• Tên fic: Gốm gốm Cháo cháo … Love story
* Disclaimer:fic này viết là câu chuyện do mình lấy cảm hứng từ bộ
fim BOF
* Author: Me and My friend
* Casting:
Yi Jung: 1 chàng Play Boy nổi tiếng trong F4 và cũng là 1 Hoàng tử
gốm tài hoa.
GaEul: 1 cô gái bình dân ,đồng thời cũng là nàng công chúa bán cháo
đáng yêu.
Cùng F3 và 1 số nhân vật khác trong BOF
* Genre: tình cảm
* Đôi lời:Sau khi xem xong BOF mình đã có đc cảm hứng để viết câu
chuyện về
Gốm Cháo, mình cảm thấy cháo bị gốm bắt nạt nhiều quá nên viết fic
này để cháo có cơ hội khiến gốm bị bắt nạt là như thế nào ^^! (mình
hơi ác thì phải)
* Rating: K+
* Warnings: Sau khi đôi JanDi và JunPyo ổn thỏa về mặt tình
cảm(mình sẽ thay đổi cốt truyện 1 chút sẽ kô giống với fim đâu nên
các bạn thông cảm nha) GaEul cảm thấy cô và YiJung sẽ chẳng đi tới
đâu nên cô đã quyết định quên anh.Nhưng cùng lúc ấy YiJung lại nhận
ra anh đang có tình cảm với GaEul. Mọi chuyện rồi sẽ ra sao??
1.Kim So Eun as Kim Ga Eul_21 years old
Tiểu thư danh giá của WLOA (Viết tắt của "White Lotus Of
Autumn")-tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới về tất cả các lĩnh vực. Sở
hữu 1 khuôn mặt xinh xắn,dễ thương với thân hình chữ S khá
chuẩn.Nhờ sống trong nền GD hoàn hảo từ nhỏ nên cực kì thông
minh,nhạy cảm và vô cùng thánh thiện.Đặc biệt rất yêu hoa oải
hương,tuyết và bọn nhóc con.Là nữ họa sĩ trẻ nổi tiếng khắp phương
Tây,được giới nghệ thuật mệnh danh là "Công chúa Hội hoạ".Do lấy
bút danh là W.Kyon nên rất ít người biết được thân phận thực sự của
cô.Đang làm tại "International Art Center" ở Washington DC của
Mĩ.
2.Kim Sang Bum as So Yi Jung_24 years old
Playboy của F4.Là nghệ nhân gốm trẻ tuổi và được UNESCO công nhận
là tài năng nhất thế giới.Sở hữu khuôn mặt điển trai,dáng người cực
chuẩn và đặc biệt là nụ cười "chết người" đã cướp đi trái tim bao
cô gái trẻ.Do từ khi sinh ra đã phải sống trong 1 gđ ko có hạnh
phúc nên tính tình pha chút lạnh lùng.Anh có sở thích khá thú
vị:yêu sắc tím của hoa oải hương,màu trắng của tuyết và nét hồn
nhiên của lũ baby.Là người có chỉ số IQ cao nhất nhóm nhưng chỉ số
EQ lại cực thấp.Được bạn bè gọi với cái tên dễ thương "Hoàng tử
Gốm".Đang du học năm cuối tại Washington DC.
3.Goo Hye Sun as Geum Jan Di_21 years old
Bạn tri kỉ của Ga Eul,con gái 1 gđ bình thường.Tuy ko xinh đẹp,giỏi
giang nhưng đáng yêu,luôn sống tình cảm và thực tế.Đặc biệt.rất tin
vào soulmate và ghét tệ ghét hại những tên playboy bề ngoài thì hào
hoa,phong độ còn bên trong lại cực kì đen tối.Cô có 1 sở thích quái
quỉ là chăm sóc chuột và côn trùng.Là SV năm thứ 2 của HV
Shinhwa.
4.Lee Min Hoo as Goo Jun Pyo_24 years old
F4's leader,người thừa kế sáng giá của Shinhwa.Khá điển trai nhưng
do từ nhỏ bị cô lập nên cực kiêu ngạo và lạnh lùng. Thay đổi từ khi
Jan Di xuất hiện.Rất sợ chuột và loài côn trùng.Có 1 cuộc sống quá
trẻ con và khờ dại:ko hy vọng,ko tham muốn,ko tin vào bất cứ thứ gì
nhưng...đã yêu là yêu hết mình.
Thiên tài âm nhạc của F4,cháu trai cựu Tổng thống.Là người có chỉ
số EQ cao nhất nhóm và IQ cũng khá cao.Tuy lạnh lùng,vô cảm nhưng
rất điển trai và có 1 tâm hồn ấm áp.Rất thích ngủ,chơi violon và
cực mê món bánh rán.Ghét nhất là sự ồn ào và giả dối.Chính vì vậy
mà Ga Eul gọi anh là "God of speace"
6.Kim Joon as Song Woo Bin_24 years old
Dân chơi đẳng cấp của F4,người thừa kế tập đoàn xây dựng lớn nhất
Hàn Quốc.Rất giỏi võ nên được mệnh danh là Do Juan.Là ông anh họ
"đáng yêu" của Ga Eul.1 buổi tối có thể có tới hàng chục cộc hẹn
cho các nàng.Do mang trong mình 2 dòng máu:Anh-Hàn nên đôi lúc lại
nửa Tây nửa ta khiến Jun Pyo phát bực
7.Tiffany as Lee Ae Chee_22 years old
Vị hôn thê của Yi Jung,chủ nhân tương lai của tập đoàn Magical
Land.Là SV năm thứ 2 của HV Shinhwa.Khá xinh đẹp và dễ thương nhưng
do mắc bệnh tim từ nhỏ nên rất yếu.Coi Ga Eul là bạn thân ngay từ
lần đầu gặp mặt.Cô dành cả trái tim mình cho Yi Jung nhưng chỉ được
đáp lại bằng 1 câu nói lạnh lùng của anh:"Đừng yêu tôi,sẽ ko nhận
được gì đâu!"
8.Park Ha Sun as Jung Hyun Ran_24 years old
Giảng viên âm nhạc của F4,con gái yêu của Tổng thống.Rất đẹp và có
tài trong nhạc học.Do có chút bất hoà với cha mẹ nên hiện đang sống
trong ngôi biệt thự cạnh nhà Ji Hoo.Rất quí Ga Eul và coi cô như
một thiên thần mà Thượng đế đã ban tặng để xua đi nỗi buồn trong
lòng mình
9.Lee Jae Jin as Kim Dong Kyo_19 years old
Em trai Ga Eul,đồng thời là người thừa kế WLOA.Mang khuôn mặt điển
trai và khá "baby",tính cách ga lăng nhưng lại chúa ghét mấy tên
playboy.Chơi piano cực giỏi và được mệnh danh là thần hộ mệnh của
Ga Eul vì luôn yêu thương và bảo vệ chị một cách đáng nể.Là SV năm
đầu của Đại học Harvard
10.Im Yoon A as Han Soo Hee_19 years old
Bạn thân của Dong Kyo,con gái nhà ngoại giao Canada gốc Hàn.Là 1 cô
bé ngây thơ,đáng yêu và có trái tim nhân hậu. Mặc dù là bạn thân
nhưng suốt ngày cãi nhau với Kyo.Rất mê bộ truyện"Thám tử lừng danh
Conan" do muốn có được 1 trí óc thám tử.Học cùng lớp với cậu bạn
thân tại Đại học Harvard
11.Lee Min Jung as Kim Jae Kyung_22 years old
Chuyên gia tâm lí học của Viện nghiên cứu Khoa học Quốc tế.Bạn thân
của Ga Eul tại Mĩ.Xinh đẹp nhưng tinh nghịch và rất giỏi võ,đặc
biệt ko có duyên với mấy anh chàng playboy.Cha mẹ đều là người Hàn
nhưng do tập đoàn chính ở Mĩ nên gia đình sang định cư ở đây từ khi
cô còn rất nhỏ
SUMMARY
Chàng hoàng tử và nàng công chúa gặp nhau trong một chiều mùa thu
nắng nhẹ,gió bay bay tại thủ đô Washington DC của đất nước Mĩ xinh
đẹp và đầy tiềm năng.Một cuộc gặp đầy bất ngờ,ko mấy ấn tượng tốt
về nhau nhưng lại cực thú vị. Và chính cuộc gặp gỡ ấy đã khơi dậy
một tình yêu ngọt ngào,tràn ngập sắc tím và niềm hy vọng.Nhưng ai
cũng biết chẳng có thành công nào lại ko phải vượt qua những thử
thách khó khăn.Và tất nhiên,tình yêu cũng vậy!Mặc cho đó có là một
tình yêu định mệnh thì sự thách thức của cuộc sống cũng sẽ chẳng
buông tha.Đó là qui luật của tạo hoá mà chỉ con người mới có thể
chứng minh rằng sẽ phá bỏ được.Liệu Gốm và Cháo của chúng ta có làm
được ko nhỉ?...Điều đó vẫn còn là một bí mật thưa các độc
giả!
"-Hey,what are you doing?
-I...I'm verry sorry!But...can you give me my pen?
-Your pen?Where is it?
-Yes!It's the pen that you are holding
-Ah...Ok,I'll give you,but...a condition
-What?!?C...condition?
...
-How many languages can you speak?
-Four:English,Japanese,Chinese and Korean!
-Eh...Korean?
-Yes,you seem verry suprised,don't you?
-Of course!Because...you are a true American
-Why do you know?
-I guess
-Guess?...But I am not an American!
-Eh?W...What is your nationality?
-I'm a Korean!
-What?!?K...Korean?"
5.Kim Hyun Joong as Yoon Ji Hoo_24 years old
CHAP 1
Nếu như trên thế giới này có 1 loại thuốc mà khi uống vào sẽ quên
đi người mình yêu.
Thì…Có lẽ…em sẽ là người đầu tiên thử nó…
…
- Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?
Người đàn bà chầm chậm nói:
- … Rồi ạ _ GaEul trả lời _ Bà yên tâm.
Người đàn bà chậm rãi đưa cho cô 1 lọ thuốc rồi nói:
- Hãy uống nó và ngủ 1 giấc , khi tỉnh dậy cô sẽ quên đi người
đó.
GaEul cầm lấy lọ thuốc và nói:
- Vậy … nếu như … nếu như khi gặp lại người đó con tim tôi lại rung
động 1 lần nữa … thì phải làm sao đây ?
- Nếu vậy hãy để con tim cô được lựa chọn.
…
YiYoung em có thật sự múôn quên anh kô ? Em kô biết em đang nghĩ
cái gì trong đầu nữa.Tại sao em lại múôn lọ thuốc này ? Em không
biết nữa . Trong đầu em bây giờ hoàn toàn trống rỗng . Em chỉ biết
đưa lọ thuốc lên môi và uống.
Nằm xuống và nhắm mắt lại, mọi kí ức về anh hiện lên rõ nét. Giống
như em đang xem lại đoạn phim của em và anh trong 3 tuần qua . 3
tuần , chỉ mời 3 tuần thôi vậy mà đã đủ để anh lấy đi trái tim em ,
đủ để em yêu anh nhiều đến thế . Thật ngắn ngủi có lẽ em đã tùy
tiện coi anh là soeulmates . Em thật ngốc . Và giờ đây em nằm trên
giường với những kí ức về anh , những nụ của anh và cả giọng nói ấm
áp bên tai em nữa . Nắm mắt lại mà nước mắt em vẫn rơi, em cảm nhận
được vị chát của nó. Và em sợ, em sợ khi tỉnh dậy và nhìn thấy anh
em sẽ nhớ lại , tất cả về anh . rồi em sẽ lại yêu anh thêm 1 lần
nữa . Nhưng em cũng kô muốn khi thấy anh con tim em hoàn toàn xa lạ
với anh, giống như nó đã được miễn dịch với anh vậy. Em muốn được
yêu anh , nhưng em sợ con tim em quá mỏng manh để nhận 1 nỗi đau
quá lớn . Nên YiJung à …em yêu sunbae nhiều lắm ... Nhưng có lẽ em
phải từ bỏ thôi phải không anh ? Tạm biệt anh...
…
Ánh sáng chiếu qua khe cửa , GaEul khẽ mở mắt ra. Cô thấy mình đang
ở trong 1 căn phòng màu trắng. Cô ngồi dậy và thấy đầu đau nhức,
bỗng có tiếng nói:
- GaEul , cậu tỉnh rồi sao ? Cậu làm mình lo quá
GaEul quay đầu ra phía cửa phòng cô thấy 1 cô gái đang đứng đó, cô
ta chạy đến ôm chầm lấy cô. GaEul vẫn chư nhận biết đc đó là ai, Cô
ngơ ngác hỏi:
- Cô là ...
- JanDi, mình là JanDi bạn thân nhất của cậu đây.Cậu kô nhận ra
mình sao GaEul ? _ JanDi rưng rưng nước mắt hỏi
- JanDi … ?
GaEul khẽ gãi đầu cái tên này đang gợi ra cái gì đó trong cô rồi cô
kêu lên:
- JanDi là cậu hả mình nhớ ra rồi.
Rồi cả hai người ôm lấy nhau. GaEul hỏi :
- Tại sao mình lại ở trong bệnh viện vậy có chuyện gì sao?
- Cậu quên rồi sao cậu đã ngủ 3 ngày , cậu làm bọn minh lo chết đi
được, may có YiJung sunbae kô thì chắc đến giờ cậu kô còn ngồi đây
nói chuyện với mình đc
- YiJung ???? Đó là ai???
- Cậu kô nhớ YiJung sunbe sao?
- Xin lỗi minh kô có chút ấn tượng nào với cái tên này cả _ GaEul
vừa nói vừa tự đập vào đầu mình mấy cái _ Mình chỉ nhớ có 1 người
đàn bà … bà ta đưa cho mình 1 thứ gì đó …
- Đó là gì cậu mau nói đi _ JanDi vội giục
- Một … một lọ thuốc _ GaEul nói _ bà ta nói mình hãy uống nó
- Thuốc gì cậu có nhớ kô vì sao bà ta lại đưa cậu lọ thuốc đó _
JanDi lo lắng hỏi
- Mình kô biết đó là thuốc gì mình chỉ biết mình đã yêu cầu bà ta
đưa mình lọ thuốc _ GaEul đang dần nhớ ra
- Vì sao ? Cậu cần nó để làm gì _ JanDi hỏi
- Hình như … là …để quên 1 người _ Bỗng dưng trong đầu GaEul hiện
lên hình ảnh mờ nhạt về 1 người con trai. Rồi đầu cô bỗng đau như
búa bổ
- Quên ai? Cậu định quên ai cơ ?
- Mình không biết. Mình kô thể nhớ
GaEul vừa dứt lời thì cả nhóm F4 đi vào. Họ đi vào trước con mắt
bất ngờ của GaEul. Cô hoàn toàn không nhận ra họ là ai. Có lẽ kí ức
về YiJung luôn đi với F4 nên cô vô tình đã quên mất những người bạn
nổi tiếng này. Cô ngơ ngác hỏi:
- Xin hỏi các anh là ai?
Cả F4 đều ngạc nhiên trước câu hỏi của cô. Nhưng rồi họ lấy lai
bình tinh và lần lượt giới thiệu minh với cô như JanDi đã làm. Và
GaEul, cô nhận ra JunPyo, Ji Hoo sunbae,Woo Bin sunbae. Nhưng … khi
nhìn về phía YiJung GaEul lại cảm thấy đau đầu khi phải cố nhớ về
con người này. Có gì đó trong đầu cô đang cố gắng kô cho cô nhớ ra
YiJung là ai. GaEul ái ngại nhìn lên YiYoung và nói:
- Xin lỗi em kô thể nhớ ra anh là ai . Xin lỗi.
- Không sao em cứ từ từ nhớ lại cũng được mà _ YiJung nói và anh nở
1 nụ cười thân thiện
Tuy nói vậy nhưng không hiểu sao GaEul lại để ý thấy dường như
YiJung đang khó chịu khi cô nói không nhớ anh là ai. Và trong lòng
cô dường như cũng cảm thấy khẽ nhói đau khi cô không thể nhớ ra con
người này.
Ở với cô được 1 lúc thì F4 phải ra về vì họ còn rất nhiều việc phải
làm. GaEul quay ra bảo JanDi:
- Cậu cũng mau về đi JanDi à . Chẳng phải cậu đã chăm sóc mình suốt
3 ngày qua đó sao?
Kô để cho JanDi trả lời JunPyo vội nói luôn giống như anh ta chỉ
chờ cô nói để lôi JanDi về:
- Đúng đó em nên nghe lời GaEul đi mau về với anh nào.
- Nhưng….
JanDi bị lôi đi khi chưa kịp nói câu nào. GaEul mỉm cười nhìn theo
họ. Cô kô để ý rằng YiJung đang nhìn cô 1 cách chăm chú.YiJung là
người cuối cùng bước ra ngoài, anh mở cửa rồi chào GaEul bằng 1 nụ
cười quyến rũ. Cánh cửa phòng đã đóng lại nhưng 1 cánh cửa khác
trong lòng GaEul lại mở ra. Nó để cho rất nhiều câu hỏi thóat ra
ngoài tất cả chỉ về anh, người duy nhất mà cô kô nhớ ra. GaEul nhìn
ra cửa sổ và nghĩ :
- YiJung … cái tên này mình đã nghe ở đâu rồi thì phải.
Cô miên man với những suy nghĩ về anh. Với những câu hỏi cứ bám
riết lấy cô. Ánh mắt đó , câu nói, nụ cười .Tất cả sao lại cứ hiện
lên trong đầu mình thế này ? Tại sao mình lại kô thể nhớ ra con
người này ? Anh là ai ? Là gì của mình? Là bạn ? Chắc chỉ là 1
người bạn thôi _ Cô nghĩ và tự cảm thấy hài lòng với câu trả lời
của mình _ Đúng vậy anh ấy chắc chắn là 1 người bạn của mình.
Rồi GaEul nằm xuống và nhắm mắt lại , cô thiếp đi trong suy nghĩ cô
là bạn của YiJung .
CHAP 2
2 ngày sau khi nhập viện GaEul nhất định đòi xuất viện,cô nói với
JanDi:
- Cậu cho mình xuất viện đi mà mình khỏe rùi mà.
- Kô được nhỡ cậu xuất viện rồi lại xảy ra chuyện gì thì sao. Kô
được nhất quyết kô được _ JanDi kiên quyết
- Vậy thì mình dọn đến ở cùng cậu là đc chứ gì. Cậu cũng đang ở 1
mình còn gì. Bố mẹ mình đã ra nước ngoài nên mình sẽ đến sống cùng
cậu để cậu yên tâm Được kô JanDi _ GaEul nhìn JanDi chắp chớp
- Ùm….. Vậy cũng đc. Để mình đi xin bác sĩ.
GaEul nhin JanDi cười và khẽ gật đầu. Khi 2 người bước ra khỏi cổng
thì thấy 1 chiếc ô tô sang trọng đỗ ngay trước mặt. JunPyo bước
xuống, gương mặt tức giận nhìn thẳng vào JanDi:
- Này … em có biết anh lo cho em muốn chết kô hả ? Sáng em kô ăn
sáng chạy thẳng đến đây mà 2 ngày nay em có ăn đc bữa nào nên hồn
đâu _ JunPyo nắm tay JanDi và nói _ Mau theo anh đi ăn.
- Kô đc em còn phải đưa GaEul về _ JanDi chống đối
- Kô … kô sao mình tự đi đc mà mình còn nhớ nhà cậu mà _ GaEul mỉm
cười
- Kô đc mình kô yên tâm để mình đưa cậu về.
- Thật là _ JunPyo tức giận nói _ Để anh gọi YiJung đưa GaEul về là
đc chứ gì
- Kô đc _ GaEul vội nói _ Kô cần đâu ạ em về đc mà.
Câu nói của cô khiến 2 người ngạc nhiên, cuối cùng JanDi cũng đành
chịu để cô về 1 mình. Đi trên đường GaEul cứ nghĩ mãi : Tại sao
mình lại phản ứng như thế chứ mình muốn tránh mặt anh ta sao ? Nếu
là bạn thì đáng lẽ ra mình phải cảm thấy vui khi gặp anh ta chứ.
Đằng này…mình lại thấy lúng túng khi gặp ánh mắt đó. Giống như sợ
bị lấy đi thứ gì đó vậy. GaEul mải nghĩ nên kô nhận ra cô đang đi
đâu nữa. Khi cô phát hiện ra thì đã quá muộn, cô đã bị lạc. Trời
thì tối và lạnh , GaEul đi trên đường và cố hỏi thăm đường ra. Đi
được 1 lúc thì cô ngồi xuống nghỉ, lúc đó cô mới phát hiện ra trong
túi cô có điện thoại. Cô vui mừng mở máy ra xem. Có đến 23 cuộc gọi
nhỡ. Cô thầm nghĩ : Chắc là JanDi đây mà. Cô mỉm cười và mở ra xem
. Có 5 cuộc gọi từ JanDi và 18 cuộc gọi ... từ YiJung . Dòng tên đó
khiến GaEul vô cùng ngạc nhiên, cô thẫn thờ nhìn vào điện thoại thì
diện thoại của cô bỗng rung . Đó là YiJung, GaEul run run cầm điện
thoại lên và nói:
- Yi … YiJung sunbae
- GaEul, Em đang ở đâu vậy, Em có biết mọi người đang đi tìm em kô
?_ Giọng YiJung tức giận vang lên. Đây là lần đầu tiên anh tức giận
vì 1 cô gái _ Em mau nói cho anh biết em đang ở đâu.
- YiJung sunbae , Em…em kô biết _ GaEul bật khóc, kô phải vì bị
lạc, mà cô khóc vì cô nghe thấy tiếng của YiJung _ em kô biết
sunbae à ở đây lạnh và tối nữa…
- Em … em đừng khóc nữa hãy nhìn xung quanh em xem có cái gì dễ
phân biệt không _ YiJung bắt đầu lo lắng khi anh nghe thấy tiếng
khóc của GaEul
- Có … Ở đây nhìn ra sông và có 1 cây cầu
- Đc em ở đấy chở anh _ YiJung chưa dập máy anh chờ câu nói “vâng”
của GaEul nhưng…
- Á Á Á Á Á Á Á _ GaEul thét lên
- GaEul … GaEul à, em có nghe anh kô ?
- Tút tút tút…..
YiJung vội vàng phóng đi anh chạy với tốc độ nhanh hết mức có thể.
Trong đầu YiJung bây giờ chỉ toàng hình ảnh GaEul. Anh lo lắng khi
nghe nghe tiếng thét của cô : GaEul à em kô đc xảy ra chuyện gì đâu
đấy.
CHAP 3
GaEul cố kêu cứu,cô bị bọn xấu đuổi theo, cô vừa sợ vừa lo. 1thằng
trong nhóm đã tóm
đc cô.Cô cố gắng dãy dụa và gào thét:
- Yi…YiJung cứu emmmmmmmmmmmm
Và lời kêu cứu của cô như có tác dụng,bọn người xấu bị đánh tơi
tả.GaEul sợ đến mức kô dám mở mắt. Mãi cho đến khi cô nghe thấy
tiếng nói :
- GaEul à …
Cô từ từ mở mắy ra. Và người cô trông thấy là YiJung. Nước mắt của
cô lăn dài trên má. Cô lắp bắp nói:
- Yi… YiJung sunbae
YiJung ôm cô vào lòng:
- Kô sao rồi , em an toàn rồi GaEul à
Cái ôm của anh thật ấm áp, khiến cô thiếp đi lúc nào kô hay. YiJung
dặt cô lên xe và đưa về nhà JanDi. Trên đường đi anh cứ nắm chặt
tay GaEul giống như sợ cô lại biến mất 1 lần nữa. Nình khuôn mặt
của GaEul đang ngủ thật trong sáng , anh tự nhủ với chính mình “
GaEul à anh sẽ bảo vệ em ”
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy GaEul thấy mình đang nằm ngủ bên cạnh
JanDi. Cô dậy và làm mọi việc thật nhẹ nhàng để tránh kô cho Janji
thức giấc. Cô ra ngoài sân ngồi, kô khí trong lành khiến cô cảm
thấy thoải mái.Cô bỗng nghĩ đến việc xảy ra vào tối qua. Cô đã gọi
tên YiJung lúc nguy cấp, đã khóc khi thấy anh.Tại sao vậy ? Cô kô
hiểu. Và cả lúc anh ôm cô vào lòng vì sao cô thấy thật an tâm và
hạnh phúc. Ôm nhau … phải rồi YiYoung đã ôm cô và cô ngủ thiếp đi.
Vậy là cô đã ngủ trong lòng YiJung sao. Mặt GaEul bỗng đỏ ửng
lên.Bỗng có tiếng JanDi hét lên:
- Á Á Á …
- Chuyện gì vậy JanDi _ GaEu vội chạy vào, cô lo lắng hỏi _ Cậu có
sao kô ?????
JanDi vừa nhìn thấy GaEul liền chạy tới ôm lấy cô:
- GaEul à mình sợ quá mình cứ tương cậu lại biến mất nữa.
- Kô sao mà sẽ kô xảy ra chuyện đó 1 lần nữa đâu _ GaEul ôm lấy
JanDi ,cô cảm thấy có tội khi đã để người bạn thân thiết nhất lo
lắng cho cô _ Mình xin lỗi JanDi à mình sẽ kô đẻ cậu lo lắng nữa
đâu.
- Cậu phải giữ lời đấy
- Ừm mình hứa _ GaEul mỉn cười và ôm lấy JanDi
Rồi cả 2 cô cùng cười và cùng nhau ăn sáng. Hai người cùng nhau đến
quán cháo để gặp ông chủ vì họ đã nghỉ quá nhiều. Họ kô muốn ông
chủ lo cho họ.Vừa vào đến họ thấy quán cháo đông nghịt khiến họ rất
ngạc nhiên. GaEul lên tiếng:
- Ôi trời chuyện gì thế này ? Tuy trí nhớ của mình chưa hồi phục
nhưng minh kô nghĩ quán cháo này đông đến vậy đâu.
- Mình kô bíêt nữa, chúng mình thử vào trong xem _ JanDi nói và kéo
GaEul vào trong.
Cả hai người khó khăn lắm mới chen đc vào. Vừa nhìn thấy GaEul ông
chủ quán đã chạy đến và ôm chầm lấy cô:
- GaEul à cô đã đến rồi đấy ư tôi lo cho cô quá đấy.
- Dạ …_ GaEul ngơ ngác
- Kô phải cô quên luôn tôi rồi đấy chứ _ Ông chủ liền gào lên đầy
đau khổ,Vẻ mặt nhăn nhó đến bùôn cười
- Kô phải đâu tôi nhớ ra rồi mà
- Thật chứ
- Vâng, thật mà
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
GaEul cười tươi nhìn ông chủ quán đồng thời cũng là 1 người bạn mà
cô và JanDi quý trọng. Nói chuyện với ông chủ xong cô mới nhận ra
sự có mặt của F4. Cô vội cúi đầu chào họ
_ Ô các sunbae…tại sao mọi người lại ở đây?
- Ò xem kìa bây giờ cô gái mất trí GaEul mới thấy chúng ta _ Woo
Bin lên tiếng treu chọc
- Bọn anh ở đây để bù lỗ cho những ngày em và JanDi vắng mặt _ Ji
Hoo cười nói
Bây giờ cô đã hiểu vì sao quán cháo lại đông như thế. Cô đang định
mặc tạp dề để bắt đầu công việc thì YiJung kéo tay cô lại và
nói:
- Em nghỉ đi,em vừa xuất viện kô nên làm việc luôn. Ở đây đã có các
cô ấy lo rồi
- Dạ ???
Vừa dứt lời thì có 1 chiếc xe tới bước xuống là 4 cô gái xinh đẹp.
Họ vào quán và làm viêc trước sự bất ngờ của GaEul và JanDi.
- Vậy chúng ta hãy đi chơi đâu đó nhé,để chúc mừng cho GaEul _ Woo
bin nói
- Đc đấy mình tán thành _ Ji Hoo và YiJung nói
- Mình thì sao cũng đc _ JunPyo trả lời
- Đc vậy mai chúng ta sẽ đi _ Woo Bin hào hứng nói
- Ngay ngày mai sao ???? _ JanDi và GaEul ngạc nhiên đáp
- Đúng,hai em hãy về và chuẩn bị đi nha _ Ji Hoo mỉm cười
nói.
GaEul và JanDi chẳng thể nói gì hơn là chấp nhận nó.
CHAP 4
Sáng hôm sau GaEul bị đánh thức bằng cuộc cãi cọ giữa JunPyo và
JanDi :
- Này hai cô còn kô mau dậy đi à có biết mấy giờ rồi kô ???
- Biết rồi, sao anh nói nhiều thế kô biết mới có 5 h sáng thôi mà _
JanDi bực bội nói.
Và cuộc chiến bùng nổ. GaEul mỉm cười và ngồi dậy cô đi chuẩn bị
trong lúc JanDi đang bận “ tiếp truyện ” JunPyo. Chuẩn bị xong xuôi
2 người bước xuống nhà thì đã thấy 4 chiếc xe sang trọng đỗ trước
cửa nhà và dĩ nhiên kô cần đoán cũng biết đc ai là chủ nhân của
chúng. JunPyo từ trong xe bước ra cùng F4, anh ta hùng hổ bước đến
bên JanDi kéo tay cô và nói :
- Này thường dân em phải cảm thấy mình vinh dự lắm đấy vì đã đc
ngồi chung xe với đại nhân JunPyo này _ Nói rồi anh ta cười hả hê
.
- Gì chứ ai thèm , em sang ngồi với JiHoo sunbae cũng đc mà _ JanDi
hất tay JunPyo ra và định tiến về phía JiHoo
- Này em dám hả . Em định làm loạn à lên xe đi _ JunPyo vội kéo tay
JanDi rồi đẩy cô vào xe.
Mọi người đều bật cười trước hành động của cặp đôi ngốc nghếch này.
WooBin đã lên xe cùng cô gái anh ta đưa theo chỉ còn lại GaEul
YiJung và JiHoo. JiHoo lên tiếng :
- GaEul à em đi chung với YiJung nhé
- Dạ …. Nhưng …
- Anh quen đi 1 mình rồi với lại em và cậu ta vẫn thường đi chung
mà _ JiHoo cười với GaEul.
Rồi quay sang YiJung nói nhỏ :
- Cậu nợ mình đấy YiJung à.
YiJung nở 1 nụ cười khó hiểu, rồi mọi người lên xe. Trên đường đi
GaEul chẳng nói 1 lời. Với cô bây giờ việc thở cũng khó khăn, phải
khó khăn lắm cô mới có thể điều chỉnh nhịp tim thật bình thường.
Dường như hiểu đc sự căng thẳng của cô,YiJung lên tiếng :
- GaEul có vẻ kô thích anh thì phải ?
- Dạ … em … kô phải đâu ạ … chỉ là … _ GaEul ấp úng nói
- Chỉ là anh là 1 Play boy và em vẫn chưa nhớ ra anh là ai phải kô
? _YiJung mỉm cười nhìn GaEul
- Dạ kô phải thế đâu ạ _GaEul vội giải thích
- Em nhớ ra ông chủ quán cháo rồi thì phải ? _YiJung nói tíêp
- Dạ vâng cũng kô quá khó để nhớ ra cậu ấy _ GaEul mỉm cười
- Vậy nhớ ra anh là 1 việc quá khó thì phải
YiJung nói, trong câu nói của anh có cái gì đó chua chát
- Sun … sunbae em xin lỗi _ GaEul nói khẽ
- Kô sao anh kô giận đâu , nhưng …anh cảm thấy buồn đấy
- Dạ ???
- GaEul kô nhớ ra anh mà lại nhớ ra ông chủ hàng cháo và tất cả. Có
vẻ như em chỉ quên mình anh thôi nhỉ
GaEul im lặng cô kô biết phải nói gì với anh bây giờ nữa
- Em có vẻ như đang lẩn tránh anh ?
- Em xin lỗi nhưng kô biết tại sao em …
- Hi … _YiJung cười nhẹ _ Kô sao đâu bây giờ em và anh chúng ta làm
quen lại từ đầu nhé. Anh là So YiJung
- Dạ … vâng em là Chu GaEul _Cô cười nhìn anh, có vẻ như không khí
đã có vẻ dễ chịu hơn đối với cô.
Tại đảo Jeju mọi người đã có mặt đầy đủ, sau 1 chuyến đi dài mệt
mỏi ít nhất là đối với GaEul vì cô là bênh nhân vừa mới xuất viện
mà. Sau khi nhận phòng GaEul xin phép lên phòng nghỉ nên cô kô đi
ăn cùng F4 và JanDi đc.Vừa lên đến nơi cô lăn ra ngủ 1 giấc. Đến
khi tỉnh dậy thì đã là 2h sáng rồi. Đói bụng nên cô đành lẳng lặng
bước ra khỏi phòng thật nhẹ nhàng để JanDi kô thức giấc. Khi trong
khách sạn bụng đói nên cô đi kô đc nhanh.Vừa đi cô thử nghĩ xem có
thể kiếm đc gì trong cái khách sạn to lớn này vào 2h sáng. Vừa đi
vừa suy nghĩ lung tung, bỗng có 1 cánh tay ôm chầm lấy cô và kéo về
phía sau. GaEul hoảng hốt định hét lên thì có tiếng nói :
- Em đang nghĩ gì thế đồ ngốc phải chú ý chứ
Cô vội quay lại , đó là YiJung anh đang nhìn cô bằng ánh mắt lo
lắng và có hời bực tức nhưng trên anh vẫn kô quên kèm theo 1 nụ
cười quyến rũ. May nhờ có YiJung không thì GaEul sẽ phải nhập viện
lần nữa vì ngã cầu thang. GaEul ngỡ ngàng, cô hỏi :
- Sunbae … Sao sunbae lại ở đây ???
YiJung mỉm cười _ À vì anh lo cho GaEul đó mà _ Rồi anh bật cười
trước sự ngượng ngùng đáng yêu của cô
- Sunbae à … _ GaEul đỏ mặt
- Ha ha anh kô ngủ đc nên đi dạo thôi _ YiJung cười lớn khi thấy
điệu bộ của GaEul _ Thế em đang làm gì vào 2h sáng thế hả GaEul
??
- Em … em … _Chưa kịp nói hết thì cái bụng của cô đã lên tiếng nói
hộ
- Anh hiểu rồi, chúng ta đi thôi _ YiJung cười và kéo tay GaEul
đi
- Đi đâu ạ ?? _GaEul bỗng cảm thấy cái cảm giác này thật lạ cái cảm
giác được anh nắm tay lôi đi thế này khiến trong lòng cô có có chút
rung động. Giống như anh đã làm thế với cô nhiều lần.YiJung dẫn
GaEul đến khu vườn phía sau khách sạn, Anh nói với cô :
- Đợi anh 1 chút
Rồi anh chạy đi để GaEul đứng đó với sự tò mò, Một lúc sau anh quay
lại với 1 cái bánh ngọt khá to anh đưa cho cô và nói :
- Em ăn đi
- Dạ …
- Chẳng phải GaEul chưa ăn gì sao em ăn đi _ YiJung mỉm cười và đưa
cho cô chiếc bánh.
Vì quá đói nên GaEul đã kô từ chối cô gồi xuống ăn bánh 1 cách ngon
lành mà kô để ý rằng YiJung đang
nhìn cô và mỉm cười.
Anh ngồi xuống cạnh cô và nhìn cô ăn. Trong lòng anh bỗng cảm thấy
hạnh phúc vô cùng, kô ngờ chỉ ngồi và nhìn cô thế này thôi mà đã đủ
để làm con tim anh cảm thấy bình yên đến thế. Đến khi GaEul ăn xong
cô mới để ý thấy YiJung đang nhìn cô, bỗng cô cảm thấy mặt cô đang
đỏ rực lên như trái cà chua. Cô ấp úng hỏi :
- Sunbae sao cứ nhìn em vậy
- Anh chợt nhận ra khi ăn GaEul trông cũng đáng yêu đó chứ _ YiJung
mỉm cười
- Sao ạ … _ GaEul đỏ ủng mặt ấp úng nói
- Ha ha …
- Sunbae đừng trêu em nữa
Hai người ngồi bên nhau cho đến khi mặt trời hé lộ tia nắng đầu
tiên. GaEul quay sang lén nhìn YiJung, cô thấy anh ngủ gục trên
nghế.Cô khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng đặt đầu anh nhẹ tựa vào vai cô.
Cô để ý thấy nhìn anh ngủ thật đáng yêu, anh bây giờ thật giống như
1 đứa trẻ. Cô cười thầm và nghĩ : “ Ai có thể tưởng tượng đc là
mình đang để Play boy của F4 tựa vào vai ngủ thế này cơ chứ.” Cô
cười thầm và rồi cũng lim dim ngủ mất. Hai người tựa vào nhau ngủ
dưới những ánh sáng bình minh đầu tiên.
5h30 JiHoo ra vườn và cảnh tượng anh bắt gặp là …(kô nói thì các
bạn cũng bít mà ^^)
Và chàng hoàng tử mê ngủ JiHoo liền rút điện thoại ra “tách” và 1
nụ cười gian xảo lộ ra.
Sáng đầu tiên ở đảo mọi người rủ nhau ra biển chơi rồi cùng nhau đi
thăm thú 1 số cảnh đẹp khác trên đảo. Thoắt cái 3 ngày trôi qua chỉ
còn 1 ngày để vui chơi mọi người quyết định đến nhà thờ vì để chuẩn
bị cho lễ cưới của JanDi và JunPyo. Mọi người tất bật bàn về chuyện
đám cưới của 2 người thì YiJung để ý anh kô thấy GaEul đâu cả anh
bèn chạy ra đi tìm thì thấy cô đang đứng ở vường hoa vàng trên đảo.
Những bông hoa vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trông chúng thật
rưc rỡ xung quanh GaEul. Trông cô lúc này tựa 1 thiên thần đang vui
đùa dưới trần gian vậy. Anh mỉm cười bước đến chỗ cô. GaEul đang
mải mê ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp và tận hưởng những làn gió
biển mát rượi
- Mọi người đang lo lắng bàn bạc cho đám cưới còn em thì đang tận
hưởng cảnh đẹp 1 mình ở đây,GaEul à em khôn thật đấy _ YiJung lên
tiếng
- Sunbae … _ GaEul giật mình quay lại
- Em có vẻ thích biển ??? _ YiJung bước đến chỗ cô
- Vâng, biển rất đẹp em đang cố gắng tận hưởng nó trong ngày cuối
cùng ở đảo _ GaEul nói và nở 1 nụ cười toại nguyện
- Em thật giống với JanDi, luôn bị những thứ tầm thường làm cảm
động _ YiJung bật cười
- Sao chứ ạ sunbae kô thấy nó rất đẹp sao dù là tầm thường nhưng nó
cũng có vẻ đẹp riêng mà _ GaEul tranh cãi
- Được rồi anh biết rồi những thứ tầm thường cũng có vẻ đẹp riêng _
Nói đến đó YiJung bỗng chầm xuống anh nói với vẻ mặt chầm ngâm _
Những thứ tưởng như tầm thường và giản dị nhưng nó lại có 1 sức hút
kì lạ giống như em vậy GaEul à.
- Dạ … _ GaEul hơi bất ngờ với câu nói đó
- … GaEul à em còn tin vào soul-mate chứ ?
YiJung hỏi cô nhưng anh kô nhìn vào cô anh sợ câu trả lời của cô sẽ
là “ Kô” anh sợ cô đã quên nhưng gì cô đã nói với anh.
- Sao sunbae lại hỏi thế tất nhiên là em luôn tin vào nó rồi _
GaEul trả lời
- Vậy sao _ YiJung cười nhẹ vì ít nhất điều anh lo lắng đã kô xảy
ra. Anh im lặng 1 lúc và lên tiếng _ Vậy … GaEul chắc còn nhớ câu
nói của em chứ ???
- Em đã từng nói: Nếu tìm đc soul-mate của mình thì bằng bất cứ giá
nào, cũng không được buông tay, vì đó là người duy nhất trong cuộc
đời này. Em còn nhớ nó chứ hay ít nhất đền giờ em vẫn giữ ý nghĩ đó
chứ ???
- YiJung sunbae… _ GaEul bỗng cảm thấy nhói trong tim.
Dường như có 1 luồng điện vừa chạy qua người cô, dù chỉ trong chốc
lát nhưng cô vẫn cảm nhận đc. Cô giật mình khi nghe YiJung nhắc đến
câu nói đó, đó cư như là 1 chứng cớ cho sự phạm tội của cô dù cô
cũng kô biết mình đã phạm tội gì.
- Em kô cần phải căng thẳng chỉ cần em trả lời câu hỏi của anh là
đc _ Anh nhìn cô nhẹ cười nhưng có thể nhìn ra trong mắt anh có 1
chút gì đó mong đợi
- Vâng em vẫn giữ quan điểm đó. Em sẽ kô dễ dáng từ bỏ nó đâu _
GaEul rụt rè nói nhưng câu nói của cô lại kô có chút gì là đang rụt
rè cả
- Vậy sao _ YiJung khẽ thở dài rồi anh nói _ Nhưng chẳng phải GaEul
đã bỏ cuộc rồi sao ?
- Sao ạ ?? _ GaEul kô hiểu điều YiJung nói
- Bắt đầu từ lúc em uống lọ thuốc đó chẳng phải em đã chấp nhận từ
bỏ sao ?? _ YiJung nói 1 cách chua chát, anh đã nghe JanDi nói về
chuyện đó. Anh nhìn thẳng vào GaEul như đợi 1 cậu giải thích
- Em … _ GaEul kô biết phải nói gì vào lúc này
Ánh mắt của anh như đang bót nát trái tim của cô. Kô hiểu sao trái
tim cô lại run lên khi anh nhìn cô như thế ánh mắt đó như nói lên
anh đang đau khổ
- Hey Girl … em đang làm gì vậy _ Giọng nói đặc trưng của WoonBin
vang lên _ YiJung cậu định để GaEul đứng ngoài này hứng gió sao
?
- Kô bọn mình cũng đang định vào đây _ YiJung nói anh cười với
WoonBin như thể kô có gì xảy ra.
- Vâng bọn em cũng đang định vào đây ạ _ GaEul cúi mặt nói và đi
theo YiJung và WoonBin vào trong
Đêm hôm đó GaEul gần như kô ngủ được cô cứ mãi suy nghĩ về câu nói
của YiJung : “Bắt đầu từ luc em uống lọ thuốc đó chẳng phải em đã
chấp nhận từ bỏ sao ??”
Lọ thuốc đó có liên quan đến soul-mate của mình sao ?? thứ YiJung
sunbae muốn nói đến là gì? Rồi cô nhắm mắt lại ngả người xuống
nghế, cô mơ 1 giấc mơ kì lạ. Cô thấy mình bước vào 1 căn phòng và
ngồi xuốn ghế, trước mặt cô là 1 người đàn bà. Cô thấy bà ta đưa cô
lọ thuốc và cô đã nhận lấy nó ,người đàn bà đã nói với cô : “Hãy để
con tim cô được lựa chọn”. Cô bỗng choàng tỉnh dậy mặt cô ướt đẫm
mồ hôi. Cô kô hiêu lời nói đó nó có ý gì ? Tại sao lại phải để con
tim lựa chon ? Cô đang gặp chuyện gì sao ? Bên ngoài trời bắt đầu
nổi gió, từng cơn gió biển lùa vào mát dịu và mằn mặn hơi biển.
GaEul bước ra ngoài ban công, cô nhắm mắt lại để cảm nhận từng làn
gió mát và cũng để xua tan sự bối rối của cô bây giờ.
Cùng lúc đó tại phòng của YiJung, anh cũng đang chằn trọc vì những
điều anh nói hôm nay. Anh đang đợi gì chứ, 1 câu giải thích hay 1
lời nói phủ nhận rằng lọ thuốc đó kô liên quan đến viêc cô quên anh
và kô nhớ ra anh là điều cô kô muốn sao ?? .
Rốt cuộc thì mình bị làm sao thế này _ YiJung lấy tay ôm đầu _ Sao
lại phải chú ý đến việc đó cơ chứ. Rồi như để cố quên đi anh vội
lên giường và cố gắng ngủ
7h sáng, sau khi ăn sáng xong mọi người chuẩn bị lên đường trỏ về
Seoul. GaEul cảm thấy trong người mệt mỏi có lẽ vì đêm qua cô kô
ngủ vì bị giấc mơ kia ám ảnh. GaEul đứng kô vững cô cảm thấy mọi
thứ xung quanh đang đảo lộn quay vòng và mờ dần . Chân cô tưởng như
kô thể đứng vững đc nữa, nó bắt đầu khụy xuống. Bỗng có 1 bàn tay
vững chắc đỡ lấy cô, là YiJung anh đã nhận ra sự mệt mỏi ở cô
- Em có sao kô GaEul ? _ Anh lo lắng hỏi cô
- Yah…em kô sao đâu sunbae đừng lo _ Cô cố đứng vững mỉm cười và
đẩy YiJung ra, cô bỗng cảm thấy sợ khi chạm vào anh.
- Em con dám nói là kô sao à. _ YiJung bực tức nói khi cô 1 lần nữa
suýt ngã _ Để anh đưa em lên xe trước
Không để cho GaEul kịp trả lời anh đã vội đỡ cô vào xe và đóng cửa
lại. ở trong xe GaEul nhìn theo bóng dáng của YiJung. Cái cái cách
anh ôm cô, ánh mắt lo lắng mà anh dành cho cô, khiến cô có 1 chút
yên tâm nhưng nó cũng khiến cô cảm thấy bất an về 1 thứ gì đó.Về
phần YiJung sau khi đưa GaEul lên xe anh vẫn chưa an tâm, anh bắt
đầu có những lo lắng : “Liệu ở trong xe có bí quá đối với cô ấy
kô?, liệu cô ấy có sao kô ? Liệu cô ấy có tự ý ra khỏi xe kô ? Cô
ấy có chịu nằm 1 chỗ kô ?…” Đó là những suy nghĩ đi trái lại với
con người anh, 1 anh chàng “Play boy”. Nhưng YiJung dường như kô
còn để ý đến chuyện đấy nữa, trong đầu anh bây giờ chỉ có hình ảnh
của GaEul . Anh vội chạy ra xe xem cô thế nào, GaEul vẫn nằm đấy và
cô đang ngủ. YiJung bật cười thật nhẹ giống như anh vừa vứt đc 1
bao tải đầy những sự lo lắng kô đâu . Ngắm nhìn khuôn mặt của GaEul
khi đang ngủ, trông cô thật đẹp và trong sáng. Cô khiến anh muốn
chạm vào và ôm lấy cô nhưng lại kô dám vì cô quá mỏng manh tưởng
chừng chỉ động nhẹ thôi thì cũng đã đủ để lại 1 vết xước lớn.
YiJung khẽ lên tiếng : “ GaEul à em hãy cứ bình yên thế này
nhé”