ… - Tôi đón ly nước từ tay cô. Cổ họng khô khốc nay được dịu đi hẳn.

- Cô sẽ gọi điều dưỡng vào bón cháo cho cháu, cháu phải cố gắng ăn thật nhiều thì may ra mới hồi sức nhanh chóng được.

Tôi gật đầu, sau đó níu tay cô ấy lại.

- Cô… Hoàng Anh dạo này thế nào rồi ạ…

Mẹ Hoàng Anh mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.

- Sau ngày hôm đó nó trở nên khác hẳn. Thằng bé đã trưởng thành lên rất nhiều và sống vui vẻ hơn trước. Dạo này cô thấy nó rất vui vẻ và hạnh phúc. Mà có phải nó mới có bạn gái không cháu? Ở trên lớp cháu thử để ý xem có phải không nhé? Tại cô thấy dạo này nó cứ gọi điện cho con bé nào thôi, lại còn hỏi cô là sinh nhật bạn gái thì nên tặng quà gì nữa chứ.

Những lời cô ấy nói như sét đánh ngang tai. Tôi thấy mình thật mâu thuẫn. Tôi luôn muốn Hoàng Anh quên tôi đi nhưng khi cậu làm vậy, tôi lại thấy khổ sở vô cùng.

- Thế ạ? Cháu… cháu cũng không rõ lắm… mà cô ơi… cô đừng cho Hoàng Anh biết là cháu đã hỏi gì nhé…

Nghe thấy tôi nói vậy, cô ấy từ vui vẻ bỗng trở nên sốt sắng:

- Hai đứa có chuyện gì sao? Cô cảm thấy rõ ràng có điều gì không ổn.

- Dạ không ạ. – tôi chối.

Cô thở dài một tiếng, sau đó vỗ nhẹ vào vai tôi:

- Ừ. Vậy thì tốt. Cháu cố gắng ăn uống vào cho mau khỏe nhé! Cô ra ngoài gọi điều dưỡng vào chăm sóc cháu rồi cũng đi làm việc tiếp đây. Chào cháu nhé!

Tôi khẽ gục đầu thay lời chào, sau đó tựa vào thành giường, hai mắt nhắm nghiền. Hoàng Anh đang sống rất tốt. Thật lòng mà nói, tôi rất cần cậu vào lúc này nhưng tôi vẫn còn đủ lý trí để hiểu rằng tôi không thể ích kỷ làm cậu đau thêm một lần nào nữa khi vết thương tôi gây ra cho cậu nay đã lành.

Tuy vậy, tôi vẫn không thể ngăn mình nhớ cậu, tôi rất nhớ. Cậu nhóc của tôi luôn làm tôi vui mỗi khi tôi buồn, luôn sẵn sàng ngồi nghe tôi kể những chuyện vớ vẩn nhất trên đời, luôn ở bên cạnh như một điều tất nhiên. Cậu dành cho tôi một tình cảm rất chân thành nhưng tôi không thể đáp lại và luôn muốn cậu quên mình, nhưng để khi cậu quyết định quên tôi và đến bên người con gái khác, tôi mới nhận ra tôi cần cậu đến thế nào. Nhưng có lẽ đã quá muộn hoặc hay chăng là vì tôi đang quá đau đớn, là vì tôi đang thấy cô đơn, và tôi đã ngộ nhận.

Cô điều dưỡng bước vào, mang theo một tô cháo nghi ngút cùng vài liều thuốc. Vừa lúc đó Hà Trang cũng quay lại.


- Cảm ơn chị, chị cứ để em, em sẽ cho bạn ấy ăn và uống thuốc.

Cô điều dưỡng gật đầu chào, dặn dò liều lượng thuốc cũng như cách uống, sau đó ra ngoài ngay.

Căn phòng chỉ còn lại tôi và Trang.

Trang vừa thổi tô cháo cho nguội, vừa nói:

- Tao bảo anh ta ngày mai hẵng quay lại. Mọi việc cho mày quyết định đấy. Tao không biết đâu. Anh ta bảo người anh ta thích thực sự là mày. Còn tao chỉ là trò chơi, những cô gái khác cũng vậy.

Tôi cười nửa miệng, con người ấy còn dám nói những lời dối trá đó sao?

- Lúc đó mày nên bảo anh ta đi luôn là vừa. Tao không tin những lời đó là thật. Mà có là thật đi chăng thì điều đó với tao bây giờ cũng không còn nghĩa lí gì nữa.

Hà Trang lắc đầu. Tôi biết nó đang đau khổ không kém gì tôi nhưng với tính cách mạnh mẽ của nó, nó nén gọn mọi nỗi đau sau cái mím môi thật chặt và ánh mắt giả vờ thờ ơ.

- Nhưng… Tao thấy anh ấy đã khóc. Anh ấy cầu xin tao nói với mày rằng… anh ấy thực sự yêu mày… và… anh ấy cũng xin lỗi tao vì đã đem tao ra làm đồ chơi và… - Giọng cái Trang vẫn run lên. Có vẻ như mọi chuyện đã quá sức chịu đựng của nó rồi.

Tôi lay nhẹ tay con bạn:

- Thôi! Được rồi Trang… Tao đói quá à! Chuyện đó… để sau đi!

Trang bật cười sau đó bón cháo cho tôi. Tôi cố gắng ăn, ăn thật nhiều, tôi muốn chóng lại sức, tôi muốn mình mạnh mẽ, những ngày dài yếu đuối vừa qua thật lãng phí. Vì một tên đểu cáng như vậy mà tôi suy sụp đến mức này, thật chẳng đáng!

Tôi ăn xong tô cháo thì anh Đại Lâm cùng Tiểu Long tới. Anh Lâm bỏ balo sang một góc, sau đó kéo ghế ngồi cạnh Hà Trang, thằng Long thì lăng xăng bên giường tôi, mắt không ngừng nhìn xung quanh với vẻ vừa sợ sợ, vừa thích thú.

- Cô thấy thế nào trong người rồi hả?

Tôi nhe răng ra cười nhìn ông anh:

- Khỏe rồi đại ca!

- Ờ. Anh mày gọi cho mẹ rồi. Có lẽ chiều nay mẹ sẽ lên máy bay về thăm mày đó!

- Cái gì? – Tôi tròn mắt. – Không cần đâu anh. Để em gọi kêu mẹ khỏi về. Em có làm sao đâu. – Nói rồi tôi vội với tay tìm điện thoại.

Hà Trang cười khì, sau đó móc chiếc điện thoại ra từ túi:

- Đây, điện thoại của mày tao đang cầm cơ mà!

Anh Lâm cũng lấy điện thoại ra.

- Để anh gọi cho cũng được. Mày lo ăn uống vào. Mấy bữa nay anh với thằng Tiểu Long toàn phải ăn mì gói thôi đây này, kiểu này lại mọc lên cả rổ mụn mất!

Hà Trang tặc lưỡi:

- Kinh quá @@! Anh bắt đầu quan tâm tới nhan sắc từ khi nào vậy?

- Con nhóc này! – Anh Đại Lâm lầm bầm, sau đó gọi điện cho mẹ tôi.

Trong lúc đó, tôi hỏi thăm Tiểu Long về chuyện ở nhà cũng như ở trường.

- Mấy bữa nay ăn mì tôm ngán hông nhóc?

- Ngán chớ chị hai! – Tiểu Long lè lưỡi. – Em toàn phải uống thêm sữa không hà. Mà toàn đói!

- Hì. Hì. Chiều chị về nhà rồi, lúc đó nấu món ngon cho Long nha!

- Dạ… Mà chị, tối qua ấy…

Tiểu Long chưa kịp nói xong thì Hà Trang đã giật giật tay thằng nhóc.

- Tiểu Long này! Lúc nãy ở ngoài bệnh viện em có thấy người ta bán táo không?

Trước cổng bệnh viện, lúc nào người ta chẳng bán trái cây chứ, đặc biệt là táo nữa. Hà Trang nó bị làm sao vậy?

Tiểu Long cũng tỏ ra rất kì lạ, thằng nhóc ấp a ấp úng:

- Ơ ơ… Dạ… Dạ… Em quên… ờ ờ… dạ thấy ạ…

- Ờ… chị em mình… ờ ờ… ra ngoài mua chút táo đi.

- Dạ… vâng…vâng…

Hà Trang kéo thằng nhóc ra ngoài, bỏ lại trong tôi một giấu chấm hỏi mãi không giải thích được.

o-0-o
Hết chap 12.

CHAP 13

Hà Trang trở lại cùng bịch táo trên tay.

Vừa lúc đó anh Lâm nhà tôi cũng đứng dậy:

- Thôi, cô em ở lại tĩnh dưỡng. Khi nào xuất viện thì gọi điện cho anh mày, anh mày sẽ đưa về. Ok?

- Ok. – Tôi gục gục đầu.

Hà Trang đang kiếm dao gọt táo thì liền nói:

- Cơ mà ở lại ăn táo đã anh?

- Khỏi, anh còn nhiều công việc mà. Phải không Tiểu Long?

- Về chiến game thì có. – Tôi lầm bầm sau đó cầm một quả táo đưa cho Tiểu Long. – Về nhà kêu anh hai gọt táo cho Long nha.

- Dạ. Anh hai nghe chị hai nói gì chưa? – Tiểu Long quay sang anh Đại Lâm, cười tít cả mắt. Sau đó loi choi ra khỏi phòng cùng anh.

Hà Trang vẫn cười không ngớt, sau đó chìa miếng táo ra cho tôi:

- Ăn đi mày!

Tôi chộp lấy miếng táo rồi bỏ ngon lành vào miệng:

- Ngon! – Tôi chép miệng, sau đó cầm lên một miếng nữa.

- Xem chừng mày khỏe lên nhiều rồi nhờ? Chắc chiều tao xin bác sĩ cho mày xuất viện luôn.

- Phải rồi đó! – Tôi gật đầu. – Tao bắt đầu thấy ngứa ngáy chân tay rồi.

Hà Trang cười khì khì. Như bỗng nhớ ra điều gì, nó lại quay sang trách móc:

- Không riêng gì mày đâu, tao cũng ngứa ngáy chân tay rồi đó. Đội ơn mày mấy hôm nay tao cóc đi tập bóng được nè!

Nhắc đến chuyện bóng banh, lòng tôi lại càng nặng trĩu. Hoàng Anh giờ này đang làm gì nhỉ? Bình thường vào các sáng chủ nhật, sau khi đi chơi bóng rổ ở trường, nó toàn qua rủ tôi đi ăn bún rồi tiếp đó, hai chúng tôi có thể dạo qua siêu thị chơi trò chơi, hoặc là vào nhà sách đọc cọp. Cũng có thể bây giờ Hoàng Anh cũng đang làm những việc đó, nhưng không phải cùng tôi, mà là với cô bé tóc bím mà Hoàng Anh quàng vai bá cổ giữa sân trường.

- Mày nghĩ gì thế?

Tôi giật mình, nhanh chóng lấy lại nụ cười và cố gắng lấp liếm những điều muộn phiền kia:

- Ơ không… tao đang nghĩ về đống bài tập chất như núi ấy thôi!

- Cái đó thì yên tâm đi, tao đã chia vở cho mấy đứa chép bài giùm mày rồi. Còn bài tập thì sức mày làm mấy phút là xong ấy mờ!

“ … I have a dream…”

Hà Trang lôi điện thoại từ túi, khẽ nói vài câu, sau đó nheo mắt ra hiệu với tôi rồi đi ra ngoài nghe nốt cuộc gọi.

Phải công nhận nó nghe điện thoại cực nhanh bởi tôi vừa cắn xong miếng táo ban nãy thì nó cũng đã quay lại.

Tôi giật mình. Người vừa bước vào không phải Hà Trang. Tôi đã nhận ra người đó.

Tôi gào toáng lên:

- Cút! Cút đi! Anh cút đi cho tôi! Cút điii!!!!

Anh ta đến gần tôi hơn, gương mặt anh hốc hác lạ kì.

- Ly à… Tiểu Ly… - giọng anh tha thiết trầm bổng.

Nhưng dù anh ta có thế nào, thì cũng đừng hòng mong tôi nói chuyện đàng hoàng với anh ta.

Tôi quay sang, giật lấy con dao, sau đó giơ lên hăm dọa:

- Anh đi ra khỏi đây đi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Anh đi đi! Anh mà không đi, tôi gọi người đến bây giờ! Anh đi đi! Cút khỏi đây đi!

Lúc này, anh đã nắm lấy hai cổ tay tôi.

- Ly à… nghe anh nói đi em. Anh cần phải giải thích với em, Ly!

Tôi không chớp mắt lấy nửa giây, tôi vô cùng căng thẳng, tôi ghì chặt con dao trên tay mình:

- Anh đi ra khỏi đây, không tôi sẽ làm liều cho anh xem! Anh không tin à? Được! Tôi đếm đến 3, anh không ra khỏi đây… tôi sẽ giết anh đó!

Lúc này anh ta mới chịu buông tôi ra và lùi ra sau mấy bước, hai tay giơ trước người ra vẻ cầu xin:

- Ly… Em… Em bỏ dao xuống đi. Từ từ chúng ta sẽ nói chuyện mà… Ly… Ly à…

- Tôi không còn gì để nói. Anh cút đi! Cút! – Tôi ném mạnh con dao xuống sàn, rơi ngay mé chân anh. Tôi thấy người mình khẽ run lên. Tôi vừa làm điều gì thế này? Lỡ may… lỡ may…

Anh không nói gì và rồi bước tới ôm lấy tôi. Tôi không thể chống cự lại bờ vai rắn rỏi của anh, tôi bật khóc rưng rức.

- Em nghe anh nói đi. Anh yêu em thật lòng mà, em phải tin anh… Anh thừa nhận, anh đã sai, anh đã sai khi trêu đùa hết cô gái này đến cô gái khác, nhưng tình cảm anh dành cho em không giống như họ, em là người đặc biệt hơn bất cứ ai. Nếu em chịu trở về với anh, anh sẽ thay đổi, sẽ không như trước nữa, sẽ chỉ yêu em thôi. Hãy để anh yêu em lần nữa… được không?

o-0-o

Tôi mở mắt tỉnh dậy.

Anh không còn ở bên tôi, chỉ có Hà Trang đang thiếp đi bên cạnh.

Những chuyện vừa rồi có phải là mơ không?

Tôi nhìn lên đồng hồ. Giờ đã là 3h chiều rồi. Có lẽ tôi nên về nhà.

Tôi đánh động cho Hà Trang thức dậy, nó nhìn tôi:

- Mày tỉnh rồi à?

Tôi gật đầu:

- Tao muốn về.

Tôi về nhà, cảm giác thoải mái hẳn. Đầu tiên là ra bếp dọn dẹp “bãi chiến trường” của hai đại ca nhà tôi, tiếp theo là quét sơ qua nhà cửa và cuối cùng là tự thưởng cho mình một cốc chanh nóng.

Tôi lôi điện thoại ra. Không có tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Hoàng Anh. Mà chỉ có tin nhắn từ “Darling” – anh Hoàng.

Một tin nhắn anh mới gửi khi chiều.

Tôi định xóa nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại quyết định đọc.

“Em hãy suy nghĩ những lời anh nói và cố gắng nghỉ ngơi. Anh sẽ luôn ở bên chở che và bảo vệ em.”

Vậy những chuyện đó là có thật… không phải tôi nằm mơ. Nhưng hơn lúc nào hết tôi mong đó là mơ, tôi muốn trốn tránh mọi thứ, tôi muốn tất cả những chuyện liên quan đến người con trai tên Hoàng đó chỉ là mơ. Tôi chỉ ước mình chưa từng quen con người đó, chưa từng thích con người đó, chưa từng đau khổ vì con người đó. Nhưng tôi vốn là đứa sống thiên về lí trí, tôi hiểu tôi không thể tự huyễn hoặc bản thân mình theo cách đó, tôi phải thật cứng rắn để đối đầu với tất cả mọi chuyện.

Tôi biết tình cảm của tôi dành cho anh tuy còn nhưng sớm muộn gì cũng hết. Dù tôi có tha thứ, dù anh có thật lòng, dù chúng tôi lại trở về bên nhau thì những kí ức tồi tệ về anh vẫn sẽ ám ảnh tôi hàng đêm. Người ta bảo, niềm tin giống như một cục tẩy, nó càng ngày càng nhỏ đi sau mỗi lần lầm lỗi. Nhưng với bất kì ai tôi đã trao cho họ cục tẩy của mình, tôi không muốn phải sử dụng nó một lần nào, nếu đã dùng đến, nghĩa là tôi sẽ tẩy cho bằng hết, tôi sẵn sàng xóa hết lỗi lầm nhưng sẽ không đời nào trao lại cục tẩy đó lần hai, cũng giống như tình cảm tôi dành cho anh vậy.

Tin nhắn từ Darling lại đến.

Tôi mỉm cười.

Bàn tay di chuyển đến nút xóa.

Rồi di chuyển tới cả danh bạ.

Darling à? Xóa!

o-0-o

Hết chap 12


CHAP 14

Vậy mà đã 2 tuần kể từ ngày tôi và Hoàng Anh “tuyệt giao”.

Từ hôm đó, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn chạm mắt nhau ở sân trường. Mỗi lần như vậy, Hoàng Anh đều giả như không quen tôi rất đạt, đạt đến nỗi có lúc tôi nghĩ rằng mình chưa từng thân quen với cậu nhóc. Bên cạnh cậu vẫn là cô bé tóc bím bước chân sáo tung tăng, trông rất nhí nhảnh và dễ thương. Thảo nào Hoàng Anh có thể dễ dàng quên tôi như vậy. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, còn tôi thì sao? Tôi chỉ có một mình bước trên đường dài cô độc.

Bao kỉ niệm về ngày tháng bên cậu bỗng tràn về ồ ạt trong tôi, tôi cảm thấy váng vất bởi chúng. Tôi đã cố gắng kìm nén chúng lại bao ngày nay, nhưng trong phút yếu lòng, tôi lại để nó vượt quá tầm kiểm soát của mình. Chúng làm tôi thấy ngột ngạt kinh khủng.

Tôi thấy lòng bỗng quặn lại, dường như có một nỗi đau vô hình nào đó đang xâm chiếm lấy cơ thể tôi. Tôi không thở được nữa, hai chân liểng xiểng đá vào nhau, khóe mắt bắt đầu mọng lên một thứ nước trong suốt nhưng mặn chát đau thương. Đầu tôi hoa lên. Trời bây giờ có màu nhỉ? Sao lại tối sầm đi thế này? Còn trước mặt tôi là gì? Bạn của tôi đây mà? Sao chúng nó lại đi nhanh thế nhỉ? Lại còn chạy vòng tròn nữa chứ?

Tôi mơ màng đi một lát và chỉ sau một cái dụi mắt, tôi đã thấy mình nằm ở phòng y tế.

Bên cạnh tôi là Hà Trang.

Tôi lồm cồm ngồi dậy thì cái Trang đã ấn tôi nằm xuống.

- Thôi! Nằm nghỉ đi đã. Mày phờ phạc quá!

Tôi xin một cốc nước, sau đó hỏi tiếp:

- Tao vô đây hồi nào vậy?

Trang đưa cốc nước cho tôi, đỡ tôi dậy uống rồi đáp:

- Mày lăn đùng ở ngoài sân trường hồi ra chơi đó.

Tôi hớp lấy một ngụm lớn và hỏi tiếp:

- Thế còn ai đã đưa tao vào đây?

- Còn ai ngoài… à ờ… đứa nào đưa mày vào làm sao tao biết! Hờ!

Tôi kéo tay Hà Trang:

- Thôi, tụi mình về lớp đi!

Nó nhìn tôi với vẻ nghi ngờ:

- Khỏe chưa đấy?

Tôi cười trấn an rồi cùng Hà Trang về lớp.

o-0-o
Nếu hai tuần sau ngày tôi và Hoàng Anh không gặp nhau là một khoảng thời gian nhanh chóng thì hai tháng sau đó cũng trải qua còn nhanh và đáng bất ngờ hơn.

Tôi không nghĩ mình có thể xa Hoàng Anh, có thể chịu đựng nỗi trống trải khi không có cậu ở bên lâu như thế.

Lý do tôi chọn ngày hôm nay để viết tiếp câu chuyện về mình, đó là vì tôi vừa gặp Anh Hoàng xong. Chính xác là từ hôm ở bệnh viện, chúng tôi không còn gặp nhau, cũng không nhắn tin cho nhau. Trong suốt quãng thời gian đó, tôi không nhớ về anh một chút nào hết, điều đó là tôi nói thật nhưng xem ra chỉ đúng có một nửa, bởi tôi nhớ anh như “remember” nhưng “miss” thì không hề có.

Tôi đang đứng ở cổng trường đợi Hà Trang lấy xe thì anh từ đâu bước đến.

- Cỏ Xanh!

- Anhh....???

Nhanh chóng, tôi và anh lại đến quán kem đầy kỉ niệm đó, chẳng hiểu sao, nó khiến tôi đau nhưng tôi vẫn muốn vào. Tôi bây giờ mạnh mẽ lắm! :->

- Em dùng gì? – Anh dịu dàng hỏi tôi.

Tôi đáp:

- Như cũ. Anh còn nhớ không?

- Cho 1 kem dâu và 1 bạc hà đi em!

Thì ra anh vẫn còn nhớ. Hay thật!

Tôi nói chuyện với anh rất nhiều, từ chuyện ở nhà đến chuyện ở trường, từ chuyện ngoài đường đến chuyện trong ngõ,… v/v…Trước anh, tôi không còn là cô bé rụt rè như ngày nào, tôi bây giờ có thể tự tin cười đùa thoải mái trước mặt anh.

Đến gần 12h, khi kem trên ly cũng đã hết, chuyện cũng không còn nhiều để nói, anh chở tôi về nhà. Anh dựng xe sang một bên, cố nán thêm một lát để trò chuyện.

- Cuộc gặp hôm nay… thật sự ngoài sức tưởng tượng của anh?

- Sao cơ? Ngoài sức tưởng tượng á?

- Thời gian qua anh đã nhớ em rất nhiều. Anh đã định tìm gặp em ngay sau ngày hôm đó, nhưng rồi, anh cũng sợ chính bản thân mình, anh sợ rằng tình cảm với em thoáng chốc chỉ là ngộ nhận – Anh bỗng nắm lấy tay tôi. – Nhưng thời gian giúp anh nhận thấy, thiếu vắng em là điều kinh khủng nhất trên đời. Anh nhớ da diết những tin nhắn từ em. Thật may là.. cuối cùng em cũng đã chịu tha thứ cho anh.

Tôi mỉm cười nhìn anh, sau đó khẽ rụt tay lại về phía mình, khẽ đặt trước người một cách đoan trang.

- Anh biết tại sao em có thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy không?

Nét mặt anh bỗng rạng lên vẻ hạnh phúc. Dù tôi đã từng rất ghét anh nhưng khi nghĩ đến những lời tôi sắp phải nói với anh và khi đó, có thể anh sẽ không còn nở nụ cười rạng ngời như vậy nữa, tôi cũng thấy thật đau lòng.

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi:

- Bởi vì em nhận ra… tình cảm em dành cho anh không còn sâu sắc như em vẫn nghĩ. Nói cách khác, em hết yêu anh rồi. Vì vậy, việc tha thứ cho anh cũng trở nên dễ dàng hơn. Anh thấy đấy, trước đây đến nhìn thẳng vào mắt anh em còn chẳng dám, nhưng bây giờ thì khác rồi, bởi lẽ em chỉ coi anh là bạn thôi!

o-0-o
Và lý do tôi chọn ngày hôm nay để kể tiếp câu chuyện này quả không chỉ có vậy. Bởi ngay tối hôm đó…

Hà Trang tới nhà tôi với bộ dạng hớt ha hớt hải. Chưa kịp vào nhà, nó đã túm lấy tay tôi, tiếng được tiếng mất:

- Ly ơi… Ly… Hoàng Anh… Hoàng Anh…

Chân tay tôi phút chốc trở nên bủn rủn:

- Hoàng Anh? Hoàng Anh làm sao? Hoàng Anh làm sao cơ?

- Hoàng Anh sắp đi du học! Ngày mai… ngày mai… ngày mai nó sẽ bay…

Tin đó như sét đánh ngang qua tai tôi. Hoàng Anh đi du học ư? Dù cho tôi và cậu nhóc không còn coi nhau là bạn bè nữa, nhưng tôi vẫn luôn nhìn thấy cậu mỗi ngày… còn bây giờ, cậu đi du học rồi, làm sao tôi có thể gặp lại cậu nữa đây?

Tôi kéo Trang vào nhà, vừa đi lòng vừa mông lung thấy lạ. Nó vừa ngồi xuống giường tôi đã liền nói tiếp ngay:

- Mày có muốn gặp Hoàng Anh lần cuối không? Nghe bảo lần này nó sẽ đi luôn, không về nữa, sẽ định cư ở bên đấy luôn đó Ly à!

Tôi bắt đầu khóc, tôi ôm lấy Hà Trang:

- Nhưng Hoàng Anh không muốn gặp tao nữa. Hoàng Anh đã có bạn gái rồi và nó đang chán ghét tao. Vả lại, tao không còn tư cách gì mà gặp nó nữa, những tổn thương tao gây cho nó là quá đủ rồi…

Hà Trang để cho tôi khóc, một lúc sau nó đẩy nhẹ tôi ra và nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi.

- Đến lúc này, tao cũng không giấu mày thêm nữa… Thực ra Hoàng Anh còn rất yêu mày…
Vâng, Hoàng Anh còn rất yêu tôi. Cậu nhóc thực sự đã trưởng thành lên rất nhiều. Thời gian qua nó cũng đã đau khổ nhưng đã che giấu đi bằng cô bạn gái luôn bên cạnh. Hoàng Anh làm vậy là vì tôi. Cậu luôn âm thầm đứng sau chịu đựng mọi thứ. Tôi nợ cậu rất nhiều.

Lần tôi ở bệnh viện, cũng là cậu đưa tôi đến, cũng là cậu đã ở bên tôi. Nhưng khi tôi tỉnh dậy, cậu đã tránh mặt đi nhờ sự che giấu hoàn hảo của mẹ cậu, Hà Trang và nhóc Tiểu Long.


- Sau ngày hôm đó nó trở nên khác hẳn. Thằng bé đã trưởng thành lên rất nhiều và sống vui vẻ hơn trước. Dạo này cô thấy nó rất vui vẻ và hạnh phúc. Mà có phải nó mới có bạn gái không cháu? Ở trên lớp cháu thử để ý xem có phải không nhé? Tại cô thấy dạo này nó cứ gọi điện cho con bé nào thôi, lại còn hỏi cô là sinh nhật bạn gái thì nên tặng quà gì nữa chứ. ”

Đó hoàn toàn không phải sự thật. Hoàng Anh đã nhờ mẹ cậu nói dối với tôi như thế. Hà Trang và Tiểu Long cũng vì Hoàng Anh năn nỉ mà chấp nhận che giấu.

Và cái lần tôi ngất xỉu phải vào phòng y tế, cũng một tay cậu đưa tôi vào và báo với Hà Trang.

Vở kịch của Hoàng Anh dựng lên quá hoàn hảo. Lẽ ra tôi phải mảy may nghi ngờ gì đó nhưng tôi đã không làm vậy. Giờ ngẫm lại, tôi thấy quãng thời gian đó thật không phí hoài, mà ngược lại, tôi thấy biết ơn vô cùng, nhờ có nó tôi mới hiểu được chính xác trái tim tôi cần ai.

Tôi nhắm mắt và rồi chìm vào giấc ngủ bình yên nhưng sao giàn giụa nước mắt.

o-0-o
Hết chap 14


CHAP 15

Tôi đang đứng ở sân bay với hi vọng có thể gặp lại Hoàng Anh lần cuối. Hà Trang bảo Hoàng Anh sẽ đi chuyến 9h sáng. Bây giờ là 8h30, hẳn Hoàng Anh phải có mặt rồi chứ nhỉ? Nhưng cả sân bay rộng thế này, cứ cho Hoàng Anh đã đến thì chưa chắc tôi có thể tìm ra cậu.

Người người qua lại khiến tôi thấy choáng váng và hoang mang tột độ. Làm sao tôi có thể tìm ra cậu đây, làm sao tôi có thể? Hoàng Anh ơi… Em ở đâu? Chị rất nhớ em. Em cũng vậy mà, phải không? Em hãy tới đây đi, Hoàng Anh!

- Hoàng Anh!

Tôi đã thấy cậu nhóc rồi, cậu nhóc của tôi đây mà, chắc chắn là cậu, cái dáng vẻ điệu bộ đáng yêu ấy, ai mà quên được chứ! Hoàng Anh ơi!

- Chị... – Thằng nhóc đáp lại tôi, balo trên tay cậu nay rớt phịch xuống đất. Hẳn cậu đã bất ngờ lắm!

Bao nhiêu nỗi nhớ cứ thế tràn đến và làm chủ thân thể tôi, khiến nó tự động bước lại và ôm lấy Hoàng Anh như đã được lập trình sẵn. Ôi cậu nhóc của tôi!

Tôi khóc rưng rức.

Cậu vuốt nhẹ nhàng hàng nước mắt lăn dài trên má tôi.

- Chị ơi, sao chị khóc, chị ơi?

Giọng cậu sao ấm và ngọt ngào quá, tôi muốn lưu giữ nó ở bên tôi mãi nhưng…

- Em đi thật sao, Hoàng Anh?

Hoàng Anh không đáp, chỉ vỗ nhẹ vào lưng tôi như an ủi, sau đó nói:

- Em sẽ nhớ chị lắm!

Tôi vẫn ghì chặt lấy cậu nhóc. Giọng tôi lạc đi:

- Chị cũng vậy!

Chúng tôi im lặng, mỗi người đeo đuổi về một miền ý nghĩ riêng.

Tôi phải làm sao? Có nên nói hết lòng mình cho Hoàng Anh biết không? Nếu không nói, tôi e rằng mình sẽ không còn cơ hội nào nữa. Những rào cản hiện ra trước mắt khiến tôi dè dặt mãi mà không thể nói ra được lòng mình.

- Chị… có gì để nói với em nữa không? Sắp đến giờ rồi, chị à..

Cậu nhóc buông nhẹ tôi ra, nhưng tôi vẫn ích kỷ giữ lấy cậu. Sao cũng được, tôi phải cố gắng ghi nhớ phút giây này, giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

- Đừng… Đừng xa chị mà… Hoàng Anh… chị... chị…

Hoàng Anh xoa nhẹ đầu tôi, khẽ thì thào qua kẽ tóc khiến tôi khẽ run lên.

- Em yêu chị.

Và rồi, thật dịu dàng, cậu nhóc khẽ thơm nhẹ lên bờ má tôi – nơi đang ướt sũng những nước mắt. Môi cậu nhóc nóng hổi, sưởi ấm đến tận trái tim tôi. Tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc không trọn vẹn. Thôi thì một lần thôi, cho trâu già này gặm cỏ non nhé, một lần này thôi!

- Chị… chị cũng vậy… rất nhiều… - Trong phút yếu mềm, lý trí của tôi như không còn nữa, mà thay vào đó là tình cảm vô bờ đối với cậu, tôi tha thiết cần cậu ở bên tôi. - Em ở lại với chị đi! Chị cần em, em phải ở bên cạnh chị chứ, Hoàng Anh, Hoàng Anh, Hoàng Anh…

Hoàng Anh siết chặt lấy tôi hơn. Ngày mai rồi biết ai sẽ còn bên ai…

- Em đi rồi, chị sẽ nhớ em chứ?

Tôi gật đầu lia lịa, nước mắt không ngừng chảy và ướt đẫm cả áo Hoàng Anh.

- Có. Có.. Tất nhiên rồi. Thời gian qua, chị xin lỗi… Chị đã làm em buồn. Chị thật đáng trách… chị xin lỗi… Hoàng Anh..

- Chị không có lỗi gì hết, lỗi là ở em, em đã giận chị thật vô cớ. Nhưng nhờ có thời gian đó, em mới trưởng thành lên được nhiều và nhận ra không có chị ở bên là điều kinh khủng nhất trên đời. Nhưng em đã học được cách kìm nén lòng mình, không có chị, em chỉ biết vùi đầu vào học, học và học… - Hoàng Anh dừng lại một lát, đoạn, cậu lại nói tiếp. - Giữa chị và hắn ta… rốt cuộc là như thế nào? Em sắp đi rồi, em muốn được biết rõ, chị…

Tôi khóc như cạn hết nước mắt. Lòng tôi đau khổ biết mấy. Thì ra mối quan hệ giữa tôi và Anh Hoàng vẫn đau đau trong lòng Hoàng Anh. Hoàng Anh chưa bao giờ hết quan tâm tôi. Hoàng Anh vẫn để ý đến tôi.

Tôi vội vàng đáp:

- Không có gì nữa cả. Chị không yêu anh Hoàng, chị chỉ có em thôi, Hoàng Anh à! Vì thế, em không được đi đâu cả, em đừng đi, em đừng đi nha Hoàng Anh. Nếu mất em lần nữa, chị sẽ chết mất! Chị buồn lắm Hoàng Anh, em đừng đi đâu cả, ở bên cạnh chị thôi, được không? Hoàng Anh… Em nói gì đi chứ… Hoàng Anh… Em không được đi… Em hứa với chị đi, Hoàng Anh! Hoàng Anh!

Hoàng Anh nắm nhẹ lấy bàn tay tôi rồi nói nhẹ như không:

- Vậy thì… em không đi nữa.

Lúc này tôi mới buông Hoàng Anh ra và nhìn thẳng vào mắt cậu, lúc này lí trí đã trở về với tôi:

- Sao cơ? Sao em có thể không đi được chứ?

Hoàng Anh véo má tôi, day qua day lại thích thú, sau đó cười khì khì khoái chí:

- Bởi vì chị mắc lừa em rồi. Em chẳng đi đâu cả! Hehe. Em chỉ ở đây với chị thôi!

Tôi vẫn lơ ngơ chẳng hiểu gì, mặt đơ ra giây lát.

- Là sao?

Hoàng Anh gõ nhẹ trán tôi, rồi nói tiếp:

- Nghĩa là không có vụ đi du học nào hết! – Cậu nhóc nói vô cùng rõ ràng và dõng dạc, vâng, lúc này thì tôi đã hiểu rồi. – Em chỉ đùa chị thôi!

- Aisshiiii!!! – Tôi đẩy mạnh Hoàng Anh ra, mặt nóng bừng lên vì tức giận. – Em thật là…

Hoàng Anh càu nhàu:

- Thật là làm sao? Nếu không lừa chị như vậy, chị sẽ đi theo cái tên Lương Anh Hoàng gì đó luôn à? Em thấy chị và hắn đứng nắm tay nhau khí thế! Em đã tức chết vì ghen đấy! Tội chị thật là nặng, em phải xử lí cho nên hồn mới được!

Nói rồi Hoàng Anh bước lại, ôm hờ lấy người tôi rồi vác tôi lên vai cậu. Cậu nhóc khỏe ghê gớm!

Còn tôi, tôi chỉ biết gào toáng lên trước hành động kì cục của cậu nhóc:

- Này! Bỏ chị xuống đi!!! Người ta nhìn bây giờ! Bỏ chị xuống đi! Hoàng Anh! Bỏ chị xuống!!!

Hoàng Anh huýt sáo:

- Còn lâu ấy! Chị không hét lên như thế thì ai thèm nhìn nào? Em còn chưa xử tội chị kia kìa!

- Tội gì mà tội. Hứ hứ. – Tôi lầm bầm, mặt nhăn hơn cả khỉ ăn ớt.

Thật là tức chết! Hoàng Anh, nó dám lừa tôi!!! Sau này nó ắt phải trở thành nhà biên kịch tài giỏi nhất nhất nhất! Tôi đã bị nó lừa hết lần này đến lần khác, thế mà chẳng mảy may nghi ngờ đến một lần. Huhu, nó xứng đáng hơn tôi 2 tuổi chứ không phải thua tôi 2 tuổi. Đúng là đồ đáng ghét!
o-0-o

Chúng tôi nắm tay nhau dạo khắp các đường phố, dưới những tán cây xanh và lá rơi xào xạc.

- 2 tháng qua không có em chị đã làm những gì?

Tôi nhe răng ra cười, tiện thể nhướn mày nhìn Hoàng Anh để chờ chớp lấy biểu cảm của cậu nhóc:

- Hú hí với anh Lương Anh Hoàng.

Tôi đoán không sai, mặt cậu nhóc nhăn nhúm thành một cục, trông siêu siêu ngố luôn!

- Cái zềèeeeee???

Tôi được thể, cười càng to:

- Thì thế đó! Hê hê hê.

Biết mình bị chọc, Hoàng Anh giận dỗi nghinh mặt sang một bên, nhưng dẫu vậy, cậu nhóc vẫn không chịu buông tay tôi.

- Thế còn em thì sao? Không có chị em đã làm những gì? Hú hí với cô bé tóc bím chứ gì? Hai người rốt cuộc là thế nào? Chị vẫn chưa hỏi em đấy!

Đến lượt Hoàng Anh khoái chí, nó cười lớn:

- Haha. Chị đang ghen đấy à?

Tôi hừ một tiếng:

- Này! Nghiêm túc đấy!

Hoàng Anh bắt chước giọng điệu của tôi:

- Thì là thế đó!

Thật là tức chết đi được. Tôi vùng vằng bỏ tay ra, nhưng cậu đã vội chộp lại, rồi giơ tay hai đứa lên cao.

- Không bao giờ được buông nhau ra, dù thế nào… biết chưa?

o-0-o
Hết chap 15


CHAP 16

Thì ra mọi việc đơn giản chỉ có vậy. Chỉ cần một người chịu hạ thấp cái tôi của mình và mạnh dạn bước đến bên nhau, là hạnh phúc sẽ tự tìm đến. Nhưng khi cái hạnh phúc đó vừa đến bên tôi thì cũng là lúc tôi phải lao đầu vào đống sách vở, bởi ngày thi học kì 2 cũng đã đến, nghĩa là kì thi quan trọng tốt nghiệp – đại học cũng cận kề.

Dạo đây tôi và Hoàng Anh thường lên trường để ôn bài trong thư viện, bởi ở đó vừa yên tĩnh lại vừa có điều hòa mát ơi là mát, đúng là một nơi quá lí tưởng để học hành.

Tôi nhìn mấy xấp a4 dày đặc những con chữ, mếu máo thảm thiết:

- Huhu… chị còn nhiều bài quá, đến bao giờ mới học hết đây, Hoàng Anh ơi!

Hoàng Anh cười khúc khích:

- Em còn 2 bài lịch sử thế giới nữa là xong. Hihi. Cái gì chứ học thuộc là em không ngán!

Qủa là thế thật, Hoàng Anh có trí nhớ tốt khủng khiếp. Còn tôi thì ngu nhất cái khoản đó, suy luận này nọ hay chém gió bịa đặt tôi còn làm được, chứ còn bảo tôi đi học mấy cái lịch sử nước nhà, lịch sử thế giới gì đó thật chẳng khác gì cực hình hết.

Tôi nằm dài lên bài, chớp mắt nhìn Hoàng Anh:

- Chị chỉ mong sao cho ngày thi học kì sớm qua, để còn ôn thi tốt nghiệp nữa.

Hoàng Anh cũng gục đầu xuống rồi quay đầu về phía tôi, nói với giọng chán nản:

- Còn em thì không.

Phải rồi, sau khi thi học kì xong, khối 12 chúng tôi sẽ không lên trường nữa mà sẽ ở nhà để ôn thi tốt nghiệp. Từ đó đến ngày tổng kết, nếu không đi đâu chơi thì Hoàng Anh và tôi sẽ không còn gặp nhau nữa, mà cơ bản đó là thời gian nước rút, nên cũng chẳng có thời gian mà đi chơi. Nghĩ đến đấy tôi cũng thấy rầu hết cả ruột.

- Thôi, muộn rồi, chúng ta về thôi. – Nói xong tôi liền đứng dậy vươn vai mấy cái rồi bắt tay vào dọn dẹp sạch vở trên bàn.

Hoàng Anh gật đầu, vơ nhanh mấy cuốn sách vào cặp và cũng nhanh chóng đi theo tôi.

- Chị muốn đi đâu chơi trước khi về nhà không?

Tôi đưa tay lên xem đồng hồ, bây giờ cũng mới gần 4h chiều, tầm 5h tôi có ca học thêm toán, đi chơi rồi đi học luôn là vừa đẹp, nghĩ vậy nên tôi đồng ý luôn:

- Ok. Nhưng đến 5h em chở chị đi học thêm luôn nhá?

Hoàng Anh bỏ cặp tôi vào giỏ xe cậu, rồi giỡn:

- Không, đến lúc đó em quăng chị xuống, cho chị đi bộ.

Tôi phồng má tỏ vẻ giận dữ, quay sang đòi lấy lại cặp:

- Trả cặp đây! Không đi chơi gì nữa!

Hoàng Anh dựng xe sang một bên rồi cúi người xuống nhìn mặt tôi:

- Hehe. Em đùa mà, giận thật đấy à?

Tôi phì cười, gõ trán cậu nhóc:

- Chị đùa đấy! Hehe. Có tài xế chở đi chơi, rồi lại chở đi học, dại gì mà giận chứ!

o-0-o

Thực ra ở nơi tôi ở cũng chẳng có gì hay ho ngoài mấy chỗ chúng tôi hay lượn lờ như khu vui chơi trên siêu thị, hay là cung văn hóa, nhà sách gì đó,… nhưng việc chúng tôi thích hơn cả vẫn là đi bát phố và la cà ăn vặt khắp các hàng quán. Mà đúng hơn thì chỉ có tôi khoái thôi, dần dà Hoàng Anh nó mới bị lây nhiễm.

- Đi ăn mì hoành thánh rồi đạp xe lượn lờ khắp nơi nhá, chị chịu không?

Tôi đưa chân đạp đôi cùng Hoàng Anh rồi đáp:

- Ờ. Thế cũng được, nhưng trời giờ nắng lắm, ăn xong mì mình đi ăn chè đi!

Hoàng Anh nghe thế nên đâm ra hoảng quá hay sao mà tôi thấy xe choạng qua choạng lại mấy vòng rồi mới đi thẳng tiếp được.

- Có “xực” được hết không mà tham thế?

Tôi nghinh mặt:

- Tất nhiên là được rồi!

Hoàng Anh gật gù đệm theo:

- Ờ đúng rồi, em quên mất, người yêu em là con heo mà!

- Cái zềèeee??? – Tôi trợn mắt lên, chân cuống quíu rơi khỏi bàn đạp. – Em… Em… Em dám nói chị như thế aaaa???

Nào ngờ, Hoàng Anh lại cho tôi một vố quê ơi là quê:

- Em bảo người yêu em chứ bảo chị à? Lêu lêu :P

Tôi giận dỗi:


.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
Snack's 1967