Chiếc xe bus lắc lư mạnh khi lăn trên con đường đầy đất đá do các
bác công nhân đáng yêu đào lên làm đường... Sự chuyển động không
mấy dễ chịu này khiến thân nó bị vật sang trái ... gòi lại vật sang
phải... gòi lại vật sang trái....
Để chấm dứt quãng thời gian ác mộng trên con xe Toyo cùng Chun...
Nó và hai đứa kòn lại quyết định mạnh ai người ấy đi... Nó thì vẫn
thế... chuẩn bị đồ ăn sớm cho cả bốn... thường thì nó đi cùng Hebe
và Aaron... Nhưng vì hôm nay có phiên trực nhật... mà nó lại có
nhiệm vụ đến sớm để chuẩn bị tài liệu... nên từ 5h30 sáng... Nó đã
đứng co ro bên bến đợi... chờ bóng đỏ ***e của cái xe bus
tới...
Vừa đi qua đoạn đường nhấp nhô thì chiếc xe lại đu về phía trước
thắng gấp khi tới điểm dừng... Một lần nữa... Nó lại đập đầu vô
thanh chắn trước mặt... Làm nổi lên cục u thứ ba ở chính giữa
trán... nếu hok kể hai cục ở hai bên thái dương...
Lật đật xuống xe.... nó loay hoay trên mấy bậc tam cấp chỉ vì đống
giấy tờ trước mặt... và không may dẫm phải vạt sau của chiếc áo
choàng...
_ Á!!!
Nó hét toáng lên... và mặt nó suýt nữa thì mài mặt đường... nếu
không có Joe đỡ...
_ Hả???
Nó hét lên... tiếng hét còn to hơn cả khi nó suýt bị ngã...
_ Cậu... cậu...
Nó vặn vẹo trong vòng tay của Joe... khổ sở chỉ vô Joe,... rồi chỉ
vô cái xe đang đóng cửa chạy típ... mồm thì bị á khẩu... cứ liên
tục phát ra những tiếng ú ớ...
_ Xe gửi bên kia...
Joe hất mặt sang bên kia đường...
_ Đi sang bên đây thì thấy cậu...
Buông nó ra... Joe đăm đăm ngó bộ quần áo xộc xệch cùng bản mặt ửng
đỏ của nó...
_ Yên tâm... chỗ nhạy cảm mình chưa có sờ đâu...
_ hả??? Hả??? Cái gì???
Nó chống trả tuyệt vọng với nụ cười nửa miệng giễu cợt của
Joe....
_ Mất mặt...
Lầm bầm được mấy tiếng... nó lon ton đi theo cái bóng đổ dài phía
trước...
_ Hôm nay phái đoàn bên Cloud mới tới đúng hok...
_ Chắc vậy... Mà bản báo cáo về cơ sở vật chất của cậu xong
chưa...
_ Chưa...
Joe đáp ngán ngẩm...
_ Thật mệt... tại sao chỉ có mỗi chúng ta khổ sở như vậy???
_ Cháu biết???
_ Cháu???
Joe quay sang nó với vẻ khó hiẻu ngơ ngơ...
_ Uh... Chúa... phát âm nhầm... xin lỗi...
_ Cái đấy cùng nhầm được...
_ Sao hok???
Nó vặc lại Joe... Ánh mắt hếch lên thách thức...
_ Bị sao kia...
Mắt Joe đăm đăm ngó về một điểm trên trán nó...
_ Cindy lại óanh bạn nữa hả???
Nó vỡ lẽ... đưa tay lên trán...
_ Ờ... không... không hẳn...
_ Thế tại sao???
_ Uh... thì... xe thắng gấp... nên...
_ Vậy thì tốt...
Nó chững người... gì thì gì cứ có cục u trên trán là tốt
hả???
_ Ella!!!
Tiếng gọi quen thuộc lại vang lên sau nó...
_ Ai vậy???
Joe quay ra sau để kiếm nơi phát ra tiếng động... rồi quay lại nhìn
nó...
_ Uhm...Một thành viên của phái đoàn...
Nó thở dài... rồi quay ra cùng Joe... Ánh nắng rạng rỡ làm guơng
mặt Calvin tỏa sáng...
_ Đến sớm nhỉ???
Calvin ngó nó tười cười... rồi nhìn sang Joe...
_ Đây là???
_ Joe... người sẽ làm việc cùng với cậu chốc nữa...
_ Ờ... vậy hả??? Mình là Calvin...
Nó quay mặt đi khó chịu trong khi Joe và Calvin làm nốt thủ tục làm
quen... Gặp Calvin khi đang bên cạnh Chun là cái nó đã ngờ tới vì
bắt buộc chúng nó sẽ phải làm việc cùng nhau... Nhưng trong hoàn
cảnh này thì...
_ Ella... Ella...
Calvin đang nhìn nó tương đối thắc mắc...
_ Ờ ... hả???
Có vẻ như nó vừa làm lỡ mất một trường đoạn nói chiện sôi nổi giữa
Joe và Calvin...
_ Mình cần phải đi chuẩn bị một số thứ cho buổi họp... gặp lại hai
bạn sau nhé...
_ Uh...
Nó đáp mệt mỏi... Và trước khi nó kịp nhận thì Calvin đã đi
rồi...
_ Bồ cũ hả???
_ Ai bảo???
Nó lườm Joe.... Tự nhiên nó thấy ghét Joe vô cùng...
_ Ngó là bik... Mà hok phải thì thôi...
Joe chống chế khi thấy ánh mắt sắc lạnh của nó.... Hít một hơi
dài... Nó sải bước trong ánh nắng sớm... Không quay lại ngó Joe lấy
1 cái nào nữa...
_ Không biết phải gọi nó là cái gì đây???
Joe lầm bầm...
Đúng y như nó dự đoán... hôm nay nó bị bỏ bom...
Sau khi vào lớp với nỗi bực dọc ngán ngẩm về sự xuất hiện của
Calvin và nỗi nghi hoặc vô cùng có căn cứ của Joe... Nó ngồi vào
chỗ và gặp ngay một đống trứng nát bét dưỡi chỗ ngồi.... Nhòm xuống
ngăn bàn là một bọc nòng nọc cộng thêm một cục nào đó rất có thể là
phân ***...
Buông ra vài câu chửi thề chọn lọc... Nó ôm toàn bộ thân hình nhầy
nhụa và nhoe nhoét ra hành lang thì gặp cả Chun và cả
Calvin...
Nó gần như nghĩ là Calvin phục kích nó ở khắp mọi nơi.... Cũng có
thể nó sai... nhưng tại sao lại cứ cho nó gặp Calvin....
Sự kiện 2 năm trước làm nó mất mặt chưa đủ sao???
Tệ hơn là lại gặp ngay trước mặt Chun...
_ Ê là... hum nay có món gì khả ....
" Boong!!! "
Trong lúc luống cuống và giật mình... nó quay ra và phang ngay cái
chảo nóng lên đầu Chun... Thịt bắn tung tóe khắp nơi... và một
miếng vô tình lang thang vô miệng Aaron đúng lúc thằng này đang
ngáp...
_ Ngon đó chị!!!
Giơ ngón tay cái ra điều khích lệ.... Aaron lập tức quay lại với tờ
báo...
_ Xin...
Nó nhìn Chun rụt rè... cái đầu bóng mượt của Chun đang dựng lên và
đen nhẫy màu nhọ nồi...
_ Cô.....
Chun trợn mắt... còn nó nhắm mắt... trong chốc lát... nó đã nghĩ
Chun sẽ cho nó một cơn giông giận dữ... Nhưng im lặng... Chẳng có
gì xảy ra ngoài tiếng thở phì phò... Và tiếng chân bước vội vàng
lên gác... Có lẽ Chun chưa tìm được từ nào thật sự khủng khiếp để
mắng nó....
_ Lên mà băng bó cho ảnh đi... không chừng ảnh hói đó...
Aaeon dài giọng...
_ Mắc chi mà chị phải băng bó cho hắn...
_ Sao hok??? Có camera đấy...
Nó giật mình... sao nó quên mất cái đấy nhỉ???
Quẳng cái chào vô bồn rửa... Nó lục tìm bộ cứu thương... rồi xách
giò chạy lên phòng Chun....
-------------------------------------------------
_ Cho vô tẹo nào???
Nó gõ cửa liên hồi... Tiếng nước xả đều trong phòng....
_ Vô để cô phang cho tôi thêm phát nữa hả???
Giọng Chun cáu gắt vang lên...
_ Chẳng may thôi mà...
Khoảng 1 phút sau thì cửa mở... vừa hớn hở vì có cơ hội chuộc tội
trước cái camera... nó thối lui ngay tức thì khi nhìn thấy bộ dạng
quấn nửa dưới của Chun.... Suy nghĩ tới ngay trong đầu nó Chun có
thân hình đẹp...
_ Lần này lại mún ngoạm tôi hả???
Chun làu bàu... rồi đi vô phòng...
_ Mặc cái áo lại giùm coi...
Nó nói dè dặt... nhưng có lẽ cũng chẳng cần... vì Chun đã ***g vào
người chiếc áo phông có mũ....
Ngồi xuống giường nặng nhọc... Chun ngó nó trong 1s... rồi lại lên
tiếng....
_ băng gì thì băng nhanh lên... đần ra như con ngốc vậy...
_ Nói năng cho tử tế chút...
Nó đanh mặt lại... nhưng cũng ngồi xuống bên Chun... mau mắn xắn
tay áo cậu lên....
Trước mặt nó là một cái bỏng đỏ lan trên cánh tay... Nó nhìn Chun
ái ngại... rồi phết lên đấy một đống thuốc mỡ...
_ Á!!! Cô tính giết tôi hả???
_ Im hộ cái...
Nó gắt....
_ Mà cái đầu có sau hok...
_ Cháy mất phân rưỡi...
_ Hì!!!
_ Cười cái gì???
_ Đồ ngu... cười cái đầu mất phân rưỡi của anh...
Nó nhìn lên cái đầu bùm xum của Chun và cố nín cười lần
nữa...
_ Cái tay ấy??? Cô quen hắn hả???
_ Tay gì cơ???
_ Cái tay mà **ng mặt cô trước cửa lớp ý...
Nụ cười trên miệng nó tắt phụt....
_ Có chút chút...
_ Quan hệ ra sao???
_ Bạn cùng lớp...
_ Cô với hắn... ý tôi là... không có gì sâu sắc chứ....
Nó thả tay Chun xuống... và lừ mắt nhìn Chun... nếu ai là người nó
không muốn nói về chuyện này nhất... thì người đó chính là
Chun...
_ Xong gòi đấy!!!
Nó dí mạnh hơn miếng băng trên Tay làm Chun rên nhẹ... xong lại
mang đồ cứu thương ra khỏi phòng một cách lạnh lùng...
_ Đồ ngốc!!!
Chun lầu bầu...
Những ngày tiếp theo trôi quá khá yên bình đối với nó.... Nó ít gặp
Calvin hơn... Có lẽ tại do nó cầu nguyện ngày đêm... Chun và Joe
cũng hok đả động gì tới mối quan hệ của nó và Calvin nữa... Có lẽ
cả hai sợ nó lại nổi khùng lên ra biển mà nhảy sóng mất
tiêu...
Ngày cuối cùng của buổi giao lưu là tổ chức hội chợ... Cả sân
trường ngập tràn trong màu sắc của lều bạt... Những chùm bóng bay
lơ lửng... đôi ba quả còn bị kẹt trong những tán cây rậm rì và xanh
ngắt....
Nó đứng nhìn ra sân trường từ hành lang.... trên tay là tách cà phê
còn đang bốc khói... Nốt hôm nay... rồi nó sẽ không còn gặp Calvin
nữa....
Nó nhớ... ngày xưa mỗi lần mở hội chợ trường nó cũng tấp nập và
nhộn nhịp như thế này.... Nhớ lại làm quá khứ sống dậy mạnh mẽ
trong nó... quá khứ nó từng thik Calvin....
Ngày đó... nó học lớp 8... cái tuổi dở dở ương ương... chập chững
từ trẻ con tới làm người lớn hơn một chút.... Nó có một đống bạn
với đủ loại tính cách... Nó có cá tính... mạnh mẽ ... và được nhiều
nam sinh khoái.... cho dù ngoại hình của nó có hơi đàn ông một
chút...
Học kì 2 năm đó... Calvin chuyển tới lớp nó... Đó là một cậu học
sinh khá lù đù với cặp kính cận dầy... trông vẻ hiền lành và dễ bị
bắt nạt... và Calvin ngồi ngay sau lưng nó....
Lúc đầu nó không mấy chú ý tới Calvin... Nó vốn là một con người
hoạt bát... nên chủ tâm nó hok thik và hok mún tiếp xúc với kiểu
lặng lẽ như Calvin... Nhưng thật tình cờ... Calvin được chỉ định
cùng nó thực tập trong mỗi lần học Tiếng Anh... tụi nó bắt cặp với
nhau để luyện tập những mẫu câu... nói những mẩu đối thoại nhỏ về
bản thân.. và những chủ đề mà bài học đề cập tới... Nó dần dần hiểu
về Calvin sau những lần như vậy... Calvin có cái đầu rất thông
minh... và nó ngưỡng mộ Calvin về điểm đó... phát âm tiếng anh rất
chuẩn... Nó đã tò mò muốn biết tại sao Calvin lại về đây... Một
ngôi trường nhỏ để học...
_ Mình thik cảnh biển... nhẹ nhàng và bao la... Nó gợi cho mình
nhiều suy nghĩ về cuộc sống và làm cho mình thư thái...
Có lẽ nó yêu biển hơn từ lúc ấy...
Một lần cô giáo cho thực hành về giao tiếp... Sau khi kết thúc hai
người thực hành sẽ ôm nhau... Theo cô... thì đó mới đúng là phong
thái của người phương Tây...
Thật không may khi cô bốc nó và Calvin thực hành... Sau khi trình
bày xong đoạn hội thoại... Nó và Calvin đứng đần ra... Nó ngại...
và nó biết Calvin cũng ngại... Nhưng cuối cugf Calvin cũng kéo nó
lại gần và ôm nó thật chặt... Đó là lần đầu tiên nó ôm bạn khác
giới... Ngay khi Calvin buông nó ra... Nó thấy Calvin đỏ mặt... và
trên má nó cũng có hai lò sưởi con đang bừng cháy....
Nó thik Calvin từ lúc đó hay từ bao h nó không biết nữa... Tình cảm
đến đột ngột mà cũng rất đỗi nhẹ nhàng... Tuy xa Calvin nó hok mấy
nhớ... nhưng nếu đứng trước mặt Calvin nó sẽ chẳng biết nói gì???
Hoặc nếu có nói được thì cũng chỉ là những từ rời rạc vô nghĩa...
Những lúc như vậy Calvin chỉ cười và bảo nó đang có dấu hiệu của
bệnh trầm cảm...
Rồi nó quyết định... dù nghĩ để bắt đầu một mối quan hệ như thế là
còn quá sớm.... Năm đó nó học lớp 9... và nó tính sẽ nói với Calvin
những gì nó nghĩ....
Nhưng đúng lúc nó quyết tâm thì Calvin nói với nó là cậu ta thik
Dương Lâm... Cô bạn thân trong nhóm của nó... Dĩ nhiên nó hiểu tại
sao Calvin thik Dương Lâm... cô nàng đó giống Calvin ở nhiều
điểm... dịu dàng và biết thưởng thức... chẳng giống nó chút nào...
và nó biết Dương Lâm cũng thik Calvin...
Coi như xong... nó đành mỉm cười nhìn Calvin và Dương Lâm tới với
nhau... Và tự coi là may mắn khi chúng nó hok lôi nó đi
cùng...
Đã 3 năm trôi qua mà cái thói ăn nói vụng về trước mặt Calvin của
nó vẫn không thay đổi... Nó nhìn Calvin và nghĩ... Nó vẫn thik
Calvin ư??? Không... Tình cảm đó đã kết thúc rồi... nhưng nó vẫn
còn nợ cái tình cảm trong lòng nó... nhưng nó không thể...
_ Ella...
_ Oái...
Nó giật mình và quay lại... Cà phê văng bắn tung tóe nhưng Joe đã
nhanh tay lấy tập vở che trước mặt...
_ Mình biết mà...
Joe bật cười làm nó ngại ngùng... Câu chàng phủi hết nước trên
chiếc áo khoác,... rồi ngó nó...
_ Nếu nói chắc bây h cậu lại giận... nhưng hôm nay là ngày cuối
cùng gòi... Cái cậu Calvin đó chắc không phải bạn tầm thường...
Ấy... đừng có đanh mặt lại... tùy vô cái mặt cậu lúc này mình biết
chắc cậu đơn phương cậu ta đúng hok???
Nó há hốc mồm nhìn Joe....
_ Vậy chắc đúng rồi.... Bây h nói một câu chắc cũng hok thay đổi gì
nhiều cho cậu ấy... mà chỉ làm cậu nhẹ nhàng hơn thôi.... Không tin
ah??? Có muốn thử không...
Nó nhìn Joe chăm chú... tại sao Joe lại đoán đúng như thế... chẳng
lẽ cảm xúc của nó lộ ra quá rõ ràng sao... Joe nói cũng đúng... bây
h không phải ngày xưa... Calvin cũng hok còn là cậu bạn ngồi sau nó
nữa... nếu bây h nó hoàn thành nốt câu nói ngày xưa...
liệu...
_ Chờ đấy...
Nó nói với Joe sau vài giây suy nghĩ ngắn ngủi... Rồi chạy vòng qua
cánh cổng vòm để đi ra sân trường... Nó nhắm mắt chạy một mạch tới
chỗ Calvin... lúc đó đang mải trao đổi với người bạn bên
cạnh...
_ Calvin....
_ A... Ella... có chuyện gì...
_ Tớ thik cậu!!!
_ Hả????
_ Lâu rồi.... từ hồi tụi mình....
_ Tớ biết mà....
_ hả???
Nó ngạc nhiên tới nỗi quên hok thở... cứ thế ngó trân trân
Calvin...
_ Mình biết rồi... nhưng chẳng lẽ lại nói với cậu là : Ella... mình
bik là cậu thik mình hả???
Calvin diễn giải bằng một giọng nhẹ nhàng....
_ Mình biết đã gây tổn thương be bé cho cậu.... nhưng cậu biết
đấy... đó chỉ là cảm xúc thoáng qua... cậu hợp với người nào giống
cậu....
Calvin nháy mắt... còn nó cứ đứng trân trân...
_ Thôi nào... ôm chứ....
Và không để nó kịp phản ứng... Calvin giang tay... ôm chặt nó vào
lòng....
Cứ như thế khoảng 1 hay 2 giây gì đó.... rồi nó bừng tỉnh... như
lấy lại sự tự chủ... Nó rời Calvin ra...
_ Mình hiểu rồi...
Nó nói.... và cười thật tươi...
_ Nhưng hết hôm nay mình sẽ không gặp cậu nữa... và mình hok thể
tiễn cậu cùng với đoàn...
_ Mìng biết...
Calvin gật đầu...
_ Nhưng sẽ gặp lại chứ....
_ Uh...
Nó gật đầu... ròi giơ bàn tay ra...
_ Bye!!!
Nó quay người bước đi... trong tai còn phảng phất lời tạm biệt của
Calvin... Mọi thứ lại trở nên nhẹ nhàng như trước đây... trước khi
Calvin đến... và nhẹ nhàng hơn cả khi nó chưa nói được câu
đó....
Rồi nó thấy Joe... Joe đang cười với nó bên cổng vòm... Không kìm
được sự sung sướng ... nó nhào twois và ôm chầm lấy Joe...
_ Mình làm được... Mình nói được nhé...
Nó reo lên rối rít khi buông Joe ra...
_ Biết rồi...
Joe đưa tay vuốt mái tóc rối bù của nó...
--------------------------------------------
Chun đứng trên tầng... và ngó thấy nó ôm chầm lấy Joe... Một cảm
xúc khó chịu ùa lên trong lòng... Cau mày một lúc... Chun rút điện
thoại... và nhắn tin cho Angel...
" Anh xin lỗi... lại như xưa được chứ!!! "
Chapter 10 : Love and Jealous
Tháng 11 đã đến... Sương mù kéo tới làm sân vườn nhà Ông Will chìm
trong một bể màu trắng mù mịt... Tại một góc sân vườn... có một con
bé đang kéo sụp hơn nữa chiếc mũ len... xuýt xoa vì trời lạnh....
Bộ tóc ngắn cũn bị giấu trong chiếc mũ tạo cảm giác nó như một sư
bà....
Ella Cào cào mặt đất cứng đơ do khí lạnh... cây hồng bà Ely thik
nhất đang có nguy cơ chết khô.... Bỏ cuộc sao khoảng vài phút cào
bới không kết quả... Nó quăng đại vài tia nước về phái những cây
còn lại... rồi khum lưng... kẹp chặt hai bàn tay vô đùi.... chạy
hộc mạng vô trong nhà...
Lúc này là 9h... và như thường lệ... mà thật ra là như 5 ngày nay
vẫn thế.... Chun và Angel đang ôm nhau trên bộ ghế sofa bọc ni sang
trọng.... ép sát mặt vào nhau mà làm cái chuyện mà nói thô tục là "
Trao đổi nước bọt... " và nói Hoa mỹ kiểu tiếng anh là " Kiss
"
" Rổt cuộc thì con bé ấy bao h mới ngán bản mặt ấy... "
Nó thầm nghĩ.... rồi co ro chạy vô phòng ăn để chuẩn bị nấu bữa
trưa....
" Này... Ella... mày đang làm gì ấy... sao hok mang cái vồ vừa rồi
cào thẳng vào mặt con bé cho chết luôn đi... "
Một giọng nói thì thầm từ trong óc nó.... Nó trả lời lại bằng suy
nghĩ...
" Liên can quái gì tới mày hả??? Chúng nó đang yêu nhau.... và chả
can hệ gì tới mày...
" Mày tưởng tao hok biết mày muốn gì ư??? Mày thik nó.... "
_ Thôi đi!!!!
Nó vuột miệng hét to... Cồm cộp.... tiếng cao gót vang lên phản ứng
lời nói của nó... có lẽ Angel đã thôi cạp mặt Chun trong vài
giây....
_ Anh ah... có lẽ chúng ta nên lên phòng... ở đây em sợ...
Giọng Angel phát ra thỏ thẻ....
_ Em không thấy ngồi đây tuyệt hơn sao??? Trên phòng anh không
tuyệt lắm đâu....
_ Nhưng...
_ Em mặc kệ cái kon khỉ cái đó...
và Một tiếng kêu như ống hút cống lại vang lên nghẽn đặc.... Nó đã
cầm sẵn con dao trên tay... đã tới lúc hắn nên hiểu bi kịch là gì
nếu gọi nó là khỉ cái...
_ Con mẹ nhớt...
Hebe lên tiếng... con bé ném ra ngoài kia cái nhìn khinh
bỉ...
_ Em ghét mụ quá đi... chị đưa dao đây để em tẩn mụ..
_ Thôi...
Dìm con quái vật trong người nó lại... nó nhẹ nhàng nói với Hebe...
bản thân nó cảm thấy mình như mụ phù thủy đang cố gắng đội mặt nạ
bạch tuyết....
_ Kệ họ...'
_ Chị hiền quá... Ella...
_ Chị hok hiền... chỉ là hok muốn phí calo để để ý mấy việc trẻ con
ấy...
_ Mà vừa nãy chị la thôi đi là...
_ Hả??? ah... con mèo... nó vừa tính ăn vụng... ăn vụng ấy... em
hiểu chưa....
Nó nhìn hebe phân trần....
_ mèo á.... Nó đi suốt sáng nay mà...
_ Ah... hok... nó về rồi... rồi... lại đi rồi....
Nó ngập ngừng với giọng điệu chẳng thuyết phục chút nào....
_ Uh... con đấy hay ăn vụng...
Quăng lại nó một ánh mắt tinh quái....
_ Em đói rồi... chị mau cho em ăn đi nhé...
_ Uh...
Bữa ăn hôm nay thật đúng là bữa ăn điển hình nếu muốn quảng cáo
Valentine... Chun và Angel trao nhau những ánh nhìn ngọt ngào...
chúng xúc thức ăn cho nhau... rồi thỉnh thoảng còn mớm vô miệng
nhau....
_ Eo ôi!!!
hebe và Aaron rên lên khi thấy cái sự kinh tởm ấy.... Nhưng Chun và
Angel hok mấy quan tâm tới chuyện ấy... chúng vẫn tiếp tục việc của
chúng....
" Chùn... chụt.... chút..... "
kết thúc chuỗi âm thanh là tiếng liếm mép.... Tiếng bơm rút nước
của Chun và Angel lập tức dừng lại.... Nó bỏ tô súp xuống... liếm
mép khoái trá.... Chun nhìn nó với ánh mắt rõ là lớ ngớ vụng về...
Angel thì tỏ vè kinh tởm.... Aaron và Hebe thì thi nhau sục súp vì
cười...
_ Ăn uống cho tử tế giùm cái...
Chun càu nhàu...
_ Tốt thôi nếu anh cũng tử tế...
Nó giơ hẳn hai chân lên bàn và dạng ra....
_ Ê!!! Thịt này mèo....
Nó cầm tảng thịt nướng rồi phi thẳng vô Angel...
_ Á!~!!!
Angel rên lên điệu đàng...., Nó lập tức bắt chước giọng thỏ thẻ của
cô nàng ...
Nó rút một tờ giấy rồi phi cả hộp còn lại vô Angel... nhưng lần này
Chun đỡ được...
_ Đừng có làm cái trò hài ấy...
Chun quắc mắt...
_ Oh... xin lỗi ông chủ...
Nó lau miệng duyên dáng rồi đứng dậy đi lên gác....
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Hả hê một thời gian sau vụ trả đũa nó coi là tương đối đích đáng
với Angel và Chun... Nhưng tâm trạng nó cũng hok khá lên được hơn
chút nào vì nó vẫn có phước được ngắm cảnh nóng.... Rồi bây h Chun
còn đứa con bé vô phòng và khóa chặt.... Mỹ từ Ella thúi hoắc - bà
cô già - khỉ cái đáng ghét vẫn được tuôn ra liên tục cùng với những
tiếng động kì quặc và tiếng cười ha há của Angel...
Cũng một ngày ảm đạm như vậy... Nó bỏ mặc hai đứa điên làm trò
trong phòng đó... chạy xuống phòng khách và bật loa inh ỏi.... Tuy
bị âm thanh át hết nhưng nó vẫn nghe tiếng cười rồn rộn đằng
xa...
" Sao tụi nó cứ phải làm như vậy chứ "
Suy nghĩ một chút tới việc giết hay con khỉ đỏ đít trên nhà thì có
bị vô tù không.... Rồi nó chạy ra bật nhạc cỡ to nhất... Và nhún
nhảy theo Shalala....
Nhảy một lát rồi cũng mẹt nhoài.... Nó liền nằm xoài ra ghế... lãng
đãng tắt dàn âm thanh đang bùng nổ đi....
Im lặng.....
" Chúng ngủ rồi ah??? "
Nó nghĩ rồi ngóng lên gác... Angel đang hôn tạm biệt Chun... và mau
***ng xuống gác... ném cho nó cái nhìn khinh khỉnh....
Truớc khi ra khỏi cửa... con bé còn quay lại ...
_ Nhớ ngày mai... 9h tại khu mua sắm anh nhá....
Mỉm cười điệu đàng... Angel chu môi gửi tới Chun thêm một cái hôn
gió nữa... làm động tác bắt cái hôn.... nó nhét ngay bàn tay hứng
cái hôn xuống dưới ghế rồi ngồi lên...
_ Động tác gì vậy????
Chun lên tiếng... rồi chậm chạt đi xuống....
_ Gì đâu... nhét nụ hôn xuống mông....
Nó chu mồm và cười khiêu khích... Chun chả có biểu hiện gì là tức
giận... mà chỉ cười khinh khỉnh....
_ Cô ghen hả???
_ Mắc chi tôi phải ghen với Angel... hả Quý ông Chùn Khô....
_ Cái gì??? Chùn khô...
Nó tính cười toe toét để chọc tức Chun về cái mỹ từ nó vừa nghĩ
ra... nhưng mặt Chun đang lại với những cảm xúc khác nhau như tức
giận... xúc động.... Khiến nó lại hok biết làm gì tiếp
theo....
_ Đừng có nói ra cái cụm từ ấy lần sau???
Chun nhấn mạnh... Rồi đùng đùng đi lên gác....
_ Khoe tình yêu của anh... cứ việc khoe đi... tôi cũng có
vậy???
Nó tức khí... quát loạn một hồi cho tới khi tiếng cửa sầm mạnh trên
tầng hai....
_ Tôi cũng có vậy???
Nó lầm bầm... Rồi rút điện thoại... nháy cho Joe....
" Có chuyện gì thế??? Nghe thấy tiếng thở phì phò bên kia??? Đang
điên ah??? "
" Không "
Nó nín thở... hít một hơi để lấy lại bình tĩnh... rồi nói
tiếp
" Joe này!!! "
" Sao??? "
" Khi chúng ta bàn bạc về vấn đề làm cái tên Chùn ấy đau khổ... Có
kế hoạch đi chơi đúng hok... tiến hành luôn đi!!! "
" hả??? Tại sao... tự nhiên.... này đừng nói là cậu mún hẹn với
mình chứ??? "
" Nghiêm túc đấy.... có đi hok hả??? "
Nó hét lên!!!
Food heaven.... Nơi lý tưởng cho các cặp tình nhân với đồ ăn ngon
và chỗ ngồi tuyệt hảo... không khí tốt và khó bị để ý...
_ Ghê quá đi...
Nó ngẩng mặt lên... Joe đang nhìn nó với vẻ kinh tởm lộ rõ...
_ Chả ghê chi hết....
Nó chống chế...
_ Coi đi... Nó ngọ nguậy kìa...
_ Dễ xương mà...
Nó nói tỉnh bơ... rồi nhón đũa gắp thêm một con trùn ngọ nguậy vô
miệng... và nhai rôm rốp sảng khoái.... Trông Joe lộ rõ vẻ buồn
nôn...
_ Mình vô phòng vệ sinh một lát...
Joe thở dài và đứng lên... tranh thủ lúc đó... Nó ngả mạnh ra
ghế... Chun và Angel đang ngồi ngay sau lưng nó...Cách một chậu cây
rậm... Nó cố gắng nghe ngóng coi tụi nó định đi đâu... nhưng chỉ có
những tiếng bơm nước kinh tởm thoát ra thường lệ... Ngồi ngay sau
Chun có cái tốt... nó khó mà bị phát hiện... mà thật ra tới tận h
phút này... Chun và Angel cũng hok bik là nó ngồi sau chúng... Ngay
cả Joe cũng vẫn bình thường...
Nó giả vờ vươn vai... rồi có ý vung cao cây đũa vẫn đang gắp kon
chùn ngọ nguậy... Con trùn bay vọt qua chậu cây và...
_ Á!!!! Ghê quá...
Angel hét lên... con quái vật trong nó cười khì khì...
_ Anh nghĩ em nên vô nhà vệ sinh... Nó chui vô trong gòi...
Chun hạ giọng nói.... rồi tiếp theo là tiếng rên nho nhỏ... Angel
vội vã đứng dậy... Trông bộ dạng cô nàng lóng ngóng khi bị con trùn
bò quanh trong người... khi đi đang qua nó... nó bí mật đổ một lọ
dầu ăn nhỏ tí... Dĩ nhiên sự việc diễn biến rất logic....
_ Au...
Angel ngã sóng xoài xuống đất... Chân cô nàng bê bết dầu ăn và
khuỷu tay vị trầy... đầu tóc được cuộn chặt thì rối tung
lên...
_ Em không sao chứ...
Chun đi ra đỡ Angel dậy .... trong khi con bé nhăn nhó và hò hét...
Nó vội vàng quay mặt đi...
_ Ai... ai làm rớt cái thứ kinh khủng này....
Trông angel có vẻ rất ấm ức.... Chun cúi xuống trấn tĩnh...
_ Bình tĩnh nào... anh đưa em vô phòng vệ sinh...
" Phòng vệ sinh??? "
Nó nghĩ thật nhanh... Chúng nó sẽ làm gì nữa nhỉ??? Nhẹ nhàng đứng
dậy sau khi bôi nhọ nồi lên chỗ ngồi của Chun và Angel sau lưng...
Nó nhẹ nhàng rón rén bò theo Chun và Angel....
-------------------------------------
Bò tới nơi thì nó nghĩ ra là phải có chỗ nấp.... Chun đã đưa Angel
vô trong phòng vệ sinh nữ và đang đứng truớc cửa để đợi... Chọn
đúng khi Chun quay mặt đi... Nó phóng vọt ra nấp ở sau cánh cửa
phòng vệ sinh nam....
Nó cứ đứng như vậy dòm Chun... anh chàng này thì đang mải mê suy
nghĩ lung tung trong khi nó nghĩ về Chun... Chun đang nghĩ gì...
Trong Chun là gì??? Những câu hỏi cứ bùng lên trong đầu mà nó hok
thể hok suy nghĩ...
Đột ngột Chun nhìn ra phía nó.... Nó giật mình... Vội vàng núp sâu
hơn vô phòng vệ sinh Nam...
_ Ella...
Giọng Joe vang lên tiếp theo làm nó suýt khuyu xuống sàn... Nó đã
quên béng mất là Joe đang trong phòng vệ sinh...
_ Cậu làm gì ở đây???
Joe nói mà hok ngần ngại rằng âm thanh cậu phát ra là rất to... Nó
toát mồ hôi... Nhỡ Chun nghe thấy và phát hiện ra nó... thà đeo mặt
mo cho xong... Nó nhẹ đưa mắt về phía Chun... và nó thấy Chun đang
từ từ tiến lại... vẻ mặt nghi ngờ... bây h hok phải là lúc để nó
suy nghĩ... hok phải... Nó kéo Joe ra khỏi cánh cửa... Nó muốn Chun
đau khổ... Nó muốn Chun thấy... và nó hôn Joe....
Nhắm chặt mắt lại và làm như nó coi trên phim... Nó thấy Joe cứng
người lại... có vẻ Joe cũng quá bất ngờ trước hành động của nó...
nhưng rồi người Joe mềm hơn... và Joe ôm lấy nó...
Đầu óc nó trống rỗng... Tiếng bước chân cồm cộp... tiếng nói của
Angel... Tiếng Chun nói : " không có gì " Vang dần rồi dần tắt...
Nó vẫn níu chặt Joe... Và khi không nghe thấy gì nữa... Nó buông
Joe ra...
Chun đã nghe thấy gì??? Đã nhìn thấy gì??? Đã nhận ra nó??? Nó
hoang mang....
_ Cậu sao vậy??? Ella...
Joe lên tiếng... đúng... nó đang sao vậy... sao nó lại kì quặc như
vậy... Nó bàng hoàng nhận ra... Nó thik tên Chùn khô đó
rồi...
" Rào... rào.... "
Tiếng bánh trượt lăn qua lại trên mặt chảo chũng xuống và nhẵn thín
vang lên rào rạo... Trước mắt nó là những mảng màu khác nhau đan
qua đan lại với tốc độ ***ng mặt....
Ngay khi Chun bỏ đi... nó biết chắc mình sẽ hok đủ can đảm để theo
dấu hai người đó nữa... Có vẻ như thấy nó hơi bệnh... nên Joe dẫn
nó tới chỗ trượt ván của anh chàng - mà theo lời Joe thì nó thật
thú vị....
Nhưng ngay khi tới đây rồi... nó vẫn không thể xua tất cả suy nghĩ
từ lúc hôn Joe tới h ra khỏi đầu được... Nó cứ ngồi đó... trên
miệng chảo... nhìn đăm đăm về một điểm bát định... đầu cứ tua đi
tua lại sự việc đã diễn ra... một vài câu hỏi bùng lên... rồi lại
xìu xuống với tiếng thở dài của nó... Mùi gió đông thổi tới bỗng có
vị hăng hăng...
_ Mình hỏi được rồi chứ???
Joe từ nãy h vẫn ngồi cạnh bên nó... im lặng cùng nó... có lẽ anh
chàng cũng bik nó đang trong tâm trạng bối rối... hay chính anh
chàng cũng đang trong tâm trạng đó...
_ Uh...
Nó trả lời vô thức... Nó nghe tiếng Joe ậm ừ một lúc... uh thì nó
cũng hok thể ngơ ngơ mãi được...
_ Mình biết... cái đó nhạy cảm... nhưng mình hok ghìm được... Tại
sao cậu hôn mình....
_ Tại sao hả??? Mình không biết....
Nó nhìn Joe chăm chú... anh chàng này đáp lại bằng vẻ mặt ngơ ngơ
đặc trung nó mới thấy lần đầu...
_ Không biết...
Joe nhún vai....
_ Có lẽ tại cậu hấp dẫn mình...
Nó hok bik lý do và vẻ mặt nó hiện tại có thể coi là chấp nhận được
hok... Chứ nó làm sao nói được là tớ đang theo dõi Chun... và tớ
kiss cậu chỉ vì mún chọc tức tên máu lạnh vô tình ấy... Tuy vậy
trông Joe hơi shock...
_ Tớ hấp dẫn cậu ah??? này... tớ biết là tớ hấp dẫn... tất cả những
đứ kon gái tớ gặp đều nói thế... nhưng mà...
_ Tớ hok thik cậu được.... tớ bik rồi... hấp dẫn... cảm giác... chỉ
có thế... và tớ hok tái phạm... okie....
_ Thật á.... chân thành mà nói tớ chưa hôn ai bao h....
_ Tuyệt lắm... ơ... nhưng mà thế thì tớ cướp nụ hôn đầu của cậu
ah???
_ Không... cái đó thì chưa....
Nó liến láu... và nhớ lại cái cảm giác môi chạm môi trên chiếc
giường dưới dòng chữ : ELLA THÚI HOẮC!!!
_ Sao cậu vừa nói là chưa hôn ai bao h mà???
Joe ngơ ngác vặn lại...
_ Không... hồi bé tớ có hay hôn... hôn bò...
_ hả??? hôn gì...
_ Bò ý... nhà tớ có nuôi bò...
Nó cười cầu hòa và gãi đầu... đương nhiên... điên cỡ nào cũng hok
ai đi hôn bò cả...
_ Chắc cậu luyện hôn với bò.... hặc...
Joe bắt đầu cười... và cười to.... cười lăn lộn... tới mức anh
chàng suýt nữa thì hok ván trượt xuống lòng chảo....
_ Thôi đi....
Nó ngượng đỏ cả mặt quát...
_ Đáng cười... vậy sao???
_ Uhm...
Lấy lại vẻ mặt nghiêm túc... Joe ngừng cười....
_ Thôi về đi...
Nó đề nghị...
_ Nhưng cậu chưa trượt thử....
Joe lôi tấm ván trượt ra...
_ Để sau... chớ bộ cậu hok thấy sắp mưa ah???
_ Uh đúng!!!
Joe gật gù...
Đúng như nó nói.... mưa bắt đầu nặng hạt ngay khi nó và Joe vào tới
xe....
Lúc đầu... chỉ là những tia nước trong suốt lay qua lại... nhưng
chỉ một lúc sau... mưa đã dày và to tới nỗi màn kính trước của Joe
mờ mịt dù cần gạt đã hoạt động hết công suất...
_ Trận mưa cuối cùng của mùa hè...
Joe nhận định...
_ Phải... mùa đông năm nay tới muộn.... cũng tại môi trường
thôi...
_ hả???
_ Thì tầng khí quyển đó...
Nó giảng giải...
_ nó bị thủng 1 lỗ... giống như cái bánh rán bị chọc thủng... hok
khí vào sẽ làm cái bánh rán mềm oặt... chỉ khác đây là trái
đất...
_ Và trái đất cũng sẽ mềm oặt....
Joe hoàn thành nốt câu nói... rồi lại phá lên cười... cái kiểu cười
của Joe khiến nó ngượng hok thể tả... quay ra nhìn màu xanh của cây
loang loáng sau màn mưa... cảm giác thật dễ chịu... Cái sự suy nghĩ
trong nó bi h đã ngơi xuống khá nhìu...
-----------------------------------
Xe Joe dừng lại ngay trước cổng chính... Từ chối lời đề nghị nhã
nhặn đưa nó vô trong nhà của Joe... Nó hok mún Chun thấy chuyện
này....
Tay ôm đầu và chạy một mạch vào sảnh trước.... Mưa dính vô nó không
ít.... Vuốt lại đầu tóc cho dễ coi... Nó bước vô phòng...
_ Chị đã về...
aaron lên tiếng uể oải.... rồi cắm cúi vô làm việc đan len thơ thẩn
của nó....
_ Uh... Hôm nay em nấu cơm nhá...
_ Tại sao???
_ Vì chị hok mún nấu và cũng chẳng muốn ăn...
Nó đáp ngắn gọn... rồi tếch đít lên gác.... Nó có cảm giác gai gai
khắp sống lưng... kiểu như có con quái thú đang đợi nó lên lầu là
ăn thịt... và nó đúng... ngay khi lên tới tầng hai... nó thấy con
quái thú khoanh tay dựa lưng vô tường.... vẻ mặt đăm chiêu khó đoán
biết...
Nó thở dài... chắc chắn kon quái thú sẽ gọi nó lại... nhưng cũng có
1% khả năng chuyện đó hok xảy ra... tuy nhiên... 1% khả năng là hok
thể có....
_ Đợi đã...
Chun lên tiếng.... và nó quay lại...
_ Muốn gì???
Nó trả lời... Còn Chun vẫn ngó nó lom lom...
_ Cô đi đâu đáy???
_ Mắc mớ cái quái gì tới anh...
_ Có lẽ tôi nhầm... nhưng tôi có thấy cô ở quán FOOD
HEAVEN...
_ Anh nhầm rồi...
_ Đừng đùa... lúc về tôi thấy xe gã ấy....
_ Gã nào cơ???
_ Joe....
Giọng khẳng định của Chun gay gắt.....
_ và cô đã hôn hắn....
_ Nếu tôi hok nhận thì sao???
_ Thì cô là đồ hèn???
_ Ah há... bây h anh bắt đầu gọi tôi là đồ hèn hả??? Thế còn dạng
như anh thì gọi là đồ gì... ah tôi có từ này... đồ đạo đức giả....
Uh... tôi hôn Joe đấy .... thì sao??? Tôi thik hôn ai mà chẳng
được... cũng như anh và con mẹ nhớt đó... quấn chặt lấy nhau thì có
sao đâu....
_ Cấm hok được nói với tôi bằng cái giọng đó....
Chun gào lên.... và ép sát nó vô tường....
_ Tại sao tôi hok được nói... tôi là cái gì của anh... hả???
_ nếu cô muốn... cô cũng có thể hôn tôi...
_ Xin lỗi... nhưng tôi lại chẳng muốn....
Nó cũng gào lên... mặt Chun đanh lại theo từng âm tiết nó phát
ra... rồi đột ngột... Chun đưa tay lên gáy nó... và ép mặt nó vô
mặt Chun...
Nó mím chặt môi... Nó hok mún nó với Chun như thế này... Nó dùng
hết sức lực để đẩy Chun ra... Nhưng nó yếu dần... yếu dần... rồi nó
nhắm mắt lại và không thấy gì nữa...
_ Ella....
Chun lay nó liên tục... Nó đã ngất ngay khi Chun chạm môi vào
nó.... bất tỉnh ngay vòng tay Chun...
Chapter 11 : Khoảng lặng
_ 40 độ... may mà lúc ấy chị chưa thăng đấy....
Nó ngậm thìa cháo mà rên ư ử... Giọng aaron nghe đầy vẻ châm
chọc....
_ Mày mún chị mày thăng lắm hả???
_ Với tư cách bác sĩ tương lai... em nói vậy thôi... nghe được thì
nghe...
Cất đống đồ bác sĩ dởm vô cái cặp kon con... aaron nhéo tay Hebe...
con bé lúc ấy đang đút từng thìa cháo vô mồm nó... làm một cách
nghiêm túc nhiệm vụ em dâu chăm chị chồng....
_ Đi thư viện....
_ Uh...
hebe vâng ngoan ngoãn... một biểu hiện lạ thường khi nghe giọng ra
lệnh của AAron... Nó phum phì phì miếng cháo... gòi hỏi...
Đáp lại nó vẻ mặt " Thì là như vậy.... " Aaron đáp...
_ Vì việc công cả thôi... Có hai thằng sinh đôi....
hebe nói luôn... và cứ thế hai đứa nối tiếp nhau
_ Chúng mới tới lớp em hôm qua
_ Một thằng là Danson...
_ Thằng kia là Dansun
_ hai thằng ý vừa từ MỸ về....
_ Chúng nó vừa về đã vênh váo với bọn em về trình độ học
vấn....
_ Giành hết câu trả lời của bọn em...
_ Điểm cao hơn bọn em...
_ Bọn em tức....
hai đứa cùng đồng thanh....
_ nên bi h đi học để óanh lại hai đứa nó...
_ Okie...
Nó nói như thở hắt ra...
_ nhưng bao h tụi mày về...
_ 9h tối....
hebe nhún vai???
_ Hả??? Thế... thế ai sẽ nấu cho chị ăn... Đừng nói là tên...
ấy....
Nó ngập ngừng khi nhắc tới Chun...
_ Hok còn cách nào khác... danh dự của bọn em cao hơn số phận của
chị.... thôi bọn em đi đây....
Aaron thản nhiên đáp... còn máu nóng của nó thì xộc lên làm não
lung lay... danh dự cao hơn số phận ah??? Okie... tao sẽ làm ma ám
bọn mày nếu chẳng may tao chết!!!
Lôi bát cháo ra húp hết... Nó nhìn cái cặp nhiệt độ và thở phì
hò...
Ngay khi chạm môi Chun... nó ngất... Nó vốn yếu... chỉ vài hạt mưa
nhỏ vô người cũng đủ làm nó ngất tới mấy ngày.... Nhưng ngất ngay
trước mặt Chun... lại ngất trong tình huống ấy... làm nó vừa thấy
tức vừa thấy nhẹ nhõm... Tức vì nó sắp ăn đẹp cái đôi môi ấy gòi...
nếu có thể có còn định cắn vô môi Chun nữa... Nó sẽ cho Chun thấy
nó hôn giỏi như thế nào??? Nhưng nó cũng nhẹ nhõm vì điều đó rốt
cuộc hok xảy ra... Nó đã hok hôn Chun... Quan hệ giữa tụi nó không
đi theo cái chiều hướng ghen tuông kinh khủng ấy... Nó không biết
Chun nghĩ sao??? Tâm trạng Chun hiện tại thế nào??? tình cảm của nó
với Chun có gì khác nếu nó hok ngất hok??? Nó chỉ nghe Hebe kể lại
là Chun đã hết sức lo lắng...
_ Anh ý tưởng là cái mồm anh ấy đã hút hết sức sống ra khỏi
chị...
và kon bé cười khúc khích... Nó đoán Hebe đã nhìn thấy chuyện Chun
và nó suýt hôn nhau... Nó thấy mừng là con bé vui mừng như
vậy???
và bây h... chuyện nó sẽ ăn gì trong tối nay cũng hok quan trọng...
Nó có thể nốc thuốc thay cơm... Điều nó thấy sợ khi Hebe và aaron
bỏ đi là sẽ phải ở một mình với Chun... mà như vậy thì có chua mới
biết Chun có hét vô mặt nó lần nữa hok... Nó cần có thời gian để
sắp sếp lại tình cảm của mình... Để coi thử nó có thik Chun thật
hok??? cái tình cảm ấy nó đột ngột đến từ bao h nó không biết...
cũng hok hay... và không hiểu tại sao lại có nó... Nó đã từ chối
Chun thẳng thừng trong khu vườn khi ấy... khi Chun tưởng nó là Gia
Hoa của cậu. Vậy nó có đúng là Gia Hoa... nó nghĩ khi chun nói với
nó chuyện đó ắt hẳn cậu cũng có tìm hiểu rồi... Nhưng nó tuyệt
nhiên không nhớ bất cứ chi tiết gì trước khi nó tỉnh lại trong bệnh
viện... Tuyệt đối hok... ngoại trừ cảm giác thân thuộc khi nó nhìn
thấy tấm ảnh...
Ước gì nó có thể nhớ lại... chuyện của nó với Chun hẳn sẽ không mệt
mỏi như vậy... nó thik Chun cũng diễn giải được... và may mắn ra
Chun với nó sẽ iu nhau....
Đầu nó chùng xuống với những suy nghĩ... nó nhắm mặt lại... Cố hok
nghĩ thêm một điều gì nữa... và nó dần chìm vào giấc ngủ... Nó thấy
nhẹ nhõm... lâng lâng... Một làn sương mù trắng muốt lạc vô tâm
khảm nó... Mở cho nó thấy một giấc mơ - giấc mơ quá khứ...
Mờ mờ và hư ảo... màn suơng trắng cứ lững lờ trôi... giăng mắc khắp
không gian... Nó thì lửng lơ trên không trung... như một linh hồn
bất định... mặc nhiên rơi vô khoảng không trắng muốt và tinh khiết
đó.... giấc mơ của nó đã thành hiện thực ư.... Giấc mơ muốn biết về
quá khứ....
Trong màn sương mỏng... một dáng hình hiện ra... có thể hok phải
một... là hai hay nhiều nhiều nữa... Nhưng nó không thể thấy rõ dù
đã co hẹp đồng tử lại.... Rồi tiếng động bắt đầu vang lên ... những
tiếng động rời rạc... không rõ ràng...
_ Thì ra là bạn hả??? Mình cứ tưởng là mẹ.... Oa!!! đống nòng nọc
này bạn vớt dưới khe nước đó hả??? .....
......................................
_ Bạn ở đây làm gì....
..................................
_ Thăm bạn....
Tiếng cạch cửa vang lên ngay sau đó... và nó hok nghe thấy cái gì
ngoại trừ tiếng vù vù vi vu như tiếng của một đàn côn trùng bay ào
ào... Một loạt hình ảnh chạy như bay trước mắt nó... đống nòng nọc
bơi qua bơi lại dưới hồ... Gương mặt một cậu bé trai.... và tấm
hình Cậu bé và cô bé với bàn tay che sát vô mặt....
_ đẹp thật hén!!!
Lại một giọng nói háo hức vang lên... rồi cái buốt lạnh của mùa
đông ào vào và càn quét hết mọi hình ảnh âm thanh ra khỏi đầu nó...
trước khi nó kịp với tay giữ nó lại....
-------------------------------------
" Cạch!!! "
Nó giật mình tỉnh giấc... mồ hôi ướt rịn trên guơng mặt... mắt nó
trợn tròn và mở thao láo... Nhưng ngay khi hiểu được tại sao mình
lại tỉnh giấc đột ngột tới vậy.... Nó vội nhắm nghiền mắt lại...
nhẹ nghiêng mặt đi...
Chun bước vào căn phòng sau cái dập cửa mà cậu cho là hơi mạnh tay
quá.... Con bé nằm trên giường hơi giật mình một tí... nhưng rốt
cuộc nó vẫn nằm im đấy... thở đèu và say sưa... cứ như nó không bị
bất kì gánh nặng nào đè nén lên người cả....
Ngồi xuống bên giường... Chun đưa tay quết nhẹ mồ hôi trên trán
Ella... nhẹ nhàng và êm tới mức Kon bé chỉ cảm nhận được một làn
hơi ấm lướt trên vầng trán.... Nhìn con bé một lúc lâu... chỉ nhìn
thôi... dù bàn tay con bé đang để ở đó... và dù Chun có năm lấy bàn
tay ấy bây h thì chắc mẻm con bé cũng chẳng biết gì... Nhưng Chun
vẫn ngồi đó... trong im lạng... ngắm kon bé ngủ với hơi thở phập
phồng... Chun chẳng muốn kon bé tỉnh dậy chút nào... đối mặt với nó
sau những gì đã xảy ra thật khó... Vậy nên Chun chỉ dám tới gặp kon
bé khi nó đã ngủ thật say... Cậu có biết con bé cũng như cậu...
cũng cố gắng giả vờ... kìm nén để hok bật dậy mà đối mặt với
cậu....
Nhưng gì đã xảy ra... Chun còn tưởng như không phải... Lúc ấy...
cậu có thể thấy được nỗi khiếp đảm hiện lên trên gương mặt kon
bé... Cậu làm kon bé sợ và căm ghét tới vậy ư??? Nụ hôn của cậu khó
chịu với nó tới nỗi nó ngất đi... Dù biết vì mưa mà con bé ốm nhưng
cậu vẫn không thể xua đuổi cái ý nghĩ chính cậu làm con bé ghê sợ
và xa lánh... Cậu đã ngu ngốc khi chọn Angel làm tấm bình phong một
lần nữa ư???
Khi nghĩ tới việc nhắn tin cho Angel... cậu chỉ muốn thăm dò tình
cảm con bé... tất cả những gì Ella đã thể hiện đều làm cho cậu vui
ngầm... Chỉ khi con bé thik cậu con bé mới tức giận như vậy??? Cậu
đã từng trải qua cái cảm gáic ghen tuông... cảm giác muốn xé nát và
bẻ gãy từng cái xương một của tên khốn nạn cặp kè bên kon bé... Cậu
đã thầm nghĩ... nếu bắt gặp Ella trong cái phòng vệ sinh ấy... cậu
sẽ chẳng chút ngần ngại gì mà cười vào mặt kon bé khi nó nổi sung
lên với cậu... sẽ ôm con bé vào lòng mà nhẹ nhàng nói là cậu thik
nó thật chứ hok thik Angel... Sẽ thật tuyệt vời biết bao... Nhưng
mọi chuyện trật lất...
Tại sao kon bé lại hôn gã ấy??? Ngay trước mặt cậu? Ngay trước khi
cậu tính làm cái điều tuyệt vời ấy... Kon bé chỉ đơn thuần là vì
ghét cậu quá mà nổi khùng với Angel... Chỉ vì ghét cậu quá nên mới
đối xử với cậu như vậy... Chỉ vì ghét cậu quá nên mới yêu và hôn
Joe sao??? Mọi ảo tưởng trong cậu như sụp đổ trong cái khoảnh khắc
ấy... Cậu muốn hôn con bé.... hỏi con bé... cho kon bé thấy là ai
mới là người nó yêu.... ừ... rồi nó ngất...
Giờ đây... khi ngồi cạnh con bé... cậu chợt thấy mình thật đáng
thương... là vì ai mà cậu lại ra như vậy??? Vì Gia Hoa mà cậu đã
quen gần chục năm sao??? hay vì một con bé osin mà cậu vốn vẫn coi
thường.... Cậu có nên chọn Angel một cách nghiêm túc... như một cái
đệm nếu chẳng may con bé nói nó thik Joe và yêu Joe... và cậu không
thể nào trụ vững được khi nghe điều đó....
Ánh đèn như mờ ảo dần trước mắt Chun... Rồi lý trí không thể thắng
được... Chun nhẹ cúi xuống... một lần nữa... môi cậu sắp chạm vào
môi nó...
" Brum.... "
Tiếng điện thoại rung điên loạn trên bàn giấy cạnh giường làm tan
vỡ hoàn toàn khoảnh khắc ấy... Nó hẫng hụt trong im lặng khi Chun
vội vã đứng dậy... Lặng lẽ cầm cái di động lên rồi bỏ đi sau tiếng
thở dài... Chờ khi tiếng dép đã tắt dần... Nó mở mắt... cứ như nó
vừa trải qua một giấc mơ nữa vậy??? Cầm di động lên... 1 new
messenger đã được mở sẵn...
" Vẫn ốm hả??? Cứ tưởng cậu ngại hok muốn gặp mình chứ... Nhớ rõ
ràng cậu bảo mình hấp dẫn nên mới kiss mình mà....
Khỏi ốm nhé >''
Tim nó rơi đánh bịch xuống bụng...
Công nhận cái thân trâu của nó khỏi ốm thiệt mau... Chỉ sau cái đêm
hồi hộp nho nhỏ ấy... Nó khỏi ốm ngay tức khắc...
Cái sự hụt hẫng vì hụt phát kiss nữa với Chun làm nó cáu bẳn hơn
thường lệ... bực hơn hết là kì thi cuối kì sắp hết... Một đống bài
tập và lý luận lý thuyết cần học cứ bầy đầy trước mắt... Đã có lúc
nó muốn bỏ hết đi... Thật khác nó thường ngày...
Thường ngày là sao??? Là cái mục tiêu thoát khỏi nhà này luôn thúc
giục nó nghe lời cụ Lênin... Học... Học nữa... Học ộc máu dậy học
típ... Nhưng tới h thì nó bắt đầu chán học... phải chăng nó muốn
mình làm osin nhà này tới hết đời...
Suy nghĩ thoáng qua đó làm nó giật mình... chả phải nó đã tự nhủ là
đừng có nghĩ về Chun nữa... không cho cái tình cảm ấy bay quá xa...
phải kìm giữ nếu hok muốn nói là triệt tiêu nó... Thik Chun là một
chuyện... hàng đống thứ ngán ngẩm sau đó lại là chuyện khác... Hơn
nữa Nó vốn đã ghét chun ngót 1 năm trời... bà Ely hẳn hok khoái
việc kon gái tình địch đam mê kon trai bả...
Nhưng nói là nói vậy... nó có làm được việc đó hay hok???
_ Bài nhiều quá hén...
Joe chạy lại với đống thức ăn lổn ngổn trong cái đĩa màu mè... Nó
luống cuống ngó đại đống sách vở trên bàn để khỏi mang tội ngơ ngáo
suy nghĩ hok căn cứ.... Nhưng thỉnh thoảng nó vẫn lén đưa cặp mắt
quét quanh nhà ăn... Không thấy bóng Chun... Nó thở dài... Dạo này
nó và Chun ít nói chuyện... Không phải tại Chun trốn nó... mà quả
thực gặp mặt nhau tụi nó cũng không biết nói gì hơn là những câu xã
giao ngu ngốc... Nó ghét việc đó lắm lắm...
Lật tung trang sách... nó vừa đưa thức ăn vô mồm bừa bãi...
_ Hặc... đoạn này làm sao vậy???
Nó đưa cái chỗ mắc míu cho Joe coi... Nheo mắt một cái... rồi Joe
chậm rãi...
_ Cái này là Cos của 2x + 1, chứ hok phải Cos 2x gòi + với
1...
_ À... ra thế???
_ Cậu thật là...
_ Đấy chả qua là mình hok để ý thôi....
Nó vặc lại Joe....
_ Không phải vậy....
Joe bật cười... rồi đưa tay ra trước... gạt nhẹ hạt cơm dính trên
mép nó đi... Miếng gà đã tiêu hóa nhảy vọt lên cổ họng nó khi Joe
làm cái cử chỉ dịu dàng đó... Từ lúc nó ốm đến h... cậu chàng luôn
nhắn tin cho nó với cử chỉ hỏi han thắm thiết... Hay cười hơn và có
thói quen nhìn nó vu vơ... Đã hơn 1 lần nó muốn hỏi thẳng là Joe có
thik nó hok và nếu có thì nó vô cùng hối tiếc về nụ hôn hôm ấy...
Nhưng nó lại hok đủ can đảm... hỏi thật và nó sẽ lãnh thêm một mối
lo khác... Sao dạo này chuyện tình cảm của nó cứ rối tung....
Cindy vừa nhìn nó với ánh mắt diều hâu bị giật mồi... Joe biết điều
liền thụt tay vô vị trí cũ kèm theo nụ cười ngượng nghịu chưa thấy
bao h... Cindy quay ngoắt đi... có lẽ cô nàng đang hối tiếc tại sao
mình lại chia tay Joe chăng... Nó lắc đầu... rồi lí nhí...
_ Cảm ơn...
_ Không có gì...
Joe xuề xòe...
_ Mà cậu hok thik Cindy nữa ah??/
Câu hỏi vọt ra khỏi miệng nó khi nó chưa kịp suy nghĩ... Joe lúng
túng thấy rõ...
_ Cô ấy chia tay tớ trước đúng hok??? Cô ấy thik Chun...
_ cái đó hok liên quan... vậy trước khi chia tay... cậu với cô ấy
là thứ tình cảm gì vậy???
_ Chắc hok hơn tình bạn đâu....
_ Vậy hả??? Thế mà tớ nhớ hok nhầm thì cậu kiss cô ấy khá nhìu đấy
chứ???
Bây h thì mặt anh chằng đỏ rực....
_ Thì là hôn một người chỉ để hôn thôi... chứ cậu nghĩ cứ hôn là iu
hết hả??? Như cậu làm với tớ ý...
_ Vậy là cậu hok thik cô ấy???
_ Uh...
_ Thế cậu chỉ tức vì bị mất một món đồ chơi khi cô ấy thik
Chun...
_ Đừng nói quá lên thế... Chun đâu chỉ cướp mình Cindy của
tớ...
_ Thế cô ấy thik cậu hok???
_ Tớ hok biết...
_ Tớ nghĩ là có....
Nó gật gù rồi cúi xuống đống đồ ăn... hok thèm ngó phản ứng của
Joe.