Chap 25:
Sau một tối hành hạ hắn cho hả dạ thì h nó đã bình minh từ sớm.
Hình như nó rất yêu thích khu vườn nhà hắn thì phải, lần trước ở
nhà hắn, việc đầu tiên khi nó dạy là đi ra vườn và h cũng vậy.
Chính nó cũng ko biết tại sao mình lại thích khu vườn này đến thế.
Nó cảm giác như có một kí ức rất quan trọng mà nó đã vùi lấp ở đây.
Hay đơn giản chỉ vì đây là một thói quen thường nhật của nó.
Đi dạo một vòng quanh sân, nó lại dừng lại ở gốc cây đó, nơi mà lần
trước nó cũng dừng chân. Không hiểu vì sao mỗi lần dừng lại ở đây
nó lại cảm thấy đầu mình đau nhức. Trong đầu nó luôn hiện ra một
thước phim quay chậm hình ảnh một cô bé bị ngã và đang khóc vì đau.
Hình ảnh đó cứ diễn đi diễn lại trong đầu nó. H đây nó cảm thấy đầu
mình rất đau nhức:
- Cô đang làm gì ở đây?- hắn lại gần và hỏi nó.
- Ư...ưm...tôi...đau đầu quá- nó đáp trả một cách mệt mỏi.
- Cô...cô lại đau đầu à- hắn lo lắng. Thôi được rồi đi vào nhà đi.-
nói rồi hắn dìu nó vào nhà.
- Cô ngồi đây nghỉ nhé, tôi đi lấy nước cho cô.- nói rồi hắn để nó
ngồi xuống ghế, và mình thì đi lấy nước.
- Nước của cô đây- cầm trên tay cốc nước hắn nói.
- Ưm...cảm ơn anh nhiều nhé.
- Sao cô lại hay bị đau đầu vậy có cần tôi đưa cô đi khám ko?
- Thôi ko cần đâu, tôi cũng ko biết sao lại vậy nữa, nhưng ko sao
đâu một lát là khỏi thôi.
- Ừm... vậy cô nghỉ ngơi đi tôi đi nấu gì cho cô ăn nhé.
20p sau:
- Cô vào ăn sáng đi, tôi nấu xong rồi.
- Ừm tôi vào đây.
- Woa... nhìn ngon thật đấy- nó trầm trồ khen ngợi.
- Quá khen, tôi mà. Thôi ăn đi ko đồ ăn nguội hết h.
- Ừm.
- Cô ăn xong rồi cùng tôi đến nơi này nhé.
- Ừm tôi ăn xong rồi mà đi đâu vậy?- nó tò mò hỏi.
- Hỳ. Cô cứ đi rồi biết. Cô ra phòng khách ngồi đợi tôi nhé. Tôi đi
chuẩn bị rồi ra ngay.
15p sau:
- Đi thôi.- nói rồi hắn kéo tay nó lôi nó ra xe.
Nó chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn phải đi theo thôi chứ biết sao
được:
- Anh định đưa tôi đi đâu đây?
- Hi2. Đi chơi nhá. Lâu lâu cũng phải thư giãn tí chứ, ko người ta
lại bảo tôi đối xử độc ác với người làm.
- Ax. Việc hiếm có.
Cả sáng hắn hết dẫn nó đến chỗ này rồi lại chỗ khác, hết trò này
rồi lại đến tròn khác. Hắn và nó h đây đang là tâm diểm của cả cái
Vincom này rồi. Có thể nói đây là lúc nó cảm thấy thoải mái nhất.
Nó ko ngừng nở nụ cười trên môi. Cảm giác này với nó thật
tuyệt.
Còn hắn. Hắn cũng vậy, dường như khoảng cách giữa nó và hắn đang
dần được xóa bỏ. Vẫn biết nó là một cô gái xinh đệp, nhưng nhìn nó
cười thoải mái thế này thì hắn cảm thấy nó xinh hơn rất
nhiều.
- Cô mệt chưa?
- Hỳ. Cũng hơi hơi mệt.
- Vậy h tôi đi mua gì cho cô uống nhé. Rồi cô và tôi đến nơi này
nhé.- nói rồi hắn nháy mắt với nó.
- Ư...ưm...ừm- hành động nháy mắt của hắn làm nó bất động trong vài
giây.
Ngồi trong xe đợi hắn nó ko ngừng suy nghĩ. Hắn và nó như lúc này
thật tốt. Ước gì mãi là như vậy. Nó ko muốn hắn rời xa nó đâu, vì
nó yêu hắn nhiều lắm:
- Cô suy nghĩ gì mà ko nghe tôi nói vậy- hắn gọi nó.
- Ưm...hả... anh gọi tôi gì vậy?
- Nước của cô này- đưa cốc hồng trà cho nó, hắn nói.
- Tks anh nhiều nha. H đi đâu đây- nó tò mò.
- Đến đó rồi khắc sẽ biết.
Và:
- Woaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Đẹp quá. Đây là đâu vậy.- Nó vui mừng
nói.
- Hỳ. Đồng cỏ lau. Đẹp ko?
- Có. Hi2- nó tươi cười trả lời.
- Đây là nơi bí mật của tôi, mỗi cô và tôi biết nơi này thôi
đấy.
- Vậy hả. Mà bí mật thì sao lại đưa tôi đến đây.
- Thì bí mật cũng phải có lúc bật mí chứ.
- Ko. Ý tôi là sao anh lại bật mí với tôi cơ?- nó khó hiểu.
- Hỳ. Cái quan trọng thì tôi phải nói với người quan trọng
chứ.
- Quan trọng???- hắn nói vậy là có ý gì nhỉ. Ko lẽ nó là người quan
trọng với hắn. Ko đúng người đó phải là chị Linh mới đúng
chứ.
- Này cô đang nghĩ gì thế, đi ra đây đi.- nói rồi hắn kéo tay nó ra
một bờ cỏ cạnh dòng sông xanh.
- Đẹp thật- nó nói một cách thích thú- Anh hay ra đây vào lúc nào
vậy?- nó ngồi xuống cạnh hắn, tò mò hỏi.
- Thì những lúc rảnh rỗi hay lúc có tâm sự gì đó.
- Vậy hôm nay là lúc nào.
- Hỳ. Cả hai.
- Cả hai....- nó khó hiểu.
- Thường thì tôi hắn đến đây vào những lúc buồn. Tôi biết nơi này
từ lúc mẹ tôi mất. Đồng cỏ này đã gắn bó với tôi từ lúc đó. Cứ mỗi
năm ngày giỗ mẹ tôi lại ra đây. Vừa là để thư giãn đầu óc vừa là để
nhớ lại kỉ niệm của mẹ trong tôi. Và lần này cũng vậy, hôm nay cũng
là ngày giỗ của mẹ, tôi ra đây là để nhớ lại những ngày tháng mà mẹ
còn sống.- Hắn vừa nói vừa nhìn vô thức về dòng sông đang
chảy.
- Vậy...vậy mẹ anh mất lâu chưa.
- Mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn, năm đó tôi đang học lớp 9.
- Ừm...chắc hẳn lúc đó anh buồn lắm.- Nó nói với giọng buồn
buồn.
-.................................- hắn ko nói gì chỉ cười một nụ
cười thực với nó.
Đối với hắn lúc này có nó bên cạnh thật là một sự an ủi lớn đối với
hắn. Có lẽ đối với cả hắn và nó thì chỉ cần những ngày tháng đơn
giản, những phút giây yên bình bên nhau như này cũng đã hạnh phúc
rồi.
Chap 26:
Lại một ngày mới bắt đầu. Nó vươn vai thức giấc chào đón ngày mới.
Nhanh chóng làm vscn nó xuống nhà ăn sáng:
- Ba, con chào ba. Hôm nay ba ở nhà ạ?- nó quàng qua vai ba nó,
nói.
- Chào con. Ko con gái lát ba phải đến công ty rồi, hôm nay mới có
thời gian ngồi ăn sáng cùng con gái.
- Hi2. Vậy ạ. Công việc của ba dạo này thế nào rồi ạ.
- Ừm. Vẫn tốt thôi. Thế còn con học hành vẫn tốt chứ.
- Vâng ạ- nó cười tươi trả lời ba.
- Vậy là tốt rồi con gái. H ba phải đi làm đây. Bye con nha. Sáng
tốt lành nhé con.
- Vâng ba. Ba cũng vậy nhé. Con yêu ba.
- Ừm. Ba cũng yêu con gái
Đã lâu rồi hai ba con mới có dịp ngồi ăn sáng cùng nhau nên nó vui
lắm. Ba nó bận suốt, nên những lúc như này thật là hiếm hoi. Ăn
xong bữa sáng nó vui vẻ đến trường:
- Sáng sớm mà đã hớn hở- hắn từ đằng sau đi đến trêu nó.
- Kệ tôi- nó nói nhưng miệng thì vẫn toe toét.
- Nhìn thấy tôi mà còn ko cung kính chào à- tiếp tục trêu.
- Ko- nó ngoảnh mặt làm ngơ.
- Cô được nhỉ. Thôi khỏi tranh cãi với cô nữa, tôi lên lớp
đây.
- Xí ai thèm tranh cãi với anh.- nó nguýt hắn một cái rõ dài.
H vẫn còn sớm nó chưa muốn lên lớp vội nên nó đi dạo quanh vườn hoa
trường. Nó đang thả hồn theo gió thì:
- Chi, em cũng ở đây à- Linh lại gần và hỏi nó.
- Ơ...dạ chị.
- Hỳ. Chị làm em giật mình hả.
- Hỳ ko ạ. Hôm nay chị đi học sớm vậy.
- Ừk em. chị vẫn luôn đến sớm mà.
- Hỳ. Vậy mà em ko biết.
- Dạo này em sao rồi, con hay cãi nhau với thằng Ken hấp ko, chị
thấy 2 đứa cứ nhìn mặt là có chiến tranh. Bộ hai đứa ghét nhau lắm
hả- chiêu thăm dò.
- Em với hắn vẫn thế ạ. Em đâu muốn cãi nhau với hắn đâu, tại hắn
cứ gây sự với em ấy- nó thanh minh.
- Cái thằng Ken này vẫn còn trẻ con quá nhỉ- Linh phì cười.
- Chị rất hiểu bạn ấy- nó hiếu kì.
- Ừm thì chị gái phải hiểu em trai mình chứ.
- Chị gái...Em trai...- nó ngạc nhiên cao độ.
- Ừk em. Bộ em ko biết chị và nó là hai chị em hả.
- " ko lẽ mình đoán nhầm. Chứ ko phải họ yêu nhau à. Chi ơi mày bị
sao thế này. Chị em thì lại nghĩ là tình nhân. Mày đúng là điên rồi
Chi "- nó tự cốc vào đầu vì cái suy đoán vớ vẩn của mình.
- Chi...Chi...em đang nghĩ gì thế- Linh gọi nó.
- À. Ko ạ.
- Hình như em bất ngờ với điều chị vừa nói thì phải.
- Ơ...dạ đâu có đâu ạ. Thôi muộn rồi, vào lớp đi chị- Nó lảng
tránh.
Trong h học:
- Hi2. Hay quá- nó lẩm bẩm.
- Này...này...cô bị gì à.- hắn gọi nó.
- Hi3. Quá tốt rồi- vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
- Này...- hắn lay vai nó.
- Ơ...hả...dạ. Gọi tôi gì đó.
- Cô bị sao mà cứ ngồi cười một mình thế?
- Ko...ko có gì- nó vừa cười vừa nói.
Ông trời thương nó thật dạo này nó luôn nhận được nhiều niềm vui
bất ngờ. Hi2. Vậy là hắn và chị Bảo Linh ko phải một cặp. Nó vui
mừng quá. H đây nó sung sướng tột độ. Thật là quá tốt mà!!!
Chap:
H đây ngồi trong phòng học mà đầu óc nó cứ nghĩ đi nghĩ lại câu nói
của Linh. Thì ra hai người đó là chị em vậy mà để nó phải buồn, lo
lắng bao nhiêu tháng ngày. H thì ổn cả rồi. Nghĩ đến đây nó ko
ngừng cười. Làm cho cái người ngồi bên cạnh ko khỏi khó hiểu ( Tuấn
đi hắn xin lên ngồi cạnh nó rồi, với lý do " cho dễ hành " ).
H ra về:
- 3h chiều nhớ qua nhà tôi làm việc nhá, bỏ việc trừ lương
- Ừm...hi2. Tôi nhớ rồi tôi qua liền.
Shock tập 1
- Nhớ ko đc đến trễ đấy.
- Yên tâm tôi ko đến trễ đâu.
Shock tập 2
- Nhớ đi làm chăm chỉ đấy-hắn hoạch hoẹ.
- Yes sir. Tôi nhớ rồi- nó cười nói.
Shock toàn tập.
Lái xe về nhà mà đầu hắn hiện ra hàng nghìn câu hỏi. Hắn ko thể nào
hiểu được vì sao nó lại trở nên lạ lùng thế. Mọi ngày cưa hắn nói 1
câu thì nó cãi 2 câu. Đâu ai nhường ai đâu, sao tự dưng hôm nay nó
lại có vẻ vui mừng khi hắn bảo nó qua nhà hắn làm. Ko lẽ nào nó bị
điện giật hay sét đánh nên h đầu óc ko mấy tỉnh tảo. Nghĩ đến đây
hắn rùng mình và làm lạng tay lái:
- Nguy hiểm. Nghĩ đến cô ta là mình gặp nguy hiểm luôn rồi. Ko đc
nghĩ nữa- hắn vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu như để xua đuổi cái ý nghĩ
quái đản đó.
Ở nhà nó:
- Bác quản gia ơi có cơm chưa ạ???
- Có rồi tiểu thư, tiểu thư có cần dọn ra luôn ko ạ?
- Hy2. Có ạ. Bác dọn cơm giùm con nha.
- Vâng thưa tiểu thư, tôi bảo người làm dọn ra luôn đây ạ.
10p sau:
- Thưa tiểu thư cơm đã dọn ra rồi ạ.
- Vâng, con vào ăn ngay đây ạ.
- Ăn cơm xong là 1r, ngủ một giấc đến 2h15p rồi chuẩn bị qua nhà
Ken là vừa rối- Nó vừa nhai vừa lẩm bẩm, trông điệu bộ thật buồn
cười.
- Bác ăn xong con ngủ 2h15p bác nhớ gọi con dậy nha- nó quay ra nói
với bác quản gia.
- Vâng, chiều nay tiểu thư phải đi đâu ạ?
- Vâng bác. Con qua nhà bạn có chút chuyện à- nó nói mà miệng thì
ko ngừng cười.
2h15p:
- Tiểu thư, tiểu thư dậy đi ạ. Đén h rồi, tiểu thư dậy đi- bác quản
gia gõ cửa gọi nó dậy.
- Con dậy rồi ạ- nó nói vọng từ trong nhà vệ sinh ra.
Nó đã dậy từ 15p trước rồi, nó nghĩ dậy sớm một tí để còn chuẩn bị
ko thì muộn mất. Hôm nay nó mất nhiều thời gian vào việc chỉnh
tranh quần áo và đầu tóc
3h Đúng, tại nhà hắn:
Kíng...koong, kính...koong.
- Ai đấy- bật màn hình chuông lên hắn hỏi.
- Hỳ. Tôi Chi đây.
-....................Hôm...hôm nay...cô....đến đúng...đúng h thế-
hắn ngạc nhiên cao độ.
- Hi2 thì anh bảo tôi qua đúng h mà- nó tươi cười nói.
- Ờ...ờ...vậy...vậy vào đi- nói rồi hắn nhấn nút mở cổng để nó
vào.
Tại phòng khách:
- Rồi h cần tôi làm gì đây.
- À cô giặt hộ tôi mấy cái áo sơ mi thôi. Nhớ phải giặt bằng tay
đấy, chà nhẹ thôi cô mà làm sờn vải là tôi bắt đền đấy. Rồi lau nhà
giùm tôi, xe lau nhà tôi để ở kho ấy.
- Okie. Tôi biết rồi.
Nó vừa lái xe lau nhà vòng vòng vừa hát:
- Một ly sữa sáng, thêm một buổi trưa, ly nữa mới vừa trước khi ngủ
sớm. La la lá là. Dinh dưỡng đầy đủ, tầm vóc tối đa. Một ly làm
chẳng bao nhiêu, 3 ly chụm lại nên tầm vóc cao. Vinamilk- Máu văn
nghệ với cả nó chỉ thuộc mấy bài ngắn ngăn chứ còn mấy bài dài nó
ko thuộc được.
Từ nãy đến h hắn bật tivi mà ko thể nào xem được tivi đanh đánh
nhau ì xèo thì hắn lại cố dỏng tai lên nghe nó hát. Hắn thật ko
hiểu nổi hôm nay nó ăn nhầm phải cái gì mà lại " ngoan hiền đột
xuất ". He2 nếu vậy thì hắn cho nó biết tay " cái đèn trong đầu hắn
loé tia độc ác, nổ cái bụp "
- Ấy chết tôi nhỡ tay làm đổ nước ra rồi cô lau giùm nha.
- Okie. Để đây tôi lau cho.
- Ấy ấy đi nhẹ thôi ko xe va vào làm hỏng salon h- Ki bo ế
- Tôi biết rồi, hỏng tôi đền- Rộng rãi thế
- A...phòng tôi có hộp bánh cô mang xuống đây cho tôi.
- Ừ. Mà anh để bánh ở đâu?
- Trên bàn học ấy.
- Okie.
Chiều hôm đó.
- Cô...............
- Lấy hộ tôi.....................
- Chết rồi làm giùm tôi........................
- Hộ tôi cái này tí...................................
Nó bị quay như chong chóng rồi. Thấy nó mệt hắn hỏi:
- Cô mệt chưa?
- Chưa- nó lau mồ hôi rồi cười nói.
-...........................- choáng.
- Vậy cô sang quận 2 mua giùm tôi mấy cái bánh nữa nha, lát chị
Linh về chị nhờ mua nhưng tôi quên rồi
- Ờ...okie....ơ....nhưng h là trời sẩm tối rồi...mà tôi đâu có biết
đường đi.
- Mọi khi cô sang nhà tôi kiểu gì.
- Tôi chỉ nhớ đường qua nhà anh thôi
- Cô mang ipad ko.
- Có.
- Vậy là được rồi mở bản đồ ra mà đi, mà quận 2 ngay gần đây thôi
à.
- Ừm....vậy đợi tôi tí nha- nói rồi nó xuống gẩ lấy xe đi mua
bánh.
30p sau: ko thấy nó.
1h sau: nó chưa về.
2 tiếng rưỡi sau: chả thấy gì.
Chap 27:
H trời đang tối hơn nữa ipad của nó bị mưa ướt rồi nên rất khó tìm
đường. Mà trong cái Sài Gòn đông đúc này nó đâu thể dừng xe lại mà
hỏi đường. Tệ hơn nữa trời đang mưa nên quần áo nó ướt sũng cả rồi.
Cứ thế này thì nó phát ốm vì tụt thân nhiệt mất thôi.
Ở một góc khuất nào đó:
- Chị hai chị có thấy con nhỏ kia trông quen quen ko?
- KO. Quen đâu mà quen.
- Giống mà chị. À...em nhớ rồi.
- Sao? Ai?
- Hình như nó là con nhỏ Chi mới truyển vào trường mình, con nhỏ mà
suốt ngày bám đuôi anh Ken và anh Tuấn ấy chị.
- À rồi, nhớ rồi. Mới vào trường mà đòi cong đuôi.
- H tính sao chị.
- Tính gì mà tính.
- Chứ ko lẽ chị định cho nó nhởn nhơ, hớt tay trên của chị em mình
thế à.
- Ý mày là sao???
- !@#$#$%^^^((&%#@!$^**
- Được lắm em.
Ở chỗ nó:
- Cho mình hỏi bạn có phải tên Dương Linh Chi k?
- Ừm đúng rồi. Sao bạn biết mình.?
- À mình là Bảo Ngọc đây là em mình tên Bảo Như. Bọn mình học cùng
trường với bạn ấy.
- Ừ. Chào hai bạn hai bạn hỏi mình có chuyện gì hả.
- Àk ko. Thấy bạn trông quen quen nên mình hỏi xem có đúng ko thôi
mà. Mà bạn đang tìm gì hả?
- À. Mình tìm tiệm bánh tìm hoài mà ko thấy, ipad của mình bị ướt
rồi nên ko xem bản đồ được.
- Vậy hả tội nghiệp bạn quá đi. Mình biết ở gần đây có một tiệm
bánh ngon lắm hay để mình chỉ đường cho bạn nhé.
- Ừk. Okie vậy thì tốt quá rồi.
15p sau:
- Sắp đến nơi chưa vậy hai bạn?
- Đến rồi nèk. Tiệm bánh ở trong hẻm này, hẻm nhỏ quá ko có đi xe
vào được nên bạn phải bỏ xe ở ngoài này rồi.
- Ừm ko sao đâu.
Và:
- Mấy người thả tôi ra, sao tự dưng lại bắt tôi vậy. Thả ra. Bạn ơi
giúp mình với- nó bị 2 tên lạ mặt bắt lại.
- Giúp mày ư. Mơ à cưng. Cho nó câm đi- ả ta ra lệnh cho 2 tên
kia.
Trước khi nó kịp hiểu ra chuyện gì thì nó đã bị ngất đi:
- Hất nước cho nó tỉnh đi- ả hất hàm ra lệnh.
- Vâng chị hai.
Ràooooooooooooooooooooooooo!!!
- Này dậy đi cô em định ngủ đến bao h nữa hả- một tên lại gần vỗ vỗ
vào mặt nó nói.
- Mấy người định làm trò gì đây thả tôi ra- nó cố vùng vẫy.
- Tỉnh rồi hả- ả lên tiếng.
- Sao mấy người lại bắt tôi tôi có làm gì mấy người đâu. Thả tôi
ra.
- Ko làm gì ư. Mày có biết từ lúc mày bước chân vào cái trường
Royal rất nhiều người ghét mày ko. Mày là cái gì mà suốt ngày bám
đuôi anh Ken và anh Tuấn của tụi tao Hả???- ả hét lên rồi tát nó ha
cái.
- Đồ khốn. Tôi ko có bám đuôi ai hết.
- Khốn à. Ko bám đuôi à. Mày nghĩ ai tin được lời mày- Mỗi 1 từ " à
" ả lại tát nó một cái đau điếng người.
Cùng lúc đó ở nhà hắn:
- Phong qua nhà anh ngay nhé. Anh có chuyện gấp- hắn gọi
Phong.
- Vâng. Anh đợi em 3p nữa em qua liền.
3p sau:
- Anh gọi cho em có chuyện gì vậy ạ.
- Chi mất tích rồi.
- Mất tích. Thật ạ.
- Ừ cô ấy đi lâu rồi mà chưa về anh gọi thì ko nghe máy.
Bỗng điện thoại hắn reo.
Chi is calling ( may điện thoại của nó giống đồng hồ nên được bọc
cách nước, và lũ người kia cũng khó nhận ra. Vừa nãy nó đi trên
đường nên ko gọi đt được ):
- Cô đang ở đâu, sao tôi gọi mãi mà cô ko nghe vậy hả- hắn nóng
vội.
- Thả tôi ra, thả ra.
- ................................-hắn đang cố nghe xem nó nói
gì.
- Đòi thả ư, ko được đâu cưng.
- Thả ra.
- Chờ đó đi cô em. Khoan đã cái gì đang ở tay cô.
-.........................................- nó đang cố giấu đi cái
mặt đòng hồ đang sáng.
- Mẹ kiếp, con khốn này.
Tútttttttttttttttttttttttttt!!!
- Chi...Chi...Chi. Khốn kiếp thật.- hắn bực tức gằn mạnh cái đt
trong tay.
- Định vị đi Phong- hắn quay ra nói với Phong.
- Được rồi anh, cô ấy đang ở đường XYZ.
Vừa nghe Phong nói dứt lời hắn liền lao xuông gara phóng xe như
điên trên đường. Trong lòng hắn lúc này h như lửa đốt. Hắn đang rất
lo cho nó:
- Con khốn này dám lén gọi điện- quay lại chỗ nó rồi nhá.
- Mày được lắm- nói rồi tên đó tiến lại rồi cho nó 1 tát.
- Chị hai con khốn kia vừa lén gọi điện.
- Chúng mày ngu thế có mỗi 1 con nhỏ mà cũng để cho nó xoay xở được
à. 1 lũ ăn hại.
- Dạ tại cái điện thoại đó trông rất giống đồng hồ. Nên...nên bọn
em ko đề phòng.
- 1 lũ ngu. Mà thôi cũng ko sao ở nơi hẻo lánh này có gọi cũng ko
tìm ra được đâu.
- Côn khốn này để tao xem mày còn vũng vẫy được ko nhé. Xem nào mày
dùng cái bản mặt để đi mê hoặc người khác à. H tao tặng nó thêm vài
vết sẹo nhé. Xem xem con hồ ly như mày còn cong đuôi được ko.- nói
rồi ả huơ huơ con dao trước mặt nó- Đầu tiên ở người trước nhé- ả
nhanh tay đưa con dao cứa vào vai nó. Từng giọt máu đỏ thẫm của nó
thấm qua chiếc áo mỏng dính.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa- nó hét lên vì đau đớn, từng giọt nước mắt
lăn dài trên má.
- Khóc à, để t giúp mày khóc to thêm nhé.- ả đang định đưa con dao
cứa vào mặt nó thì:
- Mẹ kiếp!!! Chúng mày dừng tay cho tao.- đạp phăng cửa nhà kho ra
hắn nói.
- Anh...anh Ken...sao...sao anh...biết...- ả sợ hãi.
- Biết cô ở đây hả, cô nghĩ tôi ngu à, cút - hắn đẩy ả qua 1 góc
tường.
- Chi...Chi...cô ổn chứ- hắn đỡ nó ngồi dậy.
- Tôi...k...ko sao- nó nói 1 cách yếu ớt.
- K sao h còn nói ko sao nữa. Thôi được rồi để tôi đưa cô ra khỏi
đây đã.
- Anh Ken...Chi- đúng lúc đó thì Phong đến.
- Giải quyết lũ ô hợp này đi, để lại con ả kia, anh sử nó
sau.
- Vâng anh. Anh cứ đưa cô ấy về trước đi ở đây đã có bọn em lo rồi
ạ.
Trong lúc lái xe hắn ko ngừng đưa mắt để ý đến nó:
- Cô hãy cố chịu đi, sắp về đến nhà rồi.
- Ừm- nó cố gắng dùng chút sức lực còn lại để nở 1 nụ cười với hắn
để hắn ko phải lo lắng thêm vì nó nữa.
Tại nhà hắn:
- Mọi người đi đâu hết rồi vậy bác- đặt túi xách xuống ghế, Linh
hỏi bác quản gia.
- Dạ mọi người đang đi tìm Chi tiểu thư rồi ạ.
- Đi tìm ạ- Linh ngạc nhiên, trong lòng dấy lên 1 cảm giác bất
an.
- Vâng. Hình như cô ấy bị bắt cóc.
- Bắt cóc? Chuyện là sao bác?- Linh ngạc nhiên, lo lắng.
- Dạ là.......
Kíng koong...kíng koong...kíng koong- Chuông của ko ngừng
reo:
- Ai đấy- Linh chạy ra bật màn hình chuông cửa lên.
- Chi....Ken... hai đứa làm sao thế này?
- Chị...chị mở cửa cho em nhanh đi chị- hắn cuống lên.
- Bác sĩ, bác sĩ đâu....- hắn chạy xộc vào nhà.
- Em đưa cô ấy vào phòng y tế nhanh đi.
Sau khi đưa Chi vào phòng y tế hắn ko ngừng đi qua đi lại:
- Ngồi xuống đi em, chuyện là thế nào đây, nói chị nghe đi- Linh
bình tĩnh hỏi hắn.
- Chị ơi...là tại em...tất cả là tại em hết...đáng nhẽ em ko nên
bắt cô ấy ra đường...đáng nhẽ em phải đi theo sát cô ấy...chị
ơi...chính em chính em đã làm cho cô ấy ra nông nỗi này.- hắn ní
trong vô thức.
- Được rồi em bình tĩnh đã nào- Linh an ủi.
- Chị ơi em phải làm sao bây h- hắn cuống lên.
- Được rồi em, bình tình đã nào.
30p sau:
- Bác sĩ, bác sĩ cô ấy sao rồi???
- Hiện tại thì cô ấy ko sao. Nhưng vết rách ở vai khác sâu và đai
đấy. Mọi người nhớ phải chú ý thay băng gạc cho cô ấy thường xuyên,
tránh ko được để nhiễm trùng. Có lẽ do quá sợ hãi và do bị ngấm
nước mưa nên h cô ấy ngủ rồi. Tuy có sốt nhưng nghỉ ngơi là sẽ khoẻ
lại thôi. Tôi đã chô cô ấy uống thuốc rồi. H mọi người có thể vào
thăm.
- Cảm ơn bác sĩ.
Ngồi trong phòng, hắn ko ngừng suy nghĩ. Nhìn nó thế này lòng hắn
đau như cắt. Tất cả là do hắn. Hắn tự nhủ sẽ phải làm mọi cách để
bảo vệ cho nó. Hắn ko muốn để cho nó gặp một chuyện nào tương tự
như thế này nữa.
- Sao rồi, hỏi được gì chưa?- hắn gọi hỏi Phong.
- Rồi anh. Lũ tay chấn thì xong rồi còn ả ta thì tuỳ anh đấy. Ả là
Bảo Ngọc tham gia vụ này còn có 1 cô em gái tên Bảo Như nữa. Là 2
con gái của chủ tịch tập đoàn Trần Thị chuyên về bất động
sản.
- Ừk tốt lắm. Cho gia đình ả ta sống giở chết giở đi, anh ko muốn
nhìn bọn nó sống nhởn nhơ.
- Em biết rồi ạ.
- Mà Chi sao rồi anh.
- Cô ấy đang ngủ rồi, cảm ơn em nhiều nhé.
- Ko có gì đâu anh.
Sáng hôm sau trên trang nhất của cá tờ báo người ta đưa tin " tập
đoàn Trần Thị phá sản do ngừng ko được cung cấp nguồn đầu tư
"
Chap:
Cả đêm hôm qua hắn ngồi túc trực cạnh nó. Hắn cảm thấy rất lo lắng
và thương nó. Những lúc nó lên cơn sốt cao, người nó mê man đi hắn
nhìn thấy mà lòng đau nhói. Hắn biết là vì hắn nên nó mới phải chịu
đựng như này. Có lẽ ở bên hắn nó sẽ ko được hạnh phúc. Có khi nào
hắn rời xa nó sẽ có thể làm cho cuộc sống của nó dễ chịu hơn, thoải
mái hơn. Nghĩ đến đây bất giác hắn đặt lên trán nó một nụ hôn, rồi
nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh:
- Bác cho cô ấy uống thuốc rồi đưa cô ấy về giùm cháu nhé-hắn khẽ
đóng của lại rồi quay sang nói với bác quản gia.
- Dạ vậy thiếu gia định đi đâu h ạ- bác quản gia tỏ vẻ khó
hiểu.
- Dạ cháu ra ngoài chút ạ. Cô ấy dậy bác nhờ người thay băng gạc
giùm cháu nhé.
- Vâng tôi nhớ rồi ạ.
- Cảm ơn bác nhiều ạ. H cháu ra đây một lát.
- Ko có gì thưa thiếu gia. Thiếu gia đi cẩn thận ạ.
- Vâng ạ.
Nói rồi hắn nhanh chóng xuống gara lấy xe đi đến cánh đòng cỏ mà
hắn vẫn thường ra đây mỗi khi có chuyện buồn. Cảm xúc trong hắn lúc
này quả thật rất đang khó chịu. Hắn rất yêu nó mà h lại pahri chứng
kiến vì hắn mà nó ra nông nỗi như ngày hôm nay. Hắn thật là vô dụng
mà. Ngay cả người con gái mình yêu mà cũng ko bảo vệ được. Hắn giận
bản thân mình ghê gớm. Hắn chỉ ước rằng bản thân mình ko tồn tại để
ko phải làm nó khổ đau nhiều như thế. Có lẽ khi hắn rời xa nó thì
sẽ tốt hơn cho nó. NGhĩ vậy hắn liền rút đt ra gọi cho 1
người:
-!@#$%*(*&^%$@!@$%^&**&^%%#!- hắn cúp máy một cách nặng
nề.
- Chi à. Tôi xin lỗi nhé- hắn tự nói với mình.
Quay lại nhà hắn nhé:
- Cháu đang ở đâu đây ạ- lò dò mở cửa ra ngoài, nó nói với bác tiểu
thư.
- Chi tiểu thư mau vào trong phòng đi ạ, cô còn đang yếu ra ngoài
sẽ ốm nặng hơn đậy ạ.
- Cháu ko sao đâu bác. Mà Ken đâu rồi ạ. Sao cháu ko thấy anh ta
đâu- nó tò mò.
- Dạ thiếu gia đã gia ngoài từ sáng rồi ạ. Thiếu gia có dặn cô có
dậy thì băng thuốc cho tiểu thư rồi đưa tiểu thư về ạ.
- Vâng. Cháu tự băng thuốc và tự về được. Ko cần phải làm phiền
bácn và mọi người đâu ạ.- nó tươi cười nói.
- Ko được đâu ạ, tiểu thư vẫn còn yếu lắm để tôi kêu người băng
giúp, tiểu thư ko tự làm được đâu ạ.
- Vâng vậy phiền bác và mọi người ạ.
- Ko có gì thưa tiểu thư.
15p sau:
- Cháu thay băng xong rồi ạ.- nó tươi cười nói với bác quản
gia.
- Vâng h mời tiểu thư xuống ăn sáng. Xong tôi đi kêu người đưa tiểu
thư về ạ.
- Vâng.
Sau khi từ nhà hắn về nó lên phòng ngủ một giấc. May sao ba nó hôm
qua ko ở nhà nền cũng ko biết nó bị sao cả. Còn bác quản gia cũng
chỉ hỏi han vài câu vì trông nó cũng vẫn bình thường. Chỉ có một
tối mà làm nó như muốn chết đi sống lại. Nghĩ lại mà khiến nó ko
khỏi sợ hãi. Thật là một con người nguy hiểm. Gặp lại 2 chị em nhà
Bảo Ngọc chắc nó sẽ tức chết mất. H nó phải đi ngủ để lấy sức cho
ngày mai đi học nữa.
Sáng hôm sau, nó bình thường đến trường như mọi ngày. Nhưng nó lại
cảm thấy xung quanh nó toàn chuyện bất bình thường. Nó đi đến đâu
là lại có tiếng xì xào đến đó cứ như nó là vật thể lạ ko bằng. Khi
nó quay lại thì mọi người lại tỏ ra bình thường như chưa có gì sảy
ra. Bất chợt nó bắt gặp hắn đang định chạy lại hỏi hắn xem có
chuyện gì thì nó thấy hình như ai đó đang đi cùng hắn. Còn khoắc
tay rất thân mật nữa. Nhìn người này trông rất quen hình như nó gặp
ở đâu rồi thì phải:
- Chào cô, khoẻ chứ- hắn khoắc tay người con gái đó lại gần và
hỏi.
- Ừm. Mà ai đây- nó khó hiểu.
- Chào Chi. Chi quên mình rồi à. MÌnh Ngọc đây mà rất vui được gặp
lại bạn.
- Là cô à- nó ngạc nhiên.
- Sao hai người lại...- nó chỉ tay vào hắn và ả ta nói.
- À quên chưa nói với cô, đây là Bảo Ngọc bạn gái tôi.
- Bạn gái?
- Đúng. Thôi h tôi và Ngọc phải đi ăn sáng rồi gặp lại cô sau nhé-
nói rồi hắn đi qua nó một cách lạnh lùng.
Có ai hiểu được cảm giác của nó lúc này ko??? Người nó ko muốn gặp
nhất thì lại gặp. Hơn nữa lại còn là bạn gái của người nó yêu. Nó
ko hiểu chuyện tồi tệ gì đang sảy ra xung quanh nó nữa. Hết chuyện
nó ko dưng bị bắt h lại chuyện này. Nó cảm tượng đôi chân này của
nó đang sắp khuỵ ngã vì những gì nó đang phải gánh chịu. Bất giác
một dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má nó...
Chap28:
Nó ko hiểu vì sao hắn lại như thế. Ko lẽ rằng nó ko xứng với hắn.
Nghe hắn giới thiệu Ngọc là " bạn gái " mình mà nó như nghẹt thở.
Nó ghét cái cảm giác này lắm. Cái cảm giác ngột ngạt, khó chịu khi
phải chịu đựng một thú gì đó. Ko lẽ nào nó lại ko bằng Ngọc, ko
bằng cả cái con người thủ đoạn đó. Nó ko thể chịu đựng như thế nữa.
Nó muốn ngay khi gặp hắn trong lớp nó sẽ phải nói hết rõ mọi chuyện
với hắn. Nhưng:
- Các em trật tự nào, hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn mới, bạn
chuyển từ lớp 11a2 sang.- cô Hân bước vào thông báo với cả
lớp.
- Ai vậy cô ơi???
- Cô ơi là bạn nào vậy.
- Cô ơi trai hay gái vậy ạ.
Cả lớp nhao nhao lên như cái chợ.
- Các em trật tự nào.
- Ngọc em vào lớp đi- cô Hân quay ra phía ngoài cửa nói.
- Vâng ạ.
- Giới thiệu với cả lớp đây là bạn Ngọc. Chắc mọi người cũng đã
biết bạn ấy trước rồi. Ngọc h em định ngồi chỗ nào?- cô Hân quay ra
hỏi Ngọc.
- Dạ em ngồi chỗ bạn Hoàng được k ạ.
- Hoàng à. Ừm...em thử hỏi xem bạn ấy có đồng ý ko?
- Cứ cho bạn ấy ngồi đi cô.
- Ồhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!- cả lớp ngạc nhiên vì chưa ai được phép
ngồi ở chỗ hắn cả. Chính bản thân nó cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại nó cũng thất bình thường vì dù sao thì 2 người đó
cũng là một cặp mà. Nghĩ đến đây nó lại cười nhạt.
- Cả lớp trật tự đi, Ngọc em xuống ngồi cùng Hoàng nhé.
- Vâng ạ- Ngọc hớn hở nói.
Ngồi trong h nó ko thể nào tập trung được. Hết những lời xì xào bàn
tán xung quanh nó lại đến những lời nói âu yếm của hắn và Ngọc nó
thật chịu hết nổi:
- Anh Ken chiều em qua nhà anh nhé.
- Okie tuỳ em thôi.
- Iu Ken nhất.
H thì nó đã hiểu đối với hắn nó ko là gì hết. Nó cũng chỉ là người
dưng nước lã ko hơn ko kém:
- Chi em lên giúp cả lớp vẽ hình bài 59 giùm cô- thấy nó ko chú ý
cô Hân gọi nó.
- Vâng.
Mọi ngày môn hình là môn yêu thích của nó. Những hình vẽ bài làm
phức tạp nó đều giải được. Nhưng hôm nay vai nó đang bị thương nên
một hình ko mấy khó khăn để vẽ được cũng khiến nó khổ sở. Nó ko thể
đưa tay mình lên cao để nối và kẻ. Và:
- Xoảng... tiếng rơi thước vang lên.
- Chi em ko sao chứ- cô Hân lo lắng hỏi.
- Em...k sao...đâu ạ-nó lấy tay ôm vai, nói.
- Ai có thể đưa Chi xuống phòng y tế giùm cô- cô Hân quay xuống nói
với cả lớp.
- Để em-hắn lên tiếng. Nãy h hắn vẫn luôn để ý mọi cử chỉ của
nó.
Ngoài hành lang:
- Bỏ ra tôi tự đi được.
- Cô đừng bướng nữa.
- Ko việc gì đến anh hết. Bỏ ra đi- nó vùng tay hắn ra.
- Sao cô bướng thế nhỉ.-nói rồi hắn bế xốc người nó lên và vác nó
trên vai.
- Anh bỏ tôi ra, bỏ ra- nó giãy giụa.
-.................................................. ..
- Bỏ ra, bỏ ra mau.- nó hét lên.
Và rồi hắn vác nó lên sân thượng. Hắn biết nó bị gì và phải làm sao
nên hơn nữa hắn cũng muốn tự tay mình chăm sóc nó để bù đắp lại
những gì mà hắn đã gây ra nên hắn ko mang nó vào phòng y tế. Dẫu
sao cũng chỉ là việc băng bó hắn dư sức làm được:
- Ngồi im đây, để tôi băng cho cô- đặt nó ngồi xuống ghế hắn
nói.
- Tôi tự làm được.-nó lạnh lùng đáp trả.
- Ngồi im đi.
- Ko. Để kệ tôi đi, tôi có chết cũng ko mượn đến anh dính tay vào
đâu. Anh lên lớp đi, tôi tự lo được.-nó bực tức nói.
- Tôi nói cô ngồi im- hắn gằn giọng.
Nghe hắn nói vậy nó cũng ko cãi cọ gì thêm nữa.
- Anh đang làm gì thế- thấy hắn cởi cúc áo của mình, nó hất tay hắn
ra nói.
- Ko cởi áo sao tôi thay băng. Chỉ cần cởi vài nút đầu là được mà
tôi cũng ko thèm nhìn đâu nên cô ko phải lo.
- Anh...
Gỡ chiếc băng gạc cũ trên vai nó ra, nhìn thấy vết dao cứa sâu vào
vai mà hắn đau lòng. Hắn làm như này cũng chỉ vì bất dắc dĩ. Nếu
hắn cứ giữ nó bên cạnh hắn thì sớm muộn gì những chuyện tương tụ
như này cũng xảy đến với nó lần nữa. Hắn ko thể suốt ngày ở bên nó
để bảo vệ cho nó được. Nên dù ko muốn thì bắt buộc hắn vẫn phải làm
như thế này. Dù biết là có lỗi với nó nhiều nhưng hắn cũng đâu còn
cách nào khác tốt hơn.
- Anh làm gì mà lâu vậy, xong chưa, tôi cảm lạnh mất.- thấy hắn ko
động tĩnh gì nó gọi.
- Ư...ừm-hắn giật mình.
- A...- nó khẽ kêu lên vì đau khi hắn rắc thuốc vào vai nó.
- Chịu khó đi.
10p sau:
- Xong rồi đấy. Thuốc đây nhớ thay băng thường xuyên đấy. Tôi đi
đây- để bịch thuốc xuống ghế, hắn nói.
- Tôi biết rồi.
- Nhớ đừng ăn những đồ tanh nếu ko vết thương sẽ bị loang ra
đấy.
- Tôi biết rồi.
- À cố giữ đừng để cho vết thương bị nhiễm trùng, như vậy sẽ nguy
hiểm đấy.
- TÔI BIẾT RỒI. KO MƯỢN ANH PHẢI QUAN TÂM. ANH ĐI ĐI- nó hét lên.
Nó ko thể chịu nổi kiểu quan tâm giả đò này của hắn.
- Ừm.
Hắn vừa rời khỏi cũng là lúc những giọt nước mắt của nó rơi xuống.
Đối với nó thì hắn quả là một con người tàn nhẫn. là kẻ hai mặt. Nó
ghét hắn. Nhưng nó cũng đâu biết rằng ở một góc nào đó cũng có
người đang phải chịu những đau khổ như nó.
Chap:
Những ngày còn lại nó sống trong sự bực bội, tức giận và có một
chút gì đó là tủi thân. H đây trong trường nó đang là tâm điểm của
mọi sự chú ý. Nó khó khăn lắm mới có thể bình thường mà đi học.
Toàn là những con người rỗi việc rồi mang chuyện của nó ra làm chủ
đề bàn tán. Mọi thứ ầm ĩ như kiểu Purcel hay Miller đến Việt Nam.
Đi đến đâu thứ duy nhất mà nó nhận được chỉ là những ánh mắt thương
hại:
- Bác ơi cho con 1 phần sandwich- nó chán nản đi xuống canteen. Rồi
chọn cho mình một góc khuất ngồi thưởng thức bữa sáng. Nó đã tự xác
định tư tưởng cho mình là ko care nên dù có ai nói gì với nó lúc
này cũng chỉ là gió thoảng qua tai.
- Anh ơi hết bàn rồi.- tiếng chanh chua đáng ghét vang lên.
- Ừm. Vậy lên lớp đi.
- À kia rồi, ngồi kia đi anh.
- Ừ được rồi em- biết là chỗ nó nên hắn cố tình ngồi xuống.
- Chi ơi cho tụi mình ngồi chung nhé.
- Ừk. Tuỳ-nó ngước lên lạnh nhạt trả lời cho xong chuyện.
- Anh ơi mình ăn gì?- Ngọc õng ẹo.
- Tuỳ em thôi, ăn gì cũng được mà- hắn quay ra vuốt má Ngọc
nói.
- Vậy humberger nhé.
- Okie cưng.
Hắn đang định đứng lên đi lấy đồ ăn thì:
- Ăn ngon nhé- nó sẽ phát hoả lên nếu cứ ngồi đây ăn hết phần
sandwich mất, đứng dậy nó nói.
- Chi chưa ăn xong mà.
- Tôi no rồi. Bye.
- À quên chiều cô qua nhà tôi làm việc nhé. Đừng quên.- hắn lạnh
lùng nói.
- Tôi biết rồi.
Vẫn biết là ko care nhưng hằng ngày phải chịu những chuyện tương tự
như thế này. Ko biết chiều nay hắn và ả ta còn định bày trò hề gì
nữa. Nó chán nản thở dài.
14h30' tại nhà hắn.
- Tôi đến rồi.
- Hơi muộn thì phải- thấy nó hắn liền vòng tay ôm eo Ngọc rồi lạnh
lùng nói.
- Có gì nói nhanh đi- nó khó chịu.
- Phiền cô dọn giúp cái mặt bàn, nó hơi bừa thì phải.- hắn cố tình
bày bừa mặt bàn để nó dọn cũng là để nó chứng kiến sự thân mật giữa
hắn và Ngọc. Sở dĩ hắn gọi nó đến là để nhìn thấy những cảnh này
mà.
Nó nhanh tay dọn cho xong mặt bàn rồi còn đi ra chỗ khác. Chứ cứ
tiếp tục ở đây thì nó phát hoả mất. Thật hết chịu nổi:
- Anh ơi em muốn uống caffe nóng.
- Được rồi em.
- Cô nghe thấy rồi chứ- hắn quay ra nói với nó.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-................................................- nó lẳng lặng đi
vào lấy caffe.
Trong bếp nó nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán từ mọi người. Ai
cũng cảm thấy ngạc nhiên khi hắn đưa một cô gái về nhà. Cũng giống
như lần đầu nó đến nhà hắn mà thôi. Nó cười khẩy rồi đặt cốc caffe
lên tách. Đang định đặt caffe xuống bàn thì ả đưa tay ra với cái
điều khiển và ko may làm đổ cốc caffe lên người mình:
- A. Dát quá. Sao Chi lại " cố tình " đổ nước vào mình- ả nhấn mạnh
hai chữ cố tình.
- Tôi ko có.
- Chi đừng chối. A...đau quá- ả cố tình kêu đau rồi xoa tay vào chỗ
vừa bị đổ nước vào.
- Cô xin lỗi cô ấy đi.
- Sao tôi phải xin lỗi. Đó ko phải là lỗi của tôi.
- Cô mau xin lỗi cô ấy nhanh.
- Ko.
- Cô nên nhớ trong nhà này cô chỉ là một osin thôi. Xin lỗi cô ấy
cho tôi.
- Có chết tôi cũng ko xin lỗi.- nói rồi nó chạy vụt ra ngoài.
- Chi...Chi- hắn gọi với theo thì cũng muộn rồi.
Hắn thật quá đáng. Đây đâu phải là lỗi của nó. Ả ta bị bắn nước ko
lẽ nó ko bị. Ả ta vô can chắc. Trời bắt đầu tí tách từng hạt mưa.
Mưa ngày càng to. Mưa xối xả vào mặt nó. Ngay cả ông trời cung ko
thương nó. Tại sao lại phải bắt nó xin lỗi, nó đâu có làm gì sai
chứ, tại sao:
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa- nó tức giật hét lên.
- Chi ơi mày chỉ là một con osin ko hơn ko kém thôi mà. Mày đâu có
là gì. Phải rồi mày ko là gì hết. Nó lững thững bước dưới trời mưa
mà ko để ý rằng có một chiếc xe đang lao về phía nó.
- Píp...píp...píp- tiếng còi xe ko ngừng vang lên.
Và rồi trước mắt nó chỉ là một màn ko trắng xoá. Hình ảnh đé bé gái
đang khóc vì đau lại một lần nữa hiện ra trong tâm trí nó...
Chap 29:
Trong tiềm thức mơ hồ nó nhận ra rằng co người đang gọi nó. Nó rất
mong răng người đó là hắn. Nhưng:
- Chi bạn ko sao chứ?
- Ai...vậy- nó thều thào hỏi.
- Mình Bảo Như nè, bạn bị thương nặng quá. Cố chịu nha xe cấp cứu
sắp tới rồi.
- Ừm.- nó cười nhẹ.
Thì ra đến phút cuối mà hắn cũng ko xuất hiện. Người nó yêu thì lại
luôn làm nó tổn thương, còn người làm đối xử tệ hại với nó đến phút
cuối lại là người cứu nó. Thật nực cười mà.
Về phần Bảo Như thấy nó bị tai nạn nặng như vậy nhìn cũng ko nỡ bỏ
đi. Hơn nữa Như cũng là người có lỗi với nó mà. Coi như chuyện này
chỉ là để chuộc lỗi với nó. Mà Như cũng ko hiểu vì sao nó lại bị
như thế này nữa. Sau khi đưa nó vào phòng cấp cứu Như ko ngừng gọi
cho chị mình:
- Chị à.
- Ừ có chuyện gì thế.
- Chị có cạnh anh Ken ko đưa em nói chuyện với anh ấy mau đi.
- Ừk được rồi đợi chút.
- Anh Ken có người gặp nè.
- Ai thế?
- Em em nó kêu có việc gấp.
- Ừk được rồi cảm ơn cô.
- Ken nghe.
- Anh Ken hả anh đến bệnh viện XYZ ngay đi Chi bị tai nạn đang phải
cấp cứu trong đó.
- Sao...cấp cứu...tai nạn...
- Anh đến nhanh đi, Chi bị nặng lắm.
- Ưk được rồi.
Nói rồi hắn cúp máy lao xuống gara lấy xe phóng như bay trên đường,
để lại Ngọc với cái đầu khó hiểu. Thật ra Ngọc chỉ là giả bạn gái
của hắn để giúp nó quên hắn thôi. Chứ Ngọc biết mình đâu xứng làm
bạn gái hắn. Cùng bất đắc dĩ Ngọc phải làm như thế một phần là để
cứu sản nghiệp của ba mình, một phần là để bù đắp những lỗi lầm mà
mình đã gây ra với nó. Nói chung trong chuyện này tất cả chỉ là một
giao dịch.
Về phía nó, nó biết rằng khó có thể nào qua khỏi lần này. Nên khi
bác sĩ đưa ống thở vào nó kiên quyết đẩy ra. Nó muốn mình dùng chút
sức lực còn lại để nói với hắn điều mà bao lâu nay nó vẫn giữ trong
lòng. Nó sợ rằng nó sẽ ko tỉnh lại, sẽ ko được nhìn thấy gương mặt
của hắn lần nữa. Nó sợ lắm. Nó cố thoi thóp đợi hắn trong hi
vọng:
- Cho tôi hỏi bệnh nhân tên Dương Linh Chi đang cấp cứu ở phòng
nào- hắn lao hết tốc lực vào hỏi cô bác sĩ đang trực ban:
- Phiền anh đợi cho một chút.
-............................................
- Ở phòng cấp cứu c3 anh lên tầng 3 rẽ phải là thấy.
Vừa nghe cô bác sĩ rứt lời hắn lao như bay đi tìm nó:
- Tiêm cho cô ấy đi ta phải phẫu thuật ngay bây h.
- Dạ được.
- Ko...ko...ko.- nó yếu ớt đẩy mũi tiêm ra khỏi tay. Nó ko muốn
mình ngủ và rồi ko bao h tỉnh lại nữa. Cái nó sợ lúc này ko phải là
cái chết mà là ko được nhìn thấy hắn, nhìn thấy gương mặt nó yêu
thương lần cuối.
- Chi...Chi...- hắn xông vào phòng cấp cứu tìm gọi nó.
- Anh...- nó vui mừng quay ra nhìn hắn.
- Phiền anh ra ngoài cho chúng tôi còn phẫu thuật cho bệnh nhân.-
các bác y tá đẩy hắn ra.
- Chi...cô phải cố lên...nhất định cô sẽ ko sao...sẽ ko sao hết-
bất chấp lời của y tá, hắn chạy đến cạnh nó.
- Ừm...tôi...sẽ...ko...sao...- nó mỉm cười.
- Đúng rồi cô hãy cố lên tôi sẽ chờ cô.- hắn nắm tay nó.
- Tôi...y...yêu...anh.
- Cô...Chi...em- hắn nhìn thấy lẫn trong vết máu trên khuỷu tay là
một vết sẹo nhỏ. Đó chính là vết sẹo này, vết sẹo mà nhỏ Chi bị ngã
khi còn nhỏ. Ko lẽ:
- Chi Cheo.
Chap 30:
Hắn h đây đang rất hoang mang. Hắn có thể chắn chắn rằng nó là Chi
Cheo người mà hắn vẫn tìm bấy lâu. Hắn sợ mình sẽ phải mất Chi. H
đây điều hắn mong nhất chính là Chi tỉnh lại để hắn có thể xin lỗi
và bù đắp lại cho nó:
- Hiện h bệnh nhân vẫn chưa qua con nguy hiểm, cô ấy bị mất máu rất
nhiều nhưng máu ở khu lưu trữ đã hết.- sau 5h người bác sĩ bước ra
với dáng vẻ mệt mỏi.
- Có thể lấy máu của tôi. Tôi nhóm máu O.- hắn sốt sắng nói.
- Vậy phiền anh qua phòng bên xét nghiệm.
- Mong bác sĩ hãy cứu lấy cô ấy.
- Chúng tôi sẽ cố hết sức.
Sau khi làm xét nghiệm xong hắn được chuyển sang phòng cách ly ngay
cạnh phòng cấp cứu để tiện cho việc truyền máu. Vậy là h đây hắn đã
có thể làm được một việc tốt với nó. Hắn muốn nó sống muốn nó bên
cạnh hắn. Nó nhất định phải sống. Nếu nó sống thì có phải rút hết
máu của mình sang cho nó hắn cũng chịu. Vì h đây hắn biết với hắn
nó là tất cả:
- Hiện tại bệnh nhận đã qua cơn nguy hiểm nhưng mọi người vẫn chưa
thể vào thăm ngay bây h.-2h sau bác sĩ bước ra khỏi phòng nói với
ng nhà nó.
- Dạ cảm ơn bác sĩ nhưng lúc nào thì chúng tôi mới có thể vào thăm
nó được- ba và mẹ nó hỏi.
- 5h nữa mọi người có thể vào. H 2 vị có hãy đi làm thủ tục cho cô
ấy nhập viện để tiện cho việc chúng tôi theo dõi.
- Dạ được.
- Tôi nghe nói có người truyền máu cho con bé, hãy điều tra xem
người ấy là ai hộ tôi- mẹ nó quay ra nói với bác quản gia.
- Dạ được thưa phu nhân.
- H chúng ta phải đi làm thủ tục nhập viện cho con bé.
- Được rồi bà xã.
20p sau:
- Dạ đã có thông tin về người truyền máu rồi ạ.
- Được rồi cảm ơn bác, phiền bác về nhà hộ tôi lấy cho con bé một
ít đồ.
- Dạ được thưa phu nhân.
- Phan Vương Hoàng(17t- còn đc gọi là Ken): là cậu chủ của tập đoàn
điện tử LG.
- Cái tên này nghe rất quen thì phải?
- Ừkm được rồi mình đọc tiếp đi.
- Ba tên Phan Minh. Mẹ mất trong một tai nạn khi Ken mới 8t. Hiện
đang học ở trường Royal.
- Phan Minh???
- Ko lẽ là Ken.
- Ko thể nào chúng ta đã mất liên lạc với bọn họ lâu như vậy rồi
mà.
- Và bây h ta gặp lại ở VN- mẹ nó quay sang cười tươi với ba
nó.
- Vậy là quá tốt rồi. TRái đấy tròn.
Quay lại phòng bệnh nào.
Hắn đã tỉnh từ rất lâu. Hắn ngắm nhìn nó qua tấm của kính cách ly.
Vậy là nó đã được cứu sống. Hắn thầm biết ơn chúa. Hắn sẽ ko để nó
tuột mất khỏi tay mình một lần nào nữa đâu. Ko thể bị ngăn bởi cái
lồng kính này được nghĩ vậy hắn liền xuống giường bệnh và chạy sang
phòng nó mà ko để ý rằng có 2 con người đang nhìn hắn chằm chằm. Mở
cửa vào phòng bệnh của nó hắn ngồi xuống cạnh nó:
- Ơn chúa là cô vẫn còn sống, nếu ko thì ai cãi nhau với tôi
đây...nhóc con.-hắn vuốt nhẹ tóc nó nói.
- Ư...ưm...anh...Ken...- nhớ rồi, đập cho phát là nhớ ngay
- Cô tỉnh rồi à.
- Ừm...
- Cô thấy trong người sao rồi?
- Hơi chóng mặt.
- Ko sao chắc là do thuốc mê thôi.
- Ừm...mà sao anh lại ở đây, sao lại mặc quần áo này ( quần áo bệnh
nhân đó )?
- Hi2 có người cần tôi giúp và tôi đến giúp thôi.
-???
- Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, cô nghỉ đi.
- Sao anh lại ở đây- nó lặp lại câu hỏi một lần nữa.
- Cô bướng thật. Cô thiếu máu mà kho lưu trữ hết máu rồi mà tôi
nhóm O với cả đang thừa máu nên tôi cho cô một ít.
- Ừm. Phiền anh.
- Hỳ ko có gì đâu cô nằm nghỉ đi, mà cô ăn gì ko để tôi đi
mua.
- Ko cần đâu. Chắc Ngọc đang chờ anh đấy, phiền hai người, h anh về
được rồi.- nó buồn bã nói.
- Ngọc nào? Ai đợi ai.?-hắn khó hiểu.
-.................................................. .-lại còn giả
ngây giả ngô, nó ko đáp trả lại.
- À, Ngọc hả. Chắc h này cô ấy cũng về rồi.
- Ừ. Thôi anh về đi ko cô ấy lại hiểu nhầm.
- À...à...à...thì ra có người đang ghen.
- Tôi ko có.
- Thì tôi có bảo cô ghen đâu, tự nhận rồi kìa.
- Thôi anh về đi, ko phiền anh nữa- nó lấy tay đẩy hắn ra.
- Về sao được, " bà xã "- cầm tay nó hắn nói, đẹp trai ko bằng chai
mặt
- Nói nhảm.Ko phải anh và Ngọc là một cặp à.- nó rút tay ra.
- Đâu có, hồi nào.-nhăn nhở.
- Tôi ko giỡn.
- Thôi được rồi, chịu cô, tôi và Ngọc chỉ là diễn kịch vậy
thôi.
- Diễn...
- Ừm thì phải làm vậy thôi, cô mới ca tôi đươc hơn nữa cũng là cho
Ngọc cơ hội cứu vãn gia đình mình thôi. Tôi từ bi bác ái mà.
- Là sao, anh nói tôi ko hiểu gì hết, sao lại phải diễn kịch?
- Nếu cô mà theo tôi như trước rồi lại gặp nguy hiểm thôi. Mà tôi
đâu phải lúc nào cũng ở cạnh cô được. Chứ tôi và Ngọc quen biết gì
mà yêu nhau, sao cô ngốc thế.
- Anh cũng giỏi chống chế.
- Tôi đâu có....à mà cô vừa gọi tôi là gì...anh Ken-đánh trống
lảng.
- Ko có.
- Đúng rồi. Tuy tôi già nhưng tai vẫn thính lắm
- Đã nói là ko có...anh đâu phải là anh Ken tôi quen, anh ấy...chết
rồi.
- Nhớ lại rồi à- h thì hắn đã biết no bị mất trí nhớ.
- Ko, quên rồi, quên sạch, ko nhớ gì hết- nó đưa tay bịt tai.
- Anh ko phải là anh Ken tôi quen, anh ấy ko ác với tôi như thế,
anh ấy rất thương tôi, anh ấy ko đối sử với tôi lạnh nhạt với tôi.
Còn anh anh ác lắm, anh là đồ tôi- nó vừa khóc vừa đẩy hắn
ra.
- Anh xin lỗi, xin lỗi nhóc nhiều.- nói rồi hắn ôm nó vào
lòng.
- Bỏ ra tôi ko quen anh- nó đấm thùm thụp vào lưng hắn.
- Xin lỗi nhóc.
- E hèm.-ba nó hắng giọng.
- Ba-nó đẩy hắn ra.
- Bác, con chào bác.
- Quên ta rồi à.
- Dạ...dạ...
- Anh chị xem con anh chị quên tôi rồi- ba nó quay ra nói với ba
hắn.
- Ko nhớ à con.
- A...bác là bác Lâm phải ko ạ.
- Tốt đấy.
- Khoẻ chưa con gái- mẹ nó ở đâu chạy lại ôm nó.
- Mẹ ơi con nhớ mẹ quá.
- Hỳ khoẻ rồi hả. Mẹ cũng nhớ con.
- NHìn hai đứa tình cảm thế này chắc phải cho chúng cưới
thôi.
- Dạ được bác, con chịu khổ với em Chi cả đời, con tình nguyện hi
sinh tấm thân này-hắn ra vẻ khổ sở.
- Tốt. Cứ quyết định vậy đi.
- Ko được, ba ơi ko được anh ta đâu có thương con, ko được ba
ơi.
- Nhóc con...tôi yêu em- hắn lại ôm nó vào lòng nói.
Trong căn phòng nhỏ rộn vang tiếng cười hp. Mọi người ai cũng hỏi
rằng sao lại cho Ken với Chi như vậy, sao lại để cho Chi khổ nhiều
thế. Hỳ càng đau khổ thì đến khi được ở bên nhau họ mới trân trọng
tình cảm của mình có gắn bó lâu dài, vầ mãi luôn hp