Thấy mãi mà Quỳnh không nói gì, Hưởng đứng lên ra về. Trong lòng cô
còn vương vất cảm giác áy náy.
Nếu Hưởng thấy ngại thì đối với Quỳnh lại là cảm giác thất vọng,
buồn khổ. Mấy hôm nay cô với Dương rất vui vẻ. Bây giờ cô rơi vụt
trở lại nỗi cô đơn lo sợ, như mất đi một điểm dựa tinh thần.
Quỳnh ngồi buồn rầu một mình, mãi đến lúc gần trưa, cô mới nhớ
chiều nay có giờ học. Cô vội nấu vài món ăn cho Dương rồi chuẩn bị
đi sớm để tránh mặt anh.
Nhưng Quỳnh vừa thay đồ xong thì Dương về. Trái với tâm trạng ủ rũ
của cô, anh có vẻ hưng phấn vui vẻ. Anh đến mở tủ lấy lon nước khui
nắp, uống một hơi, rồi ngồi phịch xuống ghế, đưa mắt nhìn
Quỳnh:
- Anh tìm được chỗ rồi, ở chung với mấy thằng bạn tụi nó thuê hẳn
một căn, mười thằng ở chung, có thêm anh nữa là mười một.
Quỳnh đã biết cách sống của những sinh viên ở tỉnh lên. Cô hiểu
ngay một công tử như Dương sẽ khó mà chịu đựng nổi. Và cô tìm cách
phản đối.
- Bộ không còn chỗ nào khác sao anh?
- Có vài chỗ, nhưng ở xa quá, đi lại bất tiện.
- Xa trường anh hả?
- Không, xa nhà này. Mỗi ngày muốn qua với em phải mất một tiếng,
anh không yên tâm.
Quỳnh ngồi xuống chiếc ghế vuông góc với Dương. Khoảng cách thật
gần anh, cô suy nghĩ mãi vẫn không tìm được cách nói thích hợp nên
chỉ nói chung chung.
- Anh có hiểu được cuộc sống tập thể không? Phiền phức đủ thứ, mà
thiếu tiện nghi nữa, ăn uống cũng thất thường, mất sức chết.
Dương bật cười:
- Em nghĩ anh là cọng bún ấy chắc? Không có đâu. Anh không quan
trọng tiện nghi trong cuộc sống, chủ yếu là ý thích - Anh chợt dừng
lại, nheo mắt - Nếu sợ anh đói thì nấu cho anh đi, anh thích được
em lo những cái đó.
Quỳnh cười gượng:
- Em muốn lắm, nhưng không tiện đâu.
- Em sợ người ta phê bình phải không?
Quỳnh lắc mạnh đầu:
- Em không phong kiến như vậy, có điều... - Cô nín lặng một lát rồi
buông một câu rời rạc - Không được anh ạ.
- Tại sao?
- Là như vậy đó.
- Anh không chịu được cách nói lấp lửng Quỳnh à.
Quỳnh thẫn thờ:
- Mà cũng không nên tìm hiểu, như vậy hay hơn.
Dương nghiêm mặt:
- Em có vẻ lạ lắm, chuyện gì xảy ra nữa vậy?
- Ðâu có.
- Không qua được mắt anh đâu, em buồn vui gì, anh nhìn là biết
ngay. Nói với anh đi, có chuyện gì vậy?
Quỳnh tìm cách lảng tránh:
- Em nấu sẵn bữa trưa cho anh rồi, anh ăn đi nghe. Em đi học
đây.
Cô đứng lên, nhưng Dương lầm lì kéo tay cô lại:
- Ngồi xuống đó nói cho xong chuyện rồi đi.
- Nhưng có chuyện gì đâu mà nói.
- Có chứ. Anh muốn em giải thích về thái độ của em.
- Em có gì khác lạ đâu.
Dương nhìn xoáy vào cô, cặp mắt đen của anh đầy áp đảo:
- Cười thì gượng gạo, nói chuyện thì bóng gió xa xôi, anh rất ghét
bị giấu giếm sau lưng. Em nói đi.
Thấy Quỳnh vẫn đứng, anh kéo tay cô mạnh hơn:
- Ngồi xuống đi.
Quỳnh gỡ tay ra:
- Bây giờ em phải đi sớm, em cũng cần có thời giờ suy nghĩ nữa,
đừng ép em mà.
- Suy nghĩ cái gì?
Quỳnh thẫn thờ ngồi xuống:
- Có lẽ anh nên trở về nhà thì hay hơn. Anh không nên lang thang
như vậy.
Dương thở hắt ra:
- Lại nói chuyện đó nữa. Chẳng phải anh đã dứt khoát rồi sao? Tính
anh không thích nói tới nói lui.
- Nếu không về nhà thì anh ở lại đây, dù sao cũng tiện nghi
hơn.
Dương nháy mắt khôi hài:
- Vậy em đồng ý cho anh ở chung há?
- Ðừng đùa, anh Dương.
Nói thế, nhưng tự nhiên Quỳnh cũng phì cười. Ðang lúc buồn muốn
chết, mà nghe cách đùa cợt có cái gì đó náo nức trẻ con, tự nhiên
cô thấy hoàn cảnh bớt bi đát hơn.
Giọng Dương vừa thản nhiên vừa dứt khoát:
- Nếu không chịu cho anh ở đây, thì anh sẽ tìm chỗ khác, em đừng
tính tới tính lui nữa, không mệt sao?
Quỳnh nói yếu ớt:
- Nhưng em đã nghĩ lại, em không muốn anh thiệt thòi vì em.
- Anh là con trai và anh biết mình muốn gì. Ðừng làm anh tự ái bằng
cách lo lắng bao bọc đó - Nói xong, Dương chợt nghiêng đầu qua hôn
phớt lên mặt Quỳnh - Em mà bảo bọc anh nổi sao? Tốt hơn hết là cứ
để anh săn sóc em, bất kể thiên hạ muốn nói gì thì nói.
"Thiên hạ không nói, nhưng gia đình anh xót ruột. Còn em thì phải
biết ngại". Quỳnh nghĩ thầm. Cô biết khó mà tranh luận với Dương,
nên không nói nữa.
Ðến lúc nào đó không xa, cô sẽ đặt anh vào tình thế bắt buộc và anh
có muốn khác cũng không được.
Dương xếp mấy loại thước và chì cho vào hộp. Anh cuộn tròn tờ giấy
rộng khổ lại, định rời phòng họa thất thì Quốc đi đến bàn
anh.
- Ra quán nói chuyện được không?
Dương quay lại, thấy người rủ là Quốc, anh thoáng mỉm cười:
- Quán xá không tiện đâu và cũng không chắc là mày ngồi lâu được,
cứ nói ở đây đi - Nói hết câu, anh chợt cười thêm cái nữa.
Quốc nóng lắm, nhưng vẫn tảng lờ như không. Dù anh thừa biết Dương
muốn ám chỉ cái gì. Mà quả thật Dương không cười vô cớ, vì anh thừa
biết nếu ngồi quán thì chưa được nửa giờ, Quốc sẽ nhận ít nhất hai
cú điện thoại của Thúy. Trong lớp, ai lại không biết cách quản lý
chồng của cô nàng. Vậy mà Quốc chịu được mới hay. Dương ngồi ghé
chân lên bàn, hất mặt:
- Chuyện gì vậy?
- Nghe thằng Hùng bảo mày vẽ đồ án cho thằng Tân hả?
- Ừ - Dương đáp tỉnh bơ.
- Một người như mày cũng làm chuyện đó sao?
Dương nhún vai, không trả lời. Quốc đâm ra mất hứng trước thái độ
thừa nhận đó. Quả thật, bạn bè ai cũng biết chuyện Dương đụng độ
với ông già và bỏ nhà đi. Biết cả chuyện anh vẽ thuê cho bạn để
nuôi Quỳnh. Người cười, kẻ thông cảm, kẻ nể phục. Còn Quốc thì vừa
hả dạ, vừa bực mình. Anh không lý giải được, nhưng có lẽ trong thâm
tâm anh thích thấy Quỳnh khốn đốn hơn là nhìn thằng bạn thân chiếm
đuợc trái tim cô. Chính điều đó làm hạ nhục Quốc.
Thấy Quốc cứ nhìn đăm đăm một góc mà suy nghĩ, Dương lên tiếng như
nhắc:
- Mày định nói chuyện gì vậy?
Quốc ngẩng lên:
- À, không có gì. Nếu mày vẽ thuê thì tao nhờ mày vẽ cho tao. Thằng
Tân trả bao nhiêu, tao trả bấy nhiêu.
Anh nói câu đó với một nụ cười thầm kín đáo. Dương thấy hết, biết
hết, nhưng vẫn thản nhiên.
- OK. Tao không từ chối.
- Nhưng liệu mày vẽ kịp không đấy, tao không muốn rớt tốt nghiệp
đâu.
- Tao nhận thì bảo đảm. Mày sẽ có bản vẽ trước hai ngày để chuẩn bị
trả lời, mà là trả lời xịn tất cả câu hỏi, nếu mày chịu khó
học.
- Tốt thôi, có cần tiền bây giờ không, tao ứng trước cho.
- Nếu đưa thì tốt, không thì thôi.
- Ờ, vậy vẽ xong rồi đưa, còn nếu hụt tiền xài thì nói tao đưa
cho.
Dương muốn đấm vào cái mặt nghênh ngang ấy, để ít ra cũng khóa mỏ
được hắn. Nhưng anh tỉnh bơ gật đầu:
- Bạn bè tốt như vậy, tao cảm động lắm. Quỳnh cũng cảm ơn nếu ai
thông cảm với hoàn cảnh tụi tao.
Cơn ghen tức như bị châm cho bùng nổ, Quốc nói không kịp suy
nghĩ:
- Thông cảm, đồ điên.
Dương nhíu mày:
- Ai điên?
Quốc không dám nói thẳng với Dương nên lảng đi:
- Tao không hiểu sao mày ảo tưởng vậy. Mày nghĩ Quỳnh yêu mày thật
lòng sao?
- Này, bây giờ mày có vợ rồi, cách hay nhất là tập trung vào vợ,
chuyện của người khác mặc họ, nên hạn chế sự quan tâm lại đi, nhất
là với Quỳnh.
- Mày nhắm có cưu mang cô ta nổi không đấy?
- Chuyện đó tao tự lo - Anh nheo mắt hỏi lại - Mà nếu tao không
giúp Quỳnh, liệu mày có lo được cho cổ không? - Anh trả lời luôn -
Không phải không? Đừng tưởng tao không hiểu mày nghĩ gì. Mày sợ
Quỳnh ngả vào phía tao, thà cổ khổ sở mày lại thích hơn. Tao chưa
thấy ai ích kỷ hơn thế. Thật là bi đát nếu Quỳnh là vợ mày.
Quốc tím mặt:
- Mày..
Dương ung dung cắt ngang:
- Từ đây về sau, đừng quan tâm đến Quỳnh, lo cho vợ đi, đừng bắt cô
ta phải để mắt mọi lúc mọi nơi như thế, mày sống mà chẳng để ai tin
được cả. Tội người ta lắm.
Anh khoác túi lên vai, đi ra cửa, nhưng mới đi vài bước đã chạm mặt
Thúy. Cô nàng đang lững thững trên hành lang, anh chào cô một cái
rồi cười vang một mình khi thấy khuôn mặt hầm hừ của cô nàng. Thúy
chặn Dương lại:
- Anh thấy anh Quốc về chưa?
- Còn trong kia. Nhưng Thúy này.
- Anh muốn nói gì?
- Có lẽ em nên để thời giờ săn sóc bản thân em hoặc quan tâm đến
một cái gì khác, như vậy em sẽ vui hơn.
Thúy cau mày:
- Em không hiểu anh muốn nói gì?
Dương nói nhỏ:
- Thả lỏng ông chồng ra tí xíu, không ai chịu nổi ngục tù đâu
em.
- Anh...
Nhưng Dương đã đi thẳng. Anh còn kịp thấy vẻ ngơ ngác của cô. Không
nín được, anh lại cười to một mình. Dù biết tiếng cười của mình sẽ
làm Thúy tức.
Anh đi ra một góc, lấy máy gọi cho Quỳnh. Nhưng chuông đổ mãi vẫn
không thấy cô bắt máy. Đến lúc điện bị ngắt, anh mới thôi chờ. Cảm
thấy sốt ruột anh lại gọi máy di động. Nhưng cũng không thấy cô
nghe, một ý nghĩ thoáng qua đầu, khiến anh chạy vội ra chỗ để xe,
phóng như bay đến nhà mình.
Dương mở khoá cửa tuôn vào phòng. Anh đứng nhìn quanh rồi mở cửa
phòng ngủ và kéo mạnh các cửa tủ.
Tất cả đều trống không. Quỳnh đã bỏ đi không nói trước tiếng nào.
Dương có cảm tưởng mình sắp bốc cháy đến nơi. Anh nhào trở ra phòng
khách tìm xem cô có để lại gì không?
Trên bàn là mảnh giấy gấp làm tư. Chiếc máy di động anh tặng cô lúc
trước được dằn lên trên lá thư. Dương cầm lên, thẳng tay quẳng vào
tường, rồi ngồi phịch xuống xem thư. Quỳnh viết rất ít, cô chỉ nói
về sự ái ngại của mình và khuyên anh quên cô. Dương tức điên người,
anh vò tròn mảnh giấy, ném qua một bên rồi nằm ngửa ra ghế suy
nghĩ.
Một lát sau, anh nhìn đồng hồ. Hãy còn sớm để đến tìm Quỳnh lẫn ông
bố đáng kính của mình. Anh cố nén tức, đi vào toilet rửa mặt. Ngang
qua bàn ăn, anh thấy Quỳnh đã dọn sẵn đầy bàn. Có vẻ tinh tươm và
chu đáo. Nhưng thay vì cảm động anh chỉ thấy nổi nóng thêm. Nóng vì
cô cư xử với mình như với một đứa bé. Và anh vung tay quét tất cả
chén dĩa xuống gạch. Không mảy may nghĩ đến sự yêu mến của Quỳnh
qua cách chăm sóc đó.
Chap 19
Dương khóa cửa đi xuống đường. Qua mấy tầng lầu, cơn nóng vẫn không
bay đi được chút nào. Vẻ mặt cau có chưa từng thấy, anh phóng xe
đến trường tìm Quỳnh.
May cho Quỳnh là hôm nay cô không đi học. Chứ nếu không, chắc chắn
cô sẽ phải chịu cơn thịnh nộ bão táp của Dương. Mặc dù là biết lâu,
nhưng cô chưa bao giờ hiểu thế nào là làm phật ý anh.
Dương có thể về nhà tìm ông Nguyễn, nhưng anh không thèm về. Anh
vào quán cafe đợi đến giờ làm việc rồi đi thẳng đến công ty.
Giờ này các nhân viên mới bắt đầu làm việc. Ai cũng tò mò khi thấy
cậu chủ trẻ đi ngang với nét mặt hầm hầm. Đây là lần thứ ba họ thấy
cậu quý tử của giám đốc đến công ty. Và họ thừa biết cậu ta sẽ quậy
tưng bừng. Nói chung là những chuyện động trời Dương làm, đã từng
là đề tài bận tâm trong công ty. Cho nên họ nhìn anh bằng cái nhìn
e dè lẫn ngán ngẩm. Khi anh đi ngang, ai cũng ra vẻ chăm chú làm
việc. Nhưng khi anh đi qua rồi, cả đám bắt đầu ngó theo, xì xầm,
bàn tán.
Dương biết hết. Nhưng phớt lờ. Anh xông thẳng vào phòng giám đốc,
bất kể sự ngăn cảm của trợ lý Hưng. Anh dùng chân đạp cho cánh cửa
mở toang, rồi lao vào phòng. Hai tay chống trên bàn, anh hỏi như
hét:
- Có phải ba làm chuyện đó không?
Phía sau bàn, ông Nguyễn ngồi yên, nghiêm khắc nhìn Dương, rồi gằn
giọng:
- Ai cho phép con tự ý vào phòng ba?
Dương không trả lời, chỉ nhắc lại một cách tức tối:
- Có phải ba cho người tới đuổi bạn con không? Nếu không là ba thì
chẳng ai làm chuyện đó. Tại sao ba cứ tấn con vô tường vậy?
- Con nghĩ ba đuổi cô ta à? Cái gì làm con nghĩ vậy?
- Tại ba đã chứng minh bằng việc của ba trước đây.
- Con thật hồ đồ, quá lắm.
Dương vẫn giận dữ:
- Ba đuổi con đi, con không phản ứng gì cả, điều con mong là hãy để
mặc con. Và con không đồng ý ba can thiệp vào chuyện riêng của
con.
- Ba không biết cô bạn con đi đâu và tại sao lại bỏ đi, nhưng con
đã đến đây rồi, thì ba cần nói một việc đã để ba khỏi phải đi tìm
con.
- Con không muốn nghe.
- Nó có liên quan đến con đấy.
- Những gì liên quan đến con, mà do ba sắp đặt thì con càng không
muốn nghe.
- Con mù quáng đến vậy sao? Theo ba biết thì cô gái đó đâu yêu
thương gì con.
- Con biết và con đã nói với ba rồi, đó là chuyện riêng của con, ba
đừng xen vô.
- Những gì ba làm cho con là vì hạnh phúc của con, đừng kình chống
ba, rồi con sẽ hối hận.
- Con không quan tâm.
- Nhưng ba cứ nói. Tối thứ bảy này ba và bác Tám sẽ gặp mặt ở nhà
hàng Hoàng Hạc, mục đích là để con với Quỳnh Hoa gặp nhau, chỉ là
cho biết mặt thôi, ba chỉ tạo điều kiện chứ không ép con.
- Con cám ơn. Nhưng ba thích thì cứ gặp chứ con không tới.
Ông Nguyễn vốn biết tính Dương, nên ráng nói ôn tồn:
- Suy nghĩ đi con. Con chỉ đến gặp mặt, chứ đâu phải hứa hẹn gì,
sau đó nếu con không thích thì ba sẽ hủy bỏ quan hệ với họ.
Thấy Dương im lặng, ông nói tiếp:
- Hôm nay nếu con không đến gặp ba thì ba cũng đích thân đi tìm con
để nói chuyện đó. Con đừng bướng quá, không hay cho con đâu.
Dương quay người ngồi ngả người ra ghế, vẻ mặt lầm lì.
- Hình như những gì con ghét, ba đều làm một cách hứng thú. Trước
đây con ghét cách đối xử tẻ lạnh của ba với họ thì ba lại làm điều
đó một cách triệt để. Khi ba đưa dì về nhà, con ghét để người đàn
bà đó dính líu tới con, thì ba lại hãnh diện để bà ta định đoạt
chuyện của con và..
Ông Nguyễn chặn lại:
- Đừng nhắc chuyện cũ nữa. Ba con mình không bao giờ hiểu nhau
đâu.
Nhưng Dương vẫn bướng bỉnh:
- Để con nói tiếp. Bây giờ con không muốn ba quan tâm tới chuyện
tình cảm của con thì ba lại can thiệp một cách thô bạo. Đáng tệ hơn
là tại tự sắp xếp chuyện tình cảm cho con, ba quá đáng lắm - Anh
đứng lên, giọng chắc nịch - Con sẽ không tới đâu.
Anh đi ra cửa, chợt ông Nguyễn nói vọng theo:
- Rồi con sẽ hối hận nếu con cãi ba.
Dương nghe nhưng vẫn không quay lại. Tuy thế ông Nguyễn vẫn cố gắng
thuyết phục:
- Ba vẫn cứ sắp xếp buổi gặp đó, con có thể nghĩ lại, lúc nào ba
cũng mở đường cho con.
- Cám ơn ba.
Dương nói một cách khô khan rồi bước ra, đi thẳng xuống sân, dáng
điệu chán nản chứ không hung hăng như lúc nãy.
Anh mở cửa xe và ngồi gục đầu trên vô lăng, sự giận dữ biến mất
nhường cho cảm giác hoài nghi hoang mang. Ba anh đã không đuổi thì
có lý nào Quỳnh lại tự ý bỏ đi. Cô nghĩ cái gì vậy?
Dương không nhớ mình đã ngồi như vậy bao lâu, cũng không để ý vài
nhân viên đi ngang nhìn anh. Đến lúc chú bảo vệ đến hỏi anh làm
sao, anh mới giật mình ngẩng lên.
Anh lùng sục Quỳnh như điên. Mãi đến mấy ngày sau mới gặp được cô ở
trường. Lúc đợi hết giờ học, anh đứng chờ cô ở ngoài hành lang,
Quỳnh như biết khó mà tránh né, nên cô chậm rãi đi về phía Dương.
Vẻ mặt vừa mừng vừa ngại. Rõ ràng là cô có tâm lý không tự
nhiên.
- Anh đến lâu chưa? - Quỳnh hỏi nhỏ nhẹ.
Dương không trả lời, anh ngó đăm đăm xuống dưới sân, vẻ mặt lì lì,
khó đăm đăm. Chờ đến lúc mọi người đi hết, anh mới quay phắt lại,
quắc mắt nhìn cô:
- Tại sao em làm vậy?
Quỳnh lúng túng:
- Em..
- Sao không nói? Trả lời đi. Em muốn vờn anh giống lần trước phải
không?
Quỳnh sợ quá, nói lí nhí gì đó trong họng. Cử chỉ đó làm Dương càng
nóng nảy, anh quát:
- Phải vậy không? Em coi anh là cái gì vậy?
- Đừng la lớn như vậy anh Dương. Anh bình tĩnh lại đi.
- Em cư xử như vậy mà bảo anh bình tĩnh à? Anh đâu phải là đồ chơi
mà buồn thì em cầm lên, vui thì vứt đi. Một lần là coi không được
rồi, đằng này lại làm lần thứ hai nữa.
Quỳnh biết trước nếu gặp, thế nào Dương cũng tức giận. Nhưng không
ngờ anh nóng dữ như vậy, nên những gì định giải thích đã bay mất vì
sợ. Làm sao cô có thể giải thích từ tốn trước một ngọn lửa phừng
phừng như vậy và cô cố làm anh dịu lại.
- Anh nghĩ không đúng đâu. Anh bình tĩnh đi mà.
Dương mím môi, đôi mắt sáng ngời:
- Nếu muốn anh bình tĩnh, thì em đã không làm cho anh điêu đứng như
vậy. Em biết anh tìm em mấy ngày rồi không?
Quỳnh nhỏ giọng:
- Mấy ngày đó, em tìm chỗ làm nên nghỉ học.
Dương "hừ" một tiếng và cố nén giận, hỏi lại:
- Tại sao em làm vậy?
- Em có lý do của em. Đúng hơn là không thể làm khác được.
- Lý do quái quỷ gì chứ? Trừ khi em nghĩ lại và muốn dứt khoát với
anh, em coi thường anh quá.
Quỳnh thở dài:
- Bây giờ em coi anh là người thân duy nhất, trên cả bạn bè, làm
sao em muốn dứt khoát chứ, càng không dám coi thường. Đừng nghĩ như
vậy rồi thêm tức em.
Dương nguẩy mạnh đầu, khuôn mặt vẫn khó đăm đăm:
- Tiếc là những gì em nói với điều đã làm không giống nhau. Nếu gia
đình anh đến đuổi, anh còn thông cảm được, đằng này em lại tự bỏ
đi, ngại khỉ gì chứ, nếu không phải là đổi ý.
- Anh không nghĩ em cũng có lòng tự trọng sao? Làm sao em ăn bám
anh mãi được.
- Anh thích như vậy thì sao. Nhưng mà đừng dùng từ đó, anh không
nghĩ như vậy.
- Nhưng em thì lại nghĩ.
Dương cau có:
- Em còn nghĩ chuyện quỷ sứ nào nữa không?
- Anh Dương! Sao hôm nay anh nói chuyện kỳ cục vậy? - Quỳnh kêu
lên.
Dương quay mặt chỗ khác, thừa nhận mình ăn nói gai góc. Nhưng không
muốn xin lỗi, mà người xin lỗi phải là Quỳnh. Anh hất mặt về phía
cô:
- Nếu em muốn xin lỗi thì không đâu và chỉ nói như vậy thì chưa đủ
so với cơn giận của anh.
Quỳnh lặng thinh, hai tay cô đan vào nhau đặt trên lan can. Những
ngón tay xoắn lại trong cử chỉ bối rối. Thái độ áp đảo của Dương
làm cô mất tự chủ hoàn toàn. Nếu nói ra, cô không muốn anh mất lòng
với chị mình. Còn im lặng, chẳng khác nào xúc phạm Dương. Cô không
hiểu tại sao bây giờ mình sợ bị giận đến vậy. Có lẽ Dương đã từ từ
chi phối ý nghĩ của cô quá nhiều. Mãi suy nghĩ, cô không để ý Dương
nhìn mình chăm chăm. Đến lúc anh nắm tay cô bóp mạnh, cô mới giật
mình.
- Anh làm gì vậy?
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Em...
- Nghĩ cách đối phó với anh phải không?
Quỳnh thoáng bất bình:
- Sao lúc nào anh cũng nghĩ sai cho em hết vậy?
Dương nhún vai:
- Anh cũng rất mong mình nghĩ sai.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chợt anh kéo Quỳnh đi băng băng xuống cầu thang. Cô kêu lên:
- Buông em ra, anh làm gì vậy?
- Bây giờ đưa anh đến nhà em, đừng mong trốn được anh.
Quỳnh cố đứng lại:
- Không. Nhà em ở xa lắm.
Dương cũng đứng lại, bất mãn:
- Đó không phải là lý do chính đáng, lý do chính là em không muốn
anh biết chỗ ở của em, không muốn anh tìm em. Đúng không?
Thấy Quỳnh làm thinh, anh gằn giọng:
- Trả lời đi. Chỉ cần em nói một tiếng đúng, anh sẽ bỏ đi liền, nói
đi.
Quỳnh ngần ngừ một lát rồi mím môi:
- Anh cứ nghĩ vậy đi và đừng tìm em nữa.
Dương vô tình lấn tới một bước. Đôi mắt đen dữ dội nhìn cô, anh gằn
giọng gần như quát vào mặt cô:
- Được, vậy thì chấm dứt, không việc gì tôi phải cun cút theo
cô.
Anh quay phắt người, đi nhanh xuống cầu thang, mạnh mẽ như cơn gió
cuốn.
Quỳnh không ngờ Dương phản ứng như vậy. Dù không nhìn theo, cô cũng
cảm nhận được anh đang tức cháy người. Quen lâu rồi cô cũng hiểu
tánh Dương. Rất dễ mềm lòng và cũng rất dễ nóng giận. Và khi anh
tức lên thì đó là sự nổi giận của thiên lôi, toàn là sấm sét. Bỗng
nhiên cô thấy buồn kinh khủng. Cô đơn kinh khủng mà chẳng hiểu hết
tại sao. Hay tại chiều nay trời không có nắng. Trong ánh hoàng hôn
nhập nhoạng phủ đầy dãy hành lang không bóng người, tất cả gợi lên
nỗi cô đơn thăm thẳm, mà cô rất sợ.
Quỳnh chậm chạp đi xuống sân. Cô có cảm giác chỉ còn một mình mình
trong trường. Về nhà cũng chỉ có một mình. Giá còn được mẹ, có lẽ
cô sẽ không bị cảm giác hụt hẫng.
Chiều thứ bảy, Quỳnh ngồi một mình trên căn gác nhỏ chật, tay ôm
chiếc gối trong lòng, cô nhìn xuống đường phố qua khung cửa nhỏ.
Khuôn mặt buồn rười rượi. Chợt cô nghe tiếng cửa mở ken két, rồi bà
chủ nhà ló mặt qua cửa:
- Cô Quỳnh có khách đấy.
Quỳnh buông gối ra, quay lại:
- Dạ, cám ơn dì.
Bà chủ nhà trở xuống. Mấy thanh cầu thang bằng ván như run lên theo
những bước chân nặng nề. Quỳnh chờ cho bà đi rồi, cô nhẹ nhàng bước
xuống, nghiêng đầu nhìn xuống cửa xem là ai.
Quả thật, cô rất ngạc nhiên khi có người tìm mình. Cô không hề nói
với bất cứ người bạn nào, kể cả Thùy. Cho nên nghe nói có khách, cô
sợ ai đó gọi lầm người.
Không thấy ai ở cửa, Quỳnh đi xuống. Cô còn đang ngó quanh quất thì
từ phía cây trứng cá bên hông nhà, Dương đi đến trước mặt cô, không
cười cũng không nghiêm.
- Xin chào.
Quỳnh ngạc nhiên kêu lên:
- Sao anh biết em ở đây?
- Lạ lắm hả.
- Nhưng sao anh biết em ở đây?
- Khi anh muốn tìm thì ở đâu anh cũng tới được.
Quỳnh nhìn quanh, thấy không có chỗ nào để ngồi, cô cười
gượng:
- Anh ra quán nước mía đầu đường chờ em nghe. Em sẽ ra ngay.
Dương hất mặt:
- Cứ thay đồ đi. Anh chờ.
Quỳnh trở lên gác, chọn một bộ đồ thay ra. Rồi chần chừ đi xuống.
Dương còn đứng đó chứ không ra quán nước. Anh im lặng đi với cô ra
đường và nói như ra lệnh:
- Lên xe đi.
- Anh định đi đâu vậy?
- Cứ đi rồi biết, đừng hỏi - Và anh im lặng lái xe.
Quỳnh cũng không dám hỏi nữa. Thỉnh thoảng cô nhìn qua Dương. Hôm
nay anh có vẻ trầm tĩnh chứ không nóng nảy như lần trước. Vẻ trầm
tĩnh giấu một ý nghĩ nào đó ngấm ngầm. Quỳnh không hiểu anh đang
nghĩ gì. Nhưng thái độ đó làm cô ngài ngại một cách dễ chịu, chứ
không khổ sở như hôm trước.
Cô cũng để ý, hôm nay Dương có vẻ lạ hơn mọi ngày. Anh mặc bộ vest,
thắt cravat rất nghiêm chỉnh. Lạ thật, chẳng lẽ chỉ đến tìm cô mà
phải trịnh trọng như thế. Tự nhiên Quỳnh nhìn xuống người mình. Đi
với Dương, cô ăn mặc đơn giản thế này trông thật tương phản. Quỳnh
còn đang nghĩ lan man thì xe đã chạy vào sân một nhà hàng lớn. Cô
còn chưa kịp hiểu thì anh nói như ra lệnh:
- Từ giờ đến tối, em chỉ được làm theo lời anh, chứ không được nói
gì hết. Muốn nói gì thì nói sau với anh.
Quỳnh ngơ ngác:
- Nhưng tại sao phải như vậy? Em không hiểu.
- Em khoan tìm hiểu, lên đó đi.
- Nhưng đi đâu kia?
Dương không trả lời. Anh xuống xe, bước vòng qua mở cửa cho cô, rồi
nắm tay cô kéo đi vào nhà hàng. Quỳnh cố cưỡng lại:
- Khoan đã anh Dương. Em ăn mặc thế này, vào đó...
Dương cắt ngang:
- Chuyện đó không quan trọng. Đi với anh.
Và anh im lặng, kéo Quỳnh đi băng băng. Đến nỗi cô muốn đứng lại
cũng không được. Anh đẩy Quỳnh vào thang máy, bấm nút. Quỳnh đứng
yên bên trong. Cô khẽ đưa mắt nhìn qua người phụ nữ đứng kế bên. Bà
ta ăn mặc sang trọng phù hợp với môi trường hào nhoáng này. Tự
nhiên cô đâm ra rụt rè. Cô kêu nhỏ:
- Anh Dương à! Hay là cho em về...
Dương nhìn cô một cái, nghiêm khắc:
- Đừng nói nữa nghe không?
Khi thang máy dừng lại, Dương như sợ cô bỏ chạy, đã nắm chặt tay
cô, đi nhanh trên hành lang. Cuối cùng, anh đẩy cửa một căn phòng,
hiên ngang bước vào. Kéo theo Quỳnh đang ngơ ngác lo sợ.
Trong phòng, mọi người đang ngồi chờ anh. Dương thấy vợ chồng ông
Tám, cô gái trẻ ngồi bên mẹ mà anh đoán là Quỳnh Hoa. Phía đối diện
là ba anh, dì Hà, chị Hưởng và cả cô em cùng cha khác mẹ với anh Hà
Thanh.
Mọi người trong bàn cũng nhìn về phía anh với vẻ sửng sốt. Hình như
không ai ngờ nổi anh dắt theo cả Quỳnh. Không khí thoáng chốc như
lặng ngắt, chùng xuống. Dương là người phá tan sự im lặng ấy.
- Xin lỗi mọi người vì con đến trễ - Anh kéo Quỳnh bước tới một
bước - Con xin giới thiệu, đây là Quỳnh, bạn con. Tụi con sẽ cưới
nhau khi Quỳnh ra trường. Từ đây tới đó con hy vọng sẽ không gặp
phải sự trở ngại nào.
Hưởng chợt kêu lên:
- Dương à! Em... - Rồi cô nín lặng, không biết nói thế nào để
khuyên can.
Cả ông Nguyễn cũng yên lặng. Dương đã đặt mọi người vào tình thế
không biết phải nói gì. Anh hiểu như vậy, nhưng vẫn tiếp tục làm
ngơ. Anh quay qua Quỳnh:
- Em chào gia đình anh đi. Đây là ba anh, dì Hà và em gái anh, nó
tên Thanh.
Quỳnh nãy giờ sợ muốn rụng tim, tay chân cô lạnh ngắt. Nghe Dương
ra lệnh, cô làm theo một cách máy móc. Và sau đó, cô lại còn đủ
tỉnh táo để làm cử chỉ lịch sự, là chào khách của ông Nguyễn. Ông
Tám rất bặt thiệp từng trải, đã chìa tay mời Quỳnh.
- Ngồi xuống đi cháu, cháu đã đến đây rồi thì cũng là khách của
buổi tiệc hôm nay. Cháu tên gì nhỉ?
- Dạ, con tên Quỳnh.
Thấy Quỳnh vẫn đứng yên, ông nhắc lại lần nữa.
- Ngồi xuống tự nhiên đi cháu.
- Vâng - Quỳnh nói nhỏ rí.
Cô chưa biết phải làm gì thì Dương đã dìu cô đến chiếc ghế gần đó.
Cô ngồi cúi gằm mặt, không dám nhìn ai.
Mọi người vẫn im lặng đến mức đáng sợ. Dương mỉm cười nhìn ông
Nguyễn, một vẻ chống đối ngấm ngầm. Và cả anh cũng không có ý định
tìm chuyện để nói. Chợt Quỳnh ngẩng mặt lên, nói hấp tấp:
- Con xin lỗi. Con không cố ý làm mọi người buồn, con không biết có
buổi họp mặt hôm nay, xin mọi người bỏ lỗi cho con - Và cô đứng
dậy, bỏ chạy ra khỏi phòng.
Dương đứng nhanh dậy, đuổi theo cô:
- Đứng lại, Quỳnh.
Quỳnh dừng lại, đưa mắt tìm cầu thang, thấy Dương ra tới, cô mím
môi nhìn anh:
- Anh trở vô đó đi, đừng làm như vậy.
- Anh chỉ định đưa em tới một chút rồi về, anh trở vô làm gì.
Quỳnh lắc đầu cương quyết:
- Dù muốn dù không, anh cũng phải vô, còn em thì về, mai gặp nói
chuyện sau.
- Vậy thì qua đây - Dương nói và kéo Quỳnh qua phòng kế bên.
Trong đó đã có người. Anh đến yêu cầu cô tiếp viên tìm cho mình
phòng khác. Và gần như cưỡng bức Quỳnh ở lại.
Anh gọi vài món ăn. Nhưng không ai nghĩ tới chuyện ăn uống, vẻ mặt
Quỳnh u ám, buồn nghiên nghiến. Đôi mắt cô không rời một điểm trên
mặt bàn. Chưa bao giờ Dương thấy cô có dáng điệu ủ dột đến như vậy.
Anh mím môi, nói như giải thích:
- Lẽ ra anh phải nói trước với em. Nhưng anh mới nghĩ ra lúc chiều,
không có thời gian phân tích với em.
- Vâng - Quỳnh nói một cách âm thầm.
Dương nhìn cô chăm chú:
- Tại sao em buồn đến vậy? Em cảm thấy bị xúc phạm phải
không?
- Không phải.
- Vậy thì chuyện gì? Em nghĩ cái gì?
Thấy Quỳnh vẫn nhìn đăm đăm chỗ khác, anh cau mặt:
- Nhìn anh đi.
Quỳnh vẫn không ngước lên, vẻ mặt xa vắng kỳ lạ của cô làm Dương
đâm ra nao núng.
- Anh đã gây cho em tâm lý gì vậy Quỳnh? Thái độ của em làm anh
hoang mang quá. Chuyện anh làm lúc nãy là vì em mà.
- Em biết.
- Vậy thì tại sao em buồn?
Quỳnh chợt ngẩng lên:
- Nhìn cảnh lúc nãy, em mới ý thức hết sự cách biệt giữa anh với
em. Và em hiểu tại sao gia đình anh không đồng ý em.
- Đó là ý nghĩ của họ, chứ không phải của anh.
- Nhưng em không vượt qua nổi mặc cảm đó. Trước đây, anh Quốc đã bỏ
em vì sự chênh lệch địa vị, đó là một nỗi đau em không bao giờ
quên.
- Quỳnh - Giọng Dương nghiêm khắc.
Nhưng Quỳnh không để ý quan tâm Dương muốn nói gì, khuôn mặt cô vẫn
đăm đăm buồn.
- Em đã hứa với lòng, nếu sau này có đến với người nào đó, thì
người đó phải cùng đẳng cấp với em.
Dương gằn giọng:
- Anh đã từng nói, anh nhìn chính em chứ không quan tâm xuất thân
của em, tại sao em cứ đem tư tưởng của Quốc gán cho anh?
Thấy cô không trả lời, anh thở mạnh một cái:
- Anh sắp nổi khùng lên rồi đó Quỳnh, em làm anh phát điên lên
được.
- Em xin lỗi, em hiểu quan niệm của anh, nhưng không vì vậy mà em
đủ sức vượt lên chính mình.
- Anh sẽ...
Nhưng Quỳnh không để Dương nói hết ý, cô chận lại:
- Anh có biết tối nay anh vô tình cho em chứng kiến hạnh phúc mà em
không có được và em đau đến thế nào không?
Giọng Dương chùng xuống:
- Anh đã làm gì?
- Anh không nói, nhưng em vẫn đoán được. Có phải ba anh sắp xếp
cuộc gặp giữa hai người không? Và cô gái ngồi gần em lúc nãy, có
phải là người ba anh chấm cho anh không?
- Phải. Nhưng anh muốn biết em nghĩ gì.
- Em nghĩ cô ấy có phước quá. Có hẳn ba mẹ chăm sóc, được người lớn
quan tâm trân trọng. Em không ganh tị, chỉ nhìn lại mình, anh có
thấy sự chênh lệch giữa em với cô ấy không?
Mặt Dương bắt đầu lầm lì:
- Có, rồi sao nữa?
- Nếu chọn em, anh sẽ xấu hổ với gia đình, họ hàng, rồi đến môi
trường anh giao tiếp nữa. Thậm chí em còn tệ hơn cô bé lọ lem. Em
không muốn mình là sự xấu hổ của người khác...
Dương nghiến răng:
- Không ngờ anh phải lãnh hậu quả về cách sống của thằng bạn thân,
em đối xử công bằng lắm đấy Quỳnh.
- Không phải em đem tư tưởng của anh Quốc gán cho anh đâu.
- Nhưng mỗi câu em nói ra đều rành là như vậy, nếu yêu anh, em sẽ
vượt qua được mấy chuyện nhỏ nhặt đó - Anh nhìn cô chăm chăm, nhấn
giọng - Trừ phi em không yêu anh, phải không?
Quỳnh khẽ cắn môi, né tránh câu trả lời. Nhưng Dương không chịu bỏ
qua.
- Anh muốn nghe trả lời, đừng tránh né như vậy.
- Anh biết rồi mà.
- Chẳng lẽ không có gì thay đổi hết sao? Anh muốn nghe cụ
thể.
Quỳnh lưỡng lự:
- Nếu em bảo tình cảm của em giống như đối với anh Quốc trước kia,
thì đó là nói dối. Nhưng quả thật em rất cần anh.
- Rất cần?
- Vâng, rất cần. Em không giải thích được tại sao, chỉ biết nếu
không có anh, em hụt hẫng lắm.
Dương lặng thinh một lát, rồi chợt nhìn xuống bàn, ra hiệu:
- Em ăn đi.
Chap 20
Bây giờ Quỳnh mới nhớ nãy giờ mình đang ngồi trước bàn ăn. Cô múc
đồ xào vào chén, nhỏ nhẹ gắp từng miếng. Nhưng Dương thì không đụng
đến thứ gì, chỉ lặng lẽ uống bia. Thái độ trở nên trầm lặng chứ
không sùng sục như là lửa lúc nãy. Quỳnh ngước lên nhìn:
- Sao anh không ăn?
- Em ăn đi.
- Anh nghĩ gì vậy?
Dương cười khẽ:
- Chẳng nghĩ gì cả.
- Anh buồn em phải không?
- Có buồn cũng không làm được gì - Anh chợt cười khan rồi hỏi - Em
có biết tại sao tối nay anh đưa đến đây không? Nãy giờ sao em không
hỏi?
Quỳnh ngỡ ngàng bỏ đũa xuống. Bây giờ cô mới nhớ mình đã không hỏi
một điều hiển nhiên như vậy. Nhưng dù không hỏi, cô cũng đã đoán
được lý do.
Không đợi cô lên tiếng, Dương nói tiếp:
- Anh muốn đó là cách trả lời dứt khoát đối với gia đình. Về phía
em, đã biết quan điểm thẳng thắn của anh rồi, hy vọng em không hoài
nghi - Anh chợt nheo mắt nhìn Quỳnh, nhấn giọng - Nhất là đừng bao
giờ nhìn anh qua hình ảnh của thằng Quốc, đừng chạm vào điều cấm kỵ
của anh.
- Vâng, em biết. Em sẽ không nói nữa. Nhưng dù sao anh cũng không
nên làm vậy.
- Làm vậy là thế nào?
- Như chuyện lúc nãy đã làm. Như vậy ác với ba anh, nhất là cô gái
đó. Nếu biết trước, chắc chắn em sẽ không đi đâu.
Dương nói rành rọt:
- Cô ta không biết gì đâu. Còn ba anh thì phải dùng cách đó, anh
biết tính ông mà.
"Nhưng em không yêu anh và không muốn bị áp đặt". Quỳnh muốn nói ra
điều đó, nhưng lại chỉ giữ ý nghĩ đó trong đầu. Thật ra, cô rất cần
Dương, nhưng như là em gái cần một người anh, chứ không phải tình
yêu. Quỳnh thấy tự giận mình vì đã cần Dương. Nhưng ngay sau đó, cô
lại giận Dương, vì anh cứ áp đặt lên cô tình yêu. Cô không muốn mất
anh, cũng không thể yêu chính vì vậy mà cô khổ sở.
Cô không để ý nãy giờ Dương nhìn mình như thôi miên. Mãi một lúc
sau cô mới cảm nhận được cái nhìn đó và quay lại nhìn anh. Thấy cô
đã quay lại, anh chợt cười một mình:
- Anh đã gọi em đến lần thứ bảy mươi hai. Nếu em không cảm nhận
được, chắc anh phải bắt đầu có ý định bỏ cuộc.
- Là sao? Em không hiểu.
- Có nghĩa là em có nghĩ đến anh, thế là đủ. Và anh sẽ kiên nhẫn
chinh phục - Anh đột ngột rút khăn lau miệng - Về chưa? Tối nay anh
còn phải thức vẽ, có lẽ là thức suốt đêm mới kịp.
Quỳnh có vẻ quan tâm:
- Vậy mua thêm thứ gì khuya ăn, anh có cần em nấu gì cho anh
không?
Dương khoát tay:
- Khỏi. Cà phê là đủ rồi.
- Cứ thức như vậy, mất sức lắm. Em nói thật đấy.
Dương nheo mắt:
- Em nói chuyện giống chị anh quá. Lúc nào chị ấy cũng nghĩ anh là
một cậu bé. Con trai chịu đựng giỏi lắm đấy em.
Quỳnh cười:
- Anh không giống chút nào với cái mà em tưởng.
- Em tưởng gì?
- Anh rất công tử.
Dương nhún vai:
- Anh ghét sự yếu đuối. Về chứ em?
- Dạ.
- Quên. Còn điều này nữa.
- Gì anh?
Dương chợt nghiêm mặt:
- Em phải trở lại nhà anh, đừng ở trong chiếc hộp thiếc đó nữa.
Nóng bức không cũng đủ làm em chết đó.
Quỳnh tìm cớ thoái thác:
- Để qua tháng này đã anh ạ.
Dương nhìn cô một cái chứ không nói gì. Quỳnh biết nếu từ chối
thẳng, sẽ chọc cho anh nổi nóng. Cô hiểu tính anh quá rồi, nên luôn
thận trọng.
Dương đưa cô về đến đầu đường chứ không vô nhà. Anh có vẻ vội vã.
Sự vội vã làm Quỳnh thấy thương thương. Hình như anh kiếm tiền cực
nhọc vì cô, cô nghe cảm giác sung sướng lẫn xót xa.
***
Hôm sau ở trường về, Quỳnh kinh ngạc khi thấy góc của mình trống
trơn. Cô bạn cùng phòng bảo có một thanh niên đến lấy đồ và bảo với
chủ nhà là Quỳnh sẽ không ở đây nữa.
Quỳnh đứng thừ người. Biết ngay đó là Dương. Không phải suy nghĩ
lâu, cô chạy xuống sân, lấy xe đến nhà anh ngay.
Đúng như Quỳnh nghĩ, Dương đang ở nhà. Cửa đóng hé chứ không khóa.
Quỳnh bước vào phòng, cô thấy sách vở và các thứ lỉnh kỉnh khác để
bừa bộn trên salon. Dương nằm dưới gạch, ngủ say như chết. Có lẽ
anh dọn đồ vào lúc sáng và mệt quá, nên ngủ luôn.
Hành động này là mệnh lệnh, đặt để, chứ không phải là thuyết phục
nữa. Quỳnh hiểu cô phải chọn một trong hai cách, hoặc là chấp nhận
ở lại, hoặc là không bao giờ có anh.
Dương là thế đó, dứt khoát tới cùng, chứ không lấp lửng như
Quốc.
Quỳnh chợt thấy đói. Cô xuống đường mua cho mình ổ bánh mì gặm cho
đỡ đói. Rồi cô chạy thật nhanh vào chợ, để mua thức ăn về cho
Dương.
Về nhà, Quỳnh thay đồ rồi bắt tay vào nấu nướng. Cô chăm chút từng
món, như thể muốn bù lại sự mệt mỏi đêm qua của Dương. Khi cô nấu
nướng xong, Dương vẫn chưa thức. Mệt quá, cô vào phòng ngủ nằm, rồi
cũng ngủ ngon lành.
***
Quỳnh thức dậy khi trời đã gần chiều. Những giọt nắng vàng rọi qua
cửa sổ, lung linh trên tường. Cô ngồi dậy kéo rèm nhìn ra
ngoài.
Qua khung cửa, Quỳnh nhìn thấy những chậu hoa dưới sân thượng của
nhà kế bên. Xa hơn nữa là những ngôi nhà trang trí sang trọng. Cô
lại nghĩ đến khung cửa sổ ở căn gác mình đã sống. Nhớ lại những mái
tôn chen chúc, nóng bức. Và trên hết là cảm giác cô đơn lo sợ. Còn
bây giờ, ở đây, sống giữa căn nhà sang trọng này, cô lại có Dương.
Chiều nay cô thấy mình thật là hạnh phúc.
Nhớ đến Dương, Quỳnh vội chạy ra ngoài phòng ăn. Dương đang ngồi
trên bàn ăn, ăn một cách ngon lành. Thấy cô, anh mỉm cười.
- Em nấu chi mà nhiều món quá vậy?
- Em thích lo cho anh, em nấu anh ăn có được không?
- Hơn cả nhà hàng. Em giỏi nội trợ thật.
Quỳnh rửa mặt rồi trở ra ngồi cạnh Dương. Nhìn anh ăn một cách vui
thích, Dương nheo mắt khi nhìn thấy cách nhìn của cô.
- Tại sao mà nhìn anh dữ vậy?
- Anh ăn có ngon không?
- Nếu như ngày nào cũng được em nấu ăn thì tuyệt lắm.
Quỳnh mỉm cười, không hứa hẹn cũng không từ chối. Ra tủ lạnh lấy
lon bia đến đặt trước mặt của anh. Cử chỉ của cô làm cho anh bật
cười.
- Em chu đáo quá.
Cả hai đứng dậy, đi ra phòng khách. Cùng ngồi song song trên cùng
một chiếc ghế, cặp mắt của Quỳnh dịu dàng long lanh, một vẻ thanh
thản lộ rõ trên gương mặt của cô.
Dương xoay xoay lon bia trên tay. Anh nhìn đồ đạc còn bừa bộn trên
bàn, rồi quay lại:
- Sao em không dọn mấy thứ này đi. Em không còn lý do gì để dọn đi
nữa đâu. Nếu đi có nghĩa là em đã chọn lựa rồi đó.
Quỳnh nói khẽ:
- Em sẽ không đi nữa đâu, trừ phi anh đuổi em.
- Thật chứ?
- Em nói thật.
Dương không nói gì, nhưng lại choàng tay qua vai Quỳnh, kéo cô ngã
vào người của mình. Quỳnh không chống đối, cô để yên mặt mình áp
trên vai anh, cả hai cứ như thế im lặng ngồi bên nhau.
Một lát sau, Quỳnh hỏi nhỏ:
- Đêm qua, anh vẽ xong chưa?
- Rồi, anh giao cho người ta rồi - Dương bật cười - Ba anh cứ nghĩ,
nếu cấm vận đối với anh, anh sẽ đầu hàng. Không bao giờ. Anh ghét
nhất là bị ai khống chế, dù là bất cứ điều gì.
- Nếu không vì em, anh có bỏ nhà đi không?
Dương cúi xuống nhìn cô:
- Em biết rồi.
- Vậy anh có thật lòng muốn cưới em không hả?
- Tại sao em còn hỏi anh điều đó? Có điều là em chưa phải lấy anh
bây giờ? Anh còn nhiều thứ phải lo, em hiểu không?