- Thôi, tôi biết hết rồi, cô không cần phải nói gì thêm đâu, đừng
để tôi nhìn thấy cảnh này 1 lần nữa, không là...cô biết rồi đó,
đụng vào người tôi yêu cô không yên với tôi, cô nên biết thân biết
phận của mình thì hơn.Anh nói với nhỏ bằng giọng tức giận, thật ra
anh chỉ nhìn thấy từđoạn nhỏ tát Kiều Phương thôi và vì từ xa nên
không biết được nội dung câu chuyện giữa 2 người.
Những câu nói vừa phát ra từ miệng anh như có ai đó dùng dao đâm
thẳng vào tim nhỏ vậy,"cô nên biết thân biết phận mình thì hơn" câu
nói đó cứ văng vẳng trong đầu, nhỏ đau, phải nhỏ đau lắm, nước mắt
cứ thế rơi, còn nỗi đau nào hơn như vậy nữa, Kiều Phương đứng nhìn
nhỏ mà mừng thầm trong lòng, bỗng:
- Bốp!!! 1 cú đấm giáng xuống mặt anh, là Gia Hoàng, cậu đã chứng
kiến cảnh này từ đầu, lần này cậu quyết không nhường nhịn nữa, nhìn
nhỏ đau khổ nhưvậy, cậu không chịu nổi:
- Đây chỉ là cảnh cáo thôi, lần saucòn làm tổn thương Tiểu Quân thì
đừng trách tôi vô tình, à còn nữa, việc này cứ hỏi cô người yêu bé
bỏng của anh đi nhé, xemcô ta đã làm chuyện gì "tốt đẹp"?Nói xong
cậu kéo tay nhỏ đi.
Anh bần thần chẳng hiểu nổi chuyện gì đang sảy ra, sự thật mà anh
nhìn thấy liệu đằng sau còn có 1 sự thật nữa? quay sang nói với
Kiều Phương:
- Cậu ta nói vậy là có ý gì?
- Em..em...không biết_ Kiều Phương lắp bắp trả lời.
Cùng lúc đó.
- Cám ơn cậu, nhỏ lý nhí nói với Gia Hoàng khi đã ngồi trên xe của
cậu.
- Không có gì, sao mình nói mãi rồi mà cậu không chịu hiểu vậy, anh
ta chẳng có gì tốt đẹp đâu?
- Mình...xin...lỗi!
- Không phải xin lỗi mình, muốn thì xin lỗi cậu đi kìa.
Vẫn luôn là vậy, nhỏ vẫn luôn âm thầm chịu đựng nỗi đau một mình,
tuy anh luôn đối sử phải nói là "quá đáng" với nhỏ nhưngkhông hiểu
sao nhỏ lại có thể yêu anh nhiều đến thế, lần đầu biết yêu mà lại
trao trái tim nhầmngười, liệu nhỏ có nên tiếp tục? Nhỏ không thể
điều khiển được tình cảm của mình nữa.
"Tình yêu em trao anh sao cứ lặng thầm, Vì tình yêu trong em cứ mãi
im lặng. Nhìn anh vui, tim em càng yêu anh hơn. Anh biết không tình
yêu anh trao em sao nỡ lạnh lùng. Tình đơn phương em mang sao mãi
nghẹn ngào, Giọt nước mắt rơi trong dêm khuya lạnh vì yêu anh , anh
hiểu thấu!
Yêu đơn phương
không nói thành lời tim em thương nhớ anh từng đêm. Em luôn mong
anh hãy nghĩ đến em chỉ
một lần. Để em không cô đơn mỗi khi đêm về. Sao tim anh cứ mãi hững
hờ, Cho con tim của em càng quặn đau. Nếu có ước muốn trong cuộc
đời, Để tình yêu của em mãi trao người thôi...!!! "
Đúng vậy, lời bài hát như nỗi lòng của nhỏ bây giờ, cay đắng, xót
xa cho mối tình yêu đơn phương nhưng lại không thể làm gì
hơn.
"Lại một ngày, một ngày nữa đã qua,..." Kết thúc buổi làm việc
mệtmỏi hơn thường ngày, chả là hôm nay cô bạn cùng làm xin nghỉ mà
bộ phận phục vụ phònglại thiếu người nên nhỏ đành phải làm thêm,
lấy điện thoại ra xem đã 6:30 pm, nhỏ hớt hải chạy khỏi khách sạn,
không biết giờ này anh đã về nhà chưa nữa,mải suy nghĩ mà băng qua
đường, bỗng:
- Kít!!! chiếc xe thắng phanh lại kịp thời, sợ hãi vẫn chưa rứt,
thởhổn hển nhìn người bước xuốngxe, một giọng nói trầm ấm vang
lên:
- Em làm gì vậy? Không biết là chạy ra đường như thế nguy hiểm lắm
sao? Vũ Duy hỏi nhỏ đầy quan tâm và lo lắng.
- Em...em...xin lỗi! Nhỏ nói lắp bắpnhìn Vũ Duy, lâu rồi nhỏ không
gặp anh, anh vẫn vậy không có gì thay đổi, vẫn đẹp trai, phong độ
như xưa.
- Em không bị làm sao đấy chứ? Còn định đứng đó cho xe đâm à, sang
bên kia mình nói chuyện.
- Vâng, em không sao!_tuy phải về nhà gấp nhưng gặp cảnh này nhỏ
đành phải ủ rũ theo sau Vũ Duy vào quán cafe phía bên kia
đường.
*CAFE SAD
Đúng như cái tên của nó, quán này từ ngoài vào trong đều sơn màu
trắng kết hợp với hồng, tinh khiết và lãng mạn nhưng lại phản phất
1 nỗi buồn nào đó màchỉ những người vào đây mới cóthể cảm nhận được
( tác giả chịuvì chưa vào bao giờ. Hehe) dưới tiếng nhạc du dương
của bài my memory (piano version - nhạc không lời) đó là bản tình
ca hay về 1 chuyện tình cảm động, mọi người như được trút bỏ nỗi
buồn trong lòng.
- Thời gian qua anh mất tích đi đâu mà em không thấy vậy? Lần này
nhỏ là người lên tiếng trước.
- À, anh có 1 dự án lớn bên Hàn Quốc, vừa mới về được nước ngày hôm
kia nè! Chưa kịp đến thăm em và Lâm thì đã gặp em trong cảnh này
rồi!_Chợt nghĩ thêm điều gì đó anh hỏi tiếp:
- Em đi đâu về mà gấp gáp quá vậy?
- À...em...em! Nhỏ ấp úng.
- Có chuyện khó nói sao? Vậy anh không hỏi nữa.
- Ừ. cũng chẳng có gì đâu, chỉ là em đi làm thêm thôi_ đỏ mặt
nhỏnói.
- HẢ? em đi làm thêm? Vũ Duy ngạc nhiên.
- Dạ! Nhỏ lý nhí đáp.
- Thằng Lâm cho em đi làm sao?
- Không, không, thực ra là em giấu anh ấy đi làm.
- Tại sao em làm vậy? Nhà em có thiếu thốn gì đâu?
- Tại...tại em muốn tự lập nên...nên...!
- Em không coi anh là bạn của em sao? Có gì mà phải dấu anh? Đọc
được những suy nghĩ thôngqua sắc thái biểu cảm trên mặt nhỏ anh
biết chắc phải có 1 nguyên nhân nào sâu sa hơn.
- Không, không phải thế đâu anh, anh đừng nghĩ vậy,
em...em...
- Thôi được rồi! Em không muốnnói cũng được, để anh đi hỏi Thằng
Lâm _ Thấy nhỏ cứ chần trừ không chịu "khai" Vũ Duy đành phải dùng
biện pháp đe doạ tinh thần.
- Đừng, anh đừng nói gì với anh Lâm, vì không muốn bị anh ấy khinh
thường nên em đi làm để kiếm tiền trả nợ anh ấy. Nhỏ bí
xịnói.
- Sao? Em nợ tiền Lâm? Ngạc nhiên hơn, Vũ Duy hỏi.
- Vâng, là thế này, lúc đó (.......)! Nước mắt nhỏ lại rơi vì nhớ
mẹ; lại buồn, lại đau khi nghĩ đến những câu nói và ánh mắt của anh
lúc nhìn mình. Tất cả đã là quá khứ nhỏ không muốn khơi dậy lại
nữa, trong tiềm thức nhỏ cũng không muốn chút nào nhưng đành phải
kể toàn bộ câuchuyện cho Vũ Duy.
Nghe xong, Vũ Duy tức giận, càng tức hơn khi thấy nước mắt của nhỏ,
tim đau nhói, anh đã quết định ra đi, khi trở lại thì anhthấy cảnh
này, hối hận thật sự, liệu quyết định của anh là đúng? Anh không
ngờ thằng bạn thân bấy lâu năm của mình lại là người xấu xa như
vậy, tay nắm thành hình nắm đấm,
- RẦM!!! anh đập tay xuống bàn, quay sang nói với nhỏ:
- Đi theo anh, anh sẽ cho thằng đấy biết thế nào là lễ độ.
- Đừng, anh đừng làm gì anh Lâm, em xin anh đấy. Lúc này nhỏ thật
sự lo sợ trước thái độ của Vũ Duy, hung dữ như 1 con hổ khi tấn
công con mồi vậy.
Đến nước này rồi mà nhỏ vẫn còn cầu xin cho hắn, Vũ Duy lại thấy
đau lòng, anh biết nếu bây giờ mình có làm gì "thằng đấy" thì nhỏ
vẫn là người đau khổ nhất thôi, nhỏ khóc, anh đau lắm.
- Được rồi, em nín đi, anh không làm gì cũng không nói gì đâu, lần
sau nếu còn như vậy thì anh nói trước là anh không tha thứ nữa đâu,
sắp tối rồi đó, để anh đưa em về.
- Dạ! Nhìn vẻ mặt "bình thường trở lại" của Vũ Duy lúc này, nhỏ mới
cảm thấy yên tâm mà theo anh về nhà.
Lại lấy lý do bận việc mà Vũ Duy từ chối nhận lời mời vào nhà
củanhỏ, thật ra đây chỉ là nguyên nhân phụ thôi, Vũ Duy sợ rằng
mình thấy mặt của Thanh Lâm, không kiềm chế được mà làm gì không
hay, nên đành phải tạm thời "rút quân".
- Cô cũng ghê nhỉ? Đi chơi mà còn để trai đưa về tận nhà. Tiếngcủa
anh phát ra từ phòng khách,đi làm về, không thấy nhỏ ở nhà, cục tức
lại dâng lên khi thấy nhỏ bước xuống xe của 1 người đàn ông vì nhìn
từ trong nhà ra khá xa nên anh không biết được người đó là
ai.
- Em xin lỗi, nãy có tí việc, em gặpanh Duy ở ngoài đường nên anhấy
đưa em về.
- Cô có làm gì thì mặc xác cô, tôi không quan tâm, à lần sau nếu
muốn nói dối thì tìm lý do nào hập lý hơn nhé, thằng Duy đang ở Hàn
Quốc, nó không đưa cô về được đâu. Nói xong anh bỏ ra ngoài mà
không quên ném cho nhỏ ánh mắt khinh bỉ.
Sao chả bao giờ anh tin nhỏ? Sao lúc nào cũng nhìn nhỏ bằng ánh mắt
như vậy, nhỏ không muốn, thật sự không muốn chút nào, buồn bã, nhỏ
cũng bước lênphòng.
Tuy anh đối sử với nhỏ vẫn không có gì thay đổi nhưng nhỏ không hay
buồn nữa vì nhỏ còn có 2 người bạn tốt luôn quan tâm, chăm sóc,
động viên và giúpmình rất nhiều, nhất là Vũ Duy, nhỏ coi anh như 1
người anh trai vậy, có việc gì nhỏ đều chia sẻ cùng anh.
Vừa vào đến khách sạn, nhỏ đã nhìn thấy Gia Hoàng đứng đó đợi mình
cùng đống hành lý.
- Hoàng, chuyện gì vậy? Đống này là sao? Nhỏ chỉ tay vào đống hành
lý ( để tiện cho việc học và làm việc nên cậu sống tại khách sạn
luôn).
- Tiểu Quân, mình phải đi du học 3 năm, ba mình đã quyết rồi mình
không thể thay đổi được, xin lỗi vì thông báo cho cậu muộn, giờ
mình phải đi luôn rồi, cậu ở lại mạnh khoẻ nhé! Cũng như Vũ Duy lúc
đầu, cậu muốn rađi để tránh tình cảm của mình, cậu biết dù mình có
cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể có được trái tim của
nhỏ.
- Ừ, cậu cũng vậy nhé! Nhớ liên lạc với mình thường xuyên nhé! Nhỏ
đáp, tuy đang rất buồn nhưng vẫn cố gắng tạo ra nụ cười để đối
phương không lo lắng vì mình.
Khi Gia Hoàng quay lưng bước đinhỏ mới vội nói theo:
- Cho tớ ôm cậu lần cuối này nhé!
Cậu chưa kịp quay lại thì đã bị nhỏ ôm chầm lấy, thủ thỉ bên
tai:
- Tớ xin lỗi... May mắn nhé!
Cậu ngạc nhiên không biết câu nói của nhỏ có ý gì, vội bước đi thật
nhanh, cậu sợ quay lại nhìn thấy nhỏ, cậu không bước nổi nữa.
Đúng như người ta nói, cảm nhận của phụ nữ rất tinh tế, nhỏ biết
Gia Hoàng yêu mình qua những hành động của cậu, cậu là người tốt,
rất tốt, có lúc nhỏ cũng không thể hiểu tại sao mình lại không thể
tiếp nhận tình cảm của cậu nữa.
Cùng lúc đó.
- Anh...anh, kia chẳng phải là TiểuQuân sao, sao cô ta lại ôm thằng
nào ở trong khách sạn thế kia_ Kiều Phương chỉ tay về phía
nhỏ.
- kệ cô ta_ nói thế thôi chứ thật ra anh đang rất bực, cảm xúc
trong lòng anh lúc này là gì anh cũng không biết nữa, đau lòng? Có
thể, buồn bã, thất vọng? Cũngđúng. vội kéo tay Kiều Phương đi, anh
không muốn chứng kiến cảnh này thêm nữa, nhếch mép cười kinh bỉ:
"hoá ra cô cũng chỉ được như vậy thôi".
Sống ở trên đời tình yêu không là tất cả, nhưng liệu không có tình
yêu ta có thể sống được? Được, nhưng sẽ không hạnh phúc, vậy hạnh
phúc là gì? Là có được người mình yêu hay là nhìn người mình yêu
hạnh phúc? Tóm lại những thứ đó chỉ là cảm xúc của con người,
khôngai có thể định nghĩa và cũng chẳng ai đo được mức độ của
nó!
"My love, i"m so sad when you say you don"t want me!"
Hôm nay là kỉ niệm 1 năm ngày cưới của nhỏ và anh, 1 năm rồi, 1 năm
trôi qua tuy không phải làthời gian dài nhưng cũng đủ để biến 1 cô
bé hồn nhiên, ngây thơ, yêu đời thành 1 người lớn biết suy nghĩ
nhiều hơn.
Biết chắc anh sẽ không nhớ ngày này nên nhỏ đã nhắn anh về nhà sớm,
háo hức đợi chờ khilàm xong bữa cơm thịnh soạn ( toàn là món anh
thích thôi ), 10:00, 10:30, 11:00, 12:00 bình thường lúc này anh đã
về mà saogiờ chưa thấy, nhỏ đâm ra lo lắng, sót ruột hơn bao giờ
hết, đứng ngồi không yên, đi đi lại lạitrong nhà, bỗng nghe tiếng
xe ngoài cổng, hớn hở chạy ra mở cửa, đúng là anh về thật nhưng
không phải 1 mình mà còn Kiều Phương nữa, 2 người đi lướt qua như
không hề có sự tồn tại của nhỏ rồi dẫn
nhau lên phòng, nhỏ cảm thấy tủi thân ghê gớm, lẳng lặng 1 mình vào
nhà, đợi mãi không thấy anh xuống ăn cơm, nhỏ đành phải lên
phòng:
- Cạch! Cánh cửa phòng bật mở, bước vào, nhỏ thật sự sock, chưabao
giờ nhỏ nghĩ sẽ thấy cảnh tượng này, 2 người đang quấn lấy nhau
trên giường, nghẹn ngào không thốt thành lời, phải khó khăn lắm nhỏ
mới có thể nóira:
- Chị làm ơn ra khỏi đây được chứ?
- BỐP!!! Là 1 cái tát, anh tát nhỏ.
- Cô nghĩ mình là ai? cô có quyềngì mà nói? Đây là nhà tôi chứ
không phải nhà cô, sao cứ làm phiền tôi mãi vậy? Nếu không có cô
thì tôi đã chẳng phải sống thếnày, cô cũng chỉ là 1 con cave, con
điếm rẻ tiền thôi. Anh quát vào mặt nhỏ.
- Anh à? Em làm gì sai sao? Trong thời gian qua em đã làm gì có lỗi
với anh? Anh đánh em ư? cũng được nhưng sao anh nỡnói em như vậy
chứ? Em là con cave, con điếm rẻ tiền sao? Anh xúc phạm em, em đau
lắm anh biết không? Nhỏ nói rồi chạy nhanh ra ngoài, những giọt lệ
cứthế trào ra, tim nhỏ như có ai bóp nát vậy, đau, phải rồi, nhỏ
rất đau, nỗi đau cứ sâm chiếm dần toàn bộ giác quan.
Nhìn những giọt nước mắt của nhỏ, tim anh thấy nhói đau, rồi khi
nhỏ chạy ra ngoài anh mới thật sự tỉnh ngộ, anh đã làm gì thế này?
Đau đớn, hối hận nhưng cũng đã muộn.
Trong vô thức, nhỏ cứ chạy đi, chạy vì cái gì? Chạy trốn con người
kia hay chạy khỏi nỗi đau lòng mình nhỏ cũng không biết nữa, nhỏ
không thể chịu đựng được nữa rồi, tuyệt vọng quá, cảm giác này thật
khó chịu sao anh có thể đối sử tàn nhẫn với nhỏ như thế này chứ?
Trời đất bỗng quay cuồng trước mặt thành 1 màu đen, 2 chân không
nhấc lên được nữa, nhỏ ngã xuống, trước khi nhắm mắt nhỏ vẫn kịp
nhìn thấy mặt người đã đỡ mình, là Vũ Duy, anh hốt hoảng nhanh
chóng đưa nhỏ đến bệnh viện, đợi sau khi biết tin nhỏ đã ổn, anh
mới có thể bình tĩnh lại, móc điện thoại ra gọi cho Thanh
Lâm:
- Mày đến ngay bar Alone, tao có chuyện muốn nói với mày về Tiểu
Quân.
- Tít...tít...tít, anh chưa kịp nói gì thì Vũ Duy đã tắt máy. Cảm
xúc losợ xuất hiện trong lòng, không kịp suy nghĩ gì nữa, anh phóng
ngay tới chỗ hẹn.
*Bar Alone.
- Mày ngồi đi. Vũ Duy nói.
- Có chuyện gì mà mày gọi tao qua đây? Anh tỏ vẻ lo lắng.
- Mày làm gì Tiểu Quân mà để cô ấy ra nông nỗi này hả? Vũ Duy
quát.
- Sao mày lo cho cô ta quá vậy? Chắc cũng lên giường với cô ta rồi
chứ, đúng là 1 con đĩ rẻ tiền, anh vẫn cố chấp.
- Mày nói gì? Con đĩ? Vũ Duy tức giận.
- Thì hôm trước tao thấy cô ta vào khách sạn với 1 thằng đàn ông,
còn ôm nhau nữa.
- Haha, mày điên rồi Lâm ạ, nhìn xem ai mới là con đĩ, vợ mày hay
cô người yêu xinh đẹp của mày, nói xong Vũ Duy chỉ tay về phía Kiều
Phương đang ôm ấp, vuốt ve anh chàng bên cạnh. ( sau khinhỏ chạy ra
ngoài Kiều Phương mỉm cười đắc thắng, nói với anh có việc gấp rồi
cũng đi luôn)
Nhìn theo hướng Vũ Duy chỉ, anhkhông thể ngờ được, con người mà bấy
lâu nay anh yêu lại là người như thế, thất vọng nhưng anh không cảm
thấy đau khổ? Vìsao anh cũng không biết được.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Vũ Duy nói tiếp:
- Cảnh mà mày nhìn thấy đó chỉ là cái ôm xã giao thôi, Gia Hoàng
sang nước ngoài du học, là bạn bè chẳng lẽ Tiểu Quân không được
phép ôm từ biệt? Mày là gãđàn ông tồi tệ nhất mày biết không? Lúc
mẹ cô ấy ốm nặng, cần tiền để phẫu thuật gấp, không còn cách nào
khác đành phải mượn tiền của mày thì mày lại khinh bỉ, nói cô ấy là
loại gái làm tiền rồi khi mẹ mất, một mình chịu lễ tang mày biết
cảm giác của cô ấy thế nào không? vì muốn trả nợ cho mày mà cô ấy
giấu mày đi làm phục vụ phòng ở Khách sạn đó, sáng đi học chiều đi
làm vất vả cả ngày tối về lại phải lo từng bữa cơm cho mày nữa, bị
đau lưng mà mày bắt cô ấy nằm trên ghế, nhưng cô ấy vẫn cắn răng
chịu đựng, không ho he nửa lời, liệu mày có thể tìm ra được người
phụ nữa nào tốt như thế nữa không? Tức giận, Vũ Duy không thể kiềm
chếđược bản thân mà nói ra.
Những câu vừa nghe như dao cứa vào tim anh, nó rỉ máu đau đớn, xót
xa, ân hận vì thái độ củamình, đúng vậy là anh độc ác, tànnhẫn, thù
hận đã lấn áp đi lý trí, anh sẽ đối sử tốt với nhỏ, chắc chắn là
như vậy, nhưng liệu nhỏ còn cho anh cơ hội để sửa sai?
Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, nhỏ đã suy nghĩ rất nhiều để đi đến
quyết định, nhờ cô y tá gửi lời cám ơn và xin lỗi tới Vũ Duy, nhỏsẽ
ra đi, đi tới 1 nơi yên bình, bắtđầu 1 cuộc sống mới không có anh,
không còn nước mắt, đau khổ.
Lặng lẽ kéo vali ra khỏi nhà, ngoảnh lại 1 lần nữa để lưu lại
khoảnh khắc này, 1 lần nữa thôi sẽ không bao giờ thấy nó nữa, những
kí ức lại thi nhau ùa về trong đầu nhỏ, ngỡ như mới chỉ hôm qua
vậy, hạnh phúc, đau khổ mình nhỏ trong ngôi nhà này.
"...Em đã khóc, khóc nhiều lắm, em đã khóc cho 2 đứa mình, anhhãy
nhớ trong tình yêu khi đánh mất sẽ không thể tìm lại, em sẽ xem
chuyện tình ta chỉ là cơn gióthoáng qua thôi mà, em sẽ chúc anh
hạnh phúc và đường anh bước sẽ có người thay em..."
Trở về với bao cảm xúc hỗn độn trong lòng, anh bước vào nhà, ánh
điện sáng trưng thường ngày giờ đây biến thành một màu tối đen,
không chút ánh sáng của sự sống, hụt hẫng, trống trải và cô độc là
những gì anh cảm nhận được, vội vàng chạy lên phòng, căn phòng
trốngtrơn, mọi đồ đạc của nhỏ trong phòng cũng biến mất, nỗi lo sợ
mất đi 1 thứ rất quan trọng dâng lên trong lòng, cố gắng kiếm tìm
hình bóng của nhỏ trong vô vọng, bỗng 1 ý nghĩ lướt qua trong đầu,
anh nhanh chóng chạy xuống bếp, cũng không thấy đâu, lần này anh
gần như tuyệt vọng, những món ăn mà nhỏ nấu cho bữa trưa vẫn nguyên
đó, trên bàn còn có thêm1 lá thư đã nhàu nát vì nước mắtvà 1 cái
thẻ ATM, anh lo lắng, hoang mang tay chân run rẩy, cầm bức thư lên
đọc:
" Anh à! Định mệnh ngày 2- 6 đã mang em đến bên anh và cũng chính
ngày này, ngày hôm nay 1 năm kỉ niệm ngày cưới của chúng ta anh đã
đưa em ra khỏi đời anh, 1 năm mình lấy nhau, em biết anh đã phải
khó sử nhiều, em xin lỗi! Em vừa nhận được học bổng sang New York
du học, không biết còn có thể về lại nước không nữa, lúc anh đọc
được lá thư này chắc là em cũng trên máy bay rồi, cám ơn anh trong
thời gian qua đã cho em 1 mái ấm gia đình để em biết đượccảm giác
hạnh phúc nhưng em phải ra đi thôi anh à, dù em có cố gắng thế nào
đi chăng nữa thì anh cũng chẳng bao giờ coi em là 1 người vợ, em
buồn, em đau khổ khi anh đối sử lạnh nhạtvới em, em mệt mỏi không
còn sức để chịu đựng cuộc sống này thêm nữa, không có em, anh
hãysống hạnh phúc anh nhé! em sẽ trả lại sự tự do cho anh, đơn li
hôn em đã kí và để trên bàn làm việc của anh, à còn nữa, số tiền 50
triệu em cũng đã cố gắng đi làm thêm để trả cho anh trong chiếc thẻ
ATM này, mã PIN là ngày sinh nhật anh. Gửi lời xin lỗi giùm em đến
mẹ nhé! cuối cùng, cho em được nói:
EM YÊU ANH và chúc anh hạnh phúc!
Tạm biệt anh, em đi đây."
lá thư trên tay rơi xuống, anh gục ngã, những giọt nước mắt của
người đàn ông cũng đã rơi xuống vì đau đớn, vì hối hận chonhững lỗi
lầm của mình, cảm giác khó chịu đến tuột cùng cứ vây lấy anh, tim
vỡ nát, đau đớn cõi lòng, giờ thì anh đã biết ai mới là người quan
trọng đối với anh, đánh mất đi rồi mới nhận raanh yêu nhỏ, đúng
vậy, nhỏ đã thực sự bước vào trái tim, vào cuộc sống của anh lúc
nào không hay, mất nhỏ rồi sao anh có thể sống hạnh phúc? Vì hạnh
phúc của đời anh chính là nhỏ. Anh biết kể từ giờ sẽ không còn ai
đợi anh khi đi làm về, không còn nhìn thấy hình ảnh của nhỏ ngủ gục
bên bàn ăn khi anh về nhà muộn, không còn những ly cafe nhỏ pha cho
anh lúc làm việc khuya, không còn ai chuẩn bị quần áo vào mỗi buổi
sáng cho anh trước khi đi làm, không còn những lời nói quan tâm,
dịu dàng, an ủi lúc anh gặp khó khăn, không còn ai lo lắng, chămsóc
lúc anh bị ốm, không còn những bữa sáng, bữa trưa, bữa tối nhỏ
nấu... Anh đau khổ, hận chính bản thân mình sao quá ngốc, sao tàn
nhẫn như vậy, chợtnhớ lại món quà nhỏ tặng, anh chạy nhanh lên
phòng, mở hộp quà ra, 1 chiếc áo sơ mi màu trắng kẻ viền đen rất
đẹp xuất hiện trước mặt anh cùng 1 tờ giấy, là dòng chữ nắn nót nhỏ
viết cho anh:
" Em thấy anh hợp với màu áo này nên đã dành giụm để mua cho anh,
hi vọng anh sẽ thích nó,hihi " nước mắt lại rơi nhiều hơnanh không
biết phải làm sao nữa, trong thâm tâm anh chỉ có thể thốt lên: "vợ
ơi, anh xin lỗi, anh yêu em, anh nhớ em nhiều lắm, đừng bỏ anh, hãy
về bên anh nhé, anh biết lỗi rồi, vợ ơi!"
Một đêm trôi qua trong sự ân hận và nỗi đau sau xé, người anh gần
như kiệt sức, do vô tình mà tay anh đụng vào chiếc remote làm màn
hình tivi bật lên là kênh News:
"Tối qua chuyến bay số Az883213 từ sân bay Tân Sơn Nhất đáp New
York gặp tai nạn đã làm tất cả các hành khách trên máy bay thiệt
mạng, hiện tạichúng tôi đang tiếp tục điều tra để làm rõ nguyên
nhân..."
Tiếng của người đọc tin vang lêncùng những hình ảnh thảm khốccủa vụ
tai nạn máy bay làm tai anh ù đi, mắt nhạt nhoà nước mắt như không
muốn tin vào những gì đang nghe, nhìn thấy nữa. "Em vừa nhận được
học bổng sang New York du học, không biết còn có thể về lại nước
không nữa, lúc anh đọc được lá thư này chắc là em cũng trên máy bay
rồi " Những dòng chữ cứ xuất hiện trong đầu anh với tần suất ngày
càng nhiều. Vậy là nhỏ đi chuyến bay đó, nhỏcó trên máy bay, không,
anh không tin, không thể như thế được, anh vừa nhận ra lỗi lầm của
mình, nhỏ còn chưa biết được tình cảm của anh mà, chẳng lẽ nhỏ muốn
anh hối hận suốt đời sao? " anh tàn nhẫn, emcàng tàn nhẫn hơn em
biết không, sao lại bỏ anh mà ra đi mãi mãi như thế chứ? Anh vừa
định sang đó đón em kia mà, saoem không cho anh cơ hội sửa sai, anh
hận em, anh ghét em nhưng anh không thể ngừng yêu em" đau đớn anh
hét lên cầumong nhỏ có thể nghe được những lời này.
Giờ đây trong mắt anh, cuộc sống chỉ là 1 màu tăm tối, đâu đâu cũng
toàn là hình bóng của nhỏ, đến khi anh chạy lại nắm lấythì nhỏ biến
mất, nỗi nhớ không giây nào ngớt, nhớ những khi nhỏ vì anh mà khóc,
nhớ ánh mắt quan tâm mỗi khi nhỏ nhìn anh, nhớ những lời nói dịu
dàng,nhớ vẻ mặt vui mừng khi anh đi làm về của nhỏ, nhớ hình ảnh co
rúm ngủ trên ghế sôpha vì lạnh,....nhớ, nhớ lắm, càng nhớ anh càng
hận bản thân mình.
"Ngày tháng bên em. Cũng đã qua rồi, chỉ còn lại nỗi nhớ, Vì anh đã
quá dại khờ để mất em rồi. Giờ em yêu thân thương ở phương trời
nào, Tìm em nơi đâu, và tìm em nơi chốn nào, Lòng anh cô liêu để
từng đêm quanh hiu trong nỗi đau. Hạnh phúc đã mất chỉ do lỗi tại
anh, Yêu thương giờ như cơn gió bay, bay đi đâu để tìm em, bay đi
đâu để tìm thấy em. Đôi khi ngu ngơ cứ tưởng rằng em đang ở đây,
Ánh mắt của em, ôi sao quá diệu kỳ in sâu vào tận tim anh. Bay đi
đâu để tìm em. Bay đi đâu để tìm thấy em. Nhưng sao cơn mơ cũng chỉ
là mơ mà thôi. Để khi ta được gặp nhau nói lên bao lời yêu, rồi
chợt tỉnh giấc xé tan cõi lòng anh, Bao năm trôi qua dường như đã
vỡ tan rồi, Yêu thương cũng như câu chuyện thần tiên. Mãi mãi yêu
emkhông muốn xa rời. Hỡi người ơiem có hay chăng? "
(Nơi đâu tìm thấy em - Chu Bin)
Thời gian cứ trôi qua, hình ảnh của nhỏ trong anh không bao giờ
nguôi ngoai, hằng đêm anh vẫn mơ về nhỏ, về những ngày tháng của 2
người mà giờ anh mới cảm nhận được đó là khoảng thời gian hạnh phúc
nhất của anh, trước khi đi ngủ anh thường nhìn lên tấm ảnh cưới
treo trên đầu giường và nói: "Chúc vợ ngủ ngon!".
Giữa biển người mênh mông tìmkiếm
Bỗng quay đầu người ở sát bên ta"
5 NĂM SAU
*Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất
1 người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc váy màu trắng quyến rũ nhưng
cũng không thiếu phần kín đáo bước xuống máy bay làm "rụng tim" bao
chàng trai, họ sẵn sàng dán mắt vào người phụ nữ đó để nhận lấy cái
tát từ cô vợ/người yêu đang tức "ói máu" đứng bên cạnh. Nhưng rồi
họ nhanh chóng thất vọng khi thấy đi cùng cô ấy là 1 người đàn ông
vô cùng đẹp trai, lịch lãm và 1 cậu nhóc khoảng chừng4, 5 tuổi gọi
cô ấy bằng mama trông như 1 gia đình hạnh phúc vậy.
- selia, what"s on your mind? (selia, bạn đang lo lắng gì
thế?).
- Gia Hoàng, đây là Việt Nam chứ không phải Mĩ nhá, gọi tớ bằng
Tiểu Quân đi, tớ không lo lắng gì đâu, chỉ nghĩ xem nước mình thay
đổi gì nhiều thôi, hihi, speakVietnamese? Ok.
- Hì, tại quen rồi chứ bộ.
- Mẹ, con đói rồi! Lúc này cậu nhóc mới lên tiếng.
- Cu Bin ngoan, chú Gia Hoàng đưa con đi ăn nha!
- Dạ! Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
- Cậu chiều nó quá nó hư là tại cậu đấy_ nhỏ nói.
- Cậu nghiêm khắc với nó như thế mới hư đấy_ cậu cãi rồi quay sang
bế cu Bin : "đi nào!"
2 người, à không, phải là 3 chứ nhỉ, đến nhà hàng gần đó, lúc này
cũng gần 12h am, nên có vẻ nhà hàng này rất đông khách, ngồi xuống
1 bàn gần cửa sổ, nhìn cu Bin ăn ngon lành, nhỏ lạithấy chua xót,
cu Bin giống hệt bố nó từ ngoại hình đến tính cách, trong những năm
qua chưa bao giờ nhỏ quên anh cả, nỗi nhớ cứ dày vò nhỏ từng
đêmnhững lúc như thế nhỏ lại khóc, nhưng không cho phép mình yếu
đuối, vì còn cu Bin, cu Bin là tất cả đối với nhỏ là động lực duy
nhất để sống tiếp quãng đờicòn lại dù biết không hề dễ dànggì, từ
sau khi đến Mĩ nhỏ mới biết mình có thai, vui mừng nhưng cũng lo
sợ, 1 mình nơi đất khách quê người nuôi sống bản thân đã là khó
khăn, đằng này còn thằng bé nữa. May mà nhỏ gặp Gia Hoàng tại đây,
tại ngôi trường đại học ở Mĩ, cậu đãgiúp đỡ nhỏ rất nhiều, thật
ngạc nhiên khi 2 người lại học chung 1 lớp, không biết là ông trời
muốn thử thách tình cảm của nhỏ hay cho Gia Hoàng 1 cơ hội nữa. Còn
Gia Hoàng, cậu vẫn vậy luôn quan tâm, chăm sóc và yêu thương 2 mẹ
con nhỏ nhưng cậu biết mình chỉ có thể đứng với tư cách là 1 người
bạn mà thôi, trái tim của nhỏ đã vĩnh viễn thuộc về anh mất
rồi.
Phía đằng xa, cũng trong nhà hàng này, 1 người đàn ông u sầu vẫn
đang tiếp tục bữa trưa 1mình, đưa ánh mắt xa xăm về phía cửa sổ anh
chợt dừng lại ở 1 bàn ăn, đó là 1 gia đình hạnh phúc ( anh nghĩ
vậy) nhưng sao người phụ nữ kia giống nhỏ quá, anh sợ lại thấy ảo
ảnh, anh sợ cảm giác này lắm rồi, vội vàngtính tiền rồi phóng nhanh
ra ngoài để trút bỏ những gì vừa nhìn thấy, anh không muốn nghĩgì
thêm về nó nữa.
- Mẹ, hôm nay Cu Bin muốn đi chơi_ thằng bé nhõng nhẽo với mẹ mình
khi đang vui đùa trong ngôi biệt thự (Quên nói với các bạn, hiện
tại nhỏ đang làm giám đốc của 1 công ty đa quốc gia, có trụ sở ở
Việt Nam nên nhỏ được phân công sang đây để quản lý)
- Hôm nay là chủ nhật nên mẹ rảnh, mẹ dẫn cu Bin đi siêu thị mua đồ
nha!
- dzê dzê! Iu mẹ nhất, chụt chụt...Thằng bé nhảy tưng tưng rồi hôn
lên má nhỏ, những lúc thế này nhỏ cảm thấy rất hạnh phúc.
Hiện tại, 2 mẹ con đang tung tăng mua đồ trong siêu thị ( chỉ có
thằng bé thôi, mẹ mà còn tung tăng nữa là....hết thuốc chữa. Hehe)
như thấy điều gì đó đặc biệt thằng bé chạy lại nắm lấy tay người
đàn ông:
- Ba, ba, con nhớ ba lắm sao giờ ba mới xuất hiện vậy, hức...hức!
Thằng bé nói trong tiếng khóc.
Anh ngạc nhiên quay lại nhìn thằng bé nắm tay mình, sao anh có cảm
giác thân quen quá, 1 cảm xúc mới lạ và khó tả như tình phụ tử vậy,
xoa đầu thằng bé, anh ôn tồn nói:
- Bé con, Cháu bị lạc ba mẹ hả? Để chú giúp cháu tìm ba mẹ
nha?
- Không, không, hức...hức, ba là ba của con mà! thằng bé phùng má
lên nói trông quá ư là đáng yêu.
- Sao lại gọi chú bằng ba? anh ngạc nhiên hỏi.
- Mẹ con bảo thế, ba rất giống với người trong ảnh mẹ cho con xem
những khi con đòi ba, mẹ bảo đấy là ba con.
- Vậy con tên gì? buồn cười khi nhìn bộ dạng của thằng bé lúc này,
không hiểu sao vừa gặp mà anh lại cảm thấy quý nó vô cùng.
- Dạ, con tên Hoàng Thanh Tùng, ba cứ gọi con là Cu Bin, thằng bé
không khóc nữa mà vui vẻ đáp.
Càng ngạc nhiên hơn khi thằng bé cùng họ và tên đệm với mình,anh đơ
ra trong vài giây, bỗng 1 giọng nói quen thuộc vang lên làm đứt
đoạn suy nghĩ của anh:
- Cu Bin, con có biết mẹ lo lắng lắm không? Sao lại chạy qua đây
hả? Nhỏ vừa lơ là 1 tí, quay lại thìkhông thấy thằng bé đâu, hốt
hoảng đi tìm may mà cũng không mất nhiều thời gian, không chắc nhỏ
lo chết mất.
- Mẹ, ba...ba..! Thằng bé nói ấp úng.
Lúc này nhỏ mới ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt mình, như
không tin vào những gì đang thấy nữa, nhỏ không thể nói thành lời,
anh gầy hơn xưa nhiều quá, bỗng 1 vòng tay ấm áp ôm chặt lấy nhỏ,
anh ngỡ rằng đây chỉ là mơ, vẫn như mọi lần, anh đều ôm nhỏ như thế
nhưng lần này nhỏ không tan biến nữa, anh có thể cảm nhận hơi ấm từ
nhỏ, vòng tay siết chặthơn để nhỏ không trốn thoát khỏi anh, hạnh
phúc chỉ đơn giản là như thế thôi, nhỏ đang bằng xương, bằng thịt
trước mặtanh đây, anh sẽ không bao giờ để tuột mất nhỏ, tuột mất
hạnh phúc của đời mình thêm nữa, bấy lâu năm anh sống trong dằn
vặt, đau đớn giờ đây anh đã có được nhỏ dù chỉ là mơ thôi anh cũng
cam lòng, dãy dụa thoát khỏi anh nhưng vô ích, anh khoẻquá, nhỏ chỉ
biết đứng yên như thế để anh ôm thôi, đứng trước mặt anh nhỏ luôn
yếu mềm thế đấy. Nhìn cảnh "tình củm" của bamẹ mình, cu Bin lên
tiếng:
- Ba, mẹ, 2 người bỏ Cu Bin rồi hả? Thằng bé ngây ngô hỏi.
Nghe vậy anh mới nới lỏng tay ra, vì vui mừng quá mà quên mấtsự
hiện diện của con mình, vội vàng cúi xuống bế thằng bé vào lòng,
anh hạnh phúc biết nhường nào, nhỏ đã trở về bên anh còn thêm cả
giọt máu của anh nữa, anh không thể tin rằng chỉ 1 đêm thôi, 1 đêm
mà tạo ra 1 sự sống mới, còn điều gì vui sướng hơn lúc này
nữa.
- - - QUÁ KHỨ- - -
Vì phải tiếp khách nên anh trở vềnhà trong trạng thái say sỉn,
nhỏhốt hoảng đỡ anh vào phòng, khi anh đã yên vị nằm trên giường
nhỏ mới cởi giầy ra cho anh, đôi tay run rẩy cởi từng cái cúc áo,
mặt đỏ rần khi cả cơ thể anh phơi bầy trước mặt nhỏ, định quay lưng
bước đi thì bị anh nắm lấy tay và vì mất đà nên nhỏ ngã xuống người
anh....(chuyện tiếp theo tuỳ các bạn tưởng tượng nhá, tác giả hổng
bít à nha)
- - - NOW- - -
Nước mắt nhỏ rơi nhiều hơn khi thấy 2 bố con như vậy, nhỏ lo sợ anh
sẽ cướp mất thằng bé, vội dành lấy thằng bé từ tay anh, cùng lúc đó
1 chiếc dao sắc nhọn đang định đâm vào người nhỏ thì anh đỡ kịp,
máu chảy lênh láng, anh ngã xuống, trước khi nhắm mắt anh đã kịp
nói lên nỗi lòng mình: "Vợ à, hãy tha lỗi cho anh nhé, anh biết lỗi
rồi, anhyêu em!" nhỏ hốt hoảng gọi tên anh trong hoang mang, cảm
giácrun sợ lại vây lấy nhỏ 1 lần nữa, câu "anh yêu em" mà nhỏ muốn
nghe từ lâu giờ lại phát ra trong tình cảnh như vậy sao? Không,
không, anh không được sảy ra chuyện, anh phải sống để bù đắp cho
những lỗi lầm của mình.
Chủ nhân của con dao ấy không ai khác chính là Kiều Phương, cô ta
ngỡ tưởng rằng nhỏ đã chết mà không phải vậy thực ra nhỏ đã rời
chuyến bay đó đi sau 1 ngày, nỗi hận thù lại tăng lên khi chứng
kiến cảnh đoàn tụ này, vì nhỏ mà anh đã vứt bỏ cô 1 cách không
thương tiếc từ sau khi nhỏ ra đi.
Bệnh viện, 1 lần nữa nhỏ ở trongtình cảnh này, nhìn mẹ khóc thằng
bé cũng khóc theo, với đầu óc còn bé bỏng của nó sao có thể hiểu
được những chuyện đang sảy ra.
- Ca phẫu thuật đã thành công nhưng trong 3 ngày tiếp theo, nếu
bệnh nhân không tỉnh lại thìquãng đời còn lại e rằng phải sống thực
vật_ vị bác sĩ nói sau 3h cấp cứu cho anh.
- Cám...cám ơn bác sĩ! Nhỏ nói trong run sợ, nhỏ sợ lại mất đi
người mình thân yêu nhất tuy vậy nhưng nhỏ vẫn có 1 niềm tinrằng
anh sẽ tỉnh lại.
Hôm sau, trên tất cả trang bìa của các tờ báo, tạp chí đều đồng
loạt đăng tin: " Người mẫu Kiều Phương ám sát tổng giám đốc Tập
đoàn H&P, hiện đang bị tạm giam để chuẩn bị xét sử"
ngày thứ 3 kể từ khi phẫu thuật, anh vẫn vậy, khuôn mặt trắng bệch,
nắm lấy tay anh, nhỏ nói trong nước mắt:
- Anh à! Mẹ con em rất cần anh, cu Bin cứ khóc đòi anh suốt, em sắp
không chịu đựng được nữa rồi, anh như vậy em cũng suy sụp mất, anh
phải tỉnh lại để cùng em nuôi dậy cu Bin chứ, anh tỉnh lại em sẽ
tha thứ tất cả cho anh mà...hức...hức!
Bỗng 1 ngón tay, 2 ngón tay...rồi cả bàn tay anh động đậy, vừa
trảiqua 1 cuộc chiến ác liệt với tử thần nhưng khi nghe được những
lời nhỏ nói anh cũng cố gắng mấp mấy:
- Thật không?
Nhỏ không nói gì nữa choàng người qua ôm anh, những giọt nước mắt
của 2 người giờ đây không còn lặng lẽ rơi mà hoà quyện vào nhau tạo
thành nước mắt hạnh phúc.
1 tháng sau, anh suất viện, 2 mẹ con trở lại ngôi nhà của
anh.
- Em có muốn cu Bin vui vẻ hơn không?
- Tất nhiên, sao anh hỏi vậy?
- Em muốn là tốt rồi, Cu Bin nói với anh là sẽ vui hơn nếu có em
trai để chơi cùng.
- Oái, oái, bỏ em ra, anh làm gì vậy?
- Làm cho Cu Bin vui hơn chứ làmgì, em cũng muốn thế mà!
........
THE End