Ông chú béo mặt lộ rõ vẻ giận dữ, từng thớ thịt trên mặt rung rung
theo từng điệu bộ của ông ta, tai nó ù đi theo tiếng quát:
- Cái gì? Xin lỗi thế là xong à? Cô có biết bộ comple này đáng bao
nhiêu tiền không?
Nghe thấy sự to tiếng diễn ra trong căn phòng, tất cả ánh mắt của
mọi người tại quán đều đổ dồn về phía nó và ông chú béo.
- Cháu xin lỗi, nhưng... cháu không có tiền đền cho chú! – Nó trả
lời một cách yếu ớt và trong lòng không ngừng tự rủa thầm cái tính
hiếu kì để rồi bây giờ gây họa thế này, mẹ và anh nó mà biết nó vào
bar chắc chắn nó sẽ phải hứng chịu những cơn thịnh nộ trời giáng,
vì vậy tuyệt đối không thể để cho họ biết được. Bất chợt, thái độ
của ông ta quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, giọng nói trở nên nhẹ
nhàng hơn, khiến nó phải rùng mình:
- Thôi được, coi như cô gặp may vì gặp tôi, tôi sẽ không bắt cô đền
tiền bộ comple, đổi lại...
Ánh mắt ác thú đã phơi bày tâm địa của người đàn ông đó. Nó vội vã
quay người định bỏ chạy thì đã bị ông ta tóm được. Bàn tay chắc
nịch, to khoẻ nắm chặt lấy cánh tay yếu ớt của nó khiến nó đau đến
ứa nước mắt. Trong lúc nó tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, thì một
giọng nói đầy uy lực vang lên:
- Buông tay cô ấy ra!
Tiếng nói từ phía sau khiến nó lẫn người đàn ông kia phải chú ý.
Trước mặt nó, Duy Phong đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút túi
quần, khuôn mặt không một chút sắc thái biểu cảm. Người đàn ông
trừng mắt, nhìn đứa con trai trước mặt vừa ra lệnh cho mình, chỉ là
đứa oắt con hỉ mũi chưa sạch mà dám đối đầu với ông. Láo
toét!
- Mày là đứa nào? Không phải chuyện của mày.
Vẫn giữ thái độ ban đầu, Duy Phong lạnh lùng cất tiếng:
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra khỏi người cô gái đó, đừng để tôi
nhắc lại lần nữa nếu không ông sẽ không yên đâu!
Một nụ cười mỉa mai lộ rõ trên khuôn mặt to béo của người đàn ông,
lão ta đưa tay xoa xoa cái cằm bóng láng của mình và trả lời với
giọng khinh khỉnh:
- Nhóc con định học đòi làm anh hùng cứu mĩ nhân à? Đúng là không
biết tự lượng sức mình. Thôi, ta không có nhiều thì giờ để đôi co
với chú mày, tránh ra!
"Bốp!" Người đàn ông vừa kết thúc câu nói, một cú đấm trời giáng đã
giáng thẳng xuống mặt hắn ta khiến hắn lăn quay ra đất kèm theo đó
là những tiếng kêu thảm thiết của những vị khách xung quanh. Định
thần lại sau cơn choáng váng, hắn đưa tay lên sờ mũi và hốt hoảng
nhìn những vệt máu trên tay mình, cái giọng vịt đực của hắn vang
lên, khản đặc, xen lẫn sự run rẩy:
- Máu! Máu! Mày dám đánh ông chảy máu. Gọi quản lí đến đây, quản lí
đâu!
Những gì vừa diễn ra trước mắt khiến Zen phải bật cười, nó thích
thú đứng xem màn kịch hay sắp diễn ra mặc dù trong lòng có chút ái
ngại cho Duy Phong. Nghe thấy có sự huyên náo diễn ra ở một góc
quán, người quản lí tất tả chạy ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, mồ
hôi túa ra:
- Thưa ngài, có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy người khách của quán đang nằm sóng soài dưới đất, máu
chảy ra hai bên cánh mũi, người quản lí thất thần, vội vã chạy đến
đỡ người đàn ông béo dậy và phủi bụi trên người ông ta. Khuôn mặt
gã đàn ông từ màu đỏ chuyển dần sang tím tái, ông ta chỉ thẳng vào
mặt Duy Phong và hét lớn:
- Mau đuổi cổ thằng nhóc đó ra khỏi quán cho ta!
Người quản lí nhìn theo hướng tay chỉ của vị khách, sắc mặt trở nên
tối sầm lại, đôi mắt ông hết liếc nhìn vị khách lại quay sang nhìn
Duy Phong một cách e dè, dường như ông đang rơi vào một tình thế
hết sức khó xử:
- Thưa ngài, vị này… không thể đuổi được.
Câu trả lời không như mong muốn càng làm người khách béo phẫn nộ,
ông ta nghiến răng, mắt trợn ngược như muốn rớt ra ngoài:
- Chỗ này làm ăn kiểu gì thế hả? Có mỗi thằng oắt con mà cũng không
đuổi được, đúng là vô dụng.
- Thưa, đây là…
Sau một hồi đứng ngoài cuộc, Duy Phong bỗng xen vào:
- Thôi, kết thúc ở đây! Quản lí Nam, nhờ anh thay tôi thanh toán
toàn bộ thiệt hại cho ông ta. – Phong hướng ánh nhìn đầy khinh miệt
về phía người đàn ông rồi quay sang người quản lí: - Và sau này,
cấm loại người này đặt chân đến quán chúng ta, anh hiểu
không?
- Vâng thưa cậu chủ!
Người quản lí kính cẩn nghiêng mình trước Duy Phong khi cậu bước
qua trước mặt và kéo theo nó ra ngoài, để lại bao ánh nhìn kinh
ngạc xen lẫn tò mò của những người khách xung quanh. Trong khi đó,
vị khách hống hách kia vẫn đang há hốc mồm vì những gì vừa nghe
được, ông đã từng nghe đến uy danh của người đứng đầu quán bar này,
và điều đó khiến khuôn mặt ông thất sắc.
***
- Này, đi chậm thôi, cậu kéo tay tôi đau…
Đang đi thật nhanh, bỗng dưng Phong dừng lại đột ngột khiến nó
không kịp chuẩn bị, đâm sầm vào tấm lưng to lớn của cậu ta, mũi đau
đến ứa nước mắt. Bàn tay Phong dần nới lỏng và buông khỏi tay nó,
cậu quay lại trừng mắt quát:
- Cậu có bị điên không mà vào những nơi đó hả? Nếu như lúc đó tôi
không có ở đó thì sao? Cậu biết hậu quả sẽ như thế nào không?
- Tôi… tôi xin lỗi! Số tiền đó nhất định tôi sẽ trả cho cậu, nhưng
đừng hét lớn như thế nữa được không?
Dường như nhận thấy thái độ hơi quá của mình, khuôn mặt đầy vẻ căng
thẳng của Duy Phong dần dãn ra, cậu dịu giọng:
- Vấn đề không phải là tiền bạc… Thôi, không nói nữa. Thật hết cách
với cậu. Về thôi!
Zen nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn rồi, chết thật, về muộn thế này
mẹ cấm cửa cho xem. Sương đêm buông xuống phủ kín lên vai và tóc
khiến nó cảm thấy lành lạnh, đột nhiên, một hơi ấm từ đằng sau phủ
lên người nó, khiến nó thoáng bối rối.
- Khoác chiếc áo này vào đi, cậu mà cảm lạnh thì tôi không chịu
trách nhiệm đâu.
Zen ngước mắt nhìn Phong, nó nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản
chiếu qua đôi mắt trong suốt của người đối diện, thêm một lần nữa
nó hiểu thêm về con người này, cậu ta ngoài cái tính ngang tàng,
bướng bỉnh, khó ưa, thì ẩn sâu bên trong là một trái tim ấm áp. Bất
giác đôi môi nó khẽ nở ra một nụ cười.
- Cảm ơn!
Dưới ánh đèn của những trụ điện gần đó, bóng hai đứa phản chiếu
nghiêng nghiêng in trên mặt đường tạo thành những vệt đen dài. Zen
đùa nghịch với những cái bóng, nó đưa chân giẫm lên chúng như hồi
bé vẫn thường chơi, hành động đó khiến người đi bên cạnh nó phải
bật cười, nó nhăn mặt tỏ vẻ không quan tâm rồi lại tiếp tục với trò
chơi của mình. Nhưng rồi có một điều gì đó đã khiến Zen phải dừng
lại, nó chăm chú nhìn những cái bóng to lớn, xiêu vẹo phía trước và
di chuyển ánh nhìn lên trên. Trước mặt nó, một lũ người với đủ kiểu
hình hài kì dị đang đứng dựa lưng vào những chiếc xe gắn máy phân
khối lớn. Ước chừng có khoảng hai mươi tên, tên nào cũng to xác và
mặt mũi bặm trợn, sau lưng chúng còn có cả vũ khí… Zen quan sát
xung quanh, đây là đoạn đường vắng vẻ rất ít người qua lại, hơn nữa
cũng đã khuya sẽ càng vắng hơn, tình thế mà bọn nó đang đối mặt
hiện giờ là hai chọi hai mươi, quả thật không cân sức.
Nó quay sang Duy Phong, cậu ta vẫn thản nhiên bước đi như không có
chuyện gì, đột nhiên cất tiếng:
- Lại gặp nhau rồi!
Trong khi nó còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì từ trong
đám đông đó, hai người đàn ông bước ra. Một tên có dáng vẻ lèo
khèo, tay chân dài thòng, gò má nhô cao, mắt sâu hoắm như bộ xương
di động, đặc điểm dễ nhận dạng nhất ở hắn là mái tóc đỏ choạch,
nhìn dáng vẻ đó nó có thể đoán được là một kẻ nghiện hút; người thứ
hai là một gã có thân hình to lớn, lực lưỡng như hộ pháp, một cái
khăn có hoa văn được buộc trùm lên đầu cố tình che đi mái đầu cạo
trọc của gã, đôi mắt long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống
bọn nó, cánh mũi xỏ vài chiếc khuyên lùng lẳng trông như một con bò
tót hiếu chiến, đặc biệt là vết sẹo lớn ở má phải càng tăng thêm vẻ
hung tợn. Vết sẹo? Đặc điểm này làm nó liên tưởng tới một người…
Không lẽ là hắn? Nó nhìn Duy Phong với ánh mắt dò hỏi, sau khi nhận
được cái gật đầu từ đối phương, nó chết sững. Thì ra hai kẻ này
chính là hai tên côn đồ mà bọn nó đã gặp trong ngõ hẻm lúc cứu cún
con.
- Vẫn còn nhớ bọn này chứ hả? Hôm nay chúng tao tìm đến gặp bọn mày
không những để thanh toán nợ cũ mà còn để kết thúc nợ mới… - Tên có
vết sẹo dài trên mặt lên tiếng.
- Nợ mới? – Khuôn mặt Phong thoáng ngạc nhiên, nó cũng ngạc nhiên
không kém.
- Nợ cũ thì vẫn phải trả, còn nợ mới có người nhờ bọn tao đòi
hộ.
- Người đó là ai? – Phong khôn khéo tìm cách moi móc thông tin từ
bọn chúng, nhưng không may đã bi nhìn ra.
- Định đưa tao vào tròng à? Không dễ thế đâu! Chuẩn bị chờ chết đi!
Anh em, xông lên!
Trong phút chốc nó và Phong đã bị bao vây bởi đám người kia, hai
đứa nó chống trả quyết liệt, hợp sức tác chiến. Zen dùng cạnh cổ
tay đỡ lấy những đòn tấn công bằng gậy của đối phương, chân liên
tục tung ra những cú đá hiểm hóc vào mặt của chúng, tay còn lại
nhanh chóng móc điện thoại ra gọi ứng cứu. Điện thoại đổ hai hồi
chuông thì có người nhấc máy, giọng Huyên trầm ấm bên kia đường dây
vọng lại: “Zen à? Gọi giờ này có việc gì sao?” Trong lúc khẩn cấp,
nó vội nói ngắn gọn: "Có chuyện rồi! Mày đem theo người đến đường
X, nhanh lên nhé!" Cất điện thoại vào túi, nó tập trung tinh thần
chiến đấu, hy vọng có thể cầm cự được mười phút. Đối phương không
phải là những kẻ tầm thường, chúng ra đòn rất hiểm và không hề
nương tay ngay cả với con gái.
Zen liếc nhìn sang phía Duy Phong, vẫn kiên trì cầm cự nhưng nhìn
cậu ta đã bắt đầu thấm mệt, trong lúc sơ ý, một tên từ phía sau cầm
dao xông về phía cậu ta. Nó chỉ kịp hét lên: "Cẩn thận!" Không kịp
nữa rồi, con dao đã kề sát sau lưng Phong, nó chỉ có thể nhìn mũi
dao tiến đến gần cậu ta trong bất lực. "Keng!" Âm thanh kim loại
lạnh lùng va chạm với nền đất. Con dao từ tay tên sát thủ rớt
xuống, còn hắn bị văng ra xa. Người vừa ra tay cứu Duy Phong là
Huyên. Sau cậu ấy, Thiên, Vân, Vũ cũng xuất hiện, cùng với đám
người của Ghost và Light đã xuất hiện kịp lúc để cứu nguy cho bọn
nó. Kết cục của lũ du côn kia chắc ai cũng biết, chúng bị một trận
bầm dập và giao cho công an xử lí. Không ai có thể ngờ rằng tất cả
chỉ mới là khởi dầu của một âm mưu đã được sắp đặt sẵn.
7. Trở về miền quá khứ
Trước mặt con bé, người đàn ông nằm đó bất động, máu từ sau gáy
chảy ra đọng lại thành vũng. Tay nó dính đầy máu, không biết của nó
hay của người đàn ông kia, chỉ kịp nhìn thấy trong mắt con bé ánh
lên nỗi sợ hãi và kinh hoàng đến tột độ. Tiếng thét thất thanh xen
lẫn đớn đau phát ra như xé toạc bầu trời: “Khônggg!"
Choàng tỉnh sau cơn mê, Zen vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì vừa
diễn ra, tim nó đánh trống liên hồi trong lồng ngực, mồ hôi vã ra
như tắm, hơi thở gấp gáp đang dần lấy lại nhịp. Nó thở phào nhẹ
nhõm vì nó vẫn đang ngồi đây, trên giường, trong ngôi nhà thân yêu
của mình. Zen đứng dậy, lần mò trong bóng tối tìm công tắc đèn. Chỉ
một lúc sau, phòng nó đã sáng trưng như tất cả các vì sao trên kia
đang quy tập về nơi này. Nó đẩy nhẹ cánh cửa sổ ra, gió từ ngoài
lùa vào xua đi không khí ngột ngạt, oi bức của căn phòng. Từ trên
phòng nó nhìn xuống, có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố. Đã hơn
1 giờ sáng mà các nhà hàng, quán bar... vẫn còn làm việc, có vẻ như
bây giờ mới là thời điểm để những ánh đèn neon đủ màu kia phát huy
hết công suất, khả năng của mình. Dưới đường không một bóng người,
thi thoảng có vài con chó cất lên những bài ca gọi bầy muôn thuở,
một chú mèo trắng nhảy phóc lên mái nhà cất tiếng gọi bạn tình.
Trên cửa sổ phòng Zen, chiếc chuông gió khẽ đung đưa, phát ra tiếng
leng keng nho nhỏ, phá tan không gian tĩnh lặng của màn đêm. Ngoài
ban công, một bức tranh được vẽ dang dở, đang đến phần hoàn thiện,
nằm im lìm trên giá vẽ. Bức tranh cánh đồng bồ công anh tuyệt đẹp,
với các gam màu được phối hợp ăn ý; giữa cánh đồng hoa là hình ảnh
một cậu bé và một cô bé đang chơi đùa, nụ cười hồn nhiên ngây thơ
như làm bừng sáng cả căn phòng. Bước đến bên bàn rót một cốc nước,
nó mang ra ngoài ban công vừa uống vừa ngắm cảnh thành phố lúc về
khuya. Những cơn gió nhẹ khẽ lùa vào mái tóc và đùa giỡn với những
lọn tóc trước trán Zen. Nhấp vài ngụm nước lấy lại tinh thần, nó
bỗng nghĩ về giấc mơ vừa rồi. Thật lạ lùng, đã bao nhiêu năm trôi
qua vậy mà giấc mơ kì lạ ấy cứ ám ảnh Zen trong mỗi giấc ngủ. Nó
luôn tự hỏi không hiểu người đàn ông trong mơ là ai? Và đã có
chuyện gì xảy ra với ông ta và đứa bé? Bao nhiêu câu hỏi cứ đặt ra
trong đầu mà mãi chưa có lời giải đáp. Mỗi lần mơ thấy giấc mơ đó,
nó lại có cảm giác bất an trong lòng.
Hóng gió đã đủ, nó biết đã đến lúc phải quay vào trong và trở lại
với chiếc giường của mình, nếu không thế nào ngày mai ông anh quý
hoá cũng hành hạ nó đủ điều.
Phía sau Zen, ánh đèn le lói cuối cùng cũng đã tắt, thành phố lại
rơi vào sự tĩnh lặng như bị bao phủ bởi màn đêm cô quạnh…
***
- Đi đâu bây giờ nhỉ? Tớ đưa cậu đi ăn kem nhé!
- Không, tớ không thích ăn kem. - Người con trai tỏ ra khá bối rối
trước câu trả lời của cô gái đang ngồi sau xe của cậu. Cô ấy không
còn thích ăn kem nữa ư? Ngày xưa cứ tíu tít đòi mình dẫn đi ăn kem.
Thì ra khẩu vị của con người có thể thay đổi theo thời gian.
- Vậy cậu muốn đi đâu nào?
- Đi uống trà sữa nhé!
- Ok. Bám chắc nhé!
... Bước vào quán coffee Hồi ức thì cũng là lúc trời đổ một cơn mưa
rào, Phong và Khanh ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa kính, từ đây
có thể quan sát cảnh vật bên ngoài. Cơn mưa rào bất ngờ khiến cho
mọi người đang đi trên đường vội vã tìm cho mình một chỗ trú ẩn,
mọi công việc đang thi công dở phải dừng lại để chờ cho tạnh mưa.
Trong lúc chờ đợi người phục vụ chuẩn bị đồ uống, Phong nhìn Khanh
một cách chăm chú trong khi cô bé đang hướng mắt ra ngoài cửa kính
ngắm nhìn mọi người qua đường.
Là cô bé No ngày xưa đây ư? Kể từ ngày hay tin No mất, chưa bao giờ
cậu nghĩ có một ngày lại được ngồi bên và quan sát cô gần thế này.
Vẻ hồn nhiên tươi trẻ, tinh nghịch của No ngày xưa vẫn còn đây,
trong No của hiện tại và giờ đã trở thành thiếu nữ. Phong ngỡ
ngàng, thời gian trôi qua nhanh quá mà Phong không hề nhận ra, cậu
và No đã mười tám tuổi, không còn là những đứa trẻ chỉ biết vòi
vĩnh, khóc nhè và hay trêu chọc nhau như trước nữa. Nhưng... liệu
có quá nhanh để đón nhận một sự thay đổi?
Chị nhân viên trẻ mang một khay nước đến và đặt lên bàn bọn nó một
trà sữa và một trà chanh. Phong vẫn vậy, vẫn thích hương vị thơm
đượm, chua chua ngọt ngọt của trà chanh. Đôi mắt Phong dừng lại ở
một tập lịch đứng ở trên bàn, trên đó cũng in rất nhiều hình hoa bồ
công anh, bất chợt cậu nghĩ tới một người. “Đó là một loài hoa thủy
chung và mạnh mẽ. Hoa trao gửi tình yêu của mình cho gió nhưng khi
không thể ở bên gió hoa vẫn không hề úa tàn, nó tạo ra những thế hệ
khác để tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm tình yêu còn dang dở”.
Bất giác cậu chợt mỉm cười.
- Phong!
- Hả!
- Nãy giờ tớ gọi cậu không nghe thấy sao?
- À, tớ xin lỗi, tớ đang nghĩ tới một số chuyện khác.
- Cậu thích hoa bồ công anh à?
- Không, nhưng chẳng phải trước đây cậu rất thích loài hoa này
sao?
- Vậy à, ừ, có lẽ tớ quên rồi.
“Quên”, cậu ấy nói nghe sao nhẹ bẫng vậy. Những sở thích trước đây
đã quên hết rồi sao? Phong ơi, mày ngốc quá, quá khứ đã qua rồi cứ
để nó qua đi, điều quan trọng là hiện tại, giờ đây mày đã có No ở
bên rồi mày còn muốn gì nữa!”
- Thời gian qua cậu sống tốt chứ?
Khanh khuấy khuấy ly trà sữa với những viên chân trâu tròn tròn
long lanh trong đáy cốc và mỉm cười khẽ đáp:
- Tớ vẫn ổn, tớ... đã nhớ cậu rất nhiều. Khi gặp lại cậu, tớ đã hy
vọng cậu nhận ra nhưng cậu cứ thờ ơ...
- Tớ hiểu, tớ xin lỗi, Khanh. Trước đây là tớ không tốt, tớ ra đi
mà không nói một lời từ biệt, chắc cậu giận tớ lắm! Chỉ cho đến khi
tớ biết sẽ mất cậu vĩnh viễn tớ mới nhận ra rằng cậu quan trọng đối
với tớ đến nhường nào. Và khi gặp lại cậu, tớ biết rằng đây là cơ
hội cuối cùng của tớ, ông trời đã ban nó cho tớ để tớ biết trân
trọng cậu nhiều hơn, và không để tuột mất cậu lần nữa. – Gương mặt
Phong trầm tư, thể hiện sự nghiêm túc, đôi mắt trong suốt của cậu
ánh lên những tia nhìn ấm áp và sự thành thật.
Khanh nhìn sâu vào đôi mắt đó, cô tin những gì Phong nói, chúng như
một thứ thuốc thần kì trút bỏ mọi gánh nặng ưu tư trong Khanh, cô
mừng rỡ quệt vội một thứ gì đó nơi khóe mắt:
"Cạch!" Cuộc đối thoại giữa hai người bỗng bị gián đoạn vì có người
bước vào quán.
- Trời mưa to quá, ướt hết cả rồi.
- Ngồi xuống đây đi!
- Zen, mày uống gì?
- Trà chanh.
- Còn bọn mày?
Những giọng nói này phát ra ở dãy bàn bên kia cách đó hai, ba bàn.
Bất thần, Phong ngước mắt lên, vô tình hay hữu ý, đôi mắt cậu chạm
phải ánh mắt một người.
***
Hôm nay nó bắt gặp Phong và Khanh ở quán Hồi ức, thì ra hai người
ấy... Vậy mà lâu nay nó không tinh ý để nhận ra. Kì lạ, chuyện của
hai người đó nó bận tâm làm gì chứ, nó không phải là một cô nàng
chuyên đi buôn chuyện cũng chẳng phải thân thiết đến mức quan tâm
đến chuyện của cậu ta, ngược lại đó là đối thủ của nó. Nhưng sao...
có một cảm giác thật lạ lùng và khó tả cứ vương vấn trong lòng
không sao lí giải được, một cảm giác không tên. Ôi, mày điên rồi,
Zen, mày đang nghĩ gì vậy chứ!
"Tít". Có tin nhắn đến, nó vội lục túi tìm kiếm chiếc điện thoại.
“Đang ở đâu vậy? Đi với tớ đến một nơi này nhé! Cậu chuẩn bị đi,
mười phút nữa tớ qua đón. Huyên.”
...
8h10’ p.m.
- Cậu định đưa tớ đi đâu đây?
- Lát nữa cậu sẽ biết!
Ngồi sau xe Huyên mà nó cứ thấp thỏm về điều bí mật cậu ấy sẽ dành
cho nó. Đây không phải là lần đầu tiên nhưng lần này chỉ có hai đứa
nó, những lần khác đều có cả nhóm đi cùng.
Đi qua Thảo Điền, dọc bờ sông Sài Gòn, Huyên dừng lại. Hai đứa nó
cứ lặng lẽ bước đi bên nhau bên dòng sông hiền hòa thơ mộng, bãi cỏ
lau mé sông phất phơ theo gió và dưới cái thứ ánh sáng mờ ảo của
vầng trăng đầu tháng. Zen cúi xuống nhặt một viên sỏi nhỏ, lấy đà
ném thật xa lên mặt sông phẳng lặng, viên sỏi nảy trên mặt nước vài
vòng gây xáo động mặt sông, tạo thành những vòng tròn loang đều ra
khắp một vùng và kết thúc chuyến du hành của mình bằng một âm thanh
tĩnh lặng. Hồi nhỏ, năm đứa nó thường chơi trò ném sỏi xuống mặt
sông để thi xem ai ném xa hơn, trò chơi thuở bé không còn khiến bọn
nó hứng thú như xưa nhưng những gì nó đem lại cho Zen là cả một
tuổi thơ yên bình và hạnh phúc như mặt nước phẳng lặng kia.
- Cậu không có gì muốn nói sao? – Nó thoáng ngạc nhiên khi thấy
Huyên vẫn im lặng từ nãy tới giờ.
Huyên không nói gì, cậu hướng ánh nhìn của mình ra ngoài xa, nơi
dòng sông hiền hòa vẫn êm đềm trôi một cách lặng lẽ, mặt sông phản
chiếu thứ ánh sáng diệu kì của mặt trăng trên cao, thi thoảng lại
tan ra dưới sự tác động của những cơn gió.
- Cậu biết vì sao tên tớ là Huyên không? – Sau một vài phút im
lặng, cuối cùng Huyên cũng chịu cất tiếng bằng một câu hỏi lạ
lùng.
- ...
- Huyên trong tiếng Hán có nghĩa là nắng ấm. Khi đặt cho tớ cái tên
này bố mẹ đã hy vọng tớ có thể như tia nắng bình yên của buổi sớm
mai mang lại sự ấm áp cho mọi người. Nhưng, nắng sẽ tắt khi mùa
đông đến, mùa đông không có nắng sẽ thật lạnh giá và cô đơn biết
bao, và... có một người tớ không hề mong muốn người đó phải chịu
đựng điều đó một mình. Đã từ lâu tớ rất muốn nói với người đó điều
này, nhưng tớ cảm thấy bây giờ là lúc thích hợp nhất để nói với
cậu, Zen ạ! – Huyên quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt nó, khiến nó
ngỡ ngàng trong chốc lát. – Zen, cậu có đồng ý để tia nắng này sưởi
ấm cho trái tim cậu suốt đời và mãi mãi được không?
Nó nhìn sâu vào đôi mắt Huyên, đôi mắt nói lên sự thành thật trong
từng lời nói của cậu ấy, nó biết Huyên không đùa, điều đó lại càng
khiến nó cảm thấy bối rối. Nó không biết tình cảm nó dành cho Huyên
là sao nữa, ngay cả chính nó cũng không hiểu nổi, khi Huyên sang
Nhật bỏ bọn nó ở lại thật sự nó đã rất buồn, suốt một năm trời nó
luôn nghĩ về cậu ấy; khi Huyên cầm tay nó trong phòng nhạc cụ trái
tim nó khẽ run lên từng nhịp như có một luồng điện chạy qua và khi
Huyên ngã từ trên cao xuống để bảo vệ đứa bé, giây phút đó nó đau
đớn tưởng như sẽ mất cậu ấy vĩnh viễn. Nhưng... vẫn còn một điều gì
đó khiến nó phân vân?
- Tớ... Cậu có thể cho tớ thời gian suy nghĩ được không?
Sự căng thẳng khi chờ đợi câu trả lời hiện rõ trên nét mặt Huyên,
nó biết lời đáp trả của nó không như mong muốn nhưng hàng lông mày
đang nhíu lại của cậu khẽ giãn ra, Huyên khẽ mỉm cười:
- Được, tớ sẽ chờ!
***
- Đang nghĩ gì mà thần mặt ra vậy?
Nó bất giác giật mình trước giọng nói của một người, điều đó không
ngăn được vẻ nhăn nhó trên mặt nó.
- Lão Trư, anh vào phòng thì phải gõ cửa chứ?
- Ta gõ rụng cả tay mà tại nhà ngươi không nghe đấy chứ.
Anh nó đặt đĩa trái cây trên bàn và ngồi xuống bên cạnh nó.
- Nào, có chuyện gì mà trầm ngâm vậy? Nói anh nghe?
- Không có đâu, anh đừng suy bụng ta ra bụng người. – Nó vội vàng
chối đây đẩy.
- Cái tật nói dối vẫn không chừa, cô tưởng có thể qua mắt được tôi
sao? – Anh nó bĩu môi và véo má nó một cái khiến nó la oai
oái.
- Được rồi, anh đừng hành hạ em nữa! Anh, khi trong lòng cảm thấy
phân vân không biết làm thế nào thì anh sẽ làm gì?
- Ngủ.
- Anh đừng đùa nữa, em nói thật đấy!
- Nhóc con, lắng nghe đi! Em thấy trái tim mình nói gì? Quyết định
thế nào là ở em, nhưng hãy nhớ có những thứ khi mất đi rồi thì
không lấy lại được đâu. Có nhiều ngã rẽ để em lựa chọn, nhưng em sẽ
không biết được con đường nào dẫn tới thiên đường nếu không thử
bước vào đó. Thôi, ngủ đi, anh ra đây!
Anh nó xoa đầu nó rồi đứng dậy tiến ra cửa. Sau một phút suy nghĩ,
nó đã biết mình phải làm gì.
- Anh, cảm ơn anh!
Zen vội tìm chiếc điện thoại di động và soạn tin nhắn rồi gửi đến
cho một người với nội dung: “Tớ đã mất quá nhiều thời gian để kiếm
tìm câu trả lời cho riêng mình và cho cả cậu. Giờ đây tớ đã tìm ra
câu trả lời: Trái tim tớ cần một tia nắng”.
***
Kể từ giây phút đó, nó và Huyên đã trở thành một cặp, những khi
rảnh rỗi Huyên đưa nó đi dạo phố, chúng nó cùng nắm tay nhau đi
trên những con đường dài dằng dặc dưới tiết trời của Sài Gòn, cùng
nhau chạy trốn những cơn mưa mùa hè bất chợt, cùng nhau ngắm mưa
trên ban công nhà nó, cùng nhau hát vang những bài ca ngộ nghĩnh
dưới bầu trời đầy sao, cùng ngủ quên tựa đầu vào nhau trên xe
bus... Bọn bạn nó thời gian đầu biết chuyện còn hay trêu, nhưng lâu
dần cũng quen và không quên chúc mừng bọn nó. Zen thích ngắm nhìn
Huyên mỗi khi đang đọc sách, mỗi lần như thế nó có thể quan sát kĩ
khuôn mặt cậu và đôi mắt màu cà phê đen láy ấy. Thứ cà phê đen đậm
đặc, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, quyến rũ kích thích khứu giác và
vị giác để rồi khi đưa vào miệng, đắng, rất đắng, đắng đến tận tim,
nhưng khi dần trôi xuống cổ họng thì chỉ còn là những dư vị ngọt
ngào, lắng lại rất lâu rất lâu... Nó thích đôi mắt đó, vì bất cứ ai
nhìn vào một lần thì mãi mãi không thể nào quên.
Có lần, khi đang đi dạo phố cùng Huyên thì một bàn tay nắm lấy tay
nó kéo giật lại, nó hoảng hốt suýt bật lên thành tiếng thì nhận ra
người đang cầm tay nó là một bà lão. Trông cách ăn mặc như một bà
thầy bói, với đủ thứ phụ kiện quái dị trên người, sau một lúc quan
sát chỉ tay của nó, bà ngước nhìn nó chăm chú và nói: “Cháu gái,
cháu sẽ phải trải qua rất nhiều khó khăn, gian khổ cho đến ngày
cháu tìm được tình yêu đích thực của đời mình…” Zen kinh hãi rút
tay lại, nó chẳng hiểu gì, chỉ thấy sợ ánh mắt lạnh lẽo của bà ta.
Nó kéo người bên cạnh đến trước mặt bà và chỉ vào cậu, tỏ ra bức
xúc:
- Bà đừng nói bậy, đây là bạn trai của cháu, bây giờ và sẽ mãi mãi
như thế!
Bà lão lắc đầu, rồi quay đi, miệng lại lẩm bẩm điều gì đó nó không
nghe rõ.
- Mấy bà thầy bói này thật là, kiếm tiền thì cũng không nên đoán
bừa như vậy chứ!
Nó nhìn sang Huyên, nét mặt cậu thoáng vẻ trầm tư, hướng ánh nhìn
theo bóng dáng bà lão, cậu hỏi nó:
- Nếu một ngày tớ không thể ở bên cạnh cậu được nữa, cậu sẽ không
khóc chứ?
- Sao cậu lại nói thế? Cậu đang lo lắng về những điều bà ấy nói đấy
à? Đừng mê tín thế chứ! – Zen cười cười để che giấu sự bất an trong
lòng.
- Không có gì! Tớ chỉ buột miệng hỏi vậy thôi mà!
Zen thở phào nhẹ nhõm, nó đưa tay véo lấy má Huyên, và giả vờ hung
dữ:
- Không được nói thế nữa nghe không! Cậu nhất định không được bỏ
rơi tớ! Hứa nhé!
- Tớ hứa. Nhất định là như thế!
...
Zen những tưởng nó sẽ sống mãi trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó cho
đến một ngày...
- Cô nói sao? Ghost muốn thách đấu với Light ư? – Tâm trạng của nó
vẫn còn chưa hết sửng sốt vì những gì Lưu Ly vừa nói ra.
- Đúng vậy, nếu bên nào thắng thì sẽ được toàn quyền sử dụng sân
bóng của trường trong vòng một tháng. Không phải các người sợ đấy
chứ?
Zen đã quá quen thuộc với những trò của Lưu Ly rồi, không biết lần
này cô ta lại định bày trò gì nữa đây.
- Light không tham gia đâu, các người muốn đấu với ai thì
tùy.
- Tham gia đi mày, vì danh dự của Light, không thể thua chúng được,
dù sao thì ta cũng chẳng thiệt gì, đấu thì đấu, sợ gì!
- Đúng đó thủ lĩnh, ta việc gì phải sợ chúng, tham gia đi!
Thực lòng nó chẳng muốn tham gia tẹo nào, nhưng nguyện vọng của anh
em nó không thể không xem xét được.
- Vậy cô nói thể lệ đi!
- Mỗi bên sẽ chọn ra năm người để tham gia thi đấu, thử thách lần
này là thi xem ai can đảm nhất, chúng ta sẽ đến ở trong một ngôi
nhà ma trong vòng ba ngày, đội nào đòi về trước xem như thua cuộc.
Ok?
Ma ư? Từ trước đến giờ nó rất khoái xem phim ma, nhưng được gặp thì
chưa bao giờ cả, lần này cũng muốn thử xem sao.
- Được!
Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì cuối
"Nắng yêu hoa nhưng hoa không thuộc về nắng, hoa mãi là của gió,
chỉ gió mà thôi…”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
8. Ngôi nhà ma
Chuyến xe đi từ Thành phố Hồ Chí Minh đến một thành phố cao nguyên
khởi hành lúc 8 giờ sáng, trên xe có mười đứa học sinh, dãy của Zen
gồm nó, Huyên, Vân, Thiên, Vũ, dãy bên kia là đội đối thủ: Duy
Phong, Lưu Ly, Linh Khanh và hai người nữa. Lần này, chúng nó sẽ
đến ở tại một ngôi nhà cổ bị bỏ hoang nhiều năm vì bị ma ám, nghe
đồn nơi đây có một người con gái đã thắt cổ tự tử vì bị người yêu
phản bội, sau đó người yêu của cô ta cũng mất tích không một chút
dấu vết, nhiều người đi ngang qua ngôi nhà vào ban đêm vô tình nhìn
lên sẽ thấy những đốm sáng lập lòe nơi cửa sổ phòng cô gái đã chết,
có người còn thấy một bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện và nghe thấy
những tiếng rít, những tiếng khóc, kêu la thảm thiết trong ngôi
nhà. Sau cái chết của cô gái, người nhà của cô đem rao bán căn biệt
thự, những chủ nhân mới của ngôi biệt thự không ai ở quá được một
tuần đều phải chuyển đi, vì vậy không ai dám mua và ngôi nhà bị bỏ
hoang từ đó đến giờ...
Zen có vẻ bị say xe, suốt từ khi lên xe đến giờ nó không nói nửa
lời, chỉ ậm ừ cho qua. Khuôn mặt nó lộ vẻ mệt mỏi thấy rõ nên Huyên
mới nói nó ngủ một tí cho đỡ mệt. Cơn choáng đầu khiến Zen nhanh
chóng chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ màng nó còn kịp thấy ánh mắt
của người đối diện nhìn nó với vẻ lo âu. Xe đến nơi là hơn ba giờ
chiều, dừng ở lưng chừng đèo. Bọn nó còn phải đi bộ thêm một quãng
nữa mới đến nơi cần đến. Trời chiều chập choạng tối, khung cảnh bắt
đầu trở nên âm u tĩnh mịch, đâu đó trên những ngọn cây thông trong
rừng văng vẳng tiếng quạ kêu nghe như tiếng kêu ai oán, thê lương
của một kiếp người. Màn đêm dần khoác lên mình vạn vật những tấm áo
đen đúa, cô đặc lại một cách đáng sợ. Sương dần buông, không khí
lành lạnh ẩm ướt khiến cho người ta lạnh thấu xương, không chỉ cơn
lạnh bên ngoài mà còn một cơn lạnh mơ hồ đáng sợ ở trong lòng. Zen
khẽ rùng mình, chiếc áo khoác nó khoác lên người không đủ để làm
giảm bớt cái lạnh nơi đây.
- Hắt xì!
- Cảm rồi à? Cậu khoác áo tớ vào đi! – Huyên cởi bỏ chiếc áo jacket
trên người nhẹ nhàng khoác lên vai nó.
- Không được! Còn cậu...
- Tớ ổn mà, cậu đừng lo. Cậu mà ốm ra đấy là phiền lắm đấy!
- Ừm, cảm ơn!
Trong bóng tối dày đặc, những chiếc đèn pin nhỏ bé được dịp phát
huy hết công suất của mình. Bọn nó vẫn tiếp tục tìm đường đến căn
nhà đó qua tấm bản đồ chỉ đường.
- Mọi người đi sát bên nhau nhé! Đừng để bị lạc. – Phong cẩn thận
nhắc nhở.
Bọn nó vẫn tiếp tục đi, đôi chân bắt đầu mỏi, cộng với đống hành lí
trên vai cơ thể đã bắt đầu xuống sức. Đột nhiên, có một tiếng reo
khe khẽ khiến cả bọn phải chú ý:
- Nhìn kìa! Đúng là nó rồi!
Cả bọn nhìn theo hướng chỉ của Thiên, ai cũng hiểu đó là cái gì.
Căn biệt thự hiện ra trong màn đêm đen kịt nhờ dáng vẻ đồ sộ của
nó, quanh căn nhà được bao bọc bởi cánh rừng thông.
- Nhanh lên, đi nào, sắp đến nơi rồi! – Huyên thúc giục.
Không hiểu sao trong lòng nó lại có một cảm giác bất an, nhìn khuôn
mặt của mọi người ai cũng hiện lên một nỗi sợ rõ rệt, nhưng đã đến
đây rồi thì không thể trở về được. Cả bọn bắt đầu bước chân lên
vùng “cấm địa”, ngay lối đi lên dốc tiến thẳng về phía ngôi nhà có
một tấm bảng cũ rích, xỉn màu với dòng chữ cảnh báo: “Nguy hiểm”.
Lúc này đây, ngôi nhà ma đang sừng sững trước mặt bọn nó với vẻ đầy
thách thức. Mặc dù không thể nhìn rõ ngôi nhà vì trời quá tối nhưng
qua ánh sáng đèn pin mờ ảo nó có thể đoán được đây là một ngôi nhà
đã được xây lâu đời theo lối kiến trúc Pháp cổ, rêu phong phủ kín
cả lối đi lên những bậc cầu thang nên nếu không cẩn thận rất dễ
ngã.
Huyên nắm chặt tay nó khi nó bước lên bậc thềm. Mọi người đều đã
tập trung đông đủ ngoài bên ngoài ngôi nhà, chỉ cần đẩy nhẹ cánh
cửa kia và bước vào trong nhưng ai cũng đều cảm thấy do dự. Gió bên
ngoài bắt đầu thổi mạnh, rít qua từng kẽ hở của bức vách tạo nên âm
thanh u u đầy đáng sợ. Đột nhiên... "Rầm!" - Cánh cửa mở tung, gió
từ ngoài lùa vô ào ạt. Chúng nó hét lên thất kinh: "Aaa!", tay chân
đã bắt đầu cứng đờ như hóa đá. "Đừng lo, chỉ là gió mạnh đập cửa
thôi." – Phong vội trấn an cả bọn. Cả đám như trút được gánh nặng,
thở phào nhẹ nhõm. Phong đi tiên phong bước vào trong trước, bọn nó
lẽo đẽo theo sau. Căn nhà sặc mùi ẩm mốc và bụi bặm khiến nó hắt xì
hơi mấy cái liền.
- Ai mang theo bật lửa không? – Vân quay sang hỏi bọn nó.
- Có đây! – Zen vội móc trong ba lô ba, bốn cái bật lửa đưa cho mọi
người. Căn phòng sáng bừng lên sau khi được châm nến, giờ đây nó có
thể quan sát kĩ cả căn phòng. Đây là tầng dưới của tòa nhà, hình
như là phòng khách, có một bộ sô fa cũ nát bụi phủ dày được đặt ở
giữa căn phòng. Lơ lửng trên đầu, trước mặt bọn chúng là những tấm
“lưới” mạng nhện giăng đầy mọi nơi. Đang tập trung quan sát căn
phòng thì Zen nghe thấy có tiếng hét thất thanh bên cạnh, khiến cả
đám giật mình ngoảnh lại.
- Khanh, cậu làm sao vậy? Trông sắc mặt cậu yếu lắm! – Phong hoảng
hốt đỡ Khanh ngồi xuống một chiếc ghế gỗ cũ gần đó sau khi đã lau
chùi sạch sẽ. Đó là lần đầu tiên nó thấy cậu ta quan tâm đến người
khác như vậy, đây là Đặng Duy Phong mà nó từng quen biết sao?
Sắc mặc Khanh lúc này tái hắn đi, cô bạn không ngừng đưa tay ôm
ngực, cơ thể co giật liên hồi, khuôn miệng liên tục phát ra những
tiếng ho khù khụ không dứt, hơi thở khò khè, ngắt quãng, đầy nặng
nhọc.
- Lấy giúp... tớ... cái... ba lô... – Từng lời nói ngắt quãng được
Khanh thốt lên đầy yếu ớt.
Mọi người cuống cuồng tìm ba lô của Khanh và đưa cho bạn ấy, Khanh
vội lục trong túi và lấy ra một ống hít, vật thường dùng cho những
người bị mắc bệnh hen suyễn, không lẽ...?
- Tớ bị bệnh hen suyễn, xin lỗi đã khiến mọi người phải lo lắng. –
Khanh nở nụ cười gượng gạo yếu ớt sau khi đã hồi phục sau cơn bệnh
bộc phát.
Phong cầm lấy tay Khanh, khuôn mặt cậu vẫn còn chưa hết lo sợ vì sự
việc mới xảy ra.
- Sao cậu không nói cho tớ biết? Đáng ra phải ở nhà chứ theo đến
đây làm gì? Cậu biết là tớ đã lo lắng thế nào không? Nếu cậu có
mệnh hệ gì thì sao?
Mặc dù trong giọng nói của Phong chứa đựng sự giận dữ, nhưng đằng
sau đó là tất cả sự quan tâm, lo lắng của cậu ta dành cho người con
gái ấy.
- Ngày mai chúng ta trở về! – Sau một thoáng im lặng, Phong tuyên
bố.
- Sao lại về, vừa mới đến mà? – Cả bọn đồng loạt phản đối.
Vẫn giữ thái độ kiên quyết, Phong đáp:
- Ai muốn ở lại thì cứ viêc, tôi và Khanh sẽ về. Tình trạng sức
khỏe của cô ấy hiện nay không thể tiếp tục cuộc đấu được.
- Hừ, không chịu được sao ban đầu không ở nhà luôn đi, còn theo tới
đây làm gì cho vướng tay vướng chân. – Thiên bất mãn lên tiếng, câu
nói bâng quơ của nó cũng đủ để cho tất cả mọi người trong căn phòng
này đều nghe thấy.
- Cậu vừa nói gì hả? – Khuôn mặt Phong đỏ bừng, đôi bàn tay nắm
chặt lại nghe răng rắc, cậu ta định xông vào nện cho Thiên một trận
nhưng may là bọn nó đã kịp thời can ngăn.
Zen biết Thiên không cố ý làm người khác tổn thương, nhưng cái tính
thẳn thắn quá đáng của nó đúng là gây ra biết bao phiền phức. Thấy
tình hình có vẻ căng thẳng, Khanh bèn nhẹ nhàng cất tiếng:
- Xin lỗi vì đã gây ra bao phiền phức cho mọi người... khụ...
khụ... tớ không sao đâu, có thể tiếp tục được mà. Phong đừng lo
quá, Khanh bị thế này quen rồi, đừng để vì mình mà ảnh hưởng đến
mọi người.
Sau một phút trầm ngâm, Phong cũng đành phải nhượng bộ:
- Thôi được, nhưng nếu cảm thấy không ổn thì cậu phải nói đấy
nhé!
- Ừ, tớ biết rồi.
Cuối cùng thì mọi việc cũng đã được giải quyết êm đẹp. Nó cũng cảm
thấy ái ngại cho sức khoẻ của Khanh, nhưng thật lòng nó cũng không
hề muốn cất công đến đây rồi lại về một cách vô ích, hy vọng rằng
Khanh sẽ không sao.
***
Khanh và Phong mặc thêm áo ra ngoài để tránh bụi trong khi mọi
người dọn dẹp qua. Trong cái nền u tối và lạnh lẽo của bóng đêm,
ngôi nhà gây cho người ta cái cảm giác âm u, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tòa nhà được xây theo lối kiến trúc Pháp cổ rất độc đáo, điểm đặc
biệt ở đây là tòa nhà chỉ có một tầng, nhưng rất rộng, liên thông
với phòng khách là những dãy hành lang dài dẫn đến các phòng, mái
hình vòm tạo nên chiều sâu hun hút cho cảnh gian nhà, ẩn sau những
lớp bụi và mạng nhện là những hoa văn, họa tiết được trạm trổ tinh
xảo và rất có hồn.
Trong ánh nến chập chờn, bóng bọn nó in trên tường tạo nên những
hình thù kì dị, bên ngoài gió bắt đầu nổi to kéo theo những chiếc
lá khô tạo nên những âm thanh xào xạc trên nền đất. Cánh cửa sổ bị
bật tung ra vì sức đập của gió thổi một luồng khí lạnh buốt tràn
vào cả căn phòng, một vài ngọn nến phụt tắt. Huyên vội vàng đi ra
đóng cửa sổ, còn bọn nó cuống cuồng châm lửa, ánh lửa bùng lên,
bừng sáng cả căn phòng xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng mỗi đứa, gió
khẽ luồn qua khe cửa tạo nên những âm thanh u u rợn người. Ngoài
trời chốc chốc lại có một tia sáng rạch ngang bầu trời kèm theo
tiếng sấm rền vang làm bọn con gái chúng nó phải hét lên kinh sợ.
Nước mắt Khanh bắt đầu rơi lã chã, hình như khi quyết định đến đây
cô bạn không ngờ được là phải đối mặt với những cảnh tượng khủng
khiếp như thế này, nỗi hoang mang về lời đồn quỷ ám trong ngôi nhà
này lại dấy lên trong lòng Khanh. Zen thấy thương cô bạn quá, một
cô công chúa từ nhỏ đến lớn chỉ sống trong tổ ấm thì khi đối mặt
với những nơi bụi bặm ẩm thấp và đáng sợ thế này hẳn là rất sợ hãi.
Sực nhớ ra điều gì đó, Zen với tay lục ba lô lấy ra một bình giữ
nhiệt, khi sáng trước khi đi mẹ nó đã đưa cho nó bình trà này, hy
vọng là vẫn còn nóng. Nó mở nắp bình, một làn khói nghi ngút kèm
hương thơm thanh dịu tỏa ra, xua tan mọi mệt nhọc và lo lắng. Zen
rót trà ra tách và đem đến chỗ Khanh đang ngồi.
- Trà mẹ tớ pha đấy, cậu uống đi cho ấm.
Một thoáng ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt Khanh, cô nhìn nó với ánh
mắt cảm kích và đưa tay đỡ lấy tách trà.
- Cảm ơn!
“Xoảng!” Một thoáng sơ ý, tách trà trên tay Zen tuột ra và rơi
xuống đất, tung tóe, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó và
Khanh. Nó hốt hoảng khi thấy Khanh run run ôm lấy bàn tay đang đỏ
tấy lên vì vết trà đổ.
- Khanh, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu!
- Cậu làm gì vậy hả? - Một tiếng quát từ đằng sau khiến Zen giật
mình, người đó xông lại chỗ nó và đẩy nó sang một bên suýt ngã, may
mà có Huyên lại đỡ nó. Phong lo lắng nhìn bàn tay đang sưng tấy lên
của Khanh và ngoảnh sang trừng mắt giận dữ: - Cậu có biết là cậu
vừa làm gì không hả? Bàn tay này rất quý giá đối với Khanh, nếu vì
cậu mà cô ấy không thể cầm cọ vẽ được nữa thì cậu có đền nổi không?
Sao lúc nào cậu cũng gây chuyện vậy?
Zen sững sờ, lần đầu tiên nó bị một người con trai mắng như vậy
trước mặt rất nhiều người, nó chỉ có ý tốt thôi mà, sao lại thành
ra như thế! Đau quá, trái tim Zen đau đớn không thể diễn tả được,
nước mắt ứ đọng nơi khóe mắt chực trào ra. Thấy Zen bị Phong mắng
như vậy, Huyên và đám bạn của nó đều nhảy ra bênh vực:
- Cậu không thấy nói như vậy là quá đáng lắm sao? Zen đã nói rồi,
cậu ấy không cố ý...
Phong quay đi, không thèm nghe lời Huyên nói, cậu ta quẳng lại một
câu:
- Tôi không quan tâm!
- Cậu...
“Bốp!” Một cú đấm trời giáng xuống khuôn mặt hoàn mĩ của Phong
khiến cậu ta chao đảo. Sự nhẫn nhịn trong Huyên đã đạt tới cực
điểm, cậu không bao giờ cho phép ai được xúc phạm đến người con gái
của cậu như vậy. Miệng Phong nhếch lên một nụ cười ngạo nghễ: "Đánh
hay lắm! Nhào vô!" Khi một cuộc kịch chiến giữa hai bên sắp diễn ra
thì một tiếng hét vang lên: "Tất cả thôi đi!" Một dòng nước mắt
bỗng lăn dài trên má Zen, cảm giác tủi thân và bị tổn thương đang
bủa vây lấy tâm hồn nó, nó cất lên trong tiếng nấc trước con mắt
sững sờ của tất cả mọi người:
- Đúng, tất cả là lỗi tại tôi, vì tôi mà tay Khanh bị thương, vì
tôi mà chúng ta ở đây, vì tôi mà các người đánh nhau thế này... Tôi
lúc nào cũng gây rắc rối cho mọi người, được, tôi đi!
Zen vụt chạy ra khỏi toà biệt thự đúng lúc một tia chớp lóe lên
rạch ngang bầu trời, bóng dáng nhỏ bé của nó khuất dần sau màn đêm,
văng vẳng sau lưng là tiếng gọi của Huyên.
... "Thế nào rồi? Vẫn chưa tìm thấy nó à?" - Cả lũ đang trong tâm
trạng phấp phỏng chờ đợi bỗng bật dậy khi thấy Huyên trở về một
mình. Huyên lắc đầu chán nản, mái tóc cậu ướt nhẹp vì mưa. "Thời
tiết như thế này... trời lại còn tối quá không thể thấy gì cả. Sáng
mai dậy sớm chia nhau ra đi tìm vậy, hy vọng rằng Zen sẽ sớm quay
trở về." Huyên ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đang
mưa rất to, mọi thứ đều bị làn mưa mờ mịt che lấp, mặc dù nói là
chờ đợi cho đến sáng nhưng trong lòng Huyên có một ngọn lửa như
thiêu như đốt, không thể ngồi yên, chốc chốc cậu lại đứng lên ngó
ra cửa sổ chờ đợi một bóng hình trở về. Bất chợt, Huyên nhận ra có
một điều lạ lùng. "Nãy giờ không thấy Phong, hắn đâu rồi?" Vân cất
tiếng thở dài ngao ngán: "Lúc mày vừa chạy đi tìm Zen, hắn cũng đi
sau đấy nhưng giờ này vẫn chưa thấy về! Bọn mày đúng thật là trẻ
con." Câu nói của Vân khiến Huyên phải trầm ngâm suy nghĩ, không
lẽ...
Cùng lúc đó, tại một nơi khác... “Lạnh quá, lạnh quá, ư ư... Mẹ ơi
con sợ lắm!” Cơn mưa lạnh buốt, xối xả đáp lên tấm thân gầy gò nhỏ
bé của Zen như những vết dao cứa vào da thịt nó; bóng tối như một
con thú dữ nuốt trọn lấy vạn vật càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi
trong lòng. Zen đang ngồi đây, trong rừng thông, nó cũng không biết
mình đã chạy sâu vào trong này từ lúc nào, đến lúc nhận ra thì
không định được phương hướng nữa. Không thể tiếp tục đi, cũng không
thể quay lại, nó ngồi thu mình dưới gốc cây và chờ đợi, chờ đợi
trời sáng, chờ đợi ai đó sẽ đến cứu nó, nhưng nó biết tất cả chỉ là
vô vọng. Nỗi uất ức xen lẫn nỗi sợ hãi tích tụ trong lòng được dịp
bùng phát, Zen gục mặt xuống đầu gối khóc, những giọt nước mưa nặng
trĩu, lạnh giá như nỗi lòng của Zen táp vào mặt nó, hòa lẫn nước
mắt. Mệt mỏi và lạnh, Zen ngủ thiếp đi, trong cơn mơ màng nó nhìn
thấy hình dáng thân thuộc của một người đang ra sức gọi tên
mình:"Zen, Zen, tỉnh dậy đi!" Một cái cốc đầu đau điếng khiến Zen
bừng tỉnh, nó nhận ra mình vẫn đang ở trong rừng thông, cơn mưa đã
ngớt, và có một bóng đen đang ở trước mặt nó, Zen hét lên kinh
hãi:
- Á! Maaaa!
- Ma cái đầu cậu ấy, tỉnh ngủ chưa hả? Tôi, Phong đây?
Lần này qua giọng nói và ánh đèn pin yếu ớt nó đã kịp định thần và
nhận ra người đó là ai, vui mừng như “chết đuối vớ được cọc” nó ôm
chầm lấy Phong trong vô thức.
- Hu hu... Tên chết tiệt này, sao cậu không đến sớm hơn hả? Cậu có
biết là tôi đã sợ thế nào không?
Hành động bất ngờ của Zen khiến Phong bị đứng hình trong giây lát,
trái tim cậu bỗng bị trật một nhịp.
- Này, cậu có bỏ ra không hả? Tôi sắp chết ngạt rồi đây này!
Nhận ra hành động quá khích của mình, đôi má Zen nóng bừng, nó vội
đẩy Phong ra khiến cậu ta suýt bật ngửa ra đằng sau.
- Cậu định báo đáp người đã không ngại mưa gió đến cứu cậu thế này
đây à?
- Hic, xin lỗi, vậy bây giờ chúng ta về chứ?
Trước khuôn mặt tràn trề hy vọng của Zen, Phong độp một câu khiến
nó đang từ trên thiên đàng bay thẳng xuống địa ngục:
- Về ư? Tôi không biết đường.
- Cái gì? Đi tìm người ta về mà không biết đường. Tôi có nghe nhầm
không đấy?
- Thì ai mà nhớ tới trường hợp đó, tôi mải lo đi tìm cậu... mà tại
ai giờ hai đứa phải lâm vào hoàn cảnh này hả? Đêm hôm còn chạy ra
ngoài...
Không có tiếng trả lời, Phong vội ngoảnh sang bên cạnh thì không
thấy Zen đâu cả, cậu cuống cuồng quay lại thì thấy nó vừa bị ngã
xuống một cái hố, Phong đưa tay kéo Zen lên nhưng không may chân
Zen đã bị trặc, cậu đành phải cõng nó.
- Cậu ăn bao nhiêu bát mà nặng thế hả?
- Cũng ít thôi, không nhiều lắm đâu. Sơ sơ mỗi bữa cũng bốn, năm
bát, ngoài bữa chính còn có bữa phụ nữa. – Nó lè lưỡi trêu
Phong.
- Hừ, thế mà không thành heo kể cũng lạ!
Zen dựa đầu vào lưng Phong, làn hơi ấm áp từ tấm lưng to lớn, rắn
chắc áp vào má khiến cho nó vô cùng thoải mái, dễ chịu và có cảm
giác an toàn sau tấm lưng đó, đã lâu lắm rồi không ai cõng nó như
thế này.
- Lúc đó tôi quá nóng giận nên đã không làm chủ được bản thân mình,
đã nói những lời tổn thương đến cậu, đó không phải là những lời nói
thật lòng đâu, đừng để bụng... Thật ra... Khanh chính là cô bé mà
lần trước tôi đã nói với cậu ấy, cô bé đó vẫn còn sống. Trước đây
tôi đã đối xử không tốt với Khanh vì vậy tôi muốn bù đắp cho cô ấy,
tôi đã hứa sẽ mãi mãi bảo vệ cô ấy... Từ nhỏ, ước mơ của Khanh là
trở thành một hoạ sĩ, nên đối với Khanh bàn tay rất quan trọng...
Hãy hiểu cho tôi... Này, cậu có nghe tôi nói gì không hả?
Không có tiếng trả lời, Phong ngoảnh mặt ra đằng sau và thấy Zen
đang gối đầu lên vai mình ngủ say sưa.
- Hừ, cô nhóc này thật là...
Phong vẫn tiếp tục tìm lối ra, nhưng sao trong lòng cậu cảm thấy
bất an, lưng cậu nóng hừng hực như có lửa đốt. Phong vội đặt Zen
xuống và sờ tay lên trán nó.
- Sốt cao quá, chắc tại dầm mưa đây mà.
Phong lại cõng nó trên lưng và tìm kiếm một tia hy vọng. Bất chợt,
một ánh sáng le lói ngoài bìa rừng xuyên qua kẽ lá đập vào mắt cậu,
Phong vội vàng cõng Zen đi về hướng có ánh sáng và không ngừng gọi
nó:
- Zen, Zen, tỉnh dậy đi, sắp được cứu rồi.
Trong cơn mơ màng, nghe thấy hai từ được cứu nó choàng tỉnh, không
giấu nổi niềm vui qua giọng nói yếu ớt, khản đặc:
- Thật sao? Chúng ta sắp được cứu rồi à?
- Ừ, thấy ánh sáng kia không? Chỉ cần đến đó chúng ta sẽ được
cứu.
Nó hướng mắt theo tay chỉ của Phong, từ xa xa, một căn nhà gỗ thấp
thoáng sau những tán lá thông, ánh sáng nhỏ bé hắt ra từ căn nhà
như đang ra sức vẫy gọi chúng. Bước chân của Phong nhanh hơn, gấp
gáp hơn như sợ chỉ chậm thêm một giây nào nữa thì căn nhà cùng với
bao hy vọng của chúng sẽ tan biến vào hư không.
Càng tiến gần đến căn nhà nhỏ, bước chân của Phong dần chậm lại vì
có tiếng người đang trò chuyện, trước cửa ngôi nhà, có một đôi
thanh niên nam nữ đang đứng nói chuyện với nhau, theo phản xạ,
Phong và nó vội nấp vào một bụi cây gần đó để quan sát, sau cơn mưa
hơi ẩm của đất bốc lên bủa vây lấy mũi bọn nó, những giọt nước mưa
còn đọng lại trên lá bỗng chốc vỡ tan khi bọn nó chạm vào. Sau lùm
cây, xuyên qua kẽ lá có hai đôi mắt đang chăm chú quan sát những
diễn biến trước mặt. Và một phút sau đó, bọn nó thảng thốt nhìn
nhau, không nói nên lời.
- Mọi việc chuẩn bị ổn thỏa cả rồi chứ?
- Vâng, thưa chị, tất cả đã xong xuôi, chỉ còn chờ nhân vật chính
xuất hiện nữa thôi.
- Tốt! Cứ tiến hành như đã sắp đặt, sau vụ này tôi sẽ không bạc đãi
các chú đâu.
- Vâng, cảm ơn chị!
Mẩu đối thoại này là của đôi nam nữ mà bọn nó vừa nghe thấy, và
không thể ngờ đến, một trong hai người đó lại là người mà bọn nó
quen biết, rất rất quen biết. Khi bọn nó vừa nhận ra “người quen”
và còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một cảm giác đau
nhói phía sau khiến nó không còn ý thức được điều gì nữa, đôi mắt
Zen dần chìm vào bóng tối.
***
- Đến giờ này mà cũng chẳng thấy tăm hơi của tên Phong đó đâu, điện
thoại thì mất sóng không liên lạc được, chắc hắn bị ma bắt đi rồi.
– Thiên vừa đi qua đi lại, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ như ngóng chờ
một điều gì đó dù biết rằng chỉ là vô vọng, chốc chốc cậu lại ngước
nhìn đồng hồ và lại thốt ra một câu bâng quơ như thế, mọi người
trong căn nhà này cũng chẳng ai khá hơn.
- Hức, không đâu, nhất định cậu ấy sẽ trở về, chắc chắn sẽ không
xảy ra chuyện gì đâu! – Nước mắt giàn giụa khóe mi khiến khuôn mặt
của Khanh trở nên ảm đạm và ưu tư, trái với vẻ xinh tươi thường
ngày.
- Thôi, Khanh đừng khóc nữa, trời sáng mọi người sẽ đi tìm hai
người đó, chắc chắn họ sẽ không sao đâu. Zen là một đứa có cá tính
mạnh mẽ, nó sẽ không khuất phục trước bất kì chuyện gì đâu, còn
Phong, với một kẻ ngang tàng như thế thì ai làm gì được hắn chứ. –
Vân tìm cách trấn an mọi người.
Lời nói của Vân quả là có tác động không nhỏ đến Khanh, cô bạn
không còn khóc nữa và cảm thấy vững tâm hơn.
- Lưu Ly và Huyên đi đâu mà lâu thế nhỉ? Nửa tiếng rồi mà không
thấy quay lại. – Vũ thắc mắc nhìn quanh.