"Không... muốn! Không cần như vậy! Ngươi là ác ma. Ngươi là chủ
nhân Tường Hòa Hội Quán, lại đi khi dễ một nữ nhân, không sợ làm
Hội quán mất mặt sao?" Nàng hoảng. Nếu còn tiếp tục như vậy, nàng
không chỉ sẽ bị hắn khi dễ, ngay cả cừu oán đều báo không
được.
"Mất mặt sao? Hừ! Nếu thật giống như lời ngươi nói, các trưởng lão
năm đó đã không tiếp ta trở về..." Vẻ mặt hắn trầm xuống, trong ánh
mắt lại nổi lên một cỗ âm hối.
"Ngươi..." Nàng không nghe rõ lời hắn thì thào tự nói, nhưng là mặt
hắn hiện giờ lại giống như Hades năm đó .
"Chuyện cũ luôn thích đuổi theo nhân, càng muốn quên lại càng không
thể quên được..." Hắn trong miệng thanh âm trầm thấp không rõ, thần
sắc thống khổ chợt lóe mà qua.
Nàng bị biểu tình trong nháy mắt của hắn hấp dẫn. Lần đầu tiên trên
mặt hắn thấy ánh mắt như vậy, lòng của nàng lại cảm thấy thật
đau.
Đằng Tuấn không làm cho cảm xúc chính mình biểu hiện lâu. Hắn
thoáng nhìn nàng sợ run, lại lần nữa nở nụ cười, không chút nào cố
kỵ hôn lên môi nàng, hơn nữa cường phách làm cho nàng không thể
kháng cự.
Tiếng kinh hô của nàng bị hắn nuốt vào bụng, thân mình nàng do sợ
hãi mà bắt đầu run. Tay hắn cỡi bỏ y phục ngăn trở, tham đi vào
khinh xoa vú nàng, dùng tay nhấm nháp xúc cảm thân thể
nàng...
Tuy rằng cảm xúc tức giận chiếm đa số, nhưng than thể xinh đẹp của
nàng vẫn làm Đằng Tuấn lâm vào mất hồn. Một thân không tỳ vết như
một bức tượng chạm ngọc, mềm mại của nàng hắn chưa từng biết đến.
Môi hắn lướt qua ngực nàng, kinh ngạc nhận thấy chính mình đối với
nàng sinh ra dục vọng mãnh liệt cơ hồ làm cho người ta điên
cuồng.
Trong cơ thể trào ra khoái cảm làm cho nàng cảm thấy xấu hổ, những
nơi hắn mơn trớn qua trên người nàng đều giống như bị thiêu cháy,
thúc giục mỗi một tế bào lên men đáp lại. Loại này giống như kỹ nữ,
làm cho nàng hận không thể chết đi, giọt lệ cay đắng không biết khi
nào đã tràn ra hốc mắt. Năm ấy, khi nàng mười hai tuổi, hắn đã hủy
đi gia đình nàng, hiện tại lại muốn hủy nàng. Hai loại hận ý này
đang quấn lấy nàng.
Đằng Tuấn đột nhiên dừng tay, một phen đẩy nàng ra, xoay người ngồi
dậy, lạnh lùng thốt: "Nữ nhân ở loại thời điểm này chỉ biết rơi lệ
làm cho người ta mất hết khẩu vị."
Đào Ý Khiêm dùng hai tay che khuất thân hình quang lõa của mình,
liều mạng cắn môi, không cho chính mình phát ra thanh âm gì.
Nàng muốn giết hắn!
Khẩu sung ngay tại trên giường bên dưới cái gối đầu, chỉ cần nàng
tiến lên lấy, xoay người nả một phát súng, hắn không có cơ hội trốn
được...
Ánh mắt của nàng nhìn về hướng giường, tay đã muốn rục rịch.
"Hảo hảo nghỉ ngơi đi! Đây chỉ mới là hiệp một mà thôi." Đằng Tuấn
lúc này lại đột nhiên đứng lên, quay đầu giảo hoạt cười, đi ra
phòng nàng. ‘Chờ xem! Trò hay còn tại phía sau.’
Đào Ý Khiêm ngồi dưới đất, ánh mắt dần dần kết băng. Nàng muốn động
thủ! Hãy để cho các loại mê võng đều phao đến sau đầu đi, chỉ cần
giết Hades, hết thảy thống hận sẽ kết thúc.
‘Thiên sứ đến đây! Lấy báo thù làm mục đích, muốn dùng máu của ác
ma để tẩy hết những tội lỗi, những thứ không sạch sẽ...’ Đằng Tuấn
ngồi ở trước máy tính đánh bàn phím, trên màn ảnh hiện lên câu chữ
kỳ quái này.
Đêm đã khuya, ở trung tâm máy tính nhân viên công tác đều đã ra về.
Hắn một mình một người ở trong không gian lớn như vậy, ánh sáng
ngọn đèn đến trên người hắn tuấn tú, có vẻ dị thường cô độc.
Hắn cầm lấy tư liệu có liên quan đến Đào Ý Khiêm trên bàn, khuôn
mặt thanh thản tươi cười lạnh nhạt ngày thường đã thêm vào một chút
chua sót.
Mới đầu chính là hoài nghi, mà sáng sớm hôm, sau khi thông qua cuộc
nói chuyện điện thoại với Tôn Trường Dung, hắn đã thu được tư liệu
có liên quan Đào Ý Khiêm từ đến nước Mỹ truyền đến, sự tình vì thế
càng sáng tỏ dần.
Nữ nhi của Đào Chấn Đông, cô gái kia ẩn núp dưới dung mạo thiên sứ
thật sự đã tìm đến hắn. Chung quy, thời khắc báo thù đã đến.
Đi vào Tường Hòa Hội Quán đã muốn hơn một năm, mặc dù ở Anh quốc
trải qua nghiêm khắc huấn luyện cùng việc chính mình điều chỉnh,
nhưng hắn biết, có chút dã tính ẩn sâu ở bên trong tâm vẫn như cũ
tồn tại, đó là cái ngay từ đầu đã sinh ra, không thể xóa
sạch.
Đào Ý Khiêm! Tên này đối với hắn mà nói là xa lạ, nhưng cặp mắt
tràn ngập hận ý kia đã đi theo hắn bảy năm nay, như là dấu hiệu
thiên sứ đã lưu lại báo trước, muốn hắn lúc nào cũng nhớ kỹ việc
nàng sớm hay muộn cũng sẽ đích thân phán quyết tội lỗi của
hắn.
Một đoạn năm tháng càn rỡ khi còn trẻ là vết thương của hắn. Giết
người chính là một phần trong cuộc sống, hắn từ sớm đã tiếp xúc một
mặt nhân tính xấu xí. Tại kia là một vòng luẩn quẩn, chỉ có cường
giả mới có thể sinh tồn, hắn phải dẫm nát thi thể người khác mới có
thể còn sống, phải so với bất luận kẻ nào đều cường, đều ngoan, mới
có thể duy trì tôn nghiêm chính mình. Cho nên hắn từ nhỏ liền giỏi
về tranh cường đấu ngoan, lãnh khốc vô tình, chu toàn dã tâm của
cấp trên, sống trong đàn ác ma rối này, luôn nhìn thấy mọi người bị
ác ma khống chế trong cảnh giết choc đầy huyết tinh.
Hades! Đúng là tên ác ma của hắn, cũng là ấn ký của hắn, lạc ở
trong lòng hắn, vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Một tiếng bước chân rất nhỏ ở sau lưng hắn vang lên, hắn đầu cũng
không quay lại liền cười khẽ nói: "Đã trễ thế này không quay về bồi
lão bà, Phương Nhân sẽ không kháng nghị sao? Giang Trừng!"
Người tới đúng là Thủy Kỳ Lân – Giang Trừng, Đằng Tuấn chỉ bằng
thính giác liền chuẩn xác kêu ra tên hắn, thật làm cho hắn không
khỏi kinh ngạc. "Ngươi thật lợi hại, tiếng bước chân 5 người chúng
ta ngươi đều phân ra được."
"Ngũ Hành Kỳ Lân cá tính khác nhau, không khó phân biệt." Đằng Tuấn
vẫn không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
"Ngươi quả thực trước khi quay về Tường Hòa Hội Quán đã nghiên cứu
quá chúng ta." Giang Trừng chậm rãi đến gần, theo dõi từ sau gáy
hắn.
"Đó là do các trưởng lão chỉ điểm ta, bọn họ nói các ngươi người
người đều là phần tử vĩ đại, hơn nữa lại lớn tuổi hơn so với ta,
không thăm dò cá tính các ngươi là quản không được các
ngươi."
"Nhưng các trưởng lão lại không cho chúng ta biết chuyện của ngươi,
đối với chúng ta mà nói, ngươi vẫn là thần bí khó lường."
"Phải không? Việc của ta hết thảy cũng không đáng giá các ngươi
thảo luận." Đằng Tuấn thanh âm biến lạnh.
"Vì sao? Bởi vì cuộc sống ngươi đi qua cũng không quang vinh?"
Giang Trừng bén nhọn hỏi
Đằng Tuấn không có trả lời, từ lúc Giang Trừng tiến đến trung tâm
máy tính, hắn biết Giang Trừng nhất định đã tra ra chuyện cũ của
hắn. Thủ hạ rất thông minh, thật không hiểu nên may mắn hay là bi
ai.
"Việc ngươi giấu diếm chính là chứng tỏ ngươi vẫn không xem chúng
ta là bằng hữu. Đằng Tuấn, hoặc là ta nên xưng hô ngươi là...
‘Hades!’." Lời nói Giang Trừng đã vạch trần cái khăn che mặt thần
bí kia của Đằng Tuấn.
Đằng Tuấn chậm rãi xoay người, khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi chứa
đựng chua sót, cường cười nói: "Ngươi cũng rất lợi hại, Giang
Trừng."
"Cái này gọi là ‘Cường tướng, thủ hạ vô nhược binh’ (câu này nghĩa
là: có tướng mạnh thì thủ hạ cũng không tồi), không phải sao?"
Giang Trừng nhướng cao mày, nhã nhặn trên mặt chính là loại ngụy
trang, trên thực tế, hắn cùng Đằng Tuấn tinh mẫn tương xứng.
"Cường tướng sao? Quá khen! Một tên côn đồ xuất thân hắc đạo không
xứng." Đằng Tuấn ánh mắt chuyển cứng rắn, nghiêng mặt đi.
"Năm đó ‘Ác ma thiếu niên’ ở trong mắt người hắc đạo không chỉ là
chút cuồn cuộn mà thôi." Giang Trừng nhẹ thở khẩu khí, chuyện này
cách đây vài ngày trước biết được đến bây giờ, nhất thời hắn vẫn
không thể tin Đằng Tuấn sáu, bảy năm trước chính là thủ lĩnh "Ác ma
thiếu niên" Hades. Tên hắn danh không chỉ truyền khắp toàn bộ nước
Mỹ, ngay cả hắc đạo Hồng Kông cũng đều nghe qua. Trong ba năm ngắn
ngủn Biện Lâu Tiên có thể xưng bá, "Ác ma thiếu niên" chiếm được
giang sơn thì hắn chính công thần. Trong mười đứa nhỏ không đầy
mười bảy tuổi, Hades đặc biệt làm người ta tặc lưỡi nhất, hắn mười
bốn tuổi dẫn theo một đám đứa nhỏ cơ hồ so với hắn lớn tuổi hơn
nhiều đã sớm dấn thân vào trong giang hồ bạo lực, không chỉ không
bị dìm mất, thế nhưng lại chói mắt làm cho người ta không dám nhìn
gần, thậm chí còn khiến cho rất nhiều đại ca hắc đạo chú ý.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hiện tại nghĩ lại đã thấy hắn sớm có thói quen chỉ huy chưởng quản
người so với hắn lớn tuổi hơn, hắn căn bản là người lãnh đạo trời
sinh.
Lại nghe thấy người khác nhắc tới "Ác ma thiếu niên", Đằng Tuấn
trong lòng càng thêm cuồn cuộn.
"Ác ma thiếu niên bất quá cũng chỉ là món đồ chơi của bọn người có
dã tâm." Vẻ mặt hắn tối tăm.
"Đúng vậy, một món đồ chơi nguy hiểm giết người." Giang Trừng thẳng
thắn.
"Làm cho một người hai tay dính đầy máu tươi trở lại Tường Hòa
Hội Quán, là các trưởng lão thất sách." Đằng Tuấn tự giễu nhún nhún
vai.
"Ta cũng không cho rằng như vậy. Sự thật chứng minh ngươi là một
nhân tài. Một năm nay ngươi mặc dù chưa ra mặt nhưng Tường Hòa Hội
Quán dưới sự bày bố của ngươi, thế lực không ngừng khuếch trương,
đây đều là công của ngươi..."
"Đây là từ dã tâm trong xương tủy của ta mà ra."
"Không, phải nói ngươi là đang chuộc lỗi." Giang Trừng hiểu biết
theo dõi hắn.
Đằng Tuấn bỗng dưng giương mắt, cùng hắn nhìn nhau sau một lúc lâu
mới bất đắc dĩ cười nói: "Đừng tự cho là cái gì cũng biết."
"Chẳng lẽ không đúng? Ngươi nếu không phải muốn chuộc lỗi, sao lại
ra tay giết Biện Lâu Tiên – người mà một tay nuôi ngươi lớn lên?"
Giang Trừng ngữ ra kinh người.
Đằng Tuấn khuôn mặt bình tĩnh nổi lên biến hóa, hắn ngạc nhiên mở
to mắt, cặp mắt hẹp dài kia hiện lên trong nháy mắt rất nhiều quang
mang phức tạp.
"Ngươi đang nghĩ ta làm sao có thể biết được chuyện này, phải
không?" Giang Trừng nhẹ nhàng hỏi. Biểu tình của Đằng Tuấn làm cho
hắn sinh đau. Hắn ta mới khoảng hai mươi mốt tuổi, nam hài bình
thường ở độ tuổi này chỉ lo việc học, không hiểu lòng người hiểm
ác, mà hắn... đã nhiều lần trải qua tang thương.
"Chuyện này không ai biết, ngươi như thế nào điều tra ra?" Đằng
Tuấn xanh mặt, chuyển khai thân mình. Năm đó người ta chỉ nghe đồn
hắc đạo Biện Lâu Tiên "hắc ăn hắc" (câu này đại khái là: kẻ đáng sợ
bị diệt bởi kẻ đáng sợ hơn), tên đầu lĩnh chết dưới tay một thủ hạ
trong nhà, nhưng không ai biết một kích trí mạng kia là do hắn làm,
hắn gần gũi, không hề báo động trước bắn chết nghĩa phụ nuôi lớn
mình...
"Trên đời không bí mật nào dấu mãi dược, ta tìm người quen ở nước
Mỹ giúp ta tra ra báo cáo điều tra năm đó của cảnh sát, căn cứ trên
các điểm đáng ngờ suy luận ra."
"Quá mức thông minh có khi sẽ làm người ta chán ghét." Đằng Tuấn
khàn khàn nói.
"Đây là học từ ngươi."
Đằng Tuấn không nói gì, xoay người đối mặt máy tính, tựa hồ không
tính thảo luận tiếp.
"Có thể nói cho ta biết vì sao muốn giết Biện Lâu Tiên không?"
Giang Trừng không buông tha, tiếp tục truy vấn.
"Cái đó và ngươi có quan hệ gì?" Hắn thanh âm cứng ngắt.
"Ta muốn chia sẻ thống khổ của ngươi."
Đằng Tuấn thân mình run lên, lập tức cười to nói: "Ta làm sao có
thống khổ? Bất quá là giết thêm một người mà thôi."
"Ngươi có. Hơn một năm qua ngươi tuy rằng giỏi che dấu, nhưng thống
khổ của ngươi lại càng ngày càng tang. Đừng giấu giếm ta, ta biết
kỳ thật ngươi so với bất luận kẻ nào đều rất khổ sở..."
"Đủ!" Đằng Tuấn phút chốc đứng lên, quay lại, một phen túm lấy áo
Giang Trừng, trong đồng tử mắt hiện lên hai ngọn lửa, cắn răng
cuồng tiếu nói: "Ngươi thì biết cái gì? Ngươi như thế nào có thể
hiểu được việc bất đắc dĩ bị một lão nhân vô tình kêu đến gọi đi?
Từ nhỏ, hắn buộc ngươi giết những bằng hữu miêu cẩu mà ngươi yêu
thích, hắn đem ngươi nhét vào khuôn mẫu tuyệt tình tuyệt nghĩa,
buộc ngươi theo hy vọng của hắn mà trưởng thành. Không có yêu, chỉ
có hận, đó là tất cả hắn dạy, mục đích duy nhất hắn nuôi sống ngươi
chính là thay hắn giết người."
Đằng Tuấn trí nhớ bấy lâu phong kín nay vỡ đê, phẫn nộ vùi lấp
nhiều năm như nước triều dâng thổi quét mà đến, phá tan lý trí, lần
đầu tiên trước mặt người khác phát tiết.
"Ta không biết ta cả đời này còn phải ở trong tay tên hỗn trướng
kia bao lâu. Ta đối với hắn chỉ có hận. Cái gì thân tình toàn cút
qua một bên đi! Là hắn muốn ta biến thành ác ma, vậy đừng hy vọng
ác ma sẽ có lương tâm, sau khi tay ta nhiễm đầy máu tươi của đối
thủ hắn, liền đến phiên hắn. Hắn đừng nghĩ muốn cả đời quản chế ta,
từ mười tuổi bắt đầu, ta đã chờ đợi cơ hội để bắn xuyên qua đầu
hắn. Cho nên, khi hắn lại buộc ta giết một đứa nhỏ vô tội trong ‘Ác
ma thiếu niên’, ta rốt cuộc quản không được tay của mình... Nói cho
ngươi biết cũng không sao, hắn chết ngày đó chính là ‘Ác ma thiếu
niên’ làm nhiệm vụ tối viên mãn, từ ta phát động, từ ta kết thúc,
xinh đẹp cực kỳ... Hừ! Hắn nghĩ đến hắn là thượng đế sao? Mạng
người có thể ở trong tay hắn tùy ý bẻ gãy sao? Không phải hắn cũng
sắm vai ác ma sao? Ai tới chế tài hắn?" Đằng Tuấn kích động nói ra,
như con mãnh báo bị chọc giận, làm một cái rít gào cuối cùng.Bạn
đang đọc truyện tại
Giang Trừng động dung nhìn Đằng Tuấn nội tâm bộc bạch, lần đầu
tiên, hắn thấy gương mặt thực của Đằng Tuấn. Sai lầm thời niên
thiếu làm cho hắn lãnh huyết vô tình, trong sáu năm giáo dục anh
tài, các trưởng lão phải mất bao nhiêu tâm tư mới đem hắn nhập vào
quỹ đạo? Chính hắn lại tốn bao nhiêu công phu mới giãy ra khỏi ác
mộng?
Vũ Bộ Vân nói đúng. Các trưởng lão thật sự là đem Đằng Tuấn từ địa
ngục tìm trở về.
Con cháu duy nhất của Tường Hòa Hội Quán ngay từ bắt đầu đã có biết
bao cực khổ, khó trách các trưởng lão không hề không đề cập tới
chuyện cũ này. Chỉ cần hồi tưởng thôi đã đủ đả thương người, huống
chi là nhắc tới.
"Việc này nghẹn ở trong lòng lâu lắm sẽ làm bị thương thân, vì sao
không tìm chúng ta nói chuyện? Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ xem
chúng ta là bằng hữu?" Giang Trừng đối mặt hắn, ánh mắt nhu hòa mà
ấm áp.
Đằng Tuấn giật mình. Giang Trừng kích hắn nói ra rất nhiều chuyện
cũ, sau khi nói ra, gánh nặng trong lòng đã giảm đi rất
nhiều.
"Trước kia ta cũng không biết cái gì gọi là bằng hữu, bởi vì người
bên người tùy thời đều có thể trở thành địch nhân, cũng tùy thời
tàn sát nhau. ‘Bằng hữu’ danh từ này là sau khi gặp các ngươi, ta
mới có khái niệm." Hắn chua chát cười.
"Sự tình đều đã trôi qua, không ai muốn truy cứu, ngươi cũng đừng
nghĩ nhiều. Mỗi người trong Tường Hòa Hội Quán đã sớm nhận thức
ngươi, ngươi cũng nên vui vẻ xem chúng ta là người nhà mới đúng."
Giang Trừng vỗ nhẹ vai hắn nói.
"Ngươi có biết vì sao có rất ít người biết chuyện cũ liên quan đến
ta không? Giang Trừng." Hắn bỗng nhiên nói.
"Vì sao?" Giang Trừng ngẩn người.
"Bởi vì không ai dám nói. Người của Biện Lâu Tiên toàn bộ đã chết,
nhóm ‘Ác ma thiếu niên’ không ai dám đem chuyện của ta nói ra, bọn
họ biết lắm miệng sẽ không có kết cục hay." Hắn âm trầm nói.
Giang Trừng nhất thời nổi lên một trận nỗi da gà. Cá tính âm ngoan
của Đằng Tuấn đối với hắn mà nói như vậy thật xa lạ.
"Nhưng hiện tại, thiên sứ muốn tới tố giác tội trạng của ta."
Đằng Tuấn ngửa đầu cười khẽ, ý cười lại có loại khoái trá làm người
ta khó hiểu.
"Thiên sứ?"
"Trước khi Biện Lâu chết không lâu, ta phụng mệnh diệt một nhà phú
thương hắc đạo họ Đào, không lưu người sống, nhưng mà, tựa như bị
quỷ mê tâm hồn, khi làm liệt hỏa đốt cháy, ta ngược lại đã cứu nữ
nhi duy nhất của Đào gia." Đằng Tuấn tiếp tục nói tiếp.
"Họ Đào?" Giang Trừng trong đầu hiện lên một tia ý tưởng, nhưng còn
không kịp nghĩ ra, lại nghe thấy tiếng cười châm chọc của Đằng
Tuấn.
"Ha ha ha... Đúng vậy, họ Đào, một nhà mười người toàn bộ chết
trong tay ‘Ác ma thiếu niên’, chỉ có duy nhất một nữ nhi mười hai
tuổi còn sống. Bộ dáng nàng trừng mắt ta tựa như năm đó, tràn ngập
hận ý cùng với ý chí muốn sống, bị căm thù cực độ đến tận xương tuỷ
bức tiến tuyệt lộ... Khi đó ta nghĩ, nếu ta là nàng, ta sẽ như thế
nào báo thù, như thế nào nghĩ biện pháp sống sót..."
"Nàng là... Đào Ý Khiêm?" Giang Trừng ngực chấn động. Khó trách khi
đến Phúc Lâu, Đằng Tuấn lại có thái độ khác thường, chủ động bắt
chuyện với Đào Ý Khiêm, chẳng lẽ hắn đã sớm biết...
Đằng Tuấn nhìn thẳng hắn, tiếng cười liễm đi, mặt mày lại âm lại
tà, lạnh lùng thốt: "Đúng vậy. Chưa từng có người nào có thể sống
chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta, duy độc nàng..."
"Ngươi có thể nào khẳng định nàng chính là nữ nhi duy nhất của Đào
gia?" Giang Trừng cẩn thận hỏi.
"Muốn tra chuyện của nàng rất đơn giản."
"Nàng nhận ra ngươi?" Giang Trừng ẩn ẩn cảm thấy Đằng Tuấn đang bố
cục một cái phi thường nguy hiểm.
"Muốn quên khuôn mặt này của ta cũng không dễ dàng." Hắn như trước
cười đến cuồng vọng.
"Kia nàng tiếp cận ngươi là vì..."
"Giết ta." Đằng Tuấn thốt nhiên nói ra, lộ ra một nụ cười quỷ
quyệt.
Quả nhiên! Đào Ý Khiêm là hướng về phía Đằng Tuấn đến. Giang Trừng
vô cùng lo lắng trừng lớn ánh mắt, thấp giọng nói: "Ngươi đến tột
cùng suy nghĩ cái gì? Ngươi biết rõ ý đồ nàng đến là không tốt, còn
làm cho nàng đến gần người?"
"Như vậy không phải rất ý tứ sao?" Đằng Tuấn như là tuyệt không đem
chuyện này để ở trong lòng.
"Ngươi điên rồi? Nàng tùy thời sẽ giết ngươi, ngươi hiểu không?"
Giang Trừng một tay bắt lấy hắn, cao giọng chất vấn.
"Một nữ nhân tìm nam nhân báo thù, sẽ có kết quả gì? Lưỡng bại câu
thương? Ngươi chết ta sống? Hay là lâm vào võng tình? Kết quả sẽ là
ai thua ai thắng? Đó là một ván bài rất thú vị." Miệng hắn giương
lên, bình tĩnh làm người ta sợ hãi.
"Đừng xem nhẹ tâm của nữ nhân báo thù." Giang Trừng dự cảm không
tốt.
"Yên tâm, ta sẽ làm cho nàng không hạ thủ được." Đằng Tuấn ngược
lại an ủi hắn.
"Ngươi tính làm như thế nào?"
"Ta muốn làm cho nàng yêu thương ta." Đằng Tuấn theo dõi hắn, nở nụ
cười.
"Yêu thương ngươi?" Hắn có thể làm cho một nữ nhân nội tâm tràn
ngập cừu hận hóa hận thành yêu sao?
"Muốn mê hoặc nàng không phải việc khó, chỉ có làm cho nàng yêu
thương ta cừu hận này mới có thể hóa giải được."
"Nếu nàng bất vi sở động, đánh bất ngờ ngươi thì sao?"
"Ta đây liền cho nàng đánh một đòn, xem như bồi thường."
"Ta không thể cho ngươi ngoạn loại trò chơi này, ngươi đang lấy
chính sinh mệnh mình ra vui đùa." Giang Trừng hô to.
"Bằng không... ngươi muốn ta giết nàng sao? Thật nếu muốn làm vậy,
năm đó ta đã không cứu nàng." Đằng Tuấn lạnh lùng nói.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao năm đó ngươi để nàng sống?" Này
không phải là tác phong của Hades.
Đằng Tuấn liếc mắt nhìn hắn, vừa cười nói. "Ngươi đoán xem."
"Đừng làm ra bí hiểm với ta!"
"Bởi vì, ta nghĩ nàng là thiên sứ đến để bắt ta." Đằng Tuấn nói
giống như nói giỡn, nhưng ánh mắt phiêu hướng phương xa, vẻ mặt
nghiêm túc. Hắn quên không được bộ dáng nàng với một thân tự y,
đứng trong bóng đêm nước mắt ròng ròng.
Giang Trừng bán híp mắt, hắn thật sự không biết Đằng Tuấn suy nghĩ
cái gì.
Đằng Tuấn không nói thêm gì nữa, chính là lạnh nhạt mà thận trọng
nói: "Đừng nhúng tay, Giang Trừng. Đây là ân oán giữa ta và nàng,
ngươi chỉ cần đứng nhìn là được."
"Ngươi... Ngươi có biết Đào Ý Khiêm ở tập đoàn tài chính Thượng Đế
làm gì không? Trải qua điều tra của ta, Tôn Trường Dung đối với ‘Ác
ma thiếu niên’ năm đó hứng thú cực cao, hắn muốn tổ chức một đoàn
thể như vậy để hắn sai phái. Đào Ý Khiêm là một phần tử của ‘Tinh
binh đoàn’, mười hai tuổi liền nhận huấn luyện, sáu năm qua, cá
tính của nàng sớm đã hoàn toàn thay đổi. Nàng sớm đã không phải là
thiên sứ trong tưởng tượng của ngươi. Đằng Tuấn, nàng đã biến thành
ác ma." Giang Trừng liên tục giải thích trạng huống.
"Ta biết."
"Biết. Ngươi còn muốn mạo hiểm?"
"Đúng vậy."
Đối mặt sự cố chấp của Đằng Tuấn, Giang Trừng trầm ngâm một lát,
đột nhiên hỏi: "Nếu nàng thật sự yêu thương ngươi, ngươi muốn làm
gì?"
Đằng Tuấn ngẩn ngơ, mới nhoẻn miệng cười. "Ta muốn nàng ở lại bên
người ta, cả ngày nhìn thấy nam nhân làm cho nàng vừa yêu vừa
hận."
"Như vậy rất tàn nhẫn, làm cho nàng mắc câu ngươi, ngươi sẽ yêu
nàng sao?" Giang Trừng lại truy vấn.
"Không biết, ta đối với ‘yêu’ không có hứng thú." Đằng Tuấn lãnh
khốc cười.
Một người không hiểu yêu có phải hay không thực đáng buồn? Thượng
đế cho Đằng Tuấn thông minh cùng tâm tình sâu sắc, lại đã quên cho
hắn yêu để hắn cô đơn. Giang Trừng bỗng dưng cảm thấy đau thương.
"Ta hy vọng ngươi cũng sẽ yêu thương nàng. Yêu lẫn nhau mới có thể
chân chính hóa giải thù hận, nếu không, ngươi chỉ là đùa bỡn cảm
tình của nàng mà thôi."
Đằng Tuấn giật mình, Giang Trừng như đang chỉ trích hắn.
"Quên đi, mặc kệ kế hoạch của ngươi như thế nào, bảo hộ ngươi cũng
là trách nhiệm của chúng ta. Nếu nàng hành động thiếu suy nghĩ,
chúng ta cũng sẽ không mặc kệ ngồi xem." Giang Trừng đối điểm ấy
rất kiên trì, quyết định trước tiên phái nhiều người giám thị Đào Ý
Khiêm rồi nói sau. Sát thủ ngụ ở Tường Hòa Hội Quán, rất nguy
hiểm!
"Giang Trừng, chuyện của ta... trước đừng nói với những người
khác." Đằng Tuấn không nghĩ khiến cho các Kỳ Lân khác ngạc
nhiên.
"Ta biết." Chủ nhân Tường Hòa Hội Quán từng là người đứng đầu "Ác
ma thiếu niên", tin tức này nếu truyền ra ngoài sẽ làm thành một
hồi xôn xao không cần thiết.
"Cám ơn."
Bọn họ bốn mắt tương giao, một loại tình cảm chậm rãi phát sinh.
Hai người đồng thời cúi đầu mỉm cười. Tình nghị (cái này có lẽ là:
tình cảm hữu nghị) cùng ăn ý giữa nam nhân cũng có mặt làm người ta
xúc động.
Giang Trừng đi rồi, Đằng Tuấn lại lâm vào trầm tư. Trực giác nói
cho hắn phải tiêu diệt uy hiếp đến từ bên ngoài, cho nên hắn muốn
nghĩ ra đối sách đối phó Đào Ý Khiêm, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy
tâm tình phức tạp, mâu thuẫn? Nước cờ này của hắn chẳng lẽ sai lầm
rồi sao?