tên tác phẩm: Bé Ngốc!!!
Tác giả: shanyng0
thể loại: buồn, vui, hài,... nói chung là tất cả
Rating: teen
tình trạng: on going
warning: có 1 số chỗ hơi đen tối chút, nhưng chỉ là 1 chút xíu mà
thôi
Casting: Trong tác phẩm sẽ nói rõ ràng
Bé Ngốc!!!
*Giới thiệu:
-Hải Anh: Biệt danh: Ngốc. Có 3 cô bạn thân tên Hằng, Lan và
Nguyệt. Gia đình ko giàu nhưng cũng ko nghèo, thuộc dạng
đủăn.
-Dương Quân: học sinh ưu tú nhất lớp Hải Anh. Dễ dàng nhận biết bởi
sự thông minh cùng vẻ ngoài bóng loáng của mình.
Túm lại: Mọi ng cứđọc truyện rùi sẽ rõ hơn.
*Tóm tắt phần đầu truyện:
Hải Anh sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình ko khá giả cho lắm
nhưng cô luôn chăm chỉ học hành. Ko thích quan tâm tới mọi chuyện
ko phải của mình, nên thường bị gọi là ngốc. Bởi vậy, 1 số nhóm nữ
trong lớp rất ghen tị với cô...
Chap 1:
Buổi chiều bên bờ biển Caribe
Gió thổi từng đợt mang theo hơi muối nhẹ thoảng thấm vào khắp cơ
thể. Mái tóc chơi đùa cùng gió biển bay loạn xạ. 1 nàng công chúa
đang đi bên cạnh chàng bạch mã hoàng tử của mình, họ tay trong
tay...
“Hải Anh. Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi ko hả?”
“Con dậy ngay giờ mà mẹ”
Từ sau cánh cửa gỗ màu vàng, 1 cô gái với đôi mắt màu nâu nhạt mơ
màng đi xuống
“Con có nhớ hôm nay là ngày gì ko mà giờ này mới lọ mọ dậy hả?”-1
ng phụ nữ trung niên với bộ quần áo làm bếp của những bà nội trợ
đang chống nạnh dưới cầu thang nhìn cô gái
“Hôm nay là thứ 6 ngày 13 ko phải sao mẹ?” – Cô gái ngây thơ hỏi
lại mẹ mình
“Ôi con gái tôi! Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học ở trường mới
đó”- Ng phụ nữ cầm cái muôi múc canh gõ lên đầu cô gái
“Mẹ. Mẹ có biết đánh vào đầu sẽ khiến IQ của con giảm xuống ko? Ko
lẽ mẹ muốn con gái mình là kẻ ngu si sao?”- Cô gái ôm đầu ‘xót xa’
cho số phận mình
“Hải Anh!”-1 giọng nói trầm thấp từ phía sau cô gái phát ra
“Dạ. Con rõ rùi mà bố”-Cô gái quay lại cười hiền với ng đàn ông
trung niên rồi 3 chân 4 cẳng chạy ra cửa nhà đi học. Nhưng cũng ko
quên bỏ lại 1 câu “Con đi học đây ạ”
Chạy gần 1km, cô gái đã có mặt tại ngôi trường mới của mình. Ngôi
trường cấp 3 ‘danh giá’ nhất trong cái thành phố mà cô vừa chuyển
tới chiều hôm qua. Sau khi làm xong mọi thủ tục chuyển trường, hôm
nay là buổi học đầu tiên của cô ở trường mới. (Bây giờ mình mạn
phép gọi Hải Anh là nó nha)
“Lớp 11A1? Ở đâu nhỉ?”-Nó vừa ngửa cổ nhìn những tấm biển lớp vừa
bước đi
“TRÁNH RA!!!”- 1 tiếng hét inh tai từ phía sau nó vang lên.
“ẦM”-1 vụ va chạm mạnh diễn ra. 2 cô gái cùng va vào nhau ngay trên
hành lang lớp học.
“Đã bảo tránh ra rồi mà ko nghe. Ko biết nghe tiếng Việt hả?”-Cô
gái vừa đâm vào nó oang oang mắng nó
Nó ngẩng đầu lên nhìn cô gái đanh đá trc mặt. 1 khuôn mặt tròn
trịa, nước da trắng mịn, hàm răng trắng toát cùng với đôi mắt đen
thẳm hút hồn ng đối diện.
“Đáng tiếc” Nó chỉ nói 2 từ rồi bỏ đi tiếp tục công cuộc tìm kiếm
lớp mới của mình
“Này! Cô vừa nói gì hả?”- Cô gái vừa rồi vẫn ko chịu buống tha cho
nó. Nhưng nó cũng chẳng quan tâm tới cô ta. “Nếu cô ko đứng lại thì
đừng có trách tôi”
Chợt, nó đứng lại rồi quay lại nhìn cô gái với ánh mắt bình thản
đầy thân thiện “Bạn có thể chỉ cho mình biết lớp 11A1 ở đâu đc ko?
Mình là học sinh mới”
Cả hành lang té ngửa bởi câu nói vô tư của nó. Ai chẳng biết Mỹ
Vân-Cô gái vừa đâm vào nó trên đôi patin ấy- là chị cả của trường.
Trốn giờ, bỏ tiết còn nhiều hơn ăn cơm. Đánh nhau nhiều như cơm
bữa. Nhưng bởi nhà cô ta có tiền, lại giỏi võ, thường đạt nhiều
giải thưởng lớn cho trường nên Hiệu trưởng cũng nể cô ta 2
phần
“Oh! New student?”-Mỹ Vân khoanh tay trước ngực hất cằm nhìn
nó
Nó ko nói gì chỉ cười và gật đầu.
“11A1?”
Nó vẫn tiếp tục cười và gật đầu
“Good. Follow me”
“Thanks”
Nó ngoan ngoãn đi theo phía sau Mỹ Vân. Vân dẫn nó đi qua hành lang
dài và rộng, lên tầng 2. Tất cả lớp 11 đều ở tầng này. Vân thản
nhiên bước vào lớp còn nó thì đứng trước cửa lớp nhìn mãi cái biển
lớp. Cái biển này khác với cái biển mà nó từng nhìn thấy. Nó đc làm
bằng hợp kim nhưng lại ko bóng. Ko hiểu sao nó cứ thích nhìn cái
biển lớp này.
“Bạn là học sinh mới?”-1 giọng nói có vẻ yếu đuối, nhẹ nhàng vang
lên phía sau nó.
Nó quay lại. Đối diện nó lúc này là 1 cô gái bé nhỏ, đang rụt rè
nhìn nó nhưng nhìn sâu vào đôi mắt đó, nó đã nhìn thấy 1 cô gái với
nụ cười ngọt ngào cùng với ánh mắt lanh lợi. Nó thu lại tầm nhìn
rồi mỉm cười, gật đầu với cô bạn
“Mình là lớp phó. Thầy nói mình giúp bạn làm quen với trường trc
khi thầy vào”
“Cảm ơn. Nhưng...Có thể đổi thành giờ nghỉ giữa giờ đc ko?”
“Cũng đc. Mình tên Hằng. Nguyễn Thu Hằng”
“Còn mình là Hải Anh. Rất vui đc quen biết bạn”
“Mình cũng vậy”
Hè đã sang, ngoài kia sân trường đượm màu vàng của nắng hè, 1 ánh
sáng gay gắt báo hiệu mùa hè nóng bức bắt đầu. Đâu đó vẳng lại
tiếng ve kêu râm ran. Cô nữ sinh đang thả hồn theo gió. Ngốc. Đó là
biệt danh mà mọi ng đặt cho nó-Hải Anh.
Nháy mắt, nó đã học ở ngôi trường mới đc nửa năm. Cũng đã quen với
ngôi trường mới. Bây giờ nó có 3 ng bạn là Hằng, Lan và Nguyệt.
Hằng là 1 lớp phó với vóc ng nhỏ bé nhưng học lực ko nhỏ bé chút
nào, 1 lớp phó dịu dàng và lanh lợi. Lan là tổ trưởng, lực học cũng
khá, là 1 cô bạn hòa đồng và giúp đỡ nó khá nhiều. Nguyệt thì học
kém hơn 1 chút nhưng cô bạn hát rất hay. 4 đứa chúng nó cứ bên nhau
như hình với bóng ấy. Rồi nó chợt giật mình bởi tiếng ồn ã bên
tai
-Hey. Ngốc. Ra đây chút đi- Nguyệt gọi nó
-Có chuyện gì sao? Mình đang bận mà-Nó cười nói nhưng vẫn đứng dậy
bước lại chỗ Nguyệt
-Lão Thiên ơi! Ngồi đó mà cũng bận được hả? Có mà bận mơ thì có-Lan
lau chau
-Ukm. Mơ cũng là 1 việc mà. Ko phải ai cũng mơ đc đâu nha-Nó ngây
thơ nói lại
-Oh my God!-Cả 2 cùng la ầm lên
-Ủa? Hằng đâu?-Nó ngó trái ngó phải
-Đây đây, đến rồi đây. Này, cho bà. Đúng vị vani bà thích nhé!-Hằng
vừa nói vừa nhét 1 que kem vani vào tay nó
-Thanks.
Cả 4 đứa ngồi trên chiếc ghế đá bên gốc cây bàng vừa ăn kem vừa nói
chuyện
-À. Vừa rồi gọi mình làm gì đấy?
-Úi! Bà ko nói suýt nữa thì tui quên mất. Lan, nói cho nó nghe đi.
Tui ăn kem đã- Nguyệt lanh chanh
-Tui cũng đang ăn mà. Nhưng ko sao. Ngốc! Nghe nè-Lan làm vẻ rất bí
ẩn nói với nó-Vừa nghe thấy bọn cái Vân nói chuyện với nhau xong.
Chúng nó nói...
-STOP!-Nó ngắt lời- Ko cần nói nữa. Mình biết rồi
-Bà biết rồi?-Cả 3 tròn mắt nhìn nó
-Hằng nè. Vặn nhỏ vol dùm đi. Đúng là ở trong chăn mới biết chăn có
rận
-Bà nói vậy là ý gì hả?- Hằng liếc xéo nó
-Lúc mới gặp Hằng bạn nghĩ Hằng là ng dễ bắt nạt cơ. Ko
ngờ...Haiz-nó lắc đầu tiếc nuối
-Đúng. Đúng-Lan và Nguyệt phụ họa theo
-Công nhận. Giờ tui càng ko hiểu nổi sao ngày trc lại có thể chơi
với bà chằn lửa này. Hic-Nguyệt “khóc nấc” lên
-Thôi. Chẳng phải chỉ có mình bà đâu. Cả tui và nhỏ Ngốc cũng vậy
mà-Lan an ủi
-Hừ. Mà ko sao. Cả Lan và nhỏ Ngốc cũng phải mời bà mà-Nguyệt vững
dạ với ý nghĩ mới nảy ra trong đầu mình
-Never. Keke-Lan và nó cùng đồng thanh
-Why?
-We don’t invite her. Only you-Lan lên tiếng giải thích
-Chia buồn-Nó vỗ tay vào vai Nguyệt với vẻ mặt đầy đau thương
-Mấy bà chết với tui. Yaaaaaaaaaaaa-Nguyệt nói rồi đuổi theo 3
đứa.
-Hahahahaaaaaaaaaaaaaaaaa
4 đứa chúng nó chạy khắp cả hành lang, hết lên cầu thang rồi lại
xuống cầu thang. Lượn lờ vòng vèo vài vòng cho đến khi cả 4 cùng
mệt phờ ng. Họ lại ngồi xuống bên chân cầu thang
-Thì ăn...cái thứ...mà...bà...ăn...mỗi ngày...đó-Nguyệt dù mệt
nhưng vẫn đốp chát lại Hằng
-Vào lớp rùi kìa. Đi thôi-Nó nhắc nhở rồi bước nhanh về lớp
-Ủa?-Lan ngạc nhiên nhìn nó-Sao...sao...bà...vẫn...bình thường
thế?
-Thì ngày nào tui chẳng chạy từ nhà tới trg- Nó quay lại cười rùi
chạy nhanh vào lớp.
-Hơ-Cả 3 ngơ ngác rồi từ từ vào lớp
-Các em đi đâu mà giờ mới vào lớp hả?-Giọng thầy lanh lảnh vang lên
bên tai 3 đứa
Cả 3 choàng tỉnh khỏi cơn mê nhìn về cuối lớp. 1 con bé đang ngồi
chống cằm, suy tư như ko để ý bất cứ gì nhưng nhìn kĩ sẽ thấy khóe
miệng cô bé thỉnh thoảng cũng nhếch lên. Gió luồn qua từng cánh cửa
sổ vào lớp học, làm dịu đi phần nào những oi bức của mùa hè. Lại
càng làm nổi bật lên hình bóng của cô gái. Mọi thứ xung quanh chỉ
như bức nền phụ họa thêm cho cô, mờ ảo và huyền bí
-Này. Các bà có thấy những gì mà tui đang thấy ko?-Nguyệt hẩy vai 2
con bạn.
-Chết. Tui bị ảo giác mất rồi-Lan nhẹ nhàng nói
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
“Con về rồi ạ”-Nó đẩy cửa bước vào nhà. Bố mẹ nó đang ngồi xem
tivi. Nó chạy lên phòng cất cặp thay quần áo, rửa mặt xong mới
xuống dưới nhà rồi ngồi vào chiếc ghế đơn bên mé bàn. Rót 1 cốc
nước và uống (Tất nhiên).
“Hải Anh. Xuống dọn cơm đi con”-Bố nó vừa xem tivi vừa nói với
nó
“Ơ. Ko chờ em hả bố?”-Nó ngây thơ nhìn bố mình
“Nó về rồi. Con dọn xong thì gọi em xuống luôn đi”
“Dạ”-Nó chạy tọt vào trong bếp và 3p sau chạy lên nhà, ko thèm gõ
cửa, nó xông thẳng vào phòng em nó “Này nhóc. Rửa tay rồi xuống ăn
cơm đi”
“Chị.”-Nó đang định bước đi thì em nó gọi lại
“Gì nữa?”-Nó cau có
“Cho Phong
xin cái thẻ 20 đi”-Nhóc năn nỉ với nó
“Thẻ 20? Được thôi. Đưa tiền đây. Chị mua cho”-Nó chìa tay ra trước
mặt em nó
“Chị”-Em nó kêu nhẹ
“Ko có thì thôi. Chị ko phải cái ngân hàng. Hì hì”-Nó cười rồi đi
xuống nhà
“Chị. Mua cho Phong đi mà”-Em nó chạy theo túm lấy tay áo nó rồi
lắc lắc
“Chịu thôi”-Nó vẫn bàng quan.- “Trừ khi...”
“Trừ khi làm sao? Chị nói đi”-Em nó nóng ruột
“Trừ khi đợt thi tới này nhóc zing đc số điểm 10 lớn hơn hoặc ít
nhất là bằng với kết quả 4 năm trc của chị thì chị có thể sẽ suy
nghĩ lại”
“Ok. Tưởng gì. Chuyện nhỏ. Chị nói rồi nhé”-Nói rồi em nó chạy lên
nhà
“Này. Ko ăn cơm còn làm gì đấy”
“Em xuống ngay”
Nó cười, lắc đầu đi xuống nhà. Vào phòng bếp, bố mẹ đã ngồi bên
cạnh bàn ăn cơm từ lúc nào rồi.
“Hải Anh. Hải Phong đâu?”-Mẹ nó hỏi nó
“Con đây ạ”-Hải Phong vừa chạy vào vừa nhanh tay bốc 1 miếng trứng
bỏ vào miệng “Wow. Mẹ là number 1. Mẹ là 1 ét-tê của con”
“Này. Em đã rửa tay chưa mà bốc ăn thế hả?”-Nó đập vào tay
Phong
“Phong rửa rồi. Ko tin chị ngửi thử xem. Con có mùi của xà phòng
nữa nha”-Nhóc chìa 2 bàn tay nhỏ nhắn ra trc mặt nó
“Vậy thì ăn cơm thôi. Ăn cơm nào”-Bố nó cười cười
“Con mời bố mẹ ăn cơm”-Nó và cậu nhóc đồng thanh
“Chị mời Phong ăn cơm”-Nó cười rồi xoa đầu em nó
“Phong cũng mời chị ăn cơm”-Cậu nhóc cũng học theo cách nó nhưng do
thấp hơn nó nên đành thôi
Sau bữa trưa. Em nó đi học, bố mẹ nó đi làm. Chỉ có mình nó ở nhà.
Nó khóa hết cửa nhà lại rồi lên phòng học bài. Với cái chỉ số IQ ko
cao nhưng cũng chẳng thấp. Chỉ 2h là quá đủ để nó hoàn thành đống
bài tập về nhà.
“Chết! Đã 2h55 rồi sao”-Nó cầm chiếc đồng hồ để bàn rồi chạy nhanh
làm thủ tục cá nhân rồi vớ vội chiếc cặp đi học
Bằng 1 tốc độ kinh ng, nó có mặt tại trường đúng 3h15. Đang thở dốc
thì bọn Hằng, Lan , Nguyệt cùng đi tới
“Wow. Hiếm nha. Nhỏ Ngốc mà cũng thở dốc nè bà con”-Hằng làm bộ la
lớn
Nó cố hít thở thật sâu để giữ hơi thở đều đặn rồi mới quắc mắt nhìn
Hằng
“Nè. Hằng sợ rằng ng ta ko biết hay sao mà la lớn thế?”
“Keke. Ai biểu bà mới về trg nửa năm đã cuỗm ngay cái vị trí số 1
của trg đẩy tui xuống thứ 11 làm chi?”-Hằng ngây thơ vô (số) tội
nhìn nó
“Thôi ko nói nữa. Vào lớp đi. Muộn rồi”
Dứt lời thì ng cũng chẳng còn tăm hơi đâu. Nó lại như 1 vận động
viên đường dài, chạy với 1 tốc độ tối đa mà nó có thể chạy đc lúc
này, lao thẳng vào lớp.
Cửa lớp 11A1
“Thưa cô, em xin phép vào lớp”-Nó đứng ngay ngắn giữa cửa lớp. Xui
xẻo cho nó. Giáo viên môn Hóa hôm nay nghỉ. Giáo viên dạy thay lại
nổi tiếng là ‘ác nữ’. Phen này thì nó chết chắc. Đang loay hoay ko
biết làm gì thì bọn nhỏ Hằng cũng tới. Kết quả vẫn là phải hứng
chịu những ánh nhìn xoi mói của ‘ác nữ’ cùng những lời đàm tiếu của
mấy nhỏ trong lớp.
“Thưa cô, chúng em xin vào lớp”-Cả 1 ‘quân đoàn’ xin vào lớp đang
đứng trc cửa lớp.
“Dương Quân đấy à. Em cứ vào đi”-Thái độ của ‘ác nữ’ thay đổi chóng
mặt. Ai chẳng biết ‘ác nữ’ mê bóng rổ, trong khi đó Dương Quân lại
là đội trưởng đội bóng rổ của trg, đã nhiều lần đạt cup vô địch. Bà
ta ko quý thì mới là chuyện lạ
Nó cứ đứng nhìn. Dương Quân ko phải ng xa lạ. Cái kẻ ngồi ngay bên
cạnh nó, cách nó có 1 cái ô bàn ấy sao nó có thể ko biết đc? 1 kẻ
có độ tự kỉ còn nặng hơn cả độ mặn của biển Chết. Và điều quan
trọng nhất, hắn và nó hiện đang cùng giữ vị trí số 1 của bảng xếp
hạng học tập trong trg. Nó ghét cái vẻ kênh kiệu của hắn. Nhìn mà
chỉ muốn đấm cho vỡ cái mặt đấy ra
Chap 4 :
Lúc đi ngang qua 4 đứa nó, nó rõ ràng nhìn thấy nụ cười đắc thắng
của hắn. Hừm. Ức chế chết nó. Bây giờ nó lại thấy hạnh phúc vì ‘ác
nữ’ ko để cho tụi nó vào lớp. Nó vẫn đứng trc cửa lớp, khuôn mặt
chẳng biểu hiện gì. Từ từ khép chặt 2 mắt, nó đang nhẩm lại mấy câu
bất đẳng thức thầy mới cho hồi sáng. Và nó ko phát hiện ‘ác nữ’
đang nhìn nó với 1 ánh mắt phức tạp
“Hải Anh”-‘ác nữ’ gọi nó-“Em có thể vào chỗ đc rồi”
Nó nhẹ nhàng và chầm chậm mở mắt nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp
của ‘ác nữ’. Nó ko hiểu tại sao hôm nay ‘ác nữ’ lại khác trc như
vậy.
“Thưa cô, vậy còn 3 bạn ấy thì sao ạ?”-Nó nhìn về phía 3 đứa bạn
đang há mồm nhìn ‘ác nữ’. Cũng phải thôi. Đến nó còn chẳng tiêu hóa
kịp nữa là...
“Đc rồi. Tất cả cùng vào đi”-‘ác nữ’ ban chiếu đại xá có ai mà ko
hân hoan. Nhưng lần này thực sự nó chẳng vui vẻ nổi
Lúc đi ngang qua chỗ của Vân, tụi nó nghe thấy rõ ràng
“Shit! Cái lũ nhà quê tụi nó mà cũng học đòi giống bà kìa,
Vân”-Quyên tung hứng
“Tui biết nhiều ng muốn đc như tui nhưng mà...đó ko phải là 1 việc
dễ”-Vân vừa nói vừa nhìn thẳng vào mặt nó
Vẫn cười, vẫn điềm đạm nhưng chỉ có Chúa mới biết trong lòng nó
đang tức tối đến mức nào. Thề có Chúa, học ở cái lớp này trong nửa
năm mà nó đã giảm tới 5kg do stress. Bình thản về tới chỗ ngồi, nó
chỉ còn biết cách chút giận vào trang giấy. Nó phải giỏi hơn, thành
đạt hơn tất thảy mọi ng.
Miên man với suy nghĩ của mình mà nó đã vô tình bóp nát cây bút
trong tay. Mảnh vỡ của chiếc bút đâm vào tay chảy máu khiến nó bình
tĩnh hơn 1 chút.
-Nè Ngốc!-Lan vừa nói vừa đưa cái băng cá nhân cho nó.
Nó vẫn cứ lan man suy tư, chẳng hay biết gì. Hại mấy con bạn nó
hoảng cả lên
-Ngốc! Sao thế?-Hằng quan tâm
-Ngốc? Ngốc ơi-Nguyệt khẽ gọi nó. Nhưng nó vẫn bất động như tượng.
2 mắt cứ nhìn thẳng vào chỗ bàn tay bị thương, khuôn mặt ko chút
biểu cảm. (Man rợ)
-Này. Hải Anh. HOÀNG HẢI ANH-Lan gần như thét lên
-Điếc tai quá. Này. Có ng gọi-Quân vừa nói vừa lấy cái thước kẻ đập
vào chỗ tay chảy máu của nó
Cảm giác mát lạnh khiến nó hồi tỉnh lại. Ngây ngốc nhìn Quân như
muốn hỏi ‘có chuyện gì?’ vậy
Quân chẳng buồn nói gì mà chỉ khẽ quay đầu nhìn sang bên cạnh rồi
quay lại với bài giảng của mình. Ko mảy may đếm xỉa tới đôi mắt mở
to nhìn mình đầy ngạc nhiên của nó.
Đầu nó lúc này chạy nhanh 1 suy nghĩ “Hôm nay có bão”. Nghĩ thì
nghĩ, nó vẫn quay qua chỗ mấy nhỏ bạn mình.
-Có chiện chi mà chúng mi gọi ta tới tấp giữ zậy?
-Lão Thiên ơi. Ta muốn lật bàn-Giọng Lan lảnh lót-Thưa cô nương,
tại hạ chẳng hay cô nương hiện đang tơ tưởng đến ý chung nhân nên
thất lễ, thất lễn rồi
-Ko sao. Đại cô nương như ta đại nhân có đại lượng, ko chấp nhặt
tiểu cô nương-Nó đáp liền mạch bằng cách học theo mấy bộ phim
truyền hình như Lan
-Các hạ thật là...vô đối.-Hằng xen ngang
-Hôm nay coi như tại hạ đc đại khai nhãn giới.- Nguyệt cũng chẳng
chịu kém phần
Nói xong cả 4 ng cùng che miệng cười mà ko để ý tới ‘ác nữ’ đang
nhìn họ với 1 ánh mắt ko mấy thân thiện
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
-4 em nữ cuối lớp đứng hết lên cho tôi-giọng ‘ác nữ’ cao vút
Cả 4 hết nhìn nhau rồi lại nhìn ‘ác nữ’. Chẳng ai bảo ai cả 4 cùng
đứng lên, đầu cúi gằm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Cả lớp im phăng
phắc ko 1 tiếng động. Bầu ko khí dường như ngưng đọng. Kết hợp cùng
cái nắng hè vẫn còn đang rất oi bức mặc dù đã gần 4h chiều. Tất cả
tạo nên 1 sức ép nặng nề lên thần kinh non nớt của những cô, cậu
học trò nhỏ bé, chưa hiểu thế sự. ‘Ác nữ’ nhìn cái nắng bên ngoài.
Có 1 suy nghĩ len lỏi tỏa sáng trong đầu:
-4 em...có biết tại sao mình bị gọi ko?
-Thưa cô, chúng em biết sai rồi ạ-Hằng nhanh nhẹn đỡ lời (Ng ta là
lớp phó mà)
-Tốt. Tôi cũng ko muốn bị ng ta gọi là ‘ma nữ’. Nhưng quốc có quốc
pháp, gia có gia quy. Các em đã phạm lỗi, tôi ko thể nhắm mắt làm
ngơ...
Cô dừng 1 chút nhìn 4 nhỏ. Cả 4 cùng hẹn mà nhìn nhau, sau lưng đầy
mồ hôi lạnh. Nhìn kĩ có thể thấy bả vai còn hơi run run.
Chap 5 :
‘Ác’ nữ’ cười đầy hiểm ác:
-Thế nên, các em hãy ra ngoài, chạy đủ 10 vòng sân rồi vào
đây.
Cả lớp: “Ồ” lên. Rồi ko hẹn mà cùng quay lại với ánh mắt chia buồn
với cả 4 ng. Vân cười hả hê:
-Có gì hay đâu. Chạy 10 vòng với những ng như các bạn ấy thì còn là
chuyện quá nhỏ. Phạt vậy chẳng khác nào đừng phạt
Nói thế chẳng khác nào nói ‘mong cô hãy tăng thêm hình phạt’. Cả 4
như ngậm sâm trong miệng. Chẳng ai nói gì, cũng chẳng động đậy gì.
Vẫn đang rất lo sợ
-Good. Vậy thì mỗi ng 40 vòng nhé?-‘ác nữ’ cười hiền nhưng giọng
nói lại có phần khác xa với vẻ mặt
Khẽ run 1 chút, ngẩng đầu nhìn ‘ác nữ’.
-Thưa cô, ý cô là chúng em phải chạy 40 vòng sân ạ?
-Tất nhiên. Lẽ nào em vẫn cảm thấy như vậy là quá ít?
-Dạ ko. Đủ rồi, đủ rồi ạ-Cả 3 nhỏ còn lại đồng thanh rồi lôi nó ra
ngoài thực thi nhiệm vụ
-Chúng em xin phép-Nó quay lại nói với ‘ác nữ’ rồi cả 4 cùng thực
thi hình phạt
Dưới cái nắng nóng , ko phải là rát bỏng nhưng cũng ko dễ chịu của
mùa hè. 4 cô bé đang hì hục chạy.
-Bí mật ko thể bật mí. He he-Nó nói rồi bỏ chạy lên phía trc.
Đôi chân từ chậm như rùa, dần dần tăng tốc rồi như 1 con báo Châu
Phi, đôi chân cứ đạp gió lướt đi trên nền bê tông rắn chắc của rân
trg. Với tốc độ kinh hồn ấy, nó khiến cho cả 3 nhỏ gần như chỉ nhìn
thấy cái bóng của nó thoắt ẩn thoắt hiện. Chỉ vài phút sau đã thấy
nó đứng ở bên cạnh (Do mấy bà này mải ngắm mà ko chịu chạy nữa ý
mà. ^^)
-Sao...thế?-Nó cúi ng thở dốc nói với 3 đứa bạn
-Ờ. Sao...sao bà...chạy nhanh thế?-Hằng giải thoát ngay ý nghĩ
trong đầu
-Đã...nói...bí mật...ko...thể...bật mí...rồi mà
-Keo kẹt-Nguyệt bĩu môi
-Mấy...bà...chạy đi...Tui...mệt...đứt hơi...rồi-Nó vẫn còn đang thở
dốc. Cái sân trg gì mà rộng thế ko biết. Trình độ chạy 1000m trong
3p (Điêu kinh) như nó mà cũng còn phải thở dốc.
Mãi đến khi nó lấy lại hơi thở đều đặn bình thường thì cả 3 nhỏ đã
chạy tới chỗ nó
-Sao...bà...vẫn...còn...ở đây?-Hằng tắp vào vai nó
Nhìn mặt Hằng tái mét, nó cuống. Vội vàng đỡ lấy Hằng rồi đi từ từ
tới chỗ bóng cây.
-Tui...tui nhìn...thấy...thiên...sứ mất...rồi-Nguyệt cùng Lan tựa
vào nhau mà đi
Nó chưa kịp nói hết câu thì Hằng đang tựa vào ng nó bỗng nhiên ngã
xuống. Sức nặng cơ thể đổ dồn khiến nó cũng ngã theo. May mà nhanh
tay, lẹ mắt nên nó chống 1 tay xuống nền bê tông, đau rát tay nhưng
đã đỡ cho cả 2 khỏi u đầu.
-Hằng...Hằng ơi!!!Tỉnh lại...Tỉnh lại đi-Nó kêu thất thanh
Nguyệt và Lan thấy vậy cũng đỡ mệt hẳn. Rồi chẳng ai bảo ai. Chúng
nó đưa Hằng tới phòng y tế của trg
-Bạn ấy có sao ko thầy?-Giọng nó gần như mất lạc hẳn.Ánh mắt ko dấu
đc sự lo lắng
-Ko sao đâu. Say nắng chút thôi. Lát nữa sẽ tỉnh-Thầy giáo phòng y
tế lên tiếng
Cả 3 cùng thở phào nhẹ nhõm, hòn đá nặng trĩu trong lòng cuối cùng
cũng đc dời đi. Chúng nó đang định rời đi thì 1 chàng trai cao lớn
xộc vào phòng. Chẳng chào hỏi ai, chàng trai chạy đến bên giường
Hằng nằm. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, đôi môi trắng bệch.
Nhìn vô cùng thiếu sức sống.
-Ko sao đâu. Cô ấy chỉ bị say nắng thôi-Lan nhẹ nhàng vỗ vai chàng
trai
Chàng trai vẫn ko nói gì chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Từ góc độ gần cửa
ra vào nhất của nó, hiện giờ. Nó nhìn thấy 1 chàng trai với khuôn
mặt tuấn tú, những giọt mồ hôi trên trán lăn dài theo từng đg nét
của khuôn mặt, đủ thấy chàng ta đã chạy vội vã như thế nào? Chàng
đứng đó ngắm nhìn cô gái trên giường với khuôn mặt khả ái, nhưng
thiếu sức sống. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài, cong che đi đôi
mắt lanh lợi mọi ngày. Trong đôi mắt chàng trai tràn ngập sự thương
mến, ánh lên nét dịu dàng hiếm có. Còn cô gái, vẫn lạnh lùng nằm
đó, mặc cho chàng trai đã đứng bên mình, rất lâu. Liệu cô có đc coi
là nàng công chúa ngủ trong rừng, đang chờ đợi chàng hoàng tử tới
và giải thoát cô khỏi giấc ngủ vĩnh hằng?.... “Mà sao nhìn quen
quen vậy nhỉ?”. Nó còn đang truy tìm câu trả lời thì đã thấy Lan và
Nguyệt mỗi ng 1 bên lôi nó ra khỏi phòng. Cả giáo viên phòng y tế
cũng ko thấy bóng dáng đâu..
Chap 6 :
-Này, nói cho mình nghe đi. Chuyện này là sao?-Nó kéo giật lại tay
Lan và hỏi
-Bạn trai nhỏ-Lan chỉ đáp gọn lỏn rồi bỏ đi.
-Nhỏ đó sao vậy?-Nó ngạc nhiên nhìn Nguyệt
-Haizzzz. Đc rồi. sớm muộn gì bà cũng biết. Lại đây...
***************
Hôm đó, nó về nhà muộn hơn mọi hôm. Lần đầu tiên, nó cảm thấy mình
thật sáng suốt, và cũng thật vô tâm. Sáng suốt vì nó chưa đặt chân
vào lưới tình. Còn vô tâm vì bạn nó có bạn trai mà nó lại chẳng
biết gì, lại còn 1 đống quan hệ dây mơ rễ má nữa chứ. Nằm trên
giường mà nó cứ trằn trọc với những gì Nguyệt nói hồi chiều :
“-Đấy là anh song sinh của mình, Gia Luật. Anh em mình, cùng với
Lan và Hằng chơi với nhau từ bé. 4 đứa chúng mình chơi với nhau rất
thân thiết. Mãi cho tới năm lớp 9...
-Đến lúc ấy thì sao? Có chuyện gì xảy ra?-Nó sốt ruột
-Lan và Hằng đều có cảm tình với anh ấy nhưng trong lòng anh ấy đã
sớm khắc sâu hình bóng 1 ng con gái. Tranh chấp tình cảm xảy ra.
Hằng ko muốn đánh mất tình bạn bao năm với Lan nên từ bỏ anh mình.
Nào ngờ...
-Nào ngờ làm sao?
-Cậu đừng nhảy vào miệng mình thế đc ko?
-Đc rồi. Nói tiếp đi
-Hằng từ chối tình cảm của Luật khiến anh ấy rất đau khổ. Anh ấy
muốn quên tình cảm này nên chọn 1 trg khác, cách trg chúng mình rất
xa. Nhưng anh ấy vẫn ko thể quên đc. Nhiều lần mình vẫn thấy anh ấy
đứng ở trc cửa nhà Hằng, nhìn lên phòng Hằng mãi cho tới khi căn
phòng tắt đèn. Anh ấy thực sự rất thích...à ko...phải là yêu. Yêu 1
Hằng 1 cách điên cuồng. Lan cũng biết chuyện này. Nhưng cậu ấy cũng
yêu anh mình ko kém gì tình cảm anh ấy dành cho Hằng. ko kém 1 chút
nào
-Mình ko hiểu. chẳng phải Lan nói Huy là bạn trai Hằng sao?
-Nói thì nói vậy nhưng có lẽ Lan vẫn chưa thật sự từ bỏ đc anh ấy.
Cậu ko thấy ánh mắt Lan lúc nãy nhìn Luật và Hằng có 1 chút gì đó
rất buồn, rất u sầu sao?
-??? Có sao? Sao mình lại có 1 cảm giác hoàn toàn khác nhỉ?
-Haizz. Đúng là Ngốc. Gọi cậu là Ngốc cũng ko sai tí nào...”
-Mình có ngốc như vậy sao?
Câu hỏi chưa đc trả lời, nó vội vã tắt đèn rồi chùm chăn ngủ.
Nó-Hoàng Hải Anh, 1 cô nữ sinh lớp 11 hơi ngây ngây ngô ngô. Nó có
1 gia đình đầm ấm, kinh tế gia đình ổn định, em trai ngoan ngoãn.
Nó cũng rất hài lòng với mọi việc ở trg. Tuy có 1 số chuyện ko hay
lắm nhưng nó cũng chẳng so đo làm gì nhiều. nụ cười thoáng điểm
trên mặt, nó đã chìm vào giấc ngủ... Hôm nay nó may mắn gặp đc 1
giấc mộng đẹp.
***********
Mùa hè thực sự chính thức đã tới. Cảnh mất điện luân phiên lại xảy
ra. Lần này đến phiên trg nó. Ngoài trời nhiệt độ có khi lên đến
35-36 độ. Vậy mà chúng nó lại phải sống trong cái cảnh ko có 1 tí
điện nào. Quạt ko quay, những cánh cửa sổ đc mở toang nhưng chỉ
khiến cho cái nóng gay gắt bên ngoài xông tới còn lại thì chấm hết.
Những quyển vở, quạt tay đc huy động hết tốc lực. Mất điện nên các
thầy cô cũng cho lớp nghỉ. Với thời tiết này ai còn hứng thú học
đây? Thế là các tiết học đều đc chuyển sang tự học. Ai thuộc hội
nhóm nào thì tham gia hoạt động của hội nhóm ấy, thầy cô cũng chẳng
nói gì.
-Nè Vân, định đi đâu đấy?-Quyên gọi
-Đến giờ Quân tập bóng rồi-Vân đáp dọn lỏn-Đi cùng nhé?
-Ukm. Thế cũng đc.-Quyên đứng dậy, trên tay cầm chiếc quạt tay phe
phẩy
Nó hơi ngạc nhiên chút. Quyên học giỏi hơn Vân, duyên dáng hơn Vân
cũng đc nhiều ng theo đuổi hơn, gia thế hình như cũng thuộc dạng
C-Ô-C-C như Vân nhưng...
-Tại sao Quyên lại chịu theo sau làm cái đuôi của Vân nhỉ?-Nó thắc
mắc
Hằng, Lan và Nguyệt cùng quay lại nhìn nó như nhìn sinh vật
lạ.
-Nè. Gần đây tui phát hiện bà rất hay quan tâm chuyện của ng qua đg
đó nha-Nguyệt trơ mắt nhìn nó
-Vậy à? Chỉ là thấy lạ nên tiện miệng hỏi chơi thôi-Nó mơ màng rồi
lại cắm đầu vào làm bài tập. Quyết ko phát biểu câu gì nữa
Nó cũng thấy Nguyệt nói đúng. Nó gần đây, rất hay hỏi những chuyện
linh ta linh tinh. VD như chuyện cô giáo mấy tháng nữa sẽ sinh em
bé, hay chuyện ông bảo vệ bị bọn học sinh cá biệt làm cho đầu óc
quay vòng vòng,... Haizzz. Có lẽ nó bị nhiễm cái bệnh cái gì cũng
quản của nhỏ Hằng mất rùi. Hic. Đúng là gần mực thì đen mà.
-Cũng chẳng có gì đâu-Hằng nói. Mọi ng ngây ngốc chờ nhỏ nói tiếp-2
nhỏ đó cũng giống như mình với Lan vậy. Họ là bạn thân, rất
thân...-Ánh mắt Hằng nhìn về 1 nơi xa xăm.
Thì ra Hằng đang nói tới Quyên và Vân.Nó quay qua nhìn Lan, nhỏ ko
nhìn Hằng như chúng nó nghĩ mà chỉ cúi đầu, bên môi hiện lên 1 nụ
cười bình yên, đâu đó, nó thấy nụ cười của Lan có chút gì đó mang
mùi vị của hạnh phúc. Lắc lắc cái đầu, nó lại quay lại với bài học
của mình. Nó ko muốn tiếp tục quan tâm, dấn sâu thêm nữa. Quá nhiều
chuyện phức tạp trong khi bản thân nó quá nhỏ bé, ko đủ khả năng để
giải quyết. Nó lại lựa chọn ‘lẩn chốn’ 1 lần nữa
Chap 7 :
Sân bóng rổ, Vân và Quyên đứng ở 1 góc xung quanh, hôm nay thời
tiết rất nóng. Thế nhưng cái thời tiết ấy cũng chẳng khiến số lượng
ng xem đội bóng tập luyện giảm đi bao nhiêu mà có vẻ như còn có
phần tăng lên.
-Quân thật giỏi, rất thu hút.-Quyên trầm trồ
-Vậy sao? Quân ko thích những đứa con gái tầm thường...giống ng
ấy-Vân nhìn Quân
-Cậu lại đang nhớ tới anh ấy sao?-Quyên lo lắng
-...-Vân ko trả lời mà chỉ chăm chú nhìn Quân đang dẫn bóng qua
giữa sân
Quyên cười buồn. Quyên biết Vân từ khi còn trong bụng mẹ. Cả 2 cùng
lớn lên, cùng học 1 trg, thậm chí đã từng cùng thích 1 ng con trai.
Cả 2 đã giao hẹn để ng ấy lựa chọn nhưng ng ấy vĩnh viễn cũng ko
chịu nói ra sự lựa chọn của mình. Ng ấy bỏ đi để mặc Vân 1 mình.
Vân sa sút hẳn, trở nên ngang tàng hơn. Từ sau khi gặp Quân, Vân
lại mới bắt đầu biết cười, biết đùa trở lại. Quân mang trong ng
hình bóng của ng ấy, bởi đó là anh trai Quân, Vĩnh Dương. Sau khi
gặp Quân, Vân mang tất cả tình cảm dành cho Dương dồn hết sang cho
Quân. Ko giữ lại 1 chút gì. Rồi tự nhiên theo thời gian, Quân dần
trở thành Dương trong mắt Vân. Nhìn Vân hiện tại Quyên biết Vân
đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình. Dương đã mất tích suốt 5 năm
nay, ko 1 tin tức. Vân thì ngày đêm thương nhớ. Liệu họ có phải là
Ngưu lang-Chức nữ giữa chốn đô thị phồn hoa ko? Có lẽ ko. Bởi ít
ra, Ngưu lang-Chức nữ còn có 1 ngày để gặp nhau trong năm. Còn họ
thì đã 5 năm rồi, chẳng ai biết đc tin tức gì của nhau. Từng cơn
gió nhẹ, thoảng qua sân tập. Làm dịu bớt phần nào cái oi bức của
mùa hè
-Hoét-Tiếng còi của huấn luyện viên báo hiệu giờ tập đã kết
thúc.
-Quân lau mặt đi-Vân đưa khăn mặt cho Quân
-Cảm ơn-Quân nhẹ nhàng cầm khăn lau mồ hôi
-Tập có mệt lắm ko?-Vân rất tự nhiên
-Lần sau...Vân ko cần tới nữa đâu. Trời nắng thế này, lỡ
như...
-Quân uống nc ko?-Vân cắt ngang lời Quân
Quân đành tiếp nhận chai nc. Thực ra mọi ng đều hiểu rõ. Ng Vân yêu
là anh trai Quân, Quân chỉ là thế vai. Nhưng Quân tình nguyện, bởi
Quân cảm thông cho ng con gái này. Ng đã gần như trao cả trái tim
và tâm hồn cho anh trai mình. 1 ng con gái thủy chung, son sắt 1
lòng như Vân ko phải ai cũng may mắn gặp đc. Anh trai Quân rất may
mắn. Và Quân muốn thay anh bù đắp lại phần tình cảm đó
*********************
-Tuần sau sẽ là thi cuối kì. Các em nhớ ôn bài cho kĩ nhé!-Giọng
thầy chủ nhiệm đầy uy nghiêm
-Dạ-Tiếng cả lớp đồng thanh hô
-Tốt. Thầy ko hi vọng năm sau lớp ta sẽ lại thiếu vắng 1 vài bạn.
Đc rồi. Các em về đi
*************************
3 ngày thi học kì. Cả trường chìm trong bầu không khí nặng nề. Ko
còn thấy cảnh học sinh tụm 5 túm 3 dưới sân trg nữa, ko còn cảnh hò
hét đuổi nhau trên hành lang nữa. Bây giờ đâu đâu cũng là hình ảnh
ng học sinh với quyển sách trên tay. Nếu 1 vài ng thì sẽ khiến ta
ngạc nhiên nhưng nếu là cả 1 đoàn thể thì lại khác. Từng hồi trống
vào phòng thi, từng hồi trống phát đề cho đến khi nộp bài. Dường
như con tim mỗi học sinh cũng đập theo tiếng trống...Căng thẳng và
lo lắng. 1 bầu ko khí ko hề thoải mái chút nào...
*************************
-Yeah! Kết thúc rồi-Tiếng Hằng la lên hạnh phúc
Nó vừa ra khỏi phòng thi đã thấy 3 nhỏ đang đứng ở cạnh cầu thang
chờ nó rồi. Vui mừng hớn hở, nó chạy lại
-Hey. Thế nào? Làm bài tốt ko?
-Uây. Thiêng thế? Nhỏ Lan vừa nhắc tới bà đó-Nguyệt khoác vai nó
kéo xuống cầu thang
-Hở? Sao nhắc tui?-Nó tròn mắt hỏi lại
-Đang nghĩ là bà chép phao có bị bắt ko ấy mà-Lan nhanh nhảu
-Zậy hủh? an tâm đi. Ta là ai chứ?-Nó tự vỗ ngực vừa đá lông
nheo.
-Bà là cái con nhỏ vừa ngốc lại vừa ngang-Hằng gật gù
-Nè. Bà nói thế cũng nghe đc hả?
-Chứ sao? Tui thấy nói thế là còn nhẹ đó nha
-Ukm ha. Nhớ tiết Toán đầu tiên nhỏ mới chuyển trg đó, nhớ
ko?
-Đúng ùi. Cãi nhau với ‘hoàng tử’ của trg hùng hồn ghê ng...
Câu chuyện vẫn cứ tiếp tục, đâu đó tiếng ve râm ran, vẳng lại từ
nơi xa. Bầu trời vẫn cao và trong xanh như vậy, mặt trời vẫn tỏa
sáng và ban phát những tia nắng chói chang như vậy. Gió vẫn cứ thổi
rồi lại ngừng như thế. Mọi chuyện vẫn diễn ra 1 cách bình thường
mãi cho tới ngày ấy. Cái thời khắc mà nó ko bao giờ có thể quên
đc...
Chap 8 :
Hôm nay, ngày 15/5, ngày sinh nhật Hằng. Cách đó vài ngày, Hằng có
nói hè năm nay sẽ đi biển chơi, nên cả 3 đứa cùng quyết định mua 1
bộ bikini tặng nhỏ. Tuy vóc ng Hằng nhỏ bé nhưng tất cả các bộ phận
cơ thế đều phát triển rất cân đối, bởi vậy mà việc chọn size cho
nhỏ là 1 việc vô cùng dễ dàng. Tối, tại 1 quán kem...
-Nè. Năm nay bố mẹ bà tặng gì thế?-Nguyệt tò mò
-Dĩ nhiên là thứ mà tui mong muốn nhất rùi. Ke ke-Hằng cười làm vẻ
thần bí
-Tui đoán nhé. Là laptop?-Lan cao giọng
-Chuẩn men-Hằng giơ ngón tay cái với Lan
Hằng sinh ra trong 1 gia đình khá giả. Bố làm trưởng phòng kinh tế,
mẹ làm quản lí nhân sự cho 1 công ti lớn. Tuy là con 1 nhưng bố mẹ
Hằng vẫn rất nghiêm khắc. Dù vậy, ông bà là những ng thưởng phạt
phân minh, nếu thưởng có thể thưởng rất hậu nhưng nếu phạt thì cũng
rất nghiệt ngã. Thế nhưng cũng ko thể phủ nhận, cả 2 ng đều rất
quan tâm và yêu thương cô con gái duy nhất này. Chúng nó còn đang
mải nói chuyện về những món quà sinh nhật khác của Hằng thì chợt nụ
cười trên mặt mọi ng ngưng bặt. Bởi sự xuất hiện đặc biệt của 1
thành viên ko phải là xa lạ nhưng cũng ko phải là quen thuộc-Gia
Luật. Nó và Nguyệt cùng chung 1 biểu tình là há hốc mồm, hết nhìn
Luật rồi lại quay qua nhìn Hằng cùng Lan. Và trong lúc 2 đứa ko
biết phải làm gì để tránh mặt thì Hằng lên tiếng:
-Lan nè, mình...
-Bạn ko cần nói gì cả-Lan cắt lời-Hãy để Luật nói đi. Đc chứ?-Lan
sắc bén nhìn Luật
-Cũng đc- Hằng nói rồi nhẹ thở phào, nhìn xuống cánh tay nhỏ nhắn
đang nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn, thô ráp của Luật
-Mình và Hằng chính thức quen nhau. Từ hôm nay-Luật nói, ngắn gọn.
Và vẫn cái giọng trầm ổn của 1 thằng con trai đã vỡ giọng. Vừa dứt
lời, cậu chàng liền quay qua nhìn Hằng đầy âu yếm. Thế nhưng khi
quay lại nhìn Lan thì trong mắt lại ánh lên 1 tia gì đó, khó nói.
Có lẽ là ‘xin lỗi’ chăng?
-2 ng...2ng thực sự...-Lan kinh ngạc nhìn cả 2
-Mình biết tình cảm của bạn nhưng mình...mình cũng rất yêu Luật.
Mình dám chắc tình cảm của mình so với bạn sẽ ko kém 1 chút nào.
Thế nhưng...mình...mình cũng ko muốn...
Hằng nghẹn ngào, những giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài trên khuôn
mặt nhỏ nhắn. Luật vội vã lau đi những giọt nước mắt ấy và có lẽ
Hằng vẫn sẽ khóc mãi nếu như ko có cái ôm ấm áp của Luật. Đúng vậy,
Luật đã ôm Hằng. Rồi quay lại Lan:
-Như Lan thấy đó, mình và Hằng đều yêu nhau. Trái tim tụi mình đã
thuộc về nhau rồi. Và chúng mình sẽ ko buông bỏ đâu. Mình chỉ hi
vọng...
-Thôi đủ rồi!-Lan đứng phắt dậy. Ánh mắt bi phẫn nhìn Hằng và
Luật-Hóa ra trong mắt 2 ng tôi là loại ng đó ư? Là loại con gái ích
kỉ luôn ghen ghét, đố kị với hạnh phúc của ng khác sao? Các ng đã
quá coi thường Triệu Linh Lan này rồi đấy.
Lan hét to khiến mọi ng trong cả quán kem đều quay lại nhìn. Khuôn
mặt thanh tú vì tức giận mà đỏ bừng, rồi cô nàng bước đi trong khi
vô cùng tức giận. Cô bước đi rất nhanh, ra khỏi cửa, cô chạy 1 mạch
tới trạm xe buýt rồi òa khóc lên như 1 đứa trẻ đòi mẹ vậy. Cứ thế,
cô ngồi bên vệ đg, òa lên khóc. Tiếng khóc từ bi thương rồi dần dần
bé lại trở thành tiếng thút thít rồi cuối cùng là tiếng nấc nơi cổ
họng. Cô biết sớm muộn cũng sẽ có ngày này, và cũng đã chuẩn bị tâm
lí sẵn sàng đón nhận nó nhưng tại sao khi nó thật sự đến vẫn khiến
cho cô đau như thế này chứ?
-Này! Đã đủ chưa vậy?
1 giọng nam cao ‘vọng’ lại từ phía sau cô, làm gián đoạn suy nghĩ
trong cô. Giọng nói đó ko trầm như giọng Luật, cũng ko cao như
giọng Nguyệt. Đó là 1 giọng nói xa lạ. Điều đó khiến cô quay lại.
Và vô cùng ngạc nhiên, ng đứng sau lưng cô lúc này là ng ngồi trên
cô 1 bàn, lớp trưởng Lê Đình Việt. Cậu chàng cool boy này cũng
thuộc lớp ĐV quý hiếm trong trg nhưng sự thật, tuy 2 ng ngồi gần
nhau như vậy nhưng cũng chẳng thân thiết gì lắm. Thấy Lan cứ nhìn
mình ko chớp mắt, cũng chẳng nói chuyện, Việt cau mày:
-Tui biết tui rất đẹp trai nhưng tui cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng
trc ánh mắt như vậy của bạn đó
Tiếp theo cậu chàng cười nhẹ 1 cái lộ ra 2 lúm đồng tiền 2 bên má.
Lan lại càng như bị hút hồn cẩn thận xem xét ng con trai trc
mặt.