Đào Ý Khiêm không nghĩ tới Đằng Tuấn hội như vậy không lễ phép
đón tiếp, có điểm ngạc nhiên quay đầu nhìn thoáng qua phía sau,
nghĩ rằng tâm cao khí ngạo như Tôn Bội Bội như thế nào cũng không
thể nuốt hạ khẩu khí này.
Chỉ thấy Tôn Bội Bội đứng ở tại chỗ, vì Đằng Tuấn không đồng ý mà
tức đến giận sôi lên, nàng ta trầm mặt, hai mắt nổi lên hỏa diễm
trả thù.
Lại có chuyện phiền toái sắp xảy ra! Đào Ý Khiêm thấy biểu tình của
Tôn Bội Bội liền biết. Các nàng lúc trước đã nổi lên xung đột đã
lâu, lần này chỉ sợ là không thể tránh khỏi.
Tường Hòa Hội Quán ở Tsim Sha Tsui là tòa kiến trúc cổ kính, vào
đại môn, bên trái là bãi đỗ xe, bên phải là một mảnh hoa viên, cảnh
trí tao nhã xinh đẹp. Phía sau hoa viên là đại sảnh, chính sảnh là
nơi Ngũ Hành Kỳ Lân cùng Kỳ Lân Vương thường hay hội nghị. Tầng hầm
ngầm còn lại là trung tâm máy tính, nơi lưu trữ tư liệu. Từ chính
sảnh có hai hướng phân biệt tả hữu, theo hành lang gấp khúc đến sẽ
là dãy phòng khách cùng với nơi cư trú của Ngũ Hành Kỳ Lân, chỗ ở
của Kỳ Lân Vương gọi là Kỳ Lân Hiên, nằm cách sân vườn hoa đối diện
với nơi cư trú của Ngũ Hành Kỳ Lân, một mình đứng sừng sững ở chính
giữa hoa viên phía sau, chỉnh thể xem ra là nơi tao nhã, thanh cư
nhưng cũng không kém phần hùng vĩ đồ sộ.
Đào Ý Khiêm ngày đầu tiên tiến đến Tường Hòa Hội Quán còn bị toàn
bộ kết cấu khổng lồ này làm cho hoảng sợ, người Hồng Kông không có
bao nhiêu người có được một căn phòng lớn, thế nhưng Tường Hòa Hội
Quán lại có thể ở nơi được xem là tấc đất tấc vàng này có được mảnh
đất lớn như vậy, đây quả thật là do tiền tài, quyền thế cùng quyền
lực mới có thể mang đến.
Nàng bị an bài ở một phòng khách, cách Kỳ Lân Hiên của Đằng Tuấn
một đoạn ngắn khoảng cách, các trưởng lão đối với nàng phi thường
khách khí, toàn bộ Hội quán từ trên xuống dưới đều đối đãi với nàng
như khách quý. Nhưng sau khi nàng đến ở mới biết được chính mình
thật quá ngây thơ rồi, người của Hội quán mặc dù không nhiều lắm
nhưng lại cũng ẩn dấu rất nhiều các khí cụ trang bị dùng để theo
dõi, nhất cử nhất động của nàng rất có khả năng đều bị giám thị.
Việc này so với khi ở khách sạn còn không được tự do bằng. Điểm tốt
duy nhất đó là có nhiều cơ hội cùng Đằng Tuấn ở chung mà
thôi.
Cũng có đôi khi tĩnh tâm ngẫm lại, nàng tổng cảm thấy chuyện tiến
hành báo thù quá mức thuận lợi, lấy Hades năm đó năng lực tinh nhuệ
cùng hiểu biết, hắn không có khả năng đối với người khác không có
bố trí phòng vệ. Tuy nói hắn có khả năng đã không nhớ rõ nàng,
nhưng dã tâm của Tôn Trường Dung vừa xem là hiểu ngay, chẳng lẽ hắn
tuyệt không để ý? Hay là hắn căn bản không đem nàng để vào mắt, cho
rằng trò chơi tình yêu này hắn tuyệt đối sẽ thắng?
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được nhẹ xoa môi, ức chế không được
lại nhớ tới tình cảnh hắn hôn nàng, trong lòng lại không hiểu hoảng
loạn.
Đằng Tuấn ở Tường Hòa Hội Quán địa vị cao thượng, làm người cũng có
chút chính phái, ấn tượng của người Hồng Kông đối với Kỳ Lân Vương
chỉ là một người tinh mãnh, sâu sắc, ân oán rõ ràng, hắn không làm
xằng làm bậy hoặc là nói hắn có ngạo khí hiên ngang, có thể trọng
chỉnh lưỡng đạo hắc bạch Hồng Kông có trật tự. Thực hiển nhiên, hắn
đã không phải là sát thủ thiếu niên năm đó.
Điều này làm cho nàng đánh giá lại, có lẽ hắn không phải là người
phá hư như nàng tưởng tượng? Năm đó chẳng phải hắn cũng đã mang
nàng từ trong đám cháy cứu ra hay sao? Hơn nữa, cha mẹ nàng cũng
không phải bị hắn tự tay giết chết…
Trời, nàng làm sao vậy? Nàng như thế nào lại tìm lý do thay hắn
thoát tội?
Không được! Nàng không thể rối loạn! Nàng vội vàng xóa bỏ những thứ
trong lòng không nên xuất hiện. Đằng Tuấn là Hades, là kẻ thù nàng
đã thề muốn giết chết, nàng không thể bị mị lực nguy hiểm của hắn
dao động ý chí. Hắn là ác ma tội ác tày trời, bảy năm trước nên
chết đi. Cho dù hiện tại hắn hối cải, muốn làm người mới, thay đổi
triệt để, nhưng năm đó hắn là người dẫn đầu tiến vào nhà nàng, tội
nghiệt đó hắn nên chính mình gánh vác. Nàng không thể lại để hắn
nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, càng không thể vì hắn trước mắt
không làm chuyện ác mà tha thứ hắn. Nàng nhất định phải tận tay
chấm dứt sinh mệnh hắn.
Lần này Tôn Trường Dung phái nàng tiếp cận Đằng Tuấn vì muốn mượn
sức Tường Hòa Hội Quán, đây là thủ đoạn nhỏ trong buôn bán, nàng
đối với chuyện này không có hứng thú. Lúc này đây, nếu giết được
Đằng Tuấn, nàng cũng sẽ không trở lại tập đoàn tài chính Thượng Đế,
nàng sống một mình đến mười tám tuổi chỉ có mục đích duy nhất là
tìm ra kẻ thù, chỉ cần hắn vừa chết, nàng đối nhân sinh cũng không
còn gì lưu luyến, tương lai đối với nàng mà nói chỉ là con đường đi
đến cái chết …
Chính đang trong suy nghĩ, có người gõ cửa, nàng cẩn thận hỏi: "Là
ai?"
"Ta là Phương Nhân, muội muội của Thổ Kỳ Lân, lão bà của Thủy Kỳ
Lân." Một giọng nữ nhẹ nhàng ở ngoài cửa vang lên.
Đào Ý Khiêm buồn bực ra mở cửa, rõ ràng thấy ngoài cửa là ba nữ
nhân tú lệ đang đứng.
Phương Nhân đã sớm nghe nói Kỳ Lân Vương đã cho một nữ nhân tiến
vào trụ ở Tường Hòa Hội Quán, tò mò làm cho nàng há có thể bỏ qua
cơ hội thẩm tra nữ nhân vật chính? Vì thế, sau khi cùng bốn vị Kỳ
Lân phu nhân khác thì thầm thảo luận, nàng quyết định trước cùng
Hách Liên Thuần Thuần – lão bà của Lâm Kiếm Hi cùng với Lạc Dĩnh
Bồng – thê tử mới cưới của Vũ Bộ Vân đến xem thử đây là cô gái dạng
gì có thể lấy được ưu ái của Kỳ Lân Vương.
"Hi! Ngươi là Đào Ý Khiêm? Ta là Phương Nhân." Phương Nhân là người
thứ nhất chen vào cửa, một đôi minh mục nhìn chằm chằm cẩn thận xem
Đào Ý Khiêm.
"Ta là Hách Liên Thuần." Hách Liên Thuần Thuần một thân trang nhã,
trước ngực còn lộ ra một cái máy chụp ảnh. Không có biện pháp, Du
Hiểu Tịnh – lão bà của Đinh Dực cùng với Đỗ Tuyết Dương – lão bà
của Phương Đằng bị đứa nhỏ cuốn lấy tránh không ra, bị họ ngàn đinh
vạn dặn bảo là phải chụp bộ dáng của Đào Ý Khiêm mang trở về cho
các nàng xem. Đúng là gánh nặng đường xa!
"Nhĩ hảo, ta là Lạc Dĩnh Bồng." Lạc Dĩnh Bồng từ sau khi gả cho Vũ
Bộ Vân, tự nhiên trở thành một phần tử trong binh đoàn nương tử,
hơn nữa nàng thành thục ổn trọng, tâm tư kín đáo, rất nhiều sự
người khác đều đến tìm nàng thương lượng, từ nàng ra chủ ý.
Lần "tập kích bất ngờ" này cũng là nàng đề nghị, Đằng Tuấn cùng Ngũ
Hành Kỳ Lân hôm nay không ở Tường Hòa Hội Quán, đúng là cơ hội tốt
để "la cà", vì thế liền kiếm bạn xông thẳng vào phòng Đào Ý Khiêm,
mang theo tâm tình tò mò.
"Các ngươi hảo." Đào Ý Khiêm ngẩn người, cười đến có điểm gượng ép.
Ba vị mỹ nữ đại giá quang lâm, các nàng muốn làm gì?
Một cô gái thật khá! ba người Phương Nhân đồng thời gật đầu. Đào Ý
Khiêm bộ dạng xác thực thật đẹp, mắt ngọc mày ngài, chiếc mũi nhanh
nhạy, đôi môi đỏ mọng. Với khí chất cùng dáng vẻ bên ngoài, nàng có
thể được xem là đối tượng tốt nhất mà các trưởng lão giúp Đằng Tuấn
xem xét.
Khó trách Đằng Tuấn lại động tâm, nguyên lai hắn cũng lấy mạo
"chọn" người a! Phương Nhân hướng Hách Liên Thuần Thuần chớp mắt,
thể hiện ý tứ rõ ràng.bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
"Ngươi là nữ nhân đầu tiên được Đằng Tuấn chủ động mời đến trụ ở
Tường Hòa Hội Quán." Phương Nhân giơ lên sáng lạn mỉm cười, nhanh
như chớp nhìn chằm chằm Đào Ý Khiêm đảo quanh.
"Hoàn hảo, nơi này so với khách sạn cũng không có gì khác biệt,
nghỉ ngơi ở đâu đều giống nhau." Đào Ý Khiêm biểu hiện cũng không
thân thiện, đối với người xa lạ, trừ phi tất yếu, nếu không nàng
đều đạm mạc mà chống đỡ, dù sao sinh mệnh của nàng cũng không cần
loại giao thiệp hữu nghị này.
Điều này, ngay cả Phương Nhân cùng Hách Liên Thuần Thuần đều nhìn
ra thái độ lạnh lùng của nàng. Cô gái này quanh mình đều là tường
cao, không để cho ngoại nhân xem xét.
"Xem ra ngươi còn chưa cùng Đằng Tuấn rơi vào võng tình. Hại ta vui
vẻ nửa ngày." Phương Nhân nhìn nàng chán chường, giống như bị hắt
một chậu nước lạnh, cảm thấy không thú vị.
"Kỳ quái, ngươi cùng Đằng Tuấn nếu không có gì, hắn làm sao muốn
cho ngươi tiến vào trụ?" Hách Liên Thuần Thuần cũng không hiểu ra
sao.
"Ta cũng không biết." Đào Ý Khiêm mặt không chút thay đổi trả
lời.
"Hoặc là Đằng Tuấn đơn phương thích nàng?" Phương Nhân hướng Hách
Liên Thuần Thuần nói.
"Vậy ah! Nhưng chuyện này thật sự làm người khác khó mà tin được.
Theo chúng ta nhận thức Đằng Tuấn tới nay, có ai thấy qua hắn đối
với nữ hài tử như thế? Vừa khốc vừa tà, tâm nhãn so với ai khác đều
cao hơn, hắn trừ bỏ tướng mạo đường hoàng ở ngoài, bên trong đều là
âm lãnh, rất giống ác ma đến từ địa ngục." Hách Liên Thuần Thuần
từng lĩnh giáo qua ác liệt của Đằng Tuấn, thường mở miệng tổn hại
hắn.
"Đúng vậy! Đào Ý Khiêm, ngươi nhất định có cái gì đặc biệt, nếu
không Đằng Tuấn tuyệt sẽ không đối với ngươi khác những người
khác." Phương Nhân chắc chắn nói.
"Các ngươi đừng đoán, ta cùng Đằng tiên sinh thuần túy chỉ là nói
chuyện hợp tác, ta là đại biểu của tập đoàn tài chính Thượng Đế
cùng hắn thương lượng một ít kế hoạch hợp tác." Nàng cũng không
muốn cho các nàng biết nhiều.
"Nga? Phải không? Đàm công sự Đằng Tuấn bình thường giao cho Ngũ
Hành Kỳ Lân ra mặt, rất ít khi tự mình chuẩn bị, ngươi có thế làm
cho hắn ngoại lệ, có thể thấy được hắn là để ý ngươi." Lạc Dĩnh
Bồng cảm giác ra nàng che lấp, nàng dám khẳng định, cô gái này xuất
hiện là có mục đích, về phần mục đích gì, có lẽ Đằng Tuấn đã biết,
bằng không hắn sẽ không làm cho nàng ở bên người hắn.
"Hắn để ý ta? Không thể nào!" Hắn lưu lại nàng chính là muốn ngoạn
với nàng. Hắn không phải đã nói: Hắn cảm thấy nàng thú vị. Đào Ý
Khiêm âm thầm cười lạnh.
"Không ư? Ngươi nếu biết vị chủ tử trẻ tuổi nhà chúng ta bình
thường như thế nào đối đãi nữ nhân, ngươi sẽ cảm thấy vui mừng."
Phương Nhân lên tiếng. Đừng nhìn Đằng Tuấn ở mặt ngoài tao nhã,
chuyện trò vui vẻ, Tường Hòa Hội Quán mọi người ai không biết hắn
là tiểu lí tàng đao, khi đàm tiếu với người khác có thể đem địch
nhân hủy đi trong vô hình. Trên cơ bản, hắn hỉ nộ ái ố tuyệt đối
không thể lấy biểu tình của người bình thường làm chuẩn.
"Đúng vậy! Hắn đối với nữ nhân cũng không săn sóc ôn nhu, có thể
làm cho hắn gật đầu mỉm cười xem như đã là ân sủng, nào dám trông
cậy việc cùng hắn tản bộ, đi dạo phố, cùng ăn cơm." Hách Liên Thuần
Thuần lớn tiếng nói.
"Bất quá, ngươi cũng không thể bởi vì hắn đối với ngươi đặc biệt
tốt mà lơi lỏng, nếu ta là ngươi, ta sẽ càng thêm cẩn thận, bởi vì
nếu hắn đối một người tỏ vẻ hảo nhất định có mục đích khác." Phương
Nhân hảo tâm đưa ra cảnh cáo.
Ngoài cửa bóng người nhoáng lên một cái, Đằng Tuấn không biết khi
nào đã tựa vào cạnh cửa, cười nói: "Ngươi thật đúng là hiểu biết
ta! Phương Nhân."
Bốn nữ nhân đồng thời quay đầu lại, trong đó ba nữ quyến của Kỳ Lân
sắc mặt khẽ biến, nhất là Phương Nhân, chỉ có thể xấu hổ bồi cười
nói: "A… Đằng Tuấn, ngươi đã trở lại." Nàng thực hận không thể cắn
đi đầu lưỡi chính mình. Vũ Bộ Vân đã sớm cảnh cáo không thể ở sau
lưng nói xấu Đằng Tuấn, bởi vì ai cũng không thể đoán được hắn khi
nào sẽ toát ra đến.
"Ân, ta đã trở về. Các ngươi thì sao? Có phải hay không cần phải
trở về?" Hắn hai tay hoàn ngực, cười hạ lệnh trục khách.
"Nga! Đúng vậy! Nên trở về chờ lão công về nhà ăn cơm." Hách Liên
Thuần Thuần đánh ha ha, vội vàng giúp Phương Nhân ra khỏi
phòng.
Lạc Dĩnh Bồng khẽ cười một tiếng, khi đi qua bên người Đằng Tuấn,
còn không quên trêu chọc "Thật tinh mắt nga! Bất quá, có khi cũng
không dễ đối phó."
Đằng Tuấn nhíu mày, cười mà không đáp.
Chờ các nàng đi xa, Đào Ý Khiêm mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Các nàng
đối với ta thật tốt."
"Các "mẫu Kỳ Lân" này chính là e sợ thiên hạ không loạn." Hắn đi
thong thả vào phòng, lắc đầu thở dài. Hắn phải bảo Ngũ Hành Kỳ Lân
hảo hảo quản lão bà của mình.
"Lời khuyên của các nàng ta nên tin tưởng sao?" Nàng biết vị Phương
Nhân kia không phải là ăn nói bừa bãi, Đằng Tuấn để nàng tiếp cận
hắn nhất định là có mục đích. Nếu vậy, mục đích của hắn rốt cuộc là
gì?
"Ngươi muốn tin tưởng sao?" Hắn lại lấy loại câu hỏi đáp trả lại
nàng.
"Nói thật, ta cũng không biết, ngươi làm người ta khó có thể nắm
lấy. Có khi ta căn bản không thể lý giải mục đích chân chính việc
ngươi làm cho ta tiếp cận ngươi." Nàng nhìn thẳng hắn, một đầu tóc
đen lượng bay trên vai, một đôi mắt to tràn ngập mê hoặc, khuôn mặt
cẩn thận tú lệ nhất thời nhiễm thượng một mảnh lo lắng.
Đằng Tuấn bị bộ dáng của nàng khiến hắn hơi động tâm. Khi nàng biểu
hiện ra nội tâm thật, bộ dáng làm cho người ta không thể rời mắt.
Hắn nhịn không được đi hướng nàng, giơ tay chạm vào hai má nàng,
nhẹ giọng nói: "Mục đích của ta chính là mục đích của ngươi."
"Cái gì?" Những lời này nghe ra dường như có hàm ý khác, nàng mạnh
run lên.
"Trò chơi của chúng ta là quan hệ song phương hợp tác, bất quá, khi
ngươi muốn dụ dỗ ta, đồng thời, ta cũng muốn dụ dỗ ngươi. Như vậy
mới công bằng." Hắn ngón cái khinh xoát mặt nàng.
"Nói như vậy, ngươi cũng muốn làm cho ta yêu thương ngươi?" Nàng
thoáng trấn định, mới lộ ra khiêu khích tươi cười.
"Ân, ta muốn nhìn bộ dáng ngươi lâm vào võng tình."
"Đừng nói mạnh miệng, lâm vào võng tình có thể là ngươi."
"Không có khả năng." Hắn nói được phi thường khẳng định.
"Vì sao?"
"Ta đã quên nói cho ngươi, ta từ nhỏ đến lớn không có yêu bất luận
kẻ nào, nơi này của ta…" Hắn cười lạnh chỉa chỉa ngực mình "Thượng
Đế đã quên đem ‘yêu" bỏ vào."
Nàng trợn to mắt, thiếu chút nữa bị hắn hù dọa. "Đừng nghĩ làm ta
sợ, ta xem ngươi là đem ‘yêu" mà Thượng Đế đưa cho ngươi đánh mất.
Chính mình tìm không thấy, có lẽ người khác sẽ giúp ngươi tìm trở
về."
Nàng nói lời này làm cho Đằng Tuấn hơi hơi biến sắc. Có lẽ nàng nói
có lý.
"Thế nào? Có cần ta giúp ngươi tìm hay không?" Nàng nhìn ra rung
động nhỏ của hắn, mỉm cười hỏi.
"Ân, vậy làm phiền ngươi." Hắn nói xong đem nàng kéo vào trong
lòng, cười nói: "Thỉnh trước tiên bắt đầu từ miệng ta tìm."
Cơ hồ là cố ý, hắn cúi đầu hàm trụ hai phiến cánh môi của nàng, vừa
hôn vừa hỏi: "Tìm được rồi sao?"
Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, ở miệng hắn mơ hồ lẩm bẩm: "Không
có."
"Vậy đành phải hướng trên người tìm." Hắn cởi bỏ chính mình áo dài
bên ngoài, cực kì khiêu khích.
"Đừng náo loạn!" Nàng nhịn không được cười ra tiếng, sau đó lại lập
tức kinh hoàng che miệng lại. Nàng còn cười được? Nàng đối với hắn
hẳn là hận thấu xương, như thế nào ngược lại còn bị chọc vui vẻ
cười to?
"Sợ?" Hắn nhíu mày, nhưng ánh mắt lại rạng rỡ tỏa sáng.
"Đúng vậy. Ta phải sợ chứ!" Nàng cố ý sẳng giọng, hết sức ra dáng
tiểu cô nương làm nũng.
"Ha ha ha, ngươi thật là thú vị!" Đằng Tuấn cũng cười.
Giờ khắc này, bọn họ trong lúc đó địch ý nhưng lại lặng lẽ biến
mất, một cỗ ấm áp lo lắng theo bọn họ trong lòng dâng lên. Khi hai
người còn chưa phát hiện, sợi dây tình yêu đã chậm rãi phát sinh
trong tiếng cười, đưa bọn họ gắt gao quấn quanh…
Đằng Tuấn cùng Đào Ý Khiêm sau một khoảng thời gian ngắn ngủi
sống "hòa hợp" thì không bao lâu sau Tôn Trường Dung lại gọi điện
thoại đến làm cho tâm tình Đằng Tuấn có chuyển biến.
Sáng sớm hôm nay, Đằng Tuấn ở Kỳ Lân Hiên đã nhận được một cuộc
điện thoại gọi đến. Tôn Trường Dung không biết đã dùng thủ đoạn gì
biết được số điện thoại bí mật này của Tường Hòa Hội Quán, cư nhiên
điện thoại trực tiếp đến. Chuyện này làm cho Đằng Tuấn tâm sinh
cảnh giác.
"Uy?" Hắn khẩu khí không tốt lắm.
"Đằng tiên sinh, ta là Tôn Trường Dung."
"Có thể tra ra số điện thoại này không có vài người. Ngươi thật
giỏi!" Hắn lạnh lùng nói.
"Làm sao vậy. Vì muốn cùng nhóm Tường Hòa Hội Quán các ngươi đàm
sinh ý, ta đương nhiên phải xuất ra bản lãnh chứ." Tôn Trường Dung
nhất kính cười hì hì.
"Có việc sao?" Đằng Tuấn nhíu nhíu mày, đối với Tôn Trường Dung
không chỉ cảnh giới mà còn có thêm vài phần chán ghét.
"Nghe nói ngày đó ngươi đã gặp tiểu nữ." Tôn Trường Dung khi nghe
nữ nhi nhắc tới chuyện này đã kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Thân
phận của Đào Ý Khiêm khi nào thì bị vạch trần? Nàng như thế nào lại
chưa từng nói qua?
"Ta còn không biết ngươi có đến hai nữ nhi, lại bất đồng họ." Hắn
như thế nào cũng không buông tha cơ hội nói móc.
"Này... Thật sự có lỗi, làm cho Ý Khiêm giả mạo nữ nhi Bội Bội của
ta, thật sự là bởi vì Bội Bội ngày đó thân thể không khoẻ..."
"Thân thể không khoẻ có thể ở Hồng Kông mua sắm, ở cửa hàng tiêu
phí đến 5 vạn đô la Hồng Kông?" Đằng Tuấn cười lạnh. Công phu điều
tra tư liệu bằng máy tính của Giang Trừng có thể xem là số một,
không ai bằng.
"Ách..." Tôn Trường Dung bị nói đến nói không ra lời.
"Chúng ta liền nói trắng ra đi! Tôn Đổng, ngươi phái Đào tiểu thư
đến mục đích chính không phải là vì sinh ý sao?" Hắn lười cùng hắn
ta pha trò.
"Ha ha, ngươi thật lợi hại. Đúng vậy, ta chỉ là ra thủ đoạn nhỏ
thôi." Tôn Trường Dung thản nhiên trực tiếp thừa nhận.
"Nói đi! Ngươi muốn gì?"
"Ta đây sẽ nói thẳng ra. Nghe nói Hội quán ở Singapore bút đại sinh
ý đang đấu thầu..."
"Thì ra là thế." Đào Ý Khiêm nói đúng, quả thật Tôn lão gia này coi
trọng bút sinh ý kia.
"Chỉ cần ngươi đáp ứng đem bút sinh ý kia điều động nội bộ cho ta,
ta có thể cho các ngươi tiền boa 10%. Hơn nữa cũng đem Đào Ý Khiêm
nhượng cho ngươi." Tôn Trường Dung thấp giọng nói.
"Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ đáp ứng?"
"Không ai có thể cho các ngươi lợi nhuận lớn như vậy. Hơn nữa, còn
có thêm một cô gái trẻ tuổi mĩ mạo lại thuần khiết." Tôn Trường
Dung cười đến ái muội.
"Ngươi là nói Đào Ý Khiêm?"
"Đúng vậy. Nàng kỳ thật là cô gái ta nhận nuôi. Ta cùng nàng có
giấy khế ước, chỉ cần ta phân phó cái gì nàng cũng sẽ làm."
"Vì sao nàng nghe lời như vậy?" Trong lòng hắn nổi lên tức giận
không thể giải thích.
"Đây là ước định lúc trước. Chỉ cần ta giúp nàng tìm được người
nàng muốn tìm, nàng đời này phải nghe lời ta." Tôn Trường Dung dào
dạt đắc ý nói.
"Nàng muốn tìm người nào?" Đằng Tuấn thanh âm lạnh hơn.
"Này... việc này không thể nói. Dù sao, chỉ cần ngươi đáp ứng điều
kiện của ta, nàng chính là của ngươi."
"Phải không?"
"Ngươi hẳn là vừa mắt nàng. Nàng bộ dáng đáng yêu như vậy, lại chưa
từng bị nam nhân chạm qua, lại biết quyền cước. Đem nàng theo bên
người rất an toàn, lại thực dụng..."
"Đủ." Hắn ra lệnh cưỡng chế hắn ta im miệng, nghe không nổi ngôn từ
hạ lưu của hắn.
"Được rồi."
"Đem khế ước của nàng với ngươi đưa cho ta, nàng với ngươi khi đó
không còn liên quan gì nữa, ta liền đem sinh ý ở Singapore giao cho
ngươi." Đằng Tuấn lãnh đạm cứng rắn nói.
"Không thành vấn đề." Tôn Trường Dung nghĩ đến có được sinh ý này,
cao hứng không thôi.
"Còn có, nói cho ta biết người nàng muốn tìm là ai?"
"Này..."
"Không nói, chuyện này coi như không tính."
"Ngươi nhất định chưa từng nghe qua một người tên là ‘Hades’." Tôn
Trường Dung trong thanh âm có kích động không tầm thường.
Đằng Tuấn sắc mặt nhanh biến, trầm mặc một lúc lâu mới nói:
"Hades?"
"Đúng vậy, một người bảy năm trước đã biến mất vô tung." Nhắc tới
Hades, Tôn Trường Dung tựa hồ có điểm hưng phấn.
"Nàng vì sao muốn tìm hắn?"
"Vì giết hắn. Nghe nói Hades giết cả nhà nàng."
"Tốt lắm, ta đã biết." Hắn không đợi Tôn Trường Dung trả lời liền
treo điện thoại. Ánh mắt đông lạnh chứa thống khổ cùng phẫn nộ.
Không biết là vì sự tình này đúng như hắn ban đầu đoán giống nhau
mới làm cho hắn tức giận, hay là cái tên "Hades" này lại lần nữa bị
nhắc tới.
Nàng quả nhiên là tới giết hắn. Đào Ý Khiêm!
Đằng Tuấn áp không được trong lòng lo lắng, đi nhanh lao ra khỏi Kỳ
Lân Hiên, đi vào phòng khách Đào Ý Khiêm đang trụ, không gõ cửa
liền trực tiếp xông vào.
"Ai?" Đào Ý Khiêm phản ứng nhanh nhẹn chuyển qua bên cạnh, đối với
người tới liền đánh xuống một chưởng. Đợi khi thấy rõ ràng là Đằng
Tuấn thì tay cũng đã không thể thu trở lại, trực tiếp hướng thẳng
đến ngay mặt hắn.
Đằng Tuấn dùng tay ngăn lại, thân hình gọn gàng chợt lóe, người như
quỷ mỵ bàn đi vào phía sau Đào Ý Khiêm.
"Đằng Tuấn!" Nàng vội vàng quay người lại, phát hiện trên khuôn mặt
tuấn tú của hắn che kín một phần âm trầm.
Mấy ngày nay, quan hệ của bọn họ đã đạt tới một loại phối hợp kỳ
lạ. Đằng Tuấn tuy rằng đối với lai lịch Đào Ý Khiêm khả nghi nhưng
hắn vẫn hy vọng nàng không phải là người kia như hắn nghĩ: "thiên
sứ"... trong đêm đó!
Nhưng sự thật chứng minh, xác thực ý đồ của nàng không tốt, dưới
lớp ngụy trang tươi cười đó, tất cả đều là oán hận, muốn báo
thù.