Bây giờ nó càng thấm thía nỗi khổ của những ng ko nói đc, ko nghe
đc. Nó muốn biết Nguyệt đã mua bó hoa này ở đâu nhưng sao chẳng ai
hiểu ý nó vậy?
-Cô đừng chỉ chỉ chỏ chỏ nữa. Viết ra đi-Quân ném cho nó 1 quyển vở
và 1 cái bút
2 mắt nó sáng lên và bằng 1 tốc độ ánh sáng, nó hí hoáy viết “Cậu
mua bó hoa đó ở đâu vậy?”
-Trời!-Mọi ng cùng kêu
-Thế mà làm tui tưởng muốn cháy nhà tới nơi rồi chứ-Lan phụng
phịu
-Ở khu B. Đó là 1 cửa hàng mới mở, tuy ko lớn lắm nhưng hoa rất
tươi mà cũng khá đông khách. Có chuyện gì sao?-Nguyệt cố nhớ
lại
“Ko có gì. Vậy cậu có nhớ ng đã bán hoa cho cậu trông như thế nào
ko?”. Nó lại chìa quyển vở ra cho Nguyệt
-Ừm. Đó là 1 anh chàng cao ráo, đẹp trai. Anh ta còn rất trẻ,
khoảng 20-21 tuổi thôi, mà hình như ko phải ng nước mình thì phải.
Nhưng có vẻ anh ấy thích hoa lắm. Nhìn cách anh ấy nâng niu những
bông hoa như là đang chăm sóc bạn gái vậy
Nó ko nói gì. Chỉ cười, cười 1 cách vui sướng dù ko có tiếng. “Đúng
là anh ấy”. Trong nó bây giờ chỉ có suy nghĩ ấy. Mấy con bạn nhìn
nó cười đầy lo lắng
-Có khi nào, nhỏ bị thần kinh luôn ko?-Lan kéo cả bọn ra 1 góc
phòng thầm thì
-Có thể lắm chứ. Thấy bảo những ng sau khi gặp chuyện kích động
thường hay bị di chứng lắm-Tuấn Anh đế theo
-Nhưng chuyện gì mà có thể kích động nhỏ vậy nhỉ?-Hằng thắc
mắc
-Ai biết! Nhưng tui dám khẳng định có liên quan tới lọ hoa bách hợp
kia-Việt khẳng định
-Cái đấy thì ai cũng biết-Luật chêm ngang
Nó ngừng cười, nhìn nhóm bạn nó với những dấu hỏi to đùng
-Sao cô cười như con đười ươi thế?-Quân đến trc giường nó hỏi
thẳng
“Tôi vui thì tôi cười, mắc mớ gì anh?”
-Vui? Tình trạng bản thân thế này mà cô còn nói vui? Đúng là ng
quái dị-Quân bỏ lại 1 câu rồi bước ra khỏi phòng
-Nè. Bà và hắn có chuyện gì thế?-Lan nhảy tới trc mặt nó
Nó ko nói gì mà chỉ ngồi lắc đầu
-Ko ư? Ko mà hắn lại bỏ học tới thăm bà thế này à? Hắn ta cũng
chẳng phải là loại ng tốt bụng gì nha-Lan bĩu môi
-Chin-su!-Hằng đế theo-Chắc chắn là bà có chuyện gì dấu tụi tui
đúng hem? Thành thật khai ra sẽ đc khoan hồng, còn nếu ko...-Hằng
nguy hiểm nhìn nó
Nó vẻ mặt sợ hãi quay sang phía 3 anh chàng đang đứng khoanh tay
trc ngực nhìn tụi nó cầu cứu. Việt cười cười, kéo Lan ra
ngoài:
-Chẳng phải khi nãy Lan nói muốn ăn đùi gà nướng sao? Đi, mình mời
Lan ăn thỏa thích luôn
-Thật ko?-Lan sung sướng ôm chầm cánh tay Việt rồi lại quay qua
phía nó-Nể món đùi gà nướng, tui tạm tha cho bà. Hãy ăn năn hối lỗi
đi
Nói rồi cô nàng hí hửng theo Việt ra ngoài. Hằng nhìn thấy cũng bĩu
môi:
-Bạn trai ng ta thì như vậy đấy. Lại còn đùi gà nướng nữa chứ.
Chẳng bù cho ai đó
-Thôi nào, đừng ganh tị nữa. Hằng muốn gì mình đều mua cho Hằng
hết, đc ko?-Luật tiến lại
-Thật sao? Ko gạt mình chứ?
Luật cầm tay Hằng đặt lên ngực mình
-Cái này mình cũng đem cho Hằng rồi mà còn ko tin mình sao?
2 gò má Hằng đỏ ửng, cô cười ngượng ngùng nhưng cũng đầy hạnh
phúc.
-Xin 2 ng, đừng có đứng đây mà thể hiện sự “từ tính” của mình
nữa-Tuấn Anh kéo tay Nguyệt-Darling! Chúng ta đừng cản trở họ nữa.
Mình đưa Nguyệt tới 1 nơi, đảm bảo Nguyệt sẽ thích
-Thật sao?-Nguyệt hớn hở-Nhưng còn nhỏ Ngốc thì sao?
-ko sao đâu. Cũng phải để thời gian cho ng ta tìm kiếm 1 nửa của
mình nữa chứ. Đúng ko Ngốc?-Tuấn Anh cười bí hiểm nhìn nó
Nó căm giận làm mặt quỷ với Tuấn Anh. Mãi tới khi cậu chàng và
Nguyệt biến mất sau cánh cửa phòng bệnh nó mới khoanh tay trc ngực
vẻ bất cần nhìn Hằng và Luật. Luật ko cười với nó như 2 anh chàng
mà nhẹ nhàng cầm tay Hằng cùng đi ra. Sau khi mọi ng đi cả. Cả căn
phòng chỉ còn lại mình nó. Tấm rèm cửa sổ bay phất phơ trong gió,
hương hoa bách hợp thoang thoảng trong gió như cuốn lấy nó. Nó cười
cười nhìn những bông hoa và nghĩ về nhóm bạn nó, những ng bạn tuy
có sai lầm nhưng luôn quan tâm nó. Và nó lại nhớ tới Nguyệt, nụ
cười trên môi nó cứng lại. Nguyệt đã mắc phải 1 sai lầm nghiêm
trọng, nó ko thể căm ghét Nguyệt nhưng điều đó cũng ko có nghĩa là
nó có thể tha thứ cho Nguyệt. Nguyệt thích Tuấn Anh, nó biết. Nên
nó đã cố gắng tác hợp cho 2 ng, nhưng tại sao Nguyệt lại ko chịu
tin tưởng nó? Tại sao Nguyệt lại dễ dàng tin lời nói của ng khác
như vậy? Tình bạn của chúng nó lại dễ dàng bị sụp đổ như vậy sao?
Nó biết phải làm sao với Nguyệt đây?...Lắc lắc đầu để những suy
nghĩ đó thoát khỏi đầu mình, nó chùm chăn lên ngủ. Những chuyện
phải động não luôn khiến nó rất đau đầu. Lúc nó chìm vào giấc ngủ
say cũng là lúc cánh cửa phòng nó đc đóng chặt lại. Nhìn nó nằm
ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, cả ng tràn ngập vẻ cô đơn cùng thất
vọng. Bỗng nhiên, tim Quân đau thắt như có thứ gì đó cứa vào. Cậu
muốn chạy tới, ôm chặt nó vào lòng để cái sự đau thương đó ko còn
nữa. Cái mong muốn đó mới mãnh liệt làm sao? Nhưng cậu ko dám. Cậu
ko dám thừa nhận mình có tình cảm với nó. Lý trí ngăn cản cậu đến
bên cạnh, an ủi nó. Nhưng con tim lại thúc đẩy, ko cho cậu dời mắt
khỏi cô gái đó. Học chung gần 1 năm, cậu và nó chưa bao giờ nói
chuyện 1 cách bình thường. Hễ mở miệng là chiến tranh ngôn ngữ lại
nổ ra. Cậu ko hiểu đc hết con ng nó nhưng cậu biết khi nó cười tươi
nhất cũng là lúc nó buồn nhất. Khi nó sử dụng bạo lực cũng là lúc
nó vui nhất. Khi nó quát mắng ng khác, là lúc nó thấy cuộc sống này
tẻ nhạt. Nhưng khi nó bình thường nhất, cười nói vô tư cũng là lúc
mà nó phẫn nộ nhất...Nó là vậy, luôn làm những việc ngược đời,
nhưng nó lại ko gây rắc rối cho ai. Nhớ tới những lúc nó 2 tay
chống nạng, thở phì phò cãi nhau cùng mình, Quân khẽ mỉm cười. Nhớ
tới lúc nó nằm bất tỉnh trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt cùng
đôi mắt nhắm nghiền, Quân lại khẽ đau lòng. Nhớ tới khuôn mặt nó,
kí ức về 2 cái tát lại hiện lên rõ ràng trong Quân như chuyện mới
xảy ra, Quân lại khẽ hối hận. Những cảm xúc muôn hình muôn vẻ ồ ạt
chạy tới trong tâm trí Quân. Cậu ko biết tại sao mình lại quan tâm
tới nó như vậy, cậu cũng chẳng biết tại sao cảm xúc của mình lại
rối loạn và tương khắc nhau như vậy. Nhưng cậu biết rõ 1 điều, nếu
nó bị làm sao đó thì cậu nhất định ko thể tha thứ cho chính mình.
Đó là tại sao vậy?...Lắc đầu, cậu đút 2 tay vào túi quần rồi đi ra
khỏi bệnh viện, nhìn bóng dáng cậu dưới buổi chiều tà rất cô đơn và
lẻ loi...
Chap 30:
Nửa tháng sau, nó đc ra viện. Vốn dĩ có thể xuất viện sớm hơn nhưng
bố mẹ nó yêu cầu nó nằm lại tĩnh dưỡng thêm vài ngày cho khỏi hẳn.
Nó đành ngoan ngoãn làm theo nếu ko muốn bố mẹ nó biết chuyện nó
suýt chết vừa rồi. Vừa xuống tới cổng bệnh viện, 1 chiếc ô tô màu
đen bóng loáng xuất hiện trc mặt nó cùng ng nhà. Từ trong ô tô, 1
ng mặc bộ đầm dài màu đen, đi đôi giày cao gót cũng màu đen ôm trên
tay bó hoa bách hợp màu trắng muốt đến trc mặt nó. Nó ngạc nhiên
nhìn ng này. Đó là 1 ng phụ nữ trung niên nhưng vẫn rất đẹp. Bà ta
đeo đôi kính đen nên nó chẳng nhận ra bà ta là ai, nhưng nhìn cái
nụ cười của ng phụ nữ này thì chắc chắn nó và bà có quen biết, ko
những thế còn rất thân thuộc.
-Anh, chị dâu, lâu ko gặp-Bà ta cười với mẹ nó rồi đưa bó hoa cho
nó-Mừng cháu ra viện, Hải Anh
Nó cứng ngắc nhận bó hoa mà chẳng nói nổi 1 lời, cứ nhìn chằm chằm
ng đàn bà đó.
-Sao thế? Ko nhận ra ta nữa à?-Ng đàn bà cười rồi bỏ đôi kính ra-Là
cô đây.
-A! Cô Minh Thúy. Cô về nước khi nào vậy?-Nó ôm chầm lấy cô
nó
Ng đàn bà cũng cười ôm nó. Đó là cô nó. Ng em gái độc nhất của bố
nó và cũng là ng yêu thương nó nhất, có khi còn hơn cả bố mẹ
nó.
-Thôi nào. 2 cô cháu còn định ôm nhau tới bao giờ?-Mẹ nó cười
cười
-Về thôi! Có gì về nhà nói-Bố nó vừa nói vừa vẫy 1 chiếc
Taxi.
Bố mẹ và em trai nó lên Taxi rồi về nhà, còn nó thì lên xe của cô
nó. Về tới nhà, nó còn chưa kịp rửa mặt mũi, thay quần áo đã bị cô
nó lôi đi shopping. Cô nó rất đẹp, nên đi đến đâu cũng đều thu hút
sự chú ý của mọi ng. Dù đã qua 40 nhưng nhìn cô nó lúc nào cũng chỉ
như mới 30 thôi. Cô nó lôi nó đi hết các cửa hàng lớn nhỏ của thành
phố, đi tới đâu cũng bắt nó thử hết cái này tới cái nọ. Nếu nói cô
nó có điều gì mà nó ko thích nhất thì đó chính là việc cô nó là 1
ng nghiện mua sắm. Gần như mỗi tuần cô nó đều đi shop hết cả 4-5
ngày. Về tới nhà, nó nằm bẹp gí trên giường. Cả ngày hôm nay nó bị
cô nó xoay như chong chóng. Cô nó là 1 ng phụ nữ thành đạt, cô có 1
mạng lưới các trung tâm làm đẹp ở tất cả các thành phố lớn, do việc
kinh doanh phát đạt nên đã mấy năm nay no ko đc gặp cô nó. Ngày ông
nó mất cô nó cũng chỉ về vài giờ rồi đi ngay. Mọi ng cho là cô bất
hiếu nhưng nó thấy như thế có lẽ ông sẽ vui hơn. Nó nghĩ như vậy
đấy
-Hải Anh, cháu còn nằm đó làm gì?-Cô nó vỗ mạnh vào mông nó
-Ai da-Nó xoa mông rồi ngồi dậy-Cô à! Cháu thực sự rất mệt, cháu
muốn đi ngủ
-Mệt? Bà già như cô còn ko kêu mệt thì cháu ca cẩm cái gì? Tắm rửa
nhanh lên, lát nữa đi với cô đến võ đường
Cô nó nói rồi đi ra khỏi phòng. Nó thầm than khổ. “Mình chết chắc
rồi”. Nhìn cô nó yếu đuối thế nhưng lại là 1 cao thủ karate mà ai
cũng phải kính nể. Nó lại phải ngoan ngoãn làm theo lời cô nó nếu
ko muốn bị xử thê thảm
-30p? Tốt. Cũng ko tính là chậm, chúng ta đi thôi-Cô nó lôi nó
đi
-Khoan đã cô. Cháu còn chưa nói với bố mẹ cháu-Nó cố kéo cô nó
lại
-Yên tâm, cô đã nói rồi-Cô nó ko thèm đếm xỉa tới khuôn mặt méo xẹo
của nó mà cứ thể lôi nó đi rồi tống nó lên xe-tới võ quán Thành An
đi-cô nó nói với tài xế 1 cách ngắn gọn
Ngồi trong xe, nhìn cảnh vật chạy dài bên đg, nó thầm cảm
thán
-Cô à! Cô về mấy ngày vậy? Có kịp Trung thu ko cô?
-Cô cũng ko biết. Nếu thuận lợi thì cô sẽ ở hết tháng. Còn nếu ko
thì vài ngày nữa cô lại bay
-Dạ. Mà cô tới võ đường làm gì thế?
-Hải Anh. Cháu có thích võ học ko?-Cô nó ko trả lời mà hỏi ngược
lại nó
-Tất nhiên rồi ạ. Từ bé cháu đã rất thích võ học rồi-Đôi mắt nó mơ
màng về 1 viễn cảnh xa xôi-Từ những chiêu thức đến những cách ra
đòn. Tất cả cháu đều thích hết
-Nếu vậy, cháu hãy quay lại quản lí võ quán đi-Cô nó đề nghị
-Dạ?-Nó kinh hãi nhìn cô nó-Chuyện này...Làm sao có thể? Cháu ko đủ
khả năng
-Cháu có khả năng-Cô nó nhìn thẳng vào mắt nó-Cháu rất yêu thích võ
học
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Đơn giản là yêu thích bản chất võ học mà ko phải là ánh hào quang
của nó. Hay có thể nói là cháu đam mê võ học. Cháu hiểu ko?
-Cô à-Nó buồn bã cúi đầu-Có lẽ đúng như cô nói, cháu có khả năng
quản lí võ quán nhưng cháu vẫn ko tự tin vào bản thân mình. Cô hãy
để cháu học xong đã rồi quyết định đc ko? Cháu ko muốn vội vàng.
Đây là tâm huyết của ông nội, cháu ko muốn nó bị hủy trong tay
cháu
Cô nó ko nói gì nữa. Suốt quãng đường, cả nó và cô nó đều ko nói gì
nữa.
-Tới rồi. Cháu đi theo cô
Cô nó nói rồi bước xuống xe. Nó cũng nhanh chóng đi theo. Bên trong
võ quán vẫn còn sáng đèn. Cô nó đưa nó tới trc 1 phòng tập, bên
trong là 1 võ sư nào đó mà nó ko biết, đang dạy những chiêu thức cơ
bản cho đám trẻ con ngồi bên dưới.
-Cháu thấy chứ?-cô nó quay lại nhìn nó
-Cháu hiểu ý cô rồi-Nó ko nhìn cô nó mà nhìn những đứa trẻ đang
ngồi chăm chú nghe võ sư hướng dẫn kia. Nó biết cô nó muốn nó nhìn
thấy gì? Nhìn thấy sự nghiêm túc của đám trẻ đó, những chiêu thức
tưởng như cơ bản mà đã lâu nó ko đc nhìn thấy. Và hình ảnh ông nội
nó hiện ra, ông đang cầm cây roi mây, còn nó thì đang đứng tấn.
Những lời răn dạy của ông nó lại lần nữa văng vẳng bên tai nó-Cháu
nhận lời, nhưng cháu có 2 điều kiện
-Chà. Hải Anh đã lớn thật rồi-Cô nó cười-Đã biết bàn điều kiện rồi
sao? Đc rồi. Cháu nói đi
-Dạ. Thứ nhất, cháu muốn tốt nghiệp trc rồi mới chính thức tiếp
quản võ quán
-Cái này ko vấn đề. Còn thứ hai thì sao?
-Thứ hai, cháu muốn trc khi tiếp quản, cháu sẽ đến học cách quản lí
trc
-Đồng ý-Cô nó vỗ vai nó-Cháu thực ko làm ta thất vọng. Đi nào.
Chúng ta đi ăn
Nó ko nói gì mà chỉ yên lặng đi theo cô nó. Trc lúc đi, nó còn
luyến tiếc quay đầu liếc nhìn võ quán lần nữa. Đây là nơi mà nó cảm
thấy thoải mái nhất. Ở nơi đây có hình ảnh của ông, có sự ấm áp của
cả gia đình nó, lại còn có rất nhiều, rất nhiều những kỉ niệm đáng
nhớ nữa. Nếu cô nó ko xuất hiện, có lẽ nó đã thực sự quên đi nơi
này... Cô nó đưa nó tới 1 Nhà hàng ăn kiểu Pháp ở khu B. Lúc xe
dừng lại, nó chợt nhớ tới cửa hàng hoa hôm trc Nguyệt nói.
-Cô. Cháu xin lỗi, cháu có việc, cháu đi trc-Nó vừa nói vừa chạy
đi
Cô nó cứ đứng đấy nhìn nó, nhìn cái bóng dáng nhỏ nhắn của nó cứ
lao dần về phía trc như đang chạy trốn khỏi bàn tay của cô nó
vậy.
-Hải Anh!!!-Cô nó khẽ gọi tên nó đầy nghẹn ngào-Ta xin lỗi
Nó ko biết cảm xúc trong lòng cô nó. Nó đang vội vàng chạy đi tìm
cửa hàng hoa đó, cửa hàng hoa nơi có ng mà nó tưởng là sẽ ko bao
giờ còn đc gặp lại nữa. Và nó đã tìm thấy, nó đã nhìn thấy. Anh
đang giới thiệu cho những ng mua hoa về từng loại hoa, anh đang
cười 1 cách vui vẻ. Nó thấy trong lòng rạo rực, bước chân như chậm
hơn. Nó từ từ tiến lại cửa hàng hoa
Chap 31:
Nó ko bước vào mà cứ đứng lặng đi nhìn anh, nhìn khuôn mặt của anh
đang vui vẻ bán hàng. Nụ cười luôn ở trên môi càng làm tăng thêm sự
hấp dẫn của anh. Những ng đến mua hoa đa phần là nữ giới, nó biết
họ đến chỉ để nghe anh nói, hay ngắm nhìn anh nhưng nó cũng chẳng
nói gì đc. Nó cứ đứng đó mãi, nhìn anh mãi.
-Đã đến rồi thì còn chờ gì nữa? Vào đi thôi!
Nó hoảng hốt quay lại. Nhưng khi nhìn thấy cố gái trẻ với mái tóc
ngắn ngang vai, mặc 1 bộ váy áo nhẹ nhàng tốn lên dáng ng hoàn mĩ
thì nó lại thở dài. Cô gái ko kiên nhẫn chờ nó trả lời mà nhanh
chóng kéo nó tới chỗ cửa hàng hoa
-Ông chủ, có khách quý viếng thăm này!
Anh chàng bán hoa đang cặm cúi với mấy giỏ hoa cũng ngẩng đầu nhìn
ng vừa bước vào. Và giỏ hoa trong tay anh suýt nữa thì rơi xuống.
Để giỏ hoa lại vị trí an toàn, anh cười cười
-Hải Anh! Lâu ko gặp
Nó gật đầu nhưng đôi mắt lại cứ nhìn anh, anh càng ngày càng đẹp
trai hơn, nó buột miệng
-Dark, anh có bí quyết gì mà sao càng ngày càng đẹp ra thế?
Cả Dark và Satel 2 mặt nhìn nhau rồi cười sảng khoái, anh xua xua
tay
-Ko đc. Hải Anh, anh ko nghĩ là em lại hài hước như vậy đấy
-Hừm. Em nói thật mà! Anh xem, cả 2 anh em anh đều là mỹ nhân, tại
sao em lại là vịt xấu xí chứ?
Nó bĩu môi ‘khinh thường’ Satel và Dark. Dark và Satel lại càng
cười to hơn. Nụ cười của họ đẹp là thế, sáng lạn là thế nhưng lại
như 1 mũi dao đâm thẳng vào sự tự ti của nó, khiến máu nó bốc thẳng
lên đầu. Đang định nổi đóa thì 1 ng mặc 1 vét bước vào. Phía sau
anh là 1 cô gái rất khả ái, đáng yêu vô cùng
-Có chuyện gì mà mọi ng vui như vậy? Cho anh tham gia cùng có đc ko
nào?
-Dương, cuối cùng thì anh cũng tới! Em còn tưởng anh quên chúng em
rồi chứ?-Satel ko hề kiêng nể lên án Vĩnh Dương
-Thôi mà Satel, em cũng biết Dương bây giờ rất bận. Bỏ qua đi
-Ui cha! Chưa chi đã bênh chồng chằm chặp vậy hả?-Nó cười xấu xa
nhìn Mỹ Vân
Mỹ Vân cúi đầu đỏ mặt. nhìn cô nàng lúc này, ai còn dám liên tưởng
tới vị ‘đại ca’ ko việc gì là ko dám làm lúc trc nhỉ?
-Thôi nào! Chắc mọi ng cũng đói rồi, chúng ta đi ăn trc rồi nói
sau-Vĩnh Dương cười rồi kéo tay Mỹ Vân ra khỏi cửa hàng.
3 ng còn lại 2 mặt nhìn nhau cười vui vẻ rồi cũng theo sau. Cả 5 ng
vừa đi vừa trò chuyện rất sôi nổi. Cũng nhờ vậy mà nó đã biết, tại
sao Dark và Satel có mặt tại đây. Hóa ra, Dark muốn đi khắp nơi,
tìm hiểu mọi phong tục tập quán của từng đất nước rồi sẽ quay về
truyền bá cho đám nhóc ở quê hương mình. Còn Satel thì muốn thử sức
với những miền đất mới, cô muốn tạo dựng 1 sự nghiệp vẻ vang. Dương
đưa cô vào tập đoàn của mình, để cô đc thỏa sức tung bay với ước mơ
của mình. Đó cũng coi như là anh đang trả ơn cho cô trong những năm
lưu lạc sứ ng
Dương đưa bọn họ tới nhà hàng của mình, 1 nhà hàng chuyên về hải
sản cách cửa hàng của Dark 1 khoảng ko xa.
-Vân này, cậu ko định học nữa thật à? Muốn ở nhà thay chồng dạy con
ngay sao?-Nó cười nham nhở nhìn Vân
Vân e thẹn nhìn Dương rồi lại quay sang liếc nó
-Hải Anh. Mình đã thành tâm thành ý trao trả lại Quân cho cậu rồi,
cậu còn muốn như thế nào nữa hả?
-Hả? Chị Hải Anh có bạn trai à?-Satel tròn mắt nhìn nó đầy ngạc
nhiên
-Ủa? Liệu có phải là cái anh chàng đã khiến em phải đi Nepal đó
ko?-Dark cười nham nhở nhìn nó
Nó đang rất túng quẫn nhưng mà nó cũng chẳng thể phản bác đc. Chỉ
đành dùng ánh mắt căm phẫn nhìn chủ mưu là Mỹ Vân đang ngồi cười
sung sướng. Bất lực, nó lại dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Vĩnh Dương.
Vĩnh Dương cười điêu đứng nhìn nó đang túng quẫn mà ko có cách nào
giải quyết. Sau khi phục vụ đưa thức ăn lên thì nó đành chút giận
lên những món ngon nổi tiếng của nhà hàng. Mọi ng thấy nó đang điêu
đứng như vậy nên càng cười to hơn. Cuối cùng thì tức nước vỡ bờ, nó
ngửa mặt kiêu ngạo
-Mọi ng nói đủ chưa? Còn nói nữa đừng trách tui ko nể mặt bạn bè
nha
-Oa! Hổ con nổi giận rồi!-Satel làm bộ sợ hãi nhìn nó
-Thôi mà! Mọi ng nói tui thì ko sao nhưng nhỡ ng khác nghe đc thì
phiền lắm
-Đường đường là truyền nhân của võ sư Kim Triết lừng danh mà cũng
sợ phiền toái sao?-Dương cười cười nhìn nó
-Hả? Võ sư Hoàng Kim Triết à?_Mỹ Vân mắt lấp nhánh ánh sao nhìn
nó
-Có thể dừng tại đây đc rồi chứ? Vấn đề bây giờ là phải giải quyết
đống mỹ thực này
-Oa! Anh hùng cứu mỹ nhân sao anh?-Satel gian trá cười rồi nháy
nháy mắt nhìn Dark
Mọi ng cười vui vẻ rồi cũng chuyển chủ đề khác. Cả bữa ăn diễn ra
vui vẻ. Mọi ng trao đổi 1 chút những việc mình đã làm trong những
thời gian qua. Thế nhưng mọi ng thích nghe nhất là những việc nó
làm ở Nepal rồi tới những việc khi nó mới về nước. Mọi ng thi nhau
đặt ra 1 lô 1 lốc các vấn đề để nó trả lời đến mỏi miệng.
Kết quả bữa ăn hôm đó nó ăn vào bao nhiêu thì cũng phải ‘nôn’ ra
bấy nhiêu.
Chap 32:
Sau khi ăn uống no say, mọi ng chia tay nhau ở cửa nhà hàng. Dương
cùng Vân còn có 1 bữa tiệc quan trọng khác thế nên Dark đc nhận
trách nhiệm cao cả là hộ tống nó về nhà. Còn Satel thì trở về bên
những chậu hoa. Dark và nó rảo bước cùng sánh vai mà đi. Nó đã đề
nghị để như thế bởi 1 lí do rất rất thực tế “Nó bị say xe”
-Dark, anh định ở lại nơi này bao lâu?
-Anh cũng chưa biết. Nếu nhanh thì khoảng 3 tháng còn nếu chậm thì
1 năm.
-Vậy còn Satel thì sao? Cô ấy ở luôn ở đây à?
-Ừm. Satel rất táo bạo và bản lĩnh. Thế nên những thử thách luôn
thu hút nó
-Đúng rồi! Cô ấy thông mình lại giỏi giang chứ đâu ai như anh_Nó
vừa cười vừa liếc nhìn Dark 1 cách khinh bỉ
-Anh thì làm sao? Cũng ko như ai đó..._Dark ko nói hết mà lại nhìn
nó cười âm hiểm
-A! Anh bắt nạt em
Dứt lời thì nó cũng giơ tay lên đấm thẳng vào ngực Dark. Dark ko né
mà đứng yên cho nó đánh. Nó hoảng hốt nhìn những gì mình vừa làm.
Dark thì cứ cúi gập ng ngồi xuống, có vẻ như rất đau. Nó hoang mang
“mình có dùng lực nhiều lắm đâu nhỉ?”. Tuy vậy nhưng nó cũng vẫn cứ
đến gần Dark, cúi ng xem xét đồng thời luôn miệng nói xin lỗi Dark.
Ai nghe cũng phải mủi lòng. Thế mà 2 vai Dark run lên, càng ngày
càng run rẩy mạnh hơn. Nó lại càng lo lắng.
-Dark, anh ko sao chứ? Đừng làm em sợ nha
Bất chợt Dark ngẩng đầu lên nhìn nó, cái vẻ mặt cún con sợ mưa của
nó khiến anh cười đến run cả ng. Nó thì mắt tròn mắt dẹt nhìn Dark.
1 lúc lâu sau nó mới chợt hiểu ra, thế là vừa buồn cười lại vừa xấu
hổ, nó bắt đầu đánh Dark nặng tay hơn nhưng Dark ‘dài chân’ hơn nó
nên nó chẳng thể nào bắt đc anh. 2 ng họ đuổi nhau trên cả 1 đoạn
đg dài. Mọi ng qua đg đều nhìn họ đầy ái ngại.
-Ko đc...em...em mệt...mệt lắm rồi_nó giơ tay cầu hòa với Dark rồi
đứng lại.
-Đã nói em ko bắt đc anh đâu mà ko nghe_Dark từ từ đi lại phía
nó
Nó đang mệt tới bủn rủn cả chân tay, đến đứng nó cũng ko thể nào
đứng vững đc mà vẫn buồn cười đến ko ngậm miệng lại đc. Khi cả ng
nó đang chuẩn bị ngã ngồi ra phía sau thì Dark vội vàng chạy tới đỡ
nó, nhưng anh đã chậm, chậm 1 tích tắc mà thôi. Lúc tay anh chuẩn
bị chạm đc vào ng nó thì 1 cánh tay khác đã nhanh hơn anh nắm khuỷu
tay của nó và chỉ bằng 1 động tác tay, cả ng nó đã nằm gọn gàng
trong lồng ngực ai đó. Ngước mắt lên nhìn, nó kinh ngạc nhìn ng con
trai phía sau
-Quân? Sao cậu lại ở đây?
-Sao tôi lại ko thể ở đây? Cậu cẩn thận chút có đc ko? Cũng lớn rồi
chứ còn bé bỏng gì đâu?
Quân hừ lạnh nhưng ánh mắt lại lấp lánh khiến nó chẳng hiểu gì. Nó
ngây ngốc nhìn vào ánh mắt ấy. Cả 2 cứ đứng đấy nhìn và...vâng họ
đang ôm nhau
-E hèm! Rất xin lỗi nếu anh phá hỏng ko khí của 2 ng nhưng đây là
nơi công cộng nha
Dark ‘bất đắc dĩ’ phải ho nhẹ nhìn nó và Quân đang đứng ngay bên đg
ôm nhau rồi nhìn nhau ‘đắm đuối’. Nếu là ở chỗ khác thì Dark chắc
chắn sẽ im lặng mà rời đi nhưng mà nhìn mọi ng 2 bên đg đang nhìn
họ với nhiều ‘tình cảm’ sâu sắc thì bước chân của anh lại đứng ngay
tại chỗ. Nó và Quân cũng choàng tỉnh khi nghe thấy lời nói của
Dark, mặt nó đỏ đến tận mang tai. Nó nhanh chóng đẩy Quân ra nhưng
Quân vẫn cứ cố chấp ôm chặt lấy nó. Lúc này trong đầu cậu đang có 1
sự đấu tranh mãnh liệt. Quân và nó cũng gọi là bạn cùng lớp đc gần
1 năm học rồi. Ngay từ khi ngồi cùng nhau, cả 2 vẫn luôn khắc khẩu.
Trong bất kì mọi chuyện, hễ có sự góp mặt của 2 ng thì ko thể có
kết cục tốt đẹp đc. Cậu cũng ko phải là ghét bỏ gì nó nhưng mỗi khi
nó nói chuyện gì đó thì ngay lập tức phản ứng đầu tiên của cậu là
phải phản bác lại lời nói của nó. Họ làm bạn bên nhau suốt gần 1
năm học như vậy đấy. Nhưng khi nó vừa chuyển đi, cậu lại thấy 1 cảm
giác cô đơn. Nhiều lúc đang học bài, cậu lại quay sang bên cạnh vừa
định mở miệng thì nhìn thấy chỗ trống cạnh mình. Điều này khiến cậu
có cảm giác hụt hẫng. Hay mỗi khi cậu buột miệng nói vài câu vô
nghĩa, những lúc ấy, trái tim cậu có 1 thứ gì đó mang cảm giác tiếc
nuối. Nghĩ tới những gì đã từng xảy ra giữa mình và nó, Quân khẽ
nhếch mép thành 1 nụ cười quyến rũ nhìn nó. Nó thấy Quân hôm nay lạ
lạ sao đó, nó đình chỉ việc dãy giụa mà dùng tay gỡ tay của cậu ra
khỏi ng mình. Sự ngượng ngùng giờ đã thực sự chuyển thành tức
giận
-Nếu cậu ko buông tay thì đừng trách tôi nặng tay nhé
Quân cười hứng thú nhìn nó.
-Ko sao, tôi tuyệt sẽ ko trách cậu đâu
Và Quân dứt lời thì sự tức giận trong nó chuyển thành sự phẫn nộ.
Nó cầm lấy 2 bàn tay của Quân rồi cố gắng tách chúng ra nhưng thật
đáng buồn là nó đã thất bại. Nó kinh hoàng nhìn Quân, cậu vẫn cười
như ko có chuyện gì xảy ra nhìn nó. Nó choáng váng. Lực ở tay của
nó, nó đã phải dùng đến sức lực toàn thân nhưng vẫn ko thể tách đc
2 ‘gọng kìm’ đang ở trên ng mình ra. Ko những thế, nó có cảm giác
Quân ngày càng ôm nó chặt hơn, ghì chặt lấy cái eo nhỏ bé của nó.
Nó phẫn uất nhìn Quân. “Hôm nay là mình bị sao quả ta chiếu
sao?”
-Này! Cậu ôm tôi ko thấy nóng à? Cậu ko nhưng tôi thì nóng đến gần
chết rồi này
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
-Bây giờ nhiệt độ vào khoảng 20 độ, tôi có ôm cậu thêm lúc nữa thì
cậu cũng chưa thể chết vì nóng đc.
Nó nhìn điệu cười giảo hoạt của Quân mà tức ói máu. Lúc trc nó luôn
cao ngạo mình có 1 thân võ thuật, cho dù có là Bin lađen sống lại
cũng chưa chắc đã làm gì đc nó. Thế mà hôm nay nó lại ko thể tách
nổi 2 cánh tay của 1 cậu công tử nhà giàu quen sống trong nhung
lụa. Đau lòng, nó chợt nhớ tới Dark. Vội vàng nhìn lên, Dark vẫn
cười đến run cả ng nhìn nó. Thấy nó căm tức nhìn mình, anh càng ko
nhịn cười đc. Nó đành trút giận lên đầu anh
-Dark, anh ko giúp em mà còn đứng đó cười là sao vậy?
-Haha! Hải Anh, cái này anh ko giúp đc. 1 cao thủ về tất cả các
loại võ như cậu ta làm sao anh có thể giúp em đc?
-AAAAAAAAAAAAAA! ÔNG TRỜI! ÔNG THẬT BẤT CÔNG!!!!!!!!!!
Nó ngửa mặt lên trời hét lớn. Bây giờ đúng là nó khóc ko ra nc mắt.
Nó thầm nguyển rủa Quân đến cả trăm lần, chỉ trong vài phút ngắn
ngủi cả 18 đời tổ tông nhà cậu đều bị nó ‘hỏi thăm’ 1 lượt đầy đủ
ko sót 1 ai. Cũng lúc nó đang định buông tay chịu trói thì 1 chiếc
xe đỗ ngay bên cạnh nó và Quân. Từ trong xe, 1 ng phụ nữ bước ra,
nó tái mặt nhìn ng phụ nữ đó
-Hải Anh! Hóa ra, việc mà cháu nói là ra đây ôm ấp 1 cậu con trai
ngay giữa đg thế này hả?
-Cô! Mọi chuyện ko phải như cô nghĩ đâu
Quân thấy mọi chuyện có vẻ ko đúng cũng buông lỏng tay ra nhưng
quyết ko chịu buông tha cho nó chạy thoát, nó liếc cậu đầy căm phẫn
nhưng cậu lại cười đến sáng lạn rồi nhìn ng phụ nữ vừa xuất
hiện
-Chào cô! Cháu là bạn của Hải Anh_Cậu thâm thúy nhìn nó
-Chào cô!_Dark cũng đi theo chào hỏi
Cô nó nhìn kĩ, đánh giá 2 cậu con trai trc mặt. Cả 2 đều rất đẹp
trai thế nhưng nhìn sang con cú nhà mình thì cô lại lắc đầu chán
nản.
-Hải Anh! Cháu thật làm cho ta mất mặt quá
-Cô! Cháu có làm gì đâu chứ?
-Cháu nhìn xem, ng ta thì đẹp như thế, thế mà cháu thì sao? Con gái
ko ra con gái, con trai ko ra con trai. 3 vòng thì như 1. Cháu nói
ta làm sao mà ko mất mặt?_Cô nó nói 1 tràng. Lời nói của cô nó lại
khơi gợi sự tự ti của nó
-Cái đó cháu có quyền chọn lựa sao?-Nó cúi đầu lẩm bẩm 1 mình nhưng
nó đang bị Quân ôm mà.
-Cô! Cháu xin phép tham gia chút. Hải Anh tuy ko đc xinh xắn lắm,
ko có sức hấp dẫn 1 chút nhưng mà cô ấy rất đáng yêu và tốt bụng.
Cháu rất vui vì đc làm bạn với cô ấy-Quân vừa nói vừa cười lại ko
quen liếc mắt đưa tình với nó
Cô nó nhìn chăm chú cậu thanh niên trc mặt này. Nhìn mặt thì cứ
nghĩ cậu là 1 cậu ấm nhưng nghe cách nói thì cũng biết, cậu hoàn
toàn chẳng hề xứng với cái từ ‘cậu ấm’ 1 chút nào. Chỉ ngắn ngủi
vài từ đã hoàn toàn phủ định những gì cô nói, đồng thời lại còn
mượn cô để trở thành vật trao gửi tình yêu của cậu. Cô cười cười
gật đầu
-Hải Anh, cháu nhớ về sớm nhé. Đừng có mải chơi quá. Cô về
trc
-Cô! Cháu cũng về cùng cô luôn
Nó vùng vằng muốn thoát khỏi tay Quân nhưng nó lại trở thành công
cốc.
-Cô cứ yên tâm đi ạ. Cháu sẽ đưa cô ấy về nhà...an toàn
Câu nói của cậu có 1 hàm nghĩa mập mờ khiến nó ko thoải mái. Còn cô
nó thì cười sảng khoái ngồi vào xe. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi
tầm mắt của 3 ng.
-Quân! Tôi giao nhiệm vũ quan trọng này cho cậu đấy. Cố gắng
nhé
Dark vỗ vai Quân 1 cái rồi đi ngược hướng nhằm cửa hàng hoa mà đi.
Mọi ng 2 bên đg cũng ko còn để ý tới cảnh tượng ôm nhau của nó và
Quân nữa.
-Cậu có thể buông tay ko? Tôi cũng ko phải ko có chân
Quân cười cười buông tay ra. Tối hôm nay là lần đầu tiên cậu cười
nhiều như vậy. Cứ như thể chỉ cần ở bên nó thì cậu sẽ mãi mãi cười
vui vẻ như thế.
-Này! Cậu và Dark biết nhau sao?
-Ừm. Dark có đến nhà tôi mấy lần. Anh Dương có nói cho tôi biết lai
lịch của anh ấy
-Anh ấy là 1 ng con trai tốt
Quân nhìn nó, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. 2 ng tiếp tục im lặng
rời đi. Quân vẫn đang băn khoăn, những cảm giác của cậu về nó hoàn
toàn mới lạ, cậu chưa từng có cảm giác nào như thế. Lúc nãy, nhìn
thấy nó và Dark cười cười nói nói, cậu tức đến gần nghẹt thở nhưng
khi ôm nó trong lòng, 1 thứ gì đó có vị ngọt ngọt dâng trào rồi
tràn ngập cả cơ thể cậu. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng rồi lại phẫn uất
của nó khiến cậu có cảm giác rất vui vẻ và khoan khoái. Nhưng tại
sao cậu lại có cảm giác như vậy? Cậu vẫn ko biết.
Nó đi bên Quân, thỉnh thoảng vẫn lén liếc nhìn Quân. Cậu vẫn thu
hút nó như trc. Bất chợt nó nhớ tới ngày đầu tiên nhập học, Quân
rất lạnh lùng với nó, điều đó khiến nó muốn biết, khi cậu tức giận
sẽ là 1 bộ mặt như thế nào. Rồi dần dần nó thích cái vẻ mặt ấy của
cậu, thích tranh cãi cùng cậu mặc dù có đôi lúc nó cũng cảm thấy
rất uất ức. Đầu óc nó lại miên man theo dòng trí nhớ hồi tưởng lại
những gì đã từng xảy ra. Kể từ khi biết mình thích cậu, 1 thứ gì đó
trong nó bắt đầu nảy nở. Nó ko rõ, những cảm xúc hỗn độn khiến nó
khó chịu nhưng cứ nghĩ tới nụ cười mà cậu dành cho nó khiến nó vô
thức cười thỏa mãn. Có lẽ nó và cậu sẽ ko có kết thúc tốt đẹp nhưng
điều đó cũng ko có nghĩa nó sẽ từ bỏ cậu. Lần đầu tiên nó có cảm
xúc muốn nắm giữ 1 thứ gì đó mãnh liệt như vậy. Nó ko muốn mất
cậu.
Chap 33:
-Chị, hôm nay chị qua trg Phong 1 chuyến nha!
Nó còn đang tèm nhèm, mắt nhắm mắt mở thì cậu em trai yêu quý của
nó đã đẩy cửa, chạy thẳng vào phòng nó đầy hưng phấn kêu lên. Ngồi
trên giường nó ngạc nhiên nhìn Hải Phong. Năm nay Phong cũng 15
rồi. Nhìn Phong bây giờ đã dần giống với 1 chàng trai hơn. Dáng ng
cũng cao hơn, đã cao hơn nó mất rồi. Giọng nói cũng biến chuyển
trầm hơn, 1 giọng trầm quyến rũ. Khuôn mặt cũng dần hiện lên nét
rắn rỏi của những ng đàn ông. Nó ngáp dài uể oải nhìn em nó
-Có chuyện gì sao?
-Hôm nay là trung thu mà chị. Trường Phong có 1 hoạt động rất quy
mô. Chị nhớ đến đấy
Nói xong Phong lại như cơn gió lướt ra khỏi phòng nó. Nó lại nằm
phịch xuống giường, ngủ. Mấy ngày hôm nay bị cô nó lôi kéo, tra
tấn, dạy bảo những cách làm đẹp để có thể nắm giữ trái tim đàn ông.
Nó cứ gật gà gật gù rồi ngủ lúc nào ko biết, kết quả bị cô nó bắt
lôi đi học võ. Mệt chết nó
******************
“...3 con thằn lằn con...”
-Alo_Nó uể oải bắt điện thoại. Hiếm có 1 ngày nghỉ thoải mái, nó
lại bị em trai lôi tới trg thế mới khổ chứ
“Này! Bà đang ở đâu thế? Mau tới trg Phú Thiên đi. Ở đây vui
lắm”_Giọng Hằng từ trong đt kêu lên hưng phấn
-Bà nói bé thôi, điếc cả tai tui bây giờ. Tui đang ở đấy đây. Mấy
bà ở chỗ nào?
“Bà qua khối lớp 9 đi. Có nhiều cậu bé đẹp trai lắm nha”
-Chờ chút tui qua
Nó cúp máy rồi bay qua khối lớp 9. Nó cũng dễ dàng nhìn thấy đám
bạn nó còn đang túm 5 tụm 7 ở 1 góc. Nó tiến lại vỗ vai Hằng
-Em nào mà bà bảo đẹp trai
-A! Bà đến rồi à? Bà mau lại xem. Đó đó, cậu bé mặc áo màu lam
đó
Nó nhìn theo hướng Hằng chỉ. Nheo nheo mắt, nó ngạc nhiên nhìn cậu
bé đó. Khi nhìn rõ mặt cậu bé ấy thì nó lại cười như điên.
-Này! Tui biết em ấy đẹp nhưng cũng ko đến mức khiến bà điên loạn
như thế chứ?_Lan chen ngang ai ngại nhìn nó
-Ai điên? Các bà biết cậu bé đẹp đẹp trai đó là ai ko?
Cả bọn nhìn nhau rồi cũng ngơ ngác lắc đầu. Nó nhìn cái bản mặt mê
zai mà lại ngơ ngác của đám bạn mà cười tới vui vẻ
-Em trai tui. Hoàng Hải Phong
-CÁI GÌ ?!?
Cả bọn cùng hét ầm lên, át cả tiếng động trên sân trg. Cũng may nó
phản ứng nhanh lấy tay bịt chặt tai lại trc. Phong nhìn thấy chị
mình thì cười như thiên thần gật đầu với chị. Nó cũng cười rồi gật
đầu với Phong. 2 chị em nó tình cảm thế nhưng trong mắt ng khác thì
lại giống kiểu 1 đôi nam nữ đang liếc mắt đưa tình với nhau vậy.
Mấy cô bé học sinh cấp 2 còn đang thần tượng em trai nó thì nhìn nó
tức giận và ghen ghét.
-Lam Uyên, cậu định để yên sao?
Ở 1 góc sân trg, 2 nữ sinh cấp 2 năm cuối đang đứng trò chuyện. Họ
là 2 cô bé xinh xắn, dễ thương. Ngây thơ và thuần khiết. Cô bé tên
Lam Uyên có lẽ là cô bé trong sáng nhất, 1 khuôn mặt super baby, 1
dáng ng mảnh mai khiến ai nhìn thấy cũng muốn bảo vệ. Bên cạnh Lam
Uyên là 1 cô gái khác, có vẻ là dân sành điệu chịu chơi, cô bé đang
nhìn nó đầy căm tức
-Lâm Á. Mình có thể làm gì đc chứ?
-Sao cậu có thể nói vậy? Phong là của cậu, làm sao có thể nhường
cho cái bà 8 đó? Cậu và Phong là 1 đôi
-Lâm Á, cám ơn cậu nhưng mình ko nghĩ sẽ miễn cưỡng Phong. Mình hi
vọng cậu ấy hạnh phúc
-Lam Uyên, cậu quá thiện lương. Sau này cậu sẽ hối hận
Lam Uyên chỉ cười yếu ớt rồi dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn
Phong. Chỉ trong thoáng chốc, có 1 tia gì đó xẹt qua trong mắt Uyên
nhưng ko ai kịp nắm bắt đó là điều gì?. Là đau lòng, buồn bực, tiếc
nuối hay là 1 thứ gì khác?
********************************
-Nè Ngốc! Sao em trai bà đẹp thế mà ko giới thiệu cho tui biết
vậy?_Lan ánh mắt hâm mộ nhìn nó
-Bà ăn nói cẩn thận, ko tui mách với ông Việt thì bà coi chừng-Nó
dùng ánh mắt khinh thường đáp trả lại Lan
-Mọi ng đang nói gì tôi đó?-Việt từ phía xa đi lại.
-Chà! Ông thiêng thật-Nó tròn mắt nhìn Việt.
-Nè! Việt đi đâu mà giờ mới tới thế hả? Hại ng ta bị ng khác bắt
nạt_Lan phụng phịu làm nũng với Việt
-Oh! Ai mà có can đảm bắt nạt Lan thế nhỉ? Mấy ng biết ko?-Việt
‘hốt hoảng’ hỏi nhanh
Cả bọn cười rồi nói chuyện 1 lúc. Xong đâu đấy thì chia ra mỗi ng 1
ngả. Ko ai chung đg ai. Mọi ng đều có đôi có cặp, còn mình nó thì
cứ cô đơn lẻ loi, lúc trc nó sẽ chẳng bao giờ quan tâm tới vấn đề
này, vì lúc ấy, nó là 1 cô bé bị cả trg tẩy chay, thành tích học
tập của nó ở trg cũ vào loại siêu hạng nhưng nó ko có bạn bè. Bạn ở
trg nó đều coi nó là con mọt sách, khinh thường nó và rồi nó bị tẩy
chay. Vì lúc ấy, nó luôn làm theo đúng những gì thầy, cô giáo nõi.
Hễ ai mắc lỗi dù nhỏ hay lớn nó đều báo cáo thành thật với thầy,
cô. Chính điều đó lại khiến mọi ng nghĩ thành tích học tập của nó
là do nịnh nọt mà có, rồi suốt ngày lại còn tỏ ra mình là dân chăm
học. Mọi ng càng ngày càng ghét nó hơn. Cuối cùng, nó quyết định bỏ
chạy. Chuyển sang trg mới, nó có đc những ng bạn đáng yêu, họ khiến
nó cảm thấy vui vẻ và bớt áp lực. Đồng thời, cũng tại ngôi trg ấy,
nó đã tìm đc ng có thể ngự trị trái tim nó. Nó nở 1 nụ cười nhạt
rồi ngẩng đầu đi thẳng, từng cơn gió thoảng qua lay động mái tóc
của nó. Nó lại càng kinh hoàng hơn. Đứng trc mặt nó lại là Quân.
Trong cả sân trg đông đúc này, mọi ng đều nói chuyện cười đùa, họ
đang vận động theo quỹ đạo của mình, chỉ riêng nó và Quân là đứng
yên. 2 ng 4 mắt nhìn nhau. Trong thoáng chốc họ ko biết nói gì. Đơn
giản chỉ là ngắm nhìn đối phương. Và có lẽ, họ sẽ mãi đứng như thế
nếu ko có tiếng MC vang lên trong loa. Cả 2 cùng cười rồi bước tới
trc khán đài để chiêm ngưỡng hoạt động mừng trung thu của trg Phú
Thiên-Ngôi trg nổi tiếng với các hoạt động hội hè đình đám.
Chap 34:
“Thưa các thầy cô, thưa các bạn học sinh cùng các vị quan khách.
Hàng năm, mỗi khi bắt đầu năm học mới, những đứa bé như chúng em
lại luôn háo hức chờ đón tới ngày lễ Trung thu. Ngày có tiết trời
đẹp đẽ, ngày vầng trăng tròn trịa chiếu sáng cả đêm đen và cũng là
ngày để mọi gia đình có 1 bữa cơm đoàn viên ấm áp. Thay mặt hs Phú
Thiên, xin chúc mọi ng có 1 trung thu vui vẻ”
“Clap...clap...clap...”Tiếng hoan hô vang dậy như sấm. nữ MC cười
duyên dáng rồi tiếp lời nam MC
“Vẫn như thông lệ hàng năm, Phú Thiên sẽ có 1 hoạt động trong ngày
trung thu để chào đón các em hs mới, đồng thời để chào mừng năm học
mới đã tới. Và năm nay, Phú Thiên sẽ tổ chức cuộc thi đc tổ chức
giữa các khối 6, 7, 8 và 9. Cuộc thi sẽ gồm 3 phần. Phần 1: Làm
quen, Phần 2: học tập, Phần 3: tài năng. Mỗi cuộc thi, các bạn sẽ
dành đc tối đa là 50 điểm”
Nữ MC vừa dứt lời, nam MC lại tiếp tục
“Năm nay, đội thắng cuộc ko những cần có điểm số cao mà còn phải có
đc sự yêu thích của mọi ng đang có mặt tại đây. Đó là 2 chỉ tiêu
quyết định ng thắng cuộc của năm nay”
Nữ MC cười hấp háy đôi mắt nói
“Năm nay, ng thắng cuộc sẽ có đc 1 bộ đồ võ thuật gồm quần áo, đai
lưng, kiếm, cung, đoản côn và trường côn của cố võ sư Hoàng Kim
Triết. Ng đã làm rạng danh nền võ học nước nhà trong những năm ông
còn tại thế”
Cả sân trg “Ồ” lên xuýt xoa. Hoàng Kim Triết là 1 võ sư nổi tiếng,
những chiêu thức võ thuật của ông hoàn toàn thu hút mọi ánh mắt của
ng xem dù nam hay nữ. Trên sân khấu, giải thưởng đc đặt trang trọng
trên từng cột nhỏ. Nó nhìn những vật trên sân khấu kia mà xảm xúc
dâng trào, nó nhớ ông nó. Nhìn những thứ ấy, nó lại như nhìn thấy
nụ cười hiền hậu của ông.
-Ông cậu là 1 vĩ nhân-Quân ghé vào bên tai nó nói nhỏ
-Đúng vậy. Tôi tự hào về ông tôi-nó cười tự mãn nhưng hốc mắt đỏ
hồng. Hít 1 hơi thật sâu, nó quay ng đi tới chỗ em trai nó
Quân nhìn nó quay đi mà ko nói gì, cậu cũng ko đi theo nó mà chỉ
đơn giản đứng đó nhìn bóng dáng nó ngày càng hoà lẫn vào đám đông
tấp nập. Nó biết Quân vẫn nhìn nó, là ng luyện võ, giác quan của nó
sẽ nhạy bén hơn ng bình thường. Nhưng nó ko muốn quay lại. Nó muốn
gặp em nó ngay lập tức. Đi tới cánh gà, nó thấy Phong đang ngồi
uống trà 1 cách thoải mái, ngồi cùng cậu có 2 cậu bạn nữa. 3 ng
đang nói chuyện và cười nói vui vẻ. Nó còn chưa kịp có hành động gì
thì hành tung của nó đã bị Phong phát hiện. Phong cười nói gì đó
với 2 ng kia rồi đi lại chỗ nó, 2 ng kia cũng thuận thế nhìn theo.
Nó cười cười gật đầu thay cho lời chào với 2 ng. 2 ng cũng cười gật
đầu đáp lại nó
-Chị tìm em có việc gì sao?
-Phong, hôm nay em gọi chị tới đây là vì giải thưởng của cuộc thi
phải ko?
Phong ko trả lời nó mà cậu bé chỉ cười. Chỉ cần vậy thôi cũng đủ
khiến nó hiểu tất cả. Nc mắt nó tràn ngập hốc mắt nhưng nó cố nén
lại. Giơ tay xoa xoa mái tóc ngắn cũn của Phong, nó cười đầy yêu
thương
-Cám ơn em, Hải Phong!
Phong cười rồi nhẹ nhàng kéo tay nó xuống khỏi đầu mình, nhìn khuôn
mặt chỉ trực khóc của chị mình, Phong khẽ ôm chị vào lòng, dùng 1
giọng nói âm trầm đầy yêu thương nói nhẹ bên tai nó
-Chị! Muốn khóc thì cứ khóc đi.
-Ai nói chị muốn khóc chứ hả? Phong ko buông chị ra là chị đánh
đấy-Lời nói thì ngang bướng nhưng giọng nói của nó lại bán đứng nó.
Cuối cùng ko chỉ giọng nói mà cả ng nó đều đi theo run rẩy
lên
-Chị! Phong đã lớn, Phong đã có thể bảo vệ, che chở cho chị
rồi-Phong vẫn đều đều nói bên tai nó-Chị đừng cố nhịn nữa. Hãy cứ
khóc đi. Đừng cố tỏ ra kiên cường nữa. Nếu ông nhìn thấy chị lúc
này, chắc chắn ông sẽ rất buồn
Nó ko nói đc gì nữa. Cổ họng nó có thứ gì đó nghẹn lại. Nước mắt nó
bắt đầu trào ra, nó ôm chặt lấy Phong mà khóc trong lòng cậu. Phong
mỉm cười ôm nó, để mặc nc mắt nó thấm qua chiếc áo sơ mi mỏng của
cậu. Nó mặc dù khóc nhưng vẫn cố gắng ko phát ra 1 âm thanh nào,
theo thói quen của nó, mỗi khi khóc nó chỉ lặng thầm rơi nc mắt chứ
tuyệt ko lên tiếng đc. Mọi ng qua lại nhìn 2 chị em nó. Đám bạn em
nó thì 2 mặt nhìn nhau đầy ngạc nhiên nhưng cũng coi như ko có
chuyện gì xảy ra. Những ng khác, con trai thì hứng thú nhìn 1 chút,
con gái thì hâm mộ cô gái đang đc ôm vào trong lòng kia. Họ hoàn
toàn ko thể ngờ đc, cô gái đang khóc ngon lành trong lồng ngực của
ng con trai. Cảnh tượng cảm động đó hoàn toàn rơi vào ánh mắt đen
huyền của 1 ng nào đó. Ng đó quay lưng bước ra khỏi cánh gà lặng lẽ
như lúc mình đã tới. Những cơn gió thổi ngược đánh vào khuôn mặt
khiến những mái tóc khẽ lay động. Nhìn bóng dáng đó, 1 cảm giác cô
đơn mà thê lương trỗi lên. Cái bóng dáng đó cũng dần biến mất trong
đám đông. Biến mất như chưa hề tồn tại.
Khóc xong, nó lắc lắc đầu để lau mặt vào áo Phong rồi ngẩng đầu
cười tươi tắn.
-Phong nên thay 1 chiếc áo khác
Phong vẻ mặt đầy bi phẫn nhìn cái áo ướt nhẹp 1 khoảng của mình.
Cậu ngước mặt nhìn nó
-Chị thật quá đáng. Có cả nước mũi ở đây nữa nè-vừa nói Phong vừa
chỉ vào đống bầy nhầy trên áo.
-Haha! Cái này ko phải lỗi chị nha. Là Phong kêu chị làm mà-Nó chớp
chớp mắt vô tội nhìn Phong
Phong vỗ nhẹ tay vào trán rồi cởi phăng cái áo ra, ném cái áo cho
nó
-Phong ko biết. Chị làm bẩn, chị phải giặt cho Phong
-Cái thằng nhóc này-Nó cốc đầu Phong 1 cái rõ đau-thế bình thường
quần áo của Phong là do Phong tự giặt chắc?
-Ai da! Chị! Đừng có đánh vào đầu Phong đc ko?-Phong ôm đầu oán
giận
-Đầu Phong cứng như vậy có đánh thêm vài cái cũng ko vỡ đc đâu mà
lo. Haha!-Nó cười rồi cầm cái áo của Phong ra khỏi cánh gà.
Phong lại lắc đầu cười khổ rồi mặc 1 chiếc áo khác vào. May mà cậu
có chuẩn bị sẵn nếu có trg hợp ko may xảy ra.
Nó dùng sự khéo léo của bản thân len lỏi vào trong đám đông đến 1
vị trí ở ngay chính giữa phía trc sân khấu. Nó có mặt ở phía trc
sân khấu đúng khi MC tuyên bố đại diện khối 9 ra sân khấu. Nó thấy
chờ mong nhìn Phong. Thấy cậu đã mặc 1 chiếc áo khác, nhìn lại càng
bảnh bao hơn. Ko nén nổi kích động, nó hét lớn
-PHONG ƠI! CỐ LÊN!
Tiếng hét của nó còn lớn hơn cả tiếng nhạc dạo từ loa phát ra. Cả
sân trg quay lại nhìn nó, riêng đám bạn Phong thì cười nhìn cậu đầy
âm hiểm. Phong cười khổ rồi cũng bình tĩnh bắt đầu phần thi. Nó ái
ngại nhìn mọi ng xung quanh cười trừ rồi lại háo hức nhìn lên sân
khấu.
-Xin chào mọi ng! Mình là Phong, đại diện cho khối lớp 9 tham gia
cuộc thi này-Phong đứng vững chãi, tầm mắt nhìn khắp 1 lượt sân trg
rồi dừng lại ở chỗ nó, cậu cười rồi tiếp-Mọi ng chắc hẳn đều biết
rõ Phú Thiên là ngôi trường như thế nào? Vậy nên Phong sẽ ko giới
thiệu lại nữa. Hôm nay là trung thu, vì vậy Phong muốn mọi ng làm
quen với 1 sự tích về ngày Trung thu này ở Phú Thiên. Hy vọng mọi
ng sẽ ko chê cười
Phong nói xong thì lui về phía sau, để mở đường cho những ng bạn
khác của mình tiến lên ‘thực hiện nhiệm vụ’. Nó vốn ko biết hình
thức của phần thi này là gì nhưng khi nhìn thấy đám bạn của Phong
thì nó lại hiểu tất cả. Công nhận ng tổ chức cuộc thi rất thông
minh. Phần 1 này mỗi khối phải diễn 1 vở kịch ngắn dài khoảng 30p
để nói về 1 điều gì đó có liên quan tới Phú Thiên. Khối 9 của Phong
chọn sự tích của 1 đôi nam nữ giống Hậu Nghệ-Thường Nga trong đêm
trung thu phải vĩnh viễn chia lìa. Họ vốn là 1 đôi trời sinh nhưng
lại vì lời gièm pha của những ng khác mà ko thể đến đc với nhau. Họ
tách ra nhưng lại luôn nhớ tới đối phương. Đêm đêm, họ ngẩng đầu
nhìn những vì sao trên trời, nhìn bầu trời đêm và nhớ về nhau. Họ
trải qua những năm tháng tuổi trẻ bằng cách lao đầu vào làm việc,
và cũng bởi vậy, họ trở thành những ng giàu có, có quyền lực và
tiền tài. Nhưng họ vẫn ko thể cười hạnh phúc đc. Cuối cùng, vào 1
ngày trăng tròn và sáng tháng 8 của 60 năm sau. Họ gặp lại nhau ở
mảnh đât cũ-trg Phú Thiên. Nơi họ đã từng hẹn ước. Lúc này họ đều
đã là những ông lão bà lão nhưng tình cảm của họ thì vẫn mãnh liệt
như hồi còn trẻ. Họ ôm chặt lấy nhau, nước mắt giàn giụa, họ trao
cho nhau những lời yêu thương và cuối cùng là 1 nụ hôn nhẹ nhàng để
kết thúc sự bị ai, khó khăn của 60 năm qua. Họ chìm vào giấc ngủ
vĩnh hằng cùng nụ cười mãn nguyện. Chap 35:
Đây đúng là 1 câu chuyện có thật của Phú Thiên nhưng để thể hiện đc
vở kịch này là cả 1 vấn đề nan giải. Vở kịch kết thúc, ko có tiếng
vỗ tay, ko có tiếng khóc, mọi ng đều nở 1 nụ cười thoả mãn, giống
với nụ cười của 2 nhân vật chính. Nó cười nhìn Phong rồi vỗ tay lớp
“Clap...clap...” Tiếng vỗ tay của nó khiến mọi ng bừng tỉnh rồi
tiếng vỗ tay như sấm dậy vang động cả 1 khung trời. Phong cười sáng
lạn cùng với những ng bạn của mình cúi đầu chào rồi lui về phía sau
chờ kết quả của ban giám khảo. Nó ngó về phía ban giám khảo thì mới
biết. Giám khảo là những Hiệu trưởng của gần 10 trg cấp 2 và 3 ở
khu vực này. Nó thấy Hiệu trưởng trg nó đang ngồi cười thoả mãn.
“Lẽ nào, phần thưởng kia là do Hiệu trưởng mang tới?”-1 ý nghĩ lướt
qua đầu nó nhưng nó cũng lắc đầu ko nói nữa.
“Mọi ng thấy các phần thi vừa rồi như thế nào ạ?”-MC nam thực hiện
nhiệm vụ điều khiển sân khấu của mình. “Mọi ng thấy có hay ko
ạ?”
“HAY”-Tiếng mọi ng đồng thanh như sấm rền bên tai.
MC nữ cười 1 tiếng rồi nhẹ nhàng “Sau đây là phần điểm của ban giám
khảo”
Tấm bảng điểm điện tử hiện lên từng con số. Đứng 1 là khối 9, đứng
2 là khối 6 đứng 3 và 4 là khối 8 và 7. Mọi ng cũng có vẻ đồng tình
với kết quả này. Mọi ng đều háo hức chờ phần thi tiếp theo
“Và tiếp theo là phần thi thứ 2, Học tập. Trong phần thi này, các
thí sinh đều phải thể hiện vốn hiểu biết của mình về tất cả
các
sự tích về ngày Trung thu, các tập tục trong ngày Trung thu,...Tóm
lại, các bạn sẽ phải trả lời tất cả các câu hỏi về ngày Trung thu
từ ban giám khảo. Mỗi 1 giám khảo sẽ có 1 câu hỏi giành cho các
bạn”
10 vị giám khảo, vậy là 10 câu hỏi. Mỗi nhóm có 10 ng, tính ra thì
mỗi ng trả lời 1 câu cũng ko phải khó. Hơn nữa các giám khảo thường
thì sẽ chỉ hỏi những câu đơn giản mà thôi. Khối 9 đứng thứ nhất nên
sẽ là ng bắt đầu đầu tiên ở phần 2. Cả 10 ng sau khi tẩy trang sạch
sẽ đều lên sân khấu đứng thành 1 hàng ngang. Phong vẫn đứng ở trong
giữa, vẻ mặt cười cười nhìn nó nháy nháy mắt. Nó cười lắc đầu với
Phong rồi chờ những câu hỏi đc đặt ra
“Câu thứ nhất giành cho khối 9. Trong ngày Trung thu, trẻ em có thể
làm gì?”-MC sau khi lấy đc 10 câu hỏi thì đứng 1 bên hỏi.
Phong là ng cầm micro nên tất nhiên, cậu sẽ là ng trả lời.
“Ở Việt Nam, Trong ngày Trung thu, trẻ em có thể rước đèn, phá cỗ
và chơi trăng. Nhưng ở 1 số nc phương Đông khác, trẻ em còn có thể
nhận đc những lời chúc phúc từ vị thần Ánh Trăng theo tín ngưỡng
của họ, còn ở Trung Quốc, trẻ em sẽ có thể làm tất cả những việc mà
mình yêu thích, ở bên cạnh gia đình ăn bữa cơm đoàn viên”
2 MC kinh ngạc nhìn Phong. Họ ko biết đáp án nhưng có thể trả lời
đầy đủ như vậy thì có lẽ nào...
“Cậu trai, cậu có kiến thức rất phong phú”-Vị giám khảo vừa đặt câu
hỏi đó cười hiền lành nhìn Phong
Phong cũng cười lại với vị giám khảo nọ rồi lại nhìn về phía nó,
thấy nó há hốc mồm, trợn ngược mắt vẻ mặt rất kinh hãi nhìn mình,
Phong lại cười khổ. “Chị gái mình từ lúc nào lại trở nên ngốc như
vậy? Trc đây chị ấy đâu có như vậy đâu”
“Câu hỏi thứ 2 dành cho khối 9. Vở kịch các bạn vừa diễn là 1 câu
chuyện có thật trong những ngày đầu mới thành lập trg Phú Thiên.
Các bạn đã thể hiện câu chuyện rất xuất sắc, vậy các bạn có suy
nghĩ thế nào về ý nghĩa của ngày Trung thu trong câu chuyện
này?”
Phong nheo mày, quả thật câu chuyện này là cậu tình cờ đọc đc trong
1 quyển sách xũ ở thư viện trg rồi cậu biến tấu nó trở thành 1 vở
kịch chứ hoàn toàn chẳng hiểu ý nghĩa Ánh Trăng trong đó là gì cả.
Đang băn khoăn thì 1 bàn tay nhỏ nhắn từ từ tiến tới cầm lấy micro
từ trong tay Phong. Phong quay sang thì phát hiện Lam Uyên đang
cười nhẹ nhàng nhìn mình. Cậu hiểu ý cười với Lam Uyên rồi đưa
micro cho cô. Lam Uyên nhẹ nhàng trả lời. Giọng nói cô thánh thót
như tia nắng ấm áp trong đêm giá lạnh, như men rượu khiến ng nghe
phải say mềm
“Theo mình, Ngày Trung thu trong câu chuyện này mang ý nghĩa nói
đến câu chuyện tình cảm động trời đất của 2 sinh linh hữu duyên vô
phận này. Tình cảm của họ quá đẹp, quá cao cả và cũng quá sâu sắc,
điều này khiến ta liên tưởng tới hình ảnh vầng trăng cũng những vì
sao trong đêm. Vầng trăng như tấm chân tình của họ, còn những vì
sao như những tình cảm khác. Trong năm, duy chỉ có ngày Trung thu
là trăng tròn và sáng nhất thế hiện ý nghĩa câu chuyện này chỉ trăm
năm, ngàn năm hay thậm chí là vạn năm mới có thể có đc 1 lần. Qua
đó, ngày Trung thu là ám chỉ tình cảm kinh thiên động địa của đôi
nam nữ có tình trên thế gian”
Cả sân trg im phăng phắc, vị giám khảo đặt câu hỏi này lại gật đầu
cười “Rất tốt”. Chỉ 2 từ đã như lời thông báo, họ đã trả lời đúng.
Nó lại ngây ngốc nhìn cô gái đang cười với Phong khi trả lại micro,
nó thấy 2 ng họ rất đẹp đôi “Có khi nào cô bé đó thích Phong ko
nhỉ? Nhưng mà mình có gặp cô bé ấy rồi sao? Sao có vẻ quen thế
nhỉ?”-1 ý nghĩ chợt loé lên đầu nó nhưng nó lại cố gắng lắc đầu xua
đi cái ý nghĩ đó. Phong cười cảm kích Lam Uyên rồi thấy nó đang lắc
đầu nguầy nguậy, cậu lại cười đầy yêu thương. “Chị ơi là chị! Làm
ơn đừng làm những việc ngốc nghếch nữa đi”-Cậu thầm nguyện cầu
trong lòng. Nhưng vẫn ngẩng đầu mỉm cười như cũ.
“Đây là câu hỏi thứ 3 dành cho các bạn. Câu hỏi này là do vị Hiệu
trưởng Thành Thuỵ giành cho các bạn. Các bạn hãy cho biết, Ngày rằm
tháng 8 hàng năm lại đc gọi là ngày Trung thu?”
“Oh”-Cả sân trg ồ lên 1 tiếng. Câu hỏi này phải nói là dễ hơn cả
dễ.
“Ngày rằm tháng 8 hàng năm đc gọi là Ngày Trung thu để phân biệt
với những ngày rằm khác trong năm và thể hiện điều đặc biệt của
nó”
Phong đều đều trả lời, cậu ko nhìn giám khảo mà nhìn thẳng về phía
nó, thấy khuôn mặt nó tái nhợt nhạt, Phong hơi hoảng chút nhưng vẫn
bình tĩnh nhìn chị gái. Nó nhìn Phong rồi lắc đầu “Phong ơi là
Phong, đừng có đùa vậy chứ? Em trai mình sao có thể làm việc hồ đồ
thế này nhỉ?”
“Cậu bé, cách thức trả lời của cậu rất đặc biệt”
“Hiệu trưởng, ông đừng đùa dai như vậy có đc ko?”-Nó oán thán liếc
về phía Hiệu trưởng đang cười đến híp cả mắt lại. Phong thì ngây
ngô cười.
Các câu hỏi khác đều diễn ra 1 cách khó khăn nhưng họ cũng vượt qua
đc với kết quả 5/10. Cuối phần thi, khối 9 tụt xuống đứng thứ 4,
khối 7 vươn lên đứng 3 còn khối 8 vẫn giữ nguyên vị trí số 3 của
mình. Vị trí đầu tiên dĩ nhiên là của khối 6.
“Bây giờ, là phần thi cuối cùng. Mỗi đội hãy chuẩn bị cho mình 1
tiết mục bất kì để thể hiện tài năng của mình về võ thuật. Đầu tiên
xin mời đại diện khối 6 sẽ bắt đầu”
Khối 6 biểu diễn 1 bài quyền thuật. Nó xem mà lắc đầu ái ngại cho
nền võ học nước nhà “Đó chỉ giọi là múa quyền chứ sao gọi là bài
quyền đc?”
Khối 7 khá hơn 1 chút, thể hiện 1 màn đấu kiếm hùng hồn. Cả 2 bất
phân thắng bại. Những chiêu thức mạnh mẽ, dứt khoát nhưng lại thiếu
tốc độ và sự chính xác. Nó lại lắc đầu “Nếu đi thi đấu kiếm, e rằng
họ đã thua thảm hại rồi”
Khối 8 có vẻ thành thục hơn. Họ sử dụng bài võ với gậy theo lối
‘thiếu lâm tự’ 1 cách bài bản. Tuy thế nhưng sức bật lên ko đủ, nắm
gậy ko chặt. “Nếu đánh thật thì họ có mấy cái mạng cũng chẳng thể
sống đc”
Đến khối 9, khối lớp mà mọi ng chờ mong nhất. Lúc này mặt trời cũng
dần lên cao. Ánh sáng gay gắt chiếu thẳng trên sân trg nhưng phía
sân khấu lại hoàn toàn râm mát. Và điều hiển nhiên, mọi ng dạt gần
về 2 bên phía sân khẩu, chen chân đứng vào những chỗ râm nhất. Nó
thì vẫn đứng đấy. Lần này, chỉ có Phong cùng cô bé lúc nãy bước ra.
2 ng đều cầm 1 cây kiếm, nhìn qua ánh sáng loé lên của cây kiếm, nó
biết đó là kiếm thật, hơn nữa còn là kiếm rất sắc bén, chỉ cần 1
nhát cũng có thể giết chết 1 con heo rừng.
“Thưa quý vị, mình muốn mời 1 bạn nữ lên để giúp mình hoàn thành
phần thi này, các bạn có ai muốn lên ko nào?”
Phong cười như nắng ban mai khiến chúng nữ sinh lâm vào mơ mộng,
những cánh tay giơ lên rào rào. Phong cười rồi quay đầu lại với cô
bé phía sau 2 ng nói gì gì đó rồi Phong lui về phía sau.
“Vậy xin mời bạn nữ đang đứng ở phía trc kia, ng đang cầm chiếc áo
màu trắng kia ạ”
Lam Uyên nhìn về phía nó. Nó ngây ngốc tự chỉ mình
-Em đang nói chị sao?
“Vâng, xin mời chị lên trên này ạ”-Uyên cười hiền ‘dụ dỗ’ nó.