Zen nói với Huyên: "Ngôi trường này đang bị thao túng bởi một thế
lực học sinh rất lớn. Băng nhóm này có tên là Ghost..."
Mười năm trước...
- Các người ỷ đông hiếp yếu thế mà coi được à?
Tiếng nói lanh lảnh cất lên từ đằng sau khiến đám con trai đang vây
quanh một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn chúng không khỏi giật mình. Mọi
ánh mắt đổ dồn về phía kẻ vừa lên tiếng. Ai cũng phải sửng sốt và
ngỡ ngàng khi nhận ra đó chỉ là một con bé trạc tuổi thằng oắt mà
chúng đang có ý định đánh. Tên cầm đầu là một thằng nhóc khoảng
chín, mười tuổi, tướng mạo trông khá dữ dằn và to con. Nó gằn
giọng, ra sức lấy lại cái uy nghiêm của một tên thủ lĩnh:
- Ranh con, tránh ra, đây không phải chuyện của mày, tao không muốn
đôi co với con gái.
- Tôi cũng không có ý định đôi co với mấy người, tôi chỉ muốn các
người tha cho cậu bạn kia thôi.
- Mày nghĩ mày là ai mà tao phải nghe theo lời mày, không nói
nhiều, tao đếm đến ba mày mà không xéo thì đừng có trách. Một...
hai...
Dường như muốn chứng tỏ sự gan lì của mình, tiếng đếm thứ ba của
tên cầm đầu đã vang lên mà con bé vẫn còn đứng đó, lắc đầu quầy
quậy không chịu đi. Nếu lúc này chúng đang ở giữa chiến trường trận
mạc thì ắt hẳn con bé đã được liệt vào một trong những tấm gương
tiêu biểu về kiên cường, bất khuất, không bỏ rơi trước sự sống cái
chết của đồng đội rồi. Thằng thủ lĩnh đám nít ranh ban đầu chỉ có ý
định dọa nạt cho con bé sợ mà bỏ đi, nhưng nó không ngờ gặp phải
con nhóc gan lì đến thế, nó đành ngao ngán quay sang ra lệnh cho lũ
đàn em:
- Kệ con nhỏ đó đi, tiếp tục hành hạ thằng nhóc đó cho tao.
Phớt lờ sự có mặt của con bé lắm chuyện, lũ côn đồ lại tiếp tục
quay ra đánh thằng nhóc đáng thương. Có một điều lạ là thằng nhóc
bị đánh từ đầu đến cuối không hề kêu lấy một tiếng và cũng không hé
răng nói một lời nào, điều đó càng khiến bọn côn đồ tức giận hơn.
Bỗng, từ đâu, một bóng đen nhỏ bé lao tới, vụt qua trước mặt từng
tên côn đồ, chỉ trong chớp mắt chúng đã lăn lê bò toài dưới đất.
Tên ôm bụng, tên ôm cổ, tên thì ôm ngực... Khi kịp định thần lại
những gì vừa xảy ra thì chúng chỉ còn nhìn thấy hai cái bóng nhỏ
dần, nhỏ dần rồi mất hút về phía cuối con đường...
Hai đứa trẻ cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi không còn thấy bóng
dáng bọn nhóc hung hãn lúc nãy đâu nữa mới dám dừng lại để...
thở.
- Làm ơn bỏ tay tôi ra!
Nghe câu nói vang lên bên cạnh, con bé mới để ý thấy tay nó đang
nắm chặt tay của thằng nhóc. Nó bối rối buông tay thằng nhóc ra rồi
vội rụt tay mình lại. Nếu để ý kĩ thì sẽ thấy mặt hai đứa nhỏ lúc
này đỏ lựng không khác gì hai quả gấc chín. Để phá tan bầu không
khí ngượng ngùng và yên tĩnh, con bé cất tiếng hỏi:
- Vì sao bọn đó lại đánh cậu vậy?
- Không biết, có lẽ muốn trấn lột.
- Thế à, thế thì cậu phải cẩn thận. Sau này có thể sẽ gặp lại chúng
đấy.
Thằng nhóc trả lời con bé bằng giọng bất cần:
- Không sao, tôi tự lo được.
Con bé nhìn thằng nhóc trước mặt nó, khẽ cười, nụ cười rạng rỡ như
ánh nắng ban mai của nó khiến thằng nhóc thoáng ngạc nhiên. Nhưng
điều khiến thằng nhóc ngạc nhiên nhất vẫn là khi con bé chìa bàn
tay ra trước mặt nó và nói:
- Chào bạn, rất vui được quen biết bạn, chúng mình kết bạn nhé! Tớ
là...
***
1. Gặp lại
Chủ nhật, ngày nắng đẹp. “Gió phong lưu đi mãi, không bao giờ dừng
chân. Để hoa một mình nơi đây, lặng im trong bất lực. Ngày lại ngày
tan trong nỗi nhớ, hoa rời cây tìm gió nơi xa… Nước mắt tuôn rơi,
rơi, rơi mãi…” Bài “Nước mắt bồ công anh” phát ra từ chiếc điện
thoại cứ không ngừng được lặp đi lặp lại khiến cho bài hát thường
ngày nó thích nghe nhất giờ đây cũng khiến nó cảm thấy khó chịu.
Zen với tay lấy chiếc điện thoại ở trên bàn và nhấn nút nghe một
cách miễn cưỡng:
- Alo, có chuyện gì đấy?
- Này, giờ này mày vẫn còn chưa dậy à? Hôm qua tao đã nhắc mày rồi
mà, 8h có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất để đón Nhược Huyên, đừng có mà
đến trễ đấy! – Nói rồi đầu bên kia cúp máy chỉ còn tiếng tút tút
dài trong điện thoại.
Zen ngái ngủ nhìn vào thời gian trên chiếc điện thoại - 7h50. Nó
hốt hoảng bật dậy như chiếc lò xo, chạy vào buồng tắm chuẩn bị xong
xuôi rồi lao như tên bắn ra khỏi nhà trước sự ngạc nhiên của anh và
mẹ nó, bên tai còn văng vẳng lại tiếng mẹ gọi ăn sáng.
8h10, sân bay Tân Sơn Nhất…
- Zen, ở đây!
Trong khi nó đang dáo dác nhìn quanh để xác định vị trí bọn bạn nó
đang đứng thì nghe thấy tiếng gọi, nó liền ngoảnh đầu lại nhìn theo
phản xạ. Là Vũ… và hai thằng bạn còn lại của nó: Thiên và Vân. Nhìn
đứa nào cũng đằng đằng sát khí và vẻ sốt ruột vẫn còn hiện rõ trên
khuôn mặt là nó cũng đủ biết bọn này đã chờ mình lâu như thế nào.
Zen ôm bó hoa (mà nó mua bên đường đến để chuộc tội) chạy lại chỗ
bọn bạn đang đứng, rồi chắp hai tay tỏ vẻ thành khẩn và đáng
thương: "Tao xin lỗi, tao xin lỗi..." Thiên cốc vào đầu nó đau
điếng khiến nó phải đưa tay lên ôm đầu: "Tội mày là đáng chết lắm
biết chưa? Cứ để đó xử sau, bây giờ chuẩn bị đón Huyên cái đã, máy
bay sắp hạ cánh rồi."
Vài phút sau, máy bay hạ cánh, có tiếng thông báo của cô phát thanh
viên từ loa vọng xuống, cả nhóm đứa nào đứa nấy đều mang chung một
tâm trạng: hồi hộp, nôn nao, và ngóng chờ. Đã hai năm rồi bọn nó
chưa được gặp lại Huyên, kể từ cái ngày Huyên rời xa mấy đứa bạn
thân này để đi du học ở đất nước Nhật Bản xa xôi kia. Nó vẫn còn
nhớ, Huyên vẫn thường hay đứng ra bảo vệ nó mỗi lần nó chí chóe với
mấy thằng bạn và luôn có mặt bên cạnh những lúc nó cần một người để
chia sẻ những tâm sự. Khi ấy, cậu ta chỉ lặng im ngồi bên lắng nghe
nó nói, rồi lại dẫn nó đi ăn kem để vơi đi nỗi buồn. Ngày Huyên ra
đi để sang Nhật cũng là ngày nó buồn nhất, nó đã không ra sân bay
tiễn Huyên mặc cho tụi bạn có ra sức lôi kéo và thuyết phục. Vô
ích. Nó đã quyết cái gì thì dù trời có sập cũng không lay chuyển
được. Nó không muốn phải chứng kiến cảnh chia tay đó, nó sợ rằng sẽ
không kìm được mà khóc mất. Thế mà thời gian trôi đi nhanh quá, mới
đó mà đã đến ngày gặp lại Huyên rồi, không biết giờ đây cậu ta đã
thay đổi như thế nào? Dòng suy nghĩ của Zen bỗng bị đứt mạch khi
cánh cửa ngăn cách giữa phòng chờ và bên trong được đẩy ra. Hàng
loạt người ồ ạt nối tiếp nhau tiến ra ngoài với đủ thứ hành lí bên
mình. Không biết bao nhiêu người xung quanh cũng như bọn nó đang
đón chờ người thân, và biết bao giọt nước mắt đã rơi vì niềm vui
đoàn tụ. Nhìn thấy những gì đang diễn ra quanh mình càng làm dâng
lên sự nôn nao, mong chờ trong lòng mỗi đứa. Zen giơ cao tấm bảng
để tên “Từ Nhược Huyên” và không ngừng hướng mắt về phía đoàn khách
đang tiến ra để kiếm tìm một dáng hình thân thuộc.
- Kia rồi! - Vân reo lên. Mọi ánh mắt của cả nhóm đều đổ dồn về
phía tay Vân chỉ. Từ trong đám đông, một cậu thanh niên trạc 17, 18
tuổi hiện ra nổi bật với chiếc mũ lưỡi trai màu ghi, khoác trên
mình là một chiếc áo gile đen bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng và
đồng bộ với chiếc quần kaki trắng càng tôn lên dáng vẻ cao ráo nổi
bật ấy, trên tay trái là chiếc vali đen được kéo theo, tạo ra âm
thanh kin kít và để lại những vệt dài trên nền đá hoa cương. Nhìn
thấy bọn nó, cậu thanh niên ấy giơ cao tay vẫy càng có thể khẳng
định đó là Từ Nhược Huyên - đứa bạn thân mà bọn nó đang ngóng chờ
từng phút, từng giây chứ không ai khác. Zen đưa tay vẫy lại, rồi
chạy ào đến chỗ Huyên đang đứng và bất ngờ ôm chầm lấy cậu
ta.
- Huyên ơi, tao nhớ mày quá, cuối cùng tao cũng đợi đến ngày này
được rồi. Mày đi gì mà lâu thế hả? Không nhớ bọn này à? - Zen thì
thầm bên tai Huyên những lời giận dỗi, bỗng nhiên, khóe mắt nó cảm
thấy ươn ướt. Nghe những lời trách móc của con bạn thân khiến Huyên
thấy nó dễ thương quá xá, Huyên khẽ cười và dỗ dành Zen bằng giọng
điệu vẫn hóm hỉnh như xưa:
- Tao làm sao quên bọn mày được, nhất là con bạn hay mít ướt của
tao, tao có nhớ bọn mày thì mới về đây chứ!
- Mày tránh ra cho tao ôm thằng Huyên với, nãy giờ giành mất phần
của tao rồi! - Cái giọng điệu như búa bổ vào tai này không ai khác
chỉ có Vũ. Zen biết tên này đá đểu mình, khiến nó đỏ bừng mặt,
ngượng quá đi mất, nhưng nó không thèm chấp và vui vẻ đứng sang một
bên nhường chỗ cho hắn.
- Lâu quá không gặp mày, khác trước nhiều quá. -Vũ đưa tay ra bắt
tay Huyên, rồi choàng tay qua cổ thể hiện một cái ôm thân
mật.
- Thế nào, đẹp trai, phong độ hơn hả? - Huyên giả vờ vênh
mặt.
Vũ gãi gãi cằm, vừa soi thằng bạn mình từ trên xuống dưới rồi phán
nguyên câu:
- Khác thì có khác thật, nhìn chẳng giống mày nữa, như người sao
hỏa lạc đến địa cầu ấy, hehe...
Huyên bật cười trước lời chọc ngoáy của thằng bạn:
- Mày thì vẫn vậy, vẫn cái kiểu chém người không thương tiếc
đó.
Cùng lúc đó, Vân và Thiên cũng đồng loạt tiến tới đấm nhẹ vào vai
Huyên, những cú đấm thân tình của những người bạn tri kỉ khi gặp
lại nhau... Chiếc xe taxi đỏ chở cả hội về khách sạn, nơi Huyên sẽ
ở tạm đó vài hôm. Bất chợt Zen nhớ ra việc gì đó, liền quay sang
Huyên thắc mắc:
- Mày về nước lần này có báo cho bố mẹ mày ngoài Hà Nội biết
chưa?
- Tao định giải quyết xong một số công việc trong này rồi sẽ đáp
chuyến bay về thăm họ.
- Ừ, làm gì thì làm nhanh mà về thăm hai bác đi, họ nhớ mày lắm
đấy, cứ gọi điện hỏi thăm tao suốt.
- Tao biết, mày cứ yên tâm. - Huyên đáp lời con bạn.
Zen nhắc Huyên mới nhớ, hơn ba năm rồi nó cũng chưa được gặp lại bố
mẹ. Năm 15 tuổi, Huyên quyết định ra ở riêng, nó muốn sống tự lập,
tự kiếm tiền, tự nuôi sống bản thân và hơn hết là không phải sống
dựa vào bố mẹ nữa. Khi ấy mẹ nó kịch liệt phản đối, hơn ai hết nó
hiểu rằng vì mẹ thương nó, bà không muốn đứa con trai bà nâng niu,
chăm bẵm từng li từng tí từ nhỏ đến lớn phải chịu khổ. Nhưng nó đã
quyết, cộng với sự ủng hộ của bố, nó rời xa gia đình ở Hà Nội để
vào TP.Hồ Chí Minh sinh sống. Nó bắt đầu từ những công việc như
giao báo, phụ việc trong nhà hàng, khách sạn, bồi bàn ở các quán
bar... Ban ngày đi học, ban đêm đi làm, thời gian đầu nó rất muốn
bỏ cuộc, cuộc sống mà nó đang bươn chải này khác xa với cái tổ ẩm
mà nó được bao bọc trước đây nhưng cũng nhờ thế mà nó tôi luyện
được ý chí vững vàng, không bao giờ được khuất phục trước mọi khó
khăn. Ba năm trời sống xa nhà là quãng thời gian đủ để tạo nên một
Nhược Huyên cứng cáp, và mạnh mẽ thay thế cho Nhược Huyên yếu ớt
trước đây. Chính bố mẹ cũng phải ngạc nhiên trước sự thay đổi của
nó. Và chính tại nơi đây, nó đã gặp được những người bạn này, những
người bạn tốt đã giúp đỡ nó vượt qua biết bao gian khó, luôn ở bên
nhau lúc vui cũng như lúc buồn, nó biết ơn vì điều đó. Đang miên
man hồi tưởng vể quá khứ thì tiếng gọi của Thiên lôi nó trở về với
thực tại:
- Mày làm gì mà thần người ra vây? Đang mơ tưởng đến em nào bên
Nhật à? - Thiên nhìn bản mặt ngơ ngẩn của Huyên mà phì cười và
không dừng được ý định muốn chọc nó.
- Không có gì, tao chỉ nghĩ lại một số chuyện thôi. Mà mày định hỏi
tao gì à? - Huyên đáp gọn và nhanh chóng chuyển chủ đề để tránh né
sự tra xét của thằng bạn.
- Tao định hỏi lần này mày về nước luôn hay còn đi nữa?
Câu hỏi của Thiên như muốn nói thay cho suy nghĩ của bọn nó, đứa
nào cũng hướng mắt lên chờ đợi câu trả lời từ Huyên.
- Không, lần này tao về hẳn, không đi nữa.
Chỉ chờ có thế, cả đám ôm chầm lấy Huyên và hét lên với niềm vui
sướng tột độ khiến bác tài xế phải giật mình:
- Bọn tao yêu mày lắm!...
***
Woa, ngon quá, nhiều thức ăn thế này không ăn thật là phí! Trước
mặt nó bao nhiêu là món ăn ngon, hết món này đến món khác được đem
ra và bày biện trên một chiếc bàn, trang trí hết sức đẹp mắt và
sang trọng. Đây là giấc mơ chăng? Nó tự hỏi, nhưng cũng không cần
câu trả lời, vì điều nó quan tâm lúc này là làm sao đánh chén hết
được số thức ăn trên bàn kia. Như “không thể trì hoãn cái sự sung
sướng đó lại” nữa, nó vội chồm tới cái bàn đầy thức ăn. Cầm trên
tay cái đùi gà rán thơm phức, nó nuốt nước bọt đánh ực, rồi há
miệng rộng hết cỡ, chuẩn bị đánh dấu một miếng rõ to trên cái đùi
gà đó thì... một bộ mặt sát khí đằng đằng quen thuộc bỗng từ đâu
hiện ra. Là “Lão Trư”, ông anh trai nhiều chuyện của nó, dường như
ông ấy luôn cảm thấy khó chịu khi nó được tận hưởng cái cảm giác
hạnh phúc hay sao mà toàn tìm cách phá đám nó, như lúc này đây. Vẫn
giữ nguyên bộ mặt sát khí như lúc đầu, anh nó giận dữ tiến đến giật
phắt lấy cái đùi gà còn chưa kịp thưởng thức trên tay nó. Miếng
ngon kề miệng rồi mà còn để bị cướp mất, không thể để chuyện đó xảy
ra dễ dàng thế được, nhất là đối với cái đứa chúa ăn uống và ngủ
nướng như nó. Biết tính anh mình nhất định sẽ không bao giờ trả lại
cái đùi gà, nó đành sử dụng tuyệt chiêu và cũng là thế mạnh của con
gái: Khóc.
- Hu hu... Trả em đây, trả đây. Nó là của em cơ mà!
Anh nó cầm cái đùi gà trên tay đưa qua đưa lại trên cao, trong khi
nó tìm cách lấy, và gằn giọng:
- Ăn uống gì giờ này, có tỉnh ngay không thì bảo!
Trong lúc đu bám ông anh để giành lại cái đùi gà, không may nó
trượt tay và... “rầm!” Mở mắt ra, nó thấy đầu óc quay cuồng, mọi
vật như đảo lộn ngay trước mắt nó. Chưa kịp định thần lại việc gì
đã diễn ra thì nó lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của ông anh nó
từ đằng sau, hướng cửa ra vào:
- Ăn no chưa hả cô nương, dậy mà đi học đi, còn nằm đó, sắp trễ giờ
rồi đấy.
Cảnh tượng một nửa thân trên thì đang nằm dưới sàn, còn nửa thân
dưới thì đang ở trên giường khiến nó nhanh chóng hiểu ra là mình
chỉ vừa trải qua một giấc mơ. Vẫn còn nuối tiếc vì giấc mơ còn đang
dở dang, nó đâm ra tức ông anh. “Đúng là kẻ chuyên phá đám” - Nó
lẩm bẩm. Và cũng vì thế trong lúc đi xuống cầu thang, nó không để ý
mà đá phải con Bông Tròn, con mèo cưng yêu quý nhất của ông anh nó.
Tiếng ré chói tai vang lên khiến cho người nghe đủ hiểu chuyện gì
vừa xảy ra, một lần nữa nó lại nghe thấy tiếng gầm của ông anh vang
lên khắp nhà: “Zen!!!”
Zen là tên thường gọi của nó, còn tên thật của nó là Phạm Ngọc Công
Anh, một cái tên lạ và khá đặc biệt, tên một loài hoa mà mẹ nó rất
yêu thích, bồ công anh. Không được nhiều người quan tâm đến vì bồ
công anh không hề nổi bật, không có màu sắc sặc sỡ, không có hương
thơm quyến rũ như bao loài hoa khác, nó mang một dáng vẻ mỏng manh,
yếu ớt và thanh thoát. Chỉ cần chạm nhẹ là những cánh hoa trắng
muốt và mềm mại như lông vũ sẽ theo những cơn gió bay đi khắp nơi,
mang bao niềm tin, hy vọng và mơ ước của mỗi chúng ta đến những
chân trời bất tận. Bồ công anh chóng tàn, nhưng sự phai tàn đó là
để hình thành nên một thế hệ bồ công anh mới, giống như một người
mẹ luôn sẵn sàng hy sinh tất cả, ngay cả bản thân mình vì con vậy.
Mang dáng vẻ yếu ớt nhưng bồ công anh chẳng hề yếu đuối tẹo nào, mà
ngược lại còn rất mạnh mẽ là đằng khác. Chính vì vậy bố mẹ đã đặt
cho nó cái tên này với hy vọng nó sẽ luôn mạnh mẽ, vượt qua được
mọi sóng gió của cuộc đời để vươn lên sống tốt như hoa bồ công anh.
Điều đặc biệt là nó cũng rất yêu quý loài hoa này, cũng như cái tên
của nó.
***
Một ngày mới bắt đầu như mọi ngày, những tia nắng vàng ấm áp trải
đều khắp mọi nơi, trên những chiếc lá xanh tươi, tràn đầy nhựa sống
ven đường, lan tỏa theo từng bước chân nó đi qua và nhẹ nhàng đậu
lên vai Zen, truyền hơi ấm lên cả cơ thể của nó. Một cơn gió lạ bất
chợt lướt qua, đùa giỡn với mái tóc dài đen bồng bềnh cột cao của
nó khiến cho chúng khẽ tung bay. Zen đưa tay vuốt tóc, giữ cho
chúng không bị cuốn theo gió và khẽ ngân nga câu hát thiếu nhi mà
nó đã thuộc nằm lòng: “Bình minh lên, có con chim non hòa tiếng hót
véo von…” Đang say sưa với điệp khúc bất hủ thì một âm thanh lạ
khiến nó phải ngắt quãng niềm hân hoan giữa chừng. Âm thanh đó phát
ra từ trong một con hẻm nhỏ, hẹp và khá vắng người trên đường nó đi
học. Sự hiếu kì lại trỗi dậy trong người đứa có máu trinh thám như
Zen nên nó không ngần ngại mà bước chân vào con hẻm có thể tiềm ẩn
bao mối hiểm nguy đang chầu chực sẵn và làm nguy hại đến bản thân
nó bất cứ lúc nào. Càng tiến sâu vào bên trong, bóng tối và mọi thứ
mùi tạp chất như muốn bủa vây và nuốt chửng lấy nó. May mắn thay,
một vài tia nắng yếu ớt vẫn lọt được vào trong này nên vẫn có đủ
ánh sáng để nó có thể nhìn thấy được đường đi. Những hình vẽ, chữ
viết bậy bạ hai bên tường như đang nhảy múa, trêu ngươi nó. Mặc,
điều nó quan tâm lúc này là tiếng động lúc nãy từ đâu ra và có
chuyện gì đang xảy ra ở trong này. Nó cứ bước, bước mãi, khi ngoảnh
đầu nhìn lại thì lối ra của con hẻm đã khuất dạng đâu mất. Ngước
nhìn đồng hồ, nó tự rủa thầm: “Quái, hẻm gì mà sâu thế, đi mãi
không tới. Nếu cứ tiếp tục đi thế này thì muộn học mất thôi!”
Đúng lúc nó đang định bỏ cuộc thì âm thanh khi nãy lại vang lên,
lần này to và rõ hơn. Nhanh chóng xác định được hướng vừa phát ra
tiếng kêu, nó lấy hết tốc lực chạy theo âm thanh đó. Thì ra cuối
hẻm không phải là đường cùng, có một ngã rẽ ngang mà trước đó vì
ánh sáng khá mập mờ nên nó không phát hiện ra. Càng tiến lại gần
ngã rẽ, Zen cẩn thận bước từng bước chậm và nhẹ nhàng để đề phòng
bất trắc. Nấp sau bức tường rêu phong phủ kín, nó có thể nghe rõ
từng tiếng động đang phát ra nơi ngã rẽ:
- Oắt con, mau xì tiền ra không thì mày không toàn mạng mà ra khỏi
nơi này được đâu!- Một giọng nói hung hăng, khàn đục thốt ra đầy vẻ
hăm dọa. Tiếp lời tên du côn là một giọng nam trầm ấm vang
lên:
- Xin lỗi vì đã làm ông anh cụt hứng. Nhưng tôi không muốn đưa tiền
cho những kẻ chỉ biết ngồi không mà đòi hưởng thụ!
Thật đáng mặt nam nhi, có thế chứ! Zen thấy khâm phục người vừa nói
câu đó, trong hoàn cảnh thế này mà vẫn có đủ bình tĩnh để đáp trả
bọn du côn thế này thì hẳn đó phải là người rất có bản lĩnh. Muốn
thỏa mãn sự hiếu kì của mình về người bí ẩn “đầy bản lĩnh” này, nó
ló đầu ra khỏi bức tường đủ để không ai phát hiện và khẽ đưa mắt
quan sát. Trước mặt nó có ba người, hai người thanh niên trông mặt
mũi bặm trợn, đầy vẻ sát khí, quần áo thì lôi thôi, lếch thếch và
một cậu nhóc trạc tuổi nó đứng đối diện, hai tay đút túi quần đầy
vẻ khiêu khích. Đoán cũng biết, cậu con trai đó chính là người vừa
mới phát ngôn. Những lời nói lúc nãy của cậu ta như đổ thêm dầu vào
“ngọn lửa tức giận” của bọn côn đồ. Tên còn lại có vẻ còn dữ tợn và
hung hãn hơn tên kia, vết sẹo dài trên mặt hắn đã phần nào nói lên
điều đó. Tiến lại gần tên nhóc, hắn túm lấy cổ áo cậu ta và giơ nắm
đấm ngay trước mặt:
- A, thằng này láo, mày tránh ra để tao xử nó!
Biết có chuyện chẳng lành sắp đến với cậu bạn này, Zen không thể
làm ngơ được nữa. Nó bước ra khỏi nơi ẩn nấp và quát lớn:
- Dừng tay lại! - Tiếng hét của Zen vang khắp con hẻm khiến những
người đang có mặt ở đó không khỏi giật mình. Hai tên côn đồ theo đó
mà ngoảnh lại nhìn. Phát hiện ra Zen chỉ là một con nhóc, bọn chúng
nhìn nhau cười lớn. Một tên lên tiếng:
- Em gái, ở đâu ra thế này? Hôm nay thật may mắn, có hai con cừu
non sa chân đến đây. Tự mình chui đầu vào miệng cọp thì không có
đường thoát ra đâu! - Một tràng cười man rợ lại nổ ra. Nhìn mặt
chúng lúc này nó chỉ mong cho chúng bị ếm bùa, không bao giờ khép
miệng lại được nữa.
- Tôi không có thời gian để đôi co với mấy người, hãy thả cậu bạn
kia ra!
- Sao, em muốn bọn anh tha cho nó à? Không có chuyện dễ thế đâu.
Chỉ cần em nói nó ngoan ngoãn giao nộp toàn bộ những thứ có giá trị
trên người ra đây, còn em thì ở lại thế thân thì có thể bọn anh sẽ
nghĩ lại mà cho nó cuốn xéo khỏi nơi này...
Nghe những lời bẩn thỉu của bọn chúng, Zen có cảm giác buồn nôn. Nó
cười nhếch môi, lộ rõ vẻ coi thường.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
- Muốn ta làm theo những điều kiện bỉ ổi đó à? Đừng có mơ! - Nói
rồi, nó xoay người một góc chín mươi độ, tung một cú đá nhắm thẳng
vào bụng của một trong hai tên, tên còn lại định xông vào tiếp ứng
cho đồng bọn thì đã ngã sóng xoài dưới đất vì cái gạt chân nhanh
như chớp của nó. Trong khi lũ côn đồ chưa kịp hoàn hồn, Zen vội
ngoắt cậu bạn đang đứng như trời trồng vì kinh ngạc.
- Đi thôi, còn đứng đó làm gì?
Lời thúc giục của nó làm tên nhóc sực tỉnh, như nhớ ra điều gì đó,
cậu ta trở lại góc hẻm và xách theo một bao tải nhỏ.
- Cẩn thận…!
Tiếng hét sau lưng làm Zen bất ngờ, nó quay lại, trước mặt là một
chiếc gậy lớn sắp vụt xuống đầu nó. Trong giây phút đó, nó đã liên
tưởng đến việc sẽ phải bỏ mạng ở nơi này, điều đó khiến nó sợ.
Nhưng không, chiếc gậy không đáp xuống đầu nó mà rơi xuống đất,
phát ra những tiếng lộc cộc rồi lăn lông lốc, tiếp đó, một bóng
người đổ rạp xuống. Là tên côn đồ có vết sẹo dài trên mặt. Đứng sau
tên côn đồ đang bất tỉnh là cậu bạn kia. “Cậu ta có võ ư?” Zen thầm
nghĩ. Hóa ra từ nãy tới giờ nó đã lầm khi cứ cho rằng cậu ta không
hề biết võ. Trong khi nó còn đang mải theo đuổi những dòng suy nghĩ
vẩn vơ của mình thì một bàn tay nắm lấy tay nó và kéo đi. Mải nghĩ,
nó đã quên mất rằng vẫn còn bọn du côn ở đằng sau, cái kéo tay của
cậu bạn kia đã làm nó nhớ ra điều đó. Phía sau nó, bọn chúng đã
đuổi đến rất gần. Gió và tóc hết lần này đến lần khác cứ thay nhau
quất vào mặt nó đau rát, nhưng điều quan trọng đối với nó bây giờ
vẫn là thoát ra khỏi nơi này. Thế là bọn nó cứ cắm đầu chạy, chạy
mãi, đến khi không còn thấy bóng dáng hai tên đó đâu nữa thì chúng
mới dám dừng lại. Gập mình xuống, chống tay lên đầu gối, chúng cố
lấy lại sức để thở. Không khí đối với chúng vào lúc này sao mà quý
giá. Sau khi sức lực đã trở lại bình thường, Zen mới nhận thấy
quanh cổ tay mình ấm nóng, nó đưa mắt xuống nhìn và phát hiện ra
tay cậu bạn kia vẫn đang nắm chặt tay mình. Nó khẽ ho thành tiếng
để che giấu sự bối rối và ngượng ngùng trong mình.
- Này cậu, có thể buông tay tôi ra được không?
Câu hỏi của nó như một lời nhắc nhở đầy tế nhị khiến cho tên nhóc
nhanh chóng hiểu ra và vội vàng bỏ những ngón tay dài, cứng cáp của
mình ra khỏi tay nó.
- Xin lỗi! – Tên nhóc trả lời nó cũng bằng vẻ bối rối không
kém.
- Cậu có sai đâu mà phải xin lỗi, nếu là tớ thì tớ cũng làm thế
thôi. Hi hi…- Zen cười để xua tan bầu không khí gượng gạo và yên
tĩnh này.
“Nụ cười này…” Người đối diện nó sững sờ. Zen không hề hay biết
ngay lúc này đây, trong tâm trí của người đó đang xuất hiện bao
nhiêu thứ cảm xúc lẫn lộn.
- À, sao cậu lại vào trong con hẻm đó để rồi bị trấn lột vậy? – Zen
hỏi với giọng ngạc nhiên pha lẫn tò mò.
- Tại cái này này! – Vừa nói, cậu bạn vừa giơ cái bao tải lên. Bên
trong là một chú cún con rất tội nghiệp. Nó có bộ lông màu trắng
xen những khoang đen và đôi mắt to tròn long lanh rất đáng yêu. Zen
nhìn chú cún với vẻ đầy thích thú. - Nó bị bọn lúc nãy bắt trộm,
không biết của nhà nào cả. Nếu cứu nó rồi mà bỏ mặc nó thì tội quá
nên tạm thời tớ sẽ đem về nuôi.
- Cậu vì cứu nó mà bất chấp nguy hiểm, chắc chắn nó sẽ không quên
ơn cậu đâu! Thế cậu định đặt tên cho nó là gì?
Sau một thoáng suy nghĩ, cậu bạn kia trả lời:
- No.
- No ư? Cái tên hay đấy. Rất vui được biết cậu! – Zen nháy mắt tinh
nghịch. Như chợt nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, nó đưa tay lên
nhìn đồng hồ và hốt hoảng thốt lên: Thôi chết, còn 5 phút nữa là
vào học rồi. Tạm biệt, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.
Zen vừa chạy, vừa quay ra sau vẫy tay chào người bạn mới quen. Chỉ
còn người con trai vẫn đứng đó nhìn theo bóng hình nhỏ bé của cô
gái khuất xa dần. Ngay lúc này đây, một thứ cảm xúc rất thân thuộc
đang chiếm lĩnh tâm hồn và kí ức của cậu. Cử chỉ đó, nụ cười đó và
đặc biệt là cảm giác khi cùng nắm tay cô ấy chạy trên đường, y hệt
như mười năm về trước. Cô gái này thực sự rất giống một
người...
2. "Ghost"
Huyên nhập học trường mới đã được hai tuần, cùng trường với Zen,
Thiên, Vũ và Vân. Đây là một ngôi trường tư khá lớn nằm ở trung tâm
thành phố do một tập đoàn nước ngoài đầu tư xây dựng. Trường được
xây dựng theo lối kiến trúc Pháp cổ nhưng cũng có những nét cách
tân không kém phần độc đáo, với hai dãy nhà lớn ở mặt tiền dành để
làm phòng học và một toà nhà chính phía sau là nơi họp hội đồng và
văn phòng của các vị lãnh đạo cấp cao mà bất kì học sinh nào cũng
không được lui tới nếu không có phận sự. Bước trên sân trường cùng
Zen xuống canteen, Huyên có một cảm giác thật kì lạ. Cái cảm giác
như có ai đó đang theo dõi mình cứ đè nặng trong lòng khiến cậu cảm
thấy bất an, đặc biệt là ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình rất
khác thường.
- Mày ơi! Lạ thật! Nghe nói trường này không quy định đồng phục
nhưng tại sao tao thấy đa số những người ở đây đều mặc đồ đen vậy?
Mà ai cũng nhìn tao như người ngoài hành tinh ấy? Hay là do tao
tưởng tượng quá? - Huyên kéo tay con bạn, nhíu mày khẽ hỏi. Zen
hướng ánh nhìn theo lời nói của Huyên. Quả thật, mọi ánh mắt trên
sân trường đang đổ dồn về phía bọn nó: ngạc nhiên có, dò xét có, đề
phòng có, nghi kị cũng có... Chợt Zen “À!” lên một tiếng; sau một
phút suy nghĩ nó đã hiểu ra căn nguyên của vấn đề:
- Tao quên mất, mày mới chuyển đến nên chưa biết đấy thôi! Trường
này... - Zen hạ giọng và đưa mắt nhìn quanh. - ... đang bị thao
túng bởi một thế lực rất lớn. Băng nhóm này có tên là Ghost. Hai
phần ba số học sinh ở đây đều tự nguyện theo đuôi chúng cả. Những
đứa mặc đồ đen mày vừa thấy chính là người của chúng đấy! Mọi nhất
cử nhất động trong trường này chúng đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Tao nghe nói có một thằng nói xấu gì băng nhóm đó mà hôm sau không
thấy đến trường nữa, hình như là chuyển trường hay đang nằm viện
thì phải? Còn một điều lạ là... - Kể đến đó Zen bỗng ngừng lại càng
khiến thằng bạn thêm tò mò.
- Sao? - Huyên thúc giục.
- Chưa có ai từng thấy mặt thủ lĩnh băng nhóm này cả. Hắn giống như
mọt bóng ma lẩn khuất trong bóng tối không bao giờ lộ mặt ra mà
đứng sau trực tiếp chỉ đạo. Chỉ biết đó là một đứa con trai cũng
trạc tuổi tao và mày thôi! Còn phó thủ lĩnh của chúng càng kì hơn
lại là một cô gái. Nghe nói cô ta rất đẹp, là hoa khôi của trường
nhưng tao cũng chưa từng gặp bao giờ.
Những gì con bạn vừa kể khiến Huyên không thể tin vào tai mình. Sao
lại có chuyện vô lí thế được cơ chứ?
- Chẳng lẽ cứ để cho bọn chúng tác oai tác quái thế à? Thầy cô
không làm gì được sao? -Huyên phẫn nộ.
- Suỵt, khẽ chứ! -Zen đưa tay lên miệng ra dấu. - Mày suy nghĩ đơn
giản quá! Thầy cô cũng chỉ là người làm công ăn lương ở đây thôi,
họ làm gì có quyền lên tiếng chứ, mày nên nhớ trường này là trường
tư... - Zen lắc đầu ngán ngẩm.
- Mà sao lúc nãy mọi người cứ nhìn tao ghê thế?
Vận dụng hết khả năng tư duy vốn có, Zen đáp:
- Theo tao nghĩ vì bọn nó thấy mày là người lạ nên dò xét thế thôi!
Chắc không sao đâu.
Cuộc trò chuyện kết thúc khi cả hai bước vào canteen. Một phòng ăn
khá rộng lớn, sạch sẽ và náo nhiệt. Nền nhà được lát đá hoa cương
cẩm thạch, gần chỗ ra vào đặt hai chậu trúc cảnh như khiến căn
phòng hòa hợp với thiên nhiên hơn. Những bức tường xung quanh được
trang trí bằng những hình vẽ theo phong cách graffiti hết sức độc
đáo và sáng tạo. Trung tâm căn phòng là những bộ bàn ghế tròn rất
xinh xắn. Hôm nay canteen khá đông người, nó và Huyên phải vất vả
lắm mới tìm được một chỗ còn trống.
- Mày ăn gì để tao đi lấy? - Zen liếc mắt sang cậu bạn thân dò
hỏi.
- Cho tao một ly trà sữa và một cái bánh ngọt.
Sau một hồi chen lấn bở cả hơi tai, cuối cùng Zen cũng thoát được
ra khỏi đám đông và tiến về bàn của mình với một khay thức ăn đầy
ụ: ngoài hai món Huyên gọi, còn có thêm bim bim, bánh ngọt, xoài
dầm, trà chanh... Đặt khay thức ăn xuống, nó nhấc ly trà sữa và một
đĩa bánh kem đưa cho thằng bạn.
- Của mày đây!
Nhìn đống thức ăn trên bàn mà con bạn vừa mang về Huyên không khỏi
trố mắt ngạc nhiên.
- Mày ăn gì mà lắm thế hà? Không sợ béo à?
- Tao mua cho cả mày nữa đấy! Lâu lắm không đãi mày, hôm nay được
dịp thì cứ ăn đi! - Nó nháy mắt tinh nghịch.
Huyên khẽ cười trước thái độ của con bạn thân. Cậu buột mồm khi
nhìn thấy lon nước ngọt trên tay Zen:
- Mày vẫn thích uống trà chanh à?
Đặt lon nước ngọt đang uống dở xuống bàn, Zen vân vê vài lọn tóc
trước mặt và đáp, trong giọng nói xen lẫn một thứ cảm xúc khó
tả:
- Ừ! Trà chanh vẫn là thức uống mà tao yêu thích. Không hiểu sao
tao luôn có cảm giác nó gắn liền với một thứ gì đó rất thân thuộc
mà tao đã từng đánh mất.
Không khí giữa hai đứa bỗng trở nên trầm lắng hẳn. Mỗi người như
đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
- Mày đừng nghĩ ngợi nhiều quá! Cứ như bà cụ non ấy! - Huyên trêu
nó để lấy lại bầu không khí vui vẻ ban đầu. Đôi mắt Zen đột nhiên
mở to, miệng nó há hốc nhìn Huyên với vẻ ngạc nhiên tột độ. Cậu
nhìn thấy biểu hiện khác thường ở con bạn, trong lòng không khỏi có
chút lo lắng.
- Mày có cần thể hiện thái quá như thế không?
- Không! Sau lưng mày... - Zen xua tay, không nói nên lời.
Theo phản xạ, Huyên quay đầu lại. Tiến đến trước mặt cậu lúc này là
ba bốn đứa học sinh trạc tuổi, và chúng đều mặc đồ đen. Không khó
để nhận ra chúng là người của Ghost. Một tên trong số đó bước lên
trước với vẻ mặt đằng đằng sát khí khiến Zen giật thót, nó không
nghĩ một người mới chuyển đến như Huyên đã làm gì để ảnh hưởng đến
“bọn họ”, chiếc bánh đang cắn dở trên miệng nó chực rơi ra. Ngược
lại với sự lo lắng của nó, khuôn mặt Huyên vẫn lộ rõ vẻ bình tĩnh.
Nhưng sự bình tĩnh đó ngay lập tức đã bị thay thế bởi vẻ sững sờ
khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt: Tên vừa nãy đang
cúi đầu chào Huyên. Cả hai đứa nó đều đi từ ngạc nhiên này đến ngạc
nhiên khác, không hiểu chuyện gì đang diễn ra? Không để bọn nó phải
chờ lâu, câu nói tiếp theo sau hành động vừa rồi của hắn đã giải
đáp mọi thắc mắc.
- Chào cậu! Phó thủ lĩnh của chúng tôi muốn gặp cậu, phiền cậu đi
theo chúng tôi.
Zen đưa mắt sang nhìn Huyên và bắt gặp ánh mắt cậu ta cũng đang
nhìn nó. Nó nhìn thấy sự băn khoăn trong đôi mắt ấy: Đi hay không?
Và rồi... sau một phút suy nghĩ, Huyên cũng quyết định:
- Tôi sẽ đi... - Huyên đứng dậy, trước khi đi còn quay lại nhìn nó
muốn ám chỉ rằng: Đừng lo, không sao đâu!
3. Ra tay
Đã 4 ngày trôi qua kể từ ngày đó, Ghost vẫn không có động thái gì
cả. Không biết nên mừng hay nên lo đây? Zen hy vọng rằng họ sẽ quên
hoặc bỏ qua chuyện này thì...
- Bọn mày ơi! Xuống dưới coi kìa, có thông báo mới đấy! -Cái giọng
quàng quạc của Linh Vịt cất lên từ ngoài cửa khiến mọi người đều
chú ý.
- Có chuyện gì vậy? - Zen không khỏi tò mò, nó tiến đến gần con bạn
cũng vừa bước vào và dò hỏi.
Linh Vịt bỗng nhiên nhìn Zen với ánh mắt khác thường, nó dáo dác
nhìn quanh rồi thận trọng đáp:
- Chuyện liên quan đến nhóm mày đấy...
- Không lẽ... - Câu nói bị bỏ lửng giữa chừng. Zen quay sang nhìn
mấy thằng bạn, chúng cũng có cùng ý nghĩ như nó. Tức tốc, cả đám
chạy ào xuống dưới sân, nơi có bảng thông báo của trường. Lúc này,
chiếc bảng đang bị bao vây bởi các nhóm học sinh và những lời xì
xào bàn tán. Khi thấy Zen cùng những đứa bạn đang tiến đến, mọi
người đều dạt sang một bên tránh đường cho bọn nó đi.
"Thông báo: Kể từ giờ phút thông báo này được đăng, những học sinh:
Từ Nhược Huyên, Hoàng Vân, Nguyễn Bá Thiên, Trần Huy Vũ và Phạm
Ngọc Công Anh (Zen) của lớp 12A5 đã trở thành kẻ thù của Ghost. Bất
cứ học sinh nào cũng không được đến gần và giao tiếp với những học
sinh này. Kẻ nào dám trái lệnh đồng nghĩa với việc kẻ đó muốn đối
đầu với Ghost, tức trở thành kẻ thù cả trường.
Ghost."
Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 2
"Từ nay, tất cả bọn họ đã trở thành kẻ thù của Ghost, tức là kẻ thù
của toàn trường..."
Zen trố mắt nhìn bảng thông báo, nó uất ức đến nghẹn họng. Sao cô
ta có thể dùng cách này để đối phó với bọn nó được cơ chứ? Đứng
đằng sau, mấy thằng bạn cũng cùng mang một tâm trạng như nó.
- Thật là quá đáng! - Thiên bức xúc đấm mạnh tay vào tường.
- Để tao đi nói chuyện với cô ta. Không thể để bọn mày bị liên lụy
như thế này được! - Huyên dợm cất bước đi thì bị tay Zen giữ
lại.
- Mày đừng đi. Đã nói ngay từ đầu “sống chết có nhau” nên bọn tao
sẽ không sống một mình đâu. Mày gặp cô ta bây giờ thì phỏng có ích
gì nữa, càng khiến cô ta “ngư ông đắc lợi”. Tẩy chay thì tẩy chay,
có sao đâu, chúng ta có nhau là được rồi. - Zen nhìn thằng bạn bằng
đôi mắt cương quyết. Sự phản đối từ đám bạn khiến lòng cậu chùng
xuống, quyết tâm ban đầu đã tiêu tan đâu hết:
- Thôi được rồi. Chỉ cần có chúng mày bên cạnh, còn lại tao đều
không bận tâm.
***
Kể từ khi thông báo được đăng lên, đi đâu mọi người trong trường
cũng tránh xa nhóm bọn nó, cả những đứa bạn trong lớp cũng không
ngoại lệ.
- Tụi tao xin lỗi... - Linh Vịt nói với bọn nó bằng giọng điệu áy
náy sau khi hẹn Zen ra một góc vắng.
- Không sao, bọn tao hiểu mà. Đáng ra bọn tao phải xin lỗi vì đã
làm ảnh hưởng đến cả lớp mới đúng. Thôi, mày vào đi kẻo có ai bắt
gặp lại rắc rối. - Zen ra chiều cảm thông cho con bạn.
- Ừ, vậy tao vào đây! Cố lên! - Lời động viên của Linh vịt khiến
Zen thấy như được an ủi phần nào. Ít ra thì không hẳn mọi người đều
quay lưng lại với chúng nó. Đang định cất bước đi thì Zen nghe thấy
có tiếng nói khuất sau bức tường kế bên khiến nó phải nán
lại:
- Mày định dùng khuôn mặt giả nai này để quyến rũ bọn đàn ông à?
Làn da trắng trẻo mịn màng này mà có một vết sẹo trên mặt thì sẽ
thế nào nhỉ? Để coi mày còn vênh váo được nữa không? -Một giọng nói
đầy đe dọa vang lên, tiếp theo đó là những tiếng hùa theo của một
đám con gái.
- Đại tỉ, xử nó đi, chính nó đã dùng cái mặt này để quyến rũ người
yêu con Vi. Không thể tha thứ được! Phải làm cho nó không còn dám
vác mặt ra đường nữa...
- Xin... xin... tha...cho tôi! -Từng tiếng ngắt quãng, yếu ớt, xen
lẫn cả sự run sợ của cô bé đang bị bắt nạt kia khiến Zen không thể
tiếp tục đứng nhìn được nữa. Nó bước ra khỏi bức tường:
- Này...!
Những ánh mắt của những người đối diện đang đổ dồn về phía nó bằng
cái nhìn tóe lửa khiến Zen chột dạ. Những đứa con gái này đều mặc
đồ đen. Zen đoán chắc là người của Ghost nên chúng mới ngang nhiên
làm càn như vậy. Đứa con gái có vẻ là kẻ cầm đầu, hai tay chống
ngang hông, hếch mặt lên hỏi nó:
- Mày là đứa nào? Không phải chuyện của mày.
- Đây đúng là không phải chuyện của tôi. Nhưng các người làm thế
này là phạm pháp, tôi không thể đứng nhìn được.