Vào cái buổi sáng Tề Khắc Hiên được sinh ra, cha đứa bé rốt cuộc
cũng có mặt.
Sau hơn mười ba tiếng bị cơn đau đẻ dày vò, bác sĩ quyết định cho
La Vũ Tịnh mổ sinh, đứa bé rút cuộc cũng an toàn ra đời. Nhìn thấy
đứa con mà mình sinh ra, cô chỉ biêt khóc, khóc vì vui sướng.
Tề Kiếm Vân lại giống như không nhìn thấy nước mắt của cô, chỉ lo
nói chuyện cùng con: “Con tên là Tề Khắc Hiên, sau này là người
thừa kế của ta, con phải thật thông minh, thật tài giỏi, từ nay trở
đi cha sẽ dùng phương thức của cha để giáo dục con”.
La Vũ Tịnh có một dự cảm không tốt, trong mắt chồng chỉ nhìn thấy
mỗi con, người mẹ như cô không có một chút vị trí nào sao.
“Anh để em ôm con một lát…” cô vươn tay, định chạm vào đứa
bé.
“Cô mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi” Tề Kiếm vân bế con, xoay người
đi đến phòng trẻ sơ sinh.
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh, nước mắt vui sướng của cô chuyển
thành nước mắt đau khổ, sầu não. Cô rút cuộc cũng đã hiểu được,
chồng mình sẽ không vì đứa con mà yêu thương cô, tất cả chỉ là giấc
mơ của cô, giấc mộng xa vời.
Vài ngày sau, La Vũ Tịnh xuất viện, phát hiện chồng mình mời về hai
người bảo mẫu. Ngoài mặt thì nói là để cho cô khỏi phải vất vả, bởi
vì khi sinh con cô đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ cần tĩnh dưỡng nghỉ
ngơi. Trên thực tế là tước đoạt quyền làm mẹ của La Vũ Tịnh. (Thằng
này không phải người mà !!!!)
Đúng vậy, La Vũ Tịnh muốn được ôm con chăm con, nhưng người bảo mẫu
lo lắng không giữ được công việc của mình, nào là tắm rửa, thay tã
tất cả xong xuôi mới đem thiên sứ bé nhỏ đến cho cô.
Không có cơ hội để làm cái gì đó cho con, cô giống như một vị phu
nhân nhàn rỗi, là bắt buộc nhàn rỗi.
Một đêm của ba tháng sau đó, Tề Kiếm Vân lại lần nữa đi vào phòng
của cô, bật duy nhất một bóng đèn sáng mờ ảo, không nói một câu,
cởi bỏ áo ngủ của cô.
Đã lâu không ôm phụ nữ, dục vọng sớm đã mau chóng chật ních rồi,
nhưng trong quá trình hoan ái rút cuộc anh cũng yên lặng mà làm,
chỉ có tiếng ồ ồ thở dốc là hơi chút lộ ra trào dâng của anh.
Kỳ thật anh hoàn toàn có thể đi ra ngoài tìm một người tình nhân,
thậm chí là vài người cũng được, nhưng không hiểu tại sao anh rất
lười ra ngoài phát triển, phụ nữ đều là những sinh vật có tâm tư
phức tạp, anh đã chọc phải một lần kết hôn, chẳng lẽ còn muốn lần
thứ hai?
Nếu an him lặng khiến người ta không thể hít thở nổi, thì cô lại có
thói quen cắn môi dưới. Nếu khoái cảm ngẫu nhiên đến quá mãnh liệt
thì mới phát ra một tiếng thở gấp.
Cô không dám thừa nhận với anh cũng như với chính bản thân mình,
cho dù những lúc thế này không hề kết hợp với những lời nói ngon
ngọt, nhưng cũng làm cô tim đập không thôi. Mỗi lần nghe tiếng bước
chân anh đến gần, cô lại giống như cô gái của năm đó, trong lòng
ngượng ngùng chờ mong.
Cuối cùng cô cúi đầu mở miệng nói: “Em muốn tự mình chăm sóc Khắc
Hiên, có được không?”.
“Cô tự chăm sóc bản thân mình là đủ rồi” anh ngồi dậy mặc quần áo,
nhanh chóng rời đi, không cho mình có thời gian mà lưu luyến nơi
này.
Nhìn theo bóng dáng mơ hồ của anh, cô rút cuộc hiểu được thế nào là
“mẫu lấy tử vì quý” (Không hiểu nghĩa của câu này lắm), không thể
áp dụng trên người anh được, hoạc là anh không muốn mở cửa trái tim
mình, là anh cố ý trả thù cô.
Ban ngày ngoài mặt thì hòa bình, đêm đến thì lại mãnh liệt, đó là
nỗi phật phồng trong lòng cô, đi từ thất vọng cho đến tuyệt
vọng.
Tề Kiếm Vân cố ý không muốn một lần nữa sinh thêm con, mỗi lần
chính mình đều sử dụng biện pháp an toàn coi như “một lần bị rắn
cắn mười năm chưa hết sợ”. Trong lòng thầm nghĩ không nên bảo cô
uống thuốc tránh thai, tránh để mình lại bị trúng kế của cô một lần
nữa.
Sức mạnh của La Vũ Tịnh cứ từng giọt từng giọt bị hút cạn, trước cô
vì yêu mà hạ quyết tâm, giờ chỉ mang lại kết quả là sự lạnh
lẽo.
Quả nhiên tình yêu là không thể miễn cưỡng, mà nay cô chuyển hướng
cho con mong có tình thân an ủi.
(2)
Sau khi Tề Khắc Hiên được ba tuổi, ngay lập tức được đưa tới vườn
trẻ quí tộc, ba bữa ở nhà đều có quản gia và người giúp việc chăm
sóc, cô chỉ có thể đưa con ra cửa, đợi con trở về, đó là tất cả
thời gian mà cô có thể ở với con.
Đó là thời gian quí báu của cô, thời gian vô cùng quí báu.
Yêu cầu của Tề Kiếm Vân đối với con vô cùng cao, chương trình học
mỗi ngày đều không thay đổi, thẳng một mạch đến hết ngày La Vũ Tịnh
vì con mà ngồi bên giường kể truyện cổ tích, nhưng đứa trẻ rất
nhanh chìm vào giấc ngủ, nhìn cậu bé đã mệt muốn chết rồi.
Những ngày vô vị cứ như vậy trôi qua, cuộc sống của La Vũ Tịnh
chung quy cũng chỉ có niềm vui những lúc ít ỏi được gần con, cùng
với những đêm tim đập không thôi chờ đợi chồng.
Giống như ông trời trêu ngươi vậy, cha mẹ cô mất trong một tai nạn
giao thông, vậy là trong thoáng chốc cô trở thành cô nhi, trừ bỏ
gia sản khổng lồ bên ngoài, cô chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Cho dù tình cảm của nàng với cha mẹ không được hòa thuận lắm, nhưng
họ là những người thân của cô, từ nhỏ những điều này đã khắc sâu
trong trí nhớ cô. Cô thực sự không nghĩ là mình và họ phải từ biệt
nhau theo cách này, tất cả nước mắt cứ thế mà không nhừng rơi
xuống.
Đó là đả kích khởi đầu, ngay sau tang lễ kết thúc, Tề Kiếm Vân lại
nói với cô những lời vô nhân tính :”Cô có lẽ trước kia vì sự tồn
tại của cha mẹ nên không dám đề nghị ly hôn, bây giờ không còn gì
cản trở rồi, cô cứ tùy thời gian nói với tôi một tiếng là được”.
(Thằng này là cầm thú không phải là người)
Toàn thân cô bỗng dưng lạnh ngắt, giật mình hiểu ra, cô yêu cái
người đàn ông này nhưng anh ta sẽ không yêu ai, cũng không muốn ai
yêu.
Anh ta luôn luôn mong cô chủ động mở miệng ly hôn, trước mắt nàng
không còn một tia hy vọng, cô có nên rời đi lúc này hay không, cô
chỉ yêu hai người nhưng mà bọn họ có lẽ chẳng bao giờ yêu thương
cô…
“Vũ Tinh, đây không phải Vũ Tịnh sao?” một giọng nói trong trẻo
truyền đến từ phía sau.
“Cô là…” La Vũ Tịnh xoay người , nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện
giống như đã từng quen biết.
Nếu không phải sau buổi trưa hôm đó, cô gặp Bảo Hủy Hân ngoài
đường, có thể cả đời cô ngày nào cũng giống ngày nào, không buồn
không vui, không biết vì sao mà sống.
“Tớ là Hủy Hân, trước đây tớ ngồi phía trước cậu, là bạn học cấp ba
của cậu đây”.
La Vũ Tịnh mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra đối phương. “Lâu
rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, mình không nhận ra cậu ngay
được”. Trước mắt là cô gái xinh đẹp, hợp thời trang, đây chính là
cô bạn nhạt nhòa Bảo Hủy Hân sao?
“Cậu một chút cũng không thay đổi, vẫn là dáng vỏ thuần khiết ngày
nào”, Bảo Hủy Hân cố ý trừng mắt liếc cô một cái, cô bạn này một
năm hay mười năm thì vẫn đỏ mặt như cô gái.
Hôm đó, hai người họ ngồi ăn rất lâu, đến lúc chiều tà, tâm trạng
La Vũ Tịnh cũng thoải mái hơn, bàn luận về công việc, chồng chưa
cưới, niềm vui kiêu hãnh của bạn.
Bảo Hủy Hân sau khi tốt nghiệp đại học làm ở đài truyền hình, tuổi
trẻ năng động cộng với tài hoa rất nhanh đã là nhà sản xuất, chồng
chưa cuối của cô cũng là nhà sản xuất. Hai người có thể nói là
không hòa thuận, cãi nhau rồi yêu nhau, lúc nào cũng tranh luận rôm
rả.
Đối với La Vũ Tịnh mà nói, đó là điều mà cô không dám tưởng tượng,
nam nữ khi sống chung còn có thể như vậy sao? Nếu như có một lúc
nào cô thử lớn tiếng với Tề Kiếm Vân, sợ rằng anh sợ cô thần kinh
có vấn đề, lập tức bảo cô đi bệnh viện cũng nên?
Lại nghe được thành công của Bảo Hân trong công việc, cô tự cảm
thấy xấu hổ, trong những năm gần đây cô đã làm gì? Vì để được cùng
ở một chỗ với Tề Kiếm Vân cô đã bỏ lỡ luổi thanh xuân của mình,
đánh cược tương lai, đổi lấy hư không tịch lieu, ngay cả khuôn mặt
của chính mình cũng mơ hồ không nhớ rõ.
“Thôi đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi…” Hủy bảo
hân kêu lên, bản thân là người làm truyền hính, cô rất thích nghe
các loại chuyện cũ.
“Tớ, tớ hiện tại…” La Vũ Tịnh cũng không biết nói từ đâu, nhưng bạn
tốt đang chăm chú mỉm cười nhìn, làm cô chậm rãi kể lại từ đầu.
Nhiều năm như vậy cô chưa được quan tâm như thế, cảm giác có người
thật sự quan tâm đến sự vui buồn của cô.
(2)
Sau khi Tề Khắc Hiên được ba tuổi, ngay lập tức được đưa tới vườn
trẻ quí tộc, ba bữa ở nhà đều có quản gia và người giúp việc chăm
sóc, cô chỉ có thể đưa con ra cửa, đợi con trở về, đó là tất cả
thời gian mà cô có thể ở với con.
Đó là thời gian quí báu của cô, thời gian vô cùng quí báu.
Yêu cầu của Tề Kiếm Vân đối với con vô cùng cao, chương trình học
mỗi ngày đều không thay đổi, thẳng một mạch đến hết ngày La Vũ Tịnh
vì con mà ngồi bên giường kể truyện cổ tích, nhưng đứa trẻ rất
nhanh chìm vào giấc ngủ, nhìn cậu bé đã mệt muốn chết rồi.
Những ngày vô vị cứ như vậy trôi qua, cuộc sống của La Vũ Tịnh
chung quy cũng chỉ có niềm vui những lúc ít ỏi được gần con, cùng
với những đêm tim đập không thôi chờ đợi chồng.
Giống như ông trời trêu ngươi vậy, cha mẹ cô mất trong một tai nạn
giao thông, vậy là trong thoáng chốc cô trở thành cô nhi, trừ bỏ
gia sản khổng lồ bên ngoài, cô chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Cho dù tình cảm của nàng với cha mẹ không được hòa thuận lắm, nhưng
họ là những người thân của cô, từ nhỏ những điều này đã khắc sâu
trong trí nhớ cô. Cô thực sự không nghĩ là mình và họ phải từ biệt
nhau theo cách này, tất cả nước mắt cứ thế mà không nhừng rơi
xuống.
Đó là đả kích khởi đầu, ngay sau tang lễ kết thúc, Tề Kiếm Vân lại
nói với cô những lời vô nhân tính :”Cô có lẽ trước kia vì sự tồn
tại của cha mẹ nên không dám đề nghị ly hôn, bây giờ không còn gì
cản trở rồi, cô cứ tùy thời gian nói với tôi một tiếng là được”.
(Thằng này là cầm thú không phải là người)
Toàn thân cô bỗng dưng lạnh ngắt, giật mình hiểu ra, cô yêu cái
người đàn ông này nhưng anh ta sẽ không yêu ai, cũng không muốn ai
yêu.
Anh ta luôn luôn mong cô chủ động mở miệng ly hôn, trước mắt nàng
không còn một tia hy vọng, cô có nên rời đi lúc này hay không, cô
chỉ yêu hai người nhưng mà bọn họ có lẽ chẳng bao giờ yêu thương
cô…
“Vũ Tinh, đây không phải Vũ Tịnh sao?” một giọng nói trong trẻo
truyền đến từ phía sau.
“Cô là…” La Vũ Tịnh xoay người , nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện
giống như đã từng quen biết.
Nếu không phải sau buổi trưa hôm đó, cô gặp Bảo Hủy Hân ngoài
đường, có thể cả đời cô ngày nào cũng giống ngày nào, không buồn
không vui, không biết vì sao mà sống.
“Tớ là Hủy Hân, trước đây tớ ngồi phía trước cậu, là bạn học cấp ba
của cậu đây”.
La Vũ Tịnh mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra đối phương. “Lâu
rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, mình không nhận ra cậu ngay
được”. Trước mắt là cô gái xinh đẹp, hợp thời trang, đây chính là
cô bạn nhạt nhòa Bảo Hủy Hân sao?
“Cậu một chút cũng không thay đổi, vẫn là dáng vỏ thuần khiết ngày
nào”, Bảo Hủy Hân cố ý trừng mắt liếc cô một cái, cô bạn này một
năm hay mười năm thì vẫn đỏ mặt như cô gái.
Hôm đó, hai người họ ngồi ăn rất lâu, đến lúc chiều tà, tâm trạng
La Vũ Tịnh cũng thoải mái hơn, bàn luận về công việc, chồng chưa
cưới, niềm vui kiêu hãnh của bạn.
Bảo Hủy Hân sau khi tốt nghiệp đại học làm ở đài truyền hình, tuổi
trẻ năng động cộng với tài hoa rất nhanh đã là nhà sản xuất, chồng
chưa cuối của cô cũng là nhà sản xuất. Hai người có thể nói là
không hòa thuận, cãi nhau rồi yêu nhau, lúc nào cũng tranh luận rôm
rả.
Đối với La Vũ Tịnh mà nói, đó là điều mà cô không dám tưởng tượng,
nam nữ khi sống chung còn có thể như vậy sao? Nếu như có một lúc
nào cô thử lớn tiếng với Tề Kiếm Vân, sợ rằng anh sợ cô thần kinh
có vấn đề, lập tức bảo cô đi bệnh viện cũng nên?
Lại nghe được thành công của Bảo Hân trong công việc, cô tự cảm
thấy xấu hổ, trong những năm gần đây cô đã làm gì? Vì để được cùng
ở một chỗ với Tề Kiếm Vân cô đã bỏ lỡ luổi thanh xuân của mình,
đánh cược tương lai, đổi lấy hư không tịch lieu, ngay cả khuôn mặt
của chính mình cũng mơ hồ không nhớ rõ.
“Thôi đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi…” Hủy bảo
hân kêu lên, bản thân là người làm truyền hính, cô rất thích nghe
các loại chuyện cũ.
“Tớ, tớ hiện tại…” La Vũ Tịnh cũng không biết nói từ đâu, nhưng bạn
tốt đang chăm chú mỉm cười nhìn, làm cô chậm rãi kể lại từ đầu.
Nhiều năm như vậy cô chưa được quan tâm như thế, cảm giác có người
thật sự quan tâm đến sự vui buồn của cô.Bạn đang đọc truyện
tại
(3) Mà Hủy Bảo Hân nghe đến kinh ngạc, suy nghĩ rồi cho một cái
bình luận: “Ly hôn đi! Còn có cái gì không bỏ xuống được nữa
sao?”
Ly hôn đi, ly hôn đi! những lời này trong đầu La Vũ Tịnh, như tiêng
chuông vang vẳng, làm cô rung động á khẩu không trả lời được.
“Nhưng mà tớ, tớ còn đứa con…” cô đưa ra cái lý do tương đối đương
nhiên, không khỏi có điểm đau lòng, tuy nói là con cô nhưng cảm
giác lại rất xa cách, cho dù sống chung dưới một mái nhà.
“Cậu có chồng, có con, thậm chí có lái xe, có quản gia nhưng không
có chính bản thân mình, sớm muộn gì cũng hỏng mất thôi”. Hủy Bảo
Hân tiếp xúc xã hội nhiều, đã thấy nhiều lắm những ví dụ tan tan
hợp hợp, hạnh phúc miễn cưỡng chung quy cũng không thể kéo
dài.
La Vũ Tịnh không nói gì, cô tìm không thấy lý do khác, kỳ thật rất
sâu trong lòng cô đã sớm hiểu được, cuộc sống như vậy không phải
không sống được mà sẽ làm cô từ từ héo úa đi. Bao lâu nay cô đã
không muốn đối diện với sự thật, mà nay nghe những lời này chỉ sợ
là u buồn mà kết thúc.
“Sau khi ly hôn muốn tìm nhà ở, công việc cũng không phải thực sự
khó khăn, khó là ở chỗ tìm lại chính mình”.
Lời nói của bạn tốt như mầm cây lớn dần lên trong lòng, ngày qua
ngày trong tiếng thở dài cùng với nước mắt, tận đến khi cô đưa ra
đề nghị ly hôn, Tề Kiếm Vân một lời lập tức đồng ý, cả hai người đã
đợi ngày này từ rất lâu.
Đây là giải thoát không chỉ đối với anh, mà với cô cũng là giải
phóng, một hành trình mới được mở ra, con đường này chỉ có mình
cô.
Trời hừng sáng, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng mang lại
chút chói mắt, làm cho người ta cảm thấy không muốn mở mắt
ra.
Lúc thức dậy, La Vũ Tịnh nói với chính mình, đây là một ngày mới,
mặc kệ thế nào đi nữa cô sẽ làm dùng chút sức lực làm bản thân mình
thay đổi.
Công ty thiết kế Sơn Hải.
Chín giờ sáng, quản lý Diêu Tư Bắc giới thiệu nhân viên mới với
nhân viên công ty, không cần dùng microphone, âm thanh vang
vọng…
“Buổi sáng tốt lành, tôi muốn giới thiệu với mọi người một đồng
nghiệp mới, chính là cô La Vũ Tịnh đây, cô ấy vừa mới ly hôn muốn
tìm một cuộc sống mới, đúng rồi con cô ấy năm nay đã được bảy
tuổi”.
Diêu Tư Bắc cá tính thẳng thắn, có gì nói nấy, anh trước đây là học
trưởng của Hủy Bảo Hân, đã đáp ứng sự nhờ vả của học muội cũng nên
làm đến nơi đến chốn.
Ý tưởng của anh rất thực tế, công ty có ba mươi nhân viên, đại bộ
phận đều là nam, phái nữ ở công ty hiếm, mà mỹ nữ lại càng hiếm,
ngay từ đầu nên nói rõ ràng, tránh về sau lại có tò mò hỗn
loạn.
La Vũ Tịnh cũng không nghĩ là muốn giấu diếm, nhưng mà nói ra tất
cả ngay lần đầu tiên thế này vẫn làm cô có phần cảm thấy xấu hổ,
bình thường một cô gái hai nhăm tuổi hẳn là có ít người như cô
đi.
Đàn ông trong công ty nghe xong, mặc kệ ý định ban đầu hiện lên là
gì lập tức mất hết, hóa ra cô gái có vẻ bề ngoài xinh đẹp này đã
từng kết hôn, lại còn có con nhỏ, xem ra chỉ có thể đơn giản mà
ngắm nhìn thôi.
“Từ hôm nay trở đi, cô La sẽ bắt đầu làm trợ lý tại công ty chúng
ta, mong mọi người giúp đỡ để công việc của cô ấy đi vào quỹ
đạo.”
“Nhất trí”.
“Còn nữa, hôm nay vì có nhân viên mới nên buổi tối sáu giờ rưỡi,
mọi người gặp nhau ở chỗ cũ nhé, tổ chức tiệc mừng người mới, mọi
người nghe rõ chứ?”.
“Nghe rõ”.
Sau khi kết thúc màn giới thiệu, mọi người quay trở lại công việc,
La Vũ Tịnh cũng không có thời gian nhiều để mà suy nghĩ, Diêu Tư
Bắc đã phân công cho cô công việc đầu tiên, dùng ánh mắt không dám
tin tưởng lắm nhìn cô, cùng với giọng nói có vẻ nghi ngờ.
“Tôi đoán cô trước đây cũng chưa từng làm gì, trước hết sắp xếp lại
chỗ tư liệu này, trong ngày phân loại theo nội dung, không có vấn
đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề”
La Vũ Tịnh tiếp nhận rất nhiều tài liệu, cô đã tìm được mục tiêu
đầu tiên, cô nhất định phải làm cho quản lý với mình có cái nhìn
khác xưa, đừng nói cái gì là không thể.
Suốt cả một ngày, chỉ ngồi sắp xếp tài liệu cũng làm cho cô kiệt
sức, tài liệu khách hàng của công ty cùng với dự án công trình của
công ty rất là nhiều, cô chỉ sợ là mất ba ngày cũng không sửa sang
xong mất.
Không biết bao lâu sau. Diêu Tư Bắc đi đến trước mặt cô gõ nhẹ lên
mặt bàn nói :”sáu giờ rồi, tan tầm thôi”.
Sáu giờ? Thời gian trôi nhanh vậy sao? Cô thấy chuyện này thật kỳ
diệu, ở Tề gia một ngày cô sống dài như cả năm, hóa ra khi con
người có việc để làm sẽ cảm thấy thời gian thật ra không nhiểu
lắm.
“Việc của tôi còn chưa có làm xong …” giọng của cô có vẻ hơi chần
chờ, nhìn một mặt bàn đầy văn kiện, đến một nửa cũng chưa xử lý
xong?
“Có ai nói cô phải làm hết trong một ngày sao, nói nhiều quá”, ngay
từ đầu đã bốc đồng như thế sợ sau này cô sẽ kiệt sức mất.
“Chờ lát nữa đi liên hoan mừng nhân viên mới, đừng đến muộn, mà cô
đã biết chỗ chưa?”
Anh đưa danh thiếp của nhà hàng ăn uống cho cô, nhưng mà cái địa
điểm này đối với cô không xác định được, trước đây mỗi lần ra cửa
đều là xe đưa đón, cảm giác phương hướng của cô hình như chưa được
dùng qua. (Chán cái cô này không được, như là gà công nghiệp bị
nuôi nhốt bây h thả ra đường ý).
“uhm… hình như tôi không biết chỗ này, không sao tôi sẽ gọi
taxi”.
Diêu Tư Bắc hơi nhếch mi “Đi taxi làm gì? Lãng phí tiền! Trong ba
tháng này cô chỉ có nửa tháng tiền lương thôi, chú ý tiết kiệm một
chút chứ ?”.
Sự thẳng thắn làm cho cô hoảng sợ, nhưng cũng có phần cảnh giác,
nghĩ ra chính mình thật sự không biết đến những khó khăn của cuộc
sống, kiếm được ít sao có thể tiêu hoang, còn có để lo cho chính
mình cuộc sống?
“Là … tôi sẽ đi xe buýt đến đấy”, cô chạy nhanh lên mạng tìm, lại
không biết là tìm từ đâu, có trời mới biết trạm gần đây là trạm
nào, cô căn bản là chưa từng đi xe buýt.
Nhìn vẻ mặt mê võng của cô, Diêu Tư Bắc chỉ cảm thấy buồn cười, một
người phụ nữ chưa bao giờ ra xã hội làm việc, chính là ngu đần như
vậy sao? Chờ cô tìm được đúng tuyến xe để đi, chỉ sợ là đến đêm
mất! “Không cần phải tìm, tôi lái xe đưa cô đi!”
“Sao?” cô ngẩng đầu, không nghĩ đến quản lý lại săn sóc như vậy
“Cái này thật ngại quá!”.
“Không phải ngại, là tôi đến kiểm tra xem cô có làm đúng hay không,
nếu có sai sót sẽ rất không tốt!” thấy còn có chút thời gian, anh
lập tức xem lại hồ sơ mà cô đã phân loại.
“Như thế có được không, quản lý?” cô ở bên cạnh lo lắng hỏi, e sợ
chính mình làm sai việc đầu tiên được giao.
“Được rồi, tiếp tục cố gắng”, trên mặt anh cho cô một cái mỉm cười
yên tâm. “Vâng”.
Bảy giờ tối, La Vũ Tịnh và Diêu Tư Bắc cùng nhau đi vào quán ăn,
nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới ghế lô đặt trước, đã thấy bên
trong rỗng tuếch, chẳng lẽ là mọi người đến muộn? Nhưng mà đợi một
lúc, hai mươi phút rồi ba mươ phút, vẫn không thấy bóng dáng ai
xuất hiện.
Sự thật rõ ràng, không có ai muốn đến chung vui cả, La Vũ Tịnh cùng
lắm chỉ là một chân trợ lý, mọi người tất nhiên không cần lấy lòng
cô, tuy rằng cô là người có dáng vẻ thanh tú, nhưng là phụ nữ đã ly
hôn và có con nhỏ, cũng không làm dậy nổi hứng thú của đàn ông độc
thân.
Diêu Tư Bắc nhìn đồng hồ, lại nhìn trên bàn đầy món ngon, nâng chén
cười nói: “xem ra, tối nay tôi là người duy nhất trong tiệc mừng
người mới”.
“Thật xin lỗi …” La Vũ Tịnh cúi đầu giải thích, thật sự muốn có cái
lỗ để chui xuống, cái gọi là lòng người nóng lạnh là thế này đi, cô
cũng được lĩnh giáo rồi.
“Cô xin lỗi cái gì, không có người theo chúng ta giành đồ ăn, tôi
có thể ăn tùy hứng rồi, nào nâng ly”. Diêu Tư Bắc nghĩ thấy thật
khổ, đây không phải là giờ làm việc anh không thể ép buộc nhân viên
tham dự được, một khi đã như vậy, thôi tốt nhất là cứ hưởng thụ
đi.
“Cảm ơn quản lý!” cô cầm lên ly nước trái cây, lộ ra nụ cười khổ,
nhắc nhở chính mình phương hướng, cô sau khi ly hôn có bạn tốt giúp
đỡ, trong công việc lại gặp được quí nhân, cô vẫn là một người may
mắn.
Cả hai người cũng không nghĩ đến, một bữa ăn này lại có thể kéo dài
ba tiếng đồng hồ, hiểu biết của La Vũ Tịnh về Diêu Tư Bắc cũng sâu
sắc hơn nhiều. Anh ta hồi nhỏ gia cảnh không được tốt lắm, khi học
đến trung học thì vừa học vừa làm, đại học ngành kiến trúc, vừa học
nặng nề vừa nuôi sống bản thân, thậm chí phụ giúp gánh nặng kinh tế
gia đình, bởi vậy tính cách chịu đựng khắc khổ sớm đã được hình
thành, từ một nhân viên công sở bình thường đến địa vị ngày hôm
nay.
(5)
“Quản lý, anh thật là lợi hại” La Vũ Tịnh không khỏi mở to con mắt,
sung bái nhìn anh.
Hơi men trong người làm cho hứng chí của Diêu Tư Bắc tăng cao, bất
tri bất giác nói xong hết cả truyện đời của mình. “Haha, tôi chính
là không có cái ưu điểm gì, chỉ là vùi đầu vào cái khổ mà làm thôi,
không có gì”.
Khen ngợi người khác nhiều, cô cũng thầm cảm thán “giống như tôi
lại chả có gì tốt đẹp cả, sau khi tốt nghiệp trung học thì kết hôn
sinh con, không có sở trường cũng chả có bằng cấp, làm cái gì cũng
không xong…”.
Anh không quen nhìn cái dáng vẻ tự ti hối tiếc của cô. “Tỉnh lại
đi, muốn có sở trường thì học ngay tại công ty, muốn có bằng cấp
thì lại tiếp tục đi học, đừng có viện cớ, từ giờ hãy bắt đầu cố
gắng.”
“Tôi… còn có thể tiếp tục học tập sao?” Cô chưa từng nghĩ đến
chuyện này, hai mươi lăm tuổi đi học cảm thấy có gì đó thật
khó.
“Bản thân đừng có e sợ, sẽ không có người khinh thường cô” anh vươn
tay vỗ vào bả vai cô, không coi cô là phái nữ, lực quả thật là mạnh
“Công ty có năm, sáu người bây giờ vẫn đi học tiếp, tôi sẽ tuyệt
đối ủng hộ các người”.
“Kia…” tuy rằng bả vai hơi đau, nhưng tâm trạng của cô thì quả thật
là vui sướng “tôi sẽ thử xem xem”.
“Không sai, đúng là thế, tiếp tục uống!” thấy chén rượu của anh
trống rỗng, cô lại rót cho anh.
Nhìn động tác của đôi tay côm, anh có một cái nghi vấn “Đúng rồi,
hỏi vấn đề này có một chút không hay, nhưng trước đây cô hẳn là
một… thiên kim tiểu thư đi?”
“Vì sao lại hỏi vậy, có phải vì biểu hiện của tôi vô dụng quá phải
không?” Chén rượu bị cô rót tràn, nhanh chóng lấy giấy lau
đi.
“Không phải vì cô rót tràn, mà là cảm giác khí chất của cô”
“Thật ra… ba mẹ tôi cũng không còn trên đời, lúc kết hôn cho dù có
là thiên kim tiểu thư thì cũng sẽ không có người nào đau xót tôi”
hơn nữa từ khi ly hôn cô lại hoàn toàn cô đơn.
Dáng vẻ nhu nhược của cô làm cho anh hoàn toàn choáng váng, vội
vàng cảnh cáo chính mình đừng có suy nghĩ, đối phương là cấp dưới
của mình, là nhân viên mới được học muội gửi gắm nhờ chiếu cố, anh
chưa bao giờ nghĩ phát triển tình yêu công sở, cái này thật sự
phiền toái.
“Dựa vào bất luận kẻ nào cũng không bằng dựa vào chính mình, cố
lên, tôi sẽ tận lực giúp đỡ”.
“Cảm ơn quản lý!” cô lấy trà thay rượu, kính anh một ly.
Giây phút này, cô rất tin tưởng và hy vọng vào tương lai của mình,
cuộc sống đã có mục tiêu, vì ngày đầu tiên đi làm của chính mình
hoan hô một cái đi!
Đêm đó, Tề Kiếm Vân mở của phòng của vợ, bên trong là một mảnh tối
tăm, anh lơ đễnh phát hiện trên giường không có người, thế này mới
phát hiện ra một sự kiện, hóa ra anh đã ly hôn rồi!
Đây không phải là là phòng vợ anh, mà là phòng vợ cũ mới
đúng.
Bảy năm kết hôn đối với anh mà nói, La Vũ Tịnh chỉ tồn tại trên
giường, nói đây chính là hư tật xấu của đàn ông cũng tốt, nói đây
là sự trừng phạt của anh đối với cô cũng tốt. Đây chính là anh cả
ngày không nhìn đến cô, ly hôn cũng không đến nơi đến chốn.
Tuy lời nói là thế, nhưng anh cũng không có lập tức xuống giường,
ngược lại anh nằm trên đệp suy nghĩ, tiếp theo mình nên làm gì bây
giờ? Nên bảo thư ký hay trợ lý tìm cho anh một người phụ nữ hay
sao? Trong lý tưởng của anh thì chỉ cần không gây phiền toái, im
lặng, sẽ không chủ động cũng không cự tuyệt, chỉ cần ngoan ngoãn để
anh ôm là tốt rồi.
Trước khi kết hôn anh thích phụ nữ như mèo hoang, sau khi kết hôn
thì là thỏ con ngoan ngoãn, không nghĩ nổi là mình lại thay đổi
khẩu vị.
Thế giới rộng lớn, trừ bỏ La Vũ Tịnh ra anh hẳn còn tìm được người
phụ nữ như thế đi?
Trên ga trải giường như là có mùi hương gì đó, anh chuyển hướng gối
đầu hít vào, một mùi thơm hoa lài tự nhiên, đây hẳn là hương vị của
La Vũ Tịnh lưu lại.
Vì thế tiêu chuẩn chung của anh bỏ thêm một điều kiện, ngoài trắng
nõn, im lặng, nhu thuận ra còn phải có mùi hương hoa lài. (Ặc
ặc…)
(6) Mỗi ngày mặt trời mọc rồi lại lặn, nháy mắt đã ba tháng trôi
qua.
La Vũ Tịnh cũng dần dần thích ứng với nhà mới, căn phòng này so với
phòng tắm của cô trước kia còn nhỏ hơn, nhưng có chút nhỏ bé ấm áp,
đáng yêu, mỗi khi cô bước chân về nhà, đều không nhịn được thỏa mãn
nghĩ A ta đã về nhà ~~oa!
Sống tự lập một mình, không gian trong nhà mà quá lớn sẽ cảm thấy
thật tịch mịch.
Làm một người phụ nữ độc thân, cô có thể làm những gì mình muốn
làm, trừ bỏ công việc ra cô đang ký học đại học tại trức, cho dù là
mất năm năm hay mười năm thì cô cũng nhất định phải đạt được mục
tiêu.
Bạn tốt Bảo Hủy Bảo Hân thường thường đến chơi với cô, mang cô đi
những nơi có món ăn ngon, phong cảnh đẹp. Có khi chồng mới cưới của
cô ấy cũng đi cùng, mỉnh cười nhìn dáng vẻ trêu đùa của vợ, thỉnh
thoảng ôm vợ cười to không ngớt. Nhìn vợ chồng bọn họ tình cảm thân
thiết, La Vũ Tịnh rất hâm mộ họ, một đôi nam nữ có thể cùng nhau
thưởng thức, cùng quý trọng nhau, là duyên phận như thế nào mới có
được?
Nghĩ lại mối quan hệ của cô với chồng cũ, hoàn toàn là kết quả mê
đắm của cô gái trẻ, cô còn chưa hiểu hết anh ta. Anh ta lại càng
không muốn gần gũi cô, hai con người không biết gì về đối phương
lại là vợ chồng những bảy năm trời.
Cô đã rất nhiều lần mơ thấy chồng cũ, cũng mãnh liệt nhớ đến con,
muốn nhìn mặt con một lần. Nhưng nếu nói là muốn gặp con thì lại
phải hỏi ý của Tề Kiếm Vân, nhưng cô không dám gọi điện cho anh ta,
cho dù là đã ly hôn nhưng âm thanh lạnh lùng kia sẽ làm cô sợ chết
khiếp.
Cứ thế cô lại chần chừ lần nữa lại lần nữa, cuối cùng quyết định
đợi hết thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức, cô cũng
nên lấy hết dũng khí, gọi điện cho chồng cũ đưa ra yêu cầu gặp
con.
Cứ quyết định như vậy đi! Cô cho mình một động lực, nhất định cô
phải làm được.
Về phương diện khác, sau khi ly hôn được ba tháng Tề Kiếm Vân cuộc
sống vẫn không hề thay đổi, thời gian dài ngắn đối với anh cũng chả
có ý nghĩa. Đầu óc tỉnh táo làm việc, thi thoảng chú ý tiến độ học
hành của con, các công việc trong nhà thì đã có quản gia để ý, căn
nhà có hay không nữ chủ nhân thì cũng giống nhau.
Duy nhất có một điều làm cho anh cảm thấy phức tạp, chính là mỗi
đêm dài yên tĩnh, anh có thói quen đi đến phòng ngủ của vợ, không
nghĩ lay tỉnh chính mình rằng bọn họ đã ly hôn, bây giờ cô sẽ không
còn ngoan ngoãn trên giường chờ đợi anh.
Trợ lý đã giúp anh chọn ra không ít các đối tượng, nhưng anh không
dậy nổi hứng thú, đây sẽ không phải là nguy cơ “rối loạn thời kỳ
tiền trung niên” đi?
Mặc dù công việc làm cho anh phân tâm, nhưng về lâu về dài cũng
phải nghĩ biện pháp.
Lại một buổi tối tăng ca, mười giờ đêm, Tề Kiếm Vân đi ra khỏi trụ
sở Kình Vũ, lái xe Tiểu Dương đã chờ sẵn ở cửa.
“Chào chủ tịch”, Tiểu Dương thái độ cung kính thay anh mở cửa xe.
Tề Kiếm Vân im lặng gật đầu, ngồi xuống xe liền mở công văn ra xem,
vừa nghe thấy tiếng nhạc động tác dừng lại, thì ra trên xe đang mở
nhạc.
“Thiếu em, thế giới sẽ ra sao…”
“Đây là bài hát gì vậy?”
Lái xe Tiểu Dương thấy mình đã quên mất không tắt nhạc, sợ đến nỗi
sắc mặt trắng bệch “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi sẽ tắt
ngay”.
“Không sao, tôi muốn nghe thử xem” Tề Kiếm Vân ngăn lại động tác
anh ta “anh cứ lái xe là được rồi”.
“Vâng…”Tiểu Dương mặc dù cảm thấy lo lắng, nhưng lời nói của chủ
tịch chính là thánh chỉ, bắt anh hát anh cũng phải hát.
Chiếc xe từ từ tiến về phía trước, tiếng hát trong suốt quanh quẩn
trong xe, kết hợp với tiếng nhạc du dương càng làm thêm mê hoạc
lòng người.
“Những khát khao mơ mộng của em, anh sẽ không bao giờ biết… anh mất
đi em, tất cả đều như thế trở nên lạnh lùng…”
Nghe xong hết bài hát, Tề kiếm Vân đưa ra một cái bình luận:”giai
điệu bài hát này nghe được, nhưng ca từ thật là ngu xuẩn”.
“Vâng… để tôi tắt đi” lái xe Tiểu Dương mặc dù không ủng hộ, nhưng
ngoài mặt vẫn phải ứng phó.
Tề Kiếm Vân lại mở tập công văn ra, nhanh chóng chuyên tâm vào công
việc, điều quan trọng nhất với người đàn ông chính là sự nghiệp, có
được thành công là có được hết thảy, mất đi một người phụ nữ có
đáng gì.
Phía ngoài của sổ xe, người đi qua người đi lại, cảnh tượng vội
vàng, đây hình như là gió đêm thổi một cái đi thật xa, thật
xa.
“Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ là nhân viên chính thức!”
“Cảm ơn quản lý, cảm ơn!” La Vũ Tịnh luôn cúi đầu, bây giờ thẳng
lưng đứng lên, còn không dám tin tưởng mình đã đạt được mục
tiêu.
“Không cần phải cảm ơn, là biểu hiện của cô thực sự rất tốt, tôi
đương nhiên muốn giữ cô lại công ty”. Diêu Tư Bắc lộ ra vẻ mặt tươi
cười, để đào tạo một người chưa có kinh nghiệm cũng không phải dễ
dàng, đây là anh đã không làm thất vọng sự nhờ và của học muội Bảo
Hủy Hân.
Nhưng mà anh cũng thực sự thưởng thức La Vũ Tịnh, một người phụ nữ
chưa bao giờ ra ngoài công tác có thể làm việc chuyên nghiệp như
thế, chứng minh cô rất có năng lực, rất có tiền đồ.
“Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn quản lý!”
La Vũ Tịnh nói lời cảm tạ, cô rốt cục cũng khảng định được với quản
lý năng lực của bản thân, quan trọng hơn cô cũng hoàn thành lời hứa
hẹn với chính mình, trước tiên phải yêu cầu chồng cũ được gặp
con.
Lúc buổi đêm, cô lấy hết dũng khí để gọi điện thoại, trải qua sự hỗ
trợ của ông quản gia, đến thư ký rồi trợ lý, cuối cùng mới đến Tề
Kiếm Vân nhấc máy, vẫn là giọng nói lạnh lùng :”Tôi đang bận nhiều
việc, có chuyện gì nói mau”.
Âm thanh của anh nghe đến quen thuộc, cảm giác cũng là xa xôi, lòng
của cô cứ bồn chồn không thôi, không biết là vì khẩn trương hay là
vì cái gì, lời nói của cô không được rõ ràng lắm “Xin hỏi… ngày mai
em có thể… về thăm Khắc Hiên được không?”
Tề Kiếm Vân mở lịch làm việc ra, ánh mắt nhanh chóng đảo qua “Ngày
mai buổi sáng thằng bé có buổi học tiếng anh”.
“Vậy… em sẽ qua đấy từ buổi trưa đi… như vậy có được không?” Nếu
anh nói không được, chỉ sợ là cô cái gì cũng không nói nên lời mất,
cầu mong anh đồng ý đi?
“Tùy cô” Tề Kiếm Vân lập tức gác điện thoại, không muốn nói
nhiều.
Với cái người phự nữ này anh vẫn chưa hết tức giận, sau khi mắc vào
âm mưu của cô, bị rơi vào nấm mồ hôn nhân, bây giờ chính là cái
chướng ngại vật, làm cho anh rơi vào cạm bẫy thói quen, làm cho anh
tìm người phụ nữ khác cũng không có hứng thú.
La Vũ Tịnh thở ra một hơi, may mắn là mình đã quyết tâm gọi điện
thoại, nếu không chẳng biết đến khi nào mới lại có thể nhìn thấy
Khắc Hiên.
Con có hay không nhớ đến mẹ đây? Cho dù con không nhớ mẹ thì mỗi
ngày mẹ đều nhớ con… còn người đàn ông trong nhà kia, hẳn là chả
bao giờ nghĩ tới cô đi?
Chính là anh vẫn nhớ đến cô với cô trong những giấc mơ, để lại cho
cô những tiếng thở dài, một ít sầu não, một loại tình cảm cho đi
không thể nào thu lại được.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chương 4
(1)
Mười hai giờ trưa hôm sau, La Vũ Tịnh đứng ở cửa Tề gia, có lẽ
trong mắt đa số mọi người đây là đây là một ngôi biệt thự hùng vĩ
giàu có, nhưng đối với cô nói nó giống như nhà tù, vất vả lắm cô
mới thoát khỏi nó, may mà vì con nếu không cô cũng không có dũng
cảm mà bước vào lần nữa.
Người tiến đến mở cửa là ông quản gia “Phu nhân khỏe”.
“Đừng gọi tôi là phu nhân, gọi tôi La tiểu thư là tốt rồi” La Vũ
Tịnh hiểu được ý tốt của ông, nhưng cô phải nhắc ông cho đúng, nếu
không để chồng cũ của cô nghe được cũng không hay.
Ông quản gia vẫn chỉ là mỉm cười, không có trả lời, trong lòng ông
đã có định kiến.
Thật may mắn, Tề Kiếm Vân không có ở nhà, cô vào phòng đọc sách thì
liền thấy con, cậu bé đang ngồi ngay ngắn trước bàn viết bài, nhìn
dáng vẻ tâm trung cực kỳ giống cha mình, thậm chí giống như thoát
ly khỏi thế giới.
“Khắc Hiên! Mẹ đến thăm con” tiếng nói nho nhỏ cất lên, không thử
không quấy rầy cậu bé.
Tề Khắc Hiên đầu cũng chưa nâng lên “bài tập của con con chưa làm
xong, mẹ đừng phiền”.
“Mẹ ở đây ngồi cạnh con, có được không?”.
“Vâng”.
La Vũ Tịnh ngồi vào ghế da bên cửa sổ, chỉ lẳng lặng nhìn con, như
vậy thôi cũng làm cô vô cùng thỏa mãn.
Ba Tháng rồi không thấy con, hình như con đã trưởng thành hơn một
chút? Đứa trẻ tuổi này chuyển biến rất nhanh, có lẽ về sau con sẽ
phải học nhiều hơn, cô sẽ cố gắng có nhiều thời gian hơn nhìn
con.
Tề Khắc Hiên tiếp tục vùi đầu với các ký tự, không biết bao lâu,
ngẩng đầu nhìn thấy mẹ vẫn đoan chính ngồi chỗ đó, trên mặt mang
theo một tia cười hiền dịu, không có một tia mất kiên nhẫn, ánh mắt
tràn đầy tia ấm áp.
Cậu là một đứa trẻ có trí tuệ trưởng thành sớm, còn thực sự học tập
là để vui lòng ba, ở trong gia đình này ba giống như thần, còn mẹ
giống như là một cái bóng đương nhiên, phảng phất như không tồn
tại.
Thật ra cậu cũng không hề chán ghét mẹ mình, cậu chính là sung bái
cha, nếu cha không cho cậu gần gũi với mẹ, cậu liền ngoan ngoãn duy
trì khoảng cách.
“Con làm hết bài tập rồi sao? Có muốn nghỉ ngơi một chút hay
không?”
“Xong rồi” cậu buông bút máy, im lặng một lúc rồi mở miệng “con
muốn ăn bánh trôi đậu đỏ”.
Thái độ của Tề khắc Hiên với mẹ như thế thật là không đúng, cậu là
cậu chủ nhỏ của gia đình này, trừ bỏ ba ra thì ai cậu cũng không
nên tôn trọng. Nhưng La Vũ Tịnh không để ý đến mấy điều này, được
làm cái gì đó cho con làm cô thấy vui mừng.
“Được, con chờ mẹ một lát.” Trong ba tháng này, tài nghệ nấu ăn của
cô đã tiến bộ rất nhiều, thường xuyên tự mình nấu cơm ăn, cũng
thường làm cơm hộp mang đến công ty, luyện tập rốt cuộc cũng có lúc
được công dụng, bây giờ cô có thể nấu bánh trôi đậu đỏ cho con
rồi.
Thời gian vui vẻ dường như trôi thật mau, La Vũ Tịnh đã nấu xong
bánh trôi đậu đỏ, nhìn con ăn từng miếng từng miếng một, làm cô vui
mừng hơn mọi chuyện khác, cũng biết đây là thời gian quý báu, cô
muốn có nhiều cơ hội để yêu thương con nhiều hơn.
Tề Khắc Hiên ngồi trước bàn ăn, miệng phông đồ ăn, xem ra cũng
không khác gì những đứa trẻ bình thường.
“Tiểu Hiên, con có muốn ăn thêm một bát nữa không?”.
Cậu bé nhíu mày, giống như thói quen của bố “ba ba nói không thể
gọi con là tiểu Hiên, mẹ gọi con là Khắc Hiên”.
“Mẹ xin lỗi, mẹ quên mất” cô vỗ vỗ đỉnh đầu mình, mặt hơi đỏ lên,
bởi vì phương thức giáo dục độc đáo của Tề Kiếm Vân, tên gọi thân
mật đáng yêu không được cho phép.
“Không việc gì” nhìn mẹ tự tránh như vậy, Tề Khắc Hiên bỗng dưng
thấy áy náy, lại không biết làm thế nào để biểu đạt, dù sao thì cậu
cũng bị dạy thành ý trí kiên định , nhưng không có xúc động cùng
với nhiệt tình.
Cuối cùng, cậu chỉ nghĩ ra một cái phương pháp ngu xuẩn “con muốn
ăn một chén nữa”.
“Được” La Vũ Tịnh lấy cho con một chén to nhất, hỏi một cách chờ
mong “ăn có ngon không?”
“Ăn ngon lắm” cậu nhìn mẹ mình, thận trọng gật đầu.
(2)
La Vũ Tịnh vừa nghe vừa cúi đầu, bởi vì hốc mắt của cô đã đỏ cả,
đáp án của con làm cô ấm lòng trở lại, chính là ba chữ ngắn ngủi ấy
đối với cô cũng rất đủ.
Không khí ấm áp trong nhà đột nhiên bị Tề Kiếm vân vừa trở lại đánh
gãy, khi anh xuất hiện ở phòng ăn, nhiệt độ như giảm đi vài
độ.
Ông trời ơi, thực sự là anh? Không phải nằm mơ? Có như vậy trong
nháy mắt, La Vũ Tịnh nghĩ đến đây là cảnh trong giấc mơ của mình.
Cảm giác của cô đối với Tề Kiếm Vân vẫn còn rất mãnh liệt, nhịp tim
cô đang bình thường bỗng trở nên vội vàng, giống như chạy một trăm
mét vậy.
“Ba, hoan nghênh ba về nhà” Tề Khắc Hiên buông bát đứng lên, thái
độ cung kính giống như một binh sĩ gặp được vị tướng.
“Mấy người đang làm cái gì?” Tề Kiếm Vân sớm cũng đã ngửi được mùi
của nồi chè, chỉ là hỏi một chút cho có.
Anh không thích ăn đồ ngọt, nên nghĩ con mình hẳn là cũng không
thích, vừa rồi nhìn con ăn rất ngon. Đúng là đứa trẻ bày tuổi chỉ
là đứa trẻ bảy tuổi.
La Vũ Tịnh đứng lên, hai tay chắp sau lưng “em… em nấu bánh trôi
đậu đỏ cho Khắc Hiên ăn”.
Nhưng mà cô bối rối rất nhiều, cô cũng đã liều mình nói với bản
thân, hiện tại cô là một người phụ nữ độc lập tự chủ, không phải là
cái cô gái nhỏ đáng thương, cô có quền lợi đến thăm con trai mình,
cô không nên cảm thấy chột dạ.
Sau ba tháng thời gian xa cách, ngoảnh lại vẫn thấy anh làm cô khẩn
trương vạn phần, thậm chí muốn tìm một chỗ để trốn đi.
So với cô hai tay nắm chặt phía sau, anh vẫn trầm tĩnh vững vàng,
giống như không chịu một ảnh hưởng nào cả. cô nghĩ thật sự là không
công bằng mà, anh vĩnh viễn sẽ không có lúc nào bị xao động
sao?
“Mấy người cứ từ từ ăn đi!” Tề Kiếm Vân đối với cái kiểu tụ họp gia
đình này không có hứng thú, xoay người hướng về phía phòng lằm
việc.
Bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nhỏ, một vấn đề mà đáng nhẽ phải
được giải quyết từ lâu, lại chậm chạp tìm không ra biện pháp, bởi
vậy anh quyết định xoay người, tốt nhất là đối mặt với vấn đê làm
cho anh khó giải quyết này.
La Vũ Tịnh nhìn chồng cũ ngồi vào bàn ăn, cời bỏ cà vạt, mặt vẫn là
không có một chút thay đổi, anh rốt cuộc là muốn thế nào? Bị anh
nhìn thẳng vào, tim trong lồng ngực cô đập rộn lên, đây là cảm giác
bị người ta nhìn thấu, anh cũng biết tâm cô bị xáo động vì anh?
Trái tim này thật là khờ mà.
“a… nếu không ngại để em múc cho anh một bát nhé?” vì phép tắc xã
giao, cô vẫn mở miệng hỏi anh một tiếng.
Anh im lặng trong ba mươi giây, thời gian là ngắn ngủi nhưng mà cảm
giác lại thấy rất lâu, cô nghĩ là anh sẽ nhíu mày một cái, nhưng
anh lại nhẹ nhàng gật đầu, cái này đúng là không thể đoán
được!
Cô múc cho anh một bát, chầm chậm đưa tời trước mặt anh “Anh ăn từ
từ”.
Tề Kiếm Vân ăn được hai miếng, may mắn là không có ngọt quá, anh
ghét nhất vị ngọt đậm. Bỗng anh chợt nghĩ, anh từng cảm thấy môi vợ
cũ thật ngọt, hơn nữa là anh rất thích liếm nó, chuyện gì đang xảy
ra thế này?
Vấn đề phức tạp trước mắt anh bây giờ chính là, đã ba tháng trôi
qua rồi, anh vẫn không tìm được người phụ nữ thay thế vợ cũ, điều
này làm cho anh thực sự rất buồn bực.
Thực sự anh đã tận tâm hết sức, trợ lý đã cung cấp rất nhiều tư
liệu về mỹ nữ, trên cơ bản chỉ cần anh nói một câu, thì giống như
hoàng đế ngày xưa tuyển phi tần, muốn chọn ai cũng được.
Điều quỷ quái là cứ hé ra khuôn mặt khả ái nào trong ảnh chụp, anh
một chút khẩu vị cũng không cảm thấy, ngay cả xắp xếp một buổi gặp
mặt cũng không muốn.
Anh nghi ngờ mình có phải hay không đi vào nguy cơ của đàn ông tuổi
ba mươi, nhưng mỗi sáng thức dậy xuống giường, anh vẫn có phản ứng
sinh lý bình thường, chẳng lẽ nói theo cách khác là anh không có
cảm giác đối với phụ nữ?Hiện tại anh lại có một cái vấn đề, tại sao
khi nhìn thấy vợ cũ anh lại có cảm giác thú tính trỗi dậy? (Thua
luôn rồi ^^)
Cô có vẻ gầy đi một chút, thần sắc có vẻ sáng sủa, mái tóc dài che
phủ hai tai, mặc một bộ váy thanh lịch mầu lam, không có lấy nửa
điểm diêm dúa hoạc gợi cảm, lại làm cho anh lửa nóng như đòi mạng,
đây rốt cục là cái vấn đề gì?
La Vũ Tịnh không hiểu sao tầm mắt của chồng cũ lại sắc bén như vậy,
trước đây chỉ cần hai người ngồi đối diện nhau là làm anh tức giận
ngay, thật không hiểu cô đã làm gì trêu tức anh, thôi cô di chuyển
tầm mắt sang con vậy!
“Khắc Hiên, miệng con dính bẩn kìa!” La Vũ tịnh lấy khăn giấy lau
mặt cho con, Tề Khắc Hiên hơi giật mình một chút, tuy là không có
thói quen này nhưng cũng không cự tuyệt.
Nhìn dáng vẻ hòa hợp của hai mẹ con, làm cho tâm tình Tề Kiếm Vân
trở nên ác liệt, nặng nề buông bát xuống, giọng nói lạnh như băng ở
dưới không độ “Khắc Hiên bài tập hôm nay đã làm hết chưa?”.
“Đã làm hết ạ” nghe hiểu ngữ khí của cha, vui chơi là tội các, học
tập là tất cả.
“Vậy đi luyện đàn Violong, đừng lãng phí thời gian”.
“Có vẻ như em không nên quấy rầy nữa, em đi trước đây” La Vũ Tịnh
cầm lấy áo khoác và túi xác, giống như con thỏ nhỏ đang muốn chạy
trốn, tính uy hiếp của Tề Kiếm Vân quả thực rất mạnh, xem ra cô đã
tôi luyện nhiều năm cũng không thể thong dong đối mặt được.
(3)
“Mẹ”
thời khắc sắp bị tách khỏi mẹ, Tề Khắc Hiên nhịn không được kêu
lên.
“sao?” động tác của cô đột nhiên dừng lại, hôm nay chính là lần đầu
tiên con gọi cô, cố điều chỉnh trái tim đang tan ra của mình.
“Không, không có việc gì” Tề Khắc Hiên muốn nói lại thôi, bởi vì
cha đã dạy dỗ từ trước, không được có những hành động làm nũng,
trên thực tế cậu cũng không biết thế nào là làm nũng.
“Chờ lúc nào mẹ có thời gian sẽ trở lại thăm con, đương nhiên, sẽ
không làm ảnh hưởng đến giờ học của con”.
Cô xoa đầu con, việc gặp lại con cứ thấy sao thật ngắn ngủi, nhưng
cô nên thỏa mãn rồi. Có lẽ là ảo giác, khoảng cách của cô và con
tựa như trở nên rất gần.
La Vũ Tịnh xoay người rời đi, hai cha con nhìn theo bóng dáng dần
biến mất nơi phía của lớn, đột nhiên căn phòng trở nên trống trải,
món chè bánh trôi đậu đỏ dường như cũng mất hết vị.
Không khí yên lặng làm người ta có cảm giác không thở nổi, giọng Tề
Kiếm Vân trầm thấp ra lệnh “Mau đi tập đàn đi”.
“Vâng”. Tề Khắc Hiên đi về phía phòng ngủ, Tề Kiếm Vân đi về phía
phòng làm việc, bọn họ đều có việc quan trọng mà chính mình phải
làm, không có thời gian để suy nghĩ.
Nhưng đêm hôm đó, tiếng đàn violon đứt quãng liên tục, không thành
thạo trơn tru như mọi ngày.
Đêm đã khuya, Tề Kiếm Vân lăn đi lộn lại vì không ngủ được, đi đến
phòng ngủ của vợ cũ, nằm ở trên giường một hồi lâu, không biết là
hoài niệm hơi thở cũ của ai, một nỗi buồn dày đặc bao quanh anh,
cho tới bây giờ anh cũng rõ cảm giác này, đêm nay không biết là đã
thở dài mấy trăm lần.
Trong trí nhớ của anh, vợ cũ là một người phụ nữ có vẻ ngoài đơn
thuần nhưng nội tâm vô cùng phức tạp, có lẽ ly hôn cũng là một
trong những thủ đoạn của cô, làm cho anh phát hiện thói quen, phát
hiện ra cảm giác là cô tồn tại. (Haizzzz mệt cái anh này quá, suốt
ngày tưởng…)
Nếu đó là sự thật thì cô đã tương đối thành công, bây giờ cả người
anh đều không thấy thoải mái, kỳ quái là chính mình lại không thể
chịu nổi.
Chết tiệt, anh phải tìm người phụ nữ thay thế cô, nếu không chắc là
anh phát điên mất.
Công ty thiết kế Sơn Hải.
“Vũ Tịnh, đem hợp đồng này đánh máy lại cẩn thận, sau đó lưu lại”
Diêu Tư Bắc thuật tay đưa tài liệu cho trợ lý, hiện tại anh đã có
thói quen làm việc với cô, hai người làm việc rất ăn ý.
“Vâng” La Vũ Tịnh nhận lấy tài liệu, hai tay liên tục gõ trên bàn
phím rất linh hoạt. “Hiệu suất làm việc của cô ngày càng cao” Diêu
Tư Bắc thật sự là đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa, càng ngày càng
thưởng thức.
“Cảm ơn” cô cũng đã học được đối với những lời khen ngợi cho mình,
không cần quá khiêm tốn.
“Buổi tối có khả năng sẽ tăng ca, có lẽ sẽ phiền đến cô đi?” Anh
biết cô đăng ký học tại chức, mỗi tuần đều luôn luôn có vài buổi
phải đến lớp.
“Hôm nay không cần đi học, xin quản lý có gì cứ phân phó”.
“Lời tạm biệt không thể nói quá sớm, chờ cô làm việc đến lúc trời
tối, chỉ có thảm, ha ha!” Diêu Tư Bắc nhìn cô mà cười, vẻ mặt khoái
trá. Hai người nhìn nhau cười, lại không chú ý đến rất nhiều ánh
mắt xung quanh bọn họ đang nhìn chằm chằm. Mọi người đều tự hỏi
cùng một vấn đề, Diêu quản lý chính trực lúc nào cũng sang sảng của
bọn họ, bị người phụ nữ đã một lần ly hôn kia câu dẫn sao?
Tại đây quang cảnh trung là dương thịnh âm suy, Diêu quản lý là một
người có phải lòng chút cũng không có gì kỳ quái, chưa bao giờ thấy
anh ta nhẹ nhàng như thế với nhân viên, huống chi lại là một nữ
nhân viên, đây lại không phải là một chuyện tình văn phòng
đi?
Thời gian tan tầm đã qua từ lâu, công ty chỉ còn lại Diêu Tư Bắc và
La Vũ Tịnh , tiếp tục hăng hái chiến đấu với các công việc chưa
hoàn thành, bỗng nhiên di động của cô đổ chuông, phá tan không khí
đang tập trung.
“Alo” cô cứ nghĩ đó là Hủy Bảo Hân, không nghĩ được nó lại là của
chồng cũ, số điện thoai này cô đã dùng từ rất lâu, nhưng đây là lần
đầu tiên anh ta gọi cho cô.
“Khắc Hiên bị sốt, cô về đây đi” Tề Kiếm Vân vẫn là giọng nói trầm
trầm, không toát ra được tia lo lắng.
Cô lo lắng vội hỏi:”như thế nào lại bị sốt, bác sĩ đã khám cho nó
chưa?”.
“Đừng hỏi nhiều vậy , cô về chăm sóc con, tôi còn bận nhiều
việc”.
“Nhưng mà em đang tăng ca…” cô vừa nói vừa liếc mắt sang Diêu quản
lý, thật sự bây giờ không biết phải làm sao?
“Tôi nói cô bây giờ quay về” cách nói của anh không thương lượng,
lập tức ngắt điện thoại.
(4)
Đầu óc La Vũ Tịnh thật là rồi loạn, quay sang Diêu Tư Bắc nói:”quản
lý, thật xin lỗi, hình như là con tôi đang bị bệnh…”.
“Thật sự?” Diêu tư Bắc không lo lắng gì, trực tiếp thay cô đưa ra
quyết định “Vậy cô mau về nhà xem cháu đi”.
“Nhưng còn có công việc…”
“Đừng nói gì công việc” anh đánh gãy lời cô, nghiêm mặt nói:”không
có gì là quan trọng hơn người nhà, cô về đi, nhớ gọi taxi, lúc này
không cần tiếc tiền”.
Quản lý thực sự là một người tốt, Cô rất cảm động cúi đầu nói:”cảm
ơn quản lý… có cơ hội tôi sẽ bồi thường anh”.
“Lần sau mời tôi ăn cơm là được rồi, thôi mau đi đi” anh cũng không
khách khí với cô, dù sao thì cô mời anh trả tiền là được rồi.
“Không thành vấn đề, cứ quyết định vậy đi, xin phép quản lý tôi đi
đây”, cô rút cuộc cũng yên tâm một chút, cầm lấy túi xách đi
ra.
Vội vàng rời công ty, La Vũ Tịnh bắt taxi, nói địa chỉ Tề gia, cảm
giác quen thuộc ngoài ý muốn, đã rời đi ba tháng rồi vậy mà vẫn
quen thuộc trong đầu. Có một điều nhỏ thôi đã nhớ kỹ như vậy, đối
với bảy năm ký ức làm thế nào phai nhạt.
Vừa xuống xe cô liền nhìn thấy ông quản gia đang đứng chờ cạnh cửa
“phu nhân tốt lành”.
La Vũ Tịnh cũng không có tâm trạng sửa cách xưng hô của ông, vội
vàng hỏi:”Khắc Hiên bây giờ sao rồi?”.
Ông quản gia cũng rất lo lắng, trả lời:”Bác sĩ đã đến rồi, cho uống
thuốc và tram cứu , nhưng mà vẫn thấy cậu chủ có vẻ không được
thoải mái”.
“Thằng bé ở trong phòng sao, cháu muốn nhìn nó?”
Vừa bước vào phòng, La Vũ Tịnh chỉ muốn khóc, nằm ở trên giường là
thân thể bé nhỏ, mặt mũi tái nhợt, trán đổ mồ hôi, hai mắt nhắm
nghiền, trông rất khổ sở.
“Khắc Hiên con có khỏe không!” cầm tay con lên, cô phát hiện cậu bé
đang phát sốt, ngủ không được yên.
“Mẹ, mẹ” trong cơn mê man, Tề Khắc Hiên nhẹ nhàng gọi mẹ, dù cha
không thích cậu gần gũi với mẹ, nhưng ở trong đáy lòng vẫn khát
vọng có sự dịu dàng của mẹ.
Con vừa mới gọi cô! Nghe được tiếng gọi này hốc mắt của cô liền đỏ
“mẹ ở đây, mẹ về thăm con đây, Khắc Hiên con phải cố lên”.
Trong mơ hồ Tề Khắc Hiên nghe được tiếng nói của mẹ, cho dù là mơ
cũng không sao cả, cậu bé cứ như vậy mà yên tâm. Ở phương diện nào
đó cậu và mẹ cũng tương tự nhau, vì niềm vui của cha mà miễn cưỡng
bản thân mình, trong cuộc sống chỉ cần một chút niềm vui là có thể
thỏa mãn.
Lúc này Tề Kiếm Vân đi vào phòng, ho khan một tiếng không biết thế
nào đành hỏi:”Con có khỏe không?”.
Đột nhiên lại gọi vợ cũ về nhà, thật là anh không còn có phương
pháp nào khác, con bị bệnh không được thoải mái, còn luôn miệng gọi
mẹ, anh không thể không thỏa hiệp, không thừa nhận cũng không được,
tình mẫu tử của bọn họ quả thật là không thể chia cắt.
Người phụ nữ này cho dù có trăm ngàn cái chỗ hỏng, lại làm cho cha
con bọn họ đều khó có thể quên, cuộc đời đúng là lắm cái trêu
ngươi, còn có càng nhiều thứ không tự chủ được.
La Vũ Tịnh ngẩng đầu, lo lắng lo lắng “bây giờ vẫn còn sốt, quản
gia nói là đã cho uống thuốc, giờ chỉ còn chờ thằng bé tự hạ sốt
thôi”.
“Bởi vì thằng bé cứ luôn gọi mẹ… cho nên… cho nên tôi mới gọi cô
trở về” anh quá là không biết dịu dàng trong lời nói, chỉ biết lạnh
lùng đưa ra kết luận “Tôi còn có công việc bề bộn, cô chăm sóc con
là được rồi”.
“Tôi sẽ” cô tuyệt đối sẽ không rời đi, cho dù Tề Kiếm Vân có bảo cô
đi, cô cũng muốn ở lại bên con.
Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng mang theo ưu thương cùng kiên nghị,
Tề Kiếm Vân lẳng lặng nhìn trong chốc lát, muốn nói rồi lại thôi.
Chung quy cũng xoay người rời đi, ở phòng làm việc vẫn còn núi công
việc đợi anh.
Đêm nay anh lại mất ngủ, nghĩ đến việc cùng vợ cũ đang ở cùng dưới
một mái nhà, rất nhiều ý nghĩ mơ màng nãy lên trong đầu anh, đây
rốt cuộc là tại làm sao? Người phụ nữ kia rốt cuộc đã làm gì
anh?
Buổi sáng ngày hôm sau, Tề Khắc Hiên đã giảm sốt, trên người đầy mồ
hôi, vẫn còn đang yếu nhưng đã dễ chịu hơn. Khi cậu mở mắt ra, điều
đầu tiên nhìn thấy là gương mặt của mẹ.
Người cả một đêm ở bên cạnh chăm sóc cậu, không phải là người cha
mà cậu luôn sùng bái, mà là người mẹ luôn có cảm giác xa cách.
Trong mắt cậu không thể không có một dòng nước âm ấm chảy ra, rất
nhanh chính mình chớp mắt vài cái, không để nước mắt chảy ra.
(Anh giai này đúng là chúa vô duyên mà)
(5)
La Vũ Tịnh ngồi chồm hỗm bên giường, hai tay gối lên mép giường,
miễn cưỡng nhắm mắt lại lơ mơ ngủ, nghe tiếng động của con liền
thức giấc.
“Khắc Hiên, con tỉnh? Thế nào, có thấy chỗ nào không thoải mái
không? Cô đột nhiên bừng tỉnh, cầm tay con hỏi dồn”.
“Con đỡ rồi… ” Tề khắc Hiên càng muốn khóc, nhưng cậu sẽ không để
cho mình có dịp khóc được, trong phương thức giáo dục nghiêm khắc
của cha không được phép khóc, đặc biệt là vừa làm nũng vừa
khóc.
Cô không chú ý ánh mắt kỳ lạ của con, cầm lấy nhiệt kế ở tai con ra
kiểm tra nhiệt độ “mẹ xem nhiệt độ nào, thật là tốt, nhiệt độ đã hạ
rồi”.
Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn đồng hồ báo thức thì đã chin giờ
rồi! “Không xong rồi, đã muộn thế này rồi sao, mẹ phải đi làm, mẹ
sẽ gọi bác quản gia đến chăm sóc con”.
“Mẹ” Tề khắc Hiên nghẹn ngào gọi lên một tiếng.
“Làm sao vậy”, cô nghĩ con than thể không được khỏe, liền vội vàng
xem xét con.
“Mẹ … không cần đi…” vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống.
Ở trong sâu thẳm tâm hồn cậu bé vẫn là khát vọng tình yêu thương
của mẹ, chính là ba tạo áp lực lên tính cách của cậu, mà cậu bé
cũng từng nghĩ đến là không cần, nhưng cơ thể ở lúc bệnh tật yếu
ớt, cần được quan tâm, hơn nữa đây mới là đứa bé có bảy tuổi.
“Khắc Hiên…”cô lau đi giọt nước mắt của con, đau lòng đến mức cả
mình cũng muốn khóc.
“Mẹ ở lại với con được không?”
“Được” cô không có khả năng sẽ trả lời bằng một câu khác, trên thế
giới này có người mẹ nào lại cự tuyệt yêu cầu như vậy của con
mình.
Tề Khắc Hiên lập tức nín khóc mỉm cười, ở tuổi này của cậu bé nên
cười, nên có những niềm vui hồn nhiên con trẻ.
Ông quản gia thấy La Vũ Tịnh vẫn còn đang ở trong phòng, ngay một
chút nhíu mày cũng không có, phảng phất như đây là một điều vô cùng
tự nhiên “chào buổi sáng phu nhân, cô cần gì, xin phân phó”.
“Ah” cô không xác định lắm hỏi “tiên sinh có nhà không?”
“Tiên sinh đã rời nhà rồi”.
La Vũ Tịnh nhẹ nhàng thở ra, Tề Kiếm Vân không ở nhà thực sự tốt
quá, nếu không cô đây là “tiền nữ chủ nhân” ở lại trong nhà, thật
sự là việc kỳ lạ. Cô đối với chính mình nay cũng chưa tin tưởng,
nhưng vì Khắc Hiên, hôm nay cô phải kiên trì mới được.
“Như vậy… tôi muốn nấu ít cháo cho Khắc Hiên ăn”.
“Tốt, tôi sẽ bảo đầu bếp nghỉ ngơi một chút” ông quản gia gật đầu
một chút, lập tức theo lời cô.
Cứ như vậy, Tề Khắc Hiên trải qua một ngày thích thú, không cần
phải học bài, cũng không cần phải đến lớp, lười biếng nằm trên
giường, để mẹ bón thức ăn cho, lại còn kể truyện cổ tích cho cậu
nghe, giọng nói mềm mại kia làm cho cậu muốn ngủ, lại thấy luyến
tiếc không muốn ngủ.
Buổi chiều mẹ còn nắm tay dẫn cậu ra vườn hoa phơi nắng, bao nhiêu
cảm giác xa cách đều biến mất cả, cậu đã quên khoảng cách mà cha
buộc cậu tạo ra. Tình mẫu tử vốn là trời sinh, cho dù có tạm thời
bị cắt đứt, thì cũng sẽ lại được nối lại.
“Mẹ”.
“Sao”
“Không có gì” cậu chính là chỉ muốn gọi mẹ thôi, chuyện gì cũng
không có.
“Tiểu Hiên, tiể Hiên, tiểu Hiên” cô cũng chỉ muốn gọi con, chuyện
gì cũng đều không có.
Hai mẹ con cùng nở nụ cười, không vì nguyên nhân gì cả, chỉ vì có
thể ở chung một chỗ cùng nhau.
Buổi tối về, Tề Kiếm Vân phát hiện vợ cũ vẫn còn đang ở trong nhà,
đang nấu bữa tối cho con.
“Cô như thế nào còn ở đây?” trên thực tế anh rất mừng lại vừa sợ,
nên dùng giọng nói lạnh nhạt nói chuyện, một người không biết biểu
đạt tốt tình cảm của mình, căn bản không biết cái gì gọi là ân cần
thăm hỏi.
“Thật có lỗi…” La Vũ Tịnh gục đầu xuống, không dám nhìn thái độ gay
gắt của chồng cũ, đó là khuôn mặt đã quá quen thuộc với cô, mỗi khi
có chuyện gì phá vỡ quy củ của anh, anh sẽ nhíu chặt đôi mày, dùng
ánh mắt đủ để cắt được kim cương mà nhìn người kia.
Không khí giằng co, Tề Khắc Hiên nhích thân ra để bảo vệ mẹ “là con
bảo mẹ ở lại”.
Tề Kiếm Vân trừng mắt nhìn con, này đứa trẻ con còn chưa thoát khỏi
khuôn mặt nhỏ nhắn, lại có thể toát ra khí khái đàn ông đến thế? La
Vũ Tịnh cũng không dám tin nổi, con vì cô mà dám chống đối lại
cha.
Tề Kiếm Vân trầm ngâm trong chốc lát “Hôm nay coi như ngoại lệ, về
sau không được phép làm như thế nữa, thả lỏng một ngày sẽ làm tiến
độ học tập chậm lại, con có biết không?”
“Con mặc kệ, con muốn mẹ, con muốn mẹ” Tề Khắc Hiên ngửng đầu nhìn
thẳng mắt cha, dũng cảm nói ra ý nghĩ của mình.
Đây là lần đầu tiên cha con họ xung đột, trước kia cậu bé luôn nghe
theo lời cha, mà nay vì mẹ, cậu đã thay đổi.
“Chú ý lễ tiết của con!” Tề Kiếm Vân chỉ dùng ánh mắt lạnh như
băng, đã nói lên tất cả.
Tề Khắc Hiên biết cha sẽ không dễ gì dao động, cậu cái gì cũng
không thay đổi được, cảm giác không thể làm được gì làm cậu rơi
nước mắt, mà nước tất cả nước mắt trước kia được giữ lại, tất cả
cùng trào ra.
Một đứa trẻ không được thể hiện cảm xúc bình thường, đột nhiên học
được cách khóc, không thể dừng lại được.
Tề Kiếm vân nhìn lại càng thêm bốc hỏa “con khóc cái gì? không được
phép khóc! Con về sau sẽ là người thừa kế sự nghiệp của cha, khóc
sướt mướt thì ra cái thể thống gì ”.
“Khắc Hiên đừng khóc, mẹ còn ở đây, mẹ nhất định sẽ thường xuyên về
thăm con” La Vũ Tịnh một bên an ủi con, một bên quay sang chồng cầu
xin “con đang ốm, thả lỏng nó một chút, chắc là không ảnh hưởng gì
đâu. Con còn nhỏ như vậy, đừng tạo cho nó nhiều áp lúc, nó cũng chỉ
là một đứa trẻ thôi”
“Không cần phải nói” Tề Kiếm Vân cực kỳ không kiên nhẫn, con dám
chống đối anh, vợ cũ lại cho thể xác và tinh thần anh không thể
phối hợp, anh đúng là bị phiền đến chết.
Tề Khắc Hiên thở sâu, sự tủi thân hiện hết lên trong mắt, đi về
phía phòng của mình.
La Vũ Tinh nhìn chồng cũ nói “Anh không thể đối xử với con nhẹ
nhàng hơn sao?”
“Con là người thừa kế của tôi, các loại tôi luyện đều phải trải
qua” Tề Kiếm Vân vẫn thái độ ngang ngược, trong đáy lòng lại âm
thầm kinh ngạc, từ khi nào con lại có ý nghĩ của chính mình.
“Em… em thật không hiểu phải nói với anh thế nào mới tốt nữa” cô
không thể cùng người đàn ông này nói chuyện nổi, đành phải chuyển
hướng đi về phía phòng con, ít nhất phải an ủi con cái đã, có gì để
tối nói sau.