Ariel mỉm cuời gật đầu "Biết rồi."
Nói về Matt khi anh thấy Ariel sợ như vậy anh nghĩ Joe cũng sẽ
giống Ariel, cho nên anh lợi dụng cơ hội choàng tay qua ôm vai Joe
với mục đích che chở cho cô, làm cho cô đỡ sợ. Ai ngờ bị Joe hất
tay ra.
"Anh làm gì vậy?" Joe lạnh lùng hỏi.
Matt đính chính "Kô phải là cô sợ hay sao, tôi chỉ muốn cho cô biết
là tôi lúc nào cũng ở đây để bảo vệ cho cô thôi."
Joe cười mỉa mai "Mấy cái fim này có gì đâu mà sợ chứ. Anh kô biết
là tôi kô biết sợ cái gì àh?"
Nghe Joe nói như vậy, Matt đành im lặng ngồi coi cho hết bộ fim.
"Vậy là kế hoạch của mình bị thất bại rôi." Matt lẩm bẩm.
Về phần Kyo khi coi fim này cô cũng cảm thấy hơi sợ sợ, cô định
quay qua nói chuyện với Bi cho bớt sợ nhưng đột nhiên cô cảm thấy
có bàn tay ai đó đang nắm lấy tay cô. Cô liền quay qua thì phát
hiện chủ nhân của bàn tay đó chính là Bi. Anh đang gục đầu vào vai
cô với vẻ hốt hoảng.
"Anh muốn lợi dụng tôi đó hả?" Kyo nói.
Tới lúc này Bi mới hoàn hồn buông tay ra và ngồi thẳng dậy nói
"Cô.. cô tưởng cô là ai mà tôi phải lợi dụng cô chứ? Chỉ là... chỉ
là tôi..."
Kyo há hốc miệng ngạc nhiên "Kô lẽ là anh sợ?" Bi cuối đầu im lặng,
được dịp Kyo càng cười lớn, cô quên hết cả việc sợ khi coi
fim
"Hahahahah, thật kô ngờ anh nhát như vậy. Hahahah, tôi còn chưa sợ
mà anh đã sợ rồi còn ôm tôi cứng ngắc nữa chứ. Hahahahaha. Kô phải
nói là anh thích coi fim ma nhất hay sao?"
"Nè, cô vừa phải thôi nha, tuy là tôi thích coi fim ma nhưng chưa
bao giờ coi fim ma loại kinh dị giống như vầy." Bi giải
thích.
Kyo bỏ mặc lời Bi nói vẫn típ tục cười, cô cười đến nỗi chảy cả
nước mắt làm mọi ngừi trong rạp đều quay lại nhìn. Joe lên tiếng
hỏi
"Chị họ àh, đây là fim ma chứ kô phải fim hài đâu mà chị cừoi dữ
vậy?"
Kyo vẫn típ tục cười chỉ tay vào Bi ý nói anh chính là nguyên nhân
khiến cô cuời như vậy. Nhưng cả 5 ngừi đều kô hiểu Kyo muốn nói gì.
Họ lại típ tục coi fim, còn Kyo thì típ tục cuời cho đến khi hết bộ
fim.
Chap 5 :
"Sao hả, tối hôm wa anh ngủ có nằm ác mộng kô?" Kyo hỏi Bi khi cô
vừa bước vào văn phòng làm việc. Sau khi đi xem fim về cả buổi tối
hôm wa Kyo kô cách nào nín cười được mỗi khi nghĩ tới gương mặt sợ
sệt của Bi trong rạp chiếu phim.
"Cô nói gì ? Sao tôi lại nằm ác mộng chứ,thiệt tình." Bi tức giận
nói, bây giờ anh cảm thấy rất xấu hổ vì bị 1 ngừi con gái như Kyo
trêu chọc.
Tới lúc này thì Kyo kô thể nhịn được cười nữa, cô ôm bụng cười
khiến cả công ty quay lại nhìn. Bi thì kô thể chịu được thái độ quá
đáng này của Kyo, anh lập tức kéo cô vào văn phòng của anh.
"Buông tay tôi ra, anh làm gì vậy?" Kyo giật tay lại.
"Tôi nói cho cô biết, chuyện coi fim tối wa cô kô được nói cho ngừi
thứ khác biết. Nếu như kô thì tôi sẽ..."
Kyo cắt ngang "Anh sợ àh? Thôi được rồi anh yên tâm đi tôi kô nói
cho ai biết đâu tôi chỉ kể cho Ariel với Joe nghe mà thôi."
Bi chỉ vào mặt Kyo "Cô dám? Nếu như họ mà biết thì tôi sẽ đuổi việc
cô ngay lập tức."
Lần này tới phiên Kyo nóng giận "Anh tưởng anh là chủ ở đây hay sao
chứ?"
"Tôi chính là.." Vừa lúc đó thì có ngừi gõ cửa, Bi liền đổi thái độ
nói "Vào đi."
"Anh họ àh, anh hai với nah ba có chuyện kiếm anh." Ngừi gõ cửa
chính là Ariel, cô đến nói với Bi là họ sắp có 1 buổi họp. Nhưng
khi nhìn thấy sự có mặt của Kyo, Ariel kô khỏi ngạc nhiên "Chị họ
àh, chị làm gì ở đây?"
"Chị...." Kyo liếc sang Bi, thấy anh đang hăm dọa nếu cô dám nói ra
chuyện mà họ vừa thảo luận thì sẽ đuổi việc cô nên Kyo lấp liếm "Àh
kô có gì, chỉ là vào chào buổi sáng với anh họ em mà thôi. Có phải
kô anh họ?"
Bi trả lời "Phải, phải, anh và cô ấy chỉ là nói chuyện chơi mà
thôi." Anh đánh trống lảng qua chuyện khác. "Để anh ra ngoài họp
đã, chắc Matt và Joseph có chuyện gấp kiếm anh đó."
"Joe àh, chiều nay cô có rảnh kô, tôi muốn hẹn cô đi ăn cơm tối?"
Roger hỏi khi thấy Joe đang ngồi đánh máy. Joe vừa làm việc vừa trả
lời, vẻ kô quan tâm đến Roger
"Tối nay tôi bận lắm, tôi phải thu xếp hành lý ngày mai đi công tác
nữa."
"Hả? Cô chỉ là 1 thư ký thôi mà cũng phải đi công tác àh?" Roger
hỏi với giọng ngạc nhiên.
"Tôi chỉ là đi theo giúp cho Matt mà thôi. Cả chị họ tôi cũng phải
đi theo nữa. Bộ có nhiều văn kiện lắm hay sao mà phải kêu hết cả 2
thư ký của công ty đi vậy chứ?" Joe tự hỏi.
Roger khi nghe Joe nói như vậy thì biết ngay là đây chính là kế của
Matt muốn tạo cơ hội để riêng rẽ với Joe. "Kô đi kô được
sao?"
Joe trả lời "Anh nói đi, mà nè sao anh lại có thời gian rảnh rỗi
tới đây nói chuyện vậy bộ anh kô cần đi làm sao?"
Vừa lúc đó thì Ariel cùng Kyo đi tới chỗ Joe
"Chị 2 àh, đã chuẩn bị hết các văn kiện cần thiết chưa, sáng mai
chúng ta phải bay qua Singapore lúc 8 giờ sáng đó, kô thể thiếu cái
gì được đâu."
Kyo xen vào "Ariel àh, chị thiệt kô hiểu 3 ông anh của em, họ với
em là nhân viên ở đây mấy ngừi đi làm việc thì được rồi tại sao
phải rủ luôn cả chị và chị 2 của em đi theo làm gì?"
Ariel giải thích "Tại chị kô biết thôi, khi đi bàn chuyện làm ăn
với khách, tụi em sẽ cần rất nhiều văn kiện, 2 chị là thư ký thì
đương nhiên phải lo về chuyện này rồi. Thôi mà ráng đi, tổng giám
đốc có nói sau khi mối làm ăn này thành công tất cả các nhân viên
sẽ được thưởng huê hồng đó, còn có 1 bữa tiệc dành cho nhân viên
nữa. 2 chị sẽ kô thiếu phần đâu."
Đúng 8 giờ sáng, Joseph, Bi và Matt đã có mặt ở sân bay. Bi nhìn
đồng hồ nói:
"3 cái cô này lại tới trễ nữa rồi. Đúng là con gái là loài động vật
chậm chạp nhất trên thế gian mà."
"Anh đang nói ai đó?" Kyo từ sau đi tới làm Bi giật mình. Joseph
lên tiếng:
"Thôi được rồi tất cả đã có mặt đầy đủ, chúng ta lên đường thôi.
Mọi ngừi tự giữ vé của mình đó nha, nếu biết mình là ngừi hậu đậu
hay quên thì lúc nào cũng phải giữ vé bên mình hết đó."
Ariel liếc nhìn Joseph "Sao giống như là anh đang ám chỉ em
vậy?"
Joseph cười cười "Ai hậu đậu thì ngừi đó tự hiểu."
Tới 12 giờ trưa thì 6 ngừi đã tới khách sạn ở Singapore, họ chỉ
mướn có 2 căn phòng vì vào thời điểm này khách sạn nào cũng đầy
chật ngừi cả. Ba chị em Kyo thì ở chung 1 phòng, còn 3 anh em của
Bi thì chung 1 phòng. Tuy là ngủ chung phòng nhưng mỗi ngừi đều có
1 cái giường ngủ riêng kô cần phải share chung với ai cả. 3 cô gái
này thật là chẳng giống như đi làm việc gì cả, vì cả 3 cô đều đang
suy nghĩ là sẽ đi đâu chơi trong những ngày sắp tới, họ còn dự định
sẽ mua những gì về làm quà cho các bạn đồng nghiệp trong công ty.
Trong khi đó thì 3 chàng trai ở phòng bên cạnh đang chuẩn bị cho
bản kế hoạch mua bán nhà với tập đoàn nhà họ Lưu.
Cộc.. cộc.. cộc. Ariel lồm cồm ngồi dậy khi nghe tiếng gõ
cửa.
"Ai đó?" Cô hỏi với giọng ngái ngủ.
"Giờ này mà em còn ngủ được àh, em quên là chúng ta đã có hẹn với
giám đốc bên Lưu thị vào lúc 8 giờ sáng hay sao?" Joseph bực tức
nói.
Ariel tỉnh ngủ hẳn khi nghe Joseph nói như vậy, cô liền đánh thức
Kyo và Joe.
"Dậy, dậy mau, nếu như 2 chị còn ngủ nữa thì mối làm ăn này coi như
đi tong đó. Cho dù 3 chúng ta có bán thân đi nữa cũng đền kô nổi
đâu."
Nghe tới 2 chữ "bán thân" thì Kyo liền ngồi dậy
"A? Ai bị đem bán vậy? Là em hả Ariel?"
"Kô phải 1 mình em mà là cả 3 chúng ta đó. Chị 2 àh thức dậy đi,
đừng có nằm nữa."
Và 3 cô gái vội vàng thay đồ, Kyo thì tranh thủ soạn lại xấp hồ sơ
về giá cả nhà trên thị trường, sơ đồ... còn Joe thì lo lấy những
bản mẫu cần thiết. Khi 3 cô thay đồ xong thì cả 6 ngừi lên đường đi
tới công ty Lưu thị.
"Chào cô, tôi là Bi, giám đốc mua bán nhà của công ty Nhật An. Hai
ngừi đứng bên cạnh cũng là giám đốc công ty chúng tôi tên là Matt
và Joseph." Bi vừa nói vừa đưa tay ra bắt tay cô gái đứng trước
mặt. Cô cũng lịch sự trả lời lại.
"Rất vui được gặp anh, tôi tên Kim, hai ngừi bên cạnh tôi là Kerry,
và Julie. Thôi đuợc bây giờ chúng ta vào thẳng vấn đề nha. Chúng
tôi mới du học ở Canada về, bây giờ có ý muốn ở lại đây luôn để
giúp gia đình phát triển sự nghiệp cho nên chúng tôi muốn kiếm 3
căn biệt thự loại sang trọng. 1 căn dành cho 3 chị em tôi ở, còn 1
căn kia thì để cho các nhân viên trong công ty đi nghỉ mát vào mỗi
kỳ nghỉ lễ, căn còn lại thì để dành cho gia đình chúng tôi."
Đợi sau khi cô gái tên Kim nói xong Matt mới lên tiếng.
"Vậy là cô đã tìm đúng chỗ rồi, chúng tôi dạo gần đây có xây 1 số
biệt thự hạng sang. Đây là hình chụp biệt thự của chúng tôi, cô có
thể coi trước rồi cho ý kiến."
Joe vội vàng lấy xấp hình ra đưa cho Kim coi.
"Chị 2 àh, em thấy mấy căn biệt thự này nhìn cũng đẹp lắm." Julie
lên tiếng.
"Phải đó, vừa đẹp mà lại vừa sang nữa, rất phù hợp với yêu cầu của
chúng ta." Cô gái có tên Kerry thêm vào.
Joseph giải thích "Tại các cô kô biết, công ty của chúng tôi đòi
hỏi rất cao về phẩm chất cũng như ngoại hình của căn nhà. Nếu như
những thiết kế đó kô đẹp chúng tôi sẽ kô bao giờ cho xây
đâu."
Khi nghe Joe nói như vậy Kerry nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ, tới
giờ cô mới có dịp ngắm kỹ Joseph. "Thật là có dáng đàn ông quá, vừa
có tài lại vừa đẹp trai nữa." Cô thầm nghĩ.
Ariel lên tiếng cắt đứt dòng tư tưởng của Kerry.
"Anh 3 của tôi nói đúng đó, công ty chúng tôi rất quan trọng về
ngoại hình những cái gì kô đẹp thì sẽ kô bán cho khách hàng đâu.
Cho nên các cô có thể yên tâm mua nhà của chúng tôi."
"Các ngừi cho biết giá đi?" Julie nhìn Bi hỏi.
Kyo vội lấy xấp văn kiện ra đưa cho Bi. Anh cầm lấy rồi bắt đầu
giải thích về giá cả.
"Vì đây là những căn biệt thự mới cho nên giá cả hơi mắc. Mỗi căn
là khoảng 10 triệu."
Kô cần suy nghĩ Kim trả lời "Được chúng tôi mua hết cả 3 căn này.
Tuần sau chúng tôi sẽ dọn về lại Đài Loan để ở đó, vì công ty của
ông nội tôi đang cần ngừi giúp bên đó."
"Đây là hợp đồng của chúng tôi, nếu như trong vòng 5 năm biệt thự
của các cô bị hư cái gì chúng tôi sẽ sửa hết kô tính tiền." Joe đưa
bản hợp đồng ra cho Kim ký.
"Làm phiền các ngừi tới đây thật là ngại quá." Julie nói.
"Kô sao, vì công việc chúng tôi đi đây đi đó đã quen rồi." Matt trả
lời.
"Phù....Cuối cùng cũng bàn xong mối làm ăn này rồi. Thật là mệt
chết được." Kyo nói.
"Công việc của cô nhẹ nhàng như vậy mà còn than nữa àh. Ba anh em
chúng tôi mới là ngừi cực khổ nhất đây nè." Bi chen vào.
Joseph vội cắt ngang "Tất cả mọi ngừi đều có công nữa, 2 ngừi đừng
cãi nhau có đuợc kô. Bây giờ chúng ta nên nghĩ tối nay sẽ đi đâu để
chúc mừng đây."
Ariel cặp lấy tay Joseph "Uh, em thấy anh 3 nói câu này là hay
nhất. Tối nay chúng ta phải ăn 1 bữa cho đã, ngày mai lại phải đi
về Đài Loan rồi nhất định phải để lại 1 kỷ niệm đẹp ở Singapore
chứ."
"Bây giờ tất cả chúng ta về thay đồ đi, hẹn gặp ở quán bar dưới
khách sạn lúc 6 giờ." Matt nói xong thì mọi ngừi chia nhau về phòng
chuẩn bị.
"Có phải là chúng ta tới sớm hay kô?" Joe hỏi Kyo và Ariel.
"Vừa đúng 6 giờ đó mà đâu có sớm đâu." Ariel trả lời.
"Xin lỗi đã tới trễ." Joseph từ xa đi tới nói với 3 cô gái rồi anh
chỉ qua Bi. " Cũng là tại anh họ thôi, dành nhà tắm cả tiếng đồng
hồ, kô biết có phải là mấy ngày kô tắm hay kô nữa?"
"Vậy chúng ta phải ăn mừng thế nào?" Joe hỏi.
"Còn phải hỏi nữa àh, cô kô biết chúng ta đang ở quán bar sao đương
nhiên là phải uống rựu rồi." Matt leo lên chiếc ghế bên cạnh
Joe.
Bi nói với anh chàng pha rựu "Cho chúng tôi 6 ly cocktail, làm
ơn."
Rồi anh quay sang các cô gái cảnh cáo "Các cô kô biết uống thì uống
ít ít thôi đó nha, lỡ như bị say chúng tôi kô cứu đâu."
"Sợ anh sao chứ." Kyo châm chích.
Ariel cầm ly cocktail của cô lên quan sát, đó tới giờ cô chưa bao
giờ uống rựu cả. Kô biết mùi vị sẽ như thế nào. Cô còn đang suy
nghĩ có nên uống hay kô thì Matt lên tiếng.
"Em kô uống được thì đừng có miễn cưỡng nha, để anh gọi nước ngọt
cho em uống."
Joseph gọi lớn "Làm ơn cho chúng tôi 3 ly nước ngọt."
Ariel chặn lại "Kô cần đâu, chúng tôi uống cocktail là được rồi."
Joseph nhìn Ariel với ánh mắt dò hỏi.
"Em mà bị say rồi anh kô có lo cho em đâu."
"Ai... ai nói là em sẽ bị say chứ, anh cứ chờ mà coi nha, anh nhất
định sẽ bị say trước em." Ariel cầm ly cocktail uống hết 1 hơi.
Thấy vậy Joe và Kyo cũng cầm ly lên uống.
Bi la lên "Trời đất, mấy ngừi tưởng là đang uống nước hay sao, uống
rựu gì mà kỳ vậy."
Ariel đặt tay lên vai Joseph "Anh thấy chưa, em uống được mà, em
đâu có say đâu." Thật ra Ariel đã bị say rồi, cô nhìn thấy trước
mắt quay cuồng kô còn nhìn rõ nữa, đột nhiên cô chỉ Joseph
hỏi.
"Anh là ai vậy, sao lại ngồi kế bên cạnh tôi?"
Joseph quơ tay trước mắt Ariel "Anh là Joseph đây, em kô nhìn ra
hay sao. Đã nói là uống kô được thì đừng có uống mà, để anh đưa em
về phòng." Anh nắm tay Ariel định đưa cô đi thì cô hét lớn "Buông
tay ra anh làm gì vậy, cuứ em với anh 3 àh có ngừi muốn lợi dụng em
nè." Rồi kô đợi Joseph có dịp phản ứng, Ariel đưa tay lên đấm vào
mặt anh. "Biết sợ chưa, cho bỏ cái tật lợi dụng con gái nhá."
Joseph đưa tay lên ôm mặt "Ui da, cái con nhỏ này, bị say quá rồi
mà còn nói là kô nữa hả."
Trong khi đó Kyo cũng kô vừa, cô bắt đầu quơ tay múa chân "Ariel,
Joe àh 2 em đâu rồi, chị cảm thấy khó chịu quá chúng ta đi về phòng
đi." Bi lắc đầu
"Lại thêm 1 ngừi say nữa rồi."
Matt nhìn Joe nói "Coi bộ Joe cũng đã say rồi, nhưng cổ cũng còn đỡ
hơn 2 cô kia, cổ kô có làm gì hết." Matt vừa nói dứt lời thì Joe
cầm cả ly nước lạnh tạt vào ngừi anh.
"Chị họ àh, chị nóng hả ở đây có nước nè, chị đã hết nóng
chưa."
Matt chỉ qua Kyo "Chị họ của cô ở bên trái của cô kìa, kô phải bên
này đâu." Anh quay sang nhìn Bi và Joseph "Đành phải cõng 3 cô gái
này lên phòng vậy, thiệt tình nếu biết trước như vậy đã kô cho 3 cổ
uống rựu làm gì."
Dứt lời Matt kéo Joe để lên vai mình, còn Bi thì cõng Kyo, Joseph
cõng Ariel. Ba cô gái vẫn kô hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, họ
cứ nghĩ là họ đang nằm trên giường, và bắt đầu tâm sự.
"Hai chị có tin hay kô? Cho tới bây giờ em vẫn chưa kiếm được 1
ngừi yêu em thật sự nữa. Em đã từng có mấy ngừi bạn trai, lúc đầu
họ rất là yêu em nhưng sau nhiều lần cầu hôn kô thành tụi em đã
chia tay."
Joe lên tiếng hỏi "Hả? Tại sao lại như vậy?"
Ariel giọng buồn buồn nói " Kô hiểu tại sao mỗi lần họ cầu hôn em
rất muốn say yes, nhưng mỗi lần đều xảy ra chuyện cả, kô phải trong
gia đình có ngừi bị bịnh thì chuyện này chuyện khác xảy ra. Họ nghĩ
là em bị xui xẻo cho nên sau đó tụi em đã chia tay.Các chị có biết
hay kô ngừi ta đã cầu hôn em tổng cộng 99 lần rồi. Bây giờ em kô
còn muốn đi tìm kiếm cái mà ngừi ta gọi là "tình yêu" nữa, bởi vì
em đã mất đi lòng tin vào nó từ lâu rồi."
Kyo lên tiếng nói "Vậy là 3 chị em chúng ta đã cùng chung cảnh ngộ
rồi. Chị và Joe cũng giống như em đã đuợc ngừi ta cầu hôn 99 lần
rồi đó. Nhưng chị nói với mẹ chị là chỉ mới có 98 lần thôi, cũng
bởi vì vậy mẹ chỉ mới kêu chị sớm lấy chồng đó."
"Em thật kô hiểu tại sao 3 đứa chúng ta lại bị như vậy nữa? Kô lẽ
là vì cái cánh hoa mai trên tay hay sao?" Joe vừa dụi mắt vừa
nói.
Kyo kể "Ba của chị truớc khi qua đời có kể cho chị nghe về cánh hoa
mai của chúng ta. Sở dĩ 3 đứa mình có cánh hoa mai này là bởi vì
chúng ta là truyền nhân đời thứ 3 của nhà họ Thiệu, những ngừi con
gái khác trong gia đình kô ai có cả."
Nãy giờ lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Kyo, Joe và Ariel, Bi có rất
nhiều câu muốn hỏi các cô. Anh nhìn Matt và Joseph.
"2 ngừi có tin chuyện mà các cổ vừa nói hay kô?"
Joseph nhún vai "Em kô biết nhưng chuyện Ariel đã được cầu hôn 99
lần là sự thật đó. Cho nên những chuyện mà các cổ nói cũng có thể
đúng lắm."
Matt nói thêm "Muốn biết hư thực thì đợi sáng mai khi các cổ tỉnh
rựu rồi hỏi cũng chưa muộn mà."
3 anh mở cửa phòng của mình rồi đưa 3 cô gái vào trong đặt lên
giường. 3 anh còn lấy khăn đắp lên trán cho các cô, chăm sóc rất tỉ
mỉ.
Chap 6 :
"Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa....." Kyo thất thanh la lớn.
Mọi ngừi đều bị đánh thức bởi tiếng hét của Kyo. Ariel vẫn còn chưa
tỉnh ngù hẳn, cô lồm cồm ngồi dậy mở 1 con mắt nhìn Kyo.
"Chị họ àh, có biết bây giờ là mấy giờ rồi kô mà chị lại đánh thức
em dậy bằng giọng nói oanh vàng của chị vậy?"
Bi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe Kyo nói "Anh
làm gì trên giường của tôi, tại sao anh lại ở đây vậy?" Bi vội vàng
bước xuống giường.
"Hả? Cô hỏi tôi đó àh? Tối wa cô uống say cho nên tôi đành phải đưa
cô về phòng này thôi, kô lẽ để cô ngủ ngoài hành lang àh, đúng là
làm ơn mắc oán mà."
Kyo vội vàng kéo chăn lên cô nhìn kỹ trên ngừi cô vẫn còn đầy đủ
quần áo kô mất mát gì cả, cô nhìn thẳng vào Bi nói "Cũng may cho
anh là tối wa 2 chúng ta kô có xảy ra chuyện gì hết, nếu như kô tôi
sẽ kô tha cho anh đâu."
Bi cười lớn "Hahahahaha, cô nói sai rồi nếu thật sự chúng ta có xảy
ra chuyện gì đi nữa cô cũng kô phải là ngừi bị thiệt thòi đâu mà
ngừi bị thiệt thòi chính là tôi nè. Cô có biết kô, tối qua cô uống
say, tôi đã phải chăm sóc cho cô suốt cả đêm, còn cõng cô về nữa,
lỗ tai của tôi còn bị tra tấn vì tiếng ngáy của cô nữa nè, tôi chưa
đòi cô phải bồi thường về tổn thất tinh thần của tôi mà cô còn nói
nữa hả."
Joe cũng bị đánh thức dậy bởi tiếng hét của ngừi chị họ, cô thấy
Matt đang nắm tay cô, cô hoảng hốt lay giật tay lại, Matt thấy động
liền mở mắt. Joe đỏ mặt quay đi chỗ khác giọng run run hỏi
Matt.
"Anh.. tại sao anh lại nắm tay tôi suốt cả đêm vậy?"
"Tối hôm wa, cô nằm mơ chắc là gặp ác mộng ngủ kô ngon giấc cho nên
tôi mới.. nắm tay cô để cô được ngủ ngon mà thôi." Matt xoa xoa cổ
"Cô uống say tạt cả ly nước vào ngừi tôi, sau đó còn bắt tôi chăm
sóc cho cô nữa. Cả đêm kô ngủ được ngon giấc gì hết."
Tới lúc này Ariel mới lên tiếng "Coi bộ ở đây em là ngừi bình
thường nhất, ít ra em kô có nói mớ hoặc là tạt nước vô người ai
cả."
Joseph vừa từ nhà tắm bứoc ra nghe Ariel nói vậy anh liền lên tiếng
"Ai nói là em kô có làm gì chứ? Em hãy nhìn lên má của anh đây
nè."
Ariel ngước lên nhìn thấy vết bầm trên má Joseph cô ngạc nhiên hỏi
"Ủa, bộ tối wa 3 anh uống say rồi đánh nhau àh mà sao trên mặt anh
lại bị thương vậy?"
"Nếu như 3 đứa anh bị say thì ai cõng 3 cô về phòng chứ?" Matt hỏi
Ariel.
"Àh, phải ha.. vậy thì có phải...."
Joseph cắt ngang "Kô cần đoán nữa, vết thương này là do em gây ra
đó Ariel àh."
Ariel ngạc nhiên hỏi lại "Sao lại là em chứ?"
"Em còn hỏi nữa àh, tối wa anh đã kêu em đừng có uống rựu rồi, em
lại kô nghe, còn uống hết cả ly nữa. Cuối cùng ngừi say đầu tiên
chính là em, anh định đưa em về phòng ai ngờ lại bị em đánh cho 1
cú vào mặt như vậy khiến bây giờ bên má của anh bị bầm rồi nè. "
Joseph vừa nói vừa chỉ vào vết thương trên mặt, Ariel cười cầu
hòa.
"Xin lỗi nha, em kô bít lại ra tới nông nỗi này, em xin hứa sẽ kô
có lần sau nữa đâu."
Bi, Matt và Joseph đồng thanh la lớn "Còn dám có lần sau nữa
àh?"
"Phù, cuối cùng cũng về tới nhà rồi, cái giường ở nhà dù sao cũng
thoải mái hơn là ở trong khách sạn." Joe vừa nói vừa thả mình lên
giường.
"Uh, câu này chị đồng ý với em đó Joe. Chuyến đi này thiệt làm cho
chị mệt gần chết, cứ tưởng là sẽ có 1 kỷ niệm đẹp ở Sigapore ai ngờ
trước khi về còn gặp 1 cơn ác mộng thật khủng khiếp nữa." Kyo vừa
nói vừa bỏ quần áo vào giỏ đem đi giặt.
"Chị định nói về chuyện chị với anh họ đó hả?" Ariel soạn hồ sơ ra
để trên bàn nhìn Kyo hỏi "Em thấy anh họ cũng tốt lắm, nhưng kô
hiểu tại sao chị với ảnh lúc nào cũng gây gổ hết. Chị có biết hay
kô 3 ông anh của em rất được các cô gái hoan nghinh đó nha, nhưng
mà họ kén chọn lắm cho nên tới bây giờ vẫn chưa có nguời yêu
đó."
Rồi chợt nhớ ra chuyện gì Ariel la lớn
"Thôi chết."
Joe giật mình ngồi dậy "Có chuyện gì mà em la lớn dữ vậy, bộ trong
phòng chị có gián àh?" Joe nhìn quanh tìm kiếm.
"Kô phải chuyện đó, em muốn nói là chúng ta đã quên mua quà cho các
đồng nghiệp trong công ty rồi . Ây da, cũng là tại 3 cái ông đó,
hối đi về cho nên mới kô mua được cái gì hết thiệt tình mà." Ariel
cằn nhằn. Vửa lúc đó cell fone của cô reo vang, màn hình hiện lên
tên của Joseph.
"Anh 3 hả, có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia giọng của Joseph trả lời "2 ngày nữa công ty sẽ có
buổi tiệc chúc mừng chúng ta vừa bàn xong mối làm ăn bên Singapore
đó. Ba kêu anh tổ chức buổi tiệc này để khoản đãi các nhân viên
trong công ty và còn có 1 số bạn bè khác của ba nữa . Bữa đó em nhớ
tới sớm để tham dự và giúp anh típ khách nha."
Ariel nhăn nhó "Đã biết là anh kô tốt như vậy đâu, gọi cho em nhất
định là có chuyện nhờ vả mà."
"Đừng có nói anh 3 của em như vậy chứ." Joseph vừa cười vừa nói.
"Nhưng anh kô biết phải chuẩn bị bữa tiệc này như thế nào nữa, anh
kô muốn quá long trọng chỉ cần đơn giản để mọi ngừi cảm thấy thoải
mái là đuợc rồi."
"Anh vẫn chưa quyết định phải làm thế nào àh? hay là như vầy đi,
anh cứ giao hết chuyện chuẩn bị cho em, còn anh thì đi lo về mặt
thức ăn, và gửi thiệp mời khách nhá, bảo đảm mọi ngừi sẽ kô bao giờ
quên được bữa tiệc này đâu." Ariel cười bí ẩn trong khi đó thì
Joseph lại vô cùng lo lắng, vì từ nhỏ anh đã biết tính tình nghịch
ngợm của Ariel rồi, anh kô biết có nên giao chuyện này cho cô lo
hết hay kô nữa.
"Chị họ, chị hai àh, 2 chị chuẩn bị xong chưa vậy, đừng có đi trễ
đó nha, em còn nhiều chuyện phải lo lắm 2 chị làm ơn nhanh nhanh
lên dùm đi." Ariel hối thúc Kyo và Joe đi thay đồ khi cả 2 còn đang
ngồi trên bàn trang điểm.
"Được rồi, được rồi, em đừng có hối như vậy mà, chị thay đồ xong
rồi đây." Kyo cau có "Cũng là tại em hết đó, còn nói là sẽ làm 1
bữa tiệc khó quên, ai ngờ lại đặt ra những quy định ngớ ngẩn như
vầy chứ. Cái gì mà đàn bà con gái thì kô được mặc áo dạ hội chỉ
được mặc đồ bình thường thôi, còn bên phía đàn ông thì kô được mặc
áo vest. Chị thấy chắc là em bị bịnh nặng rồi đó."
"Chị họ àh đừng có cằn nhằn nữa, ngày thường mọi ngừi đều ăn mặc
rất là chỉnh tề bây giờ coi như là tạo cơ hội cho họ thư giản đi.
Chị 2 em nói như vậy có đúng kô?" Ariel nhìn Joe cầu cứu, cô hy
vọng Joe sẽ đứng về phía mình nhưng kô ngờ Joe trả lời.
"Lần này chị hai kô bênh cho em đâu. Chị còn định mượn cơ hội này
để mặc cái áo dạ hội mới mua lần trước kô ngờ em lại đặt ra những
cái quy định này.
Ariel liếc 2 ngừi chị của mình "Thôi, thôi em cãi kô lại 2 ngừi
rồi, 2 chị coi hôm nay em ăn mặc thế nào?"
Kyo ngắm Ariel 1 lát rồi trả lời "Cũng đẹp lắm, em thật có mắt thẩm
mỹ rất giống chị đó. Vậy còn chị em thấy thế nào?"
Ariel chưa kịp trả lời thì Joe lên tiếng "Ariel có mắt thẩm mỹ
giống em thì có sao lại giống chị được chứ. Chị họ àh còn có cái
skirt nào dài hơn cái đó nữa hay kô?"
"Cái con nhỏ này, em kô thể nào khen chị của em được 1 câu hay
sao?" Kyo gõ nhẹ lên đầu Joe.
"Cha, cha, bây giờ em mới phát hiện, bộ đồ mà chị mặc chắc là chỉ
dành riêng cho chị thôi." Ariel khen.
"Thiệt hả? Chị mới mua đó vẫn còn chưa kịp mặc. Tha cho em hôm nay
chị cũng được kheo cái áo mới rồi." Joe vừa cười vừa nhìn vào
kiếng.
"Thôi được, mau đi đi 2 ngừi chị xinh đẹp của em, nếu em mà bị trễ
thế nào cũng bị cái ông anh 3 kia cằn nhằn cho mà coi." Nói rồi 3
cô gái kéo nhau ra khỏi phòng gặp bà Thiệu đang ngồi trên ghế sofa
xem tv.
"Mẹ àh, tụi con đi nha." Joe và Ariel nói.
"Chào dì con đi." Kyo vẫy tay chào bà Thiệu.
"Ba đứa nhớ về sớm đó nha."
"Matt àh, bữa tiệc này là do em chuẩn bị đó hả?" Bi hỏi Matt khi
anh nhìn thấy cách trang trí trong khách sạn với những bó hoa đủ
màu sắc được trưng chung quanh phòng.
"Kô phải là em đâu, là Joseph đó." Matt chỉ Joseph khi anh đang đi
tới.
Joseph liền lên tiếng giải thích "2 anh đừng có nhìn em bằng ánh
mắt đó, đây toàn bộ là ý của Ariel hết đó."
"Ai mới nhắc tên em đó?" Ariel vỗ vào vai Joseph. "Cha, cha kô ngờ
3 ông anh của em hôm nay thật là bảnh trai quá đi, đảm bảo tối nay
sẽ kô thoát khỏi lòng bàn tay của các cô gái đâu." Ariel cuời châm
chọc, vì 3 ngừi anh của cô hôm nay kô mặc đồ vest giống như lúc đi
làm, cả 3 đều mặc quần jean, áo thua rất đơn giản nhưng lại nổi bật
cá tính của từng ngừi.
Bi vẫy tay chào Kyo khi thấy cô đứng bên cạnh Ariel. "Kô ngờ hôm
nay cô lại kô đi trễ nhỉ?"
"Anh đừng có cười bằng giọng cười đó với tôi, tôi kô thích đâu."
Kyo liếc Bi.
Trong khi đó Joe quay sang nhìn Matt "Hôm nay anh thật là khác với
ngày thường. Tôi rấ thích anh để kiểu tóc này."
"Nếu cô thích mỗi ngày tôi đều để kiểu này có được kô?" Matt nói
nhỏ bên tai Joe. Cô e thẹn nhìn wa Ariel.
"Anh 3 àh, hôm nay anh cũng bảnh lắm." Ariel khều nhẹ Joseph
nói.
"Anh thì lúc nào cũng như vậy mà, em kô cần khen đâu. Àh phải,
Ariel àh, em nói là sẽ có trò chơi mà, vậy là trò gì vậy?"
Ariel cuời bí ẩn "Một lát anh sẽ biết."
"Xin chào tất cả mọi ngừi, rất vui mừng được gặp các bạn trong buổi
tiệc tối hôm nay do công ty Nhật An tổ chức." Ariel đứng trên sân
khấu nhìn xuống khán đài phát biểu, cô tiếp "Tối hôm nay, chúng ta
có 1 trò chơi nho nhỏ, lúc nãy khi mọi ngừi bước vào đây đều có
nhận được 1 tấm phiếu có sẵn số ở trên đó để cho các bạn điền tên
vào. Bên nữ là phiếu màu hồng còn bên nam là phiếu màu xanh. Chúng
tôi đã mix những lá phiếu đó rồi và bây giờ sẽ đọc tên ngừi may mắn
tối hôm nay. "
"Nếu như được đọc tên có phải là trúng giải thưởng gì hay kô?" Bi
nhìn Matt hỏi.
Kyo cướp lời "Nếu đơn giản như vậy thì kô phải là Ariel rồi." Joe
gật đầu đồng ý "Chị họ nói đúng lắm."
"Ngừi đàn ông may mắn tối nay là......." Ariel mở lá phiếu màu xanh
trên tay ra và đọc lớn "Số 9.. giám đốc Bi của chúng ta." Cả khán
phòng đang im lặng bỗng trở nên ồn ào vì tiếng vỗ tay và tiếng reo
hò. Bi còn ngơ ngác nhìn xung quanh thì nghe tiếng Ariel nói "Xin
mời ngừi đàn ông may mắn đó bước lên sân khấu." Bi tẻ đám đông ra
bước lên đứng kế Ariel, cô đưa cái thùng đựng những lá phiếu ra cho
Bi "Bây giờ anh hãy chọn partner của anh đi."Bi làm theo, anh bỏ
tay vào thùng lấy ra 1 lá phiếu màu hồng, anh nhìn thấy tên ngừi
trên lá phiếu đó, anh hoảng hốt định bỏ lại vào thùng nhưng Ariel
đã nhanh tay chụp lấy và đọc lớn "Ngừi con gái may mắn tối nay được
làm partner của anh Bi chính là.. số 12, cô Song Hye Kyo." Kyo giật
mình khi nghe đọc tới tên cô, "Cái gì, tôi phải làm partner với cái
tên đáng ghét đó àh?" Kyo lầm bầm. Cô bước lên sân khấu đứng bên
cạnh Bi "Ariel àh, có thể đổi ngừi khác thay thế hắn hay kô?" Ariel
mỉm cười "Xin lỗi nha chị họ, kô thể đổi đâu. Thôi được ngừi đàn
ông may mắn thứ 2 là... số 21, anh Matt của chúng ta." Matt bước
lên sân khấu, và số phiếu mà anh bóc trúng là số 22, trên giấy ghi
là Joe.
"Và ngừi đàn ông may mắn thứ 3 cũng là ngừi cuối cùng tối hôm
nay... là ngừi mang số 14, Joseph." Ariel mỉm cười nhìn Joseph khi
anh đứng bên cạnh cô, và thật ngạc nhiên lá phiế mà Joseph bóc được
chính là số 19 tức là Ariel.
"Nè, em định giở trò gì đây, sao tự nhiên lại chọn partner là thế
nào?" Joseph ngờ vực hỏi Ariel.
Cô mỉm cười trả lời "Em đang chuẩn bị nói đây, anh đừng nóng chứ.
Mọi ngừi hãy nghe cho kỹ 3 cặp đôi được chọn tối nay sẽ mở màn buổi
tiệc của chúng ta bằng cách nhảy 1 bài nhạc slow." Tất cả mọi người
trong công ty đều trố mắt ngạc nhiên. Matt nhìn Ariel hỏi "Cái gì
nhảy nhạc slow mà mặc quần jean, áo thun àh? Âriel anh thiệt là
khâm phục em, cả cái này mà cũng nghĩ ra được nữa."
"Anh 2 àh, như vậy mới vui chứ, nếu như mọi ngừi đều mặc áo vest và
áo dạ hội để nhảy thì bình thường quá cho nên em mới sắp xếp tiết
mục này để chúng ta có thể thoải mái mà thôi. Anh đừng có cằn nhằn
nữa, em biết trò chơi này hơi đơn giản 1 chút nhưng cũng rất thú vị
mà." Joseph nhăn nhó
"Chỉ có em mới cảm thấy thú vị mà thôi, anh lại kô thấy vậy. Àh nè,
Ariel àh anh nhớ là em đâu có biết nhảy vậy thì chúng ta có nên hủy
bỏ trò chơi này kô?"
"Ai nói vậy, bây giờ trò chơi chính thức bắt đầu." Và rồi tiếng
nhạc nổi lên, 3 cặp đều bước xuống sân khấu bắt đầu nhảy theo điệu
nhạc. Cặp của Bi thì miễn cưỡng vô cùng vì Bi và Kyo vốn kô thích
nhau bây giờ bắt cả 2 làm partner thật là làm khó cho 2 ngừi quá.
Còn cặp của Joseph với Ariel thì càng thảm hơn, vì Ariel kô biết
nhảy cho nên cô cứ đạp trúng chân Joseph hoài khiến anh cứ nhăn mặt
than đau. Chỉ có cặp của Matt và Joe là thoải mái nhất, Matt nhẹ
nhàng dìu Joe đi theo điệu nhạc và họ cứ típ tục nhảy cho tới khi
bản nhạc kết thúc. Mọi ngừi vỗ tay reo hò trong khi bản nhạc khác
lại được mở lên để cho những cặp tình nhân trong phòng có cơ hội
tình tứ với nhau.
"Joseph àh, em kô sao chứ, sao anh thấy em cứ nhăn nhó hoài vậy?"
Matt đưa ly bia cho Joseph hỏi.
"Kô sao mới là lạ, anh coi Ariel đạp chân của em đau quá trời luôn
nè. Lần sau bất cứ giá nào cũng kô bao giờ dám nhảy chung với cô ấy
nữa." Ariel bước tới nghe Joseph nói vậy thì tức giận.
"Em chỉ là lỡ chân thôi mà, kô cần đứng đây nói xấu em chứ. Ai biểu
lúc em đạp chân của anh, anh kô chịu tránh qua chỗ khác còn nói nữa
hả."
"Em...." Cuộc tranh cãi giữa 2 ngừi bị cắt ngang khi nghe tiếng của
Bi và Kyo
"Anh tưởng tôi thích làm partner của anh lắm hả, chẳng qua là tình
thế bắt buộc thôi."
Bi cũng chẳng vừa "Cô phải cảm thấy vinh hạnh vì tối nay đã được
nhảy chung với tôi, những ngừi đàn ông khác kô có ai mà hy sinh như
tôi đâu."
"Anh nói gì, bộ tôi kô xứng với anh hay sao chứ, cứ làm như là mình
ngon lắm vậy." Joe đi tới đứng chính giữa Bi và Kyo
"Thôi, thôi cho em xin đi, vừa kết thúc bản nhạc đầu tiên 2 ngừi đã
cãi nhau tới bây giờ, bộ kô thấy mệt hay sao chứ. Hai ngừi kô mỏi
miệng nhưng những ngừi khác thì mỏi lỗ tai lắm rồi đó."
"Kô thèm nói với anh, bây giờ tôi đi lấy nước uống." Kyo quay lưng
bỏ đi.
"Tôi cũng đi lấy nước uống đây, nãy giờ cãi nhau với cổ kô được lợi
ích gì mà còn bị khát nước nữa."
Joseph và Matt chỉ biết nhìn nhau lắc đầu vì họ đã quá hiểu tính
tình của Bi rồi cho nên kô thèm can ngăn anh với Kyo làm gì. Đột
nhiên Joseph nghe giọng nói của 1 ngừi con gái.
"Chào anh." Joseph quay đầu lại thì nhận ra đó chính là...
"Kô phải cô là Kerry bên Lưu thị hay sao? Đáng lý cô phải ở Canada
mới đúng sao lại có mặt ở đây vậy?"
Kerry mỉm cười vui vẻ "Ba má tôi kêu 3 chị em về đây sớm hơn dự
định, kô ngờ lại trùng hợp nhận được thiệp mời của công ty anh cho
nên chúng tôi mới tới đây đó. Sao hả, anh kô vui khi gặp lại tôi
àh?" Đột nhiên cô hỏi Joseph nửa đùa nửa thật "Anh có muốn nhảy
chung với tôi 1 bản hay kô?"
Joseph kiếm cách từ chối "Tôi cũng rất muốn nhưng thật xin lỗi, tối
nay tôi đã có bạn nhảy rồi." Ariel nhìn thấy Kerry đứng bên cạnh
Joseph nên vội đi tới.
"Cô là Kerry đó mà, kô ngờ được gặp cô ở đây?" Kerry chưa kịp trả
lời câu hỏi của Ariel thì đột nhiên cô thấy Joseph choàng tay qua
ôm eo Ariel và còn kéo cô đứng sát vào ngừi anh. Ariel giựt mình,
kô hiểu tại sao Joseph lại làm như vậy, cô cảm thấy tim đập mạnh và
thật khẩn trương khi Joseph ôm ngang eo cô. "Tại sao mình lại có
cảm giác này? Đã lâu rồi mình kô có được cảm giác tim đập mạnh
giống như bây giờ vậy." Cô nghĩ thầm.
"Đây chính là bạn nhảy của tôi tối nay đó, 2 ngừi đã có gặp mặt
rồi, cổ tên là Ariel."
Kerry ngờ vực hỏi lại "Cổ là em gái của anh hả?"
Joseph nhìn sang Ariel thấy cô cứ đứng im bất động, nên anh vội trả
lời "Àh, kô phải đâu, cổ là con nuôi của ba má tôi đó. Trên danh
nghĩa l chúng tôi à anh em nhưng thật sự thì kô phải."
"Thôi được, tôi kô làm phiền anh nữa, hẹn anh khi khác vậy." Nói
rồi Kerry bỏ đi về.
Tới lúc này Joseph mới buông Ariel ra "Em sao vậy?"
Cô choàng tỉnh "Hả? Em.. em đâu có sao đâu." Joseph cười lớn "Còn
nói là kô sao, mặt của em đỏ hết rồi kìa, còn nữa lúc nãy tim của
em đập nhanh lắm anh có thể nghe được đó."
Ariel vội chối "Đâu có đâu chứ, em chỉ là cảm thấy lạ sao anh lại
từ chối Kerry mà thôi. Anh đừng có suy nghĩ nhiều quá, em đi lấy
nước uống đây."
"Nè, đợi anh với, anh cũng muốn đi."
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Trong khi đó ở ngoài vườn, Matt và Joe đang đi dạo với nhau
"Joe àh, tối nay cô có vui hay kô?"
Joe mỉm cười gật đầu "Uh, hôm nay thật là 1 đêm tuyệt vời, bữa tiệc
và còn mọi ngừi nữa, cái gì cũng hoàn hảo cả."
Matt châm chọc " Nhất là có 1 ngừi đàn ông tốt như tôi ở bên cạnh
cho nên buổi tối của cô mới tuyệt vời đó có phải kô?"
Joe ngẩng lên nhìn Matt "Đối với con gái nào anh cũng đều nói như
vậy hết hả, tôi kô có tin lời anh nói đâu."
Matt kề sát mặt anh vào Joe, cô hoảng hốt kô biết anh muốn làm gì,
cô muốn quay mặt đi chỗ khác nhưng kô hiểu sao cô lại kô cử động
được, giống như là có 1 sức hút giữ chặt cô ở lại vậy. Cô toát mồ
hôi lạnh chờ đợi xem Matt muốn gì.
"Cô có lạnh hay kô? Chúng ta vào trong đi." Joe thở phào nhẹ nhõm,
cô vui mừng là Matt kô có nói gì thêm nhưng cũng hơi thất vọng 1
chút "Mình đang làm gì đây, đáng lẽ mìn phải vui mới đúng sao lại
có cảm giác thất vọng như thế này?"
Kyo đang đứng ngay chiếc bàn dài để các ly rựu, cô đang suy nghĩ
phải uống rựu gì thì đột nhiên có 1 bàn tay đặt lên vai cô
"Tối nay em có rảnh hay kô, hay là 2 chúng ta ra ngoài ăn tối
nhé!"
Kyo quay đầu lại nhìn thì thấy 1 ngừi đàn ông khoảng 40t đang nhìn
cô với ánh mắt khác thường, cô liền nói
"Ông muốn gì đây? Có phải là uống say rồi kô, nếu vậy thì hãy mau
đi về đi, đừng có làm phiền tôi, một lát nữa bạn trai tôi mà tới
thì ông sẽ gặp rắc rối đó." Cô hăm dọa.
Nhưng coi bộ kô có hiệu nghiệm chút nào vì ông ta đã bước tới nắm
tay Kyo, giọng ngà ngà nói "Tôi mà sợ bạn trai cô àh, có giỏi thì
kêu hắn tới đây đi."
Bây giờ thì Kyo sợ quá nên vội la lớn "Buông tôi ra, ông muốn làm
gì vậy. Cứu tôi với."
Tiếng kêu của cô đã có ngừi chý ý tới, vì từ đằng xa Bi đang đi tới
gần, anh kéo tay Kyo ra khỏi ngừi đàn ông đó và nói
"Ông kô được làm bậy đó, cô ấy mà bị mất mát cái gì tôi sẽ kô tha
cho ông đâu." Kyo nép phía sau Bi, tới bây giờ cô mới phát hiện thì
ra Bi là ngừi đàn ông có thể che chở cho những ngừi con gái "yếu
đuối"giống như cô.
"Anh là bạn trai của cổ đó àh, nếu tôi kô tránh ra thì làm
sao."
Bi nghiêm mặt nói "Vậy thì tôi sẽ gọi ngừi tới để đưa ông
đi."
"Thôi được, thôi được coi như là tôi sợ anh rồi, tôi đi đây, lần
sau sẽ tới kiếm bạn gái của anh vậy."
Bi định rượt theo nhưng Kyo ngăn lại "Bỏ đi, ông ta đi rồi thì
thôi." Kyo lí nhí nói "Cám ơn."
Bi hỏi lại "Cô vừa mới nói gì tôi nghe kô rõ?"
Kyo tưởng thật nên lặp lại "Cám ơn."
Bi cười lớn "Hahahaha, kô ngờ ngừi như cô mà cũng có ngừi muốn lợi
dụng nữa. Mà nè cô dữ như vậy sao kô cho cái tên lúc nãy biết tay
đi."
"Anh nói gì chứ? Tại hôm nay tôi hơi đẹp cho nên mới bị cái tên
đó.... đáng lẽ anh phải hãnh diện vì quen được 1 ngừi đẹp giống tôi
mới đúng chứ." Bi mỉm cười nhìn đi chỗ khác, Kyo bước tới gần nói
nhỏ với anh
"Nhưng mà anh cũng tốt lắm, đã giúp tôi lần này."
"Bây giờ cô mới phát hiện sao?" Nói xong Bi quay lưng bỏ đi, còn
Kyo thì đứng lẩm bẩm 1 mình
"Phải, bây giờ tôi mới biết thì ra ở bên cạnh đã có 1 ngừi đàn ông
tốt như anh vậy đó.
Chap 7 :
Trên đường về nhà, Ariel, Joe và Kyo mỗi ngừi đều mải theo đuổi 1 ý
nghĩ riêng của mình. Thấy kô khí có vẻ hơi im lặng nên Kyo đành lên
tiếng trước
"Bữa tiệc hồi nãy rất là thú vị."
Joe và Ariel giật mình khi nghe tiếng Kyo, Ariel vội trả lời
"Àh phải rất thú vị."
Joe típ "Đúng rồi." Kyo cảm thấy ngạc nhiên tại sao 2 cô em này
bình thường nói nhiều lắm nhưng tối nay lại kô nói câu nào
cả.
"Hai đứa làm sao vây? Bộ bị bịnh rồi hả, có cần chị mua thuốc cho
uống kô?"
Ariel vội xua tay "Kô... kô phải như vậy đâu, chỉ là... chỉ là
em....." Cô kô biết phải mở đầu như thế nào nhưng nếu kô nói ra cô
cảm thấy rất khó chịu "Em hỏi 2 chị chuyện này nha, nếu như có 1
ngừi con trai ôm 1 cô gái, và cô gái đó cảm thấy tim đập nhanh rất
là bối rối kô biết phải phản ứng thế nào, như vậy có nghĩa là sao
hả?"
Joe quay sang nhìn Ariel "Kô phải là em đã từng có bạn trai rồi
sao? Chuyện đơn giản như vậy mà em cũng kô hiều àh?"
Ariel bối rối "Tuy là vậy nhưng mà em chỉ muốn chắc chắn 1 chút mà
thôi, 2 chị trả lời em trước đi."
Kyo ra chiều ngẫm nghĩ "Ừm...nếu như đứng bên cạnh 1 ngừi mà có cảm
giác tim đập mạnh thì chị cá với em, cô gái nhất định có cái gì với
anh chàng kia rồi, đúng kô Joe?" Thấy Joe kô trả lời Kyo liền đánh
vào vai Joe.
"Hả? Àh phải, chị họ nói đủng rồi đó, mà nè sao em lại hỏi như vậy,
em đừng nói cho chị biết ngừi con gái đó chính là em nha, còn cái
anh chàng kia là ai vậy?"
Ariel vội lấp liếm "Đâu có đâu, em chỉ hỏi như vậy thôi mà chị đừng
có đa nghi quá. Nè, chị đừng có chỉ nói tới em, lúc nãy em thấy chị
với anh 2 đi ra ngoài vườn 1 lúc sau mới trở vô trong, 2 ngừi đã
xảy ra chuyện gì hả?" Ariel hỏi bằng ánh mắt ngờ vực.
"Có chuyện gì đâu chứ? Chỉ là đi dạo ở ngoài 1 lát mà thôi, em hãy
hỏi chị họ đi kìa, lúc nãy chị thấy chị họ cứ nhìn anh Bi cười cười
đó. Bình thường kô phải 2 ngừi như nước với lửa sao?" Joe đổi đề
tài sang Kyo.
"Hứ, em thiệt là giỏi lại nhảy sang tới chuyện của chị rồi, lúc nãy
ngừi ta giúp chị cho nên chị mới nói cám ơn thôi, thiệt tình ngay
cả phép lịch sự bình thường mà cũng kô biết nữa." Thế là 1 cuộc cãi
vã giữa Kyo và Joe bắt đầu, Ariel chỉ im lặng típ tục suy nghĩ về
những cảm giác mà lúc nãy cô đã có khi Joseph bất ngờ ôm lấy cô.
"Thôi kô suy nghĩ nữa, càng nghĩ càng phức tạp mà thôi."
Sáng hôm sau
"Chào buổi sáng." Joseph bước vào văn phòng nhìn chung quanh thấy
Ariel đang ngồi trên máy computer với nét mặt thờ thẫn. Anh liền đi
tới.
"Wa, bộ tối hôm wa em bị mất ngủ hay sao mà 2 mắt bị quầng thâm
vậy?"
Ariel giật mình nhìn sang Joseph rồi quay qua chỗ khác "Tối qua em
kô ngủ được cho nên mới bị như vầy nè, anh kô bít nói lời nào dễ
nghe hơn hay sao chứ. Tối hôm qua, sau khi đi dự tiệc về, anh có
cảm thấy gì khác thường hay kô?"
Joseph chống cằm suy nghĩ "Khác thường àh? Có chứ." Ariel mừng
rỡ.
"Thiệt hả, có phải anh cảm thấy..."
"Hôm qua anh ngủ nhiều hơn bình thường đó, sáng nay chút xíu là ngủ
dậy trễ rồi."
Ariel hơi thất vọng khi nghe Joseph trả lời như vậy, chỉ có cô là
cảm thấy kô ổn mà thôi "Kô lẽ mình lại thích Joseph hay sao? Ảnh là
anh 3 của mình mà? Àh mà kô phải, mình với ảnh đâu có quan hệ gì
đâu chứ?" Thấy Ariel thở dài ra chiều buồn bã nên Joseph tìm cách
an ủi cô.
"Có muốn nghe chuyện cười kô? Để anh kể cho em nghe." Ariel ngẩng
đầu lên nhìn Joseph, anh bắt đầu kể.
"Anh sẽ kể cho em nghe 4 câu chuyện cười, câu chuyện thứ nhất bà vợ
nấu đồ ăn cho ông chồng ăn, nhưng lại bị ông ấy chê là đồ ăn kô
được ngon, bà vợ tức giận trả lời Bây giờ anh nấu hay em nấu. Câu
chuyện thứ hai là ông chồng lái xe chở vợ đi chợ, nhưng ông lái
chậm quá cho nên bị bà vợ cằn nhằn ông liền trả lời lại Bây giờ anh
lái hay em lái. Còn câu chuyện thứ tư là..."
Ariel cắt ngang "Câu chuyện thứ ba đâu mà anh lại kể tới câu chuyện
thứ tư rồi."
Joseph liền cười lớn "Hahaha, bây giờ là anh kể hay em kể."
Ariel chợt hiểu ra là cô đã bị trúng kế của anh cho nên cô phì
cười, Joseph thấy vậy liền nói "Chịu cười rồi sao? Thôi được rồi,
trưa nay anh đãi em đi ăn cơm có được kô, kô trả lời tức là đồng ý
rồi đó nha. Hẹn gặp lại em trưa nay."
Ariel cảm thấy ngạc nhiên trước thái độ của Joseph, từ trước tới
giờ anh nổi tiếng là ngừi lạnh lùng mà, anh chưa bao giờ kể chuyện
cười cho cô nghe giống như hôm nay vậy "Sao lại như thế được chứ?
Kô lẽ ảnh đối với mình cũng......."
"Ngày mai có 1 bản hợp đồng phải giao cho khách rồi cho nên tối nay
3 chúng tôi sẽ ở lại để làm thêm, hay là 3 cô cũng ở lại phụ 1 tay
nha." Bi nhìn Ariel dò hỏi.
Kyo nhanh nhẹn đáp "Được, ở lại có được trả thêm huê hồng kô, nếu
có phải trả gấp 3 tôi mới ở lại đó nha."
"Vậy thì cô đi về trước đi, dù gì có cô ở đây cũng chỉ thêm hư việc
mà thôi."
"Anh đã nói như vậy thì tôi càng phải ở lại đây nữa."
Thế là tối hôm đó 6 ngừi phân công nhau mà làm việc, Bi và Kyo thì
lo copy những tài liệu cần thiết, Joseph và Ariel thì coi lại các
đồ mẫu, còn Matt với Joe thì lo về phần hợp đồng. Họ làm việc bận
rộn tới gần 3 giờ sáng, ai nấy đều mệt và đói, nhưng mệt mỏi nhiều
hơn cho nên 3 cô gái đã ngủ gục từ lúc nào kô hay. Tới khi Joseph
làm xong công việc thì thấy Ariel đã ngủ rất say trên bàn từ lúc
nào, anh liền cởi vest khoác lên người cô. Bi thì gục đầu vào vai
Joe để ngủ, còn Bi thì đi uống cà phê để chống đỡ lại cơn buồn ngủ
nhưng cuối cùng kô chịu nổi nữa anh cũng đã ngủ gục xuống
bàn.
Kim đồng hồ chỉ 6 giờ 15', Ariel giật mình tỉnh dậy, cô vẫn còn mơ
màng nhìn chung quanh
"Tại sao mình lại ở đây vậy?" Rồi chợt nhớ ra cô vội nói "Thôi
chết, kô biết công chuyện tối qua mình đã làm xong hết chưa?" Vừa
nói cô vừa lo lắng tìm kiếm số đồ mẫu mà cô và Joseph đã làm, cô
nhìn thấy chúng đã được để gọn gàng trên chiếc bàn nhỏ gần bàn làm
việc của Joseph. Cô thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cô nhận ra đây
chính là phòng làm việc của anh, đối diện với cô là Joseph đang ngủ
rất ngon lành. Cô liền lấy áo vest anh treo trên tường khoác lên
ngừi anh. Và Ariel đã lợi dụng lúc này đứng thật gần Joseph để ngắm
nhìn anh thật kỹ.
"Kô biết tại sao từ sau cái lần dự tiệc đó, trong lòng lúc nào cũng
cảm thấy hồi hộp khi đối diện với anh cả." Cô thì thầm tự nói với
mình và cũng nói cho Joseph nghe, nhưng cô biết là anh đang ngủ làm
sao có thể nghe được chứ.
"Có phải bởi vì 2 chúng ta kô có quan hệ gì với nhau cho nên cảm
giác của em đối với anh bây giờ kô chỉ đơn giản là của 1 cô em gái
đối với 1 ngừi anh nữa. Em thấy nó đã từ từ đi xa hơn rồi." Đang
lẩm bẩm Ariel kô để ý là Joseph đã bị đánh thức bởi tiếng nói của
cô. Anh lên tiếng
"Sao em dậy sớm vậy?" Mải lo suy nghĩ Ariel kô để ý tới, cô bất
chợt nghe tiếng nói của Joseph nên giật mình té vào ngừi anh.
Joseph liền đỡ lấy Ariel, cô cảm thấy trái tim đập nhanh hơn lúc
nào hết, 2 má thì đỏ ửng cả lên, còn Joseph thấy Ariel như vậy nên
nhẹ nhàng hỏi "Em kô sao chứ? Bộ chưa tỉnh ngủ hẳn àh?"
Ariel liền đứng dậy "Hả? Em.. em đâu có sao đâu? Chỉ là anh làm em
giật mình mà thôi." Cô liền nói lảng qua chuyện khác "Để em đi kêu
mấy ngừi kia đã, hỏi họ đã làm xong số hồ sơ đó chưa." Rồi kô để
cho Joseph kịp phản ứng, Ariel chạy như bay ra khỏi phòng "Không
xong rồi mình đang có ý định sẽ cố gắng quên đi cái cảm giác kỳ lạ
đó nhưng chưa kịp làm gì hết thì mình cảm thấy tình cảm của mình
đối với anh 3 càng ngày càng rõ ràng rồi. Mình nên sửa miệng gọi là
Joseph mới đúng. Còn đang miên man suy nghĩ thì cô nghe tiếng Kyo
và Joe, họ đang tranh cãi chuyện gì đó.
"Chị phải đi về nhà thay đồ trước, chị mệt lắm rồi." Kyo nhìn Joe
nói.
Joe vừa định trả lời lại thì thấy Ariel đang đứng nhìn với vẻ mất
hồn, nên cô hỏi
"Ariel, em có sao kô? Chỉ mới thức có 1 đêm mà đã mệt mỏi như vầy
àh? Hay là 3 chị em chúng ta cùng đi ăn sáng đi."
Joe kéo tay Kyo đi và Ariel cùng đi, Kyo nhăn nhó kêu lớn "Cứu tôi
với!!!"
Tối hôm đó, sau khi bàn công việc với khách xong Joseph trở về nhà,
anh nằm trong phòng nghỉ ngơi vì suốt cả tối hôm wa anh vẫn chưa
được ngả lưng. Bỗng nhiên anh nghe tiếng ông Lương - ba anh đang
cằn nhằn ở dưới nhà, anh liền bước ra khỏi phòng chạy xuống coi đã
xảy ra chuyện gì. Vừa bước vào phòng khách thì anh thấy Bi và Matt
cũng đã có mặt.
"Ba àh, có chuyện gì mà bực bội vậy?"
Ông Lương cầm cái bình sứ lên đưa ra trước mặt nói "Thì là cái ông
chủ tiệm đồ cổ này nè, ổng bán đồ giả cho ba, ổng nói đây là cái
bình sứ đời Tần nhưng bây giờ ba coi kỹ lại thì kô phải."
"Chỉ có vậy thôi àh? Vậy mà con còn tưởng là chuyện gì nữa. Chú àh,
hay để cháu mua tặng cho chú cái bình khác, chú đừng có giận nữa."
Bi vừa nói vừa cầm cái bình lên ngắm nghía.
"Tại cháu kô hiểu, chú giận kô phải là họ gạt tiền của chú mà là họ
dám bán đồ giả mà thôi."
"Anh họ àh, ba của em từ đó tới giờ rất ghét ngừi nào bán đồ giả
đó." Matt giải thích. "Ngừi ta chỉ lỡ có 1 lần thôi mà ba, biết đâu
ngay cả ông chủ cũng bị gạt thì sao, thôi thì ba bỏ qua lần này
đi."
"Có nhiều chuyện liên quan tới mạng ngừi kô thể bỏ qua được đâu. Ba
còn nhớ năm xưa anh của ông cố con cũng vì mua lầm thuốc giả khiến
cho cả gia đình phải tan nát." Rồi ông bắt đầu kể lại câu chuyện
100 năm về trước.
"Lúc đó, nhà họ Lương mình còn nghèo lắm chứ chưa giống như bây
giờ, cho nên mọi việc tiêu xài đều phải cần kiệm. Anh của ông cố
con tên Lương Đạt có 1 lần đi mua thuốc dưỡng thai về cho vợ của
ông ấy uống kô ngờ bị mua lầm thuốc giả, khiến đứa bé chưa kịp chào
đời đã chết trong bụng mẹ. Ngừi vợ sau đó trở nên điên khùng rồi
qua đời trong uất ức, còn ngừi chồng sau đó cũng tự tử chết theo
vợ." Joseph cắt ngang.
"Hèn gì mà ba lại căm ghét đồ giả tới như vậy thì ra đằng sau lưng
có 1 câu chuyện thật thương tâm."
Ông Lương tiếp tục kể với giọng trầm buồn "Trước khi Lương Đạt qua
đời đã để lại 1 lời nguyền Tất cả những ngừi con gái đời thứ 3 của
dòng họ đó sẽ luôn luôn bị bất trắc trong chuyện tình cảm, và họ sẽ
qua đời bất tử đến khi nhận được lời cầu hôn thứ 100."
"Lâu rồi cả nhà chúng ta kô có dịp ngồi ăn cơm với nhau. Hôm nay 3
đứa tụi con hủy bỏ hết những cuộc hẹn để ở nhà với mẹ nè, mẹ thấy
tụi con có hiếu kô?" Ariel vừa nói vừa gắp đồ ăn cho bà
Thiệu.
"Dì àh, ăn thêm miếng rau đi. Cháu đây ở nhà của dì đã lâu rồi làm
phiền dì nhiều quá." Kyo nói.
"Chị họ, chị cũng biết vậy nữa àh, vậy có nên làm chút cử chỉ đẹp
nào hay kô?" Joe nheo mắt nhìn Kyo.
"Em đừng có hòng, đây là nhà của dì chứ đâu phải của em đâu
chứ."
"Hứ, ít ra chị cũng nên bù đắp sự mất mát tinh thần của em vì em là
ngừi đáng thương đã ngủ chung với chị trong suốt thời gian
qua."
"Chị 2 nói đúng đó, em đây chẳng những bị tổn thương về tinh thần
mà còn về thể xác nữa, có tối nào mà chị kô đạp em xuống giuờng đâu
chứ." Ariel tỏ ý đồng tình với Joe.
"Thôi, thôi được rồi, 3 đứa này hễ gặp mặt là cãi nhau suốt ngày
àh. Thiệt tình kô biết mai này lấy chồng sẽ như thế nào nữa."
"Thì đương nhiên là chỉ có con được nói thôi còn chồng của con phải
giữ im lặng chứ. 2 đứa thấy chị nói đúng kô?" Joe và Ariel đồng
thanh trả lời "Đương nhiên."
Đột nhiên nhớ ra chuyện gì Ariel quay sang hỏi bà Thiệu "Mẹ àh, sao
3 đứa tụi con đều có cánh hoa mai trên tay vậy?"
Bà Thiệu ngẫm nghĩ 1 lát rồi trả lời "Chuyện này mẹ kô nghe ba con
nhắc tới, mẹ chỉ biết sở dĩ 3 đứa đều có cánh hoa mai này là vì tụi
con là đời thứ ba của dòng họ Thiệu mà thôi, còn những chi tiết
khác thì mẹ kô biết."
"Em cứ cảm thấy cánh hoa mai này nhất định mang 1 ý nghĩa đặc biệt
nào đó, tại sao 3 chúng ta đều được ngừi ta cầu hôn tới 99 lần
nhưng lần nào cũng đều bị thất bại cả. Có phải có liên quan tới
cánh hoa mai này kô?" Câu hỏi của Ariel cũng chính là câu hỏi của
Kyo và Joe, kô ai có thể trả lời tại sao họ lại có sự trùng hợp đến
kỳ lạ như vậy.
"Chào Matt, lâu rồi kô gặp anh đó?" Ngừi vừa bước vào văn phòng
Matt kô ai xa lạ chính là bạn thân của anh Roger.
"Dạo này tôi hơi bận mà, làm gì có thời gian rảnh đi tán gái như
anh chứ?" Matt vừa trả lời vừa sắp xếp lại bàn làm việc của anh,
trông nó bừa bộn như kô thể nào bừa bộn hơn được nữa.
"Sao bộ tính là chịu thua chiếc xe đua cho tôi hả?"
Matt chưa hiểu Roger muốn nói gì, rồi chợt nhớ tới chuyện anh đánh
cá với Roger "Àh, anh định nói chuyện đó hả, anh yên tâm đi tôi kô
bao giờ chịu thua đâu, anh hãy đợi mà coi tôi hành động nha. Chiếc
xe đua đó chuẩn bị nhường lại cho tôi là được rồi đó." Roger búng
tay
"Để coi sao đã, anh phải hành động cho nhanh đó vì tháng sau tôi
phải đi công tác rồi chắc cỡ 2,3 tháng mới về nước, anh có thể đợi
sau khi tôi đi công tác về để lấy chiếc xe đó kô."
"Tôi kô thích chờ đợi đâu, tôi bảo đảm lần đi công tác này của anh,
anh sẽ kô được vui đâu vì phải thua chiếc xe đua đắt tiền cho tôi
đó. Hahahahaha."
"Joe àh, tối nay cô có thể ra ngoài cùng tôi được hay kô?" Matt gọi
đt cho Joe rủ cô đi ăn tối với anh.
Joe cảm thấy hồi hộp khi nghe Matt hỏi như vậy, trong lòng cô nửa
muốn đi nửa muốn kô, cô thấy mâu thuẫn quá "Tại sao tôi phải đi với
anh chứ? Bộ hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"
"Bí mật? Cô hứa ra ngoài với tôi đi, tôi sẽ cho cô biết là chuyện
gì. Vậy đi nhé, 10 phút nữa tôi sẽ tới đón cô." Kô để cho Joe có cơ
hội trả lời nên Matt liền cúp máy. Trong khi đó Joe càng tò mò muốn
biết là chuyện gì cho nên cô liền thay đồ chờ Matt tới.
"Có chuyện gì mà hẹn tôi ra đây gấp vậy?" Joe hỏi khi Matt và cô đi
dạo tới 1 công viên gần nhà.
"Cô đoán thử đi?" Matt làm ra vẻ bí mật.
"Ừm, hôm nay là ngày sinh nhật của anh?"
Matt lắc đầu "Kô phải. Cho cô thêm 1 cơ hội nữa."
"Tôi ghét nhất là đi lòng vòng, anh mà kô nói tôi đi về đó nha."
Joe vừa định bỏ đi thì Matt kéo cô lại.
"Em có đồng ý làm bạn gái của anh kô?"
"Hả?" Joe mở to mắt ngạc nhiên nhìn Matt "Tôi có nghe lộn hay kô?
Sao đột nhiên lại hỏi tôi chuyện này chứ." Cô cuối đầu e
thẹn.
"Em cần có lý do àh, nếu như anh nói đơn giản chỉ là vì anh thích
em, có phải là em đồng ý làm bạn gái anh hay kô?" Matt dò
hỏi.
Joe đã từng nghe nhiều ngừi nói về Matt, cô cũng biết là anh kô
phải thật lòng những ngừi con gái khác đối với anh chỉ là vui chơi
mà thôi chứ anh chưa bao giờ yêu 1 ai cả. Mặc dù là cô cũng có tình
cảm đối với anh sau lần đi công tác ở Singapore về nhưng cô chưa
dám hoàn toàn tin tưởng anh.
"Muốn tôi đồng ý cũng được, nếu như anh có thể làm cho tôi thấy
được là anh thật lòng với tôi." Nói xong Joe bỏ đi, Matt kô ngờ
rằng lần đầu tiên anh lại bị ngừi khác từ chối, quyết tâm cua đươc
Joe càng mãnh liệt, anh kô những là phải lấy được chiếc xe đua mà
còn phải lấy lại tôn nghiêm của mình. Thế là anh quyết định từ ngày
mai anh sẽ dùng mọi cách để lấy cho được trái tim Joe.
Vừa bước vào văn phòng làm việc, Joe đã nhìn thấy trên bàn của mình
có 1 bó hoa hồng nằm chờ sẵn.
Cô còn đang suy nghĩ xem chủ nhân của bó hoa này là ai thì bỗng
nghe tiếng Matt nói:
"Cô có thích kô? Là do tôi sáng nay đích thân ra vườn hái đó, rồi
cột lại thành 1 bó hoa như vầy nè."
Khi nghe Matt nói như vậy mặc dù trong lòng Joe rất vui nhưng cô
vẫn làm mặt tỉnh trả lời "Vậy sao? Kô phải là anh đi mua ở ngoài
tiệm về àh? Tôi làm sao biết được chứ."
Bỗng cuộc nói chuyện giữa 2 ngừi bị ngừi thứ 3 cắt ngang, kô ai
khác ngừi đó chính là Bi.
"Ha, bắt quả tang thì ra ngừi mà em muốn tặng bó hoa này là Joe hả.
Hèn gì mà sáng nay dậy sớm như vậy, còn đi ra vườn nữa chứ, anh còn
tưởng là em đổi tánh rồi chứ. Kô ngờ là bởi vì..." Anh nhìn sang
Joe đầy bí ẩn.
Joe vội chối "Tôi đâu có kêu ảnh làm như vậy chứ, là ảnh tự nguyện
thôi."
Vừa dứt lời đã nghe tiếng Ariel "Wa, wa, bó hoa đẹp quá, hai anh
hãy khai mau là ngừi nào muốn cua chị 2 của em hả?"
Kyo chen vào "Nhìn 1 cái là biết kô phải của anh Bi rồi, anh ta làm
gì mà có tâm tư như vậy chứ." Kyo mỉa mai.
"Ừh, chị nói đúng lắm, anh Matt giỏi nhất là lấy lòng con gái mà,
nhất định là của anh rồi, có đúng kô?" Kyo nhìn Matt cười châm
chọc.
"Chà chà, mới có sáng sớm mà đã xôm tụ như vậy rồi àh." Vừa nghe
tiếng Joseph, Ariel giật mình, tim của cô bắt đầu nhảy loạn xạ nữa
rồi. Joseph đã tới đứng bên cạnh cô lúc nào mà cô kô hay. "Mọi ngừi
đang bàn về chuyện gì đó, kô lo đi làm việc mà đứng đây chơi àh.
Nếu muốn nói chuyện cũng đợi sau khi tan sở đi, lâu rồi chúng ta kô
có ra ngoài chung với nhau, tối nay cùng đi ăn tối nhá."
Ariel liền kiếm cớ từ chối "Tối nay.. em bận rồi, kô đi được, các
ngừi đi đi." Dĩ nhiên là Joseph kô thể buông tha dễ dàng như vậy
đuợc
"Em bận gì hả? Vậy thì sau khi làm xong chuyện chúng ta đi chung,
6ngừi kô thể thiếu 1 được đâu. Mọi ngừi kô ai phản đối thì chúng ta
quyết định như vậy đi, hẹn ở quán ăn "Endless love" đó." Joseph nói
xong quay lưng đi để Ariel đứng đó với nỗi phiền muộn bao quanh lấy
cô "Tính sao đây? Mỗi lần muốn tránh né ảnh thì lại gặp phải chuyện
khác. Ây da, ông trời àh, ông muốn sao đây, tôi đã đủ phiền lắm
rồi."
7 giờ tối Ariel đi tới quán ăn 1 mình, cô đã thấy Joseph có mặt ở
đó từ lúc nào rồi. Những ngừi khác vẫn chưa thấy tới cô liền
hỏi
"Ủa, sao chỉ có mình anh, những ngừi kia đâu?"
"Họ nói là trễ 1 chút mới tới vì còn đang lo chuyện ở công ty gì
đó, kêu 2 chúng ta gọi thức ăn trước đi."
Đã lâu rồi Ariel kô có thời gian ở riêng rẻ với Joseph, mặc dù đây
kô phải là lần đầu tiên 2 ngừi ăn cơm chung bàn với nhau nhưng sao
cô cảm thấy hồi hộp như vậy, lúc trước đâu có đâu chứ. Joseph nãy
giờ mải đọc menu kô để ý tới Ariel, nhưng khi anh kô nghe thấy cô
nói gì mà chỉ ngồi yên lặng nên anh mở đầu câu chuyện, phá tan bầu
không khí yên tĩnh.
"Sao hôm nay em kô nói gì hết vậy? Bộ có tâm sự gì àh?"
"Ồh, đâu phải đâu, chỉ là em biết anh kô thích con gái nói nhiều
cho nên mới ngồi im đó thôi."
Joseph cuời lớn "Hahaha, bây giờ đã biết nghĩ cho anh rồi àh, kô
phải lúc trước cho dù anh kêu em giữ im lặng cỡ nào đi nữa em cũng
vẫn nói hay sao, đột nhiên sao lại nghe lời anh như vậy chứ."
"Có.. có hay sao? Lúc trước em kô suy nghĩ tới anh chỉ biết nghĩ
cho bản thân mình thôi àh. Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, những gì anh
kô thích em sẽ kô làm đâu."
Joseph ngạc nhiên "Ariel àh, em có bị bịnh kô? Em đừng làm anh sợ
nha, sao em thay đổi lớn vậy, bộ đang yêu ai cho nên muốn nhờ anh
giúp đỡ gì àh?"
Ariel giật thót mình khi nghe Joseph nói trúng tim đen của cô "Làm
gì có chứ, em vẫn là em thôi."
Cả 2 lại im lặng, Joseph vẫn típ tục nghiên cứu cái menu Ariel lợi
dụng cơ hội đó ngồi ngắm Joseph và tự mỉm cuời 1 mình.
Joseph ngẩng đầu lên "Tiệm này đồ ăn ngon lắm em có muốn gọi thử
hay kô?" Bỗng anh thấy Ariel đang nhìn mình chăm chú và còn tự cười
1 mình nữa nên anh hỏi "Em sao vậy?" Ariel chưa kịp trả lời thì
cell phone của cô reo vang
"Hello, chị hai hả? Cái gì chị tới kô được àh? Nếu chị bận việc thì
thôi vậy, cũng may là còn có chị họ với anh Bi và Matt." Ariel vừa
cúp máy thì tới phone của Joseph reng lên
"Hell, anh họ hả? Anh và anh 2 kô tới được àh, cả Kyo cũng kô tới
luôn? Các ngừi làm gì đây. Hồi chiều đã hữa rồi mà. Lần sau phải bù
lại đó nha." Nãy giờ Ariel lắng nghe đối thoại của Joseph cô đã
biết xảy ra chuyện gì rồi,
"Cả 4 ngừi kia sao lại bỏ hẹn cùng lúc vậy? Bây giờ chúng ta tính
sao đây? Họ kô tới thì em đi về vậy." Ariel vừa định đứng lên thì
Joseph ngăn lại
"Đã tới đây rồi thì chúng ta gọi đồ ăn luôn đi, đây là tiệm ăn mà
anh thích nhất đó, bởi vì cái tên của nó nghe rất ý nghĩa "Endless
love", nó làm anh nhớ tới 1 câu chuyện tình cảm động."
Ariel trố mắt ngạc nhiên "Anh kô sao chứ? Từ đó tới giờ em cứ nghĩ
anh kô biết đến tình yêu là gì."
Joseph cuời "Chỉ là chưa gặp được ngừi thích hợp đó thôi, khi nào
anh tìm được ngừi mà anh muốn kiếm anh nhất định sẽ giữ chặt cô ấy
suốt đời.'
Ariel lẩm bẩm "Ngừi đó nhất định kô phải là em rồi." Và cô la lớn
"Anh bồi àh, chúng tôi muốn gọi đồ ăn."
Nói về Joe thì tối nay cô phải làm cho xong số hồ sơ còn đang dang
dở tới 8 giờ hơn cô mới rời khỏi công ty, nhưng thật xui xẻo ngoài
trời lại đang mưa mà cô lại kô mang theo cây dù nào, và cũng chẳng
có chiếc taxi nào chạy ngang qua cả, cô đành đứng trú mưa dưới mái
hiên của công ty. "Có thiệt kô đây? Đợi như vầy kô biết tới bao giờ
mới về tới nhà nữa." Còn đang lo lắng đột nhiên cô thấy 1 chiếc xe
hơi màu bạc đậu ở trước mặt, và chủ nhân chiếc xe đó chính
là...
"Matt? Giờ này sao anh còn ở đây vậy? Kô phải là anh đã về nhà từ
sớm rồi sao?"
Matt nắm tay Joe, kéo cô lên xe "Tôi thấy trời mưa nghĩ tới cô còn
đang ở công ty cho nên tới đón cô về nè." Joe kô có phản ứng gì để
yên tay cô trong tay Matt và bước lên xe. Bây giờ chỉ còn có 2 ngừi
thôi, cô kô biết phải nói gì để phá tan bầu không khí yên tịnh này.
Như hiểu ý, Matt hỏi Joe
"Giờ này trời đang mưa khó đón xe lắm, biết như vậy nên tôi mới
tình nguyện tới đây làm tài xế cho cô đó."
"Sao lại tốt với tôi như vậy?" Joe e dè hỏi.
"Ừm, tốt với 1 ngừi kô cần phải có lý do đâu. Chỉ cần ngừi đó hiểu
là được rồi." Suốt chặng đường về nhà, Joe chỉ im lặng kô nói gì
thêm, Matt thì đang suy đoán xem Joe đang nghĩ gì nhưng anh vẫn
chưa đoán ra được vì nét mặt Joe quá bình thản khiến anh thật khó
đoán được lòng của cô như thế nào. Xe đậu trước nhà Joe, cô vội
bước xuống, trước khi vô nhà cô còn kịp quay lại nói với Matt 1
câu.
"Cám ơn anh. Ngủ ngon, ngày mai gặp lại."
Matt nhìn Joe cười rồi nói thêm "Chỉ cần gặp được cô dù chỉ 1 lát
thôi tôi cũng có giấc ngủ ngon mà."
Nói xong anh chạy xe đi, Joe còn đứng đó nhìn theo cho tới khi Matt
đi xa khỏi tầm mắt của cô.
"Đói chết tôi rồi." Kyo than thở nhìn qua Bi "Cũng là tại anh hết
đó, 1 mình anh làm hồ sơ được rồi lại bắt tôi ở lại làm phụ nữa,
khiến tôi kô đi về kịp với Joe."
Bi nhẹ nhàng nói "Biết rồi, biết rồi, cô đã nói câu này từ lúc
chúng ta ở công ty ra tới giờ bộ cô kô mệt hay sao? Bây giờ đang
chở cô đi ăn đây nè, còn kêu ca cái gì nữa chứ. Có tin là tôi bỏ cô
ở giữa đường hay kô?" Xe Bi đậu trước cửa nhà hàng "Endless
love."
"Tôi nghe Joseph nói quán này ngon lắm nên chở cô tới đây nè, bữa
nay tôi đãi đó, nhưng đừng có ăn nhiều quá nha, tôi kô có đem đủ
tiền đâu." Kyo bực bội nói
"Hứ, tôi kô cần biết, bây giờ tôi rất là đói, anh kô mang đủ tiền 1
lát ngừi ta bắt anh ở lại rửa chén ráng chịu, tôi kô giúp anh được
đâu vì tôi kô có mang bóp theo."
Thế là 2 ngừi chọn 1 góc trong quán ngồi, Bi và Song bắt đầu kêu
thức ăn ra, vừa ăn 2 ngừi vừa nói chuyện. Bi hỏi
"Nè, lần trước ở Singapore, lúc cô bị say có nghe cô kể về câu
chuyện mà cô đã được ngừi khác cầu hôn 99 lần nhưng kô có lần nào
thành công, chuyện đó có thật kô vậy?"
"Anh tò mò quá, hỏi làm cái gì chứ? Chuyện đó là có thật tôi kô
rảnh tới nỗi tự tạo ra câu chuyện như vậy đâu." Kyo lại típ tục ăn
trong khi đó Bi thì vẫn cứ hỏi
"Tôi quan tâm cho cô mà, kể ra nghe thử coi."
Kyo thở dài "Có gì đâu chứ, nếu anh muốn nghe thì tôi sẽ kể." Kyo
dừng đũa và bắt đầu nói
"Tôi đã từng có yêu 1 ngừi, anh ấy rất yêu tôicho nên đã nghĩ tới
chuyện hôn nhân, nhưng kô biết tại sao, mỗi lần ảnh cầu hôn tôi thì
đều gặp trục trặc cả. Kô phải gia đình tôi có chuyện thì là gia
đình ảnh gặp rắc rối, và cứ như vậy anh ấy đã cầu hôn tôi tới 99
lần, và tới lần cuối cùng cũng là lần thứ 99 ảnh quyết định bỏ
cuộc, bởi vì mẹ anh ấy cho biết tôi là sao chổi của gia đình ảnh.
Vì từ khi quen tôi mỗi lần anh ấy cầu hôn là y như rằng trong gia
đình ảnh xảy ra chuyện, sau đó vì nghe lời mẹ ảnh chúng tôi đã chia
tay nhau."
Bi nghe xong cũng cảm thấy tội nghiệp cho Kyo "Đừng buồn nữa,
chuyện qua rồi thì để cho nó qua đi. Kô ngờ bề ngoài nhìn vào thấy
cô là 1 cô gái hoạt bát mà lại mang nhiều tâm sự như vậy."
Kyo cười "Kô cần an ủi tôi đâu, tôi đã quen rồi mà. Há, bây giờ mới
phát hiện anh cũng kô đến nỗi tệ lắm ít ra đã biết an ủi ngừi
khác."
Bi cũng cuời theo "Hôm nay tôi đãi cô muốn ăn gì cứ kêu đi, kô sao
hết. Nếu như mai mốt kô ai cưới cô thì tôi sẽ chịu hy sinh cuới cô
làm vợ."
Kyo trề môi "Là anh nói đó nha, hôm nay tôi sẽ ăn thả ga luôn
đó."
"Ariel àh, đứng sát vô đây đi, trời đang mưa đó, em đứng xa như vầy
coi chừng bị cảm lạnh bây giờ." Joseph và Ariel đang trú mưa bên
ngoài 1 căn tiệm bán đồng hồ. "Xe anh đậu bên kia kìa, để anh chạy
qua bên đó lấy nha, em ở lại đây đi."
Ariel liền ngăn lại "Thôi đừng, trời mưa lớn như vầy, đợi 1 lát
tạnh mưa rồi anh hẳn đi, em kô sao hết, đứng ngắm mưa như thế này
thật là thú vị lắm." Nói xong cô kéo Joseph đứng sát vào ngừi
cô.
"Cái con bé này, hôm nay sao lại tốt với anh như vậy, đúng thật là
em gái ngoan của anh."
Ariel nghe Joseph nhắc tới 2 chữ "em gái," cô cảm thấy kô hài lòng
chút nào "Em kô muốn làm em gái của anh."
Joseph thật ngạc nhiên khi nghe như thế, anh tưởng Ariel nói chơi
nên anh trả đũa "Kô làm em gái của anh vậy làm cái gì chứ, thiệt
tình."
"Chúng ta kô phải là anh em với nhau, tại sao anh lại kô thể đối xử
với em như những ngừi con gái khác chứ?" Ariel run run nói. "Em bây
giờ đã lớn rồi kô còn là 1 con bé hay khóc như lúc nhỏ nữa đâu, anh
có thể dùng 1 khía cạnh khác để nhìn em hay kô?" Vừa nói xong cô
liền bỏ chạy mặc Joseph ngơ ngác đứng nhìn theo
"Ariel, em đi đâu đó, trời còn đang mưa mà." Ariel vẫn típ tục chạy
làm như kô nghe lời nói của Joseph vậy.
Chap 8 :
"Có chuyện gì mà trông em có vẻ mệt mỏi vậy?" Bi hỏi khi nhìn thấy
Joseph mở cửa bước vào nhà. Anh liền kể cho Bi nghe chuyện xảy ra
giữa anh và Ariel sau khi 2 ngừi đi ăn tối ở nhà hàng "Endless
love."
"Chuyện đơn giản như vậy mà em cũng kô hiểu nữa àh? Chắc chắn là
Ariel đã có ý với em rồi." Matt ngồi xuống bên cạnh Joseph.
"Anh nghe lén em với anh họ nói chuyện àh?" Joseph hỏi.
"Đừng nói nghe lén khó nghe vậy chứ, chỉ là anh tình cờ nghe được
mà thôi."
"Quay lại vấn đề chính đi, Joseph àh, những lời mà Matt nói anh
hoàn toàn đồng ý. Nhưng mà nè em có ý gì với Ariel hay kô
hả?"
Joseph nghĩ ngợi 1 hồi rồi trả lời "Thật ra từ đó tới giờ em chỉ
coi Ariel là em gái thôi, chứ còn những chuyện khác em chưa bao giờ
nghĩ tới."
"Thì bây giờ suy nghĩ 1 chút cũng đâu có sao. Em với Ariel đâu có
quan hệ gì đâu chứ, huống chi Ariel lại là 1 cô gái tốt, anh cũng
mong nó có thể trở thành con dâu của nhà họ Lương mình. " Matt thêm
vào.
"Nhưng mà..." Bi cắt ngang lời Joseph.
"Đừng có nhưng nhị gì nữa hết, nhân lúc chuyện còn nóng thì em hãy
tiến tới đi, để mai mốt ngừi ta thay đổi ý định tới lúc đó hối hận
thì mọi chuyện đã muộn rồi."
Đáng lý Joseph định hỏi ý kiến của 2 ông anh mình, nhưng ai ngờ lại
nghe 2 ngừi nói như vậy càng làm cho tâm tư của anh rối bời, anh kô
biết phải làm như thế nào mới đúng nữa. "Đáng lý mọi chuyện vẫn tốt
lành, nhưng bây giờ......"
"Lúc nãy mình giận dỗi bỏ đi, kô biết Joseph sẽ nghĩ như thế nào
nữa." Ariel nói với chiếc máy thâu âm nhỏ trên tay khi cô đang ở
ngoài ban công, giờ này Kyo và Joe đã ngủ say Ariel kô muốn đánh
thức họ cho nên đành ra ban công tự mình tâm sự với chiếc máy, cô
có thói quen mỗi khi có chuyện buồn gì thì sẽ thâu âm lại, cho nên
đối với cô cái máy thâu âm giống như là 1 quyển nhật ký vậy, nhưng
từ nhỏ cô kô thích viết cho lắm nên chỉ còn cách là thâu âm lại tâm
sự của mình.
"Mọi chuyện càng lúc càng rắc rối rồi, mình thì muốn quên đi Joseph
càng sớm càng tốt nhưng lại xảy ra tình trạng như bây giờ, nếu như
ảnh biết mình thích ảnh chắc là mình phải bỏ Đài Loan mà đi quá."
Suy nghĩ 1 hồi cô cảm thấy mệt và đã ngủ quên luôn tự lúc nào kô
hay.
"Ariel, sao nhìn em kô có tinh thần gì hết vậy?" Kyo hỏi với giọng
lo lắng khi nhìn thấy nét mặt bơ phờ của Ariel ở công ty. Kô bơ phờ
sao được khi cả đêm qua cô kô có được 1 giấc ngủ ngon.
"Em chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi chứ đâu có sao đâu." Ariel vừa trả
lời vừa đưa tay lên che miệng kô để Kyo thấy là cô đang ngáp.
"Thôi, em phải đi copy 1 số giấy tờ đây, chị có rảnh thì giúp em 1
tay với nhé." Ariel vừa quay lưng đi thì Kyo hỏi lớn:
"Àh cuộn băng cassette có thâu cuộc phỏng vấn của Joseph với báo
chí em để đâu rồi hả, lúc nãy Joseph hỏi chị nhưng chị nói là em
đang giữ."
"Ở trên bàn của em đó.' Ariel trả lời rồi bước vào phòng copy,
trong khi đó Kyo sục sạo trên bàn,
"Thấy rồi, chắc là cuộn này." Cô liền đem vào đưa cho Joseph. 5
phút sau Ariel trờ lại bàn làm việc thì nhìn thấy cuốn băng
cassette mà tối wa cô đã thâu âm tâm sự của mình kô cánh mà bay. Cô
liền kiếm hết cả cái bàn nhưng vẫn kô thấy, sực nhớ lúc nãy Kyo có
mặt ở đây nên cô chạy như bay wa chỗ Kyo.
"Chị họ àh, cái cuộn băng cassette màu hồng em để trên bàn chị có
thấy ở đâu kô?"
"Em hỏi cuộn băng đó àh, lúc nãy chị đưa cho Joseph rồi, bộ nó kô
phải là cuộn băng thâu âm cuộc phỏng vấn àh?" Kyo ngạc nhiên
hỏi.
Ariel hoảng hốt ôm đầu "Thôi rồi, lần này em bị chị hại chết rồi,
nếu em có dọn đi khỏi Đài Loan cũng phải mang ơn chị đó."
Rồi kô để chậm trễ thêm 1 giây nào nữa, Ariel chạy vào phòng
Joseph, nhưng lúc này anh kô có trong phòng, cô mở cửa bước vào
thấy cuộn băng mà cô đang tìm nằm ở trên bàn, cô mừng quýnh bước
vào lấy lại cuộn băng vừa lúc đó cô nghe tiếng Joseph
"Kiếm anh có chuyện gì àh?" Ariel vội vàng dấu cuộn băng ra đằng
sau cười giả lả.
"Hả.. ồh, đâu có đâu, em chỉ lấy lại đồ mà thôi, lúc nãy chị họ đưa
lộn cuộn băng cho anh, nên em vô lấy lại. Để em ra ngoài lấy cuộn
băng kia cho anh." Bước gần tới cửa Ariel quay lại hỏi "Anh vẫn
chưa nghe cuộn băng này chứ?"
Joseph làm mặt tỉnh "Đương nhiên là chưa rồi, bộ trong đó có bí mật
gì kô thể cho ngừi khác biết àh?"
Nghe hỏi như vậy Ariel tới phiên Ariel làm mặt tỉnh "Đâu có đâu,
chỉ là những chuyện bình thường mà thôi, em chỉ tò mò hỏi vậy chứ
có ý gì đâu chứ. Thôi em ra ngoài trước đây."
Thật ra Joseph chỉ gạt Ariel mà thôi, lúc nãy Kyo vừa đưa cuộn băng
cho anh thì anh đã lập tức bỏ vô máy để nghe rồi, anh cứ tưởng đó
là cuộn băng thâu cuộc phỏng vấn của anh nhưng ai ngờ đâu anh đã
tình cờ nghe được những lời Ariel nói, bây giờ anh đã khẳng định là
Ariel thích anh rồi giống như những lời của Bi và Matt đã nói tối
qua. "Bây giờ tôi phải làm sao đây?"
"Tôi đã mua được 2 vé coi phim, tối nay 2 chúng ta cùng đi nha."
Matt nói với Joe và đưa 2 chiếc vé ra trước mặt cô.
"Tại sao tôi phải đi với anh chứ." Joe hỏi.
"Có phải nói ra được lý do thì cô sẽ đi với tôi hay kô?" Matt cuời
nham hiểm.
"Nếu anh có thể cho tôi 1 lý do thì tôi sẽ đi coi fim với
anh."
"Lý do đó rất đơn giản là vì cô đã nợ của tôi bây giờ tới lúc cô
trả lại cho tôi."
Joe kinh ngạc "Tôi nợ của anh cái gì? Hồi nào sao tôi kô
biết."
"Cô mau quên quá vậy? Hôm wa trời mưa ai đã tới đón cô về nhà vậy
hả?" Joe nhớ tới chuyện tối qua Matt đã giúp cô, bây giờ anh nói
như vậy cô kô thể nào từ chối được.
"Kô trả lời tức là đồng ý, vậy tối nay sau khi tan sở chờ tôi ở rạp
chiếu phim nhé."