Không còn nghi ngờ gì nữa, thanh niên này là con cháu của thượng
đế, nhận được nhiều sự nuông chiều nhất. Anh có mái tóc xoăn rất
đẹp, dày và óng mượt, con gái nhìn cũng phải ghen tỵ. Bờ môi góc
cạnh nhếch lên, toàn thân toát lên phong thái của quý tộc cao quý
khó mà diễn tả được, gần như là hoàn mỹ. Phong Bình lại chau
mày.
“Bỉnh Thìn, lúc này mà anh uống rượu sao?”
“Uống rượu phải xem tâm trạng chứ không phải thời gian”. Bỉnh Thìn
uể oải đáp lại, cười rất tươi: “Nhìn thấy anh em không muốn uống
một ly sao?”
Phong Bình ngước mắt nhìn anh ta vài giây, cuối cùng nở nụ cười
rạng rỡ: “Ok, mọi người cùng uống một ly”.
Thấy vậy, chú lùn mỉm cười rạng rỡ, những người khác vẫn không nói
không cười, khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào, nhưng họ vẫn
uống một ly, bởi vì cuộc họp sắp tới sẽ vô cùng dài, nội dung thì
hết sức khô khan nặng nề, nhưng quyết định cuối cùng sẽ ảnh hưởng
đến kiến trúc, tài chính của châu Âu thậm chí sự phát triển của tất
cả các ngành nghề.
Trên thực tế, Phong Bình không hiểu hết những nội dung mà mọi người
thảo luận, suốt cuộc họp chỉ thấy đau đầu chướng óc, thấy chú lùn
và những người trong đoàn cố vấn lần lượt rời đi, cô mới thở phào
nhẹ nhõm, nằm nhoài ra sofa.
Bỉnh Thìn thì mặt mày hớn hở, chống hai tay lên mặt bàn, các ngón
tay đan vào nhau đỡ cằm, khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt sáng thật
cuốn hút, anh ta nói với em họ bằng giọng điệu đùa cợt: “Em táo à,
xem ra nửa năm nay em rất nhàn rỗi…”
“Sao anh lại nói thế?” Phong Bình nhắm mắt, hỏi lại bằng giọng điệu
yếu ớt.
“Mặt em tròn hơn”.
“Anh chắc chắn không phải do kiểu tóc chứ?” Phong Bình lập tức mở
mắt, đưa tay lên sờ mặt.
“Cánh tay cũng thô hơn…” Bỉnh Thìn tỏ vẻ nghiêm túc, hướng ánh mắt
xuống dưới, “Ngực cũng căng hơn một chút…”
Phong Bình tiện tay lấy cái kẹp tài liệu ném về phía anh ta. Anh ta
ngồi im không nhúc nhích, xoay cổ tay một cái là bắt được, mỉm cười
và nói: “Em thô lỗ như vậy, làm sao cái cậu Đường Ca Nam kia ‘tiêu
hóa’ được?”
“Suy nghĩ của anh thô tục như vậy mà vẫn có phụ nữ hẹn hò với
anh?”
“Bởi vì đại đa số phụ nữ là động vật thị giác, đối với họ, anh chỉ
cần mỉm cười”. Anh ta nói rồi nhếch mép mỉm cười, nháy mắt trái như
muốn thách thức, “Còn những nội hàm phong phú đa sắc anh chỉ dành
riêng cho những người phụ nữ tao nhã, em có thể thử xem mình thuộc
loại nào”. Nói xong anh ta lại nháy mắt đầy thách thức.
“Quân tử nên cẩn trọng hành vi lời nói, anh cứ mồm mép như vậy,
không sớm thì muộn cũng trở thành bà già lắm điều”.
“Có em ở đây anh có thể kê cao gối ngủ”. Bỉnh Thìn mỉm cười.
Bình thường Phong Bình rất nhanh mồm nhanh miệng, nhưng gặp anh ta
thì đành chịu, cô nhắm mắt không thèm để ý đến anh ta. Bỉnh Thìn
thấy cô có vẻ mệt mỏi, quyết định đến bàn ăn, sau khi cơm no rượu
say sẽ giáo huấn cô.
“Đi thôi, anh đưa em đi ăn”.
“Nói thế còn được”.
Cô làu bàu một tiếng, vươn mình trên sofa một lúc rồi mới đứng dậy.
Bỉnh Thìn lấy chiếc áo gió trên mắc treo, hai người cùng xuống
dưới, đi bộ đến một khách sạn gần đó.
Vừa mới ăn chưa được bao lâu thì Bỉnh Thìn đã không kiềm chế được
bắt đầu giáo huấn. Nội dung không ngoại trừ việc cô quá nhàn hạ,
không quan tâm đến người thân, coi chuyện trọng đại cả đời như trò
chơi… Những lời đó anh giấu kín trong lòng đã lâu, vì thế mà anh
nói rất hùng hổ, như sóng nước ồ ạt vào bờ.
Phong Bình vẫn làm ngơ như không.
Sau khi đánh chén no nê, cô lấy khăn ăn lau mồm, sau đó ngẩng đầu
lên nhìn anh ta một lúc rồi nói: “Bỉnh Thìn, trông anh thật đẹp
trai…”
Bỉnh Thìn thấy mình giáo huấn cô em họ như vậy mà còn nhận được lời
khen, nghĩ bụng chắc chắn có gì đó không đúng.
Quả nhiên, cô nói tiếp: “Những người đàn ông tuấn tú như anh không
phải là nhiều, nhưng vẫn có. Tuy nhiên, những người đàn ông tuấn tú
mà lại lắm điều như anh thì tuyệt đối không có người thứ
hai”.
Bỉnh Thìn suýt thì lấy thìa gõ vào đầu cô: “Lần này em hơi quá đáng
rồi đấy…”
Phong Bình bĩu môi và nói: “Em là tín đồ của Wilde, cuộc sống không
có gì thay đổi khiến người ta chán ngấy”.
“Wilde, anh biết ông ta, nói gì mà ‘tôi thích người chiến thắng
nguyên tắc, tôi thích người không có nguyên tắc chiến thắng thế
giới’. Hứ, đáng tiếc là anh không thể dễ dàng đồng ý được”. Bỉnh
Thìn nghiêm túc nói.
“Xin hỏi anh thích thế nào?” Phong Bình mỉm cười hỏi lại.
Bỉnh Thìn cười và nói: “Nếu sửa lại câu này thành ‘tôi thích những
phụ nữ không có nguyên tắc chiến thắng thế giới’ thì anh không có ý
kiến gì”.
Phong Bình kiềm chế để không lườm anh ta, cố gắng không biểu lộ
chút cảm xúc gì để biểu thị sự khinh bỉ đến cùng cực, sau đó đưa
tay nâng ly nước ngọt uống liền một hơi.
Bỉnh Thìn lớn tiếng nói: “Ở nơi công cộng, phải chú ý lịch sự, chú
ý hình tượng chứ”.
Phong Bình lập tức nắm lấy cơ hội phản công: “Em đã ăn tối với anh
rồi, làm gì còn hình tượng nữa”.
Bỉnh Thìn lắc đầu ngao ngán, xem đồng hồ và hói cô: “Lát nữa có kế
hoạch gì không?”
“Ngủ”.
“Không phải chứ?” Bỉnh Thìn khẽ nhíu mày, chần chừ một lúc rồi nói:
“Hay là đi tiêu khiển với anh, nhân tiện giới thiệu hai người bạn
cho em làm quen?”
Phong Bình phì cười.
Bỉnh Thìn tỏ vẻ khó chịu, anh giải thích: “Một trường phái nghệ
thuật văn minh sẽ có không ít những nhà văn hóa nổi tiếng”.
Phong Bình cười to hơn: “Anh chuyển giới rồi à?”
Bỉnh Thìn không thèm để ý đến sự chế nhạo của cô mà nói: “Anh
nghiêm túc đấy. Gần đây có một người với bút danh là ‘Kim chỉ nam
của cuộc đời’, rất nổi tiếng, báo chí đăng nhiều bài viết của anh
ta, dùng từ cực sắc bén, cực chuẩn, quan điểm mới lạ, sáng tạo.
Nghe nói ngày nào tòa soạn cũng nhận được điện thoại hỏi về người
này”.
“Vậy à?” Phong Bình tỏ vẻ hứng thú: “Là bình luận về những lĩnh vực
gì?”
“Thời trang, sách báo, điện ảnh… cái gì cũng có”.
“Tài giỏi vậy sao?”
“Anh rất tò mò nên đã bảo Michael đi thăm dò, chủ biên của tòa soạn
tiết lộ, thì ra phía sau bút danh ‘Kim chỉ nam của cuộc đời’ là bốn
cô gái…”
Anh ta nói đến đó, Phong Bình đã ngộ ra, cô đỡ lời: “Thế là anh bảo
Michael đứng ra làm cái gọi là trường phái nghệ thuật và mời bốn kỳ
nữ này, đúng không?”
Bỉnh Thìn mỉm cười và nói: “Đúng thế!”
Phong Bình lắc đầu nguây nguẩy, bỏ khăn ăn ra và nói: “Em chúc anh
cái gì bây giờ nhỉ?”
“Em không đi thật sao?”
“Do chệch múi giờ, đã suốt đêm em không ngủ rồi”.
“Vậy thôi”. Nói xong, Bỉnh Thìn gọi phục vụ tính tiền, nhưng không
ngờ phục vụ nói đã có người thanh toán rồi.
Nghe vậy, cả hai anh em nhà họ Phong đều ngạc nhiên nhìn
nhau.
“Là ai?” Phong Bỉnh Thìn hỏi.
“Một người đàn ông”.
“Cụ thể một chút”.
“Rất trẻ, rất tuấn tú, rất ga lăng”.
Nghe vậy, hai anh em nhà họ Phong lại nhìn nhau, cảm ơn phục vụ rồi
ra ngoài.
Phong Bỉnh Thìn cười và nói: “Không phải là người đàn ông nào theo
đuổi em biết tin em về đấy chứ…”
Phong Bình ngắt lời anh ta: “Thế anh tưởng rằng họ sẽ không để lại
tên sao?”
“Cũng đúng”. Bỉnh Thìn mạnh dạn đưa ra giả thiết: “Vậy thì không
phải là người theo đuổi anh chứ?”
Phong Bình phì cười.
Bỉnh Thìn lúc nào cũng đáng yêu như vậy, không bỏ qua bất kỳ cơ hội
chọc cười nào, dù là lấy bản thân mình ra để trêu đùa.
Tổ tiên dạy con cháu không được để lộ tiền bạc cho người khác biết.
Nhưng con người vốn có nhiều thói hư tật xấu, thích thể hiện bản
thân, không ít thì nhiều đều cảm thấy sĩ diện, rất ít người có thể
không để lộ tiền bạc ra ngoài. Anh em nhà họ Phong có thể coi là
một trong số ít đó.
Đến ngã tư thì Bỉnh Thìn tạm biệt Phong Bình, mặc chiếc áo gió cũ
và dép lê, bắt taxi đi dự tiệc.
Phong Bình đi về nhà một mình, khi đi qua công viên, đến chỗ rẽ
bước chân lên bậc thềm thì bỗng nhiên phía sau có tiếng người nói:
“Hello”.
Tiếng nói vừa dứt thì có một bàn tay đặt lên vai cô.
Cô nhanh chóng nắm lại bàn tay ấy, đang định dùng lực nhưng khi
quay người nhìn rõ mặt đối phương thì lập tức bỏ tay anh ta và nói:
“Này, suýt nữa thì cậu bị gãy xương đấy, biết không?”
Đối phương vung cổ tay, cười khì khì và nói: “Không đến nỗi thế
chứ?”
“Không đến nỗi”, Phong Bình nhíu mày cười khẩy, nắm tay tạo tư thế
đánh nhau và nói: “Đai xanh Judo, đánh được cả cao thủ, cậu có muốn
thử không?”
Đối phương vội cười, xua hai tay và nói: “Không không”.
Phong Bình hỏi: “Cậu lén lén lút lút bám theo tôi làm gì?”
Đối phương vẫn cười khì khì và nói: “Tôi có thể hẹn hò cô
không?”
Phong Bình ngạc nhiên, sau đó nhíu mày: “Chẳng hài hước chút
nào”.
“Tôi nghiêm túc đấy”.
“Tốt nhất cậu nên rút lại câu nói ấy, nếu không Quân Di sẽ xé xác
cậu ra”. Phong Bình nghiêm mặt nói với cậu ta.
“Quân Di?” Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên một chút nhưng lập tức cười
ngay, răng trắng môi hồng, trông rất đáng yêu: “Ha ha, cô ấy không
quản được tôi. Tôi là người tự do”.
Phong Bình biết thanh niên bây giờ tư tưởng rất thoáng, nhưng không
biết rằng thoáng đến mức này. Nghe vậy cô im lặng một lúc nhưng vẫn
không kìm được nhíu mày: “Nếu đã vậy thì Richard, cậu đi chỗ khác
mà mua vui, tốt nhất đừng làm phiền tôi, tôi không phải là…”
Cô vẫn chưa nói hết câu, cậu ta đã không kìm được cười phá
lên.
Phong Bình ngừng lại nhìn cậu ta và nói: “Buồn cười lắm sao?”
Cậu ta không cười nữa mà nói: “Cô không muốn đi dạo ở công viên
đằng kia sao?”
Phong Bình gần như đã dùng hết sự nhẫn nại của mình, cô lạnh lùng
nói: “Không muốn, tốt nhất cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi
nữa”.
Cậu ta không để ý đến lời nói của cô, chỉ về phía công viên mà cô
vừa đi qua và nói: “Chính là công viên này, sẽ không làm mất nhiều
thời gian của cô đâu”.
Phong Bình không tin nhưng vẫn hướng ánh mắt về công viên mà cậu ta
chỉ.
Sau đó cô sững người lại.
Một người đàn ông đứng cạnh công viên trong màn đêm, chỉ cần nhìn
qua Phong Bình đã biết ông ta là ai.
Cô khẽ thở dài, sau đó gườm gườm nhìn cậu ta và quát lên: “Lần sau
đừng chơi trò này với tôi, Richard…”
Cậu ta cười ngắt lời cô: “Tôi là Charlies”.
Phong Bình ngây người, nhưng lập tức nói: “Ồ, hai người là anh em
sinh đôi”.
“Không, chúng tôi là anh em sinh ba”.
Nhìn nụ cười khoái chí của Charlies, Phong Bình không còn gì để
nói.
“Thôi, tôi không làm phiền hai người nữa, chỉ có điều câu nói này
tôi không nói đùa đâu”. Trước khi quay người bước đi, Charli cười
và nói: “Cô là người con gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp”.
Đối với lời khen ngợi ấy, Phong Bình chỉ có thể mỉm cười tiếp
nhận.
Con riêng của Đường Trạm không chỉ có một mà là ba, ông ta thật
khéo đẻ.
Cô quay người đi về phía công viên, một bóng người cao gầy đi lại,
cô cười gượng và nói: “Thì ra là anh em sinh ba, tôi cứ tưởng cậu
ta là Richard”.
“Trước đây tôi cũng thường nhầm lẫn”. Giọng nói của Đường Trạm pha
lẫn niềm vui, trong đêm tối, giọng nói ấy thật hồn hậu: “Richard
chín chắn một chút, Charlies thì nghịch ngợm hơn, giống thằng
Nam”.
Ông ta đến gần trước mặt cô. Lúc ấy Phong Bình mới nhìn rõ chiếc áo
da màu đen, để lộ chiếc cổ áo len trắng ở trong, nhìn trông trẻ hơn
rất nhiều, không còn cảm giác nghiêm trang như trước, có lẽ vì ăn
tối với con trai nên mới ăn mặc thoải mái như thế. Phong Bình nhìn
ông ta rồi khẽ mỉm cười.
“Tôi vừa ăn một bữa cơm miễn phí, chắc là chủ tịch Đường…”
“Có cơ hội mời anh em nhà họ Phong ăn cơm là niềm vinh dự của tôi”.
Đường Trạm mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm cũng sáng hẳn lên.
Phong Bình nghe vậy cảm thấy không tự nhiên, cô cười gượng và nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý giấu diếm”.
“Tôi hiểu”. Đường Trạm cười, im lặng một lúc rồi nói: “Nếu không
phải vừa nhìn thấy hai người ăn tối thì tôi cũng khó lòng tưởng
tượng được, quả là khiến người ta ngạc nhiên”.
“Ngài quen Bỉnh Thìn?” Phong Bình cũng thấy rất ngạc nhiên.
“Tôi đã từng tham dự một cuộc họp cùng cậu ấy, trong cuộc họp, có
hai nhà ngân hàng có máu mặt đều tỏ ra hết sức tôn kính đối với cậu
ấy. Tôi đặc biệt chú ý đến tấm thẻ trước ngực cậu ấy. Tối hôm ấy,
tất cả những người có mặt trong bữa tiệc đều đeo tấm thẻ giống
nhau, giới thiệu về thân phận, quốc tịch của mình, nhưng thẻ của
cậu ấy chỉ có một tên tiếng Anh là Chage”. Đường Trạm ngừng lại một
lúc, sau đó khẽ mỉm cười: “Tôi đã từng nghe nói về một người trẻ
tuổi tên là Chage, gia tộc của anh ta rất có thế lực, gần như nắm
giữ mạch máu kinh tế của một nửa châu Âu…”
“Những lời đồn đại đều không đáng tin”. Phong Bình không đợi ông ta
nói xong mà mỉm cười lắc đầu.
“Vậy sao?” Đường Trạm quay sang nhìn cô.
Phong Bình cố tình xị mặt, nghiêm túc nói: “Trên thực tế, gia tộc
của tôi đã thống trị cả châu Âu, lúc nào cũng chuẩn bị thống trị
thế giới…” Chưa nói hết câu cô đã cười trước.
Đường Trạm mỉm cười nhìn cô, không quan tâm đến lời nói đùa của cô,
dưới ánh đèn đường, dường như ánh mắt ấy ẩn chứa điều gì đó rất sâu
xa.
Phong Bình không cười nữa mà nói: “Xin lỗi, tôi làm mất số điện
thoại của ngài rồi”.
Đường Trạm cũng không hỏi cô nói giả hay thật, chỉ xua tay tỏ ý
không có gì, ngẩng đầu lên thở dài một tiếng rồi nói: “Nói thật,
thằng Nam đính hôn với cô, tôi rất tức giận”.
“Ngài tức giận?” Phong Bình hơi ngạc nhiên: “Sao tôi không nhận ra
nhỉ?”
“Thật sao? Vậy thì điều đó chứng tỏ tôi ngụy trang rất thành công”.
Đường Trạm mỉm cười và nói.
“Ngài tức điều gì?”
“Nó sống buông thả như vậy, tôi khó mà không giận được. Sở dĩ tôi
không tỏ ý tức giận là vì tôi biết nó cố ý chọc tức tôi, cô có hiểu
không?”
“Tôi hiểu”. Phong Bình gật đầu. Cô đã mơ hồ nhận ra ý đồ của Đường
Ca Nam, anh ta cố tình chọc giận bố mình, chỉ có điều cô không hiểu
vì sao.
“Vì sao anh ấy lại làm như vậy?”
“Tôi cũng không rõ”. Đường Trạm khẽ thở dài, giọng nói toát lên vẻ
tự trách: “Hồi nó và Hạo Vân còn nhỏ, tôi không quan tâm nhiều đến
chúng, mẹ chúng lại mất sớm… Hạo Vân còn đỡ, thằng Nam thì tôi
chịu, không quản được. Hồi còn đi học nó sống rất buông thả, cả nhà
đã đe dọa, dụ dỗ nhưng vô ích, cuối cùng cho nó ra nước ngoài mới
đỡ hơn một chút. Hai năm nay tôi cứ tưởng nó chín chắn hơn rồi, nào
ngờ nó vẫn chứng nào tật ấy, vẫn sống buông thả như xưa”.
Nghe ông ta nói vậy, Phong Bình cũng không biết nói gì.
Quả thực Đường Ca Nam đính hôn cũng có chút vội vàng, tùy tiện
nhưng cô cũng là người trong cuộc, theo cách nói của Đường Trạm thì
cô cũng không chín chắn, cũng buông thả.
“Nó có rất nhiều bạn gái nhưng không có người nào được lâu, sự xuất
hiện đột ngột của cô quả thực khiến mọi người rất ngạc nhiên. Lúc
đầu tôi còn lo không biết có phải cô bị nó bắt nạt không. Bây giờ
xem ra sự lo lắng ấy là thừa, ha ha…” Ông ta cười hai tiếng, bỗng
nhiên lại nói đùa rằng: “Nó mà dám bắt nạt cô thì e rằng sau này
đừng nghĩ đến chuyện lên tầng thượng của khách sạn Thời Quang
nữa”.
“Chủ tịch Đường cũng quan tâm đến tin tức giải trí?” Phong Bình mỉm
cười và hỏi, trong lòng thì biết rằng ông ta đã điều tra mình từ
lâu. Thật đúng như ông ta đã nói, ông ta là người rất giỏi ngụy
trang.
“Ai bảo tôi có thằng con trai suốt ngày lên báo”, Đường Trạm tự
cười mình.
Phong Bình vẫn giữ nụ cười trên môi, quả thực không biết nói gì,
may mà Đường Trạm không cần cô nói gì. Ông ta khéo léo chuyển chủ
đề và nói tiếp: “Phong Bình, tôi không biết tình cảm giữa thằng Nam
và cô đã đến mức nào rồi, nhưng có một điều tôi cần nhắc nhở cô,
tuy nhà họ Đường không bằng nhà họ Phong, nhưng làm con dâu nhà họ
Đường không phải là dễ”.
Phong Bình hơi ngạc nhiên: “Ngài nói thế có ý gì?”
Đường Trạm chần chừ một lúc rồi mới mỉm cười và nói: “Lấy tin giải
trí mới nhất của thành phố Thánh Anh làm ví dụ, Chu Tân Trúc khiến
cô phải chịu ấm ức, nhưng trong mắt tôi thì đó chỉ là trò trẻ con,
nhà họ Đường sẽ không vì thế mà trở mặt với nhà họ Chu. Dĩ nhiên,
tôi nói như vậy có thể khiến cô thấy không vui…”
Phong Bình ngắt lời ông ta: “Chủ tịch Đường, ngài coi thường tôi
rồi. Tuy tôi không tán thành lấy ân báo oán nhưng cũng không phải
là người tâm địa hẹp hòi”.
Đường Trạm vẫn mỉm cười, trầm giọng nói: “Phong Bình, cô hiểu lầm
rồi, tôi chỉ lấy ví dụ trước mắt. Ý tôi là nhà họ Đường sẽ khiến cô
phải chịu thiệt thòi. Cô xuất thân cao quý, thằng Nam không hợp với
cô”.
Ý đồ của ông ta quá rõ ràng.
Phong Bình im lặng một lúc rồi mỉm cười và nói: “Đây là lần đầu
tiên tôi bị kỳ thị vì xuất thân cao quý”.
Đường Trạm chỉ cười, không nói gì.
“Tôi nghĩ đây không phải là ý của anh Nam?”
“Là ý của tôi”. Đường Trạm nói.
“Vậy thì tôi đã bắt đầu hiểu vì sao anh ấy không thích ngài
rồi”.
Đường Trạm ho khan một tiếng, tỏ vẻ khó xử.
“Tạm biệt ngài”. Nói xong, Phong Bình quay người bước đi.
Đường Trạm dõi theo bóng cô, trong đêm tối, ánh mắt ấy ẩn chứa điều
gì đó rất sâu xa.
Phong Bình cảm thấy buồn bực, về nhà cũng không ngủ được.
Không phải cô không nghĩ đến việc Đường Trạm sẽ yêu cầu cô rời xa
Đường Ca Nam, nhưng trong lòng thì nghĩ ông ta không phải là người
dung tục như thế. Bây giờ, sau khi ông ta đã biết thân phận của cô
thì lại đưa ra yêu cầu đó. Thôi được, coi như là cảm giác của riêng
cô, nhưng vì xuất thân cao quý mà cô bị người ta chê bai, thật là
nực cười, lẽ nào ông ta sợ cô sẽ ngược đãi con trai mình sao?
Buồn bực thì buồn bực, trằn trọc một hồi cuối cùng cũng ngủ thiếp
đi.
Nhưng dường như vừa mới ngủ thì cảm giác có người sờ mặt mình, mở
mắt ra thì thấy khuôn mặt mơ mơ màng màng của Bỉnh Thìn, lập tức
đẩy tay anh ta ra và nói: “Về phòng của anh đi”.
“Anh thấy em mê nói nên mới vào”.
“Em không bao giờ mê nói”.
“Em vừa nói mà!” Nét mặt của Bỉnh Thìn không giống đang nói đùa
chút nào.
“Em nói gì?” Phong Bình bị anh ta làm cho rối tung lên.
“Không nghe rõ, nhưng có hai câu chửi người”.
“Thật sao?”
“Thật”.
“Em không tin”.
Phong Bình nhún vai, xòe hai tay, tỏ ý không còn gì để nói, sau đó
nằm vật xuống giường, không nói gì.
Phong Bình đạp vào người anh ta: “Về giường anh mà nằm”.
Một lúc lâu sau Bỉnh Thìn mới lên tiếng: “Có sao đâu, dù sao thì
giường em rộng mà”.
Phong Bình không làm gì được anh ta, im lặng một lúc rồi hỏi: “Này,
anh gặp bốn kỳ nữ ấy chưa?”
Đợi một lúc lâu không thấy anh ta trả lời, nghĩ bụng chắc là anh ta
đã ngủ say như chết.
Cô xoay mình, cố ép mình ngủ tiếp.
Lần này, cảm giác vừa mới ngủ thì đã bị tiếng chuông điện thoại
đánh thức.
Thật là ức chế.
Nhắm mắt quờ quạng khắp giường mà không thấy điện thoại đâu, chỉ
nghe thấy Bỉnh Thìn nói với giọng ngái ngủ đặc sệt: “Ai đấy?”
Phong Bình ngẩng đầu nhìn, chiếc điện thoại trên tay anh ta chính
là của mình.
Không cần phải hỏi, đầu dây bên kia chắc chắn là Đường Ca Nam,
ngoài anh ra, không có ai biết số điện thoại này.
“Trả đây”. Phong Bình đạp anh ta.
“Cúp máy rồi”.
Phong Bỉnh Thìn vứt điện thoại lại, sau đó đắp chăn, xoay người ngủ
tiếp.
Đường Ca Nam cúp điện thoại, quay sang nhìn đồng hồ.
Không sai, lúc này bên London là sáng sớm.
Anh lại nhìn lại số điện thoại vừa gọi đi, cũng không sai, vậy thì
người đàn ông nghe điện thoại là ai?
Vào thời điểm ấy, nghe giọng nói ngái ngủ đặc sệt như vậy, bất kỳ
là ai cũng phải suy nghĩ miên man, huống hồ anh ta còn tùy tiện
nhấc điện thoại của Phong Bình, điều đó chứng tỏ quan hệ của hai
người không phải là bình thường, có lẽ đêm qua họ cũng ngủ trên một
chiếc giường.
Chương 10.3:
Đó là một buổi chiều đẹp trời.
Đường Ca Nam ngồi trong phòng tổng giám đốc trên tầng 32, bên ngoài
cửa sổ là bầu trời cao xanh của thành phố Thánh Anh. Tầm nhìn rộng,
phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng anh cảm thấy ngạt thở nên đưa tay nới
cà vạt.
Con người là vậy, càng những thứ không nghĩ ra được thì càng thích
nghĩ lung tung, càng cố gắng nghĩ thì càng dễ làm phức tạp hóa vấn
đề.
Chỉ có điều bây giờ là giờ làm việc, không có thời gian để anh nghĩ
lung tung.
Thư ký thông báo với anh, phó giám đốc An Duyệt Sinh của doanh
nghiệp Viên Thị đã đến, đang đợi anh trong phòng họp số 2.
Đường Ca Nam đang nằm trên ghế, anh xua tay, tỏ ý đã biết, nhưng
vẫn nằm im không nhúc nhích.
Anh im lặng khoảng năm phút rồi mới đứng dậy đi vào phòng
họp.
An Duyệt Sinh đang ngồi trong phòng họp, nghe thấy tiếng mở cửa,
ngẩng đầu lên thấy anh bước vào, lập tức đứng dậy, mỉm cười và nói:
“Giám đốc Đường…”
Đường Ca Nam bắt tay anh ta, cười gượng và nói: “Thật ngại quá, để
anh chờ lâu”.
An Duyệt Sinh khách sáo vài câu, sau đó hai người mới ngồi xuống
bàn vấn đề chính.
Giọng nói gợi cảm của người đàn ông đang ngái ngủ choán hết tâm trí
của Đường Ca Nam lúc này, vì vậy mà khi bàn công việc khó tránh
khỏi không tập trung chú ý, An Duyệt Sinh cảm thấy rất gượng
gạo.
Điều đó càng khiến anh ta thấy khó hiểu, bởi anh ta đã từng tặng
hoa cho Phong Bình nhưng không thấy hồi âm, lẽ nào có sơ suất
gì?
Nghĩ đến điều đó, anh ta cảm thấy có chút bất an, nhân lúc uống cà
phê, anh ta cười và hỏi: “Giám đốc Đường, lần trước may mà cô Phong
nhượng lại nên tôi đã mua được chiếc bình của thời Minh. Sau khi
về, giám đốc Viên bảo tôi phải cảm ơn cô ấy. Tôi đã mạo muội tặng
cô ấy một bó hoa…”
Đường Ca Nam gật đầu và nói: “À, bó hoa ấy tôi nhận được rồi, giám
đốc Viên khách khí quá…”
An Duyệt Sinh bừng tỉnh ngộ, thì ra anh ta đã nhận bó hoa ấy, chả
trách mà Phong Bình không có phản ứng gì, trong lòng thì nghĩ vậy
nhưng ngoài miệng vẫn cười rất tươi: “Đối với cô Phong thì chiếc
bình ấy không là gì nhưng với giám đốc Viên thì rất hiếm có. Ông ấy
rất mê đồ cổ, vốn dĩ định đến nhà cảm ơn, nhưng sợ quá đường đột,
nếu có cơ hội xin mời giám đốc Đường và cô Phong ăn cơm…”
Đường Ca Nam không quan tâm đến điều đó bởi anh thường xuyên nhận
được những lời “ton hót nịnh nọt” như thế này, nghĩ là anh ta muốn
làm thân nên tỏ rõ thái độ: “Phó giám đốc An, khoản tiền này tôi sẽ
bảo bên tài vụ kiểm tra lại, nếu không có vấn đề gì thì sẽ tiến
hành ngay, xin anh đừng lo”.
Trước đó An Duyệt Sinh nói một đống thứ nhưng thấy anh ta không
thèm để ý, đầu óc trên mây trên gió nên cứ tưởng rằng số tiền này
sẽ bị chậm lại, không ngờ bỗng nhiên anh ta lại trả lời nhanh như
thế, anh ta vội cười và nói: “Vậy thì cảm ơn giám đốc Đường”.
Đường Ca Nam xua tay, tỏ ý không cần khách sáo, “Còn về ăn cơm thì
có lẽ thôi, hơn nữa Phong Bình cũng không ở trong nước…” Nói đến
đây anh lại không kiềm chế được bản thân, lại nghĩ đến giọng nói
của người đàn ông kia. Thật quái lại, vì sao anh lại cúp máy, anh
nên nói thẳng cho anh ta biết mình là chồng sắp cưới của cô
ấy.
Đúng vậy, anh danh chính môn thuận mà, có tư cách hỏi lại anh ta,
vì sao lại cúp máy cơ chứ?
Nghĩ đến điều đó, Đường Ca Nam như chợt bừng tỉnh, hai mắt anh sáng
nên, chỉ mong có thể gọi điện ngay sang bên kia để hỏi tội họ, vì
thế anh đứng dậy và nói: “Phó giám đốc An, tôi còn có chút việc
khác, anh xem…”
An Duyệt Sinh thấy anh ta đứng lên nên đã hiểu ý, mỉm cười và nói:
“Anh bận, vậy thì tôi xin cáo từ”.
Đường Ca Nam tiễn anh ta rồi phóng như bay về phòng làm việc gọi
điện thoại.
Đợi một hồi, cuối cùng cũng kết nối được.
Vẫn là người đàn ông đó nhấc điện thoại, vẫn là cái giọng nói “lè
nhè đáng ghét” ấy, dường như đang chìm đắm trong giấc mộng thiên
thu, không bao giờ tỉnh lại.
Đường Ca Nam vừa nghe thấy giọng anh ta vội nói: “Tôi là Đường Ca
Nam, chồng sắp cưới của Phong Bình”.
Giọng nói hết sức khiêu khích, cứ như muốn tuyên chiến vậy.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới trả lời, giọng nói có vẻ trong
trẻo hơn rất nhiều: “A lô, anh đợi một chút”.
Đường Ca Nam không ngờ anh ta lại bình tĩnh như vậy, không khỏi
ngạc nhiên, sau đó nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng ngáp
liên hồi, sau nữa là tiếng động rất rất nhỏ, anh a lô hai tiếng,
không thấy người trả lời, đợi một lúc nữa, sự yên tĩnh trong điện
thoại lập tức thay thế bằng tiếng nước chảy, tiếp đó là tiếng Phong
Bình lớn tiếng quát mắng: “Bính Thần, anh không biết gõ cửa sao? Em
đang tắm”.
Vừa nghe thấy câu đó, não Đường Ca Nam lập tức sung huyết.
Tuy nhiên người đàn ông đầu dây bên kia không hề thấy xấu hổ, lại
còn cười khì khì và nói: “Có sao đâu chứ? Có phải anh chưa nhìn
thấy người em đâu, em quên rồi sao? Anh còn bế em, thay tã cho em
rồi cơ, ha ha”.
“Ra ngoài đi”.
“Điện thoại của em, anh để đây…”
“Mau đưa đây”.
Đường Ca Nam cố gắng kiềm chế, nghe đến đó, anh không muốn lãng phí
thời gian để phán đoán nữa, bởi anh hoàn toàn biết rằng quan hệ của
họ là như thế nào.
Thế là, khi Phong Bình cầm điện thoại thì chỉ nghe thấy âm thanh
vang dội đinh tai nhức óc.
Đường Ca Nam tức đến nỗi đập điện thoại.
Cú ném này khiến cô thư ký Anna mang tài liệu vào phòng cũng phải
giật nảy mình, cô ta đứng ở cửa, không biết là nên vào hay nên ra.
Từ trước đến nay giám đốc vốn tính ôn hòa, chưa bao giờ thấy anh
giận dữ như vậy.
Thấy nét mặt ấy của cô ta, Đường Ca Nam mỉm cười và nói như chưa có
chuyện gì xảy ra: “Quảng cáo nói chiếc điện thoại này chất lượng
tốt, tôi muốn thử xem sao, có phải đã làm cô sợ không? Ha ha, trên
tay cô có phải là tài liệu của phòng tài vụ không?”
Anna như tỉnh giấc mộng, rụt rè nói: “Không, không ạ, là tài liệu
của phòng nhân sự”.
“Phòng nhân sự?”
“Vâng, giám đốc kế hoạch đã tuyển người rất lâu rồi, gần đây phòng
nhân sự tìm được một ứng cử viên rất thích hợp, vì vậy đã chuyển tư
liệu tới đây xem giám đốc có thể bớt chút thời gian phỏng vấn không
ạ?”
“Cứ để đây đã”.
“Vâng”.
Anna bước nhanh vào, đặt tài liệu trên bàn, sau đó nhanh chóng rời
khỏi trung tâm của cơn bão.
Lúc ấy Đường Ca Nam làm gì có tâm trạng nào để đọc tài liệu, thư ký
vừa đi khỏi, anh liền giẫm thật mạnh lên chiếc điện thoại ấy, để nó
“ra đi” vĩnh viễn.
P/s: Phần này hơi ngắn=.=, vì phần 2 khá dài (mình post để liền
mạch văn mà).
CHƯƠNG 11: VẺ ĐẸP KHIẾN NGƯỜI TA ƯU PHIỀN
Chương 11.1:
Buổi tối, Đường Ca Nam về nhà, Lục quản gia thấy vẻ mặt của anh có
chút bất thường nên đoán chắc là do Phong Bình ra đi mà không lời
từ biệt.
Bà ta đã từng cung cấp manh mối cho kế hoạch điều tra của Đường lão
phu nhân, chỉ vài ngày sau Phong Bình liền biến mất không chút tin
tức, bà ta tưởng rằng kế hoạch chắc chắn thành công nên hai ngày
hôm nay trong lòng tràn trề cảm giác thắng lợi.
Những cô bạn gái trước đây của cậu hai không có người nào là không
nịnh nọt, lấy lòng bà ta, chỉ có cô Phong Bình này là không biết
điều. Ha ha, cô ta tưởng cô ta là ai cơ chứ? Còn ảo tưởng làm bà
chủ, đúng là buồn cười chết đi được.
Bà ta vui như mở cờ trong bụng nên nét mặt cũng hớn hở, từng hành
động lời nói đều toát lên niềm vui sướng.
Đường Ca Nam không thoải mái, thấy nét mặt hăm hở của bà ta, cảm
thấy rất kỳ lạ, bỗng nhiên anh chợt nhớ lại chuyện gì đó và hỏi:
“Bác Lục, sao Minh Tuyên lại biết chuyện tối hôm trước Phong Bình
không về?”
Lục quản gia không ngờ anh ta lại hỏi như vậy, trong lòng thấy ngạc
nhiên, nhưng bà ta là người tinh tế như thế nào, ở trước mặt Đường
lão phu nhân mấy chục năm, đã sớm luyện được cái bản lĩnh ấy rồi,
bà ta không hề tỏ ra run sợ, bình thản đáp: “Dạ, là tôi nói. Sáng
qua bên nhà có gọi điện sang, nói là bà tìm cậu, sau đó hỏi cô
Phong Bình, thế nên tôi nói luôn”.
Đường Ca Nam thấy bà ta chủ động thừa nhận nên không biết nói
gì.
Lục quản gia nhân tiện hỏi: “Tôi cũng đang muốn hỏi cậu hai đây, vì
sao hai hôm nay không thấy cô Phong về nhà?”
Bây giờ cứ nhắc đến Phong Bình là Đường Ca Nam nổi nóng, anh ta lầm
lầm lì lì chẳng nói chẳng rằng.
Thấy nét mặt của anh ta như vậy, Lục quản gia càng dám chắc về suy
đoán của mình. Chắc chắn là Phong Bình là bị những đồng tiền của
Đường lão phu nhân làm cho lóa mắt.
Loại con gái chỉ biết đến tiền này sao cậu hai lại mất hết hồn vía
như vậy chứ? Thật đúng là!
Bà ta đang chửi thầm Phong Bình thì bỗng nhiên thấy Đường Ca Nam
đứng dậy, đi về phía cầu thang nên vội hỏi: “Cậu hai, cậu không ăn
tối ạ?”
“Không ăn”.
Đường Ca Nam vừa nói vừa đi thật nhanh lên cầu thang, khoảng bốn
phút sau lại đi xuống, lấy chiếc áo gió trên mắc quần áo, khóa cũng
không kịp kéo mà mở cửa đi ra ngoài.
Tâm trạng của anh không thoải mái, cũng không có chỗ nào để đi, chỉ
biết phóng thật nhanh trên đường, khoảng nửa tiếng sau, điện thoại
trong xe bỗng đổ chuông.
Anh giảm tốc độ, nghe điện thoại, là Dịch Nhĩ Dương, vừa mở miệng
đã than phiền một cách thái quá: “Trời đất ơi, sao cậu lại tắt máy,
làm mình tìm mãi…”
Đường Ca Nam ngắt lời anh ta: “Có chuyện gì?”
Dịch Nhĩ Dương lập tức phát hiện ra giọng nói của anh ta có gì
khang khác, ngây người một lúc mới nói: “Có chuyện gì không vui
à?”
“Vô cùng tồi tệ”.
“Chuyện gì vậy…”
“Chẳng phải lúc này cậu đang phải làm giám khảo gì gì đó ở đài
truyền hình sao?”
“Ban giám khảo vòng chung kết”.
“Ừ, tìm tôi có chuyện gì?”
“Cũng chẳng có gì, chỉ là…” Dịch Nhĩ Dương ấp a ấp úng: “Chỉ là, ha
ha, muốn gọi cậu đi uống rượu”.
Đường Ca Nam đang khổ sở vì không biết làm thế nào để giải tỏa buồn
bực, thấy anh ta nói vậy lập tức nhận lời luôn: “Ok, quán bar mọi
khi”.
Nói xong anh liền dập máy, quay xe về phía quán bar.
Dịch Nhĩ Dương nhìn chiếc điện thoại trong tay, nháy mắt, sau đó
quay đầu lại nhìn hình những cô gái xinh đẹp trên màn hình máy tính
rồi lẩm nhẩm: “Tâm trạng Ca Nam không tốt, lẽ nào đã biết chuyện
rồi?”
Nói xong anh im lặng một lúc, lắc đầu, thở dài hai tiếng, sau đó
mới rời khỏi bàn máy tính, lấy chìa khóa đến chỗ hẹn.
Nửa tiếng sau, anh bước vào cửa quầy ba,
Phục vụ mỉm cười đón anh, sau đó nói: “Anh Đường đợi anh ở phòng
vip tầng ba”.
Dịch Nhĩ Dương gật đầu, từ chối không cần phục vụ dẫn đường mà tự
mình đi lên tầng, mở cửa phòng vip.
Đường Ca Nam đang ngẩng đầu uống một ly rượu mà không hề lấy
hơi.
Anh ta ngạc nhiên, quay sang nhìn chai rượu, hai mắt trợn trừng
suýt thì rơi cả con người ra ngoài: “Không phải chứ Ca Nam, rượu
mạnh thế này á?”
Đường Ca Nam không nhìn anh ta, rót một ly rượu đầy đưa ra trước
mặt anh ta và nói: “Uống đi”.
Dịch Nhĩ Dương quả thực rất ngạc nhiên, vội nhoài người ra trước
mặt anh ta rồi sờ chán: “Cậu không sao chứ?”
Đường Ca Nam đánh vào tay anh ta rồi nói: “Ở đây có rất nhiều kẻ
săn tin, vấn đề giới tính của cậu đang là tiêu điểm chú ý của họ
đấy, cẩn thận”.
Dịch Nhĩ Dương thấy anh vẫn còn tâm trạng trêu đùa, liền nâng ly
rượu uống một ngụm rồi ngả người xuống sofa, nhấc hai chân lên,
liếc mắt nhìn anh: “Hôm nay cậu lạ lắm”.
“Thật sao?”
“Cái kiểu uống rượu như thế này của cậu chỉ thấy lúc cậu thất tình
thôi”.
“Chuyện đã qua nhắc lại làm gì? Nào, uống rượu”.
Dịch Nhĩ Dương đành phải nâng ly, uống được hai ly, bỗng nhiên anh
ta nhớ đến một chuyện trọng đại, vội ngồi thẳng dậy và nói: “À đúng
rồi, rốt cuộc thân phận của Phong Bình là gì, cậu tìm hiểu rõ chưa?
Mình gọi điện cho cô ấy nhưng Lục quản gia nói cô ấy không có ở
đấy…”
“Cậu thích cô ấy à?” Đường Ca Nam ngắt lời anh ta.
“Cái gì?” Dịch Nhĩ Dương sững sờ trước câu nói bất ngờ của anh,
nhanh chóng bật lại: “Câu ấy nên để tôi hỏi cậu mới đúng”.
“Nếu không thì suốt ngày cậu quấn lấy cô ấy làm gì?” Đường Ca Nam
chau mày.
“Uống nhiều rồi đấy ông tướng ạ”. Dịch Nhĩ Dương đánh vào mặt anh,
sau đó thay đổi tư thế và hỏi: “Nói thật nhé, mình rất tò mò về
chuyện của hai cậu. Hai cậu quen nhau chưa được bao lâu, tại sao
đột nhiên lại đính hôn? Cậu yêu cô ấy thật sao?”
Khi nói đến câu cuối, giọng nói của Dĩ Như Dương hạ xuống rất thấp,
rất cẩn trọng, hai mắt tròn xoe nhìn Đường Ca Nam.
Nghe câu nói ấy, Đường ca Nam cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau
đó phì cười, đấm một cái thật mạnh vào vai anh ta và nói: “Sao có
thể thế được”.
Đôi lông mày đen rậm của Dịch Nhĩ Dương chau lại, anh ta hỏi với
giọng điệu có chút khinh thường: “Vậy cậu đính hôn với cô
ấy?”
Đường Ca Nam nhắm mắt ngả người vào ghế: “Mình nhất thời bốc đồng,
hỏi cô ấy một câu, không ngờ cô ấy không suy nghĩ gì mà nhận lời
luôn”.
“Nhảm nhí, nếu là mình thì mình cũng nhận lời”.
“Ặc!”
Đường Ca Nam phì cười, sau đó không nói gì nữa.
Dịch Nhĩ Dương ăn hai lát hoa quả rồi hỏi: “Cô ấy và Jennifer có
quan hệ gì?”
Đường Ca Nam nhắm chặt mắt, không thèm để ý đến anh ta.
Dịch Nhĩ Dương tiếp tục lẩm bẩm: “Mình đã nói rồi, cái thói lúc nào
mình cũng là nhất của cậu bao giờ mới thay đổi được hả? Không thích
người ta thì đính hôn với người ta làm gì? Ảnh hưởng đến mình thì
không sao, đừng có hại người ta chứ, bây giờ thì phiền phức rồi
chứ, thật là”.
Đường Ca Nam hầm hừ hai tiếng rồi xoay người trên sofa.
Dịch Nhĩ Dương thấy anh như vậy, tiện tay ném miếng lê đang ăn dở
về phía anh và quát: “Cậu đừng có mà thản nhiên như vậy, tôi nói
cho cậu biết đấy là do cậu tự làm tự chịu”.
Thấy Đường Ca Nam không có phản ứng gì, anh cố tình ngừng vài giây
rồi mới nói tiếp: “Đường Thi về rồi”.
Anh ta nói xong câu ấy mà Đường Ca Nam vẫn nằm yên không nhúc
nhích.
Dịch Nhĩ Dương đợi một lúc lâu, thấy anh ta vẫn nằm đấy không có
chút động tĩnh gì, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, đứng dậy
nhìn.
Thì ra Đường Ca Nam đã say mèm, ngủ say như chết.
Không còn cách nào khác, anh chỉ biết lắc đầu thở dài, mình đâu
phải đến để uống rượu tiêu khiển, rõ ràng đến để hầu hạ người ta,
haizzzz…
(Ghét cái bà quản gia quá đi mất, người đâu mà quá đáng
>”<
Phần tiếp, anh Đường Ca Nam lại ghen nổ mắt nữa, vì chị PB trở về
vs zai đẹp, hehe)
Chương 11.2:
Dịch Nhĩ Dương lấy hết sức bình sinh mới đưa được Đường Ca Nam lên
xe, sau đó nhét tấm ngân phiếu vào tay phục vụ rồi lái xe về nhà,
hai người ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau.
Điện thoại của Đường Ca Nam tắt máy suốt khiến Phong Bình cảm thấy
rất kỳ lạ.
Sau khi kết thúc cuộc họp buổi chiều, cô gọi hai cuộc nhưng vẫn
không thấy tín hiệu gì.
Phong Bình Thần thấy cô chau mày nên tỏ vẻ bất mãn: “Không gọi được
thì thôi, cậu ta có chuyện gì ắt sẽ gọi lại, không gọi lại thì có
nghĩa là không có chuyện gì”.
“Nhưng không có lý gì mà lại tắt máy”.
“Bây giờ bên ấy là sáng sớm, lúc ngủ cậu ta có tắt máy
không?”
“Em không biết…”
Bỉnh Thìn ngạc nhiên, tóm lấy trọng điểm nhạy cảm và hỏi: “Em không
biết? Anh nghe nói em đã sống trong biệt thự của Đường Ca Nam lâu
lắm rồi cơ mà, lẽ nào hai người không…”
“Không”.
“Không phải chứ?” Bỉnh Thìn nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh,
dáng vẻ buồn cười nhưng lại không cười: “Nói vậy thì em và anh ta
không…”
“Im mồm!” Phong Bình liếc anh ta, giận dữ nói: “Sao đầu óc anh lúc
nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ấy?”
Bỉnh Thìn không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm rồi cười, nhưng không
bật ra tiếng, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta trông rất
bí hiểm.
Phong Bình bị anh ta nhìn đến nỗi sởn cả gai ốc, cô lớn tiếng quát:
“Có gì đáng cười hả?”
“Chuyện này nghe có vẻ rất kỳ lạ”.
“Chẳng có gì kỳ lạ cả. Anh ta cầu hôn với em, em đồng ý, vậy thôi.
Còn về việc bọn em không ngủ cùng nhau là vì bọn em vẫn chưa kết
hôn”.
“Anh hoàn toàn tin điều đó”. Bỉnh Thìn cười và nói nhưng nét mặt
của anh ta thì hoàn toàn ngược lại.
… Phong Bình nhún vai, tỏ vẻ không còn gì để nói.
“Xem ra em yêu cậu ta thật rồi”.
“Đâu có”. Phong Bình nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Em sẽ không chủ
động yêu người khác, trừ phi anh ta yêu em trước”.
“Vậy sao?” Bỉnh Thìn chớp mắt nhìn cô, im lặng một lúc rồi mới hỏi:
“Cậu ta là người như thế nào?”
“Phong lưu, đa tình, lăng nhăng, phóng túng”.
“Xem ra chẳng có cái gì tốt đẹp cả”.
“Chỉ có điều bây giờ em vẫn chưa phát hiện ra khuyết điểm nào của
anh ta khiến em không thể chấp nhận được”.
Bỉnh Thìn không cười nữa, rót cho mình một ly rượu, sau đó quay
người lại và nói: “Em táo, anh nói với em chuyện này…”
“Chuyện gì?”
“Hồi học cấp hai, anh thích một cô giáo rất xinh. Một buổi sáng,
anh thấy cô ấy đi vào giảng đường nên vội vàng chạy theo sau để tỏ
tình. Lúc ấy anh chặn cô ấy ở trong thang máy, đợi anh tỏ tình
xong, cô ấy cúi người xuống sờ mặt anh, hết sức dịu dàng, anh tưởng
cô ấy hôn anh, kết quả là cô ấy lau vụn bánh mỳ dính trên mép anh
và nói: ‘Lần sau, trước khi tỏ tình với bạn gái, hãy nhớ lau miệng
thật sạch nhé’.”
“Có chuyện đó sao?”
“Em tưởng anh là cao thủ tình trường, kinh nghiệm phong phú, giỏi
cuốn hút phụ nữ sao?”
“Lẽ nào không phải?”
“Dĩ nhiên, anh đúng là như vậy, nhưng anh cũng trưởng thành trong
thất bại. Phụ nữ các em thường than phiền là đàn ông không thú vị,
không hài hước, nhưng các em phải biết rằng không có ai sinh ra đã
giỏi giang cả. Nếu một người đàn ông thú vị hài hước thì lập tức bị
cho rằng là phong lưu, đa tình”.
“Anh nói những lời ấy, lẽ nào là muốn nói hộ cho Đường Ca
Nam?”
“Không, anh đang nói sự thực”. Anh ta uống một ngụm rượu, cười và
nói tiếp: “Dĩ nhiên, em cũng có thể xem nó như là anh đang biện hộ
cho mình. Ha ha, chỉ có điều anh khuyên em không nên chú ý vào mặt
đa tình của cậu ta. Nếu cậu ta thú vị, hài hước thì em phải hiểu
rằng đó là do những cô gái khác khiến anh ta trở nên như vậy, em
đang hưởng thụ thành quả lao động của người khác. Đó là lý do vì
sao anh thích phụ nữ đã trưởng thành, chứ không thích những quả táo
xanh chua chát…”
Phong Bình vội ngắt những lời thao thao bất tuyệt của anh ta: “Vô
cùng cảm ơn lời khuyên răn của anh, em sẽ ghi nhớ trong
lòng”.
Nói xong cô cầm điện thoại ra hành lang, bấm máy một lần nữa nhưng
vẫn thấy tắt máy.
Cô không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại về nhà anh.
Người nhấc điện thoại chính là Lục quản gia, người mà cô không muốn
nói chuyện nhất. Bà ta nói như khiêu khích: “Cậu hai không về”. Sau
đó ngạo mạn nhắc nhở cô nửa đêm canh ba đừng có làm phiền người
khác nghỉ ngơi.
Phong Bình chưa bao giờ gặp người quản gia nào hung hăng như bà ta,
đúng là dở khóc dở cười.
Không biết anh ta có chuyện gì, thôi thì để về nhà rồi nói.
Mấy hôm sau cô chuyên tâm họp hành, chuẩn bị khi nào kết thúc cuộc
họp thì quay về thành phố Thánh Anh.
Phong Bỉnh Thìn vốn rất bận rộn, có thể bớt được chút thời gian vài
ngày là điều không dễ dàng gì, một ngày trước khi cuộc họp kết
thúc, anh vội đáp máy bay riêng rời khỏi London.
Những người còn lại cũng có việc, cô liền đặt máy bay đi một
mình.
Không ngờ lại gặp Hàn Dịch trên máy bay, anh ta cũng đi một
mình.
Anh ta chủ động bắt chuyện với cô, xin lỗi và cảm ơn cô về chuyện
của Chu Tân Trúc.
Phong Bình không biết Đường Ca Nam đã xử lý chuyện ấy như thế nào
nên nói khách sáo vài câu, bảo anh ta không cần để bụng.
Hàn Dịch thấy cô còn trẻ như vậy mà lại cư xử hết sức nho nhã nên
rất muốn nói chuyện với cô.
Giọng nói của anh ta rất hấp dẫn, Phong Bình cũng muốn nghe thêm
vài câu.
Anh đến London tham gia hoạt động thương mại. Vốn dĩ không muốn đi,
kết quả là biết tin Peter cũng có mặt, anh là fan ruột của Peter
nên quyết định đi.
Peter là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Hollywood. Khả năng diễn suất
tuyệt vời, đặc biệt nổi tiếng trong giới điện ảnh với những vai
diễn phản diện, nhận được nhiều lời khen ngợi của những nhà bình
luận điện ảnh. Họ đã dùng những lời bay bướm nhất để ca ngợi anh,
nói anh là người đàn ông trong những người đàn ông. Phong Bình cũng
xem phim của Peter, vì thế hai người đã tìm được chủ đề
chung.
Sau khi máy bay hạ cánh, Hàn Dịch biết cô không có người đón nên
chủ động đưa cô về.
Đến biệt thự của Đường Ca Nam, anh ta chủ động xách hành lý giúp
cô, hai người đang nói lời tạm biệt thì xe của Đường Ca Nam rẽ
vào.
Đường Ca Nam đoán Phong Bình sẽ quay về trong một hai ngày này,
nhưng dù thế nào cũng không ngờ người đưa cô về là Hàn Dịch.
Anh ta khá đẹp trai, dáng người chuẩn, đang cười rất tươi nói
chuyện với Phong Bình, không biết hai người đang nói gì mà sắc mặt
anh ta có vẻ rất vui, Đường Ca Nam thấy vậy mà giận cháy lòng. Sự
ghen tuông từ mấy hôm trước vẫn chưa tiêu tan, bây giờ lại bùng
lên. Chỉ có điều xe của anh ta vẫn chưa đến nơi thì Hàn Dịch đã
phóng đi rồi.
Dĩ nhiên Phong Bình nhận ra xe của anh, cô kéo hành lý lại, mỉm
cười đứng chờ anh.
Đường Ca Nam mở cửa xe, ngẩng đầu thấy cô ấy đang mỉm cười nhìn
mình, đôi mắt rất trong sáng, có chút mệt mỏi nhưng tinh thần sảng
khoái. Cô mặc chiếc áo măng tô màu xanh nhạt, dáng người cao ráo,
thanh tú.
Vừa nhìn thấy cô, nỗi bực dọc trong lòng anh không biết chạy đi đâu
mất. Anh đóng cửa xe, lại gần giúp cô kéo hành lý, mỉm cười nói:
“Sao không nói trước một tiếng để anh ra sân bay đón em”. Giọng nói
dịu dàng đến khó tin.
Phong Bình cũng cười: “Đúng lúc gặp Hàn Dịch trên máy bay nên ăn ta
tiện đường đưa em về”.
“Cái tay Hàn Dịch này nghe nói tính cách của anh ta rất cô độc quái
gở, vậy mà lại muốn đưa em về?”
“Cũng bình thường, lần trước gặp anh ta ở chỗ Nhĩ Dương, dáng vẻ
rất kiêu ngạo, lần này thì tỏ ra khá thân thiện, chủ động bắt
chuyện với em”.
“Sau đó anh ta đưa em về?”
“Vâng”.
“Sao em không từ chối?”
“Từ chối?”
“Anh ta là ngôi sao rất hot trong nước, chẳng may phóng viên chụp
được ảnh của hai người thì không biết chừng sẽ viết linh tinh
đấy”.
“Em và anh ta? Làm gì có chuyện ấy được”.
“Chỉ có những điều em không nghĩ ra thôi, không có gì là phóng viên
họ không viết được. Em quên họ đã viết về em và Phương Bá Thao thế
nào rồi sao?”
“Cũng đúng”. Phong Bình bĩu môi.
“Vì thế, nếu lần sau có người đàn ông nào bắt chuyện thì em nhất
định phải từ chối, không cần để ý đến anh ta, biết chưa?” Đường Ca
Nam cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rất trìu mến.
“Vâng, biết rồi”.
Cách cư xử quá mức dịu dàng của Đường Ca Nam khiến Phong Bình cảm
thấy không tự nhiên, chỉ biết gật đầu ậm ừ một tiếng, lúc sau nghĩ
lại mấy thấy câu nói ấy có gì đó không đúng.
Lúc ấy bác Lăng vội chạy ra đỡ hành ly trên tay Đường Ca Nam.
Đường Ca Nam đang định đi vào thì Phong Bình vội kéo tay anh và
nói: “Đợi một chút”.
Bỗng nhiên được Phong Bình nắm tay, Đường Ca Nam cảm thấy hơi ngạc
nhiên nhưng không bộc lộ ra ngoài, anh bình tĩnh quay đầu lại, mỉm
cười và hỏi: “Sao vậy?”
Phong Bình thấy đôi mắt của anh ta ẩn chứa một tình cảm hết sức dịu
dàng.
Vô lý, mới xa nhau được mấy ngày, sao bỗng nhiên anh ta lại thay
đổi? Không phải là…
Đường Ca Nam thấy cô nhìm chằm chằm vào người mình không nói gì,
khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú gần ngay trước mặt, cảm giác có chút
khô miệng, hỏi lại: “Sao vậy?”
Phong Bình buông tay anh ra, hơi lùi lại một chút, cười và nói:
“Không có gì”.
Đường Ca Nam cảm thấy cô có điều gì đó muốn nói nhưng không biết vì
cớ gì mà lại không nói ra, trong lòng cảm thấy không thoải mái,
nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười và nói: “Vào nhà đi, bên ngoài
lạnh quá”.
Lục quản gia đã nhìn thấy họ từ lâu rồi, tâm tư cũng hết sức rối
bời.
Bà ta không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên
Phong Bình lại quay về? Đường Ca Nam tìm thấy cô ta hay vì lý do
nào khác? Còn nữa, Đường lão phu nhân đã biết cô ta quay về
chưa?
Tình thế nguy cấp, bà ta tự thấy đây là chuyện lớn, phải có nghĩa
vụ thông báo tình hình với bộ chỉ huy.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 11.3:
Phong Bình cùng Đường Ca Nam vào nhà, bác Lăng chạy từ trên tầng
xuống, nói là hành lý đã để ngoài cửa phòng cô.
Cô cảm ơn bác rồi đi lên tầng, chuẩn bị sắp xếp hành lý.
Đường Ca Nam cởi áo khoác, vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó gõ cửa
phòng cô, cửa không đóng, Phong Bình đang đứng ngây người giữa
phòng.
Anh vào phòng thì thấy, chăn, gối, ga trải giường không cánh mà
bay, những đồ dùng cá nhân trong tủ cũng không thấy đâu, căn phòng
sạch sẽ hơn cả khách sạn.
Lạ thật, anh có bảo ai dọn dẹp đâu, kể cả dọn dẹp thì cũng không
cần phải sạch trơn thế này chứ, cứ như là chủ nhân của căn phòng
không bao giờ quay lại vậy.
“Em mới đi có vài ngày thôi mà, dọn phòng thì cũng không nhất thiết
phải triệt để thế này chứ?” Phong Bình biết thừa chắc chắn là Lục
quản gia giở trò nhưng cố tình nhìn Đường Ca Nam, như cười mà không
phải là cười: “Hay là anh không mong chờ em quay lại?”
Đường Ca Nam vội nói: “Chắc chắn là bác Lục mang đi giặt rồi, để
anh đi hỏi bác ấy…”
Anh chưa nói hết câu, Lục quản gia đã dẫn theo người hầu mang chăn,
ga trải giường, gối lên, vừa cười vừa nói: “Tôi thấy chăn hơi bẩn
nên mang đi giặt…”
Phong Bình hỏi: “Sách báo, tạp chí của tôi cũng mang đi giặt
sao?”
Lục quản gia đáp lại rất trôi chảy: “Những thứ đó ở trong ngăn kéo,
để ngoài sẽ bụi”.
Phong Bình không làm gì được bà ta, thấy bà ta chân tay nhanh nhẹn
định trải chăn, trải ga giường cho mình, vội nói: “Tôi tự làm, bà
ra ngoài đi”.
Lục quản gia lập tức ra ngoài.
Đường Ca Nam thấy gì đó là lạ nên hỏi: “Hình như em không thích bác
ấy”.
Phong Bình đáp lại: “Không phải hình như, em rất không thích bà
ta”.
Nói xong cô cởi áo khoác, bắt đầu trải giường, Đường Ca Nam lại
giúp, vừa làm vừa hỏi vì sao cô ấy không thích Lục quản gia.
Phong Bình không ngẩng đầu, cô nói: “Bởi vì bà ta không thích em.
Những người không thích em thì em cũng sẽ không thích”.
Đường Ca Nam im lặng một lúc rồi mới cười và nói: “Hai người chưa
hiểu nhau đấy thôi, em tốt thế này, sẽ không có ai không thích em
đâu…”
“Thật sao, tốt thế nào?” Phong Bình đứng thẳng người nhìn
anh.
“Em thấy đấy, em ở London, có nhân viên trực điện thoại cho em. Em
ở sân bay, có người chủ động làm lái xe của em. Ha ha, người ta còn
là đại minh tinh hot nhất nước, không biết có bao nhiêu cô gái phải
ghen tỵ đến phát điên lên…”
Đường Ca Nam cũng không nhìn cô, vừa giũ chiếc chăn nhung, vừa cười
và nói: “Em đúng là trăm người quý, vạn người mê, ai có thể từ chối
em được?”
Phong Bình nhìn anh chằm chằm, đợi anh nói hết, cô không kìm được
cười phá lên.
Đường Ca Nam thản nhiên hỏi cô: “Em cười cái gì?”
Phong Bình không cười nữa mà hỏi: “Anh đang ghen à?”
Đường Ca Nam ngây người, sau đó ngẩng mặt lên trần nhà cười ha ha
ba tiếng, hỏi vặn lại: “Anh có giống thế không?”
“Giọng điệu chua chát, rất giống”.
“Đây đâu phải là chua chát, anh tự hào vì em, cảm thấy vô cùng vinh
dự”.
“Vô cùng vinh dự?”
“Vợ sắp cưới của anh hấp dẫn như vậy, chứng tỏ anh rất có mắt nhìn
người”.
“Anh thừa nhận đi”.
“Không có thì làm sao thừa nhận được?”
“Đừng cố chối nữa”.
“Quả thực là không có mà”. Đường Ca Nam thành thực trả lời.
“Vậy thì anh không muốn biết quan hệ giữa em và nhân viên trực điện
thoại kia à?”
“Không muốn”.
Đường Ca Nam dường như nói hai chữ ấy như phản xạ có điều kiện, nói
xong mới thấy hối hận.
Làm sao mà không muốn biết chứ? Bốn, năm ngày hôm nay, anh nghĩ
ngày nghĩ đêm chính là chuyện đó. Anh thực sự rất muốn biết, nhưng
anh lại nói là không muốn. Anh không thể tha thứ cho mình được,
ngồi phệt xuống chiếc giường vừa trải đệm mà lòng buồn ngao
ngán.
Phong Bình thấy anh như vậy, nháy mắt một cái rồi nói: “Anh không
muốn biết quan hệ giữa em và anh ta nhưng em lại rất tò mò về
chuyện giữa anh và Hạ Dao”.
“Anh và cô ấy?”
Đường Ca Nam gần như quên đi vụ scandal của anh và cô ta, giờ nghe
Phong Bình nhắc đến mới nhớ, đang định nói không có gì nhưng bỗng
nhiên đổi giọng, cười và nói: “A, thì ra em đang ghen”.
Phong Bình tức đỏ mặt, im lặng nhìn anh ta hai giây rồi mới phì
cười, sau đó ngồi xuống cạnh anh, phân tích cho anh nghe: “Anh xem,
bây giờ chúng ta là vợ chồng sắp cưới, trao nhẫn cho nhau rồi, bây
giờ chồng sắp cưới của em có tin đồn với người con gái khác, em có
quyền được biết, hiểu chưa?”
Đường Ca Nam vừa nghe thấy câu nói ấy bỗng lấy lại tinh thần, nhìn
cô cười khì khì và nói: “Nếu đã vậy thì anh cũng có quyền biết mối
quan hệ giữa em và nhân viên trực điện thoại kia…”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên”.
Phong Bình thấy anh ta có chết cũng không chịu nhận, trong đầu nảy
ra ý định chơi xỏ anh ta, cố ý chần chừ một lúc rồi nghiêm túc nói:
“Thực ra, anh ta là trai bao của em”.
Cô vừa nói câu ấy, Đường Ca Nam như biến thành pho tượng, nụ cười
đông cứng trên mặt.
Phong Bình không hề thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói dối như không
có chuyện gì xảy ra: “Em biết anh khó mà chấp nhận được, chỉ có
điều anh yên tâm, em và anh ta chẳng có tình cảm gì, chỉ như kiểu
quý bà giàu có nuôi các chàng đẹp trai thôi mà, dù sao thì em có
rất nhiều tiền”.
“Có nhiều tiền? Bao nhiêu?” Đường Ca Nam như chợt tỉnh giấc mộng,
anh hỏi lại.
“À… cái này ý mà…” Phong Bình chần chừ một lúc rồi đá xoáy: “Nếu
tính theo mức giờ mỗi giờ anh trả em bốn nghìn đô thì em có tiêu
năm trăm năm cũng không hết, nhưng điều kiện là anh phải sống lâu
như thế”.
“Vậy thì đúng là rất nhiều tiền…”
Đường Ca Nam gật đầu, hai hàng lông mày rậm rạp trau lại, những
đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, bỗng nhiên anh quay lại
mỉm cười với cô: “Để anh làm trai bao của em”.
Lần này thì đến lượt Phong Bình ngây người.
Đường Ca Nam mỉm cười áp mặt về phía cô, cố hạ thấp giọng nói: “Chi
bằng bây giờ em thử dùng anh, giống như mua xe lái thử ý”.
Phong Bình bị anh ta dồn ép ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác
không thể thở được, cô hơi ngả người về sau, nhân lúc ấy Đường Ca
Nam đè cô xuống giường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không gian bỗng trở nên rất nồng
nàn.
Mùi đàn ông quyến rũ của anh khiến khuôn mặt trắng hồng của Phong
Bình đỏ ửng vì thẹn thùng, không nói được lời nào.
Đường Ca Nam nhìn cô chăm chằm, bỗng nhiên anh cười phá lên: “Trai
bao? Hứ, nếu anh mà bị em lừa thì anh không phải là Đường Ca
Nam”.
Ý đồ của Phong Bình không thành, đành phải nói sự thật, cô thở dài
và nói: “Anh ấy là anh họ em”.
Nghe thấy câu ấy Đường Ca Nam như trút bỏ được tảng đá đè nặng
trong lòng, lật người nằm sang một bên, vòng hai tay ra sau gáy,
trừng trừng nhìn trần nhà và than phiền: “Anh trai thật chẳng biết
nể nang gì cả, ngay cả lúc em tắm cũng không kiêng kỵ gì, anh còn
chưa được nhìn thấy em tắm…”
Nghe câu nói ấy, Phong Bình không kìm được mỉm cười.
Tâm trạng của Đường Ca Nam vui vẻ hẳn lên, suy nghĩ cũng thoáng
hơn, nói nhiều hơn, anh hỏi: “Này, nhà em làm gì?”
Phong Bình nhìn trần nhà và nói: “Cái gì cũng làm”.
“Sao anh chưa bao giờ nghe nói nhỉ?”.
“Vì nhà em chỉ bỏ tiền chứ không bỏ người”.
“Giống như khách sạn Thời Quang?”
“Khách sạn đó đã từng là của nhà em”.
“Đã từng?”
“Mười mấy năm trước, khi Phương Quân Di chào đời ở New York, mẹ em
đã tặng nó cho cô ấy”.
“Món quà thật đáng kinh ngạc”. Đường Ca Nam không kìm được thốt
lên.
“Nếu anh có con thì em cũng có thể tặng một cái…” Phong Bình buột
miệng nói, sau đó ý thức được rằng tai họa bắt đầu từ cái
miệng.
Quả nhiên, Đường Ca Nam lập tức quay đầu sang nhìn cô với ánh mắt
sáng quắc.
Đôi mắt của anh rất đẹp, long lanh như nước mùa thu, dường như có
thể sánh ngang với cô.
Cô không kìm được lời khen ngợi: “Mắt anh rất đẹp”.
Sau khi Đường Ca Nam trưởng thành, chưa có ai thẳng thắn khen anh
như vậy. Đối với một người đàn ông, “đẹp” chưa chắc là từ có nghĩa
tốt nhưng anh biết cô khen thật lòng, trong lòng có chút cảm giác
khác thường, những lời nói bông đùa với cô đã chuẩn bị sẵn không
bật được thành lời.
Anh chợt nhớ đến một lời thoại trong một bộ phim: Vẻ đẹp của em
khiến anh ngạt thở. Câu nói này có chút phóng đại, tuy anh không
đến nỗi ngạt thở nhưng mỗi lần đều cảm giác như người mất
hồn.
Phong Bình thấy anh nhìn mình chằm chằm, thẹn thùng quay mặt đi,
nhìn lên trần nhà và hỏi: “Anh xử lý chuyện kia thế nào rồi?”
Đường Ca Nam ngây người: “Chuyện gì?”
“Chuyện của Chu Tân Trúc ý”.
“Muốn cởi nút thì phải tìm người thắt nút, anh đã đi gặp Jennifer,
mời bà ấy giải thích với giới truyền thông”.
“Sao anh không trực tiếp ra mặt?”
“Thôi xin, đến bây giờ anh còn không biết vợ sắp cưới của mình là
ai, anh chạy đi nói với giới truyền thông rằng chiếc áo này là của
vợ sắp cưới của tôi, cô ấy chính là người bạn cao quý của Jennifer
chắc?” Đường Ca Nam tức tối lườm cô một cái rồi hầm hầm nói tiếp:
“Anh cũng chỉ muốn bảo vệ hình tượng cô gái lọ lem mà em khổ sở
kinh doanh thôi”.
Phong Bình phì cười và nói: “Anh làm rất đúng, Jennifer là lựa chọn
hoàn hảo nhất”.
Chương 11.4:
Trong lúc hai người nằm trên giường nói chuyện, Lục quản gia ở dưới
cũng không chịu ngồi không, nhân lúc không có ai, bà ta nhanh chóng
chớp lấy thời cơ gọi điện về nhà Đường lão phu nhân, kết quả nhận
được câu trả lời hết sức kỳ lạ: “Hãy làm tốt công việc của bà đi,
đừng có quan tâm đến chuyện riêng của chủ nhân”. Bà ta cảm thấy khó
hiểu.
Trong lúc hai người nằm trên giường nói chuyện, Lục quản gia ở dưới
cũng không chịu ngồi không, nhân lúc không có ai, bà ta nhanh chóng
chớp lấy thời cơ gọi điện về nhà Đường lão phu nhân, kết quả nhận
được câu trả lời hết sức kỳ lạ: “Hãy làm tốt công việc của bà đi,
đừng có quan tâm đến chuyện riêng của chủ nhân”.
Bà ta cảm thấy khó hiểu.
Chuyện gì vậy nhỉ, vì sao thái độ của lão phu nhân lại quay ngoắt
180 độ như thế? Lẽ nào bà ấy đã hoàn toàn chấp nhận Phong Bình, vì
thế Phong Bình mới được quay về?
Bà ta ngẩng đầu nhìn lên tầng, mơ hồ cảm thấy điều gì đó không may
sắp xảy đến, lẽ nào người phụ nữ thô bỉ kia sẽ trở thành bà chủ
thực sự của căn nhà, sau đó cưỡi lên đầu lên cổ mình ra oai tác
quái sao?
Không được, tuyệt đối không được.
Bà ta lập tức chạy vào bếp, pha hai cốc hồng trà, thêm chút điểm
tâm, cẩn thận bưng lên tầng.
Cửa phòng mở, Đường Ca Nam và Phong Bình vai kề vai nằm trên giường
cười nói, tiếng cười ấy dội vào tai khiến Lục quản gia thấy chối
tai. Nằm trên giường với một người đàn ông mà cười như thế, thật
chẳng giống những cô gái thùy mị nết na chút nào, cậu hai cũng thật
là phóng túng. Thực ra những ngày này là những ngày mà Đường Ca Nam
an phận nhất trong những năm gần đây, nhưng vì bà ta ghét Phong
Bình nên cũng tức lây sang cả Đường Ca Nam.
Thế là bà ta cố tình ho một tiếng thật mạnh và thu hút được sự chú
ý của hai người trong phòng một cách thành công.
Đường Ca Nam chống tay nâng người dậy, hỏi bà ta: “Có chuyện
gì?”
Bà ta mỉm cười và nói: “Tôi chuẩn bị cho hai người chút điểm tâm,
đây là hồng trà mà cô Phong thích nhất”.
Đường Ca Nam nghe vậy vội mỉm cười hỏi Phong Bình: “Uống
không?”
Phong Bình định nói không uống nhưng quay sang thấy Lục quản gia
đang nhìn chằm chằm về phía mình, trong lòng nảy ra một ý rất hay,
cô mỉm cười tỏ ý muốn uống, sau đó nằm vật xuống giường không ngồi
dậy.
Đường Ca Nam ngồi dậy, lấy một cốc trà trên chiếc khay rồi mỉm cười
đưa cho cô: “Này”.
Lúc ấy Phong Bình mới bò dậy, cố tình ngả vào người Đường Ca Nam,
giơ tay cầm cốc trà.
Đường Ca Nam nhìn những miếng bánh ngọt trong khay rồi hỏi: “Đói
không?”
Phong Bình nũng nịu nói: “Đói lắm”.
Anh lập tức lấy một miếng bánh đưa cho cô, nhưng Phong Bình không
cầm lấy mà hơi há miệng, tỏ ý muốn Đường Ca Nam bón cho cô.
Động tác này khiến cả hai người đều “choáng”. Tuy Đường Ca Nam cảm
thấy ngạc nhiên nhưng ngạc nhiên rồi cảm thấy ngọt ngào, anh mỉm
cười bón bánh cho Phong Bình ăn.
Lục quản gia hận đến phát điên lên, đúng là vô liêm sỉ, người phụ
nữ này thật là vô liêm sỉ.
Phong Bình vừa chiêm ngưỡng vẻ mặt của Lục quản gia vừa ăn bánh
ngọt, ăn xong còn liếm tay Đường Ca Nam, lần này Đường Ca Nam có
cảm giác như bị điện giật, một luồng nhiệt lan khắp người.
Lục quản gia cũng thấy rùng mình, không thể chấp nhận được.
Bà ta lập tức đặt khay xuống và nói: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, để
tôi xuống nhà ăn xem thế nào?”
Bà ta vừa đi, Phong Bình cũng trở lại bình thường, cô uống một ngụm
trà rồi ngồi dậy đặt cốc vào khay, sau đó bắt đầu mở va li sửa sang
quần áo.
Đường Ca Nam ngồi im trên giường không biểu lộ gì nhưng trong lòng
cảm thấy hơi kinh hoàng.
Qua lời nói và sắc mặt, anh mơ hồ nhận ra cô đang giở trò trước mặt
Lục quản gia, tuy không biết nguyên nhân là gì nhưng bản thân đã bị
lợi dụng… Nếu quả thực như vậy thì anh không muốn bị người ta lợi
dụng trắng trợn như vậy…
Anh bắt đầu nảy ra ý nghĩ xấu, nhìn cái gì cũng suy nghĩ miên man,
chiếc váy dài màu xám nhạt bó sát mông, đường cong ở eo và ngực rất
hoàn hảo, bờ môi căng mọng, ngón tay dài trắng mịn, anh chỉ mong
biến thành chiếc váy màu trắng trong tay cô…
Anh ta đang chìm đắm trong tưởng tượng thì bỗng nhiên Phong Bình
cất tiếng nói: “Anh vẫn ổn chứ?”
Anh ngây người, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Hả?”
Phong Bình nói với giọng đầy nghi ngờ: “Mặt anh đỏ kìa, hay là anh
sốt rồi?”
Đường Ca Nam khó khăn nuốt nước bọt, lấy giọng rồi cười gượng và
nói: “Không. Ôi, bây giờ mới là mùa đông mà em đã mua váy mùa hè
rồi?”
“Những thứ này không phải em mua, người ta tặng”. Nói xong Phong
Bình ném hai chiếc váy về phía anh ta và nói: “Treo lên giúp
em”.
“Ai tặng?” Đường Ca Nam đỡ lấy hai chiếc váy, ngồi im bên giường
không nhúc nhích, gượng gạo hỏi lại.
“Dĩ nhiên là nhà thiết kế rồi, con ai nữa?” Phong Bình phì
cười.
Đường Ca Nam lập tức tỉnh ngộ, thỉnh thoảng Đường Minh Tuyên cũng
gặp những chuyện như thế này. Anh treo quần áo lên rồi nói: “À,
Jennifer muốn gặp em”.
“Bà ta nói có chuyện gì sao?”
“Bà ta chỉ bảo muốn gặp em, trước đây bà ta chưa gặp em sao?”
“Chưa, nhưng có nhìn ảnh, biết được số đo của em”. Phong Bình mỉm
cười: “Anh cho bà ta xem ảnh đính hôn của chúng ta, bà ta nói
gì?”
Đường Ca Nam cố tình nhăn nhó rồi nói với giọng điệu hết sức ấm ức:
“Bà ta vô cùng kinh hoàng, rõ ràng không biết anh là thằng nhà
nghèo chui ra từ xó xỉnh nào…”
Phong Bình cười ha hả: “Vậy sau này em nuôi anh là được mà”.
Đường Ca Nam gật đầu lia lịa, “Tốt quá. Đàn ông bọn anh dốc sức vì
con gái các em mấy nghìn năm, lẽ ra phải được nghỉ ngơi từ lâu rồi.
Em không biết hàng ngày anh phải khổ sở thế nào…” Anh ta nói rồi
lại nằm xuống giường, than thở: “Trên báo thường đả kích lối sống
xa hoa của những người giàu có, đó là vì họ kiếm tiền khổ sở, không
xa hoa thì quả là có lỗi với mình, đời người ngắn ngủi”.
Giọng điệu ấy giống hệt Bính Thần, Phong Bình nghe mà không nhịn
được cười. Đang định nói gì đó thì dưới nhà thông báo đến giờ ăn
cơm, thế là cô treo mấy bộ quần áo vào trong tủ, sau đó vào phòng
vệ sinh rửa tay, cùng Đường Ca Nam xuống dưới ăn cơm.
Vì có Lục quản gia đứng cạnh hầu hạ nên cô cố tình tỏ ra hết sức
thân mật với Đường Ca Nam, không ngừng gắp thức ăn cho anh.
Đường Ca Nam vui ra mặt, anh cũng không ngừng gắp thức ăn cho
cô.
Sự thân mật của hai người khiến Lục quản gia thực sự lo lắng, bà ta
không ngờ lần này Phong Bình quay về, tình cảm với Đường Ca Nam lại
tiến triển nhanh đột ngột như vậy, đây không phải là điềm
lành.
Cảm giác bị đe dọa ngày càng lớn hơn nhưng trong lòng cảm thấy rất
không phục.
Bà ta rất biết hầu hạ người khác, làm việc hai chục năm, kinh
nghiệm phong phú, nên cũng bắt đầu kén chọn đối tượng phục vụ.
Những người giống như Phong Bình, không biết chừng xuất thân còn
chẳng bằng mình, hoàn toàn không thể lĩnh hội được tinh túy trong
cách phục vụ của bà ta – ví dụ món bánh trên bàn mà bà đã cất công
nướng cẩn thận, vậy mà khi cô ta ăn, nét mặt giống như ăn đồ ăn vặt
ở quán ven đường vậy, thật là tùy tiện, không có chút nghệ thuật
thưởng thức nào, đúng là không còn gì để nói.
Đúng là phí hoài phí hoài!
Lục quản gia chỉ biết nén nỗi tức giận sục sôi trong lòng để dạ dày
và ruột gặm nhấm. Sau này bà ta sẽ phải đối mặt với bà chủ như thế
này, chắc là bà ta sẽ ức chết mất.
Không được, tuyệt đối không được.
Bà ta không thể ngồi chờ chết được, phải chủ động tấn công.
CHƯƠNG 12: AI HIỂU TẤM LÒNG CỦA KẺ PHONG LƯU
Chương 12.1:
Thực ra, người tò mò không chỉ có một mình Lục quản gia, Đường Minh
Tuyên còn tò mò hơn bà ta. Cô ta cũng không biết rằng vì sao bà
ngoại lại thay đổi thái độ, hơn nữa lại giữ kín chuyện tối hôm ấy,
không hé lộ một lời. Vì thế vừa nghe tin Phong Bình quay về, ngày
thứ hai cô ta đã đến thám thính tình hình.
Chiêu bài của cô ta là hẹn Phong Bình đi dạo phố, nói là hàng quần
áo nổi tiếng ở phố Trung Hoàn có hàng mới về, cô ta muốn đi xem,
biết Phong Bình rất sành về thời trang nên muốn mời cô tư
vấn.
Thế là Phong Bình cùng cô ta đi dạo phố.
Đường Minh Tuyên vừa lái xe vừa hỏi Phong Bình: “Mấy hôm trước chị
đi đâu vậy?”
Phong Bình đáp: “London”.
“Chị đi du lịch à?”
“Không, đi họp”.
“Đi họp?” Đường Minh Tuyên tỏ ra rất ngạc nhiên, “Chị, chẳng phải
chị không đi làm sao?”
“Có, chỉ có điều công việc khá tự do”.
“Ồ”.
Mới nói chuyện đã nhận được câu trả lời đáng ngạc nhiên khiến Đường
Minh Tuyên cảm thấy hơi hụt hẫng. Nhưng vì cô chịu ảnh hưởng của
nền giáo dục phương Tây, không quen dò hỏi chuyện riêng tư của
người khác nên câu chuyện dừng lại ở đó.
Một lúc sau hai người vào cửa hàng quần áo, dưới sự tiếp đón nhiệt
tình của nhân viên, Đường Minh Tuyên mặc thử trang phục mùa xuân
mới nhất của nhà thiết kế Michael ở Paris, nhân tiện bảo Phong Bình
chọn hai bộ quần áo mặc thử. Phong Bình mỉm cười từ chối, sau đó
liếc nhìn giá quần áo. Đường Minh Tuyên tưởng rằng cô chê đắt nên
không khỏi nhăn nhó: Lẽ nào cô ta không dùng thẻ tín dụng của anh
hai sao?
Đi đi lại lại hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mua xong quần
áo, hai người đến quán cà phê cạnh đó uống trà, nói đông nói tây
một hồi, Đường Minh Tuyên không kiềm chế được tò mò, trực tiếp hỏi:
“Có một buổi tối, bà em tìm chị, hai người đã nói chuyện gì?”
Phong Bình cười: “Mới nói được vài câu, bà đưa cho tôi một tấm ngân
phiếu, bảo tôi rời xa anh Nam, tôi không đồng ý”.
Đường Minh Tuyên cũng có thể đoán được những điều đó, cô muốn biết
chút gì đó đặc biệt hơn.
“Thế thôi à? Không có gì khác à?”
“Không có gì khác”. Phong Bình uống một ngụm hồng trà rồi hỏi lại:
“Sao bỗng nhiên em lại hỏi điều đó?”
“Không có gì”. Đường Minh Tuyên cũng cười: “Em chỉ muốn hỏi thế
thôi mà”.
Phong Bình cũng nghi ngờ: Lẽ nào Đường Minh Tuyên vẫn chưa biết
thân phận của mình? Đường Trạm không nói cho cô ta biết sao?
Đường Minh Tuyên không nhận được câu trả lời mà mình muốn, lại thấy
Phong Bình nghi ngờ, đành phải cúi đầu uống trà. Thực ra Phong Bình
cũng rất tò mò về chuyện nhà họ Đường, đặc biệt là ba cậu con riêng
kia, nhưng có lẽ đây là điều cấm kỵ của người ta, không tiện hỏi
trực tiếp. Thế là hai người đều chuyên tâm uống trà.
Im lặng một lúc, bỗng nhiên Đường Minh Tuyên nói: “Lần này anh hai
rất có mắt nhìn người”.
Phong Bình ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.
“Trong số những người bạn gái trước đây của anh ấy, chị là người
đặc biệt nhất, không lấy lòng bất kỳ người nào”.
“Cảm ơn”. Phong Bình nói lời cảm ơn rồi mỉm cười, uống trà.
Đường Minh Tuyên mỉm cười, đang định nói gì đó, bỗng nhiên ánh mắt
hướng về phía sau cô, nét mặt có vẻ ngạc nhiên. Phong Bình hướng
theo ánh mắt của cô ta, quay đầu lại nhìn, một người đàn ông trẻ
tuổi ăn mặc chỉnh tề đang đi về phía họ, chính là An Duyệt
Sinh.
Anh ta bước nhanh đến trước bàn, nhẹ nhàng gật đầu với Đường Minh
Tuyên, sau đó mỉm cười với Phong Bình và nói: “Tôi gặp khách hàng ở
tầng trên, thấy cô ở đây nên qua chào một tiếng”.
Phong Bình không có chuẩn bị gì, bỗng nhiên gặp anh ta nên không
biết phản ứng thế nào, chỉ mỉm cười.
Đường Minh Tuyên tinh tế liếc nhìn hai người, sau đó nhìn An Duyệt
Sinh, khuôn mặt của anh ta khá tuấn tú, đôi mắt phượng dài, ẩn chứa
vẻ gì đó rất dịu dàng, còn Phong Bình tuy mỉm cười nhưng ánh mắt có
gì đó khang khác.
Vì không có nhiều chủ đề để nói với Phong Bình nên cô ta đã sớm
muốn viện cớ đi trước, bây giờ lại thấy tò mò, nhìn Phong Bình và
hỏi: “Anh đây là…”
Phong Bình đặt cốc xuống, giới thiệu với cô: “An Duyệt Sinh”.
Đường Minh Tuyên thấy cái tên này quen quen nhưng bỗng chốc không
thể nhớ lại được là mình đã nghe thấy ở đâu.
Phong Bình tiếp tục giới thiệu Đường Minh Tuyên: “Cô ấy là em gái
của Đường Ca Nam”.
An Duyệt Sinh mỉm cười với Đường Minh Tuyên: “Xin chào cô
Đường”.
Đường Minh Tuyên khẽ gật đầu.
An Duyệt Sinh nói: “Rất xin lỗi vì đã làm phiền hai người, tôi muốn
mượn chút thời gian của cô Phong, không biết có tiện không?” Câu
cuối cùng là nói với Phong Bình.
Anh ta nói rõ ràng thẳng thắn như vậy, Đường Minh Tuyên đành phải
kìm nén trí tò mò rồi từ biệt trước. Đến tận lúc lái xe ra khỏi
Trung Hoàn, cô ta mới chợt nhớ ra. An Duyệt Sinh, thời gian trước
họ bí mật tìm người điều tra Phong Bình, Lục quản gia đã từng nhắc
đến cái tên này, nói là anh ta đã từng tặng hoa cho Phong Bình, lẽ
nào họ có quan hệ sâu sắc hơn?
An Duyệt Sinh ngồi xuống chỗ của Đường Minh Tuyên, chỉ nhìn Phong
Bình mà không nói gì. Ba năm nay, anh đã tưởng tượng cảnh tượng này
không biết bao nhiêu lần, bây giờ điều đó đã trở thành sự thực,
nhưng lại quên mất lời mở đầu.
Từ khi anh ta tặng hoa, Phong Bình đã mơ hồ hiểu được ý của anh
ta.
Thực ra, cô không bận tâm đến việc đối diện với anh, chỉ có điều
hai người đã không còn gì để nói thì gặp nhau để làm gì? Lẽ nào
cùng nhau hồi tưởng lại những ký ức đã qua? Tuy cô cũng tin rằng
trên thế giới này có những đôi tình nhân chia tay rồi vẫn có thể
làm bạn của nhau, nhưng bản thân cô, từ lúc bắt đầu đến lúc kết
thúc cô không có ý nghĩ và dự định ấy.
Cả hai cùng im lặng một lúc lâu An Duyệt Sinh mới nói: “Anh đã tìm
em”.
Phong Bình cười và nói: “Em biết, em nhìn thấy tin nhắn tìm người
trên báo”.
“Dù thế nào đi nữa, dù anh có gì sai thì em cũng không nên bỏ đi
như thế, hành động ấy của em thực sự rất không đạo đức”.
“Em rất xin lỗi”.
An Duyệt Sinh lại im lặng.
Thái độ ấy của cô khiến anh có chút ngạc nhiên, không giải thích
với anh cũng không thanh minh cho mình, cô thực sự đã thay đổi rồi.
Trước đây anh nói cô hai câu, cô không thấy ấm ức thì vội giải
thích ngay, vì sao bây giờ lại hờ hững như vậy?
Anh khẽ ho một tiếng rồi nói: “Trước đây em… không thế này”.
“Trước đây em thế nào?”
“Ha ha”, An Duyệt Sinh khẽ cười hai tiếng, thực ra anh cũng không
hiểu rõ lắm về chuyện trước đây, chỉ có điều thái độ của Phong Bình
với anh thay đổi, trong lòng cảm thấy hụt hẫng nên không kìm được
nhắc lại chuyện đã qua.
“Bây giờ em chín chắn hơn nhiều rồi”.
“Ba năm rồi mà”.
Phong Bình mỉm cười, bưng cốc trà lên uống một ngụm. Trà đã nguội,
vừa đắng vừa chát. Cô cũng không kìm được, trong đầu bỗng hồi tưởng
lại trước đây mình như thế nào. Nhưng những ký ức ấy đã chìm xuống
nước, chảy về phía trước, sóng nước gập ghềnh, không nhìn rõ
được.
Cô đã từng tưởng rằng, anh không yêu cô là chuyện xót xa nhất trên
đời này.
Về sau cô phát hiện mình cũng không yêu anh, đó mới là chuyện xót
xa nhất trên đời này.
An Duyệt Sinh thấy cô ngồi ngay trước mặt, đầu hơi cúi xuống, miệng
khẽ mỉm cười. Thời gian dường như rất “thiên vị” cô, năm tháng chỉ
nhẹ lướt qua người cô, êm dịu, nhẹ nhàng, dường như không để lại
chút vết tích nào. Nếu nhất định phải nói là có thì đó là sự tao
nhã mà năm tháng đã gọt giũa, mài mòn.
Anh không kìm được, thầm than thở trong lòng: Một người như thế
này, sao năm ấy anh lại nỡ từ bỏ cơ chứ, đúng là phải khâm phục bản
thân mình.
“Mấy năm nay em đều ở Thánh Anh à?”
“Không”. Phong Bình nói xong ngừng lại một lát, thấy anh ta không
nói gì, lại bổ sung thêm một câu: “Ở trong nước rồi lại ra nước
ngoài, năm ngoái mới quay về”.
“Quay về bao lâu rồi?”
“Khoảng hơn nửa năm gì đó”.
“Anh nhìn thấy ảnh của em trên báo, ảnh đính hôn của em và Đường Ca
Nam…” An Duyệt Sinh ngừng một lát, cười gượng gạo, “Nói thật, lúc
ấy anh thực sự cảm thấy ngạc nhiên”.
“Ha ha”. Phong Bình thản nhiên cười một tiếng rồi nói: “Thực ra em
cũng rất ngạc nhiên”.
Ý cô muốn nói là mình nhất thời kích động nên đã nhận lời cầu hôn
của anh ta, biến một trò đùa có thể cho qua thành một chuyện lớn
như vậy, bây giờ xem ra vẫn có xu hướng tiếp tục. Nhưng An Duyệt
Sinh lại nhầm tưởng rằng ý của cô là giấc mộng hão huyền được bước
chân vào nhà giàu nay thành hiện thực nên gật đầu, tỏ ra rất hiểu
cô.
“Anh thấy mừng thay cho em”.
“Cảm ơn, em cũng mừng thay cho anh”. Phong Bình nhìn anh chân thành
và nói: “Thật đấy, anh là người có tài, chỉ là không tìm được không
gian để phát triển. Em biết lúc ấy anh rất chán nản, rất đau khổ,
bây giờ thành công rồi, em thực sự mừng thay cho anh”.
An Duyệt Sinh không ngờ cô lại nói những lời ấy, hoàn toàn không có
chuẩn bị, bỗng chốc thấy rối bời, cảm thấy lòng chua chát nên vội
quay đầu về phía cửa sổ.
Thì ra cô biết điều đó. Anh cứ tưởng cô không hề quan tâm đến anh.
Hồi ấy anh đang ở trong thời kỳ đau khổ nhất của cuộc đời, đang quá
độ từ một chàng thanh niên ngây thơ thành một người đàn ông chín
chắn, lý tưởng và nhiệt tình bị hiện thực tàn khốc mài mòn, từng
bước từng bước học cách thỏa hiệp với xã hội. Lúc ấy, ngay cả bản
thân mình anh cũng thấy vô cùng căm ghét, dĩ nhiên cũng không có
khả năng gánh vác một gia đình, không phải vì anh không yêu cô mà
vì họ không gặp nhau đúng lúc.
Anh không nói gì, Phong Bình cũng chỉ lặng lẽ ngồi nhìn cốc trà, nó
đã thực sự nguội hẳn, biến thành màu gỉ sắt đắng chát, chỉ nhìn màu
sắc ấy thôi cũng đủ khiến người ta thấy miệng đắng ngắt.
Trong tĩnh lặng, điện thoại của An Duyệt Sinh bỗng đổ chuông.
Anh rút điện thoại ra nhìn rồi nói với Phong Bình: “Anh nghe điện
thoại”.
Phong Bình gật đầu.
Anh bước sang một bên nghe điện thoại, một lúc sau quay lại nói là
công ty có chút việc, cần phải quay về xử lý.
Phong Bình gật đầu.
Nhưng An Duyệt Sinh vẫn chưa đi, anh hỏi: “Anh muốn gặp em một lần
nữa, có được không?”
Phong Bình hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.
Anh nói tiếp: “Anh còn nhiều điều muốn nói với em”.
Phong Bình gật đầu và nói: “Được, em cũng có vài điều muốn nói với
anh”.
An Duyệt Sinh đưa cho cô tấm danh thiếp: “Trên đó có số điện thoại
của anh”.
“Ok”.
“Vậy anh đi trước đây”.
Phong Bình gật đầu.
Sau khi An Duyệt Sinh đi, cô ngồi ở đó một lúc, nghe xong bản piano
du dương rồi mới đứng dậy ra về.
Phố Trung Hoàn nằm ở trung tâm thành phố Thánh Anh, cách khách sạn
Thời Quang hai quãng phố đi bộ. Cô nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ chiều,
vẫn còn một chút thời gian nên quyết định qua bên đó.
Vì mới gặp lại người yêu cũ nên trong lòng có chút phiền
muộn.
Những năm tháng đã qua, dù là vui vẻ hay đau khổ, chỉ cần cho nó
sống lại trong hồi ức thì trí nhớ sẽ tự động cắt bỏ đi những phần
không hay, sự cách biệt về thời gian cũng tạo cho nó những vầng ánh
sáng dịu nhẹ, giống như phong cảnh trong một bức tranh cổ xưa, nhìn
thì rất đẹp nhưng có chút gì đó mờ ảo, xa vời.
Chương 12.2:
Cô vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ, đến khách sạn Thời Quang từ lúc nào
không biết, không ngờ Phương Quân Hạo cũng quay về, đúng là niềm
vui bất ngờ.
Sau một hồi hàn huyên, anh ta hí hửng cho cô xem những tác phẩm
nhiếp ảnh của mình.
Phong Bình giở ra xem, không phát hiện bức nào đặc biệt “chấn động”
nên không hề khách khí đưa ra nghi vấn: “Quân Hạo, không phải cậu
ngộ nhận giữa hứng thú với nhiếp ảnh và sở trường của mình
chứ?”
“Cái gì?” Phương Quân Hạo chau mày.
“Giống như viết văn ấy, có người tưởng rằng mình thích viết văn thì
nhất định viết được những tác phẩm hay. Có phải cậu cũng vậy không,
ngộ nhận giữa hứng thú sở thích với tài năng thiên bẩm, tưởng rằng
mình thích là có thể chụp được những tác phẩm xuất sắc?”
“Phong… Bình!” Phương Quân Hạo không thể kiềm chế được, giật lại
cuốn album tuyệt đẹp rồi hét lên: “Không có khả năng thưởng thức
nghệ thuật, không có con mắt nghệ thuật, lại còn nghi ngờ khả năng
chuyên nghiệp của tôi, cậu sỉ nhục người quá đáng rồi đấy…”
Anh ta không hề chú ý đến phong độ của mình mà bất lịch sự đuổi
khách: “Cậu đi ra, mau mau đi đi”.
Phong Bình vỗ tay và nói: “Được thôi, bây giờ tôi sẽ đi nói với chú
Phương là cậu không có tài năng nhiếp ảnh gì cả, vẫn hợp với quản
lý khách sạn hơn”.
Phương Quân Hạo vội vàng thay đổi thái độ, cười trừ và nói: “Nữ
hoàng của tôi ơi, bề tôi nhất thời lỡ lời, tội đáng muôn chết, xin
người hãy tha cho bề tôi”.
Phong Bình phì cười: “Xem cậu kìa, làm gì mà căng thẳng thế, tôi đi
tính sổ sách với chú Phương…”
Phương Quân Hạo toát mồ hôi hột: “Cung kính tiễn nữ hoàng”.
Phong Bình đã quá quen với trò đùa này rồi, cô không thèm để ý đến
anh ta mà đi thẳng vào phòng làm việc của Phương Bá Thao, tìm ông
ta tính toán sổ sách. Tuy trên danh nghĩa khách sạn Thời Quang đã
thuộc về nhà họ Phương, chỉ có điều chủ tịch Phương cổ hủ, bảo thủ
vẫn muốn tuân theo quy định, báo cáo lên trên.
Cô bước vào phòng làm việc, lấy chiếc kẹp ngân phiếu trong túi, đặt
một tập cuống phiếu lên bàn làm việc.
Phương Bá Thao cầm tập cuống phiếu rồi lật ra xem, ông cười và nói:
“Số tiền này ít hơn hai số 0 so với dự đoán của tôi, khá lắm, biết
tiết kiệm rồi”.
Phong Bình phì cười: “Chú Phương, chú quên rồi sao, cháu đã tìm
được phiếu cơm dài hạn, hai số 0 ấy do Đường Ca Nam trả”.
Phương Bá Thao đập tay vào đầu, tỏ ý đầu óc hồ đồ, sau đó cười và
nói: “Thực sự chú vẫn chưa nghĩ đến điều đó, con gái nhà họ Phong
cũng biết tiêu tiền của đàn ông…”
Phong Bình cười rất tươi rồi nói: “Khi con gái tiêu tiền của đàn
ông, nhất định không được ngần ngại, vì cơ hội như thế này không có
nhiều, hơn nữa nhà họ Đường cũng rất giàu có”.
Phương Bá Thao cười, cất cuống phiếu vào ngăn kéo, sau đó bỗng chợt
nhớ ra chuyện gì đó, đứng dậy đi đến chỗ két bảo hiểm lấy một tờ
báo đưa cho cô, “Cái này giữ lại cho cháu, không biết cháu xem
chưa?”
Phong Bình cầm lên xem, là số báo của mấy hôm trước, Jennifer và
hai chị em nhà họ Chu trong bức ảnh hoành tráng.
Cô mỉm cười và nói: “Cái này cháu vẫn chưa xem…” Nói xong cô cúi
xuống đọc.
Đại ý của bài báo là: Jennifer nhận lời phỏng vấn của đài truyền
hình, qua ống kính nói lời xin lỗi với hai chị em nhà họ Chu, nói
chuyện tối ngày 14 chỉ là chuyện hiểu lầm, người dẫn chương trình
hỏi tỉ mỉ thì bà ta bày tỏ không tiện tiết lộ.
Phong Bình đọc xong, gấp báo lại rồi mỉm cười.
Bỗng nhiên Phương Bá Thao nói: “Chuyện này Đường Ca Nam giải quyết
rất thỏa đáng. Từ trước đến nay cháu đều từ chối vệ sĩ, vẫn nên kín
đáo một chút thì tốt hơn. Vụ án của chủ thuyền Đào Nguyên sắp được
hai tháng rồi, cảnh sát vẫn không có chút manh mối nào…”
Phong Bình nổi hứng tò mò, nhìn chằm chằm vào ông ta và nói: “Thật
không biết là do ai làm?”
Phương Bá Thao nhìn cô một lúc lâu rồi thở dài và nói: “Nghe lão
Thất nói thì là do tổ chức phản động của Nhật làm”.
Phong Bình khẽ thở dài và nói: “Chúng cũng thật là hung
hăng”.
“Không liên quan gì đến chúng ta”.
“Dĩ nhiên”, Phong Bình gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ và nói: “Cháu
phải về rồi”.
“Ăn cơm xong rồi đi. Chú thông báo với nhà ăn làm món mà cháu thích
ăn nhất”.
“Không cần đâu, chú Phương”. Phong Bình đứng dậy ngắt lời ông ta,
mỉm cười và nói: “Đường Ca Nam nói tối nay có bất ngờ”.
“Vậy à?” Phương Bá Thao gật đầu, nét mặt vừa ngạc nhiên vừa vui
mừng: “Vậy thì, xem ra hai người tiến triển khá thuận lợi đấy
chứ”.
Phong Bỉnh mỉm cười thẹn thùng, không biết nên phủ nhận hay thừa
nhận, chỉ biết lè lưỡi và nói: “Cháu đi đây”.
Thực ra, bất ngờ mà Đường Ca Nam nói chẳng qua là bù ngày lễ Tình
nhân.
Hai người gặp nhau, cùng ăn bữa tối thịnh soạn, lãng mạn, sau đó
anh đưa cô đi xem phim, quả là không có chút sáng tạo nào. Tuy
nhiên, sự khác biệt giữa dung tục và sáng tạo phần lớn là do kinh
nghiệm của con người quyết định. Giống như một cô gái xinh đẹp, từ
trước đến nay đều được nhận rất nhiều hoa, tuy nhiên nếu có một
chàng trai nào đó tặng cô một hộp bắp rang bơ thì không biết chừng
cô ta sẽ nghĩ rằng chàng trai này rất đặc biệt. Dĩ nhiên, nếu nghề
nghiệp của cô ấy là làm bắp rang bơ thì lại là chuyện khác.
Vì Phong Bình rất ít khi vào rạp chiếu phim nên cảm giác rất mới
lạ.
Vốn dĩ họ định xem một bộ phim hài về tình yêu nhưng đến rạp chiếu
phim thì thấy có tấm poster quảng cáo phim hành động của Peter,
ngôi sao nổi tiếng Hollywood.
Đường Ca Nam hỏi ý kiến của cô: “Hay là chúng ta xem bộ phim
này?”
Phong Bình tỏ ra không quan tâm lắm: “Tùy anh, em không có ý kiến
gì”.
Thế là họ xem phim hành động.
Nói là phim hành động nhưng có không ít cảnh ân ái. Peter đã ngoài
40 tuổi nhưng cơ thể cường tráng, sexy. Các cảnh quay giống y như
thật, không gian sống động, kết hợp với phối âm thanh, rất rùng
rợn, không ít cô gái trong phòng chiếu phim hét lên sợ hãi, ngả vào
lòng các chàng trai.
Phong Bình cũng thấy sợ, nhưng đối với cô cái kiểu hét thất thanh
là không thể tưởng tượng được. Chỉ có điều cơ thể không chịu khống
chế, không tránh khỏi có chút kinh sợ. Đường Ca Nam nhân cơ hội ấy
nắm chặt tay cô, mắt vẫn dán vào màn hình, tỏ vẻ rất nghiêm
túc.
Cô liếc mắt nhìn anh, không kìm được cười thầm trong bụng.
Bộ phim này có nhiều sao bự, kinh phí đầu tư lớn, được coi là bộ
phim bom tấn, tuy nhiên tình tiết phim thì lại quá nhàm chán, mới
xem được một nửa, những người không ngốc lắm đều có thể đoán được
kết cục, phần sau cố làm ra vẻ huyền bí, tuy không đến nỗi khiến
người ta mệt mỏi buồn ngủ nhưng quả thực cô không thể nghiêm túc
như Đường Ca Nam được, dường như anh hoàn toàn bị lôi cuốn vào câu
chuyện.
Sau khi bộ phim kết thúc, trên đường về nhà, Phong Bình cười và
nói: “Anh cố tình đúng không?”
“Cái gì?” Đường Ca Nam vừa lái xe vừa hỏi.
“Đưa em đi xem phim kinh dị, nhân cơ hội lợi dụng em”.
“Chết thật”. Đường Ca Nam cười ha hả, rất hợp với dáng vẻ có chút
thái quá của anh: “Chút tâm tư nhỏ bé đáng thương ấy của anh bị em
nhìn thấu rồi…”
“Ha ha…” Phong Bình cũng cười.
Im lặng một lúc, bỗng nhiên cô thở dài: “Phim ảnh bây giờ cốt
chuyện ngày càng nhàm chám, lời thoại thì ngày càng tùy tiện, hoàn
toàn không có chút gì là trau chuốt, gọt giũa, một chút thi vị, hàm
súc cũng không có, thật là khiến người ta thất vọng”.
Đường Ca Nam nhìn cô, mỉm cười và nói: “Nghe giọng điệu của em, hay
là em đi cứu vớt giới điện ảnh đi”.
Phong Bình lập tức lắc đầu: “Thế không được, anh không nghe câu cao
siêu quá ít người hiểu sao? Chắc chắn tác phẩm của em sẽ thuộc hàng
ưu tú của phái ít”.
Đường Ca Nam cười phá lên.
“Những ngôi sao như Peter, dù là đóng bộ phim nào thì cũng đều bị
coi là phim thương mại”.
“Anh ấy đóng phim nào anh cũng ủng hộ, anh là fan của anh ấy
mà”.
Phong Bình hơi ngạc nhiên: “Lạ thật, sao đàn ông các anh ai cũng
thích anh ta, em không thấy anh ta có sức hút đặc biệt nào”.
Đường Ca Nam mỉm cười và nói: “Quan điểm của con trai và con gái
vốn đã không giống nhau mà”.
Phong Bình nhíu mày nghĩ một lúc rồi nói: “Em nghe nói có một nữ
diễn viên người Pháp đóng cảnh hôn nhau với anh ta, đạo diễn vừa hô
cắt, diễn viên nữ liền ngất tại trường quay…”
Đường Ca Nam suýt xoa: “Quả là lợi hại”.
“Không phải”. Phong Bình im lặng một lúc rồi nói: “Anh ta bị hôi
miệng”.
…
Đường Ca Nam thấy cô phá hoại bầu không khí như vậy, đúng là dở
khóc dở cười.
Phong Bình nhìn sắc mặt của anh, cố gắng nhịn cười an ủi anh: “Em
nghe người ta đồn vậy mà, anh không nên tin. Thực ra ngôi sao cũng
là người, cũng phải ăn phải uống, cũng bị ốm, cơ thể có mùi lạ cũng
là chuyện bình thường”.
Câu nói ấy rõ ràng là cười nhạo anh, coi anh là cậu bé mười sáu,
mười bảy tuổi mê thần tượng, Đường Ca Nam dở khóc dở cười, gườm
gườm nhìn cô.
Phong Bình quay sang, không kìm được cười phá lên. Bên ngoài, ánh
đèn lung linh sáng rực bầu trời đêm, ánh đèn huyền ảo đến mơ hồ,
từng tòa nhà cao chọc trời, sừng sững trước ánh sáng vàng óng khiến
người ta có ảo giác, mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa say.
Lúc ăn tối, cô uống rượu vang hơi quá chén, lại bị kích thích bởi
phim hành động pha chút kinh dị, lúc ấy, thả lỏng tinh thần, cảm
giác mệt mỏi trỗi dậy nên hơi hạ thấp ghế, nhắm mắt thư giãn.
Khoảng mười lăm phút sau, xe vừa dừng lại, Phong Bình liền mở mắt
và nói: “Đến rồi à?”
Điều này khiến Đường Ca Nam đang cởi dây an toàn cho cô cảm thấy
rất thất vọng, anh thở dài, sau đó mới quay sang nhìn cô, nghiêm
túc nói: “Em không được như thế”.
“Cái gì?” Phong Bình vừa chợp mắt một chút, thấy anh ta nghiêm túc
như vậy, cảm giác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Lúc này em nên nằm yên trên ghế, không được động đậy, cũng không
được mở mắt, dù tỉnh rồi thì em cũng phải vờ như chưa tỉnh, tiếp
tục ngủ…”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chờ nam diễn viên chính xuống xe, mở cửa xe phía em ngồi,
hôn lên trán em để em tỉnh lại, trong phim đều như vậy mà…” Đường
Ca Nam tỏ vẻ hết sức nghiêm túc.
Phong Bình không thể nhịn được, cười phá lên, cười đến nỗi không
còn sức mà đứng dậy. Đường Ca Nam nắm tay cô, kéo cô dậy.
“Em không biết anh có thời gian xem phim cơ đấy”.
“Hồi còn đi học, xem phim cùng bạn gái”.
Phong Bình ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Wa, anh cũng thật lãng
mạn”.
“Dĩ nhiên rồi”. Đường Ca Nam xuống xe, đi vòng qua đầu xe, lịch sử
mở cửa xe cho cô.
Người hầu lái xe vào bãi đỗ xe.
Hai người vào nhà, sau đó về phòng mình nghỉ ngơi. Phong Bình vào
phòng tắm gội, đang sấy tóc thì bỗng nhiên Đường Ca Nam gõ cửa:
“Quên không nói với em, anh và Jennifer hẹn nhau tối mai gặp, em
không có kế hoạch gì chứ?”
“Không”.
Đường Ca Nam gật đầu: “Vậy thì, chúc ngủ ngon”.
Anh nói chúc ngủ ngon nhưng vẫn đứng ở cửa không đi. Phong Bình
muốn đóng cửa nhưng lại bị anh đưa tay chặn lại.
Phong Bình lờ mờ hiểu được ý đồ của anh ta, cố nhịn cười, hỏi lại:
“Sao nào?”
Đường Ca Nam hơi đỏ mặt, khẽ ho một tiếng rồi nói: “À, là thế này,
anh thấy giường của em ngủ rất dễ chịu, không biết là của hãng
nào?”
Câu trả lời này cách xa so với tưởng tượng của Phong Bình, tuy
nhiên đều nói đến giường.
“Được sản xuất ở một cửa hàng cổ ở Pháp, không có nhãn mác”.
“Họ có nhận đơn đặt hàng không?” Đường Ca Nam tỏ ra rất nghiêm
túc.
“Cái đó em không rõ”.
“Ồ, vậy à…”
“Có chuyện gì nữa không?” Phong Bình mỉm cười hỏi anh, sau đó chuẩn
bị đóng cửa.
“À…vẫn còn một…”
Đường Ca Nam lại đỏ mặt, có chút gì đó ngượng ngùng khó nói, muốn
nói nhưng lại thôi, Phong Bình nhẫn nại chờ đợi.
Anh do dự một lúc lâu, dường như đã lấy hết dũng khí nhìn cô, nhưng
lời anh nói ra…quả thực khiến người ta không còn gì để nói.
Anh nói: “Em có số điện thoại của nhà hàng cổ ở Pháp ấy
không?”
Phong Bình đã dùng hết sự nhẫn nại của mình, không còn hứng thú để
đùa với anh nữa, khẽ nói: “Không có”.
Nói xong liền đóng cửa thật mạnh, cửa chưa đóng xong đã nghe thấy
tiếng kêu thảm thiết của Đường Ca Nam.
Phong Bình biết là đã bị kẹp tay, không khỏi ngạc nhiên, thấy anh
ta nắm tay ngồi dưới đất, đau đến nỗi nghiến răng chịu đựng, mặt
mày nhăn nhó, lông mày, mắt trau lại, vội nói: “Anh có sao không,
để em xem nào?”
Đường Ca Nam rên rỉ, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, rơm rớm nước
mắt nhìn Phong Bình khiến cô thực sự hoảng hốt.
Lúc ấy Lục quản gia đã chạy lên tầng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì
vậy? Cậu hai, cậu không sao chứ?”
Phong Bình trả lời thay anh: “Anh ấy bị kẹp tay”.
Thế là Lục quản gia vội sai người hầu lấy hộp thuốc, sau đó bảo
người thông báo cho bác sĩ riêng.
Tuy Đường Ca Nam đau đến thấu xương nhưng trong lòng không muốn có
người đến quấy rối, cố gắng chịu đau ngăn bà ta lại: “Chuyện nhỏ
nhặt thôi mà, không cần làm phiền bác sĩ”. Anh ngừng một lát rồi
nói tiếp: “Để hộp thuốc ở đây, tất cả đi nghỉ đi, tôi không
sao”.
Thế là Lục quản gia đặt hộp thuốc ở phòng Phong Bình rồi cùng hai
người hầu xuống nhà.
Sau khi họ đi khỏi, Đường Ca Nam lại thấy đau, anh nghiến răng bấm
miệng rên rỉ.
Phong Bình nhẹ nhàng mở tay anh ra, chỉ thấy ba ngón tay phải sưng
đỏ lên, trong lòng cảm thấy rất áy náy, mở hộp thuốc ra nhìn, tìm
một hồi không biết làm thế nào, liền hỏi: “Cái này, nên làm thế
nào?”
Đường Ca Nam đau đến nỗi sống mũi cay cay, mắt nóng đỏ, bỗng nhiên
nghe thấy câu nói ấy, gần như tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn cô, thật
đúng là mắt ướt hỏi hoa hoa chẳng nói.
Phong Bình tỏ vẻ vô tội nhìn anh: “Em chưa gặp chuyện này bao
giờ”.
Đường Ca Nam thầm kêu than, đành phải hướng dẫn cho cô: “Anh cũng
là lần đầu, chỉ có điều, anh nghĩ trường hợp này trước tiên nên tìm
đá để đắp”.
Phong Bình lập tức phi xuống nhà lấy đá.
Nhân cơ hội đó, Đường Ca Nam lên giường của cô đúng như mong đợi,
dù phải trả cái giá quá lớn không ngờ tới nhưng cũng đáng, đặc biệt
là khi nhìn thấy nét mặt của cô ấy khi đắp đá vào tay mình, nói thế
nào nhỉ? À, đúng rồi, đau và vui, không sai, đúng là cảm giác ấy,
thật là tuyệt.
Anh ngây ngất, thăng hoa, sự thỏa mãn của linh hồn đã chiến thắng
nỗi đau xác thịt, anh dựa người lên gối một cách thỏa mãn, mắt nhắm
nghiền suy nghĩ miên man.
Phong Bình cẩn thận đắp tay cho anh một lúc rất lâu, ngẩng đầu lên
thấy anh như sắp ngủ, vội kêu lên: “Anh Nam, không phải anh đã ngủ
say rồi chứ?”
Mười đầu ngón tay liền với tim, làm sao mà anh có thể ngủ được cơ
chứ? Chẳng qua là anh cố gắng suy nghĩ vẩn vơ, dồn hết toàn bộ chú
ý từ thân trên xuống thân dưới để giảm đi nỗi đau đớn. Lúc ấy thấy
Phong Bình nói vậy, anh quyết định nhắm mắt vờ ngủ.
Phong Bình gọi hai câu, thấy anh không có phản ứng gì, lại nhìn ba
ngón tay như ba củ cà rốt của anh, cuối cùng vẫn không ra tay được,
chỉ có thể khẽ mỉm cười và nói: “Anh Nam, em biết anh đang nghĩ gì,
thực ra anh không cần vòng vo tam quốc như vậy, cứ nói thẳng ra là
được. Từ trước đến nay em đâu có biết từ chối người khác, chắc chắn
sẽ cho anh”.
Cô cố tình nói thật tình cảm, quả nhiên Đường Ca Nam mở mắt ra
ngay, khuôn mặt hớn hở: “Thật chứ? Em biết anh nghĩ…”
Phong Bình ngắt lời anh: “Chẳng phải anh thích cái giường này sao?
Em nhường cho anh là được chứ gì”.
Đường Ca Nam nghe vậy lập tức cụt hứng, hai con ngươi đen sì gườm
gườm nhìn cô, sau đó tay lại đau, nằm vật xuống giường rên
rỉ.
Phong Bình mỉm cười đắp chăn cho anh rồi nói: “Em biết, anh muốn
ngủ với em. Không sao, thế thì ngủ cùng nhau, chúng ta là vợ chồng
sắp cưới, ngủ cùng nhau là chuyện bình thường”.
Đường Ca Nam nghe vậy, tiếng rên hừ hừ nhỏ đi rất nhiều.
Phong Bình nói tiếp: “Chỉ có điều, tư thế ngủ của em không được nho
nhã lắm, chẳng may nửa đêm đạp anh xuống đất làm anh gãy xương hoặc
không cẩn thận chạm vào ba ngón tay đau của anh thì hậu quả…”
“Hậu quả để một mình anh chịu, không liên quan gì đến em”. Đường Ca
Nam vội đỡ lời.
“Được, vậy thì ngủ đi”.
Cô rút trong tủ quần áo một chiếc chăn rồi nằm ngủ bên cạnh.
Các ngón tay của Đường Ca Nam đau buốt, làm sao có thể ngủ được,
đừng nói là có người đẹp nằm bên cạnh, nỗi đau thể xác và niềm sung
sướng trong lòng đan xen với nhau, trằn trọc mãi khó lòng nhắm mắt
được.
Cuối cùng Phong Bình phải lên tiếng: “Thật sự đau lắm sao?”
Đường Ca Nam rên hừ hừ.
Phong Bình làu bàu: “Có thể giống nam tử hán được không? Vết thương
còm vậy mà cũng rơm rớm nước mắt”.
Đường Ca Nam lập tức cảm thấy bị sỉ nhục, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Trời ơi, mười đầu ngón tay liền với tim đấy ạ. Em thử xem
sao, khóc vì đau là phản ứng bản năng của cơ thể, liên quan gì đến
nam tử hán hay nam đại hán? Cho dù có rớt nước mắt thì không phải
là nam tử hán chắc? Em không nghe người ta nói sao? Vô tình chưa
chắc đã là hào kiệt…”
“Trời ơi, anh thật giỏi cằn nhằn…” Phong Bình lại làu bàu.
“Thôi xin, em là người gây ra tai họa mà thái độ như vậy, không
biết ăn năn hối lỗi”.
“Vậy phải làm thế nào?”
“Em có biết giá trị của bàn tay này không?”
“Không biết”.
“Em có biết mỗi ngày có bao nhiêu văn bản chờ nó ký không?”
“Không biết”.
“Em có biết”.
“Không biết”. Cuối cùng thì Phong Bình cũng quay người sang, gườm
gườm nhìn anh và nói: “Anh nói thẳng ra đi, muốn bồi thường thế
nào? Nói ra đi, em sẽ làm hết, sau đó xin anh giữ kín cái miệng của
mình. Em rất buồn ngủ, không muốn nghe anh cằn nhằn, cũng không
muốn nghe anh rên hừ hừ”.
Đường Ca Nam đồng ý ngay: “Là em nói đấy nhé, đừng có mà nuốt
lời”.
Phong Bình nhếch mép cười: “Quân tử không nói hai lời”.
“Sau này em phải hầu hạ anh, đến khi nào tay anh khỏi thì
thôi”.
“Cái gì?”
“Tay anh không được chạm vào nước, những việc như rửa mặt, đánh
răng, tắm em đều phải làm”.
Phong Bình giơ tay vỗ vỗ vào mặt anh và nói: “Anh vẫn chưa ngủ mà
đã bắt đầu nằm mơ rồi à?”
Đường Ca Nam không để ý đến cô, nói tiếp: “Mỗi buổi sáng, trước khi
anh thức dậy, em phải thắt sẵn cà vạt, là áo sơ mi, lau giày sạch
sẽ…”
“Cái đó thì anh yên tâm, Lục quản gia sẽ làm rất tốt”.
“Anh muốn em làm”.
“Vì sao?”
“Vì đó là những thứ anh muốn em bồi thường, em phải làm hết”.
…
“Còn nữa, sau này em phải mang cơm đến cho anh, bón cho anh
ăn”.
“Bón cho anh ăn?” Phong Bình rùng mình: “Tay trái của anh cũng bị
thương chắc?”
“Đó chính là thứ mà anh muốn em bồi thường”.
…