Kích động làm cho máu thoáng chốc như theo tứ chi đều đổ dồn về
tim làm nàng cơ hồ như bởi sức nặng ba chữ này mà hít thở không
thông.
Tôn Trường Dung thấy nàng do dự, mày rậm nhất túc, lập tức từ bên
hông lấy ra một khẩu súng hãm thanh, vô thanh vô tức hướng về phía
Đằng Tuấn đang đưa lưng về phía hắn mà bắn ra.
"Cẩn thận!" Đào Ý Khiêm nhìn qua Đằng Tuấn vừa vặn thấy một màn
này, rốt cuộc không có thời gian nghĩ nhiều, tại đây trong tình
huống như chỉ mành treo chuông, đột nhiên đẩy ra Đằng Tuấn, vì thế
viên đạn của Tôn Trường Dung theo đà bắn ngực trái của nàng.
"Ý Khiêm!" Đằng Tuấn chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đông lại, hắn
vội vàng thân thủ ôm nàng ngửa thân mình nàng ra sau, tiếp nhận
súng trong tay nàng, nhanh chóng bắn trả.
"Phanh" Một phát ngay chính giữa mi tâm Tôn Trường Dung, chỉ thấy
hắn kinh ngạc hai mắt, như đang nhìn đến tử thần tiến đến, hướng về
phía trước ngã xuống.
Đằng Tuấn không hề quản hắn, kinh hãi ôm lấy Đào Ý Khiêm, run giọng
gọi, "Ý Khiêm, ngươi cố cầm cự!"
Nàng thở phì phò, rúc vào trong lòng hắn, trong mắt sương mù nhìn
bóng dáng hắn biến ảo thành vài cái, ngắt quảng nói: "Ta... Ta thật
khờ, ...nhất thời... bị... ác ma trong lòng... khống chế, ...không
muốn thừa nhận... sự thật... yêu... yêu thương ngươi..."
"Đừng nói nữa! Đừng mở miệng, ngươi đang chảy máu." Hắn gấp đến độ
toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Khi ngươi nói... ngươi yêu ta, ta... tâm của ta mới... chân chính
giãy giụa... thoát khỏi ác ma... trói buộc..." Nàng cố nở nụ cười
rất nhỏ.
"Là ta sai, ta thậm chí còn không phát hiện cảm giác chính mình đối
với ngươi... Không biết chính mình sớm đã yêu thương ngươi." Hắn
vừa thì thào vừa hôn cánh môi không hề huyết sắc của nàng.
"Cám ơn ngươi... Ta có thể... hảo hảo nghỉ ngơi... Làm cho ta...
đem Hades trong lòng... cùng nhau... mang về địa ngục đi..." Nàng
nói xong liền chậm rãi nhắm mắt lại.
"Không, ngươi không thể chết được. Ý Khiêm, ta không cho phép ngươi
chết! Ta thật vất vả mới được ngươi khoan thứ, ngươi như thế nào có
thể đi? Ý Khiêm..." Hắn lay động nàng, khàn khàn hô to.
Trong phòng ngọn đèn mờ nhạt, ngoài phòng bỗng nhiên một hồi mưa
to, như là muốn đem hết thảy tội ác tẩy sạch, sở hữu ân oán đều
theo nước mắt thiên sứ trôi đi, truyền thuyết "Ác ma thiếu niên"
cũng từ nay về sau bị thâm khóa, không còn có người lại nhắc
tới.
Cái chết Tôn Trường Dung vừa vặn cùng với tin báo chí đăng hắn bị
bệnh tâm thần đang bị đàm luận, Giang Trừng lợi dụng thủ hạ ở Mỹ
tra được tư liệu Tôn Trường Dung có chứng bệnh về tinh thần, phát
hiện hắn sớm đã có triệu chứng đối với vật phẩm gì đó cố chấp vọng
tưởng, phóng viên còn phát hiện rất nhiều đầu người cùng tiêu bản
động vật trong phòng cất chứa của hắn, cùng với kế hoạch điên cuồng
có liên quan đến tổ chức quân đoàn, tất cả đều khiến cho dân chúng
xôn xao cùng tò mò.
Vì "tật xấu" của chủ tịch mà tập đoàn tài chính Thượng Đế rơi vào
hỗn loạn cùng nguy cơ, Tôn Bội Bội chịu không nổi trạng huống này
liền chạy đến Nam Mỹ tị nạn.
Mấy tin tức này thành công dời đi nguy cơ thân thế Hades bị công
khai, mặc dù có chút phóng viên mẫn cảm phát hiện cái chết của Tôn
Trường Dung ở Hồng Kông cùng với kiểu chết của đầu lĩnh hắc đạo
Biện Lâu Tiên năm đó giống nhau, cũng chỉ đoán có thể là do đấu
tranh nội bộ, do thủ hạ của hắn – đám thiếu niên "Tinh binh đoàn"
gây ra, bất quá, cái tên "Hades" vẫn chưa bị đề cập, Đằng Tuấn ở
Tường Hòa Hội Quán đã được bảo vệ, tránh cho thân phận bị vạch
trần.bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Nhưng, sau toàn bộ việc này, trong khoảng thời gian này, Tường Hòa
Hội Quán vẫn như ở trong một lò áp suất thấp, nguyên nhân chính yếu
là do Đào Ý Khiêm trúng đạn vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Viên đạn tuy
rằng không thương đến trái tim cùng xương quai xanh, nhưng vẫn tạo
thành đại lượng xuất huyết, nàng có thể hồi phục hay không còn phải
dựa vào vận may.
Đằng Tuấn cả ngày canh giữ ở bên giường bệnh, vẻ mặt ủ rủ, tinh
thần sa sút, làm cho Ngũ Hành Kỳ Lân đều cảm thấy hắn cùng với Kỳ
Lân Vương trước kia giống như là hai người. Cái kia phong thần tuấn
tú Đằng Tuấn đã không thấy, hắn hiện tại chính là một nam tử bình
thường vì tình mà ưu phiền, một lòng chờ đợi nữ nhân âu yếm có thể
chuyển sống lại.
Dấu hiệu sinh mệnh của Đào Ý Khiêm thực mỏng manh, nàng nằm trên
giường tuyết trắng, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta hội nghĩ lầm
nàng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Đinh Dực đứng ở bên giường, vỗ nhẹ vai Đằng Tuấn, lại nghĩ không ra
lời nói gì an ủi, chỉ có thể không nói gì thở dài.
"Ngươi nên tỉnh táo đứng lên, Đằng Tuấn, cứ đà này đi xuống, ngay
cả ngươi cũng sẽ ngã vì mệt." Giang Trừng cũng không biết như thế
nào cho phải.
"Chỉ cần nàng tha thứ ta, nàng sẽ tỉnh." Đằng Tuấn thấp giọng nói,
nhiều ngày mỏi mệt hiển lộ trên mặt.
"Nhưng thầy thuốc nói chính nàng cũng không muốn sống..." Vũ Bộ Vân
mới nói những lời này liền bị Phương Đằng xem thường, hắn nhún nhún
vai, không nói nữa.
"Ta không cho phép nàng chết! Chỉ cần nàng có thể sống lại, ta
nguyện ý dùng mạng của ta đến trao đổi, đây là ta nợ nàng. Vì sao
ta lại lãng phí nhiều thời gian như vậy làm cho nàng hận ta? Vì sao
không thể sớm một chút phát hiện tình yêu đối với nàng?" Hắn buông
xuống nghiêm mặt, thống khổ không thôi.
"Đây là Thượng Đế khảo nghiệm." Lâm Kiếm Hi động dung nói.
"Muốn các ngươi dùng tình yêu của nhau để cứu đối phương, đây có lẽ
là ý của Thượng Đế." Giang Trừng thở dài.
"Nhưng trả giá quá lớn..." Đằng Tuấn chưa từng nghĩ tới sẽ đối với
Đào Ý Khiêm mãnh liệt cảm tình như vậy, thẳng đến nhìn thấy nàng
ngã xuống trong vũng máu, chân tình hắn chôn sâu đã lâu mới bỗng
nhiên bạo phát, chấn đắc hắn kinh hồn táng đảm, làm hắn rõ ràng,
tỉnh ngộ.
"Có lẽ, nàng cũng không cảm thấy đáng tiếc, bởi vì nàng là phụng
mệnh đến dạy ngươi như thế nào là yêu, đây là số mệnh của nàng."
Giang Trừng lại nói.
"Nhưng ta chỉ gây cho nàng hận cùng thống khổ. Ta thật sự là ngốc
tử, tự cho là đúng!" Đằng Tuấn tự trách.
Ngũ Hành Kỳ Lân cũng không biết nên như thế nào khuyên giải, an ủi
hắn, đứng lặng một lát, chỉ có thể ảm đạm rời đi.
Đoạn tình cảm lưu luyến, khắc cốt minh tâm này không nên đổi lấy bi
kịch chứ? Mọi người đều chán nản nghĩ.
Bọn họ đi rồi, Đằng Tuấn cầm chặt tay Đào Ý Khiêm, nhẹ giọng gọi:
"Tỉnh lại đi! Thiên sứ của ta, chỉ cần nàng còn yêu ta, nàng nhất
định phải tỉnh lại! Ta yêu nàng! Tuy rằng ta dùng phương thức tàn
nhẫn đối đãi nàng, nhưng phân cảm tình này đã sớm mông lung thành
hình rồi... Ý Khiêm, cầu nàng tỉnh lại nhìn ta..."
Đầu mùa đông, gió nhẹ theo cửa sổ thổi vào, bên giường bệnh, rèm
cửa sổ lụa trắng bị gió thổi nhẹ bay lên, Đằng Tuấn ngẩng đầu thấy,
nhớ tới một khắc kia khi mới gặp Đào Ý Khiêm, lụa trắng bay lên
giống như đôi cánh trên lưng nàng...
Nàng vĩnh viễn là thiên sứ của hắn!
Hắn đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, muốn nhìn xem cửa sổ, lại
nghe thấy sau lưng một trận than nhẹ, hắn phút chốc quay đầu, vừa
vặn thấy lông mi Đào Ý Khiêm vỗ vài cái, chậm rãi mở ra.
Trời ạ!
Hắn kinh hỉ như điên, nghĩ đến đó là một ảo giác, hai chân định ở
tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhúc nhích.
Đào Ý Khiêm mở mắt nhìn, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm trần nhà
khoảng nửa ngày, mới chậm rãi quay đầu, chống lại ánh nhìn chăm
chú, thâm tình, lưu luyến của Đằng Tuấn.
"Đằng Tuấn...?" Thanh âm của nàng nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu.
"Ý Khiêm!" Hắn bước đi đến bên người nàng, cầm tay nhỏ bé mảnh
khảnh của nàng, khẩu khí do quá độ hưng phấn mà ngập ngừng.
"Ngươi..." Nàng xem hắn hỗn độn tóc dài cùng vẻ mặt tiều tụy, cảm
thấy kỳ quái.
"Nàng rốt cục tỉnh!" Hắn nói xong, hôn tay nàng.
"Ngươi vẫn cùng ta?" Nàng động dung hỏi.
"Đúng vậy. Đời đời kiếp kiếp chỉ cùng nàng một người." Ánh mắt hắn
thu hút tình, mi tâm do đau lòng mà rối rắm.
"Ta nghĩ... Ta chết rồi." Nàng cảm giác được đến hắn quan ái (quan
tâm và yêu thương), tim đập thình thịch.
"Không có ta cho phép, nàng như thế nào có thể chết?" Hắn không
cùng nàng nói khi nàng nằm trong phòng phẫu thuật làm cấp cứu, hắn
là người không có tín ngưỡng gì thế nhưng lần đầu tiên hướng lên
trời đế xin giúp đỡ, chỉ cần nàng còn sống, muốn hắn làm cái gì hắn
đều nguyện ý.
"Ta còn tiếp tục sống, ngươi không sợ sao?"
"Sợ cái gì? Sợ nàng lại ám toán ta?" Hắn cười khẽ.
"Từ khi ngươi mang ta từ trong đám cháy cứu ra, ta căn bản là không
nghĩ giết ngươi, ta hận ngươi chính là bởi vì nhịn không được tưởng
niệm ngươi, nhịn không được yêu thương ngươi..." Nàng nhìn hắn,
trong ánh mắt hận ý đã không còn, khuôn mặt tươi mát tuyệt mỹ, tràn
ngập vô hạn tình yêu.
"Mà ta cái gì cũng không biết, thật đáng buồn, ngay cả cái gì gọi
là tình yêu cũng không hiểu." Hắn vỗ về hai má nàng, môi hạ xuống
mí mắt nàng.
"Ta cũng vậy..." Nàng trong mắt rưng rưng.
"Đừng khóc, Ý Khiêm, đừng khóc." Hắn nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ trấn
an nàng.
"Chúng ta hảo ngốc..." Lệ như trước không đình chỉ được, trào ra
hốc mắt.
"Đúng vậy, hảo ngốc! Lãng phí nhiều thời gian như vậy làm cho nhau
tổn thương, cho nên nàng phải nhanh chút hảo đứng lên, ta còn không
có hảo hảo yêu nàng" Hắn phủng trụ mặt nàng hôn.
"Đằng Tuấn..."
"Ta yêu nàng, Ý Khiêm." Hắn nói xong đem môi dán vào môi nàng, làm
cho hai khỏa tâm yêu nhau càng thêm gần sát.
Ánh mặt trời theo ngoài cửa sổ rọi vào, hai bóng người ôm hôn nhau
như đang giãy bày tâm sự, hai khỏa tâm nhiều lần trải qua tang
thương rốt cục học xong cái gì gọi là yêu, mầm móng chân ái sớm
chôn sâu trong lòng bọn họ lúc này đã nở hoa kết quả, tràn đầy hạnh
phúc.
"Người đâu? Bọn họ đâu?" Mọi người trong Tường Hòa Hội Quán đang
tìm nam nữ nhân vật chính của yến hội đính hôn lần này, nhưng là
hỏi người nào cũng không biết được hành tung của hai tiểu quỷ Đằng
Tuấn và Đào Ý Khiêm.
"Chẳng lẽ không ai nói cho bọn họ là hôm nay đính hôn sao?" Vũ Bộ
Vân giận dữ la lớn. Hôm nay Đằng Tuấn nếu dám lên mặt khai loại vui
đùa đòi mạng này, hắn sẽ làm cho hắn ta đẹp mặt.
"Cho dù có, ta nghĩ Đằng Tuấn cũng sẽ xem như gió thoảng bên tai."
Giang Trừng đẩy mắt kính, nở nụ cười.
Lễ đính hôn này là do các trưởng lão tự chủ trương quyết định, Đằng
Tuấn nghe xong chính là khẽ gắt một tiếng, căn bản không đáp ứng.
Các trưởng lão lại tự cho là đúng tự chủ trương làm, còn thông báo
hết các thành viên của Hội Quán ngày hôm nay cần phải đến cùng tham
dự yến hội đính hôn.
Kết quả, chính là hiện tại tình trạng hỗn loạn này, mọi người đều
đến đông đủ, chỉ thiếu hai nhân vật kia.
"Ngươi còn cười được? Giang Trừng, chúng ta lại bị tên Đằng Tuấn
kia đùa giỡn!" Phương Đằng cũng nổi giận đùng đùng.
"Còn tưởng rằng sau khi biết luyến ái, hắn sẽ hiểu chuyện biết nghĩ
cho người khác, nghĩ vậy ta đã rất lạc quan, ác ma đúng vẫn là ác
ma!" Vũ Bộ Vân lớn tiếng thét to.
"Ý Khiêm cứ như vậy mặc hắn làm theo tính sao? Nàng hẳn là phải
quản hắn mới đúng a!" Lâm Kiếm Hi không quen nhìn Đằng Tuấn vẫn cứ
tiêu dao, lão bà bọn họ thì chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào, quản
bọn họ đặc biệt nghiêm, này có Thiên Lý không chứ!
"Ý Khiêm cái gì cũng nghe hắn, hai tiểu quỷ đó thật đúng là hợp
nhau, hợp vào cùng nhau quấy rối!" Đinh Dực tức giận cởi tây trang,
hôm nay cũng đừng hy vọng xa vời Đằng Tuấn sẽ trở lại, không bằng
về nhà ăn một bữa cơm no đủ.
"Hắn đã nói muốn mười năm nữa mới kết hôn, thực là không hiểu, hai
người đều đã ở cùng một chỗ, làm sao lại còn muốn kéo dài nữa?"
Phương Đằng mặt mày nhăn nhó, lẩm bẩm.
"Các ngươi còn không hiểu hắn sao? Hắn là người cực chú trọng riêng
tư, cho dù muốn kết hôn, có thể sẽ lẫn mất thật xa rồi mới kết hôn,
sẽ không làm cho các trưởng lão bài bố." Vẫn là Giang Trừng hiểu
biết hắn.
"Nói như vậy, hai người bọn họ hiện tại có thể đã..." Vũ Bộ Vân mở
to hai mắt.
"Rời đi Hồng Kông." Lâm Kiếm Hi tiếp lời, nói.
"Đúng vậy." Giang Trừng cũng là cách đây năm phút đồng hồ trước mới
biết được Đằng Tuấn và Đào Ý Khiêm đã đi.
"Bọn họ hiện tại ở nơi nào?"
"Bạch Lưu."
Bốn vị Kỳ Lân khác sắc mặt phút chốc biến hắc, khí biển!
Muốn nghỉ phép muốn đến điên mà vẫn không thể ra môn, mà cái tên
kia theo lý là người nên lưu lại lại mang theo bạn gái đi hưởng
lạc. Đây có thể nào không làm người khác phát cuồng?
Ước chừng lặng im mười giây, Ngũ Hành Kỳ Lân tặc hề hề nhìn nhau, ý
đồ xấu toát ra đến.
"Chúng ta đây còn chờ cái gì?" Phương Đằng nhìn mọi người, khóe
miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
"Đúng vậy, nên đến phiên chúng ta đến chỉnh hắn." Lâm Kiếm Hi cũng
nói.
"Lúc này đây ta không hề do dự." Đinh Dực phụ họa nói.
"Thừa dịp mọi người một mảnh hỗn loạn, mang theo lão bà của chính
mình đi thôi!" Vũ Bộ Vân cười to.
Giang Trừng cười lắc đầu. Đằng Tuấn chờ tiếp chiêu đi!
Vì thế, Ngũ Hành Kỳ Lân gọi ái thê chính mình, ngay hôm đó chuồn ra
Hồng Kông, tìm một tiểu đảo nghỉ phép, đem hỗn độn Tường Hòa Hội
Quán quăng cấp chủ nhân chân chính của nó tới thu thập.
Ngay tại thời điểm Tường Hòa Hội Quán loạn như ma, Đằng Tuấn cùng
Đào Ý Khiêm lại đang nghỉ phép trong phòng nhỏ ở Bạch Lưu, khoái
trá hưởng thụ ngày nghỉ của bọn họ.
Từ sau khi Đào Ý Khiêm khang phục lại, nàng cùng Đằng Tuấn cảm tình
từ từ ổn định, người trong Tường Hòa Hội Quán cũng vui vẻ khi thấy
bọn họ có kết cục tốt. Đào Ý Khiêm sau khi bỏ qua gánh nặng cừu
hận, trở nên sáng sủa rất nhiều, người cũng càng thêm xinh đẹp, mà
Đằng Tuấn đối với nàng che chở đầy đủ cùng vô tận thâm tình đều làm
cho các lão bà của Ngũ Hành Kỳ Lân đỏ mắt. Nguyên lai nam nhân
giống như Đằng Tuấn, khi động đến chân tình cũng là si mê như
vậy...
Ai, đối với thiên chi kiêu tử, nam tuấn, nữ đẹp, thấy thế nào đều
làm người khác đố kỵ.
Bởi vì khi biết được mọi người trong Hội Quán đều đến một đống
nhân, Đằng Tuấn vừa biết các trưởng lão muốn buộc hắn đính hôn,
liền mang theo tình nhân chạy thoát, lấy hiểu biết của hắn đối với
các lão nhân gia này thì tiệc đính hôn này khẳng định lại là một
"bộ động viên" ép buộc nhân.
Cho nên, sớm chạy lấy người để hưởng an bình. Giống như hiện tại,
hắn chính là hưởng thụ gió biển thanh lương cùng thoải mái, nằm
nghiêng trên ghế chờ Đào Ý Khiêm phía sau hạ quyết định.
Nàng đang giúp hắn cắt tóc, đang bồi hồi không biết có nên cắt hay
không cắt.
"Thật sự muốn cắt sao?" Nàng có điểm luyến tiếc.
"Đúng vậy." Đằng Tuấn nhắm mắt, bộ dáng tuyệt không để ý.
"Có điểm đáng tiếc!" Mặt nàng bị phơi nắng dưới ánh mặt trời trở
nên hồng nhuận, tươi cười mê người.
"Dù sao cắt đi về sau còn có thể để dài lại." Hắn cười nói.
"Nhưng ngươi như vậy mới giống Kỳ Lân Vương a! Trường bào, tóc dài,
diện mạo hiên ngang, anh tuấn tiêu sái, tự nhiên hào phóng, tuấn tú
vô song..." Nàng đang cầm tóc dài hắn lẩm nhẩm.
Hắn bỗng nhiên cười nhảy dựng lên, một tay chặn ngang ôm lấy nàng,
ngã vào trên giường trắng mềm mại.
"Nàng đã thích bộ dáng hiện tại của ta như vậy, ta đây lưu lại nó
là được." Hắn đè tại trên người nàng nói.
"Ngươi với cái dạng này cùng với hình ảnh cái thiếu niên kia trong
lòng ta đều là trọng yếu, ta vĩnh viễn cũng quên không
được..."
"Hư! Không cho nói đến cái kia tên." Hắn bay nhanh nói.
"Ta biết, nhưng "hắn" mới là mối tình đầu của ta..."
Hắn không đợi nàng nói xong liền kề xuống hôn trụ môi nàng, dục
vọng cuồng tứ lại lần nữa trong lòng bọn họ thiêu đốt. Hắn cỡi ra
quần áo của nàng, hôn theo từ vết thương trên ngực của nàng bắt đầu
đi xuống, hắn muốn nàng hoàn toàn quên Hades, hắn muốn trong lòng
nàng chỉ có Kỳ Lân Vương – Đằng Tuấn, đem cái tên Hades xóa đi
không hề xuất hiện nữa.
Đang lúc hai người đầu nhập trong cảm quan kích thích, điện thoại
bên kia giường vang lên, phá hư không khí, đánh gãy hảo sự của bọn
họ.
Đằng Tuấn nhíu mi, thân thủ tiếp điện thoại, lạnh lùng thốt:
"Uy?"
"Thiếu gia, mời người lập tức trở về, Hội Quán đã xảy ra chuyện."
Là thanh âm trưởng lão cầu cứu.
Bọn họ quả thực lợi hại, ngay cả số điện thoại nơi này của hắn đều
có thể tra ra được. Hắn bắt đầu bội phục hiệu suất công tác mạng
lưới tình báo của Hội Quán.
"Chuyện gì?" Nghe được lão nhân gia như muốn khóc, hắn hơi hơi sửng
sốt.
"Năm vị Kỳ Lân đã mang theo thê tử của bọn họ đi rồi, hiện tại năm
xí nghiệp lớn như rắn mất đầu, năm xí nghiệp lớn phải làm như thế
nào mới tốt đây?" Trưởng lão lo lắng nói.
"Đi rồi?" Tốt, bọn họ nhanh như vậy liền báo thù? Đằng Tuấn sợ run
vài giây, rốt cục giương miệng mỉm cười. Ngũ Kỳ Lân kia lúc này
thật là to gan!
"Đúng vậy, trước mắt hành tung không rõ, cho nên thỉnh thiếu gia
lập tức trở về Hồng Kông chủ chưởng đại cục."
"Bọn họ có nhắn lại gì hay không?"
"Không có. Bất quá, người nhà bọn họ đều nói, lúc này muốn thúc
giục bọn họ trở về là chuyện không dễ."
"Như vậy a..." Hắn trầm ngâm. Đã sớm muốn nhìn một chút bọn họ có
thể dễ dàng tha thứ đến bao lâu, hiện tại dùng chiêu này buộc hắn
trở về, chắc là đến cực hạn.
"Thỉnh thiếu gia nhanh chút trở về đi!"
"Đã biết." Hắn treo điện thoại, nằm ngửa ở trên giường, nhịn không
được nở nụ cười.
"Làm sao vậy?" Đào Ý Khiêm ghé vào trên người hắn hỏi.
"Đinh Dực bọn họ tặng cho ta một cái khoai lang phỏng tay làm đại
lễ đính hôn." Hắn vẫn là cười, tuấn dật ngũ quan khó có được thoải
mái tự tại như vậy.
"Nga? Nhưng chàng không phải đã nói hết thảy có bọn họ là đến nơi,
bọn họ là bằng hữu tốt nhất không phải sao?" Nàng hỏi.
"Ân, bất quá, dù là bằng hữu cũng có thời điểm giận nhau a!" Coi
như thả bọn họ đi nghỉ dài hạn, lúc này sẽ không theo chân bọn họ
so đo.
"Nga?"
"Chúng ta nắm chắc thời gian đi, bởi vì ngày mai, sau khi trở về,
có thể có một đống lớn sự chờ ta làm đó!" Hắn cười, lại hôn trụ
giai nhân bên người, ôn tồn tiếp tục chuyện mới vừa rồi bị gián
đoạn.
Thân tình, tình yêu, tình bằng hữu toàn bộ đều xuất hiện ngay sinh
nhật hắn vừa tròn hai mươi mốt tuổi, trong tình hình đặc biệt lúc
ấy. Cuộc sống như vậy còn cầu gì hơn? Đằng Tuấn trong lòng tràn đầy
cảm tạ người quanh hắn cho hắn phân lễ vật tốt nhất này, làm cho
hắn bần cùng sinh mệnh từ nay về sau sáng lạng, huy hoàng.
Còn Đào Ý Khiêm thì sao? Nàng tin tưởng phân tình yêu này là kỳ
tích ông trời cấp cho nàng, nàng nguyện ý dùng sinh mệnh sau này
đến quý trọng người nàng yêu, không hề còn hận thù.
Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua sa trướng chiếu vào hai thân thể
đang giao triền, quang ảnh kia lần lượt thay đổi, bọn họ chính là
lấy tâm chân thành giao phó cho nhau chung thân, bóng ma trong lòng
bọn họ sớm đã bị ánh mặt trời thay thế. Xuyên thấu qua chân ái, bọn
họ sau nhiều lần chua xót đã tìm lại được phân chí tình quý giá
nhất.
Hắc ám đã rời xa, hết thảy tốt đẹp như ý...
THE END.