- Á à, con này láo. Được! Muốn chết cùng nó thì tao cho chết chung
luôn. Xông lên tụi bây!
- Khoan! - Một tên đàn em quay sang nói với đứa con gái cầm đầu
điều gì mà Zen không nghe rõ. Chỉ thấy sau đó mặt cô ta biến
sắc.
- Thì ra mày là một trong những đứa dám đối đầu với Ghost? Được
lắm! Vì Ghost đã ban lệnh không được dính dáng tới chúng mày nên
tạm thời tao tha cho. Lần sau còn để tao gặp lại thì đừng có trách!
Đi thôi tụi bây! - Nói rồi cô ta khoát tay ra hiệu cho đàn em rút
lui.
Bị tẩy chay cũng có cái hay của nó đấy chứ, Zen thở phào nhẹ nhõm
như trút được gánh nặng. Với võ công của nó thì nó dư sức hạ được
đám vừa nãy nhưng bây giờ nó đã trở thành kẻ thù chung của cả
trường rồi, nó không muốn gây thù chuốc oán thêm nữa. Zen quay sang
cô bé vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi:
- Không sao đâu, bọn nó đi rồi. Em cầm lấy chiếc lược này chải lại
đầu đi. - Zen trấn an cô bé và rút túi đưa cho nó chiếc lược
nhỏ.
Một lát sau, cầm lấy chiếc lược con bé đưa trả, Zen chết lặng. Con
bé xinh thật! Làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt to tròn đen láy
với hàng lông mi dài cong vút, bờ môi nhỏ nhắn, xinh xinh như quả
anh đào chín. Những giọt nước mắt long lanh còn vương lại trên khóe
mắt càng khiến cho vẻ đẹp ấy trở nên ngây thơ, trong sáng khiến cho
bất cứ ai cũng phải động lòng. Trách gì mà nó bị bắt nạt như vậy.
Đúng là đẹp lắm cũng khổ.
- Em tên gì? Học lớp mấy rồi? - Zen đưa tay chỉnh lại cổ áo bị xộc
xệch của con bé, vừa hỏi.
- Em... em là Mai Phương, học 11A6. - Con bé lí nhí đáp.
Zen để ý thấy con bé cứ ôm tay nãy giờ, nó cầm tay con bé lên và
nhìn thấy những vết sưng tấy.
- Con bé này, tay đau sao không nói? - Zen nói với nó bằng giọng
trách móc, và lại lấy trong túi áo khoác ra một chai dầu nhỏ rồi
thoa lên những vết sưng đó.
- Chị mang theo bên người nhiều thứ ghê há? - Con bé trợn mắt ngạc
nhiên.
Zen cười, vì sao nó lại mang theo nhiều thứ thế này ư? Đơn giản là
vì nó có một đám bạn thân chẳng bao giờ biết tự chăm sóc cho mình,
lúc nào bọn nó cũng khiến Zen phải lo lắng nên không thể không mang
những thứ này bên mình được. Sau khi băng bó cho con bé xong, Zen
dặn nó cẩn thận với bọn người kia, toan quay đi thì...
- Đợi đã...
- Có chuyện gì sao? - Zen kinh ngạc hỏi nó.
- Em cảm ơn chị nhiều lắm! Chị có thể cho em biết tên được không?
Em... Em muốn biết tên ân nhân của mình.
- Á à, con này láo. Được! Muốn chết cùng nó thì tao cho chết chung
luôn. Xông lên tụi bây!
- Khoan! - Một tên đàn em quay sang nói với đứa con gái cầm đầu
điều gì mà Zen không nghe rõ. Chỉ thấy sau đó mặt cô ta biến
sắc.
- Thì ra mày là một trong những đứa dám đối đầu với Ghost? Được
lắm! Vì Ghost đã ban lệnh không được dính dáng tới chúng mày nên
tạm thời tao tha cho. Lần sau còn để tao gặp lại thì đừng có trách!
Đi thôi tụi bây! - Nói rồi cô ta khoát tay ra hiệu cho đàn em rút
lui.
Bị tẩy chay cũng có cái hay của nó đấy chứ, Zen thở phào nhẹ nhõm
như trút được gánh nặng. Với võ công của nó thì nó dư sức hạ được
đám vừa nãy nhưng bây giờ nó đã trở thành kẻ thù chung của cả
trường rồi, nó không muốn gây thù chuốc oán thêm nữa. Zen quay sang
cô bé vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi:
- Không sao đâu, bọn nó đi rồi. Em cầm lấy chiếc lược này chải lại
đầu đi. - Zen trấn an cô bé và rút túi đưa cho nó chiếc lược
nhỏ.
Một lát sau, cầm lấy chiếc lược con bé đưa trả, Zen chết lặng. Con
bé xinh thật! Làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt to tròn đen láy
với hàng lông mi dài cong vút, bờ môi nhỏ nhắn, xinh xinh như quả
anh đào chín. Những giọt nước mắt long lanh còn vương lại trên khóe
mắt càng khiến cho vẻ đẹp ấy trở nên ngây thơ, trong sáng khiến cho
bất cứ ai cũng phải động lòng. Trách gì mà nó bị bắt nạt như vậy.
Đúng là đẹp lắm cũng khổ.
- Em tên gì? Học lớp mấy rồi? - Zen đưa tay chỉnh lại cổ áo bị xộc
xệch của con bé, vừa hỏi.
- Em... em là Mai Phương, học 11A6. - Con bé lí nhí đáp.
Zen để ý thấy con bé cứ ôm tay nãy giờ, nó cầm tay con bé lên và
nhìn thấy những vết sưng tấy.
- Con bé này, tay đau sao không nói? - Zen nói với nó bằng giọng
trách móc, và lại lấy trong túi áo khoác ra một chai dầu nhỏ rồi
thoa lên những vết sưng đó.
- Chị mang theo bên người nhiều thứ ghê há? - Con bé trợn mắt ngạc
nhiên.
Zen cười, vì sao nó lại mang theo nhiều thứ thế này ư? Đơn giản là
vì nó có một đám bạn thân chẳng bao giờ biết tự chăm sóc cho mình,
lúc nào bọn nó cũng khiến Zen phải lo lắng nên không thể không mang
những thứ này bên mình được. Sau khi băng bó cho con bé xong, Zen
dặn nó cẩn thận với bọn người kia, toan quay đi thì...
- Đợi đã...
- Có chuyện gì sao? - Zen kinh ngạc hỏi nó.
- Em cảm ơn chị nhiều lắm! Chị có thể cho em biết tên được không?
Em... Em muốn biết tên ân nhân của mình.
- Em cảm ơn chị nhiều lắm! Chị có thể cho em biết tên được không?
Em... Em muốn biết tên ân nhân của mình.
Ra thế, thế mà nó tưởng chuyện gì ghê gớm lắm. Zen mỉm cười nhìn
con bé.
- Chị giúp em không mong được nhớ ơn đâu. Bảo trọng nhé!
***
Đã hơn hai tuần nhóm của Zen phải sống trong sự xa lánh của cả
trường. Giờ đây đến trường đối với nó không khác nào một sự tra
tấn, tra tấn về tinh thần. Những áp lực ở trường khiến Zen cảm thấy
mệt mỏi, nó đoán chắc tụi bạn nó cũng vậy nên hôm nay, ngày nghỉ
cuối tuần, nó đã rủ cả nhóm đi cắm trại ở ngoại ô thành phố bằng xe
đạp để giải tỏa hết mọi căng thẳng tích tụ ở trường bấy lâu nay. 7h
cả nhóm đã có mặt đông đủ tại điểm hẹn. Zen đã chuẩn bị đầy đủ thực
phẩm và các đồ dùng cần thiết cho cả bọn. "Xuất phát thôi!" - Những
chiếc xe bắt đầu lăn bánh, khởi đầu của một cuộc hành trình khám
phá và trải nghiệm, hai ngày một đêm. Đây không phải lần đầu chúng
đi xa thế này, Zen là con gái nên được ưu tiên ngồi sau xe, Huyên
chở nó. Những tia nắng ấm áp của một ngày mới bắt đầu lan tỏa khắp
mọi nơi. Làn gió mát lành ngược chiều cuốn lấy mái tóc dài của Zen
khiến nó bay bay. Zen khẽ ngân nga câu hát phù hợp với tâm trạng
tươi vui của nó lúc này. Đột nhiên, có tiếng gào “long trời lở đất”
khiến mấy con bò đang gặm cỏ từ xa cũng phải ngoái lại nhìn: Dắt
tay nhau trên đường tung tăng vui ca ngày th...áng...!" Cả bọn cười
ầm trước giọng hát “thét ra lửa” của Vũ. Zen nhăn nhó:
- Này! Sao lần nào mày cũng cắt ngang nguồn cảm hứng của tao thế
hả?
-Thì tao thấy mày ca một mình cô đơn quá nên tao góp vui thôi mà. -
Vũ giả vờ chống chế. Cuộc đấu khẩu giữa hai đứa nó làm náo động cả
không gian tĩnh lặng buổi sớm mai. Những tràng cười liên tục nổ ra,
thay thế cho vẻ ảm đạm ban đầu.
9h15, ngoại ô thành phố.
- Đến nơi rồi! - Zen la lên khi nhìn thấy những cánh đồng cỏ lau,
những đồi cỏ xanh mướt trước mặt. Lâu lắm rồi bọn nó mới trở lại
đây, khung cảnh vẫn vậy, vẫn hiền hòa và thơ mộng như trước, chẳng
hề thay đổi. - Dựng lều ở đây thôi!
Bọn nó dừng chân ở một đồi cỏ, xung quanh vun vút những hàng dương.
Mặt trời đã lên cao, bọn con trai ở lại dựng lều, còn Zen được phân
công đi nhặt củi khô để nấu nướng và buổi tối đốt lửa trại. Những
tia nắng chói chang xuyên qua từng kẽ lá của khu rừng già một cách
yếu ớt, đâu đó quanh đây những chú chim non nhảy nhót trên những
cành cây, thỉnh thoảng lại bay sà xuống như chào đón người bạn mới
là nó. Zen cúi xuống nhặt những cành củi mục còn vương vãi trên nền
đất ẩm do trận mưa to của nhiều ngày trước gây ra. Từ lần đầu tiên
đặt chân đến nơi này, Zen đã cảm thấy có cái gì đó rất thân thuộc,
dường như trước đó vùng đất này đã từng rất gắn bó với Zen, nhưng
trong kí ức của nó tại sao lại không hề lưu giữ một chút ấn tượng
gì về nơi đây? Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu nó biết bao
nhiêu lần nhưng nó mãi không thể tìm ra lời giải đáp cho chính bản
thân mình.
Trở về chỗ cắm trại, lều bạt đã được dựng xong, Zen đặt bó củi
xuống và bắt đầu công việc “đầu bếp” của mình. Cùng lúc đó, Thiên
và Vũ cũng vừa đi câu cá về.
- Ơ, cá đâu? Bọn mày đi bắt cá sao lại ướt như chuột lột thế này? –
Zen ngạc nhiên khi thấy trên tay Vũ là hai con gà... rừng và người
nó thì nước vương vãi từ đầu đến chân.
Hai thằng ngại ngùng gãi đầu giải thích làm nó xém té ngửa:
- Hì hì, cá thì đúng là có câu được thật, nhưng mà... nhưng mà... –
Vũ cứ ấp a ấp úng mãi làm nó sốt cả ruột.
- Mà sao?
Thấy thằng bạn cứ lắp ba lắp bắp kiểu này đến sáng mai cũng nói
chưa xong, Thiên đành nhảy vào đỡ lời:
- Lúc đó bắt được hai con cá béo lắm, thằng Vũ mừng quá hò hét lung
tung không để ý xung quanh thế là trượt chân, cả người lẫn cá rơi
tõm xuống nước, tao vất vả lắm mới lôi được nó lên đấy!
Nhìn mặt thằng bạn lúc này đỏ lựng như quả gấc chín khiến Zen tức
cười quá xá, nó ôm bụng lăn ra cười, phải cố nín lắm mới ngẩng mặt
lên được, Zen chỉ tay vào hai con gà trên tay Vũ:
- Thế còn hai con gà...?
Như hiểu được ý Zen, Vũ đáp:
- Không kiếm được cá nên bọn tao đi bắt gà rừng về, coi như lấy
công chuộc tội. Hehe!
Vừa nói, Vũ vừa đưa cặp gà cho Zen, một thoáng sơ ý, cặp gà tuột
khỏi tay nó và nhảy tán loạn. Thế là một cuộc hỗn chiến diễn ra
giữa người và... gà. Bốn thằng con trai với một đứa con gái, kẻ rào
trước, người đón sau, cùng với những tiếng hét inh ỏi, những tiếng
kêu thảm thiết và một trận mưa lông gà bay tứ tung. Kết thúc cuộc
chiến, là bộ dạng te tua của cả đám, không kể đến mấy con gà. Lúc
này đây, trên nền cỏ non xanh thẫm, có năm người đang nằm dài và
tận hưởng cảm giác sảng khoái sau những giờ phút vật lộn đầy “căng
thẳng” và “mệt mỏi”. Trên bầu trời cao, những đám mây trắng xốp nhẹ
bồng bềnh trôi như mang đến sự trong trẻo và yên bình cho tâm hồn
mỗi đứa. Thiên nằm gác đầu lên hai tay và thốt lên:
- Lâu lắm rồi tao mới thấy thoải mái và vui vẻ thế này!
- Ừ, giá như chúng ta được mãi thế này nhỉ? - Vân ngẩng mặt lên
đồng tình.
Không ai đáp lại lời của Vân, trong thâm tâm đứa nào cũng có một
mong muốn như thế và chúng không nỡ vô tình phá vỡ cái khoảnh khắc
bình yên hiếm hoi này...
Chiều muộn...
- Cố lên!
Zen đang ngồi đây, ngắm nhìn những thằng bạn đang chơi đá bóng và
cổ vũ cho cả hai đội, đội của Huyên và Vân, Thiên và Vũ. Bọn nó
tranh cướp bóng mồ hôi nhễ nhại nhưng thằng nào cũng hiếu thắng cả,
chẳng chịu thua ai. Nó ngồi ngoài cuộc thế này không phải vì nó là
con gái hay không thích chơi đá bóng, chỉ đơn giản là vì hôm nay nó
bị đau chân nên không thể chung vui cùng lũ bạn được. Bãi đất này
gắn bó với tuổi thơ bọn nó ngay từ lần đầu chúng gặp nhau. Những kỉ
niệm đẹp đẽ ấy vẫn mãi khắc sâu trong lòng Zen cho đến tận bây giờ.
Lần đầu tiên nó có dịp được quan sát kĩ từng đứa bạn của mình như
vậy.
Đầu tiên là Huyên, đối với những đứa con gái bằng tuổi nó thì Huyên
là một chàng trai có sức hấp dẫn, cậu ấy không chỉ hấp dẫn người ta
bởi vẻ ngoài phong trần mà còn đem lại cho mọi người một cảm giác
ấm áp khó tả, trong nhóm bạn thì Huyên là người hiểu nó nhất, cậu
ấy không nói nhiều nhưng những hành động của cậu ấy thì lại nói lên
tất cả, đối với Zen, Huyên vừa là một người bạn mà cũng như một
người anh trai. Tiếp đó là Vân, ngay từ lần đầu gặp cậu, nó đã bị
ấn tượng bởi cặp kính cận dày cộm và một quyển sách dày luôn mang
theo bên người, dáng vẻ thư sinh nho nhã cũng cho thấy tài học rộng
hiểu nhiều của Vân, đối với bọn nó Vân là một nhà thông thái và
cũng là một người bạn đáng tin cậy. Kế đến là Thiên, Thiên là một
người nóng nảy nhưng lại có suy nghĩ chín chắn nhất nhóm, trong
những việc quan trọng cậu luôn đưa ra những quyết định thông minh
và sáng suốt; Thiên ăn điểm nhờ khuôn mặt sáng, hàng lông mày rậm
và nụ cười dễ mến. Và cuối cùng là Vũ, không ấm áp như Huyên, thông
thái như Vân, chín chắn như Thiên nhưng Vũ có cá tính riêng của cậu
ấy, với dáng người cao nhỏng và gầy tong teo lúc nào cậu ấy cũng
khó khăn trong việc bước qua các cánh cửa, mỗi lần đụng đầu vào
tường lại gây ra những tràng cười lớn, Vũ là một cậu bé ngỗ nghịch,
bốc đồng như một đứa trẻ nhưng cậu ấy lại đem lại cho mọi người
những tiếng cười vui vẻ trong những giờ phút căng thẳng nhất, cậu
ấy là gia vị không thể thiếu trong món ăn “tình bạn” của bọn
nó.
- Đang nghĩ gì mà suy tư vậy?
Không biết từ khi nào Huyên đã ngồi bên cạnh nó mà nó không
hay.
- À không, chỉ là đang nhìn mọi người chơi thôi! Mày không chơi nữa
à?
- Tao hơi mệt nên nghỉ giải lao một tí. Zen này!
- Hử?
- Nếu mày thích một người thì mày sẽ nói ra chứ?
- Tao á, tao chưa thích ai nên không biết. Nhưng nếu tao thích một
người thì tao sẽ để cho người ấy biết, cho dù kết quả có thế nào đi
nữa thì tao cũng không hối hận vì mình đã nói ra, chỉ cần trong
lòng tao thấy thoải mái là đủ.
- Ừ, cảm ơn mày nhiều nhé! Tao ra chơi tiếp đây.
Huyên thích một ai đó ư? Sao trước giờ mình không biết nhỉ?
***
4. Tình cờ
Trong khi mấy thằng bạn thân đang lăn lộn với trái bóng tròn thì
Zen lại chạy đến đây, cánh đồng bồ công anh, khoảng trời riêng của
nó. Mỗi lần đi dã ngoại, nó đều ghé thăm nơi này, một bức tranh đẹp
lung linh mà nó là nàng công chúa đứng giữa cánh đồng hoa, hòa mình
vào trong gió. Zen chạy khắp cánh đồng, đuổi bắt những cánh hoa,
những cánh hoa trắng muốt, nhẹ nhàng phiêu du cùng những làn gió
mát, cứ bay xa mãi xa mãi ra khỏi tầm tay của nó, như nó đã để vụt
mất một thứ gì vô cùng quý giá mà không bao giờ lấy lại được. Chới
với... "Bịch!" Nó ngã. Chân nó vừa vướng phải một vật gì đó mềm
mềm. Chết rồi, không lẽ đạp phải rắn? Mặt Zen cắt không còn giọt
máu. Bình tĩnh, nó quay lại nhìn và thở phào nhẹ nhõm vì không thấy
con rắn nào cả mà thay vào đó là một con... người.
- Đau quá!
Người đó vừa ôm tay vừa ngồi dậy, mặt vẫn còn nhăn nhó vì cú đạp
vừa rồi của nó.
- Này! Đi đứng kiểu gì thế hả? Không thấy người ta đang ngủ
à?
Sau một hồi ngẩn mặt ra, nó như sực tỉnh và cãi lại:
- Tôi xin lỗi! Nhưng tại cậu đấy chứ, ai bảo cậu nằm giữa đường làm
gì. Ơ, cậu là... - Nó sững người khi nhìn kĩ khuôn mặt người đối
diện, là cậu ta, người đã đánh nhau với bọn côn đồ để cứu cún con.
Không ngờ lại gặp cậu ta ở đây.
Dường như cậu ta cũng vừa nhận ra Zen, thái độ bực tức, khó chịu
ban nãy đã không còn nữa, thay vào đó là sự ngạc nhiên:
- Thì ra là cậu, sao cậu lại ở đây?
- Tôi phải là người nói câu này mới đúng. - Zen không trả lời mà
hỏi lại cậu ta.
- Nhà người quen tôi ở đây, đến đây chơi thôi...
Không đợi cậu ta nói hết câu, nó đã hiểu ra vấn đề.
- Còn tôi đến đây với bạn, đi dã ngoại. -Nó giải đáp thắc mắc ban
đầu của cậu ta.
- Ừ...
Một khoảng lặng giữa hai đứa nó diễn ra sau đó, không ai nói với ai
một lời nào, đơn giản vì không có gì để nói. Zen khẽ liếc nhìn sang
người bên cạnh, đó là một cậu thanh niên trạc tuổi nó rất khôi ngô
tuấn tú. Mái tóc nâu hơi dài nhẹ nhàng cuốn theo chiều gió để lộ
vầng trán cao với tư chất thông minh; làn da mịn màng không một tì
vết nhưng không kém phần khỏe khoắn; sống mũi cao và thẳng nổi bật
trên khuôn mặt với các góc cạnh như được tạc ra từ khuôn mẫu của
các vị thần trong Thần thoại Hy Lạp; hàng lông mày dài và rậm như
tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt. Thật là đặc biệt, đôi mắt đen tuyền,
trong veo như mặt nước hồ thu và sáng như những vì tinh tú giữa bầu
trời đêm, với ánh nhìn xa xăm, mơ hồ và đầy bí ẩn, nhưng trong đôi
mắt ấy cũng ánh lên vẻ u sầu và cô độc như chú ngựa non lạc bầy một
mình trơ trọi giữa thảo nguyên bao la rộng lớn. Một vẻ đẹp tinh túy
kết hợp hài hòa giữa phương tây hoang dã và phương đông huyền bí
hiếm có.
- Đừng nhìn tôi như thế!
Hơ, cậu ta có mắt bên này hay sao mà biết nó đang nhìn nhỉ? Nhưng
dù sao thì cũng ngượng quá đi mất.
- Đâu… đâu có. Ai nhìn cậu hồi nào? – Zen lúng túng chữa
ngượng.
Oái, cậu ta đang làm gì vậy? Zen thốt không nên lời khi khuôn mặt
hoàn hảo ấy đang dí sát vào khuôn mặt nó. Từng sợi lông trên da mặt
nó có thể cảm nhận được từng hơi thở đều đều, ấm áp kia đang phả
vào mặt mình. Dung nham núi lửa phun trào có thể thích hợp được
dùng để ví với độ đỏ của khuôn mặt nó lúc này.
- Cậu chắc là không nhìn không? – Đôi mắt nâu tuyệt đẹp ấy xoáy sâu
vào mắt nó không chớp như muốn thôi miên hay là đang nhìn thấu tất
cả tâm can của nó. Không được, nếu cứ tiếp tục thế này thì trụ nổi
được bao lâu, không chừng sẽ ngất xỉu mất. Bằng chút lí trí còn sót
lại, nó nhảy bổ ra sau, và hét lên:
- Cậu… cậu không được lại gần đây, nếu không tôi đánh đấy! Cho cậu
biết, tôi đai đen teakwondo rồi. – Zen những tưởng nói thế hắn sẽ
sợ mà dừng lại. Đúng là hắn có dừng lại thật, một thoáng ngây người
nhìn Zen, tiếp sau đó là một tràng cười kinh thiên động địa lại nổ
ra. Lần này thì không chỉ có dung nham phun trào mà cái đầu của nó
đang xì khói. Tức chết mất, cậu ta tưởng nó đang đùa chắc, dù sao
thì lần trước cũng chứng kiến người ta xả thân vì nghĩa vậy mà còn
dám cười nhạo nó, không thể chịu được nữa.
- Cậu có thôi đi không, đáng cười lắm à?
Vừa đưa tay quệt nước mắt, cậu ta đáp:
- Lúc nãy cậu nghĩ tôi định làm gì hả? Còn đem võ ra dọa cơ đấy.
Tôi chỉ định lấy cọng cỏ vướng trên tóc cậu thôi mà.
A, tình thế sao lại quay ngoắt 360 độ thế này, đúng là tự đưa đầu
vào rọ.
- Vậy sao? Thế thì cho tôi xin lỗi.
- Vì sao?
Sao cậu ta cứ thích vặn vẹo người ta thế nhỉ, xin lỗi rồi mà.
- Vì… vì đã hiểu lầm cậu. Được chưa?
Không có tiếng trả lời, Zen quay đầu sang, cậu ta lại trở lại là
con người ban đầu rồi, khuôn mặt thoáng buồn, đôi mắt ánh lên sự bi
thương, đau đớn. Cậu ta trước giờ vẫn như vậy sao?
- Cún No sao rồi? – Không thể chịu đựng sự yên tĩnh đến ngột ngạt,
khó chịu như vậy nữa, nó bèn lên tiếng trước.
- Vẫn khỏe. - Cậu ta đáp, mắt vẫn hướng về phía trước, về một
khoảng không xa xăm vô định nào đó.
- Cậu... cậu không thắc mắc vì sao tôi lại có mặt ở đây sao? - Zen
dò hỏi.
- Không cần thiết. Đôi khi làm một việc gì đó không cần phải có lí
do, vả lại đó là chuyện của cậu, tôi không bận tâm. - Cậu ta đáp
lại nó bằng vẻ hờ hững.
Haizzz... Zen thở dài, hết cách với cậu bạn quái dị này, nó đã tìm
mọi cách bắt chuyện với cậu ta nhưng với thái độ đó thì nó biết nó
đã thất bại. Trong lúc nó không còn ý nghĩ đó nữa thì giọng nói đó
lại vang lên khiến nó khá bất ngờ:
- Cậu đã bao giờ khóc chưa? Khóc vì mất đi người thân yêu nhất
ấy.
Zen nhìn chằm chằm vào người ngồi bên cạnh.
- Cậu hỏi gì lạ vậy? Ai mà chả từng trải qua việc mất người thân cơ
chứ. Bố tớ mất cách đây mười năm, nhưng tớ không nhớ cảm giác khi
ấy nữa... - Giọng nói của Zen trầm hẳn, khuôn mặt nó thoáng buồn.
Cậu bạn ngồi bên nó vẫn không ngoảnh sang, cất tiếng đều đều:
- Cậu có tin không? Khi người mà tôi thương yêu nhất ra đi, tôi đã
không hề khóc. Bởi... tôi không muốn người đó ở trên trời cao phải
đau lòng.
- Người đó là...?
- Đó là người con gái đã mang theo trái tim của tôi... đi đến một
nơi rất xa.
Zen đồng cảm với con người này, không hiểu sao nó có thể cảm nhận
được nỗi đau mà cậu ta phải gánh chịu, nỗi đau được chôn sâu tận
đáy tim như chiếc kim sắc nhọn luôn làm con tim kia âm ỉ rỉ
máu.
- Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy. - Sau một thoáng lặng im, cậu ta
tiếp lời.
- Thật là trùng hợp, hôm nay cũng là ngày giỗ của bố tôi. - Zen
thốt lên.
Trái đất quả là tròn, hai con người ở hai thế giới khác nhau, lại
cùng gặp nhau ở nơi này và cùng chung một nỗi đau mất người thân.
Liệu đây có phải là duyên số hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu
nhiên? Mặt trời bắt đầu lặn, những tia nắng le lói cuối cùng của
một ngày dài chuẩn bị tắt, giữa cánh đồng bồ công anh bao la, có
hai con người đang lặng lẽ ngồi dưới ánh hoàng hôn nhìn thời gian
trôi...
Trở về sau chuyến dã ngoại, Zen cảm thấy có cái gì đó thay đổi
trong nó, một cảm giác rất lạ. Nó vẫn cứ nuối tiếc một điều, đó là
chạm mặt nhau bao nhiêu lần mà cứ quên hỏi tên cậu bạn đó.
Haizzz... Chưa già đã lẩm cẩm. Nó tự cốc vào đầu mình.
- Này Zen, ăn đi sao cứ ngẩn người ra mãi thế? - Thiên tinh ý nhìn
thấy những biểu hiện vừa rồi của nó. Nghe thấy thế, cả đám ngừng
ăn, ngẩng mặt lên nhìn nó. Nó cười xòa để chữa ngượng:
- Hì, bọn mày cứ tiếp tục đi, làm gì nhìn tao dữ vậy?
- Tao thấy dạo này mày lạ lắm, nhất là từ hôm đi dã ngoại về. - Vũ
nhìn nó không chớp mắt làm nó vô cùng bối rối.
- Bị ốm rồi phải không? - Huyên áp tay lên trán nó tỏ vẻ lo
lắng.
Hic, chết thật, sao bọn này tinh thế không biết?
- Không, không sao đâu. - Nó xua xua tay phủ nhận. (Điệu này trông
còn đáng ngờ hơn) Đang lúc chuẩn bị bị tra tấn bởi lũ bạn thân thì
một tiếng nói lạ cất lên, kịp thời giải vây cho nó:
- Em có thể ngồi đây được không?
Giọng ai mà êm ái, trong trẻo thế? Nghe quen quen... Zen ngước lên,
là cô bé hôm nọ mà nó đã cứu.
- Em ngồi đây, ngồi đây. - Máu “dê” của Vũ nổi lên, nó đon đả chạy
lại kéo ghế cho cô bé như bà chủ quán ăn đang chào mời khách vậy.
Ánh mắt của cả bọn hết quét sang con bé đến quay sang Zen. Sau một
hồi ngơ ngác, nó đã hiểu ý. Zen vui vẻ giới thiệu:
- Đây là Mai Phương, học 11A6. Còn đây là Huyên, Vân, Thiên, Vũ,
những người bạn của chị. - Nó đưa tay giới thiệu lần lượt từng
người.
- Trời ơi, mày quen được cô bé xinh thế này mà không giới thiệu với
bọn tao sớm. - Câu nói đùa của Thiên khiến cả bọn đều bật
cười.
- Em không nên ngồi đây.
Bọn nó sững người nhìn Huyên, cậu ta đang nói gì vậy? Sao lại bất
lịch sự thế chứ? Như chợt nhớ ra điều gì đó, Vân vỗ trán và nói
:
- Quên mất. Đúng là cô bé này không nên ngồi với chúng ta, bọn mày
quên là chúng ta đang bị cả trường tẩy chay à?
- Ừ, mày nhắc tao mới nhớ. - Zen đảo mắt khắp canteen, cũng may hôm
nay canteen vắng người, nó quay sang cô bé, áy náy. - Cho bọn chị
xin lỗi, từ nay em đừng tiếp xúc với bọn chị nữa, không lại rước vạ
vào thân. Như hiểu ra mọi chuyện, Mai Phương lắc đầu quầy quậy
:
- Không, em không đi đâu. Ở trường này chẳng có ai chơi với em cả,
ngoài anh chị ra. Em đã coi anh chị là bạn thì các anh chị cũng sẽ
coi em là bạn chứ?
- Tất nhiên rồi! -Zen đáp.
- Vậy thì xin anh chị đừng đuổi em. Cho dù thế nào em cũng chịu
mà.
- Nhưng...
Ánh mắt tội nghiệp, đáng thương ấy đang nhìn Zen với vẻ van lơn,
khiến Zen không thể không mềm lòng, thật chịu thua với con bé
này.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- Thôi được rồi! Có chuyện gì là bọn chị không chịu trách nhiệm đâu
đấy!
- Em cảm ơn các anh chị! - Con bé nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cổ Zen
khiến nó khá bất ngờ, nhưng sau đó một nụ cười nhẹ đã nở trên môi
của nó.
Thế là lại thêm một người nữa dám đối đầu với Ghost, tin động trời
khiến cả trường xôn xao bàn tán. Ai cũng cho là chỉ có những kẻ ngu
ngốc mới theo phe bọn nó. Mặc dù chấp nhận Phương nhưng quả thật
trong lòng nó vô cùng lo lắng, lỡ như con bé có mệnh hệ gì thì nó
sẽ ân hận cả đời.
***
Chủ nhật, ngày hửng nắng. Thế là chiếc lá cuối cùng còn bám trụ lại
trên cây cũng đã lìa cành. Một cơn gió nhẹ lướt qua làm nó chao
liệng trên không trung, xoay tít vài vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống
đất như đoàn tụ với những chiếc lá đang nằm im lìm dưới gốc cây đã
rời cành trước đó. Bất chợt, một đợt gió nữa lại thổi qua làm cho
những chiếc lá khô đang nằm rải rác hai bên đường dưới những tán
cây như va vào nhau tạo thành những âm thanh lạo rạo nghe vui tai.
Lại một mùa thu nữa đi qua, thu qua đi đông lại đến, nhưng đối với
người dân Sài Gòn vốn đã khá quen thuộc với nơi này thì mùa đông ở
đây rất đặc biệt. Quanh năm suốt tháng, Sài Gòn luôn tràn ngập
nắng. Nắng Sài Gòn thật lạ, lúc hiền hòa dịu êm, lúc lại gay gắt dữ
dội, cứ đỏng đảnh như một cô nàng mới lớn đang đến tuổi dậy thì
vậy, có lẽ vì thế mà nó yêu nắng Sài Gòn như yêu cái tuổi của mình
chăng?
Đi dạo quanh thành phố ngày cuối tuần là sở thích đặc trưng của
Zen, những lúc như thế này nó lại cảm thấy thật yên bình và dễ
chịu. Nó có thể ngắm nhìn mọi hoạt động của mọi người qua lại trên
đường, hay ghé vào hiệu sách mua một vài quyển sách để nhâm nhi
cùng với tách trà sữa thưởng thức vào ngày cuối tuần hoặc ngồi một
góc trong quán kem quen thuộc để tận hưởng cái lạnh tê tê đầu lưỡi
mà nó rất thích. Zen dừng chân trước một hiệu sách nhỏ mới khai
trương; mặc dù mới mở nhưng tiệm có vẻ rất đông khách. Do dự một
lúc, nó quyết định bước vào trong; đập vào mắt nó là hàng nghìn
quyển sách được sắp xếp ngay ngắn trên các kệ gỗ thành hàng lối
thẳng hàng; mặc dù tiệm hơi nhỏ nhưng các đầu sách ở đây rất phong
phú chẳng kém gì những hiệu sách lớn. Zen chọn cho mình năm quyển
sách trong đó có hai quyển tiểu thuyết và còn lại là truyện kinh
dị. Không hiểu sao Zen lại rất có hứng thú với những điều kì bí và
gây cảm giác mạnh, nó không tin trên đời này có ma quỷ nhưng có lẽ
nó sẽ tin nếu một lần được gặp. Suy nghĩ đó khiến nó tự cười chính
bản thân mình. Zen chậm rãi tiến đến quầy thu ngân, xếp hàng đợi
mãi cuối cùng cũng đến lượt nó.
- 210 ngàn. – Chị thu ngân đặt quyển sách cuối cùng trong số sách
nó mua sau khi đã tính tiền lên bàn và giương mắt chờ đợi nó trả
tiền.
Zen đưa tay vào túi xách định rút ví ra thanh toán thì mặt nó đột
nhiên biến sắc. Ví tiền đã không cánh mà bay. Nó hốt hoảng lục tung
cả túi xách nhưng vẫn không thấy tăm hơi chiếc ví đâu cả trong khi
đó những người đang đứng đợi ở đằng sau đã bắt đầu sốt ruột và lên
tiếng thúc giục. Mồ hôi Zen vã ra như tắm, nó sực nhớ ra trên đường
đến đây nó có đi xe bus một đoạn, có thể ví tiền đã mất lúc đó. Lâm
vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này chính Zen cũng không ngờ
tới; sự bối rối của nó càng tăng cao khi chị thu ngân bắt đầu nhìn
nó với ánh mắt sốt ruột và đầy khó chịu.
- Chị, để em thanh toán!
Một giọng nói trầm ấm cất lên từ đằng sau khiến Zen ngỡ ngàng, nhận
ra giọng nói quen thuộc, nó vội quay người lại, quả nhiên chính là
cậu ta, người lạ hai lần gặp mặt (à không, tính cả lần này là ba
chứ). Trời, sao lại gặp cậu ta ở đây thế này! Bị cậu ta bắt gặp
trong tình cảnh này nó chỉ ước mình biến mất khỏi thế gian cho
xong. Trước vẻ mặt sửng sốt của Zen và sự ngạc nhiên lộ rõ trên
khuôn mặt chị thu ngân, người con trai từ từ tiến lại gần và nói
nhỏ vào tai chị ta: “Chị, số tiền này để em thanh toán, cứ trừ vào
lương tháng này của em”. Zen không nghe rõ cậu ta nói gì, chỉ thấy
chị thu ngân gật gật đầu rồi đưa túi sách cho hắn. Lúc này nó mới
để ý thấy cậu ta mặc đồng phục và đeo bảng tên nhân viên của tiệm;
nó lẽo đẽo theo sau ra khỏi hiệu sách mà như trút được gánh nặng,
Bất ngờ cậu ta quay lại và đưa túi sách cho nó:
- Cậu cầm lấy!
- Ơ! – Nó nhìn vào đôi mắt trong veo trước mặt như muốn hỏi ý cậu
là gì.
- Cái này là của cậu. – Không một chút biểu cảm trên khuôn mặt, hắn
khẽ đáp.
- Không có công, không hưởng lộc, tôi sẽ cầm cái này, lần sau sẽ
mang tiền trả cậu. – Nó đáp trả bằng giọng đầy cương quyết.
- Không cần đâu, xem như trả ơn lần trước cậu cứu tôi. – Nói rồi
cậu ta lạnh lùng quay lưng bước đi.
Lòng tự ái trong Zen bị chạm nọc, nó vội vã hét lên:
- Đợi đã!
Phía sau tiếng gọi, người con trai chậm rãi dừng bước nhưng vẫn
quay lưng lại với nó.
- Cậu nghĩ tôi là loại người thế nào, giúp người chỉ để mong trả ơn
chắc? Thế thì tôi không cần, số tiền này nhất định tôi sẽ trả
cậu.
- Tùy cậu!
Hai tiếng được phát ra từ người đối diện nó, nghe sao nhẹ bẫng mà
chất chứa sự vô cảm. Cậu ta thật ra là con người như thế nào?
***
- Xui xẻo thật, mất ví lại quên đem theo điện thoại, giờ cũng không
có tiền đi xe về nữa chứ, ôi cái chân của tôi!
Một ngày đẹp trời thế này mà tâm trạng cau có của nó thật chẳng hợp
chút nào, nhưng cái chân đang mỏi rã rời truyền cả sự mệt mỏi lên
cái đầu của nó thì biết làm thế nào được. Vừa đau chân, vừa khát
nước lại còn đói bụng nữa, hôm nay là ngày gì mà xui thế không
biết. Bất chợt, Zen nhớ ra điều gì đó vội đưa tay lục hai túi quần,
một lúc sau móc ra được ba nghìn, nó mừng rỡ:
- Hết khát rồi!
Zen chạy ngay đến tiệm tạp hoá gần nhất và mua ngay một chai nước
khoáng, trong lúc đang chờ lấy đồ thì nó bắt gặp một vị khách vừa
bước vào cửa hàng. Đó là một người đàn ông trung niên khoảng trên
năm mươi; bộ quần áo ông đang mặc trông tàn và khá bẩn, có đôi chỗ
bị sờn rách có chỗ lại bị bụi bẩn bám vào. Trong khi vị khách trao
đổi với bà chủ về thứ cần mua thì nó lại đứng quan sát người đàn
ông này. Nước da đen, rất đen của ông như minh chứng cho một cuộc
đời phơi da dưới cái nắng gay gắt của đất nước thuộc vùng khí hậu
nhiệt đới như của Việt Nam; mái tóc loang lổ nhiều sợi bạc là tàn
tích của tuổi già, của sự cơ cực hay là do lớp bụi phủ của những
con đường ông đã đi qua. Người đàn ông mua được một bao gạo nhỏ,
chỉ bằng chiếc cặp xách nó hay đeo đi học mỗi ngày, ông ôm bao gạo
vào người như sợ rằng chỉ một chút lơ là thôi là nó sẽ tuột mất
khỏi tay ông. Người đàn ông còn hỏi mua gì đó mà nó và bà chủ cửa
hàng không nghe rõ lắm, cái giọng khàn đục và nhỏ của ông xen lẫn
thứ tiếng ngoại tỉnh rất khó để nhận biết được. Nó đoán đây là một
người hành khất, vì một lí do nào đó mà lưu lạc đến đây. Sau một
vài lần nghe vị khách lặp lại câu nói, bà chủ quán cũng hiểu ra.
Sau đó, bà cầm lấy một gói mì ăn liền trong đống mì gần đó và đưa
cho vị khách:
- Ba ngàn.
Người đàn ông cầm ba ngàn trên tay, vừa đủ số tiền còn lại mà ông
đang có, nhưng sao nó thấy ông cứ băn khoăn do dự mãi, đôi mắt
nhuốm màu mệt mỏi theo thời gian của ông cứ chốc chốc lại liếc vào
số tiền trên tay. Điều đó khiến một người ngoài cuộc như nó cũng
thấy băn khoăn. Và rồi câu trả lời đã xuất hiện ngay sau đó. Bà chủ
quán cầm lấy hai ngàn trên tay người đàn ông và nói:
- Tôi lấy hai ngàn thôi!
Câu nói của bà chủ như có sức mạnh kì diệu rút hết mọi gánh lo âu
của vị khách, ông mừng rỡ cảm ơn rối rít rồi lại cất bước đi tiếp
trên con đường của mình. Nhìn theo bóng người đàn ông đi khuất, nó
cảm thấy lòng mình rối bời. Nó xúc động trước hành động cao thượng
của bà chủ quán, nó cảm thấy thương cảm cho người hành khất xấu số,
và nó chợt nghĩ về mình và mọi người xung quanh. Chỉ một ngàn đồng
nhỏ nhoi, ít ỏi thôi mà đối với nhiều người đó là niềm vui, là nụ
cười, là nước mắt, và nó chợt nhận ra rằng có những thứ đối với
chúng ta thật nhỏ nhặt, không đáng bận tâm nhưng đối với những
người khác đó là những điều tạo nên giá tri đích thực của cuộc
sống...
Sau khi Zen bước ra khỏi cửa hàng với chai nước trên tay, đi được
một đoạn thì bất chợt có tiếng gọi:
- Này! Lên xe đi!
- Sao cậu vẫn còn ở đây?
- Tôi không ở đây thì bây giờ cậu cuốc bộ về rồi, có lên không,
không thì tôi đi nhé!
Như người chết đuối vớ được cọc, nó vội vàng nhảy lên xe hắn ta
(chắc các bạn cũng biết là ai rồi nhỉ?).
- Hừ, quay về rồi mới nhớ ra là cậu không có tiền để về, chỉ đường
đi để tôi đèo về.
- Nhà tôi ở quận Tân Bình...
Ọc Ọc... Ôi cái bụng, sao lại réo vào lúc này cơ chứ, xấu hổ quá đi
mất!
- Này, cậu đi đâu đấy? Nhà tôi ở hướng này cơ mà!
- Đi ăn.
...
- Đói mà đi ăn kem, đúng là sở thích kì quặc. - Người con trai ngả
người ra sau ghế nhìn nó xơi lần lượt ba hộp kem sầu riêng. Zen
không nói gì, chỉ cười, nó luôn có những sở thích kì quặc như thế,
ngay cả lũ bạn của nó cũng đau đầu vì những hành vi bất thường của
nó. Quan sát một lượt cách bài trí của quán kem, người con trai khá
ngạc nhiên. Khung cảnh nơi đây khiến người ta có cảm giác như đang
ngồi giữa một rừng bồ công anh vậy, trên các bức tường được treo
những khung ảnh các sắc thái đa dạng về loài hoa này, bồ công anh
lúc nở, bồ công anh khi tàn, khi trời mưa xuống, khi lại thả mình
theo tiếng gọi của tình yêu là gió... Cả chiếc cốc, lọ hoa, đến cái
bàn đá bọn nó đang ngồi cũng in hình hoa bồ công anh. Cậu cầm lấy
quyển lịch nhỏ được dựng trên bàn và lần giở từng tờ để xem những
hình ảnh về loài hoa này.
- Cậu thích hoa bồ công anh?
- Ờ, đó là một loài hoa đặc biệt, đối với tôi nó đặc biệt hơn những
loài hoa khác.
- Vì sao?
- Vì đó là một loài hoa thuỷ chung và mạnh mẽ. Hoa trao gửi tình
yêu của mình cho gió nhưng khi không thể ở bên gió hoa vẫn không hề
úa tàn, nó tạo ra những thế hệ khác để tiếp tục cuộc hành trình tìm
kiếm tình yêu còn dang dở.
- Vậy ư? Lần đầu tiên tôi nghe đấy! - Cậu ta nở nụ cười đầy thích
thú.
- Thế thì vinh hạnh cho cậu đấy vì chẳng mấy ai biết điều này
đâu.
- Ừ, về thôi, muộn rồi!
***
- Hôm nay ở trường có gì vui không con? - Vừa gắp thức ăn vào bát
nó, mẹ vừa hỏi.
- Cũng bình thường thôi mẹ ạ. - Không ngẩng mặt lên, nó tiếp tục
cắm cúi ăn. Nó sợ khi phải nhìn vào mắt mẹ, chắc chắn mẹ sẽ biết nó
nói dối. Những việc ở trường Zen muốn tự mình giải quyết, nó không
muốn mẹ phải phiền lòng thêm nữa. Anh nó ngừng ăn, nhìn nó chăm chú
rồi phán ngay một câu (mà Zen biết trước chẳng phải điều tốt đẹp
gì, ít nhất là đối với nó):
- Nó mà không gây chuyện là may phúc lắm rồi!
Zen không nói gì, đưa mắt lườm ông anh một cái xém cháy tóc, rồi nó
đặt bát đũa lên bàn và đẩy ghế đứng dậy.
- Không ăn nữa hả con?
- Vâng, mẹ và anh cứ ăn đi ạ, con no rồi, con lên lầu tắm đây. -
Thoắt một cái, nó đã chạy tót lên lầu, để lại những ánh nhìn vẫn
còn đang không hết sửng sốt ở phía sau.
- Con bé này dạo này sao thế nhỉ?
- Con chịu. Mẹ là phụ nữ còn không đoán được huống gì con. - Một
cái nhún vai tỏ vẻ bất lực từ ông anh đáng kính.
Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 3
"Tôi thích bồ công anh vì đó là một loài hoa thủy chung và mạnh mẽ.
Hoa trao gửi tình yêu của mình cho gió, nhưng khi không thể ở bên
gió, hoa vẫn không hề úa tàn..."
Thả mình xuống chiếc giường êm ái, Zen cảm thấy vô cùng thư thái.
Đúng là gia đình chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho con người
trước những khó khăn của cuộc sống. Trước giờ, Zen luôn cảm thấy
hạnh phúc khi có một gia đình như vậy, một người mẹ tâm lí, tận
tụy, chu đáo, hết mình vì con cái và một ông anh luôn che chở, bảo
vệ em gái mỗi khi nó phải chịu ấm ức, cho dù bình thường hai anh em
lúc nào cũng xung khắc như nước với lửa. Vẫn còn thiếu một mảnh
ghép của gia đình, đó chính là bố. Bố ra đi cách đây 10 năm, trong
một vụ tai nạn giao thông. Zen không có một chút kí ức gì về bố,
nhưng mỗi lần xem ảnh của ông, đôi mắt hiền từ ấy cũng nhìn nó vô
cùng trìu mến, là nó lại có một cảm giác rất đỗi thân thuộc.
“Tít tít”. Tiếng chuông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại di động
gần đó khiến Zen bất giác giật mình và đưa nó trở về với thực tại.
Nó với tay lấy em dế yêu quý đặt ở đầu giường và mở ra đọc tin
nhắn. Dòng chữ trên màn hình điện thoại hiện ra, nó liếc qua một
lượt rồi khẽ mỉm cười: “Bé Zen ăn cơm chưa? Dạo này trông cậu có vẻ
gầy đi đấy, mệt mỏi lắm hả? Cố ăn nhiều vào nha!”
Là Huyên, cậu ấy lúc nào cũng biết cách quan tâm đến mọi người như
vậy. Như không để Huyên phải đợi lâu, nó vội vàng bấm phím reply:
“Cảm ơn bé Huyên đã quan tâm. Cậu cũng vậy mà, không riêng gì bọn
tớ đâu. Giữ gìn sức khỏe để còn chiến đấu nữa chứ. Fighting!”. Vừa
ấn nút gửi đi thì nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà, Zen vội vàng quăng
chiếc điện thoại sang một bên.
- Zen ơi, có bạn đến chơi này!
Quái, giờ này thì còn ai đến nhà mình nữa nhỉ? Ngoài mấy thằng bạn
thân ra đâu có ai biết địa chỉ nhà nó, mà bọn này bây giờ chắc đang
nằm nhà xem bóng đá rồi. Nghĩ vậy thôi, nó vẫn đứng dậy tiến ra
cửa. Cánh cửa bật mở, một khuôn mặt xinh xắn hiện ra.
- Là em à?
Trước vẻ mặt ngạc nhiên của nó, cô bé vô cùng bối rối vì sự xuất
hiện đường đột của mình, vội vàng giải thích:
- Em đến chơi, mẹ chị nói em lên trên này tìm chị, chị có
phiền...
Zen nhanh chóng hiểu ra vấn đề, nó vui vẻ mở rộng cửa chào đón cô
bé.
- Không phiền chút nào, em vào đi!
Bước chân vào trong, trước mắt Phương là một căn phòng rộng lớn với
kiểu bài trí vô cùng lạ mắt. Đen và trắng là hai màu chủ đạo của
căn phòng. Lúc này đây, đôi rèm cửa màu trắng bay phấp phới trong
gió một cách dữ dội, đôi lúc lại hiền hòa lắng dịu vuốt ve khung
cửa sổ bằng gỗ sơn đen bóng loáng, chiếc giường đen gỗ mun nằm im
lìm nơi góc phòng và được bao phủ bởi một màu trắng toát của ga
trải giường. Phương đưa mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, những tấm
poster của những ca sĩ, ban nhạc rock nổi tiếng mà không ai là
không biết đang nằm rải rác trên nền trắng của bốn bức tường bao
quanh căn phòng; một chiếc máy tinh xách tay màu trắng hiện đại của
hãng Aple đang yên vị trên chiếc bàn học nhựa bền màu đen đặt sát
cửa sổ gần đó. Phương quan sát thấy còn rất nhiều vật trang trí nhỏ
được đặt trên bàn, cô đặc biệt chú ý tới một khung ảnh, trong đó là
một tấm hình chụp một người đàn ông và một cô bé. Người đàn ông
trong ảnh trạc 40, còn cô bé chắc chỉ lên 6, 7 tuổi. Bức ảnh khá cũ
nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt hiền từ, ánh lên từ cái nhìn đôn
hậu của người đàn ông và nụ cười rạng rỡ ngập tràn hạnh phúc trên
môi đứa trẻ. Sự hiếu kì không ngăn Phương tiến đến gần bàn học và
nâng cái khung ảnh trên tay, cô bất giác đưa tay vuốt ve nó và chạm
nhẹ khuôn mặt của người trong hình qua lớp kính. Ánh mắt của người
đàn ông này có sức hút kì lạ khiến cô không thể dứt ra được, một
giọng nói vang lên bên tai khiến cô giật mình và trở về với thực
tại:
- Đó là bố chị.
Phương ngoảnh sang người bên cạnh, rồi lại nhìn xuống khung hình,
một cách bâng quơ, cô hỏi:
- Vậy bác ấy đâu rồi? Lúc nãy em không thấy.
Một thoáng im lặng diễn ra, Phương vẫn hướng mắt nhìn Zen chờ đợi
câu trả lời, rồi giọng nói ấy lại cất lên, tiếp tục câu chuyện dang
dở:
- Bố chị... mất rồi. - Trong ánh nến thơm lung linh, mờ ảo đang bao
phủ lấy cả căn phòng, khuôn mặt ấy thoắt ẩn, thoắt hiện một cách
thần bí, Phương không nhìn rõ khuôn mặt của người đó, chỉ nghe
giọng nói vang lên cùng với hơi thở của gió luồn qua khe cửa, một
cái gì đó nghẹn ngào pha lẫn xót xa...
***
5. Đối đầu
Tiễn Phương về, nó trở lại phòng của mình. Zen cảm thấy rất vui vì
nó đã có thêm một người bạn, người bạn nữ đầu tiên trong cuộc đời
mình. “Tít tít”. Có tin nhắn mới. Zen vội đến bên giường cầm lấy
chiếc điện thoại lúc nãy bị nó vứt chỏng chơ trên giường không
thương tiếc. “Tao Vũ đây, tối nay hẹn mày 9h ở phòng nhạc cụ trường
ta nhé. Có việc gấp. Đừng hỏi chuyện gì, đến khắc biết”. Hừ, tên
này chơi trò gì mà thần bí vậy nhỉ? Thôi kệ, cứ theo lời nó đi,
chắc phải có việc quan trọng nó mới nói thế.
8h45’, trường học... "Cổng trường đóng rồi, vào thế nào đây?".
Trước cổng trường THPT X, đêm hôm có một con nhóc đang loay hoay,
nhấp nhổm không yên, chốc chốc nó lại ngó vào trong như tìm kiếm gì
đó. Nếu có người đi qua lúc này, chắc hẳn người ta sẽ nghĩ nó đang
có ý đồ đột nhập vào trường để trộm cắp tài sản! Sau một hồi bất
lực không thể vượt qua cái cổng rắn chắc và cao lớn sừng sững trước
mặt, nó chán nản ngồi bệt xuống vỉa hè. Chợt, một sáng kiến lóe lên
trong đầu Zen. Nhìn quanh quất một hồi, đôi mắt Zen dừng lại ở cây
phượng mọc sát bức tường của trường học, nó không giấu nổi sự vui
mừng hiện qua đáy mắt. Thoắt một cái, nó đã ở dưới gốc cây, và
thoắt một cái nữa nó đang vắt vẻo trên cành cây bên kia bức tường
thuộc khu vực của trường. Tối thế này, không thấy cái gì cả! Nó lục
trong túi chiếc điện thoại và áp đảo bóng tối bằng thứ ánh sáng yếu
ớt phát ra từ đó. Không thấy gì còn đỡ, thấy rồi lại hối hận. Lúc
này, mặt Zen cắt không còn giọt máu, cái mồm nó đột nhiên á khẩu,
đôi mắt trợn ngược vô hồn. Zen hóa đá. Và sau cái giây phút “xuất
thần” đó, hồn nó lại nhập trở lại thể xác và các bộ phận trên cơ
thể nó lại hoạt động. Mắt nó nhìn lại cái vật thể đang đung đưa
trước mặt. Một con nhện. Mẹ ơi! Một con nhện! Và cái miệng của nó
lại phát huy hết công suất: "Aaa...!" "Bịch!" Zen "hạ cánh" ngay
vào bụi cây bên dưới. Nó lóp ngóp bò dậy trong khi người đau ê ẩm.
Sau vài giây trấn tĩnh, nó nhớ mang máng hình như lúc nó vừa ngã,
ngoài tiếng hét của nó ra còn có tiếng hét của ai khác nữa. Ý nghĩ
đó khiến nó sợ, nhìn quanh nó chỉ thấy một màu đen của bóng đêm
đang nuốt chửng lấy vạn vật, Zen cốc đầu mình tự nhủ chắc lúc đó nó
hoảng quá nên nghe nhầm thôi.
- Bà cô xuống cho con nhờ, nặng quá!
Một tiếng nói phát ra từ phía dưới cơ thể nó, theo phản xạ tự
nhiên, nó giật bắn người, bật ra xa kèm theo đó là một tiếng hét
thất thanh. Nhưng tiếng hét của nó chưa kịp bắn ra khỏi mồm thì đã
trôi tuột vào trong vì có một bàn tay đang bịt chặt lấy miệng
nó.
- Suỵt! - Một giọng nói quen thuộc vang lên. Trong ánh sáng mờ ảo
của một nửa vầng trăng đêm nay, nó có thể nhìn ra được khuôn mặt
gần kề của người đối diện. Là Huyên. Trong lòng Zen cảm thấy vui
sướng tột cùng, nỗi sợ hãi ban nãy đã bay biến đâu hết. Cùng lúc
đó, ba cái mặt khác cũng ló ra từ bụi cây, không cần nói cũng biết
đó là: Phong, Vân và Vũ.
- Mọi người cũng có ở đây sao?
- Mày hỏi gì lạ vậy? Chính mày gọi bọn tôi đến đây mà.
Nghe câu nói này của mấy thằng bạn, nó có cảm tưởng như cú tiếp đất
lúc nãy đã khiến tai nó bị ảnh hưởng thì phải, nó có nghe nhầm
không đây? Zen cầm chiếc điện thoại, mở tin nhắn đã nhận, giơ ra
cho lũ bạn, nó biết đôi co nhiều cũng chẳng ích gì, “nói có sách,
mách có chứng” là tốt nhất.
- Đây, bọn mày xem đi!
Nhìn vào tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại, mặt Vũ biến
sắc:
- Tao thề là tao chưa bao giờ gửi tin nhắn này cho mày cả. Còn vì
sao đây lại là số tao thì... tao không biết. Đúng rồi, bọn tao cũng
nhận được tin như thế.
Zen cầm chiếc điện thoại của ba thằng bạn mà không tin nổi vào mắt
mình. Cả ba tin nhắn đến đều là số của nó với cùng một nội dung nó
đã nhận. Trong lòng Zen lúc này không khỏi bất an, không hiểu
chuyện gì đang xảy ra nữa, trong nó có dự cảm chẳng lành.
- Bây giờ tính sao? Về nhé? Tao thấy lo quá. - Nó hướng đôi mắt đen
tuyền lấp lánh dưới ánh trăng về phía những người bạn cũng đang có
cùng tâm trạng.
Không được, đã đến đây rồi thì phải vào chứ, mày cứ lo xa, không có
chuyện gì đâu, đây là trường học chứ có phải ổ cướp đâu. Tao cũng
muốn biết ai đã bày ra trò này và với mục đích gì. Nếu sợ thì mày
cứ về trước đi. - Thiên lên giọng quả quyết và tìm kiếm sự đồng
tình của những thằng bạn qua ánh mắt.
***
- Phòng nhạc cụ đây rồi! Vào chứ? - Trong màn đêm tĩnh mịch, lạnh
giá (bởi sương đêm) đến rợn người, giọng nói của Zen vang vọng,
chạy dài đến cuối dãy hành lang ngút ngàn rồi mất hút trong không
trung. Gió mạnh đập cửa liên hồi, tiếng cọt kẹt của cái cửa sổ nào
đó đung đưa trên bản lề bất giác làm bọn nó giật mình; tiếng gió
luồn qua khe cửa, rít lên từng đợt tạo nên những âm thanh "u...
u..." như hiệu ứng âm thanh thường gặp trong những bộ phim kinh
dị... Lúc nãy, khi chơi trò bỏ phiếu để quyết định mạo hiểm hay
không Zen đã thua, nhưng cho dù thế nào nó cũng không thể bỏ mặc
bạn bè được thế nên bây giờ nó đang có mặt ở đây, trước cửa phòng
nhạc cụ.
- Vào chứ! Hình như cửa không khóa. - Vừa nói, Thiên vừa thận trọng
đẩy cửa bước vào, tiếp đến là Huyên, Vân và cuối cùng chỉ còn nó và
Vũ vẫn đang do dự.
- Mày vào trước đi! - Mặt Vũ nhăn nhó, hai hàm răng va lập cập vào
nhau đến là tội, trông mặt lúc này tức cười quá xá. Thế là Zen hít
một hơi thật sâu bước vào trong cái hộp “ bóng tối ” ấy, theo sau
nó là Vũ. Tối, tối quá! Dường như bóng tối đang làm chủ cả nơi đây,
không thấy gì cả.
- Bọn mày đâu rồi? - Trong giọng nói của Zen đã pha chút hoang
mang. Nó lần mò trong bóng tối và va phải cái gì đó đau điếng, nước
mắt chực trào ra thì một cảm giác ấm áp quen thộc nơi bàn tay. Một
ai đó đã nắm lấy tay nó.
- Suỵt! Ở đây rất lộn xộn, cẩn thận ngã đấy! - Nó biết giọng nói
này của ai. Tại sao lúc nào cậu ấy cũng xuất hiện khi nó cần nhất
vậy nhỉ?
Ý nghĩ đó vừa bất chợt thoáng qua tâm trí Zen, nó chưa kịp nói lên
những khúc mắc thì... “Tách!” Đèn bật sáng. Zen mừng vì nó không
phải lần mò trong bóng tối nữa, nhưng những gì đang hiện ra trước
mắt khiến nó bị đứng hình mất mấy giây. Nó thử chớp mắt một lần nữa
và tự véo má mình để chắc rằng nó không nhìn nhầm hay là đang mơ.
Khung cảnh nơi đây thật sự rất rất “lộn xộn”. Những bộ bàn ghế bị
bôi bẩn nằm lăn lóc khắp mọi nơi, những nhạc cụ bị phá hỏng trông
te tua phát khiếp, phòng nhạc cụ bây giờ trông như một đống hoang
tàn, đổ nát. Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã làm chuyện này? Bao nhiêu
câu hỏi cứ dồn dập hiện lên khiến đầu óc nó quay cuồng. Chợt, một
tiếng nói cất lên từ đằng sau khiến nó bừng tỉnh:
- Bắt quả tang rồi nhá! Các trò là học sinh lớp nào đêm hôm lẻn vào
trường phá hoại tài sản của nhà trường hả? - Tiếng quát của bác bảo
vệ khiến nó giật mình, bao nhiêu lời muốn thanh minh không hiểu sao
không thể thốt ra được, cứ ấp úng mãi:
- Bọn em... bọn em...
- Không phải bọn em làm! - Sắc mặt của mấy thằng bạn của nó lúc này
cũng chẳng khác nó là bao.
- Chứng cứ rành rành thế này mà còn chối cãi à? - Một giọng nói
trầm bổng cất lên, nhẹ tựa lông hồng nhưng đối với bọn nó nghe thật
cay độc. Lưu Ly, chính là cô ta.
Zen nhìn không chớp mắt đứa con gái đứng sau cô ta - cô gái mà nó
đã từng tin tưởng và thân thiết nhất. Tại sao Phương lại có mặt ở
đây? Tại sao lại đi với Lưu Ly? Phương tránh ánh nhìn như muốn
xuyên thẳng vào tim của Zen, cô bé ngoảnh mặt đi như sợ phải đối
diện với đôi mắt nó. Giờ thì Zen đã hiểu, thì ra tất cả chỉ là một
màn kịch, đây là một cái bẫy được toan tính từ trước, và bọn nó đã
thật ngu ngốc khi chui đầu vào. Một cảm giác hụt hẫng xâm chiếm tâm
hồn Zen khi bị người tin yêu nhất phản bội. Đau. Trái tim nó như
đang rỉ máu, dao đâm vào tim cũng không đau thế này. Nghẹn đắng.
Đầu óc quay cuồng, trống rỗng, đôi mắt Zen trở nên vô hồn, bàn tay
nó nắm chặt khiến cho những móng tay sắc nhọn đâm sâu vào da thịt
tê tái, đôi vai nó run run, môi nó bị cắn chặt đến bật máu. Một
giọt nước nóng hổi khẽ rơi ra từ khóe mắt như rửa sạch mọi nỗi đau,
mọi dối trá...