Phong thấy thế thì toát mồ hôi hột, cậu chàng đi lên cạnh Uyên nói
nhỏ
-Này! Cậu định làm gì vậy? Sao lại chọn chị ấy?-Phong nhớ rằng chưa
có nhìn thấy nó giơ tay nha
-Ai cũng thế thôi mà. Cậu đừng lo. Chị ấy ko bị thương đc đâu
“Ai lo cho chị ấy, mình là lo cậu bị thương đó”-Phong muốn nói
nhưng lại ngại ko dám nói. Cậu lại tự an ủi mình “Dù gì thì Uyên
cũng là ngôi sao võ thuật, chắc cũng ko bị thương nặng lắm. Chị
cũng ko thích đả thương ng khác mà”
Nó tiến lên rồi đưa chiếc áo cho Phong. Phong nhận lấy chiếc áo
đồng thời dùng ánh mắt lo lắng nhìn chị mình. Nó cười rồi kiễng
chân nói nhỏ vào tai Phong “Chị ko để cô bé bị thương đâu. Yên tâm”
Nói rồi nó cười cười cầm lấy thanh kiếm trên tay Phong tiến lên
chào hỏi với cô bé mà ko thèm để ý tới Phong đang đỏ bừng mặt nhìn
mình.
-Chị. Đừng có tự biên tự diễn suy nghĩ lung tung như vậy-Phong nói
nhỏ rồi quay đi
-NGỐC! ĐỪNG HUỶ DUNG CÔ BÉ NHA
Đám bạn nó đồng thanh hét lớn lên từ phía dưới nó liếc mắt hừ lạnh
nhìn đám bạn 1 cách khinh thường.
-Chào chị, em là Lam Uyên, lần này mong chị giúp đỡ-Uyên cười chào
hỏi nó nhưng nó chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết vì nó còn đang cố nhơ xem
cô bé tên Lam Uyên này là ai mà sao nó lại thấy quen như vậy?
“Khoan đã, Lam Uyên? Ôi trời”
-Ngôi sao võ thuật Hà Lam Uyên?-Nó hét lớn nhìn cô bé đáng yêu ở
trc mặt.
Mọi ng cũng sửng sốt. Nhìn cô bé đáng yêu như thế, dễ thương như
thế ai có thể nghĩ tới đó lại chính là ngôi sao võ thuật Hà Lam
Uyên chứ? Đám bạn nó thì mặt cười càng rạng rỡ. Hằng ko biết lấy từ
đâu ra 1 cái loa quát lớn
“Ngốc! Đừng làm mất mặt Thành Thuỵ nha”
Hiệu trưởng thấy cô học trò ‘cưng’ xuất hiện thì cũng cười vui vẻ.
Ông cầm cái micro lên cười hiền
“Lam Uyên! Cứ mạnh tay với cô bé đó đi. Đừng nhường. Cô bé đó cũng
là thứ dữ đó”
-Hiệu trưởng. Nào có ai như Ngài kêu ng đánh học sinh của mình như
vậy ko?-Nó oán hận nhìn Hiệu trưởng
Hiệu trưởng cùng đám bạn nó cười to, Quân ngồi ngay cạnh Hiệu
trưởng cũng mỉm cười vì vẻ mặt siêu đáng yêu của nó, Phong nhìn chị
mình mà lắc đầu cười khổ “Chị đúng là 1 quả bom nổ chậm mà”. Những
ng khác nhìn họ nói vậy thì chẳng hiểu gì cả.
-Cô bé! Em ko mặc đồ bảo hộ sao?-nó ngạc nhiên khi thấy Uyên vẫn
đứng đó mà ko chịu mặc đồ bảo hộ mà chỉ mặc 1 bộ võ phục bình
thường, còn nó thì lại mặc quần jeans áo sơ mi, chẳng hợp 1 chút
nào.
-Em thấy chị ko mặc nên...-Uyên cúi đầu xấu hổ nhìn nó
“Ôi! Đáng yêu chưa kìa?”-Nó tự nói với mình rồi lại cười lấy đồ bảo
hộ mặc cho Uyên
-Em mặc vào đi. Chị cũng học võ đc 10 năm rồi nên em cứ yên tâm.
Chị ko bị thương đâu
Uyên nhìn nó trân trối, có thứ gì đó trong mắt cô bé loé lên nhưng
rồi lại nhanh chóng vụt tắt. Cô ngoan ngoãn đứng đó để nó mặc đồ
bảo hộ cho mình. Xong đâu đấy, 2 ng tay cầm kiếm đứng nhìn đối thủ.
Nó vẫn cứ cười hiền lành. Kiếm ko phải môn nó yêu thích nhưng nó
cũng là 1 cao thủ nên nó ko chú ý lắm, thẳng thua đều ko quan
trọng. Trận đấu vừa bắt đầu, Uyên đã lao tới. Những đc kiếm lưu
loát, uyển chuyển thiên biến vạn hoá, khiến nó nhìn cũng có chút
choáng váng. Cách dùng kiếm của Uyên là sự kết hợp giữa kiếm thuật
của ninja ở Nhật cùng với kiếm đạo ở Phương Tây. Thế nên những
chiêu thức ko theo 1 bài bản nào. “Cô bé này thật thông minh”-Nó
cảm thán nhìn Uyên. Những chiêu thức của Uyên khiến nó phải liên
tục lùi lại nhưng ko hề bị chiếm thế thượng phong. 2 ng vẫn đang ở
trạng thái ngang bằng. Khi nó đến gần mép sân khấu thì Uyên dừng
tay hỏi nó
-Sao chị ko đánh trả mà chỉ chống đỡ vậy?
-À! Nói thật thì chị ko hứng thú với kiếm thuật lắm-Nó gãi gãi đầu
nói như chuyện đùa
Đám bạn nó, Phong cùng Quân đều sắc mặt đại chuyển biến. Ai mà ngờ
đc nó ko giỏi dùng kiếm chứ? Trong khi mọi ng còn đang lo lắng cho
nó thì Hiệu trưởng lại cười càng vừa lòng “Hải Anh! Ta thật khâm
phục cháu, 1 câu nói khiến đối phương có thắng cũng ko vinh quang.
Còn nếu cháu thắng thì lại là 1 kỉ lục. Cháu có ngốc thật ko
vậy?”.
-HẢI ANH! CHỊ LÀM ƠN ĐI! TRỜI CŨNG GẦN TRƯA RỒI ĐÓ!
1 tiếng hét lạ khiến nó quay ngoắt lại. Hoá ra Satel, Dark cùng với
‘vợ chồng’ Dương đều tới đông đủ. Cũng ko biết làm sao mà họ biết
nó đang ở đây nữa. Nó cười khổ vẻ bất đắc dĩ
-Uyên! Chúng ta đánh lại nhé. Lần này chị sẽ cố gắng đánh trả. Em
cũng tuyệt đối ko đc nương tay nhé
Uyên gật đầu rồi lùi lại, giơ kiếm lên tiếp tục đánh lên. Thế kiếm
nhanh như xẹt điện lao thẳng nhằm hướng ngực nó mà đánh tới, nó
nghiêng ng, dùng kiếm đặt trc ngực đỡ đg kiếm lia qua chỗ mình.
Tiếng 2 thanh kiếm va chạm đến toé lửa như đang trình diễn 1 thước
phim cổ trang giữa những cao thủ vậy. Sau khi tránh đc thế kiếm, nó
xoay ng 1 vòng về phía Uyên, kiếm vẫn đặt trc ngực nhưng khi đg
quay chấm dứt thì mũi kiếm của Uyên cũng đâm thẳng vào chính giữa
thanh kiếm cũng nó. Nó tái mặt ngửa ng ra phía sau, Uyên theo đà
quán tính lao về phía trc, nó lăn sang 1 bên, đứng dậy, chưa kịp
hiểu rõ tình thế thì 1 đg kiếm nhằm thẳng đầu nó đánh tới, nó giơ
kiếm đỡ thế kiếm nhưng giữa đường, kiếm lại đổi hướng. Nó cũng vội
vàng dùng cán kiếm đỡ mũi kiếm. Đỡ xong thuận tay xoay kiếm 1 vòng
để nó mũi kiếm bị đẩy ra. Xong xuôi nó phản xông. Dùng ngón tay
lướt nhẹ trên thân kiếm. Khi ngón tay tới mũi kiếm thì kiếm của nó
đã trở nên cùn hơn rất nhiều, thay vào đó lại trở thành 1 thanh
nhuyễn kiếm. Kiếm mềm như 1 dải lụa, quấn lấy kiếm của Uyên, nhưng
rồi lại buống ra, đánh vào cánh tay cô bé. Cánh tay áo cô bé rách
ra làm hiên lên 1 lằn dài đỏ ửng. Nó vội vàng dừng kiếm
-Chị xin lỗi. Chị đã khiến kiếm cùn đi rất nhiều nhưng ko ngờ vẫn
xé đc rách áo ra.
Uyên ko nói ko rằng tiếp tục đánh tới. Nó ko ngờ cô bé lại làm thế
nên có điều đỡ ko kịp, phải dùng kiếm đỡ trực diện rồi ném thanh
kiếm lên dùng ‘khinh công’ (Nói khinh công cho oai thui chứ nó có
biết cái đấy đâu. Đc mỗi cái chạy nhanh) chuồn về phía sau Uyên.
Uyên quay lại. Đg kiếm nhằm thẳng tim nó đánh lại. Nó giật mình.
Phía sau nó đã là cột đèn rồi. Nó giơ tay đang định dùng tay ko
đoạt kiếm của Uyên thì nhìn thấy phía trên đầu, thanh kiếm của nó
đã cắt đứt sợi dây buộc đèn với giá đèn. 1 loạt đèn bắt đầu rơi
xuống. Và phía dưới đám đèn đó, hiển nhiên lại là Lam Uyên đang lao
tới chỗ nó như hổ đói rình mồi. Nó đổi lại chưởng pháp, dùng 1tay
đón thân kiếm của Uyên rồi bẻ gẫy thanh kiếm. Phi mũi kiếm gắn lại
đống dây rợ loằng ngoằng đó lại với giá đèn. Nhưng còn 1 phần phía
gần chỗ nó và Uyên nhất thì lại ko thể gắn lên đc. Chùm đèn rơi
xuống, nó kéo thân kiếm còn lại của Uyên về phía mình. Uyên nhìn 2
tay nó đầy máu mà vẫn cứ cố nắm lấy thân kiếm của mình thì cố sức
giãy giụa khiến vết thương trên tay nó toác ra thành nhiều chỗ,
hình như còn có cả thịt rơi ra nữa nhưng nó ko còn để ý tới những
chuyện đó. Nó kéo Uyên ra khỏi chỗ đó. Nó ôm Uyên vào lòng quay vài
vòng rồi đứng vững ở phía bên kia sân khấu. Vừa đúng lúc cả 2 dừng
lại thì “Rầm, rầm, crắc...” Hàng loạt những âm thanh của sự đổ vỡ
lan ra. Nó và Uyên còn chưa kịp làm gì thì hàng loạt tiếng
“clap...clap...” vang lên khiến nó giật mình nhìn lại. Phong nhanh
chóng cầm hộp cứu thương lên băng bó cho nó.
-Oái. Đau!-Hành động của Phong khiến nó giật mình
-Chị cũng còn biết đau sao? Chị là đồ ngốc à? Sao lại có thể hành
động ko suy nghĩ như vậy hả?
-Nhưng nếu ko làm vậy thì cô bé sẽ bị thương. Phong muốn cô bé bị
thương lắm à?-Nó cười ‘vô tội’ nhìn Phong
-Nhưng...-Phong đỏ mặt-Nhưng dù sao chị cũng ko nên làm vậy. Chị
nhìn tay chị xem? Nó còn là tay nữa ko vậy?
Nó thấy Phong như vậy thì cũng chỉ cười chứ ko nói gì. Sau khi băng
bó xong, cả 1 bàn tay phải của nó đều bị băng thành màu trắng hết.
Nó nhìn cái tay của mình mà thương xót cho số phận hẩm hiu.
“Thưa quý vị và các bạn. Mọi ng cảm thấy, đội nào xứng đáng đoạt
giải nhất trong cuộc thi ngày hôm nay”-MC tiếp tục nhiệm vụ của
mình sau khi nhân viên kĩ thuật đã làm lại sân khấu như chưa hề có
chuyện gì xảy ra
“Khối 9”-Mọi ng cùng đồng thanh
“Khối mấy ạ?”-MC vẫn cố gặn hỏi
“KHỐI 9”-Mọi ng hét to hơn.
Nam MC thỏa mãn cười nói. Sau khi công bố số điểm. Đội Phong đạt
130/150 điểm. Đoạt giải nhất. Khi nam MC đang định mời Hiệu trưởng
lên sân khấu trao giải thưởng thì nữ MC bước ra chặn họng nam
MC
“Thưa quý vị và các bạn. Để đoạt đc giải nhất trong cuộc thi ngày
hôm nay, ko chỉ khối 9 mà tất cả các khối khác đều đã cố gắng rất
nhiều. Tuy nhiên, sự cố kĩ thuật vừa rồi của khối 9 khiến cho 1 số
ng ko đc hài lòng cho lắm. Vì vậy, ban giám khảo đề nghị thực hiện
1 màn đấu võ nho nhỏ. Phía giám khảo sẽ đưa ra ng thách đấu. Các
thành viên của khối 9 sẽ phải đánh bại ng này. Nếu khối 9 ko thể
đánh bại ng này thì đồng nghĩa với việc họ đã thua cuộc. Và lúc đó,
chính các vị đang có mặt tại đây sẽ có cơ hội đạt đc phần thưởng
như đã nói lúc đầu. Chỉ cần các vị có thể thắng đc ng thách đấu của
phía giám khảo đưa ra. Các vị đồng ý ko ạ?”
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chap 37:
Nữ MC nói xong thì mọi ng đang có mặt tại sân trg Phú Thiên đều vỗ
tay nhiệt liệt hưởng ứng. Họ di chuyển vào phòng thi đấu của trg.
Phòng thi đấu của trg Phú Thiên là 1 căn phòng rất rộng lớn. Sàn võ
đc lót bởi 1 tấm nệm căng. Ngã xuống tuy hơi ê ẩm ng 1 chút nhưng
sẽ ko ảnh hưởng tới xương khớp. Cả căn phòng rộng lớn chẳng mấy
chốc đã đông nghịt ng. Nó nhìn về phía mấy vị giám khảo già mà còn
lắm chuyện.
Chỉ 1 lát sau, khi mọi ng đều đã ổn định vị trí. Cuộc đấu võ cũng
bắt đầu diễn ra. Bằng vào năng lực của mình, nó lẻn sang phía sau
ban giám khảo để quan sát trận đấu.
Cuộc đấu diễn ra cũng là lúc nó choáng váng. Ai mà ngờ đc ng thách
đấu lại là Dark chứ? Nó nhìn Dark đang đứng trên sàn đấu mà toát mồ
hôi hột. “Thế này chẳng phải là tặng ko cho ng ta phần thưởng đó
sao?”-Nó vuốt vuốt cằm rồi cau mày nhìn Dark. Trong mắt nó Dark vẫn
luôn là 1 anh chàng yếu ớt.(Tại nó từng cứu Dark ấy mà)
Phía dưới, các nữ khán giả đều 2 mắt hình trái tim nhìn Dark. Cũng
phải thôi, Dark đẹp thế cơ mà. Phía khối 9 là 1 cậu chàng cũng ko
đến nỗi nào. Nó nhớ hình như cậu chàng này là bạn của Phong thì
phải. Nhìn dáng ng thì có vẻ như cậu ta là 1 vận động viên bóng đá
hay sao đó. Nó cũng ko rõ lắm.
Trong lúc nó còn đang phân vân thì cuộc đấu đã bắt đầu. Trời! 30s,
ko đúng, là 20s thôi. Cậu chàng vận động viên đã nằm bất động trên
sàn đấu. Mọi ng cùng há mồm nhìn bằng cặp mắt ghi rõ “ko thể nào”.
Nhưng đúng là đã xảy ra chuyện đó. Cậu chàng đc Dark kéo dậy rồi
bám vào 1 nhân viên nào đó đi khỏi sàn đấu. Những ng thi tiếp theo
thấy thế thì xanh mặt vội vàng từ bỏ quyền thi đấu. Mặc dù phần
thưởng rất hấp dẫn nhưng tính mạng là quan trọng. Nó còn đang suy
nghĩ tại sao Dark lại trở nên lợi hại như vậy thì bên dưới tiếng
hét của đám bạn nó khiến nó bừng tỉnh
“Darkness no.1! Darkness no.1!”
-thế nào? Ko tin đc đúng ko?-Giọng nói của Quân vang lên bên tai
nó. Nó ngạc nhiên nhìn Quân mà ko nói gì. Quân cười cốc vào đầu
nó-Dark cũng ko phải vô danh. Anh ấy từng là cánh tay phải của 1
băng đảng xã hội đen ở Nepal, nhưng ko hiểu vì lí do gì đó anh ấy
đã rời khỏi băng đảng đó.
Nó gật gật đầu như công nhận.Lý do này khiến nó cảm thấy phù hợp
với hoàn cảnh hiện tại và cả hoàn cảnh lần đầu nó và Dark gặp nhau.
Nhưng...
-Vậy tại sao anh ấy lại trở thành ng thách đấu vậy?-Nó hỏi Quân
bằng cặp mắt chờ mong đáp án
-Cái này là do ông nội nghĩ ra. Cũng chẳng biết ông đang muốn làm
gì?
Quân lắc đầu, nhún vai nói ra những gì cậu biết. Hiển nhiên ‘ông
nội’ trong lời nói của Quân chính là vị Hiệu trưởng Thành Thụy đáng
kính của chúng ta. Nó ko tiếp tục truy cứu nữa mà quay lên sàn đấu.
Ng trên sàn đấu lúc này chính là Lam Uyên. Cô bé vẫn đáng yêu như
vậy. Bởi vụ việc lúc nãy nên tất cả các màn đấu võ luôn là tay ko
đánh. Có thể sử dụng tất cả các loại võ như vovinam, teakwondo,
karate, nhu đạo,...Chỉ cần ko sử dụng vũ khí là đc.
-Cô bé! Em ko nên tham gia.
Chỗ nó khá gần sàn đấu nên tất nhiên là nghe thấy giọng nói cực dễ
nghe của Dark.
-Cảm ơn ý tốt của anh nhưng em rất muốn có giải thưởng này-Uyên
cười như thiên thần với Dark
Dark thở dài bất đắc dĩ nhìn Uyên.
-Nè! Theo cậu, ai sẽ thắng?-Nó dùng cùi chỏ chọc vào ng Quân
-Đương nhiên là Dark rồi!-Quân cười cười nhẹ nhàng bắt lấy cùi chỏ
của nó để ra 1 bên rồi 2 tay từ từ, nhẹ nhàng ôm lấy nó.
Quân hành động quá nhẹ nhàng, trong khi nó thì đang hoàn toàn tập
trung vào trận đấu giữa Dark và Uyên nên chẳng thể biết đc mình đã
bị cậu ôm vào lòng từ lúc nào rồi. Quân cười thỏa mãn ôm nó.
Đúng như Quân dự đoán. Dark thắng cuộc. Nhưng đòn cuối cùng của cậu
là nhằm thẳng vào ngực Uyên. Đòn ra khá nhanh nên chính bản thân
Dark cũng ko thể đổi hướng đòn đánh đc. Uyên nhắm mắt chờ đợi cơn
đau ập đến nhưng cô lại bị kéo vào 1 lồng ngực ấm áp. Phong 1 tay
ôm Uyên 1 tay nhẹ nhàng đỡ lấy nắm đấm của Dark. Xoay 1 vòng nắm
đấm của Dark đc trả lại vị trí cũ.
Toàn phòng thi đấu đều trợn ngược mắt. Nhìn Phong thư sinh ẻo lả
như vậy mà lại có thể hóa giải đòn đánh như vũ bão của Dark 1 cách
dễ dàng. Uyên đc đưa xuống dưới còn Phong trở thành ng tiếp đấu
tiếp theo. Nó thở phào nhẹ nhõm
-Xong! Trận đấu kết thúc rồi
-Sao vậy?-Quân thấy nó có vẻ rất vui nên cũng tò mò hỏi
-Trận này Dark thua chắc rồi. Muốn thắng đc Phong thì Dark còn cần
phải luyện thêm khoảng 2 năm nhu đạo và Teakwondo nữa. Phong nhìn
có vẻ yếu ớt nhưng lại là 1 cao thủ thực sự. Dark ko khả năng chiến
thắng
Nó vừa nói vừa dùng ánh mắt ấm áp đầy yêu thương nhìn Phong. Cảm
xúc dâng trào khiến giọng nói của nó trở nên mềm mại đi rất nhiều.
Nó nhìn Phong rồi mỉm cười. Quân nhìn thấy, nghe thấy thì có 1 cảm
giác ko dễ chịu chút nào. Cậu cảm thấy căm tức ng mà nó đang nhìn
kia. Cậu muốn nó chỉ cười với 1 mình cậu, muốn trong mắt nó chỉ có
1 mình cậu. ko cho phép có ng thứ 2. Chính những suy nghĩ của cậu
khiến lực trên cánh tay đang ôm nó trở nên mạnh mẽ hơn. Nó cảm thấy
đau ở ngang hông, nhìn lại thì thấy Quân đã ôm nó từ lúc nào rồi.
Nó đỏ mặt giãy ra
-Này! Cậu làm gì thế hả? Mau buông tôi ra.
Nó giãy ra khỏi ng Quân thì chạy 1 mạch ra phía đám bạn nó. Mọi ng
thấy nó lại thì bắt đầu trêu trọc nó. Trên sàn đấu, Phong đang định
ra quyền thì Dark giơ tay ngăn lại
-Dừng. Tôi ko phải đối thủ của cậu. Ng thách đấu với cậu sẽ là ng
khác
Dark nói xong thì xuống sàn đấu. 1 ng con trai khác đi lên. Là Vĩnh
Dương! Mọi ng tuy hơi tức giận nhưng thấy lên đài là 1 mĩ nam thì
hoàn toàn hưởng ứng nhiệt tình. Nó lại há mồm lần 2. Quay sang phía
Hiệu trưởng, nó thấy ông đang ngồi cười khoái trí thì tự hỏi “Hiệu
trưởng muốn làm gì vậy nhỉ?”
-Ngốc! Bà nói, là anh chàng mĩ nam kia thắng hay là cậu nhóc nhà bà
thắng?-Việt hỏi nó
-Tui cũng ko biết, tui chưa nhìn thấy Dương đánh nhau bao
giờ.
-Dương? Gọi thân mật vậy bà quen anh chàng mĩ nam đó sao?-Lan dùng
cặp mắt long lanh nhìn nó
-Ukm. Chồng tương lai của Mỹ Vân đó
_CÁI GÌ?-CẢ lũ chúng nó lại tiếp tục đồng thanh
Nhưng cái thanh âm lần này chẳng là gì so với những tiếng hò hét
của mọi ng xung quanh. Nhìn về phía sàn đấu, cuộc đấu đã diễn ra từ
khi nào rồi. Phong và Dương lúc này đã mồ hôi đầm đìa. Nhưng nhìn
qua cũng thấy, so về thể lực, Phong ko phải là đối thủ của Dương.
Nó thở dài, với cá tính của Phong thì trừ khi thua hẳn bằng ko chỉ
cần 1/1000 hi vọng cậu cũng sẽ cố gắng hết sức.
-Xem ra, thằng nhóc nhà bà thua mất rồi-Tuấn Anh vừa ôm Nguyệt vừa
cố gắng bày ra cái vẻ mặt chia buồn với nó
Nó liếc xéo Tuấn Anh rồi tiếp tục quan sát trận đấu. Dương dùng 1
đòn karate đá thẳng vào bụng giữa của Phong nhưng Phong lại né sang
bên phải để tránh đòn đá của Dương. Nhưng đây cũng là điểm chết của
Phong. Dương thuận trái nên đòn đá chính diện nhanh chóng biến
thành cú đá ngang hông trái. Cú đá đúng chỗ nhạy cảm, Phong ăn đau
nằm gọn trên sàn. Chợt có 1 thân ảnh 1 cô gái với những bộ quần áo
cách điệu.
-Wow! Là đồ mới nhất của thời trang mùa thu ở Paris.-1 ng nào đó la
lớn với giọng điệu đầy hâm mộ
Cô gái, ko, chính xác là cô bé. Cô bé đó đỡ lấy đòn đánh tiếp theo
của Dương thay Phong rồi đỡ cậu dậy hỏi han
-Phong vẫn đi đc chứ?
Phong gật gật đầu rồi tự động rời khỏi sàn đấu. Ánh mắt cậu buồn vô
tận nhìn nó. Nó lắc đầu cười nhẹ với Phong. Phong bất đắc dĩ đi về
hàng ngũ ngồi xuống nghỉ ngơi. Lam Uyên chạy tới chăm sóc Phong. Nó
cũng thoải mái phần nào. Trên sàn đấu, lúc này là 1 cô gái với vẻ
mặt bất cần đời đang nhìn chằm chằm anh chàng mĩ nam cười sáng lạn.
Phía dưới có nhóm nào đó hét lên
“Lâm Á vô địch, Lâm Á vô địch”
Hóa ra cô bé tên Lâm Á. Cái tên cũng ngang ngạnh như khuôn mặt của
cô bé. Cố bé khoanh 2 tay trc ngực. Cô bé khoác bên ngoài 1 chiếc
áo khoác dài sát nách. Chiếc áo bên trong bó sát lấy cơ thể thon
nhỏ, chiếc quần co dãn ôm chặt lấy cặp đùi dài. Cô bé có 1 vóc ng
nóng bỏng nhưng lại mang chút gì đó ngang tàng.
Chap 38:
-Anh Dương, xuống đài đi. Anh ko đánh lại Lâm tiểu thư đâu
Tiếng Vân hét to khiến mọi ng nhìn lại. Dương nhìn thấy gương mặt
lo lắng của Vân thì cậu cười lắc đầu.
-Trận này anh ko tiếp cô bé đc. Bà xã anh cằn nhằn rồi-Phong quay
lại nói với Lâm Á rồi đi xuống đài, tiến lại gần Vân. Lúc này khuôn
mặt Vân mới hòa hoãn hơn 1 chút
Lâm Á đứng trên đài vẫn khuôn mặt lạnh lùng như vậy. Nhưng cô ko
nhìn Dương đang bỏ xuống đài mà nhìn về phía nó. Nó giật mình.
Trong ánh mắt của Lâm Á thể hiện rõ sự căm ghét với nó.
-Nè! Cậu và cô nàng Lâm Á đó có thù hằn gì à?-Luật ko nén nổi tò mò
hỏi nó
Nó nhún vai lắc đầu ko hiểu gì. Nhưng khi nó nhìn thấy phía bên kia
là Quân lên đài thì nó há hốc mồm tập 3.
-SAO LẠI LÀ HẮN?-Giọng nó la lên thất thanh. Ánh mắt ko thể tin
nhìn về phía Quân
Cả lũ bạn nó cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quân vẫn đúng
với cái danh hiệu của mình-Cold Prince. Khuôn mặt cậu thể hiện rõ
sự lạnh lẽo của mình. Ko khí trong phòng thi đấu cũng vì vậy mà
giảm xuống còn âm độ. Nếu so ra thì sự lạnh lùng của Lâm Á chỉ là
cái lạnh của 1 cô bé còn đầy vẻ non nớt, còn Quân thì lại là cái
lạnh đến run cầm cập. Nó chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện lạnh lùng
như vậy của Quân. Nó cứ tròn mắt nhìn Quân. Mọi ng đồng loạt đều
cảm thấy áp lực rất lớn toát ra từ phía 2 con ng trên sàn đấu kia.
Họ ko nói gì cũng ko tiến lên. Những ng chỉ cần có 1 chút ‘võ công’
đều cảm nhận đc ko khí xung quanh 2 ng như đang ngưng đọng.
2 ng ko đánh ko đá thì mọi ng cũng ko dám làm gì. Chỉ âm thầm theo
dõi. Còn nó thì nhìn đến ko chớp mắt. Nó chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ dịp
may hiếm có này. Cuộc đụng độ giữa các cao thủ ko phải lúc nào cũng
gặp đc. Hôm nay coi như nó may mắn. Nó hưng phấn nhìn chằm chằm về
phía sàn đấu. Quân khẽ liếc mắt nhìn sang phía nó thì thấy cặp mắt
sáng ngời của nó. Cậu lắc đầu cười “Cô bé ngốc!”. Nụ cười của cậu
khiến các fan nữ phun ra hàng loạt siro tự chế. Lâm Á nhìn thấy sự
mất cảnh giác của Quân thì ra đòn ngay lập tức. Đòn đánh của cô
nhanh tới nỗi ko ai nhìn thấy cô đã ra đòn như thế nào (Trừ nó). Nó
hớn hở dùng hết tinh thần nhìn chằm chằm vào từng cú đấm, cước đá
của Lâm Á. Quân từ đầu trận vẫn luôn né tránh. Cậu khó khăn chặn
đánh từng cước từng quyền của Lâm Á. Cô bé ra đòn nhanh, mạnh mà
dứt khoát. Theo đúng 1 bài bản nhất định. Nó nhìn càng hưng phấn
hơn. Khắp cơ thể đều cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Nó cũng muốn đc
tham gia nhưng Lâm Á ra đòn quá cương quyết trong khi Quân lại luôn
nhường nhịn. Cậu chỉ đỡ đòn mà chưa hề đánh trả 1 quyền nào. Mồ hôi
trên trán cậu đầm đìa nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng như trc, hoàn
toàn ko thay đổi. Cước cuối cùng, Lâm Á nhảy lên, lộn 1 vòng trên
ko đá vào đầu Quân. Quân lộn ng ra sau tránh đc thành công cước đầu
thì Lâm Á tiếp theo dùng cước đánh thẳng từ trên xuống bả vai phải
của Quân. Quân bị lực đánh mạnh mẽ ép phải quỳ 1 gối xuống. Nó nhìn
thấy tất cả “Là Lâm gia quyền”-Nó lo lắng nhìn sang thấy Hiệu
trưởng vẫn an nhàn uống trà thì nó đùng đùng nổi giận, chạy về phía
Hiệu trưởng
-Ông. Mau cho dừng trận đấu đi. Quân ko chịu nổi nữa đâu.
-Trận đấu ko thể dừng-Ông nó đặt chén trà xuống bàn rồi tiếp
tục-trừ phi có ng thứ 3 lên sàn bằng ko thì ko có cách dừng trận
đấu, cho dù có xảy ra án mạng cũng vậy
Nó tái mặt nhìn Hiệu trưởng rồi lại nhìn về phía Quân. Khuôn mặt
lạnh lùng của cậu vẫn hiện rõ nét ngang ngạnh nhưng nhìn đầu gối
cậu run rẩy nó biết. Khớp gối của cậu chắc chắn có vấn đề rồi. Nó
lòng nóng như lửa đốt nhìn 2 ng trên sàn đấu.
-Anh mau chịu thua đi. Tôi ko muốn giết ng vào hôm nay đâu
Giọng nói của Lâm Á âm hàn như lời mời gọi của tử thần. Quân mặc dù
có khả năng đánh thắng Lâm Á nhưng vì là con gái nên cậu đã nhường
cô hết lượt này tới lượt khác. “Thật ko ngờ mình lại bị rơi vào
hoàn cảnh này”-Quân cắn răng thầm rủa chính bản thân mình. Thấy
Quân ko có phản ứng gì, Lâm Á nhấc chân ra khỏi bả vai của Quân,
nhảy lên, lộn ngược 1 vòng, chân còn lại đá thẳng cằm của Quân. Lâm
Á vẫn tiếp tục. Thấy Quân run rẩy đứng lên, cô xoay thuận 1 vòng đá
vào hông phải của Quân. Cước này Quân có thể đỡ nhưng cậu lại đứng
yên. Vì sao? Ko ai biết nhưng nó biết. Chân cậu ko di chuyển đc
rồi. Chỉ cần bước 1 bước thôi thì cơn đau sẽ ập tới ngay. Cước này
của Lâm Á khiến Quân bị đánh bay sang bên trái. Lâm Á tiếp tục đánh
tới, 1 tay cầm lấy tay Quân kéo lại để cậu khỏi bay đi rồi gấp khúc
tay đánh xuống ngực cậu. Đáng lẽ đòn vừa rồi sẽ đánh trúng Quân
nhưng Quân lại bị 1 lực nào đó kéo về phía sau. Nên đòn của Lâm Á
đánh vào khoảng ko vô lực. Thuận chân, Lâm Á đá lăng sau nhằm ng
phía sau đánh tới. Nhưng cước này của cô lại bị 1 bàn chân đánh
thẳng vào khớp gối khiến chân cô bị gập lại, hoàn toàn ko ảnh hưởng
tới ng phía sau. Bực mình, Lâm Á quay lại chuẩn bị ra đòn tiếp theo
thì 1 bàn tay đặt trc mặt cô, che đi tầm mắt của cô rồi 2 gối cô
đột nhiên bị đánh khuỵu xuống. Cô quỳ trên tấm nệm căng. Kinh hoàng
nhìn những gì vừa xảy ra.
-Quân! Cậu ko sao chứ?
Nó chạy lại phía Quân, ôm cậu nâng lên. Lúc này Dương cũng đi tới.
2 ng nào đó theo Dương mang Quân đi. Trc lúc Quân bị đưa đi, cậu
nhìn nó cười. Nụ cười của cậu khiến nó đau lòng. Lâm Á nhìn ng con
gái đang băng bó 1 tay trc mặt mình. Nó quay lại nhìn thấy Lâm Á
thì sự đau lòng lại chuyển thành tức giận. “Tại vì cô ta mà Quân bị
đánh ra nông nỗi này. Cô ta thật đáng ghét”-Máu nóng trong ng nó
sục sôi nhưng nó lại ko đánh tiếp. Nó căm giận nói
-Cô bé! Em là ng thắng cuộc. Nhưng hi vọng em đừng bao giờ dùng tới
môn võ này nữa. Đó là sự sỉ nhục đối với tinh thần thượng võ của
Lâm gia
Nói rồi nó quay ng bước đi. Lúc này nó hoàn toàn chỉ còn sự lo lắng
cho Quân. Lâm Á sau khi nghe những gì nó nói thì sự căm ghét, hận
thù càng rõ ràng hơn
-Chị có gì giỏi hơn tôi chứ? Đứa con hoang như chị thì có tư cách
gì nói tôi?
Nó kinh ngạc dừng lại. Quay về, nó nhìn Lâm Á 2 mắt đỏ ngầu. Nó thở
dài rồi quay lại tiếp tục bước đi. Có lẽ nó ích kỉ nhưng bây giờ nó
ko muốn nhìn thấy Lâm Á. Nó ko muốn nhìn thấy ánh mắt của cô bé chỉ
có hận thù nhìn mình trong khi nó cũng chẳng yêu quý gì Lâm Á. Mọi
ng bên dưới thì chẳng hiểu gì nhưng cũng chẳng có gan tham gia hay
tò mò nữa. Nhìn cũng biết, cả 2 đều ko phải thứ hiền lành gì.
Lâm Á đứng nghiến răng tức giận. Nó vẫn cứ bước đi. Quân đã đc đưa
về nhà. Nó còn đứng nói chuyện hỏi thăm vài câu với Dark rồi mới
quay lại phía Phong. Vừa bước tới, nó nhìn thấy Lâm Á đang cầm phần
thưởng của cuộc thi này trao cho Phong
-Phong cầm lấy đi!
-Cái này...-Phong thể hiện rõ sự khó xử. Mặc dù cậu muốn lấy những
thứ này nhưng nếu dựa vào ng khác mà có đc thì cậu lại chẳng muốn 1
chút nào
-Mình biết cái này là của ông Phong. Cái này gọi là “vật hoàn cố
chủ” Phong đừng ngại
Lâm Á cười tươi tắn nhìn Phong. Sau 1 hồi dây dưa thì Phong cũng
nhận lấy. Phong chợt liếc thấy nó đang đứng ở cửa thì chạy
lại
-Chị. Chị cầm lấy. Chị rất thích những thứ này phải ko?
Nó lắc đầu cầm những thứ này đặt xuống ghế trc mặt Lâm Á
-Phong. Những thứ này có ý nghĩa của nó. Chỉ ng có thể hiểu đc nó
mới xứng đáng có đc nó. Phong ko thể, chị cũng ko thể
Phong gật đầu rồi cùng nó đi về. Lần đầu tiên, trong đời nó thấy
Trung thu là 1 ngày mệt mỏi như vậy. Gần đây nó liên tiếp gặp những
chuyện rắc rối. Những chuyện phức tạp càng ngày càng tới nhanh. Nó
muốn làm 1 cô bé ngốc nghếch cũng khó khăn vậy sao? Nó thừa nhận
mình ko phải kẻ ngốc, nhưng nó lại chỉ muốn làm 1 kẻ ngốc mà thôi.
Hiểu những việc khó khăn và phức tạp chỉ khiến mình càng mỏi mệt
thôi, nó thì chỉ cần 1 cuộc sống ko có những thứ phức tạp ấy. Chỉ
cần mình thoải mái sống là đc. Có cần phải suy nghĩ nhiều vậy ko?
Nó chọn cuộc sống như vậy liệu có phải là sai?...1 đêm miên man, nó
chìm vào giấc mộng mà vẫn chưa thể tìm ra đáp án cho những câu hỏi
của mình
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chap 39:
Vài ngày sau thì Quân cũng bình phục hoàn toàn. Phong cũng khỏe
mạnh ăn uống bình thường. Vào 1 ngày trời đầy mây đen. Nó thở dài
nhìn bầu trời đag mưa to. Hiện tượng khí hậu biến đổi khiến thời
tiết ngày càng trở nên thất thường. Mặc dù đã gần sang tháng 11
nhưng trời vẫn còn nắng nóng rồi lại mưa bất chợt như mùa hè. Nó
ngao ngán nhìn bầu trời. Mấy cậu bạn cùng lớp liên tục đi qua bên
cạnh nó
-Ngốc! Về cùng ko?
-Mình cũng có việc gần nhà Ngốc nè. Đi cùng nhé?
...
Nó chỉ cười lắc đầu, ko phải vì nó ngại hay ko thích mà vì nó đang
đợi ng. Những ng bạn trong lớp nó khá vui vẻ và cũng rất ga lăng.
Chắc tại lớp có mình nó là nữ nên mọi ng cũng rất quan tâm tới nó.
Nó cũng thấy thoải mái hơn 1 chút. Chợt Tuấn Anh vỗ vai nó
-Ngốc! Tụi mình hôm nay qua nhà Hằng nè. Đi cùng ko?
-Tui mà đi cùng mấy ng kiểu gì cũng bị cho ra rìa. Mấy ng có đôi có
cặp, tui đi làm gì?
Nó ấm ức khóc kể lể sự tình. Đang lúc cao trào thì nhóm bạn nó cũng
xuất hiện -Bà lại kể khổ với ông ấy nữa hả?-Hằng cốc đầu nó
-Aiz. Sao bữa nay bà về muộn thế? Mọi lần thấy bà chạy nhanh lắm
mà-Nguyệt tò mò
-Hôm nay bố mẹ tui qua Scotland với cô tui rùi, chắc vài tuần nữa
mới về. Phong nói tui chờ nó rồi về cùng-Nó ôm đầu vừa uất ức nhìn
Hằng lại vừa chậm rãi giải thích
-Wow. Ước gì tui cũng có 1 thằng nhóc như vậy. Hâm mộ bà quá đó
Ngốc à-Lan long lanh ánh mắt nhìn nó
-Này. Sao tui thấy thằng nhóc nhà bà khá là quan tâm tới bà. Quan
tâm 1 cách thái quá ấy-Việt nghi vấn nhìn nó
-À. Có chuyện đó sao? Tui thấy bình thường thôi mà-Nó cười
khổ
Chúng bạn nó lại tiếp tục 888 thì Phong xuất hiện trc cổng trg nó.
Nó vẫy vẫy tay với Phong rồi lao vào màn mưa mà ko thèm chờ Phong
bước tới. Trời mưa nên sân trg trở nên hơi trơn. Hậu quả của việc
nó chạy quá nhanh là “xòe”...Vâng, nó ngã. Nhưng may mà Phong đã
kịp thời đưa tay ra đỡ lấy nó. May cho cú kiss đất ko thành của nó.
Nó cười xấu hổ đứng dậy, Phong thay nó vuốt lại mấy lọn tóc. Nó
quay lại vẫy tay tạm biệt đám bạn rồi khoác tay Phong đi về. Nó tự
hào mình có cậu em đẹp trai mà lại ngoan ngoãn như Phong. Nó ko
biết những hành động ngây thơ của nó khiến cho ai đó rất rất ko vừa
lòng.
-Sao tui cứ có cảm giác 2 ng đó là 1 đôi vậy nhỉ?-Luật thắc
mắc
-Tui cũng thế-Cả đám còn lại đều đồng thanh rồi liếc nhìn
nhau
Chính bọn họ cũng ko hiểu cái cảm giác này là từ đâu mà có nhưng
cái cảm giác 2 ng họ là 1 đôi thì rất mãnh liệt xuất hiện. Ngay
chính họ cũng ko thể tin tưởng vào chuyện này. Cứ cho họ là nhầm
lẫn nhưng 1 ng đang có nguy cơ mất đi ng con gái mà mình yêu quý
thì liệu có thể nhầm lẫn đc ko? Ko nghi ngờ gì. Quân nhận thấy rõ
mối đe dọa đang ngày càng tới gần. Đối thủ của cậu lại là 1 thằng
nhóc con vắt mũi chưa sạch. Điều này khiến cậu ko thoải mái lắm.
Nhìn cái cách mà 2 ng họ đối xử với nhau thì có vẻ như đó ko phải
mối quan hệ đơn giản
*********************************************
-Tối nay Phong muốn ăn gì?
2 chị em nó đang đi mua đồ ăn và những thứ mà nó chọn thì nào là
snack, sữa chua, vài thứ quả đóng hộp, vài hộp mứt...nói chung toàn
là đồ ăn vặt. Phong nhìn giỏ hàng toàn đồ ăn vặt thì lắc đầu
-Chị, chị mua nhiều đồ ăn vặt như vậy liệu chị có ăn hết đc
ko?
-Yên tâm. Bao tử chị tiêu hóa tốt lắm. À mà Phong muốn ăn gì? Chị
làm
-Ừm... Ăn nem cuốn đi
-Nem cuốn? Đó là cái gì vậy? Ăn ngon ko?
-Chị đừng đùa vậy chứ?
-Hihi. Hay ăn cơm bò đi? Lâu rồi ko ăn thứ này
-Hức. Vậy chị hỏi Phong làm gì?
...
Chị em nó vẫn tiếp tục tranh luận sôi nổi về việc “tối nay ăn gì?”
và cuối cùng đi tới thống nhất. “Đi ăn nhà hàng”. Thế là toàn bộ đồ
ăn vặt của nó đều đc Phong sách về. Tuy ko nhiều lắm nhưng cũng ko
phải là ít.
-Oa. Tạnh mưa rồi này. Thích quá đi!
2 ng vừa ra khỏi siêu thị thì trời cũng tạnh hẳn. Mặt trời ló dần
ra khỏi những tầng mây dày. Nó cười cười cầm ô còn Phong thì sách
đồ đi theo phía sau. 2 ng cứ 1 trc 1 sau đi mãi. Dọc đg, nó ngứa
tay quăng tiền qua cửa sổ, mua 1 đống hoa quả về, nào là măng cụt,
chôm chôm, nào là ** sữa, Mãng cầu, vân vân và vân vân. Nó đang
định mua cả Sầu riêng nữa thì Phong ngăn lại. Phải cản mãi nó mới
ngừng. Chẳng mấy khi bố mẹ ko ở nhà, nó cũng muốn tiêu sài 1
chút.
-Phong. Nhiều đồ thế này sách thì mệt lắm. Gọi Taxi nha?
-Thế cũng đc. Phong cũng mỏi tay lắm rồi
2 chị em nó lên 1 chiếc taxi rồi đi thẳng 1 mạch về nhà. Vừa về đến
nhà thì trời lại đổ mưa rào
-May ghê!-Nó cảm thán ngó lên trời.
-Chị. Những thứ này làm sao bây giờ? Phong ko biết đâu nha
Tiếng Phong từ trong bếp vọng ra khiến nó chạy vội vào. Thấy Phong
đang ngồi ung dung uống chanh leo còn đống đồ nó lặm cặm lụi cụi
đem từ siêu thị về bị đặt 1 đống trên bàn. Nó bước tới cốc đầu
Phong
-Thằng nhóc này, muốn chết phải ko?
-Đã nói đừng cốc đầu Phong mà-Phong rấm rức khóc, đôi mắt như cún
con nhìn nó khiến nó cười xoa đầu cậu mấy cái rồi bắt tay vào
việc
May mà nhà nó mới đổi cái tủ lạnh mới chứ ko thì đống hoa quả của
nó tiêu đời rồi.
-Chị. Trong nồi còn cơm đó. Chị rang cơm cho Phong đi. Cơm chị rang
siêu cấp ngon mà
Phong nịnh bợ kéo gấu áo khiến nó muốn tức cũng tức ko đc. Bữa trưa
mà chỉ ăn cơm rang kể cũng là việc nó xin lỗi Phong. Đang tuổi phát
triển mà lại...nhưng ko ăn 1 bữa chắc cũng ko sao. Nghĩ vậy thì nó
bắt tay vào việc. Nó sắn tay áo đi lại phía bếp thực hiện nghĩa vụ
cao cả-rang cơm. 1 lúc sau, mùi cơm rang bốc lên khiến Phong thèm
nhỏ dãi.
-Wow. Tay nghề của chị càng ngày càng tăng nha-Phong vừa ăn vừa giơ
ngón cái với nó
Nó cười, cầm chai Salt lemon cùng gói snack rồi ngồi xuống đối diện
Phong. Nhìn cậu bé ăn ngon lành, nó cũng cảm thấy vui vẻ. Nhìn em
nó càng ngày càng lớn, càng ngày càng trưởng thành nó cũng hạnh
phúc hơn.
************************************
Thời gian thấm thoắt trôi đi. Các kì thi liên tiếp đổ xuống đầu nó.
Vừa vượt qua giữa kì 1 thành công với 1 con số tàm tạm 7,5. Nó lại
phải cắm cổ vào cuộc thi học kì 1. Việc học hành của lớp 12 nặng
hơn các năm trc khiến nó có phần mệt mỏi. Dạo này Phong hay tới đón
nó về, đi học cũng đi cùng nó luôn. 2 chị em nó cứ cặp cặp kè kè đi
bên nhau khiến 1 số ng đã nghĩ rằng 2 ng là 1 đôi, thậm chí chính
bạn nó cũng đã nghĩ như vậy.
Và cuộc sống của nó trồi qua yên bình như vậy mãi cho tới khi Hiệu
trưởng gọi nó lên phòng
-Ông tìm cháu ạ?
-Hải Anh. Cháu ngồi đi. Ta muốn hỏi cháu. Cháu biết Lâm Vũ
chứ?
-Lâm Vũ? Cháu chưa từng nghe qua. Có chuyện gì sao ông?-Nó ngây
ngốc lắc đầu
-Có chuyện lớn rồi. Ông ta muốn gặp cháu
-Gặp cháu??? Tại sao? Cháu và ông ta ko quen biết mà
************************
“Đây là lý lịch về ông ta, cháu hãy đọc đi. Chúng ta chỉ có thể
biết đc bấy nhiêu thôi”. Dọc đg về nhà, nó cứ suy nghĩ mãi những gì
mà Hiệu trưởng nói với nó. Lâm Vũ là ai? Nó và ông ta có quen biết
gì? Hay phải nói nó và ông ta có nợ nần gì? Tại sao ông ta lại muốn
gặp nó?...Hàng loạt câu hỏi ko có đáp án. Nó cúi đầu nhìn bản khai
lí lịch trong tay. “Lâm Vũ, ko rõ ngày tháng năm sinh. Ng Quảng
Đông, Trung Quốc. Là trùm xã hội đen, chạy trốn sang Việt Nam từ 20
năm trc. Hiện tại đang là giám đốc của 1 công ty lớn hoạt động nhằm
mục đích rửa tiền và các việc phi pháp khác”. Bản lí lịch ko giúp
ích đc gì cho nó. Nó vẫn cứ băn khoăn mãi. “Ông ta tìm mình vì cái
gì?”
************************
Lo lắng cũng chẳng đc gì. Hôm qua, nó về sớm khiến Phong ko đc vui
lắm. Nó cũng chẳng còn tâm trí mà còn quan tâm tới tâm trạng của
Phong. Từ sáng sớm nó đã tới trg và ngồi trong lớp chờ đợi. Chờ đợi
như 1 chú thỏ con đang chờ sói tới ăn thịt. Nó nằm nghĩ suốt cả 1
đêm qua nhưng ko có đc đáp án. Nó quyết định đi tìm sự thật. Dây
dưa với xã hội đen ko phải điều nó mong muốn. Các bạn nó cũng ngày
tới đông đủ. Giờ học bắt đầu. Lâm Vũ vẫn chưa xuất hiện. Tiết đầu
tiên trôi qua trong êm đềm. Tiết thứ 2, nó ngồi đếm từng giây từng
phút thời gian trôi qua. Vẫn ko có chuyện gì xảy ra. Đến tiết 3, nó
gặp chút rắc rối nhỏ với giáo viên về việc bài tập nhưng lại hoàn
toàn ko có ng nào tên “Lâm Vũ” tới tìm nó. Tiết 4 cũng trôi qua nhẹ
nhàng. Nó thở dài. “Chắc ông ta chỉ nhầm ng thôi”. Nó ôm theo mộng
tưởng đó mà bước vào tiết cuối đầy thâm trầm. Rồi thì tiết cuối
cũng qua đi. Nó càng thêm kiên quyết chấp nhận suy nghĩ của mình
“Đúng. Chắc chắn là nhầm ng rồi. Mình sống thiện lương suốt 18 năm
qua chưa hề gây chuyện với ai. Làm sao có thể đắc tội với nhân vật
nguy hiểm như vậy đc?”. Nó vui vẻ xách cặp đi về. Nhưng nó vừa đặt
chân tới cổng thì 1 ng mặc đồ công sở tới trc mặt nó
-Hoàng tiểu thư. Giám đốc Lâm muốn gặp cô. Phiền cô theo chúng tôi
1 chuyến
Ko chỉ nó mà tất cả học sinh ở đây đều ngạc nhiên. Nó vốn đã muốn
dỡ bỏ hòn đá trong lòng xuống nhưng 1 lời mời của ng đang mặc đồ
công sở này khiến nó lại nặng trĩu nỗi lòng. Nó gật gật đầu rồi
theo anh ta lên xe. Chiếc xe lao nhanh rồi biến mất trong dòng ng.
Nó chỉ mải nghĩ tới Lâm Vũ mà đã quên mất em trai nó-Hải Phong-ngày
nào cũng sẽ tới đón nó đi về.
-Khỉ thật-Phong ném túi plastic trong tay xuống đất bất lực.
Chap 40:
-Giám đốc, Hoàng tiểu thư tới rồi ạ-Ng con trai mặc đồ công sở đưa
nó vào 1 phòng ăn lộng lẫy. Ở giữa phòng có 1 cái bàn hình tròn.
Quanh bàn chỉ có 2 chiếc ghế duy nhất đặt đối diện nhau. Có 1 ng
đàn ông đang đứng quay lưng về phía nó, nhìn dáng dấp thì có vẻ
cũng khoảng 40 tuổi rồi.
Ng đàn ông thấy có ng bước vào phòng thì quay ng lại. Nó ngạc nhiên
nhìn ng đàn ông trung niên trc mặt. Nhìn khuôn mặt của ông, nó đoán
chắc chắn khi còn trẻ ông cũng là 1 ng khá đẹp trai. Trên khuôn mặt
đang dần hiện rõ những nếp nhăn của ông, nó vẫn cảm nhận đc ánh mắt
đầy sức sống. Bất giác, có 1 cảm giác quen thuộc như thể nó và ng
đàn ông này đã từng quen biết, từ rất lâu rồi. Nó mở to mắt nhìn ng
đàn ông đang cười với nó
-Hải Anh. Cho phép ta gọi con như vậy nhé?
Nó bất chi bất giác gật đầu. Nhưng đôi mắt vẫn dán chặt lên từng
hành động của Lâm Vũ. Ông ta chỉ đơn giản kéo cái ghế rồi nhìn nó.
Nó hiểu ý, đi tới rồi ngồi xuống. Sau khi nó đã ngồi ngay ngắn. Lâm
Vũ mới đi về phía chỗ của mình. Ông khẽ liếc về phía ng con trai
khi nãy đã đưa nó vào đây. Anh ta cúi đầu rồi đi ra ngoài. Ko lâu
sau, 1 bàn thức ăn với những món ăn nó chưa nhìn thấy bao giờ xuất
hiện đầy ắp trc mặt nó. Nó kinh ngạc vì đây toàn là những món nó
thích. Nó nheo mày nhìn Lâm Vũ, ông cười hiền với nó
-Hải Anh. Chắc con đói lắm nhỉ? Mau ăn đi. Đây ko phải toàn những
món con thích sao?
“Con?”-Nó nghi hoặc về cách gọi của Lâm Vũ. Theo cách nói chuyện
thì ông ta là ng miền bắc, vậy từ “con” có nghĩa là gì?
Nhận thấy nét mặt nghi hoặc của nó, Lâm Vũ kéo ghế đến ngồi bên
cạnh nó. Ông cầm đũa, gắp cho nó 1 miếng cá.
-Con nên ăn nhiều 1 chút, con có vẻ gầy.
Lâm Vũ yêu thương đưa tay vuốt mái tóc dài của nó. Ngồi gần Lâm Vũ
thế này mới khiến nó nhìn rõ ông hơn. Ông có 1 đôi mắt màu nâu, 1
màu nâu giống mắt nó. Nó từng hỏi bố mẹ nó, tại sao bố mẹ nó đều
mắt đen, cả Phong cũng vậy nhưng mắt nó lại là màu nâu. Lúc ấy bố
mẹ chỉ cười nói mắt màu nâu hợp với nó hơn. Cho đến bây giờ, nó
chưa từng nghi ngờ về điều này. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt màu nâu
của Lâm Vũ, cảm nhận những động tác nhẹ nhàng của ông đang ở trên
đầu nó, cảm nhận ánh mắt yêu thương ông dành cho nó, cảm nhận lời
nói dịu dàng, quan tâm ông nói với nó. Nó buột miệng nói ra cái
nghi vấn mà ko thể xảy ra đc
-Ông...là...bố tôi?
Lâm Vũ ko nói gì mà chỉ dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn nó.
Chỉ 1 ánh mắt đó thôi cũng đủ để nó hiểu tất cả.
-Làm sao có thể? Tôi sao có thể là con của ông đc? Chuyện này thật
hoang đường, quá hoang đường...
Nó đứng dậy, lắc lắc đầu rồi lùi lại phía sau nhìn Lâm Vũ. Ánh mắt
chứa đựng tình cảm sâu nặng của ông ta hiện lên rõ nét đau thương.
Có gì đó xót xa, có gì đó hối hận. Nó ko hiểu lại càng ko thể chấp
nhận. Nó sống suốt 17 năm qua trong 1 gia đình đầm ấm và hạnh phúc,
có bố, có mẹ, có cả em trai đáng yêu. Nó sao có thể chấp nhận 1 ng
đàn ông xa lạ xuất hiện và nói nó là con gái ông ta?
-Ông lừa tôi. Có phải tôi đã từng đắc tội gì với ông phải ko? Hay
ng nhà ông chẳng hạn? Thế nên ông mới làm như vậy để trả thù tôi?
Ông hoàn toàn là ng xa lạ đối với tôi có đúng hay ko?...Đúng...Ông
là ng xa lạ với tôi...Tôi và ông ko quen biết...-Nó vừa nói vừa cầm
lấy cặp sách của mình chuẩn bị bước ra ngoài.
-Hải Anh. Đó đều là sự thật. Con là con gái của ta. Con là con gái
của Lâm Vũ ta.
Lâm Vũ gọi nó lại. Ông đưa 1 tập tài liệu gì đó cho nó. Trong đó có
những mẫu xét nghiệm ADN của nó và Lâm Vũ. Nó ngạc nhiên khi đọc
tới dòng chữ cuối mỗi tờ giấy “hoàn toàn trùng khớp, kết luận quan
hệ: CHA-CON” Những tờ giấy trong tay nó rơi văng *** khắp chân nó.
Ánh mắt vô hồn, nó ngồi phịch xuống đất. Lâm Vũ vội vàng bước tới,
ông quỳ xuống ôm nó vào lòng
-Hải Anh, con chính là con gái ta. Ta là bố con. Chúng ta đã xa
cách 17 năm rồi. Ta sẽ bù đắp lại cho con, đc ko?
Nó vẫn ánh mắt vô hồn. Trong đầu nó chỉ còn lại mấy dòng chữ viết
bằng mực đỏ trong mẫu xét nghiệm. Bất giác, 1 giọt nước mắt lăn dài
trên khuôn mặt nó. Nó lặng thầm rơi nước mắt trong khi ánh mắt vô
hồn, ko 1 biểu tình. Lâm Vũ bị phản ứng của nó dọa tới. Ông hoảng
hốt ôm chặt lấy nó. 1 bên an ủi nó, vỗ về nó
-Hải Anh, con đừng như vậy. Con hãy bình tĩnh lại có đc ko? Ta xin
con đấy. Con như thế này...kẻ làm bố như ta cũng rất đau lòng
Giọng nói của Lâm Vũ chẳng thể động chạm đc tới tâm hồn nó, sự ấm
áp của Lâm Vũ ko thể khiến cơ thể nó ngừng run rẩy. Nó vẫn ngồi yên
bất động trong lòng Lâm Vũ khóc. Đúng lúc này, cửa phòng bất
mở
-Lâm Vũ, anh đang làm cái gì vậy? Anh nhìn anh còn ra thể thống gì
ko hả?
Ng đàn bà vừa bước vào lôi kéo Lâm Vũ đứng dậy. Lâm Vũ vung tay 1
cái ng đàn bà lảo đảo 1 chút, may có ng phía sau đỡ, nếu ko thì bà
ta ngã chắc
-Ai cho cô vào đây? Cút!
-Ba ba. Sao ba ba lại nói với mẹ như vậy?-1 giọng nói đầy oán hận
nhưng cũng đầy non nớt vang lên
-Lâm Á. Con còn ko mau đưa mẹ con đi?-Lâm Vũ ko thèm nhìn Lâm Á 1
cái chỉ nhẹ nhàng ôm nó đứng dậy.
-Quả nhiên là cô. Hoàng Hải Anh!-Lâm Á căm phẫn nhìn nó
Đúng vậy, Lâm Á vốn là ng đầu tiên biết việc Hải Anh là chị gái
cùng cha khác mẹ của mình nhưng cô âm thầm dấu kín bí mật này, suốt
5 năm, cô tìm đủ mọi cách ngăn cản Lâm Vũ biết đc sự thật nhưng
đúng là ý trời. Họ vẫn cứ gặp nhau, ko những thế, họ còn nhận nhau
nữa. Cuộc sống suốt 15 năm qua của mẹ con cô chẳng thoải mái gì. Cô
luôn phải sống trong cái bóng của nó. Lâm Vũ luôn nghĩ rằng nó và
mẹ nó đã chết nên vô thức, Lâm Á trở thành vật thay thế cho cô con
gái đã mất của ông. Nói thẳng ra, Lâm Á hoàn toàn chẳng có tý huyết
thống nào với ông, nhưng Lâm Á lại hoàn toàn ko hay biết việc
này.
-Lâm Á. Ta ko cho phép con nói chuyện với Hải Anh như vậy. Hải Anh
là con ta, con hãy nhớ điều đó
-Ba ba, chị ta là con gái ba, vậy còn con? Ko lẽ con ko phải?
Lâm Á khóc rống lên. Những phẫn uất của 15 năm qua lần đầu tiên cô
dám bộc lộ ra ngoài. Mẹ Lâm Á thấy con gái mình khóc đáng thương
như vậy thì cũng phẫn nộ theo
-Lâm Vũ, anh làm vậy mà coi đc sao? Lâm Á cũng là con anh. Dù muốn
hay ko, anh cũng ko thể phủ nhận điều này
Lâm Vũ khinh thường liếc mắt nhìn mẹ Lâm Á. Ông đặt nó ngồi xuống
chiếc ghế khi nãy rồi đi về phía bàn của mình, lấy ra 1 tập tài
liệu khác ném vào ng mẹ Lâm Á
-Hạ Bình. Thật giả thế nào hẳn cô là ng rõ ràng nhất
Mẹ Lâm Á-Hạ Bình-mở tập tài liệu ra và bà ko thể tin nhìn Lâm
Vũ
-Bây giờ cô có thể cút, Lâm Á có thể ở lại. Dù gì tôi cũng coi nó
là con gái mình-Lâm Vũ lạnh lùng nói rồi đi về phía nó dỗ dành để
nó bình tĩnh lại
Hạ Bình ngồi phịch xuống đất. Thế là hết, việc làm 18 năm trc của
bà đã bại lộ hoàn toàn. Nhưng bà chỉ là vì quá yêu hắn, quá yêu Lâm
Vũ. Thế nhưng suốt 18 năm qua, Lâm Vũ chưa từng nhìn tới sự có mặt
của cô cùng với Lâm Á. Trong lòng ông ta chỉ luôn có ng đàn bà đó
cùng đứa con gái đó. Hoàn toàn ko chừa lại 1 phần nhỏ nhoi để chứa
đựng bà cùng Lâm Á. Bà ngồi đấy và khóc. Lâm Á cầm những tờ giấy
trong tay mẹ mình lên xem. Cô ko thể tin vào mắt mình.
-Chuyện này ko thể nào xảy ra. Sao có thể như vậy đc?...ko thể như
vậy...ko thể như vậy...
-Tại sao lại ko thể?
1 giọng nói cao vút từ bên ngoài vọng vào khiến cả 3 ng giật mình.
Tiếp theo tiếng nói, 1 ng phụ nữ rất đẹp và lộng lẫy tiến vào
-Năm đó, nếu ko phải là cô thì tôi và Lâm Vũ đã ko tách ra. Con của
chúng tôi cũng sẽ ko đến mức có cha ko thể nhận, có mẹ ko thể gọi.
Cô có biết cái cảm giác nhìn thấy con gái mình ở trc mặt mà ko thể
gọi 1 tiếng “con” là khổ sở cỡ nào ko? Cô quá độc ác
Ng đàn bà vừa bước vào làm 1 tràng dài. Ánh mắt toát lên vẻ căm hận
thấu xương. Lâm Á thấy vậy thì giật mình vô cùng. Ng đàn bà trc mặt
cô thực sự rất đẹp, 1 vẻ đẹp thành thục và quyến rũ. Ng đàn bà tiến
về phía nó
-Minh Thúy, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại. Em có biết anh luôn
rất nhớ em ko? Anh đã khổ sở tìm kiếm em suốt 18 năm nay rồi, em có
biết ko?
Minh Thúy ko thèm nhìn Lâm Vũ lấy 1 cái. Cô vỗ nhẹ vai nó, dùng 1
giọng nói như ng mẹ nói chuyện với con gái bé bỏng của mình. Cảm
xúc như bị dồn nén lại
-Hải Anh. Chúng ta về nhà đc chứ?
Nó ngẩng đầu nhìn Minh Thúy. Gật gật đầu rồi đi theo sự chống đỡ
của Minh Thúy ra khỏi căn phòng. Lâm Vũ cũng đi theo. Trong phòng
lúc này chỉ còn mẹ con Lâm Á ngồi đó, 1 ng khóc, còn 1 ng thì hoàn
toàn sững sờ cùng bất động
Chap 41:
-Lâm Vũ, anh định đưa mẹ con tôi đi đâu?
Minh Thúy 1 bên ôm nó 1 bên nổi nóng với cái tên đang ngồi bên cạnh
mình. Ng đàn ông này bao nhiêu năm ko gặp vẫn luôn như vậy, chỉ
thích làm việc theo ý mình bất kể cảm nhận của ng khác
-Tất nhiên là về nhà rồi. Về nhà của chúng ta
Lâm Vũ cười cười nhìn Minh Thúy. Ông vẫn luôn ao ước có 1 ngày đc
đưa vợ cùng con mình đi trên cùng 1 chiếc xe, đc ở cùng vợ và con
dưới 1 mái nhà. Bây giờ ông đã thực hiện đc ước muốn của mình, ông
lại cảm thấy chưa đủ, ông muốn con gái mình có đc những thứ tốt đẹp
nhất, muốn vợ mình là ng phụ nữ hạnh phúc nhất. Cứ như vậy, những
ước muốn của ông chẳng bao giờ hết. Minh Thúy nhìn nụ cười của Lâm
Vũ mà chỉ thở dài. 18 năm qua cô cũng luôn nhớ Lâm Vũ, hầu như ko
có đêm nào cô ko nằm mơ về anh, cô mơ thấy những ngày tháng đẹp
tươi lúc họ ở bên nhau. Bất giác, cô cũng nở 1 nụ cười hạnh phúc. 2
ng yêu nhau cùng cười, họ chìm đắm trong suy nghĩ riêng mà đã quên
mất 1 việc, nó còn đang shock nặng.
Qua 1 khoảng thời gian ko tính là lâu nhưng cũng ko thể gọi là
ngắn. Chiếc xe BMW lặng lẽ dừng ở trc cửa 1 tòa nhà lộng lẫy. Nếu
là bình thường hẳn nó phải hét lên rồi đi khắp xung quanh nhìn ngắm
cảnh vật nhưng bây giờ phản ứng đầu tiên của nó chỉ đơn giản là
hững hờ
-Đây là đâu?
-Đây là nhà của chúng ta. Nhà của gia đình mình. Chúng ta vào
thôi-Minh Thúy ôm nó đi vào nhà nhưng nó lại đứng yên
-Các ng...các ng là ai?...sao lại đưa tôi tới đây?...đây ko phải
nhà tôi...các ng gạt tôi...
Nói rồi nó giãy khỏi tay của Minh Thúy chạy thẳng về phía xa. Lâm
Vũ giữ lấy Minh Thúy
-Đừng đuổi theo, hãy cho con bé thời gian, nó cần có thời gian để
chấp nhận chúng ta
Minh Thúy nghe lời dựa vào bờ vai vững chắc của Lâm Vũ. 2 ng nhìn
bóng dáng nó mờ dần rồi mất hẳn. Trời lúc này đã tối mịt, nó chạy 1
đường dài. Nó ko có mục đích, nó chỉ biết là mình phải chạy, chạy
và chạy. Nó chạy mãi và nó giật mình khi nó đang đứng ở nghĩa
trang. Buổi tối, nghĩa trang có vẻ cô độc cùng yên tĩnh. Những âm
thanh cành cây va chạm, tiếng thú đi ăn đêm vang vọng. Nó tiến vào
phía mộ của ông nó
-Ông! Cháu phải làm sao đây?
Nó quỳ 2 gối trc mộ ông nó và khóc. Nó khóc thật to. Lần đầu tiên,
nó có thể khóc ra tiếng. Lần đầu tiên, nó khóc đến thống khổ như
vậy. Trc nay, nó chỉ là buồn nên khóc nhưng hôm nay, nó là đau mà
khóc. Nỗi đau như lưỡi dao ngày càng cắm sâu vào trái tim nó. Nó
đau, đau lắm. Chưa bao giờ nó đau như thế này. Những tưởng gia đình
mà nó luôn tự hào suốt 17 năm qua là độc nhất của nó nhưng thật ko
ngờ, nó chỉ là 1 con bé xa lạ. Trong căn nhà đó, hoàn toàn ko có
chỗ cho nó. Cái cảm giác ko ai cần mình này khiến nó ko thoải mái
chút nào. Mó co ro cúm rúm ngồi 1 góc ở bên cạnh mộ ông. Trên trời
từng cơn sấm dậy vang trời. Mưa! Mưa ngày càng nặng hạt hơn. Nước
mưa mát lạnh thấm qua lớp quần áo mỏng manh khiến nó cảm thấy cả ng
mát mẻ hơn. Đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Nó bắt đầu suy nghĩ lại những
chuyện đã xảy ra. Đầu tiên là việc nó phát hiện ra những ng mà nó
vẫn gọi là “bố mẹ” lại ko phải là bố mẹ của nó. Rồi đột nhiên cô nó
lại trở thành mẹ nó, còn có 1 ng đàn ông lạ từ đâu xuất hiện nói là
bố nó. Nó còn có 1 ng em cùng cha khác mẹ, đó là cô bé Lâm Á. Ng mà
nó đã có duyên gặp gỡ trong ngày trung thu hơn 1 tháng trc. Khi mọi
chuyện đã rõ ràng thì nó cũng chợt thấy hình như cơn mưa này lạnh
hơn những cơn mưa khác. Nó ngửa mặt nhìn trời. 1 màu đen tuyền ko
có chút ánh sáng
-Ông! Cháu có thể lần nữa có 1 gia đình chứ?
Nói xong nó thấy cả ng lạnh run. Nó run rẩy ôm chặt lấy 2 đầu gối
hơn. Nhưng cả ng nó dần trở nên mệt mỏi. Nó nằm xuống bên cạnh mộ
ông nó
-Ông! Cháu ngủ 1 lát nhé. Sáng thì ông gọi cháu nhé!
Nói rồi nó chớp chớp mắt muốn ngủ. Trc khi nhắm mắt, nó thấy 1 hình
bóng lờ mờ
-Quân? Là cậu phải ko? Cậu đã đến rồi.
Nói xong thì nó hoàn toàn nhắm chặt đôi mắt nâu lại. Quân chạy
nhanh lại ôm nó, nhưng từ trong mộ, có 1 thứ ánh sáng quỷ dị ôm lấy
cơ thể nó, ko cho cậu mang nó đi. Quân kinh ngạc nhưng cậu ko buông
nó ra mà vẫn gắng ôm chặt lấy nó rồi nói
-Ông! Hãy giao cô bé cho cháu. Cháu sẽ chăm sóc tốt cô ấy, khiến cô
ấy trở thành ng hạnh phúc
Thứ ánh sáng từ mộ ông nó như nghe hiểu đc những gì Quân nói. Ánh
sáng dần tản mát ra rồi tụ lại ở phía trên đỉnh mộ bia. Hình ảnh võ
sư Hoàng Kim Triết mờ ảo dần hiện ra dưới cơn mưa. Ông nhìn nó đang
nằm ngủ ngon lành trong lòng Quân. Ông cười rồi gật đầu với Quân.
Quân hiểu ý cũng cười cúi đầu chào ông nó rồi ôm nó chạy đi. Từng
cơn mưa quất vào ng cậu, rát. Nhưng cậu vẫn chạy. Cậu đặt nó lên
chiếc xe thể thao của mình rồi cho xe lao vụt đi. Chiếc xe nhằm
thẳng nhà cậu mà tới. Tới nơi, cậu ko nói nửa lời ôm nó lên phòng
mình, bế nó vào phòng tắm, pha nước ấm cho nó. Cậu đặt nó vào trong
bồn tắm và bắt đầu thay nó tắm
****************************************
Nó vừa mở mắt ra thì ánh mặt trời đã đập thẳng vào mắt nó. Nó thấy
đầu mình đau như búa bổ. day day 2 huyệt thái dương, nó đỡ hơn 1
chút bắt đầu đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Đây là 1 căn phòng lạ.
Căn phòng khá rộng đc trang trí khá tỉ mỉ. Từ chiếc tủ quần áo tới
bộ bàn ghế giữa phòng. Tất cả đều kết hợp hài hòa. Nó nhìn khắp căn
phòng rồi lại thắc mắc “Tại sao mình lại ở đây?”. Những kí ức trc
lúc nó hôn mê trở lại. Nó nhớ có 1 ng đàn ông tên Lâm Vũ nói ông ta
là bố nó, 1 ng đàn bà tên Hạ Bình có 1 cô con gái tên Lâm Á, đó là
dì và cũng là em gái cùng cha khác mẹ với nó. Ngoài ra, cô nó cũng
nói nó là con của bà. Rốt cuộc thì mọi chuyện là như thế nào đây?
Đầu nó đau lên từng cơn, nó ngồi ôm đầu ở trên chiếc giường rộng
lớn. Chợt có tiếng mở cửa, nó cũng ko còn tâm trí đoán xem ng bước
vào là ai nữa. Nó chỉ biết đầu nó đau, tim nó cũng rất đau.
-Tỉnh rồi hả? Uống chút nước nhé?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nó vội vàng ngẩng đầu dậy