Chúng ta ly hôn đi
- Chúng ta ly hôn đi.
- Được.
Hai câu nói ngắn ngủi, cuộc hôn nhân bảy năm của họ cứ như vậy mà
kết thúc.
La Vũ Tịnh nhìn người đàn ông trên danh nghĩa là chồng mình đang
ngồi trước mặt, không thể không cảm thấy xa lạ. Lúc này đây cô đã
lấy hết dũng khí đưa ra yêu cầu ly hôn, anh ta sao có thể lại có
phản ứng như thế này.
Tề Kiếm Vân ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào màn hình máy tính,
tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím, xử lý các báo cáo các nơi chuyển
tới. Bây giờ đã là thời đại điện tử hóa, ly hôn cũng nên nhanh
chóng thanh thoát.
Tục ngữ nói : “Hợp thì tụ, không hợp thì tan” nhưng bọn họ căn bản
chưa từng “hợp” quá. Cuộc hôn nhân này ngay từ lúc bắt đầu đã là âm
mưu và âm mưu, anh cảm thấy kỳ quái, sao cô có thể chịu được ngần
ấy năm trời mới đề nghị ly hôn?
- Cô muốn cái gì? Nhà ở, cổ phiếu, tiền trợ cấp ly hôn? Anh ta ngay
cả đầu cũng không quay lại, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình.
- Cảm ơn ý tốt của anh, những thứ đó em có quá đủ rồi. Di sản khổng
lồ cha mẹ cô để lại, cô rất hiếm khi sử dụng đến, cái mà cô muốn
chính là hạnh phúc.
“Hạnh phúc”, hai chữ nay cô đã từng mong có được từ anh, nhưng thời
gian đã chứng minh hết thảy, cô sai lầm rồi.
Tề Kiếm Vân hơi dừng động tác một chút, cuối cùng quay lại nhìn cô
một cái. Người phụ nữ này không cần tiền, chẳng lẽ là muốn
người?
- Cô nên biết, cô không thể mang Khắc Hiên đi.
Tề Khắc Hiên là đứa con duy nhất của bọn họ, cũng là người thừa kế
tương lai của tập đoàn Kình Vũ, năm nay gần bảy tuổi, từ nhỏ đã
được cha bồi dưỡng tinh anh, học tin học, học ngoại ngữ, phát triển
tài năng âm nhạc, mọi thứ một chút đều có thể tiếp thu ngay, rất có
phong thái của cha.
Tề Kiếm Vân cố ý không cho con gần gũi với vợ, chính là nghĩ không
để con chịu quá nhiều ảnh hưởng từ cô. Cô là người phụ nữ thế nào
chứ, anh so với bất kể người nào đều biết, cô bề ngoài đơn thuần,
nội tâm lại âm hiểm, ngay cả anh cũng phải tự than thở như thế ngày
trước mới bị trúng chiêu của cô.
- Em biết, em chỉ mong về thăm con thôi, có được không? La Vũ Tịnh
cũng không ôm ấp mong chờ gì, con cũng không cần cô, toàn quyền
nuôi dạy con đều ở trong tay chồng, cậu bé lại là người thừa kế duy
nhất của Tề gia, cô có khả năng mang đi tài sản có giá trị trọng
yếu vậy sao?
Tề Kiếm vân không sao cả, nhún vai một cái : Có thể đến lúc tôi
không có nhà.
Anh đối với người này vợ tuy là bất mãn mọi điều, nhưng cũng là
không cạn hết nhân tình, dù sao cũng là quan hệ ruột thịt, anh sao
có thể chia rẽ.
- Được, cảm ơn anh. Cô phải cảm ơn anh quá đi chứ, để cô thoải mái
rời đi, không chất vấn, không giữ lại. Nhưng lẽ ra anh không cần tỏ
thái độ như vậy, đối với cô đây mới chính là tổn thương xâu sắc
nhất.
Sau ba năm quen biết, đến kết hôn được bảy năm, mười năm thời gian
quí giá của đời người, đã biến nàng từ một cô gái mười lăm tuổi
thành người phụ nữ hai năm tuổi. Cũng từ đó những mộng ảo ngây thơ
ngày nào bất đắc dĩ trở thành trầm tĩnh, bởi vì cô hiểu được rằng,
người đàn ông mà cô yêu sẽ không bao giờ yêu cô, anh sẽ không yêu
nổi người khác.
Cô đi ra khỏi phòng làm việc, tiếng gõ bàn phím vẫn không ngừng
vang lên trong tai, âm thanh này thay thế cho lời từ biệt.
Bọn họ chưa từng có tình cảm xâu sắc, nên chia lìa lý tính cũng
bình tĩnh, sau nay càng chẳng quan tâm, cô đã sớm nhận rõ sự thật
này. Chứ không nói là quá muộn đi? Cuộc sống còn có thể bắt đầu một
lần nữa sao? Cô chỉ có thể tự an ủi chính mình thôi.
(2)
Đương nhiên mấy ngày sau vào giữa trưa luật sư đã đến nhà họ Tề,
giải quyết thỏa đáng các thủ tục ly hôn của họ.
Tề Kiếm Vân hoàn thành thành xong các giấy tờ, không nói đến câu
thứ hai thẳng hướng phòng làm việc mà bước, công việc của anh rất
bận rộn và quan trọng, không có thời gian ngồi lại với cái việc cỏn
con này, huống chi anh với vợ cũ cũng chả có gì hơn để nói.
Cô đi cũng tốt, cũng chỉ là thiếu một cái đối tượng để ôm thôi, chỉ
với anh là Tề Kiếm Vân muốn tìm phụ nữ còn sợ không có sao.
Bảy năm đó anh chưa từng đi với phụ nữ bên ngoài, đó thuần túy là
một thói quen. Nếu trong nhà đã có phụ nữ, mà bên ngoài lại phức
tạp đâu cần phải đi ra ngoài, anh rõ ràng là một người chồng chung
thủy , La Vũ tịnh có lẽ cũng chả có cái ưu điểm gì, lại khiến cho
anh có dục vọng sao.
Ly hôn đối với anh mà nói, lớn nhất cũng chỉ là thay đổi sang một
phụ nữ khác mà thôi, mặc kệ là làm bạn gái anh, hay là đối tượng để
tái hôn, anh biết mình cần cái gì, chỉ thế mà thôi.
Nhìn bóng dáng anh đi xa, cô mấp máy miệng muốn nói : Em không muốn
ly hôn, anh đừng đi có được không !
Dù sao cô cũng đã từng sùng bái anh, yêu anh như thế, mong có ngày
tình yêu sẽ có kết cục tốt đẹp, ai có ngờ không có được như mong
muốn, cuối cùng dẫn đến ly biệt, thậm chí chính cô lại là người đưa
ra đề nghị, đây có phải là sự châm chọc lớn nhất sao?
Cô mở miệng nhưng không thể nói thành tiếng. Có lẽ trong lúc này
phản ứng im lặng là tốt nhất, đến phút cuối cùng này rồi cũng nên
giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm đi.
Luật sư đang ở phía bên này sắp xếp tài liệu, nhịn không được mở
miệng : Tề phu nhân bà không yêu cầu tài sản gì thật sự rất đáng
tiếc
Ba thế hệ tề gia trở lại đây trong giới thương nghiệp, chính trị
đều xuất sắc nổi trội, được xếp vào hang quền quí, tỷ phú hung
mạnh. Đến nay, tập đoàn ngân hàng Kình Vũ dưới sự lãnh đạo của Tề
Kiếm Vân càng phát triển mạnh, đã đứng đầu trong giới ngân hang.
Nếu La Vũ Tịnh có lòng tham một chút số tài sản được chia cũng
không thể nào ít được.
Không, tôi thấy không đáng . Trên mặt La Vũ Tường hiện lên một nụ
cười bi thương, cô đương nhiên hiểu được gia đình họ tề là một cái
mỏ châu báu, nhưng đáng tiếc thứ nàng cần lại không có ở trong đó …
tình yêu.
Nửa tiếng sau, cô thu dọn hành lý ra khỏi phòng, đồ đạc bên trong
đều là quần áo mà cô mang theo từ nhà mẹ đẻ, những thứ có sau khi
kết hôn đều bỏ lại hết thảy, nhứng thứ đó thuộc về ngày hôm qua,
tất cả cô đều không muốn nhớ lại.
Trước khi đi người nàng nhớ đến chính là con, còn về phần anh …
không khéo lại là quấy rầy anh đi?
Cô đi đến trước của phòng cậu bé, gõ của mấy tiếng rồi mới chậm rãi
mở ra, chỉ thấy Tề Khắc Hiên đang ngồi ở bàn học làm những bài tập
mà cha cậu giao cho. Mỗi ngày phải đọc xong một cuốn sách và viết
một bài cảm nhận năm trăm từ về cuốn sách đó (má ơi nhóc mới 7 tuổi
thôi mà).
Ngay từ lúc mới bi bô tập nói, cậu đã bị cha đưa vào khôn khổ giáo
dục hà khắc, may mắn là cậu kế thừa bộ não thong minh của cha mình,
nên dù năm nay mới bảy tuổi cũng đã thể hiện được rất nhiều năng
lực, môn học gì cũng không làm khó được.
Về phương diện khác, cậu so với những đứa trẻ cùng tuổi trưởng
thành hơn rất nhiều, có thể nhận thấy cậu là một phiên bản thu nhỏ
của Tề Kiếm Vân. Biểu hiện lúc nào cũng là khuôn mặt luôn lạnh lùng
e rằng những nét hồn nhiên con trẻ sớm đã không tồn tại rồi.
Đi đến trước bàn học, La Vũ Tịnh chăm chú nhìn vào khuôn mặt của
con, cố gắng ghi nhớ khuôn mặt này trong lòng, cô nhắm mặt lại để
nó hiện trong tâm trí.
Khắc Hiên mẹ phải đi, con cố gắng tự chăm sóc bản thân nhé . Giọng
nói của cô run run, so với lúc nói lời đề nghị ly hôn thì lời từ
biệt với đứa con càng làm cho cô thêm đau khổ.
Vâng. Tề Khắc Hiên lên tiếng chỉ như nghe người giúp việc xin nghỉ,
chỉ cần tìm người thay là được không có tình cảm níu giữ.
Chống đỡ với thái độ lạnh lùng từ con, cô không kìm nén được tình
yêu thương của một người mẹ, xúc động ôm con vào lòng dặn dò : Con
hãy tự chăm sóc mình nhé, lúc nào có thời gian mẹ sẽ về thăm
con…
Cậu bé không giãy dụa cũng chả nhúc nhích, trong tâm hồn bé nhỏ của
cậu có rất nhiều dao động, nhưng không dám biểu lộ ra.
Tạm biệt, hy vọng con sẽ vui vẻ mà lớn lên. Cô vuốt ve gương mặt
con, trên khuôn mặt đó không hé ra một nét thay đổi, giống hệt cha
mình khuôn mặt không chút biểu cảm.
Thật lòng cô cũng không muốn con như vậy mà lớn lên, nhưng mà ở
trong cái nhà này cô chẳng có cái địa vị gì, cô trên danh nghĩa là
nữ chủ nhân nhưng trên thực tế Tề Kiếm Vân mới là người duy nhất
thống trị trong ngôi nhà này, tất cả mọi người cứ y như mệnh lệnh
của anh mà làm.
(3)
Lưu luyến không rời cũng phải chia tay con, La Vũ Tịnh hướng cửa
lớn bước đi, những người làm trong nhà không ai dám ra đưa tiễn cô
chỉ có bác quản gia là đứng cạnh của, ông luôn duy trì im lặng với
nữ chủ nhân, lòng trung thành của ông đến lúc này vẫn không thay
đổi.
Phu nhân cô đi đường cẩn thận. Người quản gia cúi đầu nói.
Cô lắc đầu cười khổ, nho nhỏ nhắc ông: Bác à, cháu đã không còn là
Tề phu nhân nữa rồi, lần sau gặp bác gọi cháu là La tiểu thư.
Biểu hiện của ông như không thể quen với thay đổi đó: Rất mong cô
sẽ sớm trở lại.
Ngoại trừ về thăm Khắc Hiên ra, tôi sẽ không quay lại.
Người quản gia thở dài, mở cánh cửa lớn ra giúp cô, lần này đi
không biết đến bao giờ mới gặp lại đây. Nhân sinh con người giống
như mây bay, nó thổi qua một cái là tan biến, nhưng nếu có duyên
người một nhà lại có thể đoàn tụ lần nữa chăng!
La Vũ Tịnh bước ra khỏi cánh cổng nhà họ Tề, bên ngoài là ánh mặt
trời chói lóa, trời xanh mây trắng, cô tự nói với chính mình rằng:
Ta là người tự do.
Tự do thật sao? Vì sao trước mắt cô lại là một mảng mơ hồ, phảng
phất có lớp sương trắng bao phủ, bốn phía cũng không tìm thấy lối
ra.
Trong lòng cô co rút đau đớn, nước mắt cứ muốn trào ra, cô biết
mình không thể quay đầu được, cho dù thế nào thì sau nay cũng chỉ
có chính cô tự lo cho bản thân mình mà thôi.
Ding. Cửa thang máy mở ra, cô kéo hành lý bước ra, tìm thấy căn hộ
mới của mình ở tang 18 của toàn nhà này.
Chỉ là lấy chìa khóa ra, mở ra ba ổ khóa, mất vài phút của cô, cuộc
sống mới bắt đầu thật không dễ dàng, tất cả đều phải dò dẫm từ
đầu.
Mới vừa mở cửa, còn chưa kịp quan sát cách bài trí bên trong, cô bị
tờ giầy ở trên bàn hấp dẫn, trong đó là nét chữ nhẹ nhàng của người
bạn học thời trung học của cô .
Vũ tịnh yêu quí, chúc mừng cậu được tự do, hai mươi năm tuổi tuyệt
đối không già, đúng lúc tuổi trẻ đi lên! Có vấn đề gì thì gọi điện
cho mình nhé, tuy rằng người thì ở Paris nhưng tâm hồn thì lúc nào
cũng ở bên cậu!
Trước mắt là căn hộ dành cho người độc thân, cô bạn Bảo Hủy Hân cho
cô thuê lại, tiền thuê nhà cũng chỉ lấy có hai nghìn tệ tiền điện
nước với phí quản lý cũng không cao, hoàn toàn là nhiệt tình giúp
đỡ.
Cuộc sống luôn có những mâu thuẫn đối lập nhau mãnh liệt, hai người
phụ nữ cùng hai mươi năm tuổi, lại đi trên hai con đường hoàn toàn
khác nhau.
Bảo Hủy Hân vì kết hôn nên để trống căn hộ này, bây giờ thì đang đi
hưởng tuần trăng mật, mà La Vũ Tịnh thì vừa mới ly hôn bắt đầu một
cuộc sống mới, một mình.
Hai người là hai cô gái cùng tốt nghiệp trung học, nhưng cô học lên
đại học, rồi đi làm ở đài truyền hình quen biết với chồng cô ấy là
nhà sản xuất, hai người ăn nhập với nhau, từ tình cảm đến công việc
đều tràn đầy nhiệt huyết.
Còn La Vũ Tịnh thì sao, mới tốt nghiệp thì liền sinh con, đã trải
qua bảy năm hôn nhân, cũng không hiểu vì sao mà mình sống, con
không cần mình, chồng không cần mình, bố mẹ thì đã qua đời vì tai
nạn xe cộ, cuối cùng thì đến cả cô cũng không biết quan tâm đến
chính mình.
Cách đây nửa năm, cô gặp Bảo Hủy Hân trong bách hóa, hai người gặp
lại thân thiết tâm sự cùng nhau.
Hoàn cảnh của cô được người cô bạn hết sức đồng tình, không ngừng
cổ vũ cho cô giải phóng bản thân, tìm lại sức sống. Phụ nữ không
nên chôn vùi trong cuộc sống gia đình và con cái, huống chi đó là
một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cùng đúa con không thể gần
gũi?
Trải qua vài tháng trăn trở, hơn nữa Bảo Hân Thủy luôn kiên trì ủng
hộ, La Vũ Tịnh rút cuộc cũng quyết định, bước đi bước chân dũng cảm
đầu tiên.
Ngoài tờ giấy nhắn ở trên bàn ra, Bảo Hân còn để lại cho cô một tập
tài liệu, trên đó có in to dòng chữ : Công ty kiến trúc Sơn
hải.
Đây là công ty mà bảo hân giới thiệu việc làm cho cô, để La vũ tịnh
xin một chân trợ lý .
Lấy tấm bằng tốt nghiệp trung học của cô ra mà nói, có thể xin vào
công ty này làm trợ lý là một cơ hội rất đáng quý. Có điều ba tháng
thử việc giữ nữa tháng lương, hết thời gian thử việc thì hưởng đầy
đủ lương, đây là Bảo Hủy Hân giúp cô đàm phán điều kiện.
Đối với La Vũ Tịnh mà nói, tiền với cô lúc này cũng không phải quan
trọng lắm, cô hoàn toàn có thể dựa vào di sản cha mẹ để lại mà
sống, nhưng quan trọng hơn là nàng muốn tiếp xúc với mọi người,
sống một cuộc sống đích thực, không muốn từng ngày trôi qua sống
yên lặng như một cái bóng.
Ngồi khoanh chân ở trên ghế sô pha, cô chậm rãi lật xem giới thiệu
vắn tắt về công ty, xem được một chút, rồi xem một chút mà như
không xem được chút nào vào đầu, giờ phút này đầu óc cô không thể
bình tĩnh mà tập trung được, cô đang ở thời điểm cuộc sống có
chuyển biến lớn mà!
Cô đứng lên, bắt đầu dỡ hành lý, đáng tiếc việc đó không mất nhiều
thời gian lắm, tất cả mọi thứ đều đã được xắp sếp thỏa đáng.
Đột nhiên cô không biết bây giờ phải làm cái gì, cuộc sống của phụ
nữ độc thân tự do là thế, mà cũng tĩnh mịch là thế.
Những buổi tối thứ năm hàng tuần, là thời gian mà cô mong đợi nhất,
vì trong thời gian từ 7h đến 9h tối là thời điểm mà cô được ở cùng
với Tề Kiếm Vân trong căn phòng nhỏ, đó là thế giới riêng của họ
(ôi ảo tưởng tuổi trẻ).
Anh luôn dùng vẻ mặt lạnh nhạt để giảng bài, rất ít động chạm đến
vấn đề cá nhân. Nhưng đối với cô mà nói, chỉ cần vụng chộm ngắm
nhìn anh ở bên cạnh, cùng hít thở với anh trong một bầu không khí
đối với cô đã là mãn nguyện lắm rồi.
“Tề đại ca …”
“Gọi tôi là thầy”. Anh ngay lập tức bắt sửa lại cách xưng hô, ở lớp
học phải có qui củ chứ.
Cái cô bé này luôn ngây ngô nghĩ rút ngắn khoảng cách giữa hai
người, anh đâu phải là đồ ngốc chứ, nên đương nhiên là hiểu ý của
cô. Anh chính là cố tình tránh đi một cái phiền toái, nhất là cái
kiểu ‘xử nữ’ ngây thơ.
Chỉ có kẻ ngốc mới chạm vào ‘xử nữ’, nguyên tắc của anh trước khi
ra tay vẫn là đối tượng thành thục rồi, như thế mới có kinh nghiệm,
mới thích hợp làm ‘đối tác’.
“a… vâng thưa thầy” rồi cô lại nói thêm “thầy, hôm nay là… sinh
nhật mười tám tuổi của em”.
“Thế hả?” Tề Kiếm vân ngay cả nhíu mày một cái cũng không thèm,
càng không muốn nói một cái câu chúc mình sinh nhật linh
tinh.
Bình thường nếu là mọi khi cô sẽ lùi bước, lùi dần, lùi lùi dần.
Nhưng hôm nay với cô dù thế nào cũng không thể cũng lùi như thế
được, cả đời này cô chỉ có một cái sinh nhật mười tám tuổi, nó là
sự kiện đánh dấu cô đã trưởng thành, cô muốn đánh dấu sự kiện
này.
“Em… muốn xin thầy một nguyện vọng … được không ạ?”
“Nói nghe thử xem” trong anh khơi lên một tia hứng thú, đây chính
là cái cô gái hiền lành ít nói hàng ngày, thế mà hôm nay dám xin
anh một cái nguyện vọng? Cô này nghĩ mình là ai? Sinh nhật mười tám
tuổi thì có cái gì đặc biệt? Chỉ cần mọi người sống đủ lâu thì sẽ
có ngày này thôi.
“Thầy có thể nắm tay Em được không… chỉ một chút, một chút thôi”.
Con tim cô đập nhanh như muốn vỡ tung, có thể nói ra mấy lời này,
cô tự thấy khâm phục bản thân. Tình yêu có thể làm con người ta
ngại ngùng, nhưng cũng sẽ làm cho cong người ta dũng cảm hơn, không
phải thế sao?
Tề Kiếm Vân lẳng lặng nhìn cô chăm chú, muốn nhìn rõ trong đầu cô
đang nghĩ cái gì. Theo sự hiểu biết của anh về cô hai năm nay, thì
cô giống như một sinh vật nhỏ đáng yêu, biết tự đan khăn quàng cổ,
găng tay cho anh, đương nhiên cũng cho cả cha mẹ anh nữa, làm giống
như đối xử bình đẳng, nhưng mà anh có thể nhìn ra, cô hoàn toàn là
vì anh.
Anh vẫn già vờ không để ý, chính là không muốn làm khó lẫn nhau,
hai bên gia đình dù sao cũng là bạn tốt , tránh sau này gặp nhau
phải xấu hổ.
Nhưng mà cái cô bé cả ngày chỉ biết mơ mộng này, đêm nay không
giống với mọi ngày, làm cho anh cảm thấy không thể coi thường cô
được, cũng thấy khó từ chối.
“Thầy… có thể đáp ứng… nguyện vọng của em không?” bộ mặt đáng
thương của cô nhìn anh mà hỏi, hai mắt rưng rưng nước, hai cái má
hồng hồng, cảm giác nếu anh lắc đầu thì nước mắt của cô sẽ rơi
xuống.
Không chỉ có phụ nữ mới thích có vinh dự hão, mà đàn ông tuyệt đối
là cũng có, có thể làm cho cô nhìn hắn mong chờ như thế, bỗng dưng
anh cảm thấy tự mãn, vì thế anh rất chi là tự mãn, thậm chí giống
như là ban phát, đưa bàn tay ra nắm lấy tay cô.
Nắm tay cô thì cũng có làm sao đâu, cho cô ấy vui vẻ một chút đi
(mầm mống của tất cả mọi chuyện nó bắ đầu từ đấy đấy bà con
ạ^^).
“Cảm ơn… thật cảm ơn thầy” giống như là đang được cầm tay ngôi sao
vậy, cả người cô lâng lâng, bàn tay trái anh to lớn trông mạnh mẽ
không nói nên lời, còn có hơi ấm tỏa ra từ bàn tay anh nữa.
Chẳng cần nói thì Tề Kiếm vân cũng hiểu ngay, cô thực sự là rất
ngưỡng mộ anh. Nhưng mà nguyện vọng trong ngày sinh nhật của cô chỉ
đơn giản thế thôi sao?
Anh tự dưng cảm thấy đồng tình với cô, nếu là những cô gái yêu anh
thì đều chịu khổ, bởi vì anh giống như một cơn gió, không chịu dừng
lại vì bất kỳ ai, nếu cô chỉ muốn qua lại một thời gian, may ra anh
có thể đáp ứng được
“Em sẽ nhớ buổi tối hôm nay, cảm ơn thầy!” nhìn thấy cô đã thỏa mãn
nguyện vọng, anh chuẩn bị buông tay, để thế mười giây là đủ rồi,
cần phải đưa cô về vị trí cũ.
Đáng lẽ anh nên buông tay ra, nhưng tại sao lại không muốn, anh
nghĩ thử là tại sao?
Vợ chồng nhà họ La rất yên tâm về anh, anh đến được một lát thì họ
đi ra ngoài xã giao, bảo là yên tâm thực ra là cố ý đi, để cho anh
và La Vũ Tịnh có cơ hội ngồi riêng, cho dù có xảy ra chuyện gì thì
mấy người giúp việc cũng sẽ coi như không có.
Đã như vậy, anh cần gì phải cự tuyệt sự mê hoạc của cô? Nhìn nàng
đôi mắt mơ màng, đôi môi hé mở, trông cô hôm nay rất thu hút, vì
sao trước giờ anh không nhận ra là cô hấp dẫn?
Tâm tình vừa mới chuyển biến, cánh tay đột nhiên dùng thêm sức, anh
đáng lẽ nên sớm nắm chặt mới phải.
“Thầy à”, La Vũ Tịnh đầu óc vui sướng, nhưng cũng cảm giác được tay
anh dùng thêm sức, đây không phải cái sức mạnh cô có thể chịu đựng
được “thật xin lỗi… em thấy đau…”
“Đau?” anh hơi buông lỏng tay ra, nhưng không định buông cô, một
tay ôm lấy cô vào lòng.
Mùi hương của thiếu nữ sộc vào mũi anh, anh cảm nhận thấy cô đang
run rẩy, giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, không tự chủ được
anh ôm chặt hơn một chút, thực sự là một thân hình mềm mại không
thễ cưỡng lại, cơ thể anh đột nhiên nóng bừng lên.
Ting… tong… ting… tong…
Chiếc kim đồng hồ treo tường chỉ đến số chín, phát ra chín tiếng
chuông báo giờ, phảng phất như thông báo, thời gian yêu đương đã
hết, cần trở về với thế giớ thực tại.
Tề Kiếm Vân đột nhiên mở mắt, phát hiện mình đang năm sát vào một
cô gái đang khỏa thân, thân thể này thật ấm áp, thật mềm mại, anh
rất muốn lại ôm ấp một chút, nhưng mà nên tỉnh lại thôi, thời gian
dạy học đã hết, anh không muốn cho những người giúp việc nhàn rỗi
có chuyện để buôn.
Đẩy cô gái bên người ra, anh ngồi dậy, nhăn trán nhíu mày, nhớ ra
anh còn có việc phải xử lý. Trước đây anh luôn chuẩn bị trước,
nhưng hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, vẫn xử lý được, nếu không thể
sẽ để lại hậu quả khó lường.
“… Kiếm Vân”, La Vũ Tịnh lúc tỉnh lại, phát ra tiếng nói mơ màng
nũng nịu, cô vừa mới nếm thử mây mưa, cảm thấy thân thể đau đau,
lại thấy vui mừng cho quan hệ mới của hai người, bọn họ đã đi đến
bước này rồi, đây quả là món quà sinh nhật đẹp đẽ.
“Mặc quần áo vào đi!” Tề Kiếm Vân đặt tay lên trán, lộ ra một vẻ
mặt không kiên nhẫn.”Còn nữa, gọi tôi là thầy”.
Anh mặc dù lưu luyến sự mềm mại tuyệt vời của cô, nhưng không nghĩ
đeo gông vào cổ. Nếu lỡ cha mẹ hai bên biết được, khảng định là sẽ
xúc tiến hai người qua lại, mau chóng kết hôn. Anh không muốn phải
làm theo sự sắp đặt. Hồng nhan tri kỷ của anh còn nhiều lắm, không
đến lượt cô nhóc này đâu.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên của cô, anh đã phá vỡ nguyên tắc của
chính mình, tuyệt đối không chạm vào ‘xử nữ’. Thật không hiểu mình
sao lại làm thế, cho dù cô có ngọt ngào, thì anh cũng không thể làm
việc nhất thời xúc động như thế chứ. Bây giờ phải nhanh giải quyết
mọi chuyện.
Đột nhiên, La Vũ Tịnh cảm thấy lạnh, mặc dù vẫn đắp chăn nhưng cô
vẫn cảm thấy lạnh, giống như nghe thấy tiếng băng vỡ. Giấc mộng vừa
rồi đã kết thúc, chỉ cách có mấy giây mà thế giới đã thay đổi
rồi.
“Anh… định đi đâu?”âm thanh nho nhỏ phát ra, cô vẫn dũng cảm mở
miệng.
Anh không trả lời, mặc xong quần áo, cũng không liếc đến cô một
cái, lập tức mở cửa ra khỏi phòng, cô chỉ nhìn thấy một cái cánh
tay, một cái lạnh lùng. Không đủ sức xuống giường, không đủ sức mặc
quần áo, hơi lạnh cứ thế xâm nhập vào cơ thể cô, vào lòng cô.
Đây là kết cục thế nào? Cô không thể tin được, cũng không muốn tin
tưởng, sau khi có được cô anh lại lạnh lùng bỏ đi như thế, trong
đôi mắt không có một tia ấm áp, cứ giống như chuyện vừa xảy ra
không là gì cả, thậm chí là một trò chơi hay một giấc mơ?
Không, cô không muốn chấp nhận sự thật này. Cô bắt đầu tìm lý do
cho anh, có thể anh có việc gì đó cần làm gấp, có thể anh sợ bị bố
mẹ cô trách tội, có lẽ nói năng của anh không tốt, không thể hiện
ra được nên mới chọ cách rời đi.
Bao nhiêu tình cảm thầm mến ôm ấp trong hai năm, làm cho cô nhất
định tin tưởng, sự trả giá của cô sẽ được quý trọng, dù sao khi yêu
con người ta đều thay đổi, vừa đơn thuần vừa ngu xuẩn trong lòng
tràn đầy hy vọng, mặc kệ sự thật tàn nhẫn có buông xuống.
Cạch!
Hai mươi phút sau, cánh cửa phòng lại mở, cô vui sướng ngẩng đầy
lên. Không nghĩ là anh sẽ quay lại, có thể anh nhớ đến lời mà anh
muốn nói? Có lẽ anh muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, muốn tặng cô
một bông hoa hay một chiếc nhẫn? (ta đến chết vì cái con nhỏ này
mất thôi)
Tề Kiếm Vân trong túi lấy ra một cái hộp giấy, đặt lên bàn “đây là
thuốc tránh thai, mau uống nó đi”.
Anh tự hỏi rồi tự hỏi, La Vũ Tịnh chắc chắn là không có thói quen
dùng thuốc tránh thai, thế nên chỉ có uống sau. Tất cả đều là do
anh nhất thời hỏng não, dù thế nào cũng nên lao đi mua đồ bảo hộ
chứ, bây giờ thì mất bò mới lo làm chuồng.
Cho dù thế nào, anh cũng không muốn mình có cái đúa con ở tuổi này,
anh mới hai mươi ba tuổi, nếu có thì cũng phải bảy năm nữa
đi.
Nếu bây giờ anh ba mươi tuổi, có lẽ anh sẽ cho rằng La Vũ Tịnh rất
thích hợp để lấy làm vợ, hiền lành biết nghe lời, nhưng đấy là
chuyện của sau này, trước mắt anh chỉ cảm thấy ảo não, chỉ nghĩ mau
chóng xong việc.
La Vũ Tịnh nhìn gói thuốc anh đặt trên bàn, không nói được nửa lời,
giấc mơ lại tan biến, lòng lại một lần nữa đau thương, thì ra giấc
mơ cũng chỉ là giấc mơ, giống như một nắm bột phấn, thổi nhẹ cái là
bay hết.
“Chuyện này không được kể cho ai biết, nghe rõ chưa? Nếu không đừng
trách anh”. Anh tin tưởng cái cô gái nhu nhược này sẽ không dám làm
trái ý anh, huống chi việc này nói dối cô cũng có lợi, hắn thấy đối
với sự gia giáo của gia đình họ tề, liệu có thể tha thứ cho cái
hành động hoang đường này sao.
Nam nữ dù sao cũng không bình đẳng, cứ như bố mẹ anh chỉ suốt ngày
khuyên anh đừng gây thị phi, nếu đổi lại mà là con gái thì khéo bố
mẹ anh nhốt luôn ở nhà quá đi?
Cô gật đầu, trong cổ như muốn phát ra tiếng gì, như mở miệng lại
không ra âm. Là ai đã bóp chặt cổ cô, là ai không cho cô hô
hấp?
“Tốt lắm” anh xoay người rời đi, lại là rời đi. Lần này là rời đi
thật sự, anh quyết định dừng việc làm gia sư, việc này một lần là
đủ rồi, nếu cô còn muốn thực sự với anh, thật sự là đâm đầu vào
tường đá rồi.
Anh luôn chỉ dạo chơi mà thôi, người phụ nữ nào cũng vậy, trả lại
bông hoa về với tự nhiên, không để lại dấu vết.
Có điều anh không hề nghĩ đến, cô gái trước mặt anh đã nói cả đời
này chỉ yêu mình anh, cho dù trời có sập xuống thì cũng chỉ vẫn chỉ
yêu một mình anh.
Cánh cửa bị đóng lại, La Vũ Tịnh một mình ngồi trên giường vẫn
không nhúc nhích. Người như bị hóa đá, đến tận mười hai giờ đêm.
Ngày sinh nhật của cô đã trôi qua, đã chia tay với cô bé ngây ngô,
chờ đón một cuộc sống chân thật mà cũng rất tàn nhẫn…
(2)
“Con có thai phải không”?
Vào một buổi sáng sớm của ba tháng sau, Liên Phượng Tường hỏi con
gái, sau nhiều ngày thấy những dấu hiệu bất thường ở con gái, bà
không khỏi nghi ngờ.
Đây là đứa con gái, đi đâu cũng có xe đưa đón, theo lý thuyết mà
nói thì không thể xảy ra vấn đề, nhưng mỗi buổi sáng đều thầy nó
nôn mửa, co thể không thấy có vẻ gầy yếu nữa mà ngược lại còn trở
nên đầy đặn, thực sự là không thích hợp.
Trong phòng tắm, La Vũ Tịnh lấy khăn mặt lau qua khéo miệng nói
“con, con cũng không biết nữa…”.
“Con không biêt? Sao con lại không biết?, rốt cuộc thì con đã gây
ra chuyện gì rồi, nghe cách nói của con là mẹ thấy có vấn đề, bình
thường mẹ đã dạy dỗ con như thế nào?”. Liên Phượng Tường nóng nảy
ép hỏi, quên mất hình tượng hình tượng của một vị phu nhân hàng
ngày, giờ phút này bà đang là một người mẹ thực sự tức giận.
La Vũ Tịnh cúi đầu, đây là gia đình của cô, nơi cô luôn sắm vai một
đứa con ngoan ngoãn, tốt nhất là không tiếng nói, chỉ nên im lặng
mà tồn tại.Thế nhưng từ ba thắng trước, sau khi vĩnh biệt cuộc đời
xử nữ, cô bắt đầu có ý chí của mình, ngày hôm đó cô trái lo phải
nghĩ, không có cách nào uống được viện thuốc kia, có lẽ đây là cơ
hội để cô mang đứa con của anh, nếu cô uống thuốc không phải là sẽ
mất đi cơ hội đó sao?
Đứa con của anh sẽ rất giống anh, thông minh, tự tin, kiêu ngạo.
Chỉ cần có thể có đứa con này, chẳng khác nào có được anh, không
phải sao?
“Hôm nay không cần đi học, chiều nay ta đưa con đi bệnh viện khám,
phải tìm lấy một bác sĩ có thể tin tưởng, biết giữ bí mật, nếu
không nhà ta sẽ mất hết mặt mũi vì con” Liên Phượng Tường nhanh
chóng đưa ra quyết định, trong đầu lúc này một mặt nghĩ chọn người,
mặt khác quay ra đau lòng mắng con gái.
Tiếng tức giận huyên náo trong phòng ngủ, mơ hồ rơi vào đôi tai một
người khác đang ngồi ở đầu bàn ăn. Nhưng người đàn chủ nhân của nó
vẫn thản nhiên dùng bữa sáng, không chút để ý trong lòng.
Trong nhà này phải nói là không có nam chủ nhân, mà chỉ có nữ chủ
nhân, tuy ở bên ngoài ông là một người chỉ lãnh đạo, nhưng lúc về
đến nhà ông chỉ ngồi kiêu ngạo hút thuốc, để cho vợ có thể chỉ đạo
việc trong nhà.
Liên Phượng Tường đi ra từ phòng con gái, vào phòng ăn, chỉ thấy
ông chồng vẫn đang nhấm nháp cà phê, một cái nhíu mày cũng không
có, chỉ thản nhiên nói “Trà sữa của em lạnh cả rồi, tốt hơn nên đổi
lại”.(Hức làm cha kiểu gì đây ???)
Người giúp việc nghe thấy, liền chạy đến mang trà đi đổi lại “xin
bà chờ một chút”. Liên Phượng Tường gật nhẹ đầu, chờ người giúp
việc đi rồi mới mở miệng nói với chồng “Cái đứa con gái giống như
con thỏ nhỏ nhà ta, tự nhiên lại làm cho em gặp phiền toái
lớn”.
La Thắng Bình buông tách cà phê, cười thích thú “em luôn có biện
pháp giải quyết mà, em chính là thiên thần hộ mênh của gia đình
này”.
“Lấy được em là anh có phúc”, Liên Phượng Tường hừ lạnh một tiếng,
vẫn chưa cho chồng biết sự thật.
Bà đã sớm có chủ trương, nếu con gái thực sự mang thai, thì cái
việc phá thai này nhất định không để cho ai biết, tốt nhất là cho
đi du học lấy cái bằng câp danh giá, sau này về nước lại là một cái
thiên kim tiểu thư danh giá.
La Thắng bình cười, sau hai mươi năm kết hôn, ông thường cảm thấy
nếu để vợ ra ngoài công tác, nói không chừng thành tựu so với ông
cũng chả kém.
Đương nhiên buổi chiều, Liên Phượng Tường cùng con gái bước vào
phòng khám sản khoa. Hai mẹ con đều đội mũ đeo kính, sợ bị người ta
phát hiện, lại có vẻ như dấu đầu hở đuôi.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, xác định là La Vũ Tịnh mang thai ba tháng.
Liên Phượng Tường tự trấn an chính mình, xin bác sĩ giữ bí mật, đến
khi có được lời cam đoan của bác sĩ mới cùng con gái rời đi.
Một lát sau về đến nhà, Liên Phượng Tường lôi con gái vào phòng,
vừa bỏ mũ và kính ra lập tức tát cô một cái “Cái con ranh này, tận
ba tháng rồi mà không hé răng, nếu mẹ không phát hiện mày chờ bụng
phỡn ra sao? Tốt nhất bây giờ còn kịp, nhất định phải bỏ nó. Con
cũng sắp tốt nghiệp rồi, không thể để phát sinh cái loại này cho
người ta gièm pha”.
Liên Phượng Tường cho dù đối với con gái chưa bao giờ cưng chiều
nhưng cũng chưa bao giờ thô bạo, đây là lần đầu tiên bà đánh con,
nếu không phải nghĩ đến La Vũ Tịnh đang mang thai, không chừng bà
muốn chân đá tay đấm.
Bị một cái tát, mặt La Vũ Tịnh đỏ lên, nhưng cô cũng không ôm lấy
mặt, ngược lại hai tay cô ôm lấy bụng bảo vệ sinh mệnh bé nhỏ
“Không, con tuyệt đối không bỏ đứa bé này, nó là con của con cùng
Tề đại ca…”.
Không biết cô đã từng nghe ai nói qua, nếu một người phụ nữ muốn
sinh con với một người đàn ông, thì chính là vì yêu anh ta.
Mà tâm tình của cô lúc này đúng là như vậy, nếu không giữ được Tề
Kiếm Vân, cô cũng muốn giữ lại kết tinh của hai người, cho dù có
ngốc nghếch nhưng cô không có biện pháp nào thông minh được, đây
chính là yêu đi? Bảo vệ đứa bé này, cô cảm thấy có sức lực, để mà
tiếp tục yêu anh.
(3)
“”Tề đại ca, con nói là Tề Kiếm Vân” Liên phượng tường lập tức bị
thu hút, cảm thấy nghi ngờ, dù sao Tề Kiếm Vân ưu tú như thế, nghe
nói bạn gái cũng không thiếu, con gái bà làm sao mà trói được
hắn?
Mẹ có thể nghi ngờ lời nói của cô sao? Đôi mi cô nhíu lại, đây là
chuyện có thể đùa được sao? Sống đến mười tám tuổi, cô chỉ yêu có
một người, thì chỉ có Tề Kiếm Vân, cô không thể tưởng tượng được
mình có thể thân mật được với người con trai khác.
Lúc này cô nghiêm mặt nói: “Con xác định, trăm phần trăm xác định,
cho dù xét nghiệp DNA cũng có thể”.
“Ngoái nó ra, con cũng không có cơ hội để cùng ai làm bậy, đúng rồi
chính là nó!” Liên Phượng Tường càng nghĩ càng thấy hợp lý, ba
tháng trước Tề Kiếm Vân đột nhiên từ biệt không làm gia sư nữa chắc
là bởi vì “gặp chuyện không may” nên mới nghĩ chạy, giờ làm sao
đây? Đương nhiên phải bắt hắn chịu trách nhiệm làm cha rồi.
La Vũ Tịnh trong lòng đột nhiên rung động một chút, không biết là
mẹ đang suy nghĩ cái gì? Tề Kiếm Vân liệu có nổi điên không? Anh ấy
căn bản không muốn có đứa bé, nếu anh ấy biết được hẳn là sẽ rất
tức giận.
Có lẽ trong đầu cô nghĩ rất đơn giản, rất chân thành, đến liều
lĩnh, thậm chí không để ý đến sự nghiệp học tập cùng tiền đồ, đã
quên đi bản thân mình, người như Tề Kiếm Vân có thể hiểu hết được
con người cô sao?
Liên Phượng tường cười lạnh, chỉ thẳng vào con gái, khó khăn nói
một câu khen ngợi “con làm tốt lắm”.
Cô chưa kết hôn mà mang bầu tự nhiên lại được mẹ khen ngợi? La Vũ
Tịnh còn chưa kịp trả lời thì mẹ đã ra khỏi phòng, tiếng cười vẫn
còn vang lại.
Mẹ cô sẽ quyết định thế nào đây? Bắt cô bỏ đứa bé của Tề Kiếm Vân?
Hay đưa cô ra nước ngoài để tránh dư luận? Cô chỉ có tưởng tượng
được những kết quả này, như thế nào cũng không thể nghĩ đến giấc mơ
của cô sẽ có một ngày trở thành hiện thực…
Đêm đó La Thắng Bình nghe xong lời mà vợ vừa nói, cắm thiếu chút
nữa rớt xuống đến ngực. Cái đứa con gái luôn im lặng đến mức không
có tiếng của bọn họ, từ lúc nào mà lại dám gây ra một trận phong ba
thế này.
“Em nói thật chứ, Vũ Tịnh mang thai con của Tề Kiếm Vân? Con bé mới
mười tám tuổi, vẫn còn là một đúa trẻ mà”. La Thắng Bình cũng không
hỏi đến học hành cùng cuộc sống của con gái, toàn quyền đều giao
cho vợ ông xử lý, ông còn tưởng rằng con gái mình cái gì cũng không
biết, hóa ra là đã nhảy lớp đến được trình độ này.
“Mười tám tuổi đã sớm có khả năng sinh dục lâu rồi, ông còn nghĩ nó
là trẻ con sao?” Sau chuyện này Liên Phượng Tường đối với con gái
đã thay đổi rất nhiều, cái đứa con gái vô dụng này rốt cuộc cũng
làm được một chuyện ra hồn.
“Thế bây giờ chúng ra nên làm gì?” La Thắng Bình vẫn luôn tôn trọng
ý kiến của vợ, nhất là những việc lõi đời, quan hệ xã giao, vợ ông
là người hướng dẫn tốt nhất.
Lên Phượng Tường đã sớm có tính toán tốt, mỉm cười nói “may mắn đối
tượng là Tề Kiếm Vân, đây là bất hạnh cũng là may mắn, thôi để cho
hai đứa kết hôn đi! Dù sao Vũ Tịnh cũng không có cái tài cán gì,
tiếp tục học cũng không có ý nghĩa, quan trọng nhất là tìm được một
người chồng tốt, để sau này gánh vác sự nghiệp của chúng ta, anh
thấy ngoài Tề Kiếm Vân ra còn có sự lựa chọn nào tốt hơn
không?”.
“Như vậy” sau khi được vợ thức tỉnh, La Thắng Bình chuyển từ kinh
hoàng nhảy nhót sang vui sướng. “Anh thật sự là rất thích thằng bé
này, chỉ sợ là nó không thích Vũ Tịnh thôi, nếu bọn chúng đã có con
với nhau, tất nhiên là phải biết thời biết thế, thúc đẩy chuyện tốt
mà làm thôi”.
Hai vợ chồng họ bàn bạc một lúc, liền đưa ra quyết định, trong mắt
bọn họ cuộc hôn nhân này không phải cầu là có được, cái gọi là đánh
nhanh diệt gọn, không thừa dịp lúc này thì còn đợi đến khi nào,
nhất định có thể trói chặt Tề Kiếm Vân.
“Anh sẽ liên lạc với gia đình bên đấy, yên tâm sẽ theo lời em mà
làm”.
La Thắng Bình lấy giấy bút ra, ghi lại những ý chính của vợ, lần
này đàm phán không thể thất bại, cần phải quyết định cuộc sống sau
này cho con gái.
Lúc mới nhận được điện thoại, gia đình họ Tề mặc dù khiếp sợ nhưng
lập tức đồng ý, họ đối với La Vũ Tịnh mà nói cùng có chút hiểu
biết, đó là một cô gái bình thường ngoan hiền ngây thơ, chắc chắn
là bị Tề Kiếm Vân cứng rắn đàn áp.
Con của họ từ bé đã thông minh, mọi thứ đều hơn người, cả phương
diện tình yêu tính ra cũng là cao thủ, thậm chỉ còn làm cho họ phải
thường xuyên lắc đầu thở dài, không biết có bao nhiêu cô gái vì nó
mà tan nát cõi lòng. Thật không biết là đến khi nào nó mới chịu yên
ổn mà dừng chân.
Hai mươi ba tuổi mà đã cưới vợ, sinh con, ở xã hội hiện đại có vẻ
như là hơi sớm một chút, nhưng đối với người làm cha, làm mẹ như họ
mà nói, làm cho con sớm có trách nhiệm với gia đình, có thể coi là
chuyển biến tốt.
Việc này không thể chậm trễ, hai người ngay lập tức gọi con tới,
vừa thấy là bảo con cưới La Vũ Tịnh làm vợ, hơn nữa là càng nhanh
càng tốt, nếu không để cô dâu lúc cưới bụng to rồi tiệc mất vui,
hai gia đình lại không biết giấu mặt mũi vào đâu.
Vừa nghe được tin La Vũ Tịnh mang thai, Tề Kiếm Vân mày nhíu chặt,
không một chút vui sướng, chỉ thấy bực tức “dựa vào cái gì mà muốn
con cưới cô ấy, cho dù là mang thai chắc gì đã là của con”.
(4)
“Vũ Tịnh ngoan ngoãn như vậy, lại học ở trường nữ sinh, trừ con ra
thì ai có thể tiếp cận con bé”, La phu nhân còn nói nếu cần có thể
làm kiểm tra DNA, chẳng lẽ con muốn làm đến mức đấy”. Diệp đình
Linh nhăn mặt trừng mắt nhìn con, thật không ngờ nó lại nói ra được
câu như thế, rất không tốt.
Tề Triển Thần sớm đã đoán được cá tính của con, đưa ra một đề nghị
không thể nào cự tuyệt “rất đơn giản, bây giờ con cưới La Vũ Tịnh,
không ta sẽ tước bỏ quyền thừa kế của con”.
“Đúng vậy, từ giờ trở đi con nên học việc tự túc tất cả đi” Diệp
Đình Linh hoàn toàn tán thành quyết định của chồng. Hiện tại bà là
một người mẹ, nhưng cũng là một người phụ nữ, tuyệt đối không thể
để đàn ông bội tình bạc nghĩa với các cô gái ngây thơ được, cho dù
đấy có là con trai mình thì cũng giống nhau.
Chưa bao giờ Tề Kiếm Vân thấy cha mẹ mình kiên quyết như lúc này,
xem ra anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách chấp nhận cuộc
hôn nhân này.
Được lắm, La Vũ Tịnh cô làm tốt lắm, giả vờ điềm đạm đáng yêu, làm
cho anh mât cảnh giác, còn nói là chỉ cần được ở cùng một chỗ với
anh, việc gì cô cũng có thể làm, thực sự thì cô đã không từ thủ
đoạn, muốn nắm giữ anh.
Cắn răng một cái, anh đồng ý “ cưới thì cưới, dù sao cưới ai thì
cũng giống nhau!”.
Anh trước sau gì rồi cũng phải lập gia đình, nếu La Vũ Tịnh đã sớm
chứng minh khả năng sinh dục, anh cũng đỡ phải mất công tuyển chọn.
Kết hôn cùng lắm chỉ là một cái loại hình thức kéo dài về sau, cô
dâu là ai cũng đâu quan trọng.
Chẳng qua là anh quá tức giận vì bị người ta tính kế, đây tuyệt đối
là kết cục mà La Vũ Tịnh cố ý săp đặt, anh sẽ không dễ dàng buông
tha cho cô đâu, chờ mà xem đi.
“Cưới người ta thì phải đối xử tử tế với người ta, không được đánh,
không được mắng, biết không?” Diệp Đình Linh nhắc nhở con, trăm
nghìn lần cũng không được nghĩ ngược đãi phụ nữ, đó là cái loại đàn
ông không ra gì.
“Con cam đoan sẽ không đánh cũng không mắng cô ấy” nhưng mà anh
cũng sẽ không yêu, không thương.
“Còn nữa, con không được chủ động đòi ly hôn, trừ khi là con bé yêu
cầu” Tề Triển Thần lại đưa ra cái đề nghị hà khắc hơn.
“Con đã biết”, Tề Kiếm vân nắm chặt hai nắm đấm, đây là âm mưu của
âm mưu, thế mà hắn lại răm rắp nghe theo, tất cả là do cái con bé
có cái vẻ bề ngoài ngây thơ ấy ban tặng, hắn nhất định sẽ nhớ
kỹ.
Quay trở lại phòng , Tề Kiếm Vân vung tay hất hết đồ vật trên bàn
bay tung tóe, bực mình hét lên “con bé chết tiệt, dám hại ra
à”.
Tất cả sự mềm mại, ngọt ngào, thậm chí là sự run rẩy của cô tối hôm
đó, hiện tại anh đều qui hết ra hai chữ “diễn xuất”, hóa ra phụ nữ
có thể nham hiểm đến thế, kiến thức này anh chưa được biết, vậy nên
mới phải trả giá lớn.
Anh chấp nhận cái hạn này, nhưng sẽ không chấp nhận số mạng của
mình, thề có trời, anh mà không giáo huấn cô tử tế thì anh không
phải Tề Kiếm Vân!
Ngày cầu hôn (ngày dạm ngõ), Tề Kiếm Vân bị cha mẹ giáo huấn từ tế,
tùy theo bố mẹ đi đến nhà họ La.
La Thắng Bình và Liên Phượng Tường cũng không nghĩ được, tình hình
có thểtiến hành thuận lợi như thế. Cái đứa con gái không có thuốc
chữa kia, không ngờ có thể lấy được người con rể kiệt suất như thế,
hơn nữa gia thế cũng rất hoành tráng, thật đúng là tổ tiên đã tích
đức, tổ tiên đã phù hộ mà!
La Vũ Tịnh nội tâm cực kỳ phức tạp, trăm ngàn lần không dám nghĩ
đến là Tề gia chấp nhận hôn sự, lại càng không dám có cái hy vọng
xa vời là Tề Kiếm Vân cam tâm tình nguyện. Vừa nhìn thấy đôi mắt
lạnh lùng của anh, không cần hỏi cũng biết, anh là bị hai gia đình
áp bức.
Nhìn sự việc đang diễn ra, cô không khỏi chờ mong, có lẽ sau khi
kết hôn anh sẽ dần dần tiếp nhận cô, thích cô?
Một cái hy vọng nho nhỏ lại bị cô phóng đại, nhìn chung con người
ta khi yêu chỉ nhìn thấy thứ mà mình mong nhìn thấy, mặc kệ sự thật
có tàn nhân thế nào. Bản thân giống như một ngọn cỏ nhỏ, chỉ cần
một chút không khí cũng có thể sinh tồn, thậm chí chính mình khỏe
mạnh đứng lên.
(5)
Tề Kiếm Vân lặng vừa vào cửa thì yên lặng đứng một bên, phảng phất
như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình, hơn nữa lại
càng không để ý người vợ tương lai của mình. Ban đầu anh đối với cô
tương đối có thiện cảm, dù sao thì cũng xinh đẹp đáng yêu, đêm hôm
ấy lại ngọt ngào như vậy, nhưng trải qua cái màn bức hôn đáng nhớ
này, tất cả tình cảm đều biến thành căm hận.
Hai bên chủ gia đình trò chuyện thân mật, rất nhanh chọn ngày tôt
chức lễ cưới, tiếp theo là địa điểm, khách mời, tiệc cưới xa hoa,
các chi tiết phiền phức với vẻ thích thú.
Diệp Đình Linh nhìn con dáng vẻ của con không yên lòng nói “trưởng
bối chúng ta đang bàn bạc, các con ra vườn một chút đi, lâu rồi
không gặp nhau! Muốn tâm sự gì thì tâm sự”.
Trong con mắt người làm mẹ như bà, La Vũ Tịnh thật hiền lành ngoan
ngoãn, hơn nữa mới mười tám tuổi đã sắp sửa làm mẹ, thật sự là trêu
ngươi mà. Sau này phải “giám sát” con yêu thương cô bé nhiều
nhiều.
Tề Kiếm Vân khóe miệng hơi nhếch lên, nắm lấy tay La vũ Tịnh, phảng
phất tình ý với cô dâu mơi, nhưng chỉ có họ mới biết đây là một hồi
trí sức đấu nhau.
Tay anh dùng lực, để lại trên cổ tay cô một vòng tròn màu hồng, cô
nửa tiếng cũng không kêu, im lặng chịu đựng.
Cô đã sớm đoán là anh sẽ tức giận, cô đã không làm theo mệnh lệnh
của anh, còn làm cho sự việc đến ngày hôm nay. Nói vậy anh cho rằng
mình đang bị đùa giỡn, cô chỉ mong anh cho cô cơ hội, sau khi kết
hôn cô sẽ yêu thương anh, làm vợ hiền của anh.
Đây là lần thứ hai họ cầm tay nhau, anh ấy liệu có nhớ không?(nhớ
chết liền **) Lần đầu tiên là nguyện vọng trong ngày sinh nhật cô,
không nghĩ đến lần thứ hai họ sắp kết hôn, cuộc sống thật là kỳ
diệu, cô nghển cổ chờ mong tương lai.
Đi đến vườn hoa, khất xa tầm những cặp mắt ở phòng khách, Tề Kiếm
Vân dùng sức hất tay cô ra, giống như bỏ một thứ rác rưởi chướng
mắt.
“Cô tại sao không uống thuốc? Cô làm cái quái gì hả?”
“Em… em có lỗi với anh” đối với sự lên án của anh, cô không thể phủ
nhận, là cô không hạ được quyết tâm mới dây dưa không uống thuốc,
thậm chí còn chờ mong có thể mang thai, để lưu lại dấu ấn hai người
đã từng ở cùng một chỗ.
Nhưng mà, sau ba tháng không gặp, anh chỉ có thể nói với cô những
lời này sao? Anh tuyệt đối không nhớ đến cô? Biết bao cái ngọt ngào
của đêm hôm đó, lại khắc sâu vào tâm trí cô.
Nhìn biểu hiện như sắp khóc của cô, anh lại nhìn ra là giả vờ, cô
ta thật không đơn giản, vì trói chặt anh không gì là không làm
được.
Cách đây cũng đã có người mơ tưởng mang đứa con của anh, cố ý nói
không cần uống thuốc tránh thai, vì đang là thời kỳ an toàn. Nhưng
anh cũng không để mình bị ý loạn tình mê, vẫn đúng lúc dùng biện
pháp bảo hộ
Lần lên giường ba tháng trước với La Vũ Tịnh, là lần duy nhất anh
bị xúc động không dừng lại được, đương nhiên một lần liền trúng
thưởng. Cũng không ngờ cô trông có vẻ nghe lời, làm anh nghĩ cô sẽ
ngoan ngoãn uống thuốc, kết quả là mang thai, kết hôn tính ra thì
cô thật lợi hại.
“Cô không chỉ có hành động hơn người mà lòng dạ cũng không chịu
thua kém, thật là làm tốt lắm. Tôi sẽ làm như cô mong muốn, biến cô
thành vợ tôi, sinh con cho tôi, nhưng ngoài những điều đấy ra cô
đừng mơ tưởng cái gì cả!”
Lời nói của anh như nhát dao đâm vào tim, cô chỉ có thể hai tay ôm
lấy ngực, cảm giác như máu không thể lưu thông, nhưng cô có thể
giải thích gì đây? Là cô yêu anh, chủ động thổ lộ tình cảm với anh,
là cô lựa chọn không uống thuốc tránh thai để có đứa con, là cô làm
anh bị buộc phải chịu trách nhiệm, anh không muốn kết hôn bị
ép.
Cô không thể giải thích, chỉ có thể thừa nhận, quả thật là cô đã
sai, cô không thể có nửa câu oán hận. Chỉ cầu mong lửa giận trong
anh rồi sẽ tắt, sau đó phát hiện tấm lòng của cô, cho nàng cơ hội
để làm một người vợ hiền. (Càng lúc càng thấy bực cái con nhỏ này
quá nè…)
Anh lựa chọn đem tin xấu đến cho cô trước, để tránh sau này cô lại
mơ mộng thái quá, thật sự nghĩ là sẽ có một kết cục hạnh phúc :”Tôi
đã đáp ứng với cha mẹ, sẽ không đánh cô cũng không mắng cô, nhưng
tôi tuyệt đối sẽ không yêu cô, không thương xót cô”.
Anh đã hạ quyết tâm, sau khi kết hôn sẽ “tương kính như băng”, xem
cô như là một cái bình hoa, có ở đấy hay không có thì cũng chả sao
cả chỉ để làm đẹp.
Đáng tiếc, “lời tiên đoán” của anh lại không ảnh hưởng gì đến cô vợ
tương lai, cô mặc dù không nói gì nhưng trong lòng lại không có ý
lùi bước. Sự chân thành tuổi trẻ của cô nguyện tin tưởng, chỉ cần
hai người sớm tối sống chung nhà, núi băng rồi cũng sẽ có thể
tan.
“Tôi sẽ không đề nghị lý hôn, nhưng cô thì có thể đề nghị lúc nào
cũng được, tôi sẽ đồng ý. Cho đù là thế, cô vẫn muốn kết hôn với
tôi?”
Anh đã nói đến mức này, mong có thể thay đổi quyết định của cô,
nhưng ở cô vẫn chỉ có cái loại biểu tình ấy, im lặng mang vẻ trầm
ổn.
(6)
Cô gái ngây thơ tất cả đều nghĩ đến phải tình thì mới phát sinh
“tính”(thú tính, tình dục), cô nhận định anh có với mình bao nhiêu
là tình cảm, nếu không sẽ không cùng mình phát sinh quan hệ. Đáng
tiếc cô không hiểu, đàn ông không vì “tính” mà phát sinh ra tình,
đều này ở hầu hết những người đàn ông đều giống nhau.
“Đứa ngốc!”sự phẫn hận trong anh chỉ có tăng chứ không giảm, nhìn
cái dáng vẻ “bất sở vi động” của cô, cuối cùng buông ra hai tiếng,
rồi xoay người bỏ đi trong bóng đêm.
Nhìn bóng dáng xa dần trong đêm của anh, toàn thân cô như hóa đá,
tầm mắt không không thay đổi, chân không muốn bước, chỉ có thể si
ngốc chờ đợi bóng dáng anh, hy vọng anh có thể quay đầu lại, nhìn
thấy tâm tình thực sự của cô.
Cô đã từng nói, để được cùng anh ở một chỗ, điều gì cô cũng có thể
làm, cho dù là trong tình huống bị anh ghét bỏ.
Anh mắng đúng, cô là đứa ngốc, ngốc đến cực điểm, nhưng không có
cách nào dừng tình cảm này lại, có lẽ chỉ có thể đau lòng đến cực
điểm. Nhưng ở tương lai phía trước cô không thể buông tay, vẫn ôm
hy vọng…
Trong lòng thật đau đớn quá! Yêu là vô phương phản kháng.
Bởi vì cô dâu mang thai, đám cưới được gấp rút tiến hành với tốc độ
nhanh nhất. Vào một ngày cuối tuần trước lễ tốt nghiệp của La Vũ
Tinh, tổ chức lễ đính hôn, sau khi tốt nghiệp một tuần thì tổ chức
lễ cưới.
Cả hai bên gia đình đều hy vọng La Vũ Tịnh có thể tĩnh dưỡng tốt,
nên cũng không có kế hoạch cho tuần trăng mật, có điều cũng cho hai
vợ trồng trẻ sống riêng, để cho đôi vợ chồng có thể hưởng thụ cuộc
sống mới cưới.
Hiện tại cũng không còn sống kiểu tam đại đồng đường, vợ chồng họ
Tề cũng đều đã có kế hoạch, chờ khi đứa bé được sinh ra, sẽ cho Tề
Kiếm Vân kế thừa sản nghiệp gia đình. Lúc đấy con đã thành gia, lập
nghiệp, bọn họ có thể buống thả trách nhiệm cùng nhau du sươn ngoạn
thủy.
“Chào mừng tiên sinh và phu nhân đã về nhà” người quản gia mới của
gia đình, họ Ông, cũng là người giúp việc của vợ chồng họ Tề, một
người tận tụy và tốt bụng.
Tề Kiếm Vân đối với những sắp đặt đó đều coi như không, nhưng lúc
này anh chính là chủ cái nhà này, lời nói của anh chính là thánh
chỉ, mà vợ anh chỉ là con búp bê, để nhìn đẹp mắt là đủ rồi.
La Vũ Tịnh nhìn ngôi biệt thự xa lạ này, cảm thấy lạ lẫm, xa xăm
lại có điểm chờ mong.
Cô đã kết hôn, chồng cô là Tề Kiếm Vân, co của bọn họ cũng sắp ra
đời, giấc mơ của cô cuối cùng cũng thành hiện thực.
“Phu nhân, đồ đạc của cô đã thu xếp xong rồi” Mấy người giúp việc
đã đem hành lý vào phòng ngủ, làm cho cô vừa bước vào liền cảm thấy
quen thuộc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hoang mang, sao trong này
lại không có gì của đàn ông?
Có điều mấy người giúp việc gọi cô là “phu nhân”, chứng tỏ cô là nữ
chủ nhân của gia đình này, có cái gì sai chăng?
Đó là đêm động phòng hoa chúc, Tề Kiếm Vân sau khi thực hiện quyền
lợi làm chồng với vợ mình, sau đó bước xuống giường, đi đến phòng
ngủ của mình là căn phòng đối diện, sau khi tắm xong liền đi
ngủ.
Anh đối với mình rất thành thực. Anh có bản năng của một người đàn
ông bình thường, anh thích thân thể cô, nhưng tuyệt đối ghét lòng
dạ cô, thế nên sau khi xong chuyện anh liền rời đi không them nhìn
lại, tất cả lời nói đều là dư thừa.
La Vũ Tịnh nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, chồng cô
không thô bạo cũng không ấm áp, mà là lạnh lùng, vô cùng lạnh
lùng.
Cô có đủ ấm áp để tan chảy anh sao? Cô bắt đầu nghi ngờ, có lẽ mình
cũng không dũng cảm kiên cường như trong tưởng tượng.
Sáng sớm hôm sau, Lục Kiếm Vân sáu giờ đã thức giấc, ra bể bơi sau
nhà bơi một tiếng, sau đó vừa ăn sáng vừa xem các giấy tờ, vừa vặn
tám giờ thì xuất phát đến “Tập đoàn ngân hàng Kình Vũ”, tám rưỡi
ngồi vào bàn, bắt đầu một ngày làm việc.
Cuộc sống của anh sẽ không vì việc kết hôn mà có thay đổi, anh nghĩ
điều này thật rõ rang, cưới vợ sinh con cũng là trách nhiêm, anh đã
hoàn thành hết trách nhiệm, đừng mơ tưởng anh phải trả giá thêm gì
nữa.
La Vũ Tịnh quả nhiên là người phụ nữ không thể khinh thường, ngoài
mặt có vẻ vô hại, nhưng trong lòng lại đa mưu túc trí. Trải qua
kinh nghiệm lần này, anh sẽ nhớ rõ bài học, có thể tránh cô càng xa
càng tốt.
Còn về thân thể cô, nếu đã là của anh thì tại sao anh lại không
hưởng thụ, cô có thể khơi dậy dục vọng trong anh, coi như đây là
giá trị duy nhất. (anh đúng là đồ khốn mà).
Đối với đứa con sắp ra đời, anh sẽ dùng phương thức giáo dục của
anh, là cho con ý trí kiên cường, Không thể để giống La Vũ Tịnh
được, tư chất rất bình thường, đầu óc lại ngu ngốc, để giữ chân đàn
ông chuyện gì cũng có thể làm được.
Còn về thân thể cô, nếu đã là của anh thì tại sao anh lại không
hưởng thụ, cô có thể khơi dậy dục vọng trong anh, coi như đây là
giá trị duy nhất. (anh đúng là đồ khốn mà).
Đối với đứa con sắp ra đời, anh sẽ dùng phương thức giáo dục của
anh, là cho con ý trí kiên cường, Không thể để giống La Vũ Tịnh
được, tư chất rất bình thường, đầu óc lại ngu ngốc, để giữ chân đàn
ông chuyện gì cũng có thể làm được.
Cuộc sống tân hôn là ngọt ngào triền miên, nhưng nó không được áp
dụng trên người đôi vợ chồng này.
Thời gian mà La Vũ Tịnh nhìn thấy chồng mình không nhiều lắm, mỗi
ngày anh đều đi sớm về muộn, đêm khuya mới thấy anh xuất hiện trong
phòng của cô. Cô rất muốn nói chuyện với anh, muốn thâm nhập nội
tâm của anh, nhưng anh chỉ là chuyện anh muốn làm, đến nửa câu cũng
không phát ra trong cổ họng, làm xong thì rời đi ngay.
Thẳng một mạch đến lúc cô mang thai sáu tháng, anh vì suy nghĩ cho
đứa bé nên đêm không sang phòng vợ nữa, khoảng cách của hai người
giống như ngưu lang chức nữ, hai cánh của ngăn cách còn dài hơn cả
dải ngân hà.
Mỗi lần La Vũ Tịnh đến bệnh viện kiểm tra thai sản, đều là quản gia
và lái xe đi cùng, thái độ của Tề Kiếm Vân đúng như anh đã nói, sẽ
không đánh cô, không mắng cô nhưng là sẽ không yêu cô, thương
cô.
Cô cũng biết cô không có gì để mà oán giận, đây là con đường của
cô, cho dù cô có nói với cha mẹ thì nọ cũng sẽ nói, hôn nhân có thể
chung sống hòa bình là tốt rồi, còn mong hạnh phúc ngọt ngào cái gì
chứ.
Cũng may, ông bà nội đứa trẻ cũng khá quý cô, cứ hai ba ngày lại
qua thăm cô , còn mua cho đứa cháu tương lai rất nhiều quần áo và
đồ chơi. Thậm chí họ còn mong hai vợ chồng sinh thêm vài đứa con,
nhà họ Tề đến giờ đều là đơn truyền, rất mong con cháu đầy
nhà.
Ngẫu nhiên một hôm chỉ có mộ mính mẹ chồng qua chơi, hai người phụ
nữ cùng nhau nói chuyện.
“Kiếm Vân đối xử với con có tốt không?” ngoài quan tâm đên cháu ra,
Diệp Đình Linh cũng quan tâm đến con dâu.
“Anh ấy… công việc rất bận rộn” La Vũ Tịnh không đành lòng nói ra
thực tế, thật ra cô tĩnh mịnh muốn chết.
“Thực sự là thế à” Diệp Đình Linh với việc này cũng khá rõ ràng,
cũng không giải thích được. “Thật không hiểu nó đang làm cái gì
nữa? Sự nghiệp tuy là quan trọng, nhưng cũng cần gia đình hòa thuận
vui vẻ”.
Đối với nghi vấn của bà, La Vũ Tịnh chỉ có thể cười khổ, có trời
mới biêt phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa, cô mới có khả năng
khiến cho Tề Kiếm Vân để ý đến sự tồn tại của mình.
Diệp Đình Linh nhận ra con dâu không được vui vẻ liền nói “không
sao, một thời gian sau khi con sinh đứa bé rồi, nó sẽ thường xuyên
ở nhà hơn”.
“Vâng”, La Vũ Tịnh xoa xoa cái bụng đã nhô cao, bây giờ tất cả hy
vọng của cô đều đặt vào đứa bé này, nói cô ngu xuẩn cũng vậy, điên
rồ cũng vậy. Cô chỉ âm thầm chờ mong, chồng cô sẽ vì vậy mà thay
đổi, sẽ yêu cô cùng với đứa con bé bỏng của họ.