Tôi quắc mắt về phía nó, lườm một cái rồi quay sang Hoàng
Anh:
- Nhóc mà cho nó ăn đũa, lát nữa phải đi nhặt cơm, canh nó *** ra
ngoài đấy!
Như sợ Hoàng Anh không đồng ý với điều kiện của tôi, Tiểu Long vội
cầm lấy tay Hoàng Anh, vừa lắc vừa dụ khị:
- Em sẽ giúp anh mà. Hì hì. Rồi lát nữa khi chơi hất hình, em sẽ
nhường anh, phát cho anh thêm mấy con bài nữa!
- Được rồi. Thưa cu cậuuuuuuu!!!
Hoàng Anh phì cười, có vẻ như nó cũng thích được chơi cùng Tiểu
Long lắm. Tôi tự nhủ rằng Hoàng Anh có em không nhỉ? Quen cậu nhóc
được mấy tháng rồi mà tôi vẫn chưa biết gì nhiều, chỉ biết được nhà
cậu nhóc ở đâu, ba mẹ cậu nhóc làm nghề gì và... hình như chỉ có
nhiêu đó thôi +_+. Tôi thật là… hic hic…
Dọn bát đũa, đồ ăn xong xuôi ra bàn, chúng tôi cùng ngồi xuống và
đánh chén đống đồ ăn chất như núi.
Hoàng Anh chưa ăn nhưng nhìn thấy đồ ăn thịnh soạn như vậy, thằng
nhóc bỗng thốt lên:
- Nếu không tận mắt thấy chị nấu thì em không nghĩ chị lại đảm đang
vậy đó!
- Chuyện! Gì chứ ba cái nữ công gia chánh thì chị mày là số 1 đấy
nhóc!
- Èo uôi… - Hoàng Anh trề môi, sau đó đưa tay gắp salad, gắp lấy
gắp để. – Ngon quá! Hihi. Ở nhà mẹ em chưa bao giờ làm món salad
nào ngon như thế này cả.
Thấy Hoàng Anh ăn nhiều quá, Tiểu Long không đành lòng, nãy giờ nó
đang ngồi đợi Hoàng Anh dạy nó cách ăn bằng đũa, nó quay sang Hoàng
Anh mà nhắc:
- Anh Anh! Bày Long ăn đũa đi chứ!
- Ờ nhỉ? – Hoàng Anh gật đầu, gắp thêm một ít salad, nhét vội vào
miệng, rồi bảo Tiểu Long cầm đũa lên. – Đúng rồi đó! Nhóc cầm đũa
lên như vầy… rồi… rồi… đúng đúng! Giỏi nhờ? Ấy… không được… phải để
tay giống anh nè, lúc gắp tay phải cử động như thế này… đó…đó… rồi…
hoan hô…
Tiểu Long cuối cùng cũng gắp được một miếng rau, sau khi đã cho
được vào miệng, nó reo lên ầm ĩ:
- Yeah! Em gắp được rồi! Yeah!!! Chị hai thấy chưa? Có đổ ra xí nào
đâu! Chị hai thấy chưa? Thấy chưa?
Tôi chun mũi:
- Rồi rồi rồi. Có giỏi thì gắp tiếp xem nào.
Bị tôi khích bác, thằng Tiểu Long càng hăng, và miếng cà chua đã
rơi tỏng xuống bàn.
Tôi lè lưỡi trêu nó:
- Giỏi ghê chưa!
Hoàng Anh nhìn tôi phì cười. Cái ánh mắt của nó lúc nào cũng vậy…
sao cứ trìu mến như thế chứ. Thật khó xử cho tôi quá… Hic
hic…
Sau đó, cậu nhóc lại quay sang Tiểu Long:
- Để anh dạy nhóc lại lần nữa nhen! Lần đầu vậy là giỏi lắm rồi đó,
hồi anh tập ăn đũa, chẳng giỏi được như nhóc đâu, phải tập đến 3,4
ngày mới gắp được thức ăn đó!
Nghe vậy, Tiểu Long đang nản vì bị tôi trêu, liền tập tức lấy lại
phấn chấn, cu cậu miệt mài tập ăn đũa. Tuy nhiên, mỗi lần thấy tốc
độ “xay thức ăn” của ông anh bạn mới quen nhanh nhanh một chút, là
cu cậu lại dùng thìa để ăn như thể sợ bị tranh mất phần, trong khi
cu cậu lại lười ăn số một. Thật đáng ngạc nhiên!
Sau khi ăn cơm xong, tôi phân công cho Hoàng Anh rửa bát. Cậu nhóc
nghe vậy ngay tắp lự đồng ý, hoàn toàn trái ngược với những suy
nghĩ của tôi. Tôi đã nghĩ rằng cậu nhóc sẽ chối đây chối đẩy, bởi
những thằng con trai đều như nhau, đều rất sợ việc nhà, đặc biệt là
những chuyện bếp núc. Thấy tôi ngạc nhiên như vậy, cậu nhóc nhe
răng cười:
- Hì. Chị biết rồi đó, mẹ em là bác sĩ, nên nhiều hôm đâu về nhà
nấu bữa trưa cho em và ba được đâu, mà ba em thì thôi… ôi khỏi nói,
thế nên nấu ăn hay là rửa bát em đều chẳng ngán! Chỉ ngán mỗi cái
là nấu hơi dở thôi. Hi hi. Và lâu lâu cũng làm rơi bát. Nhưng chị
yên tâm, cứ để đó em rửa cho, chắc cũng không sao đâu.
Cậu nhóc của tôi ơi! Bảo tôi yên tâm mà lại nói “chắc cũng không
sao đâu” nghe đầy nghi hoặc thế, thì làm sao tôi dám yên tâm giao
đống chén bát xinh đẹp nhà tôi cho cậu ấy được. Vả lại, tôi cũng
chỉ có ý định chọc nó, chứ ai nghĩ nó đồng ý mà không chút đắn đo
như vậy đâu.
- Đùa đấy! Lên chơi với nhóc Long đi, để đó chị rửa cho, chị đảm
đang mà! Heheee…
Cậu nhóc gãi gãi đầu, bước lên nhà, lâu lâu lại ngoái lại nhìn tôi
một chút. Hoàng Anh hãy còn trẻ con quá. Tôi không dám tưởng tượng
đến một ngày, bằng một cách nào đó, tôi làm tổn thương cậu nhóc,
cậu sẽ đau khổ ra sao… nhưng ngày đó nhất định sẽ xảy ra, bởi vì
tôi không có tình cảm đó với cậu, bởi tôi chỉ coi cậu như một cậu
con trai, lớn hơn Tiểu Long 8 tuổi, và nhỏ hơn tôi 2 tuổi, chỉ thế
thôi.
Hoàng Anh chơi với Tiểu Long được một lát thì thằng bé than buồn
ngủ, thế là nó leo tít lên giường, thậm chí còn đòi Hoàng Anh ngủ
chung với nó, nhưng Hoàng Anh bảo sắp phải về, thế nên Tiểu Long
đành xịu mặt nằm ngủ một mình và không quên dặn Hoàng Anh bữa sau
đến chơi tiếp. Mà chuyện đó thì nó khỏi phải lo, Hoàng Anh chả mê
tơi trong lòng ấy chứ. Còn về phần tôi ấy hả? Tôi cũng chẳng biết
nữa… chẳng biết nữa…
o-0-o
Hết chap 4.
CHAP 5
*Cuộc chạm mặt bất ngờ*
Cuối cùng thì ngày hội học sinh – cựu học sinh của trường tôi đã
đến, mọi năm tôi không hào hứng lắm với hoạt động này, mà chỉ có Hà
Trang thôi, thế nhưng năm nay thì hoàn toàn khác. Hì hì. Lí do là
bởi anh Hoàng yêu quý của tôi, anh Hoàng đã trở về, tôi sẽ được gặp
anh Hoàng, anh Hoàng, anh Hoàng!!! Thần tượng của tôi, anh Hoàng,
anh Hoàng, anh Hoàng!!! Còn điều gì tuyệt hơn điều đó nữa chứ? Hôn
anh ấy chăng? Ôi! Bất giác tôi ôm mặt.
- Mau lên, tụi mình phải chen một chỗ trong hội trường đi chứ, kẻo
lát nữa phải đứng thì hết ngắm anh Hoàng nhá!
Tôi gật gật đầu, trong khi vẫn không ngừng dáo dác khắp nơi.
- Ừ ừ, phải rồi đó, mày giỏi bon chen thì đi kiếm đi, tao đứng
ngoài này hóng gió trời chút!
Hà Trang huých vào vai tôi rồi lườm một cái rõ dài:
- Hóng gió, hóng trời cái gì? Mày hóng anh Hoàng thì có! Tao lạ gì!
– Cô bạn bĩu môi, sau đó vênh mặt lên. - Tao cũng muốn ngắm anh ấy,
tao cũng phải chờ anh ấy, tao cũng phải là người đón anh ấy đầu
tiên!
Nghĩ đến việc hôm nay liệu có thể liên lạc để mà gặp anh được hay
không, tôi lại thấy run ơi là run. Tối hôm qua, anh ấy gặp tôi trên
facebook, và sau bao nhiêu tháng năm ( thực ra thì tháng thôi ^^ )
chat với nhau, lần đầu tiên chúng tôi trao đổi số điện thoại, với
mục đích là để liên lạc sau buổi gặp mặt học sinh – cựu học sinh
ngày hôm nay. Nhưng… tôi cứ sợ anh ấy sẽ quên mất tôi… giữa một
rừng nhan sắc khối 10, 11, 12.
Tôi thở hắt:
- Mà kể ra mày cũng sướng phết, ít ra anh ấy cũng biết đến một em
tên là Hà Trang, dưới anh ấy một khóa, chết đứ đừ vì ảnh.
Hà Trang xua xua tay:
- Xùy… anh ấy đâu biết đâu, vả lại cũng không đến mức đó… người đứ
đừ phải là mày mới đúng!
Kể ra cũng buồn cười. Đôi khi chúng tôi tranh nhau xem ai thích anh
Hoàng nhiều hơn, còn bây giờ, chúng tôi cứ nhận phần “ít thích” về
mình.
- Tao chỉ đư đứ thôi, chưa đến mức đứ đừ nha!
- Mày á? Mày mà đư đứ thôi á?
- Chứ làm sao?
- Đứ đừ.
- Đư đứ.
- Đứ đừ.
- Đư…
Câu chuyện về anh Hoàng, đối với tôi và Hà Trang là không bao giờ
có thể chấm dứt. Chúng tôi đều rất hâm mộ anh ấy, rất thích anh ấy,
bạn sẽ thấy thật kì lạ rằng tại sao hai đứa chúng tôi cùng “mê” một
anh nhưng lại chẳng xảy ra xung đột hay xích mích gì làm to. Lý do
là vì chúng tôi biết rất rõ, anh ấy sẽ không thuộc về ai – 1 trong
2 chúng tôi, thế nên “hâm mộ”, “thích” hay “mê mẩn” thì cũng chỉ
dừng lại ở đấy, làm sao mà tiến xa hơn được. Bởi anh là một vì sao,
biết là không thể với đến nhưng người ta vẫn không ngưng ngước
nhìn, ngưỡng mộ và trầm trồ trước vẻ đẹp của nó.
Bỗng… một dáng người cao ráo đi qua, với chiếc tai phone vẫn đang
nằm trên tai, vừa đi vừa nhún qua nhún lại… không ai khác… đó chính
là anh Hoàng… không, không phải, tôi nói nhầm, là Hoàng Anh, là cậu
nhóc.
- Ơ… Nhóc cũng đi sao?
- Hì hì. Biết chị cũng tham dự nên em cũng đến cho vui, có gì hai
chị em mình ngồi 8, em mua Poca, Coca cho chị nha!
Tôi ôm đầu.
- Thôi… thôi… Thế này thì lại hỏng hết cả việc mất!
Hoàng Anh mà biết đến nhân vật Lương Anh Hoàng này, hẳn cậu nhóc sẽ
ghen điên lên mất. Mà tôi thì rất rất sợ điều đó. Cậu nhóc sẽ phá
đám, chắc hẳn là thế, rồi thậm chí còn có thể nảy sinh ra bao nhiêu
hành động điên rồ, chẳng hạn như lựa lúc tôi đang “tò te tú tí”
cùng anh Hoàng, cậu nhóc sẽ ào tới, nắm lấy tay tôi rồi nói: “Em
yêu, đây là bạn em sao? Hay là bạn trai cũ?” .
Nghĩ đến đó khiến tôi như sắp khóc, tôi lạy cho chuyện đó đừng xảy
ra, đừng xảy ra!!!
- Hỏng việc là sao?
- Nghĩa là em nên đi cùng bạn em, còn chị, ngày hôm nay, chị phải
đi cùng chị Hà Trang, em thấy đấy.
Nào ngờ đâu, Hà Trang, nó cười tỉnh bơ:
- Không sao đâu Hoàng Anh, chú cứ đi cùng Tiểu Ly đi cũng được, chị
giao nó cho chú!
Tôi tức muốn nổ đom đóm mắt, tôi dứ dứ nắm đấm vào mặt nó và gào
lên:
- Mày điên à?
Giữa lúc cao trào và hấp dẫn đó, mọi chuyện dâng lên đến đỉnh điểm,
khi một anh chàng khác bước đến bên Hà Trang, mỉm cười nói:
- Hà Trang phải không em?
- Anh… anh Hoàng...
Tôi chưa kịp nhìn mặt người đó, nhưng nghe thấy con Trang lắp bắp
như vậy, tôi từ từ hạ nắm tay xuống, hai vai thu lại, mặt méo xệch
đi, không dám ngước lên nhìn mặt người đối diện.
- Còn đây… - giọng anh ấy bỗng trở nên ấp úng. - Là em phải không,
Cỏ Xanh?
Anh ấy đọc tên facebook của tôi khiến tôi như rụng rời đã trở nên
rụng rời thật sự. Tôi kéo lấy tay Hoàng Anh và… bỏ chạy! Thật chả
ra làm sao! Chả ra làm sao! Chả ra làm sao!!!
Sao lần đầu tiên gặp gỡ anh ấy lại giữa một tình huống oái ăm như
thế… sao ông trời nỡ sắp đặt cho anh ý gặp con ngay lúc con "dịu
dàng" và "hiền thục" nhất cơ chứ... ông trời quả không thương con
thật mà! Huhu… Đường tình duyên của con, sao mà lắm lận đận thế…
huhu…
o-0-o
Chúng tôi ngồi ghế đá sau hội trường, nơi gần sân bóng rổ, trên tay
cầm chai Coca đã vơi hơn nửa.
- Anh ấy là ai vậy chị? Sao lại gọi chị là Cỏ Xanh? Mà sao tự dưng
chị lại bỏ chạy? Báo hại em cũng mệt đứt hơi tai này.
Tôi thoáng ngạc nhiên, sau đó mới nhớ ra là Hoàng Anh không xài
facebook, chính vì vậy việc nó không biết đến cái tên “Cỏ Xanh”
cũng là chuyện bình thường.
- Nick facebook của chị. Hì.
Hoàng Anh “à” một tiếng:
- À. Thì ra hai người quen nhau qua mạng.
Tôi gật đầu.
Hoàng Anh tiếp:
- Anh ấy nhìn cũng bảnh bao phết nhờ?
- Ừ. – Tôi nói khe khẽ. Sau đó sợ rằng Hoàng Anh sẽ tra hỏi thêm
điều gì, tôi kéo tay cậu nhóc đứng dậy, rồi bảo. – Thôi, chị em
mình đi vào trong hội trường đi, kẻo lát nữa không có chỗ ngồi là
chị bắt Hoàng Anh làm ghế luôn đó!
- Thế cũng được. – Hoàng Anh nhe răng ra cười, đáp bằng giọng cực
kì tinh quái. – Em nguyện làm ghế cho chị mà.
- Xùy.. – Tôi nắm lấy tay cậu và bước đi.
Vào lúc đó, tôi mới nhận ra có rất nhiều người nhìn mình, toàn
những cô em xinh tươi. Chắc chúng nó đang cười cợt con trâu già này
đây. Nhưng kệ thôi, chị em chúng tôi nắm tay nhau thì sao chứ?
Chúng nó ý kiến à? Nghĩ vậy, tôi nắm tay nó chặt hơn.
o-0-o
Lúc chúng tôi vào sâu trong hội trường thì thấy các anh chị cựu học
sinh đang giao lưu cùng Kiên “Bê-li-cốp” lớp A3 – phó bí thư trường
tôi.
Anh Hoàng “của tôi” thì đang ngồi ở ghế trên, thỉnh thoảng quay
ngang quay ngửa ra đằng sau, và mỗi lần như vậy, tôi lại nép mình
sau người Hoàng Anh, hệt như để anh không nhìn thấy mình, dù tôi
biết không phải anh tìm tôi.
- Sau đây thì chúng ta cùng đến với tiết mục văn nghệ. Hì. Đối với
các bạn khối 10, hẳn sẽ còn xa lạ với nhân vật này, nhưng các bạn
11 và 12 thì không thể không biết, đó chính là ai… các bạn
nhỉ?
Chỉ đợi Kiên “Bê-li-cốp” dứt câu thì tiếng đám con gái hú
lên:
- Anh Hoàng! Anh Hoàng! Anh Hoàng!!!
Tên Kiên cười nhe răng, sau đó giới thiệu ngay:
- Vâng, không để các bạn chờ lâu, chúng ta cùng đến với “Bài hát
cho em” của anh Lương Anh Hoàng!
Cả hội trường như nổ tung lên khi anh Hoàng bắt đầu bước lên sân
khấu với dáng vẻ tự tin, khỏe khoắn và tràn đầy nhựa sống. Anh luôn
có một sức hút đáng kinh ngạc đối với chúng tôi.
Hoàng Anh một tay lắc nhẹ vào tay tôi, một tay không ngừng chỉ trỏ
về phía sân khấu.
- Ơ… ơ… Cái anh lúc nãy! Cái anh lúc nãy đây mà…
Tôi gạt tay Hoàng Anh xuống, khe khẽ nói:
- Bé miệng thôi nào!
- Anh Hoàng… cái tên này… chẳng phải là…- Hoàng Anh nói rất khẽ,
khẽ đến mức tôi ngồi gần như thế cũng không nghe thấy cậu nói gì,
mà chỉ đọc được chúng qua đôi môi cậu mấp máy.
Kết thúc bài hát ngọt ngào, anh Hoàng nở một nụ cười thật tươi, lũ
con gái phía dưới lăn đùng ra chết ngất, có lẽ trên đời này, không
còn ai xứng đáng được ngưỡng mộ hơn anh.
- Vâng, tiếp theo là một phần vô cùng đặc biệt của chương trình, đó
là phần giao lưu giữa anh Hoàng và một bạn đại diện cho học sinh
khối 12, vâng, bạn nào ạ? Vâng, xin mời bạn, bạn Hà Trang lớp
12a1.
Hà Trang được đảm nhận phần giao lưu với anh Hoàng ư? Sao tôi chẳng
nghe nó nói gì về chuyện này thế nhỉ? Con nhóc này… thật là xấu
tính quá đi!
- Chào anh, em được biết năm nay anh là sinh viên năm đầu của ĐH
Ngoại Thương, em rất muốn được làm đàn em khóa dưới của anh thêm
một lần nữa, vậy nên anh có thể chia sẻ cho em một chút kinh nghiệm
để đậu vào trường, cũng như là những thông tin đáng chú ý về trường
được không ạ?
- Thực ra thì…
- Vâng, em rất cảm ơn anh vì những thông tin lí thú này, và anh còn
muốn chia sẻ với các bạn học sinh ở đây điều gì nữa không ạ?
- Anh chúc các bạn 12 sẽ thi tốt trong kì thi ĐH quan trọng sắp
tới, chúc các bạn khối 10 và 11 học thôi, và một lời nhắn gửi tới
một bạn mà anh cũng xin giấu tên bạn ấy đi, đó là bật điện thoại
lên đi nhé, liên lạc với em khó khăn quá đấy!
Bất giác, tôi thò tay vào túi lấy ra cái điện thoại. Trời ơi! 6
cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn. +_+ , tất cả đều là của anh.
Tôi định sẽ nhắn tin lại cho anh, nhưng sợ rằng người mà anh nói
đến không phải là tôi, mà là một ai khác, nếu như vậy thì chẳng
phải sẽ rất quê sao, anh ấy sẽ bĩu môi kêu rằng: “Ôi, con bé này
tưởng bở.” . Nhưng… anh Hoàng của mình không phải là người như vậy,
nếu mình lại để vụt mất cơ hội này thêm một lần nữa, e rằng sẽ
không có lần hai.
Trong lúc bối rối không biết có nên reply hay không thì một tin
nhắn từ anh lại đến.
“ Anh xong viec roi. Hi. Doi em ngoai cong truong do. Ra ngay
nha!”
Đúng rồi… người anh muốn nói đến là tôi, chính là tôi. Tôi phải ra
ngoài đó ngay lúc này, ngay lúc này! Nhưng… Hoàng Anh thì sao? Nếu
biết chuyện, liệu cậu nhóc có cho tôi đi hay không, hay lại làm um
lên rồi kiếm trò phá bỉnh? Tôi thở dài, bây giờ chỉ còn nước cầu
cho cậu đừng trẻ con như thế.
- Hoàng Anh này, em ngồi đây xem tiếp nhé, chị có việc phải đi
ngay.
Tôi vừa định đi thì cậu nhóc giằng lấy tay tôi:
- Em đi cùng chị.
Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác Hoàng Anh chẳng muốn cho tôi đi,
tôi có cảm giác như Hoàng Anh đoán được chuyện gì đang xảy ra,
chuyện về tôi và anh Hoàng…
- Không cần đâu. Chị có việc riêng mà…
- Việc riêng? Không thể cho em đi cùng sao?
Tôi gật nhẹ đầu rồi đi ra ngoài và thỉnh thoảng không quên quay lại
nhìn xem Hoàng Anh có đi theo mình hay không. Tôi đã quá mệt mỏi
với sự quan tâm quá mức cần thiết của Hoàng Anh. Giá như cậu nhóc
đừng thích tôi nhiều như thế. Và có lẽ, cả Hoàng Anh và tôi, chúng
tôi sẽ phải chờ, không phải chờ ngày tôi thích cậu nhóc, mà là ngày
mà cậu nhóc hết thích tôi.
o-0-o
Hết chap 5
CHAP 6
*Hẹn hò với Lương Anh Hoàng*
Tôi đi thật chậm, chậm hết mức có thể. Tôi không muốn anh phải chờ
lâu nhưng thực sự cứ nghĩ đến sẽ được đi chơi cùng anh, tôi thấy
run và lo lắng khủng khiếp.
Và dù tôi có đi chậm thế nào thì cũng đã đến lúc chân tôi chạm đến
những khoảng sân cuối cùng và tiến tới gốc bàng trước cổng trường
nơi anh đang đứng đợi. Anh thấy tôi, nở một nụ cười hiền và ấm. Tôi
đưa tay vuốt vuốt ngực, nhìn anh cười, tôi thấy khó thở quá.
- Cỏ Xanh.
Anh ấy gọi tôi bằng cái tên đó, khiến tôi vừa thấy lạ, vừa thấy
quen.
- Anh Hoàng. – Tôi cũng lí nhí gọi tên anh.
- Lên xe đi, anh chở em đi ăn kem hén!
Cuối cùng, tôi cũng đã nói với anh một câu cho nên hồn:
- Hì hì… Anh vẫn còn nhớ lời hứa gớm nhỉ?
- Nhớ chứ em. Ai chứ với Cỏ Xanh thì anh nào dám thất hứa!
Tôi đấm nhẹ vào vai anh, mặt phụng phịu:
- Anh làm như em hung dữ lắm ý!
Anh Hoàng không đáp, chỉ cười khúc khích.
Huhu… tôi thừa biết anh đang cười tôi, cười vì cái hành động ban
sáng của tôi, vừa dơ tay lên, vừa gào toáng: “mày điên à?”
Huhu… Thế này thì anh nghĩ tôi hung dữ cũng phải rồi. Huhu…
- Nhìn em ở ngoài dễ thương hơn trong ảnh nhiều. Nếu không phải em
đứng cùng nhóc Trang thì chắc anh cũng không nhận ra em nữa.
Bất giác tôi thốt lên:
- Dễ thương ấy ạ?
- Ừ… nhất là lúc mà em hét toáng lên: “mày điên à?” – anh bắt chước
giọng điệu kinh khủng của tôi lúc đó, sau đó vừa nói vừa cười. –
Hehehee... Trông cực kì ấn tượng luôn!
Theo quán tính, tôi lấy tay ôm lấy mặt. Quê quá là quê đi! Huhu…
Ước gì tôi độn thổ được ngay lúc này, chứ không phải là ngồi sau xe
anh nữa. Quê quá là quê! Huhu…
- Nhưng mà… rất dễ thương. Hi. Anh thích con gái như vậy đó, có cá
tính!
Được anh khen, tôi vui như mở cờ trong bụng, ngay lập tức quên đi
cái mắc cỡ ban nãy, mà thay vào đó, tôi bắt đầu nói chuyện với anh
tự nhiên hơn.
- Lúc nãy anh hát trên kia…
- Nghe hay phải không? – Anh cười khoái chí.
Tôi cũng phá lên cười, sau đó trêu anh:
- Không không, em không có ý đó đâu. Há há… Mà ý em là…
- Aizaa…. Em bắt đầu biết chọc quê anh rồi đấy… +_+
Tôi ôm bụng cười và cười thoải mái đến mức nhận thấy chiếc xe lạng
đi lạng lại mấy lần.
- Em phát hiện ra có ai đó đã chế lời =))
Mặc dù không thấy được gương mặt anh lúc này, nhưng tôi đoán chắc,
mắt anh đang căng tròn ra vì ngạc nhiên:
- Em phát hiện ra á?
- Vầng...thật không may cho anh đã hát trúng bài tủ của em.
- Aizzaa… Hình như anh chỉ phịa đúng 1 câu thôi đó… mà cũng tại em
hết! Anh vừa hát vừa mải tìm em… đến mức chẳng nhớ mình đang hát
cái gì nữa.
Nghe anh nói, mặt tôi thoáng chốc nóng bừng. Anh tìm tôi sao? Tôi
quan trọng với anh như thế sao? … Tôi có tin được không… tin được
không.
Sau đó là cả một khoảng không lặng im, tôi không biết phải nói gì
tiếp theo, còn anh, như nhận ra mình vừa nói ra một điều không nên
nói, anh cũng im lặng. Và thật may sau đó, quán kem Nhiệt Đới dần
hiện ra trước mắt, giải thoát chúng tôi ra khỏi sự bối rối khôn
cùng.
o-0-o
Tôi nhận ra rằng mình chỉ có thể thoải mái khi không “face to face”
với anh. Tôi cứ cúi gằm mặt, lật lật cái menu, lí nhí gọi một ly
kem dâu cho mình và một ly kem bạc hà cho anh.
Cho đến lúc chị phục vụ đi vào trong, tôi vẫn cứ cúi gằm, tôi thấy
cứ ngài ngại thế nào đó.
Bất chợt, anh đưa tay nâng nhẹ cằm tôi lên, môi nở một nụ cười thật
rộng, đủ để cho tôi thấy anh đang rất rất vui, anh nói:
- Ngước mặt lên cho anh ngắm cái xem nào! Em cũng thế, phải ngắm
anh cho kĩ đi chứ, từ nay đến đợt hè, chúng ta sẽ không có cơ hội
gặp nhau nữa đâu.
Tôi lè lưỡi, thật tình, ngoài lè lưỡi, tôi không biết phải thực
hiện một hành động nào khác vào lúc này.
- Hè nay em thi ĐH mà, thế nên… như mèo đuổi chuột ấy… chắc khó
rồi… hì…
- Mà em định thi trường nào?
- Em cũng không biết. Nhưng chắc là sư phạm ạh. – Tôi đáp, sau đó
chỉnh thêm. – Ba mẹ em muốn vậy.
- Con gái sư phạm dễ thương lắm đó!
Ngần ngừ một lát, tôi mới nói tiếp:
- Người yêu anh cũng học sư phạm ạ?
Tôi lén ngước nhìn anh, thấy anh đang ngạc nhiên vô cùng.
Ôi! Có lẽ tôi đã hỏi một câu không đáng hỏi rồi. Tại sao lại tỏ ra
quan tâm đến người yêu của anh cơ chứ, nói thế chẳng bằng anh biết
tôi thích anh mất rồi… ôi không…!!!
Anh đưa muỗng múc lên một thìa kem, sau đó đáp:
- Không. Anh làm gì đã có người yêu. Hì.
- Chưa ấy ạ? - Tôi tỏ vẻ bất ngờ, nhưng thực ra trong bụng thì hí
hửng vô cùng. Hì hì, tất nhiên là phải thế rồi ^^!
- Anh nhớ là mình có nói với em rồi mà nhỉ?
Tôi cười thành tiếng:
- À… lúc đó em nghĩ anh đùa. Hihi.
Chúng tôi cứ nói chuyện qua lại như thế, về những chuyện không đâu,
anh có hỏi về bạn trai tôi, dĩ nhiên tôi bảo rằng tôi chưa có…
nhưng có một điều anh làm tôi bất ngờ vô cùng, đó là anh đã đề cập
đến Hoàng Anh…
- Vậy mà anh tưởng cái anh chàng khi sáng, cái cậu mà bị em lôi
xềnh xệch đi ấy, là bạn trai em nữa chứ, thấy hai đứa vừa nắm tay
vừa chạy, trông tình cảm và lãng mạn phết!
Tôi mắt tròn mắt dẹt:
- Tình cảm á? Thằng nhóc đấy mới chỉ học lớp 10. x_X
Và… khi tôi ngước mặt lên thì… “thằng nhóc đấy mới chỉ học lớp
mười” đang lù lù trước mặt tôi. Hai tay cậu buông thõng, ánh mắt
như dại đi.
- Ơ… Hoàng Anh… - Tôi lắp bắp.
Hôm nay quả là cái ngày trời đánh! Mỗi lần tôi nói cái gì không hay
thì cái nhân vật không nên nghe những câu đó đều từ đâu mà xuất
hiện thật đúng lúc.
Cậu nhóc quay lưng, sau đó bước ra khỏi quán, thật nhanh…
Nó đã tổn thương ghê gớm. Tôi hiểu… nhìn cái cách nó nắm chặt hai
tay… nhìn cái cách nó bước đi lặng lẽ mà không nói một lời… tôi
hiểu…
- Xin lỗi anh nhưng… có lẽ em phải đi, em phải đuổi theo cậu ấy.
Anh về sau ạ! – Tôi cúi người chào anh, rồi chạy thật nhanh hòng
đuổi theo cậu nhóc, tôi lo cho nó lắm, nếu nó làm điều gì không
hay, thật tôi không biết phải làm thế nào.
Hoàng Anh ơi, đợi chị với, đợi chị với…!!!
o-0-o
Cuối cùng Hoàng Anh cũng chịu dừng lại, cậu ngồi phịch xuống nền
của Hoa viên.
- Hoàng Anh à...
Hoàng Anh vẫn không nói nửa lời, chỉ lặng lẽ nhìn về khoảng không
phía trước. Sự lặng im của Hoàng Anh luôn khiến tôi sợ vô
cùng.
- Em nói gì đi… Chị xin em đó… Hoàng Anh à… em nói gì đi chứ… Hoàng
Anh…
Tôi vừa nắm lấy tay cậu thì đã bị vung ra.
Cậu hét lên:
- Chị coi em là gì của chị cơ chứ? Chị coi em là gì? LÀ CÁI
GÌ???
Lòng tôi rối bời. Tôi không biết phải làm gì ngoài việc gọi tên
Hoàng Anh.
- Hoàng Anh à… Hoàng Anh…
- Còn anh ta, anh ta là ai? Cái thằng cha đã ngồi trong quán cùng
chị đó, chị nói đi!
- Em cũng đã biết rồi cơ mà…
Thằng nhóc không giữ nổi bình tĩnh, nó gào lên, mặc kệ mọi người
xung quanh sẽ nghe thấy.
- Em muốn biết rút cuộc anh ta là ai? Anh ta với chị là như thế
nào? NHƯ THẾ NÀO???
Tôi đưa tay che hờ miệng nó.
- Thôi nào… Chị nói, chị nói… Em nhẹ lời một tí, kẻo người ta tưởng
chị em mình cãi nhau…
Rồi, tôi trả lời câu hỏi ban nãy.
- Chị và anh ta… thực sự, đơn thuần chỉ là bạn bè quen trên
mạng…
- Chị thích anh ta à?
- Không… chị…
- Lại còn không ư? Hồi trước em nghe Hà Trang bảo chị thích một
thằng tên Hoàng. – thằng nhóc gọi anh Hoàng của tôi là “thằng”… -
Em không tin vì chưa bao giờ nghe chị nhắc đến, cũng chưa bao giờ
thấy thằng cha đó xuất hiện. Bây giờ chị giấu em để làm gì nữa? Chị
biết thừa rằng em thích chị như thế nào cơ mà! Chị biết thừa cơ
mà!
Tôi thấy mình bị xúc phạm ghê gớm. Chẳng lẽ… tôi ghét ai, tôi thích
ai, đều phải nói với nó? Chẳng lẽ nó gọi tôi là chị, thì giờ có
chuyện gì tôi cũng phải khai sạch ra, và không có quyền giấu giếm
nó bất cứ việc gì sao? Nó quá buồn cười! Nó cứ gào lên mắng chử.i
tôi khi nó tổn thương, nó chẳng hề biết tôi cũng đang tổn thương
không kém gì nó, nó quá ích kỷ, quá ích kỷ, nó chỉ nghĩ cho nó
thôi. Nó quá buồn cười!
- Chị phải nói cho em sao? Những chuyện như vậy chị cũng phải kể
hết cho em sao? Được thôi! Nói cho em biết, chị rất ghét em, RẤT
GHÉT EM, chị chán ngấy em rồi, chị chán ngấy cái trò yêu đương,
ghen tuông vớ vẩn của em, em thật quá đáng!
o-0-o
Hết chap 6.
CHAP 7
*Hoàng Anh, em đâu rồi?*
Những tưởng tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và hả hê lắm khi thấy cậu nhóc
bị dằn vặt như vậy, khi thấy cậu trả giá cho những điều trẻ con vô
lý đó, nhưng rồi tôi nhận ra, tôi không hề cảm thấy thoải mái như
vậy mà thay vào đó là cảm giác hối lỗi vô cùng, tôi ân hận nhiều
lắm.
Lần đầu tiên tôi nói tôi ghét Hoàng Anh và đó cũng là lần đầu tiên
cậu nhóc sững sờ đến vậy. Ánh mắt của Hoàng Anh không còn toát ra
vẻ đau khổ, thay vào đó là sự vô hồn đến lạ. Có lẽ người ta nói
“không đau vì quá đau” là vậy, lần đầu tiên tôi thấm thía câu nói
này. Tôi đã làm Hoàng Anh đau đớn đến mức không còn cảm nhận được
gì… Tôi tệ quá!
Cậu đứng dậy, phủi quần áo, sau đó cúi người chào và nói lời xin
lỗi, giọng cậu run rẩy lạ thường:
- Em xin lỗi…
Nhận được lời xin lỗi đó, tôi không hề cảm thấy thỏa mãn, mà ngược
lại, tôi thấy người có lỗi ở đây mới là tôi – chính tôi đây.
Hoàng Anh vác balo lên vai, cậu bỏ đi, bỏ lại sau tôi là nỗi trống
rỗng vô bờ. Tôi đã thấy mắt cậu hoe hoe đỏ, tôi muốn nắm lấy tay
cậu, để cho cậu dựa vào vai, sau đó vỗ về cậu, lí nhí dỗ ngọt cậu.
Nhưng không… có lẽ Hoàng Anh của tôi đã không còn là trẻ con.
o-0-o
Mấy ngày sau đó, Hoàng Anh không đến chở tôi đi học, vì vậy tôi
phải nhờ cái Trang qua đón. Cái Trang thấy lạ, hỏi, nhưng tôi không
nói, đến buổi chiều đi tập bóng rổ, nó mới nhắn tin qua cho tôi
chử.i tôi khùng, Hoàng Anh ốm thì nói là ốm, bày đặt “lặng im không
nói”, làm nó tưởng chuyện gì.
Thì ra sau ngày hôm đó, Hoàng Anh nghỉ học, và như Hà Trang nói thì
cậu nhóc bị ốm. Tôi thực lòng thấy lo.
Không phải vì lòng tôn của tôi cao đến mức không thèm nhắn tin hỏi
han Hoàng Anh mà là tôi không thể liên lạc được với cậu. Tôi nhắn
tin, cậu không trả lời, đến lúc tôi mất hết kiên nhẫn, tôi gọi hẳn
cho cậu thì chỉ nhận lại đượcmột giọng nói nhạt toẹt: “Thuê bao quý
khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”.
Hoàng Anh ốm thế nào? Hay là vì quá tổn thương mà sinh ra đau ốm?
Hay là ngày hôm qua trên đường về đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến
đây, tôi thấy mình thật ngu. Đáng lẽ dù giận thế nào, cái tôi có
cao thế nào, thì cũng phải dẹp lại, phải đưa cậu nhóc về nhà an
toàn đã rồi mới tính đến những chuyện đấy cơ chứ. Tôi vò đầu bứt
tai, tự thấy dằn vặt ghê gớm. Với tâm trạng bất ổn đó, đường sá xe
cộ lại đông đúc thế này…
Hoàng Anh ơi… Em nghe máy đi chứ! Hoàng Anh!
o-0-o
Hôm sau, trước khi vào lớp mình, tôi không quên đi qua lớp Hoàng
Anh. Tôi gặp con bé lớp trưởng thì hay rằng Hoàng Anh gọi điện cho
con bé xin nghỉ từ hôm qua, chứ ba mẹ cũng không trực tiếp gửi giấy
xin phép nên con bé cũng không rõ lý do.
Tôi thấy hoang mang quá…
Hoàng Anh ơi, sao em lại làm chị lo lắng thế hả? Ít nhất cũng phải
trả lời tin nhắn của chị đi chứ, Hoàng Anhhh…
Điện thoại tôi bỗng rung lên. Có tin nhắn! May quá! Ơn trời! Cuối
cùng Hoàng Anh cũng đã chịu nhắn tin cho tôi! Tôi vội chồm lấy cái
điện thoại.
Và rồi, bàn tay tôi bỗng chốc tê cứng. Không phải là của Hoàng Anh,
mà là Anh Hoàng.
Lần đầu tiên tôi nhận được tin nhắn từ anh mà lại thấy không vui
như thế, chính tôi cũng không hiểu vì sao.
“Anh vua tro lai HN ne.”
Tôi uể oải reply.
“ Vang, the ah. Anh di xe co met k?”
“ K met. Nhung ma thay nho co e hung du cua a thoi. Hehe. Muon dc
di an kem vs e them lan nua qa.”
“Vay lan sau a ve day nho dan e di an kem nhe. Hi. Thoi, e co viec
mot lat, nt sau ah.”
Thực ra tôi chẳng bận gì cả, chỉ là không còn tâm trí nào để nghĩ
đến chuyện yêu đương nữa.
Tôi không thể ngồi yên thế này mà chờ Hoàng Anh liên lạc với tôi,
tôi có linh cảm chẳng lành, tôi phải hành động.Thay đồ xong tôi lôi
chiếc xe đạp cọc cạch từ trong nhà kho ra, sau đó đạp về phía khu
B.
Đứng trước nhà Hoàng Anh, tôi phân vân mãi có nên ấn chuông hay
không. Tôi lấy điện thoại ra, gọi thử cho cậu nhóc nhưng mọi chuyện
vẫn như được lặp lại, vẫn cái giọng nói nhạt toẹt đáng chán
đó.
Sau một hồi phân vân suy nghĩ, tôi quyết định bấm chuông, chứ không
lẽ đến tận đây rồi mà lại vòng xe ra về thì đúng là điê.n hết
sức.
Không để tôi đợi lâu, một người phụ nữ trung niên – có vẻ như là mẹ
của Hoàng Anh bước ra mở cửa, với gương mặt đẹp nhưng đang nhợt đi
tiều tụy.
- Cháu tìm ai vậy?
- Dạ vâng… cô cho cháu gặp Hoàng Anh ạ... cháu là bạn của cậu
ấy…
Nói đến đây, mẹ Hoàng Anh che miệng khóc rưng rức.
Lòng tôi như có lửa đốt. Tại sao… tại sao cô ấy lại cư xử như vậy…
rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu nhóc của tôi… chuyện gì đã xảy
ra…???
- Cô ơi… cô làm sao thế ạ? Cô…
- Hoàng Anh… nó bỏ nhà đi rồi cháu ơi… Nó bỏ nhà đi rồi…
Tôi sững người. Hoàng Anh bỏ nhà đi ư? Tại sao nó có thể dại dột
như thế được chứ? Chỉ vì tôi mà nó lại bỏ nhà đi sao?
Tôi dìu mẹ Hoàng Anh vào nhà, đỡ cô ngồi xuống ghế salon, sau đó
ngồi xuống bên cạnh cô rồi mới tường tận hỏi lại mọi việc.
- Hoàng Anh bỏ nhà đi từ khi nào vậy cô? Trước khi đi cậu ấy có
nhắn lại gì không ạ?
- Nó bỏ đi từ chiều hôm chủ nhật đó cháu à… Lúc đó, nó về nhà… và…
- Cô ấy bỗng ngập ngừng. – Cô không biết có nên kể tiếp không nữa…
thực ra đây cũng là chuyện gia đình.
Tôi nắm nhẹ lấy bàn tay đang run rẩy của cô, đáp với giọng chắc
nịch, dù trong lòng lại thấy mơ hồ vô cùng.
- Nếu có thể cô cứ kể với cháu ạ, cháu là bạn thân của Hoàng Anh,
cháu sẽ giúp cô tìm cậu ấy về.
Cô lấy tay che ngang miệng, ngăn cho tiếng khóc không bật ra. Tôi
vỗ nhẹ vai cô, động viên. Cô khóc lớn hơn, như thể cô không thể cầm
được chúng nữa, cô vừa khóc, vừa nói:
- Nó về nhà… nghe thấy tiếng cô và chú nhà cãi nhau… thế là nó biết
chuyện…chú và cô sắp ly hôn. Hoàng Anh nghe thấy mọi chuyện, thằng
bé shock và rồi… như cháu biết đó, nó bỏ đi… cô cố gắng gọi điện
cho nó, nhưng vô ích… cô đã tìm khắp những nơi nó hay lui tới, nhà
cô giáo, bạn bè… những nơi có thể… nhưng… nhưng… cô...
- Cháu sẽ giúp cô tìm cậu ấy về. Nhất định chúng ta sẽ tìm ra cậu
ấy thôi, cô yên tâm.
- Cảm ơn cháu… Cháu giúp cô với nhé… Lỡ Hoàng Anh có làm điều gì
dại dột, cô biết sống thế nào đây…
Tôi chào mẹ Hoàng Anh sau đó xin phép ra về, vừa đi tôi vừa suy
nghĩ về những chuyện vừa rồi. Tội nghiệp cho Hoàng Anh, cậu đã phải
chịu một cú shock quá lớn. Nếu đặt tôi vào trường hợp đó, tôi không
biết mình sẽ ra sao. Nhưng hẳn việc Hoàng Anh bỏ đi cũng một phần
là do tôi. Nếu tâm trạng lúc đó của Hoàng Anh khá hơn, biết đâu cậu
sẽ không nghĩ quẩn như vậy, sẽ không bỏ nhà ra đi mà bình tĩnh đối
diện với chuyện bố mẹ cậu ly hôn. Suy cho cùng, lỗi vẫn là tại tôi,
tại tôi hết.
Tôi đưa tay gạt nước mắt. Tôi tự nhủ không thể để nước mắt mình rơi
ra… nếu cứ như thế thì làm sao mà tìm thấy Hoàng Anh được chứ. Đúng
rồi, tôi không được khóc!
Tôi tìm đến những nơi mà tôi và cậu nhóc hay lui tới, quán kem,
trung tâm giải trí, hay là quán nước mía ngay ngã tư Trần Phú,… Tôi
tìm cậu ở cả những quán điện tử, rồi cả nhà văn hóa, nhưng đều
không thấy cậu. Tôi thật tệ. Tôi đã thiếu quan tâm đến cậu nhiều
quá.Từ trước đến giờ tôi chưa một lần biết đến bạn bè thân thiết
của Hoàng Anh. Những lúc thế này biết kiếm cậu ở đâu??? Tôi phải
làm sao đây?
Hoàng Anh ơi, gọi điện cho chị đi, hay là nhấc máy đi, trả lời tin
nhắn của chị đi… Hoàng Anh! Chị xin em đấy! Chị sai rồi. Em làm ơn
mở máy lên đi, Hoàng Anh!!!
Trời trở nên sẫm tối, tôi đành trở về nhà, lúc này tôi mới để ý
rằng mình đã mệt nhoài đến mức không còn sức để chống xe xuống nữa.
Tôi ngồi phịch xuống đất, tựa người vào thành cổng, sau đó nhấn
chuông cho Tiểu Long ra mở cửa. Tôi đưa tay bấm điện thoại gọi cho
Hoàng Anh thêm lần nữa. Tôi thở dài trong vô vọng.
o-0-o
Hết chap 7.
CHAP 8
*Một mình trong ngõ vắng*
Nước mắt tôi trào ra.
Tôi đã cố gắng vùng vẫy.
Cố gắng!
Nhưng nước mắt lại trào.
Anh Hoàng lại nhắn tin cho tôi.
Tôi có cảm giác như anh ấy đã thích tôi. Những tin nhắn kiểu như
anh mong hè tới quá, muốn được thấy gương mặt em, muốn được nói
chuyện với em, muốn nghe tiếng em cười, … đã nói lên tất cả. Tôi
không phải là đứa kém thông minh để mà không hiểu những ẩn ý trong
lời anh nói, càng không phải là tôi không thấy hạnh phúc vì điều
đó, chỉ là việc này để sau thì tốt hơn, tôi nghĩ vậy. Tôi không
nhắn lại, chỉ bảo rằng dạo này việc học hành đang căng thẳng, bài
tập chất lên như núi, và khi nào giải quyết xong cái “đống núi” đó,
tôi sẽ tự nhắn tin cho anh.
Chuông điện thoại lại vang lên, là một hồi chuông dài, không phải
chuông tin nhắn. Là số lạ, tôi định không nghe máy nhưng rồi chẳng
hiểu sao, bàn tay lại tự động chạm đến cái phím màu xanh.
Người ở đầu dây bên kia không nói gì, tôi chỉ nghe thấy tiếng mưa,
phải, ngoài trời cũng đang mưa.
- Alo. Alo. Ai vậy ạ? Cho hỏi ai vậy ạ?
Phút chốc, linh tính cho tôi biết, người gọi đến chính là Hoàng
Anh.
- Hoàng Anh… Hoàng Anh phải không em? Hoàng Anh!
- Chị…
Giọng nói đó quả không thể lẫn vào đâu, chắc chắn là Hoàng Anh, tôi
reo lên:
- Hoàng Anh! Đúng là em rồi. Em đang ở đâu? Chị đã gọi cho em rất
nhiều, em có biết không? Em đang ở đâu vậy, Hoàng Anh?! Em trả lời
chị đi chứ, Hoàng Anh!
Tôi nghe thấy tiếng nấc khe khẽ của cậu, lòng càng thêm lo. Cổ họng
tôi cũng nghẹn đắng.
Hoàng Anh ơi, nói gì cho chị yên tâm đi, Hoàng Anh!
- Hoàng Anh à… Em nói gì đi! Đừng làm chị sợ. Hoàng Anh!
- Em…em xin lỗi chị…
- Chị… - Tôi chưa kịp nói hết câu thì nghe thấy tiếng tút
dài.
Tút….tút….tút…
- Hoàng Anh! Hoàng Anhhh!!!
Tôi run rẩy bấm gọi cho cậu nhóc, làm ơn, em hãy nghe máy, hãy gặp
chị, Hoàng Anh.
Và rồi, cậu nhóc tắt máy.
Tôi gọi lại lần nữa.
Tôi ôm mặt khóc rưng rức. Trời mưa thế này, em đang ở đâu?
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”