Vậy mà đã mấy ngày liền kể từ ngày Hoàng Anh bỏ nhà ra đi, chiều
nào tôi cũng đạp xe đi tìm Hoàng Anh khắp thành phố, và cũng không
quên ghé nhà cậu để xem tình hình mẹ cậu thế nào. Cô ấy có vẻ tệ.
Tôi cũng đã gặp bố của Hoàng Anh, trông chú ấy phong độ và bảnh
bao. Hoàng Anh quả rất giống bố. Tôi đọc được sự lo lắng trong mắt
chú ấy, dù chú ấy luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, thỉnh thoảng lại nói
vài câu, tưởng rằng vô tâm nhưng tôi hiểu chú ấy đang cố gắng động
viên cô.
- Mẹ Hoàng Anh đừng khóc nữa. Thằng đấy vứt đâu chẳng sống được,
vài ngày sau hết tiền, bụng đói, nó tự khắc quay về thôi.
- Anh thôi đi! Chỉ có tôi là thương nó, anh có thương nó không mà
lại nói những lời như vậy?
Tôi rất sợ cảnh cãi vả, nó làm tôi mất cảm giác an toàn. Tôi quay
sang mẹ Hoàng Anh, rồi lại nhìn bố cậu:
- Cô chú à… cháu nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát.
- Cảnh sát ư? – Mẹ Hoàng Anh giương mắt nhìn bố cậu. – Ông ta là
cảnh sát đó! Nhưng có tìm được con tôi về không?
- Cô…
Tôi cảm thấy bối rối vô cùng, tôi chẳng biết phải làm gì tiếp theo
ngoài việc can ngăn họ:
- Cô chú đừng cãi nhau nữa. Cháu nghĩ, nếu cứ tình trạng này, có
tìm được Hoàng Anh về, cậu ấy cũng sẽ bỏ đi lần nữa thôi. Hoàng Anh
rất thương cô chú mà, cô chú hãy vì cậu ấy.
- Con bé nói phải rồi đấy. Cô nên học cách giữ bình tĩnh đi. Cô là
bác sĩ mà hễ cái là làm um lên thế này, bệnh nhân của cô…
- Tôi cấm anh không được nói bậy!
Tôi thở dài. Tôi đã hiểu tại sao họ ly hôn. Và họ không những là
bác sĩ, cảnh sát giỏi, mà còn là nhà diễn kịch đại tài. Hoàng Anh
luôn tự hào về cuộc sống hạnh phúc của gia đình cậu, với cậu, bố mẹ
luôn là thần tượng trong lòng. Tôi nhớ có lần, Hoàng Anh ước… :
“Chị ơi, em ước sau này sẽ sống thật hạnh phúc như bố và mẹ em. Và
chị cũng sẽ hạnh phúc y như vậy, vì chị sẽ là vợ em mà!
Hehe.”
o-0-o
Tối hôm đó, họ mời tôi ở lại ăn tối, tôi đồng ý bởi tôi e rằng, nếu
tôi về nhà, họ sẽ tiếp tục cãi nhau, cô sẽ nhịn cơm, chú sẽ bỏ ra
ngoài. Hoàng Anh mà biết điều đó, hẳn sẽ không vui.
Tôi gọi điện về bảo Tiểu Long và anh Đại Lâm tự ăn cơm với nhau,
tôi không về vì bận việc. Sau đó vào bếp nấu cùng cô nấu vài món
đơn giản.
- Canh bắp cải thịt bò… đây là món mà Hoàng Anh thích ăn nhất. – Cô
lại khóc.
Tôi ôm hờ lấy cô, để cho cô tựa vào. Người phụ nữ này vì quá yêu
thương con mà chịu nhiều đau khổ rồi.
“Hoàng Anh ơi, sao em không về? Em không thương chị nữa thì phải
thương mẹ chứ… Hoàng Anh…”
o-0-o
Tôi trở về nhà lúc gần 9h. Đường từ nhà tôi sang nhà nó, phải đi
theo đường lớn Nguyễn Tất Thành, sau đó rẽ vào Phan Bội Châu, rồi
từ đó quẹo qua Trần Phú, muốn đi nhanh hơn thì rẽ vào một con hẻm
nhỏ, để tới Hoàng Diệu – nhà tôi ở đó.
Tôi rẽ vào con hẻm.
Vừa đi tôi vừa nghĩ đến Hoàng Anh, cố gắng nghĩ ra những nơi Hoàng
Anh có thể đến, nhưng nghĩ mãi tôi vẫn không nghĩ ra.
Bỗng, tôi trật tay lái, va vào ngay thùng rác bên mé đường.
Rầm!!!
Tôi ngã sóng soài giữa mặt đường ẩm nước. Tôi đưa tay lên xem, nó
bị trầy một vệt dài, rát ơi là rát. Tôi chưa kịp rên rỉ thì bỗng
nghe thấy tiếng bước chân ngày một lớn dần, lớn dần. Cả mùi thuốc
lá và tiếng cười ồn ào xé tan cái không gian u tối.
- Ốh ồh!!! Té có đau không cô em?
Tôi giật hết cả mình, giọng nói ấy nghe thật tởm! Linh tính có điều
chẳng lành, tôi không dám nhìn lên, mà cố gắng đứng dậy và dắt xe
đi.
Nhưng ở đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế, chúng nó gồm một toán
khoảng 3-4 tên, tôi chỉ lờ mờ đoán vậy chứ chẳng dám ngẩng mặt lên
để đếm. Bọn chúng không phải loại cướp đường thì cũng là hạng “râu
xanh”… Những chuyện như vậy tôi đọc báo rất nhiều, nghe kể cũng rất
nhiều nhưng từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ gặp… và hôm nay chính bản
thân tôi được tận mục sở thị.
Bọn chúng chặn xe tôi lại, tôi vẫn lầm lì đứng yên.
- Bộ cô em bị câm hả?
- Ư… ư… - Tôi giơ hai tay lên, ra chiều đầu hàng và giả như mình bị
câm thật. Cầu trời chúng nó thương tình thấy tôi câm mà tha cho
tôi. Cầu trời!!!
Chúng nó phá lên đầy thích thú:
- Ô! Hóa ra câm thật. Nhưng không sao! Đại ca… hí hí… đại ca thích
“của lạ”! – Kèm theo đó là một tràng cười khả ố. - Há há há…
Bọn chúng sấn lại bên tôi mỗi lúc một gần, chúng dồn tôi vào chân
tường, tôi run run không biết phải làm thế nào, thôi thì một mất
một còn. Tôi gồng mình lên, dồn hết sức để chạy thật nhanh với hi
vọng có thể vượt qua người bọn chúng rồi tẩu thoát, nhưng chưa kịp
chạy đến vài mét, tôi đã bị tóm lại nhanh chóng. Tôi hét lên thất
thanh, tôi không tin mới gần 9h mà đường sá lại không có lấy ai đi
qua cứu tôi.
- Cứu! Cứu! Cứu tôi với!!! Cứuu…
Rồi, tiếng kêu của tôi yếu ớt dần, chúng chia nhau ra đứa bịt miệng
tôi, đứa giữ lấy tay, và … đứa lột áo khoác.
Nước mắt tôi trào ra.
Tôi đã cố gắng vùng vẫy.
Cố gắng!
Nhưng nước mắt lại trào.
o-0-o
Hết chap 8.
CHAP 9
*Em nhớ chị*
Miệng tôi quả rất thiêng. Sau ngày hôm đó, tôi luôn nói những câu
vui vẻ bởi tôi bắt đầu tin vào tài năng “ước gì được nấy” của
mình.
- Hoàng Anh ơi… Cứu chị với… Hoàng Anh…
Tôi gọi tên cậu trong tiềm thức.
Chiếc áo khoác rời khỏi người tôi.
Bọn chúng thật đáng ghê tởm, kẻ bẹo má tôi, kẻ nói những lời thô
tục như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi không còn đủ sức để giãy dụa nữa
Bỗng! Tôi nghe thấy tiếng một vật nặng rơi đập mạnh xuống đất. Tiếp
theo đó là tiếng rú lên kinh hoàng của tên đang ghì chặt lấy tay
tôi, tôi biết được điều đó là vì nhận ra hai tay mình vừa được giải
thoát.
- Đau quá! Thằng chó nào? Thằng chó nào???
Hắn ôm lấy đầu, tay hắn bê bết máu.
Bọn chúng cùng quay đầu lại, nhìn về phía đầu hẻm, nơi ánh sáng hắt
nhẹ hều, nơi có một dáng người đang gồng mình lên, tay cầm một khúc
cây dài thật dài.
- Chúng mày bỏ chị ấy ra! Bỏ chị ấy ra!
Tôi cảm thấy mọi nỗi đau lúc này như được giải thoát hết.
- Á à… Nhãi ranh… - Chúng nó thả tôi ra thật, nhưng lại tiến về
phía Hoàng Anh - cậu nhóc của tôi.
Tôi nghe thấy tiếng chúng bóp tay răng rắc, tên vừa bị ném đá vào
đầu cũng sấn lại, tôi thấy mắt hắn đỏ kè, hắn đang sục máu lên vì
giận.
- Giỏi lắm oắt con! Để tụi ông cho mày biết!
Bọn chúng xông vào, mỗi thằng đá cho Hoàng Anh một cái, đứa đá ở
bụng, đứa đá ở chân, cả mặt nữa.
Tôi không đủ can đảm để nhìn nữa, hai tay tôi đập vào nhau, tôi
không biết phải làm gì tiếp theo nữa, tôi rối quá!
Hoàng Anh nằm lăn xuống đất.
Tôi phải làm gì đó, phải xông vào giúp Hoàng Anh. Nhưng xung quanh
lại không có vật gì, đánh chúng tay không quả không phải là ý
hay.
Ánh mắt tôi quét lại phía bãi rác, tôi nín thở cầm lên hai bịch
thật to, tôi quay quay lấy đà như trên phim người ta vẫn thường
làm, ném mạnh vào đám hỗn độn.
Tôi nhắm tịt mắt lại, miệng lẩm bẩm.
- Xin lỗi Hoàng Anh nếu chị ném trúng em!
Đúng như mong đợi, bọn chúng rũ tóc, rũ người, miệng gào lên:
- Cái sh!t gì thế này! Thối quá! Con ranh!
Được đà, tôi ném tiếp vài bịch nữa, chúng đưa tay chống đỡ nhưng
những mảnh rác nhỏ như vỏ chuối hay vỏ trứng gà cứ giắt khắp người
chúng. Thừa cơ, Hoàng Anh nhanh chóng đứng dậy, cậu nhóc dơ chân
lên, xoay người rồi đá mạnh vào mặt, vào người bọn chúng, và cả…
những chỗ hiểm hóc nữa. +_+
Đau quá, chúng rú lên ăng ẳng, cộng với sự khó chịu của đống rác
nhờn nhờn, hôi hám trên người, chúng kéo nhau tháo chạy. Riêng cái
thằng bị ném đá vẫn già mồm quay lại chử.i thề vài câu, sau đó mới
chịu bỏ đi cùng đồng bọn.
Bọn chúng đi hết, trả lại sự tĩnh lặng cho con hẻm.
Tôi bước lại phía Hoàng Anh, Hoàng Anh thoáng chần chừ, nhưng rồi
cậu cũng bước về phía tôi. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau.
- Em nhớ chị.
o-0-o
- Chị đưa em về nhà nhé?
Nghe thấy vậy, Hoàng Anh đẩy tôi ra và bắt đầu giãy nảy.
- Không! Em không về nhà đâu.
- Em về đi. Bố mẹ đang lo cho em lắm!
- Họ mà lo cho em ư? Nếu thực sự lo cho em, họ đã không… - Hoàng
Anh nói đến đây thì im bặt, cậu lại ngồi phịch xuống đất. Tôi biết
cậu muốn giấu tôi về việc bố mẹ cậu quyết định ly hôn. Bởi vì mỗi
lần kể với tôi về họ, cậu luôn tự hào rằng họ rất tài giỏi và sống
rất hạnh phúc.
Tội nghiệp cậu nhóc quá, tôi ngồi xuống bên cạnh cậu, hai bàn tay
tôi vẫn nắm chặt lấy hai bàn tay cậu.
- Chị biết cả rồi. Chị có qua gặp mẹ em.
- Chị đừng nói gì nữa! Em không về đâu! Nếu chị cứ bảo em về… em sẽ
đi thật đấy!
Nước mắt tôi từ đâu bỗng rơi lã chã, tôi không dám nấc lên thành
tiếng, tôi sợ Hoàng Anh nghe thấy, tôi sợ cậu biết rằng tôi đang
khóc.
- Hoàng Anh à… Em không thương chị sao?
Hoàng Anh dứt khoát đáp:
- Nếu chị thương em… hãy để em đi đi. Em không về đâu. Sống trong
một ngôi nhà không còn hạnh phúc, em thà không có còn hơn.
Tôi cố gắng thuyết phục cậu:
- Em đừng nói như vậy. Bố mẹ em… họ đều…
- Chị có nói gì thì em cũng không về đâu.
Nhìn thấy gương mặt hốc hác của Hoàng Anh lúc này, lòng tôi cũng
xót xa lắm, nếu để cậu đi thêm một lần nữa, tôi không biết liệu
mình có tìm lại được cậu, để cậu ở bên cạnh như lúc này nữa
không.
- Hay em về nhà chị đi, chuyện sau đó từ từ chúng ta sẽ tính, được
không?
o-0-o
Tôi đưa Hoàng Anh về nhà mình.
Tiểu Long thấy Hoàng Anh, nó vui sướng nhảy cẫng lên, cứ quấn quýt
hỏi về mấy vết thương trên mặt cậu.
Còn anh Đại Lâm, nghe thấy tiếng người lạ, anh cũng chạy ra
xem.
- Đây là bạn em. Anh đem ra bộ đồ nào đó cho bạn ấy thay đi.
Thấy Đại Lâm cứ săm soi Hoàng Anh, như thể cậu nhóc là người yêu
tôi vậy. Tôi thấy ngại ghê gớm, liền đẩy ông anh vào phòng:
- Anh mau lấy đồ cho em đi. Ngồi đó nhìn cái gì? Cậu nhóc đó mới
chỉ học lớp 10 thôi. Yên tâm đi ông anh ạ!
- Tao nghi lắm! Hê hê. – Ông anh vừa đi lấy đồ, vừa nhìn tôi cười
gian trá.
Mặt tôi nóng bừng, mặt nhăn hơn cả khỉ ăn ớt:
- Xùy. Anh lắm chuyện quá!!!
Nói rồi tôi đón lấy bộ quần áo pijama trên tay ông anh, sau đó ra
ngoài phòng khách, đưa chúng cho Hoàng Anh.
- Nhóc đi tắm đi, cẩn thận mấy vết thương đó, lát nữa vào chị băng
bó cho. Đói bụng không? Chị pha mì cho nhóc ăn?
Thằng nhóc bỗng sáng mắt lên. Đúng là đồ con nít ^^
- Được đó. Hì hì. Mấy ngày nay em không có cái gì vào bụng
rồi.
Đó là nụ cười đầu tiên tôi thấy kể từ ngày Hoàng Anh bỏ đi.
Cậu nhóc cười thật đẹp! Có lẽ bấy lâu nay tôi luôn được nhìn cậu
cười nên chưa bao giờ nhận ra điều đó, nay khi phải xa cậu, thiếu
vắng nụ cười đó, tôi mới biết quý trọng hơn.
o-0-o
Hoàng Anh xì xụp húp mì tôm trông đến là ngon. Chưa kể Tiểu Long,
nó thấy Hoàng Anh ăn, cũng bon chen đòi tôi pha cho 1 gói để ăn thi
cùng cậu nhóc.
Nhưng Tiểu Long chưa kịp ăn được mấy cọng thì đã thấy Hoàng Anh
đánh chén xong 2 gói, tốc độ quả là siêu phàm.
Như thể không tin vào mắt mình, Tiểu Long đưa đồng hồ lên
coi:
- Trời đất! Anh ăn 2 gói chỉ trong 2 phút thôi đó!
Hoàng Anh nghe vậy cười khì khì, vỗ vai Tiểu Long, trêu nó:
- Hê hê. Thế mà đòi thi với anh.
Tiểu Long thấy thế phụng phịu:
- Ứ! Thế thì em không ăn nữa.
Nói rồi nó uống nước, chạy tót lên nhà trên coi TV.
Tôi thì lạ gì thằng Tiểu Long em tôi nữa. Nó ham vui nên mới đòi ăn
cùng, chứ thực chất nó đâu có đói, mà mì tôm lại là cái món nó ngán
nhất, vậy nên có ép nó cũng không ăn, mà cũng không nên ép nó ăn
mấy cái thứ không tốt này vào người.
- Haizzz… Nó là vậy đó! Để chị đi đổ vậy, kể cũng phí gói mì.
- Thôi thôi! Không cần đâu! Để em giải quyết nốt cho cũng được. –
Nói rồi Hoàng Anh kéo tô mì của nhóc Long lại, sau đó tiếp tục đánh
chén một cách ngon lành, như thể 2 gói mì lúc nãy cậu ăn đã thoát
khỏi dạ dày và đã trôi tuột đi nơi khác.
- Ngày mai nhóc sẽ đi học lại chứ?
Nghe tôi vậy, Hoàng Anh bỗng dừng đũa, nhìn tôi với vẻ chán
chường.
- Em không nghĩ…
Tôi lắc đầu, tôi không thích cậu nhóc cư xử như vậy chút nào. Nếu
cứ tiếp tục nghỉ học, nó sẽ bị bỏ xa, sau này lấy lại chỗ kiến thức
bị hổng đó rất khó.
- Nhóc định nghỉ học tiếp sao?
- Sách vở không. Quần áo không. Làm sao em…
Tôi thở dài:
- Vậy nên chị mới khuyên nhóc về.
Thằng nhóc bỗng gắt lên:
- Chị không muốn em ở đây à?
Tôi ghét nhất cái tính đó của thằng nhóc. Nó luôn muốn kết tội tôi,
nó muốn tôi công nhận rằng tôi ghét nó, đại loại thế, để rồi khi
tôi làm điều đó, nó lại lồng lộn lên vì đau khổ, tức giận. Tôi muốn
nó trưởng thành, chứ không phải là một thằng nhóc lớp 10 không biết
suy nghĩ gì hơn ngoài việc quan tâm đến tôi.
- Không phải vậy. Em đừng trẻ con thế. Chị không có ý gì cả. Chị
chỉ lo cho ba mẹ em. Và em cũng hiểu, em không thể mãi ở nhà chị
được.
Thằng nhóc ôm đầu lẩn tránh:
- Ba mẹ em? Chị đừng nhắc đến họ nữa. Tối nay chị cho em ngủ lại
đây. Ngày mai, em hứa sẽ không làm phiền chị.
Tôi không cho phép điều đó. Tôi phải giúp Hoàng Anh vực dậy qua cơn
shock này. Nhất định tôi sẽ làm được điều đó.
Tôi nắm lấy tay cậu:
- Chị biết em đau khổ. Nhưng em nên biết trên cả thế giới này, có
bao nhiêu cặp vợ chồng ly hôn, nhưng có bao nhiêu người con cư xử
thiếu suy nghĩ như em chứ? Em nghĩ chỉ có mình em là đau khổ sao?
Điều em cần lúc này là gì? Em phải giúp họ hàn gắn, chứ không phải
khiến họ dằn vặt, cắn rứt như vậy. Em là con họ cơ mà, làm sao họ
không thương được chứ?
Mắt cậu bỗng sáng lên, lấp lánh chút hi vọng, nhưng rồi, lại sẫm
tối:
- Hàn gắn ư? Có thể sao chị?
Tôi gật đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu:
- Ừ. Tin chị đi. Ba mẹ em còn rất yêu nhau. Chỉ đã gặp họ. Tuy đúng
là họ hay bất đồng quan điểm, nhưng nhìn cái cách họ quan tâm nhau,
chị tin là… mọi chuyện còn có thể cứu vãn.
- Em… chị để em suy nghĩ… bây giờ em muốn ngủ… em mệt quá rồi! Mà…
chị còn phải băng bó vết thương cho em nữa chứ? Phải không?
Tôi bỗng phì cười. Cậu cũng cười. Không khí căng thẳng bỗng tan ra,
rồi mất hút.
o-0-o
Hết chap 9.
CHAP 10
- Á! Đau quá.. chị nhẹ tay thôi nào!
Tôi xức oxi già vào vết trầy ở chân cho Hoàng Anh, nhưng nó luôn
miệng kêu oai oái. Cái thằng này kể cũng lạ kì thật, con nhà bác sĩ
mà kém chịu đau đến thế!
- Vậy mà đau cái gì? Ít nhăn nhó thôi!
Nó gào toáng lên:
- Chị nhẹ tay thôi, chị làm như thế có mà nhiễm trùng thêm thì
có!
Như bị chạm vào lòng tự ái, tôi đẩy chân nó ra, mặt nghênh lên tận
trời:
- Cái gì cơ? Hừ. Thế thì tự mà làm!
Nó gí chân vào người tôi, miệng không ngừng càu nhàu, có lẽ càu
nhàu là sở trường của nó luôn đó!
- Nhưng chị là người gây ra chuyện này cơ mà, chị phải lãnh hậu quả
đi chứ!
Tôi giằng lấy chân nó một cái thật mạnh, sau đó quắc mắt nhìn thằng
nhóc:
- Vậy thì ít lời lại thôi, biết chưa? Nhiều lời nữa là cho rát đến
tím mặt luôn đó!
Nói vậy thôi chứ tôi biết rõ mình không khéo léo trong mấy vụ này
cho lắm, vậy nên ngoài mặt thì gân cổ lên mà cãi với cậu nhóc,
nhưng trong lòng thì tự nhủ phải nhẹ tay hơn một chút.
Tôi quấn băng quanh cổ tay cho cậu nhóc, trông đẹp chẳng thua gì
cái băng tay mà mấy đứa trong đội bóng rổ hay đeo.
Tôi thích thú reo lên.
- A ha! Nhóc thấy giống cái băng tay không? Ngó bộ fashion
phết!
Thằng nhóc há miệng:
- Eo ơi! Fashion á? Chị băng xấu chết đi được!
Tôi hừ mũi:
- Cho nói lại!
- Ơ không, hihi. – Thằng nhóc cười, làm mặt ngu ngu, trông đáng yêu
hết biết.
Tôi nhăn mặt nhìn nó, thằng nhóc trẻ con của tôi vẫn trẻ con như
vậy thôi, quả là chưa lớn hơn được xí nào.
o-0-o
Tôi cho phép cậu nhóc ở lại nhà mình thêm vài ngày với điều kiện
trong mấy ngày này, cậu nhóc phải học bài cật lực, để nhanh chóng
theo kịp chúng bạn. Tất nhiên cậu vui vẻ đồng ý. Mỗi khi có gì
không hiểu, cậu lại hỏi tôi, và mỗi lần đó, chúng tôi lại… cãi
nhau.
Nó phải là thằng đầu đất nhất quả đất, bởi tôi giảng cho nó mãi mà
nó không chịu hiểu, bắt tôi giảng đi đến chục lần, đến độ tôi phải
hạ hỏa để ra ngoài uống nước. Thà nó không hiểu thật tôi còn đỡ
tức, đây là nó cố tình không hiểu, để chọc phá tôi mới tức
cơ!
Tôi tu một miệng đầy nước cam, sau đó quay lại và máu như dồn hết
lên não!!! Cậu nhóc đang cầm điện thoại của tôi.
Tôi gào toáng lên:
- Này! Ai cho em động vào điện thoại của chị thế hả?
Nó lập tức trả lại điện thoại cho tôi, đúng hơn là bị tôi giật lại,
mặt nó ngơ ngác:
- Ơ… trước giờ em nghịch điện thoại chị, chị có nói gì đâu? Chị
cũng hay cầm điện thoại em dò tin nhắn cơ mà, không phải hả?
Thằng hâm này! Mỗi lần tôi mượn điện thoại nó, chỉ là để chơi trò
Bejeweled mà điện thoại tôi không cài được thôi, chứ có bao giờ tôi
động đến tin nhắn của nó đâu mà bây giờ nó lại sửng cồ lên như
vậy.
Tôi quay mặt sang chỗ khác, hai tay khoanh trước ngực.
- Chị không bao giờ làm thế! Đừng nói với chị là em đã đọc hết tin
nhắn rồi đấy chứ?
Thằng nhóc xịu mặt xuống:
- Không có. Em chỉ chơi trò chơi thôi. Nhưng mà… vừa có tin nhắn
đến đấy, em chưa đọc đâu, chị đừng lo…
Tôi làu bàu mở lại hộp thư đến, thấy có tin nhắn từ “Darling” - tôi
lưu số Anh Hoàng là như vậy. Lừ mắt nhìn Hoàng Anh một cái, rồi tôi
mới reply tin nhắn từ anh. Thật là tức chết mất!
Thằng nhóc im lặng một lát, rồi bỗng lên tiếng:
- Chị… chị nhắn với ai mà lại cười tủm tỉm như vậy? Mấy ngày nay…
em thấy chị lạ lắm rồi đó! Darling gì đó là ai vậy?
- Em… Em… - Tôi lắp ba lắp bắp. - Rõ ràng… rõ ràng… rõ ràng em đã
đọc tin nhắn của chị!
Thằng nhóc cũng gào lên, lúc đó mặt nó nhăn nhó như con khỉ, trông
xấu kinh luôn!
- Không có, tin nhắn đến thì hiện tên người gửi trên màn hình cơ
mà, em làm gì mà dám động vào, chị đừng buộc tội em như thế!
Thấy thằng nhóc có vẻ chân thật, tôi thấy hạ hỏa đi được chút,
nhưng trong lòng không tránh khỏi ấm ức.
- Hừ! Chị bỏ qua cho nhóc lần này đấy, lần sau cấm có đụng vào điện
thoại của chị khi chưa được chị cho phép. RÕ CHƯA???
Thằng nhóc giận dỗi:
- Rồi! Ok! Lần sau có cho tiền em cũng không dám nữa. Chị dữ như sư
tử ấy.
Á à!!! Thằng này láo! Dám bảo tôi giống con sư tử nữa chứ. Phải
rồi, để xem con sư tử này “ăn thịt” mày thế nào nhá!
Tôi bẻ tay răng rắc sau đó xách tai thằng nhóc, bồi thêm mấy cái
nhéo thật là đau. Thằng nhóc rên lên ư ử, luôn miệng bảo tôi bỏ ra,
nhưng tôi đâu có ngu, khà khà.
- Này thì sư tử này! Này thì sư tử này! Sợ chưa???
- Rồi… rồi…!!! Em sợ lắm rồi! Chị mau bỏ ra đi, đau quá!
Tôi thích thú cười khanh khách, sau đó mặc cho thằng nhóc làu bàu,
tôi ôm chầm lấy cái điện thoại yêu quý để đọc tin nhắn của anh. Anh
hỏi tôi đang làm gì, mấy ngày nay anh đã đợi tin nhắn từ tôi nhưng
rồi đợi mãi không được nên đành nhắn trước và đương nhiên không thể
thiếu một câu nói rất ngọt ngào: “anh nhớ em”. Hì…
Bây giờ thì chẳng còn lý do gì để ngăn cản việc tôi nhắn tin cho
anh cả, tôi cảm thấy siêu siêu vui luôn ý. Sau khi trả lời xong tin
nhắn, tôi nhét điện thoại vào túi, mặt vẫn hầm hầm nhìn thằng nhóc
như thể cảnh báo: “Còn láo với bà chị là nhóc cóc xong đâu!”.
Dẹp cơn tức giận vừa rồi qua một bên, tôi xắn tay áo lên, trở lại
với việc dạy học cho thằng nhóc cứng đầu.
- Nào! Làm xong mấy câu chia thì chưa?
Bỗng, chuông điện thoại lại reo lên lần nữa, tôi thấy màn hình hiển
thị số của mẹ Hoàng Anh. Tôi vội vàng ra ngoài, lén nghe điện
thoại, bởi nếu Hoàng Anh biết được, chắc chắn thằng nhóc sẽ giận và
manh động làm gì đó không hay.
Tôi nhấn nút nghe, sau đó khẽ khàng nói:
- Cháu chào cô ạ!
Đầu dây bên kia vang lên giọng lo lắng:
- Mấy ngày nay Hoàng Anh thế nào hả cháu, nó, nó…?
À! Tôi quên kể với các bạn là ngay cái hôm tìm thấy Hoàng Anh, tôi
đã gọi điện về báo ngay cho ba mẹ Hoàng Anh để họ đỡ lo, nhưng vẫn
cho cậu ở lại vài ngày để lấy lại cân bằng sau cú shock. Chúng tôi
đã quyết định như thế.
- Dạ, Hoàng Anh ổn cô ạ, tuy nhiên cháu không thể thuyết phục cậu
ấy về nhà. Hoàng Anh vốn sống rất tình cảm, nhưng cháu cũng không
ngờ rằng cậu lại khủng hoảng đến vậy.
- Cháu yên tâm, cô chú đã đưa ra quyết định cuối cùng, rằng sẽ thử
bên nhau thêm một lần nữa, cô chú sẽ tái hợp vì Hoàng Anh.
Tôi nhảy cẫng lên vì vui sướng.
- Tuyệt ạ! Như thế thì còn gì bằng! Nếu biết được điều đó hẳn Hoàng
Anh sẽ vui đến chết đấy ạ! Để cháu…
Tôi chưa kịp nói hết câu thì chiếc điện thoại bỗng tuột ra khỏi
tay, Hoàng Anh đã giật lấy nó.
- Alo!
- Hoàng Anh… Hoàng Anh phải không con? Con… Con ơi…
Vai cậu bỗng run lên bần bật, sau đó trước mắt trào ra, tôi nghe
thấy tiếng nấc khe khẽ và cậu đang gọi mẹ, đầu cậu gật lia lịa, sau
đó cậu nói mấy lời vô nghĩa rồi hạ điện thoại xuống, có lẽ họ đã
nói chuyện xong.
Tôi vội vàng bước lại bên cậu:
- Hoàng Anh!
Hoàng Anh ôm chầm lấy tôi.
- Chị ơi!
Tôi luống cuống, vỗ nhẹ vào vai cậu.
- Ừ, chị đây. Mọi chuyện thế nào, ổn cả rồi phải không?
- Cảm ơn chị, cảm ơn chị… vì tất cả…
o-0-o
Và rồi Hoàng Anh cũng đã về nhà và tôi lại được thấy một Hoàng Anh
vui vẻ, yêu đời của ngày xưa. Bằng chứng là vào lúc này, cậu nhóc
đang tung tăng tung tẩy trên sân bóng rổ với tinh thần cực kì hăng
hái và đã ghi đến mười mấy bàn là ít.
Hà Trang cũng đang ngồi bên cạnh tôi, nó hò reo cổ vũ khí thế. Mà
thực ra xung quanh tôi ai cũng vậy chứ không riêng gì Hà Trang, chỉ
có mình tôi là ngồi chống cằm, buông ánh mắt xa xăm nhìn về trái
bóng.
Mấy đứa con gái gọi tên Hoàng Anh ầm ĩ, tụi nó còn chuẩn bị cả
những chai nhựa chứa đầy đá để màn cổ vũ thêm “sinh động”, riêng
tôi thì thấy thật kinh khủng. Mà cũng thật kì lạ, trên sân bóng có
cả mười mấy cậu, cậu nào cũng cao to đẹp trai, nhưng không hiểu sao
tôi chỉ nghe thấy tiếng con gái reo hò tên cậu nhóc của tôi, thật
đáng ghét.
Tôi quay sang Hà Trang:
- Này! Mày có thấy tụi này nó bị điên không?
Hà Trang vẫn dán tịt mắt lên sân bóng rổ, nó lầm bầm:
- Điên gì?
- Thì cứ hú tên Hoàng Anh ầm ầm ấy?
Lúc này nó mới gạt cái trận bóng rổ ấy ra mà chú ý vào tôi hơn. Nó
quay qua mắng:
- Mày điên thì có! Bộ không biết Hoàng Anh được mệnh danh là hot
boy của khối 10 sao?
Hai mắt tôi giãn ra hết cỡ:
- What?
Hà Trang nhìn tôi từ trên xuống dưới, như thể tôi là sinh vật lạ
rơi từ Sao Hỏa xuống không bằng.
- Mày không biết thiệt hay là giả ngu đó?
- Ơ ơ…
- Thôi, coi tiếp đi, mày cứ trì hoãn sự sung sướng của tao! Lát nữa
không bao trà sữa bây giờ!
- Ờ ờ…
Tôi đơ mặt ra, Hoàng Anh là hot boy á? Cái gì cơ? Hot boy á??? Mà
cũng phải, cậu nhóc của tôi tính ra thì học lực cũng không đến nỗi
tệ, dáng người cao ráo, mặt mũi sáng sủa đẹp trai, chơi bóng rổ thì
hết chê, phong cách thì khỏi nói. Về mặt phong cách thì tôi hoàn
toàn công nhận luôn, thằng nhóc luôn có một dáng vẻ rất hay ho mà
tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào, chỉ biết là mỗi khi thấy
thằng nhóc xỏ tay vào túi, tai đeo phone, vừa đi vừa nhún, thỉnh
thoảng lại vung tay vung chân theo điệu nhạc, chính tôi cũng cảm
thấy bị thu hút vô cùng.
- Em đi đâu về? Mà tóc đầy me? Nghĩ gì vui thế? Mà cười một
mình!!!
Tôi giật mình nhìn lên. Hoàng Anh đã đến bên tôi từ lúc nào. Tôi
phì cười. Thằng nhóc hát cứ như là vịt đực ấy.
Tôi giơ tay ra nhìn thằng nhóc, ra hiệu cho nó kéo tôi dậy, kế đến
là Hà Trang.
Và tôi lại nghe thấy tiếng rì rầm từ đám con gái ban nãy, tụi nó có
lẽ đang bàn tán về tôi đây, đã vậy thì tôi phải làm cho tụi nó tức
điên lên mới thôi. Hê hê hê.
- Bây giờ đi uống trà sữa nhá Hoàng Anh?
Hoàng Anh nháy mắt nhìn tôi:
- Ok! Bất cứ nơi đâu chị muốn.
Bọn con gái lại hú lên ầm ầm.
Tôi cười thích thú, nắm lấy tay Hoàng Anh rồi kéo theo cả Hà
Trang.
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra Hoàng Anh có một sức hút lớn đến
thế.
o-0-o
Chúng tôi đến một quán trà sữa gần trường.
Tôi gọi trà sữa chocolate trân châu, Hà Trang gọi trà sữa chocolate
thạch, còn Hoàng Anh thì dùng Revive.
- Trà sữa không tốt cho sức khỏe lắm đâu. – Hoàng Anh nhíu mày
nói.
- Đây là lần thứ mấy tỉ em nói điều này rồi hả? – Tôi và Hà Trang
không hẹn mà đồng thanh.
Chúng tôi phá lên cười.
Tôi hút lên từng hạt trân châu ngon lành và Hoàng Anh nó vẫn quyết
tâm phá tôi +_+.
- Nhưng đặc biệt là trân châu, nó không tốt, ít nhất chị nên đổi
sang uống thạch như chị Trang.
- Chị biết. Nhưng lâu lâu uống cũng không chết ai, đúng
không?
Hoàng Anh lắc đầu, nó gọi thêm dĩa khoai tây chiên và há cảo.
“An empty street….An empty house…”
Điện thoại tôi lại “lên tiếng” .
Tôi khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó bước vào phía nhà vệ sinh để nghe
máy.
Lúc tôi trở ra, Hoàng Anh đã không còn ở đó, chỉ còn lại Hà Trang
đang gục mặt xuống bàn.
- Hà Trang…
- Mày là đồ xấu xa!
o-0-o
Hết chap 10.
CHAP 11
Tôi thật sự không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra ở đây, Hà
Trang bảo tôi là đồ xấu xa và Hoàng Anh thì biến mất.
- Mày bảo sao? Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Hà Trang cười nửa miệng, nó nhìn tôi với vẻ oán giận vô cùng:
- Hoàng Anh nó hỏi tao “Darling” là gì?
Tôi im lặng. Dường như tôi đã lờ mờ hiểu ra vấn đề.
- Tao đã trả lời và nó bỏ đi. Darling ư? Tao thừa biết đó là Anh
Hoàng. Nếu mày thích Anh Hoàng đến thế thì buông tha cho Hoàng Anh
đi. Mày đã quá ích kỷ! Mày không thể một lúc thích cả hai người
được.
Tôi ngồi xuống đối diện với Hà Trang. Tôi đáp:
- Mày biết rõ rồi đó, tao không có tình cảm đó với Hoàng Anh.
Hà Trang nói, giọng đầy phẫn nộ:
- Vậy cũng đừng lén lút với Anh Hoàng như thế, tao biết Anh Hoàng
thích mày, nếu vậy thì buông tha cho Hoàng Anh đi, tại sao cứ muốn
giữ nó ở bên cạnh. Mày đã thấy rồi đó, có rất nhiều đứa con gái
thích Hoàng Anh, mày không thương cho Hoàng Anh thì cũng phải tội
nghiệp cho chúng nó với chứ?
Tôi thấy quá mệt mỏi cho Hà Trang. Nó là bạn thân tôi đã mấy năm
trời. Nó đủ - thậm chí là thừa hiểu tôi là người như thế nào, vậy
mà bây giờ nó nhẫn tâm nói ra những lời đó, tôi thật sự thất vọng.
Tôi chẳng có lỗi trong chuyện này, tôi không hề muốn Hoàng Anh
thích tôi, tôi không hề muốn phải đứng giữa ngã ba đường, để rồi
chới với không biết phải bước chân về đâu.
- Mày nghĩ sao cũng được. Tao chẳng muốn giải thích gì nữa.
Và rồi, tôi rời quán.
Hoàng Anh thiếu chín chắn như vậy, tôi không nói, nhưng đến cả Hà
Trang cũng cư xử như vậy. Mà nguyên do của việc đó là gì chứ, là
Anh Hoàng. Hà Trang thích Anh Hoàng chẳng kém gì tôi, nhưng rồi thì
sao? Người mà anh ấy thích là tôi, không phải nó, để rồi nó biết
được điều đó và sửng cồ lên với tôi. Về phía Hoàng Anh, tôi nghĩ
tốt hơn hết là mặc kệ nó, nó cần phải trưởng thành lên và nhận thức
được rằng tôi đối với nó đơn thuần chỉ là bạn, hay là một người chị
thân thiết. Còn thứ tình cảm mà nó mong muốn, có lẽ mãi mãi tôi chỉ
biết nói lời xin lỗi, tôi không thể đáp lại.
Mấy ngày sau đó, tôi không nói chuyện với Hà Trang và cũng không
liên lạc với Hoàng Anh. Tôi sống trong nỗi cô đơn trải dài, chỉ có
những dòng tin ngọt ngào từ anh Hoàng an ủi. Tôi không nói cho anh
biết nguyên nhân nhưng anh đã khuyên tôi nên làm lành với hai người
họ trước. Nhưng tôi không phải là người có lỗi trong chuyện này,
tôi không làm gì sai, nếu tôi đi bắt chuyện với Hà Trang, đi gọi
điện cho Hoàng Anh thì chẳng khác gì tôi đã nhận hết lỗi về mình.
Vì vậy tôi chọn cách im lặng.
Tôi gác sách vở lại một góc, sau đó bước ra ngoài lan can. Đảo mắt
một vòng xuống sân trường, tôi lại thấy Hoàng Anh. Dạo này cậu hay
đi cùng đám con gái và lúc nào cũng quàng vai bá cổ một cô nhóc
thắt bím hai bên. Có lẽ đó là cách mà cậu chọn để quên tôi hoặc
cũng có thể là dằn vặt tôi. Chẳng sao cả, miễn là cậu thấy thoải
mái.
Bỗng, Hoàng Anh nhìn lên lầu trên, và đúng ngay nơi tôi đang đứng,
chúng tôi bắt gặp ánh mắt nhau, tôi run người trong giây lát nhưng
sau đó nhanh chóng quay mặt đi. Tôi cảm thấy nỗi cô đơn như tràn về
sâu và dài hơn, tôi thấy nghẹn thở. Vội vã, tôi bước nhanh vào lớp.
Tôi thấy khó thở quá. Tôi muốn khóc quá. Hoàng Anh ơi, chị nhớ em
muốn điên lên đây này! Hoàng Anh ơi… Không có em ở bên, chị biết
cùng ai nữa? Em bỏ rơi chị thật ư?
Và tôi nhắn tin cho Anh Hoàng, chỉ có anh mới giúp tôi lấy lại bình
tĩnh vào lúc này. Tay tôi run bần bật, mãi mới nhắn xong cho
anh.
- Mày lại nhắn tin cho anh ta ư?
Tôi nghe thấy giọng Hà Trang, tôi không nhìn nó, chính xác là tôi
không dám nhìn, tôi khư khư cái điện thoại cho đến khi Hà Trang
giằng nó ra khỏi tay mình.
- Mày thôi đi! – Tôi gào lên mặc cho cả lớp quay lại nhìn.
- Nếu mày chưa biết rõ bộ mặt của hắn ta thì để tao cho mày biết! –
Nói rồi Trang lôi xềnh xệch tôi ra khỏi lớp và rồi dừng lại ở hoa
viên trường.
- Đây! Đọc hết đi! – Nói rồi Hà Trang quăng cái điện thoại của nó
qua cho tôi.
Tôi vẫn chưa chịu cầm lấy điện thoại của nó, tôi thấy sợ.
- Đọc gì cơ?
- Tin nhắn, tin nhắn của Darling của mày gửi cho tao, đọc đi!
Tôi có linh cảm không lành. Tôi sợ rằng sau khi đọc cái tin nhắn
đó, tôi sẽ mất anh, tôi sợ lắm.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, lòng hoang mang tột độ. Tôi nép người vào
vách tường.
- Không… tao không đọc! Không đọc!
- Mày sợ à?
Đúng là tôi sợ và không chỉ sợ đâu mà là rất sợ. Tôi biết anh rất
đào hoa, anh không khéo léo trong việc từ chối tình cảm của người
khác, rất có thể anh đã làm điều gì đó không phải, … tôi … tôi biết
rõ những điều có thể xảy với mình, nhưng tôi vẫn yêu anh, vẫn tin
tưởng anh.
Anh có sức hút quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức tôi mặc kệ những
tin đồn anh cặp bồ một lúc 4, 5 cô, hay chuyện anh đi lừa gạt những
cô gái ngây thơ nhờ vẻ bề ngoài đẹp trai lai láng. Hay cả những tin
đồn quái ác hơn cả thế nữa, tôi biết nhưng vẫn đến bên anh như con
thiêu thân. Người ta hay nói rằng, thiêu thân là loài vật khờ dại
nhất trên đời bởi nó luôn lao vào những nơi có ánh sáng mà không
cần biết ánh sáng ấy phát ra từ đâu và cũng không cần suy nghĩ đến
những nguy hiểm trong chính ánh sáng mà nó lao vào. Tôi thấy mình
thật ngu ngốc.
- Mày tha cho tao đi… tao…
Hà Trang nắm lấy vai tôi, mắt nó xoáy sâu vào đôi mắt đẫm nước của
tôi, nhưng tôi luôn cố gắng tránh đi. Tôi trở nên yếu đuối như
không còn chút sức lực nào nữa.
- Mày đừng trốn tránh nữa. Nếu mày không giấu tao quan hệ giữa mày
và Anh Hoàng thì mọi chuyện đã không ra thế này. Tao giận mày hay
mắng mày đi chăng nữa, cũng chỉ vì lo lắng cho mày thôi!
Tôi ngã phịch xuống đất, tôi ôm lấy hai tai mình, tôi biết tất cả
nhưng tôi không muốn nghe chút nào hết.
- Thôi đi! Tao không muốn nghe gì nữa! Thôi đi!
Nhưng Hà Trang không làm thế.
- Mấy ngày nay, tao biết Anh Hoàng về đây và đã gặp mày, thậm chí,
tao còn thấy hai người ôm nhau.
Điều tôi lo sợ cuối cùng cũng đã đến. Và nước mắt tôi đã rơi, những
hình ảnh của ngày hôm đó tưởng là thật đẹp và hạnh phúc ấy đã trở
thành nỗi ám ảnh ghê sợ trong tôi.
- Mày không muốn nghe tao cũng phải nói cho mày nghe. Ngày hôm đó,
không chỉ mỗi mày, mà cả tao đây, cũng đã gặp hắn ta, và hắn ta
cũng đi ăn kem cùng tao như đã đi với mày, cũng ôm tao như đã ôm
mày. Không tin phải không? Không tin thì để tao cho mày đọc tin
nhắn!
Cách đây hai hôm, anh Hoàng về lại đây, chúng tôi gặp nhau và cũng
hẹn hò như những cặp đôi yêu nhau khác. Chúng tôi đến quán kem hôm
nọ, cùng ăn kem và trò chuyện rất lâu và rồi chúng tôi chia tay
nhau bằng một cái ôm thật chặt. Nhưng ông trời không cho tôi hạnh
phúc. Tôi để quên cuốn sách mới mua ở đó và lại thấy anh ở đó, anh
và Hà Trang đang nắm tay nhau. Thật nực cười! Một người con trai
nắm tay đến hai cô gái chỉ trong một quán kem. Nhưng tôi không có
đủ can đảm để rời xa anh. Tôi cố gắng huyễn hoặc bản thân và có lẽ
đã rất thành công nếu ngày hôm nay Hà Trang không nhắc lại những
chuyện này, buộc tôi phải đối diện với sự thật, tuy phũ
phàng.
- Trang ơi… tao biết tất cả rồi… tao đã biết hết rồi… nhưng tao sợ
mất anh ấy lắm… Trang ơi…
- Anh ta chưa từng là của mày, cũng như chưa từng là của tao. Và
tao cũng không muốn anh ta là của ai trong số hai chúng ta, bởi anh
ta là đồ đểu.
Chúng tôi ôm chầm lấy nhau và rồi khóc như mưa.
o-0-o
Tôi đổ bệnh.
Hà Trang sốt ruột đi qua đi lại.
- Trời ơi! Mày đã sốt như thế này mà còn không chịu ăn uống thì làm
sao mà khỏi được chứ? Làm ơn đi. Tao đã hứa với anh Lâm là sẽ cho
mày ăn hết tô cháo này rồi mà. Mày không nghĩ đến mày thì cũng phải
nghĩ đến tao chứ.
Tôi thều thào:
- Không sao đâu. Khi nào đói, tao sẽ ăn.
Hà Trang vò đầu bứt tai. Tội nghiệp nó, mấy ngày nay nó đã xin mẹ
sang ở hẳn nhà tôi để chăm sóc.
- Hôm qua mày cũng nói như vậy, hôm nay mày cũng nói y chang. Tao
không tin mày nữa đâu. Tình hình là mày muốn tao gọi cho phụ huynh
mày đây mà, phải không Ly?
Tôi rên rỉ:
- Thôi thôi… lát nữa tao sẽ ăn mà…
Hà Trang ngồi nhăn nhó một lát, sau đó cũng bị thuyết phục.
- Thôi được rồi! Tao sẽ không gọi cho ba mẹ mày, nhưng sẽ gọi thằng
Hoàng Anh tới.
Tôi lắc lắc đầu, ngỏng hẳn người dậy:
- Không được. Tao không còn tư cách để gặp lại Hoàng Anh nữa. Mày
hiểu rồi đó.
- Nhưng…
- Hoàng Anh đang cố quên tao.
- Nhưng…
- Được rồi mà Trang… tao ăn là được chứ gì!
Nói rồi, tôi với lấy tô cháo từ tay Trang.
Ngay lúc đó, đầu tôi bỗng hoa lên cùng một cơn ớn lạnh tràn đến.Tô
cháo tuột ra khỏi tay tôi rồi vỡ choang ra giữa sàn. Sau đó, tôi
chỉ lớ mớ nghe thấy Hà Trang gọi tên mình và tất cả lại chìm vào im
lặng như thể tôi vừa bước sang một thế giới khác.