Ở Đài Loan năm 1980 có 1 gia đình họ Thiệu rất giàu có nhờ buôn bán
thuốc lậu. Kô ai trong thành phố mà kô khỏi rùng mình khi nghe tới
tên của Thiệu gia, vì ông luôn làm chuyện phi pháp mà kô bao giờ để
cảnh sát bắt được cho nên mọi ngừi đều rất sợ và kiêng nể ông vì
ông rất có thế lực. Có 1 lần nhà ông vận chuyển lầm thuốc giả khiến
cho 1 bà bầu có thai 3 tháng bị hư thai, sau đó bà ta trở nên khùng
khùng điên điên lúc nào cũng nguyền rủa Thiệu gia. Một thời gian
sau, ngừi ta nghe đồn là ba ta đã tự tử chết, còn ngừi chồng vì
thương vợ cũng nhảy sông chết theo, trước khi chết ông có nói 1 câu
khiến cho mọi ngừi đều khiếp đảm " Tất cả con gái đời thứ 3 của nhà
họ Thiệu sẽ luôn luôn gặp trắc trở trong tình yêu, nếu như họ nhận
được lời cầu hôn thứ 100 thì nhất định sẽ bị chết bất tử."
Gia đình họ Thiệu từ đó tới giờ chưa hề bít sợ hãi chuyện gì nhưng
khi nghe ngừi đàn ông kia nói như vậy cũng cảm thấy lo lắng. 5 năm
sau khi chuyện đó xảy ra thì họ kô còn bán thuốc nữa, toàn thể gia
đình đều đổi nghề sinh sống cố gắng làm nhiều điều tốt với hy vọng
rắng sẽ bù đắp được lỗi lầm kia.
Chap 1 :
Đài Loan năm 2007.
"Joe àh con mau thức dậy đi, đã 9 giờ sáng rồi, bộ con quên là hôm
nay chị họ của con từ HQ bay wa đây thăm gia đình chúng ta àh." Bà
Thiệu vừa nói vừa kéo cái mền Joe đang đắp ra 1 cách giận dữ.
Joe vừa trả lời mẹ vừa ngáp " Đuợc rồi, được rồi, con thức dậy đi.
Cái bà kyo đó, sớm kô tới muộn kô tới lại tới vào cái giờ ngừi ta
đang ngủ áh, thiệt tình là..."
Ở sân bay, Kyo đang mua cafe trước cửa, cô lầm bầm "Cái con nhỏ này
nhứt định là còn đang ngủ rồi, đã tới đây được nửa tiếng mà nó vẫn
chưa ra, hứ biết Joe ham ngủ như vậy nên mình mới chọn giờ này đáp
máy bay để cho nó khỏi ngủ luôn áh." Kyo cười thầm với ý nghĩ đó,
cô đang quay lại thì ng phải 1 ngừi, vì kô kịp trở tay cô hất cả ly
cafe vào ngừi anh ta.
"Thôi chết, tôi thật xin lỗi anh có sao kô?" Kyo nhanh nhẹn lấy
khăn giấy trong bóp ra... lau mí giọt cafe trên tay cô. Thấy vậy
ngừi thanh niên kia bực tức nói.
"Nè cô ng trúng tôi, ít ra cô phải đưa khăn giấy cho tôi tại sao cô
lại đứng lau tay 1 mình như vậy, thật là bất lịch sự."
Kyo ngẩng lên "Anh nói cái gì? Phải, tôi ng trúng anh là lỗi của
tôi, nhưng tôi là con gái mà lỡ như bị cafe văng trúng tay làm
phỏng thì phải làm sao đây. Anh là con trai mà lại đi chấp nhứt như
vậy, thật là. Tôi đã xin lỗi rồi anh còn muốn sao nữa chứ, cho nên
mới nói đàn ông kô ai tốt cả."
"Cô...."
Vừa lúc đó thì Matt chạy tới "Anh họ àh, xảy ra chuyện gì vậy, đây
kô phải là cái áo sơ mi trắng anh thích nhứt hay sao, nhưng bi giờ
nó bị biến thành màu đen rồi."
Bi liếc wa Kyo "Cũng phải cám ơn cô ta đã nhuộm áo dùm cho
anh."
Kyo trả lời "Kô gì, nghĩ tình chúng ta mới wen tôi kô lấy tiền
nhuộm áo đâu."
"Chị họ àh. Chị tới đây lâu chưa?" Joe từ xa bước tới, thấy Kyo
đang đứng với 2 ngừi lạ mặt nên hỏi "họ là ai vậy bạn chỉ
hả?"
Bi nhanh miệng trả lời "Ai mà là bạn của cổ chắc kiếp trước kô có
tu cho nên kiếp này mới gặp phải thứ con gái chanh chua như
vậy."
"Nè, sao lại nói chị họ của tôi như vậy chứ?" Joe hỏi Bi với giọng
khiêu khích.
Matt xen vào "Thì cô hãy hỏi chị họ cô đã làm gì với cái áo yêu quý
của anh họ tôi đi?"
Họ còn đang tranh cãi thì Ariel và Joseph đi tới.
"Sao náo nhiệt quá vậy? Anh họ bộ đi chung với bạn ở HQ tới đây
àh?" Ariel nhìn Bi với ánh mắt tinh nghịch. Mọi ngừi chưa ai trả
lời thì Ariel nói típ "Hai cô này là bạn gái của anh đó hả? Anh Bị
thiệt là có mắt thẩm mỹ quá, cả 2 cô đều xinh đẹp như nhau."
Kyo và Joe nghe khen thì đỏ mặt nhưng Kyo cũng kịp thêm 1 câu "Em
gái àh, nói chuyện thật là dễ thương, ai cũng khen chị xinh đẹp hết
áh. Nhưng thật xin lỗi chị với cái ông anh họ của em kô có wan hệ
gì hết."
Joe cướp lời "Tôi thật nghi ngờ kô biết cô và mấy ngừi họ có phải
là em ruột hay kô nữa. Cô thật là dễ thương còn họ thì nhìn đằng
truớc ghét luôn đằng sau."
Ariel vui vẻ nói chuyện mà quên mất 3 ông anh đang bực tức nhìn cô
"Thật hả, mọi ngừi đều nói giống như chị vậy đó. Tôi đang suy nghĩ
có nên đi thử máu hay kô?"
Thấy tình hình như vậy Joseph liền nắm tay Ariel "Em gái àh đi về
đi, mẹ đang đợi chúng ta đó."
Nói xong anh kéo Ariel đi, Bi và Matt thì nhìn 2 chị em Kyo với ánh
mắt căm ghét. Ariel vẫn chưa chịu thua, cố way lại nói với Kyo và
Joe "Tôi tên Ariel, năm nay 22t, rất vui được làm wen với 2
ngừi."
Kyo nói với theo "Còn tôi tên Kyo ngừi đứng bên cạnh là em họ tôi
tên Joe , nếu ông anh họ cô có ăn hiếp cô thì cứ đi kiếm tôi
nha."
Joe và Kyo vừa về đến nhà thì đã nghe tiếng nói của mẹ Joe "2 đứa
đi đâu mà tới bây giờ mới về nhà vậy. Đã 1 giờ mấy trưa rồi đó, làm
cho mẹ thật lo lắng còn tưởng Joe nó đã dẫn con đi đâu rồi
chứ."
"Chị họ àh, chị thấy đó, mẹ kô có tin tưởng đứa con gái này chút
nào, sợ em dẫn chị đi những chỗ "chị kô nên tới". Rồi way sang mẹ,
Joe nói "Mẹ đừng có lúc nào cũng nghĩ kyo nhà mình còn ngây thơ,
thật ra chị ấy còn hơn cả con nữa đó. Hơn nữa cho dù có muốn đi đâu
tụi con cũng đi buổi tối mẹ hãy coi bây giờ hãy còn sớm mà." Joe
vừa nói vừa chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường.
"Con đó nha, đừng có dạy hư chị họ của con, ngày mai con dẫn kyo đi
chơi 1 ngày đi, biết đâu sẽ wen biết được 1 ngừi con trai
tốt."
"Dì àh, hãy tha cho con đi, từ HQ mà con bay wa tới đây để trốn ở
nhà dì thì dì cũng biết thế nào rồi. Mẹ con cứ nói mãi về cái
chuyện thành hôn của con, wa tới đây dì lại nói nữa, chắc là con
điên quá." Kyo nhăn nhó nhìn Joe cứu bồ. Nhưng Joe giả bộ kô thấy
còn nhìn mẹ làm mặt nghiêm túc "Mẹ hãy yên tâm giao trách nhiệm nhẹ
nhàng àh kô nặng nề này cho con đi, con bảo đảm tất cả những anh
chàng đẹp trai nhất ĐL sẽ kô thoát khỏi lòng bàn tay của con đâu."
Nói rồi cô way wa kyo nói nhỏ " Chuyện em ra sân bay trễ đón chị
nhờ đừng có nói cho mẹ em nghe đó nha, nếu như kô những chuỗi ngày
chị ở ĐL sẽ kô còn giống như những gì chị mơ tưởng đâu." Rồi cô
cười 1 cách bí ẩn nhìn Kyo.Nghe lời hăm dọa của đứa em họ lanh lợi
này Kyo kô khỏi lo lắng nên vội chuyển qua đề tài khác. " Joe àh,
hay là em giới thiệu cho chị vào chỗ em làm chung với em đi, có
được kô. Chị kô muốn ở nhà như vậy đâu chị sẽ bị chán chết
đó."
"Chị họ àh, em năn nỉ chị, hãy tha cho em đi. Em chỉ mới đi làm cái
job này có 1 tháng nay mà thôi. Em kô muốn bị mất việc mau như vậy
đâu. Chị còn nhớ lần trước chúng ta cùng làm thêm ở 1 nhà hàng bên
HQ hay kô, hình như lần đó 2 chúng ta chỉ làm được có 3 ngày đã bị
cho nghỉ việc rồi. Lý do là vì chị lúc nào cũng tới trễ. báo hại em
cũng bị ông chủ cho nghỉ việc chỉ vì em là em họ của chị." Rồi ra
chiều suy nghĩ, Joe nói tiếp "Để coi, lần trước nữa thì chúng ta
làm được 2 ngày, còn lần trước nữa thì...."
"Thôi, thôi, đủ rồi, em có nhắc tới mai cũng chưa hết áh. Coi như
là chị năn nỉ mà, giúp cho chị lần này đi, chị xin hứa nhất định sẽ
làm việc đàng hoàng, chị lấy danh dự hứa với em."
Joe ngạc nhiên nhìn Kyo nói "Bộ chị còn danh dự gì để hứa hay
sao?"
Thấy vậy mẹ của Joe chen vào "Con hãy giúp chị họ của con lần này
đi, cho nó 1 cơ hội cuối cùng nếu kô thì mẹ sẽ là ngừi đầu tiên mua
vé cho Kyo về HQ liền."
"Nể tình của mẹ đó nha, nhưng chị phải hứa là kô được nhận bà con
với em trong công ty."
Kyo vui vẻ nói "Được, chị kô nói em là bà con của chị đâu, chỉ nói
em là em gái họ mà thôi." Kyo le lưỡi trêu chọc.
"Anh họ àh, tối nay cả nhà cố tình làm 1 bữa tiệc thật lớn gọi là
chúc mừng anh tới ĐL đó. Còn nữa, em còn đích thân xuống bếp nấu
vài món đó." Ariel vừa nói vừa chỉ tay vào món.. trứng chiên và cái
nồi cơm bên cạnh cô.
Matt lên tiếng "Anh thật là có diễm phước mới được thưởng thức tài
nầu ăn của Ariel đó, anh phải ăn từ từ để mà nghiền ngẫm sắc hương
vị trong đó." Matt chưa kịp nói dứt lời đã nghe tiếng Bi la:
"Trời đất, cơm gì mà nhão như vầy, còn trứng thì chiên bên chín bên
sống, còn có cả vỏ trứng trong này nữa." Anh buông đũa xuống nhìn
Ariel "Em định hại anh đó hả, anh họ của em vừa đẹp trai vừa yêu
đời như vầy hơn nữa anh vẫn chưa có bạn gái, lỡ như anh có bất trắc
gì, ba má anh sẽ tới kiếm em đó."
"Chuyện gì chứ, bộ tệ như vậy hay sao? Cái anh này, ngừi ta có lòng
tốt kô biết cám ơn, còn nói như vậy nữa. Anh cứ chê đi, mai này
nhất định sẽ cưới phải 1 ngừi vợ nấu ăn còn tệ hơn cả em cho mà
coi. Hứ." Ariel nguýt Bi.
"Phải đó, anh họ đừng có kén ăn quá, đồ ăn của Ariel nấu đâu phải
là tệ lắm. Nếu chấm điểm thì em cho âm 10 điểm áh." Nghe Joseph nói
như vậy, Bi và Matt đều ôm bụng cười lăn. Cũng may lúc đó ông bà
Lương xuất hiện kịp thời giải vây cho cô
"Coi 3 anh em con nha, đừng có ỷ đông ăn hiếp 1 mình Ariel chứ. Nó
là bảo bối của má đó, phạt 3 đứa phải ăn hết đồ ăn của Ariel." Vừa
nói bà vừa chỉ vào dĩa trứng ở trên bàn.
Joseph, Matt, và Bi đều ôm đầu kêu trời "Con thà nhịn đói đến sáng
mai nếu như má bắt tụi con phải ăn hết cái dĩa đồ ăn nửa chín nửa
sống đó. Má àh, tuy là má kô chính tay giết chết tụi con nhưng má
cũng đã gián tiếp hại tụi con rồi đó."
Ariel còn đang tức giận vì câu nói của Joseph thì nghe ông Lương
lên tiếng "Thôi đủ rồi, 3 đứa đàng hoàng 1 chút đi."Mọi ngừi đều im
lặng kô dám lên tiếng vì sợ ông Lương nổi giận nhưng ai ngờ ông lại
nói "Công nhận tài nấu ăn của cô út nhà ta càng ngày càng giảm
xuống, cả ba đây còn nuốt kô nổi thì làm sao 3 đứa ăn được chứ."
Thế là mọi người lại có dịp cười Ariel nữa rồi.
"Bi àh, ba cháu kêu cháu wa đây ở là bởi vì muốn cháu học hỏi kinh
nghiệm ở công ty chú. Vậy thì ngày mai cháu cùng với 2 anh em thằng
Matt vào công ty làm thử đi nha. Chú tin là 3 đứa nhất định sẽ giúp
đỡ cho công ty rất nhiều vậy thì chú cũng có thể yên tâm để mà nghỉ
hưu rồi."
Bi nhìn ông Lương nói "Cháu mới có bằng về buôn bán nhà cửa, nhưng
cháu chưa có kinh nghiệm nhiều, cháu sẽ cố gắng học hỏi thêm kô làm
cho chú thất vọng đâu." Rồi nhìn wa anh em Matt nói "Hơn nữa, có 2
cậu công tử tài ba ở đây cháu bảo đảm sẽ đưa công ty của chú đi lên
mà."
"Anh họ yên tâm đi, khi vào tới công ty em nhất định sẽ đem hết tất
cả những cô gái đẹp nhất giới thiệu cho anh." Matt tinh nghịch
nói.
"Anh đừng có tin anh 2, những cô đó đều là bạn gái cũ của ảnh hết
đó, nếu anh muốn em sẽ giới thiệu cho anh nhiều cô khác đẹp hơn."
Joseph chen vào.
Cuộc tranh cãi hấp dẫn này làm sao thiếu phần Ariel được "Nè, 3 anh
đi làm việc hay là đi cua gái đây. Thiệt tình, kô chịu đàng hoàng
gì hết hèn gì tới bây giờ cả 3 đều bị ế. Nhưng thôi, nể tình anh em
với nhau em chúc các anh sớm kiếm được ngừi yêu, những khuyết điểm
nào em có thì tất cả các cổ đều có hết. Hahahah, để coi còn chê
ngừi khác nữa hay kô."
Bi chỉ Ariel nói "Cái con nhỏ này, ngừi ta chưa ra nhà mà đã trù ẻo
rồi. Nếu như anh thiệt gặp phải ngừi như vậy nhất định sẽ thanh
toán em đó."
Sáng hôm đó bà Thiệu -mẹ của Joe phải mất gần nửa tiếng mới đánh
thức được cả Joe và Kyo thức dậy chuẩn bị đi làm. Ngày thường có 1
mình Joe bà đã tốn rất nhiều thời gian rồi bi giờ có thêm Kyo cùng
thi tài "ngủ" với Joe nữa thì bà càng phải dậy sớm hơn bình thường
để đánh thức cả 2 dậy cho kịp giờ.
"Thức dậy, thức dậy mau. Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi kìa mà 2 đứa
còn ngủ được nữa hả?"
Joe lồm cồm ngồi dậy
"Mẹ àh, cho ngủ thêm chút nữa đi. Tại mẹ kô bít, ngủ chung với chị
họ thật đúng là 1 cơn ác mộng. Chỉ cứ nói mớ suốt đêm, làm lỗ tai
của con phiền gần chết. Hơn nữa, chỉ còn lăn qua lăn lại đá con té
xuống giường mấy lần làm gần tới 4 giờ sáng mới có thể ngủ yên giấc
được." Joe vừa nhăn nhó vừa kéo cái mền lên che đầu lại típ tục
ngủ. Bà Thiệu thấy vậy liền kéo cái mền xuống
"Con còn kô dậy thì sẽ bị trễ giờ đi làm đó, thức dậy mau." Rồi
quay sang Kyo, bà nói
"Con cũng vậy, kô lẽ con quên là con phải đi làm chung với Joe hay
sao, hay là con muốn dì mua vé máy bay cho con quay về lại
HQ."
Nghe tới 2 chứ Hàn Quốc, Kyo giựt mình thức dậy, vội vàng bước
xuống giường chạy nhanh vào toilet.
"Sợ dì luôn, cháu đang thay đồ đây."
"Chị hãy làm nhanh nhanh đó, em còn phải vô trỏng chuẩn bị đi làm
nữa."
Joe đã cằn nhằn Kyo suốt từ trên quãng đường tới công ty. Kết quả
là họ đã đi làm trễ. Joe bước vào phòng giám đốc giới thiệu Kyo với
ông, cô giải thích lý do cô tới trễ:
"Giám đốc àh, thông cảm cho chúng tôi lần này đi, sáng nay tôi vừa
bước ra cửa thì Mi mi bị bịnh cho nên phải ở lại chờ cho nó bớt
sốt." Joe làm vẻ mặt tội nghiệp nhìn ông giám đốc
"Mi mi?" Ông ngạc nhiên hỏi lại.
Kyo nhanh nhẹn trả lời "Àh nó là con mèo nhà chúng tôi, chúng tôi
rất thương nó cho nên mới..." Joe khều nhẹ tay Kyo ra hiệu cho cô
đừng nói típ nữa.
"Theo như tôi biết thì nhà cô Joe đâu có nuôi mèo đâu?"
Kyo biết là đã lỡ miệng nên lấp liếm "Àh, thật ra Mi mi là.. là con
mèo nhà hàng xóm đó, nó bị bịnh cho nên chúng tôi giúp săn sóc cho
nó vì chủ của nó vừa đi vắng ngày hôm qua."
Ông giám đốc mỉm cười "Trùng hợp quá nhỉ?"
Kyo mở to mắt chắc chắc "Trên đời có nhiều chuyện trùng hợp
lắm."
"Thôi được rồi, quay lại vấn đề chính, cô có phải là ngừi mà Joe
giới thiệu vô làm thư ký hay kô?"
"Dạ phải đó giám đốc Ngô à. Chị họ của tôi thông minh lắm, rất dễ
dạy, ông cho chị ta 1 cơ hội đi nha. Nếu kô được thì ông cho chị ấy
nghỉ việc cũng kô muộn mà." Joe nói
"Nghĩ tình cô Joe làm việc cũng siêng năng tôi sẽ nhận cô vào làm
thử, bắt đầu đi làm từ bây giờ, cô có vấn đề gì kô?"
Kyo vui vẻ nói "Dạ kô, tôi rất siêng năng bây giờ có thể đi làm
việc được."
Công việc đầu tiên của Kyo là bưng nước tới cho các nhân viên trong
công ty. Cô đã bưng nước tới cho từng ngừi 1 nhưng đột nhiên Joe
nói là có 1 ngừi đi làm trễ nên Kyo phải bưng nước lên cho ông ta,
ông ấy uống cà phê sữa, cà phê ít sữa nhiều.
Kyo rất bực bội vì đáng lẽ cô có thể nghỉ được 1 chút nhưng vì cái
ngừi đi trễ đó mà cô phải mất công đi pha thêm 1 ly cà phê nữa. Cô
vừa đi vừa lầm bầm "Tên nào mà thấy ghét quá, đi làm mà còn đi trễ,
nếu như tôi là chủ nhất định sẽ đuổi việc anh." Mải mê nguyền rủa
ngừi khác cho nên Kyo vô tình ng phải 1 ngừi, làm cả ly cà phê đổ
hết vào ngừi đó.
"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi thật sơ ý." Vừa nói xong Kyo ngẩng mặt lên
nhìn thì nhận ra ngừi đứng trước mặt cô kô ai xa lạ chính
là...
"Lại là cô, lần nào gặp cô tôi đều bị ướt áo hết. Mà nè cô làm gì ở
đây vậy?" Bi cau có hỏi.
"Anh hỏi thật dư thừa đương nhiên là tôi tới đây làm việc rồi kô lẽ
tới để chơi àh. Đúng là vô tri." Kyo nói.
"Cô nói gì? Cô nói là tôi vô tri àh? Thật là cô có biết tôi làm
chức gì ở đây kô? Tôi chính là..."
Kyo cắt ngang "Thấy anh ăn mặt như vầy nhứt định kô phải là thư ký
giống tôi rồi. Cùng lắm là môi giới bán nhà cho công ty thôi, có gì
hay ho mà làm phách chứ."
Đúng lúc đó thì Matt và Joe cùng đi tới
"Chị họ chị lại gây phiền phức gì phải kô?" Nhìn thấy Bi và Matt,
Joe kinh ngạc " Tại sao 2 ngừi lại có mặt ở đây vậy?"
Kyo quay qua nói với Joe "Chắc họ là nhân viên ở đây đó, khỏi cần
hỏi nhất định cái tên đáng ghét này là cái ngừi đi làm trễ rồi." Cô
chỉ Bi nói.
Cũng may Ariel và Joseph xuất hiện kịp lúc, vửa nhìn thấy Kyo cùng
với Joe, Ariel vui vẻ hỏi
"Thật là có duyên quá, lại gặp đươc 2 chị ở đây nữa rồi. Có phải 2
ngừi là thư ký mới do giám đốc Ngô mướn hay kô?" Ariel chìa tay ra
bắt tay Kyo và Joe "Tôi đang là nhân viên thực tập ở đây, mai này
nhất định sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt, hy vọng chúng ta hợp tác vui
vẻ."
Joseph qua wa nhìn Bi "Anh họ àh, em mới nhận đuợc thông báo về 2cô
thư ký này thôi, anh đừng có nhìn em bằng ánh mắt đó có được
kô?"
"Có chuyện gì mà 2 anh cứ như là gặp kẻ thù kô bằng, em thấy 2 cô
gái này rất dễ thương mà. Đàn ông gì mà thù dai quá đi." Ariel tỏ ý
bênh vực.
"Em là em gái của anh hay là của 2 ngừi họ vậy?" Matt hỏi.
Để kết thúc trận chiến này Joseph đành lên tiếng "Thôi được rồi,
chúng ta đi làm việc thôi, hôm nay có buổi họp lúc 12 giờ trưa,
chúng ta phải đi chuẩn bị, Ariel em thích họ như vậy hay là hướng
dẫn họ phải làm cái gì đi nha. Anh họ àh, trong phòng làm việc của
em còn 1 cái áo sơ mi màu xanh đó, anh lấy mặc tạm đi."
3 ngừi bỏ đi để lại Ariel, thấy vậy Ariel nói "2 chị đi theo tôi,
chị Kyo thì hãy đi chuẩn bị nước, còn Joe thì làm ơn copy dùm cho
tôi 10 bản văn kiện này nha. Nếu kô biết thì có thể hỏi tôi."
Về phần Bi, sau khi thay áo xong, anh đang nghĩ cách để trả thù
Kyo, và cuối cùng anh cũng đã nghĩ ra, anh cầm lấy 1 chồng hồ sơ
trên bàn và bước ra ngoài.
Thấy Kyo đang rảnh rỗi ngồi ở phòng ăn, anh liền bước vào
"E hèm..cô đang rảnh có phải kô?"
Nghe giọng nói quen thuộc, Kyo ngước lên nhìn " Chuyện gì, kô thấy
tôi đang bận sao?"
"Cô có làm gì đâu mà bận chứ?"
"Ai nói với anh là kô có, kô thấy tôi đang bận suy nghĩ àh?" Kyo
trả lời.
"Cô có gì mà phải suy nghĩ chứ, chỉ là 1 thư ký nho nhỏ thôi mà
cũng phải suy nghĩ àh." Bi cười mỉa mai.
"Tôi đang suy nghĩ trưa nay phải ăn món gì, kô được sao?"
"Àh, đuợc chứ, nhưng trước khi cô suy nghĩ hãy làm ơn đọc hết mớ hồ
sơ này đi." Bi để chồng hồ sơ xuống bàn. Nhìn thấy đống hồ sơ cao
ngất, Kyo hoảng hốt hỏi
"Đây là cái gì vậy?"
"Àh, kô có gì chỉ là kỷ lục làm việc của công ty trong vòng 40 năm
nay thôi. Cô hãy làm ơn đọc hết nó nhé, sáng mai tới trả bài cho
tôi. Cũng kô có nhiều đâu chỉ có hơn 100 văn kiện mà thôi." Bi mỉm
cười thích thú.
"Kô cần chứ! Tôi chỉ là 1 thư ký thôi mà có cần phải đọc hết cái
đống này hay kô?"
"Cô nói vậy là sai rồi, thư ký cũng cần phải có kiến thức chứ kô
phải ai muốn làm thư ký cũng được đâu, cô nên cảm thấy vinh hạnh vì
được làm ở đây đi chứ. Vậy đi nha, kô bàn cãi nhiều nữa, sáng mai
vào trả bài cho tôi đó." Nói xong Bi bước ra khỏi phòng ăn, anh cố
nhịn cuời khi tưởng tượng tới gương mặt bơ phờ của Kyo sáng
mai.
Chap 2 :
"Chị họ àh, có đồ đưa cho chị nà." Joe vừa bước vào phòng vừa nói
với Kyo. Đang đọc hồ sơ, Kyo liền ngẩng đầu lên hỏi
"Đồ của em đưa nhất định kô phải là đồ tốt rồi?"
Joe nhăn nhó "Đừng có nghĩ xấu cho em như vậy chứ." Nói rồi Joe từ
trong túi móc ra 1 lọ thuốc.
Kyo ngạc nhiên hỏi "Chị đâu có bị bịnh đưa thuốc cho chị làm
gì?"
"Chị kô bị bịnh vẫn có thể uống được mà.Đây chỉ là thuốc ngủ
thôi."
"Em bị bịnh àh, chị ăn được ngủ được tại sao phải uống thuốc ngủ
chứ?"
Joe nhanh nhẹn nói "Chính vì chị ăn được ngủ được nên mới cần phải
uống thuốc ngủ đó. Chị có biết kô ngủ chung giường với chị đúng là
1cực hình đó. Tối qua em đã mất ngủ cả đêm rồi, chị coi như nghĩ
tình chị em với nhau mà hãy uống chai thuốc ngủ này dùm em đi, có
như vậy em mới có thể sống sót wa hết đêm nay." Joe làm gương mặt
tội nghiệp nhìn Kyo.
"Em đó nha, kô bít thương chị gì hết, hôm nay chị đã bị cái tên
đáng ghét trong sở ăn hiếp rồi. Bi giờ còn gặp em nữa, chắc chị
phải bay về HQ sớm quá." Kyo lắc đầu ngao ngán.
Trong khi đó thì Joe hết sức mừng rỡ "Chị nói thật hả, chị thấy đó
ở đây cũng kô có gì vui em thấy tốt hơn hết chị hãy sớm way về HQ
đi."
Nhưng Kyo cương quyết nói "Có thử thách thì mới tốt, cho nên chị
quyết định sẽ ở lại đây để chấp nhận những thử thách này." Kyo nhìn
đồng hồ trên bàn nói "Em còn kô đi ngủ đi, sáng mai sẽ bị dậy trễ
nữa bây giờ. Tối nay chị kô ngủ được rồi, chị phải đọc hết cái đống
hồ sơ này mới có thể ngon giấc áh."
Joe lầm bầm 1 mình "Vậy là những ngày tươi đẹp của tôi sẽ trở thành
những ngày tăm tối rồi."
Mới sáng sớm Bi đã có mặt ở văn phòng, kô phải là anh siêng năng gì
mà là anh đang đợi coi Kyo sẽ ra sao khi phải đọc hết cả chồng hồ
sơ đó sáng đêm. Chỉ cần nghĩ tới đó đã khiến anh thích thú rồi. Anh
bước ra khỏi phòng đúng lúc đó nhìn thấy Kyo vừa bước vào công ty
anh liền gọi lớn;
"Kyo, vào phòng của tôi một lát."
Kyo hầm hầm bước theo Bi, cô lẩm bẩm "Cái tên đáng ghét, muốn hành
hạ tôi hả, còn lâu đó, hứ."
Bi rất hả hê ngồi xuống ghế, Kyo định ngồi xuống chiếc ghế đối diện
Bi thì anh lên tiếng:
"Cô làm gì?"
"Kô thấy sao? Tôi muốn ngồi đó."
"Ghế đó kô phải dành cho cô, hãy đứng trả bài cho tôi đi."
Kô cần phải nói, Kyo lúc đó rất tức giận "Anh.... được rồi đứng thì
đứng chứ."
"Bây giờ chúng ta bắt đầu. Công ty Nhật An này được thành lập từ
năm nào?"
Kyo ra dáng nghĩ ngợi, Bi thấy vậy thì rất vui vì đã làm cho Kyo
phải vận dụng đầu óc "Nếu như cô nghỉ kô ra thì tôi nhất định
sẽ...."
Chưa kịp hoàn thành ý nghĩ trong đầu đã nghe giọng Kyo nói
"1967"
Bi ngạc nhiên "Sao cô nhớ đuợc vậy?"
Kyo mỉm cười "Anh kô bít suy nghĩ àh, công ty này đã thành lập 40
năm nay, bi giờ là năm 2007, cứ láya 2007-40 thì sẽ ra thôi. Đâu
cần học bài làm gì."
Tới phiên Bi há hốc ngạc nhiên "Cô giỏi mà. Được câu kế típ công ty
của chúng ta đã có lần mém phải đóng cửa, vậy đó là vào năm nào
vậy?"
"1990." Kyo trả lời.
Và cứ thế những câu hỏi do Bi đặt ra đều được Kyo trả lời rất chính
xác, cuối cùng Bi kô còn gì để hỏi nữa vì ngay cả anh cũng chưa
thuộc lịch sử của công ty này lắm.
"Sao hả, anh nhân viên gì đó, tôi trả lời có tốt kô?" Kyo hỏi với
giọng châm chọc.
Bi tức tối "Được coi như lần này cô gặp may lần sau sẽ kô may mắn
như vậy đâu."
"Àh, nếu kô có gì thì tôi ra ngoài làm việc đó nha." Kyo quay lưng
đi thì nghe Bi lớn tiếng hỏi
"Nè, cô chỉ là thư ký thôi mà có cần phải ăn mặc sang trọng vậy
kô?"
Nhắc tới Kyo, sáng nay cô cố tình mặc 1 cái váy đen ngắn tới đầu
gối đi kèm với 1 chiếc áo thun đen và áo khoác cùng màu bên ngoài
nhìn rất là pro.
"Ế, vậy là anh sai rồi, kô biết hôm wa có ngừi nào nói "thư ký cũng
cần phải có kiến thức chứ kô phải ai muốn làm thư ký cũng được đâu"
(câu nói của Bi chứ ai), tối wa tôi phải mất cả đêm để suy nghĩ về
câu nói này thấy đúng lắm chứ. Cám ơn anh đã có lòng tốt nhắc nhở
tôi." Vừa nói xong thì Kyo quay lưng bỏ ra ngoài với 1 nụ cười đắc
thắng bỏ mặc Bi ngồi đó tha hồ mà tức giận.
Trong văn phòng làm việc của Matt, anh cùng ngừi bạn thân tên Roger
vừa uống cà phê vừa nói chuyện
"Hôm qua anh vừa mới chia tay với cô gái làm việc trong quán bar
tên Lily phải kô?" Roger hỏi Matt
"Những cô gái đó đâu có hợp với tôi đâu, anh kô phải là mới ngày
đầu quen tôi, có cô nào giữ được trái tim của tôi lâu đâu chứ."
Matt nói với giọng bình thản.
"Anh đúng là công tử nhà giàu mà, tội nghiệp cho ngừi ta bị đau
lòng thôi. Chứ anh thì từ đó tới giờ có biết đau khổ vì tình yêu
bao giờ đâu."
Matt nhìn Roger mỉm cười "Anh tưởng là những cô gái đó thật lòng
với tôi hay sao, họ đến với tôi cũng chỉ vì tiền mà thôi, còn tôi
thì cần tình 2 bên đâu có bị thiệt thòi gì đâu."
Roger đổi đề tài
"Lúc nãy vào đây thấy có 1 cô thư ký cũng dễ thương quá chứ, thấy
cái name tag ghi là "Joe", nhìn có vẻ lạnh lùng lắm."
"Àh, cái cô đó mới vào đây làm việc. Chuyện gì muốn cua cổ hả? "
Matt cười châm chọc. "Cho dù có lạnh lùng tới đâu đi nữa, tôi mà ra
tay nhứt định sẽ cua được cổ cho coi."
"Anh có lòng tin vậy sao? Nếu vậy thì chúng ta cá với nhau đi."
Roger nói
"Cá hả? Được, muốn cá thế nào?"
Roger suy nghĩ 1 lát rồi típ "Tôi với anh sẽ cùng cua cổ, nếu như
ai thắng thì chiếc xe đua đời mới sẽ thuộc về ngừi đó. Nhưng mà
luật chơi đó là phải công bằng, kô được tiết lộ cho ngừi thứ 3
biết, chỉ có tôi và anh biết mà thôi, nếu chuyện này bại lộ thì hủy
bỏ tư cách tham gia đó."
"Hahaha, vậy thì anh chuẩn bị mua chiếc xe đua đời mới đó mang tới
nhà tôi đi. Cá thì cá chứ sợ gì anh hả. Kô biết biệt danh của tôi
là "Kô bao giờ thất bại" hay sao. Nhất là trên tình trường nữa."
Matt cười lớn. "Trò chơi sẽ bắt đầu từ bây giờ."
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 3 :
"Joe àh, lát nữa chị với em đi shopping nhá. Chị hết quần áo mặc
rồi." Kyo nói với Joe khi cả 2 đang ăn trưa.
Joe bị mắc nghẹn khi nghe Kyo nói như vậy
"Em có nghe lộn kô, chị muốn mua quần áo nữa hả. Chị đang mặc cái
gì ở trên ngừi mà nói là hết quần áo chứ. Cái tủ đồ của em đã quá
tải rồi chị đừng có mua thêm nữa nếu như kô 2 chị em mình phải ra
đường mà ngủ chừa chỗ cho quần áo ở trong phòng đó."
Kyo làm vẻ mặt tội nghiệp "Ây da, đi với chị đi, từ lúc wa đây tới
giờ đã 3 ngày rồi chị kô có đi shopping đó. Em cũng biết chị mà
nhịn shopping chẳng khác nào bảo chị nhịn ăn, huống chi từ lúc bên
HQ tới giờ đã 1 tháng rồi chị kô có đi đó. Ở đây chị lạ nước lạ cái
lỡ như chị bị những anh chàng đẹp trai đó dụ dỗ thì sao đây?"
"Em đang uống nước, chị đừng làm em sặc chứ. Em gái của chị kô sợ
bị dụ dỗ mà chị lại sợ àh, chắc khí hậu bên đây kô thích hợp với
chị rồi thôi hãy mau trở về HQ đi." Joe và Kyo đang nói cười vui vẻ
thì nghe tiếng của Ariel
"Hai ngừi muốn đi shopping àh? Có thể cho tôi đi theo với được
kô?"
Kyo ngạc nhiên hỏi "Sao cô kô đi chung với 3 ông anh của cô?"
Ariel buồn buồn nói "Họ toàn là con trai kô àh, đi shopping chán
lắm, lúc nào cũng nhăn nhó đòi về sớm. Hai chị kô phải là kô biết,
con gái thì thích shopping nhất mà với lại phải từ từ mà ngắm đồ
chứ. Đi với họ lần nào cũng hối về hết. Cho nên từ nhỏ tôi lúc nào
cũng đi chung với má của tôi nhưng mấy năm gần đây đã ít đi
rồi."
"Vậy còn bạn bè của cô đâu?" Joe hỏi.
"Tôi ít bạn bè lắm, chỉ có mỗi 1 ngừi bạn thân nhưng chị ấy đã đi
lấy chồng từ lâu rồi, bây giờ chỉ có 1 mình mà thôi."
"Thôi được, nghĩ tình cô hôm wa khi tôi mới vào công ty đã giúp đỡ
tôi nhiều như vậy, chiều nay sau khi tan sở 3 chúng ta cùng đi
shopping." Kyo nói.
Ariel mừng rỡ "Thiệt hả, vậy hẹn chiều nay 3 giờ nhá."
Về phần Matt anh đã chuẩn bị kế hoạch để cua cho bằng được Joe. Khi
thấy Joe vừa đi ăn trưa về anh lập tức lân la tới gần
"E hèm... Cô vừa mới đi ăn trưa về đó hả?"
"Kô thấy hay sao mà còn hỏi?" Joe lạnh lùng trả lời.
Matt rất tức giận muốn trả đũa lại nhưng nghĩ tới lời thách thức
của Roger nên xuống nước.
"Chiều nay cô có rảnh hay kô? Có thể.."
Kô đợi Matt nói dứt lời Joe cắt ngang "Hôm nay tôi bận lắm, anh có
muốn nói gì thì để ngày mai đi." Nói xong Joe quay qua làm như bận
rộn sắp xếp lại các tập hồ sơ, như còn chưa nói xong cô lại típ tục
"Àh phải, anh chỉ là 1 nhân viên thôi, hãy cố gắng làm việc cho
đàng hoàng đi, nên nhớ anh kô phải là con ông chủ đâu, coi chừng bị
đuổi việc tới lúc đó kô ai thương hại đâu."
Matt vô cùng tức tối, anh muốn la lớn lên cho Joe biết rằng anh
chính là con của Tổng giám đốc ở đây nhưng anh thấy nếu như vậy Joe
sẽ đến với anh vì tiền chứ kô phải bằng tình yêu thật sự. Anh muốn
từ từ chinh phục được Joe, khiến cô phải hết lòng yêu anh rồi sau
đó sẽ làm cho cô vì anh mà đau khổ. Nghĩ tới lúc đó Matt khẽ mỉm
cười. "Thôi được, ngày mai tôi sẽ nói típ vậy."
Đúng 3 giờ, Kyo, Joe và Ariel đi taxi tới 1 khu shopping lớn nhất
thành phố. Vừa đặt chân tới nơi, cả 3 vội vã đi vào những tiệm quần
áo mà họ yêu thích nhất, 1 tiếng đồng hồ sau họ trở ra với thật
nhiều nhiều túi đồ trên tay. Ariel khoe hàng trước:
"Nè, 2 chị hãy coi thử tôi mới mua được những gì nha."
Cô đem ra 1 cái quần jean, và 1 cái váy ngắn rất dễ thương và
sexy
Joe trầm trồ "Wow, đẹp thật, nhưng tôi cũng đâu có chịu thua, mặc
dù tôi mua ít hơn chị nhưng đồ của tôi cũng sexy kô kém đâu
nhá."
Vừa nói Joe vừa đem ra 1 cái áo kiểu màu hồng
Kyo liền nói "Cái con nhỏ này, em ăn mặc như vậy lỡ như tất cả đàn
ông đều bị em giựt đi hết thì chị phải lấy ai đây chứ. Nhưng cũng
may chị đã có chuẩn bị sẵn. Tắng tắng tăng..." Kyo lôi ra 1 đôi
giầy cao gót cùng với 1 cái áo đầm
Joe châm chọc "Chị họ àh, kô sợ bị té hay sao mà lại mang giầy cao
như vậy?"
Kyo ký đầu của Joe "Em đang nói xỏ chị đó hả, em đã biết chị có 1
chiều cao khiêm tốn thì đương nhiên phải mang giầy này để khỏi cảm
thấy bị lạc loài rồi. Ariel àh, bữa nào tôi dẫn cô đi cái tiệm bán
giầy mà tôi mới mua, cô cũng cần 1 đôi giầy cao cỡ này đó." Kyo vừa
dứt lời cả 3 cùng cuời lớn, họ quyết định sẽ cùng nhau sát cánh đi
hết khu shopping này. Sau 5 tiếng đồng hồ, thì họ đã tấn công vào
hết tất cả các tiệm quần áo, giầy dép, nữ trang....... cuối cùng
đúng 9 giờ họ cùng nhau đi ăn tối, cười nói rất vui vẻ. Tình bạn
của cả 3 đã tiến thêm được 1 bước xa nữa rồi.
Xe taxi chở Ariel về nhà trước, sau đó thì đưa Kyo và Joe về nhà.
Vừa về đến nhà, cả 2 chưa kịp thay đồ gì thì đã vội vàng leo lên
giường nằm xuống ngủ 1 giấc tới sáng. Cả ngày hôm nay đi shopping
đã làm cho 2 ngừi mệt đừ cả ngừi nhưng đổi lại đã có 1 ngày thật
tuyệt vời với Ariel.
Về phần Ariel vừa về tới nhà đã thấy Joseph đứng trước cửa đợi
sẵn
"Em đi đâu mà giờ này mới về, mà còn cười tươi như vậy nữa."
Ariel mải suy nghĩ đột nhiên nghe tiếng của Joseph nên giựt
mình
"Thiệt làm hết hồn, anh làm gì mà đứng ở đây vậy? Đợi em về
hả?"
Joseph ký nhẹ vào đầu Ariel "Con nhỏ này, đi mà kô kêu tài xế chở
em làm cho anh thật lo lắng."
Ariel choàng tay wa vai Joseph thân mật nói "Em đã gọi đt về nhà
nói là hôm nay em sẽ về trễ 1 chút mà, em có làm gì đâu mà anh 3
phải lo lắng chứ. Thôi được bây giờ em đã về tới rồi nè, có thể đi
ngủ rồi chứ."
Joseph phì cười vì thái độ tinh nghịch của Ariel, kô hiểu tại sao
từ nhỏ đến lớn, đối với những cô gái khác anh cũng lạnh lùng chỉ
đặc biệt có Ariel là có thể làm cho anh cười 1 cách thoải mái. "Có
lẽ vì Ariel là em gái của mình cho nên tình cảm mình dành cho cô ấy
đặc biệt hơn." Joe nhủ thầm.
Thời gian thấm thoắt đã nửa năm trôi qua, từ ngày vào làm ở công ty
Nhật An tới giờ quan hệ của Bi và Kyo vẫn kô thay đổi chút nào, mỗi
lần gặp mặt là y như rằng có 1 trận chiến kô bao giờ kết thúc. Còn
Matt thì vẫn kiên trì đeo đuổi Joe, anh quyết tâm phải đánh thắng
Roger, hiên ngang lấy được chiếc xe đua đó. Joe thì vẫn lạnh lùng
mặc cho Roger với Matt đeo đuổi cô tới đâu đi nữa, cô vẫn kô có
phản ứng gì.
Hôm nay là 1 ngày trời đẹp, Joe và Kyo có hẹn với Ariel cùng nhau
đi camping ngoài trời. Ariel phải có mặt ở nhà cô đúng 10 giờ sáng
sau đó cả 3 sẽ cùng đi với nhau. Đáng lý hôm nay bà Thiệu má của
Joe sẽ đi làm, nhưng vì sáng nay bà có hẹn với 1 ngừi bạn cũ đi ăn
sáng cho nên xin nghỉ làm 1 ngày. Ariel tới nhà Joe bấm chuông thì
bà Thiệu ra mở cửa
"Chào bác, cháu là Ariel, cháu có hẹn với Joe và Kyo để đi chơi."
Ariel lễ phép nói.
"Àh, tối wa 2 đứa nó có nói với bác, cháu vào nhà đợi 1 lát nha,
chắc tụi nó còn đang chuẩn bị."
Ariel theo bà Thiệu vào nhà, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa trắng đặt
ở góc phòng. Bà Thiệu vào bưng nước ra cho Ariel, bà vừa định để ly
nước xuống thì đột nhiên bà nhìn thấy trên cánh tay trái củaAriel
có 1 cánh hoa mai nhỏ, bà làm rớt chiếc ly xuống hớt hải chạy tới
nắm tay Ariel.
"Cánh hoa này, cánh hoa này... làm sao cô có được."
Ariel còn đang ngạc nhiên khi thấy bà hỏi như vậy nhưng cô cũng lấy
lại bình tĩnh trả lời
"Cháu cũng kô biết, mẹ cháu kô bao giờ nói cho cháu nghe về chuyện
này, cháu có hỏi mẹ nhưng mẹ nói là kô biết."
Kyo và Joe từ trong phòng chạy ra khi nghe tiếng ly bể.
"Dì àh, có chuyện gì vậy, dì kô sao chứ?" Kyo hỏi với giọng lo
lắng.
Bà kô dằn được xúc động, nắm tay Ariel run run nói
"Joe nó cũng có 1 cánh hoa mai trên tay phải giống như con vậy đó,
là do mẹ ngày xưa đã nhờ ngừi ta xâm lên đó."
Cả Ariel, Joe và Kyo đều ngạc nhiên khi nghe bà Thiệu nói như vậy.
Họ im lặng lắng nghe câu chuyện mà bà sắp kể đây.
Ariel, Joe, và Kyo ngồi quay quần bên bà Thiệu. Bà nén tiếng thở
dài rồi chầm chậm kể lại câu chuyện hai mươi mấy năm về
trước.
"Mẹ còn nhớ, lúc Ariel vừa ra đời cả nhà chúng ta còn nghèo, gia
sản của tổ tiên để lại cũng kô có bao nhiêu. Lúc Ariel vừa được 2t
có 1 ngày ba con thì đi làm còn mẹ thì phải ra chợ phụ bán với má
của Kyo. Mẹ nhờ dì tư hàng xóm coi chừng Joe với Ariel, kô ngờ bà
ấy lo làm việc dưới bếp để 2 chị em con trên nhà. Rồi 1 lát sau dì
tư chạy lên thì thấy Ariel đi mất rồi chỉ còn có Joe ngồi trên ghế
mà thôi. Dì tư chạy ra tiệm nói cho mẹ biết, mẹ lập tức chạy về đi
kiếm con." Bà Thiệu vừa nói vừa nắm lấy tay Ariel.
"Vậy sau đó thế nào hả dì?" Kyo hỏi dồn.
Bà Thiệu thở dài nói "Từ đó thì dì mất đi tung tích của Ariel. Cả
Joe với Ariel đều còn quá nhỏ để nhớ chuyện xảy ra vào lúc đó.
Nhưng cũng may trên cánh tay của 2 đứa đều có xâm hình cánh hoa
mai, cho nên bây giờ cả nhà mới được đoàn tụ."
Nãy giờ Ariel im lặng lắng nghe, cô kô tin được vào những lời bà
Thiệu vừa mới nói hay nói khác hơn là cô kô muốn tin. Cô hỏi
"Nhưng từ đó đến giờ, ba má của con rất tốt với con, họ chưa bao
giờ coi con là con nuôi cả. Chuyện này chắc là có lầm lẫn gì
rồi."
Bà Thiệu khẽ nói "Cánh hoa mai trên cánh tay con là bằng chứng hữu
hiệu nhất, vì đó là ký hiệu của gia đình họ Thiệu mình, tất cả con
gái họ Thiệu đều có 1 cánh hoa mai cả. Kyo cũng có nữa đó." Nói rồi
bà quay sang Kyo, như hiểu ý Kyo liền vén tay áo lên, quả thật trên
cánh tay Kyo cũng có 1 cánh hoa mai giống y như Joe và Ariel
vậy.
Đến lúc này Joe mới lên tiếng "Mẹ àh, vậy tại sao mẹ lại kô nói cho
con nghe về chuyện con còn có 1 đứa em gái vậy?"
"Mẹ cũng muốn nói cho con nghe lắm, nhưng mẹ muốn âm thầm tìm kiếm
tung tích của Ariel trước, càng ít ngừi biết thì đỡ đi 1 ngừi lo
lắng."
"Tội nghiệp cho dì quá, bấy nhiêu năm nay đã phải âm thầm chịu đựng
như vậy." Kyo nhìn bà Thiệu với ánh mắt cảm thông.
Ariel đột nhiên đứng dậy "Con muốn về nhà hỏi ba má cho rõ ràng,
bác....." Ariel kô biết phải xưng hô như thế nào nữa, trước khi
biết rõ sự thật cô kô muốn gọi bà Thiệu bằng mẹ 1 cách bừa bãi "Mọi
ngừi cùng đi với tôi về nhà đi."
"Anh họ àh, 1 lát ra ngoài dạo đi, hôm nay trời tốt như vầy mà phải
nằm nhà thì thiệt là chán chết." Matt nói với Bi lúc cả nhà đang ăn
sáng.
"Em mà tốt như vậy àh, chắc là đang để ý tới cô nào cho nên mới
muốn đi dạo chứ gì." Bi châm chọc.
Joseph nghe vậy liền xen vào " Anh 2 nối tiếng là đào hoa công tử
mà, 1 ngày kô có bạn gái để xài tiền dùm cho ảnh thì ảnh chịu kô
nổi đâu."
Joseph vừa nói dứt câu thì thấy Ariel đi vào nhà với dáng vẻ khẩn
trương, gương mặt cô đầy vẻ lo lắng theo sau là Kyo, Joe và bà
Thiệu.
Ariel như kô phát hiện sự có mặt của 3 ngừi anh, cô đi thẳng tới
chỗ ông bà Lương
"Ba, má, hãy nói thật cho con bíêt, con kô phải là con ruột của 2
ngừi có đúng kô?"
Ông bà Lương vô cùng ngạc nhiên khi nghe Ariel hỏi như vậy, 2 ông
bà đưa mắt nhìn nhau kô biết phải trả lời như thế nào. Trong khi đó
thì 3 ngừi anh của Ariel cũng hết sức kinh ngạc.
"Ariel àh, em nói gì lạ vậy? Tại sao em kô phải là con ruột của ba
má chứ?" Rồi anh quay sang chị em của Kyo "Có phải họ đã nói gì với
em kô?"
"Mỗi lần con hỏi về dấu hoa mai trên cánh tay của con, ba má đều
nói là kô biết tại sao con lại có cánh hoa mai này. Bây giờ thì con
đã hiểu đó là vì con kô phải là con ruột của 2 ngừi." Ariel vừa
khóc vừa chỉ lên cánh tay trái của cô.
Đến lúc này bà Lương biết kô thể dấu được sự thật nữa, bà kêu tất
cả ngồi xuống rồi từ từ kể lại
"Năm xưa khi tình cờ đi ngang con hẻm nhỏ, má đã nhìn thấy con ngồi
đó khóc, má có đi tìm xung quanh hẻm để coi nhà ai đã để lạc mất 1
em bé dễ thương như vầy. Nhưng tìm hoài vẫn kô gặp, má đành ẵm con
đem về, kô ngờ con lại bị sốt cao, má phải để con ở nhà chăm sóc
hết cả tháng trời. Ba má có sai ngừi đi kiếm lại gia đình con,
nhưng vì công ty đột nhiên có chuyện phải dọn nhà đi ngay lập tức,
kô còn cách nào khác má phải đem cả con theo vì ngừi mà má nhờ đi
kiếm kô ra gia đình con."
Matt liền xen vào "Tại sao con lại kô có ấn tượng gì về việc má đem
Ariel về nhà vậy?"
Joe cũng gật đầu nói "Phải đó, sao con kô nhớ gì hết ?"
"Vì lúc đó 2 đứa chỉ khoảng 3,4 tuổi làm sao nhớ được chứ." Bà quay
sang Ariel nắm lấy tay cô ân cần nói " Xin lỗi con, bấy nhiêu năm
nay má đã dấu con. Má sợ khi con biết được sự thật con sẽ kô được
vui."
Ariel cảm động cầm tay bà Lương "Con kô trách má đâu, ngược lại còn
phải cám ơn má đã nuôi dưỡng con suốt 20 mấy năm qua, lúc nào cũng
coi con như con ruột cả."
Đến lúc này bà Thiệu mới lên tiếng "Cũng là tại tôi kô chăm sóc tốt
cho Ariel, bao nhiêu năm qua kô làm tròn bổn phận làm mẹ."
Ariel từ từ quay sang bà Thiệu "Mẹ àh, mẹ đừng có tự trách nữa, đây
cũng là ý trời cho nên con mới có được 2 ngừi mẹ thương con như
vầy." Cô hỏi bà Lương "Kô biết từ nay con còn có thể gọi má bằng má
nữa hay kô?"
"Đương nhiên là được rồi, có 1 đứa con gái như con má còn mong muốn
gì nữa chứ. Đúng kô ông?"
Ông Lương lên tiếng "Phải đó, Ariel àh, con đã làm cho căn nhà này
tràn ngập tiếng cười, ba phải cám ơn ông trời đã phái con tới đây
mới đúng."
"Thì phải rồi, nếu kô có Ariel ở đây căn nhà này kô biết sẽ trở
thành như thế nào nhất là có cái tên đáng ghét đó nữa?" Kyo lên
tiếng khiêu khích Bi.
"Cô.... cô đang nói ai vậy hả? Ngừi gì mà lúc nào cũng thích gây sự
hết là sao, kô biết lúc nhỏ cô ăn cái gì mà lớn lên nữa." Bi tức
giận nói.
"Thì tôi ăn cái gì mà anh ăn đó." Cả nhà cười ồ khi nghe Kyo trả
lời như vậy. Không khí đã bớt căng thẳng hơn, mọi ngừi đều đã từ từ
tiếp nhận sự thật đó. Cả nhà ngồi quây quần bên nhau kể chuyện ngày
xưa cho tới trời tối, Kyo, Joe và bà Thiệu mới xin phép ra về. Còn
lại cả gia đình Ariel ngồi đó với nhau, tới lúc này Ariel mới lên
tiếng
"Con đã suy nghĩ kỹ, sáng mai con sẽ dọn về sống chung với mẹ và
chị của con."
"Cái gì? Kô lẽ em kô muốn ở đây với ba má và với tụi anh nữa hay
sao?" Joseph ngạc nhiên hỏi.
"Em sẽ rất nhớ mọi ngừi nhưng em đã cách biệt mẹ ruột suốt 20 mấy
năm rồi, bây giờ có cơ may tìm lại được ngừi thân em nhất định phải
làm tròn chữ hiếu phụng dưỡng cho mẹ thật tốt."
"Phải đó, Ariel nói vậy rất đúng. Joseph àh, em đừng có khuyên
Ariel nữa, nó sẽ càng khó xử thêm thôi." Bi nói
"Nếu như con đã quyết định như vậy, thì má sẽ ủng hộ cho con. Nhưng
con nhớ phải thường xuyên về thăm nhà đó, có biết chưa?"
Bà Lương lên tiếng.
"Tuân lệnh." Ariel châm chọc.
Mọi ngừi tuy bề ngoài đều ủng hộ quyết định của Ariel nhưng ai cũng
cảm thấy trong lòng trống trải và cô đơn, cảm giác như sắp mất đi 1
thứ gì quý giá lắm. Nhất là Joseph cả đêm anh cứ trằn trọc suy
nghĩ, tới 2 giờ sáng vẫn kô tài nào ngủ được nên anh đành đi xuống
nhà bếp rót nước uống thì tình cờ ng phải Ariel đang từ trong bếp
bước ra. Cả 2 nhìn nhau 1 lúc, Joseph lên tiếng phá vỡ bầu không
khí ắng
"Em... ngày mai em dọn ra ngoài rồi, mọi chuyện phải tự chăm sóc
cho mình, em kô phải là kô biết tính tình của mình hậu đậu, nấu ăn
lại kô được ngon, còn nữa..."
Ariel cắt ngang "Bộ em có nhiều khuyết điểm vậy sao?"
Joseph nhìn gương mặt tức giận của Ariel thì khẽ mỉm cười "Thôi
đuợc rồi, anh đi ngủ đây, em cũng ngủ sớm đi."
Chap 4 :
Vào lúc 9 giờ sáng ngày hôm sau, Ariel đang thu dọn hành lý ra xe,
mọi ngừi ai cũng bịn rịn kô nỡ chia tay. Để phá tan bầu kô khí
Ariel cố gắng nói vài lời an ủi.
"Cả nhà đừng có làm vậy, đâu phải là con đi luôn đâu, con sẽ trở về
đây thường để thăm ba, má, anh họ, và 2 anh mà." Vừa nói tới đó thì
nước mắt của Ariel bắt đầu rơi "Con sẽ nhớ khoảng thời gian ở chung
với cả nhà, một lần nữa cám ơn ba, má đã nuôi dưỡng con."
Bà Lương vuốt mái tóc dài của Ariel "Khờ quá, kô cần phải cám ơn,
nhớ về đây thăm ba, má thường thì đã là cách đền ơn tốt nhất
rồi."
Bi tranh thủ nói vài câu với Ariel "Mặc dù là sống chung nhà với em
kô được bao lâu, nhưng anh nhất định sẽ mãi món trứng chiên nửa
chín nửa sống của em."
Ariel đánh nhẹ vào vai Bi "Cái anh này, cho anh biết từ nay kô thèm
nấu cho anh ăn nữa đâu."
Matt xen vào "Anh cũng sẽ nhớ em lắm, nếu có ai ăn hiếp em thì cứ
quay về đây nha, ngôi nhà này lúc nào cũng chờ đón em cả."
Ông Lương nói "Thôi được rồi, mọi ngừi đừng có bịn rịn như vậy,
Ariel vẫn ở đây với chúng ta mà, bây giờ cũng kô còn sớm nữa,
Joseph àh con chở Ariel đi đi."
Nãy giờ Joseph đứng đó chỉ bít im lặng lắng nghe mọi ngừi nói, thật
ra trong lòng của anh cũng có nhiều lời muốn nói với Ariel lắm
nhưng kô biết tại sao khi đối diện với cô anh lại kô mở miệng
được.
"Ariel àh, lên xe đi." Anh lạnh lùng nói.
Ariel lặng lẽ bước lên xe theo Joseph, cả 2 kô nói với nhau lời nào
cho tới khi xe của anh đậu trước cửa nhà bà Lương - mẹ Ariel. Hai
ngừi im lặng lấy hành lý xuống, Ariel biết tính của anh 3 mình từ
nhỏ là ngừi lạnh lùng đặc biệt là đối với con gái, cho nên chuyện
anh kô muốn nói những lời giống như anh sẽ nhớ tới em.... đối với
cô cũng kô có gì là lạ. Cô chỉ cảm thấy hơi buồn mà thôi ít ra anh
cũng nên nói lời tạm biệt chứ.
Cô xách hành lý vừa định bước đi thì nghe tiếng Joseph:
"Anh... anh sẽ rất nhớ tới em."
Ariel thật ngạc nhiên khi nghe những lời đó, cô quay lại
"Hả? Anh vừa nói gì, em nghe kô rõ lắm?"
Joseph đỏ mặt biết là Ariel đã nghe những lời anh nói chỉ là cô cố
tình chọc anh mà thôi, anh giả bộ nhìn đi chỗ khác, nói lớn
"Kô nghe thì thôi, anh kô có nói lại đâu. Từ nay em hãy tự chăm sóc
cho mình, đừng có gây phiền phức nữa, anh kô có ở bên cạnh để lo
cho em đâu."
Joseph vừa dứt lời thì đột nhiên Ariel chạy tới ôm ngang eo anh, cô
bắt đầu khóc:
"Em cũng sẽ rất nhớ anh. Anh đừng có cứ lạnh lùng như vậy hoài sẽ
kô kiếm được ngừi iêu đâu."
Joseph cảm thấy tim đập mạnh khi Ariel ôm anh và nói những lời như
vậy. Anh dùng tay lau nước mắt cho cô
"Đồ khờ, kô cần em phải lo đâu, hãy tự lo cho mình trước đi."
Bà Thiệu, thấy Ariel bước vào nhà với mấy cái vali trên tay nên gọi
lớn kêu Kyo, và Joe ra giúp 1 tay.
"Chào mừng em đến với căn nhà bé nhỏ này." Kyo vừa nói vừa xách túi
hành lý trên tay Ariel.
Joe đánh nhẹ vào tay Kyo "Chị nói cái gì chứ? Nếu chị có tiền sao
kô dọn ra ngoài ở riêng đi, ở chung phòng với em làm gì. Àh phải,
Ariel àh, từ nay em sẽ ngủ chung phòng với chị và chị họ đó. Chị
thì kô có vấn đề gì nhưng vấn đề lớn nhất là chị họ thôi." Joe hăm
dọa.
Nghe vậy Ariel ngạc nhiên nhìn Kyo "Chị họ, bộ chị ngủ ngáy lớn lắm
sao mà chị 2 lại nói như vậy?"
Kyo vừa định lên tiếng đính chính thì Joe cắt ngang "Tối nay em sẽ
biết. Thôi được bây giờ 3 chúng ta đi chợ chiều nay nấu 1 bữa thật
ngon gọi là bữa tiệc đoàn tụ vậy."
Bà Thiệu nói "Phải đó, nhưng mà bữa ăn này sẽ do mẹ nấu, 3 đứa cử
chờ ăn thì được rồi. Mẹ đã nghe qua tài nấu ăn của Ariel, thật là
giống với Joe và Kyo, nếu nói 3 đứa kô phải họ hàng với nhau chắc
là kô ai tin đâu."
Ariel nhăn nhó "Mẹ àh, con nấu ăn ngon lắm chứ bộ, bữa nào sẽ cho
mẹ thử tài của con."
Kyo la lớn "Tài nấu ăn của em để khi nào em ra trường nấu ăn đã 2
đứa chị vẫn chưa có lấy chồng, chưa muốn về với ông bà sớm vậy
đâu."
Joe đồng ý "Cái này chị đồng ý với chị họ, mẹ àh tối nay phải nhờ
đến mẹ đó."
Buổi tối hôm đó, cả gia đình 4 ngừi ngồi ăn cơm với nhau rất vui
vẻ. Nhất là bà Thiệu tâm nguyện bấy lâu nay của bà cuối cùng đã trở
thành sự thật đó là kiếm lại được Ariel. Suốt buổi ăn tối đó bà là
ngừi cười nhiều nhất, đến nỗi Joe phải nhắc nhở bà đừng cười nhiều
quá.
Tới 11 giờ đêm thì mọi ngừi dọn dẹp đi ngủ. Ariel phải ngủ chung
giường với Joe và Kyo. Lần đầu tiên cô ngủ chung với ngừi khác vì
gia đình của ông bà Lương giàu có cho nên mỗi ngừi ngủ 1 phòng cô
chưa bao giờ phải share bất cứ thứ gì chung với ngừi khác cả. Đây
là lần đầu tiên cho nên cô cảm thấy rất phấn khởi. Kyo làm gì bỏ lỡ
cơ hội nói chuyện với Ariel chứ, cho nên kết quả là mặc dù rất buồn
ngủ Joe cũng kô thể nào ngủ được khi cả 2 cứ nằm tâm sự như vậy.
Cuối cùng tới 2 giờ sáng thì Ariel và Kyo mới chịu đi ngủ, trả lại
kô gian yên tĩnh cho Joe. Tối đêm đó Ariel mới thật sự hiểu rõ lời
cảnh cáo của chị 2 Joe lúc chiều.
Đồng hồ reng 9 giờ sáng, bà Thiệu vẫn như mọi lần chạy vào phòng
đánh thức 3 cô gái.
"Dậy mau, dậy mau, bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn ngủ nữa bộ 3 đứa
kô cần đi làm sao?"
Joe và Kyo lồm cồm ngồi dậy
"Để em vô nhà tắm trước, chị đừng có dành với em đó nha." Joe vừa
nói vừa bước xuống giường, chợt nhìn wa thấy Ariel vẫn còn nằm
nướng nên cô lay mạnh Ariel.
"Cái con nhỏ này, ngủ còn dữ hơn chị nữa hả?"
Ariel kéo mền xuống uể oải nói
"Chị 2 àh, bây giờ em mới hiểu được câu nói của chị ngày hôm wa.
Ngủ chung với chị họ đúng là 1 cơn ác mộng, àh kô em thấy nó giống
như là cực hình hơn." Cô quay sang Kyo " Chị có biết là chị giết
ngừi mà kô cần dao kiếm hay kô? Ngừi ta gọi là giết ngừi trong vô
hình đó?"
Kyo đánh vào vai Ariel "Nè, kô cần phải nói quá đáng như vậy chứ,
chị có làm gì đâu?"
Ariel tỉnh ngủ hẳn, tròn mắt ngạc nhìn Kyo "Còn nói là kô, tổng
cộng chị đã đạp em rớt xuống giường hết 10 lần chưa kể những lần
chị nói mớ cứ đấm đá tùm lum báo hại em tới 4 giờ sáng mới ngủ
được."
Kyo cũng kô vừa đáp trả lại
"Em cũng đâu có tốt hơn chị, tối wa em đã đá chị xuống giường hết 9
lần đó, làm cho tay của chị đau gần chết."
Joe xen vào "Chị họ àh chị đã gặp đối thủ rồi đó. Hai ngừi hãy thi
đấu thử coi ngừi nào bị té xuống giường trước nhá, nhưng mà đừng
gây hại tới ngừi vô tội là em đây."
Kyo và Ariel đưa mắt nhìn Joe trong lúc cô đang say mê nói, Ariel
lợi dụng cơ hội chạy vào nhà tắm trước. Kyo la lớn
"Con nhỏ kia, kô được ăn gian, chị lớn nhất phải được ưu tiên vào
nhà tắm trước."
Joe rượt theo "Ariel àh, có thương chị 2 của em kô, hãy nhường cho
chị vô trước đi."
Ariel khóa cửa nhà tắm lại và la lớn "2 chị ráng đợi đi em tắm
nhanh lắm, 1 tiếng sau em sẽ trả cái nhà tắm lại cho 2 chị. "
Đúng 10 giờ sáng thì Kyo, Joe, và Ariel có mặt ở công ty Nhật
An.
"Em mém đi trễ rồi đó, Ariel." Joseph nói khi vừa gặp Ariel vội vã
bước vào công ty.
"Em đã cố gắng hết sức rồi, cũng tại 2 bà chị này nè, làm gì mà ở
trong nhà tắm lâu quá trời luôn." Cô nhìn đồng hồ mỉm cười "Cũng
may là còn kịp, nếu như kô thế nào cũng bị anh la cho mà
coi."
Joseph cười "Biết vậy là tốt, anh rất nghiêm khắc trong công việc,
nhất là về giờ giấc."
"Biết rồi, biết rồi, nói hoài àh." Ariel nhăn nhó.
"Nè, tối nay em có làm gì kô? Chúng ta cùng đi ăn tối." Bi chạy tới
chỗ Joseph và Ariel.
Kyo chạy tới đứng bên Ariel xen vào "Tối nay 3 chúng tôi được rảnh.
Có phải là anh trả tiền hay kô nếu vậy thì tôi đi liền."
Bi chưa kịp nói thì Matt xen vào "Ây da, thì cứ đi đi, kô lẽ 3 anh
em tôi kô trả nổi cho 3 cô hay sao chứ?" Rồi anh quay sang Joe nói
với giọng nhỏ nhẹ "Joe àh, cô cũng đi chứ?"
"Hứ, anh nghĩ sao? Nếu cả chị họ và Ariel đều đồng ý tôi có thể kô
đi àh?" Joe nói.
"Vậy quyết định tối nay 7 giờ nhá." Ariel vui vẻ cặp tay Kyo và Joe
"Bây giờ tụi em đi làm việc đây, hẹn gặp tối nay."
Bi bực tức nhìn Matt nói "Nè, anh chỉ định rủ 1 mình Ariel đi với 3
anh em mình thôi, sao em lại rủ cả 2 chị em của họ nữa chứ? Em biết
là anh với Kyo kô hợp mà, bộ tính chơi anh hả?"
Joseph trả lời thay Matt "Thôi bỏ đi, có ngừi đang muốn cua chị gái
của Ariel cho nên mới làm như vậy đó mả. Đúng kô anh hai?"
"Cái thằng này, biết rồi còn hỏi nữa hả?" Matt nhăn nhó nói. Đáng
lý anh cũng chẳng muốn rủ Joe và Kyo đi theo làm gì, nhưng vì anh
nghĩ đây có thể là 1 cơ hội tốt để anh cua được Joe vì anh muốn lấy
được chiếc xe đua từ tay Roger càng sớm càng tốt. Matt đã có kế
hoạch tối nay phải làm thế nào để chiếm được lòng ngừi đẹp cho nên
mới sốt sắng rủ cả bọn đi ăn tối.
"Đúng là con gái, làm gì mà lâu vậy kô biết." Bi cằn nhằn khi nhìn
đồng hồ trên tay chỉ 7 giờ 15 phút.
"Xin lỗi, xin lỗi, tụi em đã tới trễ." Ariel hối hả đi tới cùng với
Kyo và Joe.
"Kô sao, chỉ đợi có 15 phút thôi mà." Matt lịch sự trả lời, anh
quay sang nhìn Joe tế nhị nói "Hôm nay Joe đẹp quá!!"
Joe đỏ mặt quay đi chỗ khác, thấy vậy Kyo xen vào "Thôi đuợc rồi
chúng ta gọi đồ ăn đi, tôi sắp bị đói tới xỉu rồi nè."
Bi kô bỏ qua cơ hội châm chọc "Coi cô nha, bộ mấy ngày rồi kô được
ăn àh, làm gì mà gấp dữ vậy? Con gái gì mà kô có ý tứ gì hết hãy
học hỏi 2 đứa em họ của cô đi."
"Em chọn đồ ăn xong rồi. Bồi bàn àh, làm ơn." Ariel ngoắc tay ra
hiệu gọi bồi bàn tới với ánh mắt ngạc nhiên của Bi.
"Anh vừa mới kêu chị họ của em học hỏi em vậy mà kô ngờ em đã chọn
đồ ăn xong rồi àh. Nè, bộ muốn chọc giận anh họ của em sao?"
"Anh quên là bây giờ Ariel đã là em họ của tôi rồi àh, kô phải của
anh nữa đâu đừng có nhận bà con bừa bãi như vậy." Kyo trả
đũa.
"Thôi, thôi cho tôi xin đi, 2 ngừi làm như có thù từ kiếp trước vậy
đó." Joseph chen vào.
"Em chọn món bò beef steak." Ariel nói khi anh bồi tới ghi order.
"Àh, còn nữa cho tôi 1 ly kem dâu."
Thế là mọi ngừi lần lượt gọi đồ ăn. Họ vừa ăn vừa nói chuyện,
chuyện trong công ty cũng có mà chuyện gia đình cũng có. Thời gian
thấm thoắt qua mau, mới đó mà đã 9 giờ rồi. Thấy vẫn còn sớm nên
Matt đề nghị
"Hay là chúng ta đi coi phim đi."
"Coi phim gì?" Bi hỏi.
"Ừm... thì coi cái loại fim mà 3 anh em mình thích nhất đó." Matt
đá lông nheo nhìn Bi và Joseph. Bi hiểu ý liền cười lớn và
nói
"Àh, được được, 3 cô có dám đi theo hay kô?" Bi nhìn Kyo thách
thức. Thấy vậy Kyo la lớn
"Sợ anh hay sao mà kô dám chứ?"
Thế là 6 ngừi đi mua vé vào rạp. Tới nơi rồi thì 3 cô gái mới biết
thì ra loại phim mà 3 ngừi họ muốn coi chính là "phim ma." Có tên
là "Dead Silence." Họ vào rạp và chia nhau ngồi. Ngoài bìa nhất là
Joseph, rồi tới Ariel, Matt, Joe, Bi và Kyo. Khi đã ngồi xuống rồi
bỗng Kyo la lớn
"Sao chị lại ngồi chung với cái tên đáng ghét này. Kô được đổi chỗ
đi, Ariel, Joe wa đây ngồi chung với chị."
Bi liền ngăn lại "Cô ồn áo quá, bây giờ còn đổi cái gì nữa, fim đã
bắt đầu rồi." Kyo bực tức nhìn Bi. Thế là vẫn giữ ở vị trí cũ, kô
thay đổi gì cả.
Khoảng 30 phút đầu của bộ fim thì mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng
khi coi tới khúc con ma búp bê xuất hiện thì mọi ngừi trong rạp đều
hét toáng cả lên.
Ariel ôm cứng ngắc lấy cổ Joseph và để yên đấy khoảng 5 phút
"Em...em ôm anh cứng quá làm anh thở kô được đây nè." Joseph nhăn
nhó nói. Tới lúc này Ariel mới phát hiện, cô liền buông tay ra
ngượng ngùng nói.
"Xin.. xin lỗi nha, tại vì em sợ quá, cái con ma đó thật dễ sợ."
Ariel lắp bắp nói, tới bây giờ cô vẫn còn sợ.
"Em đó nha, từ nhỏ đã sợ ma rồi mà còn đi coi fim ma nữa, thật kô
hiểu nổi em, mém nữa đã hại chết 1 ngừi rồi nè." Joseph nhìn Ariel
nói.
"Em.. em có hại ai đâu chứ?"
"Còn nói là kô hả, em siết cổ anh muốn nghẹt thở luôn nè." Joseph
vừa nói vừa chỉ vào dấu tay trên cổ do Ariel để lại. Thấy Ariel tội
nghiệp như vậy nên anh nhẹ giọng xuống nói "Thôi bỏ đi, nếu như coi
tới khúc nào mà em sợ thì hãy gục đầu vào vai anh đừng có siết cổ
anh như vậy nữa. Biết chưa?"