Nhà thờ tại Nha Trang
Mọi người trong khán phòng hồi hộp im lặng để nghe Hà Băng nói hết
câu.
"Hắn ta đã cướp mất thứ quí giá của tôi,huhu."Hà Băng khóc lóc
nói,hi vọng mọi người thông cảm.
Phi Quân hai mắt mở to kinh ngạc xen lẫn thích thú.Thật không ngờ
cô ấy lại dám đến đây làm loạn như thế.
"Chuyện này là như thế nào?"nội Phi Quân đưa mắt nhìn anh dò hỏi.Bà
không tin thằng cháu bà yêu thương bấy lâu nay lại to gan như
thế.
"Thì như những gì nội và mọi người vừa nghe đấy thôi"Phi Quân bình
thản cười nói,vô cùng ăn ý phối hợp với Hà Băng.
"Triệu Phi Quân ta không ngờ lại ngươi...ngươi"nội anh tức giận nói
không nên lời.
Vy Xuân nước mắt rơi như mưa,cô đau xót cho tình cảm của mình,cô
thật sự bất lực rồi,họ đã tiến triển đến mức đó thì còn có thể làm
gì nữa đây.
"Chúng ta đi thôi"Vy Xuân xoay mặt đi,cô nhẹ nói với ông nội của
mình.
Ông cô trừng mắt nhìn gia đình Phi Quân,họ đã làm cháu ông tổn
thương.Gia đình Vy Xuân kéo nhau rời khỏi,không nói gì.
"Thành thật xin lỗi mọi người"Phi Quân nói.Cuối cùng thì đám cưới
cũng không thành.
"Chát!đồ bất hiếu,huhu"mẹ Phi Quân đánh anh.
"Con sẽ gánh hết mọi trách nhiệm"Phi Quân nói xong câu đó thì tiến
lại gần Hà Băng.
Hà Băng sững sờ nhìn sự việc đang diễn ra trước mặt.Hình như cô đã
vô tình khiến Phi Quân khó xử rồi.
"Chúng ta cũng đi thôi nào"trước sự chứng kiến của mọi người,Phi
Quân nhấc bổng Hà Băng lên vai,vác đi:MatCuoi (5):.
"Phi Quân,con đứng lại ngay"ba Phi Quân gọi với theo,nội anh tức
giận nắm chặt tay,hôm nay bà vô cũng mất mặt với tất cả quan khách
ở đây.
Tại bãi biển
"Em cũng to gan nhỉ?"Phi Quân nhìn ra biển nói.
"To gan,em chỉ nói...ra tình cảm của mình thôi mà"Hà Băng xấu hổ
nói.
"ý em là...?"Phi Quân khó hiểu nhìn cô.
"Thì không phải anh đã cướp mất trái tim của em rồi à?"Hà Băng đỏ
mặt nói.
"Trái tim?trời ạ!Thế mà anh tưởng....?"Phi Quân cũng đỏ mặt.Thì ra
tất cả mọi người đều hiểu sai ý cảu Hà Băng,đúng là đen tối quá
đi!:MatCuoi (9):.
"Thật ra là em định xông vào khóc lóc kể lể thảm thương hơn
cơ!nhưng nhìn nhiều người quá nên..."Hà Băng lúng túng nói.
"Em làm mọi người tưởng là em có con với anh"Phi Quân nhìn cô
cười.
"Tưởng gì hả tên kia?"Hà Băng lườm anh:MatCuoi (7):
"Anh xin lỗi vì đã bỏ đi thế này"Phi Quân ôm chặt cô chân thành
nói.
"Vậy anh tính bù đắp cho em sau đây?"Hà Băng nói,giọng vô cùng gian
xảo.Cô nhất định phải trừng phạt anh cái tội bỏ chạy này.Để cô lo
lắng đi tìm,nếu hôm nay giả sử cô không đến thì...
"Thế em muốn thế nào?"Phi Quân hỏi cô.
"Chuyện đó em sẽ nói sau,giờ anh nhắm mắt lại,cúi đầu thấp xuống
tí"Hà Băng cười thầm nói.
Phi Quân cười tươi,cúi xuống gần cô,mắt nhắm lại "Cốp!anh đừng
tưởng bở nhé!"Hà Băng đánh vào đầu anh một cái rõ đau.Cô thè lưỡi
trêu anh.
Phi Quân xấu hổ mở mắt ra:"Em được lắm!mau đứng lại đây"
Hai người cười đùa rượt đuổi nhau trên cái nắng của biển giữa
trưa.
END C9.
Công Ty HÀO TIẾN
Nhã Vân hôm nay được gọi đến công ty.Chẳng biết để làm gì.Từ bữa ở
nhà Hy Đông về,cô không gặp anh từ đó.Cũng không thấy anh liên lạc
gì.
"Sao em đến trễ vậy?"chị Lan-đồng nghiệp của cô nói.
"Sao ạ?"Nhã Vân nhìn chị Lan ánh mắt đầy tò mò.
"Đi nào,đến sẽ biết ngay thôi"chị Lan kéo tay cô.
Mọi người trong công ty đều có mặt đầy đủ.Hy Đông bước lên bục lớn
nhìn xuống mọi người cười nói.
"Ngày mai công ty của chúng ta sẽ cho tổ chức buổi lễ trao giải
diễn viên chính xuất sắc và diễn viên triển vọng trong đầu năm
nay.Tất cả hãy đến đông đủ nhé!"
Mọi người đều vỗ tay.Ai cũng mong mình sẽ đổi đời khi làm quen được
diễn viên nổi tiếng nào đó hoặc lọt vào mắt xanh của một đạo diễn
nào đó chẳng hạn trong buổi lễ ngày mai.
"Thật tuyệt phải không Vân.Giờ em có thời gian không?"chị Lan khều
khều cô,trong khi mắt cô dán chặt vào Hy Đông không rời.
"Dạ?"Nhã Vân quay sang khi nghe chị Lan nói.
Không đầy nửa tiếng sau,hai người đã có mặt tại một shop thời trang
ngay bên đường.
"Xem cái này nè Nhã Vân,nhanh lại đây đi"chị Lan giơ một cái áo về
hướng cô.
"Thôi chị cứ lựa đi,em sẽ xem sau"Nhã Vân cười nói.Cô đang suy nghĩ
về Hy Đông,không biết ruốt cuộc anh đang gặp chuyện gì mà không
liên lạc với cô,lúc nãy còn thậm chí còn không thèm nhìn cô một
lần.
"Mẹ ơi!con muốn ăn kẹo socola"giọng một đứa bé trai nắm áo mẹ mình
nói.
"Đợi mẹ mua sắm một lát nào.Con ra kia ngồi đi"người phụ nữ nói với
cậu nhóc.
Nhã Vân chăm chú nhìn họ,cô nghe giọng nói của cả hai người dường
như rất quen thuộc.Giống như...giọng người phụ nữ cùng đứa bé ở nhà
Hy đông.
Cậu nhóc mang khuôn mặt buồn rầu,chán nản ra ghế ngồi đợi.Nhã Vân
mỉm cười nhìn cậu bé đó,thật dễ thương mà.
Trong khi đợi chị Lan thử đồ,Nhã Vân nhìn chằm chằm vào cậu nhóc
đó.
"Kẹo đây!kẹo đây!socola,sữa bò,vani,...các loại.Mua đi,mua đi,mọi
người ơi!"tiếng một người phụ nữ bán dạo bên kia đường rao
bán.
Mắt cậu nhóc sáng rực lên,thèm thuồng nhìn.Cậu nhóc quay xung quanh
nhìn không thấy mẹ mình,háo hức mở cửa tiệm shop.Chạy sang bên kia
đường,chẳng biết linh tính mách bảo như thế nào mà chân Nhã Vân bất
giác đứng lên chạy theo cậu nhóc.
"Kitttttttttttt.Á!"cậu nhóc mắt chỉ toàn nhìn thấy kẹo nên băng
ngang qua đường không thèm nhìn cả xe.Một chiếc xe máy chạy với tốc
độ cao,cậu nhóc hét toáng lên.Nhã Vân kịp thời kéo cậu nhóc
vào,chiếc xe phanh thắng lại một cách bất ngờ.Hai người một lớn một
nhỏ ngã vào bên trong lề,xảy ra một vài xay sát nhỏ.
"Đi đứng kiểu gì thế hả?trông con cẩn thẩn một chút đi!"người đàn
ông lái xe đó nói.
Nhã Vân hốt hoảng mặt tái đi:"Tôi...tôi xin lỗi",cô nhìn xuống cậu
nhóc đang nằm trong lòng mình.
"Không sao chứ cậu nhóc?em ổn chứ"Nhã Vân lo lắng hỏi.
Cậu nhóc dường như sợ đến tái xanh cả mặt,mếu máo khóc:
"Huhu,đau quá.Mẹ ơi!Kẹo ơi,huhu"Nhã Vân bó tay toàn tập,trời ạ!Cô
đỡ cậu nhóc đứng dậy,dắt tay qua bên đường xem xét vết trầy trên
tay và mua giúp vài cái kẹo socola cho cậu nhóc.
"Cảm ơn chị xinh đẹp"cậu nhóc cười tươi hướng Nhã Vân nói.
Nhã Vân lắc đầu ngao ngán mỉm cười.Vừa hay mẹ cậu bé vửa từ cửa
hàng shop bước ra tìm con mình.Nhã Vân dắt cậu nhóc qua bên đường
lại rồi quay đi,không hiểu sao cô không muốn nói chuyện lại người
phụ nữ.
"Mẹ ơi.Cô xinh đẹp đó mới vừa mua kẹo socola cho con đó"cậu nhóc đó
ngây thơ cười nói,miệng ngậm cái kẹo mới mua.
"ừ,lần sao con cẩn thận với người lạ đó"người phụ nữ đó nhìn theo
Nhã Vân đầy ác cảm.
Tại một phòng khác
"Đan Yến,hai ngày nữa có cảnh quay quan trọng.Diễn biến tình cảm
của hai nhân vật chính đó mà.Cô giúp Chấn Phong tập trước nhé!"đạo
diễn Phúc cười cười vỗ vai Đan Yến.
Dạo này Đan yến cô luôn đi ngủ và thức dậy từ rất sớm.Phá bỏ tính
dậy muộn trước đây.
"Sao này giúp đỡ tôi thêm nhé!"Chấn Phong cười giơ tay ra.
"Vâng"Đan Yến bắt tay với anh.
"Mai làm cơm cho tôi ăn nữa nhé!"Chấn Phong bỏ lại một câu trước
khi đi.
Đan Yến ngơ ngác nhìn theo.Dù không hiểu sao anh lại nói thế nhưng
ngay ngày hôm đó,ngôi sao nổi tiếng như cô lại lần nữa đến
chợ.:MatCuoi (67):
Hôm Sau
Người nào đó sáng đã dậy từ rất sớm,4h.Để chuẩn bị làm đồ ăn sáng
mang đến công ty trong tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Còn người kia thì thao thức cả đêm nên đến công ty rất sớm.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Công Ty HÒA TIẾN
Hôm Buổi Lễ Nhận Giải
Mọi người trong công ty đều được cho nghỉ về sớm để chuẩn bị,18h
chiều sẽ bắt đầu.
Nhã Vân kinh ngạc nhìn danh sách các diễn viên có thể nhận
giải:Quách Đan Yến(phim Bong Bóng Pha Lê).................Trịnh
Ngọc Nhã Vân(phim Gió Và Mây).
"Tại sao lại có cả tên mình nữa?"Nhã Vân vẫn không khỏi kinh
ngạc.Có lẽ cô sẽ đứng mãi đó nhìn cái danh sách ấy nếu không có một
người xuất hiện.
"Không cần kinh ngạc thế chứ?"là Hy Đông,anh đứng ngay sau
cô.
"Hả?tất nhiên phải kinh ngạc chứ,em là diễn viên mới mà.Sao
anh....?"Nhã Vân quay lại đứng đối diện anh.Ý cô là muốn hỏi,sao
anh lại xuất hiện ở đây nói chuyện với cô sau hơn mấy ngày mất liên
lạc.Nhưng lại thôi.
"Em không có gì muốn hỏi anh sao?"Hy Đông nhìn cô cười,anh đã chuẩn
bị sẵn sàng để trả lời mọi thắc mắc của cô rồi.Anh tin cô sẽ tha
lỗi cho mình.
"Dạ không"Nhã Vân cúi đầu xuống.Cô thấy giận anh vì đã mất tích mấy
ngày,giờ xuất hiện thì lại không một câu xin lỗi.Thật đáng ghét
mà.Cứ như cô chẳng quan trọng gì vậy.
"Ừ.Chúc em may mắn nhé!.Lát gặp lại"Hy Đông bước đi.Anh sẽ giải
thích với cô sau khi buổi lễ kết thúc vậy.Chắc là cô ấy giận lắm
đây.
19h tối,mọi người trong công ty và các vị khách quí ở ngoài cùng
đám phóng viên đều đến đầy đủ.Buổi lễ chính thức bát đầu.
Mở đầu là vài lời phát biểu.Kế đó là các tiết mục biểu diễn của một
vài ca sĩ,nhóm nhạc nào đó.Cuối cùng là phần bình chọn và trao
giải.
....................
Sau những giây phút chờ đợi hồi hộp.MC:"Không để mọi người đợi lâu
nữa.Hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc trong đêm nay
là...cô...QUÁCH ĐAN YẾN đã hoàn thành tốt vai diễn Xuân Lan trong
bộ phim Bpng Bóng Pha Lê.Xin mời cô nhanh chóng bước lên bục"
Mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng.
Đan Yến cười thật tươi bước lên nhận giải,ai cũng chúc mừng cho
cô:"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi.Thật sự là tôi không nghĩ là
mình được nhận giải đâu nên cảm thấy rất vui...."Đan Yến lên phát
biểu cảm nghĩ.
...................kế đến là hạng mục nữ diễn viên triển
vọng,MC:"Xin chúc mừng cho...vai diễn Vân của nữ diễn viên TRỊNH
NGỌC NHÃ VÂN,mời cô"
Nhã Vân xúc động bước lên bục nhận gải,mọi người đều vỗ tay chúc
mừng cô:"Thật sự là quá bất ngờ...tôi...rất cảm ơn tất cả mọi
người...."Nhã Vân nghẹn ngào muốn khóc.Cô không thể tin được giải
thưởng đó lại thuộc về mình.
Sau khi nói thêm hai hạng mục dành cho nam nữa thì buổi lễ cũng kết
thúc.Nhã Vân đang định ra về thì có một người phụ nữ hướng cô mà
tiến lại gần.
"Hôm nay xin chúc mừng cô.Lần trước xin cảm ơn cô đã cứu mạng con
trai tôi"lại là giọng nói đó.
Nhã Vân có linh cảm xấu:"Dạ vâng,chị là...?"
"Tôi là người mẫu của công ty này,Lê Thị Quế Như"người phụ nữ đó
nói.Ánh mắt sắc lạnh nhìn Nhã Vân.
"Rất vui được biết chị ạ,tôi là..."Nhã Vân giơ tay ra định bắt tay
với Quế Như.
"Không cần tỏ ra hiền lành thế đâu.Cô biết Tổng Giám Đốc Đặng Gia
Hy Đông chứ?"Quế Như không bắt tay với cô,nói vào vấn đề.
Linh tính xấu của Nhã Vân càng lúc càng mãnh liệt.Cô có cảm giác sẽ
mất anh nếu trả lời Quế Như.Nhã Vân im lặng không nói gì.
"Anh ấy là chồng tôi,chúng tôi đã kết hôn và có con với nhau.Là đứa
trẻ cô cứu hôm trước"thấy Nhã Vân im lặng không trả lời,Quế Như
đành nói ra.Quế Như cười đắc chí nhìn khuôn mặt biến sắc của Nhã
Vân<đáng đời,dám giành Hy Đông với ta à>
"Sao...tôi...có thể tin lời cô nói là đúng sự thật?"Nhã Vân nghe
giọng mình run run,cô hỏi như đó là chút hi vọng cuối cùng rằng cô
ta đang nói dối.
"Haha,tôi biết cô sẽ hỏi thế mà.Can đảm lắm,đây là bằng chứng"Quế
Như cười cười tay lấy ra đưa cho Nhã Vân.
Cô mở to mắt nhìn những tờ giấy trước mặt:giấy đăng kí kết hôn,ảnh
cưới,lá thư đầu tiên Hy Đông gửi cô ta,thiệp cươi và cả giấy khai
sinh của Minh Duy nữa,đều là tên Hy Đông,Quế Như cùng Minh Duy.Nhìn
vô cùng hạnh phúc.
"Anh ấy cùng tôi là đang cãi nhau.Nên mới giận dữ bỏ về nước,gặp và
đi ngoại tình với cô.Bây giờ tôi về đây là để cả gia đình đoàn tụ
lại,mong cô biết điều mà tranh xa Hy Đông nhà chúng tôi ra"Quế Như
nói xong thì cầm lại mấy tờ giấy xoay người rời đi.
Từng câu,từng lời nói cảu Quế Như làm cô thật sự gục ngã.Nhã Vân
khuỵu xuống,nước mắt rơi lã chã.Cô cảm thấy đau,rất đau,sao Hy Đông
có thể lừa dối cô cơ chứ,tại sao?Nhã Vân cảm thấy tim như bị xé ra
từng mảnh vậy,nỗi đau và sợ hãi bao trùm lấy cô.Nhã Vân khóc như
chưa từng được khóc.Cô không ngờ ngày vui nhất của mình lại biết
được sự thật đau đớn thế này.
Hy Đông từ xa nhìn thấy cô thì toang đỡ cô đứng lên.Nhã Vân gạt
phắt tay anh ra,đứng dậy:"Chát!đồ lăng nhăng.Tôi ghét anh!"cô bỏ
chạy đi.
Để lại Hy Đông cố gắng gọi với theo không hiểu gì đang xảy
ra.
Hôm Sau
Đan Yến cuối cùng cũng thuận lợi mang đồ ăn sáng đến công ty,đang
định đến gặp Chấn Phong thì điện thoại di động của cô rung
lên.
"Dạ con nghe mẹ"Đan Yến linh tính sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra
khi cô nhấn nút trả lời mẹ của mình,chẳng hiểu sao nữa.
"Con hôm nay hãy đến làm lành với Hy Đông đi,mẹ biết cả rồi"mẹ cô
nghiêm giọng nói.Bà luôn biết mọi việc con gái mình làm,không thể
để cô có tình cảm với Chấn Phong được.
"Mẹ à,con nghĩ...."Đan Yến nhiều lần muốn nói mẹ mình nên bỏ kế
hoạch đi,cho cô được sống và được yêu một cách tự do,thế
nhưng...
"Nhớ phải làm lành đấy"mẹ Đan yến dặn dò rồi ngắt máy đi.
Đan Yến ngao ngán nhìn xuống hộp đồ ăn,xem ra cô không thể ăn được
rồi.Đan Yến bước nhanh vào công ty,đến phòng làm việc của Hy
Đông.
"Cốc!Cốc!"cô gõ cửa.
"Vào đi"Hy Đông chán nản nói.Nhã Vân hôm qua tới giờ dường như biến
mất khỏi tầm mắt anh,thật không thể hiểu nổi mà.
Đan Yến đẩy cửa vào,chẳng biết từ lúc nào cô đã không còn cảm giác
gì với Hy Đông nữa.Cứ như người xa lạ vậy.
"Em làm cơm hộp cho anh nè!nghe mọi người bảo Quế Như quay trở lại
phải không?"Đan Yến nói,đó là nổi khổ lớn nhất của Hy Đông.Chắc
chắn Nhã Vân đã biết chuyện.
"Cô ấy có nhờ em đưa cho anh cái này"Đan Yến không thấy anh trả lời
nên nói tiếp.Quả thật hôm qua,cô có gặp cô ấy đến công ty thu dọn
đồ.
"Cô ấy có nói gì không?"Hy Đông bật dậy lắc lắc vai cô kích động
nói.
Đan Yến lắc đầu.Hy Đông mở nhanh ra,là đơn xin nghỉ việc của Nhã
Vân.Ruốt cuộc thì sau buổi lễ ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì cơ
chứ.
"Anh đừng lo lắng quá!"cô vỗ vai anh rồi đi ra.
Đan Yến để hộp cơm còn lại vào tủ đồ nhận quà của Chấn Phong.Còn
mình thì nhờ trợ lý mua cơm khác ăn.
Giờ Cơm Trưa
Chấn Phong hớn hở mở hộp cơm ra:"Thật tuyệt vời.Mà Đan Yến đâu rồi
nhỉ?"từ lúc quay phim xong không thấy cô đâu cả.
Hy Đông từ xa đi tới:"Hôm nay lại đến lượt cô nào làm cơm cho cậu
đấy?"anh hỏi,Chấn Phong ở công ty rất được hâm mộ mà.
Chấn Phong cười cười không trả lời,anh chợt nhìn qua hộp cơm của
bạn mình.Y Hệt của mình,Chấn Phong thoáng buồn.
Như hiểu được ánh mắt của bạn,Hy Đông cười nói:"Cô ấy là đến an ủi
mình.Nhã Vân xin nghỉ việc rồi"
"Ừ.Sao cô ấy lại xin nghỉ?"Chấn Phong hỏi,anh có là gì của cô đâu
chứ.Có quyền gì mà ngăn cản cô làm cơm cho Hy Đông.
"Mình không biết.Sau buổi lễ cô ấy bảo mình lăng nhăng gì đó rồi
chạy đi"Hy Đông nhớ lại nói.Ít nhất Nhã Vân phải cho anh biết mình
đã làm gì có lỗi với cô ấy chứ,thật là...
Chấn Phong không biết an ủi bạn như thế nào,chuyện của mình còn
chưa lo xong nữa mà.Anh thở dài nhìn ra cửa sổ,nghĩ về Đan Yến.Anh
đã từng nghe một vài người kể về quá khứ của cô.Chấn Phong nhớ
lại.
_________________________<>
Năm 16t,Đan Yến lần đầu tiên chân ướt chân ráo được một người phụ
nữ nhận là mẹ cô dắt vào công ty HÀO TIẾN để xin đóng phim.Mẹ cô
đóng một số tiền lớn để con gái tham gia đóng một vai thứ chính
trong bộ phim đầu tiên.
Đan Yến dần trở nên nổi tiếng sau bộ phim đầu tiên.Nghe đồn,cô sẵn
sàng cặp bồ với bất kì giám đốc hay đạo diễn nào nếu người đó giúp
cô trở nên nổi tiếng hơn nữa.Cho đến khi gặp và quen Hy Đông.
_____________<
Những điều đó Chấn Phong đều biết.
Một Tuần Sau
Hà Băng và Phi Quân sau khi chạy trốn khỏi bữa tiệc cưới thì...đã
cao chạy xa bay-đi du lịch.Và hiện giờ họ đang có mặt tại Hà
Nội.
"Phi Quân nhanh lên"Hà Băngđứng trước cửa phòng của Phi Quân kêu
to.Hôm nay bọn họ quyết định đến chợ mua ít đồ,chẳng biết Phi Quân
sửa soạn gì mà để cô đợi cả buổi sáng:MatCuoi (67):.
Cuối cùng thì Phi Quân cũng mở cửa bước ra.Trang phục gọn gàng,đầu
tóc chải chuốt đẹp đẽ,khuôn mặt cười cười.
"Thế nào?đẹp chứ?"
"Xấu òm,đi thôi"Hà Băng quay đi,quả thật là vô cùng...đẹp.
Phi Quân nghe cô nói thế thì mặt tràn đầy thất vọng,uổng công chuẩn
bị cả buổi sáng.Hai người nhanh chóng có mặt tại chợ.Sau khi dạo
một vong,mua được không ít đồ dùng cần thiết.Hà Băng ngồi xuống ghế
đá gần đó than thở mệt,khát nước nên Phi Quân đành chạy đi mua giúp
cô.
Hà Băng tay quạt quạt thở ngán thở dài:"Khát nước quá!"cô đang đợi
Phi Quân.
Từ đằng xa,một đôi nam nữ đang hướng chỗ cô mà đi tới.Người con
trai nhìn cô cười rồi quay sang nói với bạn gái của mình:
"Xem ai đây?Cô ta chính là người đã tỏ tình với anh hồi cuối năm
cấp hai đấy"
Cô bạn gái anh ta cười với cô,điệu bộ vô cùng chán ghét:"Thế ạ?cô
ấy nói thế nào với anh?"
"Này hai người kia...."Hà Băng nghiến răng ken két.Hắn ta chính là
mối tình đầu của cô,tên xấu xa,vì hắn mà cô chẳng còn mặt mũi nào
gặp lại bạn bè hồi cấp hai nữa.Chuyện cô tỏ tình,hắn ta không những
từ chối cô mà còn đi kẻ khắp nơi cho mọi người nghe nữa cơ.Khiến cô
vô cùng xấu hổ.
"Cô ta nói thế này nè'bạn Hoàng Trung ơi,mình quen nhau đi!mình rất
mến bạn'haha,trông rất buồn cười"hắn ta cười khinh bỉ nói."Cô ta
lúc đó nổi tiếng là đại ca lớp kế bên mà,rất hay bị phạt,anh sao có
thể quen loại người như thế cơ chứ"
Hà Băng cảm nhận được mình vì xấu hổ mà rơi nước mắt,cô không nghĩ
rằng tình cảm của mình ngày đó lại bị người khác rêu rao khắp nơi
như thế.Cô đứng yên đó nhìn hắn ta và bạn gái cười to trêu chọc
mình.
"Chắc giờ cô ta cũng chẳng thể quen được ai đâu nhỉ?Dương Hà
Băng?"hắn ta lại cười,nếu như ngày đó vì nụ cười này mà cô mến hắn
ta thì bây giờ cũng vì nó mà cô vô cùng hận hắn ta.
Phi Quân từ xa trông thấy chỗ cô bị mọi người vây quanh thì tiến
nhanh lại.Nhìn bộ dạng Hà Băng bị người khác bắt nạt đến phát khóc
khiến anh vô cùng đau lòng.
"Em đợi anh lâu chứ?Xin lỗi"Phi Quân cười tươi lại gần nắm lấy tay
cô.
"Ơ.Phi Quân..."Hà Băng nước mắt nước mũi tèm lem,trông rất buồn
cười.Ngơ ngác nhìn anh.
"Đây là vợ chưa cưới của tôi.Hai người có ý kiến gì không?"Phi Quân
cười như không cười trừng mắt với mối tình đầu của cô cùng bạn gái
hắn ta.
"À...không...Sao tôi biết được anh đang nói thật"hắn ta nhìn bộ
dạng của Phi Quân hơn hẳn mình thì lấy làm xấu hổ.Nhưng vẫn cố ra
oai với bạn gái mình.
"Tôi là của cô ấy"Phi Quân tự hào giơ ra mặt dây chuyền có ảnh của
cô.Như đánh dấu chủ quyền vậy.:MatCuoi (5):Trên vai anh còn có dòng
chữ do Hà Băng ghi'anh là của Hà Băng này'
Phi Quân cười dắt tay cô rời đi nơi đó.Để lại hai người kia đầy tức
giận và xấu hổ.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Một Tuần Sau
Nhã Vân cô sau khi xin nghỉ việc tại công ty thì trở nên thất
nghiệp.Cô cũng không ở chỗ nhà trọ cũ nữa.Sao một vài ngày lang
thang khắp nơi xin việc không thành công thì Nhã Vân quyết định về
quê thăm mộ mẹ.
Cô hiện đã có mặt tại Phan Rí,nơi ba mẹ cô từng sống.Cô về lại nhà
cũ của mình,dọn dẹp bụi bám và trang hoàng lại gọn gàng hơn.Số tiền
cô đem theo dần cạn kiệt,đang lúc cô loay hoay không biết xoay sở
như thế nào thì Thành Dương-bạn cũ của cô xuất hiện cứu nguy.
"Không ngờ có thể gặp lại cậu ở đây nha"Thành Dương vui mừng bắt
lấy tay cô nói.
"Là...Dương Châu Phi đó ư?Gặp lại cậu thật mừng quá!"Nhã Vân cũng
vui mừng không kém.Dương Châu Phi là biệt danh cô đặt cho anh,bởi
làn da sạm nắng rắn chắc của Dương.Cô và anh từng là bạn thân một
thời cấp hai.Sau khi lên cấp ba tới giờ là hơn chín năm họ mới gặp
lại.
"Châu Phi gì chứ,cái cậu này.Người ta đã lớn rồi đó nha"Thành Dương
cười cười xấu hổ gãi đầu.
Nhã Vân cũng cười,nhờ Thành Dương mà cô được vào làm trong một tiệm
may đồ gần nhà cũ của ba mẹ cô.Nhã Vân vô cùng biết ơn anh.Họ dường
như trở lại như thân thiết như lúc xưa.
Công Ty HÀO TIẾN
"Haha,nhìn xem,Sếp Tổng Hy Đông của chúng ta vì thất tình mà trở
nên bộ dạng thế này à?"Chấn Phong không nhịn cười nổi khi trong
thấy bộ mặt xơ xác,tóc tai bù xù,mắt thâm quầng...chân mang dép lê
của bạn mình:MatCuoi (1):.
"Cậu thôi cười được rồi đó.Nhã Vân,mình sắp phát điên vì cô ấy rồi
này"Hy Đông nhăn nhó vò đầu bứt tóc nói.Anh đã đi tìm cô cả tuần
nay chẳng thấy đâu,cô dường như biến mất,điện thoại không liên lạc
được,cũng không ở chỗ cũ nữa,bạn thân của cô thì đang đi du lịch
nên không biết gì.Hy Đông vì thế mà mất ăn mất ngủ.
"Mình chợt nghĩ có thể...là do Quế Như chăng?"Chấn Phong như nhớ ra
điều gì.Phải rồi,từ khi Quế Như quay về cũng là lúc Nhã Vân ra
đi.
"Sao mình không nghĩ ra nhỉ?Cảm ơn cậu"Hy Đông mừng rỡ ôm vai Chấn
Phong và chạy đi tìm Quế Như.
Chấn Phong nhìn theo bạn mà lắc đầu ngao ngán:"Đúng là sức mạnh
tình yêu".Rồi anh lại thở dài khi nghĩ về chuyện của mình,Đan Yến
dạo này cứ như tránh mặt anh vậy,chạm mặt cũng không thấy cười như
trước đây.
Chấn Phong nhìn lại đồng hồ:"Đã 14h30 rồi,sao chưa thấy cô ấy
nhỉ?Chẳng phải là hẹn mình đến để tập cho cảnh quay mới sao"Chờ
thêm hai mươi phút nữa,nghĩ là Đan Yến cho mình leo cây,Chấn Phong
tức giận bỏ về.Ra đến bãi đỗ xe,Chấn Phong đang định mở cửa xe thì
nghe tiếng giày cao gót nện xuống sàn vang lên ầm ĩ.Cứ như đang cố
lết đi vậy.
"Ai thế nhỉ?"Chấn Phong tò mò tiến lại chỗ phát ra âm thanh khó
nghe đó.Là Đan Yến...
Đan Yến hôm nay đáng lẽ theo dự định là sẽ đến tập giúp Chấn Phong
cho cảnh quay mới nhưng đang đi trên đường thì gặp ngay Giám Đốc
Nhân.Ông ta muốn mời cô đi hẹn hò hôm nay,thế nhưng cô từ chối,cô
không muốn thất hẹn với Chấn Phong.Nhưng ông ta cố kéo tay cô đi
cho bằng được,kết quả,cô bị ngã va vào chiếc xe máy bên đường chân
vì thế mà chảy cả máu ra.Thấy thế ông ta đành trừng mắt với cô rồi
bỏ đi.Đan Yến cố lết đến công ty.
Chấn Phong chạy nhanh đến bế cô lên.Đan Yến bất ngờ hét
lên:"Anh...làm gì thế?Bỏ tôi xuống"
"Không muốn.Chân bị thương thế kia còn muốn đi đâu nữa.Sao lại ra
nông nỗi này cơ chứ?"Chấn Phong lo lắng hỏi.Nhìn vết máu chảy trên
đôi chân cô ấy kìa,thật đau lòng mà.Chắc là đau lắm!
"Không cần đâu.Còn buổi tập...?"Đan Yến ngập ngừng nói.Môi cô bất
giác cong lên,tâm trạng trở nên tốt hơn.Đan Yến bữa giờ luôn cố
gắng tránh né anh,không muốn phát sinh tình cảm.Bây giờ lại thành
ra anh bế cô.
"Để bữa khác đi"Chấn Phong liên quyết nói,anh lái xe đưa cô về
phòng trọ 246.
Chấn Phong giúp cô băng lại vết thương và cầm máu lại.Mặt Đan Yến
trông hồng hào trở lại,cô ngượng ngùng nói:"Cảm ơn anh"
"Nếu biết thế thì lần sau cô cẩn thận chút đi.Làm diễn viên nổi
tiếng mà để chân bị thương như thế à"Chấn Phong gõ nhẹ đầu cô
nói.
Đan Yến cảm nhận được khé mắt mình cay cay.Trước tới giờ chưa từng
có ai quan tâm,lo lắng cô như vậy,kể cả mẹ cô.Họ chỉ toàn làm cô
tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác cô mà thôi.Nước mắt cô lặng lẽ
rơi,cô khẽ nói:"Đừng tốt với tôi như thế,tôi...sẽ thích anh
mất...."
Chấn Phong không biết có nghe được không nhưng anh khẽ nhíu mày
lại.Anh xoa đầu cô nói:"Tôi về đây.Nếu có bất cứ chuyện gì xảy
ra,tôi sẽ luôn giúp đỡ cô mà"anh cười dịu dàng.Từ lần đầu gặp
gỡ,Chấn Phong luôn có cảm giác cô gái này dường như đang có nỗi khổ
riêng nào đó.Trông mong manh yếu đuối là thế nhưng lại vô cùng mạnh
mẽ,khiến anh bất giác bị cô thu hút.
Hải Phòng
"Mình quay về đi"Hà Băng bất ngờ nói khi cô và Phi Quân đang đi dạo
cạnh trong công viên.Cô nhớ Nhã Vân,nhớ mẹ của mình.Và hơn thế cô
muốn đối mặt với tất cả.
"Ừ"Phi Quân nhẹ nói,tay anh siết chặt lấy tay cô.Như không muốn
tách rời.Bọn họ không thể cứ trốn mãi được,anh sẽ chịu mọi hình
phạt của gia đình và dòng họ,chỉ cần họ đồng ý Hà Băng về làm dâu
là được.
Hà Băng chăm chú nhìn anh.Cô nghĩ về tương lại của mình,chắc chắn
những khó khăn đang đợi cô ở phía trước.
Hà Băng và Phi Quân cũng hít một hơi dài,họ nhanh chóng đón xe về
nhà.
:E24:mấy bạn ko cmt thường xuyên làm mình nản quá đi........
Hà Băng và Phi Quân đón chuyến xe sớm nhất để chở về.Ngay ngày hôm
sau,họ đã có mặt.Hà Băng nói nên đến nhà anh trước để xin lỗi gia
đình anh,nhưng Phi Quân lại bảo đưa cô về nhà trọ của cô trước để
nghỉ ngơi.Phi Quân sau khi đưa cô về thì trở lại nhà mình.Ngôi nhà
chìm trong im lặng đến đáng sợ.Anh bấm chuông,mẹ anh ra mở:
"Sao giờ này mới về hả?đồ bất hiếu"mẹ anh ôm mặt khóc nức nở.Phi
Quân dang rộng tay nhẹ ôm lấy mẹ mình.Tuy là như thế nhưng anh biết
bà đã rất lo lắng cho mình trong thời gian qua.
"Hai mẹ con còn đứng đó nữa à!Mau vào đây nhanh lên"Ba Phi Quân
lạnh giọng nói.
Phi Quân buông mẹ mình ra và xách đồ vào nhà.Mọi người trong dòng
họ đều có mặt đông đủ,tất cả đều chăm chú nhìn anh.
"Quỳ xuống đi"sau một hồi im lặng nhìn nhau,nội anh là người lên
tiếng đầu tiên.
Phi Quân ngoan ngoãn quỳ xuống,anh đã sẵn sàng chịu mọi hình phạt
của dòng họ.
"Con bé đó đâu?"lần này là ông ngoại anh lên tiếng hỏi.
"Cô ấy đang ở nhà ạ?"Phi Quân cúi đầu xuống nói.Hi vọng là mọi
người không làm khó cô ấy.
Choang....ông nội anh ném vỡ tách trà nóng xuống nền nhà:"THẬT TO
GAN!sau mấy ngày trốn đi như thế giờ lại không dám đến đây chịu
phạt à"ông ngoại anh tức giận nói.
"Con sẽ chịu phạt thay cô ấy ạ"Phi Quân biết nếu bây giờ mình giải
thích rằng mọi người đều hiểu sai ý của Hà Băng thì nhất định tội
sẽ nặng hơn,anh quá hiểu tính mọi người trong nhà mình mà.
"Ngày mai đem nó đến đây ngay lập tức.Không thì đừng bao giờ bước
chân vào cái nhà này mà kêu to là bà nội nữa"nội anh trông có vẻ
bình tĩnh hơn,từ tốn nói.
Nghe là thế nhưng Phi Quân cảm thấy như sét đánh ngang tai,anh lo
cho sự an nguy của cô.Trước đây,từng có người bị như anh và Hà Băng
bây giờ.Nghe đồn là bị cả dòng họ xử phạt khá nặng,mà người đó
tuyệt đối phải giữ bí mật về hình thức phạt nữa.Phi Quân nghe nội
mình nói mà toát cả mồ hôi.
"Nhớ đấy.Anh sẽ chịu hình phạt khác"bác Tám anh nói.
Phi Quân không còn cách nào khác,anh khẽ thở dài.Chỉ mong hai người
sẽ vượt qua an toàn.
Công Ty HÀO TIẾN
Sau hôm Chấn Phong đưa cô về nhà,anh trở nên rất kì lạ.Hễ cứ gặp
Đan Yến là tim dập rất nhanh,trước đây chưa từng có hiện tượng
này.
"Này,hôm nay anh có vẻ không khỏe à?"Đan Yến vỗ vai anh nói,cô
không tránh né anh như trước nữa,cô không kìm chế được bản thân bất
tri bất giác muốn quan tâm và hiểu anh nhiều hơn.Bất chấp cả kế
hoạch của mẹ mình.
"À không,tôi vẫn..ổn"Chấn Phong đặt tay lên ngực,chết tiệt,nó lại
đập nhanh nữa rồi.
"Trông anh không ổn tí nào.Có cần tôi giúp anh nói với đạp diễn
không?"Đan Yến quan tâm hỏi,mặt Chấn Phong tái dần đi.
Công Ty HÀO TIẾN
Chấn Phong xoay người cố gắng bước đi thật nhanh.Anh không thích
cảm giác tim đập nhanh như thế.
Đan Yến không hiểu gì cô kéo tay anh lại:"Tôi giúp anh",trông vẻ
mặt của Chấn Phong không ổn tí nào.
"Không cần đâu"Chấn Phong hất tay cô ra,làm Đan Yến loạng choạng
suýt ngã.Ánh mắt ai đó thoáng buồn
Quay lại hai ngày trước
Hy Đông nhanh chóng hẹn gặp được Quế Như để nói chuyện.
Quế Như trang điểm khá đẹp để đến gặp Hy Đông.Cô đến muộn
10'.
"Anh đợi em lâu chứ?Cuối cùng thì anh cũng đã chủ động hẹn em ra
đây"cô cười cười kéo ghế ngồi xuống.Vén lại gọn gàng mái tóc,cô
nói.Đúng như cô dự đoán,Hy Đông ruốt cuộc đã suy nghĩ thông suốt
rồi mới hẹn cô đến đây thế này.
"Không cần dài dòng thế đâu.Tôi cần biết,hôm đó cô đã nói gì với
Nhã Vân hả?"Hy Đông lạnh lùng nói,anh nóng lòng muốn tìm ra cô,càng
nhanh càng tốt.
"Gì chứ?em có nói gì với cô ta đâu.Hôm nào?"Quế Như hơi hoảng hốt
nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói.Nhã Vân cô ta ruốt cuộc nói gì với
Hy Đông cơ chứ.
"NÓI MAU"Hy Đông dường như đã hết khả năng để chịu đựng,anh tức
giận đập bàn nói.
"Từ từ..chứ.Hôm đó...em nói...chúng....ta...là vợ chồng..và..."Quế
Như lần đầu tiên trông thấy anh mất bình tĩnh như vậy,cô run run
nói.
"Và gì nữa hả?"Hy Đông trừng mắt nhìn Quế Như.Anh nhớ cô đến sắp
phát điên lên được.
"Và...anh...anh đã ngoại tình với..."Quế Như sợ đến xanh cả
mặt.Nhìn Hy Đông lúc này thật vô cùng đáng sợ.
"Chết tiệt!"Hy Đông thầm mắng mình ngu ngốc lúc đó đã không kịp
nhận ra lí do khiến cô tức giận như vậy.Anh chạy nhanh ra khỏi quán
để lại Quế Như vẫn chưa hoàn hồn.
Hy Đông đến văn phòng thám tử nhờ cho tìm giúp Nhã Vân.
Hôm nay đã có kết quả,Nhã Vân đang ở quê mẹ mình...
Hy Đông xin nghỉ phép,anh về nhà chuẩn bị đồ đạc đi tìm cô.Anh cần
cho cô một lời giải thích,mặc kệ cô có tin và quay trở về bên anh
hay không đi chăng nữa.
"Này cậu chuẩn bị đi tìm tình yêu bé nhỏ à,haha"Chấn Phong trêu
anh,vì dạo này khá rãnh rỗi nên anh theo Hy Đông về tận nhà
chơi.
"Hừ,không nói chuyện với cậu nữa.Lo quan tâm đến Đan Yến chút đi"Hy
Đông không thèm ngẩng đầu lên nhìn bạn mình nói nhảm.Đan Yến thật
ra hôm nay theo lịch là có hẹn với Giám Đốc Nhân,một người nổi
tiếng háo sắc.
"Không chọc cậu nữa.Đan Yến cô ấy như thế nào mà phải quan tâm"Chấn
Phong nhíu mày hỏi.Hy Đông và cô ấy thân thiết đến mức đó cơ à,việc
gì Hy Đông cũng biết.Anh cảm thấy vô cùng khó chịu,cho dù người đó
là bạn thân lâu năm đi nữa...
"Thôi mình đi đây.Cậu tự tìm hiểu đi,mình và cô ấy không có gì
đâu"Hy Đông rời khỏi nhà .
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hy Đông sau một chuyến đi dài đã có mặt tại Phan Rí hơn bảy giờ
tối.Mọi người xung quanh đều nhìn Hy Đông với ánh mắt tò
mò,vì...không ai lại mặc áo vét ở đây cả với lại vẻ ngoài của anh
vô cùng nổi bật giữa chốn đông người.Anh không quan tâm tới ánh mắt
mọi người nhìn mình,lẩm bẩm nói:
"Nhã Vân,em chạy không thật đâu!"Hy Đông gian xảo cười nhìn tờ giấy
ghi địa chỉ cô làm việc do anh nhờ người điều tra.
Hy Đông gọi taxi đi đến địa chỉ nơi cô làm việc(Chắc các bạn đang
rất thắc mắc vì sao Hy Đông nhà chúng ta không đi thẳng đến nhà của
Nhã Vân đúng không.Vì anh ấy đang lo lắng Nhã Vân sẽ làm việc mệt
nhọc hay bị người ta bắt nạt đó mà,hehe:MatCuoi (9):)
Hy Đông đứng ngoài nhăn nhó nhìn bao quát tiệm may mặc Hải Hà:"Sao
mà nhỏ thế nhỉ?Nhã Vân ngốc như thế có bị người khác bắt làm việc
nặng nhọc không nhỉ?"
"Mời quí khách vào ạ!"một cô gái trong tiệm bước ra nhìn anh cười
nói,chắc là người phụ may trong tiệm.
"Hả?à,ờ....Mai tôi chắc chắn sẽ ghé đến"Hy Đông khuyến mãi cho cô
gái nụ cười mê hoặc hứa hẹn.Giờ không thể vào được vì...bụng anh đã
kêu lên đòi ăn rồi:MatCuoi (5):.Lo đi tìm Nhã Vân cả ngày nay
mà.
"Dạ,quý khách nhớ quay lại đấy nhé!"cô gái cươi tười nói.Hi vọng
anh ta sẽ không nói dối.
Anh nhanh chóng ghé vào ăn tại một quán phở gần đó:"Haizz,đói quá
rồi,vào đây ăn tạm vậy"Sao khi giải quyết cho no cái bao tử xong,Hy
Đông rời khỏi quán để đến ở trọ gần nơi Nhã Vân làm việc:
"Vì Nhã Vân,vì Nhã Vân,tất cả là vì Nhã Vân"Hy Đông cười vui
vẻ...đi ngủ để mai đến gặp cô trông bộ dạng tốt nhất.:MatCuoi
(67):
Tại Tiệm May Hải Hà
"Bà chủ ơi!Bà chủ ơi bà chủ.Mai sẽ có khách quí đến đây đấy ạ!"cô
phu việc may chạy nhanh vào trong nói lớn thông báo.
"Có chuyện gì?Mấy cô không lo làm việc mà cứ lo nói nhảm nhí là sao
đây?"bà chủ khó chịu nói.Trong tiệm này ngoại trừ cô bé mới vào do
thằng cháu trai của bà giới thiệu ra,những người còn lại đều chẳng
làm được việc gì ra hồn cả.Nhờ con bé đó xinh đẹp và khéo ăn nói
nên khách đến tiệm bà đông hơn hẳn.Bà rất thích Nhã Vân.
"Hừ,bà chủ chỉ thương mỗi con nhỏ Vân đó thôi.Chẳng quan tâm gì đến
bọn em cả."một cô nói.
"Bà chủ à!Mai sẽ có khách quí đến thiệt mà.Ông ta nhìn vô cùng giàu
có nha,lại còn đẹp trai nữa.hihi"cô phụ may cười thẹn thùng nghĩ
đến bộ dạng của vị khách lúc nãy.
"Thế à?trông như thế nào?"một cô xen vào hỏi.
"Có cao không?Khuôn mặt có giống Kim Bum thần tượng củ mình
không?"cô khác hồ hởi nói.
"Tất nhiên rồi!cao khoảng trên mét tám đó,anh ta có cái mũi rất cao
nha,ánh mắt thì...không thể một lời mà miêu tả hết được đâu,hihi"cô
phụ may kể.
......v.v
Nhã Vân nhìn bọn họ nói chuyện,cô chỉ im lặng mỉm cười.Nghe họ kể
về vị khách đó,cô bỗng dưng nghĩ đến Hy Đôngrồi cô tự cười cho cái
suy nghĩ ngốc ngếch của mình.(t/g:có thể đấy)
Sáng Sớm Hôm sau
Hy Đông hôm nay dậy sớm hơn ngày thường,anh mặc một bộ đồ được xem
như đơn giản nhất của mình trong cả vali đem theo.Nhanh chóng chuẩn
bị sẵn sàng mọi thứ.Anh ghé đến tiệm may Hải Hà.
Tiệm May Hải Hà
"Chào mừng đến với tiệm Hải Hà ạ!"cô phụ may trong tiệm mở cửa ra
mời khách:"A!thì ra anh đã trở lại rồi"cô phụ may cười tươi chỉ tay
vào vị khách hôm qua.Vậy là cô có thể chứng minh được mình không
nói dối rồi.
"Ừ.Ở đây toàn may trang phục dành cho nam không à?"Hy Đông đảo mắt
khắp tiệm tìm kiếm bóng dáng ai đó,nhưng hình như không thấy thì
phải.Ánh mắt Hy Đông thoáng thất vọng.
"Dạ vâng.Anh cần may loại trang phục gì vậy ạ?"cô phụ may vừa nói
vừa chạy vào thông báo cho bà chủ.
Không đầy mười phút sau,một người phụ nữ đứng tuổi đi ra khuôn mặt
tươi cười vui vẻ:
"Vâng,xin lỗi đã để quí khách đợi lâu ạ?"
Tất cả mọi người trong tiệm đều có mặt tại đó,bao gồm cả...Nhã
Vân.Cô cúi đầu thấp xuống tránh ánh mắt của Hy Đông.Nhưng vẫn bị
anh nhìn thấy ngay từ đầu rồi.
"Không phải cần lấy số đo của tôi à?"Hy Đông lạnh giọng nói.
"Thế mời anh sang bên đây để tôi đo ạ!"một cô gái nói.
"Không cần đâu.Tôi muốn cô ấy đo cho tôi"Hy Đông lấy tay chỉ vào
Nhã Vân cười nói.
"Thế thì...Nhã Vân đi đó cho khách mau lên"bà chủ quay sang ra lệnh
cho cô.
"Cuối cùng cũng bắt được em rồi"Hy Đông đi ngang nói thầm vào tai
cô.Khiến Nhã Vân rùng mình.
Tiệm May Hải Hà
Nhã Vân sau khi được Hy Đông chỉ định sẽ đo cho anh thì đâm ra lo
lắng,cô tự hỏi,cô đang loay hoay chuẩn bị thước đo và giấy để ghi
lại.
"Em không định để tôi đợi đến tối đó chứ?"Hy Đông thình lình đứng
sau lưng cô nói thầm.Chắc là cô ấy ngạc nhiên lắm đây.
"À không"tay Nhã Vân run run cầm cuộn thước dây lại gần Hy Đông để
đo.Sau gần hai tuần gặp lại anh ấy vẫn cao lớn như thế,vẫn thu hút
ánh nhìn của người khác như thế,và vẫn...luôn khiến cô bối rối.Dù
rằng đang rất giận anh nhưng không thể phụ nhận được cô luôn nhớ
tới anh...
"Em đang suy nghĩ gì đó?"Hy Đông lấy tay chỉ chỉ vào trán cô.Trông
Nhã Vân gầy đi hẳn,anh cảm thấy vô cùng xót xa.
"Không có.Nhưng mà...anh có thể cúi đầu thấp xuống một tí được
không...tôi cần đo ở cổ"Nhã Vân nhận thấy mình thấp hơn Hy Đông khá
nhiều,cô không thể đo ở phần cổ của anh,cô hơi đỏ mặt nói.
Hy Đông dường như đang cố tình trêu tức cô,anh hơi khom người,mặt
cách cô rất gần.Thở nhẹ nhàng vào mặt cô.
Nhã Vân tim đập nhanh loạn xạ,nhất định là anh đang cố tình,Nhã Vân
quên mất điều quan trọng là chỉ cần cho anh ngồi xuống ghế để đo ở
phần cổ là được rồi.:MatCuoi (9):
Cô cảm nhận được hơi thở của anh và cả tiếng tim đập nữa.Tay Nhã
Vân đứng yên không nhúc nhích.
Sau một hồi luống cuống chân tay,ruốt cuộc Nhã Vân cũng đo cho anh
xong.Hy Đông thích thú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô:MatCuoi
(5):,khóe môi anh khẽ nhếch lên.
HY Đông vốn không hề thiếu quần áo,nhưng vẫn bảo tiệm Hải Hà may
cho anh năm cái.Cốt chỉ muốn tìm cơ hội để giải thích với cô.Trước
khi ra về,anh có gởi lại cho cô hai tờ giấy,là đơn li hôn với Quế
Như và giấy xét nghiệm ADN chứng tỏ Minh Duy không phải là con
anh.
Nhà Dì Bảy của Phi Quân nằm ở một thị trấn nhỏ.Phi Quân đang chịu
hình phạt khắc nghiệt
Sau khi đưa Hà Băng đến để chịu phạt thì đã hai ngày nay anh không
gặp cô rồi.Chẳng biết Hà Băng ra sao chứ riêng anh đã chịu hết nổi
hình phạt này rồi.Đối với một người quen sống sung sướng như anh
thì quả là khó có thể chịu đựng được.
Buổi sáng dậy sớm tưới rau,bắt sâu nếu có,trồng củ cải ở cái nắng
chói chang tại nhà Dì Bảy anh.Buổi trưa nghỉ ngơi hai tiếng,rồi lại
tiếp tục vắt sữa bò,khiêng hàng thu nhập được hôm nay đi bán.Ăn tối
xong thì lại bắt học võ,đọc sách học cách làm giàu,chăm sóc vợ
con...v.v và v.v.Phi Quân trông mặt mũi vô cùng bơ phờ,da thì bị
cháy nắng khửng khiếp,với lại...anh rất nhớ và lo cho Hà Băng.Nhưng
chẳng thể co cách nào gặp cô được.
Theo như lời nội anh nói thì phải tách không cho anh và Hà Băng gặp
nhau trong thời gian xử phạt,để tránh tình trạng rủ nhau bỏ trốn
hoặc rủ nhau khóc lóc thảm thương xin tha.:MatCuoi (12):
Tại một nơi khác
Hà Băng cũng chẳng thua kém gì,có khi còn khổ hơn Phi Quân ấy
chứ.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Tại một nơi nào đó
Buổi sáng Hà Băng phải dạy sớm để tưới hoa và tỉa cỏ cả khu vườn,kế
đó lại phải giặt giũ quần áo của mọi người trong nhà và chăm sóc
cho Bà Ngoại của Phi Quân-bà ấy không đi được.Buổi trưa và chiều,cô
được cho nghỉ ba tiếng,sau đó phải học cách chăm sóc chồng con,cách
trở thành người mẹ người vợ tốt và cách dạy con.Buổi tối cô cũng
được học võ và phép tắc lễ nghĩa trong dòng tộc.
Hà Băng thở dài,cả ngày nay cô đã bị bắt làm việc đến không kịp
thở,vô cùng mệt mỏi:"Giờ nay Phi Quân đang làm gì nhỉ?>cô để tay
lên trán suy nghĩ.Ruốt cuộc đến bao lau nữa mới kết thúc hình phạt
này đây.
Một buổi sáng như thường lệ,như là của hai tháng sau đó.Vào mùa này
cái nắng tạm thời đã trốn đi mất nhưng...mưa lại kéo đến.Phi Quân
lúc đầu là vô cùng vui mừng vì không phải làm việc dưới ánh sáng
của mặt trời nữa,nhưng sau đó anh lại nhận được một công việc thay
thế khác là...giữ trẻ.
"Chú ơi,con muốn đi vệ sinh ạ?"một thằng bé khều khều tay Phi Quân
nói.
"Trời ạ,được rồi"nếu là ba tháng trước,anh sẽ quát ngay vào mặt
thằng nhóc là hãy tự đi đi thì bây giờ lại phải cõng nó đi,rõ
khổ:MatCuoi (1):.
"Chú ơi,con cũng thế nữa"một con bé tóc thắt hai bím khác
nói.
Phi Quân nhăn nhó dắt tay cô bé đó đi.:MatCuoi (8):anh khóc không
ra nước mắt.
Hà Băng thì khác,cô được nghỉ ngơi một ngày trước khi gặp Phi
Quân.Cô làm việc vô cùng chăm chỉ và cẩn thận.Dường như nội anh đã
bị cô làm cho lung lay,cho cô vào cuối tháng tức là hôm nay được
đến gặp 10'.
Từ xa,cô đã trông thấy bóng dáng của Phi Quân đang cõng một thằng
nhóc trên lưng.Hà Băng không kiềm nổi nước mắt,cô từ từ bước đến
gần anh hơn.
Phi Quân cảm giác có người đang nhìn mình,anh quay đầu lại,...là
cô,người mà anh đã nhớ cả tháng nay.Anh buông hai đứa trẻ ra,chậm
chậm bước đến chỗ cô.
"Anh đừng nói gì hết,em chỉ có mười phút thôi,anh cứ đứng như thế
đi"Hà Băng lại gần ôm chặt lấy anh.Cô khóc ướt cả một mảng lớn trên
vai áo anh.
Họ có rất nhiều điều muốn nói nhưng với thời gian ít ỏi như thế thì
không thể truyền đạt hết những lời cần nói được.Cái ôm đó tuy không
thể làm vơi đi nổi nhớ hai bấy lâu nay nhưng phần nào giúp họ cảm
thấy ấm áp và tiếp thêm cho họ sức mạnh để vượt qua khó khăn trước
mắt.
Phan Rí
"Này anh đừng lảng vảng theo tôi nữa"Nhã Vân nhăn nhó nói với người
đang đi theo đuôi cô ngoài sau.Nhã Vân cô tuy là đã biết được sự
thật nhưng vẫn chưa thể bỏ qua cho Hy Đông dễ dàng như thế được.Vì
vậy mà anh cứ đi theo cô để xin lỗi hoài.Vô cùng phiền phức.
"Anh theo để bảo vệ em mà"Hy Đông cười cười,anh đâu có muốn theo cô
ra tận chợ như thế này đâu cơ chứ.Nhưng mà nếu không theo thì biết
khi nào cô mới bỏ qua cho anh đây.Vả lại còn có...
"Không cần anh đi theo đâu.Tôi sẽ bảo vệ cô ấy"Thành Dương đi đến
kéo Nhã Vân sang một bên,trừng mắt nhìn Hy Đông.Tên chết tiệt này
là mối nguy hiểm khiến anh không thể chiếm được trái tim của Nhã
Vân.Anh thích cô đã từ lâu rồi,nhưng vì quá nhát gan nên vẫn chưa
thổ lộ.Thế mà bây giờ tên chết tiệt đó lại bỗng dưng xuất
hiện.
"Anh là cái gì của cô ấy hả?"Hy Đông cũng không kém,anh giận giữ
nói.Bạn thân cũ gì chứ,rõ ràng là đang có ý đồ không tốt với Nhã
Vân mà,hừ.
"Còn anh cũng có là gì của cô ấy đâu chứ?"Thành Dương cười khẩy hỏi
Hy Đông.
"Anh..."Hy Đông cứng họng không nói được lời nào để phản bác
lại.Nến là hai tháng trước anh chắc chắn sẽ đánh hắn ta không còn
thấy đường về nhà,thế nhưng bây giờ,anh với Nhã Vân...
"Sao?không trả lời được chứ gì,hừ"Thành Dương đắc chí nắm tay Nhã
Vân kéo đi.Để lại Hy Đông vô cùng tức giận nhưng cũng không thể
đuổi theo kéo tay cô lại,lần đâu tiên Hy Đông cảm thấy mình bất lực
như vậy.
Nhã Vân rất muốn chạy lại bên cạnh Hy Đông nhưng chỉ cần ý nghĩ đó
vừa xuất hiện thì nhũng lời nói và hình ảnh của Quế Như lại như
vang vọng bên tai cô.Nhã Vân đành đi theo Thành Dương.
"Anh sẽ khiến em trở thành bạn gái của anh"Thành Dương nhìn cô cười
nói.Lần này anh nhất định sẽ không nhát gan mà để mất cô nữa
đâu.
Nhã Vân chỉ im lặng không trả lời.
Công Ty HÀO TIẾN
Đan Yến cô bỗng dưng một buổi sáng thức dậy nhận ra mình đã thích
Chấn Phong.Cô không hề thích cảm giác đó chút nào.Cô còn phải trả
thù cho cha mình nữa.Thật ra,kẻ thù của cô là....Chủ Tịch Hy
Nam-cha của Hy Đông.Đó là lí do cô theo đuổi anh.Nói như thế không
phải cô không thích anh,nhưng cảm giác đó đã không còn kể từ khi
Chấn Phong có mặt trong cuộc đời cô mất rồi.Ba kế của cô...bị
nghiện ma túy,chỉ mình cô biết bí mật đó của ông ta.
"Mai mê suy nghĩ gì vậy?"Chấn Phong vỗ nhẹ vai cô.Anh đang tìm một
thời cơ thích hợp để ngỏ lời muốn cô làm bạn gái của mình.
"À không,có chuyện gì thế?"Đan Yến giật mình nhìn anh.Cô đang lo sợ
Chấn Phong sẽ biết được tình cảm của mình,thế thì nguy mất.
"Tối nay tôi có hai vé xem phim,tôi có vinh dự mời cô đi
không?"Chấn Phong cười nói,hi vọng là cô ấy không từ chối.
"Tôi..."Đan Yến đang lưỡng lự,cô tất nhiên là rất muốn đi với anh
rồi,nhưng mà...
"Nhớ nhé!tối nay hẹn gặp cô ở đó đấy!không gặp không về"nhìn cô
lưỡng lự chưa quyết định được,Chấn Phong vôi đưa cô một vé xem phim
và bỏ hai tay vào túi bước đi.Anh sẽ nói với cô tình cảm của mình
vào tối nay,không thể để Đan Yến từ chối được.
"Nhưng mà...tôi..."Đan Yến không biết nên nói như thế nào,môi cô
bất giác cong lên.
Rạp chiếu phim
Ngay lúc này đây,người ra kẻ vào vô cùng đông đúc và náo nhiệt.Mọi
người không mấy ai chú ý đến một người khá ư là kì quặc:tóc tai mặt
mũi đều được che kín,mặc một bộ váy trắng nổi bật lên đôi chân xinh
đẹp của cô gái đó,bộ dạng thập thò.Vâng,người đó không ai khác
chính là diễn viên Đan Yến,cô không muốn bị gặp rắc rối.
"Sắp đến giờ chiếu phim rồi sao chưa thấy Chấn Phong đâu nhỉ?"cô đã
chờ hơn 15' rồi,Chấn Phong thật sự quên hôm nay có hẹn với cô
sao.Đan Yến đảo mắt nhìn khắp nơi mong sẽ nhìn thấy được bóng dáng
của Chấn Phong.
"Xin...xin...lỗi.Tôi đễn trễ,để cô đợi lâu rồi"Chấn Phong từ xa thở
hổn hển chạy đến chỗ cô.Trông anh có vẻ khá mặt.Anh phải cố gắng
chạy thật nhanh để tránh đám fan hâm mộ đuổi theo tới đây.Mặc dù đã
đội nón che mặt lại.
"Không sao đâu,chúng ta vào thôi,đến giờ rồi"Đan Yến nhìn anh mỉm
cười,thật may là anh ấy đã đến,mặc dù hơi trễ nhưng cô đã rất
vui.
Chấn Phong nhẹ nắm lấy tay cô.Buổi xem phim hôm đó diễn ra khá
suông sẻ cho đến khi...
"Úi,tôi xin lỗi"một người đi ngược chiều tông vào Đan Yến khiến cô
loạng choạng tuy là không ngã nhưng nón che mặt lại rơi xuống.Đan
Yến và Chấn Phong đều hoảng hốt
"Là ĐAN YẾN"người đụng ngã cô hét lên.Hiếm khi mới gặp được diễn
viên nổi tiếng nên cô ta vô cùng phấn khích.
"A!A!A!A!A!ĐAN YẾN,đúng là diễn viên Đan Yến rồi"mọi người bắt đầu
xôn xao.Họ chen lấn lẫn nhau cố nhìn cho bằng được Đan Yến.
Trong khi Đan Yến vẫn chưa biết nên xử lí mọi việc như thế nào thì
đã nghe tiếng Chấn Phong nói bên tai.
"Chạy mau"nhân lúc mọi người trong rạp chiếu phim đang hỗn loạn
chen lấn,anh nắm tay cô cùng nhau chạy đi.Tuy họ bị fan hâm mộ bắt
gặp khi đi cùng nhau nhưng họ đã rất vui khi cùng chạy trốn.
Lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ như vậy.Được đi chơi cùng Chấn
Phong cả ngày cơ mà.Thế nhưng mọi việc không hề đơn giản chút
nào...
"Đan Yến,con đang làm gì ở đây vậy?"một người phụ nữ ăn mặc sang
trọng đứng trước mặt cô và Chấn Phong lạnh lùng nói.Bà ta không ai
khác là...mẹ Đan Yến.
"Con...bịch"Đan Yến hoảng sợ đến đánh rơi cây kem đang cầm trên
tay.Cuối cùng thì điều cô lo lắng bấy lâu nay đã xảy ra.
"Cháu chào bác"Chấn Phong nhìn biểu hiện của cô thì đoán ra được là
mẹ cô,anh kính cẩn cúi đầu.
Chát!Mẹ Đan Yến không nói lời nào thẳng tay tát vào mặt Chấn
Phong:"Làm ơn hãy tránh xa con gái của tôi ra"bà liếc nhìn anh bằng
ánh mắt sắc lẻm.Không chút thiện cảm,bà không thể để còn mình lún
sâu vào mối tình này nữa.
"Mẹ à!Chấn Phong,anh không sao chứ?"Đan Yến ánh mắt hiện rõ vẻ lo
lắng hỏi han anh.
"Đi về ngay"Mẹ Đan Yến kéo tay con mình về không thương tiếc.
Đan Yến hướng cái nhìn đầy vẻ hối tiếc về phía anh,cô chỉ mong thời
gian quay ngược lại để cô...không gặp và thích anh.
Chấn Phong đứng ngây ra đó,không đuổi theo.
Phan Rí
"Mai chúng ta cùng về thăm trường cũ nhé!"Thành Dương nhìn Nhã Vân
cười nói.Anh muốn có thời gian gần cô hơn và khiến cô quên Hy Đông
đi.
"Ờ"Nhã Vân thờ ơ trả lời,cô không mấy quan tâm đến vấn đề Thành
Dương đang nói.Cái cô đang lo là...Hy Đông dạo này không hề đến tìm
và làm phiền cô.Dù ngoài mặt cô luôn tỏ vẻ không vui khi anh đi
theo,nhưng lại vô cùng không muốn...anh ngừng đi theo,rất mâu
thuẫn:MatCuoi (9):.
"Cậu đang suy nghĩ gì đó?"Thành Dương lấy tay chỉ chỉ vào trán
cô,cùng là một động tác nhưng chỉ với Hy Đông cô mới cảm thấy rung
động mà thôi.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Trường Trung Học Cơ Sở Nguyễn Trãi
Nhã Vân cô hôm nay đã nhận lời đến thăm lại trường cũ cùng Thành
Dương.Ngôi trường nhìn vô cùng khác so với trước đây,mới và đẹp
hơn.
"Aida!không khí trường học thật tuyệt vời đúng không?"Thành Dương
dang hai tay ra hít thật sâu.Anh rất vui vì mấy ngày nay không có
Hy Đông-tên đáng ghét đó đến làm phiền,cơ hội gần Nhã Vân lại tăng
lên.
"Ừ,thật tuyệt"Nhã Vân hùa theo,nơi này làm cô nhớ lại những kỉ niệm
trước đây.Cô và Thành Dương đã từng có rất nhiều hồi ức tốt
đẹp,thật ra lúc đó...cô cũng thích Thành Dương,chỉ là do anh nhát
gan quá thôi.Nhã Vân mỉm cười nhớ lại.
"Đi nào!chúng ta cùng đến phòng học cũ nào"Thành Dương nắm lấy tay
Nhã Vân.
"Mình tự đi được rồi"Nhã Vân nhẹ rút tay lại,cô không thích anh nắm
tay mình.Cô biết Thành Dương vẫn còn có tình cảm với mình nhưng
hiện tại cô đã không thể đến với anh nữa rồi.Cô không muốn Thành
Dương có thêm hi vọng.
Thành Dương hơi hụt hẩng,Nhã Vân vẫn không thể cho anh thêm cơ hội
nữa sao.
Cả hai cùng im lặng bước vào phòng học cũ,nơi họ đã gắn bó bốn năm
cấp hai,nơi đã chứa biết bao kỉ niệm,tất cả như ùa lại vào tâm trí
của những người học trò cũ về thăm lại trường xưa.
Thành Dương thầm nghĩ giá như lúc đó mình can đảm hơn thì đã không
phỉa mất cô rồi,anh hối hân nghĩ.
Nhã Vân thì chỉ im lặng nhắm mắt hồi tưởng lại quãng thời gian
đó.
Công Ty HÀO TIẾN
Hy Đông đáng lẽ sẽ phải còn bám theo cô đến tận trường cũ nhưng vì
công ty có việc bận nên anh đành phải quay về giải quyết.Một người
mẫu ở công ty đã chuyển sang công ty khác làm việc,khiến nhiều
người phàn nàn vì người mẫu thay thế không thích hợp.
Đang đau đầu suy nghĩ thì Đan Yến bỗng dưng nhận lời giúp anh,cô
sẵn sàng hủy nỏ bộ phim đang đóng của một đạo diễn nổi tiếng.Vì
vậy,mọi việc được giải quyết khá là ổn thỏa.
Hy Đông đang gấp rút chuẩn bị để đến chỗ cô.
Đan Yến sau khi bị mẹ lôi về,cô bị nghiêm cấm liên lạc với Chấn
Phong và phải tiến hành triển khai kế hoạch.Bởi vì tuần sau,chủ
tịch Hy Nam-cha của Hy Đông sẽ trở về từ Pháp,đây là thời cơ tốt
nhất để trả thù.Cô thật sự muốn dừng tất cả lại,nhưng nhìn đôi mắt
đỏ hoe của mẹ và di ảnh của cha,ý nghĩ đó của cô bỗng chốc tan biến
mất.
"Xin lỗi,Chấn Phong,em không thể"đó là những dòng tin nhắn ngắn gọn
của đã gởi cho Chấn Phong.
Anh không trả lời,cô tin chắc rằng anh đã bỏ cuộc.Mặc dù thất vọng
vì việc đó nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.
Mình đang chuẩn bị cho ra một truyện mới nữa,có gì mọi người đến
ủng hộ nhé:MatCuoi (38):(Tôi là công chúa)
Sắp chia tay Bản Chất Thật Của Hotgirl rồi,buồn thật:MatCuoi
(8):
Phan Rí
Nhã Vân sau ba ngày đến thăm trường cũ cùng Thành Dương thì đã yên
yên ổn ổn trở về quê ba mẹ cô.Thành Dương có vẻ không vui sau
chuyến đi này,cô cũng vậy.Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng dưng nghe
tiếng một người gọi cô,hình như là bác hàng xóm gần sát nhà thì
phải.
"Này cháu,mau về nhà nhanh đi"bác ấy vừa nói vừa chỉ tay về hướng
nhà cô.
"Sao vậy ạ?"Nhã Vân ngạc nhiên hỏi,chẳng lẽ nhà cô có trộm à,không
phải chứ?:MatCuoi (20):Cô chỉ đi có ba ngày thôi mà,cửa nẻo cũng
đều đã đóng hết trước khi đi.
"Có chàng trai mấy ngày nay đều ngồi chờ ở trước nhà cháu cho đến
sáng đấy.Bác hỏi thì cậu ta bảo là chờ bạn gái.Có phải là đang chờ
cháu không?"bác ấy cười trêu cô.Trông rất chi là gian.Hiếm khi thấy
người si tình thế mà.
Nhã Vân nghe thế thì đỏ mặt bối rối,nhưng cô cũng rất vui vì Hy
Đông đã không bỏ cuộc"Dạ không phải đâu ạ"cô cố chối.
Thành Dương nãy giờ không nói gì,anh đang chăm chú theo dõi từng
thay đổi trên nét mặt Nhã Vân khi nhắc đến Hy Đông.Anh đã hết cơ
hội để cứu vãn mọi chuyện rồi sao.Hôm qua anh đã ngỏ lời với
cô,nhưng bị từ chối.
"Chắc không đi đến tiệm may với cậu được rồi.Xin phép với dì cậu
giúp mình nhé"Nhã Vân vẫy vẫy tay với Thành Dương và chạy nhanh về
nhà,cô thật sự rất mong gặp được Hy Đông.
"Ừ,cậu đi vui nhé,cẩn thận một chút"Thành Dương vẻ mặt gượng cười
vẫy tay lại với cô.
Nhà Nhã Vân
"Đói quá!Nhã Vân ruốt cuộc đang ở đâu cơ chứ?"Hy Đông từ khi giải
quyết xong mọi việc ở công ty thì nhanh chóng chạy về đây ngay.Thế
mà mấy ngày nay luôn đến nhà Nhã Vân để chờ cô.Suốt cả đêm nay anh
đã ngủ quên,nên không ăn gì cả.
"Hy Đông"Nhã Vân thoáng chốc đã chạy đến trước mặt anh,cô thở gấp
gáp gọi tên anh.
Hy Đông dường như quên mất cơn đói đang hoàn hành.Anh mở to mắt
nhìn cô:
"Nhã Vân!Cuối cùng anh cũng đợi được em rồi"anh ôm chặt lấy
cô.
Chẳng biết sau đó họ nói gì với nhau nhưng nhìn dáng vẻ tiều tụy
của Hy Đông vì chờ mình mà Nhã Vân đã đồng ý tha thứ cho anh.
Thành Dương nhìn thấy cảnh họ vui vẻ cười nói với nhau mà cảm thấy
vô cùng đau đớn,anh đã đến trễ một bước rồi.Rõ ràng là gặp cô
trước,yêu thích cô trước nhưng lại để người khác chiếm giữ được
trái tim của cô.
Tại Một Nơi Khác
"Hình phạt dành cho hai đứa đã kết thúc"Nôi anh điềm tĩnh nói.Bà
thật sự đã bị sự chân thành của hai đứa cháu đánh gục rồi,chúng
thích nhau thật lòng.
"Dạ?Nội nói thật chứ ạ?"Phi Quân mừng ra mặt,cuối cùng chuỗi ngày
lao đông không công cảu anh đã dặt dấu chấm hết rồi.Tuy cũng hơi
thất vọng một tí,dù sao anh cũng dần quen với công việc rồi.Nhưng
không sao,chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh sẽ khong phải rời xa Hà Băng
nữa thì tâm trạng anh trở nên hứng phấn hẳn.
"Tụi con xin cảm ơn nội"Hà Băng xúc động nói.Cô đã chờ câu nói này
từ lâu rồi.Suốt quãng thời gian chịu phạt này cô đã làm quen và kết
bạn với khá nhiều người trong dòng họ của Phi Quân.Cô biết được khá
nhiều chuyện thú vị về anh.Hà Băng cũng cảm thấy buồn.
"Ta trông hai đứa hình như không vui lắm thì phải"Bác Tám Phi Quân
nói,cũng phải thôi,bọn trẻ đang dần thích nghĩ với hình phạt
mà.
"Dạ cũng hơi hơi thôi ạ"Phi Quân thành thật nói.
"Vậy ta cho kéo dài thêm ba tháng nữa nhé!"Ông ngoại anh bỗng phán
một câu.Làm Hà Băng và Phi Quân tái xanh mặt,thật là đáng yêu
mà.
"DẠ KHÔNG CẦN ĐÂU Ạ?"hai người đồng thanh nóiPhi Quân thầm
nghĩ.
Câu nói của hai người khiến cả nhà được một trận cười no bụng,bon
trẻ thiệt là thật thà mà.
Hà Băng và Phi Quân ngượng đến mặt đỏ bừng.Cuối cùng với sự cho
phép của mọi người,đám cưới của họ dự tính sẽ được cử hành vào
tháng tới
Công Ty DUY THẮNG
Sau hơn thời gian dài nghỉ phép...quá thời hạn,Hà Băng và Phi Quân
cuối cùng cũng đến công ty đi làm lại.Hai người có vẻ hơi bối
rối,vì dường như cả công ty đều nhìn chằm chằm vào họ,cứ như người
ngoài hành tinh vậy.Quên nói,sau chuyện này,Trưởng Phòng cũng đồng
ý cho cả Phi Quân đến làm tại công ty.Khiến hai người bọn họ rất
vui.
"Chúc mừng nhé!"một người bạn đồng nghiệp đến tay bắt mặt mừng với
Phi Quân.Làm anh ngơ ngác chẳng hiểu gì.
"Sao lại chúc mừng?"Hà Băng thắc mắc hỏi.Chẳng lẽ chuyện cô cùng
Phi Quân bỏ trốn mọi người cả công ty đều biết rồi à?
"Đúng như những gì em nghĩ đấy?"Giọng một người đứng sau lưng bọn
họ nói.Anh chàng này là anh họ con Bác Tám nhà Phi Quân,lúc trước
trong thời gian chịu phạt có gặp và quen biết Hà Băng.
"Ơ,anh Nhật làm gì ở đây thế?"Phi Quân tròn mắt hỏi.Dường như anh
họ đến đây không phải tìm anh thì phải,toàn nhìn Hà Băng mà nói
chuyện,Phi Quân nhíu mày.
"Anh là người mới đấy.Cấp trên của của em đó"anh Nhật nháy mắt với
Hà Băng.Phải,anh là đến đây với ý đồ muốn quấy rối đôi bạn trẻ đáng
yêu này một chút trước khi cưới đó mà:MatCuoi (5):
"Dạ vâng,Cấp Trên cũ của em đâu.Sao anh lại vào đây mà không phải
công ty khác?"Hà Băng hỏi,Trong thời gian cô chịu phạt,anh Nhật đã
không ít lần giúp đỡ và an ủi cô.Cô dần cảm mến và làm bạn anh từ
đó.
"Vì ở đây có em"một câu nói ngắn gọn không biết có phải trêu đùa
hay thật của anh Nhật mà khiến Phi Quân dường như mặt trở nên tối
lại.Anh biết mà,dễ thương quá đi:MatCuoi (9):
"Thế thì hay quá!em sẽ thường xuyên đến tìm và làm phiền anh đó"Hà
Băng biết anh nói đùa nên cũng hùa theo trêu lại.
Hai người vừa nói vừa cười,chẳng thèm đoái hoài gì đến sự cso mặt
của Phi Quân cả.Tay anh nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào,thật quá
đáng mà!:MatCuoi (7):
Phi Quân không nói lời nào nắm tay Hà Băng lôi đi.Nếu ở đây nữa
chắc anh tức chết mất.
"Ơ,gì vậy?"Hà Băng đến giờ vẫn không biết mình đã vô tình(hay cố
ý)làm anh tức giận.
Anh Nhật thì nhìn theo vẫy tay cười gian:MatCuoi (67):"Mới chỉ bắt
đầu thôi nhóc con"Anh thầm nhớ lại quãng thời gian lúc nhỏ nhiều
lần bị Phi Quân bắt nạt chỉ vì anh thấp hơn em họ mình.
Phan Rí
Nhã Vân hôm nay quyết định cùng Hy Đông trở về công ty làm việc.Cô
rất vui khi anh và cô đã làm lành,nhưng cũng rất buồn khi chia tay
người bạn thân mới vừa gặp lại không lâu.
Ngày ra xe chuẩn bị đi,Thành Dương có gửi cho cô bức thư tạm biệt
bảo rằng anh không thể đến được.Nhưng cô lại có cảm giác,anh sẽ đến
tiễn mình.
Chỉ còn 5'nữa cô sẽ lên xe đi,nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Thành
Dương đâu.Hy Đông có vẻ hơi khó chịu,anh lên xe ngồi trước không
cùng cô đợi Thành Dương.Đang lúc cô thôi ngoái đầu chờ thì từ xa có
tiếng người gọi:
"Này,NHÃ VÂN!ĐỢI"là Thành Dương đang chạy tới.Nhã Vân mỉm cười nhìn
anh.
"Sao cậu đến muộn vậy?"Nhã Vân trách anh,cô cứ tưởng là người bạn
lâu năm sẽ không đến riến mình cơ chứ,làm cô đợi mà lòng không thể
vui nổi,cô luôn canh cánh trong lòng về tình cảm của anh.
"Hihi,đi vui vẻ nhé!"Thành Dương gãi đầu cười ngượng,mặt anh vì
chạy mà đỏ rần lên.Anh đã tính là không đến nhưng vì không muốn Nhã
Vân cảm thấy áy náy nên đành chạy đến.Thật lòng anh cũng muốn từ
biệt.
"Cậu ở lại vui nhé,mình sẽ gặp lại mà"Nhã Vân ứa nước mắt,dù sau cô
cũng thầm cảm ơn anh về quãng thời gian vừa qua và cả trước đây
nữa.Cô mong cho Thành Dương sớm tìm được hạnh phúc.
"Đừng khóc,cho mình ôm cậu nhé"anh lấy tay lau đi những giọt nước
mắt của cô-mối tình đầu của mình,chỉ hôm nay nữa thôi,anh sẽ chính
thúc quên cô.
Không đợi Nhã Vân lên tiếng,Thành Dương vòng tay ôm chặt cô.Nhã Vân
khóc ướt cả áo anh.
Trong xe Hy Đông thầm mắng Thành Dương dám nhân cơ hội,anh vờ ho
hai tiếng,nhưng họ vẫn không buông nhau ra.
Cuối cùng Hy Đồn cũng kéo được Nhã Vân lên xe đi về.Nhã Vân vẫn còn
quay lại nhìn theo Thành Dương mãi đến khi khuất bóng.
"Được rồi,đừng khóc nữa"Hy Đông để đầu cô gục vào vai mình vỗ nhẹ
an ủi cô.