Như mọi người đã biết, độ dài của cuốn sách thì có hạn, nhưng câu
chuyện thì mãi mãi không kết thúc. Tình hình nhà họ Đường phức tạp,
trách nhiệm của họ rất to lớn, con đường vẫn còn rất dài. Tôi là
người phản đối cách nói “từ đó hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc
bên nhau”. Khá tán đồng với câu nói “sau khi gạt bỏ mọi khó khăn
vẫn còn rất nhiều khó khăn”. Câu nói ấy khiến câu chuyện trải dài
vô tận, tất cả những thứ không thể xoay ngược lại đều có thể xoay
ngược lại, hơn nữa lại phù hợp với bộ mặt vốn có của cuộc
sống.
Tôi không thích nói rõ tất cả mọi chuyện. Nhưng dường như đây là
quyền lợi của thượng đế. Bởi vì thượng đế không cần chịu trách
nhiệm về hành vi của mình, hơn nữa tác giả cần phải giải thích. Thế
là tôi thử viết phụ lục.
Chúng ta đều biết, Phong Bình đã trở thành nhân vật quan trọng của
thành phố Thánh Anh. Thời gian trước, cô ấy bị tung tin về cuộc
sống túng quẫn trước đây, vài ngày sau, bỗng nhiên lại nhảy lên
trang bìa của tạp chí Người nổi tiếng, gây xôn xao dư luận. Phần
lớn những cư dân mạng không ủng hộ Phong Bình đều nói chắc chắn là
nhà họ Đường ra tay để giúp cô ta lấy lại danh dự.
Bây giờ, làn sóng dư luận vẫn chưa lắng xuống thì Đường Ca Nam lại
rút hơn một tỷ để mua biệt thự cho cô. Tòa biệt thự này nằm ở khu
Hải Đảo, khu quy tụ những người nổi tiếng ở thành phố Thánh Anh,
nơi có cảnh biển thơ mộng. Khi tham dự hoạt động thời trang, Đường
Minh Tuyên tiết lộ, tình cảm của họ rất tốt đẹp, hoàn toàn không bị
ảnh hưởng gì bởi vụ scandal lần trước, đồng thời lên tiếng khen
ngợi Phong Bình là người rất có mắt thẩm mỹ, tòa biệt thự được
trang trí theo sở thích của cô ấy. Thông tin này khiến cư dân mạng
bàn luận rất sôi nổi.
Thông tin này không ảnh hưởng gì đến người trong cuộc. Nhưng Lục
quản gia nhìn thấy thì không thoải mái chút nào. Bà ta không được
lòng Phong Bình, quản gia của biệt thự mới chắc chắn không phải là
bà ta. Trên thực tế, có thể tiếp tục theo đến biệt thự mới không
đều là một chuyện. Bên nhà cũ, Đường lão phu nhân đã có ấn tượng
tồi tệ về bà ta, vì thế nếu có quay về e là cũng không được trọng
dụng. Dĩ nhiên, bà ta cũng không đến nỗi nhất định phải giúp việc
nhà người khác, chỉ là bà ta còn có ba cô con gái, mong được nhà họ
Đường dìu dắt.
Bà ta có lòng muốn đến trước mặt Phong Bình nhận tội, xin lỗi nhưng
không dám, đặc biệt là khi nhớ lại những lời nói ngu ngốc của mình
trước đó, đúng là xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Thế là gác lại
mọi chuyện đến tận khi Đường Trạm mừng thọ năm mươi tuổi.
Tiệc mừng thọ Đường Trạm năm mươi tuổi được tổ chức hoành tráng,,
bạn bè khách quý nhiều không kể xiết. Ba cậu con riêng cũng về.
Phương Quân Di và Richard dính lấy nhay, nhân cơ hội về thăm bố,
tất cả mọi người đều ở khách sạn Thời Quang.
Khách sạn Thời Quang nhộn nhịp hẳn lên.
Đường Ca Nam và Phong Bình, ngoài ra còn có ba anh em sinh ba, năm
anh em nhà họ Đường có bốn người sống cùng nhau.
Ba thanh niên tóc đen mắt xanh, giống như được in ra từ một khuôn,
ai ai cũng đẹp như tranh vẽ, tràn đầy sức trẻ, khiến người ta nhìn
không chán mắt. Nhưng suy nghĩ đến việc Richard và Đường Ca Nam
không ôn hòa cho lắm, Phong Bình không tán thành họ trở thành hàng
xóm. Phương Quân Di thì không phản đối.
“Họ là anh em, cùng chung dòng máu mà”.
“Anh em mười mấy năm không gặp, hơn nữa lại mọc ra hẳn ba người,
rơi vào hoàn cảnh của ai cũng không tiêu được”.
“Chắc không đến nỗi đánh nhau đấy chứ?”
“Ai mà biết được?”
“Nếu Đường Ca Nam đánh người thì anh ta không đúng rồi. Chỉ có
điều, họ có ba người, một chọi ba, chị nghĩ ai sẽ thắng?”
“Không biết được, nhưng tôi biết rằng người chịu thiệt cuối cùng là
chú Phương”.
“Vì sao lại là bố em?”
“Đánh nhau chắc chắn là đập phá đồ đạc, đặc biệt là bốn chàng trai
trẻ tràn đầy sức sống”.
Phương Quân Di hơi ngạc nhiên, sau đó nói: “Họ đều là con trai của
Đường Trạm, đập phá đồ đạc dĩ nhiên là do nhà họ Đường bồi thường,
dù gì thì họ cũng có thế lực, chắc không đến nỗi trốn nợ
đâu”.
Phong Bình cười: “Nghe cô nói kìa, cứ như là họ đã đập vỡ đồ đạc
không bằng”.
Phương Quân Di cũng không kìm được cười phá lên.
Phong Bình lại hỏi: “Vì sao họ không ở nhà họ Đường? Nếu Đường Trạm
đã để con của mình quay về tham dự tiệc mừng thọ thì nên sắp xếp
cho họ mới đúng chứ, để họ ở khách sạn Thời Quang có chút gì
đó…”
“Họ chỉ quay về chúc thọ, không dự định nhận tổ tiên”.
“Nhưng tôi thấy nhà họ Đường rất muốn…”
“Quả thực bà già nhà họ Đường rất muốn, nhưng mẹ của họ không
muốn”.
“Thế à?”
“Trước đây bà ấy đã bị mụ phù thủy già ấy gây khó dễ không ít. Họ
là kẻ thù không đội trời chung”. Cách xưng hô của Phương Quân Di
với Đường lão phu nhân ngày một thăng cấp, nhưng nhìn lập trường
của cô có thể thấy cô đồng tình với kẻ yếu.
Lúc ấy, Charli đi tới, gác tay lên vai Phương Quân Di, nhìn Phong
Bình cười khì khì và nói, “Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi, dạo này
có khỏe không?”
Phong Bình tưởng anh ta là Richard nên nói: “Cũng được”.
Anh ta vẫn cười khì khì: “Tôi có thể hẹn cô ăn tối không?”
Phong Bình ngạc nhiên, quay sang nhìn Phương Quân Di và nói: “Cậu
ta là Richard hay là Charli?”
Phương Quân Di nhịn cười, lúc ấy vung tay anh ta ra, cười và nói:
“Nếu anh ta là Richard thì em đã đập vỡ mỏ anh ta rồi”.
Phong Bình nhìn Charli, sau đó nhìn hai người mặt mũi giống nhau y
hệt, bỗng nhiên cô chợt nhận ra điều gì đó, ghé sát vào tai Phương
Quân Di và nói: “Nói thật đi, cô đã hôn nhầm bao giờ chưa?”
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Charli vẫn nghe thấy, lập tức cười
phá lên. Hai người anh em của anh ta không hiểu gì vội chạy lại hỏi
họ cười gì. Phương Quân Di đỏ ửng mặt vì xấu hổ.
Đợi đến tối Đường Ca Nam quay lại, biết họ ở phòng bên cạnh, quả
nhiên sắc mặt không thoải mái chút nào, nhưng cũng không nói gì.
Dưới sự cố gắng của Phương Quân Di, mọi người còn ngồi ăn tối với
nhau, quả là chuyện thần kỳ. Ngoài Richard, hai người kia mới gặp
Đường Ca Nam lần đầu tiên, tuy có chút thận trọng, nhưng cũng bộc
lộ chút tò mò.
Tâm trạng đối địch của Đường Ca Nam với ba anh em sinh ba kia chủ
yếu bắt nguồn tự sự bất mãn với Đường Trạm. Còn về việc bên ngoài
nói là sợ họ nhận tổ tiên, phân chia gia sản kếch xù, không thể nói
là anh hoàn toàn không nghĩ đến, nhưng thái độ của anh với gia sản
của bố cũng có phần mâu thuẫn. Có lúc chỉ muốn tiêu sạch tiền của
ông ta. Có lúc lại mong mình chưa bao giờ tiêu một xu nào của ông
ta. Dĩ nhiên đó là điều không thể làm được, vì vậy anh cố hết sức
để tiêu hết tiền của ông ta. Dĩ nhiên, bây giờ anh lý trí hơn rất
nhiều, biết rằng đối đầu với tiền là không thể được, nhưng ý nghĩ
ấy thỉnh thoảng lại nảy ra trong đầu, đặc biệt là sau khi gặp ba
anh em cùng cha khác mẹ của mình. Vì vậy, bữa tối không mấy vui vẻ,
không khí ảm đạm, lạnh lùng, chỉ có Phương Quân Di bô bô nói không
ngừng, Phong Bình thỉnh thoảng cười gượng, khiến mọi người đều cảm
thấy khó tiêu hóa.
Cuối cùng, Phương Quân Di tò mò hỏi quà mừng sinh nhật của
họ.
Ba anh em cùng tỏ ý giữ bí mật.
Nhắc đến cái đó, Phong Bình cũng rất tò mò. Sắp đến lễ chúc thọ
Đường Trạm, vậy mà không thấy Đường Ca Nam có động tĩnh gì, không
biết anh ta định tặng gì, không chịu tiết lộ gì cả, chắc không đến
nỗi không tặng gì. Dù có bất mãn với bố đến mức nào đi chăng nữa
thì những ngày này mà không tặng quà thì quả thực là không chấp
nhận được.
“Anh Nam, anh chuẩn bị tặng gì?”
“Về phòng anh sẽ nói với em”. Đường Ca Nam trả lời nhưng không nhìn
cô, ngầm ý là tạm thời giữ bí mật. Vậy là lần đầu tiên bốn anh em
có câu trả lời giống nhau.
Phong Bình không kìm được bật cười.
Thế là Phương Quân Di bắt đầu phát huy cao kiến của mình với chủ đề
ấy, cô cười và nói: “Theo em thấy, chúng ta nên chọn thứ gì đó đắt
nhất, hiếm nhất, cái gì đắt nhất thì tặng cái đó”.
Bốn chàng trai đều không có ý đáp lời. Phong Bình cười góp: “Thì ra
nguyên tắc của cô là chỉ chọn đắt, không chọn đúng”.
Phương Quân Di hy vọng có thể hóa giải được nỗi oán hận giữa họ,
giúp Richard tìm thấy hạnh phúc gia đình. Phong Bình vui vẻ giúp
đỡ, nhưng không thấy hiệu quả gì. Quân Di mỉm cười từ đầu đến cuối,
rất có khí thế càng khó khăn càng dũng mãnh vươn lên, dũng khí đáng
khâm phục.
Sau khi bữa tối kết thúc, cô về phòng thay quần áo, nằm xuống
giường xem ti vi. Đường Ca Nam đi ra từ phòng vệ sinh, nhảy bổ vào
người cô như hổ đói, sau một hồi đùa nghịch, anh tiết lộ món quà
tốt nhất tặng bố dĩ nhiên là không có gì bằng một đứa cháu nội. Rõ
ràng là rất cần sự phối hợp và nỗ lực của cô.
Phong Bình thấy choáng vì suy nghĩ của anh, nhưng vẫn phối hợp rất
tích cực. Chi tiết cụ thể chúng ta không nói nhiều nữa.
Lần đầu tiên Đường Trạm tổ chức tiệc mừng thọ long trọng như thế
này, bạn bè thân thiết, khách quý, người nổi tiếng ở các giới đều
có mặt. Đội săn tin, săn ảnh cũng mai phục bên ngoài. Người nhà họ
Đường đều trang điểm lộng lẫy. Sự xuất hiện của ba anh em sinh ba
lập tức gây chú ý, các ống kính đều chĩa về phía họ, Đường lão phu
nhân cũng đặc biệt chụp chung với họ. Đường Hạo Vân và những người
khác thờ ơ đứng nhìn, mặc dù rất rất không thoải mái nhưng cũng
không biết làm thế nào.
Đường Trạm là nhân vật chính của buổi tối hôm ấy, trang phục hoành
tráng thì không còn gì phải nói, bộ comple đen cao cấp, áo sơ mi
màu bạc, áo ghi lê màu hồng thẫm, một chiếc kẹp áo màu bạc nạm kim
cương, trông rất phong độ, khí thế. Ông ta đứng giữa đám đông, rất
đúng với một câu thành ngữ, đó là nổi bật giữa đám đông.
Phong Bình nhìn cũng phải ngưỡng mộ, không kìm được khen ngợi dung
mạo cao quý, phong độ của ông ta.
Đường Ca Nam không đồng ý, lạnh lùng nói: “Vậy sao? Sao anh không
thấy”.
Phong Bình lườm anh một cái rồi nói: “Chắc chắn là từ nhỏ đến lớn
anh nhìn quen rồi, giống như ở trong phòng hoa lan lâu rồi nên
không thấy mùi thơm…”
“Em bị ông ta hút hồn rồi hả?” Giọng nói có vẻ chua chát.
“Em chỉ đứng ở góc độ của một cô gái trong sáng, thấy ông ấy rất
được”. Phong Bình trêu anh.
“Rất nhiều cô gái đều thấy ông ta rất được”.
“Anh vô lý thế? Lẽ nào em không thể có người đàn ông mà mình ngưỡng
mộ sao?”
“Có, nhưng không thể là ông ta”.
“Anh tư duy kiểu gì vậy, thật không hiểu nổi”.
“Anh thế đấy, bây giờ em hối hận e là không kịp rồi”.
“Nếu em mà hối hận thì chắc giới truyền thông mừng đến phát điên
lên mất”.
“Anh không nghĩ như vậy, anh nghĩ nếu chúng ta kết hôn thì giới
truyền thông mới mừng đến phát điên”.
“Nếu anh cầu hôn em như vậy thì em không thể không phê bình anh quả
thực là lời cầu hôn của anh hơi tùy tiện”.
“Anh cũng không thể không nói liên tưởng của em quả là phong phú”.
Cuối cùng thì Đường Ca Nam cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm
nay, chuẩn bị kết thúc vấn đề này, “Chúng ta đang nói gì vậy, hình
như không hợp lúc”.
Phong Bình cũng không nhịn được cười.
Cô liếc nhìn những bóng người không ngừng di chuyển, bỗng nhiên thở
dài và nói: “Thực ra em nghĩ ra một câu càng không hợp lúc
hơn…”
“Nói ra xem nào”.
“Thôi”.
“Em khơi dậy trí tò mò của anh rồi đấy”.
“Đi thôi, lại chào hỏi một tiếng”. Phong Bình khoác tay anh, mỉm
cười.
Bỗng nhiên cô nhớ tới câu nói rất không đúng lúc, câu nói ấy là:
Một người có thể có được một cuộc sống tốt, được mọi người tôn
trọng, thích tham gia từ thiện, nhưng cuối cùng số người tham dự
tang lễ của ông ta vẫn phụ thuộc vào thời tiết của ngày hôm
đó.
Trong lễ mừng thọ của người khác mà nhắc đến tang lễ thì quả là rất
không đúng lúc.
Mặc dù không lạc quan về mối quan hệ của Phong Bình và Đường Ca Nam
sau này (điều này chủ yếu bắt nguồn từ sự lo lắng của ông với tính
cách của cậu con trai phóng túng), nhưng hai người trong cuộc này
đều khăng khăng làm theo ý mình, ông cũng chẳng còn cách nào. Tình
cảm là thứ mà càng phản đối càng bền chặt, thôi thì để chúng thuận
theo tự nhiên vậy. Theo lý mà nói, trong số các khách mời hôm nay,
không có vị khách nào tôn quý hơn Phong Bình, lẽ ra nên nhận được
sự tiếp đón tốt nhất, nhưng chưa bao giờ có chuyện bố mừng thọ mà
lại đưa con dâu tương lai lên hàng khách vip, đành phải coi cô như
Tôn Viên Viên.
Từ sau khi Phong Bình xuất hiện trên tạp chí của Andreu, một số
người nổi tiếng có mặt trong bữa tiệc bắt đầu nghi ngờ về thân phận
của cô. Một số quý bà cũng hạ thấp thân phận của mình để tiếp cận
với cô. Mọi người thường nói thái độ quyết định tất cả. Câu nói ấy
không sai chút nào. Thái độ của họ vừa có chút chuyển biến, quan
điểm cũng có sự khác biệt rất lớn. Sự giản dị của Phong Bình cũng
biến thành sự kín đáo mơ hồ. Sự im lặng của cô cũng biến thành sự
lịch sự mơ hồ – sở dĩ là mơ hồ vì tất cả đều chưa có kết luận. Tuy
nhiên, điều khiến họ cảm thấy hụt hẫng là, dù họ có cố gắng hạ thấp
sự tôn quý của mình thì Phong Bình vẫn thờ ơ, không tỏ vẻ vui mừng
ngạc nhiên. Chỉ có Tôn Viên Viên là cười đến nỗi cơ mặt đau
nhức.
Trong suốt bữa tiệc, người được chú ý nhiều nhất không phải là
Phong Bình mà là ba anh em sinh ba. Họ sắp tốt nghiệp đại học,
không biết sau này có gia nhập vào tập đoàn Bắc Thần hay không.
Thái độ nhận con của nhà họ Đường hết sức rõ ràng, dụng ý Đường
Trạm tổ chức mừng thọ cũng vì lẽ đó. Tuy ba cậu con trai biết bố
của mình rất “trâu bò”, nhưng đến bữa tiệc long trọng như thế này
vẫn cảm thấy có chút bất ngờ, trông sắc mặt của họ có vẻ căng
thẳng, ngỡ ngàng.
Rất nhiều khách quý tham dự, Đường Ca Nam và anh cả đều đi tiếp
khách. Phong Bình và Tôn Viên Viên được xếp cùng với mấy chị em ở
bên nhà cậu Đường Ca Nam. Chị em nhà Tống Thị tự kiêu vì xuất thân
danh giá, cảm thấy rất bất mãn vì sự sắp xếp này, hơn nữa trực tiếp
biểu lộ điều đó ra mặt. Vốn dĩ họ chê Tô Viên Viên xuất thân bình
thường, không xứng với Hạo Vân. Bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện
thêm một cô Phong Bình, lại còn không bằng cả Tô Viên Viên. Người
ta vẫn chưa được gả vào nhà họ Đường, vậy mà đã tiêu sạch hơn một
tỷ, họ cảm thấy như bản thân bị tổn thất vậy, lại thấy cô ta là cô
gái lọ lem mà lại biết cách tiêu tiền, số tiền lớn như vậy, đến
nghĩ thôi họ cũng không dám nghĩ tới, vậy mà cô ta có thể dễ dàng
làm được. Thật là tức chết đi được. Đáng giận hơn là Đường lão phu
nhân ngay cả lời nói nặng cũng không nói một câu, thái độ ấy dường
như là chê tiền nhà hơi ít, thật khiến người ta nghi ngờ không biết
có phải nhà họ Đường trên dưới đều bị điên rồi không.
Họ không muốn gặp Phong Bình, Phong Bình cũng chán không muốn ứng
phó với họ, đứng dậy nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy Charli
đứng bên trái, nhìn những chiếc xe sang trọng xếp hàng dài dưới
tầng, dường như rất có hứng thú với xe hơi nên lại gần nói chuyện
với anh. Charli quay đầu nhìn cô, mỉm cười, đi về phía cô.
“Thật pro, chiếc xe nào cũng vậy”.
“Thích kiểu nào, bảo ông ấy mua tặng cậu”. Phong Bính nghiêng đầu
về phía Đường Trạm.
“Ai lại vô duyên vô cớ nhận thứ đồ quý giá như vậy của người khác?”
Charli cười khì khì.
“Ông ấy không phải là người khác. Ông ấy là bố cậu, nhận quà của bố
không cần cảm thấy bất an”.
“Dĩ nhiên tôi rất vui nhưng mẹ sẽ không vui”.
Phong Bình nhíu mày tỏ vẻ nuối tiếc, “Vậy thì xem ra cậu không có
duyên với những chiếc xe sang trọng rồi”.
Charli cười và nói: “Xem ra cô cùng hội với họ”.
Phong Bình uống một ngụm champagne rồi nói: “Haha, thực ra có một
người cha như thế không phải là chuyện xấu”.
Charli buột miệng nói: “Vì thế cô đính hôn với Đường Ca Nam?” Ý nói
là cô muốn có một người cha như thế. Phong Bình không nhịn được
cười phá lên.
“Tôi thấy trên báo nói anh ta tặng cô một ngôi biệt thự phong cách
châu Âu, giá hơn một tỷ”.
“Đúng vậy”. Phong Bình mỉm cười gật đầu, tiếp tục kích anh ta, “Hai
người cùng có một ông bố, anh ta tiêu tiền như nước, còn cậu ngay
cả chiếc xe cũng không mua được”.
Charli không mắc lừa cô, anh ta cười khì khì và nói: “Tôi có thể
tham quan một chút được không?”
“Dĩ nhiên là được, nhưng ở đó vẫn chưa trang trí xong”.
“Nghe nói phong cảnh tuyệt đẹp”.
“Cũng được, ha ha…” Phong Bình bật cười, “Tôi nghe nói những người
ở thành phố Thánh Anh mua nhà mới đều tổ chức party. Tôi cũng chuẩn
bị tổ chức, nếu cậu muốn thì tôi gửi thiệp mời cho cậu”.
“Dĩ nhiên là tôi muốn, nhưng tháng sau tôi phải thi, hơn nữa tôi ở
London…” Anh ta chau mày.
“Không sao, đến lúc đó tôi có thể phái máy bay đến đón cậu, hai
người anh em của cậu cũng có thể cùng đến, nếu họ muốn”.
“Thật chứ?” Charli tròn mắt nhìn cô.
Không chỉ anh ta ngạc nhiên mà ngay cả Tôn Viên Viên đứng cạnh cũng
cảm thấy kinh ngạc vì lời nói khoác lác của Phong Bình, cô ta cười
thầm trong bụng: Cô ta biết bà nóng lòng gặp cháu, vì thế cố ý lấy
lòng ba thằng quỷ con, đúng là lòng dạ hiểm ác.
Chị em nhà Tống Thị nhìn nhau, tức giận đến nỗi không nói lên lời.
Trong mắt họ, Phong Bình và Charli đều đến để phân chia gia sản nhà
họ Đường. Tuy gia sản nhà họ Đường không có liên quan gì đến Tống
Thị nhà họ, nhưng dù gì thì Tống Thị đã góp công lớn trong quá
trình xây dựng dinh cơ nhà họ Đường – Đường Tống thông gia là
chuyện lớn nhất trong giới doanh nghiệp thời bấy giờ.
Thực ra, từ khi Phong Bình và Charli nói đến khu biệt thự mới, họ
đã không hẹn mà gặp, bắt đầu để ý tới. Tâm trạng của Tôn Viên Viên
hết sức phức tạp. Ban đầu cô đã từng chỉ trích thói tùy tiện phóng
đãng của Đường Ca Nam sau lưng, tự hào vì sự chín chắn và thận
trọng của Đường Hạo Vân, tự hào về mắt nhìn người của mình. Nhưng
bây giờ cô lại không nghĩ như vậy nữa. Bây giờ cô thật sự mong
Đường Hạo Vân cũng có phút tùy tiện phóng đãng như thế, có thể tặng
cô một ngôi nhà sang trọng, đính hôn với cô mà không phải bận tâm
đến điều gì. Cùng là bạn gái của anh em nhà họ Đường nhưng Phong
Bình vinh quang hơn cô gấp trăm lần, danh hiệu bạn gái của cô chỉ
là hư danh. Mọi chuyện xảy ra với cô không có chuyện nào xứng với
hai chữ “nhà giàu”. Đúng là một người đáng thương, bị kích đến nỗi
không thể chịu đựng được. Nhưng câu nói tiếp theo của Phong Bình
lại kích cô ta một lần nữa.
Cô mỉm cười đáp lại Charli: “Dĩ nhiên là thật rồi. Tôi chuẩn bị tổ
chức một party vô cùng hoành tráng, sẽ mời một số người nổi tiếng,
ngôi sao điện ảnh, bên London cũng có bạn bè, tôi đảm bảo đó sẽ là
một party đáng nhớ nhất trong cuộc đời cậu”.
“Cô nói làm tôi không thể đợi được nữa”. Charli không kìm được niềm
phấn khích: “Vậy chúng ta cứ quyết định như thế nhé”. Nói xong anh
ta giơ tay phải ra trông rất trẻ con.
“Quyết định như thế”. Phong Bình mỉm cười rồi khẽ đập tay với anh
ta.
“Vậy thì cô phải trang trí nhanh lên đấy, tốt nhất là có thể hoàn
thành trong hai tháng, lúc ấy tôi được nghỉ hè…”
“No vấn đề”. Phong Bình nhận lời anh ta, cười và nói: “Đến lúc ấy
tôi…”
Cô đang nói bỗng nhiên liếc nhìn Tôn Viên Viên, thấy sắc mặt của cô
ta có gì không đúng, quay sang nhìn những người khác, ai cũng nhìn
cô như nhìn kẻ thù vậy. Cô hơi ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ngay,
mỉm cười, không nói tiếp nữa. Đúng lúc ấy Đường lão phu nhân gọi
Charli, cô liền quay trở lại vị trí của mình. Bữa cơm hôm ấy thế
nào không cần nói chắc các bạn cũng có thể tưởng tượng được.
Buổi tối, sau khi về khách sạn, Đường Ca Nam lại gây phiền phức với
cô không biết mệt mỏi. Nguyên nhân là cô ve vãn Charli trong bữa
tiệc, cần nhận được sự trừng phạt nghiêm khắc. Tuy Phong Bình ra
sức phủ nhận đó là ve vãn nhưng vẫn vui vẻ nhận sự trừng
phạt.
Sau đó cô nói với anh về chuyện party. Dĩ nhiên Đường Ca Nam ra sức
tán thành, vô cùng ủng hộ chuyện cô có những mối quan hệ của riêng
mình ở thành phố Thánh Anh. Bình thường nên thường xuyên ra ngoài
tiêu khiển, không nên suốt ngày ở trong nhà.
Vậy là Phong Bình đẩy nhanh tiến độ trang trí nhà mới. Phụ trách
thiết kế ngôi nhà là bậc thầy thiết kế nổi tiếng châu Âu, ông Roy,
năm nay đã năm mươi sáu tuổi. Ông cảm thấy rất vinh hạnh vì Phong
Bình đã nghĩ đến ông khi trang trí nhà mới. Vì thế mà ông làm việc
hết sức tận tâm. Từng chi tiết đều suy nghĩ hết sức cẩn thận, tỉ
mỉ, không chê vào đâu được, còn về nguyên liệu, chất lượng thi công
thì không cần phải nói. Chúng ta không đi nói nhiều về vấn đề này
nữa.
Nói về chuyện Phong Bình tổ chức party, không biết bằng cách nào mà
những người trong giới đều biết, bàn tán xôn xao. Bỗng nhiên có một
hôm Đường Minh Tuyên gọi điện đến chứng thực. Đây cũng không phải
là chuyện gì mất mặt, không cần thiết phải phủ nhận. Kết quả Đường
Minh Tuyên nghe xong, ấp a ấp úng, muốn nói nhưng lại thôi, ngầm ám
chỉ cho cô biết là có cô đào nào đó muốn chơi cô, hơn nữa dự định
tổ chức party long trọng cùng ngày với cô.
Phong Bình vừa nghe đã biết cô đào đó là ai. Vốn dĩ cô không muốn
va chạm với loại người ấy. Nào ngờ cô ta lại ngu ngốc đến thế, thế
nào cũng không chịu rút kinh nghiệm, thật đúng là hết thuốc chữa.
Thế là cô không kìm được nói với Đường Minh Tuyên: “Minh Tuyên, tôi
chuẩn bị hai mươi tháng sau tổ chức party, nếu cô có bạn bè thân
thiết thì có thể đưa danh sách cho tôi, tôi gửi thiếp mời cho họ.
Nếu họ không muốn đến thì tốt nhất cô khuyên họ đừng tham gia party
của người khác. Tôi đảm bảo đó sẽ là một tai họa”.
Bây giờ Đường Minh Tuyên đã hoàn toàn tin vào lời nói của cô, quả
nhiên cung cấp một tờ danh sách, có điều chỉ có năm người. Trong đó
có Dư Man Văn và Ngô Niệm Chân, hai người này đều dính dáng scandal
với Đường Ca Nam. Thực ra, mối giao thiệp giữa họ với Đường Minh
Tuyên cũng là vì ban đầu muốn câu Đường Ca Nam, bắt tay từ những
người xung quanh anh, nhưng số lần gặp gỡ nhiều rồi nên dần dần
cũng thân thiết hơn. Vì thân phận của hai bên ngang nhau nên có
chung lời nói, không lo đối phương có mưu đồ. Sau khi Đường Ca Nam
và Phong Bình đính hôn vì trúng tiếng sét ái tính, Đường Minh Tuyên
còn bất bình với họ một thời gian dài. Dĩ nhiên đó đều là chuyện đã
qua. Phong Bình đã nói trước rồi, dĩ nhiên sẽ không tính toán đến
chuyện mời thêm hai người nữa. Chỉ có điều không biết hai người đó
có nể mặt cô không.
Nhưng, đợi đến tối khi Đường Ca Nam về, cô vẫn không kìm được sự
ghen tuông: “Bắt đầu từ hôm nay, nếu em còn thấy scandal của anh
trên báo hay ti vi thì anh chết chắc”.
Đường Ca Nam tỏ vẻ vô tội, “Cái đó quả thực anh không thể khống chế
được”.
Phong Bình chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy thì anh dán một mẩu giấy
trên mặt, trên đó ghi chữ: Tất cả động vật cái xin hãy tự giác giữ
khoảng cách ngoài ba mét”.
Đường Ca Nam nghe vậy nằm vật xuống giường, vái lạy cô và nói: “Cảm
ơn vì người đã có ham muốn chiếm đoạt tôi mãnh liệt như vậy, tại hạ
cảm thấy vô cùng hãnh diện. Nhưng nếu tại hạ làm như vậy thì e rằng
sẽ không sống được đến ngày mai, chắc chắn chủ tịch hội đồng quản
trị sẽ là người đầu tiên ném anh ra khỏi phòng làm việc”.
“Vậy thì bên ngoài sẽ nhìn nhận việc này thế nào?”
“Không biết chừng chính phủ sẽ phong cho anh một danh hiệu nào đó,
đại loại như dũng sĩ gì gì đó”.
“À há”. Phong Bình gật đầu lia lịa, mỉm cười đáp lời: “Có thể giới
truyền thông sẽ nói, thái tử điện hạ bất hiếu, làm trái thánh chỉ,
sỉ nhục thể thống hoàng gia, trong phút tức giận đã phế anh ta. Nếu
đến với phái lãng mạn thì không biết chừng người ta sẽ khen anh ta
rất có cá tính, không yêu giang sơn yêu người đẹp. Nhưng phần lớn
mọi người chắc chắn sẽ nghĩ vỏ não của anh ta bị hỏng”.
“Đó là vì họ vẫn chưa biết giá trị của cô Phong Bình”. Đường Ca Nam
gối đầu lên tay cô, đôi mắt long lanh nhìn cô nịnh nọt, “Em chính
là bà hoàng của anh, giang sơn của anh, người đẹp của anh”.
Phong Bình mỉm cười thật lòng, vuốt ve lông mày của anh, ngón giữa
nhẹ nhàng day day đôi lông mày rậm rạp. Anh có đôi mắt rất gợi cảm,
có thể là đàn ông, cũng có thể là cậu bé, lúc thì trong sáng, lúc
lại sâu lắng. Cô hoàn toàn có lý do để tin rằng lúc còn nhỏ dù làm
chuyện xấu, chỉ cần nhìn người lớn bằng ánh mắt vô tội như thế này
thì lập tức sẽ được tha thứ. Bỗng nhiên cô có chút chột dạ, nghi
ngờ không biết ban đầu có phải mình bị đôi mắt này hút hồn không.
Hôm ấy cô bận tối mặt tối mũi, anh còn đến làm phiền cô, cô ngẩng
đầu lên thì thấy đôi mắt long lanh ấy, đôi mắt đẹp đến mê
hồn.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì”.
Phong Bình bảo anh ngồi xuống, lấy cuốn sổ bên gối, cùng anh bàn về
danh sách khách mời của bữa tiệc. Đường Ca Nam ngẩng đầu nhìn những
cái tên trên đó rồi lè lưỡi, cười và nói: “Danh sách này có thể đặt
tên là ‘Những nhân vật tầm cỡ’, đúng là hoành tráng hết sức”.
“He he”.
“Anh không tin có người có thể khiến họ tụ hội với nhau. Chắc chắn
là em đang hóa phép”.
Phong Bình phì cười, không kìm được hôn lên đôi môi được phết đường
mật của anh. Đường Ca Nam hưởng thụ một lúc, đẩy cô ra và nói: “Chỉ
có điều, sao em lại mời Charli? Lại còn cho tên của nó lên
đầu?”
“À, cái này…” Phong Bình lấy hơi rồi nói, “Bởi vì cậu ấy là người
đầu tiên biết em tổ chức party. Hơn nữa cậu ấy là em trai anh, mời
cậu ấy cũng là chuyện bình thường mà. Chúng mình cũng mời Minh
Tuyên và Hạo Vân nữa”.
“Thế còn Tôn Viên Viên?” Đường Ca Nam không quan tâm đến Charli
nữa.
“Chắc là Hạo Vân sẽ đưa cô ta đi cùng”.
“Tốt nhất nên viết thiếp mời riêng”.
“Oh…” Phong Bình cúi đầu viết tên Tôn Viên Viên, vừa viết vừa nói:
“Chỉ có điều, cô ta không nghĩ chúng ta đang khoe khoang chứ. Trong
bữa tiệc sinh nhật lần trước, hình như cô ta không vui lắm”.
“Đó là chuyện của cô ta, chúng ta không quản được”.
“Ngoài Nhĩ Dương, anh còn người bạn thân thiết nào nữa
không?”
“Đám bạn của anh đều không…à, không”, bỗng nhiên anh thay đổi giọng
nói: “Còn có một người, anh nghĩ anh ấy rất có cá tính, giống như
nhân vật lớn, chúng ta nên mời anh ấy”.
“Là ai? Tên là gì? Thiếp mời gửi đến đâu?” Phong Bình cầm bút và
hỏi.
“Thiếp mời cứ đưa anh, tạm thời đừng viết tên”.
“Vì sao?” Phong Bình ngạc nhiên nhìn anh.
“Anh ấy họ Sở, có thể thời gian tới sẽ đi qua đây, anh nghĩ đợi anh
ấy đến thì gửi thiếp mời luôn”.
Phong Bình bật cười: “Anh làm trò gì vậy?”
Đường Ca Nam cười bí hiểm: “Một người bạn mới, nếu anh ấy đến thì
em sẽ nhìn thấy anh ấy”.
Phong Bình hơi tò mò, có điều vẫn gật đầu đồng ý: “Vậy thì được, cứ
coi anh ta như một điều bất ngờ”.
Đường Ca Nam vội hùa theo cô: “Tuyệt đối là điều bất ngờ”.
Nói xong anh nhảy xuống giường, ra phòng ngoài mở tủ lạnh lấy sữa.
Bỗng nhiên Phong Bình nói: “À đúng rồi, anh có thích Peter không?
Em giúp anh mời anh ta”.
Đường Ca Nam bưng hai cốc sữa vào, đưa cho cô một cốc, cốc kia nhấp
một ngụm rồi nói: “Em có thể mời được anh ấy đến, anh rất vui, chỉ
có điều em nói như thế anh sẽ thấy ngại đấy”.
Phong Bình suýt thì sặc sữa, ngạc nhiên nói: “Thật sao? Anh cũng
biết ngại?”
Đường Ca Nam bật cười: “Dĩ nhiên, nhưng anh sẽ che giấu rất
tốt”.
Phong Bình nhớ lại Đường Trạm cũng từng nói những câu như thế này,
cô cười và nói: “Xem ra bố con anh đều rất giỏi ngụy trang”.
Đường Ca Nam nghe vậy, bĩu môi tỏ vẻ không vui, trên môi vẫn còn
dính sữa, nhìn trông rất trẻ con. Phong Bình biết mình lỡ lời, thế
là cúi đầu xuống viết tiếp danh sách khách vip hết sức hoành tráng
của mình.
PHỤ LỤC 1.2:
Chuẩn bị party, không thể không có nhân viên. Phương Bá Thao cử
giám đốc bộ phận phục vụ phòng cho cô sai khiến, sau đó lại điều
những người vốn ở bên Anh về, đều là những người mà cô đã quen
dùng. Đối với họ tổ chức party là chuyện nhỏ nhặt. Những năm mà
Phong Bình “ở ẩn”, họ cảm thấy rất cô đơn. Lần này có cơ hội “được
ra khỏi núi”, hầu hết đều nóng lòng thể hiện tay nghề của mình. Tất
cả các kế hoạch và chi tiết đều ở trong đầu họ, chỉ thiếu một nơi
để thể hiện tài năng. Còn bản thân Roy cũng rất mong chờ đến bữa
tiệc long trọng sắp diễn ra, tỏ ý tòa biệt thị sẽ hoàn công hoàn mỹ
trong vài ngày tới.
Mỗi sự việc đều được diễn ra theo đúng trình tự. Phong Bình chỉ cần
phụ trách có khách đến là được. Cô tự mình thiết kế thiệp mời, gửi
đến bạn bè, dĩ nhiên trong đó cũng bao gồm cả Dư Man Văn và Ngô
Niệm Chân, dù biết rằng chưa chắc họ đã đến.
Thực ra đã có người gọi điện thoại mời họ trước Phong Bình. Người
đó nói đang tổ chức party dành cho các cô đào rực rỡ nhất trong
lịch sử của thành phố Thánh Anh, đồng thời bày tỏ rằng có rất nhiều
ngôi sao trong giới thời trang, làng giải trí đều tham dự. Không
còn nghi ngờ gì nữa, người đó chính là cô Chu Tân Trúc, cô đào kiêu
căng của chúng ta.
Vì vậy, sau khi nhận được thiệp mời, Dư Man Văn liền gọi điện thoại
cho Chu Tân Trúc. Hai người chế nhạo EQ và IQ của Phong Bình một
cách vô tình qua điện thoại. Gửi thiếp mời cho bạn gái cũ từng dính
scandal với chồng sắp cưới của mình, còn để Đường Minh Tuyên ra mặt
làm thuyết khách, thật là nực cười hết chỗ nói. Lẽ nào cô ta tổ
chức party, ngay cả một người khách cũng không mời nổi sao? Ha ha
ha, buồn cười chết đi được. Dường như Chu Tân Trúc không đợi được
muốn chứng kiến chuyện mất mặt của cô. Dĩ nhiên vẫn không tiếc công
sức tuyên truyền cho party của mình, dù sao thì càng nhiều người
biết thì sẽ càng hoành tráng.
Điều đó khiến cho những tay săn tin của toàn thành phố Thánh Anh
đều biết chuyện này. Có một trang web mới nổi tên là CTM quyết định
phái hai đội chia nhau “theo dõi” party của Phong Bình và Chu Tân
Trúc, tranh thủ lấy được những thông tin đầu tiên.
Thời gian diễn ra bữa tiệc ngày càng đến gần, nhà mới của Phong
Bình cũng hoàn công vào đầu tháng – Tuy tốc độ trang trí và diện
tích khổng lồ của khu biệt thự sẽ khiến rất nhiều người trong giới
cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nghe nói là bậc thầy thiết kế Roy phụ
trách, hơn nữa nhìn từ bên ngoài đến khung cảnh vườn hoa quả thực
không thể chê vào đâu được. Thế là mọi người đều thận trọng không
phát biểu ý kiến. Chỉ có điều, đã đến ngày mười bảy rồi, sắp đến
ngày tổ chức party rồi mà biệt thự nhà Phong Bình vẫn không có động
tĩnh gì, rèm cửa đóng chặt, không thấy người qua lại.
Ngược lại, biệt thự nhà Chu Tân Trúc thì rất náo nhiệt, trang trí
lộng lẫy, sắc màu rực rỡ. Một số khách quý đã biết đều là những
nhân vật tầm cỡ trong thành phố Thánh Anh, ngôi sao điện ảnh, ca sĩ
lần lượt đến ủng hộ. Trong số các cô đào giàu có, ngoài Đường Minh
Tuyên, tất cả đều nằm trong danh sách mời. Bữa tiệc phô trương như
thế, phóng viên hoàn toàn đồng ý với cách nói của nhân vật chính,
mệnh danh là “party dành cho các cô đào rực rỡ nhất trong lịch sử
của thành phố Thánh Anh”.
Nhìn lại số khách mời của Phong Bình, hiện may mới biết có Dịch Nhĩ
Dương, những người có mối thâm giao tốt đẹp với cô là anh em nhà họ
Phương đều không ở trong nước. Liệu có quay về tham dự không thì
vẫn chưa biết. Có phóng viên nghi ngờ cái mà cô gọi là bữa tiệc
long trọng liệu có phải đã bị hủy rồi không, hoặc là đổi thành bữa
tiệc gia đình của nhà họ Đường.
Đúng lúc mọi người dồn ánh mắt vào hai bữa tiệc thì một ngôi sao
lớn thực sự đang kín đáo xuất hiện ở sân bay của thành phố Thánh
Anh. Anh ta đeo cặp kính râm rất to, đội mũ lưỡi trai, bên cạnh là
một vệ sĩ, mặc dù vậy, khi anh vừa đặt chân xuống máy bay đã bị các
fan nhận ra.
Anh ta chính là Peter, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Hollywood. Sự
xuất hiện của anh giống như một cục nam châm, thu hút ánh nhìn của
những tay săn ảnh. Họ thi nhau rời khỏi biệt thự của Chu Tân Trúc,
túm tụm chờ đợi khổ sở dưới khách sạn Thời Quang, thậm chí việc
cuối cùng Phong Bình cũng bắt đầu trang trí ngôi nhà mới, bắt đầu
chuyển đồ vào nhà cũng không có ai quan tâm.
Bản thân Phong Bình cũng không quan tâm, dù sao mục tiêu của cô rất
rõ ràng: Hai mươi tổ chức party, còn về việc tất cả những thứ cần
cho một buổi party thì đã có người khác sắp xếp. Thực ra, phần lớn
những người may mắn nhận được thiệp mời đều biết rằng, tham gia
party của cô không phải để hưởng thụ ăn uống mà là niềm vinh dự vô
hạn, là sự tượng trưng cho thân phận. Dĩ nhiên cũng không loại trừ
những người không biết trắng đen, như nhóm Dư Man Văn.
Đúng lúc sự xuất hiện của Peter gây xôn xao dư luận thì ở đầu bên
kia đại dương bao la có một chiếc máy bay riêng chuẩn bị cất cánh.
Trước khi lên máy bay Charli đã gọi điện cho Phong Bình, anh ta xúc
động đến nỗi giọng nói cũng run lên, “Trời đất ơi, cô nói phái máy
bay đến đón tôi, nhưng tôi không biết phi công lại là hoàng tử
Andrea. Thượng đế của tôi ơi!”
Phong Bình mỉm cười an ủi anh ta: “Đúng lúc anh ấy bay qua London,
tôi bảo anh ấy tiện đường chở cậu đi…”
Dường như Charli không nghe cô nói mà chỉ thốt lên: “Trời ơi trời
ơi, cô không nói cho tôi biết, bạn của cô là hoàng tử, trời ơi, tôi
sắp điên rồi!”
“Nhất định phải giữ bình tĩnh. Tôi đã nói rồi, đây sẽ là party đáng
nhớ nhất trong cuộc đời của cậu, bất ngờ thú vị vẫn còn ở phía sau,
ví dụ…” Nói đến đấy Phong Bình hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về
phía Peter đang dùng bữa, mỉm cười và nói: “Peter, ngôi sao đỉnh
cao của Hollywood…”
“A…”
Tiếng hét của Charli quả là có sức vang xa, Phong Bình không thể
không để chiếc điện thoại cách xa đôi tai của mình. Peter và Đường
Ca Nam bật cười.
Vì Đường Ca Nam nên buổi tối sau khi Peter đặt chân xuống thành phố
Thánh Anh, Phong Bình liền mời anh ta ăn tối. Để tránh phóng viên
làm phiền, khu ăn uống trên tầng thượng của khách sạn Thời Quang
đóng cửa, không tiếp bất kỳ vị khách nào.
Dĩ nhiên giới truyền thông phải đăng tin về sự việc này, nhưng điều
đó vẫn chưa là gì, ngày hôm sau, lần lượt có nhiều người nổi tiếng
thế giới đến thành phố Thánh Anh. Ví dụ những bậc thầy trong làng
thời trang mà ở trên chúng ta đã nói như Andreu, Jennifer, Michael,
còn có hai ngôi sao điện ảnh nổi tiếng của Pháp và một đạo diễn
đẳng cấp quốc tế. Nhiều người nổi tiếng như thế xuất hiện tại sân
bay của thành phố Thánh Anh trong cùng một ngày, quả là sự kiện
trước đây chưa từng có. Giới truyền thông vô cùng chấn động, dường
như thu hút tất cả phóng viên tin tức, giải trí của toàn thành phố.
Mọi người không biết sẽ có chuyện chấn động gì sắp diễn ra nên hết
sức mong chờ.
Vậy là party rực rỡ nhất trong lịch sử thành phố Thánh Anh của Chu
Tân Trúc nhanh chóng trượt dốc, ngày tổ chức party, khách mời đều
đến đông đủ, chỉ thiếu phóng viên. Chỉ có vài phóng viên trẻ tuổi
non nớt góp mặt, còn lại đều đi săn thông tin có giá trị hơn.
Nhưng những phóng viên săn người nổi tiếng chạy đi chạy lại một
vòng, cuối cùng phát hiện điểm đến của họ chỉ có một, đó chính là
khu biệt thự mới mua của Phong Bình.
Kết quả này không còn gì để nói.
Cuối cùng phóng viên đã tìm thấy câu trả lời. Nguyên nhân mà bỗng
nhiên những người nổi tiếng này cùng xuất hiện ở thành phố Thánh
Anh chính là tham gia party của Phong Bình.
Quả là quá quá quá quá ngoài sức tưởng tượng!
Quá quá quá quá siêu việt, quá quá quá bất ngờ!
Phải là một người có tầm cỡ, có thế lực thế nào mới có thể cùng một
lúc mời được nhiều người “trâu bò” như vậy. Dĩ nhiên, họ không biết
rằng đối với party của Phong Bình, những người nổi tiếng trong giới
thời trang này chỉ là thêu hoa trên gấm, nhân vật khiến họ shock
thật sự, họ sẽ không được gặp mặt, nếu có gặp rồi thì cũng không
chắc đã biết, ngoài hoàng tử Andrea anh tuấn, say đắm lòng
người.
Sự xuất hiện của anh làm sáng ống kính của tất cả các phóng viên,
mỗi người đều như những kẻ điên không ngừng chụp ảnh anh. Do chuẩn
bị đầy đủ nên nửa tiếng sau, trang web CTM đã tung tin lên mạng,
nhanh chóng gây làn sóng chấn động trong cư dân mạng, được truyền
đến các diễn đàn lớn và các công cụ truyền thông.
Khi thông tin này truyền đến party của Chu Tân Trúc, khoảng hơn
mười giờ gần mười một giờ, đúng vào lúc party đang vào cao trào
nhưng bỗng nhiên các vị khách đều mất hết hứng thú, rất nhiều người
đang truyền tay nhau điện thoại, thì thầm to nhỏ, thậm chí một vài
quý bà tỏ ý là có việc, ra về trước. Điều đó khiến cô ta vô cùng
tức giận nhưng cũng không biết làm thế nào. Thế là party rực rỡ
nhất trong lịch sử thành phố Thánh Anh kết thúc thảm hại, ngược lại
hoàn toàn với những lời quảng cáo rầm rộ, phô trương trước đó,
giống như một bài hát, hát đến cao trào, kết quả là được một đoạn
không thể lên giọng được nữa, khiến mọi người hết sức thất
vọng.
Ngược lại, Phong Bình thì lại khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên,
bài hát của cô vang dội đến tận trời xanh. So với Phong Bình thì
Chu Tân Trúc quả là… hết sức thê thảm!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chu Tân Trúc nhìn thấy tiêu đề bài báo, cô
ta trợn mắt suýt thì rơi con ngươi ra ngoài. Chịu sự đả kích nặng
nề như vậy, cô ta không còn vang dội như xưa nữa. Tuy nhiên sự kiêu
ngạo và lòng tự tôn khiến cô ta không còn mặt mũi ở lại thành phố
Thánh Anh, nhanh chóng bắt tay vào việc di dân, chuẩn bị chuyển
sang Mỹ sống.
Nhưng sự ra đi của cô ta không hề ảnh hưởng đến những người nổi
tiếng ở thành phố Thánh Anh. Họ dồn ánh nhìn về phía Phong Bình,
các quý bà quý cô không còn câu nệ chuyện hạ thấp thân phận, ngay
cả chị em nhà Tống Thị cũng thông qua Đường Ca Nam để làm thân với
cô. Dường như tất cả mọi người ở thành phố Thánh Anh đều mong chờ
party thứ hai của cô.
Có thể thấy tổ chức party là cách làm tốt nhất để cải thiện các mối
quan hệ. Sau chuyện này, Phong Bình đã tổng kết như thế
PHỤ LỤC 2:
Buổi tối sau khi party kết thúc, Phong Bình và Đường Ca Nam đều đã
lên giường, nhưng cả hai người đều không buồn ngủ, cũng không còn
sức để làm chuyện khác, chỉ im lặng nhưng có cảm giác hạnh
phúc.
Bỗng nhiên, Phong Bình chợt nhớ ra một chuyện, huých tay vào người
Đường Ca Nam và nói: “Chẳng phải anh nói có một người họ Sở sao,
sao anh ta không đến?”
Đường Ca Nam thở dài tiếc nuối: “À, anh ta có việc bận rồi”.
Phong Bình tò mò hỏi: “Rốt cuộc là ai?”
Đường Ca Nam bĩu môi không nói gì.
Phong Bình hấm hứ một tiếng, mười đầu ngón tay đan vào nhau, tay
trái đặt lên tay phải, các khớp tay kêu khục khục. Ý đồ ấy không
cần nói cũng biết. Đường Ca Nam rất muốn thẳng thắn, nhưng chuyện
này của anh mà giải thích thì quả thực là rất khó khăn. Thế là anh
nháy mắt, chặp môi, nũng nịu nói, “Trời ơi, anh không biết nên nói
với em thế nào?”
“Thật sao?” Phong Bình nheo mắt, tay phải đè lên tay trái, lại một
hồi khục khục.
“Trước đây anh nói với em rồi…” Đường Ca Nam nhăn nhó, trông có vẻ
như muốn khóc.
“Lúc nào?” Phong Bình quay lại lườm anh.
“Thì chính là ngày thứ hai sau khi anh trở về từ New York, chẳng
phải anh nói với em là anh gặp một người…”
“Hả…” Phong Bình ngạc nhiên quay mặt sang, nhìn anh chằm chằm mấy
chục giây, bỗng nhiên mắt trợn tròn, há hốc miệng nói, “A… cái mà
lần trước anh nói”.
“Ừ, ừ”. Đường Ca Nam gật đầu lia lại.
“Cái đó là thật?”
“Anh không nói dối em”
“My god!” Phong Bình ngồi thẳng người dậy và nói: “Anh nói lại một
lần nữa, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tình hình lúc ấy là thế này”, Đường Ca Nam cũng ngồi dậy, khoanh
chân ngồi đối diện với cô, miêu tả chuyện tối hôm ấy một cách rất
sinh động: “Anh mới ngủ chưa được bao lâu thì bỗng nhiên nghe thấy
âm thanh như sấm vậy, giống như tiếng sấm lúc sắp mưa, đùng một
cái, khiến anh giật mình tỉnh giấc. Em biết đấy, khách sạn cao cấp
không nên xuất hiện âm thanh này, hơn nữa lại là nửa đêm canh ba.
Tiếng động này rất không bình thường, anh nhấn chuông gọi người,
sau đó kéo rèm cửa, nhìn ra bên ngoài. Em đoán xem anh nhìn thấy
gì?”
“Gì?”
“Anh nhìn thấy có người đứng trên bệ cửa sổ bên cạnh, hình như muốn
nhảy xuống, anh vội vàng mở cửa sổ bảo anh ta không nên coi thường
mạng sống của mình…” Nói đến đây nét mặt của Đường Ca Nam trở nên
ngỡ ngàng hơn.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh cũng không biết chuyện gì, bỗng nhiên anh ta đến trước
mặt anh, tóm lấy anh rồi bay xuống”.
“Anh ta là siêu nhân?”
“Không phải, giống như những đại hiệp nhảy tường bay qua nóc nhà
như trong phim…”
“Không phải là ảo giác chứ?”
Đường Ca Nam tức giận nói: “Anh cũng muốn tin là ảo giác, nhưng nếu
em có thể nhìn thấy camera của khách sạn thì em sẽ phát hiện tối
hôm ấy anh không hề đi ra khỏi cửa khách sạn, vậy thì sao anh có
thể đến quán bar được?”
“Tiếc là camera của khách sạn bị người ta lấy đi rồi”.
“Thật sao? Sao em biết?”
“Đừng để ý đến cái đó. Anh nói tiếp đi. Anh ta trông thế nào, bao
nhiêu tuổi?”
“Tướng mạo của anh ta rất được, mắt sáng, lông mày lưỡi mác, giống
như nghệ nhân, tuổi tác chắc không lớn lắm, trông có vẻ vẫn còn
trẻ. Anh ta nói vốn dĩ anh ta nên giết anh, nhưng anh ta không muốn
giết người vô tội, cũng không muốn thấy anh bị giết, vì thế
nên…”
“Vì sao anh ta muốn giết anh?”
“Không biết”.
“Anh không hỏi anh ta?”
“Anh hỏi rồi nhưng anh ta không nói. Anh ta nói rất ít, gần như anh
hỏi mười câu thì anh ta mới nói một câu, nhưng anh ta nói lời giữ
lời, lời nói tựa ngàn vàng…”
“Anh ta nói gì?”
“Anh ta nói không trả tiền rượu cho anh, lúc đi cũng không
trả…”
… Phong Bình choáng nặng, nhìn anh không còn gì để nói.
“Anh ta nói không giết anh, cũng không giết anh”.
“Anh ta còn nói gì?”
“Anh ta nói sẽ đến tìm anh vay tiền và đã đến thật”.
“Anh ta tìm anh vay bao nhiêu tiền?”
“Mười triệu”.
“Anh cho anh ta vay?”
“Không, nhưng anh đưa cho anh ta một tấm thẻ tín dụng”.
… Phong Bình không còn gì để nói.
“Có điều anh ta không biết dùng, anh dạy anh ta”.
Phong Bình càng không biết nói gì, đưa tay sờ đầu anh ta, “Rốt cuộc
anh đã nghĩ thế nào vậy?”
Đường Ca Nam nắm lấy tay cô và nói: “Anh nghĩ anh ta không phải là
người thường…”
“Không sai, em thấy anh ta là đồ lừa đảo”.
“Anh ta không phải”.
“Nếu không thì là một sát thủ…”
“Ban đầu anh cũng có chút nghi ngờ, nhưng quả thực anh ta không
giống tội phạm giết người. Anh ta khí chất hơn người, khiến người
ta vừa gặp mà quên đi mọi thứ, hơn nữa lại rất phóng khoáng, khác
người”.
Phong Bình chua chát nói: “Vậy thì anh chuẩn bị yêu một chàng trai
sao?”
Đường Ca Nam bất mãn lườm cô, “Anh chỉ đứng ở góc độ của một chàng
trai thuần túy, ngưỡng mộ anh ta mà thôi”.
“Nhưng không biết chừng anh ta đúng là sát thủ…” Phong Bình thuật
lại cho anh nghe thông tin nhận được ngày hôm đó, “Em nhớ Karl từng
nói, hung thủ của vụ giết người là một tay sát thủ chuyên nghiệp,
hơn nữa có đồng bọn, bây giờ căn cứ vào những gì anh nói, em nghĩ
anh ta chính là đồng bọn của tay sát thủ kia”.
“Không có chứng cứ, anh không tin”.
“Em nghĩ chính là anh ta”.
“Anh nghĩ không phải”.
“Đúng”.
“Không đúng”.
Cuộc tranh luận của họ nhàm chán, vô vị giống như cư dân mạng tranh
luận rốt cuộc Phong Bình có phải là cô gái lọ lem không vậy. Chỉ có
điều, mọi việc trong cuộc sống không phải lúc nào cũng thông suốt,
không có một chút nghi vấn nào, vì vậy hãy để họ tiếp tục tranh
luận, những điều chưa biết cũng chính là niềm vui của cuộc
đời!
(Hết)