Chưa kịp nói dứt câu, Vier đã bị đám tuyết từ trên đầu rơi xuống đè
bẹp. Kẻ thù gần như vô hình, còn họ thì đang đứng tại vùng đất của
địch, tình thế thật bất lợi.
_ Vier !!!! - Ju la lên thất thanh.
Từ trong cơn bão tuyết , một dáng người nhỏ nhắn từ từ tiến đến :
Không ai khác ngoài Berry ! Đúng như Han tả, mái tóc ả ta đỏ rực, ả
mặc bộ váy màu xám tro, nổi bật trong bức tranh màu trắng. Tuyết
ngừng, cảnh lại yên tĩnh.
_ Ngươi vẫn ngây thơ như thế.. - Berry cười khẩy, và ở vùng hoang
vắng này, giọng của ả vang khắp nơi, dộng vào màng nhĩ Ju rầm
rầm.
Gạt phăng đi đống tuyết đang đè mình, Vier đứng dậy, đôi mắt tím
buồn bã nhìn Berry.
_ Giao ra đây, Berry. Trả kí ức của Ju đây.
_ Việc gì ta phải nghe theo ngươi !? - Berry nói, nhấn nhá từng
tiếng một- Chúng ta mới là những kẻ mạnh nhất. Và chỉ những kẻ mạnh
nhất mới có quyền nắm giữ tất cả. Chúng ta là chủ nhân của thế giới
!
_ Kẻ mạnh nhất sẽ có tất cả. Nhưng các người vẫn lầm tưởng, kẻ mạnh
nhất không phải các người !
_ Vậy ngươi cho kẻ đó là ngươi sao, Vier ? Hay là Tử Thần,
kẻ-đã-tan-biến-và-không-còn-dù-một-nắm-xương-tàn ? - Berry nhạo
báng, và cái sự Vier hơi mất bình tĩnh cũng không khiến bản thân
nàng ngạc nhiên cho lắm. - Ngươi vẫn chỉ là con chó bám chân kẻ
khác, Vier à.
_ Cô ấy không phải chó. - Ju, nãy giờ vẫn im lặng bỗng xen vào cuộc
nói chuyện của hai con búp bê. - Cô ấy là Vier, búp bê Tử
Thần.
_ Búp bê Tử Thần !? Đùa ! Nó còn không dám giết một con kiến thì
làm sao hại ai được ! - Berry nhếch môi khinh bỉ.
_ Vier, cô chịu để ả xúc phạm hả ? - Ju hỏi.
_ Tất nhiên là không, nhưng cũng đừng chơi trò kích tướng với tôi.
- Vier nói, giọng cao lên đột ngột, - Berry, ta hỏi cô lần cuối, cô
có chịu giao ra kí ức của Ju không !?
_ Nếu sợ những lời hù dọa đó thì ta còn đánh cắp nó làm gì !? -
Berry nói.
_ Ta hiểu rồi. - Vier đáp gọn.
Bằng một động tác nhanh nhẹn không lường trước được, Vier phóng vụt
đến trước mặt Berry, tặng cho ả một cú đánh thật mạnh vào bụng !
Berry trượt dài trên đống tuyết, khuôn mặt ả không giấu được sự
ngạc nhiên tột cùng.
_ Sức mạnh đó đâu phải của ngươi !? - Ả hỏi.
_ Là sức mạnh của Tử Thần. - Vier nói. - Ngài ấy đã trao cho ta
toàn bộ sức mạnh.
Tuyết lại nổi lên. Dường như sự đố kị với Vier đang lấn át tâm hồn
Berry mà lẽ ra không đáng có. Mặt ả đằng đằng sát khí.
_ Lẽ ra lão phải giao cho bọn ta.
_....
_ Có sức mạnh ấy, ta sẽ là bá chủ thế giới.
_ ...
_ Chưa muộn. Vì con trai lão cũng mang trong mình sự bất tử và sức
mạnh vĩnh cửu.
_ ...
_ Ta sẽ tiêu diệt ngươi, rồi giết chết hắn sau, thế là khỏe
!!!
Cuộc chiến giữa Vier và Berry kéo dài hơn Ju tưởng. Mặc dù được
thiên nhiên ủng hộ nhưng Berry vẫn không cách nào đánh bại Vier.
Mọi đòn tấn công đến Vier đều vô hiệu, chẳng làm nàng ấy trầy xước
tẹo nào. Tốc độ và sức mạnh của Vier hơn hẳn Berry, điều này khiến
kẻ điều khiển băng tuyết bắt đầu bối rối cũng như lo sợ về kết quả
trận đấu. Ju chỉ thắc mắc một chuyện : Dường như Vier không hề có ý
định muốn giết hay làm tổn thương Berry, bằng chứng là lưỡi hái Tử
Thần đến tận bây giờ vẫn chưa giáng xuống, mà lẽ ra nó phải xuất
hiện đầu tiên,ngay lúc chàng và Vier đặt chân đến thung lũng
tuyết....
.
.
.
.
.
.
Bịch !
Bây giờ thì Berry hoàn toàn ngã gục. Ả rất mạnh nhưng không thể so
với Vier được. Đôi mắt đen nhìn chăm chăm vào Vier, rồi ả cười, một
điệu cười khó hiểu.
_ Tử Thần quả thật đã trao cho ngươi toàn bộ sức mạnh.
_ ....
_ Thật tiếc. Và cũng thật đáng ghen tị.
_ ....
_ Cuối cùng ta đã hiểu, ta mãi mãi chỉ là con búp bê số mười hai mà
thôi.
_ ....
Berry đưa bàn tay về phía Ju, mọi thứ bỗng trở nên chói lòa và
chàng không còn biết gì nữa.
.
.
.
.
.
Tất cả xoay vòng trong đầu Ju như một cuốn phim quay chậm : mười ba
con búp bê, sự phản bội, lỗ đen thời gian, cái chết của tử Thần,
nước Nhật....Mọi chuyện được tái hiện một cách rõ nét và không thể
nhầm lẫn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chàng lại thấy khuôn mặt xinh
đẹp nhưng lạnh lùng của Virgo, niềm vui thuở ban đầu, họ cùng nhau
chơi đùa dưới những tán cây cho rộng, vẻ đáng yêu trong sáng của
mười ba con búp bê thời ấy, và địa vị cũng như sức mạnh chàng có
được....
_ Ta...Là Ju. Kẻ thừa kế việc cai quản cái chết, đứa con của Tử
Thần - Chàng nói, giọng uy quyền, khẳng định chắc nịch. Vẻ ngốc
nghếch mấy ngày trước dường như đã trôi tận đâu đâu. Trong cơn bão
tuyết mịt mù, mái tóc nâu của chàng lật hẳn ra sau, đôi mắt màu
xanh lam sáng rực, chiếc áo choàng đen bay phấp phới trong gió, đối
lập hoàn toàn với màu trắng ở nơi này - Một vẻ đẹp chết chóc nhưng
làm mê đắm lòng người.Sức mạnh kinh hồn của sự thức tỉnh lan tỏa
toàn bộ thung lũng tuyết.
Vier hết nhìn về Ju rồi lại nhìn về Berry. " Sự thức tỉnh " diễn ra
sớm và nhanh hơn nàng nghĩ rất, rất nhiều. nàng cũng không ngờ được
Berry có thể tự trả lại kí ức cho Ju.
_ Đó là luật. - Berry nói, và Vier xoay hẳn người lại để nhìn vào
ả, Ju cũng vậy. - Kẻ thua sẽ mất tất cả.
Trước khi Vier kịp có một phản ứng nào, tuyết khắp nơi đã nổi lên,
mạnh hơn, và nuốt chửng Berry !!!
_ Khônggggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Vier gào lên, cố gắng
đẩy đống tuyết đang kẹp Berry ra, dù là vô ích hoàn toàn : Tuyết
giờ đây như một bàn tay sắt, nghiền nát chính chủ nhân của mình.
Berry không chống cự, đôi mắt cô nhìn Ju đầy mãn nguyện, đôi môi nở
một nụ cười khó hiểu. Và rồi Berry hoàn toàn biến mất, trả lại sự
yên tĩnh vốn có cho thung lũng. Chỉ còn Ju và Vier đứng đó. Con búp
bê thứ mười hai đã vĩnh viễn ngủ yên.
chương5
Trăng sáng vằng vặc.
Mọi vật đều đã chìm vào giấc ngủ.
Trời đầy mây, mây màu khói xám và bạc lướt qua mặt trăng màu trắng.
Còn có một vài ngôi sao nho nhỏ tô điểm lên đấy nữa. Giờ thì bầu
trời không khác gì vũ trụ cỡ-siêu-nhỏ.
Ánh trăng chiếu rọi lên những bậc thềm.
Vier đang ngồi đó, tựa đầu bên cột đá mát lạnh. Tóc nàng xõa xuống
vai, nàng mặc bộ váy màu hồng nhạt : Nhẹ nhàng và đậm chất nữ tính.
Nàng nhìn những chiếc lá rơi lả tả trước sân, lòng quặn đau như vừa
bị dao cắt. Berry là người nàng nghĩ đến lúc này.
_ Vier...- Một giọng nói trầm quen thuộc vang lên, nhưng Vier không
nhìn về phía người đó.
_ Là ngươi sao....
Không đợi Vier nói thêm câu nào, Ju đã ngồi xuống cạnh nàng, nở nụ
cười quyến rũ đẳng-cấp-quốc-tế ( Ôi ! Click the image to open in
full size.) Chàng đêm nay mặc bộ Kimono màu nâu nhạt, trông có vẻ
hiền lành hơn khi không phủ lên mình chiếc áo khoác đen ( =.=
)
_ Sao cô chưa ngủ ? - Ju hỏi.
_ Vậy sao ngươi chưa ngủ ?
_ Ta không buồn ngủ.
_ Ta cũng vậy.
Im lặng.
Ju nhặt lên một chiếc lá và xé nó tả tơi, chắc cũng chẳng biết mình
đang làm gì.
_ Ngươi đã nhớ lại tất cả....- Vier đột ngột nói.
_ Đúng thế.
_ Ngươi...Có thương xót gì cho Berry không ?
_ ....
_ Đáng lẽ ta không nên hỏi. - Vier nói, toan đứng dậy. Nhưng Ju lại
nắm chặt tay nàng và kéo nàng ngồi xuống.
_ Có một chút. - Chàng đáp, không thật lòng lắm.
_ Vậy sao....
Ngước nhìn bầu trời về đêm, trong đầu Vier giờ chứa đầy những suy
nghĩ lo toan. Ju đã nhớ lại tất cả, đồng nghĩa với việc chàng nhận
thức được tầm quan trọng của bản thân cũng như sức mạnh tiềm tại.
Điều này ít nhiều an ủi nàng, rằng nàng sẽ không còn phải bám theo
Ju 24/24 nữa. tiếp theo là làm sao cho những con búp bê còn lại
tỉnh ngộ, hối lỗi và quay về : Nàng không muốn làm tổn hại ai nữa.
Dù điều đó có vẻ như bất-khả-thi nhưng với Vier, có niềm tin là có
tất cả.
.
.
.
Không biết đã bao lâu rồi , nhưng bàn tay nàng vẫn nằm gọn tronhg
bàn tay Ju, ấm áp. Nàng không nhìn, nhưng cảm nhận được tay Ju mềm
và thẳng, nõn như tay con gái, mặc dù cách chàng nắm lấy tay Vier
lúc này thì mang lại cho nàng cảm giác được một người con trai
trưởng thành bảo vệ. Nàng khẽ quay qua nhìn Ju, và bắt gặp ánh mắt
Ju cũng đang nhìn nàng.Đôi mắt xanh lam sáng rực, trong veo, mạnh
mẽ và chân thành. Vier bối rối quay đi. Nàng không muốn nhìn vào
đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy- khuôn mặt của người mà nàng yêu từ lúc
mới gặp lần đầu tiên....Ju, nhìn thấy biểu hiện đó từ Vier thì bỗng
dưng đỏ mặt ( Vì cái gì nhỉ ?_? ). Chàng siết chặt tay Vier hơn, cố
hâm nóng bàn tay lạnh ngắt của Vier.
_ Ngày mai....Mọi chuyện sẽ tốt hơn phải không ? - Vier hỏi, giọng
nhẹ nhàng tựa hồ tiếng đàn êm ái.
_ Có lẽ thế....- Ju thầm thì đáp lại.
Chàng quàng tay qua vai Vier, ôm chặt nàng vào lòng, để đầu Vier
gục vào vai chàng. Trong cơn mệt mỏi kéo dài, Vier chợt cảm thấy
thoải mái hẳn. Mùi thơm của cỏ dại vương trên tóc Ju đưa nàng vào
giấc ngủ. Ju cũng tựa đầu vào Vier, trái tim chàng bỗng đập loạn
nhịp. Và chàng nhìn xuống con búp bê xinh đẹp ấy, một thiên thần
đúng nghĩa nếu không khoác lên mình bộ váy đen tựa ma quỷ. Rồi
chàng tự trách mình đúng là đồ điên khi vừa nghĩ đến những chuyện
điên không kém. Chàng bắt đầu đẩy những suy nghĩ không cần thiết ra
khỏi óc, hít một hơi sâu rồi nhắm mắt ngủ. Dĩ nhiên, một nam ngủ
với một nữ ( chính xác là ngồi ngủ ) khi chưa kết hôn là một trong
những điều cấm kị nhất ở Nhật Bản cổ xưa ( nơi nào chả thế =.= ).
Nhưng Ju và Vier nào có bận tâm gì, đơn giản vì họ thuộc về thế
giới hiện đại, hơn nữa đây chỉ là một chàng trai và một con búp bê
có-thể-cử-động. Họ cứ thế ngủ, cũng như ánh trăng vẫn soi rọi khắp
thế gian.
*
* *
Cậu bị lạc à ?
Đừng khóc ! Cậu là con trai mà !
Để tôi đưa cậu về nhà tôi trước nhé !
Yên tâm, tôi tin cậu và cậu tin tôi, thế là được chứ gì ?
Nắm chặt tay tôi nhé !
Nếu cậu muốn, cậu có thể tâm sự với tôi bất kì lúc nào !
_ Vier....
Tôi không hiểu....
_ Vier....
Cậu đã phản bội tôi....
_ Không...
Tôi không muốn nghe....
_Vier...
Tử Thần đã chết, cậu vừa lòng rồi chứ ?
_ Không !!!
Bùm !!!
Tiếng nổ kinh hoàng đã đánh thức hắn dậy. Tấm màn che rách te tua
vì phép thuật hắn vừa phóng ra lúc ngủ, chỉ vì mơ thấy giấc mơ về
người ấy...Đã một năm rồi, người thương hỡi ! Lẽ nào nàng vẫn không
thể nguôi ngoai lòng hận thù với ta ư? Đau đớn thay, buồn thương
thay ! Tình cảm của nàng dành cho hắn quá đậm sâu, gần như ta chẳng
thể thay thế được...Gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn
mặt, hắn bắt đầu thay quần áo.
Hắn rõ ràng là một thanh niên đẹp.
Mái tóc ngắn màu bạch kim được tỉa cắt kĩ càng, đôi mắt sáng xanh
biếc bị che phủ phần nào bởi lọn tóc còn lòa xòa trước mặt. Dáng
người hắn cao cao, gầy gầy. Và chắc chắn hắn chỉ tầm 15, 16 tuổi là
cùng.
Khoác lên người chiếc áo choàng kín mít, hắn sải bước tiến về ngôi
nhà to-cực-kì được xây sau những cái cây to lớn, cố quên đi giấc mơ
vừa nãy.
.
_ Ngày mai....Mọi chuyện sẽ tốt hơn phải không ? - Vier hỏi, giọng
nhẹ nhàng tựa hồ tiếng đàn êm ái.
_ Có lẽ thế....- Ju thầm thì đáp lại.
Chàng quàng tay qua vai Vier, ôm chặt nàng vào lòng, để đầu Vier
gục vào vai chàng. Trong cơn mệt mỏi kéo dài, Vier chợt cảm thấy
thoải mái hẳn. Mùi thơm của cỏ dại vương trên tóc Ju đưa nàng vào
giấc ngủ. Ju cũng tựa đầu vào Vier, trái tim chàng bỗng đập loạn
nhịp. Và chàng nhìn xuống con búp bê xinh đẹp ấy, một thiên thần
đúng nghĩa nếu không khoác lên mình bộ váy đen tựa ma quỷ. Rồi
chàng tự trách mình đúng là đồ điên khi vừa nghĩ đến những chuyện
điên không kém. Chàng bắt đầu đẩy những suy nghĩ không cần thiết ra
khỏi óc, hít một hơi sâu rồi nhắm mắt ngủ. Dĩ nhiên, một nam ngủ
với một nữ ( chính xác là ngồi ngủ ) khi chưa kết hôn là một trong
những điều cấm kị nhất ở Nhật Bản cổ xưa ( nơi nào chả thế =.= ).
Nhưng Ju và Vier nào có bận tâm gì, đơn giản vì họ thuộc về thế
giới hiện đại, hơn nữa đây chỉ là một chàng trai và một con búp bê
có-thể-cử-động. Họ cứ thế ngủ, cũng như ánh trăng vẫn soi rọi khắp
thế gian.
*
* *
Cậu bị lạc à ?
Đừng khóc ! Cậu là con trai mà !
Để tôi đưa cậu về nhà tôi trước nhé !
Yên tâm, tôi tin cậu và cậu tin tôi, thế là được chứ gì ?
Nắm chặt tay tôi nhé !
Nếu cậu muốn, cậu có thể tâm sự với tôi bất kì lúc nào !
_ Vier....
Tôi không hiểu....
_ Vier....
Cậu đã phản bội tôi....
_ Không...
Tôi không muốn nghe....
_Vier...
Tử Thần đã chết, cậu vừa lòng rồi chứ ?
_ Không !!!
Bùm !!!
Tiếng nổ kinh hoàng đã đánh thức hắn dậy. Tấm màn che rách te tua
vì phép thuật hắn vừa phóng ra lúc ngủ, chỉ vì mơ thấy giấc mơ về
người ấy...Đã một năm rồi, người thương hỡi ! Lẽ nào nàng vẫn không
thể nguôi ngoai lòng hận thù với ta ư? Đau đớn thay, buồn thương
thay ! Tình cảm của nàng dành cho hắn quá đậm sâu, gần như ta chẳng
thể thay thế được...Gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn
mặt, hắn bắt đầu thay quần áo.
Hắn rõ ràng là một thanh niên đẹp.
Mái tóc ngắn màu bạch kim được tỉa cắt kĩ càng, đôi mắt sáng xanh
biếc bị che phủ phần nào bởi lọn tóc còn lòa xòa trước mặt. Dáng
người hắn cao cao, gầy gầy. Và chắc chắn hắn chỉ tầm 15, 16 tuổi là
cùng.
Khoác lên người chiếc áo choàng kín mít, hắn sải bước tiến về ngôi
nhà to-cực-kì được xây sau những cái cây to lớn, cố quên đi giấc mơ
vừa nãy.
.
Trước mặt hắn là ngôi nhà ấy, luôn gợi cho hắn cảm giác lạnh lẽo và
cô độc. Bức tường xây cao cực kì, cũng phải 7, 8 mét chứ chẳng vừa,
người ngoài nhìn vào chắc chắn không thể thấy gì. Cánh cửa lớn được
làm từ gỗ mun, có khắc hình con hổ ở tay cầm gõ cửa. Sau khi đã
nhìn quanh và chắc chắn không bị theo dõi, hắn thản nhiên đẩy cửa
bước vào.
Mười một con búp bê đang ngồi cạnh nhau trong khuôn vườn. Nổi bật
nhất vẫn là Virgo, ả phất tay ra hiệu, ý bảo " Đến đây ". Không mấy
vừa ý vì bị sai như đầy tớ, hắn thoáng cau mày rồi lại thôi. Hắn
chầm chậm tiến về phía Virgo, nhưng tuyệt nhiên không mở miệng hay
cúi chào.
_ Ruyta ... -Virgo gọi tên hắn rõ ràng. Và những con búp bê kia trố
mắt nhìn, giận dữ khi nhận ra kẻ lạ mặt hôm đó : Chúng đã tưởng
chúng lầm lẫn.
_ Thì ra là ngươi....Hèn gì nghe tên quen quá.
_ Thằng nhóc đáng ghét....
_ Lẽ ra lúc đó nên cho nó chết luôn...
_ Thấy mà ghét....
_ Im lặng ! - Virgo nói, âm lượng vừa đủ nhưng rõ ràng là có uy
quyền. Bằng chứng là mười con búp bê còn lại lập tức nín thinh. -
Ruyta, rốt cuộc....
_ Berry đã chết.- Ruyta nói. Những con búp bê lại nhận được một tin
sét đánh, nhưng tuyệt nhiên chúng chẳng hề tỏ vẻ xót thương. - Cô
ta tự nguyện.
_ Thật vậy sao....- Virgo nói, vẫn giữ giọng đều đều không cảm
xúc.
_ Tôi đã hoàn thành xong " việc đó ".Còn tiếp theo...?
_ Cứ đợi đi đã. - Virgo nói.
_ Vâng. Vậy tôi xin phép. - Ruyta gật đầu một cái rồi lại trở ra.
Những con búp bê không dám hé nửa lời, đơn giản vì chúng hiểu sự
giận dữ đang cố giấu đi sau vẻ lạnh giá của Virgo. Vẫn có sự việc
ngoài tầm kiểm soát của cô ta, đó là điều chắc chắn.
*
* *
Ruyta đang ngồi tựa vào một gốc cây đại thụ. Đôi mắt hắn lơ đãng
nhìn về phía con sông kì lạ chảy cắt ngang qua hai vùng đất. Mười
con búp bê kia đã biết hắn là ai, từ giờ sẽ khó hòa nhập hơn nữa.
Nếu không đạt được sự tin tưởng tuyệt đối của chúng thì khó mà bảo
vệ Vier an toàn....
Vier....Tình yêu của hắn...
Niềm khát khao duy nhất của hắn...
Người hắn yêu thương nhất cuộc đời này....
Thế nhưng Vier chẳng hề để ý đến tình yêu mãnh liệt đó, trong mắt
nàng chỉ có Tử Thần, Tử Thần, và Tử Thần. Hắn trở nên căm ghét, đố
kị với Tử Thần, với những thứ mà Tử Thần có được. Hắn đã hỗ trợ
mười hai con búp bê....
Và sau việc làm đó, hắn có cảm giác Vier lại vuột khỏi tay hắn một
lần nữa, ý nghĩ này khiến hắn nhăn mặt khó chịu. Không thể như thế
được ! Vier sẽ không bao giờ được rời bỏ hắn nữa, không bao
giờ....!!!
chương 6
Cạch.
Vier đang vắt nước từ chiếc khăn lông, đem nó đặt ngay ngắn trên
trán Ju. Chàng bị sốt lúc chiều này, sốt cao là đằng khác ( Mà đừng
nghĩ t/g đặt ra trường hợp này với ý nghĩ sâu xa gì nhé
*cuoi*)
Những kẻ mang trong mình dòng máu của Tử Thần đều bất tử, nhưng kẻ
bất tử không có nghĩa là không bị bệnh; sức đề kháng của Ju hiện
giờ rất yếu sau một loạt " sự kiện " vừa xảy ra.
Vier ngồi xuống bên chiếc giường của Ju; chàng vẫn còn ngủ. Đôi mắt
chàng nhắm nghiền, miệng hơi hé ra một chút, hệt như đứa bé vậy.
Lòng Vier chợt gơn lên một cảm xúc khó tả : Ju giống Tử Thần đến lạ
! Rồi cố gắng không gây ra tếng động, Vier nhẹ nhàng nắm lấy bàn
tay nóng ấm của Ju, nhìn Ju bằng ánh mắt dịu dàng không thể lầm lẫn
được. Áp tay Ju vào má mình, nàng bỗng có một thoáng mộng mơ, rằng
người đang nằm đây là Tử Thần, và ngài đang ngủ, đang mơ giấc mơ
đẹp nhất đời mình....
Suy nghĩ của Vier lập tức bị gián đoạn bởi một tiếng động kì cục
phát ra từ phía sau vườn : Có kẻ đột nhập !
_ Ư....Ju cựa mình ngồi dậy. Vier lập tức đè chàng xuống.
_ Nằm im ! - Vier nói giọng uy quyền.
_ Vier...?
_ Tôi sẽ quay lại ngay. Đừng đi đâu đấy !
Bỏ lại Ju vừa mới tỉnh dậy chưa kịp biết gì, Vier vội vã chạy ra
ngõ sau, là kẻ đó....
.
.
.
.
Ánh tà phản chiếu cái bóng của hai kẻ đột nhập đang đứng trên nóc
nhà. Khuôn mặt họ quen thuộc đến rợn người : Chirikatori, mái tóc
màu xanh lá tết thành bím, đôi mắt nâu to tròn, chiếc mũi cao hích
lên kiêu ngạo. Áo khoác dài chạm chân lê lết tí bụi đường. Kẻ còn
lại có mái tóc bạch kim lấp lánh, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn Vier.
Hắn mặc bộ choàng đen phủ kín người, ngược lại hoàn toàn với
Chirikatori. Còn ai khác ngoài Ruyta !?
_ Hừ...Các người....- Vier nói, giọng trầm xuống.
_ Này Vier, mau giao đứa con Tử Thần ra đây ! - Chirikatori nói
tỉnh bơ, giọng lanh lảnh chói tai; Ruyta thì im lặng. Hắn vẫn đứng
nhìn chằm chằm vào Vier, nhưng không bộc lộ cảm xúc. Và Vier lắc
đầu.
_ Tử Thần đã giao Ju cho tôi. Thế nên tôi sẽ bảo vệ cậu ấy. Cô đừng
ép tôi, Chirito.
_ Nếu ngươi không chịu giao ra, ra đành dùng đến vũ lực thôi. Ruỵta
!! - Chirikatori ra lệnh.
Ruyta lao đến Vier nhanh như một mũi tên, có gì đó không
ổn....
Vụt !
Lẹ làng như loài mèo, Vier phóng vút lên cao, tưởng như đã tránh
được đòn tấn công hiểm hóc đó, nhưng nàng khẽ nhíu mày.
_ Móng vuốt có độc.....
Quả vậy, bàn tay phải của hắn đính đủ năm vuốt độc ở năm đầu ngón
tay. Cánh tay trái của Vier rơi ra, rơi theo nghĩa đen hoàn toàn,
nhưng tuyệt nhiên không chảy một giọt máu ! Vier lảo đảo lùi lại,
cố trụ vững, đôi mắt nhìn Ruyta đầy thất vọng. Ruyta không đáp lại
ánh nhìn đó, còn Chirikatori ré lên cười sung sướng :
_ Đấy ! Vier ! Ngươi đã bị thương rồi đấy ! - Ả la lên và nói thêm
khi thấy Vier bắt lấy lưỡi hái Tử Thần từ không trung - Có tấn công
thì cũng muộn rồi !
Nhưng lời kích động của Chirikatori không làm Vier hụt chí. Nàng
vẫn chống trảằng tất cả sức mạnh - Dù gì nàng cũng là người bảo vệ
của Ju.
_ Vier....- Ruyta bỗng cất giọng, trầm và nhỏ, chỉ đủ để Vier và
hắn nghe mà thôi.
_ Có lẽ ngươi biết câu trả lời rồi mà...? - Vier lạnh lùng
đáp.
Ruyta nhìn Vier, đôi mắt hắn rực lửa căm hờn. Lửa của tình yêu bị
chối bỏ, lửa của sự ganh ghét đố kị, lửa của sự nguyền rủa. Hắn lao
đến Vier, dùng những vuốt độc của hắn tấn công nàng - người mà giờ
đây hắn vừa thương vừa giận. Vier chỉ vừa lùi vừa đỡ đòn, chẳng thể
phản công. Cho đến khi không còn chống đỡ được nữa, nàng quỵ xuống
trong tiếng cười man rợ của Chirikatori, trong sự hoảng loạn của
Ruyta. Khắp người nàng đầy vết trầy xước và khuôn mặt lem luốc vì
gió bụi.
Ruyta...
Con người nàng từng tin tưởng biết bao...
Ruyta...Người từng liều mạng bảo vệ nàng....
Ruyta...
Ruyta...
Ruyta...
Bỗng có ai đó lại bế thốc nàng dậy. Người ấy cao, mặc bộ Kimono màu
nâu nhạt, người ấy sở hữu khuôn mặt đẹp như một vị thần, đôi mắt
lam sáng rực nhìn Chirikatori và Ruyta đầy khinh bỉ. Tuy vậy người
ấy xem chừng rất mệt, bằng chứng là mỗi nhịp thở của người ấy đều
thật nặng nhọc. Cơ thể cười ấy nóng ran, nhưng tuyệt nhiên không
thốt ra dù chỉ một tiếng rên. Ju vẫn mạnh mẽ như vậy.
_ Xem ra ngươi mừng vội quá đấy, Chirito. - Ju nói, trong sự bất
ngờ của cả Chirikatori và Ruyta. Rồi chàng nhìn xuống cái hình hài
nhỏ bé đang nằm gọn trong bàn tay chàng, không giấu diếm sự ngạc
nhiên pha lẫn giận dữ : Vier đã mất đi một cánh tay.
_ Sao hả ? - Chirikatori nói, ả dường như đoan chắc sẽ đánh bại
được kẻ non nớt đang đứng trước mặt, với sự hỗ trợ của Ruyta - Chỉ
có một cánh tay thôi mà, nó cũng đâu có chết được....
Nhưng nói chưa dứt câu, con búp bê đã phải lãnh trọn cú đánh trời
giáng không biết ai là thủ phạm từ phía sau. Không khí như tập
trung lại một khối, gió bão nổi lên, điên cuồng đánh sập tất cả -
Nhưng Ju và Vier không bị gì, còn Chirikatori phải chống trả một
cách cực nhọc, miệng quát thét nguyền rủa con trai của Tử
Thần.
_ Ruyta ! Ngươi còn đứng đấy làm gì !?!? - Ả hét.
Im lặng.
_ Ruyta ! Ngươi muốn bị giết chết à !?
_....
_ RUYTA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lúc này Ruyta mới đưa bàn tay phải lên, phất một cái, và tất cả trở
lại sự yên tĩnh vốn có. Ju nhìn Ruyta và Ruyta cũng đang nhìn
chàng, những ánh nhìn khó hiểu.
_ Cha ta đã dạy phép thuật tự vệ cho ngươi....
_ Đúng.
_ Và bây giờ ngươi dùng nó để chống lại con trai ông ấy ?
_ Nếu đó là lệnh của Virgo thì dù là gì ta cũng có thể làm.
Không khí vừa yên đó giờ lại nổi gió bão ầm ầm, Ju trở thành một
cây nến sáng rực rỡ , thổi bùng lên cả bầu trời một màu đỏ chói
lọi.
_ Đi đi....Trước khi quá muộn. - Chàng nói.
_ Lên ! - Chirikatori ra lệnh.
Và hắn lại phóng vụt đến Ju, những cái vuốt dài đầy chất độc lại
hướng về đối thủ...
chương 7
Gió lên, cuốn những chiếc lá úa vàng trong không trung, lượn từng
vòng, từng vòng như đang muốn xem trận chiến, tiếp thêm năng lực
cho hai người con trai mạnh mẽ. Cả Chirikatori cũng không dám nói
lời nào, đơn giản là ả hiểu chỉ một phần sức mạnh của Ju hay Ruyta
đã đủ làm ả nát thành cám.
Khối khí đen bao quanh Ju trở nên bùng lên,mạnh hơn và lạnh hơn.Ju
đứng đó, đôi mắt nâu trong veo, to và ẩn chứa cái hình thấu cả tâm
can người khác đang nhìn Ruyta đang phóng về phía mình. Ruyta đã
yêu Vier - tình yêu ấy từng thật mãnh liệt và ấm áp. Nhưng tại
sao...lại ra cớ sự này ? Phải chăng tình yêu ấy bị cái gì ngăn cản
mà buộc phải chôn đi ? Chàng không thể hiểu được, vì trong đôi mắt
xanh ấy chỉ còn sự băng giá cô độc. Lúc này chàng không thể chỉ
nghĩ về việc đó, chàng có thể mất Vier bất kì lúc nào...
Đêm đến, trăng lên, bóng tối bao phủ, trở thành điểm tựa cho
Ju.
Bùa phép của con trai Tử thần dần đẩy lùi được 2 kẻ thừa hưởng khả
năng của chìa khóa sức mạnh, Ruyta - đang cố xông lên bỗng như bị
đánh gục từ bên trong, hắn thét lên đau đớn và ngã vật xuống đất
trước cả sự bất ngờ của Chirikatori và Ju.
Biết chỉ còn lại một mình, nàng búp bê số 6 vừa tức giận vừa sợ
hãi, liền vụt phóng vào không trung, bỏ lại bóng đêm bao phủ khu
vườn tan hoang sau một trận đấu kịch liệt....
-------------------------------------
_ Cô ổn chứ, Vier ?
_ Cánh tay liền rồi, không đau gì cả. Còn Ruyta ?
_ Vẫn đang ngủ.
Trong căn phòng của Vier, Ju đang ngồi ngắm cô nàng lắc qua lắc lại
cánh tay một cách ngộ nghĩnh. Chàng cảm thấy cô ta cũng có vẻ gì đó
đáng yêu của con búp bê, ngây thơ, trong sáng chứ không bị vẩn đục
bởi sự thèm khát quyền lực hay đam mê sức mạnh như những con búp bê
khác...Đó phải chăng là lý do cha chàng chọn cô ta làm người nắm
giữ chìa khóa ?
_ Này Vier....
_ Hửm ?
_ Tại sao lúc đó Ruyta lại có mặt ở nhà mình nhỉ, tôi không còn nhớ
nhiều cho lắm....
_....
_ Sao ?
Ju dường như đã hỏi câu hỏi chạm vào chỗ đau của Vier, và chàng
thấy cô không còn nghịch với cánh tay nữa, mà hướng mắt về một nơi
xa xôi nào đó, vô định,có thoáng buồn, thoáng giận, thoáng chút oán
trách một người...
_ Là ngày hôm đó....Trong khu rừng của Tử thần, tôi đã tìm thấy
Ruyta. Tôi không biết cậu ta từ đâu đến, nhưng người cậu ta dính
đầy máu , quanh mình có thương tích không nhầm được từ sứ giả địa
ngục. Tôi đã cứu cậu ta và mang về nhà, nhưng tôi không
ngờ...
Giọng Vier lạc đi, và Ju biết rằng lúc này không nên nói đến chuyện
không vui đó nữa. Chàng lảng sang chủ đề khác.
_ Hay chúng ta đi thăm hắn đi, đừng nói đến quá khứ nữa.
_ Ừm....
Rồi Vier và Ju cất bước đi ra khỏi phòng, ánh đèn sáng le lói soi
bóng hai con người đang chìm dần vào đêm đen...
Trên chiếc giường trải đệm trắng muốt, Ruyta nằm im, mắt nhắm
nghiền, hai tay đặt ngay ngắn trên chiếc chăn. Hắn đã khác nhiều
lắm so với ngày đầu gặp gỡ Vier. Giờ đây hắn gầy hơn, xanh xao hơn,
và phần nào trong hắn đã nhiễm phải độc của bóng tối rồi....Vier
ngồi lại bên hắn, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn - bàn tay đã từng làm
nàng tổn thương, Virgo rốt cuộc đã dùng bùa phép gì mà khiến Ruyta
phục tùng ả như thế này ?
_ Ruyta.....
_ Cô muốn cứu hắn sao, Vier ? - Ju hỏi, và Vier gật đầu.
_ Dù hắn phản bội cô ?
Lại một cái gật đầu.
_ Không hối hận chứ ?
Vier gật đầu lần thứ 3, và Ju mỉm cười.
_Vậy thì đây, hắn đã tỉnh lại rồi !
Trong phòng khách.
Vier, Ruyta và Ju đang ngồi xoay lại thành một vòng tròn mà vị
khách có mái tóc màu bạch kim là tâm điểm.
Ruyta im lặng, đôi mắt xanh lặng lẽ quan sát từng cử động của Vier,
nhưng lại quay ngay đi khi thấy Vier đang nhìn mình.
_ Tại sao vậy, Ruyta ? Tại sao ngươi lại phản bội ta ? - Ju
hỏi.
_ ...
_ Ta hỏi lần nữa, tại sao ngươi phản bội ta ?
_ ....
Ju bắt đầu khó chịu vì thái độ của Ruyta. Đã được người ta cứu còn
ra vẻ không biết ơn, đã vậy một nhát cho hắn chết luôn có phải hơn
không !
Ruyta im lặng, suy nghĩ rối bời. Tại sao Ju lại không giết chàng đi
? Tại sao lại tha thứ cho kẻ phản bội này ? Chàng thật sự muốn
chết, thà chết đi còn hơn phải phục vụ cho kẻ làm người mình yêu
tổn thương....
Bất chợt có một bàn tay nắm lấy tay Ruyta - Vẫn là Vier, đôi mắt
tím nhìn chàng buồn bã. Vier vẫn không tin - hay không muốn tin
rằng Ruyta đã thật sự phản bội nàng....
_ Tại sao lại phản bội tôi, Ruyta ? Hãy nói đi, biết đâu tôi sẽ
chia sẻ với cậu được...- Nàng nói, giọng thiết tha
_ Vier....- Ruyta nói, thoáng chút ngập ngừng, chàng ngại điều sẽ
nói ra, nếu nói ra, biết đâu Vier sẽ gặp nguy hiểm ? Không được,
không được....
Và rồi chàng đẩy bàn tay Vier đang nắm chặt ra, quay đi nói bằng
giọng lạnh lùng :
_ Tôi tôn thờ sức mạnh. Đơn giản vậy thôi. Và bây giờ thì tránh
ra.
Ruyta toan đứng dậy, nhưng đã bị Vier cản lại. Nàng ôm Ruyta từ
phía sau, siết rất chặt, như thể sợ buông tay thì Ruyta sẽ biến
mất. Nàng muốn hiểu Ruyta, muốn sưởi ấm cho trái tim của Ruyta,
không phải là mặc kệ cho Ruyta tiếp tục chìm vào bóng tối. Nàng
muốn Ruyta quên đi những sai lầm của mình, quên đi tất cả những kí
ức không vui....
_ Hãy nói với tôi suy nghĩ của cậu, Ruyta. Tôi không giận cậu đâu !
Hãy nói với tôi đi.....