-À, tại mấy anh chị mới quen chị Ngọc nên k biết chứ thật ra tửu
lượng của chị ấy thấp lắm. Chỉ cần 1 ml đồ uống có cồn thôi cũng đủ
làm chị ấy say rồi, nên chỉ ấy chẳng bao giời uống bia rượu cả. Lúc
nãy có lẽ do bực quá nên mới uống li cook-tail đó thôi_Leon giải
thích
-Cũng chính vì thế mà nó mới mua nước trà xanh uống để k bị say đây
nè_chị SA cười
-Ồ, thì ra là vậy, k ngờ đại ca khét tiếng mà cũng có điểm yếu cơ
đấy_Phong gật gù
-Nhưng nếu như mấy đứa thấy nó có dấu hiệu xay xỉn thì tốt nhất là
hãy tránh xa nó ra vì lúc đó chính là lúc con người quậy phá trong
nó trỗi dậy_anh Shin cảnh báo
-Anh đang nói cái gì đó?_Ngọc nói giọng nhè nhè
-Oh noooooooooo_anh Shin, chị Sa và Leon hét lên
-Chẳng lẽ con người ấy đã xuất hiện sao?_Trinh hỏi
-Um, chạy nhanh đi, nếu k sẽ bị nó cho mềm xuơng đó_chị Sa vừa chạy
vừa nói
Nghe tới đó ai cũng hoảng loạn bỏ chạy, để lại nó 1 mình giữa bãi
đất trống
-Nè, sao k ai chơi với tui hết vậy?_Ngọc hét lên rồi đá chân vào
gốc cây đại thụ gần đó
Rầm! _Âm thanh đó vang lên cùng lúc với cây đại thụ và nó chạm
xuống mặt đất. Thấy vậy tất cả mọi người rời chỗ ẩn nấp chạy về
phía nó
-Ngọc ơi, có sao k ? Tỉnh dậy đi_Kiệt hốt hoảng đỡ nó dậy
-Phù, may quá, con bé bất tỉnh rồi_anh Shin vuốt mồ hôi trên
trán
-May cái gì chứ? Tại sao cậu như vậy mà chẳng ai thèm lo thế?_Kiệt
gắt lên, nổi giận đùng đùng. Có lẽ từ trước tới nay đây là lần đầu
tiên người ta thấy Kiệt nổi giận như vậy, Ngay cả Kiệt cũng k biết
vì sao mình như vậy nữa, chỉ biết là nhìn Ngọc như vậy Kiệt k đành
lòng
-Anh à......._Trinh ngẩn người k nói nên lời
-Kiệt ơi, mày bình tĩnh lại đi_Phong nói
-Phải đó Kiệt à, em nhìn lại mà xem, con bé đâu có bị gì_chị Sa
nói
Lúc này Kiệt mới nhìn lại người con gái trên tay mình, chợt nghe
thấy tiếng thở đều đều phát ra
-Chẳng lẽ là đang .....ngủ?_Kiệt shock
-Um, mỗi lần uôngs say chị ấy phải 1 cái gì đó. Khi cái đó hư và
phát ra 1 âm thanh thật lớn thì chị ấy sẽ ngất đi hay nói đúng hơn
là ngủ. Anh yên tâm đi_Leon cười
-Hi hi hi, vậy mà nãy giờ có người lo sốt vó lên_Phuơng cười
-Um, còn nổi giận nữa_Vũ hùa theo
-Tui k có giỡn nữa. Tui đưa cậu ấy ra xe cái đã_Kiệt ngượng ngùng
bèn kiếm cớ chuồn
-Hi hi ha ha he he eh_1 tràng cười vang lên
- Á à, tụi bay dám phá cây của bà có phải k?_1 bà mập chừng ......8
tấn bước ra, trên tay cẫm 1 thanh gỗ dài cả thước, mặt hầm hầm sát
khí
-Á! Chạy thôi!_Anh Shin hét lên
-Tụi bay dám chạy à? Đứng lại_bà chằn hét lên và rượt theo tụi
nó
-Trời ơi là trời. Ngọc gây ra mà mình phải chịu_Trinh miệng nói
chân chạy
-Con nhỏ này, lúc nào cũng thích gây ra rắc rối cho người khác
cả_Chị Sa hét lên
Thế là cả đám được buẫ tập thể dục miễn phí
Kiệt ẵm nó ra xe, đặt nó nằm ở hàng ghế đằng sau và ngồi ngắm
nó,
"Nhìn cậu ngủ thật đẹp, giống như 1 thiên thần bị mất đi đôi cánh
vậy. TRên khuôn mặt tỏ thấy có sự mệt mỏi, lạnh lùng và băng giá
mọi khi. Có lẽ người ta nói đúng, con người nhìn hiền hậu nhất
chính là khi ngủ nhưng đẹp nhất vẫn là khi cười. Tại sao chưa bao
giờ cậu nở 1 nụ cười thất tuơi nhỉ? Nụ cười k u buồn, k vướng bận.
Thật sự nỗi đau mà mình thấy trong mắt cậu là gì? Chẳng lẽ vì nó mà
cậu k thể nở nụ cười như mình vẫn luôn mong đợi sao? Hay cậu cho
rằng mình vẫn k xứng để cậu nở nụ cười như vậy? Bất luận như thế
nào, 1 ngầy nào đó mình cũng sẽ khiến cậu cười, nụ cười của thiên
thần, và người đón nhận nụ cười đó, k ai khác chính là mình"_Kiệt
vừa nhìn ngắm Ngọc vừa suy nghĩ, bất giác trên môi nở 1 nụ
cười
Ngọc cựa mình thức giấc. Mở mắt ra, người đầu tiên mà Ngọc nhìn
thấy là Kiệt
-Ư, đau đầu quá_Ngọc nhăn mặt bóp trán
-Cậu k sao chứ?_Kiệt lo lắng hỏi
-Chắc k sao, ngủ 1 chút thấy khỏe hơn rồi. Chắc tại lâu rồi k uống
nên như vậy_Ngọc nói
-Um, thế là mình yên tâm rồi_Kiệt khẽ mỉm cười
-Ơ, thế mọi người đâu?_Ngọc nhìn quanh và hỏi
-Mình cũng k biết nữa_Kiệt gãi đầu cười gượng
-Hay quá ha? Bỏ rơi tụi này_Phuơng lù lù ở phía sau
-Để ở đây mà mặn nồng hạnh phúc_Vũ thêm vào
-Ơ, nãy giờ mọi người ở đâu vậy?_Ngọc hỏi
-Cái con nhỏ kia, mày còn hỏi nữa sao?_chị Sa nói như sắp
khóc
-Ơ, em k biết thì tất nhiên phải hỏi rồi. Mà sao mọi người tơi tả
vậy?_Ngọc cãi lại
-Cậu làm ngã cây cổ thụ của 1 bà chằn béo nào đó. Bà ta rượt tụi
này nhưng vì quá ...ốm nên rượt k được, vì thế đã thả chó ra rượt
tụi này_Trinh thuật lại
-Ơ, thế hả? Chờ em 1 chút_Ngọc nói rồi hồi tưởng lại tất cả
-Sao? Nghĩ ra chưa em gái?_anh Shin hỏi
-Hì, xin lỗi tất cả. Đừng chấp kẻ say xỉn này nha_Ngọc nhẹ mỉm
cười
-K được, tha dễ dàng như vậy sao? Phải có cái gì bù đắp chứ_Phong
nói
-Bù đắp?_Ngọc nhăn mặt
-Đúng rồi. Hay là đãi mọi người 1 bữa ăn khuya đi_Leon nói
-Tui làm gì đem theo tiền đâu, lúc tới bang tui còn mặc đồ học sinh
mà_Ngọc cười khổ
-Ứ ừ, k biết đâu, em phải đãi bọn chị 1 chầu_chị Sa nũng nịu
-Chị thôi đi, lớn rồi đó. Em k phải là anh Shin đâu nên chị đừng có
làm nũng. Thôi được nhưng phải tới 1 chỗ lấy tiền đã_Ngọc thở
dài
-Đi đâu?_Kiệt hỏi
-Đường OL_Ngọc đáp
-Đường Ol?_All ngạc nhiên
-Sao cậu lại tới đó?_Phong hỏi
-Mình nghe nói đó là trường đua mà?_Trinh nói
-Chẳng lẽ cậu..._Phương nhăn mặt
-Um_Ngọc gật đầu
-K được, nguy hiểm lắm_Kiệt nói
-mnh k sao đâu mà_Ngọc nói
-Em có chắc k đó?_anh shin nhăn mặt
-Lâu rồi em k đua mà_chị Sa nói
-Phải đó, dù trước đây chị có như thế nào nhưng bây
giờ........_Leon bỏ dở câu
-Đax nói là k sao mà, mọi người cứ tin tôi đi_Ngọc trấn an
- Thôi được rồi, nhưng cậu phải cẩn thận_Phong nói
-Um_Ngọc cười nhẹ
Tại trường đua đường OL..............
-Cậu cẩn thận nha_Trinh nói
-Mình k sao mà, nhiều kinh nghiệm lắm_Ngọc tự tin
- K được, để mình đi với cậu_Kiệt nói
-Cả tụi này nữa_Vũ nói
-Chà, có vẻ vui nhỉ. Vậy đua k. Cuộc chiến giữa cô gái dễ thương và
5 chàng trai, à k, 5 con vịt_Ngọc trêu
-Nè, đừng có chọc tụi này nh_Phong nói
-Rồi xem, k thua đâu_Leon nghiến răng
-Ok, đua nào_Ngọc thách thức
Thế là 5 chàng trai thi nhau đi ghi danh
-Cái này có còn được gọi là lo lắng k ta?_Phuơng nhăn mặt
-Ha ha ha, có kịch hay để xem rồi_chị Sa cười
- Nào, bây giờ thì bắt đầu chứ?_Ngọc nói đầy thách thức
-Tất nhiên rồi, em gái_anh Shin nói
Vừa lúc đó tiếng còi ra hiệu vang lên, mọi chiếc xe đồng loạt lao
thẳng về phía trước, để lại sau lưng khói bụi và những tiếng hò
reo. Những chiếc xe lao đi với tốc độ kinh người nhưng người ta có
thể thấy hiện có 6 chiếc xe moto đang dẫn đầu đoàn đua mà k cần nói
người ta cũng biết đó là ai
-Nhìn kìa, họ đang dẫn đầu đó_chị Sa chỉ tay vào 6 chiếc xe đầu
tiên và nói
-Nhưng đi nhanh quá, liệu có sao k ạ?_Trinh lo lắng
-K khéo thì ngã mất_Phương lo lắng
-Tại 2 em chưa thấy đua xe lần nào nên mới thấy nhanh chứ thật ra
đó mơis chỉ là vận tốc trung bình thôi_chị Sa giải thích
-Dạ, vận tốc trung bình?_Trinh ngạc nhiên
-Um, rồi mấy đứa sẽ thấy_chị Sa cười
Tong lúc đó, tại đường đua........
-Cậu cũng khá lắm_Kiệt nhìn Ngọc
-Ô hô, bình thường thôi. Cậu cũng đâu có kém_Ngọc đáp lại
-Này em gái, 1 năm rồi mà kĩ thuật đua của em vẫn còn tốt quá
nhỉ?_anh Shin nói
-Tất nhiên rôi, em mà_Ngọc nói
Ngay lúc đó có 1 vài chiếc xe lao lên, vượt qua xe của tụi nó
-Đúng là ngựa non háu đá mà_Phong nói và lắc đầu
-Trẻ thế mà đã.........._Vũ phụ họa thêm
Sau câu nói đó là 1 loạt những âm thanh vang lên đầy man rợ. Những
chiếc xe vừa mới vượt lên tụi nó giờ đã ngã, nằm sóng soài nơi mặt
đất lạnh lẽo, những chủ nhân_Những người lái chiếc xe đó cũng chẳng
kém gì hơn khi chỉ vừa vài phút, à k, chỉ vài giây trước đây còn
đang hả hê trong niềm vui chiến thắng thì giờ đây phải vật vả với
cơn đau, với máu, với tử thần, với ranh giới giữa cái sống và cái
chết. Quang cảnh này khiến cho người ta k khỏi xót xa, đau lòng,
nhưng những người ở đây dường như đã quá quen với chuyện đó, thậm
chí k ai hoảng hốt hay tỏ ra lo lắng, quan tâm tới các nạn nhân.
Đơn giản luật lệ ở đây là tự làm tự chịu
Đường ở đây có những khóc quanh ngoằn ngoeo, uốn khúc, lại vô cùng
trơn trợt, nếu đi vơi tốc đọo của tụi kia lúc nãy thì hậu quả sẽ
như mọi người thấy rồi. Bọn nó lách qua những con người đang còn
hấp hối kia và đi tiếp. Kiệt dùng chân mình làm chân trụ để điều
khiển xe chạy qua những khúc quanh, Ngọc thì Nghiêng xe tới gần sát
đất, có khi còn chạy lên cả những vách núi hiểm trở, để làm được
điều đó thật sự là k đơn giản. Anh Shin, Leon, Phong và Vũ thì áp
dụng phuơng pháp...bay để lách qua những chướng ngại vật. Đây thật
sự là 1 cuộc đua ngang tài ngang sức.
Thế nhưng khi về gần cuối đường đua người ta có thể nhận ra rằng
tốc độ của mọi người đã thay đỗi, lợi thế đang thiên về Ngọc và
Kiệt, theo sau đó là anh Shin
-Và kết quả cuối cùng là.........._MC nói và hồi hộp chờ đợi
5s....2s....và........
-Thật đáng kinh ngạc, 2 xe cùng cán đích với nhau cùng 1 lúc, vậy
giải quán quân đường đua hôm nay sẽ có 2 người, đó là xe số 1 và 2,
Á quân là xe số 4( anh Shin), giải 3 có 3 người, họ là chủ nhân của
3 xe 6, 8,10( Phong, Vũ, Leon)_MC tuyên bố
-Cậu quả k bình thường, xem ra tôi k thể xem thường cậu được_Ngọc
nhìn Kiệt
-Tôi trước giờ cứ nghĩ mình k có đối thủ, có lẽ tôi đã nhầm_Kiệt
cười
-Tôi cũng từng nghĩ như cậu. Nào, bắt tay vì chúng ta đã tìm được
đối thủ_Ngọc nói và chìa tay ra
-|Rất hân hạnh_Kiệt bắt tay Ngọc và nói
Vừa lúc đó, TRinh, Phương và chị Sa chạy tới
-NÈ, mọi người k sao chứ?_Trinh lo lắng hỏi mà cặp mắt thì cứ dán
chặt vào Phong
-Tụi này k sao, chỉ hơi bực thôi_Phong trả lời lại
-Sao lại bực?_Phuơng hỏi
-Vì đã để cho người kia về nhất_Vũ nhìn Ngọc
-Thôi mà, chị Ngọc trước đây đã là cao thủ rồi_Leon cười
-Dù sao cũng còn có Kiệt, nếu k chắc k biết dấu mặt vào đâu_anh
Shin cười
-Mọi người phải cẩn thận chứ, nhìn mọi người đi, nhất là 2 cái đứa
kia, tui lo quá trời_chị Sa nói và nhìn Kiệt và Ngọc vì 2 người này
đi nhanh nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất
-Nhìn cảnh kia tụi mình sợ quá trời_Trinh nói và chỉ vào vũng máu
có vài cái xác còn hấp hối khi nãy
-Tụi mình lo k biết các cậu có như vậy k_Phuơng nhăn mặt
-Vẫn vậy, cái thế giới đêm này vẫn bạc bẽo và vô tình như vậy, vẫn
thấy người gặp nạn nhưng chẳng ai thèm qua tâm. Mình đi gọi xe cấp
cứu cho họ_Ngọc lắc đầu
-Cậu yên tâm đi, lúc nãy mình có gọi rồi_Trinh nhẹ cười
-Um, thế thì được rồi. Kiệt, cậu lên nhâhj giải hộ mình nhé_Ngọc
nói
-Ờ, được, nhưng cậu đi đâu vậy?_Kiệt hỏi khi thấy Ngọc bỏ đi
-Toilet_Ngọc nói vọng lại rồi mất hút
10' sau..........
-Ủa, Ngọc đâu rồi, đi sao lâu dữ vậy?_Kiệt sốt ruột hỏi
-Mới có 10' thôi mà, làm gì mà lo dữ vậy?_Phong chọc
-Ha ah ah, kết người ta rồi chứ gì?_Vũ hùa theo
-Trời ơi, có người yêu rồi quên luôn em gái,Phuơng ơi, mình tủi
thân quá_Trinh giả vờ khóc
-Ngoan, mình cũng buồn ghª, hoàng tử đẹp trai giờ thành hoa đã có
chủ mất rồi_Phuơng hùa vào
-Ồ, thì ra chú thích em gái anh, nhơ phải chăm sóc nó chu đáo
nhé_anh Shin chọc
-Mấy người thôi đi, tui k có giỡn à_Kiệt đỏ mặt
-Mọi người đang nói xấu tui hả?_Ngọc xuất hiện
-Đâu có đâu. Mà cái quần đó ở đâu ra vậy?_chị Sa cười rồi phát hiện
nó mang 1 chiếc quần short jean ngắn
-Của chị, em mới chôm nó lúc chiều đó.Em mặc nó bên trong rồi mặc
quần anh Shin bên ngoài_Ngọc nói
-Trời ạ, hèn gì chị thấy quen quen_chị Sa nói
-Nè, em trả lại cho anh đó_Ngọc nói rồi ném cho anh Shin cái quần
bò mà mình mượn lúc chiều
-Cái con nhỏ này, mượn rồi trả như vậy đó hả? Tin anh dùng nó siết
cổ em k? Trong truyện Conan cũng có 1 tập như vậy đó_anh Shin hù
dọa
-Ồ, vậy thì anh giết em đi. Rồi sẽ chẳng còn ai tư vấn cho anh mặc
gì trong nhưngx buổi đi chơi đâu_Ngọc thản nhiên nói
-ý, thôi mà em gái , cho anh xin lỗi nha_anh Shin đầnh chịu
thua
-Mà Ngọc nè, cậu mặc cái quần đó với chiếc áo sơ mi cộc tay kẻ ca
rô của con trai này nhìn buồn cười lắm_Trinh nói
-Um, đúng đó_Phuơng gật gù
-A, quên nhỉ_Ngọc nói rồi cởi hàng khuy trên áo ra
-Nè, làm cái gì vậy? Cậu là con gái đó_Kiệt nói rồi chen vào che
cho Ngọc
-Cậu có cần phải rối lên như thế k? Bình thường thôi mà?_Vũ
hỏi
-Đúng đó anh, có gì to tát đâu?_Leon nói thêm
-K to tát ư? Con gái sao lại như vậy?_Kiệt nhăn nhó
-Tui sao nào, tui đâu có cởi áo ra đâu?_Ngọc nói
-Cái gì?_Nghe thÊy vậy Kiệt quay lại và chợt nhận ra Ngọc mang 1
chiếc áo thun ba lỗ bên trong, chỉ cởi hàng cúc cáo bên ngoài và
cột lên ở ngang eo,quê độ, Kiệt đỏ mặt
-Ha ha ha, trời ơi, có người lo tới mức đó kìa_Phương chọc
Và sau đó là những tràng cười
-Thôi, đừng chọc cậu ấy nữa đi ăn kem thôi_Ngọc giải vây cho
Kiệt
-Ok, đi thôi_All( trừ Kiệt và Ngọc)
-Sao cậu k đi? Còn đứng đó_Ngọc nhăn mặt hỏi Kiệt
-Cảm ơn cậu đã giúp mình_Kiệt nói
-K sao mà, dù sao cậu làm vậy cũng là để bảo vệ cho tôi, đáng lẽ
tôi phải cảm ơn cậu mới đúng_Ngọc nói rồi kéo tay Kiệt đi
Sáng hôm sau nó bước tới trường với dáng vẻ vẫn lạnh như tiền của
hàng ngày. Mọi người nhìn nó vẫn vô cùng sợ hãi, riêng có 2 người
khi nhìn thấy nó như vậy thì vô cùng ngạc nhiên
-Tại sao lại như vậy? Tại sao con nhỏ đó vẫn bình an vô sự thế
kia?_Trúc nhăn mặt
-Sao lại thế nhỉ? Để chị gọi điện hỏi thằng kia xem sao?_Linh nói
và nhấn điện thoại
" -Alo, mày làm ăn kiểu gì thế hả?_Linh hét lên
-........
-Mày nhận tiền của tao rồi cơ mà?_Linh nói
-.......
-Được rồi, chiều nay 5 h, tại đường XY, tao với mày sẽ nói
chuyện_Linh nói rồi cúp máy"
-Nó nói sao vậy chị?_Trúc hỏi
-Nó nói nó k thể làm hại những con nhỏ đó nên nó sẽ trả tiền lại,
bây giờ nó k cần tiền nữa_Linh nói giọng bực tức
-Giờ mình phải làm sao đây chị, chẳng lẽ chị chịu để yên cho mấy
con nhỏ đó bên cạnh những chàng hoàng tử sao? Cả cái thằng kia
nữa_Trúc nhăn nhó
-Em bĩnh tĩnh đã nào, mấy con nhỏ đó thì từ từ hãy xử, bây giờ
chúng ta sẽ xử cái thằng kia trước_Linh nói và bóp chặt điện
thoại
Chiều hôm đó.............
-Alo, có chuyện gì vậy?_Kiệt nghe điện thoạ
-...................i
-Ok, anh tới liền__Kiệt nói rồi cúp máy
-Có chuyện gì vậy?_Ngọc ngồi bên cạnh hỏi
-Leon gọi điện, nó nói con Linh gọi điện hẹn nó lát nữa 5h gặp nhau
nói chuyện_Kiệt nói
-Chắc nó thấy chúng ta vẫn an toàn nên mới như vậy_Trinh nói
-Nhưng con đó nếu hẹn Leo ra thì k có mục đích gì tốt đẹp
đâu_Phuơng nhăn mặt
-Vậy bây giờ chúng ta tới bang Thiên Long đi_Vũ nói
-Nhưng còn giờ học?_Ngọc hỏi
-Cậu yên tâm đi, dù sau cũng chỉ còn có 1 tiết nữa thôi mà. Cứ nói
hội học sinh có công việc cần cậu giúp và phải đi ngay bây giờ là
OK_Phong nói
Thế rồi cả bọn trốn tiết ra ga-ra của hội học sinh lấy xe phóng như
bay tới lãnh địa của bang Thiên Long
Tại bang Thiên Long...........
-Em chào đại ca_bọn đàn em xếp thành 1 hàng thẳng tắp, nghênh đón 3
vị đại ca
-Được rồi, quay về làm việc đi_Kiệt phẩy tay giọng nghiêm
nghị
-Hi, nhìn mấy ổng ngầu ghê_Phuơng nói nhỏ với Trinh và Ngọc
-Um, nhìn giống như xã hội đen vậy đó_Trinh đồng tình
-Vậy sao? Nhìn cũng có tới nỗi nào đâu_Ngọc nhăn mặt
-Nè, nói xấu tụi này vừa thôi_Phong nói
-Phải đó, tụi này k có ngầu, cũng k có giống xã hội đen, tụi này là
những chàng trai ga-lăng và quyến rũ_Vũ tự sướng
-Thôi đí cha nội, nghe thấy mà ghê à_Phuơng nói
-Mọi người nghiêm túc đi, chuyện này k phải đùa đâu_Kiệt nói rồi mở
cửa phòng anh Shin
-Mấy đứa tới rồi đó hả? Ngồi đi_anh Shin nói
-Chuyện này là sao hả anh?_Phong nói
-Leon, kể lại cho chị nghe xem nào_Ngọc nói
-Dạ, chuyện là như thế này: Sáng nay con Linh đó có gọi điện cho
em, nó hỏi tại sao chị vẫn bình an vô sự. Em có nói là em k thể làm
gì chị được, nên nó đòi tiền lại. Nó hẹn 5h chiều nay tới đường XY
nói chuyện_Leon kể
-Hẹn nói chuyện, mà lại tới con đường vắng người đó sao? Chắc chắn
là tới để xử rồi_Vũ nhăn mặt
-Chuyện này cũng k có gì lớn lắm. Em sẽ cùng bọn đàn em tới chỗ hẹn
là được rồi_Leon nói và cười nhẹ
-K được, con đó nhất định sẽ thuê người tới xử cậu, mà có thể bọn
này đông và mạnh hơn cậu rất nhiều_Ngọc nói
-Vậy hay để bọn mình xử nó cho_Kiệt nói
-Chuyện này k hề liên quan tới bang Thiên Long, nếu để bang Thiên
Long giải quyết e rằng k tiện. Mọi người sẽ nói bang Thiên Long vì
phụ nữ mà đánh nhau với bang khác thì k hay_anh Shin nói
-Anh Shin nói đúng, với lại người mà tụi nó muốn xử lần này là
chúng mình nên chuyện này hãy để bọn con gái tụi tui giải
quyết_Ngọc nói
-Ngọc, ý cậu là chúng ta sẽ xử bọn nó sao?_Trinh ngạc nhiên
-K, k phải là chúng ta mà là mình, các cậu k cần phải làm gì
cả_Ngọc nói
-Nhưng như vậy cậu sẽ gặp nguy hiểm_Phương nhăn mặt
-Các cậu quên mình là ai rồi sao? Chuyện này cứ để mình giải
quyết_Ngọc nói
-Thôi rồi, bọn nó xem như xong_chị Sa cười
-Em đi chuẩn bị đồ nha chị, lát nữa chúng ta sẽ cùng đi_Ngọc nói
rồi chạy mất
16h30' tại đường XY..........
-Mọi người đi xe máy nên tìm chỗ cất cũng dễ, bây giờ, Leon chờ tụi
nó ở đây, mọi người lên khu chung cư đã bỏ hoang kia quan sát. Khi
thấy bọn kia hành động thì sẽ giúp, OK?_anh shin chỉ huy
-Ok_all
một lúc sau thì tụi kia tới, mang theo cả 1 binh đoàn khoảng chừng
50 tên
-Ồ, cậu nhóc, tới sớm quá nhỉ?_Con Linh nói giọng mỉa mai
-Tất nhiên rồi, đâu thể thất lễ với bà chị được kia chứ_Leon đáp
lại đầy khinh bỉ
-wa, đâu là thằng nhóc mấy ngày trước đây sao? Thật là khác xa 1
trời 1 vực_Linh nói
-Tất nhiên rồi.Trước đây tôi giống như 1 con chó k nhà k cửa nhưng
bây giờ tôi đã khác rồi, bà chị ạ_Leon nói
-Sao cũng được nhưng mày đã nhận tiền của tao rồi thì phải làm cho
xong nhiệm vụ, nếu k thì......_Linh nói và phẩy tay, bọn côn đồ lập
tức xông vào
-Ồ, chơi hội đồng sao? Nhục thế?_Leon nói rồi xông vào
Cùng lúc đó, tại tầng 2 của khu chung cư bị bỏ
hoang...............
-Chết rồi, tụi nó xông vào tấn công Leon kìa_Phuơng nói
-Tụi nó đông quá, lại còn đánh hội đồng nữa_Trinh nhăn mặt
-Kiểu này Leon k thể địch lại đâu, chắc là....._anh Shin nói
-Ngọc, Ngọc đâu? Tới lúc Leon cần em rồi đó Ngọc_chị Sa nói và nhìn
xung quanh như tìm kiếm
-Em đây, chị yên tâm đi. Em ngay bây giờ mà_Ngọc nói
1s chết sững..... Mọi người trừ chị Sa và anh Shin đều rất đỗi ngạc
nhiên khi Ngọc xuất hiện. Ngọc xuất hiện k phải trong cái dáng vẻ
yếu đuối thường này mà là trong 1 bộ trang phục màu trắng của Trung
Hoa. Bộ trang phục k nhìn thấy rõ lắm ở bên trong, chỉ nhìn thấy
cái cổ áo của người Hoa nên mọi người đoán vậy vì bộ quần áo đã bị
che lấp bởi 1 chiếc áo khoác ngoài màu trắng, được buộc 1 chiếc nơ
thắt bằng dây lụa quấn quanh eo. Vẫn mang chiếc mặt nạ màu trắng,
thanh kiếm gỗ có miếng ngọc bội, tất cả đều có hình hoa tuyết và
đêuf có màu trắng khiến nó trông vô cùng thanh cao.
-wa, nhìn cậu thật là đẹp đó Ngọc à_Trinh ngẩn ngơ
-Nhìn cậu mặc bộ váy màu trằng đó thật cự rất đẹp, nhìn cậu giống
như 1 nàng tiên vậy_Phuơng nói
-Vậy sao? Nhưng lát nữa, khi vướng máu tanh nó sẽ trở thành ác
quỷ_Ngọc nói rồi bước đi
-Khoan đã, sao em lại mang đôi giày đó? Chị có tặng cho em 1 đôi
mới rồi còn gì?_chị Sa nói và chỉ xuống chân Ngọc
-Em k thích mang giày cao gót nên bán rồi_Ngọc bình thản đáp
-Trời ơi, sao lại bán? Mắc lắm đó_chị Sa hét lên
-Thì em biết nó mắc nên mới bán, nếu k, em vứt đi từ lâu rồi_Ngọc
nói rồi bước về phía cửa sổ
-Này, đó là cửa sổ mà_Vũ nói
-Các cậu cũng biết mà, những kẻ chuyên nghiệp thì k bao giờ đi bằng
cầu thang_Ngọc để lại câu nói rồi mở cửa và nhau xuống
Mọi người thấy vậy thì đều dồn mọi ánh mắt về phía Ngọc, kể cả con
Linh, con Trúc và cả bọn tay sai
-Ờ, ai thế kia? Chú em cũng có người trợ giúp cơ à?_Linh nói
-Tất nhiên. Đáng lẽ ra thì k có nhưng vì bà chị chơi nhục quá nên
quí nhân của thằng em này mới xuất hiện_Leon nói giọng mỉa
mai
-Yooo, quí nhân cơ à? Xem ra chú em cũng tôn sùng con nhỏ đó ghê
nhỉ? Nhưng mà cho dù có là quí nhân gì đi chăng nữa thì kết cục vẫn
giống như chú em mà thôi_Linh lắc đầu giễu cợt
-Leon, nói chi với cái hạng người đó. Mất thời gian và nước bọt
lắm_Ngọc nói
-Vâng ạ, vậy chúng ta bắt đầu nhé_Leon nói
-K, cậu vào kia nghỉ đi. Chỗ này cứ để tôi. Cậu cũng khá mệt rồi
còn gì_Ngọc nói
-Nhưng......_Leon phản đối
-K nhưng nhị gì cả. Đó là lệnh_Ngọc kiên quyết
-Vâng thưa chị 2_Leon chào thua và bước về phía khu chung cư bỏ
hoang_nơi nhóm của Kiệt đang theo dõi trận đấu
-Nào, bây giờ thì chúng ta bắt đầu được chưa nhỉ?_Ngọc nói với tụi
con Linh
-OK, rất sẵn lòng_Linh nói rồi ra hiều cho bọn người kia tiếp
tục
Vậy là trận đấu bắt đầu hiệp 2
15' trôi qua, bọn kia xem chừng đã thấm mệt vì cứ phải xông vào tấn
công nó, còn nó thì chứ thản nhiên né đòn như k. Trong 15', bọn kia
thì tấn công như điên như dại còn nó thì chỉ né đòn chứ tuyệt đối k
hề xuất chiêu
Tại khu chung cư bỏ hoang
-Đã hơn 15' rồi, sao Ngọc vẫn cứ như vậy nhỉ? K tấn công lấy 1
đòn_Phong nhăn mặt
-Mình có cảm tưởng đây k phải là 1 trận đánh nhau mà là trò chơi
mèo vờn chuột_Kiệt nói
-Mấy đứa cứ bình tĩnh đi, nếu như mấy thằng kia k làm gì thì nó sẽ
như vậy cho tới khi bọn kia mệt lả mà xỉu đó_chị Sa nói
-Đúng vậy đó, mà như vậy thì thật là buồn tẻ_anh Shin nói
-Cầu trời cầu phật..._chị Sa chắp tay và lại 4 phương 8 hướng
Vừa lúc đó. có 1 thằng trong đám côn đồ túm được sợi dây lục thắt
nơ quấn quanh eo nó và kéo làm nó tuột ra
-Ô hô, bắt đầu rồi nè anh yêu_chị Sa reo lên
-Như vậy là sao hả chị?_Trinh hỏi
-Nếu như sợi dây trên người Ngọc bị tuột thì lúc đó nó sẽ đánh nhau
thật sự chứ k phải né đòn như nãy giờ đâu_anh Shin giải thích
Cùng lúc đó , ở dưới sân
-Oho, trò chơi mèo vờn chuột xin được kết thúc, thay vào đó thợ săn
xin được phép bắt đầu cuộc đi săn của mình_Ngọc nói rồi lao
vào
Bây giờ, tình thế đã bị đảo ngược hoàn toàn. Ngọc mặc trên mình 1
chiếc quần bó ngắn màu trắng, đi cùng với áo Trung Hoa cộc tay, có
tà áo dài gần tới đầu gối. Ngọc di chuyển thật nhanh, nhanh tới nỗi
bọn kia k hịp nhìn thấy mặt, chỉ thấy 1 bóng trắng xoẹt qua phía
sau lưng và sau đó cảm thấy lưng mình đau buốt và khụy xuống. Ngọc
dùng rất nhiều loại võ khác nhau thật thuần thục khiến người ta cảm
thấy nó đã nguy hiểm giờ lại còn nguy hiểm hơn. K đầy 10', nó đã hạ
hết phân nửa bọn côn đồ, chỉ còn khoảng 10 còn sót lại nhưng khả
năng chống cự thì đã k còn. Bỗng 1 trong số những đứa còn lại rút
từ trong người ra 1 con dao khá dài và bén ngọt. Thằng đó lao về
phía Ngọc với con dao để ở ngay hống.
-Bốp!_ Con dao của thằng đó đã bị thanh kiếm của Ngọc cản lại. Do
tác dụng 1 lực khá lớn lên con dao nên khi con dao bay ra xa, thằng
đó mất đà, ngã chúi về phía trước.
-Mày dám đánh lén tao sao? Gan mày cũng lớn lắm_Ngọc nói rồi tặng
cho thằng đó 1 chưởng làm nó ngã sóng soài ngay khi lồm cồm bò
dậy
Còn lúc đó, tại khu chung cư bị bỏ hoang.........
-Thật k thể tin được, Ngọc thật là lợi hại_Trinh ngất ngây
-tại sao thanh kiếm đó cản con dao sắc bén kia mà lại k bị làm sao
vậy? Đáng lẽ nó phải gãy rồi chứ?_Phong thắc mắc
-Ha ha ha, chắc mấy đứa tưởng nó là thanh kiếm bình thường nhưng
thật ra lõi của thanh kiếm đó được làm bằng thép tốt đó_anh Shin
giải thích
-Nhưng sao nãy giờ con bé k sử dụng tơi tuyệt kĩ của nó nhỉ?_chị Sa
nhăn mặt
-Chắc con bé k muốn dùng tới đâu_anh Shin cười
-Vậy soa? Thế thì chán quá, em muốn xem cơ_chị Sa phụng phịu
-Kìa, mọi người trật tự đi. Hình như có chuyện gì đang xảy ra ở
dưới đó_Kiệt nói và chỉ xuống sân
Trong lúc đó, ở dưới sân..........
-Còn mày, đây là hình phạt cho kẻ cầm đầu_Ngọc nói và thưởng cho
thằng đầu sỏ một liên hoàn cước. Nếu như nói như vậy thì có lẽ mọi
người sẽ k hình dung ra nó lợi hại tới mức nào nên mình sẽ miêu tả
kĩ chỗ này cho các bạn. Ngọc dùng sức bật của đôi chân bật lên cao
và nhân lúc thằng đó k để ý thì hạ mình xuống 2 bả vai của thằng đó
và đạp liên hồi. Có thể nói, thằng đó nếu như sau này k chết hay
bại liệt thì cũng để lại di chứng về sau. Vì quá đau, thằng đó ngã
xuống đất và ngất lịm
Trước khi ngất, thằng đó cố gắng thốt ra 1 câu
-Rốt cuộc mày là ai?_Thằng đó hỏi
-Tao ư? Snow_Ngọc nói giọng lạnh băng
-Snow?_Bọn đàn em còn sãt lại hét lên và chạy mất dép, bọn bị nó
đánh ngất đang dần tỉnh dậy khi nghe thấy cái tên Snow thì sợ quá
mà ngất đi luông. Linh và Trúc tuy k phải là loại giang hồ gì nhưng
cũng biết Snow k phải loại đơn giản. Tụi nó định chạy nhưng đã k
còn kịp nữa rồi. Snow đã ở trước mặt tụi nó. Ngọc tặng cho mỗi đứa
1 cái bạt tai và nói
-Tao cảnh cáo tụi mày, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối
cùng. Tao cấm mày đụng tới Trinh, Phuơng,, Leon hay bất kì ai . Nếu
k, mày sẽ k còn được sống yên đâu. Rõ chưa? Bây giờ thì cút đi_Ngọc
nói
Linh và TRúc sợ xanh mặt, chạy mất dép. Lúc này Phương, Trinh,
Kiệt, Phong, Vũ, Leon, anh Shin và chị Sa mới bước ra
-Ngọc ơi, cậu k sao chứ?_Trinh lo lắng hỏi
-Mình thì làm sao được chứ_Ngọc nói và cười nhẹ
-Trời ơi, sao cậu để máu dính đầy người thế? Máu của ai? Cậu hay
bọn Nó?_Phuơng hỏi và xoay Ngọc như chong chóng
-Mình đâu sao, máu của tụi nhaix ranh này k à_Ngọc vừa nói vừa lau
vết máu dính trên mặt
-Ngọc ơi, cậu lợi hại thật, ngưỡng mộ cậu quá_Vũ nói, mắt long
lanh
-Đúng đó, nhất là cú liên hoàn cước vừa rồi, lâu rồi chị mới được
xem_chị Sa nói giọng mơ màng
Bổng, có 1 chiếc áo khoác ngoài được ném về phía nó. Trên đó còn
thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng
-Con gái ai lại mặc đồ trắng rồi để máu me dính đầy người như thế
bao giờ. Mặc vào đi_Kiệt nãy giờ im lặng cuối cùng cũng cất tiếng
nói. Thì ra chủ nhân chiếc áo đó là Kiệt
Kiệt sau khi đưa cho Ngọc chiếc áo thì lặng lẽ bước ra xe. Mọi
người k ai hiểu hôm nay Kiệt làm sao nhưng cũng bước ra xe đí về,
để lại 1 bãi chiến trường hỗn loạn
Sau khi dẹp dọn xong bọn tay sai của con Linh và con Trúc, tụi nó
bước ra xe để về bang Thiên Long. Mọi người đều cười nói vui vẻ,
trầm trồ trước tài năng của Ngọc, riêng chỉ có Kiệt là im lặng suốt
quãng đường đi khiến cho k khí trên xe Ngọc và Kiệt vô cùng ngột
ngạt. Nhiều lần Ngọc cố gắng mở miệng để xua tan đi cái bầu k khí
này nhưng lời nói vừa đi tới cổ họng thì như bị nghẹn lại, biết bao
nhiêu quyết tâm cứ như là tan vào k khí. Nó đành chịu sự im lặng đó
mặc dù nó chẳng hề muốn 1 chút nào . Trên đường nó cứ cố trói mình
trong cái suy nghĩ vu vơ của riêng mình
" Mình làm sao vậy nhỉ? Tại sao trước giờ mình luôn luôn im lặng
với người khác nhưng sao khi thấy cậu ấy im lặng như vậy mình lại k
muốn 1 chút nào. Cậu ấy sao vậy? Sao cứ im lặng mãi như thế? Mình
có làm gì khiÕn cho cậu ấy giận đâu? Thật là khó hiểu"_Ngọc ngồi
suy nghĩ với hàng tá suy nghĩ trong đầu
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng ngay trước cửa bang Thiên Long, mọi
người lái xe thẳng về nhà, riêng nó thì phải vào trong để thay bộ
đồ khác và ngồi lại chơi với anh Shin và chị Sa 1 lát rồi về. Riêng
Kiệt thì đi đâu k ai biết, chỉ biết cậu ta đi bộ vì xe vẫn còn đỗ ở
trước cổng. Nhìn đồng hồ đã gần 18h 30' nên nó đành phải đi bộ
về
Trên đường đi, Ngọc thả hồn mình theo mây gió, từng cơn gió nhẹ mát
rượi luồn vào khe tóc khiến nó như lim dim chìm vào giấc ngủ. Bất
giác nó cảm thấy hơi lạnh, cô đơn và trống trãi, đưa bàn tay xoa
nhẹ lên 2 cánh tay để ấm hơn nó chợt cảm thấy hơi rát rát nơi cánh
tay trái. Nhìn lại thì thấy có 1 vết thương tuy k sâu nhưng cũng
khá dài. Nhìn về những tiệm thuốc ở ven đường, nó thấy tất cả đều
đã đóng cửa. Tự hỏi k biết hôm nay là ngày gì mà xui xẻo như vậy,
nó đành bước đi tiếp. Nó hi vọng hiệu thuốc của bà Ba gần nhà vẫn
còn mở cửa
Bỗng, có bàn tay của ai đó lôi nó đi thật nhanh về phía ghề đá vắng
người ở gần đó. Sau khi định thần lại, nó mới nhìn lên xem người đó
là ai và ngạc nhiên tột cùng khi thấy người con trai đó là
Kiệt
-Sao mà đi nhanh vậy? Chờ mình về k được sao?_Kiệt vừa nói vừa băng
bó vết thưong trên cánh tay của Ngọc
-Cậu bỏ đi nãy giờ là để mua những thứ đó sao? Cậu biết tôi bị
thuơng à?_Ngọc hỏi và chỉ vào đống bông băng trước mệt
-Tất nhiên rồi, mình k vô tình với vết thuơng như chủ nhân của nó
đâu_Kiệt nói rồi cười nhẹ
-Phù, may quá_Ngọc thơi phù nhẹ nhõm
-Cậu sao vậy?_Kiệt hỏi
-Cuối cùng cậu cũng cười, lúc nãy cậu cứ im lặng làm tôi tưởng cậu
giận tôi_Ngọc nói
-Mình k giận cậu, chỉ cảm thấy lo lắng thôi_Kiệt vừa nói vừa sát
trùng vết thương cho Ngọc
-Lo lắng ư? Nhưng mình k sao mà_Ngọc nói
-K sao mà thế này hả? Nếu cậu bị nặng hơn thế này nữa thì sao?_Kiệt
nhăn mặt đáp
-K sao đâu. Mình quen rồi, cũng chả thấy đau nữa_NGọc nói
-K đau ư? Rõ ràng lúc sát trùng vết thuơng cho cậu mình thấy cậu
rất đau nhưng chỉ chịu đựng 1 mình. Tại sao cậu cứ phải cố gắng tỏ
ra cứng cỏi và mạnh mẽ trước người khác để rồi khi quay đi thì lại
ngồi khóc 1 mình. Sao cậu k giống như Trinh và Phương, tỏ ra yếu
đuối và sống thật vui vẻ để người ta che chở. Tại sao cậu k thử
sống thật với bản thân mình xem, vui thì cười, buồn thì khóc, có gì
k vui thì cứ nói ra. Sao cậu cứ phải che dấu chúng, cậu k cảm thấy
mệt mỏi sao?_Kiệt nói rất chân thành, từ 1 chuyện nhỏ nhặt mà cuối
cùng nó lại thành ra như vậy đây
-Nhưng liệu có ai chịu nghe tôi nói, nghe tôi chia sẻ những gì tôi
nghĩ k hay họ sẽ bỏ đi khi tôi còn chưa kịp mở miệng_Ngọc nói giọng
rất buồn chất chứa sự cô đơn
-Có chứ, chẳng phải có mình sao? Chẳng phải nãy giờ mình đã nghe
cậu nói sao? Cậu cho mình làm người chia sẽ chúng với cậu nhé_Kiệt
nói
-Um_Nó khẽ gật đầu
Nếu như đối với những người đã từng yêu hay có trái tim nhạy cảm
thì câu nói của Kiệt có thể xem như 1 lời tỏ tình kín đáo nhưng vớ
Ngọc_kẻ chưa từng biết yêu và Kiệt_kẻ chưa yêu ai thật lòng thì có
lẽ lời nói đó cũng chỉ đuowcj coi như 1 lời đề nghị làm bạn thân
bình thường
-Nhưng mà tại sao cậu lại tốt với tôi như thế?_Ngọc quay sang
hỏi
-À...à thì..._Kiệt ấp úng vì chính cậu cũng chẳng biết là vì
sao
" Chết rồi, giờ nói sao đây? Chẳng lẽ lại nói là mình cos cảm giác
kì lạ khi ở bên cậu và muốn ở cạnh cậu nhiều hơn. K được, như vậy
thì kì quá"_Kiệt suy nghĩ
-Tại sao?_Ngọc lại hỏi dồn
-À, bởi vì....cậu giống em gái mình_1 ý nghĩ xoẹt qua đầu
Kiệt
-Vậy sao? Cũng hay đấy nhỉ?_Ngọc nói và nhẹ cười
-Hì hì, chắc vậy_Kiệt cười trừ
-Vậy thì đi thôi. Mình khao cậu, coi như là cảm ơn cậu, ông anh
trai_Ngọc cười rồi đứng dậy
Kiệt chỉ biết nhăn mặt cười trừ nhìn theo bóng Ngọc, tuy k biết cảm
xúc trong người là gì nhưng Kiệt có thể chắc chắn rằng đó k phải là
tình anh em vì dù sao Kiệt cũng có 2 đứa em mà( Trinh và Ngọc đó mí
bạn)
Tại quán phở ven đường, sau khi cô phục vụ đem ra 2 tô phở bò, nó
thì cứ hì hục ăn còn Kiệt thì ngồi im như phỗng
-Nè, sao k ăn đi?_Ngọc hỏi
-Ăn? Cái này á?_Kiệt hỏi ngược lại
-Chứ chẳng lẽ ăn tôi?_Hỏi gì kì vậy?_Ngọc nhăn mặt
-Nhưng mình chưa ăn cái này bao giờ. K biết có ăn được k?_Kiệt nhìn
lại tô phở đang tỏa khói nghi ngút
-Chưa ăn thì bây giờ ăn. Ăn đí, ở đây nấu ngon lắm_Ngọc nói như mời
mọc
-Thôi được_Kiệt đành chào thua và ăn thử 1 miếng
-Sao? Thế nào?_Ngọc hỏi
-NGon_Kiệt trả lời trong vô thức
-Vậy ăn nhiều vào_Ngọc nói và sao đó thì 2 đứa cắm đầu ăn nhưng bị
ai bỏ đói suốt 3 năm rồi
Sau khi xử lí xong ....4 tô phở, 2 đứa nó đi dạo ngoài đường
-No thật, mà sao lúc nảy bà chủ quán nhìn cậu có vẻ ngạc nhiên
vậy?_Kiệt hỏi
-À, chắc bác ấy ngạc nhiên vì tại sao hôm nay mình lại đi cùng 1
đứa con trai hay tại sao hôm nay mình lại ăn tới 2 tô mì, nói chung
là đại loại như thế, chẳng có gì quan trọng đâu_Ngọc nói
-Vậy cậu là khách quen ở đó à?_Kiệt hỏi
-Um, cũng k thường lắm, chỉ khoảng 1 tuần 1 lần mình tới đó
thôi_Ngọc nói
-Như vậy mà cậu còn bảo k thường xuyên sao?_Kiệt hỏi
-Tại mình có bao giờ nấu cơm ở nhà đâu_Ngọc cười nhẹ
-Cái gì? K bao giờ nấu cơm ở nhà á? Cậu k quan tâm gì tới sức khỏe
của mình sao?_Kiệt nhăm mặt hỏi
-Mình rất khỏe mà, bệnh tật gì đâu. Đi ăm kem đí, mình còn đói_Ngọc
nói rồi chạy về phía xe bán kem ven đường
Một lúc sau Ngọc quay ra với 2 cây kem đủ màu trên tay
-Nè, ăn đi_Ngọc đưa Kiệt 1 cây, cây kia thì cầm mà nhấm nháp
-Cậu k thấy no sao? Lúc nãy cậu ăn tới 2 tô phở cơ mà_Kiệt nhăn nhó
nhìn NGocj
-Như thế thì nhằm nhò gì, mình tuy vụng về trong việc bếp núc nhưng
trong việc thưởng thức món ăn thì mình đây được gọi là trùm đấy. Vì
hôm nay vui nên mình chỉ ăn có 2 tô còn bình thường 3 tô với mình
vẫn là ít_Ngọc vỗ ngực tự hào
-Cậu nói thật đó hả?_Kiệt nghe Ngọc nói mà chảy mồ hôi hột
-Chứ cậu tưởng mình đùa sao? Mà hôm nay thấy khỏe ghê, chắc là lâu
rồi mới được thư giản gân cốt nên vậy. Hôm sau kiếm thêm vài thằng
chơi_NGọc nói và vuơn vai
-Nè, tôi cấm cậu đó_Khi nghe Ngọc nói như vậy Kiệt bỗng dưng thay
đổi hẳn
-Cậu sao vậy?_Nghe thấy giọng nói kinh khủng của Kiệt, Ngọc k dám
đùa nữa
-Tôi cấm cậu từ nay k được đánh nhau nữa, cậu nhớ chưa?_Kiệt nói,
thật ra cậu cũng k muốn nặng lời như thế nhưng cứ nghĩ tới cảnh
Ngọc bị thương là cậu ta lại k chịu nổi
-Nhớ....nhớ rồi_NGọc xị mặt như 1 chú cún con
-Được rồi, đi thôi_Nhìn thấy bộ mặt đó của Ngọc, Kiệt lại k nhịn
được cười
-Nhưng mà.........._NGọc nói tiếp
-SAo?_Kiệt dừng lại khi nghe thấy chữ nhưng
-Trong trường hợp bị người khác tấn công mình có được quyền tự vệ
k?_Ngọc hỏi với vẻ rụt rè
-Ummm, được_Kiệt suy nghĩ 1 lát rồi gật đầu nhưng trong suy nghĩ
thì còn có 1 vế ở phía sau mà anh bạn k nói ( nếu như cậu ấy k chịu
nói thì t/g nói dùm vậy, nhưng chỉ với các bạn thôi, còn Ngọc thì
phải giữ bí mật, nếu Kiệt mà biết là coi như t/g k được quyền đi
theo để theo dõi tình tiết của câu chuyện nữa, thứ mà Kiệt nghĩ
trong đầu là vầy nè:" Nhưng nhất định cậu sẽ k phải tự vệ đâu vì
mình sẽ luoon bảo vệ cậu")
Tụi nó vừa đi vừa nói chuyện cho tới khi về tận nhà NGọc, dù muốn
dù k, tụi nó cũng phải về chuẩn bị đề mai còn tới trường
.
.
.
Hôm nay sân trường rộn ràng hơn những ngày trước rất nhiều, nhìn
nét mặt của ai cũng hiện lên 1 sự lo lắng khó tả, nhưng xen lẫn đâu
đó cũng có cả sự vui mừng và háo hức, dường như họ đang mong ngóng
1 thứ gì đó. Nó bước qua mặt mọi người mà k quan tâm hay liếc nhìn
ai tới 1 lần nhưng cũng k vì thế mà nói nó k tò mò vì những gì đang
xảy ra. Bằng chứng là nó đang đắm mình trong cái suy nghĩ vẩn vơ :"
Quái, cái trường này sao hôm nay lại huyên náo như vậy nhỉ? Bình
thường tuy ồn ào nhưng cũng tới mức này đâu. Nhìn cái cảnh này sao
giống với cái hôm con Linh đí học lại thế nhỉ? Phiền phức
thật"
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Bỗng, có 1 chiếc xe đậu ngay trước cửa ra vào của trường học, bước
xuống xe là 1 người con gái xinh đẹp, trên người toát lên vẻ quyến
rũ, yêu kiều nhưng đó chỉ là cảm nhận của những ai mới gặp cô nàng
lần đầu tiên và chưa từng nghe cô ta nói chuyện hay giao tiếp với
mọi người vì trái tim của cô ta đã nhuốm màu đen tối bởi những âm
mưu thâm độc. CẢ cái trường này ai ai cũng biết cô ta tuy đẹp nhưng
học hành thì..be bét, chỉ được cái kiêu căng, hạch sách, ra lệnh
cho mọi người. Vừa rồi những khuôn mặt lo lắng là so biết rằng mình
sẽ k được sống yên khi cô ta về nước, vui mừng vì từ nay chị 2 của
mình đã trở về, chúng sẽ lại như hổ thêm cánh( K biết là hổ hay là
quỷ nữa), mà trong đó có 2 đứa là Trúc và Linh, háo hức là vì sẽ
được ngắm nhung nhan xinh đẹp của cô nàng. Tuy nói là xinh, là đẹp
thế thôi nhưng nếu dêm so với các ss nhà ta thì khác xa 1 trời 1
vực mà nều như nói cụ thể hơn thì các ss nhà ta là trời còn người
con gái này chỉ có thể là vực thẳm. Nhân tiện đây mình cũng xin
giới thiệu lí lịch của cô nàng luốn, cố ta tên là Ngô Thanh Trà
(nghe tên có vẻ hiền ha nhưng thật ra thì chẳng phải vậy, đáng
ghét), là chị gái của TRúc tức em họ của Linh, lớn hơn tụi nó 1
tuổi, năm nay đáng lẽ học lớp 11 nhưng vì k đủ điểm nên phải học
lại lớp 10. Thích Vũ nhưng bị từ chối, cũng đúng thôi, làm bạn gái
của Vũ k cần có IQ cao nhưng ít ra cũng phải có chút chút gì đó gọi
là tàm tạm, còn chị này nói thật thì chỉ toàn xơi trứng ngỗng
Bươcs vào lớp với 1 đống thắc mắc, Ngọc kéo ghế và ngồi vào bàn.
Lúc này, Kiệt, Phong, Vũ, Phuơng,Trinh đã tới từ lâu
-Cậu hôm nay đến trễ hơn mọi ngày thì phải_Trinh cười nhìn
Ngọc
-À, chắc tại lúc nãy dưới sân đông quá nên mình lên trễ_Ngọc
nói
-Cậu thấy con nhỏ đó thế nào? Siêu rắc rối phải k?_Vũ ngán ngẩm khi
nhắc tới Trà
-Hahahha, cả đời Vũ thiếu gia k ngán 1 mĩ nhân nào thế mà hôm nay
lại sợ 1 đứa con gái sao?_Phong cười
-Cô ta đâu phải mĩ nhân gì đâu, học hành thì dốt nát, chỉ được cái
ăn no đi thẩm mĩ viện là giỏi. K biết trên người cô ta còn có cái
gì mà chưa qua dao kéo k nữa_Vũ lắc đầu nói
-Cậu cũng quan sát kĩ quá ha_Phuơng cười
-Nhìn là biết ngay. Cô ta hay nghĩ học vài ba tháng, khi đi học thì
chắc chắn phải có cái gì trên cơ thể thay đổi nên biết thôi. K biết
chừng Phi Thanh Vân còn phải nhường cái biệt danh Nữ hoàng Dao kéo
cho cô ta nữa đó_Vũ nói
-Vinh hạnh cho cô ta rồi còn gì_Kiệt cười
-Mà cho mình hỏi, cô ta là ai vậy?_Ngọc hỏi
-À, cô ta là !@%&*&(_Trinh kể về lai lịch của TRà
-Vậy à, nhưng sao mình nhìn cô ta có nét gì đó quen quen nhỉ?_Ngọc
nhăn nhó hỏi
-Thế à, bọn mình chưa thấy mặt cô ta, chỉ nghe nói là đi học lại
thôi. Phẫu thuật thẩm mĩ thì có ai nhận ra cô ta nữa đâu_Phong
nói
-Để mình hỏi tụi trong lớp xem, biết đâu họ có chụp hình lại thì
sao_Kiệt nói rồi chạy mất tăm
5' sau Kiệt chạy lại, trên tay cầm theo 1 chiếc điện thoại màu đen
của ai đó
-Nhìn nè, hình như Ngọc nói đúng đó_Kiệt nói và đưa cho mọi người
xem tấm hình được lưu trong máy
-Ừ, đúng đó, nhưng k tài nào nhớ ra được đã gặp ở đâu_Trinh
nói
-Nhưng biết đâu cô ta phẫu thuật ít nên mọi người thấy quen thì
sao?_Vũ nói
-K đúng, lần này ai cũng nói cô ta hoàn toàn khác trước mà_Phuơng
cãi lại
-Hơn nữa nếu cô ta nhìn giống trước đây thì làm sao Ngọc cũng thấy
qên được? Cậu ấy chỉ mới nhập học được nữa tháng thôi mà_Phong suy
luận
-Um, có lí. Mà nghe nói cô ta cũng chỉ mới về nước được gần 1 tuần
nay thôi_Kiệt nói vì lúc đi mượn điện thoại cậu chàng cũng hóng hớt
được 1 chút mà
-Vậy bây giờ chúng ta cùng liên tưởng xem chúng ta đã cùng đi đâu
trong suốt 1 tuần qua_Ngọc nói
-Ngày hômqua là cùng nhau đi xử con Trúc và con Linh_Vũ nhớ
lại
-Hôm trước nữa thì đi đua xe ở trường đua_Phong nói
-Nhưng trước khi đua xe thì chúng ta đã cùng nhau đi Bar_Phuơng
nói
-Bar? Đúng rồi, chính là Bar_Ngọc hét lên
-Đúng rồi, đây chính là con nhỏ lẳng lơ đã bị cậu tát đúng k?_Kiệt
nói
-Thì ra như vậy, hèn gì thấy quen dẽ sợ_Trinh ngộ ra
-Nhưng nếu như vậy thì thật sự nguy hiểm đó vì dù sao cậu cũng đã
tát nó mà_Phuơng nói
-Nhưng liệu nó có nhận ra Ngọc k?_Vũ nói
-Cũng có thể lắm, vì dù sao lúc đó nó cũng đã thù Ngọc rất nhiều.
Chắc chắn nó sẽ nhớ như in khuôn mặt của nGọc_Kiệt nhăn mặt
-Thôi được rồi. Bây giờ chúng ta chưa thể biết trước được chuyện gì
vì dù sao Trà vẫn chưa nhìn thấy Ngọc. Nhưng mà cậu phải cẩn thận
nha_Phong nói
-Um_Ngọc gật đầu
Rồi tụi nó bước vào giờ học
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
2 tiết học trôi qua, cuối cùng chiếc đồng hồ cũng điểm tới giờ ra
chơi, tụi nhó cùng nhau bước xuống căn-tin. Và cũng như thường lệ
cặp đôi siêu quậy của trường vẫn cãi nhau nãy lửa, Trinh và Phong
thì vẫn phải đóng vai sứ giả hòa bình, Kiệt mọi hôm thì lặng lẽ đi,
k quên nở nụ cười sát gái của mình nhưng từ 2 tuần nay thì cứ tìm
cách chọc phá Ngọc để rồi khi nhìn thấy khuôn mặt cáu kỉnh của Ngọc
thì nở 1 nụ cười thật tuơi, nụ cười thật sự chứ k phải sát gái
thường ngày
Khi xuống tới căn-tin, tụi nó chän cho mình 1 bàn ở góc khuất để dễ
nói chuyện và chọc phá nhau vì nếu ngồi ở chỗ dễ thấy thì hay bị
mọi người soi mói và như vậy thì sẽ k thể chơi tự nhiên được
Bỗng từ đâu có 1 con nhỏ nhảy ra ôm chầm lấy Vũ, nói những lời nhớ
nhung ngọt ngào đến là sến. Nếu k nhìn qua hình của con nhỏ sáng
nay thì có lẽ k chỉ Vũ mà Tất cả mọi người ngồi đây đều k thể biết
cô ta là ai. Nhưng tiếc thay, cái hình ảnh giải phẫu của con nhỏ đó
đã được quảng bá cực kì rộng rãi.Và cái kết quả mà nó k hề mong
muốn đã xảy ra, nó đã bị Vũ đẩy ra 1 cách cực kì phủ phàng
-Anh, sao anh......._Trà mếu máo
-Xin chị làm ơn chú ý cách xưng hô thưa chị)_Vũ cố tình nhấn mạnh
chữ chị
-Anh, cậu...cậu thật quá đáng, tại sao cậu lại có thể đối xử với
mình như thế chứ? Cậu biết nình nhớ và yêu cậu tới chừng nào k?_Trà
bắt đầu kể lể, nước mắt đã ướt đẫm khóe mi
-Thôi đi, làm ơn cút khỏi đây cho tôi còn ăn uống, nhìn là ăn mất
ngon rồi_Vũ nói rồi quay mặt đi chỗ khác
-Em...em...._Trà nói rồi chạy mất biệt
-Chà, hot boy hay kool boy đây ta?_Ngọc đùa
-Thật là, quá phủ phàng đó bạn thân à_Phong lắc đầu
-Với hạng con gái đó thì thà phũ phàng còn hơn_Vũ nói rồi uống li
nước trên bàn
-Thôi, con nhỏ đó cũng đi rồi, chúng ta ăn thôi_Trinh nói rồi cắm
cúi ăn
Và tụi nó cắm cúi ăn mà k hề hay biết rằng ở 1 nơi nào đó đang có 1
mối nguy hiểm rình rập
Tại 1 nơi nào đó..............
-Huhuhu, tại sao...tại sao..._Trà khóc lóc
-Chị à, bình tĩnh đi_Trúc ngán ngẩm nhìn chị mình
-Đúng đó, em bình tĩnh lại đi. Ở đây k có ai đâu, k cần phải giả vờ
chung tình như thế_Linh nói
-Sao nãy giờ chị k nói, làm em khóc sưng cả mắt, thật là....._Trà
trách móc, vẻ mặt thảm thiết lúc nãy k còn
-Nãy giờ chị khóc bù lu bù loa lên, có cho ai kịp nói câu nào đâu.
Ai chả biết chị tới với Vũ chỉ vì cậu ta đẹp trai và nhà giàu_TRúc
nói
-Thế 2 người k vậy à? Có chung tình gì với người ta cho cam, mục
đích chẳng phải cũng chỉ là cái túi tiền k đáy của các hoàng tử
sao?_Trà trề môi đáp
-Thế đấy, vậy mà mồi chài mãi chẳng có con cá nào cắn câu_Linh
nói
-Mà sao hôm nay lại có con nhỏ nào lạ hoắc vậy?_Trà hỏi
-À, con đó tên là Ngọc, nó hình như được Kiệt để ý hay sao đó. Thật
tức mà_Trúc nói giọng cực kì cay cú
-Sao nhìn nó quen thế nhỉ? Để xem....._Trà suy nghĩ_A, con nhỏ
trong quán Bar_Trà reo lên
-Hả? Nó là mấy đứa con gái trong quán Bar sao?_Trúc ngạc
nhiên
-K phải, mà vậy nè !!%$^**)(_TRà bắt đầu kể lại những chuyện trong
quán Bar
-Cũng là cái tật mê trai đẹp cơ_Linh nhăn nhó đáp
-Làm sao mà em biết nó là gái giả trai được, nhìn manly và handsome
thế cơ mà_Trà nhăn nhó
-Thật chứ? Đẹp lắm sao?_TRúc mắt chớp chớp
-Con kia, mê trai vừa thôi. Mà nè, con nhỏ Snow hôm qua sao nhìn
quen quen vậy ta?_Linh nói
-Đúng đó chị. Nhìn nó lạnh giống như cái con NGọc vậy đó_TRúc nhăn
mặt
-Mà lúc nó cảnh cáo tụi mình sao lại k nhắc gì tới Ngọc nhỉ? Hay
là........._Linh nói
-Con nhỏ đó là NGọc?_TRúc hét
-Chắc chắn là vậy rồi. Nếu thế thì con nhỏ đó có thù với 3 chị em
chúng ta rồi_Trà nói
-Đúng đó, nó dám tát 3 chị em mình, phải trà thù thôi_Linh
nói
-Nhưng nó là Snow đó. Dù gì chúng ta cũng nên cẩn thận_TRúc
nói
-Được rồi. Bây giờ chúng ta tạm áng binh bất động để bọn chúng mất
cảnh giác, và sau đó thì ra tay tóm gọn mẻ cá_Trà cười nham
hiểm
-Trời, con này giỏi. Học hành thì...mà sao mấy cái vụ này thì giỏi
thế k biết_Linh cười
-Chị 2 muôn năm!_Trúc nói
Và 3 con rắn độc cũng cười vang điệu cười man rợ
Thấm thoát 1 tuần nữa lại trôi qua, ngày mai đã là ngày cuối tuần.
Tụi nó quây quần bên nhau tại quán nước My life của của anh
Tuấn_Nơi Ngọc đang làm việc. Đừng ai ngạc nhiên vì tại sao Ngọc k
chịu làm việc nha, vì Ngọc tuy nói là nhân viên nhưng thật ra cũng
chẳng khác gì em gái của anh Tuấn, bình thường chẳng phải làm gì,
nhiệm vụ chính của nó là chơi đàn cho CLB ngày thứ tư và phục vụ
khi nào quán đông khách, hôm nay lại khá vắng khách vì giờ k phải
giờ tan tầm, mặt trời cũng chưa xuống núi
-Nè, mai đi chơi k? Cuối tuần rồi mà_Trinh hỏi khi mọi người đang
nhấm nháp li cà-phê
-Cũng hay đó, bây giờ đang hè, bài vở đang ít, đi chơi nhiều nhiều
vào, vô năm k biết có đi được hay k_Phương nói
-Vậy đi đâu đây? Nhà Ngọc ta tới rồi, công viên nước cũng đi luôn_
Kiệt nói
-Vậy đi biển có được k?_NGọc hỏi
-Được đó. Mùa hè thì phải nói tới biển chứ ha_Vũ tán thành
-Vậy chúng ta tổ chức ăn uống và vui chơi ở đó tới chiều luôn
ha?_Phong hỏi mọi người
-Như vậy cũng được đó. Nhưng nếu như vậy thì hôm nay đành phiền các
cậu làm tài xé k công rồi_Trinh cười
-Là sao?_Vũ nhăn mặt hỏi
-Thì tất nhiên là nhờ mấy ông chở đi mua sắm rồi_Phuơng nói
-Sao k tự đi mà lôi tụi này theo?_Kiệt hỏi
-Được, nhng tụi này k thích_Phuơng chống nạnh, ra dáng chị 2
-Đành vậy chứ biết làm sao. Mà 2 cậu cho Bảo theo nữa nha. Lâu rồi
k gặp thằng bé_Phong nói và hỏi Trinh, Kiệt
-Cũng được, để thằng bé ở nhà suốt cũng k hay_Trinh nói
-Ủa, Bảo là ai vậy?_NGọc hỏi
-À, Bảo là con của cô mình, vì ba mẹ nó phải đi công tác ở nước
ngoài nên đem nó gởi cho nhà mình_Kiệt giải thích
-Vậy sao? Chắc dễ thương lắm_Ngọc nói và cười nhẹ
-Vậy bây giờ chúng ta đi liền đi_Phuơng nói rồi đứng lên
-Các cậu ra trước đi. Mình vào báo cho anh Tuấn biết, nếu k anh ấy
lại cáu lên rồi trừ luơng mình mất_Ngọc đùa rồi chạy vào phòng quản
lí
-Nhanh lên nha_Vũ vọng theo và đi ra cửa( Đơn nhiên là đã tính tiền
rồi cha
Tại Siêu thị Trung tâm thành phố............
-Nè, mua cái này k?_Ngọc nói và chỉ vào 1 bị rau xanh
-No, mình k thích ẩnu đó. Mua rau này đi_Trinh lắc đầu và chỉ loại
rau khác
-Cái này thì sao? Nhìn nó cũng ngon mà_Phuơng chỉ tay về phía túi
rau mình đang cầm trên tay
-um, cái đó cũng được. Rau xà-lách tốt cho sức khỏe mà_Ngọc gật
đầu
-Nè, mấy người còn lựa tới khi nào nữa vậy?_Vũ nói vẻ mệt nhọc vì
nãy giờ phải đẩy xe hàng
-Còn lâu lắm, ráng chờ 1 tí đi_Trinh nói
-Nè em gái, em k thương nó thì cũng phải thương anh chứ?_Kiệt nói
như sắp khóc
-Đâu có, em thương tất cả mọi người mà_Trinh quay lại làm mặt cún
con
-Các cậu có muốn có 1 bữa ăn ngon k? Hay là muốn nhịn đói?_Ngọc
nói
-Đành phải chịu khổ để có được 1 bữa đi chơi vui vẻ thôi_Phong nhún
vai
Thế là công việc mua sắm cao cả của các nàng lại tiếp tục. 1 tiếng
sau.................
-Phù, cuối cùng cũng xong_Kiệt thở phào
-Chưa xong đâu, còn phải vác chúng về nữa_Vũ cãi lại
-Ráng thêm 1 chút đi, sắp ra nhà xe rồi còn gì_Phong nói
-Các cậu đem mấy túi đồ đó cho Vũ đi_Trinh nói
-Hả? Sao lại đưa cho mình?_Vũ ngạc nhiên
-Cậu đem về nhà mình dùm nhé. Bọn mình phải tới chỗ này 1
lát_Phuơng năn nỉ
-Các cậu đi đâu?_Phong hỏi
-Các cậu k bết thì hơn_Ngọc nói
-Nhưng cũng phải nói là đi đâu cho bọn mình khỏi lo chứ?_Kiệt
nói
-Bọn mình đi mua sắm ở cửa hàng bên kia đường kìa_NGọc nói và chỉ
sang bên kia đường
-Vậy sao k cho bọn này đi cùng_Kiệt hỏi ngây thơ
-Cái ông kia, con gái đi mua sắm. Ông là nam nhi, đi theo làm gì?
Hay là ông...._Phuơng nói
-Nè, k có. Tui k phải loại đó nha_Kiệt chối lia lại
-Vậy anh 2 và mọi người về trước nha. Lát bọn mình đi taxi về cũng
được_Trinh cười rồi đuôi 3 chàng hoàng tử đi
Thế là 3 nàng nắm tay nhau đi thăm cửa hàng đối diện để lại 3 chàng
bơ vơ. Kiệt và Phong thì khỏe rồi, leo lên xe phóng cá vèo. Chỉ tội
cho Vũ, phải xách 1 đống đồ. Thật là tội nghiệp
Tại cửa hàng quần áo bên kia đường..............
-Nè, mua cái nào dễ nhìn 1 chút nha_NGọc nói
-Mình sẽ lựa cho cậu 1 bộ bikini thật là sexy để anh nào nhìn cũng
phải đắm đuối_Phuơng chọc
-Cái đó mình k cần đâu, nhường lại cho TRinh đi_Ngọc cười rồi nhìn
Trinh
-Cái gì? Mình mà cần tới mấy bộ đồ đó sao?_Trinh giãy nãy lên
-Chư còn gì nữa? Cậu phải gây được ấn tượng mạnh với Phong để tình
yêu 2 người thêm tiến triển chứ_Phuơng nói
-Gì? Mình với Phong có gì đâu_Trinh đỏ mặt
-Thôi đi cô nuơng, ai chẳng biết 2 người mết nhau mà k dám nói chứ.
Mình còn nhiều lần thấy 2 người nhìn trộm nhau nữa kia mà_NGọc nói
vẻ cực kì hiểu biết
-Vậy cậu với anh 2 mình thì sao?_Trinh hỏi ngược lại
-Mình với Kiệt thì có gì đâu. Chỉ là bạn thôi mà_NGọc lúng túng lạ
thêng khi nghe người ta nói về chuyện của mình
-Chỉ là bạn thôi mà_Trinh và Phương nhắc lại lời nói của Ngọc như
để chọc quê
-Thôi, k giỡn nữa.Sang bên kia xem thử đi_Ngọc lảng sang chuyện
khác và kéo mọi người đi. Còn 2 nàng nhà ta thì cứ cười khúc
khích
Sau khi chọn cho mình những bộ đồ ưng ý dưới sự góp ý của nhà thiết
kế trẻ( là Ngọc đó ạ) và các chị bán hàng, tụi nó bước ra khỏi cửa
hàng. Trinh và Phuơng bắt taxi về nhà, Ngọc thì k chịu đi theo với
lí do hết sức dễ thương_ muốn đi bộ để hít thở khí trời
Nó 1 mình lặng lẽ bước đi trên con phố đông người. Chợt nó cảm thấy
chạnh lòng, có lẽ từ lâu lắm rồi, nó k còn để ý xem xung quanh ra
sao và thay đổi thế nào. Từ rất lâu rồi, nó đã k còn quan tâm ai
hay bất cứ thứ gì, nó sống trong cái vỏ bọc lạnh lùng và xa cách,
hàng ngày cũng chỉ biết học, học và học, nếu k thì cũng chỉ đi làm
thêm và về nhà. Nói thì k ai tin chứ 4 năm về trước nó là 1 con
nhóc cực kì tò mò, hay soi mói và tìm hiểu xung quanh. Nhưng từ
ngày mẹ nó mất, nó như người khác, hoàn toàn thay đổi. Nó thờ ơ với
thế giới xung quanh, thứ duy nhất mà nó quan tâm chính là Kappi_chú
chó mà nó nuôi. May mắn cho nó là vẫn được ông trời thương nên mới
gặp được nhóm của Kiệt, lúc đó nó mới có thể lấy lại được nụ cười
đã mất 4 năm qua. Mà nhắc tới Kiệt nó lại thấy lạ lùng. Mỗi lần
nghĩ tới Kiệt là cái cảm giác lạ lùng trong người nó lại bộc phát,
thứ cảm giác mà cho dù đã cố kiềm chế nhưng nó vẫn k thể dừng lại.
Dường như khi ở cạnh Kiệt là lúc mà người ta thấy nó rạng ngời và
tỏa sáng nhất. Nếu đem ra để so sánh, ví von thì có thể nói nó như
1 bông hoa bị lớp tuyết dày bao phủ còn Kiệt là ánh nắng mặt trời
ấm áp sưởi ấm cho bông hoa nhỏ.
Nó cứ miên man suy nghĩ cho tới khí về tới nhà. Nó thầm nhủ với
lòng mình rằng k nên suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt. Chuyện gì đến
ắt sẽ đến, cứ để thời gian làm sáng tỏ mọi điều. Nó leo lên giường
và nhắm mắt ngủ, kết thúc 1 ngày dài mệt mỏi
zzzzz.................
Sáng hôm sau,nó dậy sớm, hoàn thành công việc giao thường ngày. Đi
trên chiếc xe đạp nhỏ, nó ngắm nhìn mọi vật xung quanh. Công việc
này nó đã làm được hơn 2 năm nay, còn đường này nó cũng đi tới mức
dấu bánh xe in hằn trên đường nhưng chưa bao giờ nó liếc mắt nhìn
xung quanh. Chỉ biết tới công việc là công việc, giờ nhìn quang
cảnh xung quanh nó thật sự choáng ngợp. Chỉ có thể nói là rất đẹp.
Nó đẹp k phải vì nơi đây toàn những căn biệt thự, cũng k phải vì
nơi đây là nơi dành cho người giàu mà nó đẹp bởi nơi này có rất
nhiều cây xanh, chim chít đua nhau hót chào, muôn hoa như khoe sắc.
Tất cả tạo cho nơi đây 1 khung cảnh như khu rừng thần tiên. Có lẽ
nơi đây hoàn toàn tách biệt với sự vồn vã, xa hoa nơi phố phường
đông đúc. Dừng xe vào bên lề 1 ngồi nhà, nó ôm chồng báo trên tay
và đi tới từng cách cổng, chọn 1 chỗ vừa dễ nhìn và sạch sẽ. nó đặt
tờ báo xuống và bước đi.
Chợt có 1 bóng đen từ đâu đi tới, đứng phía sau nó và bịt mắt nó
lại.
" Ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ là bọn lưu manh? K, k phải, cảm giác này
quen lắm, rất ấm áp và an toàn. Chẳng lẽ là......."_Ngọc suy nghĩ
rồi nói_ Kiệt, là cậu phải k?
-Bingo, cậu giỏi thật đó. Sao biết mình hay dữ vậy?_Kiệt vừa nói
vừa cười
-Vì....._Ngọc suy nghĩ đôi chút vì k biết phải trả lời thế nào_Vì
chỉ có cậu mới dám giỡn kiểu đó với mình thôi_NGọc nói
-Hi hi hi hi_Kiệt cười vui vẻ
-Mà sao cậu lại ở đây?_Ngọc hỏi
-Đây là khu mình ở mà, hôm nay cuối tuần nên mình dậy sớm tập thể
dục_Kiệt cười
-Vậy à. Mình cũng có 1 người bạn ở đây_Ngọc nói và nhìn xung
quanh
-Thật sao?Ở đây á?_Kiệt ngạc nhiên
-Um, 1 người bạn nhỏ vô cùng dễ thương_Ngọc nói và mỉm cười cực kì
hiền dịu
-Vậy à? Có vẻ hay nhỉ? Mà cậu lại đi giao báo à?_Kiệt hỏi khi nhìn
thấy chồng báo trên tay Ngọc
-Lại? Có nghĩa là cậu đã thấy tôi đi giao báo rồi sao?_Ngọc
hỏi
-Um, ngày đầu tiên cậu đi học, sáng hôm đó mình đã thấy cậu_Kiệt kể
lại
-Vậy à? Xem ra mình và cậu có duyên quá nhỉ. Mà bây giờ cũng khá
muộn rồi. Cậu về và chuẩn bị đi. Mình cũng về đây_Ngọc nhìn đồng hồ
và nói
-Um, vậy pp cậu nha. Lát nữa mình sẽ qua đón cậu_Kiệt nói và chạy
theo hướng ngược lại
-pp_Ngọc vẫy tay chào Kiệt rồi dất xe ra về
8:00 A.M
-Píp..píp_Tiếng còi xe kêu inh ỏi
- Các cậu tới rồi à?_Ngọc mỉm cười rồi bước ra, tay thì đóng
cổng
-Chị Ngọc!_Tiếng một đứa con nít vang lên đầy vui mừng
mọi người quay về nơi phát ra tiếng nói, là xe của Kiệt
-Ơ Bảo. Là nhóc sao?_Ngọc vui mừng chạy về phía xe Kiệt
-Chị Ngọc, em nhớ chị quá. Sao lâu rồi chị k tới chơi với em?_Bảo
ôm Ngọc nũng nịu
-Chị xin lỗi. Tại dạo này chị bận quá_Ngọc nói đầy yêu thương và
xoa đầu Bảo
-Nè, 2 người biết nhau hả?_Kiệt ngạc nhiên hỏi
-K phải quen mà là rất thân đó anh à_Bảo vui vẻ trả lời
-Nè nhóc, sao em biết chị Ngọc vậy?_Phuơng hỏi
-Hồi em mới về nhà anh Kiệt, k có ai chơi cùng vì hôm đó anh Kiệt
và chị Trinh đều đi vắng nên en buồn quá, lẻn ra ngoài chơi. Do k
biết đường nên em bị lạc, trời lúc đó cũng tối rồi nên em k biết
phải làm sao, chỉ đưngs khóc ở góc đường. May mà chị Ngọc đi ngang
qua, mua đồ cho em ăn còn đưa em về tận nhà nữa_Bảo kể
-Vậy ra cậu là cô gái ân nhân hôm đó rồi_Trinh nói
-K có đâu, mình chỉ giúp thăngf bé thôi mà. Ai mình cũng làm vậy
thồi_Ngọc cười rồi mở cửa xe sau
-K được! Em muốn chị ngồi đằng trước với em cơ_Bảo làm nũng
-Nhưng đằng trước chỉ có 2 ghế thôi_Ngọc giải thích
-Vậy chỉ ngồi với em đi. Đi mà chị_Bảo mè nheo
-Được rồi, được rồi_Ngọc cười và mở cửa ghế trước bước vào và cho
bảo ngồi trên đùi mình
-Ổn định chưa? Ta đi nhé! _Kiệt cười và tất cả mọi người cùng lái
xe thẳng tiến về phía biển
Trên đường đi, Bảo cứ dính lấy Ngọc, hễ Kiệt mở miệng nói với Ngọc
câu nào là thằng nhỏ lại nhảy vô trả lời thay. Hệt như nó đang muốn
chia rẽ Ngọc và Kiệt vậy. Kiệt tức lắm nhưng chẳng làm gì được, chỉ
biết lườm xéo thằng nhỏ, thằng nhỏ biết nhưng chỉ làm lơ khiến anh
chàng tức ói máu. Mang tiếng là anh em họ cho oai thế thôi chứ 2
người này cứ như nước với lửa, toàn cãi cọ và thi đua xem ai hơn
ai. Thằng Bảo còn nhỏ, hiếu thắng đã đành nhưng đằng này Kiệt đã
lớn, 16 rồi chứ có ít ỏi gì, lại còn là hội trưởng hội học sinh mà
lại đi hơn thua với 1 thằng nhóc chỉ mới tầm 6,7 tuôi thì quả là k
bình thường. Nhìn thằng nhóc thân thiết với Ngọc như vậy tự nhiên
trong lòng Kiệt dấy lên 1 cảm xúc khó tả mà nếu như tác giả k lầm
thì đó là....(thôi, tác giả k nói đâu. Để mình trích dẫn suy nghĩ
của Kiệt luôn cho mọi người hiểu)
" Trời ơi là trời, tức quá đi. Bảo, nhóc được lắm, xem ra lần này
anh thua mất rồi. Mà sao nhìn họ thân mật thế nhỉ, mình giống như
bị bỏ rơi vậy. Sao cứ thấy trong người khó chịu vậy ta? Thật
là....Mà sao cái cảm giác này giống cái cảm giác khi ghen tuông mà
mình hay thấy trên mấy bộ phim sướt mứot của Hàn quốc mà con Trinh
hay xem quá dị ta? K phải, tuyệt đối k phải. Phim ảnh chỉ là phim
ảnh mà thôi. K áp dụng vào thực tế được"_Kiệt tự độc thoại rồi gõ
vào đầu mình mấy cái
-Cậu bị làm sao vậy? K khỏe à?_Ngọc hỏi đầy quan tâm khi thấy những
hành động kì lạ vừa rồi của Kiệt
-Ảnh k sao đâu chị. Bị chập dây 1 chút hà_Bảo xen vô trả lời thay
(Thằng nhỏ này giống kì đà cản mũi quá ha bà con)
-Ờ, vậy sao? Nếu vậy thì Bảo tránh xa ra nha, coi chừng bị lây
đó_NGọc nói rồi bẹo má Bảo
Kiệt thì như tức muốn ói máu trước những gì mà 2 con người bên cạnh
mình vừa nói,"ao nó cứ thân mật như vợ chồng vậy nhỉ?"_Đó là những
gì anh chàng nghĩ trong đầu và lại thêm 1 lần nữa cái đầu iu dấu
của anh bị hành hạ (ông này tức cười ghê, ghen với 1 đứa con
nít)
Cuối cùng thì cũng tới biển nếu k cái đầu tội nghiệp sẽ còn khổ dài
dài với chủ nhân của nó. Ngọc, Bảo, Trinh và Phuơng thì chạy ù ra
biển, vừa đi vừa gọi:" Biển ơi, biển ơi" nghe ngây thơ thấy sợ. 3
đứa con gái và 1 thằng nhóc con như làm náo động cả 1 vùng biển khi
cùng nhau nghịch nước, chơi đuaf và cười nói cực kì vui vẻ. Những
thiên thần k chỉ làm mê hoặc những người dân ở đây mà còn làm tim
của các hoàng tử dao động
-Nè, vô thay đồ đi, mặc đồ này kẻo ướt hết bây giờ_Ngọc nói
-Ừ ha. Phải cho người ta thấy công sức nguyên 1 buổi chiều hôm qua
của chị em mình chứ_Phuơng cười
-Phải làm cho mọi người lé mắt luôn_Trinh hùa theo
-Vậy vào phòng thay đồ đằng kia đi. Ở đó khá vắng người mà_NGọc chỉ
tay về khu w.c phía đằng xa
Chợt, tay Ngọc như bị ai đó níu lại. Nhìn ngang tầm mắt k thấy ai
nó tưởng là mà thì nghe thây tiếng nói:
-Ở dưới này nè
-Ủa? Sao vậy Bảo?_Ngọc nhìn xưống thì thấy Bảo đang nắm tay
mình
-Chị cho em theo với được k?_Bảo làm nũng
-Hả?_Ngọc ngạc nhiên và k biết phải trả lời thằng nhóc như thế
nào
-K được. Nam tử hán đại trượng phu ở đây thay quần áo được rồi. Vào
chỗ của chị em phụ nữ làm chi?_Kiệt kéo áo thằng nhóc lại và lôi về
phía mình
-Thả em ra! Thả ra!_Bảo vùng vằng
-Cậu yên tâm đi. Thằng nhỏ này hay vậy lắm_Kiệt bề thốc Bảo trên
vai và quay sang nói với Ngọc
-Um, vậy cậu chịu khó trông nó 1 chút nhé_NGọc nhăn mặt cười và
chạy theo chạy theo Trinh và Phuơng đã đi khá xa và gọi nó ý
ới
Khi Ngọc đã đi rồi, Bảo mới hết quậy phá
-Anh thật quá đáng. Tại sao k cho em đi với chị ấy?_Bảo hỏi
Kiệt
-Vô duyên. Hỏi làm gì? Đi lại đằng kia thay đồ đi_Kiệt nói và bước
về phía phòng thay đồ danh cho nam
-Ủa? Hồi nãy anh nói thay ngoài kia mà?_Bảo ngạc nhiên hỏi
Kiệt
-Thay ngoài đó hả? Để các nàng thấy Nice body của anh sao? Đừng có
mơ_Kiệt lấy ngón tay trỏ lắc lắc ra vẻ k đồng tình
-Vậy anh k phải nam tử hán, đại trượng phu rồi. Nhỉ?_Bảo quay sang
hỏi Phong và Vũ và nhận được cái gật đầu của 2 chàng
-Nhiều chuyện!_Kiệt đỏ mặt quát rồi chạy thẳng tiến
5' sau các chàng trai của chúng ta bước ra với 1 chiếc quần short
ngắn và để ngực trần khoe nice body. Chỉ tội cho Bảo, len lõi giữa
1 hàng hotboy cao ráo, manly làm cho thằng nhóc càng thêm nổi bật.
Nhưng k phải là trung tâm của sự chú ý để ngừoi ta trầm trồ khen
ngợi mà là để người ta so sánh, trêu chọc. Thằng bé với khuôn mặt
cáu kỉnh như sắp khóc, ngồi xuống chơi cát mà nói đúng hơn là nó
đang phá tan đống cát mịn trước mặt.
-Bảo ơi, lại đây với chị nào_Ngọc gọi
-Chị Ngọc!_Thằng nhóc vui mừng chạy về phía phát ra tiếng nói
Các chàng đang nhìn ngắm các cô em ăn mặc sexy, quyến rũ khi nghe
thấy tiếng nói của Ngọc cũng quay lại thật sự là bất ngờ. Các nàng
công chúa ăn mặt k sexy, hở hang như các cô nàng trên bãi tắm nhưng
lại toát ra 1 vẻ cuốn hút lạ thường khiến họ bước tới đâu thì nơi
đó dường như bất động. Ngọc mặc trên mình 1 bộ đồ bơi màu trắng, k
dây cùng 1 chiếc váy ngắn. Trinh mặc 1 bộ màu hồng phấn nhẹ nhàng,
áo lệch vai cùng chiếc quần bó ngắn. Phuơng thì mặc 1 bộ màu vàng
chanh cực nổi bật, áo cột dây phía sau, bên dưới quấn 1 chiếc khăn
nhỏ cùng màu. 3 nàng mặc những bộ đồ đơn giản nhưng cũng đủ để khoe
đôi chân dài vô tận, vồng eo quyến rũ và làn da trắng nõn