Hai con người ngồi bên nhau...nhưng chỉ biết im lặng...Có một tâm
hồn vô cảm...Và một tâm hồn đang rối bời trong đau khổ...
My ơi! Rút cuộc chuyện này là thế nào? Trương Đông Thành! Trương
Đông Thành là ai mà lại quan trọng với cậu như thế? Tớ xin
cậu...đừng thế nữa! Hoặc là cậu nói gì...hoặc là cậu hãy tựa vào
vai tớ mà khóc thật lớn để vơi bớt nỗi buồn...Tớ sẽ yên tâm hơn là
như thế này...Tớ biết làm gì cho cậu đây hả My?
- Vào lớp thôi!
- My! – Huy bất chợt nắm chặt lấy tay My, nhìn thẳng vào mắt cô bé
– Hãy nhìn tớ này!
- ...
- Nếu cậu thật sự xem tớ là bạn, thì hãy nói gì đi, đừng như
thế...được không?
- ...
- Nếu cậu không nói gì, nghĩa là...đối với cậu, tớ chẳng là cái gì
cả!- Huy chắc nịch.
- Tớ sẽ kể cậu nghe... Đó là một câu chuyện dài...
Và My bắt đầu kể...Một cảm giác xúc động dâng trào trong tim Huy.
Cậu đã hiểu tất cả! Hiểu tại sao My lại coi trọng Thành đến thế.
Hiểu tại sao tối hôm đó khi nhìn thấy hai đứng trẻ ở nhà Huy, My
lại đứng thẩn thờ ra như thế, Hiểu tại sao lúc nãy, My lại đau khổ
như thế...Nhưng...Có một điều mà Huy thật sự chưa hiểu...Đó là
Thành...Tại sao Thành lại đối xử với My như thế? Thành có thật sự
đã quên My? Hay vì Mai Chi? Hay vì một lý do nào khác nữa...
- My ah! Cậu hãy tin tớ! Rằng mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
Không có gì là không có cách giải quyết cả! Chúng ta vào lớp
thôi
- Cảm ơn cậu!
Rồi mình sẽ gặp Đông Thành. Mình sẽ hỏi cho ra chuyện này. Mình
không tin Thành là người như thế. Mình không tin cậu ấy có thể quên
được My dễ dàng như thế! My àh! Hãy mạnh mẽ lên nhé! Tớ sẽ luôn ở
bên cạnh cậu..
Chap 6:SỰ THẬT
Thành...
Mình làm sao thế này? Rõ ràng là mình không hề quen cô gái
đó...Nhưng tại sao khi nhìn vào đôi mắt ấy, mình lại có cảm giác
rất quen thuộc? Diễm My...Cái tên đó...nghe chẳng hề xa lạ...Và cả
những con ốc biển nữa...Tất cả những lời nói của cô ấy...tất
cả...đều ẩn chứa một bí mật nào đó...Ôi, đầu mình sao lại đau thế
này? Quá khứ...Có một điều gì đó mà mình không thể nhớ nỗi...
- Thành! Tớ có chuyện muốn nói với cậu!
- Ah...uhm...Có chuyện gì thế Huy?
- Tớ muốn hỏi cậu về chuyện của My...
- Lại là chuyện ấy àh?
- Có thật...là cậu đã quên My rồi không?
- Tớ đã nói với cậu rồi mà! Tớ không hề quen cô ấy, tớ chỉ có một
cô bạn thân duy nhất là Mai Chi thôi!
- Vậy còn My thì sao?
- Tớ...không biêt!
- Thành àh! Tớ không tin...quên một người lại dễ dàng đến như vậy
đâu!
- ...
- My đã kể hết với tớ...về cậu bé Trương Đông Thành của 9 năm
trước...Kể cho tớ nghe về một cậu bé đã mong muốn biết nhà cô bé
đến nhường nào...Mà rút cuộc lại bị lừa một vố thật nặng bởi chính
cô bé ấy...Kể cho tớ nghe cả những lời quan tâm của cậu bé: “Cậu đi
từ từ kẻo ngã bây giờ...”...Thành, cậu có biết không? Tớ đã thật sự
xúc động khi nghe câu chuyện của hai người...Tớ không tin cậu là
người phũ phàng như thế!
- Đừng nói nữa! Tớ xin cậu đấy!- Thành ôm lấy đầu, hét lớn...
- Thành ! Cậu làm sao thế? Thành ơi! Đừng làm tớ sợ...
- Tớ...
- Để tớ đưa cậu lên phòng y tế!
...........................................................
- Cô ơi! Đông Thành có làm sao không ạ?
- Không sao đâu! Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại! Chỉ là vết thương trên não
bị kích động mạnh nên...
- Vết thương trên não? Vết thương gì cơ ạ?
- Là vết thương để lại sau vụ tai nạn của 8 năm về trước.- Tiếng
Mai Chi cất lên
- Mai Chi, cậu...đến lúc nào vậy?
- Tớ nghe tin Đông Thành bị ngất nên vội chạy đến đây. Cậu ấy không
sao là tốt rồi!
- Cậu có thể nói rõ hơn cho tớ biết được không?
Hôm đó là sinh nhật lần thứ 7 của Đông Thành...
- Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật con, mẹ đưa con đến thăm trường cũ
của con được không mẹ?
- Con muốn đến đó làm gì?
- Con có thứ này muốn tặng cho một người bạn...
- Là ai thế con?
- Bạn Diễm My mẹ ạ! Con đã từng hứa sẽ tặng cho cậu ấy một sợi dây
chuyền làm từ ốc biển. Chắc hẳn cậu ấy sẽ rất vui khi nhận được
nó!
- Được rồi, nhưng ngày mai mẹ con mình mới đi được. Con không nhớ
hôm nay là chủ nhật àh?
- Hoan hô mẹ! Mẹ hứa đấy nhé!
- Mẹ hứa!
- Chúng ta qua bên kia mua bánh kem đi mẹ!
- Coi chừng con! Thành!!!
Tiếng bà mẹ hét lên thất thanh...Cả thân hình nhỏ bé của cậu ấy nằm
bất động...Máu chảy xuống cả lòng đường. Và cậu ấy nhanh chóng được
đưa đến bệnh viện...
Còn tớ, thật ra tớ chính là con gái của người tài xế đâm phải
Thành. Lúc nhìn thấy cậu ấy, tớ đã hoảng sợ đến mức ngất đi một hồi
lâu...Lúc tỉnh dậy thì được bố tớ cho hay, Thành đã thoát khỏi bàn
tay của thần Chết. Tuy nhiên...do đầu của cậu ấy bị va đập quá mạnh
nên đã bị mất trí nhớ...Lúc cùng bố đến thăm Thành, mẹ cậu ấy không
những không nói gì bố con tớ mà còn cho phép tớ được chơi với Thành
nữa. Nhìn đôi mắt đươm buồn của cô ấy, tớ xúc động lắm. Tớ tự nhủ
sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu ấy làm quen với cuộc sống một lần
nữa. Cậu ấy bắt đầu lại từ đầu...tất cả mọi chuyện...rất khó khăn
và gian nan. Và tớ đã trở thành người bạn đầu tiên của Thành, động
viên cậu ấy những lúc cậu ấy chán nản...
- Thì ra Thành bị mất trí nhớ!
- Đúng vậy...
- Thảo nào, cậu ấy không thể nào nhớ được My...
- Uhm
- Tớ cần giải thích cho My hiểu.
- Không cần đâu!- My bước vào, nước mắt giàn giụa
- My! Cậu đã nghe hết rồi sao?
My không nói gì, chỉ mím chặt môi, bước đến bên Thành:
- Cậu đã chịu đựng quá nhiều...Tớ sẽ không để mất cậu một lần nữa
đâu! Cậu phải khôi phục lại trí nhớ, tớ không tin là cậu đã quên!
Nhất định cậu phải làm được...
Chap 7: MỌI CHUYỆN ĐỀU CÓ CÁCH GIẢI QUYẾT
- Cậu tỉnh rồi !
- Là cậu àh?
- Huy, chúng ta ra ngoài một chút được không? Tớ có chuyện muốn nói
với cậu- Mai Chi đề nghị
- Uhm
Bầu không khí yên lặng bao trùm lên căn phòng...
- Tớ đã biết chuyện của cậu!- My lên tiếng
- Chuyện gì?
- Chuyện...cậu bị mất trí nhớ...
- ...
- Cậu nhất định sẽ khôi phục lại trí nhớ của mình!
- Tại sao phải làm như thế? Tớ hài lòng với cuộc sống hiện tại của
mình, tớ không muốn đi tìm quá khứ...Thôi, tớ về lớp đây!
- Trương Đông Thành!
- ...
- Cậu phải làm được!
- Vì ai? Vì cái gì mà tớ phải làm được?
- Nếu tớ nói là vì tớ...thì sao?
- Tớ...xin lỗi! Tớ không thể!
Thành bước ra khỏi phòng... My dõi mắt nhìn theo...Tớ phải làm gì
bây giờ đây? Hãy trả lời tớ...Tại sao tai nạn đó lại đến với cậu?
Tại sao...tại sao lại là cậu mà không phải là tớ? Cậu có biết cảm
giác khi mà người mình yêu thương lãng quên mình đau khổ đến thế
nào không?..
My àh, tớ xin lỗi! Có lẽ cậu và tớ đã từng có những kí ức tuổi thơ
thật tốt đẹp. Nhưng Trương Đông Thành của bây giờ đâu còn là Trương
Đông Thành của ngày xưa nữa...Cậu hãy để quá khứ ngủ yên, hãy xem
Trương Đông Thành ấy đã chết rồi, được không? Nếu cậu càng cố gắng,
cậu sẽ càng mệt mỏi mà thôi. Tớ không muốn cậu bị tổn thương, tớ
không thể...
- My! Tớ có thể nói chuyện với cậu không?
- Mai Chi, tớ...
- My àh! Tớ ủng hộ cậu! Và tớ cũng tin vào khả năng của cậu. Hãy
mạnh mẽ lên! Tớ và Huy sẽ luôn ở bên cậu, giúp đỡ cậu để tìm lại
Trương Đông Thành của 9 năm trước...
- Đúng vậy! Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng nhé!- Huy lên tiếng
- Cảm ơn các cậu!
- Nói gì thế? Chúng ta là bạn cơ mà!
- Huy, cậu nói đúng! Mọi chuyện đều có cách giải quyết. Vấn đề là
chúng ta có đủ sự quyết tâm hay không thôi. Đúng không?
- Cậu cũng tiến bộ đấy chứ,hi`hi`! Chúng ta về lớp đi!
....................................................................
- Huy!
- Mai Chi! Chào cậu!
- Cậu có muốn đi ăn sáng với tớ không?
- Ok, đợi tớ 3 giây!
............................................................
- Mai Chi này!
- Gì cơ?
- Cảm ơn cậu!
- Tại sao cậu lại cảm ơn tớ?
- Vì cậu đã kể cho tớ nghe sự thật.
- Đó là điều tớ nên làm mà!
- Cậu thật là một cô gái tốt!
- Huy! Cậu...có vẻ quan tâm đến My phải không?
- Thật ra...tớ thích My từ lúc mới vào cấp III. Nhưng cái cảm giác
đó chỉ là một chút gì đó gọi là rung động thôi. Vì My đáng yêu,
trong sáng như một thiên thần vậy...Cho đến khi biết chuyện của My
và Thành, tớ đã thật sự bị thuyết phục bởi tình cảm của hai người.
Bây giờ, tớ càng quý mến My hơn và mong cho cô ấy sẽ sớm làm được
điều mình muốn- đó là tìm lại một Trương Đông Thành đúng với con
người của cậu ấy!
- Cậu tốt thật!
- Ai bảo tớ là bạn của cậu chứ!
- Thì sao?
- Nên tớ bị nhiễm tính tốt của cậu đó!
- Cậu thật là...! Thôi, mình về lớp đi!
- Uhm
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- My!- Cái Trang ngồi xuống cạnh My bực giọng
- Gì thế cô nương? Mày với anh Tuấn có chuyện gì àh? Hay là thằng
em của mày lại ức hiếp gì mày?
- Hức, mày tưởng tao chỉ có chừng đó chuyện thôi àh?
- Hi`, tao xin lỗi. Có chuyện gì thế?
- Tao vừa thấy thằng Huy đang ngồi ăn sáng với con nhỏ tóc ngắn nào
kìa! Tao tưởng nó “cảm mày” cơ mà!
- Àh, có thế thôi mà cũng bực mình hả? Là Mai Chi đấy, mày thấy hai
người đó có đẹp đôi không?
- Mày đúng là ngớ ngẩn thật rồi! Tao không nói với mày nữa!
My không trả lời Trang mà nhìn ra cửa sổ, mỉm cười. Cô bé thấy mọi
thứ xung quanh mình đều tốt đẹp...Câu nói của Thành “Tớ hài lòng
với cuộc sống hiện tại của mình, tớ không muốn đi tìm quá khứ..”
vẫn còn văng vẳng bên tai My. Nhưng không sao, My tin vào khả năng
của mình, và tin cả Thành nữa...
Chap8: ĐI TÌM QUÁ KHỨ...
- Alô, Thành àh?
- Uhm! Có chuyện gì thế Mai Chi?
- Đến trường bây giờ nhé! Tớ có điều bất ngờ cho cậu đây! Nhanh lên
đấy! Bye
Lại bày trò gì nữa không biết. Thành lắc đầu và đạp xe đến
trường...
..........................................................
- Thành!- My vẫy tay
- Sao lại là cậu? Cậu làm gì ở đây?
- Tớ...Mai Chi...àh...
“Bất ngờ dành cho cậu là cô gái đứng trước mặt cậu đấy! Cậu mà làm
My khóc là đừng gặp tớ nữa nhé! Bye!”- Là tin nhắn của Mai
Chi.
- Xin lỗi, tớ có việc phải đi bây giờ!
- Thành! Cậu đi cùng tớ đến một nơi được không?
- Thôi, tớ bận rồi! Tạm biệt!
- Cậu nói dối! Cậu không hề bận việc gì cả! Cậu chỉ đang trốn tránh
tớ, trốn tránh sự thật thôi!
- Tớ không có!
- Cậu hãy nhìn vào mắt tớ mà khẳng định rằng cậu không phải như thế
đi!- My rưng rưng
- Thôi được, cậu nói đúng! Tớ đang trốn tránh! Tớ không muốn gặp
cậu! Vì tớ sẽ làm cậu mệt mỏi...Tớ không thể khôi phục được trí nhớ
đâu, mãi mãi không được cậu hiểu không? Cậu hãy bỏ cuộc đi! Cậu
bướng bỉnh quá đấy!
- Tớ không mệt mỏi! Tớ không bỏ cuộc! Vì tớ tin cậu...Tại sao cậu
lại không tin vào chính mình chứ! Cậu sẽ làm được mà!
- Cậu đánh giá cao tớ rồi đấy My àh! Tớ không thể! Và tớ không
muốn! Thế thôi!
- Hãy cho tớ một cơ hội! Được không?
- My àh, tớ...
- Tớ xin cậu mà...
- Thôi đươc rồi...Chúng ta đi!
- Cảm ơn cậu!
..............................................................
- Đây là ngôi trường mà chúng ta đã học chung.
- Thế àh?- Thành tỏ ra hờ hửng
- Đây là phòng học của chúng ta
- Uhm
- Đây là bạn học của chúng ta, cậu ngồi bên trái, tớ ngồi bên phải.
Ở giữa bàn có một đường ranh giới...
Thành chợt thấy đầu óc choáng váng...Quá khứ...
...................................................
- Cậu đang làm gì thế?
- Đường ranh giới! Đây là phần lãnh thổ của tôi, cậu không được
quyền xâm phạm!
- Có cần thiết phải như thế không?
- Mặc kệ tôi!
- Thành! Cậu đã nhớ ra cái gì phải không?- My mừng rỡ
- Không! Tớ chẳng nhớ được cái gì cả!- Thành trả lời dửng
dưng
- Uhm...tớ cứ tưởng...
- Chúng ta về thôi!
- Không, tớ đưa cậu đến một nơi khác
......................................................
Con đường này...sao mà thân thuộc quá! Dường như nó cất giữ một kỉ
niệm nào đó mà mình không thể nhớ được...Thành miên man suy
nghĩ...
- Cậu có nhớ con đường này không?
- ...
- Cậu đã đi theo tớ suốt cả quãng đường này đấy- My cười nhẹ
- ...
- Lúc đó cậu muốn biết nhà tớ ở đâu mà tớ đâu có chịu. Đã thế tớ
còn lừa cậu nữa chứ! Cậu thấy ngôi nhà trước mặt không, tớ đã bảo
đó là nhà tớ và giục cậu ấn chuông. Kết quả là cậu bị chú chó thám
tử của ông Hùng đuổi một mạch...Thật buồn cười...
Thành im lặng...Nhưng trong đầu óc cậu đang rối bời...Các chi tiết
nhỏ nhặt, các hình ảnh thân thuộc cứ xoáy vào tâm can của
Thành...
- Cậu vẫn không nhớ ra điều gì hết sao?- My thất vọng
- Uhm, chắc sẽ không nhớ được đâu! Cậu đừng phí công vô ích nữa!
Chúng ta về thôi!
- Không, tớ không muốn bỏ cuộc!
.......................................................
- Huy ơi!
- My, Thành! Đến tìm tớ có chuyện gì không?
- Tớ cần sự giúp đỡ của em gái cậu- My khẽ lên tiếng!
- Hai cậu vào nhà đi!
...............................................
- Nhanh lên! Nhanh lên!
- Từ từ kẻo ngã đấy!
- Không sao! Mặc kệ tớ!
- Cẩn thận nào! Đợi tớ với!
- Cậu thật là nhiều chuyện!
.............................................
Thành nhìn sững hai đứa bé...Bất chợt cậu thấy hình ảnh của mình
trong đó...Trương Đông Thành...Trương Đông Thành...Thành ôm
đầu...
- Hãy thôi đi! Tớ về đây!
- Thành!
- Đừng theo tớ!
- ...
Cậu ấy đã bỏ cuộc...Cậu ấy không muốn tìm lại quá khứ...Mình phải
làm gì bây giờ? Tại sao mọi chuyện lại tồi tệ đến thế chứ? Phải
rồi, một chút kí ức của tuổi thơ thì có gì đáng để nhớ chứ! Mình
thật là ngốc ngếch! Lẽ ra mình không nên làm khó cậu ấy! Mình bỏ
cuộc thôi...
Tớ thật lòng xin lỗi...Vì đã bỏ đi...My ơi! Tớ rất sợ...rất sợ...sẽ
làm cậu tổn thương. Mọi thứ trong quá khứ giờ đây ngổn ngang trong
đầu tớ...Tớ rất bối rối...Hãy hiểu cho tớ...Trương Đông Thành có
lỗi với cậu...
Chap 9: SỢI DÂY CHUYỀN ĐỊNH MỆNH
- Chào My!
- Chào Huy! Chào Mai Chi!
- Chúng tớ đang định lên kế hoạch giúp cậu đây!
- Không cần đâu!
- ...
- Cậu ấy đang rất hài lòng với cuộc sống của mình cơ mà! Sao cứ ép
buộc cậu ấy phải tìm lại quá khứ của mình? Điều đó thì có ích gì
chứ?
- My, cậu làm sao thế? Cậu khóc àh?
- Tớ không sao, tớ về lớp đây!
................................................................
My...
Ngày mai...Mình sẽ rời khỏi đây...Sẽ bắt đầu một cuộc sống mới tốt
đẹp hơn. Rồi mọi chuyện sẽ ổn...Nhưng sao mình lại thấy buồn như
thế này có chứ? Cảm giác trống trải, cô đơn đến lạ kì...Hay mình
còn lưu luyến điều gì ở đây...? Phải chăng là cậu ấy? Nhưng cậu ấy
đâu phải là Trương Đông Thành của ngày xưa nữa! Trương Đông Thành
ấy đã chết rồi...Quá khứ sẽ chỉ là quá khứ...sẽ ngủ yên trong một
giấc ngủ vùi...Mạnh mẽ lên nào, Trần Diễm My! Chẳng có gì là không
thể vượt qua..Tạm biệt nhé...tất cả...
Thành...
Mình có một cảm giác bất an...Trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì
thế này...Quá khứ...hiện tại...Đâu là thật...Đâu là ảo? Sao mình cứ
phải nghĩ hoài về chuyện đó chứ? Sao đôi mắt ấy cứ như đang nhìn
mình... đầy thất vọng...? Có thật là mình không nhớ một chút gì...?
Hay mình đang trốn tránh? Thế còn cậu bé và cô bé ở trong giấc mơ
của mình hằng đêm? Ôi, điều gì đang xảy ra? Mình làm sao thế
này?...
......................................................
- Mai Chi! Có chuyện không hay rồi!
- Huy! Sao cậu hốt hoảng thế?
- My vừa nhắn tin cho tớ. Cậu ấy đang...ở sân bay. Chỉ còn 30 phút
nữa thôi...
- Sân bay?
- Uhm, cậu ấy bảo sẽ sang Nhật Bản để học tập, và sống với một
người chú...
- Nhưng...
- Cậu ấy bảo sang Nhật Bản, cậu ấy sẽ có điều kiện học tập tốt hơn,
môi trường sống cũng tốt hơn...
- Vậy còn chuyện của Thành...
- Chúng ta cần phải làm gì đó...
- Phải rồi! Sợi dây chuyền!
- Cậu nói gì cơ?
- Theo tớ! Chúng ta cần gặp mẹ của Thành! Nhanh lên!
- Bác ơi!
- Mai Chi, có chuyện gì mà cháu hấp tấp thế?
- Bác ơi! Sợi dây chuyền...Sợi dây chuyền ấy đâu rồi hả bác?
- Sợi dây chuyền nào cơ?
- Sợi dây chuyền của Thành! Sợi dây chuyền khiến cho cậu ấy suýt
ngất đi khi nhìn thấy nó sau lần ra viện. Sợi dây chuyền làm từ
những con ốc biển...
- Àh...bác nhớ ra rồi! Nhưng cháu cần có để làm gì? Nếu Thành lại
nhìn thấy nó thì...
- Cháu sẽ giải thích cho bác sau? Bác làm ơn lấy nó giùm
cháu...
- Đợi bác một lát!
- Vâng!
.............................................................
- Thành ơi! Chúng tớ cần gặp cậu!
- Huy! Mai Chi! Có chuyện gì thế?
- My đang ở sân bay...Cậu ấy sẽ đi Nhật Bản...
- ...
- Cậu cần ngăn My lại...
- Nhưng...
- Vì My là chủ nhân của sợi dây chuyền này!- Mai Chi đưa sợi dây ra
trước mặt Thành
- Nó...
- Phải! Nó là sợi dây chuyền dành cho người con gái quan trọng nhất
của cuộc đời cậu! Cậu không thể để mất đi người đó được! Thành ơi!
Làm ơn nhớ lại đi! Tớ xin cậu đấy!
Thành im lặng...Sợi dây chuyền này...ngày ấy...
- My ơi, tớ cho cậu nghe cái này này!
- Gì thế?
- Đây là con ốc biển, mỗi khi áp nó vào tai, chúng ta sẽ nghe được
tiếng sóng đang vỗ về
- Thích quá!
- Sau này, tớ sẽ tặng cho cậu một sợi dây chuyền làm bằng ốc biển.
Khi đeo nó, cậu sẽ có cảm giác như đang được sóng biển nâng niu, vỗ
về...Cậu có thích không?
- Có...
......................................................
- Diễm My! Tớ đã nhớ ra rồi! Là Diễm My! Là cô ấy!...Tớ vẫn chưa
tặng cho cô ấy sợi dây chuyền bằng ốc biển...
- Chỉ còn 15 phút nữa thôi...
Thành chạy...Chạy thật nhanh...My ơi! Cậu đừng đi! Nhất định cậu
phải đợi tớ! Tớ xin cậu!
Sân bay...
- Cô ơi! Chuyến bay đi Nhật Bản đã cất cánh chưa ạ?
- Đã đi được 5 phút rồi.
Không! Không thể như thế được! My ơi! Cậu không thể bỏ đi như thế
được! Tớ vẫn chưa tặng cậu sợi dây chuyền này cơ mà! Tớ vẫn chưa
bắt đền cậu vì đã lừa tớ một vố thật đau cơ mà! Tớ vẫn còn chưa
biết nhà cậu ở đâu cơ mà! Đừng như thế...Tớ không muốn lại đánh mất
cậu một lần nữa đâu...
- Ai đó đã từng bảo...khi áp những con ốc biển vào tai sẽ nghe được
tiếng sóng vỗ về...Ai đó cũng từng bảo...khi đeo một sợi dây làm
bắng ốc biển sẽ có cảm giác đang được sóng biển nâng niu...Ai đó đã
hứa sẽ tặng cho tớ một sợi dây định mệnh như thế...làm tớ không thể
bỏ đi...
- My! Là cậu! Là cậu thật rồi! Cậu đã không bỏ tớ...
- Vì tớ...không tin là cậu sẽ quên...
THE END