- Các con vào đi, nó ở trên phòng ấy. Không hiểu dạo này có chuyện
gì mà nó cứ nằm lì trên ấy suốt, cơm không buồn ăn, cô hỏi chuyện
cũng không chịu nói. Các con lên khuyên giải nó giúp cô nha!
- Vâng, bọn con sẽ cố gắng.
- Dậy, dậy mau! Mày định nằm lì ở đây đến bao giờ hả? Bọn tao mang
kem đến cho mày nè, kem dâu ngon lắm, dậy ăn! - Thiên hét vào tai
con bạn và tìm mọi cách lôi nó ra khỏi giường.
- Bọn mày về đi, tao muốn được yên tĩnh. - Đáp trả lũ bạn với giọng
cau có, nó lại tiếp tục trùm chăn kín đầu và ngủ.
Biết không thể nào lay chuyển được con bạn cứng đầu, Vân đành dùng
đến chiêu bài cuối cùng, nó hướng cổ xuống nhà và bắc hai tay làm
loa gào tướng lên:
- Lão Trư ơi! Lên đây giúp bọn em lôi con nhỏ này dậy đi!
Nghe thấy thế, như có một sức mạnh thôi thúc khiến Zen bật dậy ngay
tức khắc. Đám bạn xung quanh cười nghiêng ngả trước mức độ... sợ
anh trai của nó.
- Thôi, đừng gọi nữa, tao dậy rồi, có chuyện gì không?
- Bọn tao đến để lôi mày trở về đây, buồn thế đủ rồi! Dù sao thì
chúng ta cũng biết trước bọn nó không đơn giản vậy đâu, chỉ là mọi
việc sớm hơn dự kiến... Phạt trực nhật, viết bản kiểm điểm hay bị
kỉ luật... không thành vấn đề. Nếu bọn nó đã không từ thủ đoạn để
“chơi” chúng ta như vậy thì không còn lí do gì để nhún nhường nữa.
Từ nay chúng ta sẽ chính thức tuyên chiến với chúng. - Huyên điềm
tĩnh nói, đôi mắt cậu xoáy sâu vào Zen.
Zen đưa mắt nhìn những người bạn, bốn cặp mắt cũng đang hướng về nó
chờ đợi câu trả lời. Ngay lúc này đây, Zen cảm thấy mình thật hạnh
phúc khi có những người bạn như vậy, họ luôn quan tâm, động viên,
tin tưởng, và bảo vệ nó. Một cái gật đầu dứt khoát thay cho câu trả
lời. Những cái ôm thắm thiết của tình bằng hữu đoàn kết...
- Ý mày là lúc mày xuống lấy nước, con bé Phương lấy di động trên
giường của mày nhắn tin cho bọn tao hả?
- Đúng vậy! - Zen khẳng định suy đoán của mình.
- Vậy còn tin nhắn của thằng Vũ thì lí giải sao đây?
Sau một lúc suy ngẫm, Vũ đưa tay gãi đầu:
- Có lẽ bọn nó nhắn tin cho Zen lúc tao bị ngất.
- Bị ngất? - Cả bọn đồng thanh thốt lên đầy kinh ngạc.
- Ừ, lúc tao đi bộ ra đầu xóm mua đồ cho mẹ về, hình như tao bị
đánh ngất. Lúc tỉnh dậy thấy ngồi ngoài cổng rồi, với lại không mất
mát gì nên tao cũng không để tâm...
- Vậy là đã rõ. Bọn này đã lên kế hoạch từ trước rất tỉ mỉ, không
có sơ hở nào. Vậy thì chúng ta sẽ...
***
Cùng lúc đó, tại một căn phòng làm việc lớn...
- Tôi đã nghe báo cáo về những việc bê bối xảy ra gần đây. Cô giải
thích thế nào? - Người thanh niên nhướn hàng lông mày dài và rậm
theo những biểu cảm của khuôn mặt, ánh mắt anh nhìn thẳng vào người
đối diện không chớp, trong bóng tối của căn phòng khó có thể nhìn
rõ được nét mặt của anh ta, một vài tia sáng yếu ớt len lỏi qua tấm
rèm cửa sổ chạy dọc trên sống mũi cao và thẳng ấy. Cặp kính gọng
đen nằm gọn trên sống mũi thỉnh thoảng ánh lên những tia sáng phản
chiếu càng tôn thêm vẻ nghiêm nghị của "chủ nhân". Người đối diện
tỏ ra khá hoảng hốt và bối rối trước câu hỏi của người thanh niên
đang ngồi trên chiếc ghế xoay sau bàn làm việc kia, mái tóc nâu
xoăn rũ xuống theo cái cúi đầu của cô.
- Xin lỗi đã khiến thủ lĩnh phải bận lòng, việc này anh cứ giao cho
tôi giải quyết...
- Giải quyết ư? Giải quyết như thế nào? Cô định dùng thế lực để đàn
áp bọn họ? - Người thanh niên tức giận đấm mạnh tay xuống bàn làm
việc khiến những tập tài liệu đang nằm im lìm trên đó bật lên bay
tứ tung xuống sàn. Cô gái giật nảy mình run sợ, mặt cắt không còn
giọt máu. Dường như nhận ra hành động hơi quá khích của mình, anh
lấy lại vẻ điềm nhiên và dịu giọng: Lưu Ly, cô là một cô gái thông
minh, cô đã đóng góp nhiều công lao và tâm sức cho Ghost nên trước
khi vắng mặt một thời gian, tôi đã tin tưởng giao phó Ghost cho cô
quản lí, nhưng việc làm lần này của cô đã gây ảnh hưởng xấu không
ít đến thanh danh của chúng ta. Xin lỗi, ta thực sự thất
vọng...
Lời nói của người chủ như một cú đấm mạnh dội thẳng vào mặt khiến
cô chao đảo suýt ngã. Ngay sau đó, cô đã lấy lại được phong thái
của mình và ý thức được rằng chỉ có thành tâm nhận lỗi mới mong
được tha thứ, cô bèn cúi gập người xuống:
- Em biết lần này em đã sai, xin thủ lĩnh hãy cho em cơ hội để
chuộc lại lỗi lầm.
Dường như chờ đợi câu nói đó từ nãy giờ, khóe môi người thanh niên
khẽ nhếch lên, một nụ cười hài lòng thoảng qua.
- Được, ta sẽ cho cô cơ hội sửa sai, nên nhớ rằng đây là cơ hội đầu
tiên và cũng là cuối cùng.
***
Sáng hôm sau, trước bản tin trường học lại rộ lên những lời bàn tán
xôn xao về vụ việc kì lạ vừa mới xảy ra. Tờ thông báo của Ghost dán
lên trước đó mấy ngày đã bị ai đó xé bỏ và thay vào đó là một thông
báo khác nhưng không phải của Ghost.
"Thư tuyên chiến:
Bắt đầu kể từ hôm nay, Light chính thức tuyên chiến với Ghost. Thời
gian: 2h chiều. Địa điểm: Khu nhà kho cũ phía Nam trường học. Hình
thức và luật thi đấu sẽ được bàn bạc và thương lượng sau. Các ngươi
không chấp nhận mình là “những kẻ thua cuộc” chứ?
Light."
Trong khi cả trường đang xôn xao "Light là ai", "Gan thật đấy, dám
tuyên chiến với Ghost", "Đúng là không biết lượng sức"..., thì tại
một góc trường, một nhóm bạn đang băn khoăn không biết Ghost có đến
không. Và cũng ở một góc khác của trường, Lưu Ly tức giận nói: "Thủ
lĩnh cứ để việc này em giải quyết. Không thể chấp nhận những kẻ dám
ngang nhiên đối đầu với chúng ta thế này được!" Một bàn tay giơ lên
cắt ngang lời nói của người phía sau. Người thanh niên kéo sụp
chiếc mũ đen trên đầu xuống che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một
nụ cười bí hiểm:
- Việc này... cũng thú vị đó chứ!
***
2h30’, khu nhà kho cũ phía Nam...
- Trễ nửa tiếng rồi mà chưa thấy đến. Tao nghĩ lần này dự đoán của
mày không chính xác rồi. - Thiên sốt ruột nhìn đồng hồ sau một hồi
đi đi lại lại rã rời cả chân. Huyên vẫn giữ được thái độ bình thản
như thường, cậu vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách đang đọc không rời
mắt:
- Cứ đợi đi, sắp đến rồi.
Và để minh chứng cho lời nói của Huyên, chưa đầy 5’ sau, bọn nó đã
thấy bóng dáng của “những kẻ mà ai cũng biết là ai đấy” đang tiến
về phía mình. Lưu Ly đi đằng trước, theo sau là ba, bốn tên đàn em.
Vẫn cái vẻ kênh kiệu, đắc ý ấy, thật đáng ghét!
- Tôi đã đọc “thư tuyên chiến” của các người. Hay lắm, rất có khí
phách! - Một nụ cười mỉa mai hiện rõ trên khuôn mặt cô ta. - Nhưng
dũng cảm là một chuyện và ngu ngốc lại là một chuyện khác. Tưởng có
thể thắng được chúng ta sao?
- Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Đừng vội đắc ý. - Vân phẫn nộ lên
tiếng.
- Được thôi, để cho công bằng, Ghost sẽ là người quyết định thể lệ
cuộc đấu, còn các người được quyền quyết định giải thưởng.
Ok?
- Đồng ý, vậy thể lệ thế nào?
Lưu Ly đưa tay hất mái tóc dài ra sau, khoanh hai tay trước ngực và
tìm một điểm tựa ở tường, không cần suy nghĩ, cô ta đáp:
- Tôi thay mặt thủ lĩnh, truyền đạt lại ý: Nếu Light có thể khiến
cho gần một nửa học sinh trường này tự nguyện theo các người trong
vòng một tuần thì bọn ta chấp nhận thua cuộc. Còn không, hãy tự
động nộp đơn xin chuyển trường.
- Cái gì? - Cả bốn đứa bọn nó đều đồng thanh thốt lên. Hừ, bọn họ
thật là nham hiểm, muốn ép bọn ta đây mà. Đừng hòng để các người
đắc ý. Zen bước lên phía trước, nét mặt nó vẫn còn căng
thẳng:
- Tôi được mọi người tin cậy giao phó trọng trách thủ lĩnh của
Light vì vậy tôi thay mặt cả nhóm quyết định, chúng tôi đồng ý với
điều kiện các người đưa ra. Ngược lại nếu chúng tôi thắng, thủ lĩnh
của Ghost phải đích thân xin lỗi chúng tôi.
Khá bất ngờ trước yêu cầu của Light, khuôn mặt phó thủ lĩnh của
Ghost thoáng vẻ lo lắng, nhưng rồi một nụ cười tự tin đã lấy lại
phong thái của cô ta:
- Được, bọn ta đồng ý. Vậy ta tuyên bố kể từ giờ phút này cuộc đấu
sẽ bắt đầu. Hẹn gặp lại! - Nói rồi, cô ta quay người bước ra cửa,
lũ đàn em lại tháp tùng theo sau.
- Đợi đã, chẳng lẽ cô không hỏi ý của thủ lĩnh mà đã quyết định
sao? - Zen hỏi với theo, trong lòng đầy khúc mắc.
Không hề dừng chân, và cũng không ngoảnh lại, Lưu Ly chỉ để lại cho
bọn nó một câu nói thật lạ lùng:
- Thủ lĩnh bảo: Chấp nhận mọi yêu cầu của đối phương.
***
- Vấn đề nan giải rồi đây. Làm sao trong một tuần chúng ta có thể
khiến gần 50 % học sinh trường này tự nguyện theo chúng ta được
chứ. - Cái kiểu lo lắng mà cứ đi qua đi lại của Vũ khiến bọn nó
phát mệt.
- Stop! Dừng lại cho tao nhờ, mày định đi mòn cả nền nhà à? - Tiếng
Thiên quát lên cau có.
- Thôi, không cãi nhau nữa, trước mắt phải nghĩ ra kế sách gì đó
chứ không phài ngồi đây lo lắng. - Một giọng nói điềm tĩnh cất lên
cắt ngang cuộc khẩu chiến sắp bùng nổ, là Huyên, cậu quay sang Zen
đang thản nhiên gặm nhấm gói bim bim: - Lúc nãy thấy nó hùng hồn
thế, chắc nghĩ ra cách gì rồi?
Zen ngẩng mặt lên ngơ ngác trước câu nói của Huyên, nó đưa tay gãi
đầu:
- Hì hì, tao có dự tính gì đâu. Lúc đó tao nghĩ là đến đâu hay đến
đó thôi!
- Sao? - Cả bốn cái đầu đồng loạt quay về phía nó, và bốn con mắt
hình tên lửa đang chĩa thẳng vào nó với độ sát thương rất rất lớn.
Thấy tình hình có vẻ rất chi là tình hình, nó vội xua tay xoa dịu
sự căng thằng của cả nhóm:
- Mặc dù chưa có tính toán lâu dài, nhưng mà tao nghĩ bước đầu cứ
làm thế này, thế này đã...
Sáng hôm sau, toàn bộ học sinh của nhà trường đều truyền tay nhau
những bức thư với nội dung: "Hỡi các bạn học sinh, trường học là
nơi chúng ta tự do học tập, vui chơi chứ không phải là cái nhà tù
mà mỗi ngày chúng ta cắp sách đến và đi, muốn làm gì cũng phải cẩn
thận mọi hành động lời nói, lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ
động chạm đến Ghost. Trong những năm qua, các bạn đã phải chịu
những thiệt thòi dưới trướng của Ghost, thật không công bằng! Vì
vậy hãy tin tưởng và ủng hộ chúng tôi, Light sẽ đòi lại cho các bạn
những gì các bạn xứng đáng được có." Cả trường bàn tán xôn xao, còn
năm người bạn của nhóm Light thì lo lắng không yên. Một ngày, hai
ngày, ba ngày. Mới chỉ có hai mươi người ủng hộ, con số quá ít so
với hơn hai ngàn học sinh của trường. Phải làm sao đây? Zen không
ngừng suy nghĩ khi bước đi trên con đường từ trường về nhà cùng với
bốn thằng bạn, nó thực sự không muốn rời xa ngôi trường này, càng
không muốn vì mình mà các bạn bị liên lụy. Đang miên man chìm trong
nỗi suy tư thì một tiếng hét thất thanh đã làm nó và bọn bạn phải
chú ý. Tiếng hét phát ra từ dãy nhà chung cư cao tầng gần đó, cả
bọn vội vàng chạy đến nơi. Một bạn nữ đang hốt hoảng đến nỗi mặt
trắng bệch, chắc cũng trạc tuổi bọn nó.
- Sao vậy?
Đôi mắt cô gái long lanh ngấn lệ, khuôn mặt hoảng hốt túm lấy áo
Huyên lay lay, và chỉ lên phía trên tòa nhà, cô van nài bọn nó với
giọng yếu ớt:
- Xin hãy cứu lấy em trai tôi, làm ơn...
Nhìn theo hướng chỉ của cô gái, bọn nó thấy một đứa bé khoảng hai
tuổi đang bò trên mép ngoài bờ tường của một tòa nhà cao tầng, cách
đó không xa là một cái cửa sổ đang được mở toang, chắc chắn đứa bé
đã bò ra ngoài bằng cửa sổ đó. Không một giây phút chần chừ, Huyên
ra lệnh cho cả nhóm:
- Tao và Thiên lên trên đó, còn Zen, Vũ, Vân bọn mày ở dưới quan
sát và tìm những vật gì có thể đỡ được trong trường hợp...
Nói rồi cả bọn bắt tay vào công việc. Huyên, Thiên và cô gái đó
chạy ngay lên phòng. Cửa khóa bên trong, tiếng nhạc được bật ầm
ĩ.
- Chắc chắn chị giúp việc ngủ quên trong đó rồi, có gõ cửa cũng
không nghe thấy đâu. - Cô gái lo lắng quệt nước mắt.
- Vậy thì chúng ta sẽ phá cửa. Thiên, giúp tao!
"Rầm!", cánh cửa bật tung, bọn nó bước vào trong, đúng như lời cô
gái nói, chị giúp việc đang say sưa ngủ gật trên ghế sô pha. Trong
khi cô bạn lay người giúp việc dậy thì Huyên đã men theo gờ tường
và tiến đến chỗ đứa bé. Từ bên dưới nhìn lên, không giây nào là Zen
rời mắt khỏi đứa bé ấy, đứa trẻ mới chỉ hai tuổi không biết gì vẫn
cứ ngây thơ cười và tiếp tục bò, trái tim nó không ngừng đánh trống
trong lồng ngực, chỉ một sơ sẩy thôi... Những người dân tập trung
ngày càng đông phía dưới, những người sống xung quanh có, những
người đi đường cũng có và cả phóng viên truyền hình. Mọi người đều
nín thở và lo lắng quan sát những diễn biến đang xảy ra phía trên,
nơi đứa bé đang bò và một người thanh niên đang tiến sát phía sau.
Huyên thận trọng bước từng bước thật nhẹ nhàng để không gây ra
tiếng động khiến đứa bé giật mình. Chỉ còn cách một bước chân nữa
là túm được đứa nhỏ. Ôi không...
Đứa bé đột nhiên dừng lại và nhìn xuống dưới, nó thấy mẹ nó và rất
đông người đang ngước nhìn lên, một nụ cười rạng rỡ hé nở trên đôi
môi bé nhỏ, xinh xinh. "Mẹ, mẹ..." - đứa bé gọi mẹ và chồm người ra
phía trước. Trong tích tắc, không kịp suy nghĩ nhiều, Huyên vội lao
người theo đứa bé và ôm lấy nó, để đứa bé nằm phía trên người cậu.
Cậu đang rơi, Huyên nghe thấy những tiếng la hét thất thanh phía
dưới và cả những tiếng khóc xé lòng. Tiếng gió lướt qua vùn vụt bên
tai, cậu có thể cảm nhận được mình đang rơi với tốc độ chóng mặt.
Dường như khi cận kề cái chết cái khát khao sinh tồn trong con
người mỗi người lại trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Huyên không muốn
chết, cậu còn chưa báo đáp công ơn của bố mẹ, cậu còn chưa làm tròn
trách nhiệm của một người con, một người bạn, cậu còn có rất nhiều
điều muốn nói... Trước mắt Huyên đột nhiên hiện lên hình ảnh của
những người thân yêu nhất, bố, mẹ những đứa bạn thân. Và Zen nữa...
“Zen, tớ xin lỗi...” - Huyên nhắm chặt mắt lại...
***
- Huyên, Huyên ơi, tỉnh lại đi!
Tiếng ai khóc mà đau đớn đến thế, sao giống tiếng Zen vậy nhỉ?
Huyên khẽ mở mắt, ánh sáng chói lóa chiếu vào mặt khiến cậu thực sự
khó khăn mới mở mắt ra được, trước mặt Huyên là bốn cặp mắt của bốn
đứa bạn thân, và sau đó là của những người xung quanh. Huyên thấy
đau đau nơi sống lưng, cậu ngồi dậy và phát hiện ra mình đang ngồi
trên đống thùng các tông bẹp dúm có lót những miếng xốp bên dưới.
Thì ra mình chưa chết. Cậu mừng rỡ âm chầm lấy những đứa bạn trong
những tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người và nụ cười rạng rỡ của
người mẹ và người chị đang bế đứa nhỏ bình an đang khóc òa vì sợ
hãi trên tay. Sau đó xe cứu thương đến đưa Huyên và đứa bé đi kiểm
tra tổng thể. Còn bọn nó đã có thêm một kỉ niệm khắc sâu vào tiềm
thức mãi mãi. Giây phút Huyên ngã xuống, sao trái tim nó lại đau
nhói đến lạ lùng...
Buổi tối, truyền hình đưa tin về vụ việc xảy ra ban chiều, nó bị mẹ
và anh xạc cho một trận nên thân vì cái tội khiến mọi người phải lo
lắng. Bọn bạn cũng chẳng kém hơn nó là bao. Sau vụ đấy cả đám bị
các bậc phụ huynh cấm cửa mất hai tuần nhưng nhờ có gia đình của
người phụ nữ có đứa con được bọn nó cứu đến nhà bày tỏ lòng biết ơn
nên bọn nó được xem xét lại chỉ bị cấm cửa một tuần, ơn trời!
Cả trường học xôn xao về hành động cứu người của nhóm Light. Mọi
người rất khâm phục và đã bàn bạc thống nhất với nhau sẽ ủng hộ
nhóm. Và nhóm bọn nó đã có thêm vài trăm thành viên như vậy đấy,
hàng ngày số lượng thành viên lại tăng vọt một cách đáng kể. Quả là
một điều kì diệu hết sức tưởng tượng! Nhưng không có điều gì là
tuyệt đối cả, ngay cả phép màu cũng vậy.
- Cứ đà này chúng ta sẽ thắng Ghost thôi! - Thiên lên tiếng hả hê
vì những thành quả bọn nó đạt được trong những ngày qua. Nhưng chưa
kịp hân hoan hơn nữa thì câu nói tiếp theo của Vân đã khiến nó ỉu
xìu như bánh đa nhúng nước:
- Đừng vội mừng, mày quên là những đứa gia nhập vào Ghost còn đông
hơn cả thành phần không tham gia hả? Những đứa theo Ghost đều là
học sinh cá biệt cả, đời nào bọn nó lại theo chúng ta.
- Mày nói đúng! - Cả lũ gật gù suy tư, những vướng bận mấy ngày qua
đã tan biến bỗng chốc lại quay lại như một tảng đá vô hình đè nặng
trong lòng mỗi đứa.
Ngày thứ bảy...
- Ngày cuối rồi mà cũng vẫn chỉ dừng lại ở con số 980 thành viên,
còn hơn 50 người nữa biết đào đâu ra bây giờ? Tao lo lắm bọn mày ạ,
không lẽ công sức bao ngày nay của chúng ta đổ sông đổ bể?
- Bình tĩnh đi Zen, nóng giận lúc này là hỏng việc. Nhất định chúng
ta sẽ thắng. - Huyên động viên Zen nhưng thực chất trong lòng cậu
cũng đang lo lắng, nhưng cậu biết nếu để lộ điều đó ra ngoài thì
mọi người sẽ mất tinh thần. Zen nhìn sâu vào mắt Huyên, không hiểu
sao nó có một cảm giác rất đáng tin cậy, nó tin Huyên, tin những
đứa bạn, và tin vào chính bản thân mình rằng chúng nó sẽ
thắng.
4 giờ chiều, kết quả được thông báo: Light: 992 người. Ghost: 1053
người. Thất vọng là từ có thể diễn tả đúng tâm trạng của bọn nó lúc
này. Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má nó, ướt đẫm bờ mi. Nó cảm
nhận được hơi ấm từ những cánh tay của những người bạn đang ôm lấy
bờ vai nó, vẫn biết là không được khóc nhưng sao không thể ngăn cho
lệ ngường rơi.
- Khoan đã!
Một âm thanh nhỏ nhẹ, dứt khoát vang lên nhưng cũng đủ gây nên sự
chú ý của hàng nghìn học sinh đang có mặt tại đó. Một dáng hình nhỏ
nhắn với khuôn mặt xinh xắn bước ra từ đám đông. Đó là một cô gái
mặc đồng phục màu đen, người của Ghost, mọi người thử đoán xem đó
là ai? Vâng, chính là Mai Phương, người đã phản bội lại lòng tin
của bọn nó. Sao cô bé lại có mặt ở đây? Người đi bên cạnh cô bé
chẳng phải là cô gái có đứa em được bọn nó cứu đây sao? Và những
người đi sau họ đồng phục cũng đều màu đen.
- Chúng tôi xin rời khỏi Ghost và muốn gia nhập Light. - Mai Phương
cất tiếng phá tan bầu không khí căng thằng đang bao trùm cả sân
trường.
- Cái gì? Cô đang nói nhảm gì vậy Mai Phương? Cô nên ý thức được
những điều mình nói ra! - Không chỉ Lưu Ly mà cả bọn nó cũng khá
bàng hoàng trước quyết định đường đột đó cùa Phương, nhưng ánh mắt
lộ rõ vẻ cương quyết ấy không có vẻ gì là đùa.
- Phó thủ lĩnh, cảm ơn chị thời gian qua đã cưu mang tôi, nếu không
có chị cứu giúp ngày trước thì hôm nay tôi cũng không thể đứng đây
mà nói những lời này, ân tình này suốt đời không thể báo đáp hết
được. Nhưng xin chị hãy buông tha cho họ... - Phương hướng đôi mắt
ngấn lệ về phía chúng nó - Họ là những người bạn thật sự đầu tiên
của tôi ở đây. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là bạn bè hoạn nạn có
nhau, lần đầu tiên hiểu ý nghĩa đích thực của tình bạn, và... cũng
là lần đầu tiên tôi chịu cảm giác đau đớn khi phản bội lại niềm tin
mọi người dành cho mình. Tôi không thể tiếp tục đi trên con đường
sai lầm này nữa, tôi muốn được trở về là chính mình. Xin
chị...
Một thoáng do dự nhưng cũng không đủ để làm lay chuyển trái tim sắt
đá của Lưu Ly, một nụ cười mỉa mai hiện ra trên khóe môi cô
ta:
- Vậy ta tuyên bố, kể từ giờ phút này, Mai Phương và tất cả những
người theo cô ta sẽ không còn là thành viên của Ghost nữa. Chúng sẽ
trở thành kẻ đối địch với Ghost. Nếu bất cứ thành viên nào của
Ghost có liên hệ gì tới chúng, người đó sẽ phải trả giá đắt. Ta
không nói suông đâu. - Hạ chốt câu cuối cùng để cảnh cáo người của
mình, cô ta quay sang bọn nó nở một nụ cười đắc thắng: - Các người
không thắng được đâu, cuộc chơi đã kết thúc rồi, vì vậy có thêm bao
nhiêu người nữa thì tỉ số cũng không được công nhận.
- Được công nhận!
Lại một giọng nói khác vang lên. Từ trong đám đông, một dáng người
cao ráo bước ra, đột nhiên đám đông dạt sang hai bên để tạo đường
cho người đó đi. Đó là một người thanh niên trẻ, trạc tuổi bọn nó
mà chúng nó chưa bao giờ gặp ở ngôi trường này. Cậu ta không mặc
đồng phục của trường, chiếc áo thun trắng dài tay và chiếc quần
jeans đen ống côn nhãn hiệu Levi’s càng làm tôn thêm dáng người cao
ráo và nét tinh nghịch ở cậu ta. Chiếc nón lưỡi trai đỏ nằm trên
đầu bị kéo sụp xuống để lộ nửa khuôn mặt khiến ai cũng cảm thấy tò
mò về con người bí ẩn này. Cậu ta là ai mà ngay cả đến phó bang của
Ghost cũng phải nghiêng mình kính sợ?
- Đây là cuộc chơi công bằng, vì vậy chúng ta vẫn sẽ quyết định dựa
vào tỉ số cuối cùng chứ không phải thời gian, phải không phó thủ
lĩnh?
Một thoáng lưỡng lự trên nét mặt Lưu Ly, nhưng rồi cô ta cũng nhanh
chóng đáp:
- Vâng, thưa thủ lĩnh!
Điều gì có thể diễn tả được sự ngạc nhiên của bọn nó lúc này,
không, cả trường mới đúng. Thủ lĩnh của Ghost ư? Người này là thủ
lĩnh của Ghost ư? Cuối cùng thì cậu ta cũng chịu xuất đầu lộ diện.
Thật không thể ngờ được.
Và quả thật không thể ngờ được, khi người thanh niên đó đưa tay hạ
chiếc nón lưỡi trai trên đầu xuống, mái tóc của cậu ta ánh lên dưới
ánh mặt trời vàng rực, chói lóa. Zen sững người. Bao kí ức hỗn độn
hiện về trước mắt nó, lúc ở con hẻm nhỏ, lúc lại quay ngược đến
cánh đồng hoa bồ công anh, rồi vụ việc ở phòng nhạc cụ, thư tuyên
chiến... Khuôn mặt này, đôi mắt này, mái tóc này, dáng người, giọng
nói... Sao lại có thể như vậy được chứ? Tất cả chỉ là một người.
Đầu óc Zen quay cuồng, đau nhức đến độ muốn nổ tung. Ai có thể lí
giải cho nó chuyện gì đang diễn ra được hay không? Xin hãy nói thủ
lĩnh của Ghost không phải là cậu ấy đi!
- Zen! Zen! Mày làm sao vậy? Trông mặt mày tái nhợt thế, ốm
à?
Câu hỏi của lũ bạn lôi nó thoát khỏi cơn bàng hoàng và trở về với
thực tại.
- Không, tao không sao. Bọn mày đừng lo.
- Vậy thì thắng thua đã rõ. Ghost sẽ thực hiện theo đúng giao kèo.
- Người thanh niên đó, à không, thủ lĩnh của Ghost tiến đến trước
mặt bọn nó và nghiêng người một góc 45 độ: Thay mặt Ghost, ta, thủ
lĩnh, xin lỗi mọi người về những việc Ghost đã gây ra trong thời
gian vừa qua.
Khuôn mặt cậu ta ngước lên, chạm phải ánh mắt hụt hẫng xen lẫn thất
vọng của nó.
- Tại sao cậu lại giấu tôi? Tôi giống con ngốc lắm sao? Bị cậu đùa
cợt mà không hề hay biết.
- Không phải tôi giấu mà là chưa đến lúc phải nói ra. - Khuôn mặt
cậu ta lộ vẻ lạnh lùng không chút biểu cảm.
Zen quệt nước mắt, cảm giác bị tổn thương, lừa dối xâm chiếm tâm
hồn nó. Nó không thể yếu đuối thế này, nó sẽ không để cho ai tiếp
tục chà đạp lên lòng tin của nó nữa. Nó chỉ tay vào người đối diện
và nói:
- Cậu, từ giờ chúng ta sẽ đối đầu với nhau. Tôi sẽ không khoan
nhượng đâu!
- Được, cố lên nhé! - Một nụ cười đầy ẩn ý khẽ lướt qua khuôn mặt
ấy. Một cái phất tay và quay lưng bỏ đi. - Chúng ta đi!
Chỉ còn Zen cứ mãi đứng nhìn trong tiếng reo hò của tụi bạn mọi
người xung quanh. Một kỉ nguyên mới sẽ được lập ra tại ngôi trường
này. Hai thủ lĩnh, một phe áo đen và một phe áo trắng, một cô gái
(cùng bốn trợ thủ giúp sức) và một chàng trai. Liệu đây là kết thúc
như mong muốn, hay tất cả mới chỉ là... bắt đầu?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 4
"Tớ đã mất quá nhiều thời gian để kiếm tìm câu trả lời cho riêng
mình và cho cả cậu. Giờ đây tớ đã tìm ra câu trả lời: Trái tim tớ
cần một tia nắng.”
6. Lạc lối
Hai dãy phòng học cao tầng nằm đối diện nhau và tách biệt với nhau
bởi một khoảng sân rộng lớn. Quản lí khu nhà bên phải là thủ lĩnh
phe áo đen - Ghost, khu nhà còn lại chịu sự quản lí của thủ lĩnh
phe áo trắng - Light. Học sinh 2 bên vẫn được giao tiếp và dùng
chung sân trường, nhưng tuyệt đối không bên nào được xâm phạm đến
địa bàn của đối phương.
Từ trên cao nhìn xuống, qua khung cửa kính của khu phòng học bên
trái, nó đang phóng tầm mắt của mình bao quát lấy toàn bộ ngôi
trường. Thật sự nó không hề mong muốn chuyện này xảy ra, chủ tâm
của nó lúc đầu là muốn đòi lại công bằng cho mọi người chứ không
phải là chia cắt ngôi trường theo phe phái thế này. Nó tự hứa với
bản thân sẽ cố gắng hết sức để đảm đương vị trí nặng nề này, vì thế
nó cần phải học cách mạnh mẽ hơn và đủ bản lĩnh để đương đầu với
những khó khăn trước mắt.
- Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa khiến nó giật mình và lôi nó ra khỏi những suy nghĩ
vẩn vơ.
- Vào đi!
- Tài liệu thủ lĩnh cần tôi đã đem đến đây!
- Cảm ơn Huyên nhé! Mày cứ để trên bàn giúp tao. À, tao đã nói rồi
mà, khi không có ai, bọn mày đừng gọi tao là thủ lĩnh. Tao là Zen,
trước giờ vẫn vậy và sau này vẫn vậy.
Huyên nhìn nó mỉm cười, đôi mắt hấp háy tinh nghịch. Hôm nay cậu
mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác bên ngoài là một chiếc áo gile
trắng bóng cổ rộng, trước ngực đính một chiếc huy hiệu màu bạc lấp
lánh, hai ống tay áo được xăn lên đến khuỷu thật tự nhiên và thoải
mái.
- Ừ, tao biết rồi... thưa thủ lĩnh! – Huyên lè lưỡi trêu nó khiến
mặt nó xị ra như một đứa con nít đang giận dỗi.
- Quên mất, công việc của bọn mày sao rồi? Làm tốt chứ? – Nó ngước
mắt lên chăm chú đón chờ câu trả lời từ Huyên.
- Vẫn ổn, mới đầu có chút khó khăn nhưng đã giải quyết ổn thỏa
rồi.
Công việc nó và Huyên đang nói đến là mở câu lạc bộ võ thuật cho
các thành viên của Light. Tiêu chí của hội là bảo vệ bản thân và
những người yếu thế, không lạm dụng võ thuật để đánh nhau phi nghĩa
và bắt nạt kẻ khác.
- Vậy mày cứ làm việc đi, tao đi đây. – Nói rồi Huyên quay lưng
tiến ra cửa.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, nó gọi với theo:
- Cảm ơn bọn mày!
Huyên không nói gì, một nụ cười khẽ thoáng qua khuôn mặt cậu. Âm
thanh cánh cửa vừa đóng lại đưa căn phòng trở về trạng thái yên
tĩnh trước đó. Zen ngả mình xuống ghế, nó với tay cầm lấy tập tài
liệu trên bàn Huyên vừa đem đến. Nó lật giở từng trang, xem qua một
lượt rồi lại để tập tài liệu về vị trí cũ. Zen thở dài. Đó là hồ sơ
cá nhân của một người mà nó nhờ Huyên tìm thông tin giúp. Một người
mà đối với nó, sự hiểu biết về người đó chỉ là một con số không
tròn trĩnh. Vâng, đó là thủ lĩnh của Ghost. Nó cần phải hiểu thêm
về người này, hắn là đối thủ của nó - hoặc giả đã từng là bạn, vì
vậy nó không thể không biết gì về người này được. Lại một lần nữa
nó cầm trên tay tập tài liệu, đôi mắt nó lướt qua và dừng lại ở
những dòng chữ: "Tên khai sinh: Đặng Duy Phong, ngày sinh: 21/8,
nhóm máu: A, chiều cao: 1m82, cân nặng: 60 kg. Là đại thiếu gia một
trong những tập đoàn tài chính lớn nhất của người Việt tại Pháp.
Sống ở Pháp từ bé với bố vì mẹ mất sớm, năm 16 tuổi mới về Việt Nam
học..." Đó là tất cả những gì nó được biết về hắn. Thiếu vắng tình
thương của mẹ từ nhỏ quả thật rất đáng thương, nhưng những việc hắn
làm thì thật là đáng ghét, không thể khoan nhượng được, Zen đập
mạnh tay xuống bàn.
Hôm nay là ngày tổng duyệt của câu lạc bộ võ thuật, nó phải đích
thân đến tận nơi để xem xét tình hình luyện tập của mọi người trong
thời gian vừa qua. Dưới sân trường nắng ấm, nhìn các bạn học sinh
đang nô đùa, khuôn mặt của ai cũng rạng rỡ khiến nó cũng thấy vui
lây. Nó và bốn đứa bạn đi đến đâu cũng nhận được những lời chào hỏi
từ mọi người và nó lại vui vẻ đáp lại. Trời đang nắng, trong xanh
là thế, bỗng nhiên xám xịt, mây đen kéo đến đầy trời, u ám dự báo
điềm chẳng lành. Quả nhiên, điềm chẳng lành đang tiến về phía
nó.
- A, chào thủ lĩnh! – Một giọng nữ lanh lảnh cất lên, chữ cuối cùng
cố tình kéo dài một cách châm biếm.
- Chào Lưu Ly, nếu không có việc gì thì tôi đi đây, tôi đang có
việc.
- À, cô đang chuẩn bị xuống câu lạc bộ phải không? Câu lạc bộ gì ấy
nhỉ? Nhớ rồi, câu lạc bộ võ khỉ à? Khỉ mà múa võ thì trông thật tức
cười. Ha ha...! – Một tràng cười lớn nổ ra sau đó giữa Lưu Ly và
đám thuộc hạ của cô ta.
Zen và mấy đứa bạn tức sôi máu, nó hận không thể cho cô ta một đấm
ngay lúc này. Tự ép mình hạ hỏa, nó nở một nụ cười nham hiểm:
- Vậy cho tôi hỏi cô và họ... – chỉ vào đám người trước mặt - ...
là con gì?
- Hỏi vậy mà cũng hỏi, con người chứ con gì nữa, cô nhìn mà không
biết à?
- Ha ha. – Chỉ chờ có thế, nó ngẩng mặt lên trời cười lớn – Cô là
người mà vẫn có thể hiểu được tiếng khỉ, thật bái phục bái phục.
Khuôn mặt của cô ta lúc này thật đa sắc màu, hết xanh, vàng, chuyển
sang tím tái, rồi lại đỏ.
- Đi! - Lưu Ly hét lên và quay ngoắt bỏ đi cùng đám thuộc hạ, bỏ
lại sau lưng nụ cười chế giễu của những người xung quanh. Thế đấy,
cứ hễ gặp nhau là hai phe bọn nó lại “đấu” nhau như thế, chẳng bên
nào chịu thua bên nào.
***
Trong khi bọn nó đang họp tại văn phòng của nó vào giờ ra chơi thì
Thiên biệt tăm biệt tích đâu mất từ sáng đến giờ chạy vào mở cửa
đánh “rầm” làm hồn vía cả bốn đứa trôi tuột theo mây.
- Có chuyện gì vậy? Mày đi đâu từ sáng đến giờ tao cho người tìm
mãi không thấy?
- Có... có chuyện rồi! – Thiên vừa đáp vừa thở hổn hển. - Sáng nay,
lúc đi trên hành lang thư viện trường, tao có nghe mọi người kháo
nhau rằng có một nữ sinh vừa mới chuyển đến trường ta. Cô ta chuyển
vào lớp của tên Đặng Duy Phong đó... Và điều quan trọng là... Cô
gái mới chuyển đến có ngoại hình... rất rất giống mày, Zen ạ!
- Cái gì? Giống tao á? Mày có nhìn nhầm không? – Cả bọn hết ngạc
nhiên đến trố mắt nuốt từng lời của Thiên.
- Thì lúc đầu tao cũng không tin, nhưng sau đó thì tao đã đi kiểm
tra tận nơi rồi...
- Thật lạ lùng, trên đời này có người giống tao thế sao? - Zen băn
khoăn.
Ngày hôm sau, tại thư viện của trường vào giờ ra chơi, có năm cái
đầu nấp sau kệ sách đang chụm vào nhau bàn bạc: "Mày chắc là cô ta
sẽ đến đây chứ?" - "Chắc, tao điều tra rồi, ngày nào giờ này chả
đến đây." - "Cô bạn đó tên gì vậy?" - "Hoàng Linh Khanh..." -
"Suỵt, hình như đến rồi kìa!" Cả bốn cái đầu nhìn theo hướng chỉ
của Thiên. Một giây sững sờ, giây kế tiếp cả bốn đứa nhìn nhau
không ai nói nửa lời.
- Thật tao không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có người giống
mày như vậy, Zen ạ! – Vân thốt lên ngỡ ngàng.
Còn nó vẫn còn đang há hốc mồm vì kinh ngạc. Cô ta là ai? Sao lại
có thể giống nó như vậy chứ, từ thân hình đến khuôn mặt... À không,
mái tóc dài suôn mượt xõa ngang lưng chính là dấu hiệu phân biệt cô
ta và nó, tóc của nó tỉa ngắn hơn chứ không dài như vậy.
***
Màn đêm đen kịt bao trùm lấy cả thành phố nhưng không át được muôn
vàn thứ ánh sáng hội tụ cả một vùng bên dưới. Không khí trở nên cô
đặc và lành lạnh bởi cái mùi vị ẩm thấp và ướt át của sương đêm. Từ
khung cửa sổ của một khách sạn năm sao trong thành phố, có một đôi
mắt long lanh đang hứng lấy thứ ánh sáng nhỏ nhoi, yếu ớt nhưng
tinh túy và lấp lánh của hàng vạn ngôi sao trên bầu trời đêm, gió
lùa vào phòng mát rượi. Cô gái chuyển ánh nhìn của mình xuống trang
giấy trắng của quyển sổ nhỏ đặt trên bàn và tiếp tục viết tiếp
những dòng còn lại trên cuốn sổ nhật kí:
Ngày... tháng... năm...
Nhập học ngôi trường này mới có mấy ngày thôi mà mình thấy ở đây có
rất nhiều điều thú vị. Mọi người ai cũng đối xử tốt với mình, khiến
cho mình không hề cảm thấy lạc lõng. Lần này, mình và ông ngoại từ
Mĩ bay về Việt Nam là muốn tìm kiếm hai người, họ là hai người rất
quan trọng đối với cuộc đời mình, trong đó có cậu. Suốt mười năm
kiếm tìm không ngừng nghỉ, mình vẫn không từ bỏ hy vọng được gặp
lại cậu ấy. Quả nhiên, công sức bao nhiêu năm cuối cùng cũng được
đền đáp, mình đã tìm thấy cậu ấy, tại ngôi trường này. Mình xin vào
lớp cậu ấy với hy vọng làm cậu ấy ngạc nhiên và cậu ấy sẽ vui vẻ
chào đón mình như trước đây cậu ấy đã từng thế. Quả thật, khi gặp
mình, cậu ấy rất ngạc nhiên, nhưng sau đó đáp lại sự thân thiện của
mình chỉ là vẻ hờ hững. Lúc đó mình đã tự hỏi là mình thay đổi
nhiều nên cậu ấy không nhận ra, hay trong kí ức của cậu ấy không
còn một chỗ trống nào dành cho mình nữa. Thật sự rất hụt
hẫng!
Ngày... tháng... năm...
Bây giờ thì mình đã biết tại sao khi mới lần đầu gặp mình cậu ấy
lại ngạc nhiên đến vậy. Hóa ra vì mình rất giống một người, đó thủ
lĩnh của Light. Đó là một cô gái thân thiện, mạnh mẽ và rất được
mọi người yêu quý. Mình thật sự rất khâm phục cô ấy, cô ấy chiếm
được cảm tình của rất nhiều người, còn mình mình chỉ hy vọng có chỗ
đứng dù chỉ một góc nhỏ trong tim một người thôi nhưng sao lại khó
đến thế!
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay cậu ấy đã nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình về chiếc
đồng hồ có mặt ngoài là hình trái tim làm bằng pha lê mà mình đang
đeo trên cổ, khi nhìn vào mắt cậu ấy, mình thấy như toàn bộ niềm
vui và sự xúc động đang bao trùm trong đôi mắt đó. Cậu ấy đã nhớ ra
mình rồi ư? Mình quả thật rất vui, rất vui.
Ngày... tháng... năm...
Cậu ấy không còn đối xử lạnh nhạt với mình như trước nữa, thay vào
đó là thái độ ân cần và dịu dàng. Mình quả thật rất hạnh phúc,
nhưng trong lòng mình vẫn nhen nhóm một sự bất an, liệu niềm hạnh
phúc nhỏ nhoi này có giữ được lâu không hay chỉ trong phút chốc rồi
lại sụp đổ?
...
Cùng lúc đó, ngoài ban công của một ngôi nhà cao tầng nằm ở ngoại
thành thành phố, có một người con trai đang ngồi vắt vẻo trên lan
can, một chân chống lên lan can, chân kia thả tự do xuống dưới, đôi
mắt trong veo của cậu chăm chú hướng vào khoảng không đen tối xa
xăm, mờ mịt và dường như đang cố gắng tìm kiếm lại những mảnh vụn
kí ức rời rạc của quá khứ...
***
- Chào cậu, rất vui được làm quen, tớ là “nàng tiên bồ công anh bé
nhỏ”. Còn cậu?
Thằng nhóc hướng con mắt nghi hoặc vào con bé, đôi mắt nó hiện rõ
suy nghĩ đầu óc con bé này có vấn đề. Con bé vẫn đứng đó, vẫn nở nụ
cười rạng rỡ. Nụ cười đó khiến thằng nhóc thẫn thờ, nó vội quay mặt
đi để che giấu sự bối rối.
- Hừ, tên gì mà dài. Từ nay tớ sẽ gọi cậu là đồ ngốc, rõ
chưa?
- Sao lại là đồ ngốc? - Con bé ngơ ngác trước biệt danh mà tên nhóc
đặt cho.
- Trông mặt cậu ngốc lắm. Không chịu thì thôi, tớ đi đây!
Thấy thằng nhóc chuẩn bị bỏ đi, con bé cuống quýt:
- Được, được, cậu gọi tớ thế nào cũng được. Vậy tớ phải gọi cậu là
gì?
- Này đồ ngốc, cậu ngốc thật hay vờ vậy? Cậu là đồ ngốc thì tôi tất
nhiên là đồ ngu rồi, hỏi thế cũng hỏi! - Thằng nhóc cáu kỉnh.
- Ha ha! Tên gì ngộ thế!
Thằng nhóc giận tím mặt bỏ đi, con bé hoảng hốt chạy theo:
- Này, tớ là đồ ngốc thì gọi là No, còn cậu là đồ ngu thì gọi là Nu
nhé! Rút gọn tên thế dễ đọc hơn mà! - Con bé nài nỉ với vẻ mặt đáng
thương.
- Được.
Vậy là tuổi thơ của thằng nhóc tràn ngập tiếng cười và tiếng gọi í
ới của con bé. Không biết từ khi nào được gặp con bé mỗi ngày đã
trở thành một phần cuộc sống của thằng nhóc.
- Nu này, bố vừa tặng cho tớ chiếc đồng hồ này nhân dịp sinh nhật
lần thứ bảy đấy! - Con bé chìa ra chiếc đồng hồ trái tim pha lê, mở
nắp ra, bên trong là mặt đồng hồ và trên nắp đính ảnh của một gia
đình rất hạnh phúc.
Đột nhiên thằng nhóc cảm thấy thật ghen tị với con bé, nó cũng đã
từng ước có một gia đình như thế, một gia đình có cả cha lẫn mẹ yêu
thương và chăm sóc nó. Con bé không hề hay biết nỗi lòng của thằng
nhóc, nó cứ tiếp tục huyên thuyên về những điều bố nó kể:
- Bố bảo là chiếc đồng hồ này đặc biệt lắm nhé, nó chạy được là nhờ
nhịp tim đấy! Khi đeo nó vào cổ, nhịp tim và nhiệt năng của cơ thể
sẽ tác động lên đồng hồ và tạo ra một nguồn năng lượng làm cho nó
chạy, hay quá Nu nhỉ? Bố còn bảo, đồng hồ cũng giống như quả tim
của con người, khi hai trái tim sát lại gần nhau và truyền hơi ấm
cho nhau thì sẽ tạo nên một điều thật kì diệu...
- Thôi, cậu đừng nói nữa. Hay ho lắm sao? - Thằng nhóc tức giận hét
lên.
Và nó cũng không thể ngờ rằng đó là lần cuối cùng nó có thể tức
giận với cô bé...
- Ngày mai tớ sang Pháp!
Con bé lặng người đi trước câu nói của thằng nhóc, nước mắt nó bắt
đầu rơi lã chã trên đôi má bầu bĩnh, con bé chạy đến níu lấy tay áo
thằng nhóc giật giật như muốn khẳng định lại sự thật nó vừa được
nghe:
- Nu đang đùa phải không? Nu đừng đùa tớ như vậy, không thích
đâu!
Thằng nhóc vội quay mặt đi để che giấu những cảm xúc trong lòng. Nó
sợ khi nhìn vào mắt con bé, nó sẽ không có đủ can đảm để tiếp tục
ra đi.
- Không, Nu nói thật đấy! Ngày mai tớ đi rồi, cậu sẽ đến tiễn tớ
chứ?
Con bé thất thần, giọng nó lạc hẳn đi trong làn nước mắt:
- Nu nói dối! Nu nói dối! Nu đã hứa sẽ không bao giờ rời xa No cơ
mà!
Thằng nhóc cũng đau không kém gì con bé, nó cắn chặt môi đến suýt
bật máu để ngăn không cho những dòng lệ thoát ra ngoài.
- Tớ xin lỗi! Sáng mai 7 giờ tớ sẽ đợi cậu dưới gốc cây sồi già
giữa cánh đồng bồ công anh này, cậu sẽ đến chứ?
Con bé ngước nhìn thằng nhóc bằng đôi mắt ầng ậng nước, nó nhìn ra
sự kiên định trong đôi mắt nó, nó biết Nu sẽ không bao giờ thay đổi
quyết định đâu, hơn nữa người bắt cậu ấy phải rời xa nó là bố của
Nu, cho dù nó có khóc, có níu kéo thì sẽ thay đổi được gì chứ! Con
bé đưa tay lên quệt nhẹ giọt lệ vương trên khóe mắt và nở nụ cười
buồn:
- Được, sáng mai tớ sẽ đến!
Ngày hôm sau, thằng nhóc đã có mặt tại địa điểm hẹn đúng giờ, con
bé vẫn chưa thấy đến. 7h30’... Vẫn chưa thấy con bé đâu cả.
8h45’... Vẫn chỉ có thằng nhóc một mình dưới gốc cây. 9h30’... Mây
đen kéo đến ùn ùn, trời bắt đầu đổ mưa, thằng nhóc vẫn kiên trì
đứng đợi, nó tin chắc rằng con bé sẽ đến. 10h20’... Dưới gốc cây
sồi già, một dáng hình đơn độc, nhỏ bé đang đứng lặng lẽ trong màn
mưa. Mưa lạnh buốt cắt da cắt thịt khiến cơ thể thằng nhóc run lên
từng đợt, những tán sồi già như ngả ra, muốn dùng thân mình để che
chở, bảo vệ cho thằng nhóc nhưng cũng chỉ đủ sức che chắn cho nó
một phần nào sự lạnh lẽo của cơn mưa mà không thể nào làm giảm bớt
nỗi buốt giá trong trái tim nó. Hơn 3 tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối
cùng người đó đã không đến...
- Bố nói sao? No bị tai nạn giao thông và... đã mất rồi ư? - Đầu óc
thằng nhóc choáng váng, nó không dám tin vào tai mình điều bố nó
vừa nói. - Bố buông con ra, buông con ra, con muốn đi gặp No! Bố
lừa con!
- Thằng ngốc này! Con bé đó chết rồi, nó chết rồi mày nghe rõ chưa?
Nhốt thiếu gia ở trong phòng, không cho ra ngoài cho đến khi hoàn
tất thủ tục sang Pháp!
Thằng nhóc khụy xuống, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt và bộ đồ nó đang
mặc. Trái tim nó đau đớn, tâm hồn nó như bị cào cấu thành từng
mảnh. Nó gục ngã.
Những ngày sau đó, nó sốt li bì, miệng luôn mồm kêu: “No, tớ xin
lỗi, tớ xin lỗi!”. Hai tuần sau, nó tỉnh dậy và cứ ngỡ rằng mình
chỉ vừa trải qua một giấc mơ khủng khiếp, nhưng không ngờ đó không
phải là mơ, nó đã hy vọng là vậy nhưng sự thật phũ phàng lại quất
vào tâm hồn non nớt của một thằng nhóc bảy tuổi những vết roi sắc
bén, ứa máu. Nó thu mình trong căn phòng tối tăm không một khe
sáng, không ăn không uống, chỉ ngồi một chỗ trên giường thất thần
lẩm bẩm gọi tên một người...
***
Vài ngày trước...
- Père (tiếng Pháp là bố), hãy nói thật cho con biết có phải mười
năm trước bố đã nói dối con về cái chết của No không?
Người đàn ông trạc năm mươi tuổi khá sửng sốt và ngạc nhiên trước
câu hỏi của con trai mình. Mái tóc màu nâu sáng lấm tấm hoa râm
đung đưa theo cái gục đầu đầy suy tư, dường như ông đang cố nhớ lại
người mà con ông đang nói đến. Tuy đã năm mươi nhưng trông ông vẫn
còn khá trẻ, những suy tính, lo toan trên thương trường bao nhiêu
năm qua cũng không làm giảm bớt phong độ của người đàn ông trải đời
này. Đôi mắt xanh thăm thẳm như đại dương ấy đang xoáy sâu vào đứa
con trai trước mặt, ông đáp gọn:
- Đúng vậy!
Như chỉ chờ có thế, cơn tức giận tích tụ trong đầu cậu bao nhiêu
năm qua được dịp bùng nổ. Cậu cầm lọ hoa trên bàn ném thật mạnh vào
tường và hét lên:
- Sao bố lại làm vậy với con?
- Vì sao ư? Con nên hỏi bản thân mình mới đúng. Vì nó mà con cương
quyết không chịu sang Pháp với ta, vì một con bé mà con sẵn sàng từ
bỏ sự nghiệp của mình sao? - Người cha không hề tỏ ra nao núng
trước cơn thịnh nộ của con trai mình, ông bình thản đáp.
- Nhưng chẳng phải sau đó con đã đồng ý sang Pháp sao?
- Đúng, con đồng ý sang Pháp với ta nhưng có chắc rằng sau này con
sẽ không bỏ trốn đề về Việt Nam vì nó?
Người con trai sững sờ, cậu không bao giờ nghĩ rằng người cha cậu
hằng thương yêu và kính trọng lại có thể làm những việc đáng khinh
đến thế, nước mắt mặn chát tưới ướt đôi môi của cậu.
- Bố... bố có biết là bao năm qua con phải chịu sự đau đớn dày vò
thế nào không? Không giây phút nào là con không nghĩ về cô ấy, suốt
mười năm qua chưa có đêm nào là con yên giấc, hình ảnh của cô ấy cứ
chập chờn trong giấc mơ của con. Bố có hiểu được cảm giác đó là thế
nào không? Sự nghiệp ư? Tiền đồ ư? Những cái đó quan trọng với bố
thế sao? Vậy đối với bố thì mẹ con con là cái gì? Được rồi, con sẽ
từ bỏ tất cả, không cần bất cứ thứ gì hết. Con hận bố, sẽ không bao
giờ con tha thứ cho bố! – Đúng, vậy, cậu thương ông nhưng cũng rất
hận ông, đó chính là lí do vì sao cậu mang họ mẹ. Đôi mắt cậu vằn
lên những tia lửa đáng sợ, bàn tay run run nắm chặt lại. Ngay sau
đó là âm thanh sập cửa dữ dội chấn động cả căn phòng. Chỉ còn lại
người đàn ông vẫn ngồi trên ghế bất động, dường như ông đã làm tổn
thương con sâu sắc, một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt ông:
- Con trai, ta xin lỗi, mọi việc ta làm chỉ vì con thôi! Đối với
ta, cô ấy và con là tất cả.
...
Quay về với hiện thực...
- Mày thấy sao hả No? Mày có nghĩ cô ấy chính là No của tao
không?
Chú cún con đang nằm phủ phục dưới chân chủ một cách chán nản đột
nhiên nghe thấy nhắc đến tên mình chợt nhổm dậy sủa gâu gâu khiến
cậu chủ của nó phải bật cười.
- Tao nghĩ rồi, tao sẽ bù đắp cho cô ấy, tao sẽ không để cô ấy phải
chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Hãy tha thứ cho tớ, Linh
Khanh...
***
Buổi tối, Zen xin phép mẹ đi mua một vài cuốn sách tham khảo, vừa
bước ra khỏi hiệu sách, đang đứng chờ đèn đỏ thì nó bắt gặp một
dáng hình quen thuộc phía bên kia đường. Đèn đỏ bật sáng, nó vội vã
bước lên làn đường dành cho người đi bộ và đuổi theo người đó, nó
đi sau cậu ta, tạo một khoảng cách đủ xa để Duy Phong không nhận ra
có người bám theo mình. Zen tự hỏi tại sao nó lại làm cái việc ngốc
nghếch này, và lòng hiếu kì đã thay nó trả lời câu hỏi đó. Lúc này,
Zen đang ngước mắt nhìn lên tấm bảng quảng cáo với vô số đèn nhấp
nháy đủ màu sắc quanh hai chữ: Bar Lặng. Nếu nó không nhìn nhầm thì
người vừa bước vào trong là Duy Phong, sự ngạc nhiên vẫn còn hiện
lên rõ rệt trên khuôn mặt nó. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng nên
vào hay không, cuối cùng nó vẫn quyết định bước chân vào. Zen đẩy
cửa kính ngăn cách quán với thế giới bên ngoài. Khác xa với những
gì nó thường mường tượng và bắt gặp trong phim với thứ nhạc xập
xình, huyên náo thì âm thanh êm dịu phát ra từ tiếng đàn violon
trên khán đài khiến cả căn phòng tràn ngập cảm giác thư thái và
tĩnh lặng đến kì lạ, y hệt như tên gọi của quán: Lặng.
Và điểm đặc biệt khiến Zen phải chú ý, người đang kéo đàn chính là
Duy Phong. Khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt trầm tư đầy mê hoặc ẩn hiện
dưới ánh đèn đa sắc của bar, bàn tay linh hoạt đưa đẩy, kéo ra
những nốt nhạc trầm bổng, phiêu du theo điệu nhạc. Zen không hiểu
lắm về nhạc lí, nhưng nó có thể cảm nhận được nỗi buồn trong từng
âm điệu của bài hát, da diết, bi ai và có cả sự chia li, nuối tiếc.
Bản nhạc này nó cảm thấy rất quen, dường như đã từng nghe ở đâu đó
nhưng không thể nhớ ra. Nốt nhạc cuối cùng cất lên kết thúc cả bán
nhạc, Duy Phong buông đàn xuống, cúi đầu chào khán giả như một nhạc
công thực thụ, những tràng pháo tay như sấm rền nổ ra như hết lời
ca ngợi tài năng của chàng nghệ sĩ trẻ. Bất chợt Zen thấy giật
mình, từ nãy tới giờ nó không hề nhận ra rằng tiếng đàn của ai đó
đã khiến nó phải ngẩn ngơ đứng nhìn. Nó bối rối bước lùi ra sau
nhưng không ngờ lại đụng phải một người.
- Này, đi đứng kiểu gì vậy hà? Không có mắt à?
Zen hoảng hốt khi thấy ly rượu trên tay một người đàn ông béo bắn
tung tóe lên bộ comple lịch sự của ông ta do dự bất cẩn của
nó.
- Cháu... cháu xin lỗi, cháu không cố ý, mong chú bỏ qua cho... –
Nó cuống quýt nhận lỗi, mặt tái xanh như tàu lá chuối.