Tường Lam ngủ thật ngon cho đến sáng hôm sau, nếu không nghe tiếng
gõ cửa phòng thì cô đã không thật giật mình thức giấc.
- Lam ơi!
Tiếng gọi của Gia Hưng. Lần đầu tiên cô để ý và nhận ra giọng nói
của anh rất trầm ấm. Lâu rồi, cô mới nghe người khác gọi mình như
thế:
- Có gì không anh Hưng?
Tiếng Hưng ngoài cửa vọng vào:
- Tôi nhớ em còn phải đi làm. Mọi ngày em đều thức rất sớm.
Tường Lam ngước nhìn lên đồng hồ. Đã gần tám giờ. Nhưng hôm nay là
ngày chủ nhật, có lẽ Gia Hưng không biết. Cô cũng bước xuống
giường.
- Cảm ơn anh.
Khi cô bước xuống phòng ăn thì không thấy anh đâu, ngồi vào bàn cô
liền hỏi dì Tư:
- Anh Hưng đâu dì?
- Chắc đi đâu đó trong vườn. Sáng nào cậu ấy cũng tập thể dục
cả.
Tường Lam ngạc nhiên lặp lại:
- Tập thể dục?
Dì Tư mỉm cười nhìn cô rồi nói như giải thích:
- Ông Hiền đã dạy cậu ấy từ nhỏ nên cậu ấy thức rất sớm và ngày nào
cũng tập thể dục trong vườn.
- Vậy à! Dì có biết bác ấy còn dạy anh Hưng điều gì nữa
không?
Dì Tư lắc đầu:
- Không đâu! Ông Kỳ không cho phép, ông ấy quản lý mọi người rất
nghiêm ngặt vấn đề đó. Tivi thôi, ông Kỳ còn không cho xem nói chi
chỉ dạy điều gì. Nhưng ông Hiền rất thương cậu Hưng, những gì có
thể làm cho cậu ấy, ông ấy đều cố gắng cả.
Tường Lam thấy tò mò vô cùng. Cô nhận ra mình đã quá vô tình trước
sự bất hạnh của Gia Hưng. Cô vẫn chưa biết rõ gì về anh, điều mà cô
phải biết từ trước khi về đây mới đúng. Ăn xong, cô cố ý bước ra
vườn để tìm Gia Hưng. Từ xa, cô đã thấy dáng cao lớn của anh, với
cái kéo thoăn thoắt trong tay, anh đang tạo hình cho những cây
kiểng trong vườn, có lẽ đây là những việc mà ông Hiền được phép chỉ
dạy cho anh. Tường Lam khoanh tay đứng yên nhìn anh chứ không lên
tiếng, hình như cảm nhận được nên Gia Hưng đã quay lại. Thấy cô,
đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên:
- Sao em không đi làm?
Tường Lam bước về phía anh mỉm cười:
- Ngày chủ nhật, mọi người đều không phải đi làm. Vậy anh có hiểu
sao tôi lại ở nhà không?
Gia Hưng nói bình thản:
- Vì hôm nay là chủ nhật.
Tường Lam cười nhỏ:
- Anh thông minh lắm. Hôm nay tôi được nghỉ ở nhà.
Cô bước đến ngồi xuống băng đá bên cạnh Gia Hưng đang đứng.
- Cô đừng khen tôi như thế nữa. Tôi không thích!
Vừa ngồi xuống cô đã phải ngước lên, ngạc nhiên nhìn anh. Cô nghĩ
anh sẽ rất thích khi được ai đó khen. Đôi khi Gia Hưng có những câu
nói làm cô thật sự bất ngờ. Cô chợt buột miệng:
- Tại sao?
Gia Hưng nhìn cô:
- Tôi ngồi được không?
Tường Lam mỉm cười:
- Anh ngồi đi. Anh vẫn chưa trả lời tôi?
Gia Hưng lấy từ trong túi quần những viên kẹo, anh đưa cho
cô:
- Em ăn đi!
Tường Lam suýt bật cười. Lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông
thích ăn kẹo, cô lịch sự cầm lấy nhưng vẫn giữ trong tay. Gia Hưng
thì bỏ một viên kẹo vào miệng. Tự nhiên cô liên tưởng cái cách Gia
Hưng châm lửa đốt một điếu thuốc rồi chợt thấy buồn cười, cô hiểu
anh sẽ không biết những thứ đó. Điềo đó tốt chứ không có hại
gì.
- Sao anh không nói?
Gia Hưng nhìn mông lung chứ không nhìn cô:
- Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết là tôi không thích thôi.
Tường Lam mỉm cười:
- Anh lạ thật, ai cũng thích được khen. Tôi cũng vậy.
Gia Hưng quay lại nhìn cô:
- Tôi không phải con nít.
Tường Lam nhìn sững anh. Một sự phản kháng gay gắt lần đầu tiên cô
bắt gặp ở Gia Hưng, giọng nói có vẻ không hài lòng vì cách nói của
cô.
- Tôi xin lỗi nhưng tôi nói thật lòng đấy.
Gia Hưng im lặng. Anh đưa tay vuốt mặt mình. Một vết dơ trên má anh
làm cô thoáng buồn cười:
- Áo anh đâu?
Gia Hưng nhìn cô rồi chỉ tay về phía cành cây:
- Đó.
Tường Lam nói nhẹ:
- Anh đem lại đây.
Gia Hưng ngoan ngoãn làm theo lời cô:
- Anh ngồi xuống đi.
Anh có vẻ ngạc nhiên không hiểu, Tường Lam lấy cái áo lau những vết
dơ trên mặt anh. Cô cảm nhận Gia Hưng nhìn mình rất lâu, cái nhìn
thật khác lạ, nó làm cô thoáng bối rối. Cô trao lại áo cho
anh:
- Tay anh dơ đừng nên chạm vào mặt.
Gia Hưng nhìn bàn tay của mình rồi lại nhìn cô lần nữa:
- Cảm ơn em.
Tường Lam mỉm cười:
- Không có gì! Tôi phải về nhà mình một lát. Anh cũng nên vào nhà
tắm rửa cho sạch sẽ đi. Người anh toàn bùn đất kìa.
Gia Hưng gật đầu:
- Chừng nào em về?
- Về nhà tôi hay về đây?
Gia Hưng mỉm cười.
- Về đây.
Tường Lam đứng lên:
- Tôi về nhà có công việc nên cũng không biết. Nhưng chắc chắn tối
tôi sẽ có mặt ở đây.
Gia Hưng cũng bước theo cô:
- Em khỏi mang chìa khóa.
- Sao?
Anh mỉm cười thật trẻ con:
- Tôi sẽ mở cửa cho em.
Tường Lam cười nhỏ:
- Anh cũng dễ thương lắm. Từ nhỏ tôi đã thích có một đứa em, anh
làm tôi có cảm giác đó.
Gia Hưng nhíu mày. Cô không biết anh phật ý hay không hiểu, nhưng
anh chỉ im lặng chứ không nói gì thêm. Cô cũng không bận tâm lắm,
hiện tại cô cần phải hỏi ý kiến ba mình về một số việc. Vừa vào
phòng khách thì điện thoại reo, cô bước đến bắt máy:
- A lô!
- Chào em! Nhận ra giọng tôi chứ?
Là Hoàng Minh. Không thể tin anh ta dám xông xáo như vậy.
- Xin lổi, tôi không biết anh. Hôm nay chủ nhật, nếu có gì phiền
anh ngày mai đến công ty.
Tiếng Hoàng Minh cười nhỏ:
- Tôi không tin em dể quên như vậy. Nhưng không sao. Tôi gọi đến là
để được nghe giọng nói của em chứ không có lý do gì khác.
Tường Lam không hiểu sao mình lại không có cảm giác giận:
- Tôi không muốn có bất cứ sự hiểu lầm nào, anh nên tự trọng một
chút.
- Lầm ở tôi hay là ở chồng em?
- Cả hai. Anh nên hiểu....
Nhưng Hoàng Minh đã ngắt lời cô:
- Tôi hiểu rất rõ cuộc hôn nhân của em. Nghe này Lam! Đó là một
gánh nặng thật sự, sẽ đến một lúc nào đó em cũng phải buông ra thôi
và lúc đó tôi hứa sẽ là người đầu tiên ở bên cạnh em.
- Anh thật trơ tráo khi nói điều gì đó. Tôi cúp đây!
Nói xong cô gác nhanh máy. Tường Lam nhận ra trái tim mình đang đập
rất nhanh. Cô lắc mạnh đầu và đi nhanh về phòng, quên mất Gia Hưng
đang đứng nhìn theo với cái nhìn u uẩn.
Hôm đó, cô ở nhà ba mẹ đến tối mới về, vừa mở cửa bước vào thì đã
gặp Gia Hưng.
- Sao em không để tôi mở cửa?
Tường Lam mỉm cười:
- Như thế phiền lắm. Tôi tự mở cửa sẽ tốt hơn.
Đôi mắt Gia Hưng thoáng một nét buồn. Cô biết là anh đang giận
dỗi:
- Anh ngồi đây lâu chưa?
Gia Hưng gật đầu:
- Ăn cơm xong là tôi ra đây.
Cô nhìn anh ta. Vậy thì quá lâu rồi, không ngờ Gia Hưng lại nhiệt
tình với cô như vậy. Muốn về phòng nhưng lại không nỡ nên cô đành
ngồi xuống bên cạnh anh gợi chuyện:
- Mai mốt anh không cần phải làm thế. Tôi lớn rồi nên không thể làm
phiền mọi người.
- Tôi không có phiền. Chìa khóa em đâu?
Tường Lam đưa ra trước mặt thì Gia Hưng đã cầm lấy:
- Tôi sẽ giữ nó. Mỗi ngày tôi sẽ mở cửa cho em.
Cô thật sự ngỡ ngàng vì cách cư xử của anh ta. Hình như mỗi ngày
Gia Hưng càng thay đổi hơn.
- Như thế thì....?
Anh ta chợt gắt lời cô:
- Mỗi ngày, tôi sẽ đợi đến chừng nào em về mới thôi. Em cứ đi lo
công việc không sao cả.
- Hả!
Tường Lam tròn mắt nhìn anh:
- Anh có hiểu mình đang làm gì không?
Anh ta gật đầu không nói.
- Tôi không đồng ý! Anh trả chìa khóa lại cho tôi đi. Đừng trẻ con
như thế!
Gia Hưng vẫn cầm chặt chìa khóa trong tay:
- Tôi thích mở cửa cho em. Tôi không ngủ được nếu em vẫn chưa về
nhà.
Tường Lam buông tay xuống ngỡ ngàng khi nghe câu nói đó. Ánh mắt
của Gia Hưng trong đêm tối thật sáng, nó không trẻ con mà chứa đựng
cả sự dịu dàng.
- Anh nghĩ gì về tôi?
Cô hỏi mà nghe giọng mình thật lạ:
- Cô rất giống bác Hiền. Ông ấy rất tốt với tôi.
Tường Lam thở nhẹ, cô thầm trách mình đã lo xa. Đúng là cô đã thót
cả tim khi nghĩ rằng Gia Hưng đã thay đổi và lúc nãy anh đã tỏ rõ
quyền làm chồng của mình. Thôi, cứ để Gia Hưng muốn làm gì thì làm,
trước sau gì anh cũng sẽ chán với trò chơi của mình. Cô không tin
anh sẽ kiên nhẫn mở cửa cho cô mỗi ngày.
- Thôi được,, nếu anh muốn thì anh cứ giữ lấy.
Gia Hưng cười thật rạng rỡ. Tường Lam cũng cười theo. Nhìn anh như
con nít vừa được quà vậy. Cô chợt chú ý đến cây đàn dựng bên cạnh
ghế đá, cô hỏi với vẻ thú vị:
- Cây đàn của anh à?
Gia Hưng gật đầu.
- Anh cũng biết đàn sao?
- Biết. Bác Hiền dạy tôi mà.
Tường Lam đưa mắt nhìn anh, từ giọng nói và phong cách đếu rất đàn
ông, chỉ có tâm hồn thì cứ như trẻ con.
- Anh đàn một bản đi.
Gia Hưng hớn hở cầm cây đàn lên nhìn cô:
- Em muốn nghe bài gì?
- Tùy anh. Anh cứ đàn bài nào mình thích.
Gia Hưng so dây và bắt đầu đàn, cô nhận ra ngay bài "Thương hoài
ngàn năm", nhưng không ngờ Gia Hưng lại biết đàn bản nhạc
này.
- Anh đàn rất hay. Thật đó.
Gia Hưng cười rạng rỡ:
- Tôi thích nhất bài này.
Tường Lam hơi buồn cười. Không biết anh có hiểu hết lời bài hát
không?
- Tại sao?
- Vì đó là bài mà mẹ tôi thích.
Một cảm giác xót xa nhói cả tim Tường Lam. Cô nhìn anh dịu
dàng:
- Anh còn nhớ cha mẹ mình không?
Gia Hưng gật đầu:
- Tôi có hình của họ. Ba mẹ tôi rất đẹp.
Tường Lam mỉm cười:
- Anh rất giống mẹ. Bác gái đẹp lắm.
Gia Hưng nhìn cô:
- Sao em gọi là bác? Là mẹ chứ?!
Tường Lam ngớ cả người, mặt cô thoáng đỏ. Gia Hưng không ngờ nghệch
như cô nghĩ. Nếu anh thích nghi nhanh cuộc sống hiện tại và được
dạy dỗ tốt, chắc chắn anh sẽ trở lại bình thường. Tự nhiên cô thấy
lòng lo lắng bâng khuâng.
- Anh làm tôi ngạc nhiên lắm.
Gia Hưng nhìn cô như không hiểu. Tường Lam chợt đứng lên:
- Cũng khuya rồi, ta vào nhà thôi.
Gia Hưng đúng lên theo cô. Cả hai cùng bước lên lầu đẻ về phòng.
Dừng lại trước cửa phòng cô, Hưng chợt gọi:
- Lam!
Tường Lam vừa định mở cửa, phải quay lại nhìn anh:
- Chúc Lam ngủ ngon.
Cô cũng mỉm cười khi anh đã bắt chước mình.
- Cảm ơn anh. Anh nhớ đóng cửa phòng trước khi ngủ nhé.
Gia Hưng gật đầu rồi lẳng lặng về phòng mình. Tường Lam đứng yên
nhìn theo dáng của anh. Một ý nghĩ cứ dai dẳng trong cô từ sáng đến
giờ, cô không hiểu mình có nên làm như vậy không?....
Tuần sau thì Tường Lam đi đến một quyết định dứt khoát, cô nhanh
chóng tìm cho Gia Hưng một cô giáo. Anh sẽ được dạy dỗ một cách
đàng hoàng, cô không đủ nhẩn tâm nhìn anh sống như thế. Cô nhận
thấy Gia Hưng biết đọc và viết chữ rất đẹp. Vì vậy anh sẽ tiếp thu
nhanh thôi.
Gia Hưng có vẻ ngỡ ngàng khi thấy cô dẫn về một người lạ và đến gặp
anh.
- Đây là Ngân. Bắt đầu ngày mai chị ấy sẽ dạy anh học.
Gia Hưng như vẫn chưa hiểu:
- Cô ấy là ai?
Tường Lam mỉm cười cô nhận ra vẻ sững sờ của cô giáo trẻ:
- Là cô giáo của anh, anh phải nghe lời cô ấy, hiểu không? Cô ấy sẽ
dạy anh giống như bác Hiền vậy.
Gia Hưng nhìn cô đăm đăm. Tường Lam liền nói:
- Thôi được rồi. Chị về đi. Ngày mai chị có thể đến dạy anh
ấy.
- Vâng
Đợi chị ta đi xong, Tường Lam mới ngồi xuống đối diện với
anh.
- Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi. Nghe lời tôi, anh phải học, còn
nhiều điều anh cần phải biết lắm.
Gia Hưng nhìn cô đầy hoang mang:
- Nhưng cô ấy không giống em và bác Hiền, tôi không quen cô
ta.
Tường Lam hiểu Gia Hưng không quen tiếp xúc với người lạ:
- Lúc đầu tôi và anh cũng không quen nhau, đúng không? Cô ấy rất
tốt, hãy tin tôi.
Gia Hưng hơi cúi đầu nhìn xuống, cử chỉ phật ý giống như trẻ
con.
- Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ rất buồn. Tôi chỉ muốn tốt cho anh
thôi, anh hiểu không?
Gia Hưng chợt ngước lên nhìn cô:
- Tôi sẽ không bao giờ làm em buồn. Tôi sẽ nghe lời em.
Tường Lam khẽ cười:
- Tốt lắm! Ngày mai anh sẽ bắt đầu học nhé.
Gia Hưng gật đầu không nói. Cô nhìn anh chợt nghe lòng nhẹ nhõm.
Quyết định này cô vẫn chưa cho ba mình biết, cô hiểu ông sẽ phản
đối hoặc ít nhất là đồng ý nhưng không phải thời gian này. Thời
gian sau, cô cũng bận bù đầu vì công việc nên cũng không có thời
gian để quan tâm đến Gia Hưng. Cô đi sớm về trễ rất thất thường
nhưng anh lúc nào cũng kiên nhẫn mở cửa cho cô. Những lúc đó cô mệt
quá và cũng không bận tâm lắm nên cả hai cũng không nói chuyện gì
nhiều, phần vì công việc căng thẳng và hình như Gia Hưng cũng có gì
đó thay đổi, anh có vẻ lặng lẽ hơn trước.
Hôm nay cô lại đi dự một buổi tiệc và lại gặp Hoàng Minh ở đó, cô
không phủ nhận là mình bị xao động vì cách tấn công của anh ta. Khi
Hoàng Minh bước về phía cô bằng những bước chân tự tin quen thuộc
thì Tường Lam đã không cưỡng được ý muốn nhìn anh.
- Có thể nhảy với tôi một bản không?
Cái nhìn của mọi người làm cô không thể bất lịch sự từ chối được và
hình như cô cũng không muốn thế. Hoàng Minh dìu nhẹ cô theo điệu
nhạc.
- Một ước muốn quá lâu mới thực hiện được. Tôi luôn mong có em
trong vòng tay thế này.
Tường Lam nghe tim mình đập mạnh, cô cố nói tự nhiên:
- Anh kiên nhẫn hơn tôi nghĩ, nhưng nếu bây giờ dừng lại cũng không
quá muộn đâu.
Hoàng Minh cười nhẹ:
- Với em, tôi thật sự nghiêm túc. Tôi thừa nhận mình quen rất nhiều
phụ nữ nhưng để có ý nghĩ về một gia đình thì đây là lần đầu tiên.
Tôi thật lòng yêu em, Lam ạ.
Tường Lam hơi lặng người, một thoáng rung động và xao xuyến kỳ lạ,
cô không nghĩ Hoàng Minh lại nói ra những lời này.
- Đừng đem hôn nhân của em ra làm vật cản giữa hai đứa, anh không
phải thằng ngốc mà không hiểu. Anh không có ý xấu, anh không nói là
bỏ rơi anh ta nhưng anh muốn cùng em chia sẻ gánh nặng đó.
- Anh ấy không như mọi người nghĩ đâu, rồi anh ấy sẽ trở lại bình
thường. Tôi không muốn nghe những lời nói đó một lần nào nữa cả,
xin anh nhớ cho.
Hoàng Minh hơi siết người cô:
- Anh xin lỗi. Nhưng anh ta không có khả năng làm chồng, anh ta
không hiểu điều đó là thế nào đâu. Đừng tự lừa dối mình và làm khổ
anh, được không Lam?
Không ngờ Hoàng Minh hiểu rõ về cuộc sống của cô như vậy. Anh ta
thật đáng sợ. Kể cả Gia Hưng, anh ta cũng biết rõ một cách tường
tận. Bản nhạc kết thúc, cô vội rời khỏi vòng tay Hoàng Minh nhưng
thật khó thoát khỏi anh ta. Hoàng Minh ngang nhiên theo cô về bàn,
anh kéo ghế cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh, cử chỉ nhẹ nhàng như
giữa họ không có chuyện gì xảy ra.
- Anh không hối hận nếu phải chờ đợi em đâu. Em sứ sống theo lương
tâm của em, chỉ cần em hiểu tình cảm của anh chân thật là đủ.
- Tôi khuyên anh đừng nên hy vọng gì ở tôi.
Hoàng Minh cười nhẹ, anh không nói gì khi vài người bước đến bàn
của họ. Suốt buổi tiệc, Hoàng Minh không có cơ hội riêng để nói
chuyện với cô nhưng anh vẫn không rời cô dù là một bước. Anh ta đã
tỏ ra công khai đeo đuổi cô, điều đó càng làm cô thấy khổ sở hơn.
Dù sao cô cũng là gái đã có chồng, Hoàng Minh không nghĩ đến hay là
cố ý làm như vậy?
Cuối buổi tiệc, khi cô bước về phía bãi xe thì gặp ông Kỳ đang đứng
đợi. Ông nhìn cô với tia nhìn áp đảo:
- Cô cẩn thận đó! Đừng tưởng tôi không biết gì về âm mưu của gia
đình cô. Tôi có thể để mất tài sản vào tay cô nhưng danh dự thì
không. Nếu cô làm mất danh dự của cả dòng họ thì tôi không để yên
cho cô đâu.
Tường Lam nhìn sự giận dữ của ông ta mà buồn cười:
- Chú nên nói điều đó với bản thân mình và cần mong sự tha thứ. Chú
đã hưởng quá nhiều so với những gì mình có được.
Ông Kỳ tái mặt, căm phẫn:
- Con ranh kia! Tao không tha cho mày và gia đình mày đâu. Tao sẽ
dạy cho thằng Hưng giành lại những gì của nó.
Tường Lam nhếch môi:
- Anh ấy đã được dạy quá nhiều từ một người chú như ông. Yên tâm
đi, tôi chăm sóc anh ấy còn tốt hơn chú rất nhiều.
Ông Kỳ giận dữ đến không kềm được, ông ta định sấn tới nhưng đã bị
một cánh tay giữ lại:
- Nếu mọi người biết được việc làm của ông thì ông không đứng vững
như bây giờ đâu. Ông nên cảm ơn Tường Lam và gia đình cô ấy.
Ông Kỳ ngước mắt nhìn Hoàng Minh:
- Tụi bây đừng hòng cướp được tài sản của thằng Hưng. Tao sẽ chơi
với tụi bây đến cùng.
Hoàng Minh hất tay ông ra:
- Đừng chọc giận tôi sẽ không có lợi cho ông đâu. Cẩn thận lời nói
của mình đó!
Ông Kỳ giận dữ nhìn cả hai. Dù sao ông cũng hiểu rõ thế lực của
Hoàng Minh, mọi người ai cũng ngán hắn, ông cũng không ngoại lệ.
Không ngờ Tường Lam lại được hắn ta bảo vệ như vậy. Sắc đẹp đúng là
một vũ khí lợi hại. Ông cười gằn vì ý nghĩ đó.
- Đừng để tôi bắt gặp sự tồi bại của cô, tôi thề sẽ không tha cho
cô đâu.
Đợi ông ta đi xong, Hoàng Minh vội chặn cô lại khi thấy Tường Lam
đã mở cửa xe.
- Anh không nghe ông ấy nói gì sao? Nếu tôi làm vậy, tôi cũng không
tha thứ cho mình.
Hoàng Minh không nói gì, mạnh mẽ lẫn bất ngờ kéo cô vào người và
cúi xuống hôn cô như không cho cô cư hội để phản kháng. Nụ hôn
chiếm đoạt đầy đam mê. Thật lâu, anh mới buông cô ra:
- Anh đã nói là chờ đợi em. Chỉ cần chúng ta thành thật với nhau.
Em có tình cảm với anh mà, đúng không?
Tường Lam hơi nhắm mắt, cô nghe môi mình vẫn còn hương vị ngọt lẫn
xao xuyến.
- Trả lời anh đi, Tường Lam!
- Em xin lỗi, em không thể trả lời điều đó trong lúc này.
- Anh sẽ đợi. Chỉ cần em không từ chối là anh hạnh phúc rồi.
Tường Lam ngước lên nhìn anh, cô cảm động vì thấy vẻ hân hoan trên
gương mặt anh.
- Chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây thôi. Em sẽ trả lời anh khi mọi
chuyện của em kết thúc như mong muốn.
Hoàng Minh định nắm tay cô, nhưng Tường Lam đã rụt lại. Anh khẽ
cười với vẻ mặt không vui:
- Em cứng rắn lắm nhưng anh lại yêu điều ấy ở em. Anh sẽ đợi nhưng
đừng quá lâu nhé Lam. Nếu chỉ nhìn em mà không được đến gần, anh sẽ
không chịu nổi đâu.
Tường Lam thầm buồn cười nhưng nghe nao cả lòng khi nghe anh nói.
Cô hiểu mình đã bị đánh gục vì một người đàn ông như Hoàng
Minh.
Sáng hôm sau, cô thức dậy trễ. Khi cô ra khỏi phòng định đến công
ty thì nghe loáng thoáng tiếng Ngâng giảng bài, cô chợt nhớ hôm nay
Gia Hưng có giờ học. Cô bước nhẹ qua phòng bên cạnh. Gia Hưng đang
ngồi ngoan ngoãn và nghe Ngân giảng bài một cách chăm chú. Cô đứng
yên nhìn anh, không biết anh đã tiến bộ đến đâu rồi. Nhận ra sự có
mặt của cô, Ngân liền dừng lại:
- Lam vẫn chưa đi làm sao?
Tường Lam mỉm cười bước vào:
- Hôm nay tôi đi làm muộn. Anh Hưng học tốt chứ?
Ngân mỉm cười gật đầu:
- Anh ấy chăm học lắm. Lam không thấy anh ấy tiến bộ sao?
- Có lẽ tôi sẽ biết điều đó vào tối nay. Tôi thật sự không có thời
gian rảnh.
Ngân mỉm cười không nói gì, Gia Hưng nhìn cả hai một cách im lìm.
Tường Lam nhận ra vẻ khác lạ đó nhưng cô không thể nán lại lâu hơn,
tối nay cô sẽ nói chuyện với anh.
- Tôi phải đi đây, hai người học tiếp đi. Cố gắng nhé anh
Hưng!
Gia Hưng gật đầu chứ không nói gì, thái độ của anh làm cô thoáng
suy nghĩ. Vừa lặng lẽ vừa chững chạc hơn trước rất nhiều.
Hôm đó Tường Lam lại về thật khuya, người mở cổng cho cô vẫn là Gia
Hưng. Hôm nay cô cố ý quan sát thái độ của anh, thường khi được mở
cỗng, cô nói vài câu là liền đi nhanh về phòng. Cô bước xuống xe và
nhìn Gia Hưng khóa cổng, khi anh quay lại thì có vẻ ngạc nhiên khi
thấy cô vẫn còn đứng đó.
- Sao em không vào nhà?
Tường Lam bước về phía băng đá ngồi xuống:
- Lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau. Anh ngồi xuống
đi.
Gia Hưng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô.
- Anh học tốt không?
Anh gật đầu không nói, cử chỉ thật khó bắt chuyện, cô không hiểu
anh đang suy nghĩ gì nữa.
- Tôi nhận ra anh khác trước rất nhiều. Ý tôi nói là anh ít nói hơn
lúc trước.
Gia Hưng nhìn cô trầm giọng:
- Em cứ nói đi, đừng lặp lại. Tôi hiểu mà.
Đó cũng làm một sự thay đổi, cách nói chuyện có vẻ chững chạc hơn
rất nhiều. Cô nhìn anh như quan sát:
- Anh thích nhất môn gì?
Gia Hưng nhìn mông lung vào khoảng tối trước mặt:
- Tôi thích đi ra ngoài.
Tường Lam ngỡ ngàng như không tin, cô lặp lại:
- Anh nói gì?
- Tôi không muốn ở nhà. Tôi đã được ra ngoài với Ngân mấy lần. Tôi
thích nhìn mọi người.
Tường Lam tưởng mình nghe lầm. Thì ra Ngân đã đưa Gia Hưng đi chơi
ở bên ngoài, có lẽ Ngân đã nhạy cảm nhận ra nguyên nhân khờ khạo
của Gia Hưng. Cô có quá ích kỷ không khi không muốn điều đó. Sự
hiểu biết nhanh chóng của Gia Hưng làm cô thật sự lo lắng. Ngày mai
cô sẽ làm rõ chuyện này với Ngân, cô không thể chấp nhận sự qua mặt
đó, dù thật sự điều đó tốt cho Gia Hưng. Cô hỏi như đo lường:
- Anh thấy mọi người thế nào?
Gia Hưng hơi cúi đầu nhìn xuống:
- Tôi thấy mình thật ngốc nghếch. Tôi không bằng một đứa trẻ ngoài
đường.
Tường Lam nhói cả tim. Cô hiểu Gia Hưng đã bắt đầu nhận thức và suy
nghĩ khi so sánh mọi việc lại với nhau. Anh sẽ nhận ra khiếm khuyết
nơi mình và sẽ biết hoài nghi với tất cả mọi chuyện.
- Anh đã hiểu lý do vì sao tôi muốn anh học chứ?
Gia Hưng gật đầu.
- Tôi rất chăm học. Em cũng nghe Ngân nói rồi mà.
Tường Lam hơi nhìn nơi khác, cô hơi nhắm mắt khi nói:
- Tôi không muốn anh ra ngoài. Tôi muốn anh ở nhà học hơn, học xong
thì ra ngoài cũng không muộn. Tôi không muốn anh bỏ bê việc học mà
đi chơi như vậy. Anh hứa đi!
Gia Hưng nhìn cô hơi lâu, cái nhìn làm cô không dám đối diện anh,
cô nghe giọng mình thật khó khăn:
- Anh hiểu tôi nói chứ? Anh không muốn tôi buồn, đúng không?
Gia Hưng gật đầu, nhẹ giọng:
- Tôi sẽ nghe lời em.
Tường Lam quay nhìn nơi khác, cô không chịu nổi cảm giác ray rứt
khi nhìn anh:
- Tôi xin lỗi.
Gia Hưng ngạc nhiên nhìn cô như không hiểu, nhưng Tường Lam không
quan tâm cử chỉ đó. Cô cảm thấy nhẹ lòng khi nói ra được câu ấy, và
biết rằng Gia Hưng chưa chắc đã hiểu ý nghĩa của nó.
- Em không thích tôi, đúng không?
Tường Lam sững sờ nhìn anh. Cô chưa biết phải nói gì thì anh đã nói
tiếp:
- Em không thương tôi như bác Hiền, không lo lắng, vui vẻ với tôi
như Ngân. Tôi có làm điều gì sai không?
Tường Lam thở nhẹ. Lại là sự so sánh trẻ con! Cô biết anh rất thích
được cô quan tâm, tâm lý đó như một đứa trẻ muốn được thương yêu
vậy.
- Không phải! Tôi đối với anh giống như bác Hiền vậy và cả Ngân
nữa, nhưng tôi không có thời gian rảnh như họ. Anh cũng biết tôi
phải làm việc mà.
Gia Hưng nhìn cô như ẩn giấu sự buồn phiền:
- Tôi sẽ nghe lời em tất cả, miễn sao em đừng ghét tôi.
Tường Lam thấy xót xa, cô cố mỉm cười nhìn anh:
- Tôi không bao giờ ghét anh cả. Hãy tin tôi!
Cô vừa dứt câu thì Gia Hưng đã quay qua hôn mạnh vào má cô. Tường
Lam ngỡ ngàng không kịp phản ứng, không ngờ anh dám có cử chỉ đó
với cô. Gương mặt anh thật hớn hở:
- Em giống như mẹ tôi vậy. Đẹp và rất thương tôi.
Tường Lam than thầm trong bụng. Có lẽ Gia Hưng không hiểu những cử
chỉ thân mật không nên có giữa hai người khác phái. Nếu anh cứ vô
tư thể hiện tình cảm thế này thì thật khổ cho cô. Cô chợt nghiêm
mặt:
- Tôi không cho phép anh làm như thế nữa, anh không được có cử chỉ
đó. Nếu không, tôi sẽ giận anh luôn.
Gia Hưng nhìn cô có vẻ hoang mang, gương mặt chợt buồn bã hẳn.
Tường Lam nói lành lạnh:
- Anh nghe tôi nói không?
Gia Hưng nhẹ gật đầu. Tự nhiên cô thấy buồn cười khi nhớ ra từ nãy
giờ cách nói chuyện của cô đúng là giống mẹ anh thật.
- Khuya rồi! Vào nhà thôi!
Cô đứng lên nhưng Gia Hưng vẫn ngồi yên đó.
- Anh sao vậy?
Anh nói mà không nhìn cô:
- Em vào trước đi, lát tôi sẽ vào sau.
Cô nhìn thoáng qua anh rồi nói:
- Đừng thức khuya quá nhé.
Nói rồi, cô bước nhanh vào nhà. Về phòng, vừa ngồi xuống giường thì
điện thoại reo, màn hình hiện lên số máy của Hoàng Minh. Cô nhẹ
nhàng mở máy:
- A lô.
- Em đang làm gì vậy?
Tường Lam mỉm cười bước về phía cửa sổ:
- Đang chuẩn bị ngủ thì anh gọi đến.
Tiếng Hoàng Minh nồng nàn:
- Anh nhớ em quá. Anh không ngủ được nếu chưa nghe giọng nói của
em.
Tường Lam nghe nao nao, cô nhẹ giọng:
- Anh đừng nói như thế nữa, được không?
- Em sợ mình bị lung lạc à?
Tường Lam đưa mắt nhìn xuống phía dưới cổng, Gia Hưng vẫn còn ngồi
đó, trên tay là cây đàn, anh đã bắt đầu dạo bài "Thương hoài ngàn
năm" quen thuộc. Trong đêm khuya tiếng đàn vút cao và thật
buồn.
Cô chợt nghe day dứt:
- Đừng ép buộc em, Minh.
Tiếng Minh trầm ấm:
- Em ác thật. Cấm anh mọi thứ, kể cả tình yêu anh cũng không được
biểu lộ sao?
Tường Lam quay trở lại giường, không hiểu sao cô không tự nhiên khi
đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới.
- Em không cấm gì cả. Anh có quyền làm bất cứ điều gì anh
muốn.
- Và anh sẽ mất em phải không? Thôi được rồi, anh sẽ cố gắng. Em
nghỉ sớm đi, đừng thức khuya quá.
- Chúc anh ngủ ngon.
Cô cúp máy và ngã người xuống giường. Tiếng đàn của Gia Hưng thật
da diết trong đêm. Lần đầu tiên cô để suy nghĩ của mình hướng về
anh. Cô biết không sớm thì muộn Gia Hưng sẽ trở lại bình thường,
nếu thế thì sẽ rất khó khẳn để cô có thể kết thúc mọi chuyện như ý
muốn. Có lẽ cô nên làm điều đó sớm sẽ tốt hơn.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chiều, khi cô còn ở công ty thì nhận được điện thoại của ba mình,
ông rất giận dữ khi biết được cô đã tìm cô giáo dạy Gia Hưng, ông
đã đến nhà và bắt gặp mọi chuyện. Ông nói không phải ông tàn nhẫn.
Ông sẽ làm điều đó cho Gia Hưng sau khi đã kết thúc mọi chuyện tốt
đẹp. Ông sẽ không bạc đãi anh và sẽ tạo mọi điều kiện cho anh phát
triển và hiểu biết đúng với khả năng của mình.
Tường Lam mệt mỏi bước về phía cửa sổ. Công việc quản lý của cô đã
bắt đầu ổn định, nhưng cần phải có thêm thời gian nữa để cô xúc
tiến mọi việc và biến nó hoàn toàn thuộc về mình. Để thực hiện được
điều đó thì phải cần đến sự ngờ nghệch của Gia Hưng, cô sẽ làm mọi
cách để anh giao toàn bộ công ty lại cho cô. Nhưng nếu bây giờ thì
quá vội vàng, nó có vẻ như là sự cướp đoạt trắng trợn, điều đó thật
khó chấp nhận.
- Em chưa về sao?
Tường Lam bị ngắt ngang những suy nghĩ, cô quay lại nhìn Quốc
Trung.
- Đang chuẩn bị về. Còn anh?
Quốc Trung nhún vai:
- Tôi cố ý ở lại để nói chuyện với em.
Tường Lam nhìn anh chờ đợi. Từ lâu, cô đã hiểu tình cảm của Quốc
Trung và cô tin anh đủ thông minh để hiểu cô suy nghĩ gì về
anh.
- Tôi nghe rất nhiều về sự đeo đuổi của Hoàng Minh đối với em. Điều
đó có thật không?
Tường Lam nhìn thẳng vào anh:
- Tôi không có gì để nói cả. Mọi người cứ nói theo suy nghĩ của
mình.
- Đừng nói kiểu đó, Lam! Tôi thật sự lo cho em. Hoàng Minh không
đáng tin cậy đâu, nhất là về tình cảm.
- Tôi không muốn nghe anh nói câu đó, thà nghe người khác nói hay
hơn.
Quốc Trung nhạy cảm ngay với câu nói của cô:
- Tôi biết em thấy thất vọng nhưng tôi không hề hối hận. Đúng là
nói xấu người khác thì không quân tử chút nào, nhất là với một
người đàn ông.
Tường Lam chớp mắt, cô hiểu mình đã được yêu một cách cao
thượng.
- Cảm ơn anh.
- Hôm qua tôi gặp Hoàng Minh đi với Lan Chi. Quan hệ của họ không
đơn giản đâu.
Tường Lam nghe nhói đau, cô rã rời với ý nghĩ mình bị lừa dối. Cô
nhìn thẳng vào Trung và mỉm cười:
- Anh hãy tin là tôi không phải loại người mù quáng. Tôi là người
yêu bằng lý trí nhiều hơn.
- Có nghĩa em đã thừa nhận.
Tường Lam nói thẳng thắn:
- Thật sự chúng tôi vẫn chưa là gì của nhau nhưng tôi không phủ
nhận mình đã bị xao động.
Câu nói của cô làm Quốc Trung se thắt cả lòng. Vẫn biết là không có
hy vọng sao anh vẫn cứ cắm đầu vào. Để quên được cô không phải dễ
dàng, một ngày không gặp cô thôi là anh không chịu nổi.
- Cám ơn em đã thành thật. Tôi mong em sẽ có quyết định đúng
đắn.
Cuối cùng Tường Lam lái xe ra về. Khi vừa đến cổng thì cô đã thấy
chiếc xe quen thuộc của ba. Cô thầm lo và đi nhanh vào nhà. Ba cô
đang ngồi ở phòng khách cùng với Gia Hưng. Thấy cô, ông nhìn với vẻ
không hài lòng:
- Sao con về trễ thế?
Cô thoáng nhìn qua Hưng:
- Con bận một chút việc. Ba đến lâu chưa?
Ông gật đầu:
- Lâu rồi! Ba đến thăm hai đứa. Ba và thằng Hưng vừa mới ăn cơm
xong.
Cô ngồi xuống cạnh anh, cố ý nhìn vào gương mặt của Gia Hưng, vì cô
hiểu anh không biết giấu cảm xúc của mình. Cô nhận ra ngay nét buồn
bã trên gương mặt anh:
- Lên phòng đi! Ba có chuyện muốn nói với con!
Tường Lam nghe xót xa, cô nhẹ nhàng:
- Anh ở đây nhé. Tôi lên gặp ba một chút.
Gia Hưng gật đầu không nói. Tường Lam bước lên lầu cùng ba. Vừa
đóng cửa phòng, ông Trọng đã nói ngay:
- Con thật ngu ngốc, cũng may là ba phát hiện kịp. Thằng Hưng vẫn
còn ngờ nghệch chứ không tiến triển gì mấy, ba đã đuổi việc cô giáo
đó rồi. Bắt đầu từ bây giờ con nên khôn ngoan một chút.
- Sao ba lại làm thế? Chị ấy chỉ dạy anh Hưng những môn học thông
thường thôi mà.
Ông Trọng nói lạnh lùng:
- Thế nào cũng không được. Có những chuyện chỉ tiếp xúc qua lại
tình cờ người ta đã học hỏi được rất nhiều. Thằng Hưng không phải
là đứa ngờ nghệch thật sự, nó trở nên như thế chỉ là do hoàn cảnh
thôi.
Tường Lam hơi nhắm mắt:
- Con ray rứt lắm! Con không thể nhẫn tâm khi hàng ngày phải chứng
kiến anh ấy như vậy.
Ông Trọng khẽ thở dài:
- Ba không nói là bỏ rơi nó, con nhớ chứ? Chúng ta sẽ dành mọi điều
tốt đẹp cho cậu ấy nhưng không phải là bây giờ. Con nên hiểu, dù có
trở lại bình thường, thằng Hưng cũng không có khả năng điều hành
công ty đâu.
Tường Lam thấy rã rờ, cô mệt mỏi ngồi xuống giường.
- Con muốn mất tất cả phải không? Mọi việc đều đang tốt đẹp, công
việc của con đã bắt đầu ổn định rồi. Đừng dại dột làm hỏng mọi thứ
như thế.
Tường Lam gục đầu trong tay, giọng nghèn nghẹn:
- Thế thì mình kết thúc sớm đi ba. Con không muốn sống thế này
nữa.
Ông Trọng trầm giọng:
- Con không cứng rắn như ba tưởng, nhưng chỉ còn có cách này thôi
dù phải mang tai tiếng. Nhưng ít nhất cũng đợi hết năm nay đã. Còn
mấy tháng nữa con nên cố gắng chờ đợi đi. Điều quan trọng là con
phải biết cách thuyết phục thằng Hưng kìa.
Tường Lam nói ray rứt:
- Việc đó không khó. Chính vì nó quá dễ dàng nên con cảm thấy hổ
thẹn. Gia Hưng luôn nghe lời và tin vào con một cách tuyệt
đối.
Ông Trọng hơi quay đi vì thấy xốn xang. Đây là lần đầu tiên ông dù
thủ đoạn và lợi dụng người khác để đạt mục đích, nhưng chính sự ngờ
nghệch của Gia Hưng làm ông thực hiện kế hoạch dễ dàng và cũng
chính nó tự an ủi cho tội lỗi của ông. Vì ông nghĩ Gia Hưng sẽ
không có cuộc sống tốt đẹp như mọi người nếu ở bên ông Kỳ và quan
trọng là anh sẽ không thể nào quản lý công ty được. Tường Lam sẽ
làm việc đó thật tốt thay Gia Hưng và anh sẽ được sống thật sung
sướng và vui vẻ cùng gia đình của ông.
Cuối cùng, Tường Lam tiễn ba mình ra cổng. Ngang qua phòng khách,
cô không gặp Gia Hưng đâu cả. Cô đi thẳng về phòng mình chứ không
có ý gặp anh. Cô biết anh đang buồn nhưng nếu gặp nhau cô cũng
không biết phải giải thích thế nào, thôi thì cứ cư xử thật dứt
khoát sẽ tốt hơn.
Vừa về phòng thì điện thoại của cô reo, lại là số máy của Hoàng
Minh. Cô chần chừ một lúc mới bắt máy:
- Anh chỉ muốn chúc em ngủ ngon thôi. Điều đó em cho phép
chứ?
Tường Lam cố nói bình thản dù trong lòng đang sóng gió:
- Em không cấm anh điều gì cả. Anh đừng nói thế!
Tiếng Hoàng Minh ngọt ngào:
- Anh đùa đấy. Anh rất nhớ em.
- Thật không?
Giọng Hoàng Minh nghiêm nghị:
- Em sao vậy? Em vẫn chưa tin tình cảm của anh phải không?
Tường Lam nói nhẹ nhàng:
- Em không biết. Có lẽ chúng ta cần có thời gian để suy nghĩ kỹ
lòng mình.
- Nghe em nói mà anh chỉ muốn bất chấp mọi thứ để đến gặp em ngay.
Em có thể hoài nghi bất cứ điều gì nhưng đừng nghi ngờ tình cảm của
anh.
Tường Lam nói mệt mỏi:
- Lúc này em không thể trả lời anh được, hãy thông cảm cho
em.
- Anh đã rất cảm thông thậm chí tự nguyện chờ đợi em. Hãy tin anh,
Lam. Đối với anh, em là duy nhất.
Hoàng Minh nói rất nhiều nhưng cô vẫn thấy nỗi cay đắng tràn ngập.
Cô đang sống trong sự mâu thuẫn quá mức, đến nỗi cô có cảm giác
mình đã không vượt qua nổi.
Cô thức suốt đêm đó, sáng hôm sau thì ngã bệnh, cô không thể rời
khỏi giường vì cảm giác chóng mặt cứ quay cuồng. Cô nghe tiếng Gia
Hưng gọi rất khẽ:
- Lam ơi!
Cô muốn trả lời anh, nhưng lại không cất lời nổi. Cô mệt nhọc nhắm
nghiền mắt. Thật lâu thì cửa phòng được mở một cách rụt rè, Gia
Hưng bước đến lay cô:
- Lam ơi, thức dậy đi làm!
Hình như cảm nhận cái nóng từ người cô, anh thoáng bối rối rồi rụt
rè đặt tay lên trán cô:
- Em bệnh phải không?
Tường Lam cố mở mắt ra nói thật khó khăn:
- Anh gọi dì Tư đi.
Gia Hưng hối hả chạy nhưa bay ra khỏi phòng. Dì Tư nhanh chóng gọi
bác sĩ và chăm sóc cho cô trong lúc chờ đợi ông ta đến. Gia Hưng
thì cứ đứng bên cạnh với vẻ mặt căng thẳng. Một lúc, sau khi bác sĩ
đã khám xong và cho uống thuốc, dì Tư mới quay qua anh:
- Cậu coi chừng cô ấy nhé. Tôi xuống bếp nấu cháo.
Gia Hưng gật đầu, anh cứ ngồi bên cạnh cô không rời nửa bước và cứ
lấy khăn ấm đắp cho cô, dù sự chăm sóc có vẻ rất vụng về. Dù mệt
mỏi nhưng Tường Lam vẫn cảm nhận được, cô mở mắt ra nhìn anh:
- Anh cứ làm việc của mình đi, tôi không sao đâu.
Nhưng Gia Hưng đã lắc đầu thật dứt khoát:
- Tôi rất lo cho em. Đừng nói chuyện nữa, em nghỉ ngơi đi.
Tường Lam cũng không nói nữa, cô mệt mỏi khép mắt và chìm sâu vào
giấc ngủ mê man. Khi cô tỉnh dậy thì thấy Gia Hưng vẫn còn ngồi đó,
hình như anh đã ở suốt bên cô.
- Em ăn cháo nha! Để tôi bảo dì Tư mang lên!
Nói xong, anh nhanh nhẹn bước ra ngoài, lát sau trở vào trên tay là
tô cháo. Đến bây giờ cô mới thấy đói thật sự nhưng lại không đủ sức
đã tự ăn một mình. Thế là Gia Hưng chủ động bón từng muỗng cho cô,
nhưng Tường Lam chỉ ăn được một nửa. Cô nhìn Gia Hưng lấy thuốc cho
mình, hỏi đùa:
- Có đúng không đấy?
Anh hơi ngẩn người nhìn cô:
- Tôi nhớ rất rõ mà, không sai đâu.
Cô mỉm cười yếu ớt:
- Tôi đùa đấy. Anh đưa đây!
Gia Hưng đưa thuốc cho cô và lấy ly nước kề vào miệng cho cô
uống.
- Anh cũng biết chăm sóc lắm.
Gia Hưng mỉm cười đặt ly nước xuống bàn:
- Em thấy đỡ hơn chưa?
Cô gật đầu:
- Cảm ơn anh. Anh về phòng nghỉ được rồi, tôi có thể tự lo được
mà.
Anh lại cười:
- Em ngủ đi cho mau hết bệnh. Đừng bận tâm đến tôi.
Tường Lam nhìn anh, vẻ mặt lo lắng chân thật của anh làm cô cảm
động.
- Anh không nghe lời, tôi sẽ buồn đấy. Mà nếu buồn thì không hết
bệnh đâu.
Gia Hưng chớp mắt nhìn cô:
- Em nhắm mắt đi. Tôi sẽ ra ngay.
Tường Lam thầm buồn cười, cô đành nhắm mắt lại. Gia Hưng chần chừ
hơi lâu rồi mới bước ra khỏi phòng, có lẽ do tác dụng của thuốc nên
cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thật sâu. Khi cô tỉnh dậy thì
lại thấy Gai Hưng bên cạnh, không biết anh đã vào đây từ lúc nào.
Tường Lam đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã gần một giờ sáng. Không ngờ cô
ngủ lâu đến vầy. Cô nhìn Gia Hưng đang gục đầu trên gười ngủ ngon
lành mà buồn cười. Không nỡ đánh thức anh, cô cố gắng nhẹ nhàng
xuống giường. Sau khi từ phòng tắm trở ra, cô mới lay gọi
anh:
- Anh Hưng!
Gia Hưng tỉnh ngủ ngay, anh ngước mắt nhìn cô lo lắng:
- Em đi đâu vậy?
Cô thoáng bối rối, anh ta thật khờ:
- Anh về phòng ngủ đi. Tôi khoẻ rồi.
Gia Hưng tự nhiên đặt tay lên trán cô:
- Em còn nóng lắm. Tôi không yên tâm.
Tường Lam ngồi xuống giường nhìn anh:
- Anh có nghe lời tôi không?
Gia Hưng nhìn cô buồn bã:
'
- Tôi lo cho em, tôi không ngủ được.
Một cái gì đó như vừa chạm nhẹ vào trái tim cô, không nhói đau,
không rung động nhưng lại tạo cảm giác thật ấm áp. Cô chợt nhìn anh
dịu dàng:
- Anh không thấy tôi khoẻ sao? Nếu anh ở đây, tôi sẽ không ngủ
được.
Gia Hưng thoáng buồn, anh chậm rãi đứng lên:
- Thế thì em nghỉ đi. Tôi về phòng đây.
Tường Lam dặn dò:
- Sáng mai anh hãy vào thăm tôi, anh hứa không?
Gia Hưng chớp mắt gật đầu. Đợi anh đi xong, cô mới bước đến khóa
luôn cửa phòng. Cô biết mình hơi tàn nhẫn nhưng cô không muốn anh
quá bận tâm về mình, điều đó làm cô không yên ổn.
Sáng hôm sau, cô vừa mở cửa phòng thì đã gặp Gia Hưng đứng đợi ở
ngoài. Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của anh mà nao nao:
- Em định đi đâu?
Tường Lam nói thản nhiên:
- Tôi phải đi làm. Anh ăn sáng chưa?
Gia Hưng không trả lời mà bước đến gần cô:
- Không được đâu, em vẫn chưa khoẻ mà.
Tường Lam khép cửa phòng lại rồi quay người đi xuống lầu:
- Tôi biết sức khoẻ của mình, anh không cần phải lo lắng đâu.
Gia Hưng vẫn bước theo phía sau cô:
- Em ở nhà một ngày nữa đi. Nghe lời tôi nhe Lam.
Tường Lam đưa tay nhìn đồng hồ, cô dừng lại ở chân cầu thang và
nhìn anh một cách nghiêm nghị:
- Tôi rất bận, không thể nói chuyện với anh được. Đừng lo lắng cho
tôi nhiều quá, tôi không quen điều đó.
Gia Hưng đứng yên nhìn cô, ánh mặt lặng lẽ lẫn hoang mang.
- Tôi phải đi đây. Xin lỗi nhé anh Hưng.
Nói xong, cô bước thẳng ra cửa, Gia Hưng đứng lặng lẽ nhìn theo.
Tường Lam hiểu thái độ của mình sẽ làm anh bị tổn thương, nhưng thà
vậy còn hơn vì như thế sẽ tốt hơn cho cả hai.
Chiều, khi cô vừa ra khỏi công ty thì đã gặp Hoàng Minh. Anh ngang
nhiên chặn xe cô lại:
- Em để xe ở công ty đi. Đi với anh một lát, anh có chuyện muốn nói
với em.
Tường Lam không bước xuống xe mà nói nhẹ nhàng:
- Em sẽ đi với anh nhưng em sẽ tự lái xe của mình.
Hoàng Minh có vẻ phật lòng nhưng đành miễn cưỡng đồng ý. Hai người
lái xe đến quán cà phê gần đó. Vừa ngồi vào bàn, Hoàng Minh đã nói
ngay:
- Em cũng biết lý do anh đến tìm em chứ?
Tường Lam nhìn anh, cảm giác hoài nghi hoang mang vẫn còn đó. Suốt
đêm qua cô chỉ nghĩ đến điều tệ hại nhất, đó là anh đã lừa dối cô,
hay nói đúng hơn đối với anh, cô không khác gì so với những người
con gái mà anh đã từng có quan hệ.
- Anh không nói đến công việc của em nhưng không có nghĩa là anh
thờ ơ. Anh hiểu em đã chịu nhiều áp lực, những hãy suy nghĩ kỹ đi
Lam, mọi việc sẽ không quá phức tạp nếu em cương quyết một
chút.
- Anh nói vậy là sao?
Hoàng Minh nhìn thẳng vào cô:
- Anh hiểu mục đích của em là gì, nhưng tư tưởng của em vẫn chưa
thể làm việc lớn được. Anh xin phép nói thẳng, em phải học cách
nhẫn tâm một chút. Nếu em sợ rắc rối khi phải kết thúc sớm mọi
chuyện thì anh sẽ giúp em.
Tường Lam nhìn anh hơi lâu, không ngờ hôm nay Hoàng Minh lại nói
thẳng mọi chuyện với cô như vậy.
- Em đừng hiểu lầm. Anh chỉ muốn tốt cho em thôi và có thể là cho
cả anh nữa, nếu em thật sự xem trọng mối quan hệ của chúng ta. Anh
không thể để em xa tầm tay anh được, anh phát hiện có quá nhiều
điều có thể chia rẽ hai đứa, nhất là với quá khứ của anh, không
phải ai cũng nói tốt về nó.
Một cảm giác chán nản làm cô hơi quay đi. Hôm nay cô quá mệt mỏi và
muốn yên tĩnh một mình hơn.
- Em đang suy nghĩ gì vậy? Sao không trả lời anh? Sự nghi ngờ của
em làm anh rất khổ tâm.
Tường Lam nhìn anh. Cử chỉ của Hoàng Minh thật không giống anh chút
nào. Cô bỗng thấy mềm lòng vì sự biểu lộ của anh.
- Em không nghi ngờ gì cả. Vả lại, em nghĩ mình cũng không có quyền
đó. Anh cứ sống theo ý anh. Còn em không thể khẳng định bất cứ điều
gì trong lúc này được.
- Đừng nói như thế và cũng được phủ nhận tình cảm của hai đứa. Anh
luôn nghĩ mình phải có trách nhiệm với em và cùng em vượt qua mọi
trở ngại. Anh luôn ở bên cạnh và luôn ủng hộ em, hãy nhớ giùm anh
điều đó, Lam.
Cô nhìn anh rồi lặp lại:
- Anh ủng hộ việc làm của em sao? Anh nghĩ gì về em?
Hoàng Minh mỉm cười dịu dàng:
- Anh thích tất cả ở em. Sắc đẹp lẫn tài năng và cả sự dịu dàng
hiền hòa nữa.
- Có thể anh nói quá thẳng thắn nhưng đó là sự thật. Anh chỉ muốn
em hiểu đúng suy nghĩ của anh.
Tường Lam chớp mắt. Cô rất muốn nói điều gì đó để đáp lại Hoàng
Minh nhưng sao vẫn không mở lời được. Cô muốn, nếu phải đón nhận
tình yêu thì phải đón nhận một cách trọn vẹn, nhưng hiện tại cô
không cho phép mình đi quá giới hạn được. Hoàng Minh chợt nắm nhẹ
tay cô rồi đưa lên môi:
- Đừng rút tay lại. Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra đâu.
Cô mỉm cười rồi để yên tay mình trong tay anh, Hoàng Minh nhìn cô
với ánh mắt say đắm bất tận:
- Em định giải quyết thế nào với Gia Hưng?
Tường Lam nói thành thật:
- Gia đình em sẽ có trách nhiệm với anh ấy. Em sẽ cố gắng giúp anh
ấy trở lại cuộc sống bình thường như mọi người. Chúng ta sẽ không
bỏ rơi Gia Hưng, được không?
Hoàng Minh mỉm cười yêu thương:
- Anh hứa với em điều đó. Bất cứ em làm việc gì anh cũng sẽ ủng
hộ.
Tường Lam nghe lòng thật bình yên. Cảm giác từ nay sẽ có anh bên
cạnh, cô cảm thấy mình không còn mong ước gì hơn. Cô không thể trốn
tránh nữa, hình như cô đã thật sự yêu anh rồi.
Tối, cô cương quyết ra về một mình chứ không muốn Hoàng Minh đưa,
dù thấy anh có vẻ buồn nhưng cô vẫn giữ ý của mình.
Gia Hưng lại là người mở cổng cho cô. Chạy xe vào sân, cô bước
xuống và đi thẳng vào nhà. Khi về phòng được một lúc thì nghe tiếng
gõ cửa, cách gọi rụt rè đó cô đã đoán biết là ai. Tường Lam đành
miễng cưỡng ra mở cửa.
- Sao em không ăn cơm? Em còn bệnh không?
Tường Lam nhìn anh nói nhẹ nhàng:
- Tôi khoẻ rồi. Anh tìm có chuyện gì không?
Gia Hưng mỉm cười lắc đầu:
- Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi.
Cô mỉm cười:
- Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi đêm qua. Từ nay tôi sẽ không để
mình bị bệnh như thế nữa, anh yên tâm đi.
Gia Hưng hơi lúng túng và nhìn vào trong:
- Em đang làm việc à?
Cô thấy mình hơi bất lịch sự khi để anh cứ đứng ngoài cửa phòng,
nhưng quả thật cả hai không có chuyện gì đê nói với nhau cả. Với
lại, cô đang gặp rắc rối với chiếc máy vi tính nên không muốn nói
chuyện lâu.
- Tôi không phải giải quyết một số việc, không thể nói chuyện với
anh được, anh đừng buồn nhé.
Anh mỉm cười thật hiền và lắc đầu:
- Không đâu. Tôi không bao giờ buồn em đâu.
Cô định nói thì có điện thoại reo:
- Xin lỗi, tôi phải nghe điện.
Cô bước nhanh đến bắt máy, cô muốn hỏi Quốc Trung về người sửa chữa
máy vi tính, cô đang cần xem lại số liệu để ngày mai giải quyết
công việc nhưng thật xui xẻo khi cái máy giở chứng không khởi động
được. Tường Lam ngán ngẩm tắt máy, Quốc Trung nói khoảng một giờ
sau họ mới đến sửa được.
- Máy em bị gì vậy?
Tường Lam khẽ thở dài:
- Xin lỗi nghe anh Hưng, công việc của tôi rất bận. Ngày mai chúng
ta gặp nhé.
Nhưng Gia Hưng đã bước vào phòng.
- Tôi có thể xem nó được không?
Cô nhìn anh có lẽ tính tò mò trẻ con muốn được khám phá đây.
- Đây không phải là đồ chơi. Anh không xem được đâu. Công việc của
tôi đều nằm trong đó cả.
Gia Hưng nói nhẹ nhàng:
- Tôi biết sửa mà. Để tôi giúp em!
Tường Lam nhìn anh đăm đăm. Cô không hiểu có phải Gia Hưng đùa
không? Nhưng vẻ mặt của anh làm cô ái ngại, chắc máy vi tính giống
một trò chơi nào đó mà anh đã từng chơi.
- Anh không hiểu đâu. Thôi được rồi, tôi cảm ơn anh vậy, nhưng một
lát nữa đã có người đến đây giúp tôi, anh không cần phải làm gì
đâu.
Gia Hưng chớp mắt:
- Tôi biết sửa thật mà, không cần gọi người khác đâu, những cái này
dễ lắm.
Tường Lam hốt hoảng khi thấy anh đưa tay vào nút bấm, vẻ mặt thoáng
chốc chăm chú của Gia Hưng làm cô đầy ngạc nhiên, anh tỏ ra rất
thành thạo. Cô than thầm trong bụng, nếu chương trình mất hết thì
phải tốn thời gian để làm lại rồi. Cô bước đến làm một cử chỉ ngăn
lại:
- Sao anh không nghe lời tôi, anh không làm được đâu.
Nhưng hình như anh không nghe lời cô nói, cô thấy Gia Hưng rất tập
trung, nhìn vẻ mặt hiện giờ của anh như một người khác vậy, một
người đam mê công việc và đang cố gắng làm thật tốt. Tường Lam khẽ
thở dài. Thôi thì để anh muốn làm gì thì làm, trước sau gì cô cũng
cần có người sửa chữa lại.
Nhưng chỉ một lúc sau, cô như không tin vào mắt mình và cô cũng
kinh ngạc khi thấy máy vi tính của cô đã khởi động được và bàn tay
của Gia Hưng thật thành thạo lướt trên bàn phím. Cô nhìn anh đăm
đăm như vẫn chưa thật tin vào mọi việc trước mắt.
- Anh biết sửa thật sao?
Gia Hưng cười thật rạng rỡ:
- Từ nhỏ tôi chỉ biết chơi với nó thôi. Bác Hiền mua nhiều sách cho
tôi đọc lắm, tôi cũng có một cái máy giốn em vậy.
Tường Lam như vừa thức tỉnh. Không thể ngờ được Gia Hưng lại có
biệt tài này, thật không đơn giản chút nào. Hình như ông Hiền đã
xác định sẵn con đường cho anh đi, ông đã chuẩn bị tất cả kiến thức
để anh có thể vận dụng cho mình. Chỉ duy nhất một điều ông không
dạy, đó là cuộc sống, sự trải nghiệm ở đời, đó chính là điều mà Gia
Hưng hoàn toàn không hiểu biết gì.
- Tôi không thể tin được. Anh giỏi lắm.
Gia Hưng mỉm cười, chứ không tỏ vẻ thích thú gì khi được khen.
Tường Lam ngồi xuống giường đối diện với Gia Hưng và nhìn thẳng vào
anh:
- Bác Hiền còn dạy anh điều gì nữa không?
Anh lắc đầu:
- Không.
- Tất cả mọi cái anh đều tự học à? Ý tôi nói là không có ai chỉ dạy
anh cả sao?
Gia Hưng nhìn cô im lìm.
- Em không thích tôi học, đúng không?
Tường Lam chấp chới mắt, không ngờ Gia Hưng có suy nghĩ đó, có lẽ
do một phần cô đã không cho Ngân tiếp tục dạy anh.
- Vậy anh có thích học không?
- Thích. Nhưng tôi không muốn làm em buồn. Tôi sẽ không học nếu em
không thích.
Cô nghe lòng mình như trĩu nặng, một cảm giác, thật lạ lùng xâm
chiếm. Gia Hưng như một bí ẩn mà cô đang tìm cách khám phá.
- Anh sẽ được học, nhưng hãy cố đợi một thời gian nữa để tôi sắp
xếp và lo mọi thứ cho anh. Hãy tin là tôi luôn muốn điều tốt đẹp
cho anh, Hưng ạ.
Gia Hưng chớp mắt nhìn cô, cái nhìn trong sáng và thăm thẳm một nỗi
niềm. Lần đầu tiên cô cảm thấy hơi bối rối khi đối diện với anh.
Ánh mắt anh như không còn trẻ thơ như trước nữa, cô có cảm giác anh
nhìn cô như một người đàn ông nhìn một phụ nữ mà anh ta thích, dù
trong đó vẫn còn một chút ngờ nghệch.
- Tôi biết em tốt với tôi lắm.
Tường Lam thoáng nhói đau. Không biết rồi đây anh có nhận thức được
việc làm của cô không?
- Thôi được rồi, tôi phải làm việc, anh hãy về phòng mình nhé. Cảm
ơn anh rất nhiều.
Gia Hưng thoáng buồn, dáng vẻ như muốn ở lại. Cô thấy hết nhưng vẫn
nói thản nhiên dù trong lòng thật sự xốn xang.
- Chúc anh ngủ ngon. Đừng thức khuya qua nhé!
Gia Hưng đành miễn cưỡng về phòng mình. Tường Lam vẫn còn ngồi trầm
ngâm trên giường, những ý nghĩ cứ quanh quẩn về Gia Hưng. Càng ngày
cô càng phát hiện anh không hề đơn giản chút nào. Anh không giống
như những gì cô đã từng nghe. Có lẽ điều trở ngại ở anh là một chút
phức tạp trong tâm lý từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, chứ anh hoàn
toàn không kém phát triển hay bị tâm thần như người khác nói. Tường
Lam bước về phía cửa sổ như muốn đầu óc được thoải mái và sáng suốt
hơn, cô đang thật sự rối rắm trong chính cái vòng lẩn quẩn của
mình. Một công việc mà cô mơ ước, một tình yêu vừa chớm nở vẫn
không quan trọng bằng một Gia Hưng ngờ nghệch sao mà cô phải bận
lòng? Chỉ cần cô không bạc đãi anh và đối xử thật tốt thì ông bà
Lộc sẽ không trách giận, vì thực tế Gia Hưng không thể quán xuyến
và điều hành công ty được. Cô không thể để nó lọt vào tay ông Kỳ,
người đã nhẫn tâm *** hại chính cháu ruột của mình.
Vài ngày sau, khi từ công ty cô chuẩn bị đi dự một buổi tiệc thì
bất ngờ nhận được điện thoại:
- A lô!
- Chào Tường Lam. Có lẽ cô không nhận ra giọng nói của tôi đâu
nhỉ?
Cô nhíu mày nhưng giọng nói vẫn bình thản:
- Xin lỗi, chị là ai vậy?
Tiếng cô gái cười khẽ:
- Nếu muốn biết tôi là ai, cô hãy đến khách sạn "Kiều Phương,"
Hoàng Minh sẽ nói rõ cho cô biết.
Tường Lam lặng người đứng yên. Cô thật sự bị sốc vì những gì vừa
nghe. Cô đã mơ hồ biết người đầu dây bên kia là ai.
- Tôi nghĩ điều đó thật ngốc nghếch. Chúc cô vui vẻ nhé Lan
Chi.
Nói xong cô liền cúp máy, cảm giác tay chân mình lạnh ngắt vì nỗi
đau không thể kiềm chế và đau đớn hơn là lòng tự trọng của cô bị
xúc phạm thật nặng nề. Cô muốn hóa điên khi nhớ lại những ngày qua
mình đã thật sự tin vào những gì anh ta nói. Cô trấn tĩnh mình
trong một lúc, cô mới đủ tinh thần để đến buổi tiệc. Quốc Trung
đang đợi cô ngoài xe, cô không để mình gục ngã được. Sự vắng mặt
của Hoàng Minh trong buổi tiệc làm một minh chứng xác thực nhất,
một nỗi đau rát buốc cả tâm hồn khi cô nghĩ mình đã bị lừa dối và
điều không thể chấp nhận là đã có lúc cô từng nghĩ anh ta là hạnh
phúc của cuộc đời mình.
Quốc Trung nhìn cô uống từng ngụm rượu trong sự trầm lặng mà lo
ngại. Anh giữ tay cô lại khi Tường Lam định rót tiếp một ly
nữa:
- Em sao vậy? Đừng uống nữa Lam!
Cô mỉm cười nhìn anh:
- Em không say đâu, anh đừng lo!
Nhưng Quốc Trung vẫn giữ tay cô:
- Lần đầu tiên anh thấy em uống nhiều như vậy? Như thế đủ rồi, anh
không cho phép em uống nữa!
Tường Lam đặt ly rượu lên bàn, cười nhẹ:
- Em sẽ nghe lời anh. Đúng là phụ nữ say sẽ không tốt lắm.
Quốc Trung nhìn cô im lìm:
- Em rất kiên cường. Anh tin không điều gì có thể làm em ngã quỵ
được.
Cô mỉm cười như tự trấn áp mình:
- Em xin lỗi, thật sự em không cố ý làm phiền anh, em hoàn toàn tự
chủ được, em biết mình làm gì mà.
Quốc Trung gật gù:
- Còn biết mình muốn gì là tốt rồi. Anh cảm thấy em gặp chuyện gì
đó, nhưng anh cũng không tò mò làm gì vì anh hiểu nó không đủ sức
quật ngã em.
Tường Lam không trả lời, cô hơi gục đầu trong tay, không biết vì
say hay vì buồn bã.
- Để anh đưa em về, giờ này cáo từ cũng được rồi.
Tường Lam cũng không phản đối, cô thấy nặng đầu kinh khủng và thật
sự chỉ muốn ngủ một giấc. Khi Quốc Trung dừng trước cổng nhà thì
Gia Hưng đã vội vã mở cửa. Lúc này hình như Tường Lam đã thấm rược,
không ngờ cô dễ say như vậy, vì thật ra lúc nãy cô uống không nhiều
lắm.
- Lam bị sao vậy?
Quốc Trung nhìn anh ta, hơi do dự:
- Cô ấy có say. Anh có thể đưa cô ấy về nhà không?
Nhưng Tường lam đã gạt tay anh ra:
- Em không sao đâu. Anh về đi. Cảm ơn anh nha.
Quốc Trung dần dừ:
- Để anh giúp em vào nhà.
Tường Lam mỉm cười nhìn anh:
- Đừng làm thế, em ngại lắm. Em rất tỉnh táo, anh đừng hiểu
lầm.
Nói xong, cô đi thẳng vào nhà, bước chân có vẻ rời rạc nhưng không
đến nỗi không làm chủ được. Quốc Trung nhìn vẻ mặt lo lắng của Gia
Hưng, anh định nói nhưng anh ta đã lên tiếng.
- Anh về đi. Tôi phải vào xem Lam rồi.
Quốc Trung có ý nhìn như quan sát rồi nói:
- Anh nên gọi người giúp. Chăm sóc người say không đơn giản
đâu.
- Tôi biết rồi. Anh về đi!
Cách nói chuyện vừa trẻ con vừa không lịch sự làm Quốc Trung hơi
buồn cười. Nhìn thoáng qua Gia Hưng lần nữa rồi anh mới cáo từ ra
về. Như chỉ chờ có thế, anh vừa quay lưng, Gia Hưng đã nhanh nhẹn
khép mạnh cổng, cử chỉ có vẻ gấp rút vội vã vì lo lắng. Quốc Trung
đứng yên nhìn mà thấy lòng nặng trĩu và trống vắng một cách tê
tái.
Gia Hưng đi nhanh về phòng của cô, quên cả gõ cửa, anh hối hả mở
cửa phòng. Trong phòng, Tường Lam đang thay đồ, anh sững sờ cứng đờ
cả người, không thốt nên lời. Tường Lam nhướng mắt nhìn anh, trong
khi đang vất vả mặc áo vào người:
- Ai cho anh vào đây?
Gia Hưng như bừng tỉnh, anh đỏ mặt ấp úng:
- Tôi sợ em say. Em không sao chứ?
Tường Lam loạng choạng ngồi xuống giường, cô đã mặc xong đồ ngủ tuy
chưa chỉnh tề cho lắm.
- Sao anh ngốc vậy? Không thấy tôi tỉnh sao? Về phòng đi!
Gia Hưng đứng yên như hoang mang. Chợt Tường Lam ngẩng mặt lên nhìn
anh:
- Có lẽ trên đời này anh là người thành thật nhất. Tuy ngốc nghếch
nhưng anh rất đáng quý.
Gia Hưng bước nhanh đến đỡ cô khi thấy Tường Lam gục đầu trong tay,
bàn tay anh hơi rụt rè như sợ chạm vào vào người cô:
- Em có sao không? Để tôi gọi dì Tư.
Nhưng cô đã lắc đầu:
- Tôi đã bảo không mà. Sao anh phiền quá vậy?
Gia Hưng lóng ngóng một cách tội nghiệp, anh không biết chăm sóc
cho người say là thế nào.
- Em ngủ đi. Tôi sẽ canh chừng em.
Tường Lam nhìn anh khẽ cười xa vời:
- Sao anh tốt với tôi quá vậy? Anh hiểu gì về tôi?
Anh nhìn cô đăm đăm, cái nhìn thăm thẳm sự dịu dàng, nửa rụt rè,
nửa như cố đè nén điều gì đó.
- Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ muốn lúc nào cũng ở bên cạnh em.
Tường Lam hơi nhướng mắt. Nụ cười của cô thật đẹp, không biết cô có
cảm nhận được cái nhìn như bị thôi miên của Gia Hưng vào gương mặt
mình hay không? Cô chợt đưa tay vuốt nhẹ má anh, cười vu vơ:
- Anh dễ thương lắm.
Hơi thở của Tường Lam nóng hổi miên man trên gương mặt Gia Hưng,
một cảm giác như chấn động cả toàn thân khi cô hôn nhẹ lên má
anh.
- Tôi xin lỗi, Gia Hưng. Tôi luôn xem anh như một người anh vậy,
anh hiểu không?
Gia Hưng như không nghe thấy lời cô, anh nhìn vào gương mặt của
Tường Lam với cái nhìn cháy bỏng khát khao mà ngay cả anh cũng
không kiểm soát và tự chủ được. Bàn tay Gia Hưng run rẩy khi sờ nhẹ
lên mặt cô, cái nhìn của Tường Lam dịu dàng chứ không như thường
ngày càng làm anh mạnh dạn hơn. Không chịu nổi niềm đam mê bộc phát
mà anh không cách nào kiềm chế nổi, môi anh vô thức đặt nhẹ lên môi
cô, cái hôn như đánh thức tất cả các giác quan đã ngủ yên bấy lâu
nay của anh, nó cuốn anh đi một cách mãnh liệt và không có cách nào
cưỡng lại được, một không gian im lặng như nhấn chìm tất cả lý trí
của cả hai. Một đêm mà Gia Hưng như trở về từ một vùng tối thật mơ
hồ, anh như tìm lại được bản năng và chính con người thật của
mình.
Tường Lam thức giấc lúc trời chưa sáng hẳn, miệng khô đắng và đầu
cô nhức khủng khiếp, cô cố mở mắt và kinh hoàng nhận ra tình trạng
của mình cùng Gia Hưng đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh. Cô chết
điếng cả người bật ngay dậy cử động của cô đánh thức Gia Hưng. Anh
vừa ngồi lên thì cô đã thẳng tay tát thẳng vào mặt anh:
- Đê tiện! Anh cút ngay cho tôi!
Gương mặt Gia Hưng hằn sâu vẻ bàng hoàng nhưng anh vẫn ngồi im như
cam chịu và nhìn cô một cách lặng lẽ. Tường Lam như không còn kiềm
chế, cô quấn chặt chiếc khăn vào người và bước nhanh xuống
giường:
- Anh thật bỉ ổi! Anh ra khỏi phòng tôi ngay!
Không kiềm được, cô uẩn ức tát mạnh vào má anh một tát tai nữa và
lôi mạnh Gia Hưng ra ngoài.
- Tôi xin lỗi. Nếu muốn, em cứ đánh tôi nữa đi.
Tường Lam đóng sầm thật mạnh cánh cửa vào mặt anh, sự đau đớn bật
thành tiếng khóc. Có lẽ đây là cái giá cô phải trả cho anh ta, cô
muốn hóa điên khi nghĩ mình đã không kiểm soát được hành động đêm
qua. Cô đã sai và đã bị trừng phạt thích đáng. Nhớ đến vẻ lóng
ngóng và gương mặt đau khổ đầy nhẫn nhịn của Gia Hưng mà cô nghe
giận điên cuồng bên cạnh nỗi cay đắng tràn ngập lòng. Biết anh vẫn
còn đứng bên ngoài cửa, cô nó như hét:
- Tôi không muốn gặp mặt anh nữa, anh có nghe không? Anh cút đi cho
khuất mắt tôi!
Cô bước đến khóa luôn cửa phòng rồi bật khóc nứa nỡ. Nỗi đau đớn
như chết lịm cả người, cô không đủ sức để vượt qua. Cô đã đánh mất
đời con gái một cách quá dễ dàng và điều cay đắng nhất người đó lại
chính là Gia Hưng.
Tường Lam nhốt mình trong phòng suốt ngày hôm đó, cô sống với những
ý nghĩ đen tối như nhấn chìm cô vào nỗi thống khổ không lối thoát.
Cô tắt máy không muốn bất cứ sự liên lạc nào trong lúc này và nhốt
mình trong phòng cho đến hai ngày sau. Cuối cùng, cô hiểu dù thế
nào cô cũng phải đối diện với sự thật. Cô đã phải trả giá cho một
phút nông nỗi không tự chủ của mình. Từ nay cô không cần phải ray
rứt với Gia Hưng nữa, hãy cứ xem đó là trừng phạt hay đau đớn hơn
đó là sự trao đổi tất yếu để cô có thể mạnh dạn được những ước mơ
và tham vọng của mình.
Sáng sớm, cô trang điểm thật kỹ, cố che giấu vẻ phờ phạt hốc hác
trên gương mặt. Vừa mở cửa phòng, cô đã gặp Gia Hưng ngồi ngay lối
đi. Thấy cô, anh vui mừng bật dậy nhưng lại khuỵu ngya xuống, có lẽ
vì ngồi quá lâu.
- Lam!
Anh ấp úng gọi tên cô rồi không nói được gì, gương mặt hằn sâu sự
mệt mỏi muộn phiền. Lần đầu tiên cô thấy hình ảnh bệ rạc đó của
anh.
Tường Lam nói vô cảm:
- Anh về phòng đi, đừng bao giờ đến quấy rầy tôi và cũng đừng để
tôi gặp mặt anh, anh nghe rõ chưa?
Gia Hưng chớp mắt nhìn cô, đôi mắt không còn trong sáng mà đã ẩn
giấu sự đau khổ âm thầm.
- Em ghét tôi, em sẽ rời khỏi đây phải không?
Cô nhìn thẳng vào anh một cách lạ lùng:
- Tôi sẽ đi nhưng không phải bây giờ. Tôi sẽ nhanh chóng thực hiện
điều đó, càng sớm càng tốt.
Nói xong, cô bước qua anh và đi thẳng xuống lầu, không màng nhìn
đến dáng đứng chết lặng của Gia Hưng. Anh ta bây giờ là nỗi ám ảnh
của cô, cô không chịu nổi khi hàng ngày phải đối diện với con người
ngờ nghệch đó.
Tường Lam vừa vào công ty thì điện thoại reo, cô bước đến bàn bắt
máy:
- A lô.
- Em sao vậy? Hai ngày nay không cách nào liên lạc được với em, anh
muốn phát điên lên. Có chuyện gì vậy Lam?
Một cảm giác lạnh giá khi nghe tiếng Hoàng Minh:
- Đơn giản vì tôi không muốn bị quấy rầy nữa.
Tiếng Hoàng Minh giận dữ:
- Em có biết mình đang nói gì không? Em phai hiểu là anh rất lo
lắng cho em.
- Tôi không có gì. Cảm ơn anh nha. Tôi phải làm việc. Chào
anh.
Cô nhanh chóng cúp máy, ngồi xuống bàn mà cảm giác như bóp nghẹt
trái tim. Một tình yêu vừa chớm nở đã bị dập tắt một cách phũ
phàng. Cô không hối tiếc mà chỉ thấy hối hận khi mình đã đặt tình
cảm và niềm tin không đúng chỗ.
Buổi chiều...Hoàng Minh đến tận công ty, cô thấy thật nặng nề khi
phải gặp anh trong lúc này. Cô lái thẳng xe ra cổng và không nhìn
đến anh đang đứng đợi. Tường Lam cho xe chạy về hướng nhà ba mẹ.
Hiện tại cô không muốn về nhà chút nào, nó như một địa ngục mà cô
đã lỡ chân té xuống.
Vừa ngừng trước cổng thì Hoàng Minh cũng vừa thắng xe lại sau cô,
anh bước nhanh xuống và chặn cô lại ngay cửa khi cô định bấm
chuông:
- Chúng ta nói chuyện với nhau đi. Em cư xử với anh mà có suy nghĩ
không vậy? Thái độ thật quá đáng!
Tường Lam không nhấn chuông gọi cửa, cô biết trước sau gì cũng
không thể tránh được cuộc nói chuyện này:
- Tôi muốn chúng ta kết thúc ở đây. Đó là ý nghĩ duy nhất tôi muốn
nói với anh, chỉ có vậy thôi.
Mặt Hoàng Minh tái đi vì giận dữ:
- Chỉ có vậy thôi! Câu nói nghe hay lắm. Đó là tất cả những gì em
nói về quan hệ của hai đứa sao?
Tường Lam quay nhìn nơi khác:
- Tôi không muốn chúng ta làm tổn thương nhau, mỗi người hãy tự
hiểu việc làm của mình. Tôi không thích phải nói dài dòng. Xin lỗi
anh nha.
Hoàng Minh nắm vai cô, nói phẫn nộ:
- Em coi tôi là gì vậy? Tôi không phải loại người mà em muốn đặt để
thế nào cũng được đâu. Nếu hôm nay không nói rõ ràng thì em đừng
trách tôi.
Cô cười nhẹ. Có lẽ Hoàng Minh đã quen nghĩ phụ nữ lúc nào cũng tôn
sùng anh ta và không ai có thể làm trái ý.
- Vậy thì anh hãy nói tôi nghe về Lan Chi đi, và lý do anh vắng mặt
trong buổi tiệc hôm đó?
Mặt Hoàng Minh thoáng thay đổi, anh nhìn cô hơi bối rối. Tường Lam
cười nhẹ vì cử chỉ đó:
- Tôi có thể vào nhà rồi chứ?
Nói xong, cô cố trấn tĩnh bước đến bấm chuông.
Hoàng Minh nói trầm tĩnh:
- Đúng là đêm đó anh ở bên cô ta nhưng mối quan hệ đó không như em
nghĩ đâu. Đối với anh nó không là gì cả.
- Đừng tự hạ thấp mình như vậy anh Minh. Cách nói của anh thật đáng
thất vọng.
Vừa lúc đó bà ** đã mở cổng. Tường Lam không nhìn đến anh ta lần
nào nữa, cô cho xe chạy vào nhà trước sự bất lực của Hoàng Minh.
Không hiểu sao cô cảm thấy thật nhẹ lòng, như vừa vượt qua một
khoảng tối bấy lâu nay đã che lấp trái tim mình. Bây giờ điều quan
trọng nhất đối với cô là thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại. Cô đến gặp
ba mình để bàn bạc một số việc, cô muốn giải quyết mối quan hệ của
cô và Gia Hưng càng sớm càng tốt. Cô không thể chịu đựng nổi điều
đó nữa.