- Lưu Ly đi vệ sinh từ lúc bước vào căn nhà này đến giờ vẫn chưa
thấy quay lại, còn Huyên nói là đi xem xét tình hình xung quanh.
Tao lo quá, hai đứa nó mà biến mất nữa thì... – Thiên lo
lắng.
Thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, Vân tuyên bố:
- Từ bây giờ không ai được rời khỏi chỗ này nửa bước, xung quanh
đây toàn rừng tối và vực sâu rất nguy hiểm, ngày mai nếu tìm được
bọn nó thì chúng ta sẽ lập tức trở về, còn nếu không thì phải báo
cho cảnh sát thôi.
Càng ngày càng có nhiều người mất tích, bạn bè của bọn nó không
biết sống chết ra sao trong khi bọn nó chỉ có thể ngồi đây chờ đợi
và chờ đợi, từng phút trôi qua mà cảm tưởng như cả thế kỉ.
***
9. Nước mắt của quỷ
Sáng hôm sau, tại một căn nhà kho cũ kĩ... "Zen, tỉnh lại đi!" -
“Mình đang ở đâu đây? Ai gọi tôi đấy?” Đôi mắt nó từ từ hé mở và
dần thích nghi với bóng tối, khắp người nó ê ẩm và không tài nào cử
động được, bóng tối như một tấm màn đen bao phủ lên đôi mắt nó, đầu
Zen đau như búa bổ, dư âm của cơn choáng váng vẫn làm trì hoãn hoạt
động của não bộ khiến cho cả cơ thể nó dường như mất đi toàn bộ sức
lực; khi nó chuẩn bị thiếp đi một lần nữa thì có tiếng gọi: "Này,
dậy đi!" Zen gắng gượng mở mắt ra nhìn nhưng xung quanh nó chỉ toàn
là bóng đêm dày đặc, lần này thì tinh thần của nó đã tỉnh táo lên
đôi chút, nó cất giọng yếu ớt: "Ai đấy? Đây là đâu?" Trong bóng tối
lạnh lùng, vọng vào một tiếng nói: "Phong đây, chúng ta bị bọn
chúng đánh ngất rồi đưa vào đây. Chỗ này có lẽ là căn nhà gỗ ban
nãy." Câu trả lời của Phong khiến trái tim Zen thót lại, tâm trí nó
lờ mờ nhớ lại những sự việc đã xảy ra.
"Ý của cậu là... chúng ta đã bị bắt cóc sao?" Trong bóng đêm u tối
hòa quyện với hơi đất lạnh giá, giọng nói của Duy Phong vọng lại có
phần chua xót: "Rất tiếc phải nói đúng là vậy!" Giờ đây, nó mới
nhận ra tình cảnh nguy hiểm mà mình đang gặp phải, nó mếu máo: "Hu
hu, tôi chưa muốn chết! Tôi vẫn còn yêu đời lắm!" Câu nói của nó
vừa ra đến cửa miệng thì đã bị chặn ngang bởi một bàn tay, một bàn
tay cứng cáp với những ngón tay thon dài và thật ấm áp: "Suỵt! Có
người đến!" Lời nhắc nhở của Phong khiến Zen nhớ ra tình cảnh của
nó lúc này, ngay lập tức nó im bặt. Cánh cửa nhà kho bật tung, ánh
sáng ào ạt tràn vào căn nhà kho cũ kĩ, ẩm mốc, quất tới tấp vào mắt
Zen khiến nó phải nheo mắt nhìn. Trong thứ quầng sáng mờ ảo, chói
lóa, nó chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng to lớn và đồ sộ của hai gã đàn
ông đang tiến về phía mình trong chớp nhoáng rồi lại tiếp tục khép
hờ mắt vờ như vẫn chưa tỉnh.
"Dậy! Dậy mau!" – Một tên trong số đó đến gần và đá vào chân, lôi
bọn nó dậy. Zen mở mắt, nó cảm nhận được sự đau đớn khi sợi dây
thừng thô ráp lồng vào và thít chặt lấy cổ tay mình, vài phút sau
nó và Phong đã bị lôi xềnh xệch ra phía cửa như hai kẻ tử tù sắp bị
lôi ra pháp trường hành hình. Ra khỏi căn nhà kho cũ kĩ và đặc mùi
ẩm mốc bụi bặm kia, không khí trong lành của thế giới bên ngoài đập
vào mũi khiến nó hít lấy hít để. Trời đã tạnh mưa nhưng bầu trời
vẫn bị bao phủ bởi một màu xám u ám như báo hiệu những cơn mưa dai
dẳng sẽ còn kéo dài trong vài ngày tới. Mặt đất vẫn còn ẩm ướt do
dư âm đọng lại của trận mưa to đêm qua nên rất trơn và dễ ngã. Nó
và Phong bị bọn bắt cóc lôi đến một nơi cách ngôi nhà kho không xa,
xung quanh là vực thẳm khiến Zen không khỏi rùng mình với ý nghĩ
bọn chúng sẽ đẩy hai đứa nó từ trên này xuống.
- Các... các người định làm gì? – Zen lắp bắp, trong giọng nói của
nó lộ rõ vẻ sợ hãi. Trong khi đó tên Phong vẫn bình thản như không
có chuyện gì xảy ra, sao hắn còn có thể cười được cơ chứ! Hai tên
sát thủ mặt lạnh như tiền, không hề động lòng trước vẻ đáng thương
của Zen, chúng tiếp tục lôi bọn nó đi mà không nói rõ mục đích:
"Đến nơi rồi sẽ biết." Càng đến gần, mọi thứ càng rõ rệt, bên bờ
vực, có một dáng người mảnh mai trong bộ đầm trắng đang đứng quay
lưng lại với bọn nó, mái tóc dài với tà váy trắng tinh khôi bay bay
trong gió càng làm tăng thêm dáng vẻ cô độc và yếu ớt.
- Người cần đến đã đến rồi! - Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ
người đứng trước mặt khiến cơ thể nó như có dòng điện chạy qua,
giọng nói quen thuộc này...
Người con gái từ từ quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp dần hiện rõ
sau màn sương mờ ảo, đôi mắt sắc sảo lạnh lùng nhìn thẳng vào nó,
khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
- Quả đúng là cô, Lưu Ly. Hoá ra lúc gặp cô trước căn nhà gỗ đó
không phải là nhìn nhầm. – Duy Phong nở một nụ cười mỉa mai đầy
chua xót.
- Tại sao cô lại làm vậy? – Zen đau đớn cất cao giọng, mặc dù bình
thường không ưa Lưu Ly nhưng nó không bao giờ có thể ngờ nổi cô ta
lại bày ra những trò này. Ánh mắt sắc lạnh quét qua người khiến Zen
cảm thấy rùng mình, nó chưa bao giờ thấy Lưu Ly đáng sợ như thế
này, đây mới là con người thực của cô ta? Lưu Ly cười lớn trước câu
hỏi của nó, giọng nói chất chứa đầy sự bi ai, phẫn nộ:
- Tại sao tôi lại làm vậy ư? Trước sau gì các người cũng sẽ chết,
vậy được, để tôi nói cho các người biết. Đúng, chính tôi là kẻ đã
thuê hai tên côn đồ đó thanh toán các người, chính tôi đã bày trò
thử thách đến ngôi nhà ma để dụ các người đến đây. Để đạt được mục
đích, tôi đã gia nhập Ghost, cố tình tiếp cận để lấy được lòng tin
của Duy Phong, bên cạnh đó, tôi đã bày trò để hạ thấp thanh danh
của cậu ta, để ai cũng nghĩ Ghost là nơi quy tập những phần tử xấu
xa nhất, đồi bại nhất và đặc biệt là kẻ cầm đầu. Chắc các người
đang thắc mắc lắm đúng không? Để tôi kể cho các người nghe một câu
chuyện…
Cách đây hai mươi năm, có một cô gái vì yêu một chàng trai mà bất
chấp sự phản đối của gia đình, bỏ nhà ra đi theo chàng trai đó. Khi
đó, chàng trai đã thề non hẹn biển rằng sẽ mãi mãi yêu cô và không
bao giờ rời xa cô khiến cô hết mực cảm động và trao cả trái tim
mình cho chàng trai. Một thời gian sau, đứa con gái đầu lòng của
hai người chào đời, cùng lúc đó người con gái phát hiện ra người
đàn ông mà mình yêu thương bấy lâu đã lừa dối mình khi anh đã có vợ
và một đứa con trai. Lời thề năm nào của người con trai như những
bọt bóng xà phòng, càng lung linh đẹp đẽ bao nhiêu thì lại càng
mong manh dễ vỡ bấy nhiêu. Sau bao năm xem cô như thú vui qua
đường, ông ta quyết định rời xa mẹ con cô và trở về với tổ ấm vốn
có của mình. Quá đau đớn vì bị phản bội, vài năm sau, cô giao con
cho một người bạn nhờ chăm sóc và gieo mình xuống vách núi tự vẫn.
Nơi các người đang đứng chính là nơi năm xưa cô gái đã quyên sinh.
Và cô gái trong câu chuyện trên chính là... người mẹ quá cố của
tôi.
Sau khi nghe câu chuyện của Lưu Ly, nó nhận ra có thứ gì đó ươn ướt
hai bên gò má, thì ra nó đã khóc lúc nào không hay, không ngờ cô ta
lại có một quá khứ sầu thảm như vậy. Nhưng có một điều nó vẫn không
sao hiểu nổi:
- Việc này có liên quan đến tôi và Duy Phong ư?
- Không liên quan đến cậu, nhưng nếu tôi đoán không nhầm thì người
đàn ông phụ bạc trong câu chuyện trên chính là… cha của tôi. -
Giọng nói của Duy Phong lướt qua như gió thoảng, nó bàng hoàng quay
sang nhìn cậu ta, nếu sự thật là vậy thì…
Một tràng cười lớn nổ ra, Lưu Ly lại gần Duy Phong và vuốt nhẹ lên
má cậu.
- Thật quả không hổ danh con trai của ông ta, cả hai cha con các
người đều thông minh và xảo quyệt như nhau. – Ánh mắt cô ta chĩa
thẳng vào người Phong những tia nhìn căm phẫn, đôi đồng tử vằn lên
những tia máu đỏ đáng sợ, tràn ngập hận thù, nước mắt ứ đọng nơi
khóe mắt như bị dồn ép không thể trào ra.
Trước mắt Lưu Ly hiện lên hình ảnh một đứa trẻ năm tuổi đang kêu
gào thảm thiết gọi mẹ, người phụ nữ quay đầu lại, khuôn mặt xinh
đẹp tiều tuỵ và hốc hác, đôi mắt to đen láy phảng phất một nỗi buồn
vô hạn đang nhìn nó đầy trìu mến, khuôn miệng hé nở một nụ cười.
Trong phút chốc, tất cả bỗng tan biến vào hư không, và đó là lần
cuối cùng đứa trẻ còn được nhìn thấy nụ cười của mẹ nó.
- Chính gia đình các người đã hủy hoại cuộc đời của bà ấy, chính
các người đã cướp đi người mẹ thân yêu nhất của tôi, giờ đây tôi sẽ
cho người đàn ông đó nếm trải mùi vị mất đi người thân là như thế
nào, tôi sẽ khiến cho ông ta phải sống đau khổ, day dứt đến hết
quãng đời còn lại vì những gì mình đã gây ra!
- Tôi biết cha tôi đã gây ra đau khổ cho mẹ con cô, tôi chấp nhận
chịu tội thay ông ấy. Nhưng Zen không có tội, hãy thả cô ấy
đi.
- Thả cô ta ra để đi gọi người đến cứu ngươi à? Ta không ngu ngốc
đến thế đâu. Chỉ trách cô ta xui xẻo dính vào ngươi để phải chịu
chung kết cục này thôi.
- Không! - Tiếng hét đớn đau của Zen khiến ai cũng phải giật mình
ngoái nhìn, nước mắt ướt đẫm hai hàng mi, nó nói trong tiếng nấc
nghẹn ngào:
- Sao lại như vậy? Hai người chẳng phải là anh chị em sao? Sao lại
đối xử với nhau như vậy? Ân oán của đời trước tại sao đời sau lại
phải gánh chịu, cứ thế này đến bao giờ mới kết thúc đây?
Những lời Zen nói quả có tác động đến Lưu Ly, một thoáng phân vân
ẩn hiện trong đôi mắt ấy, nhưng rồi lòng hận thù quá lớn đã dập tắt
chút hy vọng nhỏ nhoi của nó, cô ta trừng mắt hét lớn:
- Cô thì biết gì mà nói! Một người sống trong gia đình hạnh phúc
như cô làm sao hiểu được nỗi đau bị người được gọi là cha bỏ rơi
ngay từ khi mới lọt lòng và nỗi đau mất mát người thân mà tôi phải
gánh chịu! Đây là chuyện ân oán giữa chúng tôi, hôm nay nó sẽ được
kết thúc tại đây!
Nói rồi cô ta phẩy tay ra lệnh:
- Cởi trói cho cậu ta!
Một trong hai tên bắt cóc tiến lại gần và cởi trói cho Phong. Cậu
xoa xoa bàn tay cứng đơ lại vì bị trói khá lâu.
- Nhặt con dao dưới đất lên!
Duy Phong từ từ cúi xuống nhặt lấy con dao đã xuất hiện dưới chân
mình lúc nào không hay, ánh dao sáng lóa, lạnh lùng như lưỡi hái tử
thần đang mỉm cười với cậu.
- Cậu còn nhớ trò chơi phóng dao đã dạy cho tôi chứ? Tôi vẫn còn
nhớ đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi đó tôi đang khóc vì
bị bạn bè bắt nạt vì là đứa trẻ không cha không mẹ. Cậu đã nói rằng
mỗi khi buồn thì hãy giải tỏa những ấm ức sẽ cảm thấy thoải mái
hơn. Hôm nay tôi sẽ dùng nó để chơi một trò chơi với cậu.
- Thì ra có ngày nó lại hữu dụng như vậy! – Phong cảm thấy nực cười
khi chính trò chơi cậu đã dạy cho Lưu Ly để xả stress, hôm nay lại
có thể lấy mạng cậu.
- Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng phóng, một là một trong hai sẽ
sống, hai là cả hai đều chết. Chuẩn bị đi! Một... hai...
Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. Mây đen giăng kín. Một tia chớp
lóe lên rạch ngang nền trời u tối. Gió bắt đầu nổi mạnh, đám lá
thông khô trên cao lìa cành bay lả tả. Những mái đầu bị gió thổi
rối tung trong gió. Hai con mắt giao nhau nảy lửa. Một trận huyết
chiến một mất một còn. Những bàn tay cầm dao từ từ đưa lên cao...
"Ba!" Tiếng hô thứ ba vừa phát ra thì cả hai mũi dao đều chĩa thẳng
vào nhau. Một tia sáng chói lóa lao đi vun vút trong không khí, xé
toạc sự tĩnh lặng. "Phập!" Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Zen
không kịp nhìn thấy gì cả. Trước mắt nó là cảnh tượng một chiếc dao
cắm sâu vào gốc cây và người đứng trước gốc cây đó đang chảy máu,
máu từ bả vai cậu ta tuôn ra xối xả ướt đẫm vai áo, trên tay Phong
là con dao mà trước đó Lưu Ly đã đưa, vẫn nguyên vẹn. Thì ra khi
đưa con dao lên chuẩn bị phóng, cậu đã kịp thời rút dao về; còn Lưu
Ly, lưỡi dao của cô ta bay sượt qua vai Duy Phong và cắm thẳng vào
gốc cây phía sau cậu ta. Là do Phong may mắn hay Lưu Ly cố tình làm
thế?
- Tại sao lại không ra tay? – Tâm trạng lúc này của Lưu Ly tràn
ngập cảm xúc lẫn lộn, có một thứ gì đó nghèn nghẹn trong cổ
họng.
- Nếu giết tôi có thể khiến cô hoá giải được mọi hận thù vậy thì…
cứ vậy đi!
- …
- Cô có biết rằng cô đáng thương lắm không? Trả thù được rồi thì cô
sẽ cảm thấy vui sao? Cô đã mất quá nhiều thời gian cho việc trả thù
mà không nhận ra mình chẳng còn gì cả, ngay cả một nụ cười cho đúng
nghĩa cô cũng chưa bao giờ có…
Những lời Phong nói như xoáy sâu vào hiện thực mà Lưu Ly chưa bao
giờ dám đối mặt, cô đưa hai tay bịt chặt tai, nước mắt giàn giụa và
hét lớn:
- Im đi!
Sợi dây trói tuột ra sau mọi nỗ lực của Zen, nó vung tay thúc mạnh
cùi chỏ vào mặt của tên đang canh giữ mình làm hắn đau đớn ôm mặt.
Nhân lúc đó nó định thoát ra khỏi sự kìm kẹp của tên còn lại bằng
cú đá vào hạ bộ của hắn thì bị một bàn tay to lớn túm chặt lấy bả
vai và nó bị lôi giật ngược ra sau.
Một cảnh tượng hãi hùng diễn ra trước mắt Zen, đằng sau nó là miệng
vực sâu thăm thẳm như đang há ra chuẩn bị nuốt gọn lấy nó. Một
tiếng hét thất thanh vang lên, cơ thể Zen nhẹ bẫng trong không
trung, nó đang rơi. Đầu óc Zen trống rỗng, tai nó ù đặc đi khi
không khí lao vun vút qua tai, hình như có tiếng ai đó gọi nó, vừa
xa lại vừa gần vừa đau đớn lẫn bi thương. Trong tích tắc, nó cảm
nhận được hơi ấm của một bàn tay. Bàn tay rắn chắc và lạnh giá, tay
của tử thần ư?
- Bám chặt lấy! Đừng buông tay!
Zen mở mắt ra, cơ thể nó đang treo lơ lửng giữa không trung, và
phía bên dưới là vực thẳm. Một tay Duy Phong đang bám vào một mỏm
đá nhô ra ở vách núi, tay còn lại nắm chặt lấy tay nó, đôi mắt Zen
nhòe đi vì nước mắt và sự sợ hãi, một mẩu đá nhỏ tách khỏi những
phiến đá gần đó và lăn xuống dưới khiến nó nhìn theo, viên đá quay
vào vòng rồi lọt thỏm giữ thinh không và mất hút sau màn sương mù
đục không một tiếng động. Vết thương ở vai trước đó đã cướp đi phần
nào sức lực của Phong, khuôn mặt cậu tái nhợt đi, mồ hôi túa ra như
tắm, cắn răng chịu đựng sự đau đớn đang hành hạ thể xác, đôi tay
cậu gồng lên chống chọi với sức nặng của cả hai cơ thể. Máu từ bả
vai cậu ngày càng ra nhiều hơn, ướt đẫm tay áo và từ từ chảy xuống
cánh tay nó đang bám chặt lấy tay Phong. Cảnh tượng đó khiến Zen
bật khóc, nó không ngờ trong giây phút này nó lại trở nên yếu đuối
như vậy.
- Đừng khóc! Tôi sẽ không buông tay cậu đâu, rồi chúng ta sẽ được
cứu… - Phong tìm cách trấn an Zen mặc dù cậu biết hy vọng có người
đến cứu rất mong manh.
Những lời nói của Phong khiến nó thật sự cảm động, nhưng nó đủ
thông minh để nhận ra tình thế mà mình đang lâm phải, nước mắt chảy
vào miệng, len lỏi vào cổ họng nó đắng ngắt, nó không thể tiếp tục
ích kỷ như thế này nữa.
- Cứ thế này thì cả hai chúng ta sẽ chết mất, không được rồi, buông
tay đi! Thà một người sống còn hơn cả hai đều chết!
Lúc này, cơ thể Phong đã bắt đầu có dấu hiệu đuối sức, bàn tay bám
lấy mỏm đá của cậu đang trượt dần xuống, nó biết Phong không thể
gắng gượng được bao lâu nữa nhưng cậu vẫn nhất quyết không nghe lời
nó:
- Không! Nếu phải chết cả hai chúng ta sẽ cùng chết!
Sự ương bướng không đúng lúc của Phong khiến Zen đau đớn đến tức
tối, nó gắt lên:
- Buông ra!
- Không!
- Đồ ngốc! Cậu làm thế chẳng phải ích kỷ lắm sao? Tại sao lúc nào
cũng chỉ thích làm theo ý mình? Cậu không nghĩ cho bản thân mình
thì cũng nên nghĩ cho những người thân yêu nữa chứ! Còn Khanh, cô
ấy sẽ thế nào? Xin cậu đấy, hãy vì Khanh, vì bố cậu và… vì tôi. Cậu
phải tiếp tục sống… Hãy sống thay cho cả tôi nữa!
- Nếu cậu chết thì tôi sống trên đời này còn có ý nghĩa gì!
Thanh âm chứa đựng sự đau khổ, dồn nét bật ra trong tích tắc vang
vọng cả một vùng trời. Nó sững sờ trước câu nói của Phong, một
giây… hai giây… trôi qua, đôi mắt Zen khép lại khiến một hàng nước
mắt lăn ra, khóe môi nó khẽ nở một nụ cười chua xót.
- Cảm ơn! Cho dù đó chỉ là một lời nói dối trước khi chết để làm
tôi vui thì tôi cũng rất cảm ơn cậu vì điều đó.
- Không phải! Đó là sự thật! Tôi thích cậu! Cho đến giờ phút này
tôi mới nhận ra rằng… tôi đã thích cậu mất rồi! Cho dù cậu đã có
Huyên, cho dù cậu không đáp lại tình cảm của tôi đi nữa thì tôi vẫn
có quyền được thích cậu!
Phong đang tỏ tình với nó ư? Ngay lúc này? Zen còn chưa hết ngạc
nhiên về những lời của Phong, thì một thanh âm rất đỗi thân thuộc
truyền đến tai nó. Có ai đó đang gọi nó, ban đầu chỉ là một thanh
âm xa xôi, lạ lẫm giữa rừng núi heo hút, nhưng càng ngày càng gần
và rõ hơn, nó có thể nhận ra tiếng gọi đó, là Huyên. Huyên, cậu ấy
đến cứu nó, nó ngỡ nó đang mơ, nhưng không, không có giấc mơ nào
lại thật đến như vậy, trái tim Zen vui sướng như suýt nhảy khỏi
lồng ngực. Trong cái khoảnh khắc đó, cái khoảnh khắc giữa sự sống
và cái chết nó đã gọi tên Huyên. Và nó đã không hề để ý đến cảm xúc
của một người, người đã ở bên cạnh nó trong những giờ phút sinh tử,
một người đã sẵn sàng chấp nhận hy sinh tất cả vì nó...
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Sau khi được mọi người cứu, Zen nhận ra tình thế đã thay đổi. Lưu
Ly đang bị Thiên giữ chặt hai tay ra phía sau, còn những tên đồng
bọn của cô ta thì bị trói vào một gốc cây gần đó. Nhìn hiện trường
trước mắt, nó có thể lờ mờ đoán ra được những gì đã xảy ra, chắc
trong lúc nó và Phong đang treo lơ lửng ở vách núi thì mọi người đã
tìm ra nơi này và giải cứu bọn nó. Nhưng có một điều nó còn thắc
mắc…
- Chắc mọi người đều ngạc nhiên vì bọn tôi lại biết Zen và Phong bị
bắt cóc ở đây mà đến cứu phải không?
Dòng hồi tưởng bắt đầu cuốn Huyên về thời điểm trong quá khứ, khi
Zen vừa mới bỏ đi. Sau khi trở về với cuộc tìm kiếm Zen không
thành, Huyên phát hiện ra có một người đã mất tích ngay từ khi mới
bước vào căn nhà này, cậu không vội nói với mọi người và lấy lí do
đi tìm hiểu xung quanh, tiện thể đi tìm Lưu Ly. Khi đang quan sát
toàn bộ kiến trúc của tòa nhà, cậu phát hiện thấy một bóng đen vụt
qua trước mắt, Huyên bám theo đến ngã tư hành lang thì mất dấu, một
cánh cửa không khóa sừng sững hiện lên trước mắt cậu, cánh cửa gỗ
thông đen như có ma lực hấp dẫn cậu bước vào. Cánh cửa được mở ra,
ánh đèn pin yếu ớt trên tay cậu rọi qua một lượt căn phòng. Không
có người, nhưng tại sao đây lại là căn phòng duy nhất không có
khóa? Huyên tiến sâu hơn vào căn phòng, ở giữa là một chiếc giường
trải ga trắng muốt, rất sạch sẽ, tinh tươm, không hề bám lấy một
chút bụi, đối diện với hướng cửa ra vào là lối ra ban công đã bị
chặn lại bởi cánh cửa kính đóng kín và khuất sau tấm rèm lớn. Huyên
có thể khẳng định rằng căn phòng này có người đang ở và nó vẫn được
quét dọn thường xuyên, điều đó cho thấy vì sao nó hoàn toàn biệt
lập với sự cũ kĩ và bụi bặm của toàn bộ ngôi nhà.
Sát bên đầu giường là một cái bàn trang điểm bằng gỗ xoan, bên dưới
có một ngăn kéo nhỏ để đựng vài đồ lặt vặt cá nhân. Cậu tiện tay
kéo ngăn tủ ra, một cuốn sổ nhỏ bìa nâu ẩn hiện dưới lớp bụi dày.
Trí tò mò thôi thúc, cậu cầm lên phủi sạch bụi, giở xem một vài
trang, và cậu nhận ra đây là một cuốn nhật kí. Giấy bên trong đã ố
vàng và bị mối gặm không ít, có những chỗ bị nhòe đi vì nước nhưng
vẫn có thể nhìn ra nét chữ mềm mại và thanh mảnh của con gái. Một
tấm ảnh đen trắng rơi ra từ quyển nhật kí, tuy đã bị phai mờ ít
nhiều nhưng những đường nét của người trong ảnh lại rất rõ. Đó là
một người con gái có mái tóc dài đến ngang lưng và một đôi mắt nâu
tròn tròn, rất sáng; đôi lông mày thanh tú lượn hình vòng cung trên
đôi mắt đó càng làm tăng thêm vẻ đẹp thông minh sắc sảo. Quả thật
cô ta rất giống một người... Nếu cậu không quan sát thời gian chụp
tấm ảnh thì có lẽ cậu sẽ nghĩ rằng đây là Lưu Ly. Huyên lướt qua
một lượt quyển nhật kí, sau khi hiểu ra mọi chuyện, cậu biết rằng
có thể Phong và Zen đang gặp nguy hiểm nên vội vàng báo tin cho mọi
người. Sau đó bọn nó phát hiện ra cánh cửa ở cuối căn phòng chính
là cánh cửa dẫn đến lối ngầm thông với căn nhà kho đã nhốt Zen và
Phong trước đó nên tức tốc đến đây, mọi việc sau đó thế nào thì ai
cũng biết.
- Chắc cô không thể ngờ được rằng, chính mình đã đưa chúng tôi đến
đây.
Một nụ cười nhếch lên trên khóe môi Lưu Ly, nụ cười mỉa mai đầy cay
đắng:
- Rất thông minh, tôi đã không lầm khi muốn đưa cậu vào Ghost.
Được, tôi đã thua, thua thật rồi! Gọi người đến bắt tôi đi!
Huyên nhìn Lưu Ly bằng sự cảm thương sâu sắc, cô gái này quả thật
rất bất hạnh. Cô ta đã dồn quá nhiều tâm sức và thời gian để trả
thù, để rồi đánh mất quá nhiều thứ đáng ra thuộc về cô ta. Cuốn
nhật kí trên tay Huyên đột nhiên bay về phía Lưu Ly, cậu chỉ để lại
vỏn vẹn một câu: “Sự thật nằm trong đó!” Lưu Ly vùng khỏi cánh tay
đang giữ chặt mình của Thiên, cô cúi xuống nhặt quyển nhật kí, từng
trang từng trang được khám phá. Một sự thật bi đát dần được tái
hiện qua từng trang giấy hoen ố....
Mười hai năm về trước, một cô gái (chính là mẹ Lưu Ly bây giờ) yêu
một chàng trai say đắm, cô yêu chàng bằng tất cả con tim vẹn nguyên
và trong sáng. Bất chấp sự phản đối của gia đình, bất chấp người
cha cô hằng kính yêu cắt đứt quan hệ huyết thống, cô vẫn quyết tâm
cùng chàng trai đến một vùng đất khác xây dựng tổ ấm. Chàng trai là
một người vẫn còn mang nặng tư tưởng phong kiến, khi biết tin vợ
mình sinh con gái, anh ta đã không hề đoái hoài gì đến người vợ vừa
mới sinh và trở về nhà với tình trạng say khướt, những năm tháng
sau đó cô phải chứng kiến cảnh chồng mình đưa tình nhân về nhà mà
không thể hé răng nửa lời, ban đêm cô chỉ có thể ôm đứa con gái bé
bỏng mới 4 tháng tuổi âm thầm khóc trong nước mắt. Một ngày cuối
thu, khi những chiếc lá vàng trên cây rời cành chỉ còn trơ trọi
những cành khô tàn úa, người đàn ông trở về nhà và với cái lí do họ
chưa đăng kí kết hôn, ông ta đã đường đường chính chính đuổi vợ con
mình ra đường để đưa tình nhân về nhà chung sống. Mặc cho cô gái
van xin hết nước mắt, ông ta vẫn lạnh lùng đóng sập cửa lại trước
mắt cô. Cô gái bế con thất thểu đi trong màn mưa buốt giá, cô cố
gắng dùng thân mình và khoác lên người đứa bé chiếc áo khoác mình
đang mặc để nó khỏi ướt, cô chạy vội đến dưới mái hiên của một ngôi
nhà sang trọng và dỗ con để đứa bé nín khóc rồi cô ngất lịm đi lúc
nào không hay. Khi tỉnh dậy cô thấy mình đang ở trong bệnh viện, cô
đã ngất vì đuối sức và cảm lạnh, may là đứa bé vẫn bình an. Người
đưa cô vào đây là một người đàn ông Pháp, ông chính là chủ nhân của
ngôi nhà mà cô đã đứng trú mưa. Sau khi nghe cô kể rõ toàn bộ sự
việc, ông đã đưa cô và con đến ở ngôi nhà khác của mình trên cao
nguyên và cho người giúp việc đến chăm sóc họ. Tại đây cô đã sống
những ngày tháng yên bình bên đứa con gái yêu của mình, nhưng nỗi
đau mà người đàn ông đó gây ra cho cô quá lớn, hàng đêm cô vẫn dằn
vặt bản thân mình trong cả những giấc mơ, chỉ vì một người không
đáng mà cô đã phụ lòng quá nhiều người, để rồi giờ đây chính cô lại
lâm vào tình cảnh đó. Cô sẽ đi, cô sẽ đi đến một nơi rất xa để tìm
lại những gì cô đã đánh mất...
Những dòng chữ cuối cùng của cuốn nhật kí nhòe đi vì nước mắt của
Lưu Ly. Cô khuỵu xuống, nước mắt thấm đẫm những trang giấy mỏng
manh. Sự thật tàn khốc đã giáng cho cô một cái tát rát bỏng để tỉnh
ngộ, thì ra cha của Duy Phong mới chính là người cô cần mang ơn.
Thù hận đã biến cô thành một con quỷ dữ bất chấp tất cả để làm hại
người khác, thù hận đã cướp đi tiếng cười tuổi thơ của cô, những
giây phút thanh thản bình yên trong lòng, thù hận đã khiến cô trở
thành một kẻ cô độc nhất thế gian, không bạn bè, người thân. Giờ
đây cô còn lại được gì, chỉ là một kẻ trắng tay mang trong mình nỗi
đau âm ỉ đến hết cuộc đời còn lại mà thôi. Đôi khi khoảng cách giữa
yêu thương và thù hận chỉ là một ranh giới rất mong manh, nếu không
đủ tỉnh táo để nhận ra, không đủ tĩnh tâm để nhìn lại thì khi bước
qua lằn ranh giới đó rồi bạn sẽ không thể tìm thấy đường về
nữa.
Bọn nó lặng lẽ đứng nhìn, quá thừa để nói ra những lời không cần
thiết lúc này. Quỷ dữ đã giác ngộ, quỷ dữ đã rơi nước mắt và trở về
với với hình hài con người, những giọt nước mắt muộn màng...
***
10. Duy Phong
“ Nắng yêu hoa nhưng hoa không thuộc về nắng, hoa mãi là của gió
chỉ gió mà thôi…”
Nó từ từ mở mắt ra, trước mắt là một màu trắng xoá. Màu trắng của
thiên đường? Chẳng lẽ nó đã chết rồi ư? Bỗng từ xa có một bóng đen
lao tới nắm lấy tay nó, khiến nó giật mình.
- Zen, làm sao vậy, cậu ổn chứ?
- Đây là đâu?
- Bệnh viện. Sau khi cậu ngất đi, cảnh sát đến và mọi người đưa
Phong và cậu về đây. Bác sĩ nói cậu chỉ sái chân và trầy xước nhẹ,
cộng thêm sốt do dầm mưa và mệt mỏi nên mới ngất, cần phải tĩnh
dưỡng nhiều hơn. – Huyên trả lời nó, trong giọng nói xen chút lo
lắng.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Huyên, nó biết cậu ấy đã thức trắng đêm
ở bên nó, trong lòng Zen trào dâng một thứ cảm xúc khó tả, khóe mắt
nó ươn ướt, thấy thương Huyên nhiều hơn.
- Xin lỗi!
Huyên ngạc nhiên vì câu nói bất thường của nó:
- Sao lại phải xin lỗi?
- Vì đã để cậu phải lo lắng!
Các cơ trên mặt Huyên dần dãn ra, cậu cứ tưởng có chuyện gì nghiêm
trọng lắm. Huyên mỉm cười, cốc nhẹ lên trán nó và bảo:
- Biết thế là tốt, nhất định lần sau không được để tớ phải lo lắng
nữa đâu đấy!
- Ừ. Mà Phong thế nào rồi? Nếu không có cậu ấy tớ đã...
- Lúc đến đây cậu ta trong tình trạng mất khá nhiều máu, may là chỉ
bị thương phần mềm, đã qua cơn nguy hiểm rồi!
Zen thở phào nhẹ nhõm, nếu Phong có làm sao thì nó sẽ ân hận suốt
đời. Nghĩ đến Phong, những lời cậu nói ở lưng chừng vách núi lại
hiện lên trong đầu nó, Zen thật sự rất khó xử, nó không biết phải
đối mặt với cậu ta thế nào đây khi mà nó chỉ xem Phong là bạn, khi
mà trái tim nó chỉ có Huyên...
- Thế còn Lưu Ly? Cô ta...
Nhắc đến Lưu Ly, Huyên lại khẽ thở dài:
- Lưu Ly bị bắt rồi, tháng sau sẽ ra hầu tòa. Thật sự rất tiếc cho
cô ấy...
Vài ngày sau, Zen đã bình phục hoàn toàn, chân cũng đã đi lại được,
chỉ còn ngày mai nữa là sẽ ra viện. Huyên đưa nó đi thăm Phong, cậu
ấy đã được chuyển từ phòng hồi sức sau cấp cứu sang phòng cho bệnh
nhân thường. Nó không vào, chỉ đứng ngoài nhìn vào trong qua lớp
cửa kính dày. Phong đang ngủ, mi mắt cậu khẽ giật giật không yên,
khuôn mặt xanh xao, gầy rộc đi thấy rõ. Ngay cả trong giấc ngủ cậu
ấy cũng không được thanh thản sao? Một cảm giác nhói đau trong lòng
Zen, nó vội quay đi để người bên cạnh không phát hiện ra. "Chúng ta
đi thôi!" - "Cậu không vào à?" - "Không, chỉ cần thấy cậu ta vẫn ổn
là được rồi!". Huyên nhận ra sự khác lạ nơi Zen nhưng cậu không nói
gì, Zen nói muốn ra ngoài đi dạo, cậu đưa nó đi. Khuôn viên của
bệnh viện rất rộng, với lùm cây được cắt tỉa gọn gàng và đẹp đẽ,
Zen để ý thấy có rất nhiều người ở đây, đa phần là các bệnh nhân
đang tắm nắng, bên cạnh là người nhà, còn lại là các y bác sĩ. Một
làn gió thoảng qua làm mái tóc nó khẽ tung lên, nó vuốt nhẹ cho tóc
vào nếp và ngước nhìn người con trai đang đi bên cạnh mình. Một vẻ
tư lự thoáng qua trên những đường nét của gương mặt Huyên, đan xen
một buồn man mác mơ hồ khó tả. Từ lúc nào cậu ấy lại trở nên như
vậy? Là do nó vô tâm không để ý hay cậu ấy che dấu quá kĩ mà nó
không hề phát hiện ra? Zen định cất tiếng hỏi xem có chuyện gì thì
đột nhiên Huyên dừng lại, bàn tay đang nắm chặt lấy tay nó buông
ra. Zen quay người lại, cảm giác bất an dần định hình trong lòng,
nó biết có chuyện gì đó đã xảy ra. Vẻ mặt của Huyên bỗng trở nên
nghiêm nghị lạ thường, từng câu từng chữ lạnh lùng phát ra:
- Zen, chúng ta chia tay nhé!
Gió vẫn thổi, dòng người vẫn qua lại, nhưng thời khắc đó nó bỗng
thấy mình như hóa đá. Zen đứng chôn chân tại chỗ, nó ngước nhìn
Huyên, nhìn rất lâu rất lâu sau mới thốt lên được hai tiếng:
- Tại sao?
Huyên tránh ánh nhìn của nó, giọng cậu trở nên khô khốc:
- Tớ không còn tình cảm với cậu nữa!
- Tớ không tin! Tại sao cậu có thể dễ dàng nói chia tay là chia tay
thế được? Cậu không phải người như vậy! Có chuyện gì vậy Huyên, nói
cho tớ biết đi? – Bàn tay nó run rẩy giữ chặt lấy cánh tay Huyên,
nó hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, nó mong sao có ai đánh thức nó
dậy để thoát khỏi cơn ác mộng này.
Huyên nhẹ nhàng gỡ tay nó ra, bàn tay ấm áp đã từng nắm lấy tay nó
cùng với lời hứa không bao giờ rời xa ngày trước nay bỗng trở nên
lạnh lẽo đến thấu xương.
- Xin lỗi! Tớ…
- Cậu có ai khác rồi đúng không?
- …
Zen thật sự hy vọng Huyên sẽ trả lời nó, cho dù là lời phủ nhận dối
trá nó cũng chấp nhận, nhưng sự im lặng của cậu ấy đã nói lên tất
cả. Thì ra tình yêu cũng chỉ như đóa hồng có gai, khi hoa còn tươi,
đẹp thì người ta bất chấp tất cả, kể cả bị những chiếc gai kia làm
cho chảy máu để chạm được vào nó; đến khi chỉ còn lại xác thân tàn
úa thì đáng thương thay, nó trở thành thứ bỏ đi, chẳng ai cần đến
nữa.
Nó không tin những lời Huyên nói là thật, khi chia tay người ta có
đủ hàng ngàn lí do nhưng khi yêu lại chẳng cần lí do nào cả, đó là
bởi vì tình yêu được cảm nhận bằng con tim chứ không phải bằng lời
nói, vậy nên cho dù Huyên có đưa ra bao lí do để chia tay đi nữa
thì nó vẫn tin rằng tình cảm cậu dành cho nó vẫn không thay đổi.
Nhưng níu kéo giờ đây có còn ích gì khi mà người đó đã lựa chọn
buông tay nó, trái tim nó có đau đớn thế nào thì đôi mắt nó cũng
không còn đủ sức rơi lệ nữa rồi. Bàn tay nó trong phút chốc trượt
khỏi cánh tay Huyên, nó vội quay đi, đi thật nhanh để cậu không
phát hiện ra sự yếu đuối được che đậy bởi vẻ ngoài mạnh mẽ của nó.
Zen quay đi không ngước nhìn lên lần cuối, vì thế nó đã không hề
nhìn thấy những giọt nước mắt đớn đau ướt đẫm khuôn mặt của người ở
lại. Bàn tay Huyên nắm vào thật chặt khiến cho những móng tay đâm
sâu vào da thịt đến bật máu, nhưng nỗi đau thể xác chẳng thấm vào
đâu so với nỗi đau trong tim mà cậu phải chịu đựng, cái hạnh phúc
mà cậu tự xây nên rồi lại tự mình đạp đổ. Quyết định này đã làm tổn
thương Zen và chính bản thân cậu sâu sắc, nhưng cậu biết đó là điều
tốt nhất cho cô ấy, cậu sẽ không hối hận, mãi mãi không bao giờ hối
hận.
“Zen, tớ xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”
Một thứ chất lỏng trong suốt trượt xuống thinh không, phát ra thứ
ánh sáng lấp lánh chói lóa như pha lê, chạm xuống nền đất lạnh lẽo,
vụn vỡ.
***
Zen thất thần khập khiễng trở về phòng bệnh, nó muốn ngủ một giấc
để khi tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện sẽ chỉ như một giấc mơ, nó sẽ
không phải chịu đựng cảm giác đau đớn đang đè nặng trong lồng ngực
nữa. Định đưa tay đẩy cửa vào thì nó nhận thấy cửa phòng không
đóng, chỉ được khép hờ. Qua khe cửa, nó nhìn thấy anh và mẹ đang
bàn bạc một việc gì đấy rất hệ trọng, nét mặt vô cùng căng thẳng,
tiếng nói của hai người vọng ra, thôi thúc sự tò mò, nó yên lặng
lắng nghe.
- Sự việc đã đến nước này rồi không thể giấu con bé được nữa, người
nhà của nó cũng đã tìm đến đây rồi, sớm muộn gì con bé cũng
biết.
- Không được! Mẹ cũng biết là Zen đã phải gánh chịu quá nhiều đau
khổ rồi, việc nó mất trí nhớ là dịp tốt để nó quên đi tất cả và làm
lại từ đầu, nếu nó biết tai nạn của bố có liên quan đến nó thì suốt
quãng đời còn lại nó sẽ mãi sống trong day dứt và ân hận. Nếu họ đã
nhẫn tâm bỏ rơi nó thì giờ đây còn tìm kiếm làm gì? Con sẽ không để
cho họ phá hỏng cuộc sống yên bình hiện tại của nó đâu!
- Nhưng đó mới là gia đình đích thực của nó…
Cuộc đối thoại giữa hai người bị cắt ngang khi Zen đẩy cửa bước
vào. Những ánh mắt chạm nhau trong sự ngỡ ngàng.
- Những gì mẹ và anh vừa nói là thật ư? Có phải chính con đã hại
chết bố không?
- Con gái, đó chỉ là tai nạn, không phải lỗi của con,...
Đôi chân nó run run không đứng vững phải tìm một điểm tựa, nước mắt
chảy dài trên hai gò má, trượt xuống cổ và len lỏi vào trong miệng
nó, mặn đắng. Giọng nó thì thào đứt quãng trong tiếng nấc:
- Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều lừa dối con? Cả Huyên, rồi
mẹ và anh nữa… những người thân yêu của con…
Sắc mặt hai người trở nên tái nhợt, mẹ hoảng hốt định đưa tay chạm
vào nó. Nó bước lùi tránh khỏi bàn tay đang giơ ra của mẹ và nhanh
chóng biến mất sau cánh cửa. Nó bước đi thật nhanh trên hành lang
bệnh viện, não bộ ra lệnh cho đôi chân của nó phải ra khỏi nơi này,
nó muốn trốn chạy, đi đến một nơi thật xa để không phải đối mặt với
những gì đang diễn ra nữa. Đột nhiên một bàn tay nắm lấy cánh tay
nó, qua làn nước mờ đục nó nhìn thấy người đó đang nhìn nó đầy lo
lắng, cái người mà chỉ ít phút trước thôi còn nhẫn tâm đá nó ra
khỏi cuộc đời cậu ta giờ đây lại đang ra vẻ quan tâm nó đấy ư? Nó
giận Huyên, rất giận nhưng sâu thẳm trong trái tim nó lúc này lại
muốn ôm chầm lấy cậu để khóc lóc, kể lể cho vơi bớt nỗi buồn. Nhưng
rồi nó chợt khựng lại, lí trí bắt nó phải chấp nhận sự thật rằng nó
và cậu đã kết thúc rồi, kết thúc thật rồi. Nó nhìn Huyên bằng ánh
mắt lạnh lùng:
- Buông tay tớ ra nếu cậu còn muốn chúng ta là bạn!
Bàn tay Huyên từ từ nới lỏng khỏi cánh tay nó, nó vùng ra và chạy
nhanh ra ngoài. Một chiếc taxi tiến tới, nó leo lên xe và đi
mất.
Dưới gốc sồi già giữa cánh đồng bồ công anh, một dáng hình bé nhỏ
đang run lên theo từng đợt thổn thức của con tim. Trong lùm cây bụi
cỏ, đám côn trùng phải ngừng mọi hoạt động và ló mặt ra khỏi nơi ẩn
nấp để hướng sự chú ý đến một âm thanh lạ lùng, âm thanh chất chứa
nỗi đớn đau, dồn nén, bi ai đến não lòng. Đột nhiên, một giọng nói
với âm vực trầm vang lên khiến cho âm thanh đó bị cắt ngang:
- Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi!
Nó lấy tay lau đi những giọt nước mắt và ngước nhìn lên. Trong ánh
tà dương, người con trai đứng đó mặc nhiên cho những tia sáng bàng
bạc chiếu rọi lên toàn bộ cơ thể tỏa ra một thứ hào quang lấp lánh,
kì ảo, những cánh hoa bồ công anh lơ lửng trong gió vương trên tóc
cậu như quyến luyến không rời.
- Cậu còn chưa bình phục hẳn, đến đây làm gì?
- Tất nhiên là để tìm cậu.
Duy Phong ngồi xuống bên cạnh nó, cậu đưa tay đón lấy những cánh
hoa trắng muốt bay qua trước mặt và nói:
- Cậu có tin gió có trái tim không?
- Gió thì làm sao mà có tim được chứ!
- Thế mà có đấy! Suỵt! Nhắm mắt lại nào!
Zen từ từ nhắm mắt lại, nó nghe văng vẳng tiếng Phong bên
tai:
- Bây giờ hãy phát huy mọi giác quan của cậu để cảm nhận và lắng
nghe. Cậu thấy gì không?
- Lời thì thào của gió, gió hân hoan, gió reo vui, ca hát… gió
sống. - Nó đang nhắm mắt và để cho những làn gió mát rượi phả vào
mặt, nó nghe thấy tiếng gió hát bên tai, êm đềm và hạnh phúc.
- Ai bảo gió không có trái tim! Trái tim của gió chính là bồ công
anh đấy thôi!
Nhanh như chớp, một cảm giác nóng ấm đậu trên bờ mi đẫm nước của
nó, êm dịu và nhẹ nhàng như một làn gió, hong khô đi những giọt
nước mắt buồn đau... Từ xa, có một người con trai lặng lẽ quay đi,
đôi đồng tử màu cà phê giãn ra đầy mãn nguyện, khóe môi cậu khẽ nở
một nụ cười yếu ớt. “Cô bé ngốc, nhất định phải hạnh phúc
nhé!”