Sau khi về đến Seoul cả F4 lao đầu vào công việc. JiHoo thi phải
sang Pháp để tham dự 1 buổi công diễn, WooBin thì sang Malaysia để
điều hành trụ sở mới. JunPyo thì phải thực hiện lời hứa với mẹ anh
đó là phải tiếp quản công ty ở Macao và làm nó trở nên vững mạnh,
còn YiJung anh kô đi ra khỏi nước nhưng cũng đã đủ bận với những dự
án và cuộc triển lãm gốm nhằm thúc đẩy danh tiếng của dòng họ Soo
.Sau buổi đi chơi ở đảo Jeju cả GaEul và JanDi chư gặp mặt F4 thêm
lần nào cả.
1 tuần, 2 tuần… 1 tháng trôi qua, JanDi kô đc gặp JunPyo, tuy lúc
nào cô cũng tỏ ra vui vẻ nhưng GaEul biết trong lòng cô đang phải
chịu 1 nỗi cô đơn rất lớn. Trong lòng GaEul cũng vậy kô hiểu sao 1
tháng nay cứ mỗi khi nghe thấy cái tên YiJung trên bất kì tờ báo
hay bản tin nào là cô đều theo dõi rất kĩ. Cô kô biết gì về nghệ
thuật nhưng chỉ thấy hình ảnh của anh thôi thì cô bỗng thấy trong
lòng ấm áp lạ thường.Chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó, gương mặt đó là
lòng cô lại có chút xao xuyến.
Còn YiJung, sau khi từ đảo Jeju về anh phải lao đầu vào công việc
ngay lập tức. Triển lãm, họp mặt các nghệ nhân nổi tiếng … tất cả
công việc như đc nén lại rất lâu rồi và bây giờ nó bùng nổ và anh
phải giải quyết nó. Mệt mỏi, anh ngả lưng trên chiếc ghế và nhắm
mắt lại, hình ảnh về 1 người con gái bỗng hiện lên cô có 1 nụ cười
rất đẹp, nó thuần khiết và trong sáng đến nỗi mỗi khi thấy nụ cười
ấy là anh thấy mọi buồn phiền và bực dọc biến mất. Nó như tạo cho
anh cái ham muốn có đc nụ cười ấy, có đc người con gái ấy. Cô ta là
ai ? GaEul … là GaEul ư ?? YiJung bừng tỉnh. Người con gái mà anh
mơ thấy là GaEul ư? Người mà cho anh cái cảm giác dễ chịu khi nghĩ
đến lại là GaEul ư ?? . YiJung bỗng bật cười kô hiểu từ bao giờ
hình ảnh của cô đã thay thế cho Cha Eun Jae. GaEul đã 1 tháng rồi
anh kô gặp cô có khi nào giấc mơ của anh thể hiên nỗi nhớ của anh
kô ? YiJung tự gõ vào đầu 1 cái khi nghĩ rằng anh đang nhớ GaEul,
anh kô cho phép mình có tình cảm với GaEul, anh sợ sẽ làm cô tổn
thương, anh sợ sẽ làm cô khóc. YiJung lặng lẽ đứng dậy anh nắm lấy
tay vịn “Cạch” cánh cửa mở ra cũng là lúc anh đóng cánh cửa về
GaEul trong trái tim anh lại. Nhưng anh biết cánh cửa đó kô thể
đóng vĩnh viễn đc.
JanDi đang thẫn thờ thì tiếng chuông điện thoại của cô reo, JanDi
mở ra thấy dòng chữ JunPyo mọi cảm xúc như ùa về, cô vội mở máy
lên
- JunPyo … là anh sao _ JanDi nghẹn ngào nói
- Đúng vậy, thường dân em có nhớ anh kô ? _ JunPyo vẫn vậy vẫn tự
cao
- Gì chứ anh đang mơ sao em mà thèm nhớ anh à – JanDi bĩu môi nhưng
cô kô ngăn đc những giọt
nước mắt hạnh phúc đang chực rơi trong mắt cô
- Kô đúng em nhớ anh đến sắp khóc rồi kìa _ JunPyo nói và nở 1 nụ
cười hạnh phúc _ Nhìn ra ngoài
đi bé giặt là
JanDi vội nhìn ra ngoài cô thấy JunPyo đang đứng đó với 1 đóa hồng
đẹp tuyệt trên tay, anh nở nụ cười với JanDi rồi nói :
- Này sao còn đứng đó em định đợi anh đến với em chắc.
JanDi vội chạy đến ôm lấy JunPyo, Nước mắt cô rơi, rơi rất nhiều
điều đó chứng tỏ cô hạnh phúc đến thế nào. Đứng trong cửa GaEul và
ông chủ tiệm cũng cảm thấy hạnh phúc lây. GaEul nhìn gương mặt hạnh
phúc của JanDi và mỉm cười, cô thấy mừng vì bạn cô cuối cùng cũng
có đc 1 tình yêu tuyệt vời. JunPyo đến đc 1 lúc thì JiHoo và WooBin
cũng đến, mọi người tập trung ở quán cháo và nói chuyện. F3 đã đến
chỉ còn thiếu mỗi YiJung, GaEul rất lo cô muốn biết lí do vì sao
YiJung kô đến nhưng cô kô thể mở miệng hỏi đc vì cuộc nói chuyện
của mọi người quá sôi nổi. Đầu tiên WoonBin lên tiếng:
- Ya, JunPyo cậu gọi chúng tớ về gấp vậy là có chuyện gì chứ
?
- Đúng vậy có chuyện gì vậy ? _ JiHoo cũng lên tiếng
- Tất nhiên là để bàn về chuyện của JunPyo đại nhân này rồi _
JunPyo lên mặt
- Này anh rốt cuộc có chuyện gì chứ mau nói đi _ JanDi tò mò
hỏi
- Còn gì quan trọng hơn chuyện của anh và em chứ ? _ JunPyo trợn
mắt nói
- Ha ??? Vậy là cậu định … cậu và JanDi ??? _ WoonBin ngạc nhiên
nói
- Đúng vậy _ JunPyo hí hửng nói
- Nhưng em … em … anh đã hỏi em đâu ??? _ JanDi đỏ mặt nói
- Vậy em định phản đối chắc _ JunPyo nói và như nắm chắc phần
thắng
- Anh … đúng vậy em phản đối _ JanDi nói
- Cái gì em dám à _ JunPyo trợn tròng mắt lên
- Ha Ha Ha _ JiHoo cười và nói _ Hai người định làm trẻ con đến bao
giờ nữa hả, JanDi em kô muốn lấy JunPyo vậy em lấy anh nhé _ JiHoo
cười và nháy mắt với JanDi
- Sunbae…_ JanDi xấu hổ nói
- Này cậu mà động đến là chết với mình đấy _ JunPyo vội nói
Tất cả cười vang. Duy chỉ có GaEul, trông cô cứ như người mất hồn
vậy. Dường như nhận ra điều GaEul lo lắng JiHoo lên tiếng :
- Ơ sao kô thấy YiJung đâu nhỉ, WooBin cậu đã gọi cho YiJung chưa
?
- Rồi tất nhiên là mình đã gọi nhưng kô liên lạc đc với cậu ta _
WoonBin càu nhàu _ Cái thằng này chắc lại chuẩn bị cho triển lãm
mới nên tắt máy đây mà.
- Vậy YiJung sunbae có sao kô? _ GaEul lo lắng hỏi
- GaEul à em đừng lo quá tí nữa anh sẽ qua chỗ cậu ta xem thế nào.
_ Jihoo lên tiếng an ủi.
- JiHoo này cậu nên mua cho cậu ta chút gì đó, mình chắc hắn đã ăn
uống chẳng ra gì trong nhiều ngày rồi _ WooBin nói với giọng trêu
đùa.
Ngồi đc 10 phút thì JunPyo đưa JanDi về, còn WooBin thì phải đến
club kiểm tra tình hình. JiHoo cũng định ra về thì GaEul vội kéo
tay anh:
- Sunbae … sẽ đi thăm YiJung sunbae sao ???
- Đúng vậy _ JiHoo cười và nói _ Em muốn theo kô ?
- Dạ … em … _ GaEul ngập ngừng
- Kô sao đâu em yên tâm đi anh có 1 thứ mà chắc chắn sau khi nhìn
thấy nó YiJung sẽ thấy thoải mái hơn _ JiHoo nói
- Vậy ạ _ GaEul ngập ngừng nói _ Em có nấu 1 bát cháo bí đỏ …
sunbae có thể ….
- Đc rồi anh sẽ đưa cho cậu ta _ JiHoo cầm lấy cặp lồng cháo từ
GaEul rồi anh mỉm cười nhìn cô nói _ YiJung chắc sẽ phải biết ơn em
vì em đã cho cậu ta 2 niềm vui đấy.
JiHoo cười nhìn GaEul như thể cô chính là người sẽ mang lại niềm
vui ấy.
- Dạ
GaEul chưa kịp hiểu ra điều gì thì JiHoo đã bước ra xe và đi
mất.
10:30
Tại nhà YiJung, “Kinh Kong” YiJung bước ra mở cửa thấy JiHoo anh
rất mừng và ôm chầm lấy JiHoo. Hai người vào trong nhà, JiHoo đưa
cho YiJung sản phẩm cháo của GaEul :
- Này _ JiHoo đưa cho YiJung tô cháo
- Cậu chu đáo như vậy từ khi nào thế JiHoo _ YiJung cười nhìn JiHoo
1 cách ngạc nhiên
- Kô phải của mình của GaEul đó – JiHoo thản nhiên nói trong khi
anh cầm tờ báo lên đọc
- Hả, cậu đã gặp GaEul sao _ YiJung ngạc nhiên
- Đúng vậy mình và WoonBin bị JunPyo gọi về để bàn chuyện đám cưới
của hắn và JanDi nên ngồi ở
quán cháo luôn _ JiHoo nói
- JunPyo và Jandi sẽ đám cưới sao _ YiJung bật cười
- Đúng vậy mà cậu kô mở máy sao ? WoonBin nói là kô thể liên lạc
với cậu đc
- Um mình tắt máy để dễ làm việc _ YiJung nói
- Cậu mau ăn cháo đi kô thì phí công GaEul nấu đó _ JiHoo cười
nói
YiJung cười và bắt đầu ăn cháo, kô hiểu sao món cháo bình dân này
lại khiến anh thấy vui đến thế, có khi nào nó là do GaEul làm nên
anh mới thấy bát cháo này trở nên đặc biệt kô ? YiJung vừa ăn vừa
mỉm cười. JiHoo như thấy đc sự thấy đổi của YiJung. Ăn xong YiJung
cảm thấy dễ chịu hẳn bỗng JiHoo lên tiếng :
- Này mai cậu phải có mặt ở nhà JunPyo đấy cậu phải tạ tội cho ngày
hôm nay chứ
- Mai sao, mình nghĩ mình kô thể đến _ YiJung ngao ngán nói
- Cậu mà kô đến thì mình sẽ tung tấm ảnh này lêm báo đấy _ JiHoo
Cười gian xảo và rút ra cái điện thoại _ Chà có ai ngờ rằng Play
boy của F4 lại tựa trên vai của 1 người cô gái để ngủ cơ chứ, mà
lại ngủ 1 cách ngon lành nữa chứ.
- Cái gì _ YiJung vội giật lấy điện thoại từ tay JiHoo, tấm ảnh anh
đang thấy chụp anh đang ngủ tựa người lên GaEul lúc ở đảo Jeju _
Cậu … ở đâu ra bức ảnh này
- Cậu và GaEul ngủ ngay trong vương dù mình kô chụp thì người khác
cũng chụp mà _ JiHoo cười _ Thế nào mai cậu có đến kô ?
- Ya … JiHoo cậu – YiJung tức giận nói
- Vậy nhé mình sẽ coi như cậu đã nhận lời _ JiHoo đứng lên và bước
ra khỏi cổng _ Tạm biệt nhớ giữ nó cẩn thận đấy mình kô cho cậu tấm
thứ hai đâu
JiHoo đi rồi chỉ còn minh YiJung, anh nhìn vào bức ảnh mà JiHoo vừa
cho anh. Gương mặt của GaEul tựa sát vào anh. Nhìn cô ngủ tựa 1
thiên thần còn anh chỉ là 1 con người tầm thường kô hơn. YiJung
nhìn bức ảnh và mỉm cười:“GaEul à 1 lần nữa em lại khiến anh cảm
thấy dễ chịu”
CHAP 6
Còn đúng 1 tuần nữa là đám cưới của JanDi và JunPyo sẽ đc tổ chức.
Mọi người đều bận rộn trong việc chuẩn bị cho đám cưới. F3 thì tấp
nập chuẩn bị địa điểm và trang trí còn JunPyo và JanDi thì khổ xở
chọn áo cưới với 13 hãng áo cưới hàng đầu. Quán cháo chỉ còn lại
GaEul và ông chủ. JanDi muốn GaEul là phù dâu cho cô và GaEul đã
đồng ý, việc chọn váy cho cô kô quá khó chỉ cần đợi cô dâu chọn
xong thì sẽ có bộ phù hợp. GaEul ngồi trong quán cháo, cô thẫn thờ
và cợt cô nghĩ đến YiJung vậy là đã 1 tháng 2 tuần cô và anh kô gặp
mặt. Không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu đến thế, nhiều lúc khi
đi trên đường cô luôn để ý đến những chiếc xe ô tô sang trọng dù
biết người bước xuống sẽ kô phải anh nhưng cô vẫn muốn tìm cho mình
1 cơ hội. Chính cô cũng kô hiểu hành động của chính mình nữa. Khi
YiJung đứng trước mặt cô thì trái tim GaEul như muốn lẩn tránh,
muốn chạy ra xa khỏi tầm mắt của anh. Nhưng lúc này khi anh kô ở
đây, ánh mắt GaEul lại luôn muốn tìm hình bóng của quen thuộc của
anh. GaEul ngồi trong quán và suy nghĩ về YiJung cô đã kô để ý rằng
có 1 chiếc BMW màu cam quen thuộc đã đỗ đối diện cửa tiệm từ rất
lâu rồi. Và trong xe YiJung đang quan sát cô. Anh đã hoàn thành sớm
công việc và ngay lập tức phóng xe tới đây chỉ để ngắm nhìn cô.
Trong đầu YiJung luôn nghĩ : “ Chỉ 1 chút thôi, mình sẽ chỉ đi qua
thôi,chỉ là để xem cô ấy thế nào thôi.” Nhưng khi thấy GaEul chăm
chỉ làm việc thì anh kô thể lái xe vụt qua được. YiJung chăm chú
nhìn từng động tác của cô, anh để ý dù chỉ là 1 biểu hiện nhỏ nhất
trên khuôn mặt cô. Nhìn thấy cô anh như muốn lập tức đến bên cô để
được nhìn thấy nụ cười trong sáng của cô, nhưng anh kô thể. Vì anh
sợ khi nhìn thấy cô rồi anh sẽ kô thể ngăn cản mình sẽ đến gặp cô
lần nữa và cứ như thế thì có lẽ anh sẽ yêu cô mất và điều này là kô
thể, nếu yêu anh GaEul sẽ phải đau khổ. YiJung kô muốn GaEul phải
khóc và đau lòng 1 lần nữa vì anh và anh biết mình sẽ đau khổ nhưng
YiJung chấp nhận vì ít nhất điều đó sẽ giúp anh giữ được nụ cười
của cô. YiJung đang định phóng xe đi thì anh thấy gã bạn trai cũ
của GaEul đang thập thò ngoài tiệm cháo. YiJung liền kiên nhẫn gồi
đợi xem hắn định làm gì.
GaEul chào tạm biệt ông chủ và ra khỏi quán bỗng có tiếng ai đó gọi
cô :
- GaEul à
GaEul vội quay lại, cô mong đó là YiJung nhưng trước mặt cô là 1
người đàn ông lạ nhưng có chút quen quen. Cô hỏi
- Anh là …
- Em quên cả bạn trai mình sao GaEul _ Gã cười và nhìn GaEul. Không
hiểu vì đâu mà gã đã nghe đc tin GaEul bị mất trí nên gã định đến
và tái hợp với cô.
- Bạn trai ? Anh là bạn trai của tôi ? _ GaEul rất bất ngờ
- Đúng vậy em kô nhớ ra anh sao ? Em làm anh buồn đấy _ Gã bước đến
cầm tay cô _ Đi thôi anh sẽ khiến em nhớ ra anh là ai
- Không … hôm nay … tôi hơi mệt hẹn anh khi khác vậy _ GaEul cố
gắng vung tay hắn ra và kiếm cớ để về nhà, cô thấy sợ con người
này
- Vậy anh sẽ đưa em về - Hắn ta cười rồi lại kéo tay GaEul 1 lần
nữa
- Không tôi muốn anh buông tôi ra _ GaEul hét lên, cô mong có ai
đấy cứu cô. Cô thật sự sợ hãi _ Buông ra nếu kô tôi sẽ hét lên
đấy
- Em hét đi có ai lại đi bắt người bạn trai muốn đưa bạn gái mình
về nhà cơ chứ _ hắn ta cười và nói giọng thách thức.
GaEul thật sự sợ hãi cô có cảm giác đây là người nghuy hiểm, cô
không biết phải làm gì nữa, hắn cứ lôi cô đi mà cô thì không đủ sức
để kháng cự lại hắn. Bỗng có 1 bàn tay nắm lấy tay cô và kéo cô về
phía sau. Một giọng nói vang lên :
- Mày đang làm gì bạn gái của tao vậy
- YiJung sunbae _ GaEul quay lại và thấy YiJung
Anh nắm chặt lấy bàn tay của GaEul và nhìn tên kia với con mắt đầy
tức giận
- Mày kô biết hay giả vờ kô nhớ hả ? GaEul chẳng phải đã nói kô
quen mày sao ?
- Này thằng kia có lẽ mày kô nên giây với anh chứ. Khôn hồn thì nên
bỏ tay cô ấy ra _ Vẫn giọng nói xấc xược hắn ta lên mặt nói với
YiJung _ Mày tưởng với bộ mặt điển trai của mày thì con gái sẽ theo
mày hết hay sao chứ. Mày nhầm rồi GaEul là của tao
YiJung nở 1 nụ cười khinh bỉ , anh nói:
- Mày nói sao ? Mày nói GaEul là của mày sao?
Nói rồi YiJung quay sang nhìn GaEul anh hỏi :
- GaEul em có quen người này kô ?
GaEul nhìn vào đôi mắt của YiJung “nó như nói với cô rằng hãy tin
anh”. Cô khẽ gật đầu rồi nói:
- Không em kô quen và dù có quen thì em cũng mong rằng không bao
giờ nhớ ra anh ta. _ Đôi mắt cương quyết của GaEul nhìn thẳng nào
tên bạn trai đểu cáng
- GaEul em …
- Thật nhục nhã khi bị 1 cô gái từ chối đến 2 lần _ YiJung nói và
nhìn thẳng vào hắn.
- Mày … GaEul anh sẽ đến tìm em sau _ Hắn quay mặt bỏ đi
Bỗng 1 bàn tay kéo hắn lại và “Bốp” 1 cú đấm đâu điếng thẳng vào
mặt. Gã đó ngã ra đường, YiJung tiến đến xách cổ áo của hắn lên và
nói :
- Mày không hiểu ý tao sao ? Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt GaEul
và làm phiền cô ấy nữa. Nếu không mày sẽ không có cơ hội để tiếp
tục làm người Hàn Quốc đâu – YiJung tức giận nói.
Rồi anh kéo GaEul lên xe và phóng đi. Ngồi trên xe không khí bỗng
trở nên căng thẳng, GaEul kô biết phải nói gì. YiJung liền lên
tiếng phá vỡ bầu không khí :
- GaEul à nếu hôm nay không có anh thì liệu em có đi theo thằng đó
kô đấy
- Dạ em … em … _ GaEul cảm thấy bối rối
YiJung bật cười, anh rất thích khi nhìn thấy vẻ bối rối của
cô
- Ya Sunbae, anh lại trêu em đấy à _ GaEul nói khi nhận ra vẻ mặt
của YiJung
- Không anh đâu có trêu em. _ YiJung mỉm cười nói.
Không khí có vẻ đã dễ chịu hơn, nhưng trong lòng GaEul có 1 chút
thắc mắc nho nhỏ đó là có vẻ như YiJung và cái người đó đã từng gặp
nhau. Cô gập gừng định hỏi, sau 1 hồi lưỡng lự GaEul lên tiếng
:
- Sun bae … sunbae, em và người đó đã từng gặp nhau rồi ư ?
- Sao vậy, em lại bắt đầu nhớ ra hắn ta sao _ YiJung quay sang nhìn
cô, có thể thấy được trong mắt anh vẻ khó chịu khi GaEul nhắc về
tên đấy.
- Không … Mà hình như cũng có 1 chút ấn tượng _ GaEul nói 1 cách mơ
hồ.
- Vậy sao… _ Mặt anh bỗng nghiêm lại, có 1 chút giận dữ.
- YiJung sunbae anh chưa nói cho em biết em anh và người đó có quan
hệ gì ? _ GaEul tò mò hỏi
- Em và hắn đã từng là 1 cặp. _ YiJung nói 1 cách hờ hững
- Sao cơ _ GaEul vô cùng ngạc nhiên
YiJung kể cho cô nghe về mối tình tan vỡ của cô. GaEul lăng người
đi hồi lâu rồi cô nói tiếp:
- Vậy là sunbae đã giúp em hai lần sao – GaEul hơi bối rối, cô cảm
thấy mình đang mắc nợ anh.
- Đúng vậy, thế thì GaEul phải trả ơn anh chứ nhỉ - YiJung cười
nhìn GaEul
- Em … _ GaEul có vẻ suy tư 1 chút rồi cô nói _ Vậy em sẽ đãi
YiJung sunbae 1 bữa cơm tối nhé. Em sẽ làm cho sunbae coi như trả
ơn.
GaEul nhìn YiJung cười lém lỉnh, YiJung cũng bật cười theo cô. Anh
không thể và cũng kô muốn từ chối món quà trả ơn này của cô.
Đã đến nhà JanDi, GaEul vui vẻ ra khỏi xe cô định cúi chào YiJung
thì anh lên tiếng :
- GaEul à … anh muốn nói với em là đóng kịch chỉ là đóng kịch thôi.
Những gì anh giúp em tất cả chỉ là … đóng kịch mà thôi … em hiểu
chứ.
GaEul lặng người trong giây lát rồi cô nói :
- Vâng, em biết mà sunbae
Rồi cô cúi đầu chào YiJung rồi đi thẳng vào nhà. Vào đến nhà GaEul
khụy xuống, cô như kô còn chút sức lực nào để có thể đứng vững. Cô
ngồi xuống ôm lấy lồng ngực, trái tim cô bây giừ cảm thấy rất đau
và khó chịu. Câu nói của YiJung như 1 lưỡi dao đâm vào tim cô,
GaEul kô biết tại sao cô lại có cảm giác này. Chẳng lẽ cô đã yêu
anh ư. Không, kô thể có chuyện đó được. Cô và YiJung mới biết nhau
có hơn 1 tháng thôi ( Tính từ lúc GaEul quên YiJung nha ). Làm sao
cô có thể yêu anh sớm thế được, chắc đó chỉ là cảm giác tiếc nuối
của cô thôi. Dù gì YiJung cũng là 1 anh chàng khá điển trai mà. Rồi
GaEul ngồi đó và cô cố lấy lại bình tĩnh trước khi JanDi về.
GaEul vừa đi khỏi YiJung lập tức phóng xe với 1 tốc độ kinh hồn.
Chính anh cũng kô hiểu mình vừa nói gì nữa. Anh cảm thấy mình thật
ngu ngốc và điên rồ, anh đang sợ điều gì cơ chứ ? Sợ rằng GaEul lại
yêu anh 1 lần nữa sao ? Sợ rằng rồi cô ấy sẽ đau khổ và sẽ cố quên
anh như đã làm sao ? … YiJung cũng không thể hiểu nổi tại sao anh
lại nói câu nói đó, liệu đó có phải chỉ là thói quen của 1 “Play
boy” ? Không đó không phải là anh, khi đứng cạnh GaEul anh kô còn
là anh nữa. YiJung cảm thấy khó chịu và bứt rứt trong lòng. Ngoài
trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa rơi trên đường. Từng dòng người
chen chúc để cố về nhà sớm, biết bao cảm xúc đan xen vào nhau, niềm
vui nỗi buồn dường như trôi theo những hạt mưa để tâm hồn nhẹ bớt.
Nhưng liệu cơn mưa này có thể cuốn trôi sự nặng nề, nỗi lo âu và
bối rối của hai tâm hồn không ?
Sáng hôm sau GaEul tỉnh dậy với 1 tinh thần mệt mỏi, cả đêm hôm qua
cô trằn trọc với những suy nghĩ về anh. GaEul nhìn vào gương và cô
tự động viên chính mình, cô sẽ bắt đầu ngày hôm nay bằng 1 nụ cười
thật tươi. Bầu trời hôm nay có vẻ xanh và trong lành, có vẻ như sau
trận mưa hôm qua đã khiến cho bầu trời thêm tươi hơn.GaEul đi đến
chỗ là trong 1 tinh thần sảng khoái, mọi mệt mỏi, ưu phiền của cô
tạm thời đc cất vào góc khuất của trái tim. GaEul không muốn bỏ lỡ
cơ hội ngắm nhìn bầu trời và thưởng thức 1 ngày đẹp trời như
vậy.
- Xin chào mọi người – GaEul bước vào và chào thật to
- GaEul có gì khiến cậu vui thế _ JanDi nói _ Hôm qua lúc mình về
nhà thì cậu đã ngủ rồi luc đó cậu có vẻ mệt
- Umh, tại tối qua mình gặp 1 người tự xưng là bạn trai cũ của minh
– GaEul mỉm cười nói
- Cái gì hắn ta dám xuất hiện trước mặt cậu sao _ JanDi tức giận
nói
- Cậu cũng biết người đó sao JanDi _ GaEul ngạc nhiên hỏi
- Tất nhiên mình là người cho hắn 1 trận khi phát hiện ra hắn đang
đi với người khác mà _ JanDi bức xúc nói _ Mà hắn không làm gì cậu
chứ ?
- Không may nhờ YiJung sunbae … nên … _ GaEul bỗng dừng lại khi
nhắc đến anh
- À mình hiểu rồi, may cho hắn đấy nếu hắn gặp phải mình thì hắn
đừng hòng thoát _ JanDi xắn tay áo lên như có ý định chiến
đấu
- Em lại định làm gì vậy hả thường dân _ Giọng nói quen thuộc cất
lên
JunPyo hung hổ bước vào, theo sau anh là F3
- Jun … JunPyo anh đến có việc gì vậy _ JanDi bất ngờ khi thấy
JunPyo
- Em còn hỏi nữa tất nhiên là đưa em đi sắm đồ cưới rồi _ JunPyo
nổi nóng
- Ya , lại đi nữa sao. _ JanDi ngắn ngẩm kêu lên _ Em mệt lắm rồi
anh đi 1 mình đi
- Này em muốn làm loạn hả. Ai lại để chồng đi chọn đồ 1 mình bao
giờ _ JunPyo trợn mắt lên nói
- Này chúng ta chưa lấy nhau nên anh vẫn chưa phải là chồng em đâu
đấy _ JanDi đỏ mặt nói _ Với lại … hôm nay em định ở với GaEul cả
ngày rồi nên anh tự đi đi
JunPyo tức giận nhưng kô nói đc thêm câu nào còn F3 và GaEul thì
cười ầm lên. GaEul chạy đến ôm lấy JanDi rồi nói:
- Vậy hôm nay cúng ta sẽ đi chơi xả láng nhé dù sao thì cậu cũng
chỉ còn 2 ngày tự do thôi mà
- Đúng vậy chỉ có GaEul là hiểu mình nhất _ JanDi cười rồi ôm chầm
lấy GaEul
- Này 2 cô tôi mới là người mất tự do chứ - JunPyo tranh cãi
- Vậy anh đừng lấy em nữa _ JanDi vội nói
- Này Geam JanDi em phải cảm ơn anh vì đã lấy em nếu kô em chỉ có
thể sống cô đơn cả đời thôi _ JunPyo hí hửng nói
- Anh … Ya JunPyo em kô lấy anh nữa đâu – JanDi tức giận nói
- Em dám sao thường dân – JunPyo thách thức
- Thôi, xin hai người đấy nếu còn nói tiếp thì chắc phải gọi xe cấp
cứu đấy _ WooBin vội nói _ 2 người định làm chúng tôi chết vì cười
hay sao
JanDi và JunPyo liền tạm dừng cuộc chiến tại đó. Bỗng có tiếng ông
chủ gọi :
- GaEul, cậu mau vào đây
- Hả, đc mình vào ngay – GaEul vội chạy vào
F4 và JanDi vô cùng tò mò kô hiểu tại sao ông chủ lại gọi GaEul vào
trong mà kô gọi JanDi. YiJung cảm thấy khó chịu khi điều đó xảy ra,
anh mỉm cười nói chuyện với mọi người như bình thường nhưng tai anh
hoàn toàn kô nghe mọi người nói. Anh chỉ chú ý vào trong bếp và cố
lắng nghe tiếng GaEul ở bên trong. 1 lúc lâu sau GaEul bước ra với
khuôn mặt tươi tỉnh như trúng sổ số, Jandi vội hỏi ;
- GaEul ông chủ gọi cậu có chuyện gì vậy ?
- Không có gì cả chỉ là 1 chút chuyện riêng của mình và cậu ta thôi
– GaEul cười bí hiểm nhìn JanDi
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
“ Chuyện riêng”, “Cậu ta” hai từ này như đc nhắc đi nhắc lại hàng
ngàn lần trong đầu YiJung. Nó khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu,
vẻ mặt của GaEul như thể cô vừa đi gặp người yêu về. YiJung kô nói
gì chỉ im lặng quan sát GaEul và dường như GaEul cảm nhận đc điều
đó nhưng cô cố tránh ánh mắt của anh. Sau 1 hồi đôi co JunPyo cuối
cùng cũng đành bỏ cuộc. F4 đã ra về chỉ còn GaEul và JanDi, JanDi
tỏ vẻ khó chịu nói :
- Sao anh ta nói nhiều thế không biết
- Hi hi JunPyo sunbae cũng vì yêu cậu mà JanDi _ GaEul cười
nói
- Sao chứ yêu khiể như anh ta thì khó chịu lắm _ JanDi nhìn GaEul
nói _ Mà không phải hôm qua YiJung sunbae đưa cậu về sao ? Hôm nay
cậu không nói gì với sunbae à ?
- Umh mình đã cảm ơn sunbae hôm qua rồi … _ GaEul ngập ngừng
nói
- Vậy sao, mà hôm nay YiJung sunbae ít nói thật đấy – JanDi nói
tiếp _ GaEul à cậu kô thấy lạ sao ?
- Kô … mà JanDi này cậu chả bảo là sẽ cùng đi chơi với mình ngày
hôm nay sao ? _ GaEul vội đổi chủ đề _ Hay chúng mình đi luôn
đi
- Umh _ JanDi đồng tình.
Hai cô gái cung nhau dạo chơi trên đường phố, đi xem bộ phim họ
thích và làm những việc mà thời học sinh họ thường làm. GaEul và
JanDi dừng cuộc chơi vào lúc 5h chiều họ ngồi uống nước tại 1 quán
quen và tán những chuyện họ thích. Đến 7h JanDi bị JinPyo lôi đi ăn
với mẹ anh ta. GaEul tạm biệt JanDi rồi cô dạo bước trở về nhà.
Bước đi 1 mình trên con phố thân quen mà GaEul cảm thấy cô đơn và
trống trải vô cùng. Từng cơn gió xe lạnh luồn qua tóc cô, chúng làm
run run đôi bờ vai nhỏ bé của cô. GaEul vừa đi vừa co người lại,
nhưng cô biết đâu rằng có người thấy buốt giá và lạnh gấp ngàn lần
cô. Đi song song với cô có 1 chiếc xe sang trọng và YiJung đang
ngồi trong đó nhìn cô. Thấy GaEul trong bộ dạng đó trong lòng anh
cảm thấy xót xa, muốn chạy đến bên cô và ôm cô vào lòng nhưng kô
thể. Câu nói của anh ngày hôm qua cứ ám ảnh anh, nó giống như 1 bức
tường dày cộp ngăn cách anh và GaEul. Và không ai khác mà chính anh
là người xây lên bức tường đó.YiJung chỉ biết nhìn theo từng bước
chân của GaEul cho đến khi cô về nhà an toàn. Một lần nữa “ Play
Boy” như anh lại quan tâm đến 1 người con gái như vậy.
Chap 7
Vậy là đã đến ngày cưới của JanDi và JunPyo, ngay từ sáng sớm JanDi
và GaEul đã phải đi từ sớm để chuẩn bị cho lễ cưới tại đảo Jeju .
JanDi diện 1 bộ váy trắng bó sát người, dưới đuôi có đính hoa văn
và xòe ra trông rất ấn tượng. Còn GaEul, cô mặc 1 bộ vấy màu hồng
ngắn đến đầu gối, nó để lộ đôi chân thon thả của cô. GaEul nhìn bộ
dạng lo lắng của JanDi, cô nói :
- JanDi à cậu đừng hồi hộp qua _ GaEul nắm lấy tay JanDi _ Hãy cố
lên hít thở sâu và nghĩ về điều hạnh phúc.
- Nhưng GaEul à … mình lo lắm, mình … kô biết liệu mình có làm tốt
đc kô nữa _ JanDi nói mà gần như muốn khóc
- JanDi bình thĩnh nào, cậu yêu JunPyo phải kô vậy thì cậu phải vui
chứ đừng lo lắng. _ GaEul ôm lấy JanDi _ Cậu là cô dâu đẹp nhất
mình từng gặp, đừng quá lo
- Ùm mình sẽ cố gắng _ JanDi cười nhìn GaEul.
Bỗng cửa mở ba mẹ JanDi chạy vào họ ôm chầm lấy JanDi và chúc phúc
cho cô. Mẹ cô cứ dặn đi dặn lại là phải cư xử thế nào khi về nhà
chồng, bố cô thì dặn phải về thăm nhà thường xuyên còn cậu em lém
lỉnh thì trêu cô nhớ gửi cho nó cái gì ngon. Tất cả đều khóc, họ
khóc trong hạnh phúc. GaEul lặng lẽ ra ngoài, cô kô muốn phá vỡ kô
khí này. GaEul lại bước ra chỗ vườn hoa trên đảo, lúc này chúng kô
còn đc rực rỡ như lúc trước nữa nhưng GaEul vẫn cảm nhận đc vẻ đẹp
của chúng. Đứng ở đây lại gợi cho cô nhớ về YiJung, cô lại nhớ đến
lời nói của anh hôm đó, hôm nay là ngày vui của JanDi cô kô muốn có
bất cứ cảm xúc gì khiến cô buồn hay phải suy nghĩ thêm nữa. GaEul
định quay trở vào thì cô thấy YiJung, anh đang đứng ở 1 góc khuất,
chắc anh kô thấy cô, anh đang nghe điện thoại. Dường như có việc gì
đó không hay xảy ra , sắc mặt anh đang biến đổi trông thật giân dữ
khắc hẳn với anh của mọi ngày. GaEul định lên tiếng khi thấy YiJung
ngồi sụp xuống trông anh thật suy sụp. Nhưng rồi anh đứng lên và cố
tỏ ra kô có việc và quay trở vào trong. Gaeul cũng lẳng lặng tiến
vào lễ đường và làm tốt vai trò của 1 phù dâu. Buổi tiệc bắt đầu
mọi thứ đều hoàn hảo và lộng lẫy, GaEul đi ra ngoài ban công vì
thật sự buổi tiệc này kô hợp với cô cho lắm. Thấy GaEul đang ở
ngoài ban công YiJung liền tiến lại :
- GaEul em kô vào trong sao ?
- YiJung sunbae, à em cảm thấy không khí trong dó kô hợp với em cho
lắm. _ GaEul quay lại nhìn anh và nói
- Ha ha _ YiJung luôn bật cười trước sự ngượng ngùng của GaEul, có
lẽ anh cảm thấy cô như thế rất dễ thương. _ mà bao giờ em mới trả
ơn anh đây
- Dạ _ GaEul ngạc nhiên, cô kô nghĩ là YiJung còn nhớ
- Hay là ngay tối nay nhé _ YiJung nở 1 nụ cười _ Dù gì anh cũng
đang đói đây
- Ơ nhưng … còn JanDi _ GaEul lúng túng
- Kô sao tối nay JanDi đã là bà xã của JunPyo rồi em còn lo cho cô
ấy sao ? _ YiJung nhìn cô rồi kéo GaEul đi _ Mau đi thôi kô thì
chúng ta sẽ kô đi đc đâu (Ám chỉ những cô người mẫu và phu nhân của
các giám đốc )
Chẳng mấy chốc hai người đã về đến Seoul. Ngồi trên xe bỗng GaEul
lên tiếng :
- YiJung sunbae chúng ta nghé qua siêu thị 1 chút nhé
- Tại sao em cần mua gì sao ? _ YiJung ngạc nhiên hỏi
- Tất nhiên là đi mua đồ ăn rồi sunbae định ăn tối bằng không khí
sao _ GaEul hơi bĩu môi trêu chọc YiJung
YiJung chỉ cười và kô nói gì. Đến nơi GaEul xuống xe, cô thấy
YiJung kô có ý định vào trong cùng cô.GaEul kiền hỏi :
- YiJung sunbae, sunbae kô xuống xe sao ?
- Tại sao anh phải xuống xe ? _ YiJung ngơ ngác hỏi
- Thì sunbae phải vào trong cung em chứ _ GaEul vui vẻ đáp
- Kô anh sẽ kô vào đấy đâu, em đi 1 mình đi _ YiJung khó chịu
nói
- Không đc anh kô vào thì em biết anh thích món gì mà làm _ GaEul
liền mở cửa xe kéo tay YiJung ra _ Mau đi với em nào
- Ya, Chu Gaeul em … anh kô đi đâu, em thích món nào thì làm món
đấy đi _ YiJung lúc này trông anh như 1 đứa trẻ vậy thật đáng
yêu
- Không đc, hay là sunbae sợ vào những nơi như vậy _ GaEul nở nụ
cười nghi ngờ hỏi
- Ai bảo vậy chứ anh mà sợ những nơi này sao _ YiJung vội trả
lời
- Vậy chúng ta vào thôi _ GaEul cười khoái trí lôi YiJung vào trong
cùng cô
Không kịp phản ứng gì YiJung đành đi theo GaEul vào trong. YiJung
vừa bước vào cửa tất cả phải nữ đều nhìn chằm chằm vào anh, khiến
anh vô cùng khó chịu. GaEul thì vui vẻ chọn đồ mặc cho YiJung có tỏ
ra khó chịu thế nào đi chăng nữa, cô cảm thấy điều này khá thú vị.
Mua đồ, ngồi trên xe YiJung vẫn giữ nguyên bộ mặt giận dỗi khiến
Gaeul kô nhịn đc cười :
- Này em cười cái gì vậy _ YiJung cáu gắt
- Kô chỉ là … nhìn sunbae giống như trẻ con vậy … đáng yêu quá _
GaEul cười nói
- Này GaEul, anh khó chịu thế này kô phải là tại em sao _ YiJung
khó chịu nói
- Vậy em sẽ kô cười nữa _ GaEul cố nén cười.
Tại nhà YiJung, GaEul vào bếp và cô ngay lập tức bắt tay vào việc
là món ăn. GaEul chăm chú làm đến nỗi YiJung đứng ngay cạch mà cô
kô biết. Ngắm nhìn gương mặt của GaEul khi làm bếp khiến YiJung
thấy buồn cười, anh cợt lấy máy ảnh ra rồi gọi :
- GaEul à
- Dạ
GaEul ngẩng lên nhìn và “Tách”. Khuôn mặt cô lúc đó lấm lem nhìn
trông rất buồn cười, YiJung nhìn vào bức ảnh vừa chụp và bật cười.
GaEul vội vàng chạy đến cố lấy đc chiếc điện thoại từ tay YiJung
:
- Đưa em, sunbae à mau đưa cho em đi
- Kô đc đây sẽ là 1 đề tài thú vị sau khi Jandi và JunPyo đi hưởng
tuần trăng mật về _ YiJung cười khoái trí.
- Kô đc đâu, mau đưa cho em
GaEul chồm lên định với tay lấy chiếc điện thoại. Bỗng cô trượt
chân ngã, YiJung vội đỡ lấy cô. Hai người ngã xuống đất, tay YiJung
đỡ lấy đầu của GaEul. GaEul nhắm chặt mắt lại và khi mở mắt ra cô
thấy mặt cô và YiJung đang ở rất gần, rất gần với nhau, gần đến nỗi
chỉ cần 1 động tác nhỏ thôi thì môi của hai người sẽ chạm nhau ngay
lập tức. Tim cô đập loạn xạ, rất nhanh và mạnh. Hơi thở chủa YiJung
ở rất gần cô, tay của anh ôm chặt lấy eo cô khiến GaEul cảm thấy
như mình đang mơ. Bỗng có tiếng rơi từ trong bếp nồi canh đang sôi
réo ầm phá tan giấc mơ của cô. GaEul và YiJung vội đứng dậy , GaEul
lúng túng vội chạy vào bếp. YiJung nhìn theo cô và nhẹ mỉm cười.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai người ngồi ăn với nhau giữa họ vẫn
còn có chút ngại ngùng. Sau khi đưa GaEul về nhà an toàn. Định sẽ
trở về và hoàn thành tác phẩm gốm để chuẩn bị cho buổi triển lãm
tiếp theo. Nhưng vừa đưa tay lên để làm gốm anh lại nhớ đến cảm
giác khi anh ôm lấy GaEul, từng ngón tay của anh xen qua từng lọn
tóc, bàn tay ôm lấy eo cô. Một thứ cảm giác ấm áp lạ lùng lan khắp
cơ thể anh khi anh ôm lấy cô. Cái cảm giác đó khác hẳn với lúc anh
ôm lấy những cô người mẫu. Mái tóc của cô mềm hơn, mùi hương dễ
chịu và thoải mái, nó khiến anh cứ muốn giữ chặt lấy cô mãi mã kô
bao giờ buông ra.
Nằm trên giường một mình mà GaEul kô cảm thấy cô đơn mà ngược lại
cô thấy rất hạnh phúc. Không phải là cô kô buồn vì thiếu JanDi mà
chỉ vì cô có niềm vui quá lớn trong lòng. GaEul bắt đầu nhớ đến
buổi tối hôm nay, cô nhớ cái cách anh ôm lấy cô. Anh ôm nhẹ nhàng
và ấm áp, giống như đang nâng niu 1 vật rất quý giá vậy. GaEul bỗng
đỏ mặt khi nhớ đến cảnh anh và cô ngã trên sàn, lúc đó mà kô có cái
nồi canh thì kô hiểu mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ ? GaEul cười thầm và
cô dần chìm vào giấc ngủ.
Một cậu bé đáng yêu ngơ ngác tìm kiếm 1 điều gì đó, ánh mắt nhìn
xung quanh rưng rưng sắp khóc. Bỗng đôi mắt đó sáng bừng lên khi
nhìn thấy 1 hình dáng quen thuộc, một người đàn ông đang bước vào 1
ngôi nhà. Cậu bé chạy theo và cố gọi thật to:
- Appa ! appa
Cậu bé vấp ngã nhưng người đang ông vẫn kô hề quay lại, ông ta lạnh
lùng bước vào căn nhà xa lạ. Cậu bé quệt nước mắt chạy về phía ngôi
nhà, cậu thấy có tiếng người đàn ông đó vọng ra. Cậu bé tò mò nhìn
vào và cậu thấy người cậu gọi là cha đang ôm 1 cô gái đáng tuổi con
và âu yếm cô ta trong tay. Nước mắt rơi như kô thể ngăn lại, sự tức
giận hiện rõ trên khuôn mặt. Hình ảnh 1 người đàn bà yếu đuối đang
ôm mặt khóc hiện lên …
- Đừng khóc, mẹ ơi đừng khóc …Khônggggggggggg
YiJung bật dậy, mồ hôi hòa lẫn nước mắt. Giấc mơ kinh khủng ấy lại
hiện về, YiJung vội chạy vào nhà vệ sinh mở vòi nước to hết cỡ.
Đứng dưới dòng chảy mạnh, YiJung ôm mặt anh ngồi gục xuống sàn nhà.
Anh nhớ đến cuộc gọi điện hôm đám cưới JunPyo, có người đã báo cho
anh rằng mẹ anh đã phải nhập viện gấp vì đột quỵ. Bà đang rất nguy
cấp, lúc đó đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, anh kô thể chạy đến
gặp bà và lo lắng cho bà như mọi đứa con vẫn làm với mẹ của mình.
Anh chỉ đc phép đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn bà đau đớn, phải
kiềm chế cảm xúc của mình. Tất cả chỉ vì bố anh, người đã gây ra sự
đổ vỡ trong gia đình anh. YiJung kô biết nên hận hay tha thứ cho
ông ta, trong khi mẹ anh nhập viện ông ta kô hề đến thăm hay hỏi
han gì. Ông ta chỉ gửi cho bà 1 bó hoa vào mỗi ngày. Anh biết viêc
này kô phải do ông ta muốn làm vì loại hoa ông ta gửi là loại mà mẹ
anh kô thích. Ông ta làm việc đó chỉ để cho giới báo chí bớt chú ý
và tạo thêm danh tiếng cho ông ta mà thôi. Còn mẹ anh khi nhận bó
hoa của ông bà đã mỉm cười, một nụ cười chua sót. YiJung kô biết
phải làm gì hơn nữa, anh đứng dậy mệt mỏi bước ra khỏi phòng tắm
thay đồ và đến công ty.
JanDi đã đi hưởng tuần trăng mật nên quán cháo chỉ còn mình GaEul,
cũng may là quán cũng kô đông khách cho lắm nên cô cũng kô phải mệt
mỏi gì. Hằng ngày cô vẫn nhận đc những bức ảnh và email của JanDi
gửi về, chúng luôn mang đến cho GaEul những nụ cười. Một buổi tối
mệt mỏi, sau khi tiếp đòn những nhà giám định nổi tiếng về YiJung
thấy có ánh đền trong xưởng gốm của mình. Anh bỗng có cảm giác khó
chịu về điều này. Mở cửa bước vào anh thấy bố anh đang ôm 2 cô gái
trẻ. Cơn tức giận hiện rõ trong mắt anh nhưng YiJung cố kìm nén
:
- Ông đang làm gì ở đây vậy hả nghệ nhân nổi tiếng của dòng họ
So
- À con trai, ta chỉ muốn đến thăm con 1 chút thôi mà _ Ông ta cười
nhìn YiJung tay vẫn ôm hai cô gái kia
- Đừng gọi tôi là con trai, tôi và ông đã kô có quan hệ ruột thịt
từ lâu rồi _ YiJung tức giận nói.
Bố YiJung bỗng ngừng cười , ông để 2 cô gái kia về trứơc rồi quay
lại nói với YiJung :
- Con trai à dù con có kô muốn thì con vẫn là con trai ta đó là sự
thật _ Ông ta cười nụ cười nửa miệng _ Con rất giống ta, ở mọi điểm
nhìn con ta thấy mình đang nhìn lại hồi trẻ vậy
- Ông im đi _ YiJung quát lớn _ Mau đi khỏi đây nơi đây kô phải chỗ
của ông
- Đc thôi, nhưng con làm ta buồn đấy _ Ông ta vỗ vai YiJung rồi
cười lớn bước ra ngoài.
YiJung tức giận , anh lên xe và phóng đi. Anh cần 1 sự an ủi, 1
người có thể khiến anh cảm thấy bình yên, là F3 ? Kô họ còn công
việc anh kô thể để họ thấy anh như vậy. Hình ảnh Gaeul bỗng hiện
lên trong đầu anh, YiJung kô suy nghĩ gì nữa anh phóng xe đến nhà
cô. Trời bắt đầu mưa, mỗi lúc 1 nặng hạt. YiJung đứng trước cửa nhà
GaEul, mưa rơi khiến lòng anh thêm đau khổ, mưa hòa vào nước mắt
nhưng kô cuốn trôi nỗi buồn. GaEul về gần đến nhà thì cô thấy có 1
chiếc xe ô tô đỗ trước cửa nhà mình. GaEul bước đến và cố nhìn rõ
xem là ai đang đứng trong mưa, cô chợt nhận ra YiJung. GaEul làm
rơi chiếc ô cô đang cầm, cô chạy đến đỡ lấy YiJung :
- YiJung sunbae, sunbae làm gì ở đây vậy _ GaEul hoảng hốt khi thấy
anh ướt sũng.
YiJung nhìn cô, rồi kô hiểu do mưa hay nước mắt khiến anh kô thể
nhìn rõ được hình ảnh của Gaeul nữa. Anh chỉ còn nghe thấy tiếng
GaEul hốt hoảng gọi anh. Trong cơn miên man anh cảm nhận đc 1 sự
dịu dàng ấm áp bên mình, YiJung từ từ mở mắt. Hình ảnh anh thấy đầu
tiên là GaEul, cô ngủ gục trên chiếc ghế bên cạnh anh. YiJung nhìn
cô, anh cảm thấy yên tâm trong lòng, anh định nhẹ nhàng đứng dậy để
GaEul kô tỉnh giấc. Nhưng cô đã mở mắt ra khi anh vừa ngồi dậy,
GaEul vội hỏi :
- YiJung sunbae, sunbae đã đỡ hơn chư ?
- GaEul à, em yên tâm đi anh kô yếu đến thế đâu _ YiJung mỉm cười
khi thấy sự lo lắng của cô.
- Sunbae làm em lo lắm đấy _ GaEul nói
YiJung mỉm cười, lòng anh đang ấm lại nhờ cô. YiJung thấy GaEul có
vẻ ngập ngừng, anh hỏi :
- Em có gì muốn nói với anh sao GaEul ?
- Dạ … em … _ GaEul ấp úng
- Kô sao em cứ hỏi đi _ YiJung mỉm cười
- YiJung sunbae, có phải sunbae đang gặp chuyện gì phải kô ?
Nụ cười trên môi YiJung vụt tắt, anh im lặng kô nói gì
- Em xin lỗi, nếu sunbae kô muốn nói vậy thì em sẽ kô hỏi nữa _
GaEul cảm thấy mình như hơi vô duyên
- … là chuyện của mẹ anh _ YiJung ngừng 1 lát rồi anh nói _ Mẹ anh
phải nhập viện vào hôm đám cưới của JunPyo.
Gương mặt anh trông thật buồn và đau khổ. GaEul nhìn anh nói
:
- Vậy … đó là lí do sunbae kô vui khi nghe điện thoại vào hôm đó
sao?
- Hả ? _ YiJung ngạc nhiên
- Em … hôm đấy thấy sunbae nghe điện nên …
- Ra vậy kô ngờ lại bị GaEul nhìn thấy _ YiJung nói _ Chuyện tối
qua là do cha anh …
Rồi YiJung kể cho cô nghe, đây là lần đầu tiên anh kể cho 1 cô gái
ngoài Eun Jae. Anh kể trong sự tức giận và đau khổ. Trước mặt GaEul
bây giờ anh kô phải là 1 Play boy hay 1 nghệ nhân gốm tài ba nữa,
mà anh đơn giản chỉ là So YiJung mà thôi. Một người đang phải chịu
1 vết thương quá lớn và cần sự an ủi . GaEul nhìn anh, nước mắt cô
rơi xuống, cô hiểu những gì anh đã trải qua, cô muốn giúp anh.
Nhưng giúp bằng cách nào ? Những gì GaEul làm đc lúc này là ôm lấy
anh thật chặt. Cô muốn chia sẻ với anh sự đau khổ này. YiJung tựa
vào GaEul, anh cảm thấy vết thương trong lòng anh đang đc làm dịu
đi nhờ cô.
Tại quán cháo, GaEul ngồi thẫn thờ, cô mải suy nghĩ về chuyện hôm
qua. YiJung của ngày hôm qua thật khác với anh của mọi ngày, liệu
đó có phải con người thật sự của anh? Anh đã chịu 1 nỗi đau quá
lớn, nhưng tại sao anh kô nói ra , tại sao anh lại giữ nó ở trong
lòng lâu đến vậy để rồi để lại trong anh 1 vết thương quá lớn ?
GaEul rất lo cho YiJung thì có tiếng chuông cửa, GaEul vội đứng lên
chào :
- Xin chào quý khách … _ GaEul bất ngờ khi thấy JiHoo _ JiHoo
sunbae ?
- Chào em GaEul _ JiHoo nhìn cô mỉm cười
Rồi anh ngồi xuống bàn đối diện cô, anh nhìn cô 1 lúc rồi nói
:
- GaEul này, tối qua YiJung có đến chỗ em kô ?
- À có ạ, YiJung sunbae có qua chỗ em tối qua _ GaEul ngập ngừng
đáp
- Vậy à, vậy anh yên tâm rồi _ JiHoo thở phào nhẹ nhõm _ Có em ở
bên cậu ta thì tốt rồi
- Vâng _ GaEul đáp
- Vậy … em đã biết chuyện của cậu ấy rồi phải kô ? _ JiHoo nhìn
GaEul hỏi
- Vâng hôm qua YiJung sunbae đã kể cho em, sunbae có vẻ rất đau
khổ
- Anh biết _ JiHoo nói _ Vậy GaEul à, em hãy làm cậu ta vui lên
nhé
- Dạ _ GaEul giật mình _ ý sunbae là …
- Chỉ có em mới có thể khiến cậu ta vui lên đc. Anh biết điều đó mà
_ JiHoo mỉm cười nhìn GaEul khiến cô đỏ mặt
- Sunbae … sunbae đừng đùa em chứ _ GaEul đỏ mặt đáp