- Mình ngồi nói chuyện đàng hoàng đi. Nếu anh cứ thế này em sẽ trốn
anh luôn đấy - Nói rồi cô đi xuống sân, tìm một băng đá gần cổng
trường.
Dương im lặng đi theo. Trông anh có vẻ như hết sức kiềm chế để
không quát tháo ầm ĩ.
Quỳnh lim dim nhìn Dương, quan sát cử chỉ Dương. Khuôn mặt gằm gằm,
đôi môi mím chặt của anh không tỏ dấu hiệu gì là nhượng bộ. Lần đầu
tiên Quỳnh ý thức được rằng anh không phải là mẫu người dễ thuyết
phục. Cách thể hiện của anh làm cô nhớ ngay đến Quốc, tự nhiên cô
thở dài.
Ngồi xuống băng đá, gương mặt Dương vẫn cau có lầm lì:
- Em muốn nói gì? Nói đi.
Quỳnh gật đầu, liếm môi, nói không do dự:
- Anh có biết em rất sợ anh Quốc không?
Dương rất thông minh, anh nói chận đầu:
- Anh không giống Quốc.
- Thật ra rất giống mà anh không biết đó. Ðó là tính kiêu căng của
con nhà giàu.
- Em có thể mắng anh tồi tệ, nhưng nghĩ anh như vậy, anh ghét lắm,
thậm chí anh đã từng ghét thằng Quốc vì cách độc đoán của nó.
- Thường người ta giống cái mình ghét mà có thể không nhận
ra.
Dương cướp lời:
- Anh không muốn em nghĩ anh kiêu căng. Và anh cũng chưa bao giờ
chứng minh với em điều đó.
- Không đâu, sự kiêu căng kiểu trí thức không bộc lộ nguyên vẹn ra
ngoài, mà nó thể hiện ở nhiều dạng khác nhau. Với anh và anh Quốc
là tính đàn áp.
- Em đang học môn tâm lý đấy sao?
Quỳnh như không biết cách châm chích đó, cô nói rất ôn hòa, như cái
cách cô hay thể hiện khi phê bình người khác:
- Khi các anh muốn, các anh xem ý muốn của mình là trên hết và muốn
người ta phải tuyệt đối nghe theo. Nếu không thì các anh sẽ quay
qua trừng phạt như kẻ thù.
Giọng Dương rắn đanh:
- Anh có thể nổi giận, nhưng không bao giờ trả đũa. Anh khinh tính
nhỏ nhen của thằng Quốc, đừng có so sánh như vậy.
Quỳnh quay lại, cười nhẹ:
- Nhưng anh đang hỏi tội vì em đã không làm theo ý anh.
Dương không hề lúng túng hay bị ngắc ngứ. Giọng anh thản nhiên và
phản công:
- Khi vạch lỗi anh, em đã không nhìn lại cách cư xử của mình. Em
hành động như vậy là coi thường anh. Anh tức vì bị coi thường, như
thế có gọi là độc đoán không?
Quỳnh hơi lúng túng. Cô chưa kịp nghĩ ra cách trả lời thì Dương đã
tấn công tiếp:
- Ðến chuyện tức giận mà em cũng không cho, thì em độc đoán vượt xa
thiên hạ đó Quỳnh.
Nói xong, anh hơi liếc mắt quan sát cô, một nụ cười trễ nải trên
môi. Chỉ nụ cười cũng làm cho không khí nhẹ đi. Thấy Quỳnh không
nói được, anh tiếp tục:
- Nếu phân tích ra, em còn kiêu kỳ hơn cả anh. Vì em chỉ tôn trọng
ý nghĩ cá nhân em, bất kể người khác nghĩ gì, có cần anh dẫn chứng
không?
Quỳnh làm thinh, hết chống đỡ nổi. Dương bèn chuyển sang tấn công,
anh hỏi một cách chủ động:
- Tại sao em không ở nhà anh nữa?
- Em không lấy tư cách gì để nhờ vả kiểu đó.
- Nhưng anh thích em nhờ, anh thích làm cái gì đó cho em, như thế
không có gì là phiền cả.
Quỳnh nhìn xuống tay mình, im lặng. Cô đang cố nhớ những gì mình
định nói lúc nãy. Và cô thẳng thắn không giấu diếm:
- Em không muốn dựa vào anh, vì em không lặp lại những gì mà em
đang tránh ở anh Quốc.
- Anh đã nói là anh không giống nó.
- Nhưng em không yêu anh.
- À...
Chap 11
Dương bật lên một tiếng. Sự thật chính miệng cô nói ra làm anh thất
vọng. Và vốn không hề quen bị cảm giác đó, anh thấy tự ái, nổi
nóng:
- Chia tay với một người thì đón nhận người thứ hai không phải là
chuyện dễ.
- Cám ơn anh đã biết thông cảm.
Dương ngồi thẳng người lên:
- Nhưng em cứ cho anh điều kiện thử xem, không gần anh làm sao em
biết được có thể yêu anh không.
Quỳnh lắc đầu né tránh:
- Ðừng nói mấy chuyện đó, anh Dương ạ.
- Không, anh đang thích nói chuyện đó. Anh thích sự thẳng thắn. Và
anh không giấu giếm ý định của mình. Anh muốn chinh phục em bằng
bất cứ hình thức nào.
Khi Dương đã nói như vậy, có né tránh cũng không được và Quỳnh nói
thật, nói rất trung thực:
- Nếu em có lỡ yêu anh, em cũng sẽ tìm cách rút lui, vì anh quá
giống anh Quốc. Một lần vấp ngã cũng đủ để em biết sợ rồi
Dương cười điềm tĩnh:
- Có thể nói cụ thể điểm giống nhau không?
Quỳnh chợt nói ngay ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu:
- Nếu sau này nói có thích người nào đó, thì điều đầu tiên em cần
là gia đình người ấy cùng đẳng cấp với em.
Dương liên hệ thực tế ngay:
- Không thể đem cách cư xử của thằng Quốc ra gán cho anh, vì anh
không đặt nặng địa vị, cũng không nghe lời ba mẹ như một thằng
bé.
- Em rất sợ những nơi mà anh Quốc tới, những người bạn mà anh ấy
giao thiệp và cả những mối tình bất chợt của anh ấy.
Dương im lặng rút thuốc ra hút. Anh có vẻ suy nghĩ một cách nghiêm
túc, rồi nói nghiêm trang:
- Anh có thể dẹp tất cả những cái đó vì em. Thật ra chơi mãi cũng
chán. Anh thích sống kiểu trong sáng như em, còn khoản tình cảm
lăng nhăng thì không, tuyệt đối không.
- Khi muốn, anh có thể hứa tất cả, nhưng rồi anh sẽ hối hận vì bị
tước bỏ tự do.
- Để được người mình yêu thì bỏ thú vui mình đã chán, không thể gọi
là mất tự do, anh tình nguyện.
Quỳnh vội trở lại thực tế, gương mặt buồn rười rượi:
- Nhưng em không yêu anh, em đang vô cùng đau khổ vì sự mất mát,
làm sao em quên anh Quốc ngay được đâu.
Dương lặng thinh, nghe nhói đau. Một nỗi buồn bất lực, đó không
phải là cảm giác tự ái để nổi giận mà là sự chấp nhận thực tế. Sự
chấp nhận đó xuất phát từ lý trí.
Lát sau anh ngẩng mặt lên hỏi một cách quan tâm:
- Bây giờ em đang ở đâu, chỗ ở khá không, tiện nghi không?
- Nó thua xa nơi ở của anh, nhưng bù lại em thấy thoải mái và tự
do.
- Rồi mẹ em tìm được chỗ làm chưa?
- Chưa anh ạ. Nhưng chắc sẽ tìm được thôi.
Dương nghĩ ngợi một lát rồi nhận xét như phê phán:
- Em đặt nặng lòng tự trọng của em cao hơn sự sung sướng của mẹ em.
Ở nhà anh dù sao mẹ em cũng thoải mái hơn.
Quỳnh lắc đầu:
- Nhưng nếu đến lúc nào đó bị đuổi, mẹ sẽ phải chịu cảm giác nhục
nhã, tại em mà mẹ bị một lần rồi, em không muốn lặp lại lần thứ hai
đâu.
Trong thâm tâm, Dương thừa nhận Quỳnh nghĩ đúng, chín chắn. Nhưng
anh thấy bực mình:
- Em luôn gán tính cách của thằng Quốc cho anh. Anh bảo đảm sẽ
không để gia đình anh làm phiền em, bản thân anh thì lại càng
không.
Quỳnh nhỏ nhẹ lặp lại:
- Em rất cám ơn, nhưng em chưa có tình cảm nào với anh, không thể
chấp nhận những cái đó.
- Thôi được rồi. Bao giờ cảm thấy không còn sợ anh nữa thì em nhớ
cho anh hay.
Quỳnh không nói, nhưng cô nghĩ sẽ không bao giờ có ngày đó. Từ đây
đến lúc già, cô không tin mình sẽ không yêu ai khác, nhưng chắc
chắn người ấy không phải là Dương.
Vì nếu yêu anh ta, thì thà cô chịu đựng một người như Quốc.
Đám cưới Quốc diễn ra ở nhà hàng Mỹ Mỹ nơi Quỳnh đang làm việc. Gia
đình bề thế như anh thừa khả năng để chọn những nhà hàng nổi tiếng,
nhưng anh ta thích để Quỳnh tận mắt chứng kiến hạnh phục của mình.
Anh ta thích dày vò Quỳnh đến rã rời từng ý nghĩ. Cho nên mặc mọi
người thuyết phục, anh ta vẫn đến đây.
Quả thật Quỳnh không biết trước điều đó. Vì suốt buổi cô chỉ quanh
quẩn trong bếp rồi về. Thậm chí cô cũng chưa biết hết khung cảnh
của nhà hàng.
Tối nay cô bận rộn hơn vì phải phục vụ tiệc cưới cho hơn 500 khách.
Bình thường, nhà hàng chỉ đặt những tiệc nhỏ. Nên hôm nay những
người đều lấy làm lạ, Quỳnh nghe mọi người trong bếp kháo nhau đó
là đám cưới của một gia đình giàu có. Nhưng cô chỉ nghe chứ không
quan tâm đến họ. Đối với cô, nếu có "tiệc lớn" thì đống chén dĩa cô
rửa sẽ tăng cao hơn mà thôi.
Đến tối, lúc Quỳnh đang chuẩn bị chén cho tiếp viên mang lên, thì
bà chủ đi vào bếp. Bà đứng ở cửa gọi lớn:
- Cô Quỳnh à. Ra đây.
Quỳnh buông khăn lau xuống bàn đi ra. Bà chủ nhìn cô từ đầu đến
chân nói như khó chịu:
- Em còn bộ đồ nào khá hơn không?
Bình thường Quỳnh cũng ăn mặc như vậy nên hôm nay bị soi mói đến
quần áo, cô hơi lo:
- Dạ em không mang đồ theo.
- Chú rể yêu cầu cô ra chụp hình đấy.
- Dạ, sao ạ?
Quỳnh mở to mắt nhìn bà ta. Nhưng bà ta không có thời gian để ý đến
cô. Bà đưa mắt tìm mấy cô tiếp viên rồi chận một cô vừa mới bước
vào.
- Cô và Quỳnh đổi đồ cho nhau đi. Quỳnh phải đi chụp hình đấy. Nhân
viên nhà hàng mà lôi thôi thế này người ta đánh giá đó.
Thấy hai cô gái ngỡ ngàng, bà hối thúc:
- Nhanh nhanh đi, để người ta chờ đó, khách này có tầm cỡ lắm.
Không được để người ta phật ý. Nhanh đi.
Không kịp suy nghĩ hay phân vân. Quỳnh vội theo cô gái đi vào phòng
thay đồ. Trong bộ đồng phục xanh, trông cô như lẫn vào các cô tiếp
viên khác trong nhà hàng. Quỳnh vừa ra đến cửa thì bà chủ đã lập
tức đẩy cô ra tới trước, bà nhăn nhăn:
- Lâu quá, lẹ để khách chờ. Này, khách yêu cầu cái gì cũng phải làm
đấy nhé. Họ mà phàn nàn gì là tôi trừ lương em đấy.
- Vâng - Quỳnh nói một cách ngoan ngoãn nhưng trong bụng vẫn không
ngớt thắc mắc.
Cô đi ra tiền sảnh với tâm trạng vừa tò mò, vừa lo lo. Có lẽ chủ
nhân của đám cưới yêu cầu đặc biệt lắm, nên bà chủ cứ tò tò đi theo
cô như không yên tâm.
Bà đẩy Quỳnh đi về phía cô dâu chú rể. Lúc đó họ đang chụp hình với
một nhóm người. Chú rể choàng tay qua lưng cô dâu, họ vừa chụp xong
và chú rể quay lại như tìm kiếm.
Bà chủ nhà hàng đẩy Quỳnh tới trước, rồi đon đả với chú rể:
- Cậu Quốc có yêu cầu tiếp viên nào nữa không? Để tôi vô gọi.
- Không. Tôi chỉ cần cô này.
Cách nói của anh ta như hạ cố, một sự phân biệt cố ý, tai quái. Anh
ta nhìn Quỳnh một cách đặc biệt, ngạo nghễ và khoát tay hết sức
lịch sự:
- Mời Quỳnh chụp chung với vợ chồng tôi, nghe bạn bè nói Quỳnh làm
ở đây mà đến giờ mới gặp - Anh ta quay qua cô dâu, giọng ngọt lịm -
Giới thiệu với em, đây là Quỳnh, lúc trước cổ làm ở nhà anh, bây
giờ nghỉ rồi.
Cô dâu cười với vẻ hạ cố:
- Đến đây em, đứng gần chị nè.
Ai cũng bận nhìn về máy ảnh, không chú ý đến Quỳnh. Nhưng cô có cảm
giác hàng trăm cặp mắt đang dán vào mình với nụ cười khinh miệt
ngạo nghễ.
Từ lúc nhận ra Quốc, cô đã có cảm giác như đất sụp lở dưới chân làm
cô chới với. Cảm giác kinh hoàng đau khổ đến tột độ khiến khuôn mặt
cô đờ đẫn hẳn. Cô không biết như thế nào đó mà mình đã đứng cạnh cô
dâu. Cũng không ý thức xung quanh như thế nào. Đầu óc cô tê liệt
như gặp phải cơn ác mộng.
Khi anh nhiếp ảnh đang canh máy thì chợt Dương lên từ các bàn đi ra
phía sân. Anh giơ tay nói lớn:
- Khoan, còn tôi nữa - Và anh đến đứng vào vị trí bên cạnh Quỳnh,
choàng tay qua vai cô.
Quỳnh cảm thấy bàn tay anh ta bóp nhẹ vai mình như an ủi, che chở
và truyền sang sức mạnh để cô chống chọi với nghịch cảnh trước
mắt.
Rồi mọi người tản ra, Quốc quay đầu nhìn Dương. Cái nhìn hậm hực vì
thất bại. Dương cũng khẽ hất đầu nhìn lại anh ta. Anh muốn bẻ gãy
tính tự đắc của Quốc khi đày đọa được Quỳnh. Và anh còn làm hơn thế
nữa, khi choàng tay qua lưng Quỳnh dìu cô đi đến bàn tiệc.
Cử chỉ ưu ái của anh đối với cô tiếp viên làm một số người thấy
ngạc nhiên, là lạ. Một người bạn của Quốc lịch sự nhường ghế cho
cô. Nhưng Quỳnh lắc đầu rồi chợt đi như bỏ chạy trở xuống bếp.
Dương đi theo Quỳnh, anh giữ cô lại ở gần cửa:
- Cách hay nhất là em nên tránh mặt tối nay. Có thể nó sẽ tìm cách
khác làm mất mặt em đấy.
Quỳnh lắc mạnh đầu:
- Em còn phải làm việc, em không muốn vì anh ta mà em mất việc,
không sao đâu, em chịu được mà, anh ra đó đi.
- Lúc này mà em còn đầu óc để làm việc sao?
Nói rồi, Dương kéo tay Quỳnh đi đến quầy, nơi người quản lý đang
đứng quan sát những người phục vụ. Anh móc tờ đôla trong túi đưa
ông ta:
- Tối nay cô Quỳnh nghỉ một buổi, mong là ông không phiền hà với cô
ấy.
Và không quan tâm đến thái độ bất ngờ dễ dãi của ông ta, anh kéo
tay Quỳnh đi một mạch ra cửa.
Anh đưa Quỳnh ra xe, cả anh và cô đều im lặng trên đoạn đường dài.
Sau đó anh rẽ vào một con đường vắng cho xe ngừng lại. Anh quay qua
nhìn Quỳnh. Thấy nét mặt ngây dại của cô, anh mím môi:
- Nếu Quỳnh muốn khóc thì hãy khóc tự do, lúc này không có ai thông
cảm với Quỳnh hơn anh đâu.
Quỳnh hé môi, cười:
- Em không sao đâu, có điều là em bị bất ngờ quá thôi.
- Đến giờ anh mới hiểu tại sao nó chọn điểm này để cưới. Làm sao nó
biết em làm ở đây?
- Em không biết. Có lẽ do tình cờ.
- Với Quốc, anh không tin đó là sự tình cờ, nhưng nếu lập luận như
vậy để đỡ khổ thì em hãy thành thật mà tin đi.
Quỳnh không nói gì, Dương cũng im lặng. Anh dựa vào cửa, thẳng thắn
quan sát nét mặt Quỳnh. Cô biết anh nhìn, nhưng lúc này tâm trạng
chỉ còn là đau khổ tuyệt vọng nên cô không hề có cảm giác ngượng
ngập hay xấu hổ.
Tối nay Quốc đã cho cô một cú choáng váng. Cô không tin anh cưới vợ
nhanh chóng như vậy. Lần đó anh đã bảo sẽ có vợ, nhưng cô không
tin. Và mặc dù biết là đã xa nhau, nhưng cô vẫn thấy đau đớn, mất
mát kỳ lạ.
Dương quan sát cô khá lâu, rồi chợt lên tiếng:
- Em đi làm lúc nào vậy?
- Khoảng gần một tháng.
- Vậy mà em không thèm nói với anh.
- Em không muốn anh quan tâm đến em - Cô ngừng lại rồi chợt đổi
giọng, mệt mỏi u uất đến kỳ lạ - Anh đưa em về giùm đi. Em muốn về
lắm.
- Không cần cả anh bên cạnh nữa sao?
- Em không cố ý tránh anh, nhưng lúc này em chỉ muốn ở một mình
thôi anh cho em về đi.
- Thôi được.
Dương chợt cười khan, anh cho xe chạy tới. Vẻ mặt không buồn cũng
không vui. Anh đang lẫn lộn giữa sự tội nghiệp với tính tự ái sắp
biến thành cơn khùng.
Khi dừng xe cho Quỳnh xuống, anh quên phắt mình chưa biết chỗ ở của
cô. Xe chạy một đoạn mới nhớ ra và anh tự nhủ sẽ tìm cô vào lúc mà
anh thật sự bình tĩnh. Còn bây giờ thì cơn thịnh nộ đang bốc lên.
Và anh vớ lấy cuộn băng cassette ném mạnh vào góc xe.
Tên bạn vừa thiếu bản lĩnh, vừa ích kỷ, vừa nhỏ mọn ấy, có thể làm
cho Quỳnh đau khổ điên đảo. Trong khi anh, tình yêu thành thật nồng
cháy nhất đem cho cô ta thì cô ta dửng dưng từ chối.
Ý nghĩ đó lại làm cho Dương điên tiết. Thế là thêm cuộn băng nữa
rời vị trí, bay phóc xuống góc xe, nghe một tiếng cách khô
khan.
Chap 12
Dương quay lại đám cưới, khách khứa vẫn còn đông ồn ào đến điên cả
đầu. Âm thanh đó làm cái đầu Dương muốn bốc cháy. Anh lầm lầm đi
đến bàn mình lúc nãy, dùng chân hất chiếc ghế ngồi xuống, bưng ly
của tên bạn kế bên uống một hơi. Hắn nghiêng đầu qua, hỏi một cách
tò mò:
- Cô lúc nãy là ai vậy?
- Bạn.
- Cô ta xinh đẹp quá. Được đấy.
Dương buông một tiếng cộc cằn:
- Được con khỉ!
Thái độ của Dương làm hắn hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ cười. Còn anh
thì mặt vẫn lầm lầm khó hiểu.
Lúc đó cô dâu chú rể đến bàn. Chú rể làm như không thèm nhìn đến
đối thủ của mình và nghiêng người rót thêm rượu vào ly, giơ lên
cao:
- Cám ơn tụi mày đã tới chung vui với tao.
Mọi người trong bàn đều nâng ly, trừ Dương. Anh gườm gườm nhìn chú
rể, rồi chợt đứng dậy.
- Mày nâng ly riêng với tao, xin mời.
Quốc chưa kịp làm cử chỉ xã giao ấy, thì Dương đã chạm mạnh ly vào
ly anh ta. Mạnh đến nỗi nó vỡ ra một mảnh, làm rượu đổ tràn ra
ngoài ướt cả áo tên bạn ngồi ngay đó. Cử chỉ gai góc đó làm Quốc
nổi nóng, như bị khiêu khích, anh quăng chiếc ly bốp xuống
đất:
- Mày muốn gì?
Trời trời! Chưa có đám cưới nào mà đích thân chú rể lại gây chiến
với khách của mình như thế. Cả bàn khựng lại nhìn hết người này tới
người kia, không biết phải làm sao.
May mà Vĩnh nhanh chóng đứng dậy kéo chú rể đi qua bàn khác và vẫn
may là chú rể nhớ lại đây là ngày cưới của mình. Nếu không thì chắc
hai bên sẽ biểu diễn một màn võ thuật gay cấn. Vì trong người ai
cũng bị hơi men hỗ trợ cho sự thù ghét nhau.
Thấy cô dâu còn đứng lớ ngớ nhìn chú rể. Dương kéo ghì bó hoa trên
tay cô, cười cười:
- Em có yêu nó thật không vậy?
Hoan vội xen vô:
- Đừng có nghe nó nói Thúy à. Nó đùa đấy.
Nhưng Dương đã gạt phắt tay hắn ra, tiếp tục tấn công cô dâu:
- Em biết gì về nó mà dám yêu. Sao em liều lĩnh thế? Hai người quen
mới có mấy tháng mà đã dám cho cưới. Rút lui giờ còn kịp đấy em.
Hủy bỏ đám cưới đi, trước khi em tự làm chết mình.
Cô dâu bối rối quá, không biết nói sao chỉ nhìn mọi người cầu cứu.
Hoan kéo mạnh Dương đứng dậy, đẩy Dương ra ngoài. Nhưng anh dằn ra,
cố ngoái lại nói nốt câu cuối:
- Nếu không nghe lời khuyên của anh, em sẽ hối hận đấy.
- Đủ rồi Dương ơi. Đừng có quậy nữa - Hoan nói và đẩy anh ra
sân.
Anh ta kéo Dương ra xe. Mở cửa đẩy anh vào, rồi tự mình cũng ngồi
vào tay lái:
- Tao biết chuyện của mày với thằng Quốc rồi, nhưng có ghét mấy thì
cũng để lúc khác, ai đời lại gây nhau trong đám cưới, hai thằng đều
bậy hết.
Dương chợt quay phắt lại, sừng sộ:
- Mày có biết nó đã làm một việc hết sức ti tiện không? Nó cố ý tổ
chức đám cưới ngay chỗ Quỳnh làm và gọi người ta ra chụp hình với
vợ chồng nó - Anh nghiến răng, buông một tiếng **** thề - Mẹ kiếp!
Mấy thằng độc ác như vậy, sao không có chiếc xe tải nào tông vào nó
hết vậy?
- Đừng có điên, Dương. Mày ăn nói bạt mạng quá.
Dương nhún vai một cái và phẩy tay cho qua. Hoan nói như
khuyên:
- Tao không đồng ý cách cư xử của thằng Quốc. Tệ quá. Nhưng dù sao
hai đứa mày cũng không nên găng nhau trong tiệc tùng. Nếu tao không
kéo mày đi thì bảo vệ đã tới còn lôi thôi hơn nữa.
- Này, bây giờ mày đưa tao đi đâu đây?
- Đi về. Khuya rồi còn đi đâu nữa.
- Mới có chín giờ, mà khuya thì đã sao. Mình đâu phải là con gái mà
kín cổng cao tường. Kiếm cái gì đó uống đi.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Hoan tìm cách thoái thác:
- Thôi, về đi. Tao còn phải giải quyết vài việc.
- Mày không đi thì tao đi một mình.
- Bớt quậy đi Dương ơi. Về nhà đi.
Dương đấm mạnh vào cửa xe:
- Ngừng lại đi, thả tao xuống đây.
- Thôi được, tao đi với mày.
- Tốt!
- Vào quán café được không?
- Dẹp, cái đó không phải để uống lúc này.
Hoan lắc đầu ngao ngán. Rồi rẽ vào một nhà hàng, anh vừa thấy phía
trước.
Dương uống nhiều đến mức như rượu của nhà hàng chỉ tập trung trên
bàn của anh. Hoan vô phương cản. Anh không hiểu nổi uẩn khúc trong
lòng Dương là gì, chỉ ráng tỉnh táo để lát còn đưa tên quậy này về.
Rất may là Dương chỉ uống chớ không la lối. Lúc ra về, trông mặt
anh đỏ đỏ, nhưng không có dấu hiệu nào muốn đập phá làm Hoan cũng
chật vật với anh.
Nhưng lúc vào đến phòng khách trong nhà. Dương trở nên quậy tung
tóe. Lúc ấy ông Nguyễn ngồi ở salon với bà Nguyễn. Hoan biết rất rõ
về bà mẹ kế trẻ măng này của Dương. Bà ta trước đây là thư ký riêng
của ông. Vì bà ta mà mẹ của Dương ghen đến đổ bệnh mà chết. Không
đầy một năm sau bà ta nghiễm nhiên trở thành bà chủ của ngôi biệt
thự sang trọng này. Nhưng cái giá mà bà ta phải trả là sự hận thù
của cậu Ba nhà này. Quả thật, Dương không hiền như chị Hưởng và bà
ta suýt mấy lần bỏ đi vì anh.
Dương hơi ngạc nhiên khi thấy ông Nguyễn gọi anh lại, giọng chất
vấn:
- Con đi đâu về vậy?
- Đám cưới. Sao?
- Lúc nãy anh Nghị gọi điện qua cho ba, con làm gì trong đám cưới
người ta vậy?
- Đó không phải là chuyện của ba.
Hoan đã từng nghe cách nói chuyện ngang ngược của Dương với ông
Nguyễn nhưng vẫn thấy ngại. Anh kéo nhẹ áo Dương như nhắc:
- Dương à.
- Không sao đâu. Mày về đi.
- Mày say rồi, lên phòng nghỉ đi.
Bà Nguyễn nhỏ nhẹ hỏi Hoan:
- Cháu với Dương mới đi đâu về vậy Hoan?
- Dạ... tụi cháu...
Anh chưa kịp nói hết câu thì Dương đã cắt ngang:
- Không cần phải trả lời, đi về đi.
Anh quay sang bà Nguyễn:
- Dì cần biết tôi đi đâu để làm gì, muốn kiểm soát luôn cả tôi nữa
hả?
- Không đâu con à. Tại lúc nãy có điện thoại bảo con gây gổ ở đám
cưới, chờ hoài không thấy con về, nên ba con lo. Dì sợ ba con
mệt.
Dương nheo mắt:
- Sợ hay muốn? Nếu ông ta hay mệt, thì dì càng nhanh chóng chiếm
lấy gia tài này, đừng có giả bộ, tôi bực mình lắm.
Ông Nguyễn quát lên:
- Thằng *******, mày muốn gì nữa đây?
Dương cười tỉnh queo:
- Chẳng muốn gì cả. Chỉ nói giùm ý nghĩ trong đầu bà dì yêu quý của
con thôi, còn ba nữa, con khuyên ba bớt tào lao đi, ba lo nhiều quá
coi chừng đấy, chuyện của con thì kệ con, đừng có hỏi lung
tung.
Ông Nguyễn tím mặt vì tức:
- Mày tưởng mày là ai trong nhà này vậy? Một thằng không ra gì, tối
ngày cờ bạc, trai gái, mày là vua đó hả?
Dương chợt bước tới, đá văng chiếc bàn nhỏ xíu để điện thoại, quát
lên:
- Thì ba nói đúng, con ******* lắm, không có mẹ làm sao mà có dạy
được. Ba tìm mẹ về dạy cho con đi.
Ông Nguyễn nín thinh. Nhưng Dương thì đã lên cơn khùng. Anh quay
qua bàn nước hất đổ nguyên cả kệ đựng ly và bình, hét gân
lên:
- Làm cho mẹ tôi sống lại đi rồi tôi trở thành thằng có dạy, làm
được không?
Từ nhà sau chú Tư làm vườn và anh tài xế chạy lên giữ tay Dương
lại. Họ đã quen với cảnh này, nên luôn biết mình phải làm gì.
- Cậu Ba lên nghỉ đi.
Dương vẫn quát tháo dữ dội:
- Ba giết mẹ tôi để đưa bà phù thủy này về nhà. Ba là đồ giết
người.
Dù bị kéo đi, anh vẫn cố đạp thêm chiếc bình lọc cạnh góc tủ. Chỉ
với cơn nóng chưa đầy năm phút, anh đã biến phòng khách thành một
chiến trường ngổn ngang.
Phải khó khăn lắm anh tài xế và chú Tư mới đưa được Dương lên
phòng. Nếu không có Hưởng về tới thì không biết anh còn tung hoành
đến đâu.
Ở nhà không hiểu sao tất cả mọi người đều sợ Dương, kể cả những lúc
anh vui vẻ. Không ai nhận ra và cũng không tự hỏi tại sao. Chỉ biết
tất cả đều ngầm sợ cậu quý tử của gia đình quyền lực này. Chỉ trừ
Hưởng.
Cô yêu quí Dương hơn tất cả. Và anh cũng thương chị mình. Chỉ có
mình Hưởng là anh cư xử dịu dàng tôn trọng mà thôi
Hưởng thuyết phục một hồi, Dương mới chịu trở lại. Thật ra anh say
đến mức không biết mình làm gì, nhưng đang trong tâm trạng u uất vì
Quỳnh cộng thêm sự thù hận triền miên âm thầm. Nên anh không thèm
kiềm chế. Đâu phải đây là lần đầu tiên anh đập phá đồ đạc trước mặt
ông Nguyễn.
Khi Dương ngủ rồi, hai vị lớn tuổi ấy còn ngồi dưới phòng khách. Bà
Nguyễn khóc ròng khổ sở. Còn ông thì trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng
ông gọi anh tài xế lên:
- Ngày mai cậu tìm cho tôi một người giỏi võ và không có việc gì
làm khi nào tìm được thì đưa về gặp tôi, nói với cậu ta là tôi cần
một người bảo vệ, lương cao. Cậu rõ chưa?
- Dạ rõ ạ.
- Tìm càng sớm càng tốt đấy.
- Dạ.
Anh ta nghe xong rồi đi xuống nhà sau. Bà Nguyễn nín khóc nhìn ông
một cách thắc mắc.
- Ông sợ sẽ bị nó hành sao. Nó không dám thế đâu.
- Không, tôi cần người để hộ tống và giám sát nó. Lần trước nó đập
lộn ở quán café tới nay lại quậy đám cưới, phải có người kiềm giữ
nó thôi.
- Ông biết tính con trai ông mà. Một vệ sĩ kiểu đó mà làm gì được
nó, có ai khống chế nó nổi đâu.
- Nhưng có mặt đúng lúc để can thiệp vẫn hay hơn. Tôi cần phải kiềm
cặp nó.
- Ông sẽ không bao giờ làm được điều đó, không ai trị được chú ngựa
bất kham như con trai ông, khi nó còn oán ông.
Nói xong bà đứng dậy, bỏ lên lầu, đôi mắt đỏ mọng vì khóc. Đến giữa
cầu thang, chợt bà đứng lại nói vọng xuống:
- Ông để nó cưới vợ hay hơn là thuê người bảo vệ đấy.
Ông Nguyễn ngước lên nhìn bà với vẻ bất ngờ. Rồi lại trầm ngâm suy
nghĩ. Quả thật trước giờ, ông đã không nghĩ ra điều đó. Dương chưa
học xong đại học, chưa có nghề nghiệp, chỉ là một công tử chơi bời
phá phách, nổi loạn chưa có một cái gì để định hình một nhân cách.
Liệu có đủ khả năng để làm người chồng không?
Nhưng không phải vô lý khi bà Nguyễn có ý đó. Biết đâu sự ràng buộc
hôn nhân sẽ làm cậu quý tử của ông khác hơn.
Quỳnh ngồi trong góc lớp, tay tì trán, mái tóc xõa dài xuống vai.
Đẹp và buồn. Một tuần nay, cô rúc vào thế giới tang tóc của mình,
dật dờ như cái bóng. Người yêu đi cưới vợ, dù chia tay mà sao vẫn
làm cô bị tăm tối tâm hồn.
Cách dưới hai bàn, Sương cũng dật dựa ngồi một mình. Đám cưới của
Quốc làm cô chới với không kém Quỳnh. Cô thù hận, cay đắng và cảm
giác bẽ mặt với bạn bè. Giờ đây, Quỳnh chợt trở thành đồng minh chứ
không còn là kẻ thù không đội trời chung với cô nữa.
Đã mấy lần Sương muốn đến với Quỳnh, trút hết nỗi buồn khốn khổ của
mình, nhưng Quỳnh luôn lặng lẽ khép kín với bạn bè. Vô lớp xong là
về. Sương biết Quỳnh cũng đắm chìm trong nỗi buồn thăm thẳm. Và cô
thèm được nói chuyện với Quỳnh hơn bao giờ hết.
Bất giác Sương đứng dậy, đến ngồi xuống cạnh Quỳnh. Quỳnh ngước lên
nhìn cô như ngạc nhiên. Nhưng rồi nét mặt trở nên héo hắt tựa mùa
thu.
Sương lên tiếng:
- Anh ta yêu cô nàng đó lắm hả Quỳnh? Yêu thật lòng à?
Quỳnh cười khẽ:
- Mình không biết.
- Cả mình với Quỳnh đều là học trò của anh ta, vậy mà trước đây
mình coi Quỳnh là kẻ thù. Buồn cười thật, anh ta đâu có đáng.
- Lúc đó mình muốn cảnh tỉnh Sương, nhưng Sương thì tin anh ta quá
mức. Bây giờ thì hãy coi như mình lầm lẫn và may mắn đi.
- Mình biết chứ, nhưng sao mình vẫn khổ quá. Tại sao anh ta đem
mình ra làm trò đùa chứ. Đồ ác độc! Anh ta sẽ phải trả giá.
Một cách hăm dọa hết sức ngô nghê. Quốc làm gì phải trả giá chứ.
Anh ta có đầy đủ và có dễ dàng những thứ anh ta muốn, kể cả chuyện
trọng đại nhất là cưới một cô vợ. Và anh ta đã làm điều đó hết sức
nhẹ nhàng, tưởng như đùa. Có điều cô lấy làm là tại sao anh ta
không cưới Sương. Ngồi bên cạnh cô, nước mắt Sương lăn dài trên
mặt.
- Mình có cảm tưởng hắn coi con gái như bầy cái trong hồ, chỉ cần
quơ tay là có thể bắt được, vì vậy hắn kiêu ngạo, không biết quý
trọng cái gì cả.
Sương trở nên lý luận sâu sắc từ lúc nào vậy nhỉ? Quỳnh tự hỏi điều
đó, rồi tự trả lời một mình. Rằng khi khổ, người ta trở nên trầm
lắng. Cũng như qua một cú thất tình, Sương hết còn ngông nghênh như
trước. Cô, Sương và Thùy đều bị thất tình. Nhưng Thùy thì nhẹ nhàng
nhất. Vì đã biết cách dừng lại đúng lúc. Anh ta không làm Thùy hận
như cô với Sương đang hận Quốc.
Hết giờ giải lao đã lâu mà không thấy cô đến. Lớp trưởng thông báo
hôm nay nghỉ. Cái tin đó làm cả lớp ồn ào hẳn lên. Thùy từ ngoài
cửa ào vào kéo hai cô đi chơi. Nhưng Quỳnh từ chối. Đợi lớp đi hết,
cô mới đứng lên đi xuống sân. Cô chạy vòng vòng qua mấy con đường
cho đỡ buồn rồi về nhà.
Chap 13
Quỳnh dắt xe ra sân, cô rất ngạc nhiên khi thấy chiếc xe Dream của
ông Nghị dựng sát hàng rào. Bảng số xe của nhà ông chủ, cô không
thể nào quên, vì đã từng lau chùi cho họ. Không hiểu sao hôm nay
ông ta đến đây mà lại đi xe này. Nó có vẻ như ông ta muốn bớt bị
chú ý.
Khi cô vào nhà thì mẹ cô đang tiếp ông. Hai người ngồi sát vách,
gần bên nhau. Thấy cô, cử chỉ bà Phượng có vẻ bối rối. Cả ông Nghị
cũng mất đi vẻ đường bệ.
Quỳnh thấy ngỡ ngàng và thái độ là lạ đó. Nhất là cách mẹ tiếp
khách như thế. Cô thoáng lúng túng như mình bắt gặp một người vụng
trộm. Và cô chào ông Nghị một cách vội vàng rồi đi thẳng vào nhà
sau.
Một lát, bà Phượng đi vô. Lúc đó Quỳnh đang ngồi chải tóc. Bà đến
ngồi gần cô, giải thích bằng giọng thiếu tự nhiên:
- Bác Nghị ghé qua thăm mẹ con mình, ổng hỏi con đi làm rồi, học
nổi không đấy.
- Dạ.
- Ổng nói sẽ tìm cho con chỗ khác nhàn hạ hơn, lương cao hơn.
Quỳnh lắc đầu ngay:
- Thôi mẹ ạ. Mình đã đoạn tuyệt được với họ rồi thì đừng nhờ vả gì
nữa.
- Con đừng ghét ông ấy. Ổng cũng tốt lắm, lúc biết cậu Quốc đuổi
mình, ổng cũng giận lắm.
Quỳnh chợt thắc mắc:
- Làm sao ông ấy biết mình ở đây hả mẹ?
- Ừ... ờ thì... chắc ổng hỏi thăm.
- Con không hiểu sao ông ấy tốt thế, quan tâm thế, lúc mình ở nhà
đó, ông ấy có nói tới mình đâu.
- Mẹ cũng không biết.
Bà Phượng đứng dậy, đi đến bàn dọn dẹp. Cử chỉ thiếu tự nhiên của
bà làm Quỳnh hoang mang. Cô có cảm tưởng mẹ giấu giếm một điều gì
đó. Một điều có liên quan đến ông Nghị.
Mấy ngày sau, Quỳnh vẫn còn bị ám ảnh lần gặp đó. Cô không hỏi mẹ,
nhưng chờ bà nói thêm điều gì đó. Từ đó giờ, mẹ con cô không hề hỏi
những gì mà người kia không muốn nói. Mẹ im lặng có nghĩa là mẹ
không muốn cô biết tại sao.
Chuyện đó rồi cũng vào quên lãng. Vì sau đó Quỳnh không thấy ông
Nghị tới nhà nữa. Cô bắt đầu lấy lại quân bình. Nỗi đau điếng hồn
đã qua, chỉ còn cơn buồn thăm thẳm cất giấu trong lòng. Cô tự nhủ
từ đây về sau sẽ quên hẳn gia đình ông chủ, như đoạn tuyệt một quá
khứ lầm lẫn.
Nhưng rồi cô gặp lại Quốc. Bất ngờ và đầy lo sợ. Khuya nay, cô đang
xếp chén đĩa vào kệ, thì người quản lý bảo có người tìm. Vừa ra
khỏi quầy thu ngân, cô đã thấy Quốc ngồi ở bàn gần đó. Trông anh ta
xộc xệch, nhàu nát và rã rời. Đến mức không còn là anh ta trước
kia.
Quỳnh rất lạ, cô đứng yên một lúc nhìn Quốc, tự hỏi có nên ra gặp
không. Cuối cùng cô tự nhủ phải tránh mặt và cô lặng lẽ quay trở
vào sàn nước.
Quốc xông xáo vào bếp gặp cô, bất kể cái nhìn tò mò của các nhân
viên phục vụ. Anh ta không còn vẻ ngông nghênh như trước kia mà
thái độ van vỉ.
- Em ra ngoài kia với anh đi Quỳnh, không mất nhiều thời giờ của em
đâu. Anh có chuyện cần nói, vô cùng cần mà.
Quỳnh ngỡ ngàng nhìn Quốc, không tin đó chính là anh. Lẽ nào sau
khi lập gia đình, người ta đổi khác đến vậy?
Hình như cái nhìn của cô làm Quốc ngượng, anh liếm môi, nhắc lại
lần nữa:
- Năm phút thôi cũng được, anh không dám làm phiền em đâu.
Thật không sao tin nổi con người nhũn nhặn này là Quốc. Quỳnh chợt
thấy tội nghiệp, một cảm giác mới mẻ chưa từng có đối với anh. Cô
gật đầu, dịu giọng:
- Thôi được, em sẽ ra đó ngay. Anh chờ em một chút.
Quỳnh xếp nốt chồng dĩa lên kệ rồi đi ra phòng ngoài. Quỳnh đang
chờ ở chiếc bàn lúc nãy. Cô đi thẳng đến, ngồI xuống trước mặt
anh.
- Lần sau anh đừng đến tìm em nữa. Đừng bao giờ tìm, anh đừng quên
anh không còn tự do.
- Anh biết.
- Anh có chuyện gì vậy? Nếu có liên quan tới em thì nói nhanh đi.
Em còn phải về.
Quốc cúi đầu nhìn xuống bàn, buồn chán đến tội nghiệp. Hình như anh
không có chuyện gì để nói cụ thể. Nhưng lại có quá nhiều điều bực
bội muốn nói.
Quỳnh lờ mờ cảm thấy anh ta không vui. Đúng hơn là đau khổ. Cuộc
sống hôn nhân không làm cho anh ta vừa lòng.
Quốc cắn mạnh môi, đôi mắt anh đờ đẫn khi ngước lên nhìn cô:
- Để trả thù em, anh đã tự cắt mũi mình. Không, đúng hơn là anh đã
mang gông vào cổ, anh hối hận lắm Quỳnh ạ.
Ra là vậy. Quỳnh không thấy ngạc nhiên. Dù là mới đây cô còn không
ngờ anh nói như vậy. Cô chớp mắt, một chút quay quắt, một chút nuối
tiếc mơ hồ dấy lên. Nhưng theo bản năng, cô lập tức lắc đầu:
- Anh không nên nghĩ như vậy, càng không nên nói ra. Vợ là chính
anh chọn mà, chị ấy là người chứ không phải chiếc áo. Anh đã chọn
thì phải trung thành, khi chán cũng không được vứt bỏ.
Thấy đôi mắt đăm đăm ngó mình, cô nói nhẹ nhàng hơn:
- Em không có ý dạy đời, chỉ nói sự thật thôi.
- Em có dạy cũng không sao. Chỉ cần em chịu nói chuyện với
anh.
Câu nói đó bất chợt làm Quỳnh lo sợ. Cô chợt nhớ ra như thế sẽ bất
an cho mình. Nếu như vợ Quốc phát hiện, gặp một lần sẽ đến hai
lần.. và sẽ nhiều hơn thế. Quốc đâu phải là người bản lĩnh. Cô nói
một cách miễn cưỡng:
- Em không biết vợ chồng anh thế nào, nhưng anh có vợ rồi, cách hay
nhất là đừng gặp lại em, em sợ phiền phức lắm.
Thấy anh ngồi yên, cô nhắc lại:
- Anh về đi.
- Anh chưa nói xong, một chút nữa thôi Quỳnh.
- Nhưng em không thể ngồi đây lâu.
Quốc vẫn ngồi yên nhìn cô chăm chắm:
- Anh hối hận lắm, anh không yêu cô ta, anh ghét Sương. Không ngờ
cô ta còn dữ hơn cả Sương, anh thật sự không yêu nổi cô ta.
- Nhưng anh đã cưới chị ấy.
- Đó là sai lầm của anh.
- Và anh sẽ càng sai lầm hơn, nếu như tới tìm em.
- Một lần này thôi Quỳnh.
Quỳnh lặng thinh suy nghĩ rồi hỏi thẳng:
- Anh tìm em chỉ để nói như vậy thôi à?
- Hơn một tháng nay, anh hối hận điên cuồng, càng hối hận anh càng
nhớ em.
- Anh đừng đổ thừa vì vợ mà để mất em, thực tế là anh không muốn
cưới em kia mà - Cô ngừng lại, thở dài - Trước sau gì anh cũng
không cưới em, vậy thì cưới ai đó cũng là chuyện tất nhiên. Nếu có
hối hận thì anh chỉ nên tiếc là không gặp được người nhu nhược chứ
không phải hối hận về nỗi đã lấy vợ.
Quốc buông một tiếng như trẻ con:
- Anh không yêu cô ta.
- Anh nói điều đó để làm gì?
- Anh muốn em biết là anh chỉ yêu được một mình em.
- Em thấy hân hạnh lắm, nhưng nếu vợ anh biết thì đó sẽ là tai họa
cho em. Em bị một nhỏ Sương cũng đã sợ nhớ đời. Bây giờ đến vợ anh
nữa thì em không chịu nổi đâu. Anh bảo chị ấy dữ lắm mà.
Nói xong câu đó, cô chợt thấy lạnh người khi thấy vợ Quốc xuất
hiện. Mặc dù hôm đám cưới, cô chỉ nhìn thoáng qua, nhưng bằng vào
trí nhớ và bằng cách đi xăm xăm đến bàn của chị ta, cô đoán là
người mình phải biết sợ.
Quốc cũng nhìn thấy anh buột miệng một cách vô thức:
- Thúy đến.
Quỳnh nghe tim đập thon thót. Cô lịm người ngồi chờ tình huống xấu
nhất sẽ xảy đến. Đôi mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.
- Thì ra anh đến đây. Em đoán không sai mà - Thúy vừa nói, vừa kéo
ghế ngồi xuống.
Giọng cô ta ngọt hơn cả bánh kẹo. Nhưng là thứ bánh kẹo quá nhiều
đường hóa học, nó để lại dư âm đăng đắng, khiến người nghe thấy bất
an.
Quốc cau có:
- Cô theo dõi tôi đấy à?
- Vâng. Em theo dõi anh. Đêm nào em cũng phải theo dõi và sẽ tiếp
tục như thế.
Đó là cách nói của mẫu phụ nữ độc đoán. Mẫu người luôn nghĩ và nói
đúng những gì cần thiết không hề biết sợ hay làm ra vẻ mềm mỏng.
Lạy Chúa, cả hai người rất giống tính nhau. Quá coi trọng cái tôi
của mình và vì thế sẽ khó có khả năng nhường nhịn hay kiên
nhẫn.
Thúy quay sang ngó Quỳnh, đôi mắt sắc như dao:
- Anh ấy chủ động tìm đến cô chứ không phải hai người hẹn hò. Tôi
biết điều đó nên tôi không bắt bẻ cô. Nhưng chỉ một lần này thôi
đấy.
Quỳnh chưa biết trả lời thế nào, thì cô nói tiếp:
- Cô có thể không tiếp anh ta, bắt buộc phải làm thế, nếu lòng cô
không muốn. Còn khi cô chịu nói chuyện với anh ta thì đồng nghĩa
với việc dan díu, hãy nhớ điều đó.
Quốc tức lắm, nhưng hình như bị cô vợ đáo để này khống chế nên anh
phản ứng yếu xìu.
- Cô đừng hăm dọa ai hết. Tự tôi tìm cổ chứ cổ không có lỗi gì cả.
Tôi không thích kiểu quản lý của cô.
- Bởi vì em không tin anh, lúc đám cưới, bạn anh đã cảnh tỉnh em.
Khi đó em hơi nghe và sau khi điều tra ra, em mới biết rõ về anh -
Cô nhấn giọng - Anh không đáng để em tin.